Kiều nga - Thiên Lý Hành Ca (3 phần)

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Kiều Nga

      [​IMG]

      Tác giả: Thiên Lý Hành Ca

      Người dịch: mic2huang

      Thể loại: Huyền huyễn


      Độ dài: 3 phần

      Truyện ngắn nằm trong tuyển tập Bách luyến ca


      Nguồn: http://michellethesheep.wordpress.com/truyen-hoan/truyen-ngan/kieu-nga/

      Giới thiệu:

      Người và . Nội tâm thay đổi có quay lại bao nhiêu lần kết quả cũng vậy mà thôi.
      Last edited: 28/10/14
      Prunus Ngọc thích bài này.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Kiều Nga: Phần I - Thượng


      Đầu thu mát mẻ, mây trắng phủ bầu trời, trong sân lá rụng tầng tầng, lúc sáng sớm Tiểu Bạch quét qua lần nhưng giờ đây lại rơi đầy.
      Tiểu Bạch mặc y phục đơn giản nấu bốn món mặn món canh trong bếp, chỉ có mình nên nàng cũng vội, từ từ mà làm, thức ăn làm xong dùng dĩa đậy lại để giữ nóng, lúc phu quân về là có thể ăn ngay.
      Ánh hoàng hôn từ từ phủ xuống khung cửa sổ, vẽ lên gương mặt cười thanh tú của nàng, lọn tóc rơi xuống, nàng vừa cắt rau vừa thuận tay vén ra sau tai. Nàng xinh đẹp lắm, nhưng rất thanh tú, mặt tròn tròn, da trắng mịn, đôi mắt như nước, là thê tử người ta nên khóe mắt lúc nào cũng vô cùng thỏa mãn và quyến rũ.
      Nàng bưng canh lên, cách lớp vải mềm những vẫn bỏng tay, nàng bóp bóp dái tai để hạ nhiệt, miệng lộ ra nụ cười vừa ý, hôm nay nàng làm toàn những món phu quân thích ăn, vừa nghĩ đến ánh mắt kinh ngạc thỏa mãn của phu quân, nàng kìm được nụ cười môi. Lúc này ngoài sân vang lên tiếng gõ cửa, Tiểu Bạch giật mình, nhất định là phu quân về rồi.
      “Chàng về rồi à!” Nàng chạy như bay ra mở cửa nghênh đón, gương mặt tràn đầy ý cười, nhưng khắc sau lại khựng lại ở mép cửa.
      Nam nhân cao lớn mặt mũi sáng sủa trước mặt đúng là phu quân của nàng, phu quân mà nàng thương nhất, phu quân của nàng là thợ mộc ngày ngày làm việc trong thôn, thủ nghệ của chàng rất giỏi, con người lại trung hậu thà nên người trong thôn đều thích.
      Phu quân của nàng mặc y phục vải thô nàng may cho , gương mặt nhẫn nhìn nàng. Sau lưng là đạo sĩ áo đen nhíu mắt vuốt râu.
      “…Phu quân?”
      Tần An cúi đầu tránh ánh mắt sửng sốt của nàng, hơi đè nén : “Tiểu Bạch, ta vẫn luôn nghĩ là nương tốt như nàng sao lại lấy người thô lỗ như ta.”
      Tiểu Bạch mở to đôi mắt đẹp, đạo sĩ sau lưng Tần An bước lên trước bước, lạnh giọng : “Tiểu nhoi, tu thành hình người là tạo hóa, hà tất vi hại nhân gian?” Rồi lại với Tần An: “Vị huynh đài đây hãy lui về phía sau, thứ cho tại hạ diệt trừ nghiệt ngay tại đây.”
      Tiểu Bạch chớp mắt, lui lại vài bước rồi cười thành tiếng, nàng nhìn Tần An kĩ, “Chàng tìm đạo sĩ về sao, thiếp là quái chàng tin ngay sao?” chờ trả lời, thân hình mảnh mai yểu điệu trốn ra sau hậu viện như làn khói.
      Đạo sĩ lập tức đuổi theo, Tần An ngẩn ra, bàn tay buông thõng xuống nắm chặt thành quyền, biết làm vậy là đúng hay sai, nhưng chẳng phải nàng là quái sao?
      Sao có thể cưới con quái làm thê tử được, quái dù sao cũng hại người.
      Lúc đuổi đến hậu viện Tiểu Bạch đứng dưới gốc hoa lê từ xa cười với , lần đầu tiên họ gặp nhau chính là dưới gốc hoa lê này nên trồng đầy hoa lê trong sân, có tiền mua trang sức y phục cho nàng, chỉ có thể trồng hoa lê, mùa xuân đến hoa rơi đầy như tuyết trắng trong hậu viện.
      Lúc Tiểu Bạch cười có hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, mắt Tần An bỗng đau đớn, nàng giang hai tay, bỗng nhiên thấy dưới chân nàng bất giác sinh ra ngọn lửa dữ dội bao trùm lấy nàng, hoa lửa như lá phong bay khắp nơi trong trung.
      Đạo sĩ bên cạnh cũng vô cùng ngạc nhiên, ông ta chưa hề ra tay.
      Nàng tự thiêu.
      “Phu quân, chàng muốn cưới con quái phải ?” Tiểu Bạch mỉm cười đến xuất thần rồi dùng tay áo lau nước mắt, vai nàng run lên, sau đó là từng tràng cười lạnh, nàng nhìn chằm chằm vào gương mặt hoảng hốt của , “Phu quân, chàng sai, là Kiều Nga này nhìn lầm người.”
      đôi cánh màu xám cực lớn mọc ra sau lưng nàng, hề có màu sắc rực rỡ, chỉ là đôi cánh phù du*, ngọn lửa đỏ rực nuốt chửng lấy thân hình nàng, phát ra tiếng kêu tí tách, nở rộ như bông hoa sen sặc sỡ, cuồn cuộn như nước sông Vong Xuyên, thiêu cháy luôn cả khu vườn đầy hoa lê.
      *Con phù du, hay còn gọi là con thiêu thân
      Tần An ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, đầu óc mảng trống rỗng, khi hồi thần lại được cả sân bị cháy đen.
      Gió khô lạnh thổi qua, tàn dương như những giọt máu chấm ở chân trời. từtừ khuỵu xuống trong mảnh đất cháy đen, đạo sĩ bên cạnh cũng thở dài.
      Prunus Ngọc thích bài này.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Phần I - Thượng
      Hai


      Lại là mùa thu nữa.
      Tửu quán, khách nhân tấp nập.
      “Thợ mộc Tần, làm cho ta cây trâm gỗ nhé.”
      Thiếu nữ vứt túi tiền lên bàn, kẻ say túy lúy bàn lúc này mới ngẩng khuôn mặt bê bối đầy râu lên, đẩy túi tiền ra xa.
      “Xin lỗi, làm.”
      “Tại sao?” Giọng của thiếu nữ áo trắng giòn vang, nàng kéo ghế ngồi trước mặt nam nhân, “Nghe huynh là thợ mộc giỏi nhất trong vòng năm mươi dặm, mấy thôn gần đây cũng biết đại danh, có cây trâm thôi tại sao lại làm?”
      Nam nhân uống cạn chút rượu còn lại trong chén, “Ngay cả cây trâm tặng cho Tiểu Bạch ta cũng chưa từng làm, tại sao phải làm cho các người?”
      làm rồi, cây trâm hình hoa lê rất đẹp, nhưng mà chưa tặng nhận phải kết cuộc như vậy.
      Là do tay tạo thành, bây giờ trâm hoa lê vẫn nằm yên trong ngực áo .
      “Ai da, việc này có liên quan gì, huynh hối hận sao?” Giọng thiếu nữ vẫn linh động, nàng mở to mắt nhìn nam nhân, “Ta tên Vãng Sanh, nếu có thể quay lại từ đầu huynh có bằng lòng làm cho Tiểu Bạch cây trâm ?”
      gì?” đột ngột ngẩng đầu, thiếu nữ trước mặt cười rực rỡ, “Ta có thể đưa huynh quay về quá khứ, huynh có thể lựa chọn lại từ đầu, thế nào?” Nàng kéo dài từng chữ, “Còn giá cả ấy à, ta thu mảnh hồn phách của huynh, đây là hồn phách buộc phải tổn thất lúc xuyên .”
      Tần An cười lạnh tiếng, “Nếu có thể được gặp lại nàng chết cũng có sao đâu?”
      “Huynh nghe nhàng quá nhỉ, là mảnh hồn phách ở đây,” Thiếu nữ sờ ngực mình nghiêm túc , “Sau khi huynh chết, có hồn phách hoàn chỉnh của tâm hồn thể nào đầu thai làm người được.”
      Tần An thể tin nhìn nàng, “ là ai?”
      “Ta là Vãng Sanh, Vãng Sanh chuyên mua bán linh hồn.”
      xong thanh bốn phía thoái lui như thủy triều, gian như ngưng đọng, cảnh tượng bốn phía như được vẽ lại tại khoảnh khắc đó.
      Trong ánh mắt sửng sốt của Tần An, thiếu nữ đứng lên đưa tay ra với , “Vậy huynh có bằng lòng ? Từ bỏ cơ hội chuyển thế làm người để trở về quá khứ chọn lại lần nữa chứ?”
      Tần An đưa tay, bàn tay thô ráp đầy vết chai của đặt lên ngón tay mềm mịn của thiếu nữ, tầm mắt bỗng nhiên mơ hồ rồi trở nên trống rỗng, như mực lan tỏa trong nước, từng đóa hoa mực nổi lên thành cảnh tượng trong nhà, những đường nét đó dần dần biến thành màu sắc chân thực.
      Đầu váng vất, lúc mở mắt giường trong nhà.
      Trong nhà tỏa ra mùi vị bình an, mùi vị của cuộc sống đời thường.
      “Phu quân, sao chàng ngủ thêm lúc?”
      Tần An bỗng thấy giật mình, sức lực tứ chi như bị rút sạch, từ từ ngẩng đầu, Tiểu Bạch của bưng cái chậu đứng cửa, vai phủ chiếc khăn, hiển nhiên là vừa làm xong việc nhà.
      Mặt nàng đỏ hồng, nụ cười ngọt ngào, hai lúm đồng tiền khiến Tần An bàng hoàng.
      Cảnh tượng này…
      Đúng rồi, nhớ cảnh tượng này, làm sao có thể quên ngày này, nó lại trước mắt cả trăm ngàn lần.
      Là ba ngày trước khi đưa đạo sĩ về nhà. Cũng chính ngày này phát Tiểu Bạch là quái.
      “Tiểu Bạch.” khàn giọng gọi nàng, “Nàng lại đây.”
      Tiểu Bạch ngẩn ra, nàng nhìn xuống tay mình, “Phu quân, vẫn còn chậu y phục chưa giặt…”
      “Nàng qua đây.”
      Tiểu Bạch thả đồ xuống, chỉnh trang lại y phục đến trước cửa sổ, Tần An si ngốc nhìn nàng, đưa tay vòng lấy eo nàng vùi đầu vào ôm chặt, thân thể mềm ấm và mùi hương nhàn nhạt khiến khó thở, “Tiểu Bạch, xin lỗi…”
      Tiểu Bạch đỏ mặt đẩy ra, “Phu quân, mới sáng sớm mà chàng làm gì vậy…”
      Tần An gì thêm, cụp mắt hôn lên cánh môi mềm mại, chuẩn bị kéo áo nàng ra bỗng ngừng lại.
      …Đây là… môi của quái. Rất mềm, rất ngọt, mùi vị vẫn luôn tưởng nhớ.
      Mùi vị của quái.
      Lòng Tần An run lên, tách người ta, Tiểu Bạch vẫn đỏ mặt biết nên làm gì, vừa buông lỏng nàng bèn chạy ra cửa như con thỏ rồi nhặt lại đồ, “Phu quân, thiếp làm việc đây.”
      Lúc nàng lời này khóe môi mang theo nụ cười, ánh mắt giấu được xấu hổ.
      Tần An làm như hề nghe thấy, hoảng hốt đứng nguyên tại chỗ. Lại được gặp nàng rồi, trở lại năm về trước, soi gương, dung mạo cũng là năm trước.
      Chẳng phải chuyện gì cũng có thể thay đổi được sao.
      Hôm nay vẫn như năm trước mà ra ngoài làm việc, công việc hôm nay nhiều, lúc đó trong lòng muốn sớm về nhà cùng làm cơm với Tiểu Bạch, vậy là từ sớm làm hết công việc để trở về, vốn muốn cho nàng ngạc nhiên nên hề gõ cửa mà thầm xuống nhà bếp.
      Quả nhiên nàng bận rộn trước bếp, cứ lúc là lại lau mồ hôi trước trán, y phục đơn giản của nàng bị dính tro, thương xót chuẩn bị gọi nàng ngọn lửa trong lò bỗng phực ra làm cháy góc váy Tiểu Bạch.
      Tiểu Bạch hoảng sợ la lên, chỉ trong khoảnh khắc, Tần An chớp mắt thấy nàng biến thành con phù du xíu, y phục trống rơi xuống đất, con phù du to hơn con sâu bướm thông thường chút, màu xám trắng, thậm chí có hơi xấu xí, nó bay vài vòng rồi đáp xuống. lúc sau lại biến thành thiếu nữ trắng trẻo. Nàng rụt thân thể lõa lồ trốn sau bếp, lo lắng chộp lấy góc áo kéo kéo, góc váy rơi xuống đất nên cũng tắt lửa, chỉ bị cháy xém mảnh , nàng hơi tiếc nuối cầm váy lên cuộn lại về phòng.
      Tần An nhớ cảm giác kinh hoàng của mình lúc đó, cả thế giới như sụp xuống dưới chân, thê tử của lại là con phù du xấu xí.
      chưa từng nghĩ phù du sợ lửa, nhưng vì để làm thê tử của , ngày ba bữa cơm, ngày ngày nàng phải ở bên bếp lò nấu cơm cho .
      Tần An năm trước cứng đờ người đứng trước phòng Tiểu Bạch, Tiểu Bạch thay y phục bước ra nhìn thấy , nàng ngẩn ra, mặt cũng trắng bệch , lúc sau mới cúi đầu giọng gọi, “Phu quân.”
      Lúc đó cũng gì, chỉ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng thần sắc trầm lặng và đôi mày nhíu chặt đó, và ánh mắt bắt đầu xa lạ của khiến Tiểu Bạch đau lòng.
      Lần này như vậy nữa.
      thể xảy ra chuyện như vậy nữa.
      Tần An thề với lòng rồi về nhà sớm như lần trước, đến trước cửa sổ nhà bếp thầm nhìn Tiểu Bạch nấu cơm, ngọn lửa lại phực ra cháy góc váy nàng.
      Lòng run rẩy, có thứ gì đó trào lên, nhắm mắt.
      Chờ lúc Tiểu Bạch về phòng mới đứng trước cửa chờ, Tiểu Bạch bước ra, thần tình vẫn y hệt lần trước, ngây ngốc nhìn , hình như nhìn thấu được càng nhiều thứ hơn.
      Tần An hít hơi bước lên ôm lấy nữ nhân khẽ run rẩy, “Tiểu Bạch,” dịu dàng gọi, lần này thể đánh mất nữa, thể làm người có sao đâu, chỉ cần kiếp này thôi, “Tiểu Bạch, ta quan tâm đâu.”
      Nữ nhân trong ngực run rẩy kịch liệt hơn, nàng nấc nghẹn tiếng rồi im lặng.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Phần II - Trung

      Ba


      ra Tiểu Bạch phải tên là Tiểu Bạch.
      Nàng có cái tên rất quyến rũ là Kiều Nga. Nàng kiều xinh đẹp, bởi vậy chưa từng để phu quân gọi nàng như vậy.
      Lần đầu tiên Tần An gặp nàng là ở hậu sơn của thôn, lúc đó tuyết lớn, tuyết trắng tinh bao phủ tất cả, vào rừng chặt cây gặp nữ nhân thoi thóp trong sơn động, nàng thân mặc áo trắng, tóc đen nổi bật trong tuyết trắng, gương mặt nàng vô cùng bình thường, chỉ được coi là thanh tú, khoảnh khắc đó bỗng thấy dung nhan của nàng đẹp đến kinh tâm động phách.
      cứu nàng về, nữ nhân cởi mở nhưng dịu dàng này làm thê tử của , lúc gặp nàng thân mặc áo trắng, tính tình đơn thuần, vậy nên Tần An bèn gọi nàng là Tiểu Bạch.
      “Phu quân?”
      Tiếng gọi của Tiểu Bạch kéo về với thực, Tần An xoay đầu, Tiểu Bạch gắp đũa thức ăn vào trong chén , “Phu quân thích ăn cái này ăn nhiều chút , Tiểu Bạch đặc biệt làm đó.”
      Tần An gật gật rồi cúi đầu ăn.
      Ba ngày sau, lại như năm trước, lúc về nhà gặp vị đạo trưởng áo đen đó, ông ta vuốt râu với : “Tướng mạo huynh đài tốt, ấn đường phát đen, thiết nghĩ là có ma đeo bám.”
      Đôi vai rộng của Tần An vác dụng cụ làm mộc, năm trước thần xui quỷ khiến thế nào mà đưa đạo trưởng này về nhà.
      quay người mặc kệ rồi tiếp tục về, nhưng phát đạo trưởng vẫn sau lưng rời bước, dung mạo điềm nhiên.
      Tần An nhíu mày, “Ông tìm nhầm người rồi, bên cạnh tôi ma gì hết.”
      Đạo trưởng : “Toàn thân huynh đài phát ra khí ỉ, nhưng huynh đài đích thực mang nhục thân của con người,” Ánh mắt ông ta rơi y phục vải thô của Tần An, “Y phục này thiết nghĩ là do quái kia làm. Vị huynh đài đây, thứ cho tại hạ thẳng, phu nhân ở nhà có lẽ chính là…”
      Tần An thầm đạo trưởng này chắc cũng có vài phần tu hành, vốn định mặc kệ, nhưng cảnh tượng Tiểu Bạch trong lòng hóa thành phù du trắng lại ra trước mắt, thê tử của trong chớp mắt biến thành con côn trùng, nguyên thân của nàng…
      lại dừng bước, nghèn nghẹn cổ họng gian nan lên tiếng, “… là nàng hại tôi sao?”
      Đạo trưởng vuốt râu: “ tâm khó dò, người khác biệt, rồi có ngày ta hại ngươi.”
      “Tôi tin.”
      quái tu hành mấy trăm năm để trở thành , trăm năm thọ mệnh, ngụy trang đương nhiên là dễ như trở bàn tay. Cho dù là con quái nhoi có lòng hại ngươi, nhưng cũng hút hết dương thọ của ngươi. Huynh đài vẫn nên sớm ngày rời bỏ hơn.”
      Tần An trầm mặc gì thêm rồi quay người rồi , đạo trưởng áo đen đứng yên tại chỗ thở dài.
      Về đến nhà, Tiểu Bạch chạy ra mở cửa, lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, “Phu quân, chàng về rồi à!”
      hơi ngẩn ra nhìn nụ cười này, đây là nụ cười lòng cuối cùng của nàng năm trước, nếu thời gian đảo ngược, ông trời chiếu cố quay lại lần, đưa đạo sĩ về nhà có phải thay đổi được số mệnh chăng?
      Tần An cố mỉm cười với Tiểu Bạch, “Ừ, Tiểu Bạch, ta về rồi.”
      Ngày tháng dần trôi, tính ra cách ngày cự tuyệt đạo trưởng đến nhà cũng tháng rồi. Tần An đối với tương lai từng trải qua có chút mơ hồ, trong tương lai có Tiểu Bạch đó có phải chỉ là giấc mơ , Tiểu Bạch vẫn luôn ở bên cạnh , bọn họ vẫn sống yên bình.
      Nhưng muốn chạm vào nàng.
      phải là nàng tốt, tuy Tiểu Bạch thanh tú bình phàm, nhưng thân thể mềm mịn trắng trẻo, nhớ năm vừa thành thân nàng thường bị dày vò đến mức xuống giường nổi. Bây giờ mỗi đêm lúc hôn nàng, hình ảnh nữ nhân hóa thành phù du cứ ra trong đầu , làm mọi động tác của đều khựng lại.
      Tiểu Bạch cũng gì, mỗi lần như vậy đều dịu dàng rời khỏi , lúc nàng mở cửa ánh trăng lạnh lẽo lọt vào khiến thân hình của nàng trở nên trong suốt.
      chỉ là người bình thường, chưa từng thấy quái, lần duy nhất thấy lại là thê tử của mình. Cảnh tượng đó cứ như ác mộng bám lấy thể nào thoát ra được, gương mặt của ngày càng trầm khó đoán.
      muốn trân trọng nàng, nhưng sao.
      “Có phải phu quân khỏe ?” Tiểu Bạch xoa đầu , “Hay là hôm nay đừng làm nữa, ở nhà nghỉ ngơi .” xong liền nở nụ cười như đóa hoa trắng bình dị, “Vừa hay có thể ở bên Tiểu Bạch.”
      nghĩ nghĩ rồi nhận lời, Tiểu Bạch vui vẻ nấu cơm trưa, cũng đến giúp. Chuyện trong bếp biết nhiều, chỉ có thể ở bên coi lửa, nhìn Tiểu Bạch cắt rau, Tiểu Bạch cắt rất giỏi, phập phập phập cắt nhanh vô cùng.
      tâm khó dò, người khác biệt, rồi có ngày ta hại ngươi.
      vậy sao.
      “Á!”
      Tiểu Bạch la lên, Tần An thấy nàng lỡ tay cắt xuống đầu ngón tay mình, đau lòng nhanh như tên bắn bước tới chộp lấy tay nàng, nhưng phát năm ngón tay mảnh khảnh vẫn nguyên vẹn như cũ.
      hoảng hốt, ràng nhìn thấy mà.
      sao đâu, bị thương, chỉ bị sượt qua thôi.” Tiểu Bạch cười cười chớp mắt, “Đều tại phu quân ở bên cạnh làm rối loạn tâm tư của Tiểu Bạch, phu quân về phòng nghỉ ngơi .”
      Nhất thời Tần An được lời nào. nhàng buông tay, nàng bị thương… vì nàng là quái sao?
      snowbell thích bài này.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Kiều Nga: Phần II - Trung
      Bốn

      Cho dù trở về quá khứ được là chuyện gì cũng đều có thể thay đổi .
      Tần An tâm trùng trùng bước về nhà trong ánh hoàng hôn đỏ như máu, giọng ràng ngăn bước lại.
      “Huynh đài xin dừng bước.”
      quay đầu, lại là vị đạo trưởng áo đen kia.
      “Huynh đài có thể đưa tại hạ về nhà xem thử , dù sao nghiệt cũng gây họa.”
      Tần An khàn giọng hỏi ông ta: “Ông có làm hại nàng ?”
      Đạo trưởng chỉ : “ ta là quái.”
      đưa đạo trưởng về nhà.
      làm sai, hề làm sai gì cả.
      quái rồi hại người, ít nhiều gì cũng từng nghe , làm sai. nhiều ngày đêm con phù du trắng xám xấu xí kia cứ bay qua trước mắt , gần như thể nào ngủ được. chỉ là người bình thường muốn sống yên ổn đời, làm sai.
      hoảng hốt bước con đường, đạo trưởng theo sau bỗng nhiên hét lên, “Cẩn thận!”
      ngẩng đầu, cỗ xe ngựa mất khống chế xông về phía , vó ngựa dấy lên khói bụi mịt mù làm mờ mắt . Gần như chỉ trong phút chốc, thân ảnh trắng trắng đảo qua trước mắt , bị thân hình mềm mại nhắn che lấy, cả người ngã lăn xuống đất.
      Tiếng vó ngựa xa dần, Tần An mở mắt, cái đầu của Tiểu Bạch lên giữa đám bụi, vùi trong ngực .
      Tiểu Bạch ngước mặt, nàng vẫn cười với như bình thường, nhưng giọng yếu ớt, “Phu quân, chàng có sao ?”
      Lồng ngực Tần An co thắt lại, ôm lấy Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch lại đẩy ra chầm chậm nhích qua bên, góc váy trắng toàn là dấu vết bị vó ngựa đạp qua. Thân thể khẽ run, nàng cúi đầu : “ quái chảy máu, làm phu quân sợ đâu.”
      Tần An nhìn thấy mười đầu ngón tay chống đất của nàng bắt đầu đen lại, đầu ong lên, kìm được mà kêu lên, “Tiểu Bạch.”
      Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn đạo sĩ đứng bên cạnh, rồi lại nhìn cửa nhà ở hướng kia, mở to mắt chăm chú nhìn Tần An, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt, “Cuối cùng chàng vẫn đưa ông ta về… Phu quân, Tiểu Bạch là người hay quan trọng vậy sao…?”
      Tần An như bị sét đánh, ngây ngốc ngồi tại chỗ.
      Nàng xong lại rơi nước mắt, “Tiểu Bạch vốn là nga * lực thấp kém, quái hại người hút dương thọ là vì phải tu hành, từ khi Tiểu Bạch ở bên cạnh phu quân chưa từng nghĩ đến chuyện tu hành, chỉ mong ở bên phu quân cả đời, nhưng đáng tiếc… dường như phu quân muốn.” Nàng ngoảnh đầu, mắt đỏ lên, “ cần phu quân lo nghĩ nữa, vừa rồi Tiểu Bạch …”
      *Phù du tiếng Trung dịch ra Hán Việt là Phi Nga
      Nàng dùng tay áo dơ bẩn chùi mắt đứng lên, thân hình như bị ngọn lửa vô hình nuốt chửng, từng tấc từng tấc khô cháy vỡ tan, theo gió hóa thành bụi bay vào trung.
      quái có máu nhưng có nước mắt.
      Nàng cười , nụ cười nhàn nhạt cùng với thân thể của nàng hóa thành hư vô, giống như bị ánh tàn dương đỏ tươi này thiêu đốt.
      “Phu quân sai, chỉ là Kiều Nga này nhìn lầm người.”
      Ánh mắt Tần An run rẩy, đưa tay với lấy khoảng nàng vừa biến mất, ngón tay cuộn lại, cuối cùng vô lực rũ xuống. Tịch dương hanh khô phủ sắc vàng u ám lên con đường phía trước, căn nhà của và Tiểu Bạch ở ngay trước mắt, cửa gỗ nước sơn bị bong ra, nghiêng nghiêng hé mở, đổ thành cái bóng dài, dường như trong chốc lát điêu tàn.
      Còn chút nữa thôi là có thể về đến nhà rồi.


      Năm

      Vào thu.
      Tửu quán, khách nhân tấp nập.
      Thiếu nữ áo trắng vừa đến trước cái bàn ở trong góc tửu quán kẻ say rượu bò bàn bỗng ngẩng đầu lên, đưa tay chụp lấy nàng.
      “Á, ngươi làm gì vậy, giả chết à!” Thiếu nữ sợ hãi nhảy tránh qua bên, túi tiền trong tay đong đưa.
      Tần An đôi mắt vô thần nhìn nàng, giọng khàn khàn, “Ta làm trâm gỗ cho , đưa ta về quá khứ được ?”
      Thiếu nữ ngẩn ra, hít hơi rồi kéo ghế ngồi đối diện với , “ thể nào, mỗi người chỉ có thể quay về quá khứ lần, mảnh hồn trong tim có nhiều để lấy mãi vậy đâu.”
      Toàn thân Tần An run rẩy, bóp chặt ly rượu, “Cho ta về lần nữa thôi, thể luân hồi cũng sao hết.”
      Vãng Sanh chống cằm cười cười, “ nghe hay nhỉ, nhưng thực tế sao?” Nàng cười nhìn Tần An, đáy mắt thuần khiết trong suốt, “Ngươi có từng tiếp nhận việc nàng là quái chưa?”
      Tần An , chỉ nắm chặt ly rượu cúi đầu.
      “Nội tâm của mình thay đổi có quay lại bao nhiêu lần kết cuộc cũng vậy mà thôi.”
      Vãng Sanh nhìn ra cửa sổ lẩm bẩm, “Bất luận quay về quá khứ bao nhiêu lần, bất luận hối hận bao nhiêu lần, muốn trân trọng, muốn bảo về, với mình là bao giờ để chuyện cũ tái diễn nữa, nhưng tự đáy lòng ngươi có từng tiếp nhận việc nàng là quái chưa, cuối cùng cũng chỉ là thời gian đưa đạo sĩ về bị kéo dài ra chút mà thôi.”
      snowbell thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :