1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kiều thê 19 tuổi - Nha Thất (1/9)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ♥♥♥ Kiều thê 19 tuổi ♥♥♥
      Tác giả: Nha Thất
      Thể loại: đại, sủng
      Số chương: 9 chương
      Converter: tinanguyen
      Editor: ReiOw

      ~~~ Giới thiệu ~~~
      Cảm tình nam nhân, vừa lại vừa sủng, nhịn được đem về làm vợ bên mình.
      Nội tâm nữ nhân, ràng , lại dễ dàng như cái hôn.
      Quan Quý Minh, là quân nhân, khí phách tuấn bất phàm, chỉ có mê luyến nữ nhân của . cao ngạo như với sao trời, ai cũng , lại nha đầu tiểu Hoa nhi nhà hàng xóm.
      Chính là, cẩn thận che chở, nàng lại chạy ra ngoài kết giao bạn trai, mà , chỉ có thể đem cỗ ghen tị cùng tức giận kia trút hết vào trong lòng.
      Đến lúc quyết định buông xuống đoạn thời gian thầm mến kia, hoa kia lại nháo cùng bạn trai chia tay. Còn hồn nhiên uống rượu trong quán bar, ngây thơ vừa kéo lại vừa ôm a.
      Nhìn nàng say rượu, Quan Quý Minh biết chính mình nên thừa nước đục thả câu. Lại vẫn nhịn được dụ hoặc, mang nàng về nhà. Đối nàng uống say mà gạo nấu thành cơm.
      Nàng, chỉ có thể là nữ nhân của , cho nên dự tính cưỡng lấy về nhà!​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1:

      "Hoa Tiểu Đình?" Tiếng nam tính quen thuộc làm cho Hoa Tiểu Đình bên đường sửng sốt chút, quay đầu lại, ở phía bên cạnh, cửa kính xe hạ xuống nửa, ngồi ở bên trong xe là nam nhân, nhưng trong hốc mắt đầy nước khiến cho tầm mắt mơ hồ.

      Tạm dừng ba giây, nhìn cẩn thận ràng đối phương, mới vội vã lau nước mắt, chạy nhanh qua, bên khóa môi lộ ra nụ cười thực miễn cưỡng.

      Quan Quý Minh đem xe ngừng lại, sau đó xuống xe, đến trước mặt , hai lời, nâng mặt lên, còn chưa chuẩn bị lãng tránh ánh mắt , mở miệng hỏi: "Em khóc?"
      " có...." ngay cả dối cũng cảm thấy chột dạ.

      Quan Quý Minh thân quân phục, đầu tóc húi cua, hơn nữa mặt biểu cảm, là dọa người, rất có uy nghiêm quân nhân, ngay cả huấn luyện viên trung học cũng bằng khí thế của .

      "Có phải hay lại khi dễ em?". phát linh tinh tiêu sái ở đường, liền cố ý thả chậm tốc độ xe theo phía sau , đầy đủ 30 phút, mà thế nhưng cũng phát ra, liền đem xe chạy lên trước chút, lại phát ra khóc thút thít.

      " phải, em...chính là.....chính là....em.....". Hoa Tiểu Đình rất muốn che dấu , nhưng ở trước mặt chính là thể dối, từ chính là như vậy

      Quan Quý Minh thấy mặt ủ rũ, cũng hỏi nhiều, sớm biết có vấn đề tình cảm, khuyên như thế nào đều nghe, lần này muốn nghe giải thích của nữa, dắt tay hướng xe của , mở cửa xe, làm cho ngồi vào.

      “Trước lên xe, em muốn đâu? đưa em .”

      “Em...... biết muốn đâu......” Hoa Tiểu Đình ngồi vào chỗ phó lái, xoa hai tay, cúi cúi đầu, mặt bất lực. Trở lại chỗ tay lái, Quan Quý Minh thấy cái dạng này, đè nén xuống tức giận trong lòng , đây là lần thứ mấy thấy nàng khổ sở như vậy, lần khác nếu gặp phải bạn trai , khẳng định hảo hảo "dạy dỗ" chút. [Rei: Minh ca ca no.1 http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif)]

      “Quan ca ca, vừa tan tầm sao?” Nàng tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, đây là lần thứ mấy làm cho nhìn thấy bộ dáng chật vật này, chỉ sợ đếm được.

      “Ân.” được đơn vị đơn vị điều , chuyển tới phụ tá.

      “Phải về nhà sao?” lắc đầu, dám về nhà, nếu làm cho ba ba thấy khóc hồng đôi mắt, khẳng định tìm bạn trai mà "tính toán sổ sách".

      “Vậy tới nhà của , mẹ luôn lải nhải vì sao em lâu đến, tại em theo về nhà chuyến, đỡ phải mỗi ngày đều nghe câu kia, đều nhanh phiền chết.”

      “Má Quan nhớ em?” Quan Quý Minh liếc cái, cũng quăng cho cái trách cứ.

      “Từ khi em kết giao bạn trai, cũng tới nhà của , em tưởng mẹ ta tức giận sao?” Hoa Tiểu Đình ngại ngùng cười, nghe như vậy, vậy mà lâu nay cũng qua nhà thăm mẹ Quan.

      “Đúng rồi, kì thi đại học có vừa lòng ?” Cho dù lộ ra tươi cười, vẫn là để ý nàng khóc hồng hai mắt, nắm ở tay lái hai tay bất tri bất giác chặt chút.

      “Em biết.” Quan Tiểu Đình giọng :“Em cảm thấy em thi tốt, kết quả nhất định làm ba em thất vọng.”

      “Vậy em có thể tham gia thi quân đội, làm học muội của , thực hoan nghênh, hơn nữa ở trong quân có thể tráo ngươi, như thế nào?” thả lỏng tay ở tay lái, ra vẻ thoải mái .

      "Quan ca ca, cũng biết em thể trạng tốt, cho dù đậu thi vào, cũng chịu nổi khắc nghiệt tập luyện, nhất định bị trả về." liếc mắt cái, quệt miệng bất mãn xong, biết vì sao, chỉ cần cùng Quan Quý Minh chuyện vài câu, tâm tình của nàng thoải mái hơn. Quan Quý Minh cười to, đưa ra bàn tay, lung tung ở đầu nàng xoa, sau đó lại nắm lại tay lái.

      “Cho dù em thi được quân đội, ba em khẳng định cũng cho phép, ông thế nào chịu được con bảo bối ở trong quân đội chịu khổ.”

      “Nhưng là mẹ Quan liền chịu được ở trong quân đội chịu khổ.”

      giống với em, là nam nhân, em là nữ hài tử mảnh mai a.” cố ý nhấn mạnh hai chữ "hài tử".

      “Em sắp mười chín tuổi rồi.” ghét nhất bị đem ra làm tiểu bằng hữu mà đối đãi.

      “Nhanh như vậy, em sắp mười chín tuổi.” Quan Quý Minh ở miệng, tựa hồ suy xét cái gì.

      năm ngoái cùng em tổ chức sinh nhật 18 tuổi, quên sao?” Bạn trai có cùng tổ chức sinh nhật, chỉ có Quan Quý Minh, hàng năm sinh nhật khẳng định thể thiếu , đến bây giờ cổ của còn mang dây chuyền tặng vào sinh nhật.

      Nhờ nhắc nhở, đem tầm mắt di tới cần cổ của , thấy còn quà tặng đưa cho, khóe miệng của hơi hơi giơ lên.

      “Sinh nhật 19 tuổi có muốn quà tặng gì ?” Quan Tiểu Đình lắc đầu, mỗi lần sinh nhật, đều tặng quà cho , nhưng sinh nhật của , cái gì cũng muốn, ngay cả bánh ngọt cũng , chỉ cần đối tiếng "sinh nhật vui vẻ" là tốt rồi.

      “Em phải luôn muốn co hộp nhạc sao, sinh nhật sắp tới mua cho em cái đó, được ?” cười với .

      cần, như vậy chút chờ mong đều có.” Nào có muốn tặng quà còn báo trước, toàn thế giới cũng chỉ có làm thế.

      “Được rồi! Kia tặng hộp nhạc, nghĩ lại xem tặng gì cho em.”

      Thực kỳ diệu, chỉ cần tâm tình của tốt, cùng Quan Quý Minh mấy câu, tâm tình của nàng tốt lên nhiều.

      “Đợi nhìn thấy mẹ , em phải nhẫn nại chút, dám thề và nhất định lôi kéo em mà đông xả tây xả, bà là bỏ qua cho em.” Quan Tiểu Đình bị làm cho cười rộ lên, vừa xấu hổ lại vừa đáng nha!

      "Nếu em chịu nổi "công kích" của mẹ có thể hướng xin giúp đỡ, dẫn em rời "thống khổ vực sâu." [Rei: :)))]

      "Ân." cười càng thêm đáng .

      ☆☆☆
      Ngồi ở phòng khách xem tivi mẹ Quan nghe thấy có người bước vào phòng khách, cũng quay đầu lại mở miệng:“Trong tủ lạnh có cái gì, cứ lấy ăn tạm , đợi ta nấu cơm.”

      “Mẹ, mẹ xem, con mang ai trở lại đây!” Quan Quý Minh kéo Hoa Tiểu Đình tới trước mặt mẹ Quan. “Má Quan.” Hoa Tiểu Đình ngọt ngào hô tiếng. Mẹ Quan trừng mắt nhìn, biểu cảm kinh ngạc, sau đó phát ra thanh "max deciben":“Tiểu Đình! là con? Con....nha đầu kia, lâu có tới tìm mẹ Quan, có phải hay nhanh chóng đem ta quên ?”

      “Thực xin lỗi, má Quan.” Từ mẹ cũng rất thương , lại quên thường xuyên tới thăm mẹ Quan, là của sai rồi. “Mẹ Quan, thực xin lỗi.”

      Quan mẫu phi thường cao hứng Quan Quý Minh thế mà lại đem Hoa Tiểu Đình về đây, còn đối Quan Quý Minh ánh mắt tà mị.“Các con làm sao có thể cùng nhau? Có phải hay vụng trộm kết giao?”

      “Mẹ.” Quan Quý Minh đảo cặp mắt trắng dã, chạy nhanh đem lời chuyển khai, chỉ sợ Hoa Tiểu Đình vừa đến muốn thương tâm.

      “Mẹ, ngươi nhanh nấu cơm, Tiểu Đình cơm trưa có ăn, em ấy mau đói chết.” Mẹ Quan tin là , cảm thấy thập phần xót thương. “Con làm sao có thể ăn cơm, nhìn con cái ,đều gầy như vậy, con ngồi đây chút, ta lập tức nấu cơm, chỉ cần nửa giờ có thể ăn cơm.”

      cần, mẹ Quan, con về nhà ăn là được rồi.” điều này sao biết xấu hổ, hơn nữa đến là để gặp mặt mẹ Quan, cũng có ý ở lại Quan gia ăn cơm.

      quan hệ, nhất định phải ở đây ăn cơm xong.” Mẹ Quan thương vỗ vỗ mặt nàng, vì sợ Hoa Tiểu Đình chạy trốn, mẹ Quan cẩn thận giao cho Quan Quý Minh.

      “Coi chừng nó, nếu mẹ nấu cơm xong, thấy được Tiểu Đình, bữa tối con cũng cần ăn.”

      “Tuân mệnh, mẹ!” Quan Quý Minh làm cái quân lễ. Hoa Tiểu Đình lại bật cười, mà mẹ Quan nhìn thấy là vừa lòng vào phòng bếp. Quan Quý Minh nắm tay , tay của bé, trong trong bàn tay to của trông có vẻ càng hơn, càng làm cho luyến tiếc muốn buông tay.

      “Quan ca ca?” Quan Quý Minh lấy lại tinh thần, giấu giếm nét cười nhạt.

      “Em muốn ở lại phòng khách? Hay là theo lên lầu?” do dự lúc, tự mình vì quyết định. “ nghĩ em vẫn là theo lên lầu, miễn cho mẹ nấu cơm lại từ phòng bếp chạy đến, đuổi theo em hỏi đông hỏi tây, bao gồm emi có bạn trai , linh tinh.”

      phải cố ý muốn chọc thương tâm, nhưng mở miệng so với mẹ Quan dù sao cũng tốt hơn.

      “Nhưng là em với lên lầu, như vậy được ?” Dù sao bây giờ cũng còn là nhóc trước kia, có số việc là nên bảo trì khoảng cách.

      Quan Quý Minh sâu nhìn , nhưng mặt vẫn là duy trì ý cười.“Đồ ngốc, cũng đem em áp lên giường, em lo lắng cái gì?”

      biết hay giả, bất quá của thản nhiên làm cho đỏ bừng mặt.

      “Theo lên lầu .” cười khẽ, nắm tay lên lâu, biết cự tuyệt. từng đến phòng của , nhưng là chuyện trước kia, lần này lại vào phòng của , phát trong phòng bài trí cũng chưa thay đổi, vẫn là giống như trước đây.

      “Em ngồi đây chút, thay quần áo, đợi cơm nước xong lại mang em ra ngoài dạo chút.” từ trong tủ lấy quần áo ra, chuẩn bị ra khỏi phòng, đến phòng tắm thay bộ quan phục trang nghiêm ra, quân nhân làm lâu, chỉ cần mặc quân phục, hành vi cũng theo như trong quân doanh.

      cầm quần áo rời , trước sau cũng đến vài phút, lúc thay xong quần áo trở lại phòng, thế nhưng ở giường mà ngủ, vì thế dè dặt cẩn trọng đến giường ngồi, xem ngủ say, snh nghĩ nhiều muốn hôn môi , cho dù bị cự tuyệt, vẫn là muốn cùng môi lưỡi giao triền, vì thế trong đầu nổi lên cái suy nghĩ được bình thường. Đem nàng chiếm làm của mình , làm cho nàng vĩnh viễn thuộc về chính mình!

      Nhưng, làm cùng làm trong lòng vô cùng mâu thuẫn, nhưng là cơ hội liền như vậy đến lần, khong nghĩ sai ?

      Ngay khi quyết tâm, giường thiên hạ đột nhiên bừng tỉnh, mà luôn luôn duy trì tư thế vừa rồi, hạ quyết tâm suy nghĩ cũng chưa từng thay đổi. Hoa Tiểu Đình vừa mở mắt phải nghênh đón ánh mắt dịu dàng kia, lập tức theo giường đứng lên, vẻ mặt quẫn thái, làm sao có thể ngủ ở giường của

      “Nếu mệt có thể ngủ tiếp chút.” xoa xoa cái đầu nàng, trìu mến .

      “Thực xin lỗi, em phải cố ý muốn ngủ.” chính là nằm chút mà thôi, ngay cả ngủ cũng nghĩ đến.

      “Đừng lo.” May mắn đột nhiên bừng tỉnh, bằng biết làm ra cái chuyện gì rồi.

      “Có cái gì phiền não cứ với , cần để ở trong lòng, biết ?”

      “Ân.”

      nghĩ mẹ cũng nấu cơm xong, chúng ta xuống ăn cơm !”

      “Hảo.”

      ☆☆☆
      bàn cơm mẹ Quan ngừng gấp thức ăn cho Hoa Tiểu Đình, cũng râu ria dài dòng, chính là từ miệng Hoa Tiểu Đình cạy ra việc tư, nhưng đều do Quan Quý Minh nhanh chóng cản lại mà lảng sang chuyện khác, thực tại làm cho mẹ Quan phi thường mất hứng, việc tư thể hỏi, kia bà hỏi chuyện công !

      “Đại học liên khảo kiểm tra như thế nào? Có nắm chắc ?” Mẹ Quan lời này vừa ra, lại làm cho Quan Quý Minh nhanh chóng đánh trả.

      “Mẹ, cuộc thi có nghĩa là cả cuộc đời con người, cần cho Tiểu Đình áp lực, tại có rất nhiều học sinh bởi vì rất để ý thành tích mà tự sát, thực thực đáng tiếc.”

      Quan mẫu ngẫm lại cũng đúng, vì thế bà lại mở ra cái đề tài khác.

      “Đúng rồi, đợi cơm nước xong để cho Quý Minh mang con , dù sao con tại cũng có việc gì, cả ngày chờ yết bảng, cảm giác cũng khó chịu, vậy ?”

      “Mẹ Quan, cần, Quan ca ca còn muốn làm......”

      “Làm sao có thể cần.” Mẹ Quan vỗ tay , thương đánh gãy lời của .

      "Cùng Quý Minh ra ngoài , dù sao nó mỗi ngày trở về trong nhà cũng có việc gì để làm!”

      “Nhưng là......” Hoa Tiểu Đình do dự nhìn Quan Quý Minh, lo lắng như vậy làm Quan Quý Minh rất mỏi mệt.

      “Con là lo lắng quá mệt mỏi có phải hay ?” Mẹ Quan liếc mắt cái liền nhìn ra ý nghĩ của Hoa Tiểu Đình.

      “Con yên tâm, nó cùng trâu giống nhau [Rei: ôi, cái so sánh :-*], chẳng qua là cùng con di chơi, cũng phải gọi nó lên núi đao xuống chảo dầu.”

      “Nhưng là Quan cai ca bề bộn nhiều việc......”

      vội.” Lần này đổi Quan Quý Minh đánh gãy lời của nàng. “Mẹ ta sai, trừ bỏ làm, ta cơ hồ có gì để làm.”

      Xem thế này Hoa Tiểu Đình rốt cuộc chối từ xong, đành phải mỉm cười đáp ứng.

      “Mẹ điện thoại về nhà con, với ba con, con muốn tại đây ăn cơm, cũng cùng Quý Minh ra ngoài dạo, bằng lấy tính khí của ba con, đợi được con về nhà ăn cơm, khẳng định nổi trận lôi đình, nghĩ đến con lại xảy ra chuyện gi!” Mẹ Quan mặt có biểu cảm.

      “Cám ơn mẹ Quan.”

      “Còn có......” Mẹ Quan ngược lại nhắc nhở Quan Quý Minh. “Muốn dẫn Tiểu Đình ra ngoài dạo, có thể, nếu dạo quá muộn, nhớ gọi điện thoại cho ba Hoa, miễn cho ông ấy gọi điện thoại tới cửa theo ta muốn tìm con bảo bối.”

      “Con biết, mẹ.” Lúc này ba Quan cũng trở lại, lúc nhìn thấy Quan Tiểu Đình ngồi ở bàn cơm, mặt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lộ ra thương.

      “Ba Quan.” Hoa Tiểu Đình rất có lễ phép hô.

      “Ân, con lâu có tới.” Ba Quan hiển nhiên cao hứng khi gặp Hoa Tiểu Đình.

      “Con là càng lúc càng đẹp, ta chờ kịp muốn con làm con dâu của ta.” Hoa Tiểu Đình cười đến thực mất tự nhiên, nàng vội vã cúi đầu, lấy ăn cơm che giấu.

      Thấy thế Quan Quý Minh lập tức vì nàng giải vây. “Ba, đợi con mang Tiểu Đình ra ngoài dạo, lát có thể trở về.”

      “Tốt! Người trẻ tuổi là nên ra ngoài .” Ba Quan cười đến càng vui vẻ. “ cần quá sớm trở về, dù sao công tác của ngươi cũng bận.”

      Quan Quý Minh ánh mắt khinh chọn, biết cha mẹ nghĩ cái gì, lại quay đầu xem Hoa Tiểu Đình, trong mắt nàng có được tự nhiên, vì thế chỉ ăn mấy đũa cơm, sau đó buông chiếc đũa.

      “Ba, mẹ, con ăn no, con mang Tiểu Đình ra ngoài.”

      “Nhanh như vậy?” Mẹ Quan trố mắt. “ được! Con đói bụng đó là chuyện của con, con ít nhất cũng phải chờ Tiểu Đình ăn no mới được mang nó ra ngoài, bằng con muốn cho nó đói bụng sao?”

      “Đúng vậy, đúng vậy!” Ba Quan cũng đến hát đệm, gấp khối thịt gà đặt ở bát Hoa Tiểu Đình, sau đó đối với Quan Quý Minh : “Lại ngồi chờ lát, con nhìn thấy Tiểu Đình bị đói sao?”

      Quan Quý Minh lại nhìn Quan Tiểu Đình, phát trong bát của vơi rất nhanh, lập tức thực cho rằng bị đói, biết là vì đề tài vừa rồi mà xấu hổ đến mặt cũng dám nâng, mới vùi đầu vào ăn cơm, cho nên lại ngồi nửa giờ bên bàn cơm, thẳng đến nàng buông chiếc đũa.

      “Ăn no sao?” Ba Quan quan tâm hỏi Hoa Tiểu Đình. “Ở đây cũng cần khách khí, tận lực ăn.”

      “Cám ơn ba Quan, con ăn no.”

    3. melodyevil

      melodyevil Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      54

    4. melodyevil

      melodyevil Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      54

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :