1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kiếp này định rồi - Tịch Quyên (10C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Kiếp này định rồi

      Tác giả: Tịch Quyên
      Thể loại: cổ đại, ngôn tình
      Converter: ngocquynh520
      Editor: minh minh(xinh28-)

      Xin hỏi chút, tại là như thế nào? Có loại người nào bán phòng mà như thế này ? Nàng thích tĩnh cư*.

      lắc đầu, khuyên nàng nên căn nhắc lại. Nàng muốn mua tĩnh cư! vẫn thế lắc đầu, năm lần sáu lượt cản trở nàng.

      Mặc cho lưỡi liên hoa xán lạn, làm nàng choáng váng muốn ngất đến 8,9, 10 lần, cuối cùng lại quay về ban đầu.

      Ngượng ngùng quá , cho dù có là quỷ ốc*… Nàng đây! Vẫn muốn mua tĩnh cư!

      Đúng là có đạo lý! Trong lòng Chúc Tắc Nghiêu .

      Người này xem ra là nương thanh lệ đắc ý vô song, ôn nhu bình tĩnh, vì sao phúc chốc lại hóa thành tâm gấu gan báo thế này ?

      với nàng đó là quỷ ốc, nàng vẫn cứ thế muốn mua !

      được được ! Cứ tiếp tục như vậy được !

      Nàng chẳng lẽ thể mua tĩnh cư ?!

      Nàng cũng cần phải đắc ý thành như vậy ?!

      Làm sao bây giờ !? Lưỡi lại trở nên hoa sen xán lạn.

      Đầu choáng váng não chướng lên cũng là !

      Xong rồi xong rồi xong rồi !

      Liều chết giữ lấy quyền sở hữu tĩnh cư, tâm tình vốn vững vàng cũng từ từ bị người ta chiếm đóng.

      hoài nghi bản thân còn có thể chống đỡ được bao lâu để rồi chìm đắm vào ôn nhu của nàng !

      ...

      Ghi chú: *Tĩnh cư: nơi ở yên tĩnh.
      *Quỷ ốc: nhà ma, khu nhà có quỷ​
      MinhangTrâu thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Lời mở đầu :

      Ngựa dừng vó vì xãy ra việc lớn.

      Nguyên bản muốn ôm ấp khoái lạc với đại, nguyên bản lập chí muốn đường nghỉ dài hạn từ ngày quốc tế thiếu nhi kéo dài đến tiết đoan ngọ, ta cũng vô cùng tôn kính và coi trọng hai ngày này, nhưng…

      A ! Giấc mộng vốn tốt đẹp kia của ta nay lại nỡ nào tiêu tan…

      Ngày đó - ngày quốc tế thiếu thi, sau khi giao xong bản thảo " Đương gia chủ mẫu " ta mới đắc ý dạt dào với chủ tòa soạn : Bà chủ, ta hoàn thành xong, cũng nên đến lúc cần nghỉ ngơi rồi ! Việc tiếp theo chính là – mua đồ ăn này nọ và… mua đồ ăn này nọ… Tuy rằng thể HongKong, nhưng quảng cáo này vẫn như cũ còn sữ dụng được!

      Ai mà biết kế hoạch này lại vĩnh viễn thể nào thực hóa được, ta bất đắc dĩ lại bị cuốn vào dòng nước lũ, còn xông lên não làm cho nó não trướng choáng váng, tại vẫn còn chưa tỉnh táo lại.

      Phải như thế nào nhỉ, đề tài này cũng khá là thú vị, mặc dù ta vừa mới viết xong " đương gia chủ mẫu ", còn chưa kịp uống ngụm trà, mới mở miệng thỏa mãn chút, lại nhận được tin báo khẩn cấp từ nhà xuất bản, nện cho ta khỏi quá mức choáng váng, nỗ lực duy trì phần thanh tỉnh cùng đáp lại khá tốt. Nó cũng liền theo đó tiêu tan!

      Nghĩ lại ta đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ nha !

      Đừng đến việc vừa rồi còn mang theo bộ cổ trang gồm ba bản chạy thoát thân, cũng ở quyển cuối cười ha ha muốn viết đại để làm mưa làm gió, ta thậm chí còn phi thường tin tưởng bộ truyện cổ đại tiếp theo là chuyện lâu lâu sau đó, dự là ba năm hay năm năm gì gì đó, tuyệt cho người cổ đại nào nhảy ra tạo loạn…

      Kết quả, kết quả sao !

      Ai, muốn thoát khỏi cổ đại, đành phải đợi truyện này hoàn thành .

      Ta phi thường khẳng định, sau khi viết xong truyện này, lần sau mà còn cùng cổ đại chung đường sợ rằng là rất lâu rất lâu về sau.

      xong rồi cũng quay về việc chính ! Lần này chủ đề của bộ truyện chính là " Thực y ngủ nghỉ ", ta đặt phần này là " Trụ "

      Trụ là gì, thứ đầu tiên nghĩ đến chính là phòng ở.

      đến việc này, phòng ở có gì đặc biệt hơn người ư ?

      Trái nghĩ nghĩ, phải nghĩ nghĩ, đột nhiên liền cảm thấy nếu viết truyện về quỷ ốc - việc chỉ xuất trong truyền thuyết khẳng định sai.

      Hào phóng về phía phía đồ ăn xanh tươi… Khụ ! ! Sửa lại, là thận trọng vô cùng cứ thế quyết định.

      Hợp với tình hình thôi ! Ta nghĩ thế. Nếu tiến độ cứ thế có vấn đề gì khoảng tháng bảy tháng tám xuất bản. thừa dịp lúc này mà giả thần giả quỷ còn đợi đến khi nào nữa, đúng ?

      Về phần nội dung là thú vị hay biến hóa kỳ lạ ? Là nùng tình nồng hay ý đạm ? Còn đợi các vị mở trang tiếp theo để đánh giá.

      Hy vọng các vị thích bộ truyện này.

      ...

      Lời editor: nhai từ từ nhưng khẳng định hoàn bộ truyện, có điều khi nào hoàn thành ... lâu lâu sau đó, edit hay nên sau khi hoàn thành nhờ người beta lại, cám ơn các bạn!

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1.1

      " Đại gia, trạch viện này có đủ hoa mỹ ? Có đủ lịch tao nhã ? Quả là rường cột chạm trổ* mà, đúng ? " Cánh tay đắc ý vung lên chỉ vào khắp nơi, khá là tự tin hỏi.

      *rường cột chạm trổ : ví với nhà cửa hoa lệ.

      " Ừ… cũng tệ lắm. " Đôi mắt của đại lão gia vận cẩm y cũng rãnh rỗi mà dựa theo cánh tay kia để xem này xem kia.

      " Đây chính là trạch viện lớn phú quý! Nhà giàu nhất của Vĩnh Xương Thành trước kia chính là sống ở nơi này! Mới chuyển đến đây chưa được bao lâu con của trúng giải Trạng nguyên rồi làm đại quan! Trạch viện này đúng là có phúc khí. "

      Động tâm " Là vậy sao? Có ? "

      " Đương nhiên là ! Vĩnh Xương Thành chúng ta trăm năm nay mới có trạng nguyên, ngài có thể hỏi thăm quanh đây thử xem. Trạch Viện phú quý song toàn thế này chính là có hai! "

      Đại lão gia vô cùng động tâm, sắp sửa gật đầu … Đột nhiên!

      " Đó là cái gì ?! " Ngón tay mập mạp run run khiếp sợ, run rẩy lẩy bẩy chỉ về phía lan can lầu. Lão vừa lờ mờ nhìn thấy bóng trắng xẹt qua.

      " Có gì cơ? có gì cả! " Trả lời quá nhanh, trong lòng cũng mang theo hoảng hốt, giống vừa rồi còn đắc chí vừa lòng.

      " Ta, ta nhìn thấy bóng trắng bay qua! " Lời có chút xác định.

      " Nhìn lầm rồi, là ngài lớn tuổi nên nhìn lầm rồi. " Cố trấn định giữ vững lại giọng rung rung.

      " Ta nhìn lầm! " Lúc đầu tuy còn chắc lắm, nhưng sắc mặt chột dạ của vị lái buôn trẻ tuổi lại làm cho đại lão gia thiên mã thành * càng thêm chắc chắn.

      *Thiên Mã Thành : ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, câu thúc.

      " Vậy nhất định là ngài lớn tuổi nên hoa mắt rồi ! Vậy… Có thể là… A! đúng rồi, là con mèo vừa nhảy qua! "

      " phải mèo! Nhất định phải mèo! " Đại lão gia vốn cho rằng chính mình hoa mắt, tại lão chắc chắn bản thân mình có hoa mắt! Sắc mặt kinh hoảng người trẻ tuổi kia, khẳng định là có quỷ… Gì cơ? Quỷ? Có Quỷ?

      Ngực cả kinh mãnh liệt, đại lão gia lập tức xoay người về phía đại môn, câu cũng .

      Người trẻ tuổi toát mồ hôi lạnh đuổi theo, ý đồ muốn vãn hồi miếng thịt béo đưa đến tận miệng… Ặc, phải, là sinh ý tới tận tay.

      " Vương lão gia! Vương lão gia! Ngài định đâu? phải ngài muốn mua trạch viện này sao? Có việc gì chúng ta thương lượng, nếu ngài hài lòng giá cả chúng ta cũng có thể thương lượng lại… Vương lão gia! Vương lão gia! Vương… " Tiếng kêu thảm thiết kéo dài, bóng dáng chắc nịch béo lùn kia bộ cũng nhanh.

      Dù người ta có phì độn thân thủ cũng là nhanh nhẹn…

      Nhảy lên kiệu, còn chưa ngồi vào chỗ của mình lớn tiếng quát " Chạy nhanh lên " Hoàn toàn đem sống chết của mình lên đầu, hai kiệu phu nhanh chóng đem người khiêng , mặc cho bản thân mập như núi Hàn Sơn lung tung va chạm trời đất nghiêng ngã ở bên trong kiệu thùng thùng như quả lắc đồng hồ.

      Cũng đáp lại người trẻ tuổi kia, " Nhanh! Nhanh Nữa! " Thanh thét to kia cũng thê lương, khỏi có chút giống như…

      …gặp quỷ.

      Bão lớn qua , trong khoảng khắc trạch viện lớn lịch tao nhã phi phàm hoa lệ chỉ còn lại người trẻ tuổi kia độc đứng ở đó. thấp giọng thở dài vô cùng tiếc hận lẩm bẩm : " phải quỷ ốc mà! Aiz. "

      Đây là người thứ hai mươi mốt rồi, khỏi thở dài thất bại thay cho căn trạch viện khó bán này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1.2

      " Đây là trạch viện nhà ai đây? là khí thế. " xe ngựa hé ra gương mặt đáng khả ái, chỉ về trạch viện to lớn ngói xanh tường trắng phía xa xa hỏi thăm.

      Xa phu* lão vương nghe thế sắc mặt hơi biến đổi, khuôn mặt vốn tươi cười chân thành cũng suy sụp đến bảy tám phần, mặt chỉ còn sót lại ba phần chống đỡ. dám tùy tiện với tiểu nha đầu rằng nhóc mới hỏi câu làm sợ mất mặt, hán tử ba bốn mươi tuổi như , nếu như người ta biết được giữa ban ngày ban mặt, lại vì gian quỷ ốc trong truyền thuyết dọa cho sợ đến sắc mặt xanh trắng chẳng khác nào muốn làm người ở Vĩnh Xương Thành này nữa sao?

      *xa phu : người điểu khiển ngựa

      phải trấn định, phải trấn định trả lời, tuyệt đối để cho tiểu nha đầu này tùy ý phát sợ hãi…

      " việc này… "

      Còn chưa xong câu đầy đủ tiểu nha đầu cũng còn đủ nhẫn nại, mở miệng leo…

      " trạch viện này có người ở ? Các phố quanh đây ta cũng xem qua, nơi này cũng ồn ào và náo nhiệt, khung cảnh nơi này cũng có chút đẹp đẽ và yên tĩnh! Ta xem qua rồi, nơi này là tốt nhất, nếu có thể sống ở nơi này cũng tốt lắm. " Kính ngữ xong, xoay người vào trong xe ngựa tìm người phụ họa, " Tiểu thư, người có phải ? "

      Trong xe ngựa, nương trẻ tuổi chuyên tâm thêu thùa, nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía cửa số liếc cái cái trạch viện khí thế theo trong lời nha hoàn ra. Vốn chỉ muốn qua loa thoáng nhìn, nhưng lại bị trạch viện hoa lệ tao nhã trước mặt hấp dẫn ánh mắt, cũng dời .

      " Lệ Nhân, người thử hỏi xa phu đại thúc, trạch viện này có người ở ? " Trạch viện này với nàng mà cũng khá lớn, nhưng lại hơi hợp ý nàng. Hơn tháng qua, tìm phòng thôi cũng đủ mệt rồi, nhưng thủy chung nàng lại hợp ý căn nào, trước mắt lại có chỗ như vậy, nàng trước mắt cũng ưng ý nhất. Tuy Vĩnh Xương Thành phải nơi nàng muốn dừng chân, nhưng lại vì trạch viện này mà suy nghĩ thôi.

      Tiểu nha đầu lại xoay người về phía ngoài rồi hỏi xa phu: " đại thúc, chỗ này có người ở ? "

      " nơi này lâu rồi có người ở. " Vẻ mặt xa phu được tự nhiên, khẩu khí gượng gạo, nhưng nha hoàn được gọi là Lệ Nhân này lại hồn nhiên nhận ra, dùng kính ngữ hỏi:

      " lâu rồi có người ở? Tại sao chủ nhân nơi này lại tiếc rẻ mà bán lại? Ta thấy phòng ở nơi này cũng sạch , giống nơi có người ở chút nào. " Tiểu nha đầu lại lầm bầm lầu bầu hồi, xoay người về phía xe ngựa hỏi chủ tử : " Tiểu thư, chúng ta sai xa phu chạy nhanh đến đó xem chút nha. "

      " Ngươi hỏi trước xem trạch viện có định bán hay rồi sau. " Chủ tử trong xe ngựa nhàng khiển trách lỗ mãng của nàng. Xem nơi ở làm sao có thể đường đột như thế?

      " Ách! được. " lập tức lại hỏi : " Xa phu đại thúc, trạch viện có định bán ? "

      " Có, nhưng… "

      " tốt quá! Đúng là ông trời phù hộ! Chúng ta rốt cục tìm được phòng ở rồi! Chính là trạch viện này! " Nhảy nhót vỗ tay xong liền lớn tiếng hướng bên trong báo tin tốt : " Tiểu thư, có! Có bán! "

      Các nàng vừa ý ngôi nhà này?! Xa phu nghe vậy, đáy lòng trầm xuống ! Xem ra cũng được rồi. Trải qua mấy ngày làm thuê cho vị tiểu thư này, điều khiển xe ngựa xung quanh đây để tìm phòng ở, đương nhiên cũng biết vị tiểu thư này tìm nơi an cư lạc nghiệp*. Tiếp xúc qua cũng ít lái buôn nhưng lại thể làm nàng vừa lòng, vị tiểu thư này cũng có chút sốt ruột, mới có thể tùy ý coi trọng cái trạch viện lai lịch này, cũng hỏi thăm chút. Theo đạo đức nghề nghiệp, xa phu lão vương phải trước cho nàng biết mới được, nếu có thể nguyện ý nghe hết lời

      " Tiểu nương, các ngươi trăm ngàn lần phải cân nhắc! Trạch viện này dù có trăm triệu lần cũng thể mua. Cái kia… " to giọng mới có thể chiếm được ánh mắt quan tâm.

      " Vì sao thể mua ? Chẳng lẽ quyền tài sản* có gì thỏa đáng sao ? " Tiểu nha hoàn Lệ Nhân hiếu kỳ hỏi.

      *quyền tài sản : ý là tài sản – trạch viện này luật pháp có vấn đề gì hay ?

      Xa phu lão vương lắc đầu, khẩu khí thực nghiêm trọng, giọng , thần bí lại gần tiểu nha hoàn Lệ Nhân, " cho ngươi biết, ngươi đừng cho người khác biết… "

      Chương 1.3

      Những lời này hiệu lực vĩnh viễn đánh đâu thắng đó gì cản nổi, làm cho lỗ tai người ta lập tức kéo dài chỉ ba thước.

      " Ừ! Ta cho người khác biết. Ngươi mau. " Giọng của tiểu nha hoàn cũng vài phần, ý thức cũng mười phần thanh tỉnh.

      Lão vương đạt được cam đoan cũng theo đó phối hợp, cảm thấy vô cùng hài lòng. Mà khi về bí mật mà mỗi người của Vĩnh Xương Thành này đều biết, tâm cũng cẩn thận nhìn xung quanh hồi lâu, giữ tư thế bí mật giống đến mười phần, mới chịu :

      " Ta cho ngươi biết, phòng ở này chính là… Qủy ốc! "

      Dọa người?! Qủy quỷ quỷ... Quỷ ốc!

      ngoài dự liệu của xa phu lão vương, tiểu nha hoàn nghẹn họng nhìn trân trối.

      Cũng ngoài dự liệu của xa phu lão vương, sắc mặt tiểu nha hoàn biến thành xanh trắng.

      Đương nhiên, xa phu lão vương cũng đoán đúng, tiếp theo tiểu nha hoàn nhất định run run cả người.

      Sau đó, nàng thét chói tai té xỉu. Đây chính là kết luận của lão vương quyền uy.

      chờ, có chút nhẫn nại chờ đợi kết cục này.

      lâu… lâu sau đó…

      Cho dù phải đợi lâu, nhưng lão Vương tin tưởng, thành quả của chờ đợi nhất định rất là ngọt ngào.

      Rốt cục, nàng mở miệng, nàng lên tiếng, nàng…

      " ngươi giỡn mặt hả!? Đừng nghĩ chúng ta là người bên ngoài tới nên mới đùa giỡn nha! Đại thúc đáng giận! Bà tám bậy gì thế! " Nàng mắng chửi .

      Ơ? tình huống này là thế nào? Lão Vương há hốc mồm.

      Nàng tin? Nàng thế nào lại có thể tin? Làm sao có thể phụ chờ mong của ? hảo tâm đem cơ mật lớn nhất của Vĩnh Xương Thành cho nàng biết, đó là chia sẻ cho người ngoài nha! Tự nhiên lại cảm kích, thậm chí còn mắng chửi , có thiên lý hay nha!

      Sau khi há hốc mồm xong, đương nhiên cũng nên vì chính mình kích trống minh oan*, lớn tiếng : " Ta mới hươu vượn đâu ! Toàn Vĩnh Xương Thành này ai chẳng biết Phố Xuân Thủy này có tòa 『điềm tĩnh cư 』là phòng ở ma quái nha! Tiểu nha hoàn ngươi đúng là biết tốt xấu, cự nhiên oan uổng hảo tâm của lão Vương ta, sớm biết như thế cũng cho các ngươi biết! "

      *kích trống minh oan : thời xưa có việc gì oan uổng người dân đứng ở nha phủ đánh trống để quan biết được và xử lý, ở đây là chỉ việc khẳng định lời mình có nửa phần gian dối.

      Nhưng tiểu nha hoàn Lệ Nhân này cũng bị hù sợ, hơn nữa nàng trời sinh gan lớn, đối với việc quỷ hay quỷ, thần hay thần, chỉ mắt thấy mới có thể tin được. Cho nên đối với giải thích cùng bi phẫn của lão Vương, cũng chẳng khác nào đem cái sọt(*giỏ) toàn bộ vứt xuống sông, chính là nửa phần cũng tiến vào tai nàng được. Chỉ nghe nàng :

      " Qủy ốc ? Có chứng cớ gì ? Tự nhiên lại tin mấy loại tin đồn vô căn cứ này, khiến cho trạch viện hoa mỹ thế này chỉ dùng để trang trí, là quá tệ ! Tiểu thư người có phải ? " Giễu cợt xong, khuôn mặt nhắn lại xoay người vào trong xe ngựa tiếp tục tìm niềm an ủi.

      Nhưng trong xe ngựa lại truyền đến giọng khiển trách :

      " Lệ Nhân, ngươi vô lễ rồi, xa phu đại thúc là người ở đây, đương nhiên việc trong Vĩnh Xương Thành cũng hiểu hơn những người ngoài như chúng ta, hảo tâm nhắc nhở, chúng ta nên khắc sâu vào trong lòng, càng phải thêm lưu ý. Ngươi mau gửi đến xa phu đại thúc lời xin lỗi. "

      Xa phu lão Vương nghe vậy, thiếu chút nữa cảm động phun ra nước mắt nam nhi, cảm thấy hảo tâm của mình rốt cuộc cũng có người thưởng thức, là oan uổng được rửa sạch nha ! Vẫn là chủ tử người ta có kiến thức, tiểu nha đầu đúng là còn cách xa lắm !

      Nha đầu Lệ Nhân tuy phục cho lắm, nhưng lời chủ tử sao dám tuân theo ? Ngoan ngoãn xin lỗi, dám gì thêm.

      Xa phu thà phúc hậu cười ha ha thẳng sao, cứ nghĩ các nàng bỏ qua căn nhà này nên cũng có chút hảo cảm, mình đúng là làm việc công đức mà ! Vốn xe ngựa vẫn tiếp tục di chuyễn, phương hướng chính là địa phương mà người có hảo ý muốn – nhà Lý gia thành bắc. Lý lão gia chờ đợi ở đó!

      Nhưng xa phu lão Vương cũng hiểu lầm rồi.

      Chợt nghe bên trong xe ngựa truyền đến giọng lễ nghi mềm của…

      " Xa phu đại thúc, phiền ngươi vòng đến đường kia, ta nghĩ muốn đến 『 điềm tĩnh cư 』 xem xét. "

      Cái gì ? Muốn xem phòng ở ?!

      " a, a nhưng mà, nhưng mà… " Xa phu lão vương thể tin vào lỗ tai của mình.

      “Phiền rồi.” Lời kết thúc kiên định mà lễ nghi.

      Vì thế, lão vương tuy cười khổ nhưng vẫn phải điều khiển ngựa, thê thê thảm thảm về phía quỷ ốc – điểm tĩnh cư.

      Như thế nào lại như vậy? Như thế nào lại biến thành như vậy? … rất có cảm giác thành tựu!

      nghe thấy quỷ ốc, lại có thể phản ứng như vậy? Như thế làm cho lão vương thất vọng sao?!

      Làm người tốt chút cũng hợp lắm, làm xa phu lão Vương ai oán nha!

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1.4

      Thành tây Vĩnh Xương, Phố Lục Liễu Chúc gia dạo gần đây lại bắt đầu xây dựng rầm rộ.

      Dưới cái nhìn soi mói của hàng xóm, cảnh tượng mua căn đất trống rộng lớn bên cạnh vẫn tiếp diễn, muốn xây căn nhà càng cao cấp càng hoa mỹ hơn so với nhà chính của họ!

      ngừng đổi nhà chính, chúc lão gia tựa hồ kiếm nhiều tiền chỉ để tiêu khiển. Hơn hai mươi năm qua, chúc gia từ căn nhà có thể xem là nhà vệ sinh làm bằng lều cỏ ngừng thay đổi… phòng đổi phòng lớn, nhà cỏ đổi nhà đất, nhà gỗ, nhà đá ngói… đường đổi đến xanh vàng rực rỡ, lập lòe lóe sáng.

      Lão gia tử Chúc Chí Hoàng, được xưng là “Kim bàn tính”, tuy phải là người nhiều tiền nhất Vĩnh Xương Thành, nhưng lão lại hoàn toàn xứng đáng là người nổi tiếng nhất trong thành, lão chính là tấm gương mẫu mực nhất của Vĩnh Xương Thành.

      Từ buổi có mảnh đất cắm dùi cho tới phú giáp phương* như tại, lão phải làm ra vạn lượng hoàng kim, cũng phải mò được chức đại quan bèo bở. Hai ba mươi năm nay lão chính là tha thiết làm việc từ nghề rồi phát triển thành kinh doanh lớn, từ người làm công bằng nghề gánh gạo rồi trở thành đại lão bản của mười cửa hàng buôn bán nổi danh, cần kiệm khắc khổ ngừng đó, mọi người ai ai cũng hiểu như ban ngày, cũng khỏi bội phục. Nếu người như thế thể thành công, thiên hạ cũng còn người có thể thành công rồi!

      *phú giáp phương: giàu có phương.

      Hơn nữa ba đứa con của lão mấy năm nay biểu trong thương giới cũng xuất sắc, càng làm nên giai thoại nhất bút hổ phụ vô khuyển tử*.

      *nhất bút hổ phụ vô khuyển tử: hổ phụ sinh khuyển tử (=’,= chắc zị)

      Mọi người đều , gia nghiệp của Chúc gia, dù muốn thịnh vượng thêm năm mươi năm nữa cũng thành vấn đề. Cũng bởi vì ba đứa con của Chúc lão gia đều kế thừa được cần cù thà của phụ thân, cứ xem xét như thế, dù muốn kiếm nhiều tiền với phú quý cũng khỏi quá mức khó khăn.

      Hiển nhiên, ba vị công tử trẻ tuổi của chúc gia có tiền đồ như thế, cũng đồng thời là rể hiền tốt nhất trong mắt người dân Vĩnh Xương Thành. Tuy rằng trước mắt Chúc giá muốn thú về hai phòng con dâu, nhưng phải còn dư người sao! Người ta phú quý như thế, ai mà cầu con đàn cháu đống? Nạp thiếp chỉ là chuyện sớm muộn thôi? Thế nên bà mối vẫn là ngày ngày tới cửa quấy rầy lão phu nhân Chúc gia, chính là gửi đến ý tứ có khuê nữ bên ngoài phủ chờ được gả vào, chính là hi vọng được gởi tới từ các bậc phụ mẫu nghển cổ mong ngóng.

      Cũng giống như cảnh tượng hôm nay vậy, mỗi ngày phải đến hơn lần…

      “E hèm! Ta Chúc phu nhân này, Chúc nãi nãi của ta a, tam công tử năm nay cũng hai mươi ba rồi chứ? Người nể bà già ta ngày nào cũng tới tận cửa, người cũng phải có lòng hảo tâm chút cho ta biết tam công tử muốn thê tử như thế nào được ! Chỉ cần người cho ta biết điều kiện, Lâm bà mối ta khẳng định chắc chắn làm người hài lòng. Trai lớn cưới vợ, lớn gả chồng, ta nghĩ trong lòng phu nhân người cũng khỏi có chút quan tâm đúng ? phải hai mươi ba tuổi rồi sao? " Lâm bà mối hôm nay hạ quyết tâm hỏi cói gì được hay được. Bà đổ nhiều công sức vậy, quyết để cho bà mối khác cướp phần sinh ý dày cộm này.

      Mỗi ngày bà mối đến đây đạp cửa cướp đoạn tơ hồng này chỉ có , mà vị Chúc phu nhân lại là người khó triển khai. Người khác làm hàm xúc bao nhiêu Lâm Bà mối này lại càng thẳng tạt dọa người.

      Chúc phu quân nhiều năm theo trượng phu phụ giúp buôn bán, đương nhiên cũng phải loại người mà có thể để mặc người khác cọ xát bóp méo , nàng đều có định kiến, biết phải làm thế nào để đánh tan lãi nhãi của Lâm bà mối này. Nàng lẳng lặng uống ngụm trà, mới :

      " đến hai mươi ba tuổi, ta cũng nghĩ tới, cháu trai kia của ta… Chính là Tắc nghiêu ấy, Lâm bà mối ngươi có nhớ ? Con trai độc nhất của đại bá* ta, năm nay cũng hai mươi ba tuổi rồi! Lão gia nhà ta vài ngày trước cũng lưu ý đến chung thân đại * của , nhưng gần đây lại bận quá nên nhất thời quên mất, đúng. May mắn là ngươi đến nên ta mới nhớ tới. Ta thấy thế này, trước đừng việc khác, ta đem hôn của Tắc Nghiêu nhà ta ủy thác cho ngươi! Ngươi cũng biết đại bá của ta mà, đại tẩu mất sớm, chỉ còn lưu lại Tắc Nghiêu để kéo dài hương hỏa… "

      Đại bá* : bác cả

      Chung thân đại * : chuyện hôn nhân.

      Chúc phu nhân lúc cũng là phấn khởi, như là hồn nhiên nhưng trong bất giác lại làm cho Lâm bà mối ngồi có chút bất an, nụ cười mặt cũng bắt đầu suy sụp, bộ dáng rất muốn trốn tránh, kính ngữ thao thao bất tuyệt*.

      Thao thao bất tuyệt* : ngừng.

      Đúng lúc này, bóng dáng màu xanh cao lớn vừa vặn theo cửa lớn mà tiến vào, vốn chỉ muốn trực tiếp đến hành lang gấp khúc bên trái, nhưng thoáng nhìn lại thấy trong sảnh chính có người, hơn nữa còn là thím, lập tức cất bước đến thỉnh an.

      Nhìn bóng dáng tuấn tú đến, trong lòng Chúc phu nhân vui mừng hô tiếng : đúng là trời cũng giúp ta!

      Cũng đợi tới, liền đứng dậy vội vàng ngoắc :

      " Tắc Nghiêu, Tắc Nghiêu, đến đây, đến chỗ này! "

      Nam tử áo xanh nghe thấy trưởng bối gọi tới, cước bộ cũng nhanh hơn đến, lập tức liền tiến vào đại sảnh, chắp tay thỉnh an : " Thím. "

      Chúc phu nhân phát bắt được , nhìn như vô cùng thân thiết, kì thực chính là phòng chạy trốn. Chặt lại, nhắc dù muốn tung cánh cũng thể bay được.

      " Tắc Nghiêu, ngươi về đúng lúc, thím cũng muốn tìm ngươi! Nhanh lên, thừa dịp Lâm bà mối ở đây, chúng ta đem chung thân đại của ngươi lấy được chỗ tốt. Lâm bá mối cũng là nhiệt tình, nàng mới vừa rồi còn , khuê nữ xinh đẹp của Vĩnh Xương Thành bà ta đều nhận biết, đúng lúc! Đứa ngươi tuấn tú lịch , đường đường cũng là mỹ nam tử, thím đương nhiên tìm cho ngươi nương tử xinh đẹp xứng đôi… Ặc? Lâm bà mối! Lâm bà mối, ngươi đâu thế? muốn nhờ ngươi tìm lương duyên phù hợp… Ơ này?! "

      Người xa, trở thành điểm nơi xa xa, ngay cả bắt chuyện cũng chẳng làm được gì.

      " lễ. " Chúc phu nhân giống như mất đất mà than thở.

      Mà nam tử trẻ tuổi vô tội bị kèm chặt hai bên nãy giờ tại mới hiểu được mình suýt nữa bị ám toán, đầu mồ hôi lạnh ồ ồ xuất , kêu khổ tiếng :

      " thím, người làm gì vậy? Làm Lâm bà mối kinh hãi như vậy cũng tốt đâu? "

      Chúc phu nhân nghe vậy liền liếc xem thường.

      " Cái đó mà gọi là kinh hãi? Ta chính là cho nàng sinh ý! Ai ngờ nàng lại chạy trốn nhanh như thế. "

      " người cũng biết toàn bộ bà mối của Vĩnh Xương Thành bao giờ tiếp nhận tai họa như ta.

      " rút tay hỏi nách thím, đem bà ngồi lên ghế . Lời ra cũng chút để ý, lại hứng lấy xem thường của thím .

      " Tắc Nghiêu, đứa này lại bậy bạ gì thế, chúng ta đường đường là chúc gia, ai mà cố sức muốn đem thân mình bám tới? Ngươi thấy thím ngươi rất nhanh bị các bà mối mời mà tới làm phiền gần chết sao? "

      " Có thấy, cũng đều vị Đại Quang mà đến thôi ! " Người sáng mắt liền đường vòng, Chức Tắc Nghiêu tuyệt nghĩ đến liên quan đến mình. Chúc Đại Quang là đường đệ* tuổi hơn ba tháng, là hiền tế rùa vàng trong lòng người Vĩnh Xương Thành.

      Đường đệ* : em họ

      Chúc Phu Nhân nghe vậy, hai lông mi khí giương cao lên, là điềm báo cho tràng dài giáo huấn…

      May mà Chúc Tắc Nghiêu thông minh, vội vàng muốn khỏi, cho Chúc phu nhân cơ hội kịp mở miệng.

      " Thím, thúc phụ bảo ta trở về lấy sổ sách rồi đến cửa hàng kiểm tra, còn chờ ta ! Ta thể trì hoãn nữa, thúc phụ lại giáo huấn ta, đợi khi nào điệt nhi rãnh rỗi đến nghe thím dạy bảo. " Lời mười phần thành ý, ánh mắt lại chân thành tha thiết, chính là mơ hồ nhanh chóng khóa chặt con đường bị hãm lại. chữ cuối cùng xong bóng dáng cũng khuất bóng ở cửa đại sảnh.

      Chỉ cần chạy ra khỏi tầm quan sát của Chúc phu nhân, nơi đó chính là bầu trời tự do – đây là tiếng lòng của hai nam nhân độc thân cuối cùng của Chúc gia. Trốn được bao lâu cứ trốn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :