1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khuyết Dung - Nhiễm Tĩnh Nhất (4) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Khuyết Dung.
      [​IMG]
      Tác giả: Nhiễm Tĩnh Nhất.


      Độ dài: gần 150 chương.

      Thể loại: Cổ đại, ngược tâm, HE.

      Tiến độ edit: tiến hành.

      Editor: Ngược Ái, Trang Nhi.

      Beta: Lâm Nhi, Tiểu Yến.

      Link:https://nguocaitantam2.wordpress.com/mu ... uyet-dung/


      Giới thiệu:
      Cố nhân hẹn ước, song phi nhạn.
      Tương tư tri kỉ, họa dung nhan.
      Lưu thủy vô tình, hoa hữu ý.
      Sầu vui ly biệt, hợp rồi tan.
      Thứ nữ Tướng phủ bị ruồng bỏ nên duyên với Tam vương gia đương triều sống trong lãnh cung.
      Đây rốt cuộc là do duyên phận an bài hay tạo hóa trêu ngươi?
      Hai kẻ vốn khác nhau trời vực, thế nhưng lại vô tình kết thành phu phụ.
      “Nhớ kỹ, danh phận Vương Phi mà ngươi có, chỉ là thứ hữu danh vô thực!”
      Trong đêm động phòng hoa trúc, bỏ lại câu lạnh nhạt với nàng, rồi quyết tuyệt phất áo rời .
      Có câu: ngày phu thê, trăm năm tình nghĩa.
      Nếu phụ nàng, nàng phụ .
      Nhưng mà, người kết tóc se duyên tới răng long đầu bạc với nàng - vị Vương gia thần bí đó, lại là kẻ bị hủy dung....
      Last edited by a moderator: 6/3/16

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Xuất giá.

      Editor: An Hiên, Ngược Ái.

      cánh cửa vững chãi màu đỏ, hai bên cạch là hai khối đá hình đầu sư tử to lớn trông rất trang trọng, ba chữ Lam Ảnh phủ được khắc từ đá Tử Ngọc tinh xảo, tất cả những thứ này đều thể địa vị chủ nhân của nó rất cao, khiến người ta nhìn vào khỏi cảm thấy rất hâm mộ.

      Nhưng mấy ai biết rằng, vẻ bề ngoài tùy là vậy, nhưng hôm nay trong phủ xảy ra chuyện rất rắc rối.

      – Phụ thân, Tương Ngữ muốn gả cho gã Vương gia xấu xí kia đâu.

      Trong Phủ Tướng, đại nữ nhi Tướng quân Lam Ảnh Tương Ngữ khóc lóc như mưa, khiến dung nhan diễm lệ trông rất bi thương.

      – Hồ đồ! Ý chỉ của Hoàng Thượng là thứ con có thể kháng lại được sao?

      Lam Ảnh tướng quân cau mày quát với đại nữ nhi trước mắt.

      Nhị phu nhân của Tướng quân đứng ở bên chịu được mở miệng khuyên can:

      – Lão gia, ngài nhẫn tâm đem nữ nhi của chúng ta gả cho Vương gia kia sao? Nếu như vậy, thiếp cũng muốn sống nữa…..

      xong, bà ta còn khóc dữ dội hơn cả Tương Ngữ.

      Mà đứng bên cạnh là bạch y nữ tử vẻ mặt hờ hững, phảng phất như nàng phải phần của nơi này vậy, chỉ yên lặng nhìn màn kịch trước mặt.

      Phải, chính là màn kịch…

      Năm ấy chịu tang mẫu thân, nàng mới có bốn tuổi, phụ thân mang về kế mẫu cùng vị tỷ tỷ, đồng thời với nàng, đây là tỷ tỷ thân sinh của nàng.

      Lí do là vì…. vẫn luôn nuôi kế mẫu ở bên ngoài.

      Khi ấy nàng hề khóc lóc, có trách cứ phụ thân phản bội mẫu thân, chỉ càng thêm trầm mặc, càng thêm lạnh nhạt.

      Tất nhiên, vị kế mẫu đơn thuần kia vẫn hại nàng bị phụ thân nghiêm phạt.

      Ngày tháng trôi qua, người phụ thân này đối với nàng còn chút tự trách nào nữa.

      Bây giờ, Hoàng Thượng muốn phụ thân đem tỷ tỷ gả , mà gả cho vị Vương gia có tướng mạo xấu xí – Khâu Vũ Nhiên.

      Bởi vậy, tại trong phủ diễn ra tuồng kịch, mà có lẽ chỉ có người phụ thân đáng kính của nàng là biết, còn lại trong phủ ai ai cũng biết.

      Lam Ảnh Tương Ngữ lau hai hàng lệ nơi khóe mắt, điền đạm đáng :

      – Phụ thân, Hoàng Thượng con nhất định phải gả , đúng ? Người muốn nương ngày nào cũng phải khóc sao? Phụ thân, người thương con nhất, phải sao?

      Tướng quân Lam Ảnh nắm chặt quyền, mơ hồ có thể nhìn thấy ngón tay trắng bệch kia, thanh bất lực vang lên:

      – Chúng ta có lựa chọn nào khác, ý chỉ của Hoàng Thượng, ai có thể kháng cự….

      – Lão gia, Tương nhi là hài tử ngài hiểu nhất, ngài có thể….

      Ánh mắt bà ta nhìn chằm chằm nhị nữ nhi đứng bên gì.

      Khóe miệng bạch y nữ tử như có như xẹt qua nụ cười lạnh lùng.

      Nàng cười, cười nhân sinh đáng thương, cười kế mẫu vô tình, càng cười khi trong mắt phụ thân lóe lên tia đồng tình, ý tứ của kế mẫu là muốn gả nàng .

      Gả có sao, gia môn này, còn có gì để bản thân lưu luyến đây?

      Kịch này, nàng xem cũng đủ nhiều rồi.

      Chốc lát, tướng quân Lam Ảnh gian nan mở miệng:

      – Nhan nhi…

      Tâm, vẫn cảm thấy rất đau đớn.

      Tuy kết quả nàng có thể dự liệu, nhưng từ đáy lòng nàng vẫn mong phụ thân có thể từ chối ý kiến của kế mẫu.

      nay, mọi việc đều sáng tỏ.

      – Mạt Nhan nguyện gả thay tỷ tỷ.

      Vẫn là khẩu khí lạnh nhạt, khiến Tướng quan Lam Ảnh đau đớn hồi.

      Từ khi chính thê của qua dời, mới đường đường chính chính mang nữ nhân nuôi dưỡng bên ngoài về phủ, sau đó, nhị nữ nhi của liền thay đổi, lạnh nhạt đến mức người khác phải đau lòng.

      – Con….con nguyện ý gả ?

      – Mạt Nhan cam nguyện xuất giá.

      So với việc phải ở cùng kế mẫu tại “nhà tù” này cả đời, nàng thà rằng gả cho vị Vương gia xấu trai chưa từng gặp mặt.

      Chí ít, có thể có chút tự do.

      Lam Ảnh Tương Ngữ nức nở bên kinh ngạc nhìn Lam Ảnh Mạt Nhan.

      Nàng hiểu, từ lúc sáu tuổi về phủ với phụ thân, nàng vẫn luôn chê cười và hãm hại muội muội này.

      Tuy nàng cùng nương mưu tính ép nàng ta gả thay, nhưng nghĩ tới nàng ta còn tự nguyện đồng ý!

      Có điều như vậy cũng tốt, sau này trong phủ bớt khuôn mặt nàng ghét.

      Bất giác trong lòng vui vẻ, nhưng mặt lại ra lo lắng:

      – Muội muội, sao có thể như vậy? Ta thể để muội muội gả cho người như vậy, nếu vậy đành để ta gả còn hơn….

      cần, ta, xuất gia hối hận.

      Tám chữ ngắn ngủi, để mình có thể rời khỏi chốn lao tù này, rời xa nơi từ lâu thuộc vê mình.

      xong, liền xoay người , chút luyến tiếc.

      Mạt Nhan trở lại phòng ngủ, ôm lấy chú chó của mình.

      Nàng rất quý con vật này, đặt tên nó là “Lạc Lạc” bởi vì đây là Mạc Hi ca ca tặng cho nàng.

      Nhan Mạc Hi, sợ rằng đây là người duy nhất quan tâm nàng suốt mười năm qua.

      Thấy vật nhớ người, Mạc Hi ca ca rời khỏi kinh thành năm, bao giờ mới có thể gặp lại đây?

      Đến lúc Mạc Hi ca ca trở về, mình xuất giá rồi, nghĩ nghĩ lại, hai hàng nước mắt trong suốt bất giác rơi khuôn mặt Mạt Nhan.

      Cốc cốc.

      Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên khiến nàng giật mình, vội vàng lau nước mắt, khôi phục bộ dạng lạnh nhạt hờ hững, ra mở cửa.

      – Ai ui, tam vương phi tương lai sao còn ôm trong ngực con chó làm gì? Vẫn nghĩ về Mạc Hi ca ca của ngươi? Ha ha, chỉ sợ đợi được trở về, ngươi là thê tử của người khác…

      Lam Ảnh Tương Ngữ chờ Mạt Nhan mở miệng, liền trước.

      Khuôn mặt Mạt Nhan vẫn lạnh nhạt, nhưng trong lòng cười thầm vị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ này, chậm rãi mở miệng:

      – Ngươi tới chỉ vì những lời này?

      Lam Ảnh Tương Ngữ thấy Mạt Nhan bộ dạng lạnh nhạt, trong lòng nổi lên đó kị.

      Muội muội này, luận tướng mạo, xinh đẹp bằng nàng, luận tâm kế, thâm hiểm bằng nàng.

      Nhưng tại sao ràng đoạt mọi thứ của nó, nó vẫn có thể mực bình thản như vậy?

      Mà bộ dạng thanh cao này mười năm nay, nàng có luyện tập thế nào cũng được.

      Còn Nhan Mạc Hi, con trai của khai quốc công thần chỉ đối xử tốt với mỗi nó!

      Bản thân mình xuất chúng như vậy, có bao nhiêu nam tử muốn cầu hôn nàng, nhưng Nhan Mạc Hi ngay cả nhìn cũng nhìn nàng cái.

      Nàng đố kị, đố kị muội muội trước mắt này được quan tâm của đệ nhất mỹ nam Tiêu Quốc Nhan Mạc Hi!

      Tuy trong lòng như vậy nhưng mặt vẫn cố duy trì ý cười:

      – Trước khi muội muội xuất giá, ta thân là tỷ tỷ có gì cho ngươi, chỉ có thể đến dặn người vài câu.

      – Vậy muội xin đa tạ lòng tốt của tỷ tỷ.

      Mạt Nhan quay người tới ngồi xuống bàn, bắt đầu rót trà.

      Lam Ảnh Tương Ngữ thấy thế cũng theo Mạt Nhan, ngồi xuống bên cạnh:

      – Muội muội cũng biết ngày mai, khi mặt trời mọc bị gả ?

      Mạt Nhan , nhìn trà trong tay, biểu rất vừa ý, dương như trà này là cực phẩm.

      Lam Ảnh Tương Ngữ nếm thử ngụm, thoáng chốc cảm thấy vị rất đắng, lông mày chau lại:

      – Nhìn dáng vẻ muội muội có lẽ là biết, ngày mai chính là ngày muội xuất giá.

      Vừa liền lộ ra vẻ vui mừng.

      Trong lòng Mạt Nhan đương nhiên biết Lam Ảnh Tương Ngữ vào đây chỉ có ý cười nhạo này là lòng, thực chất chẳng có khuyên nhủ gì hết.

      Nàng muốn tỷ tỷ cùng kế mẫu thấy bộ dáng lúng túng của mình, liền thản nhiên trả lời, trong ngữ điệu chút cảm xúc:

      ? Muội biết rồi.

      Lam Ảnh Tương Ngữ thấy được cảnh Mạt Nhan khóc lóc, tâm tình muốn xem kịch vui lập tức biến mất, cũng bày ra bộ dạng tỷ tỷ tốt nữa, lời lẽ vô tình :

      – Ngươi tự lo lấy!

      xong liền phủi ống tay áo rời .

      Mạt Nhan thấy bóng lưng rời của Tương Ngữ, tay bất giác nắm chặt lại, nước mắt đong đầy.

      Nàng ngại gả cho vị Vương gia xấu xí kia, chỉ là nàng mong muốn lúc xuất giá được Mạc Hi ca ca chúc phúc.

      Lam Ảnh Tương Ngữ rất lợi hại, lời trực tiếp trúng chỗ yếu của nàng.

      Trong lòng Mạt Nhan sớm coi Mạc Hi là ca ca ruột thịt, nhưng ngày mai xuất giá rồi, nhưng muội muội được ca ca chúc phúc, cũng biết ngày nào ca ca mới trở về….

      Mặc dù Mạt Nhan căm hận nhất là rơi lệ, giờ khắc này cách nào khống chế tâm trạng mình, mặc cho nước mắt tuôn rơi.

      Mà Lạc Lạc trong lòng tựa hồ cũng hiểu suy nghĩ của chủ nhân, lè lưỡi an ủi Mạt Nhan, mặc cho nước mắt Mạt Nhan rơi xuống lưng mình…

      [Lời của tác giả:

      Tân văn khai mở, chỉ có đôi lời như sau:

      Ngược tận tâm can, trẻ thêm mười năm.

      Văn ngược tâm, trời chu đất diệt.]

      Chương 2: Tới Vương phủ.

      Editor: Ngược Ái.


      Ngoài cửa sổ có hai chú chim ngừng cất tiếng hót líu lo, ánh nắng ban mai nhàng tỏa ra khắp khuôn viên.

      Trong ao, từng đóa hoa sen hơi chớm nở, cả vườn hoa xuân mang theo những giọt sương long lanh vương lá.

      Bên ngoài cửa số là khung cảnh tràn đầy sức sống của mùa xuân, bên trong phòng, Mạt Nhan với khuôn mặt lạnh nhạt vẫn thể xóa nổi bi thương trong đôi mắt.

      dưới Tướng phủ đều là khí vui mừng, nhộn nhịp, nhưng trong lòng Mạt Nhan cảm thấy rất sầu khổ và đau thương, đứng mình bên cửa sổ thở dài.

      – Nhị tiểu thư, giờ lành sắp đến rồi! Sao người vẫn chưa thay đổi xiêm y? Hôm nay là ngày đại hỉ, sao có thể mặc bạch y được!

      Thu Vũ vốn định báo cho nhị tiểu thư rằng cỗ kiệu đón dâu của Vương phủ tới đầu hèm, nhưng vừa đẩy cửa vào thấy Mạt Nhan thân bạch y, chưa hề trang điểm, hề có chút gấp gáp của tân nương tử, khiến nàng khỏi ngạc nhiên.

      Mạt Nhan nghe vậy ngẩng đầu nhìn Thu Vũ nở nụ cười.

      Ngoại trừ Mạc Hi ca ca ra, ở trong nhà này, người đối xử tốt với nàng nhất cũng chỉ có Thu Vũ.

      Thu Vũ thấy Mạt Nhan vẫn có động tĩnh gì, liền vội vàng kéo Mạt Nhan tới bàn trang điểm, giúp nàng chuẩn bị.

      Nhị tiểu thư này mặc dù bề ngoài lạnh nhạt nhưng nội tâm của nàng rất lương thiện, Thu Vũ vì số phận của nàng khỏi cảm thấy bi ai.

      Đường đường là nhị tiểu thư của Tướng phủ, nhưng suốt ngày ở trong phủ bị đại tiểu thư cùng phu nhân khinh bạc, hề có chút địa vị.

      Bây giờ nàng bị gả rồi, cũng có ai trang điểm giúp nàng, vậy lại còn phải gả cho vị vương gia xấu xí đó.

      Mạt Nhan rất thông minh, nàng nhìn thấy Thu Vũ cau mày lại, liền biết Thu Vũ vì nàng mà suy nghĩ, liền đạm cười hỏi:

      – Lúc nãy phải em kiệu hoa đến rồi sao?

      Thu Vũ nghe tiếng Mạt Nhan nhắc nhở lập tức tỉnh táo lại, vội vàng giúp Mạt Nhan mặc hỉ phục, đội mũ phượng lên cho nàng, sau đó là cài trâm ngọc.

      Trang phục tân nương khiến nhị tiểu thư tăng thêm vài phần quyến rũ.

      Thu Vũ muốn vì nàng mà trang điểm tiếp, nhưng thực còn nhiều thời gian nữa, gấp đến độ tay chân Thu Vũ đều luống cuống.

      Mạt Nhan thấy Thu Vũ bận bịu chút ngơi tay, khóe miệng hơi cong, ý cười lan sang cả đường lông mày.

      – Thu Vũ, cần gấp gáp như vậy, ta cần phải trang điểm cầu kì.

      Nghe Mạt Nhan vậy, Thu Vũ liền suy nghĩ cẩn thận.

      Nhị tiểu thư vốn trời sinh thanh lệ, giống như đại tiểu thư đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng thanh lệ của nàng phải ai cũng có được.

      Mà dung nhan này nếu dùng phấn trang điểm, chỉ sợ mất ý vị.

      Sau khi cẩn trọng suy nghĩ, Thu Vũ thêm gì nữa, giúp nàng phủ khăn long phượng lên đầu.

      Trong lúc này, Thu Vũ bỗng bật khóc.

      Tuy rằng ngày thường nàng hầu hạ đại tiểu thư, nhưng nhị tiểu thư này mới thực là người đối tốt với nàng, điều này nàng hơn ai hết.

      Bây giờ nhị tiểu thư sắp xuất giá, lại bị gả cho gã vương gia xấu xí kia, nàng cảm thấy đau lòng thay cho nhị tiểu thư.

      lâu thấy Thu Vũ gì, Mạt Nhan đoán có lẽ nàng khóc, liền mở miệng :

      – Thu Vũ, muội hãy cùng ta.

      – Tiểu thư, người ?

      Trong mắt Thu Vũ vẫn còn đọng lại chút nước mắt, nhưng bên trong lại tràn ngập vui vẻ, giọng điệu có chút kích động.

      Mạt Nhan ở phía sau khăn voan khẽ cười cái, :

      – Muội thấy ta dối muội bao giờ chưa?

      – Nhưng mà đại tiểu thư….

      đồng ý để nàng cùng nhị tiểu, Thu Vũ yên lặng thầm trong lòng.

      Mạt Nhan nghe giọng điệu của Thu Vũ có chút lo lắng, liền đưa tay cầm lấy tay nàng, giọng :

      – Yên tâm, muội chỉ cần cùng ta là được.

      – Giờ lành đến, thỉnh tiểu thư lên kiệu!

      Mạc Nhan vốn muốn thêm vài câu với Thu Vũ, nhưng tiếng này khiến cho hai người lập tức điều chỉnh lại tâm tình, Thu Vũ nhanh chóng kiểm tra mọi thứ người Mạt Nhan, rồi nâng váy cùng nàng ra ngoài cửa.

      Chậm rãi qua đại sảnh, Mạt Nhan đột nhiên kéo khăn voan xuống, hướng Lam Ảnh tới.

      Mọi người trong Lam Ảnh phủ bị hành động này của Mạt Nhan làm cho ngạc nhiên, Lam Ảnh đối với Mạt Nhan gầm quát:

      – Ngươi làm cái gì vậy?

      – Phụ thân, bây giờ nữ nhi xuất giá, chẳng có cầu gì, chỉ cầu đem Thu Vũ theo bên người.

      Mọi người trong Lam Ảnh phủ nhất thời sửng sốt.

      Lam Ảnh lại càng kinh ngạc, bao nhiêu năm rồi mới được nghe nhị nữ nhi của mình gọi tiếng phụ thân?

      nhớ ra được, nhưng nội tâm cảm thấy rất vui mừng, liền chút suy nghĩ gật đầu đồng ý.

      Lam Ảnh Tương Ngữ đứng bên có chút bất mãn, muốn Lam Ảnh Mạt Nhan có được thứ nàng muốn, liền đối với Lam Ảnh làm nũng:

      – Phụ thân, Thu Vũ là nha hoàn con thích nhất! Con..

      – Đủ rồi! Hôm nay người mặc hỉ phục đáng lẽ là ngươi! Nhưng tại muội muội của ngươi thay ngươi xuất giá! Chỉ mang tiểu nha hoàn, ngươi đừng có ngăn cản!

      Lam Ảnh chút lưu tình đánh gãy lời Tương Ngữ , khiến cho phong thái của Lam Ảnh Tương Ngữ từ trước tới nay bị giảm xuống, khiến nàng ta sững sờ tại chỗ.

      – Thu Vũ, Nhị tiểu thư sau này đều dựa vào ngươi chăm sóc.

      – Dạ, lão gia. Xin người yên tâm, chắc chắn Thu Vũ chăm sóc tốt cho nhị tiểu thư.

      Vừa dứt lời, cỗ kiệu đón dâu của Vũ Vương phủ tới trước cửa, vị tiểu công công hô lớn:

      – Thỉnh vương phi lên kiệu.

      Lam Ảnh vành mắt ửng đỏ, hai tay run run vì Mạt Nhan mà che khăn voan lên, giọng :

      – Nha đầu, nếu sau này có việc gì, nhớ hồi phủ thăm ta nhé…

      Mạt Nhan nghe phụ thân gọi mình là “nha đầu”, bất giác nhớ tới mẫu thân khi còn sống, ba người bọn họ có những ngày tháng sống rất hạnh phúc bên nhau.

      Nước mắt của nàng rơi xuống vạt áo, lại sợ bị người khác nhìn thấy, nàng lời liền xoay người rời .

      Thu Vũ thấy thế vội vàng đuổi theo nàng, theo bên cạnh kiệu hoa.

      Mạt Nhan lên kiệu, gạt nước mắt còn vương, muốn để phu quân tương lai của mình thấy bộ dạng u sầu này .

      Nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy đau đớn, tay nắm chặt lấy góc áo, tựa hồ như khi làm vậy, nàng mới có thể giảm bớt nỗi khổ trong lòng mình.

      biết qua bao lâu, Mạt Nhan thấy cỗ kiệu dừng lại, bỗng đột nhiên cảm thấy cỗ kiệu bị đá cái, trong lòng cảm thấy buồn bực.

      Sau đó liền nghe thấy bà mối hô:

      – Tân lang đá kiểu, thỉnh ôm tân nương nhảy chậu than…

      Mạt Nhan lúc này mới hiểu đôi chút.

      Mạt Nhan cảm thấy cơ thể của mình bị ôm lấy, mùi hương thanh thoát tựa như trúc vây quanh chóp mũi của nàng.

      Nàng cảm thấy mùi hương này rất dễ chịu, trong lòng nhất thời cảm thấy có chút ấn tượng tốt với vị phu quân chưa từng gặp mặt này.

      Thân thể bất giác , có cảm giác giống như bị phu quân ôm lấy rồi nhảy cái.

      Bà mối lại vội :

      – Than hồng vượt qua, vạn hòa hợp…

      Mạt Nhan trong lòng lúc này mới hiểu mọi thứ.

      Cũng thể trách nàng, dù sao cũng chưa có ai dạy nàng những lễ nghi này hết.

      Trải qua vô số nghi lễ, Mạt Nhan trong lúc hoảng hốt bị đưa tới tân phòng chờ phu quân.

      Trong lúc chờ đợi, Mạt Nhan nhìn chăm chú vào đôi chân của mình, nhìn đến nỗi xuất thần, bất giác nhớ tới khoảnh khắc phu thê giao bái, nàng dựa vào ánh đèn, nhìn xuyên qua khăn gấm, thấy đôi mắt màu đen sâu thăm thẳm.

      Đó thực đôi mắt có thần, tựa hồ đối với nhân sinh thế thái hề có chút bận tâm gì, thế nhưng Mạt Nhan lại cảm thấy đôi mắt đó rất có sức quyến rũ.

      Nghĩ tới điều này, Mạt Nhan khỏi nhếch miệng lên cười, trong lòng bỗng có tư vị mong đợi cuộc sống phu thê sau này, lại có thêm chút lo lắng.

      Dù sao nàng cũng là nữ tử lần đầu tiên xuất giá, sao lo lắng cho được?

      Mạt Nhan cẩn trọng suy nghĩ chút.

      tại, nàng là phu thê của người ta, liệu cuộc sống hạnh phúc có thể bắt đầu từ đây?


      Chris thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Đêm động phòng.

      Editor: Ngược Ái.


      Oành!

      Cửa phòng trong nháy mắt bị người khác đẩy ra, Mạt Nhan trong lúc buồn ngủ lập tức tỉnh táo lại, hai tay giấu trong ống tay chắm nắm chặt lại.

      Nghe tiếng bước chân mạnh mẽ, Mạt Nhan trong lòng lo lắng, tiếng tim đập trong căn phòng yên tĩnh này càng thêm vang vọng.

      Đột nhiên, khăn gấm bị người ta hất ra, ánh đèn trong căn phòng khiến Mạt Nhan cảm thấy chói mặt, liền nheo mắt lại, lúc sau mới quen với ánh sáng trong phòng.

      Lần này nàng thực nhìn thấy phu quân của mình.

      Da mặt ngăm đen, mày kiếm nhíu lại, sống mũi bị gãy, môi dày thâm tím, điểm duy nhất khuôn mặt khiến người ta nhìn được là đôi mắt phượng đen nhánh dưới mày kiếm kia.

      Mà Khâu Vũ Nhiên trong khoảnh khắc khăn voan bị vén lên, mặt hề có chút biểu gì.

      Chỉ là suy nghĩ, Phụ Hoàng từng vị nương này đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng trông dáng dấp hình như phải vậy.

      Đôi lông mày thanh tú, cặp mắt giống như nước hồ thu trong suốt, cái miệng nhắn đỏ bừng, má có hai lúm đồng tiền trông rất duyên dáng, khiến tâm người khác khi trông thấy khỏi có chút xao xuyến.

      Nhưng nếu nàng ta đẹp nghiêng nước nghiêng thành hơi quá.

      Trong lòng cười gằn, nhìn chằm chằm vị vương phi này lúc lâu, đột nhiên mở miệng:

      – Yên tâm, bản vương đổi tệ với ngươi. Bản vương xấu xí như vậy, khẽ bức bách ngươi.

      Mạt Nhan tuy rằng bị dung mạo của làm cho kinh ngạc, nhưng tâm ý tuyệt đối có chút ghét bỏ, liền mở miệng :

      – Vương gia hiểu lầm. Mạt Nhan là cam tâm tình nguyện gả tới đây.

      Khâu Vũ Nhiên khẽ cau mày, khiên gương mặt xấu xí nay càng thêm xấu hơn:

      – Nếu như bản Vương lầm, ngươi nên gọi là Lam Ảnh Tương Ngữ.

      – Đó là tỷ tỷ của nô tỳ. Phụ thân đáng lẽ nên bẩm báo với Hoàng Thượng là đem nô tỷ gả cho Vương gia.

      Khâu Vũ Nhiên nhướn lông mày, giọng điệu cẩn trọng :

      như vậy, chính là gả nhầm?

      Mạt Nhan nghe xong liền sững sờ.

      Gả nhầm?

      Tội danh lớn như vậy, nếu khiến Vương gia hiểu nhầm, hậu quả khó mà lường trước được.

      Nàng giọng điệu vẫn lạnh nhạt như vũ, :

      – Mạt Nhan là nguyện ý xuất giá, Hoàng Thượng cũng chỉ nhất định là phải gả tỷ tỷ .

      Vốn là lời tình, nhưng câu này lọt vào tai Khâu Vũ Nhiên lại ra ý hoàn toàn khác.

      vốn thưởng thức người nữ nhi thanh lệ trước mặt này, nhưng ngờ nàng vì vị trí Vương Phi mà cam nguyện gả cho vị Vương gia xấu xí như .

      Năm tám tuổi, mẫu phi hại chết Cẩm Phi phụ hoàng sủng ái nhất, liền hiểu, là nữ nhân từ bất cứ thủ đoạn nào, để có thể bay lên cao hóa thành phượng hoàng.

      – Xem ra Vương phi rất muốn ở bên cạnh bổn vương. Có điều…

      vừa , vừa xiết chặt càm Mạt Nhan:

      – Bổn Vương có thời gian chơi với ngươi. Nhớ kỹ, ngươi chỉ là Vương phi hữu danh vô thực.

      Mạt Nhan bị Khâu Vũ Nhiên dọa cho khiếp sợ, nhưng mặt vẫn hề thay đổi, nhịn xuống đau đớn dưới cằm, cất giọng :

      – Vương gia vậy, Mạt Nhan biết.

      Vốn tướng rằng nàng nghe lời mình như vậy cầu xin , ngờ nàng lại nhẫn nhịn, trả lời thản nhiên như vậy.

      Quả nhiên, nữ nhân này, vì vị trí Vương phi, thứ gì cũng có thể nhẫn nhịn được!

      Khâu Vũ Nhiên vẻ mặt căm ghét, lập tức buông bàn tay dưới cằm nàng ra, giọng điệu giống như coi nàng là con rắn độc khiến người khác căm ghét:

      – Hãy nhớ kĩ lời ngươi hôm nay!

      Sau đó xoay người rời .

      Mạt Nhan nắm chặt tay đến mức móng tay đâm vào lòng bàn tay nàng đến chảy máu, thế nhưng nàng hề có cảm giác đau đớn, hay là trong lòng đau tới mức còn cảm giác?

      Thê tử hữu danh vô thực?

      Ha ha…

      Mạt Nhan trong lòng cảm giác rất đau đớn.

      Cứ tưởng rằng gả cho vị phu quân, dù tướng mạo xấu xí nhưng ông hòa là được, có thể thoát ly chốn lao tù nhà mình trước đây, có thể đạt được hạnh phúc mà nàng mong muốn.

      Nào ngờ thứ nàng nhận được chỉ có cay đắng, tư vị này, Mạt Nhan thực được thấu hiểu triệt để.

      Nhìn mọi vật màu đỏ trước mắt, đáng lẽ hôm nay là đêm tân hôn đáng nhớ của nàng, nhưng ngờ lại được đãi ngộ như vậy.

      Mạt Nhan lạnh lủng nở nụ cười, lập tức thay đổi hỉ phục thành thân bạch y, yên lặng ngồi ở phía trước cửa sổ, chờ đợi Mạc Hi ca ca có thể sớm ngày trở về…

      **

      Cốc, cốc.

      – Vương gia, Hoàng Thượng triệu kiến…

      Thanh sắc bén vang lên, khiến bạch y nữ tử trong phòng chậm rãi mở mắt ra.

      Đây là nơi nào?

      đỉnh là màn hồng thêu uyên ương hí thủy…

      Vương gia?

      Đúng vậy, nàng tại là vương phi – vương phi hữu danh vô thực.

      Mùi hương trúc kéo tới, khiến tâm Mạt Nhan có chút động, xoay người lại phát có người nằm bên cạnh, da mặt ngâm đen, trong miệng khỏi phát ra tiếng kêu thất thanh.

      Có lẽ Mạt Nhan gây tiếng động quá lớn, nên Khâu Vũ Nhiên vốn chưa ngủ say cũng chậm rãi mở mắt ra, lúc này ý thức còn chưa ró ràng, chỉ thấy trước mặt ra gương mặt trắng nõn, mặt còn có chút tức giận, Khâu Vũ Nhiên cất giọng chọc tức nàng:

      – Vương Phi, chỉ là tỉnh ngủ thôi, cần gì hét lớn vậy?

      quấy rầy giấc mộng của Vương gia, Mạt Nhan thực hổ thẹn. Chẳng là, Vương gia phải vào triều sao?

      Mạt Nhan bình tĩnh trả lời

      Khâu Vũ Nhiên khẽ nhíu mày, đáp:

      – Vương phi quên đêm qua. . . Bản vương sao có thể lâm triều đây?

      Lời vừa dứt, khóe miệng còn có nụ cười tà mị quái dị.

      Mạt Nhan bị lời mờ ám của Khâu Vũ Nhiên làm cho hoảng hốt, nhưng hề biểu lộ mặt.

      – Vương gia biết đùa. Mạt Nhan đêm qua vẫn ngủ say, chưa từng thấy có chuyện gì phát sinh, kính xin vương gia .

      Thấy khuôn mặt thanh lệ có chút hốt hoảng, nhưng chủ nhân của nó lại cố gắng áp chế, bản tính hiếu thắng của Khâu Vũ Nhiên trỗi dậy, lấy sức xoay người, đặt Mạt Nhan xuống dưới thân mình, tiện đà bên tai nàng:

      như vậy…. Vương Phi muốn Bản Vương giúp ngươi tìm tới kí ức kia?

      Lời vừa ra khỏi miệng, Khâu Vũ Nhiên quả nhiên được hiệu quả như mong muốn, thân thể dưới thân cứng đờ, biểu lộ kinh hoảng thể nghi ngờ, nhưng cũng chỉ nghe được tiếng lạnh nhạt:

      – Mạt Nhan biết mình chỉ là Vương phi hữu danh vô thực. Lời ấy chính Vương gia đêm qua với Mạt Nhan, đường đường là Vương gia sao có thể lật lòng?

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: Suy tâm.

      Editor: Ngược Ái.

      – Lời này của Vương Phi là có ý gì? Đêm qua vi phu chỉ đáp lễ thôi, có gì thích hợp sao?

      Khâu Vũ Nhiên mặt đối mặt với nàng, thân thể an phận di chuyển chầm chậm người Mạt Nhan.

      Mạt Nhan vẻ mặt có chút gì kinh hoàng, trái lại còn có chút xem thường, đôi mắt nhìn thẳng Khâu Vũ Nhiên :

      nghĩ tới Vương gia lại là người như vậy, Mạt Nhan hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt.

      Khâu Vũ Nhiên có chút kinh ngạc, ngờ vị tiểu nương dưới thân mình lại là người thẳng thắn như thế.

      Nhưng nhìn thấy khinh thường khuôn mặt nàng, ý trêu đùa trong đôi mắt lập tức biến mất, hai tay đẩy Mạt Nhan ra, khuôn mặt ngăm đen chút ý cười, đôi môi dày của cất giọng lạnh lùng:

      – Vương phi cả nghĩ rồi. Bản vương đêm qua chỉ nằm cạnh ngươi ngủ thôi.

      Mạt Nhan thấy người có chút thay đổi gì, liền hiểu chẳng qua lúc nãy Khâu Vũ Nhiên chỉ trêu đùa, nàng liền đứng dậy với :

      – Vương gia nên lâm triều rồi, hoàng thượng vừa mới phái người tới triệu kiến.

      Khâu Vũ Nhiên hề gì, xoay người rời .

      Chính cũng hiểu, tại sao lúc nãy khi nhìn thấy đôi mắt chán ghét của nàng, lại dừng động tác đùa bỡn lại, dưới đáy lòng lại có chút lưu luyến nữ nhân này?

      kẻ ham quyền đoạt lợi, liệu có khí chất thoát tục như vậy chăng?

      Vị nương này, quả thực đơn giản.

      Am hiểu lễ nghĩa, ngụy tạo khuôn mặt cũng chẳng ai bằng…

      càng nghĩ càng cảm thấy Mạt Nhan là người giả tạo, liền bước nhanh ra khỏi phủ hướng hoàng cung mà .

      Nhìn bóng lưng Khâu Vũ Nhiên xa dần, đáy lòng Mạt Nhan thở phào cái nhõm, còn chưa hoàn toàn tĩnh tâm lại, Thu Vũ vội vàng bước vào trong phòng:

      – Tiểu thư, vương gia . . .

      có chuyện gì, chỉ là lâm triều thôi.

      Đêm qua Khâu Vũ Nhiên nổi nóng như vậy, chỉ sợ để Thu Vũ ở bên cạnh người nàng, Mạt Nhan muốn , tránh để Thu Vũ sau này vì nàng mà gây chuyện đáng trong Vương phủ.

      Thu Vũ thấy mặt tiểu thư có biểu cảm giống như vậy, trong mắt nhận thấy nhưng dám gì.

      Bỗng nàng thấy người tiểu thư mặc bộ đồ trắng như tuyết, mà giường chiếc khăn trắng vẫn như cũ, liền kinh ngạc:

      – Tiểu thư, sao khăn này….

      Mạt Nhan theo ánh mắt Thu Vũ nhìn xuống, mới nhớ ra nữ tử đêm đầu tiên xuất giá phải có lạc hồng, liền nhanh chóng dặn dò:

      – Thu Vũ, việc này tuyệt đối thể truyền ra ngoài.

      Thu Vũ nhìn thấy đôi lông mày của Mạt Nhan cau lại, nhất thời nhận mức độ nghiêm trọng của việc, vội vàng xoay người đóng cửa phòng lại, nhanh chóng hỏi:

      – Tiểu thư, đêm qua phải vương gia cùng người. . .

      đợi Thu Vũ xong, Mạt Nhan liền vội vã giải thích:

      – Vương gia chỉ là phụng mệnh cùng ta thành thân, đêm qua vẫn chưa hề có chuyện gì phát sinh.

      – Tiểu thư, vậy tốt, vương gia . . .

      Xấu như vậy, xứng với người mà – Thu Vũ trong lòng im lặng .

      Ánh mắt Thu Vũ có chút tiếc nuối nhìn về phía nàng, nữ tử xuất giá thể tái giá được.

      Bây giờ tiểu thư thực

      Chỉ nhìn thoáng qua vẻ mặt Thu Vũ, Mạt Nhan liền hiểu ra nàng nghĩ cái gì, lông mày giãn ra, lạnh nhạt :

      – Chỉ là phu thê hữu danh vô thực, Thu Vũ thực coi trọng vị Vương gia này tới vậy sao?

      Thu Vũ nghe nàng vậy, hai gò má ửng đỏ, giọng điệu oán trách.

      – Tiểu thư, người nên lấy Thu Vũ thành chuyện cười như vậy!

      Mạt Nhan cười, bỗng nàng nhớ ra việc, hoảng hốt gọi Thu Vũ lại:

      – Thu Vũ, Lạc Lạc có mang về đây ?

      Thu Vũ bị Mạt Nhan gọi bất ngờ giật mình, sau đó liền cẩn trọng suy nghĩ lại.

      Lạc Lạc là do đệ nhất mĩ nam Tiêu quốc – Mạc Hi Nhan công tử tặng, gương mặt trở nên thất sắc:

      – Dạ, chưa. . . Chưa mang về phủ. . .

      Mạt Nhan lảo đảo lui về phía sau vài bước.

      Lạc Lạc là món quà duy nhất Mạc Hi ca ca tặng cho nàng mà bị Lam Ảnh Tương Ngữ phá hoại.

      Bây giờ qua đêm, liệu Lam Ảnh Tương Ngữ kia có xuống tay độc ác với Lạc Lạc ?

      Mạt Nhan dám nghĩ tiếp nữa, vội vàng mặc y phục cùng búi tóc lên, đẩy cửa phòng ra, vội vã hướng Trúc Mặc uyển (1) mà chạy.

      Vừa mới ra khỏi tân phòng, nàng nhìn thấy hộ vệ của Lam Ảnh phủ – Lam Mộng, tay ôm Lạc Lạc, tay ôm bao quần áo.

      Mạt Nhan vừa nhìn thấy Lạc Lạc, lo lắng lúc nãy hoàn toàn biến mất, bước nhanh về phía trước.

      Lam Mộng ánh mắt chút cảm xúc, thấy tiểu thư nhà mình ra khỏi phòng, lạnh nhạt :

      – Tiểu thư, Tướng gia phái thuộc hạ đưa đồ đến cho người.

      Mạt Nhan gật đầu cảm tạ Lam Mộng, tiện đà xoay người ra hiệu cho Thu Vũ tiếp nhận bao quần áo.

      Thu Vũ thuận thế tiếp nhận bao quần áo, cùng Lam Mộng hàn huyên vài câu, sau đó Lam Mộng liền ra khỏi phủ , mà Mạt Nhan ôm lấy Lạc Lạc liền trở về Hàm Tương uyển, Thu Vũ cũng theo sát tiểu thư vào phòng.

      [chú thích:

      (1) Trúc Mặc uyển: nơi ở của Khâu Vũ Nhiên ]

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :