Kiếp mộng sinh - Bạch Tiểu Ngọc

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bạch Tiểu Ngọc

      Bạch Tiểu Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      87
      Được thích:
      527
      KIẾP MỘNG SINH
      View attachment 22677

      Tác giả: Bạch Tiểu Ngọc

      Thể loại: Cổ đại, huyền huyễn, NP.


      Tình trạng: tiến hành.

      Độ dài: Chưa .

      Cảnh cáo: [T]
      Thơ
      Chữ tình khắc khoải chốn nhân gian
      Luân chuyển ngàn năm kiếp thân nàng
      Ngỡ mãi lòng người héo rũ
      Oán hận ngày nay bởi ai mang
      Lạc Hoa Cung đoạn tình ân nghĩa
      Ngàn năm tương ngộ chẳng nên màn
      Tình người chôn lại trong sương tuyết
      Mẫu đơn dù đẹp cũng phải tàn.

      Kiếp này trọng sinh tình chết
      Những kẻ tình si nào biết đâu
      Trích máu mẫu đơn tình sống mãi
      Thầm lặng thương rồi khổ đau
      Bóng người đơn côi còn ta dõi
      Đợi chờ ai cả vạn năm sau
      Mộng kia tàn tình còn vẹn?
      Thế nhân thiền định vẫn mãi sầu...




      Chris thích bài này.

    2. Bạch Tiểu Ngọc

      Bạch Tiểu Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      87
      Được thích:
      527
      Chương 1: kiếp bi thương, oán niệm tình xưa."]
      từng có người với nàng rằng: "Dù bất kể nàng đâu vẫn luôn có người dõi theo nàng từ xa..."

      Khi ấy nàng hạnh phúc biết bao nhiêu, cảm động mà rơi lệ, hạnh phúc mà mỉm cười. Nhưng còn bây giờ?

      Nghĩ tới nàng ảo tưởng hạnh phúc chưa từng có , lại khỏi chua xót mà mà tự cười bản thân.

      Hạnh phúc sao?

      Cái gọi là hạnh phúc chất chưa từng tồn tại đối với nàng...

      ...

      Hoa Lạc Cung...

      Đây là toà cung điện lộng lẫy được xây đám mây trắng tinh được kết thành từng dãy . Trước cửa cung điện được mạ vàng lấp lánh là hàng vườn hoa mẫu đơn đỏ rực trong nắng.

      Từng cánh hoa đỏ đều dính chút sương trắng còn đọng lại. Màu xanh của lá nổi bật được đính thân cây của hoa. Trông chẳng khác nào bức tranh được tô vẽ cách chân ...

      Toà đỉnh cung điện màu trắng như hoà vào bầu trời. Đây là ban ngày, các tiểu tiên thường bay cao trời để làm nhiệm vụ, những vị thượng tiên cũng đứng dãy mây thần mà bay . Họ nhìn xuống phía dưới, ngắm nhìn phong cảnh của tiên giới bao la, rồi lại trò chuyện cùng với tiên nhân khác, trông náo nhiệt vô cùng.

      Nhưng tại Hoa Lạc Cung này lại tỏ ra hiu quạnh... U ám tới mức làm chốn tiên nhân dù có bay ngang qua cũng dám quay đầu lại nhìn xem.

      Xung quanh toà cung điện có bóng dáng của bất cứ ai. Ngoại trừ vườn hoa mẫu đơn kia còn sức sống tươi mát ra chẳng còn thứ gì là vật sống gần toà Hoa Lạc Cung này.

      Nơi này vốn dĩ từng là nơi rất xinh đẹp nhưng vì lý do gì mà trở nên như thế này?

      Tất cả cũng là vì câu chuyện xưa mang đầy bi thương...

      Chuyện kể về vị Vương phi tên là Hoa Tử Lạc, nàng là con của Thanh Diêm vương. Còn được biết đến tới cái tên là Hoa Lạc công chúa. Nhưng thân phận của nàng đến khi mười ba tuổi mới được Thanh Diêm vương thừa nhận là con ...

      Năm mùa xuân đầu tiên vào năm sinh thần mười bốn tuổi của Tử Lạc, nàng được hứa hôn với Bạch Thiển thượng tiên. Qua hai tháng sau, nàng lại được thánh chủ tiên giáo - Cẩn Thẩm Thiên cầu hôn.

      Nữa năm sau, nàng trước mặt Thanh Diêm vương cầu xin được gả cho Giáo chủ ma giáo - Mặc Thượng Quân.

      Thanh Diêm vương những tức giận vì con đòi lấy giáo chủ ma giáo, ngược lại còn vui vẻ đồng ý. Tuyên cáo khắp Tử Thành quốc chuyện nàng thành thân. Còn hứa ban cho nàng toà cung lớn nhất tại Tử Thành quốc. Còn đích thân sắc phong nàng làm trưởng thánh công chúa. Thân phận tôn quý gắp trăm ngàn lần.

      Hai năm tiếp theo khi nàng vừa tròn mười sáu tuổi được gả cùng lúc cho ba người là Bạch Thiển, Cẩn Thẩm Thiên, Mặc Thượng Quân.

      Chính thức được cả ba vị tôn giả phong làm Hoa Lạc Vương phi!

      Việc này tạo ra chấn động lớn tới tiên giới. Tất cả các vị tiên nhân đều nhất quyết đồng ý việc nữ nhân lại lấy ba người làm phu quân. Ngay sau đó, xảy ra cuộc đại chiến do Mặc Thượng Quân khởi xướng, còn có cả Bạch Thiển dẫn đầu phái Thanh Nghiêm tham gia đại chiến. Nối tiếp là binh đoàn chiến mã của Cẩm Thẩm Thiên xuất chiến.

      Khắp tiên giới lúc đó là bãi chiến trường hỗn loạn, người ngã kẻ chết vô số. Có thể đó là những ngày tháng kinh hoàng nhất của tiên giới.

      Trận chiến kéo dài đến năm Thánh đế đứng đầu tiên giới ra mặt giảng hoà, hứa ngăn cả việc thành hôn của Hoa Tử Lạc. Còn chính miệng tặng bốn báo vật cho Hoa Tử Lạc coi như là lời xin lỗi.

      Sau khi có lời hứa chắc chắn của Thánh đế, trận chiến mới dừng lại.

      Cả vạn ngàn đại quân của Bạch Thiển, Cẩn Thẩm Thiên cùng với Mặc Thượng Quân mới rút về rời khỏi trận chiến.

      Từ đó tiên giới trở lại bình yên như trước. Cũng vì vậy mà tất cả chốn tiên nhân đều biết ba vị thượng tiên kia đều là những kẻ si tình với Hoa Tử Lạc. Thà đối đầu cả tiên giới cũng muốn cưới người mình . Quả câu chuyện tình cảm động...

      Người ta Bạch Thiển thượng tiên vì biết nương tử của mình thích hoa mẫu đơn nên dùng máu của mình tưới cho hoa trắng, biến nó thành hoa mẫu đơn bao giờ héo.

      Người ta còn Cẩn Thẩm Thiên dám vì Hoa Tử Lạc mà đấu với con rồng bằng vàng, rồi lấy da sắt của nó xây cung điện cho nàng. Đặt tên nó là Hoa Lạc Cung.

      Người ta còn đồn đại Mặc Thượng Quân muốn thê tử vui còn đích thân lên núi Tuyết Sơn chịu đựng gió rét, hao tổn cả hai trăm năm công lực để có thể bắt lấy con hồ ly ngàn năm cho nàng làm thú cưng.

      Ba, bốn năm sau...

      Bạch Thiển đem Hoa Tử Lạc tới Vu Sơn cốc học phép... đến tận ba năm mới về...

      Sau khi Hoa Tử Lạc trở về chưa được bao lâu thay được tin Bạch Thiển nhận thêm đồ đệ nữ, tình cảm rất thân thiết. Ngày đêm bên nhau luyện chữ, đọc sách... Còn vì nữ đồ đệ đó mà tốn hai trăm năm công lực của mình để chữa trị vết thương cho nàng ta...

      Trong lần vô ý nàng đẩy nữ đồ đệ đó xuống hồ... bị Bạch Thiển bắt gặp... Nàng bị phạt cấm túc trong phủ tháng, Bạch Thiển cũng tới thăm nàng...

      Nữa năm sau sau đó Cẩn Thẩm Thiên đem về đứa trẻ hai tuổi đó là con ... là đứa con cùng tiên nữ sinh ra.

      Cẩn Thẩm Thiên phong đứa trẻ tiểu thánh chủ... con trai trưởng thừa kế của . Còn người mẹ của đứa trẻ là Bắc Hoa tiên tử được Cẩn Thẩm Thiên giữ bên mình...

      Năm tiếp theo xảy ra cuộc chiến tranh giữa Mặc Thượng Quân cùng với Thanh Diêm vương. Cả hai bên đánh nhau mất còn dữ dội. Binh sĩ hai bên bị thương liên tiếp. Sa trường nhuốm cả màu máu ghê rợn.

      Hoa Tử Lạc biết được bèn chạy tới sa trường để ngăn cản, nhưng dù nàng có thế nào hai bên vẫn chịu dừng tay.

      Để ngăn cản hai bên đừng tiếp tục gây chiến, nàng đứng giữa sa trường trong lúc Mặc Thượng Quân cùng với Thanh Diêm vương giao đấu.

      Đứng trước giữa cuộc giao tranh dữ dội, Mặc Thượng Quân niệm tình phu thê, cầm lấy mũi tên bắn xuyên qua tim Hoa Tử Lạc...

      Nàng ngục ngã xuống đất, trơ mắt nhìn phụ thân lạnh nhạt quan tâm đến nàng mà vẫn tiếp tục cuộc chiến với Mặc Thượng Quân.

      Đối diện ánh mắt lạnh lùng của phu quân... tuyệt tình trong mắt của , hề có chút cảm xúc nhìn nàng.

      Tâm nàng dường như chết từ khoản khắc đó...

      Cuộc chiến kéo dài đến bốn năm...

      Mọi thứ cũng thay đổi theo thời gian...

      Bạch Thiển bất chấp cấm kị của người đời nạp nữ đồ đệ của mình làm thiếp. Dùng kiệu hoa lớn để rước nàng vào phủ...

      Cẩn Thẩm Thiên cùng với con trai và vị Bắc Hoa tiên tử sống rất hạnh phúc...

      Mặc Thượng Quân sau khi cùng Thanh Diêm vương giao tranh thời gian, cả hai tốn rất nhiều binh lực. Nhưng đến cuối cùng người thắng vẫn là Mặc Thượng Quân.

      Sau khi thất bại cuộc chiến với Mặc Thượng Quân. Thanh Diêm vương thất bại trở về cung, lại vô tình phát mẫu thân của Hoa Tử Lạc lại là nội gián của ma giáo.

      Trong lúc tức giận phế bỏ chức vị phi tần của mẫu thân Hoa Tử Lạc. Còn viết ra tờ giấy ly thân bức ép mẫu thân của Hoa Tử Lạc phải ký, rồi hạ lệnh đem nhốt trong lãnh cung, cho phép bất cứ ai tới thăm.

      Mỗi ngày đều phải chịu biết bao nhiêu tra tấn dã man...

      Còn Hoa Tử Lạc sau khi bị mũi tên của Mặc Thượng Quân bắn trúng, bản thân mất rất nhiều máu, công lực tu tiên cũng mất ... nên chỉ có thể ở trong Hoa Lạc Cung tịnh dưỡng, đối với chuyện của mẫu thân nàng hoàn toàn hề hay biết.

      Cho tới ngày...

      Trong toà Hoa Lạc Cung rộng lớn, chợt vang lên tiếng bước chân đều đặn của mấy cung nữ mặc áo trắng. tay mỗi người đều cầm cái khay được khăn trắng che lại. Hướng họ tới là căn phòng gần đó.

      tiểu cung nữ dẫn đầu vén màn vào, rồi vội vàng cúi thấp đầu thành lễ:

      " tỳ tham kiến Vương phi."

      "Có chuyện gì?" thanh nhàng vang lên.

      Từ trong tấm màn mỏng có bàn tay trắng nõn vén màn lên, để lộ ra dung mạo của người con ngồi giường.

      Tóc dài đen tuyền ống mượt như thác nước xoã rối sau lưng, gương mặt xinh đẹp thanh khiết biểu vẻ mệt mỏi mặt. Trong mắt nàng là vẻ lạnh nhạt thanh tịnh đến độc...

      Làn da nàng tái nhợt như tờ giấy mỏng manh, mí mắt còn đọng lại chút nước mắt còn chưa khô.

      Nhìn tình cảnh này tiểu cung nữ đau lòng rơi lệ.

      "Vương phi! Cái này là do Bạch Thiển thượng tiên kêu nô tỳ đem tới..."

      Tay nàng run rẩy cầm lấy cái khay trong tay, câu tiếp theo, nàng lại cách nào tiếp được. Hoa Tử Lạc cũng biết nàng ta muốn gì, chỉ cần nhìn đôi mắt đỏ hoe như khóc thương hại vì nàng, nàng cũng biết thứ Bạch Thiển đem cho nàng là gì.

      Nàng im lặng nghe tiểu cung nữ khóc, nàng lên tiếng ngăn, chỉ lặng im mà nhìn cái khay trong tay tiểu cung nữ cầm.

      Trong lòng nàng như được tưới thêm chút nước ấm, xua cái lạnh lẽo bấy lâu nay của nàng.

      Ít ra nàng biết ở nơi này còn có người đau lòng vì nàng...

      Hoa Tử Lạc chống đỡ thân thể yếu ớt đứng lên, cố gắng từng bước về phía trước.

      Tiểu cung nữ muốn đỡ lấy nàng nhưng lại bị cung nữ khác kế bên kéo tay áo ngăn lại, nàng ta nhíu mày lắc đầu ra hiệu cho nàng.

      Tiểu cung nữ mím chặt môi, trước cái nhìn chăm chú của tất cả cung nữ khác ở đây, nàng chỉ có thể bất động đau lòng nhìn Hoa Tử Lạc tự mình vất vả từng bước .

      Vậy mà lại có ai muốn lên giúp đỡ, chỉ vậy khắp Hoa Lạc Cung này cũng hề có bóng người làm. Nơi đây chỉ có duy nhất mình Hoa Tử Lạc ở...

      trán của nàng chảy tầng mồ hôi mỏng nhưng nàng vẫn cố kìm nén cơn đau đớn trước ngực mà gắng tiếp.

      "Vương phi..." Tiểu cung nữ gấp gáp tiến tới vài bước đến chỗ Hoa Tử Lạc.

      " sao, để ta tự làm."

      Hoa Tử Lạc thấy tiểu cung nữ muốn gở lấy tấm khăn che bèn ngăn lại.

      Ngón tay trắng nõn gở lấy tấm khăn trắng ra, bên trong là tờ giấy, giấy là những dòng chữ được viết bằng mực đen.

      Giấy ly thân...

      Hoa Tử Lạc cầm tờ giấy lên, lạnh nhạt đọc những dòng chữ giấy, những nét chữ như con dao đâm xuyên qua tim nàng...

      Đau...


      biết đọc bao lâu nàng mới đặt lại tờ giấy khay, rồi quay sang nhìn những cung nữ còn lại, tay mỗi người cũng đều cầm cái khay che khăn trắng như vậy.

      "Còn các ngươi? Cũng mang thứ gì tới ư?"

      Câu của nàng bình thản tới mức như hỏi câu hỏi bình thường, làm các cung nữ có chút e ngại nhìn nhau. thản nhiên của Vương phi làm bọn họ có chút kinh ngạc.

      Lúc sau các cung nữ cùng mở khăn trắng ra cùng lúc.

      Hoa Tử Lạc nhìn lướt từng tờ giấy khay. Khoé môi nàng công lên cười như cười.

      "Tất cả đều là giấy ly thân?"

      Bọn họ im lặng cúi thấp đầu, ai lên tiếng, nhưng cũng ai phủ nhận. Câu trả lời nàng giờ biết.

      Hoa Tử Lạc lùi lại phía sau vài bước, từng giọt nước mắt rơi lệ thành dòng.

      Đến cuối cùng nàng vẫn phải nhận lấy kết cục này...

      Trong số cung nữ có người nhịn được bước ra lên tiếng:

      "Vương phi! Xin mời người mau ký."

      Hoa Tử Lạc ngước nhìn bọn họ, thê lương mà cười.

      "Các người muốn ta ký? Được! Ta ký."

      Dứt lời, nàng cầm lấy con dao sắc bén trước ánh mắt kinh sợ của các cung nữ, nàng dùng sức cắt đường dài ngón tay của mình.

      "Vương phi!"

      Các cung nữ hoảng sợ muốn tới ngăn cản nhưng quá muộn, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Vương phi làm chuyện như thế này.

      Hoa Lạc Tử nhìn ngón tay chảy đầy máu của nàng, kêu ra bất cứ tiếng kêu đau nào. Giống như dù có chảy bao nhiêu máu nàng vẫn hề thấy đau đớn.

      số cung nữ thấy nàng về phía này sợ hãi muốn lùi lại. Hoa Lạc Tử cũng hề muốn dọa sợ người khác, nàng chỉ muốn lấy tờ giấy ly thân mà thôi.

      Nếu họ muốn ly thân nàng thành toàn cho họ.

      Nàng ấn ngón tay dính máu của mình vào trong tờ giấy.

      Ấn xong tờ này nàng lại bước như cái xác hồn. Rồi lại tiếp ấn tờ khác.

      Mỗi cái ấn dấu tay đều dùng máu của nàng mà ấn thành.

      Dùng máu để đoạn tuyệt... là rất hợp...

      Hoa Tử Lạc sau khi ấn xong, quay người lại, tuyệt vọng cười chua xót.

      " với bọn họ. Từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt!"

      Từng câu từng chữ nàng đều gằn từng tiếng , nước mắt cứ thế mà rơi...

      Sau khi hoành thành nhiệm vụ, từng người đều nhanh chóng lui ra. Trong phòng bây giờ chỉ còn duy nhất mình nàng...

      Hoa Tử Lạc ngạc quỵ xuống đất, đến mức này nàng thể nào biểu vẻ mạnh mẽ như bên ngoài được nữa.

      Nàng nhắm mắt lại cố gắng kìm ném nước mắt đau đớn ngừng rơi kia.

      Toàn thân nàng run rẩy dựa ngạc vào bức tường lạnh như băng, thân thể gầy yếu như cách nào chống đỡ được kích động mà mất hết sức lực mà đứng dậy.

      kết thúc rồi...

      Trong Hoa Lạc Cung khi đó bao phủ u buồn khắp nơi...

      Và sau này dù trải qua bao nhiêu năm tháng Hoa Lạc Cung vẫn mang vẻ hiu quạnh thê lương như vậy.T
      Chris thích bài này.

    3. Bạch Tiểu Ngọc

      Bạch Tiểu Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      87
      Được thích:
      527
      Chương 2: Nước mắt đau thương, khổ niệm ai hiểu?"]

      Tại đại sảnh của cung Thanh Loan, hàng dài cung nữ đứng xếp hàng, trong đó có tiểu cung nữ vừa xuất ở Hoa Lạc Cung. Nàng ta tay cầm khay gỗ, trong khay vẫn như cũ là tờ giấy khi nãy...

      Tiểu cung nữ ngước nhìn nam nhân ngồi tọa ghế cao, đôi môi thoáng run rẩy tái nhợt. Rồi bất chợt nàng ta bắt gặp ánh mắt tĩnh lặng nhìn về phía nàng.

      Nàng ta cầm chặt khay, đầu cúi thấp chỉ dám nhìn xuống đất chứ dám ngẩng đầu lên.

      chỉ có mình nàng ta mới có biểu như vậy, mà tất cả các cung nữ có mặt ở đây đều như vậy.

      Trong lòng đều thấp thỏm yên.

      " xong?" Trong gian yên tĩnh vang lên tiếng trầm thấp lạnh lẽo, làm người nghe đều run rẩy dám ngước nhìn thẳng của chủ nhân của giọng .

      Các cung nữ sợ hãi ai dám bước lên trả lời, họ đều hiểu việc này quan trọng tới mức nào! Dù hoành thành xong nữa bọn họ cũng chẳng dám tiến tới trả lời.

      Nam nhân ngồi ghế khẽ đưa mắt nhìn bọn họ, trong mắt là tĩnh mịch vô thường.

      ta lười biếng ngồi dựa vào ghế, khoé môi nâng lên thành tia cười dịu dàng, "Ta hỏi các ngươi sao trả lời?"

      Mái tóc đen tuyền khẽ xoã rối vai, y phục màu đỏ rực như đóa hoa rực rỡ giữa đêm.

      Đôi mắt được che lấp bởi hàng mi dài đen, tròng mắt đen như hạt nước tĩnh lặng trong mặt hồ.

      Có chút gì đó rợn sống khi nhắc tới ai đó.

      "Nàng thế nào..."

      Trong gian của đại sảnh ai nấy cũng đều hoảng hốt hít thở thông, thay đổi thấy thường trong giọng của nam nhân trước mắt làm bọn họ biết phải làm như thế nào mới đúng.

      Tất cả cung nữ đều đồng thời rụt người lại, họ hoang mang lén nhìn nhau.

      Cho tới khi có cung nữ từ trong hàng bước ra, trước cái nhìn của tất cả mọi người nàng ta liền thành lễ.

      "Bẩm thượng tiên... chuyện ngài giao phó, chúng nô tỳ hoành thành."

      Nàng ta vừa dứt lời tất cả cung nữ mới dám thở phào nhõm.

      Thay vì sợ hãi như những cung nữ ở đây, vị cung nữ dám bước ra vừa rồi lại chút sợ hãi khi chuyện.

      Bạch Thiển im lặng nhìn thẳng vào tiểu cung nữ lên tiếng khi nãy.

      Con người đen tuyền bỗng chốc cứng đờ.

      dưới tay áo rộng, từng ngón tay đều run lên ngừng...

      "Nàng ký?"

      Tiểu cung nữ gật đầu: "Vâng!"

      Bạch Thiển nhịn khó thở trong lời : "Nàng có ?"

      Tiểu cung nữ lần này lại dám nhìn thẳng vào mắt của Bạch Thiển, giọng điệu lạnh lùng phát ra:

      "Vương phi gì, nhưng nô tỳ cảm nhận được lời Vương phi muốn ra. Đời này Vương phi chưa làm điều gì để hối hận, chỉ có ngài là việc Vương phi hối hận nhất."

      Toàn thân Bạch Thiển như điểm huyệt cứng đờ tại chỗ. Khoé mắt co rụt lại biết là vì tức giận hay vì điều gì khác...

      Cơn loạn nhịp khó chịu trước ngực làm khó chịu cau mày. Biểu này của lại làm người khác tưởng là rất tức giận.

      Trong số cung nữ đứng lại có người bước ra, người này tay chỉ về phía tiểu cung nữ khi nãy, lạnh giọng quát:

      "Người đừng có ở đây mà đặt điều, ràng phế phi chưa từng những lời đó. Ngươi lại dám trước thượng tiên bậy!"

      Người vừa mới hùng hổ lớn tiếng trong đại sảnh, tên nàng ta là Tử Liên.

      Nàng ta cũng mặc y phục chẳng khác nào những cung nữ khác, nhưng người nàng ta lại tỏ ra vẻ kiêu ngạo để người cùng thân phận vào trong mắt.

      Vẻ miệt thị trong mắt nàng ta, làm tiểu cung nữ tên Trịnh Nương những thấy sợ hãi mà còn quay mặt lại, cho nàng ta cái nhìn khinh thường.

      "Ta biết ngươi là thân tín của Trắc phi, nhưng trước mặt thượng tiên đừng nghĩ có chỗ dựa mắt tỏ ra ta đây. Ta chỉ những gì ta nghĩ, thượng tiên nghe xong có tức giận muốn trừng phạt thế nào ta cũng cảm chịu. Nhưng chưa đến lượt tiểu cung nữ nhoi như ngươi lên tiếng đâu."

      Lời vừa mạnh mẽ chịu yếu thế của Trịnh Nương làm tất cả mọi người đều sừng sốt, ngay cả Tử Liên cũng bị cho đến mặt xanh, mặt trắng.

      "Ngươi!"

      Tử Liên cắn chặt răng tức giận, dùng ngón tay run run chỉ thẳng vào mặt Trịnh Nương.

      "Đủ rồi!"

      Bạch Thiển còn bị ảnh hưởng bởi lời của Trịnh Nương, giờ lại nghe có tiếng cãi nhau ầm ĩ, làm phát tiết ra cơn giận nhịn trong lòng.

      "Các ngươi lại dám trước mặt ta cãi nhau! Còn xem ta ra gì!"

      Bạch Thiển khi tức giận khó mà dừng lại.

      phất tay cái, xung quanh nhanh chóng xuất vòng sương trắng tinh bao lấy hai người Tử Liên và Trịnh Nương.

      Sương trắng như sợi dây xích vô hình, nó siết chặt lấy thân hình của cả hai, càng ngày càng bó siết lại. Như muốn siết bọn họ đến chết.

      Tử Liên tự dưng lại bị nhốt vào trong vòng sương trắng, sắc mặt trắng bệnh, đâu còn vẻ kiêu ngạo như khi nãy.

      Nàng ta dùng tất cả sức lực đánh mạnh vào bức tường kết đầy sương.

      Có điều dù nàng ta có đánh cỡ nào hay la hét kêu cứu vẫn cách đánh phá ra được màn sương bao quanh nàng ta. Cũng chẳng có ai nghe thấy tiếng nàng ta kêu cứu.

      Giờ nàng ta chẳng khác nào con kiến còn chút sức lực nào cả, chỉ có thể chờ bị thứ đáng sợ trước mắt từ từ nuốt lấy.

      Còn Trịnh Nương dù rất sợ hãi khi bị nhốt trong màn sương mù kì lạ này, nhưng nàng kêu la hay phản kháng kịch liệt. Nàng chỉ ngồi bịch xuống đất, mặc dù gương mặt tái xanh, hai mắt dệt thành mơ màng hoảng loạn, nàng vẫn để bản thân phát ra bất cứ tiếng kêu nào.

      Nàng che lấy hai lỗ tai lại để tránh nghe thấy tiếng kêu rầm rầm đáng sợ xung quanh.

      Nếu như có thể chết sớm tý cũng tốt. Ít ra cũng phải tự mình chứng kiến cảnh Vương phi bị tra tấn đế thê lương như vậy...

      Trong đại sảnh tất cả mọi người đều hoảng sợ lùi lại, nhìn hai cái đám khói trắng bao lấy hai người kia, chẳng khác nào con dã thú lớn trước mặt bọn họ.

      Chẳng ai dám tạo ra tiếng động gì lớn, chỉ sợ lại chọc giận người nổi trận lôi đình kia.

      Khi hai người bị nhốt trong màn sương ấy sắp bị từ từ mất hơi thở, từ bên ngoài cửa vang lên tiếng kêu mềm mại.

      "Thiển ca!"

      Giọng mền mại đầy dịu dàng cất lên. Từ xa thân ảnh màu hồng bước vào.

      Thân y phục hồng y sang trọng, rực rỡ, mái tóc nàng đen nhánh xoã dài đến tận sau chân, như thác nước trong suốt chảy dưới nền đất.

      Diện mạo xinh đẹp rung động lòng người, ánh mắt nàng lấp lánh tỏ vẻ đáng đơn thuần.

      Bạch Thiển vừa nhìn thấy nàng liền từ ghế bước xuống, nhanh cầm tay đỡ lấy nàng.

      "Diêu Nhi! Sao nàng lại ra đây? Ta dặn là nàng phải ở yên trong phòng mà!"

      Mặc dù là lời trách cứ nhưng khó để nhận ra có nuông chiều trong lời .

      Bạch Thiển như hoàn toàn mất vẻ lạnh lẽo khi nãy, bây giờ có biết bao nhiêu là ôn nhu dịu dàng.

      Ngay cả cung nữ dù quen với việc này cũng khỏi đối với thay đổi thất thường của thượng tiên làm cho choáng váng.

      Lãnh Diêu Nhi khẽ dựa vào lòng Bạch Thiển, cũng quan tâm đến có nhiều người ở đây, nàng nũng nịu như đứa trẻ.

      "Thiếp ở trong phòng rất chán, nên muốn tới để thăm chàng."

      Bạch Thiển vuốt lấy tấm lưng thon gầy của Lãnh Diêu Nhi, cất tiếng cười sủng nịch.

      "Nàng đúng là tiểu nha đầu nghịch ngợm." bây giờ còn đâu vẻ tức giận vừa rồi, giờ chỉ còn là dịu dàng nồng đậm thương trong mắt.

      Lãnh Diêu Nhi cũng cười khúc khích thành tiếng, nàng bỗng quang sang nhìn hai đám khói trắng.

      Nhìn bên ngoài màn khói trắng, nàng ràng nhìn thấy được cái bóng mơ hồ của Tử Liên.

      Nàng quay lại ngước nhìn Bạch Thiển, nghi hoặc hỏi: "Thiển ca! Chàng tại sao lại nhốt Tử Liên trong đó?"

      Bạch Thiển vừa nghe nhắc đến chuyện này, sắc mặt vẻ trầm lạnh nhạt, "Là nàng ta biết phép tắc, dám trước mặt ta mà cãi nhau!"

      Lãnh Diêu Nhi híp hai mắt lại, có chút giảo hoạt cười, :Thiển ca! Dù sao Tử Liên cũng là người của thiếp, chàng đừng nhốt nàng ấy nữa. Chàng cũng biết Tử Liên lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc cho thiếp, nếu có nàng ở bên, thiếp thấy có quen."

      Bạch Thiển đối với Lãnh Diêu Nhi xưa nay đều từ chối cầu của nàng, chỉ cần là điều có thể làm, tuyệt đối cố gắng hết sức.

      Nên dù rất tức giận cũng phải hỏa thiệp theo ý của nàng.

      "Thôi được." Bạch Thiển phất tay lần nữa, hai màn sương trắng nhanh như biến mất . Hai thân thể lạnh như băng nằm ngã nền đất lạnh lẽo.

      Lãnh Diêu Nhi thoát ra từ trong lòng Bạch Thiển, nàng bước tới vội đỡ lấy Tử Liên đứng dậy.

      Nhìn nàng ta toàn thân đều dính nước ướt đẫm, mái tóc rối xù chẳng khác nào tổ ổ quạ. Lãnh Diêu Nhi vừa nhìn thiếu chút nữa là nhận ra cung nữ thân tín của mình.

      "Tử Liên, ngươi nhìn ngươi ! Còn ra bộ dáng nào nữa."

      Lãnh Diêu Nhi hướng tới nàng ta trách mắng vài câu, nhưng động tác đỡ lấy vẫn rất dịu dàng. Trong mắt cũng đỏ hoe như muốn khóc.

      Tử Liên còn trong trạng thái sợ hãi, giờ bị chủ tử mắng. Bản thân nàng ta liền cảm thấy ấm ức.

      "Là nô tỳ đúng, làm Trắc phi lo lắng."

      "Đúng là đồ ngốc!" Lãnh Diêu Nhi dù tức giận cũng biểu ra bên ngoài, chỉ dùng tay bún lên cái trán Tử Liên, "Để xem khi trở về, ta phạt ngươi như thế nào."

      Bạch Thiển đứng bên cạnh nhìn màn này, bất giác quay mặt .

      Đến khi lơ đãng nhìn thân thể nằm mặt đất của Trịnh Nương, lại nhớ đến lời nàng ta vừa mới , hiểu sao trong ngực có cảm giác bức xúc khó chịu...

      cất bước tới chỗ Trịnh Nương, thấy nàng ta thể cử động. Chắc là do khi bị nhốt lấy khí để hít thở, nên mới ngất .

      Bạch Thiển giơ ngón tay giữa lên, từ đầu ngón tay của lên tia sáng hình tròn màu đỏ. Tia sáng chiếu lên gương mặt trắng bệnh như còn sức sống của Trịnh Nương, làm nàng ta có thể bắt đầu cử động.

      Trịnh Nương chỉ mới cử động tay chân thấy xương cốt như muốn vỡ vụn, hai mắt nàng từ từ mở ra, khi nàng nhìn thấy ánh mắt quen thuộc lạnh lùng của Bạch Thiển, biết nhớ tới điều gì. Nàng cầm lấy tờ giấy trắng, bàn tay run run đưa đến trước mắt Bạch Thiển.

      Bạch Thiển vừa mới nhìn tờ giấy, gương mặt vốn lạnh lùng lại đột nhiên vẻ suy tư.

      Trịnh Nương thấp giọng , "Vương phi , Từ nay về sau... ân đoạn nghĩa tuyệt."

      Trịnh Nương đè nén cảm xúc đau lòng lại, nàng đưa mắt nhìn Bạch Thiển, lại cách nào nhìn được biểu cảm mặt của là gì...

      Đau lòng sao?

      Làm sao có thể!

      Bị cái ý nghĩ này làm cho buồn cười, Trịnh Nương vô vọng lắc đầu.

      Nếu như bọn họ biết đau lòng ép Vương phi tới bước này...

      Bạch Thiển như phát ra cái nhìn đầy oai oán của Trịnh Nương, im lặng gì, cảm xúc suy tư mặt vừa rồi cũng hoàn toàn biết mất.

      lướt qua Trịnh Nương để tới chỗ Lãnh Diêu Nhi, trong lúc vô tình bắt gặp cái nhìn quen thuộc của ai đó...

      Bạch Thiển chau mày, trước cửa chính thân ảnh gầy yếu núp đằng sau cánh cửa lớn. Dù chỉ là nhìn từ xa vẫn có thể cảm nhận ràng vẻ thê lương trong mắt nàng...

      Hoa Tử Lạc cũng biết dù có núp ở đâu nữa cũng thoát khỏi ánh mắt của Bạch Thiển.

      Ngay cả khi vừa nhìn thấy Bạch Thiển nhìn nàng, nàng vẫn quay người lại để bỏ , mà thẳng diện nhìn thẳng vào mắt .

      Giờ nàng cũng chẳng còn gì nữa... sợ gì chứ...

      Nàng dù nhìn người trong điện, nhưng nàng lại nhìn thấy Bạch Thiển, dù có đứng xa như thế nào nữa, nàng vẫn nhìn thấy .

      Bốn mắt giao nhau, cảm xúc mảnh liệt như ngọn lửa nóng rực thiêu đốt lấy tim nàng. biết từ khi nào Hoa Tử Lạc rơi lệ.

      Liệu người kia khi nhìn thấy nàng khóc có biểu như thế nào?

      biết có đau lòng hay ?

      Những giọt nước mắt trong suốt cứ thứ mà rơi lệ thành dòng, từng giọt như muốn thấm sâu vào tim nàng.

      Ngực lần nữa lại nhói đau...

      Tay nàng đặt lên vị trí của trước ngực, nơi này từ khi nào còn cảm giác?

      Rốt cuộc là nàng hay hận?

      Khoản khắc khi ấy nàng lại nhớ đến quá khứ...

      Năm ấy khi gặp Bạch Thiển, nàng mới mười hai tuổi, khi đó Bạch Thiển là thiếu niên nghiệt làm con tim của thiếu nữ phải say đắm.

      Vào lúc ấy khi ngã vào lòng chàng trai khoát lên y phục đỏ rực ấy...

      Cũng là lần đầu con tim đầu đời của thiếu nữ biết thế nào là rung động...

      Hoa đào nở rộ trong gió, từng cánh hoa đỏ rực như hoà vào màu áo người của .

      Đẹp thể nào quên...

      Khi ấy nàng dùng hoa mẫu đơn để nhớ tới , bởi vì cũng như đóa mẫu đơn này vậy.

      Rực rỡ dù ở bất cứ đâu, hương hoa nồng nàn cũng như mùi hương chỉ thuộc mình về Bạch Thiển.

      Kể từ đó hình ảnh của khắc sâu tận trong tim nàng...

      Nàng dường như mê say nụ cười nghiệt của , trầm luân bởi cảm giác mơ hồ mà mang tới...

      Hạnh phúc khi đó dù rất ... rất ... nhưng cũng đủ làm nàng cảm thấy mãn nguyện.

      Năm nàng mười ba tuổi, vào cái ngày khi tìm đến , nàng mạnh mẽ mà ra tình ấp ủ lâu năm nay.

      "Bạch Thiển... ta thích chàng!"

      Chàng trai với nụ cười nhàng ôm chặt lấy nàng, để nàng có thể ngửi lấy mùi hương chỉ thuộc về .

      Cũng như nghe thấy tiếng thương của .

      "Ta cũng thích nàng, Lạc nhi..."

      tiếng Lạc nhi như lại làm nàng đắm chìm vào cái gọi là tình ...

      Thứ tình mà nàng cách nào có thể thoát ra...

      Nàng tưởng rằng cả đời chỉ duy nhất mình Bạch Thiển, lại hề nghĩ rằng xuất của hai người kia cũng làm thay đổi số phận của nàng.

      Nàng biết nữ nhân chỉ có duy nhất đời chồng, nhưng nàng lại thể kìm chế con tim đập nhanh vì họ.

      Nàng có lúc từng nghĩ, bản thân tham lam khi luyến tiếc tình cảm của ba người họ.

      Nàng muốn trốn tránh nhưng họ lại cưỡng ép chịu buông tay.

      Họ với nàng, họ bằng lòng cùng lấy nàng, chỉ mong nàng rời xa bọn họ.

      Từ khi đó nàng thề, mãi mãi cũng rời xa họ.

      Vào cái ngày nàng gả cho Bạch Thiển... khi đó nàng hạnh phúc đến rơi lệ.

      Vào ngày tân hôn, khi nàng trao cho thứ quý giá nhất cái tên mà gọi trong lúc ngủ say lại phải nàng...

      "Diêu Nhi..."

      Tâm nàng hiểu sao lại đau đớn như vậy...

      Nàng cố gắng bào chữa, nghĩ cái tên ấy là người thân của chàng... là ai đó như bằng hữu...

      Nhưng lại chưa từng nghĩ qua đó là người con chàng ...

      Khi đưa nàng đến Vu Sơn cốc để học phép, nàng khóc lóc để cầu xin .

      Nàng quỳ xuống mặt đất lạnh, hai tay cố nắm vạt áo chàng, cố gắng mà cầu xin.

      Nàng muốn rời xa , muốn phải rời xa người mình ... nhưng đổi lại chỉ cái nhìn lạnh nhạt của .

      Bạch Thiển có biết ?

      Khoản thời gian khi nàng ở Vu Sơn cốc là đêm nào nàng nhớ đến bọn họ.

      Nhớ đến Bạch Thiển luôn luôn chu đáo chăm sóc nàng.

      Nhớ Cẩn Thẩm Thiên mặc dù ít nhưng luôn xuất khi nàng cần, thương bảo vệ nàng.

      Hay nhớ người tên Mặc Thượng Quân, người nam nhân luôn lạnh lùng xa cách, nhưng chỉ cần nàng khóc cũng làm tất cả mọi cách để làm nàng vui.

      Nhớ họ đến phát điên, nhưng vì muốn có thể xứng đáng để đứng bên cạnh họ.

      Nàng cố học phép dù thể chất thân thể rất yếu...

      Học nhiều tới mức ngày đêm bệnh nặng... trong đầu khi ấy chỉ có ước nguyện.

      Ước gì có họ ở đây tốt quá!

      Mỗi ngày nàng luôn đợi trước cửa, ngồi góc mà chờ đợi.

      Ai hỏi nàng khi đó đợi ai.

      nàng vui vẻ mà trả lời, "Ta đợi phu quân của mình."

      năm, hai năm, ba năm...

      Bọn họ chưa từng tới thăm nàng...

      Nước mắt biết rơi bao nhiêu lần...

      Tại sao bọn họ tới thăm nàng?

      Nàng bấm tay tính từng ngày từng tháng, tính đến khi bản thân cũng chẳng còn nhớ nổi.

      Bốn năm sinh thần của nàng, chẳng có ai ăn cùng. Chỉ duy nhất mình nàng đón sinh thần mà thôi.

      Tự mình nấu cơm để ăn, tự mình ước nguyện.

      Bốn năm qua, ước nguyện của nàng chỉ có .

      Cầu mong sao ba vị phu quân của nàng mãi mãi được bình an...

      Cho tới ngày Trịnh Nương tới thăm nàng và rằng.

      Bọn họ thay lòng.

      Bạch Thiển thu nạp nữ đồ đệ tên là Diêu Nhi, tình cảm tốt vô cùng, ngày đêm chưa từng xa nhau.

      Lúc đó lòng nàng chợt chấn động.

      Cái tên Diêu Nhi, làm sao nàng quên được.

      Đây chỉ là trùng hợp hay còn lý do nào khác?

      Nàng ngơ ngác tiếp tục nghe Trịnh Nương .

      Cẩn Thẩm Thiên hiểu vì lý do gì thường tới chỗ của ở Tây Sơn mẫu.

      Nàng bật cười chỉ , "Chắc là chàng thăm người quen."

      Nhưng Trịnh Nương lại thốt ra câu, "Ngài ấy còn qua đêm ở đó, chưa từng về phủ, chứng mắt nô tỳ nhìn thấy."

      Lòng nàng khi đó chợt lạnh , nụ cười gượng ép môi cũng biến mất.

      Về phía Mặc Thượng Quân, trong ba, bốn năm qua, hậu cung ở ma giới của càng ngày càng nạp nhiều phi tần.

      Nàng phải là biết hậu cung lớn như thế nào, nhưng nàng vẫn luôn nghĩ là bản thân là đặc biệt với . Bởi vì chính .

      "Lạc nhi, nàng mãi là đặc biệt trong lòng ta."

      Nhưng tại sao khi nghe Trịnh Nương xong, nàng lại kìm được nước mắt mà khóc chứ!

      Chắc chắn là phải... bọn họ lừa gạt nàng...

      Nhưng đôi khi lại rất tàn nhẫn...

      Và thứ nàng nhìn trước mắt chính là .

      Hoa Tử Lạc lặng lẽ xoay người , bước chân nàng lảo đảo rời khỏi đây.

      Nơi này vốn còn dành cho nàng nữa.

      Bạch Thiển, Cẩn Thẩm Thiên, Mặc Thượng Quân...

      Kiếp này các người là sai lầm của ta...

      Trong cái gọi của nổi tuyệt vọng, Hoa Tử Lạc cũng chẳng còn nhớ bản thân đâu.

      Nàng còn nhà để về sao?

      Nàng cười thành từng tiếng u buồn đầy nổi oán hận.

      Nàng vốn chẳng còn nhà để về.

      Khi nàng từ trong mơ hồ tỉnh dậy bản thân nằm trong vũn máu đỏ tươi.

      Nàng bị thương ư?

      Nàng cũng chẳng còn nhớ bản thân làm gì.

      Nàng lặng im nhắm mắt lại, mơ cũng được hay thực cũng được.

      Nàng chỉ muốn ngủ giấc thôi.

      Muốn chìm trong giấc ngủ mãi mãi...

      Để quên hết tổn thương, những đau đớn trải qua.

      bãi đất trắng tuyết băng giá, người con bạch y nằm đầm máu đỏ, như đóa hoa trắng héo tàn được chôn vùi trong vũn máu...
      Chris thích bài này.

    4. Bạch Tiểu Ngọc

      Bạch Tiểu Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      87
      Được thích:
      527
      Chương 3: Vào mộng cảnh, gặp thượng nữ U Lạc. "]
      kì lạ! Đây là đâu?

      Nàng cau chặt mày, chỉ cảm thấy toàn thân nặng trĩu như bị thứ gì đó nghiền nát ra.

      Thân thể như mất hết sức lực, ngay cả tay chân chỉ cần cử động cũng đau đớn tê dại.

      Hoa Tử Lạc cố gắng mở đôi mắt ra, thứ nàng nhìn thấy lại là thứ ánh sáng chói mắt, nàng gần như có cách nào để nhìn kĩ khung cảnh xung quanh.

      Nàng chết ư?

      Kí ức dừng lại chỗ mơ hồ khi nàng tới gặp Bạch Thiển...

      Khi đó nàng nhìn thấy Bạch Thiển cùng với Lãnh Diêu Nhi bên nhau, nhìn thấy ôn nhu của , ân cần, chăm sóc của , nó như con dao đâm xuyên qua tim nàng.

      Bây giờ nhớ lại, lần nữa lại làm lồng ngực nàng nhói đau thêm lần nữa.

      Nàng tuyệt vọng tới mức còn biết bản thân đâu, hình ảnh khi ấy rất mơ hồ...

      Nàng hình như nằm đất đầy tuyết trắng, sau đó...

      Nàng vừa nghĩ tới đây thấy đầu như bị tê , như bị cây kim đâm vào.

      đau...

      Hoa Tử Lạc cố gắng để ngồi dậy, nhưng lại phát bản thân cách nào có thể nhúc nhích.

      Nàng nhíu mày, đến khi cảm thấy hai mắt bắt đầu có thể nhìn , nàng nhìn khung cảnh trước mắt.

      đồng cỏ xanh?

      Trước mặt nàng đúng là đồng cỏ xanh mát, khắp nơi ngoại trừ mau xanh của cỏ lá ra cũng chỉ có màu trắng của bầu trời.

      Ánh mắt nàng như mê dại đầy hoang mang nhìn nơi toàn cỏ xanh này...

      Nàng lặng lẽ nằm im chỗ, bản thân nàng thể cử động nhưng nàng vẫn có thể nghe thấy tiếng gió rào rạt bên tai, còn có cả mùi hương nhàn nhạt của cỏ lá.

      Nàng dù bản thân tại sao lại ở đây, nhưng cảm giác này dể chịu.

      biết có phải nàng ảo giác hay ?

      Nếu tại sao nàng lại tìm thấy được bình yên của trước đây?

      Nơi đây tạp nham ồn ào, cũng có bất cứ ai cả. Yên lặng đến bình yên.

      Nếu như có thể nàng muốn mãi mãi ở đây.

      Khoé môi Hoa Tử Lạc thoáng nụ cười ớt.

      Có thể đây là nơi dành cho nàng...

      "Xin hãy giúp ta..."

      Hoa Tử Lạc biết có phải nghe nhầm hay , nhưng nàng nghe thấy giọng của ?

      lần nữa giọng ấy lại vang lên, "Giúp ta..."

      Lần này nàng chắc chắn là hề nghe nhầm, quả giọng quanh quẩn quanh đây.

      Nhưng bởi vì nàng thể cử động nên thể nhìn xem rốt cuộc là ai chuyện.

      "Là ai?" Nàng mở miệng bằng giọng khô khốc, đáp lại nàng vẫn là giọng của .

      "Là ta." Lời của có vẻ khá mơ hồ, như muốn Hoa Tử Lạc hiểu thêm nên cố tiếp, "Ta là thượng nữ tên là U Lạc, tu luyện ở Mộng Thánh cung."

      "Mộng Thánh cung?" Hoa Tử Lạc bỗng cảm thấy mơ hồ, "Nếu vậy tại sao ta ở đây?"

      Nàng cùng với Mộng Thánh cung hề có quan hệ quen biết gì cả, nhưng này lại tự dưng xuất ở đây, khiến nàng cảm thấy có điều thất thường.

      " ra chính ta là người đưa đến đây."

      "Là đưa ta đến đây?"

      Dù muốn nhìn thấy được ràng gương mặt của tự xưng là U Lạc, nhưng đáng tiếc thứ nàng nhìn thấy cũng chỉ là màu trắng của bầu trời.

      " sai." U Lạc Khẽ cất tiếng, "Ta vốn là thượng nữ dệt mộng ở trần gian, nhiệm vụ của ta là dệt ra những giấc mộng theo thiên mệnh của trời đất cho người của nhân gian."

      tới đây U Lạc nhịn được xúc động trong giọng .

      Hoa Tử Lạc chỉ im lặng nghe mà cũng có thể nghe thấy run rẩy cùng vẻ sợ hãi trong lời của U Lạc.

      "Nhưng chỉ trong lần bị người ta thầm hãm hại... Ta bị hồn bay phách tán, cách nào trở về được với thân xác của mình. Nên bây giờ ta chỉ là linh hồn lưu lạc."

      Theo như lời của U Lạc, Hoa Tử Lạc nhanh phát điều gì đó ổn.

      "Nếu như chỉ là linh hồn làm sao có thể đem ta đến đây?"

      linh hồn làm sao có thể có tiên thuật để đưa nàng từ nơi đầy tuyết trắng để tới nơi đồng cỏ xanh lá này chứ?

      "Ta ta là thượng nữ, nhiệm vụ của ta chính là tạo ra những giấc mộng cho con người, nên dù giờ ta chỉ là linh hồn ta vẫn có thể dùng ít thuật dệt mộng để đưa vào đây."

      "Dệt mộng?" Hoa Tử Lạc nghe xong khỏi kinh ngạc, " Ý giờ ta ở trong mộng?"

      "Đúng vậy." U Lạc như biết Hoa Tử Lạc còn nhiều thắc mắc trong lòng, nàng từ từ kể lại.

      "Sau khi ta hồn bay phách tán trong lưu lạc khắp nơi, vô tình nhìn thấy bị thương nằm đất tuyết lạnh giá. Sau đó, ta mới bay tới xem thử thấy toàn thân đều là máu..."

      Nơi dưới đáy mắt của Hoa Tử Lạc tia chua xót.

      Nàng bị thương rất nặng ư?

      Nàng im lặng, tiếp tục lắng nghe.

      "Rồi ta lại phát ra người cổ lực tiên khí rất mạnh, nếu như phải nhờ có cổ lực tiên khí ấy chống đỡ trong thân thể của , có lẽ thể giữ mạng sống của mình được."

      U Lạc rất nhiều điều nhưng theo Hoa Tử Lạc thấy này vẫn chưa đến trọng điểm.

      Nàng nhíu chân mày, cắt ngay lời U Lạc định tiếp, "Hãy cho biết tại sao đưa ta đến đây?"

      Hoa Tử Lạc vẫn đợi U Lạc trả lời, lại phát bên tai cũng chỉ là tiếng gió.

      Nàng khó hiểu khẽ cất tiếng , "U Lạc? nghe ta chứ?"

      "Ta nghe..." Qua lúc U Lạc mới trả lời lại, lần này giọng điệu của nàng lại mang theo chút gấp gáp.

      "Ta biết khi ra có bị kích động hay ... nhưng ta cũng vẫn phải . ra khi ta đưa vào giấc mộng này chết rồi... Mặc dù có tiên khí hộ thân nhưng ta tìm thấy chỉ còn hơi thở rất mỏng manh."

      Nếu như có người tới đó tìm thấy Hoa Tử Lạc sớm hơn có lẽ nàng giữ được mạng sống.

      Đáng tiếc, khi U Lạc nhìn thấy nàng khi đó toàn thân nàng đông cứng, mạch đập còn bao nhiêu nhịp thở.

      Chẳng biết nàng ngất bao lâu, theo U Lạc nghĩ có lẽ nàng mất ý thức cũng được gần năm.

      Nên tiên khí dù mạnh đến đâu nhưng khi vị tiên bị đông cứng ngất làm sao có chịu được quá lâu.

      Chỉ có những người có đạo hành vượt qua trăm năm may ra còn có thể chịu tới mấy năm.

      Nhưng Hoa Tử Lạc lại phải, tu hành của nàng cao tới mức có thể chịu đựng được.

      Sau khi nghe xong, Hoa Tử Lạc vẫn có bất cứ biểu cảm gì mặt, ngoại trừ vẫn là vẻ lạnh nhạt trống rỗng kia.

      ra nàng chết.

      Khoản khắc khi nàng nghe thấy bản thân còn thế gian này, biết vì sao nàng chút cảm giác cũng có.

      Ngay cả giọt nước mắt rơi ra cũng có, nàng nên đau mà khóc trận mới đúng, nhưng tại sao? Dù cố thế nào nàng cũng cảm thấy đau...

      Cái gọi là đau thương vốn làm tim nàng tan nát còn lấy đâu ra cái gọi là đau thương thêm lần nữa?

      Nàng chỉ hững hờ nhìn lên đám mây trắng bay lơ lửng trời, cảm giác bình yên thế này lại nghĩ tới chỉ là mơ.

      Cái chết đối với nàng còn nhõm hơn so với tổn thương nàng phải chịu, ít ra khi chết bản thân chỉ đau chút, rồi cứ thế chìm vào giấc ngủ sâu, để quên hết đau đớn chịu.

      Đây phải chăng cũng gọi là giải thoát?

      Những suy nghĩ trong đầu Hoa Tử Lạc cứ như đám mây trời kia, cứ bay mãi, dù là bay đâu xa nhưng khi đưa mắt nhìn lên, cũng nhìn thấy được đám mây khác.

      Dù có muốn quên đến cuối cùng mọi thứ cách nào có thể xem như là chưa từng tồn tại.

      Ký ức mãi mãi vẫn luôn khắc sâu vào trong tiềm thức.

      Dù ngay cả khi nàng chết nó vẫn luôn tồn tại...

      U Lạc cứ thể thẫn thờ nhìn Hoa Tử Lạc, nàng cứ nghĩ sau khi nghe bản thân mình chết người con này kích động đến hoảng sợ, nhưng thái độ cảm xúc này lại nàng dao động trong lòng.

      Phải chăng nàng ấy phải trải qua tổn thương rất nặng nên ngay cả khi biết mình chết, vẫn dùng vẻ bình thản như vậy để đối mặt.

      Nàng như nhớ tới điều gì, bèn ra, "Ta biết xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ có mình..."

      Hoa Tử Lạc khi nghe đến câu cuối của U Lạc, nàng liền cảm thấy mơ hồ.

      "Ta chỉ có mình? Là ý gì?"

      câu U Lạc vang lên bên tai nàng, lại làm nàng chấn động.

      "Trong bụng tiểu sinh mệnh tồn tại."

      Trong bụng nàng...

      Hoa Tử Lạc chỉ thấy đầu óc nàng tê dại đến thể suy nghĩ được gì cả, biết từ khi nào hai mắt rơi đầy nước mắt.

      Nàng chỉ có mình?

      Nàng còn người thân...

      Hoa Tử Lạc chưa bao giờ cảm thấy trái tim đập nhanh tới như vậy, cũng giống như cảm giác giờ của nàng.

      Mơ hồ cứ nghĩ chỉ là mơ.

      Nàng khi biết mình có thai, nàng giống như cảm nhận được trong bụng nàng như có vật gì đó cử động.

      Là con nàng... đây chính là cốt nhục của nàng, là giọt máu của nàng.

      Hoa Tử Lạc bật lên tiếng cười nghẹn ngào cùng với tiếng khóc kìm nén.

      Là vui vẻ hay là đau khổ?

      Hoa Tử Lạc cũng thể biết bản thân vì sao khóc lại vì sao cười.

      Đứa trẻ nãy xuất quá đột ngột đối với nàng, chẳng lẽ là ông trời phái đứa bé này tới chính là muốn níu giữ ý trí sống sót của nàng.

      Bàn tay từ khi nào có thể cử động, việc đầu tiên khi nàng muốn làm là sờ lên bụng mình. Nơi đây có sinh mệnh tồn tại như lời U Lạc.

      Cảm xúc nhàng hạnh phúc của người mẹ dâng trào trong lòng nàng.

      ra cảm giác làm mẹ là như thế này, ấm áp quá!

      Nhưng nàng rất nhanh như ta ý thức được điều gì đó, nàng bèn nâng mắt kích động , "Nhưng giờ ta chết phải con của ta?"

      "Ta biết nghĩ gì, nhưng đừng lo." U Lạc nhanh chóng giải thích, "Ta có thể giúp sống sót cũng có thể giúp sinh đứa trẻ ra cách bình an."

      Hoa Tử Lạc hiểu nàng thể mất đứa bé này, nên chỉ vừa mới nghe U Lạc giúp nàng có thể sinh đứa bé ra. Nàng suy nghĩ gì nhiều mà gật đầu liên tục.

      "Chỉ cần có thể giúp ta sinh đứa bé ra cách bình an, bắt ta làm gì, đều được cả!"

      Chỉ cần đứa bé được sinh ra, dù có bắt nàng đánh đổi cả mạng sống, nàng cũng bằng lòng.

      "Nếu muốn sinh đứa bé ra, trước hết phải tiếp tục sống. giờ thể xác của chết, theo thường lệ thai nhi cũng thể sống sót."

      Hoa Tử Lạc vừa nghe đến thai nhi thể sống sắc mặt trắng bệnh. U Lạc lại vội tiếp.

      "Ta còn chưa hết. Nhưng ở đây lại có điều lạ là đứa bé trong bụng có cổ lực tiên khí rất lớn, đây có thể là tiên khí giúp duy trì mạng sống mà khi nãy mà ta , nên nhờ vào cổ tiên khí có uy lực mạnh ấy mà đứa trẻ vẫn còn sống trong bụng ."

      U Lạc cũng rất kinh ngạc vì điều này, nàng chưa từng thấy thai nhi còn trong bụng mẹ mà có cổ lực khí mạnh như vậy!

      Khả năng duy chỉ có hai thôi.

      là đứa trẻ là thứ quái dị được tạo ra bằng thứ tiên thuật nào đó.

      Việc này cũng rất có khả năng, bởi vì việc dùng tiên thuật để tạo ra đứa trẻ là việc khó! Chỉ cần có đạo hạnh tu vạn năm!

      Còn hai là thai nhi này được di truyền từ cha mẹ của mình.

      Chỉ có điều dòng máu trong thai nhi này rất phức tạp...

      phải chỉ có hai dòng máu mà là rất nhiều.

      Đây chính là điều mà U Lạc cảm thấy rất thắc mắc. Tại sao thai nhi sao có thể tụ họp nhiều dòng máu có cổ khí uy lực mạnh như vậy?

      Tiên nhân, Ma nhân, Dị nhân, nhân...

      là rất phức tạp!

      Hoa Tử Lạc có chút né tránh mà cụp mắt lại.

      Xem ra là vì mang dòng máu của bọn họ...

      Nàng như muốn U Lạc hỏi tới việc này, nàng liền cắt ngang dòng suy nghĩ của U Lạc, " hãy cho ta biết làm sao có thể sinh đứa trẻ này ra!"

      Nàng cũng biết nơi đây là giấc mộng được U Lạc dệt thành, nên nàng biết nếu bản thân trở về thể xác của mình nhất định chỉ có con đường là chết!

      Dù thai nhi có được tiên khí bảo hộ nữa, nhưng khi đứa trẻ mà thể sinh ra cũng ngày mà chết .

      Đó chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi!

      U Lạc rời khỏi suy nghĩ của mình, nàng bình tĩnh đưa ra đệ nghị, "Ta giúp , nhưng cũng phải giúp ta!"

      Hoa Tử Lạc cũng thấy kinh ngạc gì mấy khi U Lạc đưa ra cầu, người xa lạ lại muốn giúp đỡ cho mình, chỉ cần nghĩ qua thôi cũng biết là đơn giản như vậy. Huống chi nàng ta còn là linh hồn.

      Nhưng nàng bằng lòng chấp nhận, dù biết có thể gặp nguy hiểm nhưng nàng vẫn đồng ý.

      Chỉ cần có thể bình an sinh đứa bé, nàng nhàng sờ lấy bụng mình, trong mắt đều là vẻ dịu dàng của người mẹ.

      U Lạc nhưng thấy màn này, trong tim có nổi xúc động thương cảm.

      "Ta dùng ít tiên lực cuối cùng của bản thân để giúp khi trở về thân xác của bản thân có duy trì sống đến bốn canh giờ, tính theo thời gian có lẽ đứa bé cũng sắp ra đời. hãy dùng thời gian ấy để gắng sinh đứa bé ra. Sau đó, ta dệt mộng để thu linh hồn lại rồi đưa tới để lấy thể xác của ta."

      Hoa Tử Lạc nhíu mày, "Tìm thể xác của ?"

      "Đúng vậy! hãy dùng thể xác của ta mà tiếp tục sống, sống với thân phận là U Lạc!"

      Hoa Tử Lạc nghi ngờ, "Vậy còn ?"

      Nếu như nàng dùng thể xác của U Lạc mà sống tiếp, vậy U Lạc phải làm sao đây?

      Đối với điều lo lắng của Hoa Tử Lạc, U Lạc như nhìn thấu, nhưng nàng bận tâm, chỉ ,

      "Sau khi ta bị đánh trọng thương, hồn phách vốn thể tụ họp đủ để trở về thân xác của mình, nên cho dù ta có đưa thể xác cho hay , ta vẫn thể sống lại."

      Nàng như vơi được gánh nặng trong lòng, thở hơi.

      "Nếu vậy muốn ta giúp việc gì?"

      Nếu như U Lạc bất chấp mọi thứ để cứu nàng chắc chắn là có việc cần giúp.

      U Lạc như chỉ chờ Hoa Tử Lạc đến chuyện này, kích động .

      "Ta chỉ muốn bảo quản cho ta thứ thôi! Ngoài ra mong muốn có thể tiếp tục giúp ta hoành hành công việc của thượng nữ dệt mộng."

      Hoa Tử Lạc như có điều suy tư, " muốn ta trở thành thượng nữ dệt mộng?"

      Muốn nàng dệt mộng ư? Công việc này sao nàng có thể làm được?

      Nàng còn biết dệt mộng là như thế nào làm sao mà làm!

      "Ta biết lo lắng điều gì, nhưng ta cũng là bất đắc dĩ. Ta có người mẫu thân nhưng vì phạm thiên điều mà bị nhốt. Thánh mẫu Liên Hoa chỉ cần ta làm thượng nữ dệt mộng đến hai trăm năm mẫu thân ta được thả. Cho nên ta mong giúp ta, hoành thành được ước nguyện duy nhất của bản thân."

      Câu chuyện U Lạc kể chất chứa rất nhiều nổi buồn, là nổi niềm của người con.

      Hoa Tử Lạc cũng có mẫu thân cũng biết cảm giác khi chứng kiến cảnh mẫu thân mình bị người khác nhốt mà vẫn chỉ có thể trơ mắt mà đứng nhìn...

      Cảm giác ấy rất đau đớn...

      "Được. Ta đồng ý, nhưng ta hề biết về , ta sợ bại lộ."

      U Lạc nghe nàng đồng ý tâm trạng bớt vài phần lo lắng, còn về việc Hoa Tử Lạc lo lắng, nàng cũng tìm ra được cách.

      "Việc ta bị người khác đánh trọng thương, tất cả mọi người ở Mộng Thánh cung đều biết, chắc bây giờ họ tìm ta. chỉ cần giả vờ bị thương nặng rồi bản thân còn nhớ việc của trước đây là được. chỉ cần cẩn thận là ai phát ."

      Hoa Tử Lạc rơi vào vẻ trầm tư.

      Nếu bây giờ nàng đồng ý thể sinh đứa bé ra, bây giờ chỉ có U Lạc mới có thể giúp nàng.

      "Thôi được. Vậy thứ muốn ta bảo quản giúp là gì?"

      Từ xa giọng U Lạc càng lúc càng dần, "Đến lúc đó biết..."

      ...

      "Ngươi vừa cái gì!"

      Trong đại sảnh rộng lớn lại vang lên tiếng quát lớn đầy khí thế đáng sợ.

      Còn người phải chịu đựng tiếng quát ấy, chỉ có thể đứng ngây đó chấp tay.

      "Đều thuộc hạ đều là . Phế phi chết rồi..."

      Y Diện nhắm hai mắt lại, dám nhìn thẳng vào vẻ mặt tức giận của chủ tử.

      " ! Ngươi chắc chắn là nghe nhầm rồi! Nàng chết!"

      Trong con người băng lãnh của Mặc Thượng Quân lên cuồng loạn mất khống chế.

      tọa ghế da hổ, khoát mình bộ giáp màu đen tuyền, đôi mắt mang đầy vẻ hoang mang ràng.

      Đây chắc chắn chỉ là trò đùa!

      Hoa Tử Lạc chết!

      Nàng chết...

      đặt tay lên ngực mình, nơi đây lại có cảm giác rất đau...
      Chris thích bài này.

    5. Bạch Tiểu Ngọc

      Bạch Tiểu Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      87
      Được thích:
      527
      Chương 4: Là kẻ vô tình hay là kẻ chung thuỷ?"]
      Tại chốn Băng Sơn tuyết. Quanh năm đều bao phủ đầy tuyết trắng, từng ngọn núi lớn cũng bị tuyết che lấp. chỉ có tuyết rơi mà còn có làn sương trắng trong suốt che phân nữa tầm nhìn của người khác.


      Nơi đây ngoại trừ lạnh giá lâu năm cũng chỉ có tuyết trải khắp nơi...

      Khi Mặc Thượng Quân vừa mới tới đây, cũng tránh khỏi cơn lạnh thấu xương xâm nhập vào tận tim phổi.

      chỉ vừa mới được mấy bước, dừng lại. Từ trong lồng ngực của như bị lạnh lẽo từ đâu ra xông nhập vào.

      Toàn thân đều cứng ngắt khó duy chuyển, tay chân đến sống lưng đều lạnh ngắt tê cứng.

      Hơn phân nữa y phục người đều dính đầy tuyết, cả mái tóc đen cũng bị đám tuyết dính lên. Trước trán là tóc mái dài che khuất đôi mắt trầm ngâm.

      nhíu hai hàng mi, phía dưới tay áo là bàn tay lạnh đến mức lên gân xanh.

      Khi ngẩng đầu lên nhìn đám sương trắng che khuất tình cảnh bên trong, vẻ mặt chợt lạnh lùng lại.

      quay sang nhìn thuộc thạ của là Y Diện cũng là bộ mặt hoang mang, xem ra ngay cả Y Diện cũng biết lý do gì sao mà khắp nơi đều là sương mù.

      cau mày, lạnh giọng, "Đây là việc gì? Sao lại có kết giới sương mù?"

      Đây chỉ đơn giản là sương mù tầm thường, bao quanh của nó đều được kết thành bức tường trong suốt vô hình, ràng là muốn ngăn cản người khác vào bên trong.

      Y Diện cũng chỉ biết lắc đầu đầy bất lực, "Thuộc thạ biết. Hôm qua khi thuộc thạ tới kiểm tra đâu có sương mù dày dặt như thế!"

      Y Diện cúi thấp đầu, như cảm nhận được lạnh lẽo bao phủ xung quanh, nhanh chóng ngậm miệng lại. Bờ môi tái nhợt lại biết là vì thời tiết lạnh giá ở đây mà bị vậy hay là sợ hãi.

      run rẩy lùi bước lại, như né tránh thứ gì rất đáng sợ. Bộ dáng này của như con rùa rụt cổ, làm số người theo sau khi nhìn thấy đều biểu vẻ khinh thường trong mắt.

      Mặc Thượng Quân lên tiếng, mặt cũng là vẻ thanh tịnh u.

      Hai mắt chợt lên màu đỏ trong tròng mắt, đỏ như máu như muốn nhuốm lên màu trắng tuyết nơi đây, sát khí chết chóc cũng từ từ bắn ra bốn phía.

      Khắp nơi đất đầy tuyết biết từ khi nào biến thành màu đỏ ghê rợn.

      Còn có thể ngửi thấy cả mùi máu nồng nặc, vốn dĩ là bãi tuyết trắng xoá, mà chỉ trong chóc lát biến thành vùng đất đầy máu tươi.

      Đối diện với xung quanh đều là máu tươi tràn ngập, Mặc Thượng Quân lại lạnh nhạt để vào mắt. Màu đỏ trong mắt từ từ mờ nhạt , cũng là lúc toàn thân có thể cử động.

      Khoé môi nhếch lên thành tia cười lạnh, Mặc Thượng Quân bình thản về phía trước, những kẻ sau đều là binh lính đều khó mà kìm chế cảm giác sợ hãi trong lòng.

      Đây chính là huyết lệ trong truyền thuyết!

      Trong số kẻ theo sau, có Y Diện dẫn trước đầu tiên, ta nhíu chặt mày. Mỗi khi cứ nhìn vào thứ chất lỏng như máu dưới chân , cảm thấy thân thể như bị chôn vùi trong vũn máu chết chóc vậy.

      Làm vừa cảm thấy lo lắng, vừa cảm thấy kinh tởm...

      Lông mi rủ xuống che giấu vẻ mơ hồ nghi hoặc trong mắt.

      Biến cả vùng đất thành biển máu... đúng là đáng sợ!

      Mặc Thượng Quân bước tới gần màn sương mù đầy khói trắng, phất tay áo lên. Từ trong tay áo bắn ra vô số tia sáng màu đỏ, như những thanh kiếm sắc bén lao ra, tốc độc của nó nhanh tới mức chẳng khác nào cơn gió lớn nổi lên.

      Từng đợt thanh sắc nhọn bắn về phía màn sương, từng cái đều đâm xuyên qua bên trong, cho tới khi từng thanh sắc nhọn càng lúc càng lớn ra, y như cây gỗ lớn phình to. Nó lao nhanh về phía trước, dùng sức mạnh mà đập vào màn sương.

      Chợt trong khí của bức màn sương lại ra từng vết nứt , thanh sắc ngọn lại càng dùng sức gấp đôi đập mạnh, theo từng cái đập của thanh sắc đỏ càng có nhiều vết nứt ra.

      "Rầm!"

      thanh to lớn phát ra từ bên trong màn sương, từng vẫy tuyết tan chảy thành nước rồi chảy xuống mặt đất.

      Y Diện bị tiếng động trước mắt làm cho giật mình, hoảng hốt nhìn về phía Mặc Thượng Quân, mặt chủ tử của mang đầy vẻ trầm đáng sợ. Lời muốn ra lại cứ như mắc ở cổ họng, chỉ phát có vài từ mà run rẩy im bật.

      "Chúa thượng... đây là?"

      Y Diện khó khăn lên tiếng, giọng của bị bão tuyết ở đây che , biết liệu có người nghe thấy ?

      Nhưng thính giác của Mặc Thượng Quân xưa nay vốn nhạy bén, nên những lời Y Diện , hoàn toàn nghe thấy , chỉ là giờ chú tâm quan sát bức màn kết giới từ bằng sương này, nên cũng chẳng trả lời lại nữa câu.

      Kết giới được tạo thành vòng sương trắng đỉnh núi, bao quanh của nó lại là lớp tuyết dày cộm khó tan, cộng thêm đây lại là nơi lạnh giá quanh năm, rất thích hợp cho việc tạo ra kết giới bên ngoài.

      Nếu như người ngoài muốn phá tan kết giới e rằng phải việc , ngay cả tia sáng sắc nhọn lại nóng rực như lửa đốt của Mặc Thượng Quân tạo ra còn làm tan chảy được bức tường băng tuyết, biết thứ gì có thể đánh sập được bức tường? Dù có dùng sức mạnh đánh như thế nào cũng chỉ có thể tạo ra những vết nứt lớn mà thôi.

      Như cũng nhận ra được điều này, Mặc Thượng Quân nhanh thu lại tia sáng về, bất chợt quay đầu lại, cái nhìn dừng người Y Diện, ánh mắt chợt bớt vài phần đáng sợ.

      Y Diện dám ngẩng đầu lên, lại càng dám nhìn thẳng vào đôi mắt sâu đáy kia, còn lo sợ biết chủ tử của muốn gì, bên tai lại nghe thấy giọng lạnh đến mức thể nào lạnh hơn được nữa của Mặc Thượng Quân.

      "Ngươi báo cho Bạch Thiển chưa?"

      "Thuộc thạ báo, nhưng mà..." Câu sau Y Diện lại im lặng, trong giọng điệu của khó để nhận ra vẻ khó xử. Quả nhiên khi Mặc Thượng Quân nghe xong liền trừng mắt lên.

      "Thế nào? ta trả lời sao với ngươi?"

      Nghe xong, Y Diện lại càng cúi thấp đầu, ai nhìn thấy vẻ mặt của là như thế nào, nhưng mọi người lại có thể thấy được bờ vai ngừng run lên của .

      trông như là rất sợ hãi!

      Trong lúc vô tình, Y Diện che khuất ý cười xẹt qua trong mắt, khi ai nhìn thấy, cung kính trả lời, "Bạch Thiển thượng tiên , việc của phế phi, ngài ấy muốn quản tới nữa."

      Quả nhiên nam nhân khi si tình, bất chấp đạo lý mà tới cùng, nhưng khi thành kẻ bạc tình, lại tuyệt tình hơn bất cứ ai!

      Câu này Y Diện hiểu , đời này làm gì có nam nhân si tình chứ?

      Tất cả nam nhân thế gian đều vô tình như nhau, chỉ có những nữ nhân ngu ngốc khờ khạo mới tin vào cái gọi là tình .

      Nghĩ tới nữ nhân mấy năm trước còn được còn gọi là Vương phi, mà hôm nay lại biến thành phế phi trong miệng người đời, quả là thế thay đổi ngừng!

      Y Diện bỗng nhớ tới người con với tấm thân gầy yếu trong Hoa Lạc Cung, nàng ta còn sức sống vui vẻ như trước đây, vẻ ngây thơ bị tổn thương mà biến thành hoang tàn héo .

      Bản thân khỏi thấy thương cảm.

      tội nghiệp cho đơn thuần trong sáng, đáng tiếc! Lại bị gạt đến thê thảm.

      Chỉ là thương hại chưa có bao lâu, trong lòng Y Diện lại có thêm suy nghĩ khác.

      Đánh trách là nàng ta quá ngu ngốc! Mới tin vào lời ngon tiếng ngọt của bọn nam nhân.

      Những nữ nhân khờ như vậy... chết là đáng!

      Mặc Thượng Quân đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng Y Diện, nếu biết biểu như thế nào...

      Bây giờ còn ngẫm nghĩ câu của Bạch Thiển, vẻ suy tư của rất trầm tĩnh yên lặng.

      Khung cảnh xung quanh dù bị bao phủ lấy biển máu đỏ, cũng ảnh hưởng đến trầm tư của .

      biết nghĩ tới cái gì, Mặc Thượng Quân liền cất giọng lên, "Còn Cẩn Thẩm Thiên?"

      "Cái này..." Y Diện làm ra vẻ lần nữa khó , chỉ khi tia sát khí bắn về phía , mới dám mạnh miệng tiếp, "Thẩm Thiên thánh chủ có ở trong phủ, người trong phủ cũng biết ngài ấy đâu..."

      Mặc Thượng Quân rời mắt hướng khác, ai nhìn thấy cảm xúc trong mắt , lại càng ai thấy suy nghĩ của ...

      Bọn họ đều tìm cớ...

      Rủ mắt xuống cùng với vẻ lạnh nhạt gương mặt, Mặc Thượng Quân bỗng xoay người lại, hướng về bọn binh lính mà khoát tay, "Mau trở về cung."

      Lời cùng hành động hết sức dứt khoát, ngay cả ngoảnh đầu lại nhìn cũng hề có. Hoàn toàn còn giống với vẻ mặt tức giận vừa rồi khi nghe tin Hoa Tử Lạc chết.

      Y Diện đứng bên cạnh, nghe xong mà khỏi kinh ngạc.

      ràng chính chúa thượng kêu tìm ra chỗ của phế phi, chính ngài cũng là người ra lệnh muốn tới đây cơ mà?

      Nhưng sau giờ lại xem như có chuyện gì? muốn ?

      Y Diện hoảng loạn bước , nhìn bóng lưng cao lớn đằng trước, nén được do dự trong lòng, bất giác lại thốt lên câu, "Chúa thượng! Ngài định tìm phế phi sao?"

      vừa ra xong, lại phát có gì đó ổn trong lời của mình, bèn giật mình ngậm miệng lại.

      Sao lại quên chứ! giờ chúa thượng ly thân cùng với Hoa Tử Lạc, bây giờ lại hỏi như vậy, chẳng khác nào như muốn Mặc Thượng Quân còn dây dưa ràng với vị thiếp bị bỏ.

      có chút lo lắng nhìn vào tấm lưng sau áo choàng của Mặc Thượng Quân.

      rối rắm vò lấy tóc mà suy nghĩ.

      Chúa thượng tức giận với chứ?

      Nhưng nếu chúa thượng tới để tìm Hoa Tử Lạc? Vậy ngài ấy tới đây để làm gì?

      Đây là vấn đề mà Y Diện suy nghĩ mãi, mà vẫn nghĩ ra kết quả, làm tò mò thôi.

      Suy nghĩ của chúa thượng phải ai cũng có thể hiểu .

      Mặc Thượng Quân quả khi nghe xong lời vô ý của Y Diện, bước chân bèn bất động dừng lại, quay đầu lại, cho Y Diện cái nhìn hờ hững, với nụ cười lạnh vô cảm, "Tại sao ta phải tìm nàng ta? Ta chỉ muốn biết nàng ta chết hay chưa..."

      tuyệt tình trong mắt , "Nàng ta từng là Vương phi của ta, nếu như cái chết nàng ta truyền ra bên ngoài, nhất định ảnh hưởng đến ta! Quan trọng nhất là..."

      Câu cuối cùng, Mặc Thượng Quân dùng giọng điệu lãnh khốc ra.

      " người nàng ta có châu cữu hoàn của ta, thứ đó là tiên đan mà ta phải luyện bằng cả công lực trăm năm của mình mà thành. Năm đó là bất đắc dĩ ta mới đưa cho nàng ta, bây giờ cũng nên lấy lại."

      Y Diện nhanh chóng hiểu ra, ra là vì tiên đan trăm năm nên ngài ấy mới tới đây!

      Thế mà lại nghĩ vì muốn tìm Hoa Tử Lạc nên ngài ấy...

      Y Diện vừa nghĩ tới đây tự nhịn được thầm mắng bản thân.

      đúng là ngu ngốc! Làm sao chúa thượng lại lo lắng cho người mà ngài ấy bỏ chứ?

      Khi Mặc Thượng Quân quay mặt lại, ai nhìn thấy bước chân của giẫm mạnh lên mặt đất, trán thấm ướt đầy mồ hôi.

      Ngón tay trong tay áo hiểu vì sao mà cứ run lên, lồng bàn tay rỉ chút mồ hôi, lại còn có cảm giác như bị kim đâm.

      Mặc Thượng Quân chỉ cảm thấy hơi thở bắt đầu hít khó khăn, dưới bụng của lại đau đớn kịch liệt!

      Như sắp có thứ gì đó muốn thoát ra từ trong bụng ?

      cau hai hàng mày chặt, khoé môi trắng bệch như còn chút máu, đè nén cơn đau càng lúc càng lan ra khắp toàn thân.

      Như muốn để người khác nhìn thấy vẻ đau đớn của mình, Mặc Thượng Quân vẫn từng bước mà bước .

      Mặc dù là đau đớn, nhưng dưới khoé mắt của lại là tia vui mừng khó thấy...

      tốt quá... vẫn thấy đau...

      ...

      Mặc Thượng Quân khi trở về tẩm cung của mình, ra lệnh cho phép bất cứ ai tới làm phiền, ngay cả binh lính canh bên ngoài đến cung nữ hầu hạ cũng cho lui ra, bây giờ trong căn phòng rộng lớn này chỉ còn mình .

      chiếc giường làm từ bằng gỗ tre, thân hình cao lớn của Mặc Thượng Quân nằm đó, sắc mặt vẫn tái nhợt như khi nãy, trán chảy ra rất nhiều mồ hôi, với cả gân xanh trán.

      Mái tóc màu đen cũng bị mồ hôi làm cho ướt hơn phân nữa, bàn tay run rẩy đặt lên bụng, cảm nhận từng đợt co thắt đau đớn.

      Cơn đau hề giảm, ngược lại càng tăng lên...

      cắn chặt môi, khiến bờ môi rỉ ra chút máu đỏ, nhưng bản thân vẫn cảm thấy đau đớn càng ngày tra tấn càng nhiều.

      biết qua bao lâu, tới khi Mặc Thượng Quân hành hạ đến chịu nổi khống chế được mà thét lên tiếng lớn.

      tiếng thét đau đớn của , cả tẩm cung bắt đầu rơi vào vẻ im lặng như lúc ban đầu.

      Trong khi Mặc Thượng Quân vẫn còn yếu ớt thể cử động mà nằm im giường, từ trong tầm màn che được ai đó vén lên. Từ bên trong ra là nam nhân với y phục đỏ rực người, chậm rãi bước tới đến bên giường.

      diện mạo phong thái như tiên, ánh mắt lặng lẽ liếc tới gương mặt tái nhợt của Mặc Thượng Quân.

      Khi cụp mắt lại, tĩnh mịch yên lặng như bao phủ lấy .

      ràng khi nãy nghe thấy tiếng thét đau đơn của Mặc Thượng Quân, nhưng vẫn im lặng mà lên tiếng...

      Người nằm giường khẽ mở mắt ra, dù vừa mới trải qua tra tấn đau đớn, nhưng trong ánh mắt của vẫn sắc bén mang vẻ trần như mọi khi.

      Khi nhìn thấy người đứng trước mặt, chút cũng hề kinh ngạc, ngược lại thản nhiên nhìn chăm chú vào người kia.

      Bốn mắt giao nhau, như lại nhìn thấu cả tâm tư của đối phương.

      Cả căn phòng chìm vào yên lặng, còn có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của cả hai.

      "Ngươi tới..." Giọng trầm thấp dịu từ trong miệng Mặc Thượng Quân vang lên, tiếng của như cơn gió thoảng qua.

      Ngưới đối diện khẽ nhíu mày, "Ngươi bị thương?"

      Mặc Thượng Quân nhắm mắt lại, im lặng lúc, vội trả lời, đến khi mở mắt ra, từ trong mắt xẹt qua tư vị mơ hồ.

      "Bạch Thiển, có phải ta còn sống ?"

      câu khó hiểu của Mặc Thượng Quân khi vào tai Bạch Thiển, lại làm sửng sờ trong giây lát, khoản khắc ấy chỉ cười yếu ớt trả lời.

      "Đúng. Ngươi còn sống!"

      Mặc Thượng Quân im lặng nhìn Bạch Thiển, biết từ khi nào cả hai đều nở nụ cười dịu dàng môi.

      Câu trả lời cho câu hỏi thắc mắc trong lòng, bọn họ đều biết đáp án...

      ...

      Tại vùng núi đỉnh tuyết trắng, bên ngoài được bao quanh tạo thành kết giới bảo vệ, nên bên trong hoàn toàn ảnh hưởng đến biển máu bên ngoài.

      Trong sơn động, thân hình Hoa Tử Lạc tựa vào bức tường đá, gương mặt xinh đẹp vẻ mệt mỏi vô lực, nhưng môi lại là nụ cười hạnh phúc.

      Nhìn đứa trẻ được bao bọc bằng miếng vải trắng trong lòng, khoé môi Hoa Tử Lạc từ từ nâng lên thành ý cười mãn nguyện.

      Cuối cùng nàng sinh ra rồi...

      Nhìn đứa trẻ mũn mĩm trong lòng, nàng kìm được nước mắt sắp khóc ra.

      Đây là con của nàng, là đứa con nàng khổ cực sinh ra!

      Hoa Tử Lạc chưa từng cảm thấy mãn nguyện như thế này, chỉ cần nhìn đứa trẻ, bao nhiêu mệt nhọc, nàng đều cảm thấy rât xứng đáng...

      Nàng sờ mặt đứa trẻ, giờ đứa bé ngủ say, hai mắt cứ nhắm nghiền, cái miệng hơi hé mở ra, trông vô cùng đáng .

      Đây chính là con của nàng...

      Nàng cứ nghĩ khi sinh con nhất định rất đau, ngờ lại dể dàng như vậy!

      Nàng bắt đầu nhớ tới lúc bản thân vừa mới sinh, chút đau đớn cũng hề có, ngược lại rất bình thường... chút cảm giác cũng hề có?

      Nàng nghiên đầu suy tư, nghi hoặc mới vừa rồi lại làm nàng có chút bận tâm.

      phải người ta khi sinh con rất đau sao?

      Nhưng khi nàng sinh đừng là đau, chút cảm giác cũng có?

      Hoa Tư Lạc đối với vấn đề này rất khó hiểu, nành còn muốn nghĩ thêm lúc đứa bé trong lòng khẽ mở mắt ra.

      Đôi mắt màu đen tuyền như hạt sương thuần khiết, bé mở to mắt chớp chớp nhìn Hoa Tử Lạc, cánh tay mũn mĩm khẽ giơ lên sờ vào cằm của người ôm mình, cái miệng còn hơi hé mở kêu ư ư vài tiếng.

      Lần này Hoa Tử Lạc kinh ngạc nhìn đứa bé, nó chỉ vừa mới sinh ra mà biết rồi ư?

      Dù chỉ là tiếng rất , nhưng đối với đứa trẻ mới sinh ra đây lại là việc rất khó tin.

      Nàng nắm lấy bàn tay của đứa bé, bàn tay của đứa rất mền, nàng d dùng quá nhiều sức, chỉ sợ cẩn thận đụng mạnh làm đứa trẻ bị thương.

      Nàng cứ thế nhìn đứa bé, hoàn toàn quên mất việc nàng còn suy nghĩ, nàng bây giờ chỉ còn biết ngắm nhìn đứa con của nàng, đắm chìm vào cái cảm giác được làm mẹ.

      Hoa Tử Lạc mãn nguyện nhắm hai mắt lại, khoé môi từ từ cười lên đầy hạnh phúc.

      Nàng chỉ cần vậy thôi...

      Cơn mệt mỏi từ từ lan tràn khắp người nàng, hai mắt biết từ khi nào chìm vào giấc ngủ say...

      ...

      trăm năm sau...

      đỉnh núi sau Mộng Thánh cung, có bóng dáng nhắn đứng, tuổi tác chỉ cơ bảy, tám tuổi.

      Hai tay bé chống nạnh, gương mặt xinh đẹp nhăn lại, trông vô cùng tức giận.

      Giọng non nớt vang lên, "Tỷ tỷ! Mau lên ! Người chậm!"

      bé có ánh mắt màu tím khẽ đảo tới đảo lui, bé quay lưng lại nhìn cách đó xa có bóng dáng quen thuộc về phía này, bé lại càng gấp gáp giậm chân kêu to.

      "Mau lên! Nếu trễ cho mà coi! Chẳng lẽ tỷ muốn bị mụ hoả hoả kia mắng trận hay sao?"

      Mụ hoả hoả trong lời của bé chính là mụ ma ma chỉ thích kiếm cớ mắng người khác, mỗi lần mắng là chẳng khác nào như con rồng phun lửa, trông đáng sợ vô cùng.

      Bé vừa nghĩ tới bản mặt tức giận cùng với cái miệng suốt ngày phun nước bọt vèo vèo, cảm thấy rất sợ rồi!

      Người được gọi là tỷ tỷ khẽ ngẩng đầu lên, nàng khó khăn ra từ trong bụi cỏ trong núi, mặt dính đầy bùn đất, nhìn vô cùng nhếch nhác.

      U Lạc phủi bụi áo, nàng nắm lấy vạt váy, cố gắng mà ra khỏi bụi cỏ, khi nhìn thấy gương mặt nhắn nhăn lại kia, nàng lại nở nụ cười gượng gạo.

      "A! Tiểu Mịch ngoan. Tỷ phải cố ý trễ mà, chỉ là tỷ phải bận tìm thuốc, nên hơi chậm thôi."

      "Vậy tỷ mau ra ." Đứa bé tên Tiểu Mịch đưa mắt nhìn bộ dạng thê thảm của ai đó, bé càng tức giận giậm chân, " phải muội tỷ đừng có sâu vào bụi cỏ mà! Lỡ bị con gì cắn làm sao?"

      Bị tiếng la lớn của Tiểu Mịch làm cho giật mình, U Lạc như đứa trẻ biết lỗi cúi thấp đầu.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :