1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kiếp này kiếp sau chỉ yêu mình chàng - Thất Phụng Quân Nhã ( Hoàn - 9c )

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Kiếp này kiếp sau chỉ mình chàng

      Tác giả: Thất Phụng Quân Nhã.

      Thể loại: Xuyên .

      Tình trạng: Hoàn. (9 chương)


      Giới thiệu:

      Nàng là sinh viên đại học.

      là người làm nghề tự do.

      Năm năm trước, nàng và quen nhau tình cờ qua mạng xã hội.

      Hai con người, hai phương trời, họ nhau nhưng vận mệnh trớ trêu, họ giận hờn nhau mà chia tay.

      Xuyên vào thời khác, liệu họ có nhận ra nhau?

      Xuyên vào thời khác, liệu họ có đến với nhau?

      Xuyên vào thời khác, liệu họ có hạnh phúc cùng nắm tay nhau bước ?​

      --------------------

      Chương 1: Bi Ai.

      Nàng, Thư Nguyệt Nhã, nữ sinh năm thứ nhất của trường Đại học Kinh tế Quốc dân. Mối tình đầu của nàng là cách đây 5 năm, đặc biệt hơn, nó là chuyện tình ảo.

      Nàng và quen nhau cách bất ngờ và tình cờ qua facebook, rồi hữu duyên mà trở thành vợ chồng ảo. Thời gian cứ thế trôi qua, bao vui bao buồn nàng đều sẻ chia cho , rồi cứ thế, nàng dần ỷ lại vào , đem làm chỗ dựa tinh thần vững chắc cho nàng.

      Nàng biết bao nhiêu lần mơ tưởng cùng nắm tay bước con đường sau này, cùng vượt qua sóng gió cuộc đời, nhưng buồn thay, đây chỉ là cái mạng ảo, và đời cũng như mơ, nàng và chia tay, mà người lời chia tay chính là nàng. Nàng cứ nghĩ nhanh chóng quên được , nhưng dường như ông trời thích trêu ngươi lòng người, nàng vẫn thế, vẫn sống, vẫn sinh hoạt bình thường, nhưng cái vẻ vui tươi, nghịch ngợm trong đôi mắt kia còn, có chăng, đó chỉ là nụ cười gượng gạo.

      Như thường khi, học về, nàng đều dừng chân lại trước dòng sông Linh xanh biếc mà trải mình cùng mớ cảm xúc hỗn độn. Hôm nay, nàng vẫn thế, chỉ là có phần đặc biệt hơn, nay chính là kỷ niệm ngày đầu tiên nàng quen . Nàng thẫn thờ ngắm cánh chim trời nơi xa xa kia, cũng năm năm rồi nhỉ, nàng chỉ mong bây giờ có thể đứng cạnh nàng, ôm nàng chặt. Khoé mắt nàng phiếm hồng, chỉ thấy màn mờ ảo, rồi nàng ngã xuống, thấy gì nữa.

      Mọi người xung quanh thấy nàng như vậy vội lại gần xem và gọi xe cấp cứu, nhưng nàng ngừng thở. Cái chết bất đắc kỳ tử của nàng khiến các nhà y học phải dậy sóng thời.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Thân Thế.

      giường bệnh, tiểu oa nhi sắc mặt trắng bệch, mồ hôi ngừng vã ra. Nàng chính là tiểu công chúa của nước Lăng Ngạo, từ thân mang bệnh lạ, phụ hoàng mẫu hậu nàng ra sức tìm kiếm danh y khắp nơi nhưng ai cứu được nàng.

      Xoảng!

      Trong Nguyệt Nhã cung, tiếng đồ vật rơi xuống phá tan khí im lặng trong phòng. Lăng Ngạo hoàng đế sắc mặt trầm đáng sợ khiến các thái y mồ hôi tuôn như suối nhưng ai dám nhấc tay lau.

      -Trẫm ra lệnh các ngươi, bằng mọi giá phải cứu được Ngũ công chúa, nếu , trẫm mang các ngươi an táng cùng nàng.

      Ưm!

      Nàng nặng trĩu mở đôi mắt, ánh sáng chiếu vào khiến nàng lúc lâu sau mới có thể dần dần thích ứng. Thấy con có dấu hiệu tỉnh lại, Hoàng Hậu liền cho người bẩm báo với Hoàng Đế. Hoàng Đế hay tin vội chạy vào, các thái y lúc này mới dám ngẩng đầu rồi cũng lật đật theo vào.

      -Tiểu công chúa của trẫm, con tỉnh rồi, tỉnh rồi, ha ha.

      Oanh! Cái gì? Tiểu công chúa? Nàng vội đảo mắt xung quanh vòng liền phát nơi này hoàn toàn xa lạ. Chẳng lẽ, nàng xuyên? phải thế chứ? Nàng cũng hay đọc số tác phẩm, nhưng xuyên thực tồn tại sao? Nàng mờ mịt nhắm mắt lại, thấy thế, Hoàng Đế vội điều thái y xem mạch cho nàng.

      Vương thái y - trưởng quản thái y viện lắp bắp kinh hãi:

      -Điều này, điều này sao có thể?

      -Rốt cuộc con trẫm sao rồi hả?

      Vương thái y vội quỳ xuống, khuôn mặt già nua lộ vẻ vui mừng như vừa được thoát chết từ Quỷ Môn Quan:

      -Chúc mừng hoàng thượng! Chúc mừng hoàng hậu! Tiểu công chúa... tiểu công chúa việc gì. là thần kỳ, căn bệnh của tiểu công chúa cũng đột nhiên biến mất.

      Sao? Mọi người khỏi thoáng sững sờ?

      -Hảo, hảo, hảo, Nhã nhi sao rồi, sao là tốt rồi. Hoàng thượng, Nhã nhi chính là phúc lớn mạng lớn mà.

      Hoàng hậu là người phản ứng lại trước tiên, bà kích động kéo hoàng đế ngồi xuống giường. Hoàng đế cũng vui mừng kém, nhanh chóng ra lệnh thái y chuẩn bị thuốc bổ hảo hạng nhất cho tiểu công chúa.

      -Phụ hoàng, mẫu hậu, Nhã nhi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi nha.

      giọng trẻ con yếu ớt vang lên, hoàng hậu nghe vậy liền đắp lại chăn cho nàng.

      -Hoàng nhi cứ nghỉ ngơi nhanh chóng khoẻ lại, mẫu hậu buổi tối qua dùng dạ thiện (ăn đêm) với con.

      rồi, hoàng đế cùng hoàng hậu trở lại tẩm cung. Thấy người khuất, nàng chậm rãi mở mắt, bắt đầu tiêu hoá những ký ức của khối thân thể này.

      Nàng thực xuyên, hơn nữa còn xuyên vào thời hoàn toàn trong lịch sử.

      Đại lục nàng xuyên vào có tên Lăng Ngạo Đại Lục, đứng đầu cai quản là Lăng Ngạo Đế Quốc, ngoài ra còn rất nhiều nước chư hầu, nhưng phát triển hơn cả là bốn quốc gia: Băng Nguyệt, Long Hiên, Thương Tà và Mạc Tà.

      Nàng là Ngũ công chúa của Lăng Ngạo Đế Quốc, tên tự Lăng Ngạo Nguyệt Nhã, nhũ danh Nhã nhi. Phụ hoàng nàng Lăng Ngạo Phách Thiên, đăng cơ từ năm hai mươi tuổi, trị vì đến nay mười tám năm, quốc thái dân an, biên cương hề có chiến loạn. Mẫu hậu nàng Hoàn Nhan Ngọc Tĩnh, đích tiểu thư của Hoàn Nhan tướng quân phủ, dung mạo khuynh thành, cùng phụ hoàng nàng là thanh mai trúc mã. Điều đặc biệt khiến nàng ngờ, đó là hậu cung chỉ có mình mẫu hậu nàng, mặc cho bao triều thần can thiệp, song thái độ kiên quyết của phụ hoàng nàng ai địch lại, cuối cùng bọn quan lại đành phải ngậm ngùi bỏ qua.

      Phụ hoàng cùng mẫu hậu nàng có năm người con. Đại hoàng tỷ Lăng Ngạo Nguyệt Tuyết gả sang Thương Tà Quốc hai năm trước, Nhị hoàng huynh Lăng Ngạo Khuynh Thiên cũng chính là Thái tử đương triều, năm nay mười tám tuổi, văn võ toàn tài, từ hết mực cưng chiều nàng. cung của mình. Tam hoàng tỷ Lăng Ngạo Nguyệt Sương cùng Tứ hoàng tỷ Lăng Ngạo Nguyệt Băng chính là cặp song phụng thai, năm nay mười lăm tuổi, lớn lên giống nhau y như đúc, nhan sắc như đoá phù dung hé nở. Còn nàng, dĩ nhiên là Ngũ công chúa Lăng Ngạo Nguyệt Nhã, vừa mới tám tuổi, từ bé mang bệnh lạ hề đặt chân ra ngoài tẩm cung, nhưng từ khi nàng xuyên vào, căn bệnh kia cũng biến mất, xem ra trong này phải có căn cơ.

      Tạm thu thập xong, nàng khẽ nhắm mắt. bây giờ ra sao? Chẳng lẽ, cơ hội nàng được gặp cũng còn hay sao? Nước mắt nàng kìm được, rồi cứ thế tuôn rơi cho đến khi nàng chìm sâu trong giấc ngủ.

      -------------------

      Chương 3: Thu phục nhân tâm.

      Nàng ngủ giấc dài, đến khi tỉnh lại là giờ Tuất.

      Chậm rãi mở mắt, nàng lại bắt đầu suy nghĩ. Nếu ông trời cho nàng đến đây, ắt hẳn phải có cơ duyên, có lẽ là cho nàng tình cảm đầm ấm của gia đình . Kiếp trước nàng mồ côi cha mẹ từ lúc mới sinh, lớn lên đều là sinh hoạt trong nhi viện, tuy các sơ rất thương nàng, nhưng tình cảm đó sao có thể sánh với tình cảm máu mủ ruột thịt? ! Là luôn ở bên cạnh an ủi nàng, tiếp cho nàng hy vọng sống, thế nhưng sao lại chỉ là màn ảo ảnh? Tại sao chứ?

      Khoé môi nàng khêu lên nụ cười nhợt nhạt. Lúc trước ai là người chủ động chia tay? Là nàng! Nàng sao có thể trách ? Trách giữ tay nàng lại sao? Ừ buông, là hai đoạn thẳng giao nhau lần rồi ra mãi mãi còn hy vọng gặp làm chi? Thôi hãy cứ sống kiếp này tốt, chăm sóc cho những người thân của mình tốt .

      Ừm! Cung nữ của mình tên gì nha? Nàng khẽ lục lại trí nhớ. Nàng từ thân thể yếu ớt, phụ hoàng nàng lo ngại bệnh tình nàng nên phái tứ đại cao thủ đến bảo hộ nàng, tên lần lượt là Hàn Mai, Đạm Cúc, Thanh Lan, Nhã Trúc.

      -Hàn Mai, em vào đây!
      Hàn Mai đứng bên ngoài nghe thấy chủ tử gọi vội chạy vào trong:

      -Tiểu công chúa có gì phân phó?

      -Ta muốn ra ngoài chút, ngươi chuẩn bị cho ta nước ấm và y phục .

      -Vâng.

      Nhìn Hàn Mai ra ngoài, nàng thầm tính toán cuộc sống sau này. Nàng đường đường là Ngũ công chúa, cái ăn cái mặc đương nhiên thiếu, nhưng cứ phải sống mãi trong cái hoàng cung gò bó này, biết đâu còn bị gán tới chuyện hôn . Hôn ? , thể, tuyệt đối thể! Trái tim nàng nguội lạnh, nàng chỉ đem lại đau thương cho ai kia lấy nàng thôi. Muốn bị gán vào hôn , phải làm sao đây? Mà dù sao mình cũng còn , chuyện này tính sau .

      Hàn Mai làm việc rất nhanh, chỉ loáng sau chuẩn bị xong. Ngâm mình trong nước nóng, ngắm nhìn đôi tay trẻ con non nớt này nàng bỗng cười . Ở thế kỷ 21 kia nàng mười chín tuổi, vậy mà lại xuyên vào bé tám tuổi nàng, là ông trời cho nàng thời cơ hay thách thức đây?

      Tắm rửa sạch , nàng mới tới ngồi trước gương đồng cho cung nhân chải tóc, tiện thể xem thân thể này dung nhan thế nào! lên trong gương là bé với khuôn mặt trái xoan nhắn, sắc mặt hơi tái chắc vì trong phòng lâu ngày. Mi thanh mục tú, cũng chính là tiểu mĩ nhân .

      Đợi cung nhân vấn tóc xong, nàng bước ra đại sảnh, tập hợp tất cả cung nhân của nàng lại.

      Chậc chậc, cung nàng có khoảng năm mươi cung nhân, trong đó gồm ba mươi cung nữ và hai mươi thái giám, con số này, cũng quá nhiều . Nàng ngôi nơi chủ vị, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt nhàn nhạt quét quanh mọi người, phóng ra uy áp của công chúa đế quốc.

      -Hôm nay ta gọi các ngươi tới đây trước tiên là xem mặt, sau đó là phân chia lại công việc.

      Các cung nhân đều quỳ xuống lắng nghe, trong lòng khỏi chấn động. Ngũ công chúa, dường như rất có phong thái nha. nét mặt mỗi người đều lên vẻ sùng kính dấu được.

      Ngừng chút, quan sát vẻ mặt tất cả, nàng chậm rãi tiếp:

      -Hàn Mai, Đạm Cúc, Thanh Lan, Nhã Trúc vẫn là cung nữ thân cận của ta, mọi việc trong cung các ngươi cứ tiếp tục công việc của mình, nhưng phải nghe theo lệnh của bốn nàng.

      -Vâng.

      -Các ngươi lui ra , riêng bốn nàng ở lại.

      Nàng nhàng phất tay áo ra lệnh. Nhìn bốn người trước mắt dung nhan tệ, dáng vẻ trung thành, hơn nữa còn là người phụ hoàng phái tới, tin là dùng được.

      -Các ngươi theo ta từ tới giờ cũng lâu, tấm lòng các ngươi ta hiểu, hay là các ngươi cần câu nệ tiểu tiết, cứ gọi ta là muội muội .

      xong, nàng nở nụ cười thánh thiện nhìn bốn nàng.

      -Công chúa, chúng nô tỳ dám!

      Các nàng đồng loạt quỳ xuống, thấy thế, nàng liền lại đỡ bốn người đứng dậy.

      -Các ngươi là nghe lệnh ta sao?

      -Chúng nô tỳ dám.

      -Vậy cứ làm theo lời ta , bốn vị tỷ tỷ cứ gọi ta Nhã nhi là được.

      -Vâng, công chúa.

      -Lại công chúa?

      , Nhã muội muội.

      Nàng gật đầu mỉm cười với các nàng. Nhìn thời gian có lẽ mẫu hậu sắp đến, nàng liền kêu cung nhân chuẩn bị dạ thiện cho nàng.

      -----------------------

      Chương 4:

      lát sau, phụ hoàng cùng mẫu hậu nàng cùng nhau tới, nàng vội ra hành lễ. Thấy tiểu công chúa nét mặt có huyết sắc hồng nhuận, trong lòng hai người khỏi trận vui sướng. Di, thái y cả lũ đều là kẻ ăn hại, dám hoàng nhi bảo bối của sống quá tám tuổi, phải bây giờ rất tốt sao? Hai người vội đỡ hài nhi dậy, cung nhân cũng vừa lúc chuẩn bị thức ăn, nhà ba người vừa ăn vừa rất vui vẻ. Sau khi tận mắt thấy nàng ngủ, hai người mới lui về tẩm cung của mình.

      Trong giấc mơ, nàng thấy nam tử tươi cười nhìn nàng. Khuôn mặt kia, là ! Phải, chính là ! Nàng dùng mọi sức lực chạy về phía , nhưng sao vẫn thể với tới? Chẳng lẽ ngăn cách hai thế giới khiến nàng thể chạm vào? Nàng gọi tên , nhưng nàng và cứ như hai đường song song vậy, thấy nhau mà thể bên nhau? Nàng cứ chạy, chạy đến đỉnh núi, rồi bóng hình phai nhạt, cuối cùng hoá thành như . Nàng với tay nhưng chẳng thể giữ lại mảnh tan vỡ nào, nước mắt nàng nhạt nhoà, nàng thét lớn, tiếng thét như tiếng xé, xé tan trời đất và ruột gan nàng. Tiếng thét đưa nàng về thực.

      Nàng choàng dậy, mồ hôi nhễ nhại.

      Đạm Cúc canh cửa, nghe tiếng của chủ tử vọng ra liền chạy vào. Nàng ôm trầm lấy Đạm Cúc, nước mắt giàn giụa:

      -Cúc tỷ tỷ, ô ô...

      Đạm Cúc vỗ vỗ lưng nàng, nàng dần dần chìm vào giấc ngủ.

      Sáng hôm sau tỉnh lại, dư của giấc mơ hôm qua vẫn còn trong tâm trí nàng. Nàng thẫn thờ ngồi trong lương đình ngắm nhìn từng cánh hoa sen đung đưa trong gió, ánh mắt mông lung điểm dừng.

      -Ngũ muội muội, chúng ta tới thăm muội đây.

      tiếng trong trẻo cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. Quay đầu lại, đập vào mắt nàng là nam tử thong dong như trích tiên, bên cạnh là hai nữ tử giống nhau như đúc, chắc hẳn là hoàng huynh cùng nhị vị hoàng tỷ của nàng .

      -Hoàng huynh, hoàng tỷ, mời ngồi nha.

      -Ân muội muội, muội khoẻ hẳn rồi chứ?

      Thái tử là người lên tiếng đầu tiên, nàng cũng rất có hảo cảm với vị hoàng huynh này.

      -Hoàng huynh, muội rất khoẻ mạnh đây này.

      xong, nàng đứng lên xoay mấy vòng, khuôn mặt nhắn cùng y phục màu vàng nhạt tôn lên vóc người như chim én của nàng.

      -Muội muội quả nhiên là tiểu mỹ nhân, tương lai lớn lên dung nhan nhất định khuynh quốc khuynh thành như mẫu hậu.

      -Tam tỷ cứ chọc muội nha.

      -Phải rồi, huynh có quà cho muội đây.

      -Tỷ cũng có.

      -Tỷ cũng có nữa này.

      Nàng cười cười thu nhận hết, đều là đồ tốt, sao có thể bỏ qua cho được? Bốn huynh muội các nàng chuyện phiếm lúc lâu sau rồi mới ai về cung nấy.

      ----

      phiến đá to đặt trước sân viện, tiểu mỹ nữ khả ái lim dim mắt như con mèo tắm nắng. Từng tia nắng xuyên qua vòm cây tạo thành bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.

      Nàng xuyên qua đây cũng được sáu tháng rồi nhỉ. Hằng ngày đều là ăn, ngủ, chơi, rồi chuyện phiếm cùng phụ hoàng, mẫu hậu và các huynh tỷ, khiến nàng nhàm chán muốn chết. Trước đây, khi có gì làm, nàng đều là đọc truyện, xem tin tức giải trí, rồi cũng có lúc vào facebook của , xem tình hình của ra sao, cuộc sống thế nào...

      thoáng suy nghĩ xoẹt qua đầu nàng. Chẳng phải nàng có thể xuất cung sao? Xuyên đâu phải ai muốn là được kia chứ. Nàng phải hảo hảo phen mà thăm thú cổ đại nha. Nghĩ vậy, nàng vội chạy tới Mẫu Đơn Cung, xin phép phụ hoàng cùng mẫu hậu ngày mai cho nàng xuất cung. Mẫu hậu nàng thoạt đầu ý, nhưng nàng năn nỉ mãi cuối cùng cũng mềm lòng, nhưng điều kiện kiên quyết phải mang tứ đại cao thủ cùng . Nàng tất nhiên là cầu còn được, vui vẻ về Nguyệt Nhã Cung. Ai, cao hứng nha, đêm nay nàng lại khó ngủ rồi.

      ̣Sáng hôm sau, nàng dậy sớm, vẻ phấn khích bừng bừng kia giấu đâu được. Có lẽ, đây là lần đầu tiên nàng thực vui vẻ kể từ khi nàng cùng chia tay.

      Nàng thay bộ y phục giản dị, mái tóc dài chỉ dùng dây lụa mỏng buộc hình cánh bướm.

      Kinh thành hổ là chốn phồn hoa nhất mọi triều đại, người người ra vào tấp nập, khung cảnh buôn bán vô cùng nhộn nhịp.

      -Ai hồ lô nhào đường .

      Ừm, nghe hồ lô ngày xưa rất ngon, nghe tiếng rao nàng liền dừng lại.

      -Đại thúc, bán cho cháu năm cây hồ lô .

      Các nàng chia nhau mỗi người cây rồi tung tăng bước . Mai Lan Cúc Trúc bốn nàng cảm nhận được ánh mắt như hổ báo cùng tiếng bước chân theo các nàng. Các nàng khỏi nhíu mày, liền cho tiểu công chúa nghe rồi cùng nhau thả chậm cước bộ.

      ---------------

      Chương 5: Hữu Duyên Thiên Lý Năng Tương Ngộ.

      Các nàng bao lâu sau bị bao vây bởi khoảng mười lăm tên cao to vạm vỡ.

      -Các người rốt cuộc có ý gì?

      -Ha ha, chỉ cần các nàng bồi bản đại gia đêm, bản đại gia cho ngươi qua.

      thanh ồm ồm khó nghe vang lên tập trung chú ý của các nàng. ra trước mặt các nàng là tên có vẻ như công tử nhà giàu, ánh mắt hề che giấu được tia dục vọng. cười vang lên khiến Thanh Lan nghe vậy liền cau mày:

      -Ngươi có biết người trước mắt ngươi là ai ?

      - phải chỉ là năm nữ nhân thôi hay sao? Ha ha.

      Nhã Trúc mặt giận bừng bừng, liền cước đá văng xa mấy mét. Mấy tên nô dịch theo xông lên nhưng cũng bị các nàng giải quyết nhanh gọn. Người qua đường nghe tiếng đánh nhau vội báo quan phủ, hộ vệ rất nhanh liền chạy tới. Tên mập kia thấy thế liền cất cao giọng:

      -Các ngươi liền bắt các nàng cho ta. Ta chính là Đại công tử của Đường thái sư.

      xong, liền vênh mặt đắc ý, thèm để ý đến sắc mặt của hộ vệ. khéo, hộ vệ này từng có phúc gặp qua tứ đại cao thủ, nghĩ chút liền suy đoán ngay ra thân phận của vị tiểu nữ trước mắt. vội vàng hành lễ:

      -Tham kiến công chúa, tham kiến tứ đại ngự tiền thị vệ.

      -Bình thân .

      - biết là có chuyện gì xảy ra ạ?

      - có gì, chỉ là thấy chó cản đường nên dừng lại dạy dỗ mà thôi. - Nhã Trúc tính tình vốn nóng nảy, kiêng dè hình tượng mà mắng người.

      Oanh! Công chúa? Tên mập kia lắp bắp kinh hãi, vội vàng quỳ xuống khấu đầu:

      -Tiểu nhân có mắt như mù thấy thái sơn, mạo phạm công chúa, xin công chúa rộng lượng bỏ qua.

      Ven đường có người cười cười khẽ, nàng tự chủ đảo mắt qua. Khuôn mặt kia lên trong tâm trí nàng biết bao nhiêu lần, là sao, cũng xuyên sao? Nàng vội dụi mắt, chỉ mong phải là ảo giác, nhưng nàng lại thấy bóng hình kia nữa. Nàng cười tự giễu, là nàng quá đa tâm mà thôi. dài nhưng diễn ra lại vô cùng nhanh. Nàng lập tức lấy lại tinh thần, giọng điệu châm biếm chẳng che bớt phần nào:

      -Nếu bản công chúa rộng lượng sao?

      hừ lạnh, ngờ tiểu công chúa này khó đối phó đến thế. Tuy nghĩ thế, song bề ngoài vẫn dập đầu ngừng.

      -Xin Công chúa nể tình gia phụ Đường Hoa Sóc có công xây dựng nước nhà mà bỏ qua cho tiểu nhân lần này. Tiểu nhân xin thề ngàn lần vạn lần dám tái phạm.

      Nga? Đây chính là uy hiếp nàng sao? Nàng quăng cho ánh mắt khinh bỉ. Phụ hoàng nàng có qua, Đường thái sư phạm tội tham ô, gây nhiễu loạn triều đình, bằng chứng có đủ, chỉ đợi thời cơ tịch thu biên sản, mà, hình như thời cơ chính là ngày hôm nay nha. Câu môi cười nhạt, nàng liền phân phó hộ vệ:

      -Đem ra giữa đường đánh 200 gậy cho bản công chúa.

      -Ngươi dám! Phụ thân ta...

      -Bản công chúa có gì là dám? Ta ngại thông báo cho ngươi biết, tại phụ thân ngươi còn khó giữ mạng, sao có tâm trí lo đến cho ngươi đây?

      Nàng vừa dứt câu, trợn lớn mắt thể tin, ngón tay chỉ vào nàng:

      -Ngươi! Ngươi đừng có bậy! Đừng tưởng...

      chưa hết câu ngự lâm quân triều đình tới. Vị trưởng đội hành lễ với nàng rồi áp giải Đường Hoa Du về Đại Lý Tự. Thêm tội mạo phạm Công chúa đươmg triều, cái mạng cả gia đình khó giữ rồi.

      Người ven đường bàn tản ra bàn tán xôn xao về tin tức phủ Thái sư bị niêm phong, dĩ nhiên, Ngũ công chúa nàng cũng trở thành nhân vật phong vân trong ngày.

      -Bói đây bói đây! Kiếp trước kiếp này bói đều linh nghiệm đây. Tiểu nương có xem bói ?

      Nàng tản bộ thấy lão nhân khoảng chừng bảy mươi, trông rất có phong thái trích tiên.

      Nàng tò mò liền ngồi xuống.

      - biết lão có thể xem kiếp trước của ta hay ?

      -Ha hả. nương chính là đến từ thời khác?

      Nàng lắp bắp kinh hãi. Chẳng lẽ, lão nhân này biết được căn cơ trong việc này? chờ nàng kịp phản ứng, lão nhân chỉ câu rồi bỏ mất.

      -Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng.

      Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng!

      Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng!

      Câu lặp lặp lại trong đầu nàng, đến khi nàng thanh tỉnh lão nhân kia biến mất. Nàng quay sang hỏi bốn nàng, các nàng vẻ mặt có chút khó hiểu, nhưng đều là lão nhân bỏ . Nàng chạy theo phương hướng kia, khi đến cây cầu gần đó mất dấu của lão nhân. Nàng dừng lại nhợt nhạt cười, rốt cuộc nàng với , là vô duyên hay hữu duyên đây? Nàng đến thế giới này, là vô tình hay được số phận sắp đặt đây?

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6:

      Thất thần hồi lâu, khi Mai, Lan, Cúc, Trúc đuổi kịp nàng cũng là quá trưa. Bốn nàng khuyên nàng hồi cung, nàng đứng lại nhìn phong cảnh sông nước trước mắt rồi cất bước ra về. đến cửa cung, nàng còn ngoái lại như tỏ vẻ lưu luyến muốn rời.

      Cả buổi chiều, nàng như pho tượng gỗ ngồi trong lương đình. Mai, Lan, Cúc, Trúc thấy vậy nhưng hiểu gì, bèn bẩm báo hoàng hậu. Hoàng hậu hay tin liền tới thăm nàng, nàng thấy mẫu hậu tới vội thu hồi thần sắc rồi theo bà nghỉ ngơi. Nằm trong vòng tay mẫu hậu, nàng bất giác mỉm cười, cảm nhận hết ấm áp rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

      Liên tục ba tháng sau, cho dù nàng cầu xin thế nào mẫu hậu cùng phụ hoàng cũng cho nàng xuất cung. Nhưng nước chảy lâu ngày đá cũng phải mòn, phụ mẫu nàng quyết định cùng nàng xuất cung, xem xem thứ gì lại hấp dẫn nàng đến thế.

      Đêm thực yên tĩnh, nhưng lòng nàng yên chút nào. Câu kia vẫn luôn vang vọng trong nàng. Là hữu hay vô, phải ngày mai sao? Nghĩ thế, nàng từ từ chìm vào giấc ngủ.

      ngọn núi phía đông kinh thành có ngôi nhà . nam tử ăn mặc quái dị nằm trước hiên nhà ngắm vầng trăng sáng xen qua từng vòm lá cây. xuyên tới đây cũng được chín tháng rồi. Nhớ tối đó khi làm thêm về liền ngủ thiếp , lúc tỉnh lại ở nơi xa lạ này. Có lão nhân thu làm đồ đệ, dạy võ thuật, ban đầu cứ nghĩ là mình bị bắt cóc tham gia vào bộ phim cổ trang nào đó, nhưng khi thấy mình có thể bay khỏi há hốc mồm. Chẳng lẽ đây chính là xuyên trong truyền thuyết? cứ ngây ngốc ở đây, sáu tháng trước đột nhiên sư phụ bỏ , chỉ để lại mảnh giấy với dòng chữ "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Vô duyên đối diện bất tương phùng." chẳng hiểu gì cứ ở đây đợi lão, nhưng cũng ba tháng rồi, lương thực trong nhà cũng hết. Ai, đầu giường có thỏi vàng, xem ra ngày mai phải mua chút đồ và cả y phục mới cho mình rồi.

      ---

      Kinh thành phồn hoa, đây chính là đạo lý ngàn đời đổi. Nàng hôm nay cải trang thành dân nữ cùng cha mẹ du ngoạn giang lâm, tay còn mang theo quả cầu , chính là quả cầu nàng ship cho trong lần sinh nhật thứ mười bảy của . Nàng cố ý làm lại, hy vọng rằng với thứ này giúp nhận ra nàng. Nàng kéo phụ hoàng cùng mẫu hậu chạy khắp nơi nhưng đến tận trưa cũng nhìn thấy người nàng muốn tìm. Tâm nàng rơi lộp bộp, nàng bắt đầu lo sợ, sợ rằng nàng và thực vô duyên. Sắc mặt nàng suy sụp, mẫu hậu nàng thấy nàng như thế tưởng rằng nàng mệt mỏi, vội tìm khách điếm để nghỉ ngơi. Bà cũng vô cùng lo lắng vì dù sao hoàng nhi cũng mang bệnh từ , tuy mạc danh kì diệu biến mất nhưng thái y cũng chắc tái phát trở lại. Còn nàng, tuy nằm giường nhưng hồn nàng bay tận nơi đâu, cuối cùng nàng cũng dần dần vào giấc ngủ, có lẽ là thực mệt mỏi .

      Khi nàng tỉnh lại là đầu giờ Thân. Phụ hoàng nàng do triều chính có việc nên cùng mẫu hậu nàng hồi cung, chỉ phái Hàn Mai đến bảo vệ nàng. Sau khi rời khỏi khách điếm, nàng tiếp tục tìm, chỉ là hề hay biết nàng vừa rời lâu tiệm vải đối diện xuất người đàn ông quái dị đến may đồ, hấp dẫn con mắt biết bao nhiêu người.

      ------------------------------


      Chương 7:

      Nàng cứ , cứ theo tiếng gọi cảm xúc của mình. Khi nàng dừng lại phát lên đỉnh ngọn núi. Đứng cao nhìn xuống, ánh mắt nàng vô hồn trống trải dường như người chết. Khoan , đây chẳng phải ngọn núi nàng thấy trong giấc mơ sao? Nàng giơ tay ra giữa trung đón nhận ánh nắng chiều tà, khoé môi dâng lên nụ cười mỉm. Phải chăng là xuất ở đây? Nàng cứ đứng bất động ở đó chờ đợi, đâu hay Hàn Mai bên cạnh sốt ruột đến mức lại lại ngừng nghỉ. Rốt cuộc công chúa bị sao mà nàng gọi hoài nghe vậy? Bất đắc dĩ, khi trời gần tối, Hàn Mai phải đánh ngất công chúa để đưa về cung. Khi xuống chân núi, Hàn Mai bắt gặp nam tử cũng coi là tuấn tú lên núi. Hàn Mai lắc đầu khó hiểu, sao ai ai cũng muốn lên núi hết vậy? đó có gì vui sao?

      Nàng bị đánh ngất hay gì, chỉ biết tỉnh lại nằm nhuyễn tháp. Đây ràng là hoàng cung mà, sao nàng lại trở về đây? Nàng ủ rũ khép hờ đôi mắt, duyên phận thể cưỡng cầu, ừ nàng chấp nhận.

      Bảy năm sau.

      Kinh thành hôm nay náo nhiệt dị thường, ai ai cũng đổ xô về hướng hoàng cung, bởi nay chính là sinh thần tròn mười sáu tuổi của Ngũ công chúa. Hoàng đế vui vẻ ra lệnh đại xá thiên hạ, cho phép dân chúng vào cung dự tiệc. Nàng đứng tường thành ngắm nhìn dòng người vào, chỉ mong có thể thấy . Nàng tuy chấp nhận vô duyên nhưng tâm trí lại luôn hy vọng, luôn mong chờ điều bất ngờ đến.

      -Công chúa, tới giờ, mời người đến chủ trì nhật yến.

      Tiếng hộ vệ thông báo cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, nàng rảo bước xuống nơi tổ chức yến tiệc.

      Hôm nay quả là trời hiểu lòng người, giữa tháng hè nóng bức mà lại râm mát lạ kỳ. Sinh thần nàng chia ra thành hai phần. Nhật yến là yến tiệc dành cho dân chúng, còn dạ yến là dành cho sứ giả các nước chư hầu.

      Nàng tới nơi chủ vị, nhàng nhận ly rượu từ tay cung nhân dịu dàng :

      -Cảm tạ mọi người vì mến mà tới dự tiệc của bản công chúa. Bản công chúa kính mọi người ly.

      rồi nàng nâng tay uống hết, dân chúng cũng ào ào hưởng ứng theo. Nàng trong lòng bọn họ chính là vị thần tối cao. Nàng bao lần giúp bọn họ trừ gian diệt ác, giúp đỡ dân nghèo bọn họ có miếng cơm manh áo, nhắc tới hiệp nữ, ai ai cũng đều nghĩ về nàng đầu tiên, chẳng vậy mà nàng được dân chúng suy tôn Nguyệt Nhã thiên nữ.

      Sau khi kết thúc nhật yến, nàng trở về cung điện nghỉ ngơi để chuẩn bị cho dạ yến sắp tới.

      Trước dạ yến canh giờ, nàng được mẫu hậu triệu đến Nguyệt Nhã cung. Mẫu hậu tự tay giúp nàng mặc y phục, trang điểm và vấn tóc cài trâm. Trâm của nàng là làm từ lam phách trân quý có hai, được khắc hình khổng tước chín đuôi, mỗi đuôi trải dài xuống tua rua làm từ vàng dát mỏng vô cùng tinh xảo. Khổng tước chính là loài chim cao quý, đại diện cho công chúa mỗi quốc gia. Nàng là công chúa đế quốc, dĩ nhiên là cửu vĩ tước, còn các công chúa chư hầu chỉ là lục vĩ tước mà thôi, đó chính là khác biệt.

      Giờ Tuất đến, sứ giả các nước cũng có mặt đông đảo. Ngoài đại sảnh, chủ vị chính giữa là Phách Thiên Lăng Ngạo Hoàng đế, bên phải ông là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, bên trái ông là Thái tử Khuynh Thiên, bên cạnh Thái tử còn chỗ trống chính là vị trí của Ngũ công chúa trong đêm nay.

      Từ nhìn xuống, bàn đầu tiên phía bên phải ông là Thái tử Thương Tà quốc Tây Môn Chấn Hiên, cũng chính là phò mã của Đại công chúa. Đằng sau là đệ nhất cao thủ bảo hộ - Minh Thiên Tầm.

      Bàn tiếp theo là của Tể tướng Mạc Tà quốc Mạnh Tư Triệt. Người này sáu năm trước đỗ Trạng nguyên, từ môt quan viên bé trở thành trụ cột quốc gia, tâm trí chắc chắn .

      Đối diện Thái tử Thương Tà chính là Nữ vương Băng Nguyệt Quốc - Bắc Thần Thất Thất. Nàng tuy phận nữ nhi nhưng tài trí hơn người, mười chín tuổi được phong Thái nữ, hai mươi hai tuổi đăng cơ kế vị, đưa Băng Nguyệt Quốc phát triển phồn vịnh hàng thứ hai trong các nước chư hầu.

      Kế nàng là Nhị hoàng tử Long Hiên quốc Đông Phương Vân Bằng. Kẻ này mưu xảo trá, bên ngoài công khai đối chiến Thái tử Đông Phương Vân Tường nhưng vẫn chưa bị phế chức hoàng tử, đây chính là điều kỳ lạ nhất trong đại lục. Có lẽ bên trong còn tình mà ai biết.

      Các bàn còn lại là sứ giả các nước hơn, còn có cả quan viên của đế quốc, tính ra cũng phải hơn trăm người.

      -Hiền tế, Nguyệt Tuyết nó vẫn khoẻ chứ, thai nhi thế nào rồi? - Hoàng hậu thanh dịu dàng hề dấu vẻ quan tâm con .

      -Muôn tâu mẫu hậu, Nguyệt Tuyết nàng vẫn khoẻ, thai nhi được bảy tháng, cũng sắp lâm bồn rồi.

      - tốt, ngươi nhớ phải chăm sóc nó chu đáo.

      -Hiền tế .

      -Thất Thất muội dạo này vẫn khoẻ chứ?

      Băng Nguyệt nữ vương nở nụ cười dịu dàng, đúng mực mà trả lời:

      -Tạ Hoàng hậu quan tâm, thần vẫn khoẻ. Hoàng hậu khí sắc cũng tốt.

      Mọi người vui vẻ trò chuyện, chỉ có Đông Phương Vân Bằng là xoay xoay ly rượu , ánh mắt loé ra tia tính toán, tuy nhiên cái tính toán kia cũng thoát khỏi tầm mắt của Lăng Ngạo Hoàng đế.

      -Công chúa giá đáo! - Thanh của cung nhân khiến mọi người nhất tề im lặng mà nhìn ra hướng cửa sảnh.

      -----------------------

      Chương 8:

      Nguyệt Nhã thân hồng y sặc sỡ, thân áo có thêu khổng tước xoè đuôi, mỗi mắt đuôi là viên bảo thạch xa xỉ, viền áo chính là thêu bằng vàng dát mỏng, cả người nàng lung linh từ từ tiến vào. đầu nàng chính là trâm lam phách cửu vĩ tôn lên thân phận cao quý cùng sang trọng của công chúa đế quốc. Mọi người ngơ ngác nhìn theo, đến khi nghe thanh trong trẻo của nàng mới giật mình tỉnh lại. Khuynh quốc khuynh thành, phải chính là đây sao?

      -Nhã nhi tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng huynh cùng sứ giả các nước.

      -Nhã nhi bình thân, mau lên đây nào. - Lăng Ngạo Hoàng đế cười đến vui vẻ, đây chính là bảo bối của nha, biết có bao người bị nàng hớp hồn rồi đây?

      -Tạ phụ hoàng. - Nàng nhàng đứng dậy lên vị trí của mình, giơ tay nhấc chân đều là chuẩn mực của lễ nghi.

      Nàng nhận ly rượu từ cung nhân, khẽ mỉm cười:

      -Cảm tạ mọi người tới dự sinh thần của Nguyệt Nhã. Nguyệt Nhã kính mọi người.

      Nàng đảo mắt vòng rồi nâng ly uống hết. Khi nhìn tới vị trí kia, nàng sững người, tay nàng run run, là , chính xác là !

      -Nào, ca vũ! - Thấy mọi người đều uống hết mà thấy con có phản ứng, Hoàng hậu liền giúp nàng chủ trì.

      Vũ nữ bước lên làm nàng giật mình, chợt nhận ra mình luống cuống, vội cười cười ngồi xuống. Biểu cảm của nàng đều bị phụ hoàng nàng thu vào mắt, khiến ông khỏi nhíu mày nghi hoặc.

      Phải làm sao đây, trong lòng nàng giãy giụa, phải làm sao để nhận ra nàng đây? Nhận ra rồi nàng phải đối mặt với thế nào đây? Nàng phải gì với đây? Nàng nắm chặt khăn tay, móng tay ghim vào da thịt cơ hồ rướm máu nhưng nàng hoàn toàn cảm giác.

      Minh Thiên Tầm vừa rồi thấy ánh mắt công chúa bình thường, bây giờ lại nhìn khuôn mặt vặn vẹo của nàng thấy thực kỳ lạ. cùng nàng ràng chưa từng nhận thức qua, sao nàng lại nhìn như thế chứ?

      Cả đại sảnh chìm đắm trong điệu nhảy tiếng đàn, chỉ có bốn người là chìm trong suy nghĩ riêng mình.

      Ca vũ lui , người đầu tiên tiến lên là Đông Phương Vân Bằng. vừa rồi suy nghĩ kĩ càng, nếu cưới được công chúa, phải ngôi vị sau này càng thêm vững chắc sao?

      -Muôn tâu bệ hạ, đây là quà thần chuẩn bị tặng công chúa, mong công chúa nhận cho.

      rồi vỗ tay, cung nhân liền mang lên bộ kim tàm ti khiến bao người khỏi nghĩ mình hoa mắt. Thiên a. Kim tàm ti trân quý vô cùng, đây chính là bộ kim tàm ti, giá trị chính là liên thành đó nha.

      hướng mắt phía nàng, cứ nghĩ nàng cũng kích động nhưng hoàn toàn sai lầm. Nàng chỉ liếc mắt qua rồi lời cảm ơn đạm bạc, trong ánh mắt kia còn có tia chán ghét. Phải, chính là chán ghét. sao biết được khi nãy nàng nhìn ra ánh mắt toan tính của , hơn nữa còn phá hỏng suy nghĩ của nàng, quả là đáng chết .

      chịu thua cuộc, hướng Lăng Ngạo Hoàng đế mà quỳ xuống:

      -Thưa bệ hạ, thần vừa nhìn Công chúa liền trúng tiếng sét ái tình, xin bệ hạ thành toàn cho thần. Thần thề nguyện đời này kiếp này cho nàng hạnh phúc suốt đời.

      Toàn sảnh tĩnh lặng.

      Lăng Ngạo Phách Thiên nhìn khinh thường. Ông chính là ngồi ngai vị mấy chục năm nay, tâm tư tiểu bối như có thể qua mắt ông sao? Muốn lợi dụng hạnh phúc của con ông, nằm mơ . Tuy nghĩ thế, nhưng mặt ông vẫn là nụ cười hoà nhã, quả là gừng càng già càng cay, người càng già càng biết khống chế cảm xúc.

      -Hôn hoàng nhi trẫm, trẫm hứa do nàng quyết định, ngươi, hỏi ý nàng .

      Nàng tự chủ câu lên nụ cười mê lòng người, phụ hoàng quả nhiên là dối đổi sắc mặt nha. Bình tĩnh lại, lấy từ tay áo ra quả cầu , nàng cất giọng mềm mại:

      -Chỉ cần ai đoán ra ý nghĩa quả cầu này với bản công chúa, bản công chúa liền gả cho người đó.

      Toàn sảnh sôi trào! Đây chính là cơ hội ngàn vàng để bước lên long lên phụng nha. Đông Phương Vân Bằng khẽ hừ lạnh, hừ, có đoán đúng là sai, cũng đâu ai biết được.

      Minh Thiên Tầm sững người, lấy trong tay áo ra quả cầu y chang của nàng. Xuyên qua đây, hiểu sao quả cầu mà nàng tặng cũng xuyên cùng. Ngày nàng lời chia tay, tim đau thắt lại, khoé mắt hồng hồng rồi kìm được mà khóc. Nghĩ rằng nàng có quyết định cho nàng, đồng ý níu kéo, còn chúc nàng hạnh phúc. Nhưng ai biết rằng, sau câu hạnh phúc đó, đau tới tê tâm liệt phế. Ở nơi này, mỗi khi nhớ nàng đều mang ra ngắm, cũng từng nhen nhóm hy vọng có thể nàng cũng xuyên, nhưng lại dập tắt hy vọng đó, dùi mài vào võ nghệ, khiến trở thành đệ nhất cao thủ Thương Tà như ngày hôm nay. Cũng có thể coi như, quả cầu kia chính là động lực cho dần phát triển.

      -Đây hẳn là do Hoàng hậu nương tặng công chúa . Thủ pháp tinh xảo thế này mấy ai làm được chứ?

      Nàng lắc đầu.

      -Theo thần thấy hẳn là món quà trong sinh thần nào đó của Công chúa, Công chúa thích liền giữ lại .

      Nàng lại lắc đầu.

      Liên tục các câu trả lời sau, nàng cũng lắc đầu. Toàn trường rơi vào im lặng, nàng khẽ liếc mắt qua , bắt gặp cũng nhìn nàng, tay còn có... quả cầu nàng tặng ! Phải, thủ pháp kia chỉ nàng làm được, thế gian có người thứ hai. Nàng gật đầu mỉm cười hạnh phúc nhìn , từ từ bước ra khỏi chỗ ngồi, đứng giữa đại sảnh giơ quả cầu lên:

      -Quả cầu của Công chúa, với quả này của tại hạ, dường chính là đôi.

      Mọi người ngơ ngác ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi khỏi hiếu kỳ. Thấy cách xưng hô xa lạ của , lòng nàng thoáng mất mát, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại.

      -Thiên Tầm, là huynh sao?

      -Nguyệt Nhã, là em sao?

      Hai người đồng loạt ra câu hỏi cho đối phương, nàng chạy như bay về phía Minh Thiên Tầm, kéo quỳ xuống:

      -Phụ hoàng, Nhã nhi ai đoán được ý nghĩa quả cầu này gả cho người đó, lời ra tứ mã nan truy, xin phụ hoàng tác thành.

      -Chuyện này... trẫm...

      -Phụ hoàng!

      -Trẫm tất nhiên là đồng ý, chỉ có điều... Hiền tế, con có chịu cho muội thê con mượn người đây?

      -Con tất nhiên bằng lòng, Thiên Tầm lấy được Công chúa, chính là phúc của . - Tây Môn Chấn Hiên chân thành mà .

      -Hảo, vậy trẫm ban hôn cho Minh Thiên Tầm cùng Nhã nhi, ba tháng sau cử hành hôn lễ.

      -Khoan ... - giọng cam chịu thốt lên.


      ------------------

      Chương 9: (Hoàn)

      -Nhị hoàng tử đây là ý gì? - Lăng Ngạo Khuynh Thiên nhíu mi.

      -Ta... ta...

      chưa hết câu Nguyệt Nhã kéo Thiên Tầm chạy ra ngoài, để cho phụ hoàng mẫu hậu cùng hoàng huynh nàng thay nàng "trêu chọc" Đông Phương Vân Bằng, rồi tiếp nhận quà cáp cho nàng.

      trời muôn ngàn vì sao lấp lánh, trong lương đình chỉ có hai người ôm nhau. Trời đất tĩnh lặng dường như để dành gian riêng cho hai người...

      -Tại sao em lại rời xa ?

      -Em, em... - Nàng ấp úng biết gì, cúi gằm mặt như dám đối diện cùng .

      lại ôm nàng chặt, hơi ấm phả vào tai khiến nàng khỏi đỏ mặt:

      -Khônng cũng sao, từ nay cho phép em xa nữa, mãi mãi , chưa?

      - .

      Nàng vòng tay ôm cổ , và nàng hôn nhau thắm thiết, là tình nồng ý ngọt, là ngày tháng xa cách, tất cả chỉ trong khoảnh khắc này.

      Ba tháng sau...

      Giữa trăm hoa đua nở là mảnh cỏ xanh mượt, giữa mặt cỏ là cái thảm hồng dài, phía cuối thảm đỏ là cái ‘bục giảng’ lớn mà trắng noãn kỳ lạ, phía sau lưng là tấm màn màu đỏ thẫm, chính giữa là đôi chữ tình to, quanh thân là vòng hoa hồng đẹp tiên diễm, mà hai bên là chữ hỉ to, sân khấu bốn phía rải đầy hoa tươi, là cực kỳ tươi đẹp, cuối thảm hoa hồng là cổng hoa tươi màu trắng, ghế dựa hai bên thảm hồng lấy màu trắng làm nền.
      Mọi người tấp nập cỏ, mặc kệ vương công đại thần, văn võ trong triều hay là dân chúng bình dân đều tụ tập như thế.

      Khi hai người vừa xuất , toàn trường lập tức vang lên trận hút khí to, giờ khắc này bọn họ thoáng như gặp được thiên tiên, đẹp, mĩ làm cho thiên địa nhan sắc mất hết, mĩ làm cho bọn họ nháy mắt quên hô hấp, chỉ có thể ngây người ra như phỗng nhìn người mới từng bước chậm rãi thảm đỏ, nhất là tươi cười mặt bọn họ, hạnh phúc như vậy, chói mắt như vậy, tân nương thân áo trắng kia xinh đẹp ra, nàng hề trong trẻo lạnh lùng đạm mạc, đôi mắt nam châm sâu ý cười cùng hạnh phúc, chú rể thâm tình nhìn chằm chằm vào tân nương, đôi mắt thâm thúy lóe quang mang chói mắt, như hướng toàn thế giới tỏ : là nam nhân hạnh phúc nhất đời.

      Cái gọi là hạnh phúc:

      Là ở trong nhân thế huyên náo,

      Vẫn nghe thấy thanh của tình .

      Là trong hồng trần cuồn cuộn,

      Vẫn thấy màu sắc tình .

      Cái gọi là tình :

      Là nhân gian bất diệt,

      Thanh đơn thuần mà ôn nhu.

      Là cố ý gần nhau,

      để lỡ màu sắc của thanh xuân.

      Hôn lễ được tổ chức chẳng khác gì ở đại, màu trắng tinh khiết lộ vẻ tang thương mà lại thuần khiết tới lạ kỳ. Minh Tầm nắm tay Nguyệt Nhã tới trước lễ đài, Hoàng đế cùng Hoàng hậu tươi cười rạng rỡ.

      -Thiên Tầm, ngươi trở thành trượng phu của nàng, từ nay về sau nàng, tôn kính nàng, trung thành với nàng, vô luận nàng bần cùng, bị bệnh hoặc là tàn tật cũng tách rời, ngươi nguyện ý ? - Hoàng đế dõng dạc đọc bản tuyên từ mục sư mà Nhã nhi đưa cho ông, mặc dù ông cũng hiểu lắm.

      -Con nguyện ý.

      -Nguyệt Nhã, ngươi có nguyện ý gả cho Thiên Tầm, trở thành thê tử , từ nay về sau bi thương, tôn kính , trung thành với , vô luận bần cùng, bị bệnh hoặc tàn tật cũng xa rời, ngươi nguyện ý ?

      Nguyệt Nhã cũng có lập tức trả lời mà là quay đầu, thâm tình nhìn Thiên Tầm, Thiên Tầm cũng cười sâu nhìn Nguyệt Nhã, hai người cứ lẳng lặng như vậy nhìn nhau.

      Trừ bỏ hai người bọn họ, tất cả mọi người tay nắm thành quyền, thân thể nghiêng về phía trước vẻ mặt khẩn trương nhìn Nguyệt Nhã, ngừng thấp giọng :

      -Như thế nào còn ta nguyện ý?

      Rốt cục trong chờ đợi của mọi người, Nguyệt Nhã chậm rãi quay đầu đối phụ hoàng kiên định gật đầu :

      -Con nguyện ý.

      Oanh tiếng, toàn trường bộc phát ra trận vỗ tay vang tận mây xanh, cơ hồ mọi người bên vỗ tay bên lau nước mắt, nhịn được gật đầu lẩm bẩm :

      -Quá cảm động…

      Cuối cùng là ném hoa, Nguyệt Nhã đưa lưng về phía mọi người ném hoa trong tay , mỗi người đều thực chờ đợi hoa kia rơi vào tay mình, tuy rằng bọn họ biết cái kia đại biểu cho điều gì, bất quá có thể nhận được hoa của công chúa phải là vinh hạnh lắm! Cuối cùng, lại rơi vào trong lòng nữ vương Bắc Thần Thất Thất của Băng Nguyệt Quốc, Hoàng hậu lập tức chạy đến đối với nữ vương chính là trận chúc mừng, khiến cho nàng vẻ mặt buồn bực…

      Hoàn thành hôn lễ xong, Thiên Tầm mang theo Nguyệt Nhã kính trà Hoàng đế cùng Hoàng hậu, hai người cười đến toe toét. Người ta khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, họ cũng chần chừ mà để Nguyệt Nhã cùng Thiên Tầm về động phòng.

      đêm cứ thế trôi qua...

      Ngày hôm sau, mới sáng sớm tinh mơ, Hoàng hậu cùng Hoàng đế rình mò trong Nguyệt Nhã cung, nếu chú ý đến trang phục người ta còn tưởng hai người là trộm. Đợi đến quá trưa thấy ai ra, hai người đành tự mình vào xem thử.

      Hoang mang! Bối rối! Ngạc nhiên!

      Trong phòng trống trơn bóng người, chỉ có bàn để lại lá thư:

      "Phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng nhi biết là hai người ngày mai đến, khi thấy hoàng nhi cũng là ngạc nhiên . Hai người cứ yên tâm nha, chúng con hưởng tuần trăng mật, có thể hai năm, cũng có thể ba bốn năm sau mới trở lại, hai người bảo trọng nhé."

      Hoàng đế cùng Hoàng hậu ôm nhau khóc, Nhã nhi bảo bối của bọn họ là nhẫn tâm, có phu quân liền bỏ rơi hai ông bà già bọn họ.

      Trong khi hai người thương cảm tới tê tâm liệt phế trong xe ngựa ở ngoại thành, có hai người ngừng cãi vã:

      -Giang Nam.

      -Tô Châu.

      -Giang Nam!

      -Tô Châu!

      -Ô ô, em muốn Giang Nam cơ.

      -Được rồi, theo ý em!

      Từ đó về sau, dân gian có thêm truyền kỳ: Nguyệt Nhã công chúa và Thiên Tầm phò mã hai người cùng nhau chu du thiên hạ, và chẳng lâu sau đó biến thành ba người .


      HOÀN

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :