1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khuynh thành phong hoa (72 C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Khuynh thành phong hoa

      Tác giả: Chưa

      Thể loại: Xuyên , tu chân, nam nữ cường, np, HE.

      Nguồn: Wattpad

      Editor + beta: Bạch Ngọc Tuyết

      Độ dài: 71 chương (389 trang wattpad)

      Tốc độ: ngày chương​


      Giới Thiệu

      Nàng, là thế kỉ 21 đệ nhất sát thủ Dạ Mị, tâm ngoan thủ lạt, lãnh khốc cuồng vọng là danh từ riêng của nàng.


      Nàng, là con thừa tướng quyền uy nhất Long Việt quốc, là cái có văn hoá, có nghề nghiệp, có học vấn bao cỏ mỹ nhân.


      khi gả nhập hoàng thất, lại ngay đêm tân hôn bị đế vương vô tình đánh vào lãnh cung.


      khi nàng biến thành nàng, cái sát thủ đứng đầu, cái phượng hoàng rụng lông.


      Ngay cả lãnh cung tiêu điều cũng thế che giấu đầy người nàng hào hoa phong nhã, ngay cả là vải thô áo tang cũng khó che giấu nàng vạn trượng hào quang!

      Các file đính kèm:


    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1 : Xuyên qua làm khí hậu

      - Hoàng hậu nương nương, ngài rốt cục tỉnh! Ô...ô... Trong lúc ngủ mơ Dạ Mị cảm giác vẫn có thanh ồn ào bên tai. Ồn nàng đau đầu vô cùng. Phiền đến mức chỉ muốn đánh người!

      Cố gắng mở lên mí mắt nặng nề. Dạ Mị rốt cục thấy người bên cạnh. tiểu nương rất thanh tú khả ái, lúc này dùng ánh mắt đỏ hoe vì khóc nhìn chăm chăm Dạ Mị. Bất quá cách ăn mặc của nàng như thế nào kì quái như vậy? Thế nhưng vấn búi tóc cổ trang, người mặc cũng là cổ trang.

      - Hoàng hậu nương nương ngài rốt cục tỉnh! Ô....ô...nô tỳ còn tưởng rằng còn được gặp lại ngài! - Tiểu nha đầu phục hồi tinh thần lại nhào vào giường khóc lớn, làm Dạ Mị đau đầu vô cùng, nàng sợ nhất là nước mắt nữ nhân. Huống chi bậy giờ còn đống tình huống có làm . Hơn nữa biết vì sao đầu mình cũng rất đau! Chằng lẽ lúc ngủ bị người đánh lén?

      - Từ từ, ngươi trước đừng khóc! cho ta biết đây là chỗ nào? Còn có vì sao ta lại ở chỗ này? - Dạ Mị cau mày hỏi.

      -Hoàng...hoàng hậu nương nương, ngài làm sao vậy? Nơi này là lãnh cung a!..Ô...ô.. chẳng lẽ nương nương ngài té xuống đụng hư đầu rồi? - Tiểu nha đầu nghĩ đến Dạ Mị bị đụng hư đầu rồi nên mới có thế hỏi vấn đề kì quái này, vì thế càng khóc càng thương tâm.

      Bất quá lúc này Dạ Mị có tâm tư để ý tới nàng. Bởi vì cả đầu nàng rất rối rắm bởi từ - lãnh cung! Lúc đầu Dạ Mị còn còn có chú ý tới tới tiểu nha đầu đối với nàng xưng hô, tại nhớ đến mới phát nguyên lai nàng thế nhưng kêu mình là " hoàng hậu nương nương "!

      Hoàng hậu nương nương - lãnh cung - cổ trang! Nhìn lại xung quanh, cái bàn với phong cách cổ xưa, phòng ốc tuy rằng cũ nát, tiêu điều nhưng cũng khó nhận ra đây căn bản phải kiến trúc đại! Còn có cái giường ngủ của mình, sa trướng (màn) từ xưa, khắc hoa cổ xưa, nguyên gian phòng đều lộ ra nét cổ kính.

      Đầu óc Dạ Mị "Oanh" tiếng, Mộng! Chính mình cũng biết đạp phải vận cứt chó nào? Loại chuyện hi hữu như mua vé số trúng đặc biệt này cũng bị nàng gặp phải! Cuối cùng nên vận khí của nàng quá tốt hay quá xấu đây?

      bên tiểu nha đầu nhìn thấy nét mặt Dạ Mị thay đổi biểu tình, lo lắng hỏi:

      - Nương nương, ngài có chuyện gì sao?

      - Ngô....ta giống như bị mất trí nhớ, nhớ được chuyện trước kia! Ngươi tên gì? Trước cho ta biết tên của ta và chút tình huống cơ bản ! - Rơi vào đường cùng, Dạ Mị cũng đành phải " Kí đến tắc an chi" thôi, trước giả vờ mất trí nhớ thám thính tình báo rồi sau! Dù sao nghe tiểu nha đầu chủ nhân của thân thế này bị té đụng đầu, mất trí nhớ chắc là chọc người hoài nghi.

      - A! Tại sao có thế như vậy? Nương nương, nô tỳ cầu thái y đến xem cho người - Tiểu nha đầu thuần khiết hoàn toàn có hoài nghi Dạ Mị , nôn nóng muốn chạy tìm thái y.

      - cần, ta sao! Ngươi vẫn là trước cho ta biết chút tình huống ! - Đùa giỡn cái gì! Nếu tìm thái y đến làm lộ làm sao bây giờ? Ai biết y học kỹ thuật nơi này thế nào!

      - Này....nương nương, nô tỳ hay là vẫn nên tìm thái y tới chuẩn đoán cho ngài trước ? - Tiểu nha đầu chưa từ bỏ ý định nôn nóng , lại bị cái ánh mắt sắc bén của Dạ Mị cản lại, sợ tới mức trong lòng run run! Trực giác của nàng cho thấy nương nương có cái gì đó giống với, nhưng cũng nghĩ nhiều cái gì, chỉ nghĩ mất trí nhớ làm cho tính tình đại biến thôi!

      - Nô tỳ kêu Tiểu Thuý, nương nương khuê danh kêu... - Tựa hồ là dám ra, Tiểu Thuý do dự nhìn về phía Dạ Mị.

      - có việc gì, trực tiếp kêu lên !

      - Dạ nương nương khuê danh Thượng Quan Nhã Nhi, là nhị nữ nhi thừa tướng quốc ta, cũng là đệ nhất mỹ nhân Long Việt quốc chúng ta! Nương nương còn có vị huynh trưởng kêu Thượng Quan Sở Hàn, Đại thiếu gia từ rất thương nương nương, cảm tình của nương nương cùng đại thiếu gia luôn rất tốt! tại đại thiếu gia làm việc bên ngoài, liền ngay cả nương nương vào cung cũng biết. Nếu để thiếu gia biết nương nương bị uỷ khuất như vậy nhất định đau lòng muốn chết! nhất định tìm hoàng thượng cầu tình, hoàng thượng cùng thiếu gia cảm tình rất tốt, khẳng định khai ân, đến lúc đó nương nương có thể ra khỏi lãnh cung!

      Nhìn Tiểu Thuý vẻ mặt hưng phấn, Dạ Mị bất đắc dĩ thở dài hơi, đúng là nha đầu ngốc! Tâm đế vương làm sao dễ dáng như vậy bị người ảnh hưởng? Cảm tình dù cho có tốt, cũng có kiêu ngạo của đế vương! Huống chi tục ngữ phải "gần vua như gần cọp" sao? Lãnh cung này tuy cũ nát, tiêu điều chút. Nhưng vẫn có thể xem như địa phương an toàn, thanh tịnh.

      - Hoàng thượng tên là gì? Trừ bỏ Long Việt quốc, bên ngoài có quốc gia khác hay ?

      - Này....nô tỳ dám thẳng hô tục danh hoàng thượng! - Tiểu Thuý run run .

      - có việc gì, nơi này cũng có người khác, ! - Dạ Mị bất đắc dĩ . hiểu này đó cổ nhân, tên đặt ra phải để cho người khác kêu sao?

      - Nô tỳ....nô tỳ dám a! Bị người khác biết là bị chém đầu! Tiểu Thuý sợ hãi nhìn Dạ Mị, rất hi vọng nương nương nhà mình có thế tha cho nàng, đáng tiếc trời chiều lòng người!

      - Ngươi nếu , tại ta chém đầu ngươi! - Dạ Mị lạnh giọng uy hiếp. Nàng vốn phải người có kiên nhẫn gì, càng chán ghét người khác lặp lặp lại nhiều lần phản bác nàng!

      - Nương nương cần a! Nô tỳ ! Hoàng thượng tên là Hiên Viên Thương, là đế vương lợi hại nhất trong lịch sử! Hơn nữa tướng mạo hoàng thượng cũng rất tuấn, rất nhiều nữ tử chưa lấy chồng đều chờ đợi có ngày có thể tiến cung theo ngài đâu! - Tiểu Thuý đỏ mặt , bên còn dùng ánh mắt rất ái muội nhìn Dạ Mị, nhìn xem trong lòng nàng trận lạnh lẽo! Chẳng lẽ Thượng Quan Nhã Nhi lúc trước thế nhưng coi trong tên hoàng đế ngựa đực này?

      - Tiếp tục !

      - Dạ tuy rằng có rất nhiều nữ tử đều thích hoàng thượng, nhưng mà phi tử được hoàng thượng sủng ái nhất chỉ có người! Là con Trần đại tướng quân Như Quý Phi, dung mạo chỉ hơi kém cỏi so với ngài chút, là kinh thành đệ nhất tài nữ! Hơn nữa Như Quý phi làm người dịu dàng thiện lương, là người tốt, khó trách hoàng thượng thích nàng! A! Thực xin lỗi nương nương, nô tỳ sai rồi! - ý thức được mình lời nên , Tiểu Thuý vội vàng che miệng mình lại cầu xin tha thứ.

      - có gì, xem còn có quốc gia khác hay . - Dạ Mị buồn bực, chính mình thích tên hoàng đế ngựa đực kia, liền ngay cả bộ dạng là tròn hay là dẹp cũng biết! Bất quá thủ đoạn của Như Quý Phi kia cũng tốt! Ha ha, nếu nàng thực giống như bên ngoài biểu như vậy làm sao có thể sống sót trong hậu cung? Còn có thể độc bá quân ân, ngồi ổn Quý Phi vị. Nữ tử có thể sinh tồn trong hậu cung lại có mấy ai thực là thiện lương vô hại đâu?

      - Hồi nương nương, trừ bỏ Long Việt quốc ta, bên ngoài còn có Tuyết Yên quốc cùng Vũ Thần quốc, mặt khác xung quanh thân còn có mấy cái tiểu quốc. - Tuy rằng kì quái chuyển biến của nương nương, nhưng nàng cũng dám tò mò tìm kiếm! Làm nô tỳ mà ngay cả điểm này cũng biết chết biết mấy trăm lần.

      - Ân, ta biết, Sau này ngươi kêu ta tiểu thư ! Còn có cần quỳ xuống cũng cần tự xưng nô tỳ, ta phiền lòng!

      - Nương nương, này hợp lễ nghi! - Tiểu Thuý sợ hãi nhìn Dạ Mị .

      - Nếu ta là chủ tử nên nghe ta! Về sau ngươi kêu Thuý Y , giúp ta cầm cái gương lại đây! - Nhìn ra Dạ Mị kiên nhẫn, Thuý Y (sau này kêu Tiểu Thuý là Thuý Y) cũng chỉ có thể cúi người đáp ứng.

      Cấm lấy gương đồng Thuý Y đưa qua để tại trước mặt, Dạ Mị kinh ngạc ngay cả cằm đều muốn rơi xuống! Chỉ thấy thiếu nữ trong gương làn da nhẵn nhụi tia tỳ vết nào, ngũ quang tinh xảo phảng phất như trong tranh vẽ. Cả gương mặt khéo léo có chút thần sắc có bệnh, chút nào tổn hại mỹ cảm, ngược lại thêm tia bệnh trạng mỹ, càng thêm chọc người triều mến. Lông mày lá liễu vẽ mà to, mị nhãn như tơ câu hồn lòng người, lông mi dài đậm quăng xuống mí mắt bóng ma, chiếc mũi cao khéo léo thẳng đứng, môi hồng tô mà đỏ. Thấy thế nào đều là tinh mê người! Chẳng sợ có động tác gì, chỉ đơn giản ánh mắt, cái biểu tình cũng để cho người ta tâm viên ý mãn.

      Trời ạ! Này ràng cùng mặt mình giống y như đúc thôi! Chỉ là tuổi trẻ ít mà thôi, khoảng chừng dưới 16 tuổi, chính mình đúng là lời to! Dạ Mị vừa lòng nở nụ cười.

      Từ nay về sau Dạ Mị chính là Thượng Quan Nhã Nhi, Thượng Quan Nhã Nhi chính là Dạ Mị! Trong lòng lặp lại mấy lần sau, Dạ Mị liền đem gương đưa cho Thuý Y:

      - Ngươi trước xuống , ta muốn nghỉ ngơi chút.

      - Dạ, tiểu thư! - Thuý Y cung kính lui ra ngoài, chì chừa mình Dạ Mị trong phòng miên man suy nghĩ.

      Xem ra từ ngày mai bắt đầu muốn hảo hào rèn luyện khối thân thể này chút, bằng cũng thể luyện võ! Hoàng cung này dù sao cũng phải nơi tốt để mình an thân lập mệnh, từ xưa tới nay hoàng cung đều là nơi đen tối dơ bẩn nhất, tuy rằng mình sợ phiền toái, nhưng cũng nghĩ bị phiền toái cuốn lấy! Vì sau này vẫn là nên nắm chặt thời gian luyện trước kia võ học, sớm chút thoát khỏi hoàng cung mới tốt.

      Bỗng nhiên Dạ Mị cẩn thận liếc đến cổ tay mình, lúc nãy còn có chú ý, tại nhìn kỹ đó ràng chính là cái vòng tay mình được đến ở thế kỉ 21 thôi! Chính mình phải linh hồn xuyên qua sao? Như thế nào có thể đem nó mang đến đây?

      Có cổ quái!

      Dạ Mị muốn đem cái vòng lấy xuống, lại như thế nào cũng lấy được, mỗi lần đến mu bàn tay lại tự động thu lại! là quỷ dị! Rơi vào đường cùng Dạ Mị đành phải đem tay giơ lên trước mặt cẩn thận quan sát chiếc vòng tay này. Cả vật thể là màu xanh biếc tinh oánh, nhìn ra là dùng tài liệu gì làm thành, giống như ngọc cũng phải ngọc! Mặt còn có chút đồ văn cổ xưa, Dạ Mị tự nhận kiến thức coi như uyên bác, lại vẫn như cũ xem hiểu đồ văn bên , chỉ cảm thấy rất xa xưa, rất tinh xảo!

      - là cổ quái a! trừ bỏ phong cách cổ xưa lại tinh xảo ít cũng có gì đặc biệt thôi! - Dạ Mị thấp giọng than thở - chẳng lẽ muốn dùng ý niệm xem như trong tiểu thuyết gian huyền huyễn?

      Dạ Mị có cách, biết nơi này có cổ quái lại vẫn tìm ra địa phương kì quái, vì thế muốn đem ngựa chết chữa thành ngựa sống, biết là bị nàng đánh bậy đánh bạ đụng phải!

      - Ý niệm....tinh thần lực! Đúng, giống như chính là dùng tinh thần lực! - Dạ Mị cố gắng tập trung tinh thần lực tra xét vòng tay, chỉ chốc lát sau liền mơ hồ thấy được gian bên trong, đẹp giống như tiên cảnh vậy!

      Dạ Mị vẻ mặt vui mừng, bất quá lập tức tiếc nuối :

      - Ai, nếu có thế vào xem là tốt rồi!

      Vừa dứt lời, Dạ Mị liền cảm thấy trận choáng váng, thời điểm lại mở mắt ra lại phát mình đến bên trong vòng tay

      - Chẳng lẽ muốn như thế nào chỉ cần nghĩ chút là có thể sao?

      Dạ Mị vui mừng đánh giá bốn phía, rất đẹp! Tiều kiều lưu thuỷ, núi cao thác nước...quả thực so với thắng cảnh du lịch đại còn hoàn mỹ hơn! Bên có rất nhiều nhân sâm, tuyết liên và số trân quý dược liệu nhận ra! Bên cạnh dược phố là toà vườn trái cây, bên trong kết đầy đủ các loại trái cây. Tuy rằng đều là Dạ Mị chưa thấy qua, nhưng lại cảm giác được mặt có tiên khí nhè lượn lờ, tất nhiên phải vật phàm!

      Dạ Mị suýt chút nữa cười rút qua!

      Tiếp tục phía trước trong chốc lát, toà cung điện tinh mĩ đập vào mắt, đình thai lầu các chạm trỗ rường cột, khí thế bàng bạc đẹp sao tả xiếc! Khắp nơi đều lộ ra uy nghiên xa xưa, khí tức tinh sảo đồ sộ! Tâm Dạ Mị hung hăng chấn động chút. chủ điện ba chữ rồng bay phượng múa viết "Hoa Thanh cung" to, Dạ Mị tâm tình kích động đẩy cửa vào.

      Vừa mới vào trong điện, lão đầu tiên phong đạo cốt từ từ xuất trước mặt Dạ Mị, doạ Dạ Mị nhảy dựng.

      - Ngươi là ai? - Dạ Mị cau mày hỏi. Tuy rằng trong lòng rất kinh ngạc, nhưng mà mặt lại bình tĩnh như trước, chỉ thầm đề phòng trong lòng.

      - Tiểu oa nhi định lực hảo! cần lo lắng, này chỉ là đoạn hình ảnh mà thôi! Ta là đại chưởng môn thứ 9 của Hoa Thanh phái,Phong Linh Tử, nơi này là tiên sơn động phủ Hoa Thanh phái. Hoa Thanh phái là tu chân đại môn phái ở thời kì thượng cổ, nhưng là bảo bối nhiều lắm nên bị người đỏ mắt, bổn môn đệ tử bị các môn phái khác cùng tấn công, cuối cùng vì nhân số địch lại nên toàn bộ ngã xuống. Ta muốn đem này nọ của bổn môn cho bọn bại hoại đó, nên trước khi ngã xuống đem cả toà tiên sơn dời đến bên trong vòng tay. lại dùng bí pháp đưa đến dị giới chờ đợi người hữu duyên. - Nghĩ đến dĩ vãng thảm thiết, Phong Linh Tử vả mặt đầy bi ai thê lương.

      - Tu chân? - Dạ Mị nghi hoặc .

      - Đúng, tu chân! ngày kia khám phá đại đạo liền có khả năng phi thăng thành tiên! - Thời điểm Phong Linh Tử những lời này như thế nào có cảm giác thúc thúc phá hư dụ dỗ tiểu nương đâu?

      - đời này có người tu chân? - Dạ Mị kinh ngạc hỏi. Cho tới nay nàng đều nghĩ tu chân chỉ là trong truyền thuyết mà thôi, dù sao thành tiên là chuyện mà rất nhiều người nghĩ cũng dám nghĩ.

      - Đương nhiên! Tiểu nữ oa, ngươi có nguyện ý làm đồ đệ ta, trở thành đệ thập đại chưởng môn Hoa Thanh phái, đem Hoa Thanh phái ta lần nữa phát dương quang đại? - Phong Linh Tử vẻ mặt chờ mong hỏi.

      - Chẳng lẽ ngươi muốn ta giúp ngươi trùng kiến môn phái? Kia phải rất phiền toái? Ta có chỗ tốt gì? - Dạ Mị điển hình là con hồ ly, ràng trong lòng có ý muốn bái sư, lại vẫn nghĩ đến tranh thủ thêm chút phúc lợi cho mình.

      - Tiểu nữ oa ngươi cần phải nghĩ kỹ, lấy tư chất của ngươi phi thăng thành tiên là chuyện sớm muộn! Có bao nhiêu người nghĩ cả đời cũng đều được đến, chỉ có thể chung thân thương tiếc đâu! - Phong Linh Tử cũng nghĩ buông tha cho đồ đệ tốt như vậy, xem tư chất nàng, Hoa Thanh phái trong tay nàng lần nữa sáng rọi cũng phải là chuyện thể nào!

      - Có làm tiên hay cũng có cái gì lớn lao? Làm phàm nhân tốt a, sau trăm tuổi vẫn như trước có thể luân hồi trọng sinh! - Dạ Mị chẳng hề để ý .

      - Bạo khiển thiên vật a!( cái này ta cũng biết nó có nghĩa gì) Như vậy , chỉ cần ngươi đồng ý, tất cả thiên tài địa bảo nơi này đều là của ngươi, về sau vô luận ngươi dùng như thế nào ta cũng xen vào! - Phong Linh Tử vẻ mặt bi phẫn .

      - Cho dù ta cầm trái cây này làm cầu đá ngươi cũng xen vào? - Dạ Mị vẻ mặt giảo hoạt cười .

      - Mặc kệ - Trời ạ! Cái này đều là thần quả thiên kim khó cầu ở Tu Chân Giới, nàng thế nhưng muốn cầm làm cầu đá.

      - Hắc hắc vậy là tốt rồi, bằng ta sợ lương tâm bất an a! Như vậy tại ngươi có thể đem tất cả cấm chế đều giải ? - Thời điểm ở bên ngoài Dạ Mị sớm biết được mặt đồ vật nơi này tựa hồ đều có tầng cấm chế, cho đến sau khi nhìn thấy Phong Linh Tử nàng mới dám khẳng định.

      - là tiểu hồ ly! Ta tại giải phong toàn bộ, bất quá sau khi xong thời gian của ta cũng còn nhiều. Bên trong phòng lầu 2 có rất nhiều ngọc giản, bên là các loại công pháp, mặt khác có ít đan dược cùng pháp bảo ngày xưa lấy được, còn có chút tài nguyên khoáng sản luyện khí, sau này ngươi tiếp tục chầm chậm hiểu biết . - Phong Linh Tử nhất nhất công đạo hết, hai tay lập tức kết ấn, đem cấm chế toàn bộ đều giải.

      Nhìn bóng dáng dần dần mơ hồ, trong lòng Dạ Mị cũng có chút buồn phiền, cung kính đối với Phong Linh Tử cúi đầu:

      - Hoa Thanh phái đệ thập đại chưởng môn bái kiến sư phụ!

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2 : Thu đồ đệ (1)


      - Ha ha...Hảo! Hảo! Hảo! Vi sư tâm nguyện xong, tiếc nuối duy nhất là thể tự mình dạy dỗ ngươi, thể tận mắt thấy ngươi thành tài! Ngươi nhất định phải hảo hảo nỗ lực mới được a! - Phong Linh Tử vừa vui mừng lại vừa tiếc nuối , còn có thêm tia áy náy, lúc tu luyện nếu có ai ở bên chỉ điểm phải rất nhiều đường vòng, có thành tài hay hoàn toàn dựa vào ngộ tính bản thân.


      - Dạ, đồ nhi nhất định làm Hoa Thanh phái xấu mặt! - Dạ Mị trịnh trọng bảo đảm . Theo thanh của nàng vừa rơi xuống, bóng dáng Phong Linh Tử cũng hoàn toàn biến mất. Tâm Dạ Mị hiểu sao lại phiền muộn.


      Sửa sang lại tâm tình mình chút, Dạ Mị liền về phía lầu 2. Căn phòng thứ nhất bên trong trưng bày mười mấy cái ngọc giản và trăm cái bình ngọc tinh mỹ, nếu có gì bất ngờ xảy ra bên trong đó có lẽ là đan dược thôi?


      Dạ Mị cầm lấy cái ngọc giản xanh biếc có vẻ đặc thù lên xem xéc. Khúc dạo đầu thứ nhất viết là "Tiên Linh Quyết" là bí pháp bổn phái, là của lịch đại chưởng môn chuyên tu, thể mình truyền cho bất cứ kẻ nào! - Nghĩ đây có lẽ là quyển công pháp rất lợi hại ? Có lẽ có quy định như vậy là vì đảm bảo thực lực của chưởng môn.


      Kế tiếp là nội dung tầng thứ nhất, mặt sau Dạ Mị cũng nhìn tới, chỉ có sau khi luyện thành tầng thứ nhất mới có thể mở cấm chế tầng thứ hai ra. Bởi vì tiến hành theo chất lượng, để tránh cho người tu luyện quá nóng lòng đòi cao mà tẩu hoả nhập ma. Làm theo lời ngọc giản, sau khi Dạ Mị tìm được tẩy tuỷ dịch ôn hoà cân đan liền ngồi chiếu tiến hành Trúc Cơ.


      Tu Chân chủ yếu chia làm: Trúc Cơ, Ngưng Khí, Luyện Thần, Tâm Động, Nguyên , Xuất Khiếu, Phân Thần, Hợp Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp mười đại giai đoạn. Từng giai đoạn lại chia làm Tiền, Trung, Hậu tam kỳ, càng về phía sau càng khó tiến thêm tầng.


      Trải qua phen thống khổ do tẩy tuỷ dịch ôn hoà cân đan mơ hồ làm Dạ Mị ngất xỉu sau. Dạ Mị rốt cục nhập định bắt đầu Trúc Cơ. Năm ngày sau, Dạ Mị vui sướng mở hai mắt.


      - Ha ha, thành công!


      Đắc ý quá suýt chút nữa làm nàng quên thân phận tại của chính mình - lãnh cung khí hậu! Lập tức suy sụp sắc mặt.


      - Xong rồi, cũng biết qua bao lâu, tiểu nha đầu kia phát thấy ta chắc khóc chết mất!


      dám chậm trễ nhiều lắm, ý niệm Dạ Mị vừa động, lại về tới cái giường băng lãnh kia.


      - Chẳng lẽ nàng còn chưa có phát ra ta mất tích rồi? - Dạ Mị khó hiểu lẩm bẩm, bời vì nàng có thế ràng cảm nhận được Thuý Y còn ở bên ngoài bận việc, chút cũng có sốt ruột.


      - tiểu thư, ngài tỉnh rồi sao? đến giờ ăn cơm chiều.


      - Nga, ngươi vào - đúng a! Ta ít nhất cũng phải dùng mấy ngày mới có thế thành công Trúc Cơ? Chẳng lẽ thời gian bên trong nhanh hơn so với bên ngoài? Tạm thời đem nghi hoặc giấu trong lòng, Dạ Mị định sau này mới hảo hảo thí nghiệm chút.


      - Tiểu thư..... - Thuý Y sau khi mở cửa vào ngây ngốc nhìn mặt Dạ Mị.


      - Làm sao vậy? - Dạ Mị khó hiểu sờ soạng mặt mình. Chẳng lẽ bị huỷ dung rồi? Kinh ngạc như vậy làm chi?


      - Trời ạ! Tiểu thư người trở nên càng xinh đẹp! - Thuý Y phục hồi tinh thần lại kinh diễm kêu lên.


      - ? Đem gương cho ta xem.


      - Đây, tiểu thư - Thuý Y mang gương qua đưa, bên còn nhìn chằm chằm mặt Dạ mị tha, thậm chí Dạ Mị hoài nghi mặt mình có thể bị nàng nhìn mọc ra đoá hoa nữa!


      - Ách! - Dạ Mị sợ hãi nhìn mặt mình trong gương. Nguyên bản khuôn mặt tuyệt mỹ lúc này càng trở nên hoạ thuỷ! Nguyên nhân có lẽ là Trúc Cơ thành công, cả người đều nhiều hơn chút linh khí, da thịt nõn nà trở nên càng óng ánh trong suốt, da thịt tuyết trắng thêm tia đỏ bừng. Dạ Mị hoàn toàn cảm thấy chính mình có thể làm hoạ quốc hồi, là hồng nhan hoạ thuỷ a!


      - Cầm thôi, đem cơm chiều vào đây, ta đói bụng. - Dạ Mị bất đắc dĩ buông gương. Ai, xem ra về sau gương mặt này đem đến cho mình ít phiền toái! Lớn lên như vậy rốt cục là đúng hay sai đây?

      - Dạ, Thuý Y trước hầu hạ tiểu thư thay quần áo .

      - Hảo. - Thiếu chút nữa quên, mình căn bản biết mặc y phục cổ đại a, quá rườm rà, tầng lại tầng! Bất quá , bộ dạng của thân thể này lớn lên cũng sai, nên lồi lồi, nên lõm lõm, hoàn toàn là tiêu chuẩn đường cong chữ S.


      Ngồi giữa cái bàn, Dạ Mị trợn mắt, há hốc mồm mà nhìn 2 món đồ ăn bàn - mâm rau xanh và chén canh đậu hũ!


      - Chúng ta mỗi ngày đều ăn cái này à? Hoàng cung rất nghèo sao? - Dạ Mị hết nổi hỏi.


      - phải! đều do bọn cẩu nô tài thấy gió chiều nào che chiều đó này, gặp tiểu thư ngài thất sủng cho ngài cái sắc mặt tốt, tất cả Nội Vụ phủ phân cho đều bị bọn họ cắt xén! - Thuý Y cả gương mặt bi phẫn , bên còn vụng trộm chú ý nhìn sắc mặt Dạ Mị, thấy nàng có biểu tình gì khác mới dám ra. Ngay từ lúc đầu, nàng bị tiểu thư mạnh mẽ đem nàng ngồi lên bàn, còn mệnh lệnh nàng phải cùng nhau ngồi ăn cơm, Thuý Y lay chuyển được cũng đành phải đồng ý.


      - Quên , đừng chấp nhặt với bọn nô tài này. Nếu có ai chống sau lưng, cho dù cho bọn họ trăm lá gan bọn họ cũng dám làm như thế. - Dạ Mị khinh thường . Những tiểu xiếc trong hậu cung đó mình sớm biết đến thể biết ! tục ngữ " chưa ăn qua thịt heo còn chưa thấy heo chạy sao?". Tiểu thuyết đại này, TV sớm chiếu hết.


      - Tiểu thư! Ngài là .... - Thúy Y còn chưa có xong bị Dạ Mị đánh gãy, vì thế tiếp theo cả phòng chỉ còn lại thanh nhai nuốt, ai cũng cần nhiều lời nữa.


      Cơm chiều ăn xong, Dạ Mị lấy cớ thân thể khỏe mình ngồi trong phòng. Đóng chặt cửa phòng xong, vội vàng tiến vào vòng tay khẩn cấp bắt đầu tu luyện, nàng nhìn đến linh khí bên trong vòng tay so với bên ngoài cao rất nhiều, tu luyện đứng lên cũng làm ít công to.


      Kế tiếp ba tháng sau, trừ bỏ thời gian ăn cơm Dạ Mị đều vào bên trong vòng tay dốc lòng tu luyện. Sau khi trải qua nhiều lần thí nghiệm, rốt cục cũng hiểu vấn đề về thời gian. Thời gian bên trong vòng tay quả nhanh hơn so với bên ngoài rất nhiều, bên ngoài ba tháng, bên trong vòng tay lại ba năm.


      Thời gian dài như vậy, Dạ Mị rốt cục gập ghềnh sờ soạng đến Luyện Thần hậu kỳ, nhưng lại bị đứng ở quan này thế tiếp tục tiến thêm tầng. Dạ Mị cũng biết là thể khẩn cấp, tu chân trừ bỏ chú ý thiên phú cùng ngộ tính, bên ngoài còn có tâm tình cũng rất trọng yếu! Cho nên Dạ Mị thiếu nhất chỗ hỏng cũng chỉ là tâm tình lĩnh ngộ thôi!

      Chương 2 : Thu đồ đệ (2)


      Tại trong khoảng thời gian này, Thuý Y vẫn tận tâm tận sức chiếu cố nàng, cùng với nàng ở chung trong lãnh cung này chịu khổ vẫn có câu oán hận nào. Thông qua xem xét, Dạ Mị phát tiểu nha đầu này rất thông minh, nhưng chỉ có điều là quá đơn thuần! Bất quá ra rất trung tâm với mình, đúng, phải là rất trung tâm với Thượng Quan Nhã Nhi! Nhưng mà có gì khác nhau sao? phải tại Dạ Mị chính là Thượng quan Nhã Nhi, Thượng Quan Nhã Nhi chính là Dạ Mị sao?


      - Thuý Y, ta có thể tin tưởng ngươi ? - Dạ Mị vừa hỏi vừa dùng chút tinh thấp áp bức, nếu có thể dưới tình huống như vậy còn có thể dối mà bị nàng phát đúng có ai làm được.


      - Tiểu thư, mạng của Thuý Y đều là của tiểu thư, đời này Thuý Y cho dù chết cũng vĩnh viễn phản bội tiểu thư! - Thuý Y cuống quít quỳ xuống kiên định .


      - Được rồi! Ngươi đứng lên ! Nhớ kỹ lời ngươi hôm nay, nếu như có ngày ngươi phản bội ta, ta nhất định tự tay giết ngươi. - Dạ Mị sắc bén nhìn chằm chằm Thuý y , đội mắt đẹp lạnh như băng chút độ ấm nào.


      - Dạ, Thuý Y nhớ kỹ! - Thuý Y bị khí tức nguy hiểm mãnh liệt của Dạ Mị dọạ tới mức tim đập chậm nửa nhịp, hàn khí tự giác dâng từ lòng bàn chân lên, nàng luôn cảm giác từ ba tháng trước tiểu thư nhà mình sau khi tỉnh lại giống như thay đổi thành người khác, tại nàng luôn làm cho người ta sợ hãi từ trong nội tâm!


      - Tốt, ngươi theo ta. Chờ lát sau cho dù thấy cái gì cũng cần kinh ngạc! Lại càng cho ngươi nhắc với bất kỳ kẻ nào, cho dù là phụ thân hay đại ca ta cũng giống nhau! - Dạ Mị nghiêm túc dặn dò.


      - Dạ, tiểu thư! - Tuy rằng Thuý Y ràng những lời này là có ý tứ gì, nhưng đối với nàng mà , lời tiểu thư cũng như thánh chỉ, chính mình cho dù thế nào cũng thể vi phạm.


      Sau trận hoa mắt choáng váng, hai người đồng thời biến mất tại chỗ. Bên trong vòng tay, Thuý Y mở to mắt dám tin tất cả những gì mình thấy, nhìn cảnh tượng xa hoa xung quanh, trừ bỏ khiếp sợ ở ngoài, bên trong còn nghẹn đống nghi vấn lớn.


      - Nơi này là tiên phủ Hoa Thanh phái, ta là chưởng môn đời thứ ba Hoa Thanh Phái!.... - Sau đó, Dạ Mị đem tất cả những gì liên quan đều cho Thuý Y, nghe đến Thuý Y chậc chậc lấy làm kỳ lạ, trợn mắt há hốc mồm, đầu óc đều theo kịp tại! Làm sau khi Dạ Mị xong , Thuý Y cả người ngốc lăng chết đứng.


      - Thuý Y, ngươi có đồng ý bái ta làm thầy? - Dạ Mị sớm nghe thế giới này nguyên lai trừ bỏ người luyện võ ra cũng có người Tu Chân, nên có tiếp tục giải thích nhiều về chuyện Tu Chân.


      - A? Nguyện....nguyện ý! Thuý Y bái kiến sư phụ! - Thuý Y quả thực bị miếng bánh từ trời rơi xuống này đụng choáng váng, vội vàng quỳ xuống dập đầu bái sư. Thế giới này người Tu Chân cũng ít, nhưng là cái nha hoàn như nàng cũng dám trông cậy vào chuyện có thể tu luyện. Tu Chân những cần vào căn cốt thượng hạng, công pháp, còn cần tiêu phí tiền bạc rất lớn, thậm chí có cả tiền cũng mua được! Tỷ như pháp bảo cùng đan dược của Tu Chân giới.


      biết bao nhiêu người nằm mơ đều muốn có ngày có thể bước vào cửa lớn của môn phái Tu Chân, chờ đợi ngày kia có thể phi thăng thành tiên, nhưng mà tiêu chuẩn thu đồ đệ của môn phái rất nghiêm khắc. Trừ bỏ có tiền còn có thể vào dễ dàng, thường dân bình thường chỉ có căn cốt tốt mới có thể vào, làm thấp đẳng nhất ngoại môn đệ tử, chuyên làm việc nặng của hạ nhân. tại lại có cái kinh hỉ lớn như vậy xảy ra trước mặt, làm Thuý Y có thể nào kích động?


      - Tốt! Đứng lên , từ nay về sao ngươi là tứ đại đệ tử Hoa Thanh phái ta! Sau này ở trước mặt người ngoài ngươi cứ bảo ta là tiểu thư . Đến, ta đến giúp ngươi Trúc Cơ. - Dạ Mị cũng cao hứng, ở trong lòng nàng Thuý Y giống như là tiểu muội muội, nàng tính thời điểm ra khỏi hoàng cung có thể đem Thuý Y mang theo, bằng để tiểu nha đầu đơn thuần ở địa phương ăn thịt người này, phỏng chừng chết toàn thây ? Hơn nữa nàng phát căn cốt của Thuý Y rất sai, có lẽ là khả tạo chi tài.


      - Dạ, sư phụ! - Thuý Y hưng phấn khó có thể hình dung, nàng biết kiếp trước có phải là mình tích nhiều phúc, để kiếp này có thể gặp tiểu thư, cũng bởi vậy có cơ hội có thể hoàn thành được giấc mộng cả đời của người khác!


      - Đây là tẩy tuỷ dịch ôn hoà cân đan, sau khi dùng rất thống khổ, trong khoảng thời gian này ngươi nhất định phải chống đỡ được! - Bên trong lầu các, Dạ Mị vẻ mặt trịnh trọng dặn dò Thuý Y.


      - Sư phụ yên tâm, Thuý Y nhất định chống đỡ được! - Kiên định trong mắt Thuý Y là thể nghi ngờ, nàng tuyệt đối làm cho sư phụ thất vọng!


      - Tốt, vậy bắt đầu - Trong mười ngày kế tiếp, Dạ Mị luôn nôn nóng chờ đợi bên cạch. Rốt cục Thuý Y cũng từ trong nhập định tỉnh lại, hưng phấn với Dạ Mị:


      - Sư phụ, ta thành công!


      - Ha ha, chúc mừng! Về sau ngươi phải nỗ lực tu luyện a! -Dạ Mị cũng rất cao hứng vì nàng, đây chính là đồ đệ thứ nhất của mình đâu!


      - Dạ, sư phụ yên tâm, Thuý Y nhất định hết sức nỗ lực. - Đối với Dạ Mị, Thuý Y là kính ngưỡng từ trong lòng, trong lòng nàng sớm thề muốn cả đời theo bên người Dạ Mị, thề sống chết trung thành! Nếu tiểu thư cho ta cơ hội, ta phải tốt lợi dụng cơ hội này làm cho chính mình trưởng thành lên, như vậy mới xứng đứng ở bên người tiểu thư.


      - Tốt lắm, chúng ta trước ra ngoài , ta nhưng là sớm đói bụng đâu. mấy ngày nay ăn trái cây miệng ta lạc đến mức có thể ra chim chóc tới rồi! - biết tốt xấu! Kia nhưng là tiên quả mà bao nhiêu người ước mơ a! Là tiên quả a!


      - A! qua bao lâu a?


      - Bên trong này qua mười ngày, bên ngoài cũng chỉ mới có ngày thôi!


      - Nga, ta đây ra ngoài nấu cơm! - Cho tới bây giờ Thuý Y vẫn hết sức tò mò đối với nơi này, bất quá còn nhiều thời gian mà, tại nhiệm vụ hàng đầu là cho tiểu thư nhà mình ăn no a!


      - Ân, thôi.


      Cơm chiều ăn xong, Dạ Mị đột nhiên có hưng trí muốn ca hát! Nghĩ chính mình vào thế giới này cũng ba tháng, mỗi ngày đều bận rộn tu luyện, còn có thả lỏng tâm tình mình chút đâu! Vì thế từ trong vòng tay mang ra Dao Nguyệt Cầm, cầm này chính là thượng phẩm tiên khí Hoa Thanh Cung, tiếng đàn có công hiệu ngưng thần tĩnh khí, cũng có thể biến thành vũ khí giết người trong vô hình, bình thường chỉ đem làm cầm bình thường mà đạn tấu.


      Dạ Mị tại trong Hoa Thanh Cung, liếc mắt cái là nhìn trúng nó, chờ thực lực của mình nâng cao bước là có thể tế luyện.


      - Sư phụ, ngài có thế đánh đàn sao? - Thuý Y kinh ngạc nhìn cầm trong tay Dạ Mị, chính mình từ theo bên người tiểu thư, như thế nào biết nàng biết đánh đàn?


      - Đúng vậy, ngươi cứ ngồi nghe thử xem ! - Dạ Mị cười đắc ý. Tuy rằng kiếp trước chính mình là sát thủ, nhưng cũng nhiều khi vì nhiệm vụ mà nguỵ trang thành các loại nhân vật, nên có thân tạp học! Cầm kỳ thư hoạ lại là cái gì? đại nàng là giới sát thủ có tiếng"thiên biến hồ ly", muốn làm nhân vật nào làm nhân vật ấy, có chút sơ ghở, giảo hoạt giống như hồ ly vậy.


      Dạ Mị ngồi ở bàn đá chờ dọn xong cầm, ngón tay thon ngọc nhàng kích thích huyền cầm, môi đỏ hé mở:


      (Phát chúng ta ý tưởng dần dần bất đồng.


      Phát chúng ta càng ngày càng thích khắc khẩu.


      Phát của ngươi lãnh mạc dần dần trở nên hơn.


      Phát ngươi cũng nghe ta giải thích.


      Phát ngươi hoàn thích kia loại nhan sắc.


      Phát ngươi hoàn nghe kia thủ khả ái ca.


      Phát của ta yếu ớt dần dần trở nên lớn.


      Phát ta rốt cục tìm được tịch mịch.


      Thân ái chúng ta rốt cục làm sao vậy.


      Mệt mỏi nghĩ muốn buông tay.


      Ái phải muốn tới tới muốn đơn giản như vậy


      Nếu chân như vậy ngươi cảm thấy đáng đáng.


      cho ta biết chúng ta đến tột cùng chỗ nào sai lầm rồi.


      Giờ khắc này chúng ta trầm mặc.


      Chúng ta vui vẻ thời khắc lại nhớ này bi thương cố tình phải nhớ như thế khắc sâu)

      ... ...(ta rất thích bài hát "Thân ái, chúng ta đến tột cùng làm sao vậy")


      Khúc phong hoàn toàn mới, giai điệu bi thương, tiếng lược hiển trầm thấp, làm cho người ta bất giác say mê trong đó.
      Aliren thích bài này.

    4. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      @Nyanko129 rất siêng :3 sáng sớm post rùi :v

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3 : mệnh định gặp gỡ bất ngờ (1)


      Cách lãnh cung xa, đám người chính là từ phương hướng khác tới. Bỗng nhiên vài câu tiếng ca theo gió bay đến làm ánh mắt mọi người sáng rọi, hai nam tử mặc y phúc quý giá tuốt đằng trước bỗng nhiên dừng chân lại, trăm miệng lời :


      - Ca từ đẹp quá a!


      Sau đó liền bất chấp bọn hạ nhân nôn nóng kêu gọi, nhanh chóng chạy tìm tiếng ca.


      Khi bọn họ đến bên ngoài lãnh cung, thấy được bức tranh đẹp làm bọn họ kinh diễm thôi. Chỉ thấy bạch y nữ tử ngồi dưới ánh trăng, ba ngàn sợi tóc tuỳ ý rối tung, theo gió cùng múa. Gương mặt tuyệt đẹp dưới trăng ra tầng mông lung mộng ảo, đàn ra ca khúc là bọn chưa từng nghe qua, nhưng thể phủ nhận rằng ca khúc rất hay.


      Ca từ ưu thường từ môi đỏ của nữ tử phun ra, mang theo chút từ tính câu lòng người, làm cho người nghe cũng cảm giác bi thương! Lúc này bọn họ thậm chí nghĩ rằng nàng là tiên nữ lạc nhập phàm trần, đẹp như thế kinh tâm động phách!


      khúc kết thúc, ba người còn tại ý cảnh trong bài hát, có hoãn thần lại, Thuý Y càng là sớm rơi lệ đầy mặt.


      - Ba...Ba...ba...


      - Tài hoa nương tốt! Khúc đẹp, ca đẹp, người lại càng đẹp hơn! - Hiên Viên Thương dẫn đầu phục hồi tinh thần lại vỗ tay khen ngợi.


      Kỳ Dạ Mị sớm phát ra bọn họ, chỉ là làm bộ mình là thiếu nữ tay trói gà chặt nên mới giả vờ biết mà thôi! Chỉ là nghĩ đến kia lại là tên hoàng đế ngựa đực! đúng là sợ cái gì cái đó đến, này đúng là tự làm tự chịu.


      - Hoàng thượng? Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, An vương! - Thuý Y kinh ngạc nhìn hai người trong viện mau chóng đứng dậy hành lễ.


      - Bình thân.


      - Nô tì tham kiến hoàng thượng! - Mặc dù tình nguyện,Dạ Mị vẫn là thể hành lễ, may là hoàng hậu cần quỳ xuống! Nếu Dạ Mị cũng ngại cho Hiên Viên Thương biết hoa kia tại sao lại hồng như vậy.


      Dạ Mị cúi đầu lén lút dùng khoé mắt nhìn trộm hai người bên dưới, thể khen ngợi câu:"Mẹ nó soái quá"! Hiên Viên Thương mặc thân long bào màu vàng có vẻ vừa cao quý lại khí phách, long bào tinh xảo đưa thân hình thon dài của hoàn mỹ thể ra, gương mặt đẹp tinh xảo, bên trong ánh mắt toàn là "vương bát khí" thượng vị giả (là khí thế của người ở lâu địa vị cao), đôi mắt xếch hiển vẻ bá đạo, tà mị!


      Mà An vương bện cạnh cùng lớn lên có bảy tám phần giống nhau, chỉ là khí chất của hai người hoàn toàn khác biệt. là loại người mà người ta chỉ cần vừa nhìn thoáng qua có cảm giác rất đau lòng, bên trong ánh mắt u buồn làm chua sót lòng người, rất nghĩ vuốt lên ưu thương của ..... người nam nhân như vậy, chẳng sợ chỉ là nhìn thoáng qua trong đám người cũng làm cho người ta khó có thể quên.


      - Nô tì? Chẳng lẽ ngươi là phi tử của trẫm?- Hiên Viên Thương kinh ngạc. Cho dù nghĩ vỡ đầu cũng nghĩ ra khi nào chính mình có nạp qua vị nữ tử xuất sắc như vậy, nếu có như trong lời nhất định là thể nào quên! Liền ngay cả Hiên Viên Ngọc bên cạnh cũng là vẻ mặt dám tin, mơ hồ còn có chút mất mác.


      - Hoàng thượng còn có vị phi tử nào ở trong lãnh cung nữa sao? - Dạ Mị cười lạnh trong lòng, đáp mà hỏi lại.


      - Nô tài tham kiến hoàng hậu nương nương! - đám nô tài vừa vặn đuổi tới được Hiên Viên Thương cùng Hiên Viên Ngọc, nhao nhao quỳ xuống hành lễ. Tuy là hoàng hậu bị nhốt đánh vào lãnh cung, nhưng ngày bị phế ngày còn là quốc gia chi mẫu, ít nhất bộ dạng bên ngoài vẫn phải làm.


      - Hoàng hậu? Ngươi là Thượng Quan nhã Nhi? - Hiên Viên Thương hoàn toàn kinh sợ. như thế nào cũng thể đem cái bao cỏ mỹ nhân học vấn nghề nghiệp lại háo sắc đánh đồng với nữ tử như tiên tử này, kia căn bản là khác nhau trời vực a! Chẵng lẽ tất cả đều là lời đồn?


      Kỳ Hiên Viên Thương là chưa bao giờ thấy qua Thượng Quan Nhã Nhi, cho dù nàng là nữ nhi thừa tướng, là muội muội của bằng hữu tốt mình, cũng chưa từng có cơ hội tiếp xúc qua. Huống chi còn nghe rất nhiều lời đồn về Thượng Quan Nhã Nhi, lại càng có hứng thú muốn quen biết nàng! Cho nên ngay tại đêm tân hôn ngay cả hỉ khăn cũng chưa mở đem nàng hung hăng nhục nhã phen rồi nhốt đánh vào lãnh cung!


      Về phần Thượng Quan Nhã Nhi đối với Hiên Viên Thương thôi, ngay tại đại điển kế vị của , gần chính là nhìn thoáng qua sau đó đánh mất tâm của chính mình, từ đó về sau thề phải lấy chồng.


      - Dạ, nô tì khuê danh kêu Thượng Quan Nhã Nhi, nữ nhi thừa tướng, hoàng hậu Long Việt quốc ! - Dạ Mị nhìn thẳng Hiên Viên Thương báo ra thân phận của mình, có biểu tình gì, cũng nghe ra có cảm xúc gì, nhưng mà Hiên Viên Thương lại nhạy cảm phát trong lời của nàng hàm có chút châm chọc!


      - Ngươi....trở nên rất giống với. - Hiên Viên Thương giống như cảm khái lại giống như nghi vấn, còn có tia khó hiểu. vì cái gì nàng lại khác biệt cùng nghe đồn như vậy, nàng làm sao có lá gan dám châm chọc .


      - Là giống với, nô tì té bị thương đầu từ ba tháng trước nên mất trí nhớ! - Dạ Mị dối mà nháy mắt . Cùng với chờ đợi đến điều tra, còn bằng chính mình tìm lý do cho .


      - Cái gì? Ngươi có thỉnh thái y xem qua chưa? tại thế nào rồi? - Nghe nàng bị thương, Hiên Viên Thương cùng Hiên Viên Ngọc biết vì sao lại có chút nôn nóng, thậm chí ngay cả chính họ cũng phát mình thế nhưng để bụng với nữ tử lần đầu gặp mặt như thế. Tuy rằng Hiên Viên Ngọc cũng muốn quan tâm chút, nhưng cũng hiểu được mình có lập trường gì, nàng chính là đại tẩu của .


      - Nô tì chỉ là khí hậu bị biếm lãnh cung mà thôi! Bất quá may là tại có gì đáng ngại, chỉ mất trí nhớ trước kia mà thôi. - Tuy rằng kinh ngạc phản ứng của Hiên Viên Thương, nhưng Dạ Mị cũng nghĩ nhiều, thản nhiên châm chọc .


      Hai người Hiên Viên Thương tự nhiên cũng nghe ra châm chọc của nàng, ngụ ý muốn nàng chỉ là khí hậu, làm sao còn có thái y nào chịu vì nàng chẩn trị? tuy rằng Hiên Viên Thương đối với nàng châm chọc có chút vui, nhưng cũng biết chuyện này có chút quá đáng, phỏng chừng bảy tám phần là có người phi tử nào ở phía sau chống lưng !


      Trong lòng tức giận, hậu cung này càng ngày càng chướng khí mù mịt! Về phần giận cái gì, chỉ sợ chính cũng chưa ràng ? Nếu sau này lại làm sao có thể nhiều đường vòng như vậy, lại làm sao có thế hối hận đến muốn giết chính mình?


      Dạ Mị thấy á khẩu trả lời được, trong lòng kiên nhẫn, vì thế giả vờ suy yếu nhu nhược :


      - Nô tì thân thể khoẻ muốn sớm nghỉ ngơi, hoàng thượng cùng vương gia nếu có gì để mời trở về - xong còn làm bộ nhu nhu đầu.


      - Nga, vậy hoàng hậu nghỉ ngơi , trẩm rồi. - Biết nàng là giả vờ, nhưng cũng biết thời biết thế. chỉ nghĩ rằng Dạ Mị trách lúc trướng vắng vẻ nàng nên mới có thể đối với như vậy, thậm chí còn tự kỷ cho rằng sau này chỉ cần tốt tốt dỗ dành nàng là có thể! Đúng vậy, Hiên Viên Thương quyết định muốn tiếp nàng ra lãnh cung, nàng quả gợi lên hứng thú của mình!


      - Cung tiễn hoàng thượng! - trong lòng Dạ Mị thở phào nhõm, rốt cục có thể tiễn bước ôn thần này rồi, nhưng nàng biết cái này chỉ là bắt đầu mà thôi!


      - Nô tài cáo lui!


      Cứng rắn tiễn bước Hiên Viên thương bọn họ, Dạ Mị liền khẩn cấp lôi kéo Thuý y trở lại phòng, đem cửa khoá kỹ sau liền lập tức vào bên trong vòng tay. Thuý Y nhìn ra được nàng rất vui vẻ, có chút chân tướng, còn tưởng rằng nàng là vì gặp được hoàng thượng nên mới vậy đâu!


      - Thuý Y, ta thăng cấp! - Ngay tại lúc vừa mới đánh đàn, bởi vì Dạ Mị tâm tình bình thản xuống duới mà có điều hiểu được, lần liền đột phá bình cảnh tiến vào tiền giai đoạn của cảnh giới Tâm Động!


      - ? Chúc mừng sư phụ rốt cục đột phá bình cảnh! - Thuý Y cũng rất vui vẻ cho nàng, cái bình cảnh này làm sư phụ phức tạp lâu, nay rốt cục phá. Đồng thời Thuý Y cũng chờ đợi trong lòng, chờ đợi ngày cũng có thể lợi hại như nàng vậy.


      giống như nhìn ra tâm tư của Thuý Y, Dạ Mị giọng an ủi :


      - Sau này ngươi chỉ cần cố gắng tu luyện, nhất định có ngày tu thành chính quả, tại trước tiên đừng nghĩ những chuyện khác nhiều lắm, nếu dễ dàng nhập tâm ma!


      - Dạ, sư phụ, Thuý Y nhớ kỹ! - Nhìn đến gương mặt nhắn của Thuý Y đầy vẻ kiên định, Dạ Mị vui mừng nở nụ cười, chỉ có người có tâm chí kiên định thời điểm nghênh đón lôi phách mới có thể nhiều ra chút khả năng sống sót, nếu khi bị tâm ma ăn mòn như vậy phải hội phi yên diệt chính là ngộ nhập ma đạo thành ma.

      Chương 3 : Mệnh định gặp gỡ bất ngờ (2)


      Sáng sớm ngày thứ hai:


      - phụ! Thánh chỉ tới rồi! - Thuý Y vội vàng hấp tấp từ bên ngoài chạy vào


      - Thánh chỉ gì thế? - Dạ Mị khó hiểu hỏi, trong lòng bỗng nhiên có cỗ dự cảm .


      - biết nữa, Lý công công chờ ở bên ngoài, sư phụ nhanh ra tiếp thánh chỉ ! - Thuý Y lo sợ .


      - Được rồi! - Dạ Mị sợ nhún nhún vai, dù sao binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn là được! Sau đó đứng dậy mang theo Thuý Y vào chính điện.


      - Hoàng hậu nương nương tiếp chỉ! - Lý Đức Hải cao giọng , làm Dạ Mị nghe được trong lòng trận ác hàn, là khó chịu đến cực điểm!


      - Tuyên ! - Dạ Mị thẳng đứng trước mặt .


      - Này....còn xin hoàng hậu nương nương quỳ xuống tiếp chỉ. - Lý đức Hải có chút biết làm sao, chẳng lẽ hoàng hậu nương nương té ngã cái ngay cả tiếp thánh chỉ phải quỳ xuống cũng biết sao?


      - Bản cung quỳ thiên địa, dưới lạy cha mẹ! Chẳng lã hoàng thượng còn lớn hơn so với thiên địa sao? - vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh như trước, bên trong thanh nghiêm nghị còn có chút ngạo khí.


      Thậm chí Lý Đức Hải còn bị khí thế nàng thả ra trong nháy mắt sợ tới mức chân như nhũn ra, loại cảm giác này chút thua kém nào so với khi đối mặt hoàng thượng! cũng là đủ xui xẻo, bên là hoàng thượng, bên là hoàng hậu, hai bên bên nào cũng chọc được, lúc này là trêu ai chọc ai nha!


      - Hoàng hậu nương nương cầu ngài đừng làm khó dễ nô tài, trong khi đọc thánh chỉ phải quỳ xuống là quy củ từ thiên cổ! Nương nương ngài như vậy nếu để người khác biết mà lợi dụng tốt! - Tận tâm khuyên bảo , lo lắng chỉ dẫn phát ra từ nội tâm, tất cả đều làm qua. Nhưng dường như người ta giống như là chút cũng có nghe vào lỗ tai!


      - cần nhiều lời, bản cung tuyệt đối có khả năng quỳ xuống! Nếu là như vậy thể đọc thánh chỉ xin mời Lý công công trở về , chỉ cần bẩm báo chi tiết với hoàng thượng là được! - xong vào nhà. Dạ Mị cũng có nguyên tắc của chính mình, khi khác với nguyên tắc của nàng cho dù là cầm đao đặt lên cổ cũng đừng nghĩ nàng vào khuôn khổ!


      Lý Đức Hải sao lại có thể trơ mắt nhìn nàng cứ như vậy rồi, tâm tư hoàng thượng cũng nhìn ra, này hoàng hậu nương nương sợ là được sủng ái a! Thôi cứ tuyên như vậy , dù sao cũng có người khác biết.


      - Xin hoàng hậu nương nương chờ! Nếu đùi nương nương bị thương tiện quỳ xuống, vậy cứ đứng tiếp chỉ ! - Lý Đức Hải cười giống như lão hồ ly, quả nhiên hổ là đại tổng quản bên cạnh hoàng thượng, đầu óc xoay chuyển nhanh!


      - Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, ban thưởng Loan Phượng cung cho hoàng hậu Thượng Quan Nhã Nhi, lập tức vào ở! Khâm thử!


      đạo thánh chỉ đánh xuống làm Dạ Mị thất điên bát đảo ( biết trời đất gì), Hiên Viên Thương này rốt cục giở trò quỷ gì? Vốn nghĩ đến đem Thượng Quan Nhã Nhi người này quên, ai ngờ đêm qua lại chết tử tế gặp được! Chết tiệt! Mặc kệ ngươi có tâm tư gì, tốt nhất cần trêu chọc đến đầu ta, nếu ta nhất định đánh cho mặt ngươi nở hoa!


      - Hoàng hậu nương nương, mau lĩnh chỉ tạ ơn! - Lý Đức hải nhìn đến sắc mặt Dạ Mị tình bất định, còn tưởng rằng là nàng rất vui vẻ nên có chút dám tin đâu!


      - Nga, biết. tại liền sao? - Trong lòng sớm đem Hiên Viên Thương mắng trăm ngàn lần, Dạ Mị lần nữa sửa sang lại tâm tình mình thản nhiên hỏi.


      Tuy rằng Lý Đức Hải rất ngạc nhiên vì biểu bên ngoài của nàng rất lạnh nhạt, cảm giác hoàn toàn bất đồng như suy nghĩ của bản thân, như thế nào hoàng hậu nương nương giống như được vui a? Bất quá mấy cái đó phải là phận nô tài như có thể quản, nếu biết khi nào chết sớm sớm đầu thai đâu!


      - Dạ, hoàng hậu nương nương!


      - Nga, ngươi chờ chút, bản cung thu dọn đồ vật. - Dạ Mị buồn bực dẫn Thuý Y trở về căn phòng rách nát, đúng là làm bậy a! Hiên Viên Thương chết tiệt, cho ngươi quấy rầy thanh tịnh của ta, lão nương đem hậu cung của ngươi quậy lật trời lão nương gọi là Dạ Mị! Dạ Mị oán hận nghĩ trong lòng, đám hậu cung của Hiên Viên Thương bị nàng dán nhãn "món đồ chơi", xem ra tiền đồ Hiên Viên thương khó khăn a!


      Vừa vào phòng, Thuý Y liền vui vẻ la lớn:


      - Oa! Sư phụ, trong lòng hoàng thượng vẫn là có người a! tại rốt cục có thể ra khỏi lãnh cung!


      - Thuý Y, tuy rằng ta biết có tâm tư gì, nhưng ta chỉ biết ta đối có ý tứ gì là được rồi! Đế vương quá đạm bạc, huống chi ta vĩnh viễn cũng cùng với đám nữ nhân tranh đoạt nam nhân! Huống hồ ngươi quên thân phận của ta rồi? Ta đồng ý với sư phụ muốn lần nữa khai sơn lập phái, sớm muộn gì cũng có ngày phải rời khỏi, hoàng cung chung quy cũng phải nơi ta ở lâu! tại ta chỉ hỏi ngươi câu, đến lúc đó ngươi có nguyện ý theo ta rời ? - Dạ Mị đem ý nghĩ của mình tất cả đều cho Thuý Y, miễn cho sau này hảo tâm lại thành chuyện xấu loạn điểm uyên ương phổ!


      - phụ, cho dù người nơi nào Thuý Y đều theo người! - Thuý Y vội vàng . Ở trong lòng nàng, tiểu thư là tất cả của nàng, nàng tuyệt đối thể cùng tiểu thư tách ra.


      - Tốt, chỉ cần ngươi phản bội ta, ta vĩnh viễn cũng bỏ lại ngươi.


      - Sư phụ yên tâm, Thuý Y tuyệt đối phản bội sư phụ! Thuý Y chỉ lần phát thệ trong lòng, lúc nào cũng nhắc nhở ân tình Dạ Mị đối với mình, có nàng có Thuý Y của tại
      Aliren thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :