1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kiều nương y kinh - Hi Hành (C64) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Kiều Nương y kinh

      Tác giả: Hi Hành
      Nguồn CV: tangthuvien
      Edit: matden2312

      Giới thiệu

      Trình Kiều Nương ngu dại nhi hết bệnh rồi

      Chỉ có điều, nàng cảm thấy mình là cũng phải Trình Kiều Nương

      Đầu óc của nàng bên trong hơn ít trí nhớ kỳ quái

      Làm nữ nhân bị Trình gia vứt bỏ

      Nàng muốn quay về Trình gia

      Bất quá, nàng là tới tìm về trí nhớ

      Cũng phải là đến chịu bạch nhãn khi dễ​
      Last edited by a moderator: 11/3/16

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Quỷ đêm


      Khi tiếng mõ gõ ba cái linh đường càng vắng lặng.

      Hai nha đầu hướng chậu than bên trong ném tập vàng mã, ngáp lên.

      "Tỷ tỷ, chúng ta cũng ngủ lát ." Trong đó người .

      "Này tốt, chúng ta cũng rồi, ai túc trực bên linh cữu Thiếu phu nhân rồi." Người kia mang theo vài phần chần chờ .

      Nha đầu kia bĩu môi.

      "Ai làm cho Thiếu phu nhân chết sớm, sinh nhi nữ như vậy, có thể khóc hai tiếng sai lầm rồi, càng miễn bàn hiếu tử hiếu nữ hầu hạ rồi." Nàng , mặt lại kéo cái nha đầu kia, " nhanh nhanh, lập tức trở lại, ngay cả đại thiếu gia bọn cũng quản, chúng ta sợ cái gì."

      Nha đầu kia liền cũng đứng dậy, hai người chuyện ra ngoài.

      "Cho nên cái gì cho phải cũng bằng lo cho thân mình, sớm chết, kiếm cái gì cũng cho người khác. . . ."

      Gió đêm thổi vào, Giấy tang sột soạt, linh đường bên trong trắng tuyết càng thêm trống vắng.

      Trước quan tài còn chưa khô sơn bên trong chậu than vàng mã cháy hết cuối cùng hóa thành mảnh tro tàn, hương phải đốt cũng có.

      bóng dáng nho theo ngoài cửa tiến vào, tiểu nhân còn bé, nhìn thấy quan tài trước mắt ngửa đầu.

      Đây là tiểu nương ba bốn tuổi , có ánh mắt to, khuôn mặt phấn nộn, nhưng người áo xiêu xiêu vẹo vẹo, tóc cũng rời rạc.

      Nàng ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn quan tài còn chưa đóng nắp, chậm rãi tiêu sái qua, đỡ lấy cái ghế dài, hai ba lần thất bại rốt cục đứng lên , bám vào thành quan tài , chậm rãi đứng lên nhìn về phía bên trong.

      Linh đường bên trong sáng ngời chiếu rọi xuống, người phụ nữ tuổi còn trẻ im lặng nằm ở trong quan tài.

      Khuôn mặt đánh phấn, càng thêm trắng nõn tinh tế, mũi cao môi đào,mi dài rộng rã , tóc mây đen nhánh,cài trâm chín hạt trân châu, áo liệm thêu gấm hoa Thâm Lam, phát ra ánh sáng chói mắt .

      Tiểu nương vươn tay.

      "Mẫu thân, mẫu thân, đứng lên, ôm cái."Nàng thào .

      Cánh tay Nho miễn cưỡng đặt tại quan tài, đừng kéo người ở bên trong, chính là vói vào đều khó khăn.

      Nàng kiễng chân, lần lại lần.

      tiếng thét chói tai cắt qua linh đường yên lặng.

      Tiểu nương quay đầu, chứng kiến hai nha đầu đứng ở cửa linh đường, mặt trắng bệch , hoảng sợ nhìn thấy mình.

      "Mẫu thân gọi ta "Nàng , đưa tay chỉ chỉ quan tài, hướng hai nha đầu giải thích.

      Những lời này rốt cục đánh nát thần kinh hai nha đầu , hét thảm tiếng xụi lơ mặt đất hôn mê.

      Nằm ở đầu phố, Vương gia đại viện tiếng động lớn nháo tức lan tràn, làm cho ánh trăng đầu hạ mông lung đều trở nên lay động vụn vặt.

      Phía tây Vương gia đại trạch , có hai ba sân thuộc về Vương gia sở hữu, trong thành sông theo bên này uốn lượn mà qua, làm cho nơi này quanh năm suốt tháng đều ẩm ướt u, cỏ xỉ rêu trải rộng. Tiếng bước chân vang lên Dồn dập ở ở ngã tư đường , phá vỡ yên lặng nơi này.

      Tiếng bước chân dừng ở tiểu viện , chếch cổng và sân treo hai ngọn đèn, trong bóng leo lắt, chiếu xuống người dừng dưới cửa.

      Đây là hàng bốn người, hai nam tử hai phụ nhân, trong đó phụ nhân trong lòng ôm .

      Tựa hồ là quá mau, bọn họ dừng lại thở gấp khắc sau, mới có nam tử tiến lên gõ cửa.

      Dưới đèn cửa gỗ càng phát ra có vẻ cũ tái nhợt, nam tử vừa mới gõ lên cửa, “Chi Chi nha nha” thanh vang lên, cửa mở ra.

      Nửa đêm bên trong này tiếng mở cửa đột nhiên vang lên , làm cho liền bốn người khẩn trương, đồng thời sợ tới mức run run chút, hai phụ nhân còn nhịn được lui về phía sau từng bước, mang theo vài phần hoảng sợ nhìn cánh cửa.

      Ngọn bị gió tạt nửa, làm bóng tối càng thêm lan rộng.

      "Trình gia. . . Tiểu thư. . ." Nam nhân khớp hàm hơi hơi đánh run run , "Buổi tối. . . Cũng đóng cửa sao. . ."

      Tiếng hoà dịu rồi mọi người sợ hãi, phụ nhân ôm đứan trẻ hít sâu hơi, cất bước tiến lên.

      "Trình gia tiểu thư. ."Nàng nhìn về phía cửa bên trong giọng hô, "Trình gia tiểu thư. . . Trình a. ."

      Bạn rồi đột nhiên biến thành hô , mọi người xem đến bên trong cửa chỗ tối bay tới chiếc đèn lồng, đồng thời có tiếng bước chân vang lên.

      "Các ngươi là để cầu y sao?" giọng nữ nũng nịu hỏi.

      Đèn lồng đến gần, mọi người liền chứng kiến sau đó là mặc quần áo vàng nhạt , mắt phượngmũi cao môi đỏ mọng, quả là mĩ nhân linh động , sống động lòng người.

      trầm sợ hãi trong nháy mắt tán , ngoài cửa bốn người lòng rơi xuống đất.

      "Đúng vậy đúng vậy, muộn như vậy quấy rầy tiểu thư rồi, Tiểu thư nhà ta có chút tốt. . ." phụ nhân bước lên phía trước.

      cái nữ đồng lộ ra, ghé vào phụ nhân đầu vai, nặng trĩu ngủ .

      áo vàng vươn người ra nhìn, gật gật đầu.

      "Hảo, thỉnh theo ta."Nàng .

      Bốn người liền vội đều vào cửa, áo vàngquay đầu lại đưa tay ngăn cản.

      "Chỉ người mang bé tiến vào là được."Nàng .

      Hai nam nhân cái phụ nhân liền dừng bước, nhìn thấy phụ nhân kia ôm đứa béđi vào, đèn lồng xa, hai người cũng biến mất ở trong bóng tối, giống như bị mãnh thú ngụm cắn nuốt .

      Hôm qua mưa trận, đá vụn đường có chút lún xuống, lại là ven sông u , trong khí hơi thở phá lệ ẩm ướt.

      nhà cửa nho cũng đèn treo tường , hai người phải dựa vào kia trong tay mang theo đèn lồng hành tẩu, bốn phía bóng tối càng có cảm giác đè nén.

      "Quấy rầy tiểu thư nhà ngươi muộn như vậy. . ." phụ nhân Ôm đứa bénhịn được mở miệng, tựa như chỉ có chuyện để giảm loại áp lực này .

      " ngại." áo vàng thanh thúy đáp, mang theo nàng xuyên qua phòng ngoài, đem đèn quay lại, "Cẩn thận bậc thang."

      Phụ nhân hơi hơi lảo đảo chút, đúng lúc đảo bước đứng vững, ngẩng đầu liền chứng kiến trước mắt có ánh đèn, tầm mắt thích ứng, sau mới nhìn đến mình đứng ở ngay cửa phòng, trong phòng đèn sáng.

      bước nhanh tiến lên, đẩy cửa ra. Bên trong cánh cửa ngọn đèn chiếu ra, phụ nhân có trong nháy mắt thích ứng, nàng hơi hơi nghiêng đầu khắc lúc sau mới lại nhìn về phía bên trong cánh cửa.


      Trong phòng có chiếc đèn cung đình, sau đó hé ra tấm bình phong, mơ hồ thấy đằng sau nằm nghiêng bóng người.

      Đây là vị Trình tiểu thư kia sao?

      "Tiểu thư, có người cầu thầy." vào cửa, giọng .

      Bóng người sau bình phong chậm rãi ngồi dậy, nương theo ngọn đèn có thể thấy đoc đen dài nhàng buông xuống.

      "cho người bệnh vào ."giọng nữ tử ôn nhu saubình phong truyền đến.

      Phụ nhân thở ra, ôm nhi nữ muốn cất bước vào.

      "Ngươi đứng yên đừng nhúc nhích." áo vàng vội , mình bước nhanh ra, vươn tay, "Đem đứa bé cho ta ."

      Phụ nhân chần chờ khắc, đem đứa bé trong lòng đưa cho , nhìn thấy nàng ôm đứa bé vào. cửa cũng đóng , phụ nhân có thể chứng kiến ôm đứa bé chuyển tới sau bình phong , ánh đèn chiếu rọi ở bình phong, nữ nhân mặc áo choàng rộng thùng thình , theo đưa tay vải ra bóng ma.

      Ngắn ngủn cái liếc mắt, liền khom người ôm lấy nữ hài đồng tới. Phụ nhân vội đưa tay ra tiếp nhận, nhìn thấy nữ hài đồng trong lòng ngủ say như trước nhưng sắc mặt hồng hào giống như bình thường.

      “Đột nhiên trúng gió, thi châm rồi, còn gì đáng ngại, bị co giật nữa.” Sau bình phong, giọng nữ ôn nhu .

      Phụ nhân kinh hãi mừng rỡ, kinh chính là vì bản thân nàng cái gì cũng chưa , bên này biết bệnh tình, hỉ chính là chỉ vì câu này đủ để chứng minh vị Trình gia tiểu thư này quả nhiên y thuật cao minh.

      “Đa tạ tiểu thư.” Nàng ta quýnh lên thi lễ, mặt từ trong lồng ngực lấy ra cái túi tiền, :

      “Quấy rầy tiểu thư rồi.”

      Lời của nàng còn chưa dứt, giọng nữ trong phòng đánh gãy lời nàng.

      “Tiểu hài tử này tính là bệnh, nhà các ngươi có bệnh chính là vị nằm ở trong quan tài kia, các ngươi, tính toán trị cho nàng lần hết bệnh sao?”

      Cái gì?

      Phụ nhân kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy sau bình phong lại khôi phục bóng người nằm nghiêng, bởi vì tay chống đầu, thân hình ra hơi phập phồng, cùng bóng tối, ánh đèn, tà áo đan vào cùng chỗ, ra vẻ đẹp cực kỳ quỷ dị.

      Người chết trong quan tài, còn có thể trì? Trình gia tiểu thư này mê sảng sao?

      Canh năm, nhũ mẫu cẩn thận nhấc màn lên, bên trong áo ngủ bằng gấm, nữ hài đồng ngủ giống như bị quấy nhiễu, tay hơi run run lên, nhũ mẫu nhất thời ngừng thở khẩn trương lên, thấy nữ đồng chính là run lên nữa ngủ yên như trước. Nhũ mẫu liền đưa tay đến bên trong áo ngủ bằng gấm sờ sờ, nữ hài đồng như trước tỉnh lại. Nhũ mẫu thở ra hơi, buông màn, xoay người, nhìn các nữ nhân đám sắc màu rực rỡ phía sau.

      “Thế nào?” lão phụ nhân tóc bạc trong đó vội vàng thấp giọng hỏi.

      “Bẩm Lão phu nhân, từ sau khi trở về, tiểu thư có nước tiểu, cũng tỉnh, từ khi trở về đến giờ vẫn ngủ, cũng còn co giật nữa.” Nhũ mẫu cũng hạ giọng .

      Lời này vừa ra, các nữ nhân trong phòng đều như trút được gánh nặng. Lão phu nhân khoát tay, tự mình ra ngoài trước, những người khác cũng vội cùng nhau ra.

      Bên ngoài ánh mặt trời sắp lên cao, trong viện treo đầy đèn lồng trắng, người qua qua lại lại đều là mặc tang phục, nhìn thấy làm lòng người trầm trọng.

      “Lưu bà bà đến đây.” lão nhũ mẫu bước nhanh đến, thấp giọng .

      Lão phu nhân sắc mặt trầm ngâm khắc.

      “Mời nàng hậu viện trước, nhìn xem tình huống rồi sau.” Bà thấp giọng .

      Tang trong nhà, lúc này bà lại mời đến người niệm kinh, người ngoài nhìn vào còn chừng truyền ra lời thị phi như thế nào đâu. là đau đầu.

      Cháu dâu tốt của bà như thế nào đột nhiên ngã cái, liền còn thở, quan trọng là, ở trong phòng chính mình ngã, trong khi giãy chết, khi đó bà và nàng nổi lên tranh chấp.

      “Trình gia tiểu thư này …” Lão phu nhân nghĩ đến đây, thấp giọng hỏi nhũ mẫu.

      Lời còn chưa dứt, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng khóc, ở thời điểm trời còn chưa sáng tỏ lắm này, tiếng khóc bén nhọn của nữ nhân phá lệ kinh động người khác

      Người ở chỗ này sắc mặt đều thay đổi.

      “Thông gia đến rồi!” Mấy lão nhũ mẫu kích động chạy vào .

      Đứng ở ngoài linh đường, nhà bác thông gia cơ hồ tâm can đều muốn nứt ra. Đột nhiên nhận được tin muội muội chết, toàn gia thiếu chút nữa khóc đến chết, cha già nghe được tin tức trực tiếp hôn mê bất tỉnh, nhìn điệu bộ này, cái gì cũng dám cho mẫu thân biết, sau trận gà bay chó sủa, người chạy ngựa đổ, làm yên lòng người trong nhà rồi, nhà bác thông gia mang theo huynh đệ ba người cùng chị em dâu trong viện Lý gia đều lôi hết đến đây.

      Đồ tang trắng trước mắt làm cho tia hi vọng cuối cùng của bọn họ tan biến, bước vào cửa liếc mắt cái, chứng kiến linh đường trống rỗng, đám người thông gia bi thương tức giận cơ hồ muốn ngất xỉu.

      Có ý tứ gì? Có ý tứ gì hả? Đừng người khóc nức nở, linh đường tiền hương khói lửa đều có! Người chết còn bị khi dễ thành như vậy, khi còn sống còn biết gian nan như thế nào đâu!

      Muội phu kích động ra nghênh đón nhất thời bị nhóm em vợ vây quanh, đổ ập xuống đánh trận.

      “Thông gia lão gia, phải là coi giữ, là có chuyện ma quái…” Có lão nhũ mẫu đứng đầu nhóm người hô lên, cố gắng giải thích.

      “Phi, làm chuyện xấu ban đêm sợ quỷ gõ cửa! Các ngươi hại chết muội muội nhà ta, tại ở đây làm cái trò quỷ gì!”

      Các nữ nhân nhà thông gia cũng đem diễn xuất của đám nữ nhân gian xảo này để vào trong mắt, vừa khóc vừa mắng, lại chỉ vào đám nhũ nương gia đinh mà mình đem đến ra lệnh cho bọn họ đánh lũ hạ nhân của người nhà này.

      Ngoài linh đường hỗn loạn thành đoàn. Chứng kiến tình hình này, từ sau phòng chờ, nhóm phụ nhân được Lão phu nhân bảo hộ sợ tới mức dám ra đây.

      Chỉ là việc trốn tránh này cũng phải biện pháp a.

      “Lão phu nhân, trời muốn sáng rồi.” Lão nhũ mẫu lo lắng nhắc nhở, .

      Trong nhà làm ầm ĩ như vậy, đường khẳng định cũng nghe được rồi, chờ lúc hừng đông chắc đưa tới càng nhiều người vây xem! Lão phu nhân tay chân phát run, bên tai nghe được nhóm thông gia bên ngoài náo loạn muốn báo quan rồi, nếu việc này phải náo đến quan phủ, gia thế, đại thanh danh của nhà bọn họ bị phá hủy!

      Mắt thấy mấy đời thanh danh sắp bị hủy trong tay mình, nếu bà chết còn mặt mũi nào nhìn thấy liệt tổ liệt tông đây?! Gây nghiệp chướng a!

      “Lão phu nhân, làm sao bây giờ a.” Nhóm lão nhũ mẫu của các tức phụ sôi nổi thúc giục hỏi.

      Làm sao bây giờ? Lúc này làm sao cũng phải xử theo pháp luật! Trừ phi người chết! Người chết?

      Lão phu nhân giật mình cái.

      “Nhũ nương, nhũ nương…!” Bà xoay người hô:

      “Nhanh… nhanh thỉnh Trình gia tiểu thư!”
      Phong Vũ Yên, keobong216thuyt thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Thỉnh y


      "Cháu thông gia, ngươi chớ náo loạn nữa!"

      Lão phu nhân chống quải trượng đứng ở viện ngoài cửa, nhìn thấy linh đường gà bay chó chạy , ở sau lưng nàng là đám phụ nhân vẻ mặt căng thẳng cố gắng trấn định .

      Sau đó cũng liền đừng cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, ngay cả thể diện Lão phu nhân cũng giữ nổi nữa.

      "Bà thông gia, ngươi dám ra đây rồi?" vợ hô, "Tới đúng lúc lắm, chúng ta gặp quan!"

      " cháu thông gia, ngươi hiểu lầm rồi!" Lão phu nhân chống quải trượng trầm giọng .

      "Hiểu lầm?" Chị vợ đứng ra dùng thanh khàn khàn do mới vừa rồi phen khóc nháo mà cười lạnh, "Lão phu nhân, người chết còn hiểu lầm hay lầm, phải ngươi định đoạt? Ai biết ngươi có phải vì muốn cho em rể chúng ta nạp thiếp hay là đổi vợ mới nên mới như vậy a?”

      Sắc mặt Lão phu nhân thay đổi, bà biết việc này dễ giải thích.

      Con dâu sở dĩ phải nằm ở trong quan tài, là bởi vì nàng té ngã ở trong phòng, sơ suất té ngã là bởi vì hai người nổi lên tranh chấp, con dâu giận dỗi mới xoay người nhanh, mà giận dỗi xoay người nhanh cũng là bởi vì mình cùng nàng chuyện muốn nạp thiếp cho con trai.

      Nhưng việc này có gì sai? Con trai bà là con cả , thành thân nhiều năm như vậy, đến nay mụn con trai cũng chưa sinh ra, nữ nhân nhà khác là người lại tiếp người, khó có được nhà nào giống như ở đây chỉ có nữ nhân, bà làm mẹ chẳng lẽ thể vì hương khói trong nhà mà cho con trai bà nạp thiếp sao?

      Việc giữ gìn hương khói là việc đại và thiên kinh địa nghĩa (đương nhiên). Bà làm vậy có gì sai! Người có lỗi, chính là con dâu chết trong phòng kia! Lão phu nhân buông quải trượng, trong lòng bàn tay bà đều đổ đầy mồ hôi.“Vân nương có chết!” Bà từng chữ .

      Lời này vừa ra, đám người đứng bên ngoài ngây ngẩn cả người. Vốn là người đứng gần nhất ngẩn người, ngay sau đó tất cả đều ngây ngẩn.

      Giờ khắc này, nắng sớm lên cao, đèn lồng trong viện cũng còn thấy ánh sáng, nhưng khí mông lung, người đứng ở đối diện dường như đều thấy đối phương.

      Lúc này Lão phu nhân thấy trong mắt mọi người giống như lọt vào trong sương mù.

      “Ngươi cái gì?” vợ hô.

      “Ta Vân nương có chết!” Lão phu nhân sau khi ra, lời kế tiếp thông thuận hơn rồi.

      thông thuận cũng được, giờ này khắc này, cũng chỉ có thể kiên trì như thế thôi. Lần này mọi người đều nghe , chỉ có người nhà thông gia kinh ngạc, ngay cả người nhà mình, mọi người đều sợ ngây người.

      Lão phu nhân chịu kích thích nên điên rồi sao?

      Em rể bị đánh, chật vật chịu nổi, sốt ruột, từ mặt đất nhảy dựng lên, phen lao vào nheo ông ạnh vợ.

      “Mẫu thân của ta gì cũng đúng, các ngươi xong với ta đâu!” hô.

      tại đổi thành mình chiếm thế rồi, trong nháy mắt trong lòng tia mừng như điên, ‘ta cần phải sợ bọn nữa rồi’!

      Mắt thấy hai bên lại muốn đánh nhau, Lão phu nhân dằn quải trượng đề cao thanh .

      “Đều dừng tay cho ta! nghe thấy lời của ta sao? Vân nương có chết! Nàng là bị bệnh thôi! Đây là cách trị bệnh cho nàng!”

      Trong phòng, mọi người hai bên đều ngồi xuống, bọn nha đầu dâng trà rồi liền quýnh lên lui ra sau, để tránh nhóm chủ tử thấy được lời hoặc hành động ổn nào. Nhiều người, nhiều miệng, tất cả mọi người đều là người có thân phận, vẫn nên đóng cửa lại để giải quyết tốt.

      “Bà , bày ra trận lớn như vậy, là vì chữa bệnh ư?” vợ hỏi, ánh mắt đảo qua người đối diện.

      “Đúng vậy, chuyện này trừ bỏ ta cùng vị đại phu bên ngoài kia, ai biết.” Lão phu nhân chỉnh lại sắc mặt, .

      Gian ngoài, có lão nhũ mẫu vội vàng tiến vào, ở bên tai chị vợ mấy câu. Chị vợ tay cầm ly trà, liền quăng lên bàn rồi hét: “Bà thông gia, ngươi chẳng lẽ coi chúng ta đều là đồ ngốc sao?” Nàng cười lạnh tiếp: “Mọi người nhìn , còn thở nữa, thân mình cũng đều cứng cả rồi, còn chữa bệnh cái gì? Người nào có bệnh mà lại như vậy chứ?”

      “Trình tiểu thư là bệnh, phải là bệnh!” Khí thế của Lão phu nhân cũng nhượng bộ, vẻ mặt nghiêm túc .

      Nhìn thấy thần thái Lão phu nhân, phải là điên mà chính là có việc như vậy. vợ cùng mọi người nhất thời khỏi liếc mắt nhìn nhau.

      “Trình tiểu thư là ai?” Có người hỏi.

      Trình tiểu thư là ai, lời này hỏi ra, nhất thời có ai trả lời. phải bọn muốn trả lời, mà là biết phải trả lời như thế nào.

      Hai tháng trước, tại tòa nhà bỏ trống ở ven sông, có người đến thuê, là nửa đêm dọn vào ở, láng giềng đều thấy được là ai, sau ngày thứ hai mới nhìn thấy có tiểu nha đầu ra ngoài mua vật dụng, hòa hòa khí khí chuyện ôn nhu mềm mại, là khẩu của Giang Hoài ở phía nam.

      “Là đại phu sao?” vợ chen vào hỏi.

      Đứng ở trong phòng, Bà vú chần chờ gật đầu xem như là trả lời.

      “Nguyên cũng ai biết, trước có nhà câm điếc ở phố đông, họ có bé trai bị bệnh, sốt cao lùi, miệng còn mê sảng, tìm Lưu bà bà nhìn, chỉ qua được, nhà khóc hôn thiên ám địa, thời điểm muốn chết muốn sống, vị nha đầu của Trình tiểu thư này vừa lúc qua, bệnh này tiểu thư nhà nàng có thể trị, nhà câm điếc chỉ cần nghe được mấy chữ ‘có thể trị’ cái gì cũng để ý, ôm đứa trẻ qua, quả nhiên buổi sáng đưa , buổi chiều liền tỉnh lại còn ăn chén cơm lớn, ngày thứ hai liền bước xuống giường chạy, giống như chuyện gì cũng có, đều trở lại bình thường.” Bà vú .

      Ở đây đều là người làm, vui thích nhất là nghe tin đồn về chủ nhân của tòa nhà phía tây, loại láng giềng thần kỳ này thực rất được thích, vì vậy bà vú đến hứng khởi, khỏi khoa tay múa chân, nước miếng văng khắp nơi.

      Lão phu nhân liên tục ho khan tiếng, bà vú này lại quá lên rồi, nghĩ đến người mình phải đối mặt là ai, bà vú vội vàng lui đầu câm mồm lại.

      Nữ nhân này nào phải đại phu đúng đắn gì, bất quá hằn là có phương thuốc cổ truyền vừa đúng lúc áp dụng mà thôi. vợ khinh thường.

      phải, phải…” Bà vú cảm thấy đây là tổn hại đến mặt mũi của bà, là bà tin tức chính xác, vội đánh bạo xua tay :

      phải chỉ có chuyện này, sau lại còn có lão nương nhà Tượng gia giết heo ở phía đông chợ, ăn quá nhiều đào, đau bụng ngoài đến thở nổi, là nha đầu Trình gia mua thịt nghe đứa bé nhà đó , liền mời tiểu thư nhà nàng, buổi chiều nâng đến nhìn bệnh, buổi tối về nhà như có chuyện gì, ngày thứ hai còn có thể chống quải trượng nhìn cháu trai.”

      vợ nhíu mày.

      Bà vú đứng ở bậc cửa đến quạt gió thổi lửa, chủ ý chính là thêm mắm dặm muối cho câu chuyện, luyện ra thân bản lãnh, lúc thấy vợ nhíu mày, liền làm bộ thở gấp, lập tức lại mở miệng .

      “Từ chuyện này về sau, Trình tiểu thư bắt đầu nổi danh, nhiều người muốn tới cầu thầy khám bệnh, nhưng nha đầu Trình gia , nhà nàng đóng cửa, để cầu y cứ trực tiếp tiến vào là được, nhưng có điều kiện, “Trừ bệnh bất trị mới điều trị.” Bà vú

      Lời này làm cho mọi người trong phòng đều cảm thấy tò mò. Bà vú vào lúc đó mới mềm giọng đáp.

      “Cái gì gọi là “Trừ bệnh bất trị mới điều trị”?” phụ nhân bên cạnh vợ nhịn được hỏi.

      tại, ở nơi này chuyện là do bà làm chủ rồi, bà vú hơi hơi thở ra, xem ra dù là người trong nhà hay là người ngoài, kỳ đều giống nhau – đều tò mò cả…

      cách khác, cảm, sốt, đau đầu, hay ho khan chẳng hạn… phàm là những bệnh nguy hại đến tính mạng, nàng nhìn, để cho tự tìm y quán, nếu y quán phán là thể trị, chết người nàng mới trị liệu.” Bà vú .

      Lời này vừa ra cả phòng đều kinh ngạc.

      “Lời này ra, đích thực là ngông cuồng.” Các phu nhân sôi nổi .

      “Cũng phải là ngông cuồng.” Lão nhũ mẫu vội thêm, “ Trình tiểu thư nàng là thân nữ nhi, tiện làm nghề y, nhưng nhìn được nỗi khổ ‘sinh – lão – bệnh – tử’ của chúng sinh, bất đắc dĩ mà làm bậy.”

      Nghe bà như thế, liền có mấy phụ nhân nhịn được lên tiếng niệm: “Adi đà phật”.

      Cũng chỉ có nhóm phụ nhân này mới mấy lời mê tín như vậy, vợ cùng với em rể đều hơi hơi bĩu môi. Tốt, câu ‘ tiện làm nghề y’. Tốt, cái lấy lui làm tiến, người sắp chết còn muốn trị.

      “Mấy ngày nay người cầu vị Trình tiểu thư này, quả nhiên đều là người bệnh nặng, tốt cả đều có thể hết bệnh.” Bà vú cuối cùng kết thúc câu chuyện.

      Trong phòng, mọi người trận thấp giọng nghị luận.

      đời này kỳ nhân dị sĩ rất nhiều, nhìn như hoang đường, nhưng thể mực phủ nhận tất cả được.

      “Muội muội của ta lúc này là xảy ra chuyện gì ? khi biết như vậy rồi, vì cái gì còn mau cứu chữa, làm chuyện này để làm gì?” vợ trầm giọng quát.

      “Đây là cách duy nhất” Lão phu nhân mặt đỏ tim đập , nhìn ông vợ nhíu nhíu mày, vội bổ sung thêm câu, “Là Trình tiểu thư căn dặn, thể ra thực, bằng có tác dụng.”

      “Nàng kia rốt cuộc là vu sư (như thầy phù thủy ý ạ) hay là y sư? Còn là cách duy nhất” vợ , mặt gân xanh nổi lên. Cách duy nhất, thiếu chút nữa hại chết cha mẹ ! Có “cách” như vậy sao?

      “Ta phải đại phu, ta biết.” Lão phu nhân vẻ mặt hờ hững , “Ta chỉ muốn cứu mạng con dâu ta, đừng dùng tang , chính là muốn ta theo nằm trong quan tài ta cũng làm.”

      Nhìn thấy Lão phu nhân vẻ mặt đoan chính, nhóm phụ nhân thông gia tới đây trong lòng nhịn được có chút xấu hổ.

      Bà bà đối với con dâu, ngay cả chuyện kiêng kị nhất cũng dám làm, đời có thể có mấy người a?

      vợ liên thanh ho khụ… khụ…

      tốt như vậy cũng vô dụng.” cười lạnh , chỉ là vẻ mặt hòa hoãn hơn nhiều giống như bộ dáng muốn đốt nhà người ta lúc mới tới nữa.

      Người ở chỗ này đều thở ra, lại tắc nghẹn hơi, nhìn về phía Lão phu nhân. Đúng vậy, chuyện tốt đẹp như vậy cũng dùng được, mấu chốt vẫn là. . . .

      “Như thế nào? Trình tiểu thư còn chưa có mời đến?” Lão phu nhân dựng thẳng mi quát hỏi: “Trời muốn sáng rồi!”

      Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, bà vú chạy vào.

      “Trình tiểu thư đến đây rồi à?” Lão phu nhân nhịn được đứng lên hỏi.

      Trình tiểu thư này rốt cuộc là hạng người gì, mà người ở chỗ này đều gấp gáp nhìn ra ngoài cửa vậy?

      Ngoài cửa chỉ có đám sương sớm cùng ánh nắng vươn thành từng sợi tơ thôi! Trống trơn có bóng người nào cả!

      “Nha đầu Trình gia , tiểu thư nhà nàng bởi vì bệnh thể chưa lành, ra khỏi cửa được, cho nên kêu chúng ta đem người đưa qua.” bà tử lắp bắp .

      Bà vú còn đứng bên cửa, nghe như vậy đợi phân phó liền nhào vô giúp vui.

      “Đúng, đúng, Trình tiểu thư chưa bao giờ xuất môn, đều là đem người đưa vào trong viện, mỗi lần chỉ có thể lưu lại người nhà ở lại thôi.” Bà vú vội gật đầu .

      “Mau đưa người sang đó .” Lão phu nhân vội .

      Như thế lại càng hợp ý của bà, miễn cho người nhà thông gia hỏi lung tung để lộ ra dấu vết. Hạ nhân nghe theo mệnh lệnh lập tức thi hành.

      “Chờ chút.” vợ lên tiếng, đứng lên, nhìn bà tử vừa lên tiếng lúc nãy, chân mày nhíu chặt cùng chỗ,

      “Ngươi mới vừa cái gì? Trình tiểu thư này, bệnh thể chưa lành sao?”

      Bà tử gật gật đầu. Nha đầu nhà đó như thế.

      “Nàng là bệnh thể còn chưa lành, còn trị bệnh bất trị cái gì nữa!” vợ lạnh giọng .

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3: Phục sinh


      “Tiểu thư nhà ta có bệnh hay mắc mớ gì đến ngươi? Hơn nữa, thầy thuốc tự trị cho mình, ngươi chưa từng nghe qua sao?”

      Nha đầu đứng yên ở bên trong cửa, bất chấp ngoài cửa là nam nhân hùng hổ đối mặt chất vấn, khí thế của nàng cũng hề yếu.

      “Các ngươi muốn trị bệnh chứ phải chúng ta muốn trị bệnh, trị được chúng ta cũng thiếu nợ gì các ngươi! Có để cho người ta nhìn bệnh hay đây?” Nha đầu hừ cái rồi , đưa tay chỉ chỉ ra ngoài cửa: “Người ngoài cổng tránh ra, đừng ngăn trở ở cửa nhà của chúng ta!”

      vợ lớn như vậy, trừ cha còn chưa có bị người nào giáo huấn như vậy, tức giận đến dựng thẳng râu trừng mắt.

      “Cháu thông gia, ngươi đừng ở đây náo loạn nữa, chậm trễ cứu chữa cho Vân nương, việc này tính là lỗi của ai?” Lão phu nhân ở bên .

      vợ nghẹn hơi. Cái gì gọi là lỗi của ai? Muội muội của thành ra như vậy thế nhưng lại thành lỗi của ư?

      “Ta muốn cùng theo vào bên trong.” cắn răng .

      “Việc này nên, hãy để cho Thần lang theo .” Lão phu nhân .

      Phía sau đứa con trai của bà lập tức đứng ra, thúc giục bốn nam nhân dùng miếng vải đen nâng quan tài vào bên trong.

      được, mẹ con các ngươi là người khác họ, muội muội của ta tự nhiên là muốn cùng với ta mới đúng.” vợ cười lạnh .

      Bên kia, nha đầu của Trình gia Tiểu thư xoay người vào trước.

      “Chỉ có thể vào người theo nàng ta, đem người nâng đến gian giữa của nhà chính, xong rồi lui ra ngoài.” Nàng .

      Mặc dù là ngày mùa hè, nhưng ở trong viện này, hơi ẩm cũng tỏa khắp nơi, vợ bước cẩn thận, chỉ sợ đá cuội nhô ra đường đầy rêu xanh kia làm mình té ngã.

      Quan tài được nâng tiến vào gian giữa của nhà chính, nha đầu lập tức kêu người lui ra, ngăn vợ muốn tiến vào bên trong.

      “Ngươi chờ ở bên ngoài, Tiểu thư nhà ta chữa bệnh muốn thấy người ngoài.” Nha đầu .

      Đây là cái quy củ gì vậy! vợ trừng mắt. mới trừng mắt, nha đầu kia cũng ngửa đầu chống nạnh trừng mắt, nhấc chân vào, ‘ba’ tiếng, đóng cửa lại.

      vợ rốt cuộc cũng là người quân tử, làm được việc ‘ thỉnh mà vào’, huống chi đó vẫn là chỗ ở của nữ nhân.

      Trong phòng truyền đến thanh lại ‘cộp cộp cộp cộp’, nhưng có tiếng người chuyện.

      Thầm cằn nhằn, bà đồng cũng là đại phu a. vợ khoanh tay trước ngực, qua lại trong sân. Việc này nên gọi là gì đây!

      Mà ngoài cửa, đám người Lão phu nhân cũng còn chưa .

      “Mẫu thân, ngươi sao?” Đứa con trai của bà thấp giọng hỏi.

      Lão phu nhân từ trong lỗ mũi thở phào cái, có trả lời .

      “Lão phu nhân.” Bà vú tâm rất yên, cảm thấy bất an nổi lên, dùng tay ra sức đong đưa cây quạt thấp giọng : “Việc này có được hay a? Nếu được…”

      được sao?” Lão phu nhân nhìn thấy cửa gỗ nho trước mặt, bức tường xây làm bình phong chặn tầm mắt ở cổng, thấy nội bộ cảnh trí bên trong, bà rất nhanh thu hồi quải trượng, từ trong kẽ răng phát ra tiếng : “ được… ta phải cáo quan nàng là lang băm giết người!”

      Người bên ngoài, chủ tớ, nhân sinh trải qua quá nhiều, còn có thể đối phó được sao? sao chăng nữa, cái này cũng chẳng thể trách bà, là các nàng tự mình nên nhảy ra gánh cái họa này.

      vợ ở trong sân tới lui mới được hai vòng, cửa liền được mở ra.

      gọi người nâng quan tài thôi.” Nha đầu ra .

      “Thế nào rồi?” vợ vội hỏi, mặt hướng vào trong phòng nhìn lại.

      Quan tài trở về trạng thái cũ vẫn để ở giữa gian nhà chính, thấy những người khác.

      Trong phòng này có vị Trình Tiểu thư kia sao? phải từ đầu đến cuối chỉ có mình nha đầu kia giả vờ giả vịt đó chứ?

      Tựa hồ vì trả lời cho những ngờ vực vô căn cứ của , ý niệm trong đầu vừa mới lên, trong phòng vang lên thanh lại của guốc gỗ, ngay sau đó bóng người xuất ở sau bình phong, đây là bóng dáng của nữ tử, bởi vì mặc áo choàng rộng thùng thình, nên trong lúc nhất thời nhìn ra là béo hay gầy, là cao hay thấp, chỉ đứng khắc, nữ tử liền ngồi xuống, nha đầu chặn lại tầm mắt của .

      “Này, gọi người đến a” Nha đầu vẻ hờn giận , tựa hồ đối với việc thăm dò về Tiểu thư rất là mất hứng.

      vợ thu hồi tầm mắt.

      “Trị sao rồi?” hỏi.

      “Tốt lắm rồi, còn thiếu bước nữa thôi.” Nha đầu .

      Bốn bà tử đem người nâng đến giường rồi lui ra ngoài. Lão phu nhân cùng với nam nữ nhà thông gia đều vây lại đây, nhìn nữ nhân giường.

      Nữ nhân vẫn còn mặc đồ liệm, tay chân bị bó buộc bởi dây thừng bằng cỏ, im lặng nhắm chặt hai mắt, so với khi ở trong quan tài có khác biệt gì cả.

      Người trong phòng nhịn được rùng mình cái.

      “Xiêm y. . phải đổi sao?” Có người nhịn được .

      Đổi cái gì, vạn nhất sống lại được, chẳng phải là còn phải khâm liệm lại lần nữa sao!

      Lão phu nhân trả lời mà xoay người nhìn thông gia Đại lão gia.

      “Trình Tiểu thư còn bước gì nữa vậy?”Nàng hỏi.

      “Còn cần gương Vân nương thường dùng chải đầu.” vợ nhíu mày , cũng biết nên làm ra vẻ mặt gì nữa.

      Lão phu nhân mới mặc kệ biện pháp này có bao nhiêu ngạc nhiên cổ quái, ngay cả người chết cũng dám có thể trị ngạc nhiên gì cũng đều cả rồi, còn có cái gì có thể kinh ngạc đến bà nữa.

      Lập tức có lão nhũ mẫu lấy gương của phu nhân thường dùng đem đến, đây là cái gương đồng hình tròn, khắc hoa văn hoa sen, nạm ngọc xanh biếc viền bên ngoài.

      là phải áp ngực.” vợ , giọng điệu có chút nôn nóng lại bất đắc dĩ.

      Hai bà vú vội cẩn thận đem gương đồng nâng đến trước ngực phụ nhân.

      “Hướng mặt kính mặt xuống dưới.” vợ lại bổ sung thêm câu.

      Hai lão nhũ mẫu vội gật đầu, đem mặt gương đồng ép xuống ngực của phụ nhân, rồi vội vàng trở ra.

      Coi giữ người chết, đúng là cảm thấy được cả người hàn đến phát lạnh. Trong phòng mảnh yên tĩnh.

      “Sau đó sao?” Có người nhịn được hỏi.

      “Chờ.” vợ tức giận .

      Trong phòng liền an tĩnh lại, cơ hồ ngay cả hơi thở đều thể nghe thấy, tầm mắt mọi người đều dừng ở người nữ nhân nằm giường này.

      khắc chung qua , mọi người thể tiếp tục nín thở được nữa, tập thể mọi người đều thở ra hơi. Nữ nhân giường vẫn nằm bất động như trước hề suy suyễn gì cả.

      “Thử xem có phải thở rồi hay ?” vợ .

      bà vú chần chờ khắc, mang theo vài phần sợ hãi, chậm rãi đứng ở bên giường, cẩn thận run rẩy vươn tay đến gần mũi của nữ nhân kia, thử xem chút.

      …” Lão nhũ mẫu thu hồi tay, sắc mặt được tốt, lắc đầu run giọng .

      Mọi người trong phòng mặt đều tự biến sắc.

      “Thông gia Lão phu nhân! Chuyện này nháo đến đây là đủ rồi!” vợ hô, tích góp từng tí tức giận, bây giờ đều bộc phát ra, nắm trong tay ly trà muốn đập mặt đất.

      Nhưng ngay lúc này, trong phòng vang lên tiếng thở gấp của nữ nhân. Hơi thở này vừa gấp vừa nặng lại dài, giống như người nín thở lâu rồi mới thở ra bình thường.

      “Ai nha, đè chết ta rồi! Cái gì vậy a, đem ra ! Áp lên ta muốn hết cả hơi!” Sau lúc bật ra hơi thở, giọng nữ khàn khàn .

      Lão nhũ mẫu đứng ở bên giường, lúc nghe thấy tiếng thở dốc của nữ nhân cả người bà liền cứng lại, trong nháy mắt nổi da gà trải rộng, nghe xong lời này, bà ngay cả quay đầu lại nhìn cũng dám nhìn, hét thảm tiếng, ù té chạy ra bên ngoài hô lớn.

      “Xác chết vùng dậy rồi!”
      ………………..

      Nha đầu cước bộ nhàng, rảo bước vào bên trong phòng, kéo tấm ván gỗ lệch qua chút tạo ra khe hở để nhìn, cũng gây ra tiếng động lớn gì.

      “Tiểu thư, người quả nhiên tỉnh lại rồi.” Nàng ta hô, trong thanh khó nén kinh hỉ.

      Nàng ta chuyện qua bức bình phong, chứng kiến bóng nữ tử xuất thần ở chiếc kỷ trà, khắc nghĩ đến vẻ mặt của vị nữ tử này, vui mừng mặt nha đầu nhất thời bị đánh tan.

      Nữ tử chỉ có thể , tuổi khoảng 14 – 15 tuổi, váy áo bằng vải tơ màu trắng nhạt, áo khoác màu mực rộng thùng thình dài chấm gót, cơ hồ đem cả người nàng đều bao bọc lại, càng khiến cho nàng có vẻ gầy, màu da trắng nõn như ngọc, tóc đen như mực, liếc mắt cái nhìn lại, đẹp sao diễn tả bằng lời.

      Nhưng đôi mắt của nàng tròng đen lại cực , tròng trắng lại quá nhiều, hơn nữa lúc này thông qua tấm bình phong mờ mờ, cả người nàng nhìn qua giống như tượng gỗ có linh hồn.

      “Tiểu thư!” Nha đầu nhất thời quỳ xuống, bắt lấy áo khoác ngoài của nữ tử rơi mặt đất, phục đầu mặt đất khóc nức nở:

      “Tiểu thư, tỉnh lại a, tiểu thư, người chớ dọa Bán Cần!”

      Nô tì của vị nữ tử vừa kêu vừa khóc, con mắt của nữ tử đột nhiên dần dần chuyển động, đôi mắt dại ra kia bỗng trở nên sắc nhọn.

      “Ta. . . ta là ai a?” Nàng thào hỏi.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4: Kiều nương

      Tuy rằng còn chưa tới Giang Nam, mùa hè ở nơi này cũng mưa rất nhiều, đêm qua gió mạnh cùng mưa rào, giờ mưa lại tiếp tục rơi tí tách, sân ngập đầy nước, sau đêm lại thấy nhiều thêm tầng rêu xanh.

      Cửa phòng kẽo kẹt mở ra, nha đầu tay cầm ô giấy dầu, mang theo rổ vội vàng tiến vào, chân guốc gỗ ở đường lát đá phát ra tiếng dồn dập giòn vang, nàng đem ô giấy dầu đặt xuống hành lang, nhàng kêu với vào bên trong cửa: “Tiểu thư” .

      Bên trong cửa người đáp lại, chỉ có thể chứng kiến bóng người nằm nghiêng sau bình phong.

      mặt nha đầu xinh đẹp sớm còn hăng hái như đối với người bên ngoài, nàng ta sầu khổ thở dài, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, mang theo rổ vào phòng bếp, bao lâu sau bưng ra chén canh, cẩn thận bước nhanh vào phòng.

      Vòng qua bình phong, nhìn thấy vị nương nằm giờ ngồi dậy, trong lòng nha đầu vui vẻ, nhưng rồi lại thấy thất vọng.

      Hai mắt nương kia vẫn như trước, tròng trắng trải rộng, nếu phải khóe miệng lưu lại vệt nước miếng, hoàn toàn chính là nương si ngốc, ngu dại.

      – “Tiểu thư. . .” Nha đầu ngồi chồm hổm mặt đất, đem chén canh đặt chiếc kỷ trà, run giọng rơi lệ, lại gọi: “Tiểu thư.”

      Vị nương kia cũng phản ứng.

      – “Kiều Nương, Kiều Nương, bà ngoại đút cơm cho con” Nha đầu đưa tay lau dòng lệ, đổi cách xưng hô, .

      Thân hình vị nương kia khẽ nhúc nhích, trong mắt dần dần thay đổi. Nha đầu mừng rỡ, bưng bát cẩn thận, dùng cái thìa múc từng muỗng đưa tới. Cái thìa bên môi của vị nương chần chờ khắc, rồi vị nương này mới mở miệng ăn vào, nuốt xuống.

      Nha đầu lại ‘lạch cạch… lạch cạch’ mà rớt nước mắt, nhưng tay đút cơm cũng dừng lại, cứ muỗng lại muỗng mà đút cho vị nương kia.

      Liên tiếp 4 lần mở miệng ăn như vậy, thêm nữa vị nương kia lại muốn ăn tiếp. Thế này được rồi, nha đầu buông bát cơm, dùng tay áo lau nước mắt.

      – “Ngươi … ta gọi là Kiều Nương…”

      thanh vị nương kia truyền đến, nha đầu kinh hỉ ngẩng đầu, mới nhìn thấy biết từ khi nào mắt khôi phục lại như người bình thường, tuy rằng tròng mắt vẫn như trước, tròng đen cực ít, tròng trắng lại quá nhiều, khi chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, đặc biệt làm cho lòng người ta phát lạnh.

      – “Tiểu thư! Người tỉnh rồi!” Nha đầu nắm ống tay áo khoác ngoài của vị nương, kinh hỉ mà khóc lên

      Vị nương sâu kín thở ra hơi, ánh mắt chuyển động, mặc dù vẫn dại ra như trước, nhưng lúc này đây lại có thêm tia linh động cùng bén nhọn, nàng nhìn chung quanh bốn phía rồi liếc mắt cái, tựa hồ đối với chỗ này của mình rất là xa lạ.

      – “Bán Cần, đây là lần thứ mấy ta phát bệnh trong tháng này rồi?” Nàng hỏi.

      Thanh ôn nhu mềm mại, dường như vô lực.

      – “Từ khi Tiểu thư quay về, đây là lần thứ ba.” Nha đầu Bán Cần vội đáp.

      Vị nương “A..” tiếng.

      – “Tháng trước sao?” Nàng lại hỏi thêm “Ngươi qua rồi, chỉ là ta nhớ được.”

      – “Tiểu thư cần nhớ… Tiểu thư cần nhớ đâu, nô tì nhớ… nô tì nhớ là được.” Bán Cần vui mừng quá đỗi, lại : “5 lần.”

      Vị nương lại “A…” tiếng nữa, nâng tay tựa vào chiếc kỷ trà xoa xoa đầu, nhìn bình phong như có điều suy nghĩ, chỉ bởi vì ánh mắt quá mức khác thường, thoạt nhìn càng giống như dại ra.

      Nha đầu nhất thời lại thêm khẩn trương, cẩn thận nhìn kĩ vị nương.

      – “ như vậy, bệnh của ta dần dần tốt lên.” Nàng .

      Bán Cần thở ra hơi, quýnh lên gật đầu.

      – “Đúng, đúng, Tiểu thư tốt lắm, Tiểu thư tốt lắm.” Nàng ta .

      Vị nương hé miệng, tựa hồ phải cười, nhưng khuôn mặt lại cứng ngắc làm ra được động tác hé miệng.

      – “Bán Cần, ta lại nhớ ta là ai, chuyện trước kia, ngươi cùng ta lại lần .” Vị nương .

      “Vâng… vâng…” Bán Cần vội vàng gật đầu đáp tiếng, mặt quỳ xuống trước mặt vị nương.

      giờ, đây là Đại Chu Càn Nguyên 55, Tiểu thư họ Trình, khuê danh Kiều Nương, là bộ tộc Trình thị ở Giang Châu Hà Tây, Cha đảm nhận chức Tịnh Châu Thứ Sử, cả nhà vốn ở tại Tịnh Châu, nửa năm trước, hết nhiệm kỳ, cả nhà quay về Giang Châu, Trình Kiều Nương bởi vì bị bệnh mà chuyển về sống mình ở đạo quán ngoài thành.

      – “ thực tế, Tiểu thư từ năm 6 tuổi đến nay vẫn dưỡng ở đạo quán.” Bán Cần cúi đầu .

      – “Bởi vì từ ta đứa trẻ si ngốc, đó có phải là nguyên nhân ?” Kiều Nương hỏi, tựa hồ là lặp lại để tăng cường thêm trí nhớ, lại giống như nghi vấn suy tư.

      Bán Cần cúi đầu.

      – “Vâng..” Nàng ta , nhưng lại thấy gấp gáp, ngẩng đầu lên tiếp: “ phải, phải, Tiểu thư chính là hết bệnh rồi, hết bệnh rồi, nhìn xem, Tiểu thư tại phải tốt lắm sao?”

      mặt Kiều Nương nghi vấn suy tư ngày càng đậm.

      – “Đây là vì cái gì, sao ta giống như nhớ việc này?” Nàng thào .

      – “Tiểu thư bị bệnh này mười mấy năm, mọi chuyện đương nhiên là nhớ , nhưng… chính là… Tiểu thư, người phải vẫn nhớ bà ngoại người sao?” Bán Cần , mang theo vài phần vội vàng.

      Bà ngoại…

      Trong đầu Kiều Nương lên bóng dáng… lão phụ nhân đầu tóc bạc trắng, nhìn mình lộ ra khuôn mặt tươi cười. Gọi nàng là: ‘Kiều Kiều ngoan ngoãn của ta…’

      – “Bà ngoại... .” Kiều Nương thào kêu.

      tiếng tự thào này, trong đầu nàng vốn hỗn độn, đột nhiên biến đổi khuấy động, tựa hồ có rất nhiều cảm xúc, rất nhiều hình ảnh, nhưng tất cả đều thấy ràng, bắt được, tất cả chui vào đầu nàng khiến đầu nàng đau muốn nổ tung.

      – “Tiểu thư, Tiểu thư.” Bán Cần thấy mặt nàng thống khổ, sợ tới mức quỳ thẳng xuống, lấy thân mình đỡ nàng, kinh hoảng hô lên, tay chụp lên đầu vai Kiều Nương.

      Trong trí nhớ, tựa hồ có đôi tay cũng thường xuyên làm yên lòng nàng như vậy, giống như động tác của nha đầu Bán Cần, cảm xúc Kiều Nương dần dần an tĩnh lại, loại đau đớn này cũng được giảm xuống, chỉ còn lại trong đầu lộn xộn đến được, cũng cảm giác được.

      – “Ta là Trình Kiều Nương, từ mắc bệnh si ngốc, mẫu thân chết sớm, phụ thân tái giá, ta liền được tốt lành, người nhà rằng được tiên nhân chỉ điểm đem ta đưa đạo quán nghỉ ngơi, nhưng sau lại bỏ ta ở trong đạo quán, tất cả bỏ rồi.” Nàng .

      Từ khi khôi phục cảm xúc, thanh Kiều Nương cũng có thêm khí lực, nhưng cũng mất vài phần dịu dàng, tựa hồ khẩu có chút cứng ngắc, nghe giống như là bị bệnh si ngốc.

      Bán Cần cúi đầu.

      là bởi vì bệnh thể, nên Kiều Nương thể xa, cũng rằng chờ thêm đoạn nữa phái người tới đón nàng về nhà, thực tế, chân tướng thế nào, bọn họ cũng biết .

      Ngốc tử này từ khắc được sinh ra, chính là sỉ nhục của Trình gia bọn họ, nếu phải mẫu thân Trình Kiều Nương mực kiên trì, khi nàng được tuổi bị đại phu chẩn đoán chính xác là bệnh nhi mắc bệnh si ngốc, nàng bị dìm xuống nước cho chết rồi.

      Bởi vì chiếu cố cái ngốc tử này, lại thêm tướng công vắng vẻ, nhà chồng trào phúng, mẫu thân của Trình Kiều Nương khi Kiều Nương được 6 tuổi bà bệnh nặng mà chết, Trình gia cũng lấy cớ này đem đứa bé mắc bệnh đuổi ra khỏi cửa, đưa đến đạo quán.

      Ít nhiều vẫn còn bà ngoại chiếu cố, Kiều Nương ở trong đạo quán cũng bình an sống sót, nhưng năm trước, bà ngoại cũng qua đời, cậu mợ đứa trẻ khác họ mà đồng ý tiêu phí khoản tiền tài lớn, đạo quán bị chặt đứt tiền nhang đèn, ngay lúc này Trình Thứ sử cũng rời Tịnh Châu, lưu lại mình đứa bé này ở đạo quán, tuy rằng thời gian nữa đến đón, nhưng cách ngàn dặm xa xôi, nào có dễ dàng như vậy.

      Thực ràng, đây là vứt bỏ Trình Kiều Nương, Trình Kiều Nương mỗi ngày trải qua là gian nan. thực tế, Trình gia sớm vứt bỏ đứa bé này rồi.

      Trong phòng trận trầm mặc.

      – “Bán Cần, làm khó cho ngươi hầu hạ ta nhiều năm như vậy.” Kiều Nương chậm rãi .

      Bán Cần lắc đầu.

      – “Mạng của Bán Cần là do Lão phu nhân cứu, Bán Cần đáp ứng Lão phu nhân, cả đời đều hầu hạ Tiểu thư.” Nàng ta .

      Từ khi mẫu thân của Trình Kiều Nương chết , bà ngoại biết người Trình gia đáng tin cậy, chủ tử đáng tin cậy, hạ nhân nào có tận tâm, vì thế ý đặc biệt cho hai người tới làm nhũ mẫu, người lớn tuổi, người tuổi, vẫn hầu hạ bên người Trình Kiều Nương, vị lớn tuổi, chính là phụ nhân năm trước ốm chết rồi, giờ đây chỉ còn lại có người, chính là nha đầu Bán Cần đây!

      Nha đầu Bán Cần thấy Kiều Nương giật giật khóe miệng, Bán Cần rất quen thuộc ánh mắt này của Kiều Nương rồi, biết đây là nàng nhìn mình mỉm cười, nàng ta vội vàng kéo khóe miệng cười rộ lên, trong mắt còn mang theo ánh lệ, nhìn qua rất là buồn cười.

      Ngay cả cười chút đều khó như vậy a, Kiều Nương đưa tay sờ mặt mình, giống như thân thể này phải của nàng, bất quá tốt xấu gì giờ đây đường cũng có thể ổn rồi, chuyện cũng có thể, ngẫu nhiên còn có thể giả vờ thành bệnh nhi ngớ ngẩn mất ý thức, quản trời nắng hay mưa, tóm lại thân thể của nàng càng ngày càng tốt lên rồi.

      Trình Kiều Nương…

      Tay nàng chậm rãi vuốt ve mặt mình, da thịt mềm nhẵn…

      Tự mình đối với mình mà sinh ra loại cảm giác xa lạ này là kỳ quái, bất quá, trong đầu nàng vẫn lên ít trí nhớ, phá thành từng mảnh của trí nhớ Trình Kiều Nương, cùng với… ít trí nhớ vụn vặt rất kỳ quái… ví như việc có thể xem bệnh chẳng hạn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :