1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kiếp nạn tình nhân - Văn Xán (24)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      KIẾP NẠN TÌNH NHÂN


      Tác giả: Văn Xán

      Convert: gachuaonl

      Editor: Hoàng Lão Tà

      Thể loại: đại, ngọt, sủng.

      Số chương: 177 chương

      Tình trạng edit: tiến hành

      Nguồn CV: http://www.tangthuvien.vn



      [​IMG]


      là sinh viên mới ra trường vô cùng trong sáng, là tổng giám đốc phúc hắc.

      Vừa mới gặp gỡ, bị mẹ ghẻ tính kế, ma xui quỷ khiến vào trong giường của , bị ăn sạch , sau đó vụng trộm bỏ chạy.

      Tạm biệt trong khoa phụ sản, chạy trối chết giống như là tránh né ôn thần vậy, lại bị lấy tờ kết quả khám thai.

      *********** Năm năm sau ***********

      trở thành nhà thiết kế trang sức nổi tiếng, mang theo cục cưng tà nịnh, quyét sạch Liêu Thị. đối với những người từng khi dễ mình, hồi báo gấp trăm lần.

      , ngày đó khi nhìn thấy , mới phát , người phụ nữ đáng chết kia, thực dám bắt cóc , lại còn muốn dấu , nhìn xem như thế nào xử ...

      (Trích đoạn 1)

      Ban đêm yên tĩnh, cục cưng lén lén lút lút bước đến trước người thấp giọng : "Cha, nếu như ngươi cho ta rất nhiều rất nhiều tiền, ta liền đem ma ma vụng trộm tặng cho ngươi."
      Nàng mới bước tới, đứng ở ngoài cửa xoa tay, giận dữ nhảy vào cục cưng liền lập tức trốn mất...

      (Trích đoạn 2)

      : "Con trai bảo bối, ma ma thương lượng với con chuyện, con có thể giúp ma ma ngăn chặn người kia... 3 phút .

      : "Con trai, cha mua cho con rất nhiều rất nhiều đồ ăn vặt, con giúp cha giữ ma ma lại."

      Cục cưng mười phần kiên nhẫn đếm lấy tiền, liếc mắt ra phía cửa quát to tiếng: "Cút "



      P/s: Cục cưng vô cùng đáng ~ Truyện ngọt mà ngấy.

      Mọi người ủng hộ Tà nha!








      agaisuchi, DionChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 01, Bị lừa về nhà!


      Đêm khuya, Lăng Vi kéo hành lý ra khỏi nhà.

      đến cái nhà này, nếu như phải là do mẹ kế ở trong điện thoại khóc lóc cầu xin cha bị bệnh muốn gặp , phải suốt đêm trở về.

      Mới để hành lý xuống, ngẩng đầu liền nhìn thấy con trai của mẹ kế Từ Văn Mậu chặn ngay trước cửa phòng của . mặt còn mang theo dạng quan tâm : "Vi Vi, muộn như vậy mới về nhà, sao cho biết trước, đón em".

      "Tránh ra." Ánh mắt sắc của nhìn về phía Từ Văn Mậu, giống như muốn đâm người vài lỗ thủng. Mỗi lần nhìn thấy , liền cảm thấy phiền phức kinh khủng.

      Người này là cả hơn hai tuổi, cả ngày chơi bời lêu lổng, ăn ngồi rồi. Số tiền cha vất vả để dành, đều bị mẹ con bọn họ tiêu sạch.

      Gặp Từ Văn Mậu còn đứng tại chỗ, Lăng Vi quay đầu nhìn qua phòng ngủ của cha, lấy điện thoại di động ra liền bắt đầu ấn dãy số.

      Mẹ kế phải là khóc lóc cha đột nhiên phát bệnh sao, nhất định chờ trở lại mới bệnh viện sao? tại người đâu? Lừa dối sao? Lăng Vi nội tâm bắt đầu có chút kiên nhẫn.

      Điện thoại còn chưa kết nối, ngoài cửa liền truyền vào tiếng mở khóa cửa. Ngay sau đó, mẹ kế đỡ cha sắc mặt tái nhợt chậm chạp đến.

      Vừa nhìn thấy Lăng Vi, khuôn mặt Lý Mai trở lại bộ dáng tươi cười, hòa ái : "Vi Vi về rồi, ta với cha con mới từ bệnh viện về, cha con biết con về bệnh khá hơn nhiều. Con phải là học y sao, buổi sáng ngày mai kiểm tra cha con chút. Giờ muộn rồi, con nghỉ ngơi trước , có chuyện gì ngày mai sau."

      Lăng Vi ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía mẹ kế, gật đầu với cha, lồng ngực lập tức muốn phát hỏa, xoay người vào phòng của mình, phá khai môn thần dường như Từ Văn Mậu, lách mình vào "Ầm" tiếng đóng cửa lại.

      Lý Mai nhìn ra Lăng Vi tức giận, bà làm bộ như rất rộng lượng nhìn Lăng Văn Thiên cười cười. Sau đó hướng về phía Từ Văn Mậu chớp chớp mắt, lúc này mới đỡ Lăng Văn Thiên trở về phòng ngủ. phút khi nhìn thấy Lăng Vi, trong lòng của bà liền biết, có thể đem con kia lừa dối trở về phải dễ dàng, cho nên lúc này đây kế hoạch chỉ có thể thành công thể thất bại.

      Thở phì phì Lăng Vi biết trong lòng mẹ kế rút cục tính toán cái gì, đóng cửa lại, liền ngồi xuống bên cạnh giường. Mới vừa ngồi lên ga giường trong nháy mắt liền bật dậy. Cúi đầu nhìn về phía chỗ mình vừa ngồi... Khốn nạn, cái tên chết tiệt Từ Văn Mậu kia lại tới phòng làm chuyện tự sướng hèn hạ, màu sắc trắng đục sệt sệt ga ràng chính là...

      Nghĩ tới đây Lăng Vi lập tức đem ga giường cuộn lại vứt vào trong góc tường, cầm quần áo mới của mình tới phòng vệ sinh, muốn tắm rửa, rửa cái thứ chết tiệt kia... là xúi quẩy, đáng lẽ hôm nay nên trở về.

      Lăng Vi mới vừa vào phòng vệ sinh, đột nhiên nhớ tới quên khăn tắm, liền mở ra cửa phòng vệ sinh ra ngoài.

      Tới lúc trở lại, lại phát Từ Văn Mậu trốn ở sau cửa phòng vệ sinh, lén lén lút lút nhìn lén bên trong.

      Mẹ nó, là chịu đủ rồi, quả thực là vô sỉ đến cực điểm!

      Lăng Vi thuận tay cầm lên cái gạt tàn thuốc bàn, cầm ở trong tay, từ từ đến sau lưng Từ Văn Mậu, tên cặn bã đáng chết này, là muốn chết, còn chưa có tìm tính sổ, tại lại tới rình.

      ", ở đây làm gì?" Lăng Vi mặt cười lạnh, khẽ vỗ xuống đầu Từ Văn Mậu vẫn còn rình mò phía trong.

      Từ Văn Mậu quay đầu lại, thấy Lăng Vi ở đằng sau khỏi ngây ngẩn cả người, lắp bắp hỏi: "Vi, Vi Vi, em, em tại sao lại ở chỗ này?"

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 02, Hành hung nam cặn bã!


      Lăng Vi bỗng chốc lửa giận ngút trời: "Tôi có ở đây, vậy tôi nên ở chỗ nào hả?" giơ cái gạt tàn thuốc dấu ở phía sau lên hướng về phía đầu Từ Văn Mậu đập xuống.

      Cảm nhận được cơn gió lạnh đánh tới, Từ Văn Mậu theo phản xạ có điều kiện nhấc lên cánh tay lên, bắt lấy tay Lăng Vi, đưa tay định tát cái.

      Mắt thấy bàn tay Từ Văn Mậu tát mặt mình, Lăng Vi đôi mắt động, ánh sáng trong đôi mắt quỷ bí cười tiếng. mạnh mẽ vừa ngẩng đầu hung hăng đá về phía đũng quần Từ Văn Mậu.

      "Gào" hét thảm tiếng, Từ Văn Mậu quỳ mặt đất che lấy hạ thân của .

      Tên cặn bã Từ Văn Mậu đáng chết, từ bốn năm trước theo mẹ kế vào nhà, Lăng Vi liền nhìn ra ý định bẩn thỉu trong đầu . Mẹ nó, là vô sỉ đến mức làm người ta phát giận.

      Nghĩ tới đây, Lăng Vi chút ngập ngừng đem cái gạt tàn thuốc đập vào đầu Từ Văn Mậu.

      Nhìn máu tươi từ trán của Từ Văn Mậu chảy xuống, Lăng Vi cảm thấy thoải mái.

      "A ~ đau chết mất, Lăng Vi, ngươi mẹ nó là quá đáng, hôm nay liền cho mày nếm thử lợi hại của tao, làm mày sống bằng chết, mày chờ đó cho tao." Lúc này Từ Văn Mậu có chút đỏ mắt, tay che lấy đũng quần, tay che ở miệng vết thương đầu.

      Nhìn thấy mình chảy nhiều máu như vậy, Từ Văn Mậu ra sức đứng dậy đến trước mặt Lăng Vi, muốn lăng nhục phen."Nhiều năm như vậy tao sớm muốn nếm thử hương vị của mày, Vi Vi, mau, mau đến đây với , cho mày biết chuyện tốt đẹp nhất thế giới này".

      Lăng Vi vốn định thu tay lại, vừa nghe thấy Từ Văn Mậu như vậy, cơn tức ráng đè xuống lại trỗi dậy mạnh mẽ. bước về phía trước, hung hăng nhấc chân, đá vào đôi tay che hạ thân của Từ Văn Mậu, Từ Văn Mậu bị trận đau nhức, Lăng Vi là cước, thẳng tắp đá đến hạ thân của .

      Hết giận, là hết giận. Lúc này Từ Văn Mậu đau đến té ngã đất. Nghe được thanh Lý Mai mở cửa phòng ra.

      Vừa nhìn thấy cảnh tượng phía trước, mắt trợn tròn bà sững sờ hai giây, sau đó nhìn về phía Lăng Vi quát lớn: "Con chết tiệt, mày làm gì? Mau dừng tay, nếu tao lập tức giết chết mày".

      Nhìn chút, bản tính lộ ra. Lăng Vi khinh miệt nhìn Lý Mai, ngang ngược : "Bổn nương thu thập con trai của bà, bà nhìn thấy sao? Hôm nay tôi nhất định phải phế ." , Lăng Vi giơ chân lên giẫm về phía Từ Văn Mậu nằm mặt đất.

      Lúc này Từ Văn Mậu thể chống lại được, đau đến mức đổ mồ hôi, liên tục kêu đau đớn, nhưng vẫn quên hô Lý Mai báo thù cho : "Mẹ, mẹ giúp con, giúp con đem con nhóc này bắt lại, con, con liền muốn thu thập nó, con, con phải quần áo của ta, mà ta có thể ném đường cho kẻ lang thang... A, đau, đau chết mất."

      Lăng Vi lại đạp cái, nhẫn nại của cũng chịu nổi ngôn ngữ kích thích kịch liệt của Từ Văn Mậu.

      Lúc này Lý Mai chạy đến đánh Lăng Vi. Lăng Vi trái tránh phải trốn làm cho bà góc áo cũng đụng tới được, những năm này vì trốn khi dễ của mẹ con Từ Văn Mậu, sớm luyện tốt bản lĩnh chạy trốn, chọc Lý Mai phát điên thôi.

      "Ông già mau ra đây , con ông muốn mạng của con trai tôi, cực kỳ ghê gớm, muốn giết người". Lý Mai lúc này bắt đầu đứng lên khóc lóc nỉ non.

      Mà Lăng Văn Thiên ngủ mơ mơ màng màng sau khi ra, nhìn cảnh tượng trước mắt dụi dụi con mắt bỗng nhiên hiểu ra tình.

      bước nhanh tới giữ chặt Lý Mai và Lăng Vi, lúc này mới nhìn Từ Văn Mậu té mặt đất thanh càng ngày càng yếu. : "Mẹ, cứu con, gọi, gọi, xe cứu thương, bệnh viện."



      ☆, Chương 03, Mẹ ghẻ thiết kế!


      Lý Mai vốn định thu thập Lăng Vi phen, nhưng nghĩ đến kế hoạch ngày mai, bà lại cắn răng nhịn xuống, hướng về phía Lăng Vi mắng câu, lại thầm hai tiếng, sau đó nặn ra khuôn mặt tươi cười nhìn về phía Lăng Vi ra: "Vi Vi à, đều do mẹ tốt, vừa rồi mẹ là nhất thời quá tức giận, chắc có làm bị thương con chứ? Mẹ với cha con mang Văn Mậu bệnh viện, con ở nhà chờ chúng ta nha".

      Sau khi bấm số điện thoại gọi cấp cứu, Lăng Văn Thiên xoay người liền cho Lăng Vi cái tát, quát to: "Mày để cho tao bớt lo, tao muốn có đứa con như mày, nếu biết mày gây ra chuyện như vậy, thời điểm mẹ mày , nên để cho bà ta dẫn theo mày , đỡ phải làm cho tao thêm phiền toái. Mày tại trở về phòng cho tao, chờ chúng ta trở lại tiếp chuyện này". xong, liền khom lưng cõng Từ Văn Mậu ra ngoài.

      Trong ấn tượng của , đây lần đầu tiên cha đánh chửi mình, Lăng Vi kinh ngạc nhìn bóng lưng cha rời , còn giống người cha vẫn luôn thương hết mực nữa. che nửa khuôn mặt, đứng bất động như vậy tại chỗ, chỉ là ánh mắt thay đổi, nước mắt mặn chát cứ vô thức chảy ra ngoài.

      Cha đánh , còn nhiều lời cay nghiệt, cái gì gọi là hối hận để mẹ mang , chẳng lẽ người làm cha như ông còn cần nữa?

      Nghĩ tới đây, Lăng Vi nước mắt như dòng suối, ào ào chảy xuống. có cảm giác bản thân mình sụp đổ.

      Mẹ của từ lúc còn rất rời nhà , trước khi mẹ kế vào cửa năm qua đời, chỉ còn lại người thân là cha, vậy mà bây giờ...

      Nghĩ đến mọi chuyện vừa mới phát sinh, Lăng Vi cúi đầu nhìn vết máu dưới chân. đưa tay lau nước mắt, giống như cố gắng lau hết những nỗi buồn trong. từ từ chuyển động bước chân, đến phòng tắm tắm rửa, thay quần áo sạch , kéo rương hành lý từ từ ra khỏi nhà.

      Cái nhà này phải là nhà của , là nhà của ba người kia. chỉ là đứa con ai muốn nhận mà thôi.

      Đêm khuya tối đen như mực, Lăng Vi kéo rương hành lý đường dành riêng cho người bộ, bước chân mục đích chẳng biết đâu. Hai ngày nữa là sinh nhật của , vậy mà rất mong đợi...

      đến bên chiếc ghế đá bên đường, Lăng Vi từ từ ngồi xuống. Lấy điện thoại di động ra xem hình cùng mẹ chụp.

      Mẹ là bởi vì bị bệnh mà qua đời, thân thể cha cũng liên tục thế tốt, cho nên mới liều mạng học thi vào viện y học, chính là hy vọng về sau có thể xem bệnh cho ông. Chỉ là tại...

      Nghĩ tới đây, Lăng Vi lại nhịn được khóc thút thít.

      Lúc này, cách trăm mét có vài gã đàn ông mới uống rượu xong từ cửa quán cơm ra, nhìn thấy ven đường con nhóc nữ sinh, ánh mắt nhìn nhau, hai giây sau lập tức kéo tới.

      "Em , hay là để các đến thương em ?" Tên côn đồ đầu tiên đưa tay liền muốn sờ khuôn mặt Lăng Vi.

      Lăng Vi nghiêng đầu tránh ra, khép lại điện thoại di động đứng dậy muốn chạy . Vừa động như vậy, mấy tên lưu manh tất cả đều xông tới.

      Ở phía đối diện, trong chiếc xe ferrari.

      "Viêm gia, ngài có ổn ?" Sở Phong căng thẳng nhìn người đàn ông ghế lái.

      Chỉ thấy người kia mặt mày như vẽ, gương mặt tuấn mĩ đầy mồ hôi. Giống như là vì đau đớn, làm cho sắc mặt trở nên cực kỳ tái nhợt.

      Nghe được thuộc hạ quan tâm sau, lắc lắc đầu, vết thương cũng phải nghiêm trọng, chạm phải chỗ vết thương cũ. nghiêng đầu nhìn chiếc xe đối diện, từ trong miệng câu ra lệnh: "Tra ra là ai làm, lần này ta muốn bắt cả ổ".

      "Vâng, nhưng là bây giờ... Chúng ta mau trở về uống thuốc , tôi để Mộ Bạch chờ ở khách sạn". Sở Phong hướng về phía lái xe gật đầu , lái xe mới bắt đầu chuyển động...

      Lăng Vi chỉ muốn thoát khỏi mấy tên say rượu dây dưa. nhìn thấy đối diện bên kia đường chiếc xe từ từ chuyển động, giống như phải . nhanh chóng nhấc lên rương hành lý, đem hết toàn lực đánh vào mặt người đàn ông say rượu, sau đó chạy theo chiếc xe đó.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 04: Nhà hàng cấp năm sao.

      Editor: Lão Tà

      "Két..." Tiếng thắng xe vang dội góc đường.

      Tài xế ngay lập tức chui đầu ra khỏi xe mắng to, " muốn sống nữa hả...", mà Lăng Vi thừa dịp này, chạy như bay đến bên cạnh cửa xe, định mở cửa ngồi vào trong.

      Nào nghĩ tới, khi vừa muốn mở cửa ra, bàn tay trắng nõn xinh đẹp ở đằng sau ghế lái nhanh chóng nhấn nút khóa cửa lại.

      " ra, bằng chết như thế nào cũng biết đâu" Sở Phong quay cửa kính xe xuống, đôi mắt lạnh lùng nhìn Lăng Vi.

      Biến hóa bất thình lình này làm cho bọn côn đồ đường cũng kinh hãi, bọn họ đều sững sờ tại chỗ dám đuổi tới. Khi Lăng Vi muốn từ ngoài cửa xe liếc mắt nhìn người phía sau ghế lái, chiếc xe lại lần nữa chuyển động, "Vù vù..." tiếng dùng tốc độ nhanh nhất, nghênh ngang rời .

      Lăng Vi đứng tại chỗ, gió thổi rối loạn đầu tóc của . Cái mới nhìn thấy là gì, đằng sau ghế lái là khuôn mặt với khóe miệng lạnh như băng. Mạnh mẽ lắc đầu, thừa dịp bọn côn đồ còn chưa có đuổi tới, hướng về phía ngược chiều của chiếc xe chạy .

      đêm ngủ, đợi đến lúc Lăng Vi tìm được chỗ ở trời cũng tờ mờ sáng.

      ngủ bao lâu, cho tới khi cảm nhận được phía dưới gối đầu chiếc di động rung mãnh liệt, lúc này Lăng Vi này mới từ từ mở mắt.

      màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi của kế mẫu, lấy lại bình tĩnh, suy nghĩ lát cuối cùng tiếp nhận điện thoại.

      "Vi Vi à, tại sao con ở nhà, chúng ta khi trở về thấy con rất lo lắng, mẹ cả đêm cũng ngủ, chỉ sợ con xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn". Nghe được câu này, khỏi cười thầm trong lòng, chỉ sợ là khi trở lại muốn kiếm báo thù cho con trai , nhưng tìm thấy cho nên mới gấp gáp như vậy.

      Nghe mẹ kế liên tục khuyên giải và thỉnh cầu, lại nghĩ trong nhà còn nhiều thứ chưa lấy . Lăng Vi quyết định trở về nhà chuyến.

      Vòng qua Tân thành khu vực phồn hoa nhất, Lăng Vi ngồi hơn giờ xe bus mới về tới nhà.

      Vừa vào tới cửa liền gặp Lăng Văn Thiên với khuôn mặt tràn đầy áy náy "Vi Vi về rồi, mẹ con thay đồ, chúng ta lát nữa cùng ra ngoài, tới bệnh viện đón trai của con".

      "Được, con vào phòng chút ", Lăng Vi mặt chút thay đổi gật đầu , mặc dù trong nội tâm cực kỳ khó chịu, cuối cùng cũng quyết định rời nhà .

      Đóng cửa lại, Lăng Vi bước tới ngồi xổm trước giường, từ gầm giường lấy ở trong rương ra chiếc dây chuyền mà bà nội giao cho mình trước khi bà qua đời. còn nhớ bà nội từng , chiếc dây chuyền đó là vật duy nhất mà mẹ của còn để lại ở Lăng gia.

      "Cốc cốc cốc."

      "Vi Vi à, chúng ta lên đường thôi", tiếng mẹ kế ở ngoài cửa vang lên. Lăng Vi cất xong dây chuyền, ra cửa, quay đầu lại nhìn căn phòng mà mình ở gần hai mươi năm qua, thầm nghĩ về sau khả năng trở lại đây cũng là có.

      Ra cửa, chiếc xe lao nhanh đường, Lăng Vi quay đầu nhìn về phía nhà mình, khoảng cách càng ngày càng xa .

      Đến bệnh viện cũng theo lên lầu, mẹ kế thái độ khác thường để cha đón Từ Văn Mậu, còn bà ở lại trong xe với .

      Chuyện này làm cho Lăng Vi có loại dự cảm vô cùng xấu...

      Làm cho khó hiểu chính là, Từ Văn Mậu sau khi lên xe cũng hề nhìn , ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ghế tài xế, liên tục chơi trò chơi trong điện thoại di động.

      Chiếc xe dừng lại ở trước cổng của cửa hàng năm sao.

      Mẹ kế vui vẻ xuống xe, lại còn mở cửa cho Lăng Vi. Điều này làm cho Lăng Vi có cảm giác bà hôm nay đúng là bình thường, nhưng cũng phát ra được rút cục bình thường ở đâu. Chỉ có thể theo cha bước về phía hành lang.
      Mẹ kế kéo đến cầu thang máy, thẳng lên tới tầng 19, Lăng Vi lúc này mới nhịn được : "Hay là về nhà , tôi còn có chuyện phải làm".

      Lý Mai muốn đem Lăng Vi bán , trước mắt thấy mục đích sắp thành, làm sao có thể để con mồi ngon chạy mất chứ. Bà nhìn về phía Lăng Văn Thiên nháy mắt, Lăng Văn Thiên trái lại lắc đầu cũng gì, dọc theo đường đều rất yên lặng, bây giờ lại cúi đầu xuống càng thấp.





      ☆, Chương 05: Muốn bán .
      Editor: Cái Lão Tà chớ ai....

      Vì để tránh nghi ngờ của Lăng Vi, Lý Mai nhẫn nại giải thích, "Vi Vi à, nhiều năm như vậy mẹ cũng đưa con tới nhà hàng lớn ăn cơm, trong nháy mắt con cũng tốt nghiệp đại học, hôm nay nhà bốn người chúng ta cũng nên tiêu tiền chút, con thích ăn gì cứ việc gọi món biết hả".

      Lăng Vi gật đầu , từ lúc vào nhà hàng, đường cảm giác, có người nào đó nhìn chằm chằm . Kể cả trong thang máy, cũng cảm thấy có ánh mắt quan sát mình. nhịn được ngẩng đầu nhìn xung quanh.

      "Ái chà chà, xinh đẹp, tươi ngon, thấy ? Con nhóc này hình như biết tao nhìn nó, lại còn nhìn về phía tao nở nụ cười". Trong phòng tầng thứ 30 truyền ra thanh và tiếng cười già nua.

      người đàn ông lớn tuổi to béo, hói đầu chăm chú nhìn vào camera quan sát ngắm gia đình Lăng Vi tới, nghĩ tới chuyện sắp diễn ra, khóe miệng của lão ngừng dãi. thích nhất là mấy bé trắng nõn, lớn tuổi, chỉ có ở cùng với mấy trẻ mới có cảm giác hưng phấn được.

      "Ông Tống, xin chúc mừng". Đứng phía sau lưng tên đàn em ngắm nhìn hình dáng màn hình, ngoài miệng tuy chúc mừng, nhưng trong lòng lại gào thét.

      Mặc dù nhiều năm gặp, nhưng Lý Canh vẫn nhận ra được là Lăng vi học chung lớp trung học với .

      Mà bên này, khi Lăng Vi theo mẹ kế vào nhà hàng, đột nhiên có chút bồn chồn đứng ngồi yên. Đôi tay nắm chặt túi, muốn rời khỏi đây sớm nhất có thể.

      Lý Mai thấy chuyện này sắp thành công, nụ cười môi càng đậm. Nghe được tiếng gõ cửa, Lý Mai liền kéo Lăng Vi về cửa.

      "Vi Vi, đến đây, mẹ giới thiệu cho con người rất quan trọng". Mở cửa, lão béo lập tức vào, thời điểm nhìn thấy Lăng Vi hai mắt đều tỏa sáng, con ngươi nhìn cũng muốn rớt ra ngoài.

      Lăng Vi lúc này lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, có lẽ bà mẹ kế định đem gả bán cho cái lão già này. Vừa nhìn kia khuôn to béo đầy nếp nhăn kia, cảm thấy trận buồn nôn ập tới.

      "Vi Vi, vị này là tổng giám đốc xí nghiệp Tống thị, tên Tống Thu Minh, là nhân vật nổi tiếng ở Liêu Thị của chúng ta, như thế nào, chúng ta cùng uống rượu chứ?" đợi Lý Mai giới thiệu, Từ Văn Mậu mở miệng vui vẻ . .

      Sau khi Lý Mai mời Tống Thu Minh ngồi xuống ghế, bà ta liền kéo tay Lăng Vi, dùng khuôn mặt từ ái "Vi Vi à, tuy là Tống tổng giám đốc có vợ, nhưng , nếu như con đáp ứng gả cho , lập tức ly hôn để cưới con. Đây chính là chuyện vô cùng tốt đó con".

      Lăng Vi lạnh lùng nhìn bà ta diễn trò mẹ hiền dịu, ngay cả nhìn cũng nhìn người đàn ông kia, giễu cợt : "Bán tôi bao nhiêu tiền?" Lông mày nhíu chặt lại, lòng bàn tay bị bị bóp chặt đến phát đau, quay về phía Lăng Văn Thiên hỏi, "Cha, cha có đồng ý ? Đồng ý gả con mình cho người đàn ông mà tuổi còn lớn hơn cha nhiều lần". , nước mắt cũng rơi xuống khóe mắt, vốn nghĩ rằng do cha mình nhu nhược, nên nhất thời mới nghe theo mẹ kế đối xử tốt với mình, trong lòng mặc dù có thất vọng nhưng vẫn rất thương , thế mà bây giờ...

      "Vi Vi à, cha, cha cũng là bất đắc dĩ thôi, trai con vay nặng lãi người ta, bọn họ đến nhà đòi chém người, cha, cha và mẹ con có biện pháp nào khác. Là Tống tổng giám đốc , giúp chúng ta, con, chuyện này con làm được mà, gả , nhất định tốt thôi". Lăng Văn Thiên cúi đầu dám nhìn vào mắt Lăng Vi, thanh cũng rất , trong lòng của cũng giày vò rất nhiều.

      "Vi Vi đúng , tôi giàu có thế nào chắc cũng từng nghe qua, tôi đảm bảo đối tốt với ". Tống Thu Minh xen vào , hôm nay nhìn trúng bé này, nhất định phải đưa bằng được.

      quay đầu nhìn về phía đám đàn em ngoài cửa, nhanh chóng nháy mắt với bọn họ.

      Lý Mai và Từ Văn Mậu vừa thấy Tống Thu Minh mở miệng, cũng bắt đầu vội vàng phụ họa theo.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 06: Lần đầu gặp nhau.

      Editor: Lão Tà

      Lăng Vi nghe hai người họ mẹ câu con câu giải thích, bàn tay bóp chặt lại khiến móng tay đâm đâm vào sâu, dường như có thể ngửi được mùi vị máu tươi.

      Nhớ tới đủ chuyện xảy ra trong khoảng thời gian qua, cảm thấy trong lòng vô cùng lạnh lẽo. Chợt cảm giác khác thường lan tràn ra từ trong thân thể, chết tiệt, Lăng Vi thầm cảm thấy ổn. quay mặt nhìn về phía mặt bàn, sau đó đứng lên, rút bàn tay Lý Mai kiềm chế mình ra, xoay người chạy về phía cửa.

      Vẻ mặt Tống Thu Minh vốn tươi cười chờ mang Lăng Vi rời , nhưng khi bước tới phát ra nhóc đó đến nhìn cũng thèm nhìn cái, điều này làm cho lòng tự tin của bống chốc sụp đổ, thế mà bây giờ, lại muốn xoay người chạy , khiến lập tức nổi trận lôi đình, " là rượu mời uống lại muốn uống rượu phạt, Tống Thu Minh tôi muốn người đừng mong có thể chạy trốn, Lý Canh, ngăn cản ta lại", Tống Thu Minh rống lên, sau đó cầm ly rượu bàn uống ngụm lớn.

      Lăng Vi mới vừa chạy qua khỏi chiếc ghế cảm thấy luồng nóng thiêu đốt trong cơ thể, vốn học y, cho nên biết rằng mình bị hạ dược.

      kịp xa, liền bị cái người tên là Lý Canh bắt lại, nhìn thấy khuôn mặt vừa quen thuộc vừa lạ lẫm ấy có chút kinh ngạc.

      "..." thốt ra tiếng, lại phát ra cổ họng của mình giống như có lửa đốt vậy, khàn khàn khó chịu.

      Lý Canh yên lặng đứng đó, nhìn mà mình thầm mến từ thời trung học, ánh mắt cực kỳ phức tạp. chưa từng nghĩ tới gặp được Lăng Vi trong hoàn cảnh này.

      "Giúp tôi, giúp, giúp tôi..., bệnh viện". Lăng Vi đứng lên, bước chân bắt đầu loạng choạng, cố gắng mở miệng, năn nỉ người bạn học cũ của mình.

      "Lý Canh, dẫn người tới". Tống Thu Minh từ bên trong ra lệnh, Lý Canh nhìn thấy thuốc trong người Lăng Vi bắt đầu có tác dụng, vội vàng chạy đến chỗ cầu thang máy, mở cửa, xoay người đẩy Lăng Vi vào trong.

      nghĩ, việc có thể làm cũng chỉ như thế mà thôi.

      Lúc này trong cơ thể Lăng Vi nóng như thiêu đốt, cố gắng kiềm chế cái ý nghĩ muốn cởi bỏ quần áo của mình, lý trí cho biết thể, tuyệt đối thể làm như vậy.

      nhấn lung tung con số vào ô điều khiển thang máy, biết qua bao lâu, cửa thang máy mới mở ra. Lăng Vi xoa đầu lảo đảo ra.

      Cố gắng áp chế ngọn lửa tình dục trong cơ thể ngừng thiêu đốt, nhưng cơ thể của càng ngày càng nóng lên.

      Dọc theo hành lang, Lăng Vi cố gắng tìm cái khu vệ sinh.

      Nếu như tắm nước lạnh có lẽ khá hơn chút? Nghĩ tới đây, Lăng Vi đẩy cửa bước vào, thẳng về phía phòng tắm.

      "Ai?" vừa vào hai ba bước, liền nghe được giọng nam phát ra.

      Ngay sau đó khẩu súng chĩa ở đầu của .

      "Tôi, tôi nghĩ... Muốn , tắm, tắm nước lạnh". Cảm nhận được lạnh lùng của người đàn ông đó, thân thể Lăng Vi run lên, lắp bắp trả lời.

      Viêm Bá Nghị tràn đầy cảnh giác nhìn trước mặt mình, tối ngày hôm qua, còn nhớ chính là này muốn lên xe của , tại thế nhưng chạy đến nhà hàng này tìm ? biết đây là do ai sắp xếp, nhưng đều thích.

      Lăng Vi nắm bàn tay đến mức trắng bệch, run rẩy thân thể, đột nhiên lại phát ra tiếng rên rỉ.

      Mặt đỏ giống nhưu tôm luộc, hai mắt trợn to, muốn cầu xin người trước mặt giúp mình, nhưng nhìn sắc mặt của người đàn ông đó, lời chuẩn bị ra liền lập tức bị nhuốt trở lại.

      " đến cùng là ai?" Viêm Bá Nghị đôi mắt lộ ra môt tia nguy hiểm. Nếu như trước mặt này có bất kỳ động tác gì, dám cam đoan, chỉ sau giây nhất định bắn chết .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :