Kiều Diễm Ướt Át
Tác giả: Mạc Nhan
Nguồn: sưu tầm
Tình trạng post: Chậm. . .
Editor: Hoạ Đến Vô Tình (Tình Tình)
Giới thiệu:
Đối với Quan Ngưng Yên mà , đàn ông chính là vật cưng rảnh rỗi dùng để giải trí, tùy tiện đùa giỡn bọn họ ở trong lòng bàn tay, vĩnh viễn chẳng thèm ngó tới. Nhưng chủ nợ tên Triển Lệnh Nham của cha xuất , tất cả đều rối loạn cả lên!
ở xa đến đây đòi nợ tiền đánh bạc, chỉ đích danh muốn kết hôn với , tác phong cường thế và lòng tin kiên quyết khiến khó mà chống đỡ. biết, đàn ông đều xem như rắn rết, vì sao lại thích đùa với lửa?
Lần đầu đoán ra trái tim của người đàn ông, lần này, đổi lại muốn chạy trốn... Ở trong mắt người đàn ông này, Quan Ngưng Yên như cây túc thể đụng vào, lúc đẹp đến mất hồn, lại nguy hiểm đến chết người.
Mở đầu:
“Bản di chúc thứ hai”
Quan Ngưng Yên lạnh lùng nhìn năm chữ phong thư. Đây là di chúc mà cha để lại cho , đối với mà , bản di chúc này cũng khác gì thư khiêu chiến, nếu là thư khiêu chiến, đừng mơ tưởng có nội dung làm cảm động lòng người.
Khi nhìn thấy các chị em từng người bị phá rối, lại bị nội dung bản di chúc chọc đến gân xanh cũng lộ , chuẩn bị tâm lý, tuyệt đối làm cho cha vừa lòng đẹp ý, cho dù nội dung có bao nhiêu kinh thế hãi tục, tuyệt đối động lông mi dù chỉ chút. Hừ!
vươn cánh tay thon dài, mảnh khảnh, nhàng mở phong thư ra, mười ngón tay trắng nõn giống như đón gió lay động cả cánh hoa, từng cử chỉ tuyệt đẹp giống như toát ra nốt nhạc, động tác cao quý mà thanh lịch. . .
“Oh~~bán thân~~~bán con~~”
Trong lúc đó, bản di chúc bị ném lên trung, rồi lên vật rơi xuống, vừa vặn lại được luật sư Thiệu Canh Tinh tiếp lấy.
tay Quan Ngưng Yên cầm Thập Tự Giá, chân vượt qua tam thất bước, sắc mặt tái nhợt trừng mắt nhìn phong thư trước mắt. Đời này, chưa bao giờ bị doạ đến sắc mặt đại biến, mất mặt, hình tượng duy mĩ của từ trước đến nay bây giờ đều bị phá huỷ.
“Nó…nó biết ca hát?” Khuôn mặt nhất thời lên hắc tuyến, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ngừng.
Thiệu Canh Tinh rất nhiệt tình giải thích: “Đây là diễn viên chính Đại Mễ Ma, nó có giác quan thứ sáu sống chết đều rất thích ca khúc Unchainedmelody.”
“Nó hát cái thứ quỷ gì nha!” Quan Ngưng Yên khó có được rống giận, luôn luôn là dùng lời .
Thiệu Canh Tinh suy nghĩ chút liền tiến lên bổ sung: “Phát có chút đúng tiêu chuẩn, lời ca là Oh~~mylove~~mydarling~~”
“Ai hỏi cậu cái này!”
“ phải hỏi cái này? Vậy cái nhị tiểu thư muốn hỏi là…?”
“Tại sao nó lại phát ra thanh?” cắn răng gầm .
Còn chưa thấy được nội dung của bản di chúc bị doạ đến hoa dung thất sắc, cũng khó trách Quan Ngưng Yên khống chế được mà phát điên, nhưng mà bị doạ sợ cũng có mình , các chị em khác mặt cũng biểu lộ sợ hãi.
Di chúc tay mình đủ doạ người rồi, thể tưởng tượng được bản di chúc của lão nhị lại càng doạ người hơn! Năm người kinh hãi đến mắt tròng mắt cũng muốn lồi ra, nhìn chằm chằm phong thư biết “ca hát” kia.
Quan Tiếu là kỳ nhân đời trong giới đạo thuật, ông nhờ Thiệu Canh Tinh đem năm phong di chúc khác nhau cho năm vị con nuôi có tính cách lãnh liệt của nhà họ Quan, nhiệm vụ tuy rằng gian khổ nhưng rất thú vị. Về cơ bản, bản thân của Thiệu Canh Tinh là người có nhiều biểu cảm, đôi khi còn bị bạn bè phê bình rằng bộ mặt thiếu mất dây thần kinh, chẳng qua là sau khi quen biết năm toà băng sơn ở nhà họ Quan, Thiệu Canh Tinh cũng hiểu hoá ra mình cũng phải là người lạnh lùng nhất.
Toà băng gặp phải băng sơn, rất có cảm giác thân thiết a! Đây là ấn tượng đầu tiên của Thiệu Canh Tinh đối với năm người này, thực tế mỗi lần chấp hành nhiệm vụ đều nhìn thấy năm người biến thành núi lửa, càng làm cho sách sách xưng kỳ.
Lão nhị Quan Ngưng Yên là băng sơn mỹ nhân hơn kém, dung nhan xinh đẹp, giống như được điêu khắc mà thành, mắt lạnh nhìn tình đời, khiến cho cực ít thể tình cảm, tựa như đời này có chuyện nào làm cho lộ vẻ xúc động, bất quá Quan Tiếu phá vỡ kỉ lục này.
lợi hại nha, chỉ phong di chúc “có tiếng”, lại có thể đem băng sơn mỹ nhân doạ sợ đến mất mặt xanh nanh vàng, trước sau tưởng như hai người.
Thiệu Canh Tinh cầm lấy di chúc bày ra cho mọi người nhìn, bắt đầu giới thiệu tờ giấy viết thư có thể phát ra nhạc này là duy nhất toàn thế giới.
“Giấy viết thư biết ca hát nguyên do là cùng nhạc tạp phiến giống nhau, nhạc tạp phiến bên trong có kèm theo IC Caly mini, cho nên mở tạp phiến ra có nhạc. Quan lão tiên sinh đặc biệt mời người thu giọng của ông vào IC Caly, sau đó dán tờ giấy, cho nên lúc nhi tiểu thư mở giấy viết thư ra, nó liền bắt đầu ca hát.”
“Biến, biến thái! Biến thái biến thái biến thái!” Chị tư Quan Ngưng Ngọc núp ở sau lưng em năm cũng giận đến mức mắng to, trời sợ, đất sợ, nhưng lại hết lần này đến lần khác rất sợ ma, mới vừa rồi còn cho là linh hồn của cha trở về.
Bản thân Thiệu Canh Tinh đối với ý kiến của tứ tiểu thư cực kỳ xem thường. “Thành mà , trong năm bản di chúc, tôi thưởng thức nhất chính là bản di chúc thứ hai.”
“Mụ nội nó, cậu cho rằng là xem tiểu thuyết a!” Lão ngũ Quan Thiên Kình giận dữ hét.
“Giấy viết thư nhạc. . .” Lão tam Quan Thiên Tuấn quét qua di chúc cái, nhịn được khoé miệng co quắp. “Cũng chỉ có quái lão nhân mới nghĩ ra.”
Trong năm chị em, người duy nhất có thể kìm được tức giận là trưởng Quan Thiên Tước. thuỷ chung câu, cả người giống như pho tượng nhúc nhích, cả người tản ra hơi thở trầm, nhưng trán có giọt mồ hôi lạnh cho thấy đây là chứng cớ mà cũng bị doạ sợ.
Quan Ngưng Yên hít sâu hơi, có chút tỉnh táo, hồi phục lại lạnh lùng vốn có của mình. khách khí lấy lại bản di chúc cầm tay luật sư, quả nhiên thấy bên cạnh giấy viết thư có mảnh kim loại mỏng, động tác kế tiếp của còn chưa được thực , liền bị Thiệu Canh Tinh nhìn ra ý đồ.
“ Xé rơi mảnh kim loại, coi như huỷ hoại di chúc.” hảo tâm nhắc nhở.
Động tác tay Quan Ngưng Yên dừng lại, hướng luật sư trừng mắt, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy phẫn nộ.
thể xé, vậy chẳng phải bên được nghe nhạc Tiếng , bên đem bản di chúc xem hết?
Phải tỉnh táo, tự với mình. Mới vừa rồi khống chế được làm hết sức hối hận, tuyệt để cho người cha nằm dưới đất đắc ý.
từ từ mở ra giấy viết thư, chịu đựng tiếng ca khóc yểu, kinh tâm táng đởm, nhìn vài hàng chữ ngắn ngủn trong nội dung di chúc.
“Oh~~bán thân~~bán con~~cha mến Tiểu Yên Yên nhất, tha thứ cho cha nhất thời hồ đồ, cùng người đánh bạc thua hết tiền mặt, thua mất khế đất, thua mất áo lót, vớ, cùng quần lót chữ T. Vì gỡ vốn, cha khăng khăng mực bán rẻ dây chuyền quý giá nhất của Tiểu Yên Yên, khi cha khôi phục lý trí mới phát mình làm ra sai lầm lớn. A~~Tiểu Yên Yên hãy tha thứ cho cha, những người kia đều là cầm thú ăn tươi nuốt sống, cha là vạn bất đắc dĩ mới đem dây chuyền bảo bối của con đưa cho bọn họ, con hãy tha thứ cho cha a! Chủ nợ rất nhanh tìm tới nhà, làm phiền Tiểu Yên Yên giúp cha trả nợ tiền đánh bạc, cha biết sai rồi, để tỏ lòng hối cải, bản thân cha xuống mười tám tầng Địa Ngục. Cuối cùng, hát lần nữa. oh~~bán thân~~bán con~~” ( Ed đoạn này cười ngất ) )
-
- Kích thước:
- 153.1 KB
- Đọc:
- 2
-
-
- Kích thước:
- 178.3 KB
- Đọc:
- 1
Last edited by a moderator: 22/7/16