1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuynh Thế Đích Nữ - Du Tiểu Thiên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      KHUYNH THẾ ĐÍCH NỮ


      Tác giả: Du Tiểu Thiên

      Editor: White Silk-Hazye

      Converter: ngocquynh520


      Số chương: 63 chương và 2 ngoại truyện

      Thể loại: Trùng sinh, 1 vs 1, sủng hài.


      Giới thiệu văn án:


      Nàng chính là đích nữ (dòng chính nữ hay là trưởng nữ đó mọi người) được cưng chiều trong phủ Thị Lang, lúc sắp chết mới biết được người mà mình chẳng qua là vì quyền lợi mới mình.

      Tất cả lời ngon tiếng ngọt hoá ra đều là lừa gạt buồn cười, mà chính mình làm tất cả mọi thứ đều trở thành giá y cho người khác.

      Trùng sinh lại đời, nàng còn là Nhị tiểu thư yếu đuối nhu nhược kia nữa, mưu quỷ kế sao? Tranh giành cưng chiều sao? Tất cả đều hạ bút thành văn.(dễ dàng lưu loát)

      Dùng trí để đấu với di nương và thứ tỷ, chơi đùa với nam nhân cặn bã bạc tình, nhìn xem nàng lật tay làm mây, úp tay làm mưa ra sao, cố gắng để xoay chuyển tình thế.

      Kiếp trước nàng lòng dạ giao phó lầm cho cặn bã.

      Kiếp này nàng chỉ cầu mong có cuộc sống an ổn.

      đống nghiệt xuất , cuối cùng người nào là phu quân của nàng?
      Last edited by a moderator: 19/7/16
      139 thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      CHƯƠNG 1 BIẾT ĐƯỢC

      Editor: White Silk-Hazye


      Tô Khanh Lạc xoa bụng, trong mắt là mảnh dịu dàng. Mấy ngày gần đây khẩu vị bắt đầu được tốt, càng thích ngủ hơn, hôm nay mời đại phu đến khám mới biết được là chính mình có thai. Nếu như Thanh Thiên biết được vô cùng vui vẻ đây!

      Nghĩ đến phu quân của mình, Hai mắt của Tô Khanh Lạc liền dấy lên tầng cảm xúc phức tạp, mất mát, kỳ vọng, hay là ngỡ ngàng. Sau khi gả cho Triệu Thanh Thiên, Triệu Thanh Thiên đối với mình cũng có lạnh nhạt như vậy, nhưng mà thời gian gần đây, thế nhưng Triệu Thanh Thiên lại chưa lần nào vào trong viện cũa nàng.

      Có lẽ là do chàng bận rộn thôi, Tô Khanh Lạc chỉ có thể an ủi bản thân như vậy. cúi đầu suy nghĩ, trận tiếng cười đùa truyền đến, là chưa thấy người nghe thấy tiếng rồi.

      Cùng với tiếng cười truyền đến vào là đôi giày thêu màu hồng nhạt, tiếp đó chính là bộ váy dài màu hồng nhạt như là hoa đào nở rộ. Giáp y ( Áo lót hai tầng gọi là giáp y hay là áo kép ) cùng màu với váy dài. Nhìn tiếp lên chút nữa, đôi môi đỏ thắm nhếch lên thành dáng vẻ vui cười thích thú, mắt hạnh hàm chứa ý cười, chỉ là ý cười đó lại đến được trong mắt. đầu tóc đen như mây được búi lên, đúng lúc để lộ ra dung mạo quyến rũ, chính xác là mỹ nhân kiều mị. Cùng với quyến rũ đồng thời cũng làm cho người ta cảm thấy vị mỹ nhân này rất là dịu dàng.

      "Muội muội!" Trong giọng của Tô Khê Nguyệt có chút vui sướng, ở sâu trong đôi mắt lại có pha lẫn chút mùi vị đắc ý khó hiểu: "Tỷ nghe muội có thai!"

      Tô Khanh Lạc nghe vậy có hơi ngượng ngùng, cũng có nghĩ là từ đâu mà Tô Khê Nguyệt biết được chuyện mình có thai. Kéo Tô Khê Nguyệt ngồi xuống: "Đúng vậy, lúc đầu muội còn tưởng là mình bị bệnh đó."

      "Muội muội may mắn nha, nếu như Hầu gia mà biết được chắc chắn vô cùng vui vẻ đó!" Giọng của Tô Khê Nguyệt nhiễm vào tầng quỷ dị. Tô Khanh Lạc nghĩ đến sinh mạng ở trong bụng, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp, nên có chú ý đến Tô Khê Nguyệt có chút bất thường.

      Hai tỷ muội ngồi hàn huyên lúc, Tô Khê Nguyệt liền quay trở về viện tạm thời của nàng.

      Nhìn bóng lưng của Tô Khê Nguyệt rời , Tô Khanh Lạc liền ngẩn ngơ lúc. Thanh Nhiên có lẽ vẫn còn quan tâm đến chính mình mà, nếu mà quan tâm, trong phủ cũng thể nào có thị thiếp được, lại càng cần phải sợ nàng mình ở trong phủ đơn mà đón tỷ tỷ vào trong phủ để làm bạn với mình. Nghĩ đến đây, khóe mắt của Tô Khanh Lạc hàm chứa ý cười.

      Thời gian thấm thoát trôi qua nhanh, trong chớp mắt qua nửa tháng. Tô Khanh Lạc đứng ở trước cửa sổ, gương mặt trang điểm xinh đẹp cũng giấu được mất mát ở trong đáy mắt. Phượng mâu vốn dĩ là vô cùng mị hoặc lúc này thế nhưng lại ảm đạm chút ánh sáng. Nàng vốn định là bản thân tự cho Thanh Nhiên biết chuyện mình có thai, muốn cho chàng kinh hỉ, thế nhưng chờ mấy ngày, Triệu Thanh Nhiên vẫn như cũ có đến viện của nàng, muốn tìm cũng tìm thấy bóng dáng đâu. Mấy ngày trước đây nàng sai người cho người hầu bên cạnh của Triệu Thanh Nhiên, để cho truyền lại với chàng chuyện mình có thai, nhưng mà, vẫn như cũ thấy Triệu Thanh Nhiên trả lời.

      Trong phượng mâu dấy lên tầng nghi hoặc, Tô Khanh Lạc để lá thư trong tay xuống, khó hiểu mà nhìn Tô Khê Nguyệt.

      "Muội muội, tỷ tỷ đến đưa cơm cho muội đây!" Tô Khê Nguyệt cười quỷ dị, thanh rất ngoan lệ.

      "Tỷ tỷ, tỷ làm sao lại......" Tô Khanh Lạc đột nhiên cảm thấy lo lắng, tại sao hôm nay Nguyệt Nhi tỷ tỷ giống như biến thành người khác vậy.

      "Ha ha, muội muội tốt của tỷ, tỷ tỷ làm sao? Tỷ tỷ đến đưa cơm cho muội nha." Giọng điệu của Tô Khê Nguyệt khôi phục lại dịu dàng giống như lúc thường, nhưng mà, cũng ngừng lại lúc, thanh lập tức trở nên ngoan lệ: "Tỷ tỷ đến là để đưa cho muội bữa cơm cuối cùng!"

      Tô Khanh Lạc đột nhiên cả kinh, trong phượng mâu tràn đầy khó tin.

      Tô Khanh Nguyệt hài lòng khi nhìn thấy phản ứng lúc này của Tô Khanh Lạc, cười quyến rũ mà : "Muội muội phải là còn ở đây chờ lão gia đến thăm muội và nghiệt chủng trong bụng của muội chứ!"

      "Tỷ làm sao có thể đứa trong bụng muội như vậy, nó là cốt nhục của muội với Thanh Nhiên, sao có thể kêu là nghiệt chủng chứ." Tô Khanh Lạc phẫn nộ , nàng hiểu được người tỷ tỷ thường ngày luôn dịu dàng với mình như vậy làm sao bây giờ lại có dáng vẻ này.

      "Ha ha, nực cười, cốt nhục của Thanh Nhiên, muội muội, muội sai rồi, trong bụng của tỷ mới là cốt nhục của Thanh Nhiên, về phần nghiệt chủng trong bụng của muội, tối nay cùng với muội biến mất cõi đời nay!" Tô Khê Nguyệt nhàng sửa lại trâm Phỉ Thúy đầu chút, đắc ý nhìn dáng vẻ sa sút của Tô Khanh Lạc lúc này.

      Nghe Tô Khê Nguyệt , Tô Khanh Lạc sớm bị dọa đến khiếp sợ cứng ngắc đứng tại chỗ, đứa trong bụng của Tô Khê Nguyệt? Tỷ tỷ còn chưa có xuất giá mà! ra........Tô Khanh Lạc hiểu được ý trong lời của Tô Khê Nguyệt rồi, nhưng vẫn muốn tin.

      Tô khê Nguyệ chút nào quan tâm nàng thống khổ lại giáng thêm kích nữa: "Muội muội chắc là còn chưa biết , chẳng bao lâu nữa tỷ tỷ chính là phu nhân của Triệu Bá Hầu (*) rồi đó, đáng tiếc, ngày đại hôn của tỷ tỷ e rằng muội muội thể đến chúc mừng."

      (*):Các quan ngày xưa thường được phong chức, tước, phẩm, hàm.

      Tước vị có 2 loại : có phong địa và có phong địa

      # Loại có phong địa :
      Năm tước chính : công, hầu, bá, tử, nam
      Mỗi tước có 3 đẳng. Thường tước tử, nam chỉ phong đẳng. Ví dụ : nhất đẳng tử tước, tam đẳng nam tước, ...
      Các tước công, hầu, bá thêm vinh danh, gồm các loại :
      - 4 chữ : tam đẳng (thấp nhất). Ví dụ : Chiêu Huân Tĩnh Công.
      - 3 chữ : nhị đẳng. Ví dụ : Trung Dũng Bá
      - 2 chữ : nhất đẳng. Ví dụ : Dụ Công
      là tước Vương, cũng gồm vương 4 chữ, vương 3 chữ và vương 2 chữ.
      Dưới là các tước : vân kỵ úy, kỵ đô úy, tư lệ hiệu úy, ...

      # Loại có phong địa : tên đất phong + tước.
      kể số chữ, đất phong càng lớn tước càng cao. Đương nhiên tước Vương lớn hơn tước Hầu.
      Ví dụ : Trung Sơn Vương, Ngụy Vương, Hán Vương, Hoài Hầu, ...
      Thường tước vương phong nước (tiểu quốc, như : Ngụy, Hán, Tề, Sở, Trung Sơn, ...) gọi là phiên vương.
      Tước hầu phong huyện. số được phong tới phủ (gồm khoảng chục huyện)
      Tước bá phong đình (1 cấp tương đương thôn, hương trấn)

      Phẩm gồm chín phẩm (cửu phẩm), 18 ngạch (chính, tòng)

      Hàm, vinh hàm :

      Cao nhất là Tam Công (Thái sư, thái phó, thái bảo), rồi đến Tam Thiếu (Thiếu Sư, Thiếu phó, Thiếu Bảo). Dưới nữa gắn thêm chữ Thái Tử (Thái Tử Thái sư, Thái Tử Thái Bảo, ...)
      Những người là huân thần hay có nhiều công tích được thêm vinh hàm, ví dụ : Kiểm hiệu Thái Sư.

      Hai ban văn võ có các hàm khanh và tướng.
      - Văn quan : khanh, thiếu khanh, đại phu, ...
      Ví dụ : Quang Lộc Tự Khanh, Đại Lý Tự Khanh, Đại Lý Tự Thiếu khanh, Quang lộc Đại phu, ...
      - Võ quan : thượng tướng quân, đại tướng quân, tướng quân.
      Các vinh hàm kèm theo : Uy Vũ Thượng tướng quân, Phiêu Kỵ đại tướng Quân, Chiêu Thảo tướng quân, ...

      Tô Khanh Lạc kiềm chế thống khổ ở trong lòng xuống: " thể nào, nếu như muội chết phụ thân sao có thể để tỷ gả cho chàng chứ!"

      "Sợ là muội muội lại sai rồi, bây giờ phủ Tần quốc công bị suy sụp rồi, phụ thân chỉ có thể dựa vào phủ Triệu Bá Hầu, muội chết, hiển nhiên là phụ thân gả tỷ cho Hầu gia như vậy mới có thể tiếp tục dựa vào phủ Triệu Bá Hầu chứ, muội muội cho rằng phụ thân vui sao?" Tô Khê Nguyệt mảy may che dấu trào phúng ở trong đáy mắt. Tô Khanh Lạc này chỉ là nữ nhân biết làm chút thơ ca thi hoạ, căn bản phải đối thủ của mình, đến bây giờ còn ngây thơ mà cho rằng phụ thân ở lợi ích trước mắt mà còn để ý đến thân tình của phụ thân và nữ nhi chứ.

      Khi Tô Khanh Lạc nghe đến phủ Tần quốc công hoàn toàn ngây dại, phủ Tần quốc công làm sao có thể suy sụp chứ, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu (ông ngoại và bà ngoại) bây giờ thế nào rồi.... ... Mọi suy nghĩ nổi lên ở trong lòng, hoàn toàn thể nào tiếp nhận này.

      Tô Khê Nguyệt cười khinh thường, cuối cùng ra khiến cho Tô Khanh Lạc hoàn toàn suy sụp: "Muốn biết nhà ngoại tổ phụ của muội làm sao lại ngã xuống ? Đó là do Hầu Gia và Tam Hoàng Tử lên kế hoạch, chỉ trách ngoại tổ phụ của muội cứng đầu, chịu đứng chung phe với Tam Hoàng Tử. Trước đây Hầu gia lấy muội cũng chỉ là nhìn trúng thế lực nhà ngoại tổ phụ của muội thôi, bây giờ Hầu gia nhờ vào giúp đỡ của phủ Tần Quốc Công mà giành được vị trí Triệu Bá Hầu, hơn nữa còn có Tam Hoàng Tử làm chỗ dựa, còn cần đến muội nữa sao?" Nhìn thấy bộ dạng của Tô Khanh Lạc cực kỳ thống khổ chán nản, Tô Khê Nguyệt lại tiếp: "Bây giở muội muội rất đau lòng sao? Tỷ tỷ ngại để cho muội đau lòng hơn chút nữa, trước kia mẫu thân của muội chết cũng là đau lòng giống như muội đấy! Chỉ trách là muội và mẫu thân muội giống nhau, luôn nghĩ là tất cả mọi người đều lòng đối với các người. Mẫu thân muội đoạt vị trí chính thất của mẫu thân tỷ, còn muội đoạt lấy vị trí đích nữ của tỷ, tỷ với mẫu thân tỷ có thể hận sao!"

      Tô Khanh Lạc hoàn toàn suy sụp, dường như nghe thấy Tô Khê Nguyệt dặn bảo người hầu ở bên cạnh ép nàng uống hết rượu độc, đến khi sắp chết, nàng mới chú ý tới người vừa mới ép mình uống hết rượu độc là — Thanh Hà — nha hoàn mà tỷ tỷ đưa cho mình......

      màn lúc nàng còn sống chớp mắt ra, cuối cùng phượng mâu nhắm lại, nếu như có kiếp sau, nàng nhất định bao giờ phạm sai lầm mà xem cặn bã trở thành người tốt, nàng làm cho những người hại nàng phải nhận được trừng phạt đích đáng!
      Last edited by a moderator: 11/7/16
      139Hale205 thích bài này.

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      CHƯƠNG 2 TRÙNG SINH TRỞ VỀ

      Editor: White Silk-Hazye


      Người ở giường lông mi khẽ run, khẽ cử động ngón tay, chậm rãi mở mắt ra. Màn vải màu xanh biển rọi vào tầm mắt, Tô Khanh Lạc nghi hoặc nhìn vòng hoàn cảnh xung quanh, đây phải là khuê phòng của mình ở trong Tô phủ sao? Đột nhiên có chút nhức đầu, Tô Khanh Lạc xoa trán, nhớ đến màn trước khi chết, trong lòng nhất thời nổi lên trận thống khổ.

      phải là mình chết rồi sao? Bây giờ là nằm mơ sao? Tô Khanh Lạc vô cùng nghi ngờ, giãy dụa muốn ngồi dậy. cẩn thận đụng phải nha hoàn nằm ở bên giường.

      Cẩn Nhi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Tô Khanh Lạc ngồi ở giường, lập tức trở nên tỉnh táo: "Tiểu thư, người tỉnh rồi!" Cẩn Nhi vui mừng quay ra bên ngoài hét to lên: "Trần ma ma, tiểu thư tỉnh rồi!"

      Trần ma ma ở bên ngoài vừa nghe xong lập tức chạy vào trong phòng, nhìn thấy Tô Khanh Lạc đúng là ngồi ở giường, cười vui vẻ: "Tiểu thư còn chỗ nào khó chịu ? Ba ngày nay tiểu thư ngã bệnh là làm sao lão nô và Cẩn Nhi lo lắng muốn chết !"

      Nghe thấy lời quan tâm này, hai mắt của Tô Khanh Lạc sớm dâng lên tầng nước mắt. Nhìn thấy khuôn mặt của Trần ma ma chưa già và khuôn mặt có chút trẻ con của Cẩn Nhi, nàng đoán, có lẽ ứng nghiệm với lời thề trước khi chết của chính mình, ông trời cho nàng sống lại! Lúc này nhìn Trần ma ma và Cẩn Nhi quan tâm mình, trong lòng ngược lại vô cùng cảm động với việc cho là mất rồi vậy mà gặp lại được vui mừng hơn.

      Trần ma ma là ma ma hồi môn của mẫu thân, Cẩn nhi cũng là mẫu thân lưu lại cho mình. Kiếp trước Trần ma ma bởi vì làm ra sai sót nên bị Nhị di nương lấy lý do là tuổi già sức yếu để đuổi ra khỏi phủ, mà Cẩn Nhi lại tự dưng mất tích thấy quay trở về. Nghĩ đến đời trước khi Cẩn Nhi mất tích mắt của Nhị di nương và Tô Khê Nguyệt lóe lên ánh sáng, chắc chắn Cẩn Nhi cũng bị giết hại rồi!

      Hai người Trần ma ma và Cẩn Nhi nhìn thấy khóe mắt của Tô Khanh Lạc có nước mắt, liền vội vàng lên trước : "Tiểu thư làm sao vậy, khó chịu sao? Mau cho lão nô chỗ nào khó chịu vậy, lão nô mời đại phu đến xem cho tiểu thư."

      Tô Khanh Lạc ngăn Trần ma ma muốn ra ngoài mời đại phu lại, lau nước mắt ở khóe mắt chút, nín khóc mỉm cười : "Trần ma ma cần phải mời đại phu, ta chỉ là mơ thấy giấc mơ, mơ thấy còn gặp lại người và Cẩn Nhi nữa, bây giờ cuối cùng cũng gặp lại, vui vẻ nên khóc."

      Trần ma ma và Cẩn Nhi vừa nghe, cười : "Tiểu thư nên suy nghĩ bậy bạ, nô tỳ luôn ở bên chăm sóc tiểu thư mà, làm sao lại còn gặp được nữa chứ. Bây giờ tiểu thư tỉnh dậy là tốt rồi, đừng nghĩ đến giấc mơ vui kia nữa." Tô Khanh Lạc trong lòng ấm áp, kiếp trước đều do nàng quá ngây thơ, làm hại Trần ma ma và Cẩn Nhi rơi vào kết cục bi thảm như vậy, cuối cùng vẫn thể gặp lại được.

      Lau nước mắt ở khóe mắt chút, Tô Khanh Lạc đứng dậy xuống giường, Cẩn Nhi thấy vậy vội vàng lên đỡ. Ngồi ở trước gương đồng, nhìn khuôn mặt trẻ con trong gương, da trắng nõn nà, lông mày viễn sơn (*), hai mắt sáng như sao, mũi cao, đôi môi nhắn đỏ mọng cần thoa son cũng đỏ, khuôn mặt nhắn lớn bằng bàn tay còn chưa có phát triển mà vô cùng xinh đẹp. Nghĩ đến lần hôn mê ba ngày ba đêm này là do bị rơi xuống nước, kiếp trước cũng từng trải qua lần rơi xuống nước như vậy, chắc hẳn bây giờ mình sống lại ở lúc mình mười ba tuổi.

      (*) Lông mày viễn sơn là lông mày dài rậm, tinh tế mà hơi nhếch lên,, màu sắc của lông mày hơi nhạt, thanh thoát.

      Nhớ lại kiếp trước mình cũng bị rơi xuống nước, bên trong phượng mâu chợt nổi lên hàn ý, chắc hẳn lần rơi xuống nước này cũng chỉ là vì lý do cẩn thận !

      Tô Khê Nguyệt — nghĩ đến cái tên này, trong mắt của Tô Khanh Lạc lại lộ ra đau đớn, nhưng chỉ trong nháy mắt liền bị hàn ý thay thế, Tô Khanh Lạc ta bỏ qua cho các người!

      Cẩn Nhi ở bên cạnh mặc dù có để ý đến trong mắt của Tô Khanh Lạc chợt lóe lên tia tàn nhẫn, nhưng là cảm nhận được hàn ý phát ra ở người của nàng, tiểu thư như thế là làm sao vậy?

      Cẩn Nhi còn chưa kịp suy nghĩ, ngoài cửa liền truyền đến thanh của tiểu nha hoàn ở trong viện: "Đại tiểu thư bình an!" Tiếp đó Tô Khê Nguyệt liền vào. Tô Khanh Lạc kiềm chế hận ý dâng lên ở trong lòng xuống, đến mức thể nào nhận ra được nhíu mày lại chút, liếc mắt nhìn Tô Khê Nguyệt chút. Người trước mặt vẫn vô cùng quyến rũ như trước đây, hạnh mâu giống như hồ nước mùa xuân, dịu dàng giống như muốn hòa tan người vậy. Nhìn thấy tỷ tỷ ở trước mặt vẫn luôn đối xử dịu dàng giống như ở kiếp trước, Tô Khanh Lạc kiềm chế hận ý ở trong phượng mâu xuống, đến phía trước, thân thiết lôi kéo hai tay của Tô Khê Nguyệt: "Sao tỷ tỷ lại tới đây vậy?"

      Đứng ở bên hầu hạ trong mắt của Cẩn Nhi nổi lên tầng bất đắc dĩ. Bây giờ thái độ của Nhị di nương giống như là nữ chủ nhân trong phủ, đại tiểu thư càng ngày càng thoải mái hơn, thậm chí nếu như so với đích nữ là tiểu thư đại tiểu thư càng giống đích nữ hơn, hai người đó luôn có hành vi vô lễ đối với tiểu thư, hết lần này tới lần khác tiểu thư lại thân thiết với hai người bọn họ như vậy, nhìn ra được bộ mặt của hai mẹ con bọn họ.

      "Tỷ tỷ nghe muội muội tỉnh liền lập tức chạy tới, mấy ngày nay muội muội hôn mê khiến cho tỷ tỷ lo lắng muốn chết." Trong lòng của Tô Khê Nguyệt có bao nhiêu cam lòng đến đâu nữa cũng chỉ có thể để ở trong lòng, tiểu tiện nhân này vận khí làm sao lại tốt như vậy, hôn mê ba ngày mà vẫn có thể tỉnh lại. Nếu như nàng ta chết , mẫu thân trở thành phu nhân còn mình chính là đích nữ danh chính ngôn thuận, tiểu tiện nhân này còn sống vĩnh viễn đều ở đầu của mình, dù sao Tô Khanh Lạc cũng là do chính thê ( vợ cả ) mà Tô Hạo Minh cưới về sinh ra, mà mẫu thân của mình nếu trở thành phu nhân cũng chỉ có thể là kế thê ( vợ kế ).

      Tô Khanh Lạc có bỏ qua oán hận ở sâu trong đáy mắt của Tô Khê Nguyệt, chỉ giả vờ giống như có phát : "Để cho tỷ tỷ lo lắng rồi, chẳng qua là là có mời Phủ Y (*) đến, nên bệnh mới lâu khỏi hơn chút." Tô Khanh Lạc cười ngây thơ.Tô Khê Nguyệt cũng ngạc nhiên, Tô Khanh Lạc rơi xuống nước chính là do chính mình thiết kế, mình muốn loại bỏ nàng, đương nhiên để cho Phủ Y nhanh chóng đến chữa bệnh cho nàng ta. Nhưng mà Tô Khanh Lạc như vậy, chẳng lẽ, nàng ta nghi ngờ mình sao?

      (*) Phủ Y: có nghĩa là thầy thuốc ở trong phủ.

      Áp chế nghi hoặc ở trong lòng xuống, Tô Khê Nguyệt che dấu vẻ mặt xấu hổ . Áy náy : "Hôm nay tỷ tỷ và mẫu thân cũng mới biết được Phủ Y còn chưa có trở về, vốn dĩ chỉ cần về nhà ngày, là ở trong nhà có việc vô cùng quan trọng, cho nên trở về tối, muộn, chậm trễ ba ngày. May mà muội muội vận khí lớn, lại tự mình tỉnh lại, mẫu thân nhất định xử phạt Phủ Y kia tốt, ngày mai đến đây nhất định phải bắt đến xem bệnh tốt cho muội."

      Trong lòng của Tô Khanh Lạc khinh thường cười lạnh, ha ha, Phủ Y có quay lại cũng sao, nếu như là muốn cho ta tỉnh lại tại sao mời đại phu ở bên ngoài đến, mấy câu nghe cho đường hoàng như vậy để làm gì, chỉ sợ là vị Phủ Y kia cũng là bị các người tìm lý do để đuổi !

      mặt cũng là hồi cảm động: "Tỷ tỷ và Nhị di nương đối xử với ta quá tốt, Khanh Lạc biết nên cái gì cho tốt. Muội muội có mộtcây trâm Hồng Ngọc Phù Dung (là cây trâm hình hoa sen màu hồng ngọc ), rất là xứng với khí chất của tỷ tỷ, bằng tặng cho tỷ tỷ nha." xong liền để cho Cẩn Nhi lấy cây trâm đến.

      Cẩn Nhi vẻ mặt tình nguyện cầm cây trâm đến, tiểu thư lại tặng đồ cho nàng ta làm gì nha, hàng ngày làm ra vẻ mặt giả dối này để lừa gạt lòng và đồ đạc của tiểu thư .

      Tô Khê Nguyệt vừa thấy cây trâm này trong mắt liền sáng ngời, cây trâm này tinh khiết mang theo chút tạp chất nào, hoa Phù Dung nở rộ, vô cùng xinh đẹp, sớm biết là tiểu tiện nhân này có nhiều đồ tốt, lại biết là còn có cây trâm phẩm chất tốt như vậy. Chờ đến khi Tô Khanh Lạc này chết ........Hừ! Nghĩ đến đây, Tô Khê Nguyệt giống như nhìn thấy của hồi môn mà mẫu thân của Tô Khanh Lạc để lại đều là của chính mình. Khóe miệng lộ ra nụ cười tham lam, ngoài miệng cũng là giả dối : "Đồ của muội muội quý giá như vậy tỷ tỷ làm sao có thể nhận được."

      "Tỷ tỷ quá khách khí rồi, tỷ tỷ đối xử với muội muội tốt như vậy, vật tầm thường này của muội muội làm sao có thể so sánh được chứ." Tô Khanh Lạc cười chân thành .

      Lấy được đồ tốt như vậy, Tô Khê Nguyệt vội vàng muốn quay trở về để nhìn thử xem mình cài cây trâm này lên trở nên khuynh quốc khuynh thành như thế nào, liền vui vẻ mang theo đại nha hoàn Hỉ Nhi rời .
      Last edited by a moderator: 11/7/16
      duyenktn1Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      CHƯƠNG 3 CHẤN CHỈNH LẠI VI LẠC CÁC

      Editor: White Silk-Hazye

      Tô Khanh Lạc xoay người đến ghế ở trong phòng ngồi xuống. Cầm ly trà Bích Loa Xuân ở bàn, khẽ nhấp ngụm. Nước trà vờn quanh ở trong miệng, môi còn khô nữa, nâng mắt lên liếc ra ngoài cửa cái, lông mi dài mà tinh tế khẽ run.

      "Cẩn Nhi, ngươi gọi tất cả các nha hoàn và bà tử ở trong viện đến phòng của ta." Trong phượng mâu của Tô Khanh Lạc có ánh sáng chuyển động như có như .

      "Vâng, nô tỳ ngay." Mặc dù biết là tiểu thư muốn làm gì, Cẩn Nhi vẫn lập tức trả lời. biết tại sao, nàng cảm giác dường như tiểu thư giống với trước kia.

      Chẳng bao lâu, tất cả nha hoàn và bà tử đều bị gọi vào trong phòng. Mọi người cúi đầu, thỉnh thoảng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Tô Khanh Lạc ở phía trước chút, hôm nay tiểu thư làm sao vậy, gọi tất cả mọi người đến nhưng lại chịu lời nào chỉ để cho mọi người đứng ở đây. Cả phòng yên tĩnh, lại khiến cho người ta cảm thấy lo lắng. Giống như có loại cảm giác bị áp bức mạnh mẽ truyền đến, mọi người khỏi đứng thẳng người.

      Phượng mâu của Tô Khanh Lạc rũ xuống, lại giống như mọi người có tồn tại vậy, mỉm cười thưởng thức ly trà trong tay, chẳng qua ý cười kia lại mang theo nhiều ý nghĩa. Cuối cùng chậm rãi mở miệng: "Hôm nay gọi tất cả mọi người đến, chỉ là muốn để cho mọi người hiểu được việc."

      Tất cả mọi người đều khó hiểu, là chuyện gì mà có thể để cho nhị tiểu thư trong ngày thường quan tâm đến chuyện đời này nghiêm túc đến như vậy nha.

      "Các người đều là hạ nhân của Vi Lạc Các. Nếu như ta là chủ nhân của Vi Lạc Các, phải hoàn thành bổn phận của mình! Nếu như các người trung thành làm việc cho Vi Lạc Các, ta dĩ nhiên bạc đãi các người. Giả sử có người làm ra chuyện có hại cho Vi Lạc Các và ta, đừng trách ta niệm tình chủ tớ!" Tô Khanh Lạc cầm ly trà đặt mạnh lên bàn, nhìn sơ qua mọi người trong phòng, ánh mắt thoáng dừng lại ở người vài người, cười mỉa mai: "Ngoài ra, sau này nếu như có người vào Vi Lạc Các nhất định phải thông báo với ta, cho phép của ta được tùy tiện để cho người khác vào!"

      đám nha hoàn và bà tử nghe thấy như vậy sớm kinh ngạc, Nhị tiểu thư này từ khi nào lại trờ nên đáng sợ như vậy, bình thường tiểu thư nhất định những lời như vậy. Hơn nữa còn thông báo chuyện, Nhị di nương và Đại tiểu thư đến Vi Lạc Các nhưng mà chưa bao giờ phải thông báo, hôm nay.......

      Nhìn thấy các loại vẻ mặt của bọn hạ nhân ở trước mặt, Tô Khanh Lạc lạnh lùng : "Thế nào, lời ta còn chưa đủ ràng sao!"

      "Nô tỳ biết." Mọi người vội vàng trả lời, biết là Nhị tiểu thư bị gì mà vẻ mặt nghiêm nghị giận dữ như vậy. Mặc dù ràng lắm tình hình trước mắt, nhưng vẫn làkhông nên chọc giận Nhị tiểu thư tốt hơn.

      "Tốt lắm, sau này sáu người Trần ma ma, Cẩn Nhi, Thanh Du, Thúy Vu, Lan Nhược, Lăng Nhược ở lại trong viện hầu hạ là được, những người khác đều ở bên ngoài viện. Các người lui xuống ." xong những lời này, Tô Khanh Lạc cũng có chút mệt mỏi, liền để cho bọn hạ nhân đều lui xuống.

      Liếc mắt nhìn thấy Cẩn Nhi ngơ ngác ở bên cạnh, khóe miệng nhếch lên cười khẽ: "Cẩn Nhi làm sao vậy?"

      "A...... Hôm nay tiểu thư hình như giống như ngày thường....." Cẩn Nhi do dự ra. Cẩn Nhi cũng đúng là điều mà Trần ma ma nghi ngờ.

      "Đúng vậy nha, còn giống nữa." Trong phượng mâu của Tô Khanh Lạc nổi lên tầng sương mù lạnh buốt: "Bắt đầu từ ngày hôm nay, ta giống như trước kia nữa. Nếu như còn giống như trước kia nữa, chẳng phải là bị người khác khi dễ sao!" Trong giọng mang theo kiên quyết, trong phượng mâu cũng vô cùng kiên định.

      "Tiểu thư...." Giọng của Cẩn Nhi cũng có chút run rẩy, tiểu thư cuối cùng cũng hiểu ra rồi, nhưng mà tiểu thư làm sao lại có thể nhìn ra được bộ mặt của hai mẹ con bọn họ.

      Thu hết vẻ mặt nghi ngờ của Cẩn Nhi vào trong mắt, môi đỏ thắm khẽ mở, giải thích : "Trong ba ngày hôn mê này, ta mơ thấy giấc mơ dài, mơ thấy Nhị di nương và Đại tỷ đều lừa gạt ta, còn làm hại ta gặp lại ngươi và Trần ma ma được. Sau khi tỉnh lại liền suy nghĩ chút những việc làm thường ngày của họ, liền nhìn ra được bộ mặt của mẹ con họ." Chuyện mình trùng sinh thể cho người khác nghe được, dù sao loại chuyện này thể nào làm cho người khác tin được, để tránh phiền phức cần thiết, Tô Khanh Lạc quyết định giải thích như vậy cho Cẩn Nhi và Trần ma ma.

      Trần ma ma và Cẩn Nhi sớm vui mừng xúc động đến bật khóc, may mà tiểu thư nằm mơ thấy được, cuối cùng tiểu thư cũng hiểu được nỗi khổ tâm của các nàng. Hôm khác nhất định phải chùa thắp nhang mới được, cám ơn Phật tổ phù hộ.

      Nhìn thấy nụ cười phát ra từ nội tâm của Trần ma ma và Cẩn Nhi, trong lòng của Tô Khanh Lạc đột nhiên cảm thấy ấm áp, may mà các người vẫn còn sống, Lạc Nhi nhất định phụ lại tấm lòng của các người đâu.

      Tô Khanh Lạc dặn dò Cẩn Nhi và Trần ma ma số chuyện, cũng để cho hai người nhìn chằm chằm Lan Nhược và Lăng Nhược cho tốt. Trần ma ma vui mừng nở nụ cười, nàng sớm cho tiểu thư, Lan Nhược và Lăng Nhược chính là người do Nhị di nương sắp đặt vào đây, được cả tin, nhưng mà khi đó tiểu thư có để ở trong lòng, còn nàng trông gà hoá cuốc rồi. Bây giờ cuối cùng tiểu thư cũng có chút ít ý định đề phòng người khác rồi.

      Trước bàn Tô Khanh Lạc nhíu mày lại, lúc này phượng mâu quyến rũ giống như hai hồ nước, sâu lường được. Ngón tay thon dài như ngọc nhàng vuốt ve sợi tóc đen trán, xoay quanh trong quyến rũ là hơi thở lười biếng mệt mỏi.

      Lúc này Tô Khanh Lạc cũng có rất nhiều tâm . Bây giờ mình sống lại, mặc dù nhìn ra được bộ mặt của hai mẹ con họ, nhưng lại có thực lực để đối đầu với họ. Bây giờ trong phủ có chủ mẫu, cho nên quyền lực của chủ mẫu liền rơi vào trong tay của Nhị di nương.

      đến Nhị di nương vốn dĩ là chắt nữ (cháu ) bà con xa của lão phu nhân, lão phu nhân tất nhiên là bênh vực nàng ta. Lúc đầu nếu như phải mẫu thân lòng với phụ thân, lão phu nhân vốn là muốn để cho phụ thân cho Nhị di nương làm chính thê. Mãi đến khi phụ thân cưới mẫu thân, Nhị di nương mới lấy thân phận Quý Thiếp để gả vào Tô phủ. Chính là bởi vì chuyện này, mẫu thân mới cảm thấy hổ thẹn với Liễu thị, nên đối xử với Nhị di nương rất tốt.

      Bây giờ nhà mẹ đẻ của Nhị di nương ngày càng phát triển mạnh. Bây giờ ca ca Liễu Dịch Chân của Nhị di nương Liễu Dịch Hàm chính là quan tam phẩm Thái Thường Tự Khanh (*), mà phụ thân của mình từ trước đến nay cũng chỉ là quan tam phẩm Thái Bộc tự lang (*). Liễu Dịch Chân là thủ trưởng (cấp ) của phụ thân, phụ thân tất nhiên là dựa vào nhà mẹ đẻ của Liễu thị.

      (*) Giải thích tứ về chức vụ quan lại :
      Bộ máy lục tự (có từ 1466)
      Đại lý tự, Thái thưòng tự, Quang lộc tự, Thái bộc tự, Hồng lô tự, Thượng bảo tự.
      Đứng đầu các tự là Khanh – trưởng quan(VD Đại lý tự khanh) – trật chánh ngũ phẩm
      cấp phó là thiếu khanh, tiếp đến là tự thừa.
      Thái bộc tự: cơ quan phụ trách xe ngựa của vua và coi sóc chuồng ngựa của vua
      Thái thường tự: cơ quan phụ trách lễ nghi, nhạc cung đình.

      Nghĩ đến đây, Tô Khanh Lạc càng nhíu chặt mày lại. Bây giờ mình chỉ có thể dựa vào phủ Tần quốc công, kiếp trước cũng bởi vì mình tin vào lời khích bác ly gián của hai mẹ con Liễu thị nên mới xa lánh họ.

      Nghĩ đến nhà của ngoại tổ mẫu (Ông bà ngoại), Tô Khanh Lạc có hơi mất mát, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu và các cữu cữu ( em của mẹ gọi là cữu cữu) nhất định rất tức giận. nhà ngoại tổ mẫu vốn là có đồng ý để cho mẫu thân gả cho phụ thân, mà mẫu thân gả vào Tô phủ mới mấy năm liền mất sớm, nhà ngoại tổ mẫu vô cùng đau lòng nhưng cũng thể cứu vãn được nữa, liền đem thương của họ với mẫu thân tất cả tập trung ở người của mình. Kiếp trước bãn thân mình lại tin tưởng nghe lời của tiểu nhân, nổi giận với nhả của ngoại tổ mẫu, chỉ biết trách móc ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu chịu hiểu cho mình. Bây giờ nghĩ lại, là mình trách lầm bọn họ.

      Mà thôi, mấy ngày nữa thăm ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu chút, chỉ mong là kiếp này tỉnh ngộ cũng phải là quá muộn, hi vọng nhà ngoại tổ mẫu có thể tha thứ cho ngu xuẩn của chính mình.

      Lúc này, nàng cần phải cẩn thận suy nghĩ nên làm thế nào để đối phó với Nhị di nương và Tô Khê Nguyệt, mặc dù kiếp trước là do bản thân mình tin tưởng vào các nàng nên mới rơi vào kết cục như vậy, nhưng mà hai người này cũng phải là kẻ dễ bắt nạt!

      Phượng mâu híp lại, nhớ đến những chuyện bao lâu nữa xảy ra ở kiếp trước, khóe miệng cong lên thành độ cong đẹp mắt, Tô Khanh Lạc cười quỷ dị, muốn làm chính thất phu nhân sao? Muốn làm đích nữ sao? có dễ dàng như vậy đâu.
      Last edited: 13/6/16
      duyenktn1 thích bài này.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      CHƯƠNG 4 KHÔI PHỤC TÌNH CẢM CHA CON

      Editor: White Silk-Hazye


      Tô Duy trở lại phủ, nghe hạ nhân báo lại là Tô Khanh Lạc tỉnh, gật đầu, nhưng tới chữ nào liền vào thư phòng xử lý công việc.

      Gã sai vặt đến đây bẩm báo có chút ngạc nhiên lẩm bẩm: "Sớm nghe Nhị tiểu thư được cưng chìu, nhưng ngờ lại được cưng chiều đến mức này, cho dù phụ thân nhà nào hễ nghe nữ nhi hôn mê ba ngày ba đêm tỉnh lại cũng thăm chút!"

      Bên trong Vi Lạc Các

      Tô Khanh Lạc đứng mình ở trước cửa sổ, nhìn đám hoa Tường Vi mới nở, từng cánh hoa xinh xắn liền kề nhau, kết thành từng đóa hoa màu hồng nhạt. Gió thỉnh thoảng lướt qua, cành hoa run chút, làm tăng thêm vẻ đẹp thanh nhã của nó.

      Từ lúc tỉnh lại cho đến bây giờ ngày, mà cái người gọi là phụ thân kia lại chưa lần đến Vi Lạc Các, ha ha, ông ấy đúng là phụ thân " thương ràng" đấy!

      Cẩn Nhi ngơ ngác nhìn Tô Khanh Lạc, người mặc y phục màu trắng thuần đơn giản mà trang nhã, hình như Tô Khanh Lạc hơi ốm, nhưng cũng có loại vẻ đẹp tự nhiên, ba ngàn sợi tóc đen như mực búi thành Đọa Vân Kế, cắm nghiêng cây trâm màu xanh thẫm, giống như tiên nữ lạc xuống nhân gian.

      Tiểu thư nhà mình là đẹp nha, nhìn bao lâu cũng nhìn chán! Cẩn Nhi khen ngợi đến phía trước: "Tiểu thư, lão gia trở về." xong có chút lo lắng nhìn Tô Khanh Lạc. Lão gia cũng là, mặc dù sau khi phu nhân qua đời lão gia càng ngày càng quan tâm tiểu thư, nhưng lần này cũng hơi quá đáng, tiểu thư hôn mê ba ngày cũng chưa từng đến thăm tiểu thư lấy lần, bây giờ biết tiểu thư tỉnh cũng vẫn quan tâm. Chỉ hy vọng tiểu thư nên quá đau lòng hơn.

      "Ừ, chuẩn bị chút, chúng ta lập tức đến Duy Trinh Viện." Nét mặt của Tô Khanh Lạc vẫn nhàn nhạt như trước, dạng giống như sóng lớn cũng sợ hãi.

      "Lão gia, Nhị tiểu thư đến đây."

      "Ừ, để cho nó vào ." Nghe gã sai vặt thông báo xong Tô Duy có chút sửng sốt, gật đầu đồng ý.

      Tô Khanh Lạc từ từ vào trong phòng, từng bước nở hoa, vẻ mặt có chút có chút xanh xao vì bị bệnh, mặt cũng có chút tiều tụy, khiến cho người ta khỏi sinh ra chút thương tiếc.

      "Nữ nhi ra mắt phụ thân." Tô Khanh Lạc dịu dàng , cong người thi lễ.

      Thu hồi vẻ ngu ngơ của mình, Tô Duy thản nhiên : "Đứng dậy , hôm nay Khanh Lạc đến tìm phụ thân là có chuyệngì vậy?" Nhị nữ nhi của ông bình thường là người thanh tịnh nhất, từ lúc phu nhân qua đời càng quan tâm chuyện gì nữa, ngày thường chỉ ở trong viện của mình làm chút các loại cầm kỳ thi họa, thỉnh thoảng đến viện của Nguyệt Nhi ngồi chút, là chưa bao giờ đến viện của mình. biết hôm nay bị làm sao vậy,

      "Nghe phụ thân vậy, Lạc Nhi đến thăm phụ thân mà phải cần có việc gì mới được sao? Ngày thường phụ thân công việc bận rộn, tất nhiên là có thời gian đến thăm Lạc Nhi, Lạc Nhi rảnh rỗi có việc gì làm, có chút nhớ phụ thân nên đến." Tô Khanh Lạc làm bộ uỷ khuất ra, cũng là tìm lý do tốt để cho Tô Duy chưa có đến thăm mình.

      Nhìn thấy Tô Khanh Lạc ủy khuất dáng vẻ giống như , Tô Duy cũng mắc cười. Lại thấy nữ nhi vì mình bào chữa, khỏi có chút áy náy, giọng cũng khỏi dịu dàng rất nhiều: "Đúng vậy nha, gần đây phụ thân có chút bận, chưa có thăm Lạc Nhi, Lạc Nhi cũng nên trách phụ thân nha!"

      "Nữ nhi lại muốn trách phũ thân đấy." Tô Khanh Lạc bĩu môi: nhưng mà nữ nhi làm sao dám như vậy nha, ai bảo nữ nhi chỉ có phụ thân chứ, phụ thân chính là người thân nhất của nữ nhi." Tô Khanh Lạc làm nũng cười với Tô Duy. Tô Duy cũng bị tiểu bộ dáng ai oán của Tô Khanh Lạc chọc cho cười ha ha, bên trong vô cùng vui vẻ.

      "Phụ thân, trong ngày thường người cực khổ như vậy cũng phải chú ý sức khỏe đó. Đây là cháo nữ nhi tự mình xuống bếp nấu cho phụ thân, phụ thân phải ăn hết chừa miếng nào nha!" Tô Khanh Lạc để cho Cẩn Nhi bưng cháo lên.

      "Lạc Nhi tự mình nấu sao, phụ thân phải ăn thử chút nha!" Tô Duy có chút vui vẻ ăn ngụm, nữ nhi là càng ngày càng hiểu chuyện rồi: "Ừ, tay nghề của Lạc Nhi rất tốt nha, mùi vị có chút giống với mẫu thân con." Nhắc tới Tần Trinh, hai người đều có chút thương cảm, nghĩ đến những lời Tô Khê Nguyệt ở kiếp trước, phượng mâu của Tô Khanh Nguyệt xẹt qua chút trầm thể nhận ra.

      "Tất nhiên, Lạc Nhi là hài tử của mẫu thân và phụ thân, đương nhiên là giống mẫu thân nha." Tô Khanh Lạc có chút kiêu ngạo ,ý cười trong giọng xua tan chút thương cảm mới nãy. "Phụ thân, hôm nay nữ nhi đến còn có chuyện muốn xin phụ thân đồng ý."

      Tô Duy sớm bị chọc cho cười ha ha, bộ dáng sáng tỏ: "Ta đoán là hôm nay con có chuyện muốn cầu xin phụ thân, !"

      "Lạc Nhi nghe ngoại tổ mẫu bị bệnh, hơnn ữa mấy ngày nay con nhìn ngoại tổ mẫu, nữ nhi muốn xin phụ thân giúp nữ nhi chuẩn bị xe, ngày mai đến nhà của ngoại tổ mẫu." Tô Khanh Lạc ra.

      Tô Duy có chút ngạc nhiên, nữ nhi của mình giống như là trở thành người khác vậy, đến từ sau khi phu nhân qua đời nữ nhi và mình xa lánh. Chuyện Tô Khanh Lạc và Phủ Tần Quốc Công cũng xa cách ông cũng biết, mặc dù chẳng biết tại sao, nhưng mà nhìn thấy nữ nhi có chút tức giận với Phủ Tần Quốc Công. Nhưng hôm nay nữ nhi vậy mà muốn Phủ Tần Quốc Công.

      "Tốt, quả lâu rồi con nhà của ngoại tổ mẫu, lát nữa ta phái người chuẩn bị cho con, ngày mai đến nhà ngoại tổ mẫu của con nhớ mang theo ít đồ." Lạc Nhi và Phủ Tần Quốc Công thân thiết Tô Duy dĩ nhiên rất vui vẻ, trước kia sau khi Lạc Nhi và Phủ Tần Quốc Công bất hòa, Phủ Tần Quốc Công đối với mình cũng có chút lạnh nhạt, cũng giống như trước kia giúp đỡ mình. Đó cũng là trong những nguyên nhân Tô Duy lạnh nhạt với Tô Khanh Lạc. Bây giờ nữ nhi tự nguyện thân thiết với Phủ Tần Quốc Công, Tô Duy rất vui vẻ, chẳng lẽ bệnh nặng cũng làm cho nữ nhi thay đổi tính tình hay sao? Chỉ là bây giờ tính cách của nữ nhi trái lại rất tốt, so với trước kia càng tốt hơn.

      Tô Khanh Lạc thấy Tô Duy đồng ý, còn chừng chờ, mang theo Cẩn Nhi quay trở về Vi Lạc Các.

      Nhìn bóng lưng của nữ nhi rời , ánh mắt của Tô Duy từ từ thâm thúy. Hôm nay Lạc Nhi trưởng thành giống hệt Trinh Nhi, còn chưa đến tuổi cập kê mà dung mạo đẹp như vậy, có thể tưởng tượng khi đến tuổi cập kê trở nên khuynh quốc khuynh thành như thế nào. Với dung mạo và phẩm hạnh của Lạc Nhi, và mối quan hệ của Lạc Nhi và Phủ Tần Quốc Công, muốn tìm cho nàng vị hôn phu nhà quyền quý cũng khó gì. Như vậy, mình liền có chỗ dựa vững chắc..... Mày kiếm nhíu lại, tính toán trong lòng.

      Tô Khanh Lạc trở lại trong viện, Cẩn Nhi cao hứng : " là quá tốt, ngày mai tiểu thư có thể Phủ Tần Quốc Công!" Phủ Tần Quốc Công tốt hơn Tô Phủ nhiều, cả nhà Tần lão thái gia và Tần lão phu nhân đều lòng thương tiểu thư, cũng giống với Tô Phủ này, hoàn toàn có ai quan tâm tiểu thư.

      "Ngươi cũng nên vui mừng quá sớm, lúc trước ta thân thiết với Nhị di nương bọn họ, dạ tin theo lời kẻ ty tiện bỉ ổi như bọn họ, cãi nhau với cả nhà ngoại tổ mẫu làm thành cái bộ dáng kia, biết bọn họ có thể tha thứ cho ta nữa." Tô Khanh Lạc lưu tình chút nào đánh vỡ vui mừng của Cẩn Nhi.

      Nghe Tô Khanh Lạc xong, Cẩn Nhi hưng phấn lập tức hai tròng mắt chợt tối sầm xuống. Chỉ có thể cầu nguyện, Tần lão thái thái thương phu nhân và tiểu thư như vậy, chắc là tha thứ cho tiểu thư. Bồ Tát phù hộ!
      Last edited by a moderator: 11/7/16
      139duyenktn1 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :