Khu Vườn Xương - Tess Gerritsen [Trinh Thám]

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Khu Vườn Xương

      [​IMG]
      Tác giả: Tess Gerritsen

      Người dịch: Phương Tuyền

      Nhà xuất bản: Nxb Văn hóa Thông tin

      Nhà phát hành: Nxb VHT

      Định dạng: Bìa cứng

      Kích thước: 15x22.5 cm

      Ngày phát hành: 11/2008

      Số trang: 450


      Đôi nét về tác giả:

      Tess Gerritsen là bác sĩ điều trị và tác giả nổi tiếng thế giới. Tác phẩm tiểu thuyết đầu tay của bà về trì hoãn trong y học dành được rất nhiều lời khen ngợi. Harvest là cuốn sách bán chạy nhất theo tờ Thời báo New York.

      Bà cũng là tác giả của nhiều cuốn sách bán chạy khác như The Mephisto Club, Vanish, Body Double, The Sinner, The Apprentice, The Surgeon, Life Support, Bloodstream và Gravity. Tess Gerritsen sống tại Maine.
      Có thể ghé thăm website của bà tại địa chỉhttp://www.tessgerrritsen.com

      Giới thiệu:
      tại: Julia Hamill khám phá ra thứ khủng khiếp trong sân ngôi nhà mới mua của mình ở vùng nông thôn Massachusetts: cái sọ được chôn dưới lớp đất đá - con người, phụ nữ và theo như con mắt nhà nghề của Maura Isles, bác sĩ pháp y ở Boston đó có vết sẹo, dấu hiệu thể nhầm lẫn của vụ giết người. Nhưng người phụ nữ vô danh đó là ai và chuyện gì xảy ra với ấy, ai biết…

      Boston, năm 1830: Để trả tiền học phí cho mình, Norris Marshall, sinh viên nghèo nhưng tài năng ở trường Đại học Y Boston tham gia vào hàng ngũ “những người đào trộm xác chết” - những kẻ đào trộm những xác chết ở nghĩa địa lên để bán chợ đen. Tuy thế, những vụ giao dịch kinh khủng này cũng chẳng là gì so với vụ giết người khủng khiếp: y tá được tìm thấy trong tình trạng bị chém trong sân bệnh viện trường Đại học. Và bác sĩ có tên tuổi cũng gặp số phận khủng khiếp như vậy. Norris nhận ra rằng buôn bán trái phép xác người khiến trở thành kẻ khả nghi.

      Để bảo vệ trong sạch của mình, Norris phải tìm đến nhân chứng duy nhất nhìn thấy kẻ giết người: Rose Connolli, thợ may xinh đẹp đến từ khu ổ chuột của Boston, lo sợ mình có thể là nạn nhân tiếp theo. Với giúp đỡ của chàng trai trẻ thông minh, sắc sảo và kiêu ngạo Oliver Wendell Holmes, Norris và Rose lùng sục khắp thành phố - từ những nghĩa trang đáng sợ và những căn phòng khám nghiệm tử thi tới những biệt thự lộng lẫy và những trung tâm của quyền lực tri thức lớn - theo dấu vết của kẻ điên cuồng xuất quỷ nhập thần, kẻ lẩn trốn ở nơi ít ngờ tới nhất… kẻ chờ đợi cơ hội để giết người tiếp theo.

      “… khoét đất ở dưới tảng đá bằng cái bay, cố gắng để có đủ chỗ đưa cái xẻng xuống phía dưới. Tóc xoã xuống mặt, dính hết vào làn da đẫm mồ hôi khi đào tới chỗ sâu hơn, khoét sâu thêm đường hầm. Trước khi Richard nhìn thấy chỗ này, biến nơi đây thành thiên đường. có hai tháng trước khi phải đối mắt với lớp học sinh lớp ba khác. Hai tháng để loại bỏ tận gốc đám cỏ dại, cải tạo đất và trồng hoa hồng. Richard từng với là nếu có bao giờ trồng hoa hồng trong khu vườn của họ ở Brookline chúng chết vì . ta : “Em cần phải biết em làm gì”. Đó chỉ là lời nhận xét tuỳ tiện tuy nhiên nó vẫn gây tổn thương. hiểu ta thực có ý gì.

      Em cần phải biết em làm gì. Và em cần gì.

      thóp bụng và cuốc mạnh xuống. Cái xẻng đập vào thứ gì đó rắn. Ôi, Chúa ơi, đó phải tảng đá khác. Vén tóc ra sau, nhìn chăm chú vào cái mà dụng cụ của vừa chạm phải. Đầu nhọn của nó làm nứt bề mặt, những vết nứt vỡ lộ ở những điểm va chạm. phủi sạch đất và bùn sỏi, làm lộ thứ hình tròn nhẵn cách khác thường. Nằm áp bụng xuống đất, nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh và bất chợt cảm thấy khó thở. Nhưng vẫn tiếp tục đào, bây giờ là bằng cả hai tay, những ngón tay đeo găng cào qua lớp đất sét cứng. Thêm nhiều hình tròn lộ ra, những đường cong đan vào nhau bởi những mấu nối nham nhở. cào đất càng lúc càng sâu hơn, cử động của nhanh hơn vì phát ra cái hốc đầy bùn đất. cởi găng tay và dùng tay trần sục xuống. Rồi bùn đất được gạt ra hết.

      Julia giật người về phía sau khi nhìn ra cái mà vừa phát . Tiếng vo ve của những con muỗi tạo thành tiếng kêu rít ầm ĩ, nhưng cũng chả buồn đưa tay đuổi chúng. tê cứng đến mức còn cảm giác gì về những cái vòi của bọn chúng. cơn gió lùa qua bãi cỏ, làm khuấy động hương vị ngọt như sirô của hoa tổ chim. Trước mắt Julia là gia tài đầy cỏ dại của , nơi mà hy vọng có thể biến thành thiên đường. tưởng tưởng đến khu vườn đầy màu sắc với hoa hồng, hoa mẫu đơn và những khóm hoa clematis. Còn bây giờ, khi nhìn cái sân này, còn tưởng tượng ra khu vườn nữa.

      nhìn thấy nghĩa địa…..”​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 01

      Để tưởng nhớ Ernest Brune Tom, người luôn dạy tôi phải có nhiều tham vọng

      Lời cảm ơn

      Đó quả thực là năm dài và vất vả để tôi có thể cho ra đời cuốn sách Khu vườn xương. Hơn tất cả, tôi rất biết ơn hai thiên thần luôn bên cạnh, cổ vũ tôi và lúc nào cũng với tôi , thậm chí cả những lúc tôi muốn nghe. Đây là lời cảm ơn chân thành nhất dành cho người đại diện của tôi Meg Ruley - người biết làm thế nào để chăm sóc và nuôi dưỡng tâm hồn của nhà văn và Linda Marrow - người biên tập có tài năng tạo ra những câu chuyện hay nhất. Cảm ơn Selina Walker, Dana Isaacson và Dan Mallory vì tất cả những gì họ làm để cho ra đời cuốn sách này. Và dành cho người chồng tuyệt vời của tôi - Jacob: Nếu người ta có trao giải dành cho “người bạn đời tuyệt vời nhất của nhà văn” là người chiến thắng áp đảo!

      Ngày 20 tháng 3 năm 1888

      Margaret quý,

      Cảm ơn con rất nhiều về những lời chia buồn chân thành trước ra của Amelia thân . Đây quả thực là mùa đông khó khăn cho ta khi mỗi tháng dường như lại có người bạn già ra vì bệnh tật và tuổi tác. Bây giờ nó còn u ám hơn bao giờ hết khi ta nghĩ đến những năm tháng ngắn ngủi còn lại của mình.

      Ta nhận ra rằng có thể đây là cơ hội cuối cùng để đề cập đến chủ đề khó khăn mà lẽ ra ta từ lâu. Ta muốn đến nó, vì ta biết dì của con nghĩ rằng tốt hơn hết là giấu con điều đó. Hãy tin ta! Bà ấy làm thế chỉ vì tình và vì bà ấy muốn bảo vệ con. Margaret quý, ta biết con từ khi con còn và ta thấy con trở thành phụ nữ can đảm thế nào. Ta biết con tin vào sức mạnh của . Ta cũng tin rằng con muốn biết câu chuyện này, dù có thể con thấy bối rối.

      Năm mươi tám năm trôi qua kể từ lúc những điều đó xảy ra. Con lúc đó mới chỉ là đứa bé và có lẽ chẳng nhớ gì về chúng. Thực chính ta cũng hầu như quên. Nhưng thứ tư vừa rồi, ta tìm thấy mẩu báo cũ được cắt ra và kẹp trong bản sao cũ cuốn Giải phẫu học của Wista. Ta nhận ra rằng nếu ta ra sớm chết cùng với ta. Từ lúc dì của con ra , ta là người duy nhất còn lại biết chuyện. Tất cả những người khác cũng mất rồi.

      Ta phải trước với con rằng chi tiết câu chuyện này hề dễ chịu. Nó chẳng có cao sang hay can đảm - những phẩm chất mà con có thể nghĩ rằng dì của con được trời phú cho. Bà ấy chắc chắn đặc biệt hơn bất cứ quý bà tóc hoa râm nào khác. Ta cam đoan với con, Margaret ạ, bà ấy vô cùng xứng đáng có được lòng kính trọng của chúng ta.

      Có thể là đáng kính trọng hơn bất cứ người phụ nữ nào mà ta từng gặp.

      Bây giờ muộn rồi, đôi mắt của ông già như ta cũng mở được lâu hơn nữa. Trong này, ta gửi kèm cho con mẩu báo cũ mà ta kể ở . Nếu con muốn được biết thêm gì nữa hãy với ta, ta bao giờ đề cập đến nó nữa. Còn nếu con thực muốn biết thêm về câu chuyện của cha mẹ con, lần tới ta tiếp tục cầm bút. Con được biết chuyện, câu chuyện thực, của dì con và Tử thần Khu Tây.

      Gửi tới con thương

      O.W.H



      tại

      Chẳng lẽ đây là cách kết thúc cuộc hôn nhân sao, Julia Hamill vừa nghĩ vừa sục cái xẻng vào đất. phải những lời thầm tạm biệt ngọt ngào, phải cái siết tay thương của những đôi tay viêm khớp bốn mươi năm tuổi và cũng phải với con, cháu đau khổ vây quanh giường bệnh của . xúc xẻng đầy đất và hất sang bên, làm bắn ra những hòn đá va vào nhau đống đất. Tất cả chỉ có đất sét và sỏi, loại đất tốt để trồng cây mâm xôi mà thôi. Đất đai cằn cỗi, giống như cuộc hôn nhân của vậy, có gì để kéo dài, còn gì để níu giữ.

      đạp lên cái xẻng và nghe tiếng khô khốc, cảm thấy chấn động dội vào xương sống vì lưỡi xẻng đập vào tảng đá to. tỳ hẳn vào xẻng, nhưng kể cả khi bậy tảng đá ở góc độ khác, vẫn thể cạy được nó lên. Cảm thấy nản lòng và vã mồ hôi vì cái nóng, nhìn chằm chằm xuống cái hố. Suốt cả buổi sáng đào như người bị ma ám, những vết phồng rộp dưới đôi găng tay bắt đầu vỡ và hở ra. Việc đào bới của Julia kích động đàn muỗi vo ve xung quanh mặt và cả tóc .

      Chẳng còn cách nào khác. Nếu muốn làm khu vườn ở chỗ này, hay muốn thay đổi cái sân đầy cỏ dại phải tiếp tục công việc. Hòn đá này ngáng đường .

      Đột nhiên công việc trở nên vô vọng, vượt quá cố gắng yếu ớt của . buông rơi cái xẻng và ngồi gục xuống sân, đống đất bẩn. Tại sao lại nghĩ rằng mình có thể dựng khu vườn và sửa lại ngôi nhà nhỉ? nhìn qua đống cỏ dại rối tinh, mái hiên võng xuống và những tấm chắn mưa. Có lẽ nên gọi nơi này là “ ngu xuẩn của Julia.” mua nó khi tâm trí được tỉnh táo, khi mà cuộc sống của sụp đổ. Tại sao lại đổ thêm dầu vào lửa nhỉ? Nhưng đây là niềm an ủi cho sau khi li hôn. Ở tuổi ba mươi tám, Julia cuối cùng cũng có ngôi nhà mang tên mình, nơi có quá khứ và cả tâm hồn. Khi lần đầu tiên thăm quan các phòng cùng với người nhân viên bất động sản, nhìn chăm chú vào những xà nhà được đẽo gọt bằng tay và những lớp giấy dán tường cổ kính chồng lên nhau ra sau vết rách tường, biết rằng ngôi nhà này đặc biệt. Và nó gọi , xin giúp đỡ.

      - Vị trí này rất tốt. - Người nhân viên . - Chỗ này rộng gần nghìn mét vuông, khó có thể tìm thấy nơi như thế này gần Boston.

      - Vậy sao vẫn chưa có ai thuê nơi này? - Julia hỏi.

      - cũng thấy là nó ở trong tình trạng tồi tệ thế nào. Khi chúng tôi lập danh sách lần đầu tiên, ở đây toàn những hộp sách và báo cũ, xếp đầy sàn. Người thừa kế mất cả tháng trời để chuyển hết chúng . ràng là nó cần phải được sửa chữa lại hầu hết tất cả, từ móng trở .

      - Tốt, tôi thích nơi này vì nó có quá khứ thú vị. Điều đó khiến tôi từ bỏ ý định mua nó.

      - Tôi cũng nên với vài chuyện khác nữa. - Người nhân viên e ngại.

      - Chuyện gì vậy?

      - Người chủ trước của ngôi nhà là cụ bà chín mươi tuổi và bà chết ở đây, điều này làm cho vài người muốn mua đắn đo.

      - Ở tuổi chín mươi à? Đó hẳn là điều tự nhiên thôi mà.

      - Điều đó có thể đúng.

      Julia cau mày:

      - Họ biết à?

      - Đó là vào mùa hè và người hàng xóm phát ra khoảng sau gần ba tuần…

      Người nhân viên bỏ lửng giữa chừng. Julia đột nhiên tươi tỉnh:

      - Nhưng mảnh đất này rất đặc biệt, có thể cải tạo chút ít rồi mọi thứ lại đẹp.

      Đó là cách mà thế giới giải thoát cho những người luống tuổi như , Julia nghĩ vậy. Đây là ngôi nhà tráng lệ, đổ nát và xứng đáng với cả hai.

      Ngay buổi chiều hôm đó, Julia kí hợp đồng mua ngôi nhà.

      Còn bây giờ, khi ngồi đống đất bẩn, đập muỗi, nghĩ: Mình tự đâm đầu vào cái gì thế này? Nếu Richard mà nhìn thấy đống đổ nát này, chắc chắn ta lập tức nghĩ rằng Julia ngây thơ cả tin bị người môi giới bất động sản lừa.
      Tự hào là chủ nhân của đống đổ nát.

      quệt tay qua mắt, lau mồ hôi má. Sau đó, lại nhìn xuống cái hố lần nữa. Làm sao mà có thể mong chờ đưa cuộc sống của mình vào quy củ khi thậm chí thể dùng đến sức mạnh để di chuyển hòn đá ngu ngốc?

      nhặt cái bay lên, cúi xuống hố và bắt đầu cạo đất bùn. Thêm nhiều tảng đá ra, giống như tảng băng chìm của núi băng mà chỉ có thể phỏng đoán là có lẽ đủ lớn để đánh chìm cả tàu Titanic. đào càng lúc càng sâu, để ý gì đến muỗi và mặt trời chiếu cái đầu trần của mình. Bất ngờ, hòn đá cứ như chướng ngại vật, như thử thách mà chưa bao giờ dứt khoát bước ra khỏi.

      Tao để mày đánh bại.

      khoét đất ở dưới tảng đá bằng cái bay, cố gắng để có đủ chỗ đưa cái xẻng xuống phía dưới. Tóc xõa xuống mặt, dính bết vào làn da đẫm mồ hôi khi đào tới chỗ sâu hơn, khoét sâu như đường hầm. Trước khi Richard nhìn thấy chỗ này, biến nơi đây thành thiên đường. có hai tháng trước khi phải đối mặt với lớp học sinh lớp ba khác. Hai tháng để loại bỏ tận gốc đám cỏ dại, cải tạo đất và trồng hoa hồng. Richard từng với là nếu có bao giờ trồng hoa hồng trong khu vườn của họ ở Brookline chúng chết vì . ta : “Em cần phải biết em làm gì.” Đó chỉ là lời nhận xét tùy tiện tuy nhiên nó vẫn gây tổn thương. hiểu ta thực có ý gì.

      Em cần phải biết em làm gì. Và em cần gì.

      thóp bụng và cuốc mạnh xuống. Cái xẻng đập vào thứ gì đó rắn. Ôi, Chúa ơi, đó phải tảng đá khác. Vén tóc ra sau, nhìn chăm chú vào cái mà dụng cụ của vừa chạm phải. Đầu nhọn của nó làm nứt bề mặt, những vết nứt vỡ lộ ở những điểm va chạm. phủi sạch đất và bùn sỏi, làm lộ thứ hình tròn nhẵn cách khác thường. Nằm áp bụng xuống đất, nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh và bất chợt cảm thấy khó thở. Nhưng vẫn tiếp tục đào, bây giờ là bằng cả hai tay, những ngón tay đeo găng cào qua lớp đất sét cứng. Thêm nhiều hình tròn lộ ra, những đường cong đan vào nhau bởi những mấu nối nham nhở. cào đất càng lúc càng sâu hơn, cử động của nhanh hơn vì phát ra cái hốc đầy bùn đất. cởi găng tay và dùng tay trần sục xuống. Rồi bùn đất được gạt ra hết.

      Julia giật người về phía sau khi nhìn ra cái mà vừa phát . Tiếng vo ve của những con muỗi tạo thành tiếng kêu rít ầm ĩ, nhưng cũng chả buồn đưa tay đuổi chúng. tê cứng đến mức còn cảm giác gì về những cái vòi của bọn chúng. cơn gió lùa qua bãi cỏ, làm khuấy động hương vị ngọt như sirô của hoa tổ chim. Trước mắt Julia là gia tài đầy cỏ dại của , nơi mà hi vọng có thể biến thành thiên đường. tưởng tượng đến khu vườn đầy màu sắc với hoa hồng, hoa mẫu đơn và những khóm hoa clematis. Còn bây giờ, khi nhìn cái sân này, còn tưởng tượng ra khu vườn nữa.

      nhìn thấy nghĩa địa.

      - Em lẽ ra nên hỏi ý kiến chị trước khi mua ngôi nhà tồi tàn này. - Chị Vicky của Julia khi ngồi bên bàn bếp của .

      Julia đứng bên cửa sổ nhìn ra phía những đống bùn đất giống như những ngọn núi lửa ở sân sau. Ba hôm nay, đội các bác sĩ pháp y gần như cắm trại trong sân nhà . Bây giờ quen với việc họ ra vào nhà để sử dụng toilet, đến mức chẳng còn quan tâm là họ khai quật ở xung quanh. Cuối cùng họ cũng để mình trong ngôi nhà với những cái xà đẽo bằng tay và cả với những hồn ma.

      Bên ngoài, bác sĩ pháp y Isles vừa mới đến và về phía khu khai quật. Julia nghĩ đó là tuýt phụ nữ đáng ngại, thân thiện mà cũng gây khó chịu, với nước da tái như xác chết và mái tóc đen cổ điển. Julia nghĩ trông bà rất điềm tĩnh và tự chủ khi nhìn bà qua cửa sổ.

      - phải em bị lừa. - Vicky . - lời đề nghị ngay trong ngày đầu tiên em nhìn thấy nó đúng ? Em sợ người khác nẫng tay sao?

      Vicky chỉ vào cánh cửa cong của hầm chứa.

      - Thậm chí em còn đóng được nó. Em xem thời điểm xây dựng chưa? Chỗ này có cả trăm năm rồi đấy.

      - Chính xác là trăm ba mươi. - Julia thầm, mắt vẫn nhìn ra sân sau nơi bác sĩ Isles đứng ở cạnh hố khai quật.

      - Ôi, em quý. - Vicky giọng nhàng. - Chị biết đây là năm khó khăn với em và em phải trải qua những gì. Chị chỉ mong em gọi cho chị trước khi em quyết định việc quan trọng thế này.

      - Nó phải cơ ngơi tồi. - Julia khăng khăng. - Nó rộng gần nghìn mét và gần thành phố.

      - Và có xác chết ở sân sau. Điều đó thực có giá trị khi bán lại đấy.

      Julia xoa tay quanh cổ, đột nhiên cảm thấy căng đốt sống cổ. Vicky đúng. Vicky luôn luôn đúng. Julia nghĩ: Mình đổ tất cả tiền trong tài khoản vào ngôi nhà này, và bây giờ mình tự hào là chủ nhân của gia tài bị nguyền rủa. Qua cửa sổ, nhìn thấy người mới đến. Đó là phụ nữ lớn tuổi hơn với mái tóc ngắn màu xám, mặc quần jeans màu xanh và đôi ủng nặng nề - phải loại đồ nghề dành cho những người lười biếng. Hôm nay lại có thêm người có cá tính kì quặc quanh sân nhà . Họ là ai, những người quan tâm đến xác chết? Tại sao họ lại chọn nghề hàng ngày phải đối mặt với những thứ mà hầu hết mọi người rùng mình cả khi nghĩ đến?

      - Em chuyện với Richard trước khi em mua chứ?

      Julia yên lặng lúc.

      - , em vẫn chưa với ta.

      - Gần đây em có nghe tin gì từ nó ? - Vicky hỏi. Giọng đột nhiên thay đổi, khẽ khàng và e ngại khiến cho Julia cuối cùng cũng quay lại nhìn chị mình.

      - Tại sao chị lại hỏi thế?

      - Nó từng là chồng em. Vậy thỉnh thoảng em gọi cho nó để hỏi là nó trả lời email của em chưa hoặc hỏi về điều gì đó à?

      Julia ngả xuống cái ghế cạnh bàn.

      - Em gọi cho ta và ta cũng gọi cho em.

      Vicky gì nữa, chỉ im lặng trước cái nhìn buồn bã của Julia.

      - Chị xin lỗi. - Cuối cùng Vicky . - Chị rất tiếc vì em vẫn còn đau khổ.

      Julia cười và :

      - Vâng, ổn mà. Em cũng rất tiếc.

      - sáu tháng rồi, chị nghĩ là em nên quên ta. Trông em sáng sủa và đáng hơn nữa. Em nên quay trở lại với cuộc sống thôi.

      Vicky đương nhiên là thế. Nên nhớ Vicky là ai, năm ngày sau khi phẫu thuật cắt ruột thừa, quay trở lại phòng xử án và đưa nhóm luật sư của đến thắng lợi. ấy bao giờ để thất bại như li hôn chi phối mình quá tuần.

      Vicky thở dài:

      - Thực ra, chị lái xe cả quãng đường dài đến đây chỉ để xem ngôi nhà mới. Em là em chị và có vài điều em cần phải biết. Những điều mà em có quyền được biết. Chị chỉ biết làm thế nào… - dừng lại, có ai đó vừa gõ cửa bếp.

      Julia mở cửa cho bác sĩ Isles, trông bà có vẻ rất bình tĩnh mặc dù khó chịu.

      - Tôi muốn cho biết là đội của tôi rời hôm nay. - Isles .

      Nhìn qua khu khai quật, Julia thấy mọi người thu dọn xong dụng cụ của họ.

      - Các vị xong việc ở đây rồi à?

      - Chúng tôi tìm kiếm đủ để đến kết luận rằng đây phải là trường hợp cần đến bác sĩ pháp y. Tôi bàn giao cho tiến sĩ Pietre của đại học Harvard.

      Isles chỉ người phụ nữ mặc quần jeans màu xanh vừa mới đến.

      Vicky góp chuyện.

      - Tiến sĩ Pietre là ai?

      - nhà nhân chủng học pháp y. Bà ấy hoàn thành việc khai quật, chỉ với mục đích nghiên cứu. Nếu phản đối, Hamill.

      - Vậy đó là những hài cốt cổ?

      - ràng nó phải mới được chôn gần đây. Tại sao ra ngoài xem qua nhỉ?

      Vicky và Julia theo sau Isles ra cái sân dốc. Sau ba ngày bị đào bới, cái hố giờ thành cái hố to rộng ngoác. Bộ hài cốt được đặt tấm vải bạt.

      Tiến sĩ Pietre ít ra cũng phải đến sáu mươi tuổi nhưng bà vẫn dễ dàng đứng dậy, tới bắt tay họ.

      - Chắc là chủ nhà? - Bà hỏi Julia.

      - Tôi chỉ vừa mua chỗ này. Tôi mới chuyển đến tuần trước.

      - may mắn đấy?

      Pietre có vẻ rất lòng. Bác sĩ Isles lên tiếng:

      - Chúng tôi tìm được vài thứ khi đãi cát: vài cái nút áo và cái móc khóa đồ trang sức cổ.

      Bà với tay lấy cái hộp bằng chứng để cạnh hài cốt.

      - Và hôm nay chúng tôi tìm thấy cái này.

      Bà mở cái túi nhựa có khóa . Qua lớp nhựa trong, Julia thấy ánh lấp lánh của những viên đá quý đủ màu sắc.

      - Nó là cái nhẫn đính hôn. - Tiến sĩ Pietre phân tích. - Có chữ cái viết tắt khá thịnh hành ở thời nữ hoàng Victoria. Tên của những viên đá có lẽ giải thích điều gì đó. viên hồng ngọc, ngọc lục bảo và ngọc hồng lựu, ví dụ thế, có lẽ là ba chữ cái đầu của từ gì đó. Cái nhẫn là bằng chứng cho thấy quý mà bạn nhận được.

      - Đó là những viên đá chứ?

      - Ồ . Có lẽ chúng chỉ là thủy tinh màu. Cái nhẫn được chạm khắc gì nên nó chỉ là đồ trang sức được sản xuất hàng loạt.

      - Chắc phải có hồ sơ nào đó về việc an táng?

      - Tôi nghi ngờ điều đó. Những thứ tìm được đều cho thấy đây phải là vụ mai táng bình thường. bia mộ, có những mảnh vụn của quan tài. chỉ được quấn và gói kín trong mảnh da. cách mai táng đúng nghi thức nếu đó được thương.

      - Có thể ấy nghèo?

      - Nhưng tại sao lại chọn chỗ này? Theo như những bản đồ cổ chỗ này chưa bao giờ tồn tại nghĩa địa. Ngôi nhà này của khoảng trăm ba mươi năm tuổi đúng ?

      - Nó được xây dựng năm 1880.

      - Những chiếc nhẫn đính hôn kiểu này quá lỗi thời rồi, khoảng những năm 1840.

      - Trước năm 1840 ở chỗ này là cái gì?

      - Tôi nghĩ rằng đây là phần điền trang của gia đình người Boston giàu có. Phần lớn diện tích có lẽ là đồng cỏ rộng lớn. vùng đất chăn nuôi, trồng trọt.

      Julia ngước nhìn lên cao, nơi những con bướm bay lượn quanh những bông hoa tổ chim và những cây đậu tằm ra hoa. cố hình dung ra khu vườn của mình như nó từng tồn tại. cánh đồng rộng mênh mông, xuôi xuống dưới là dòng suối rợp bóng cây, đàn cứu lang thang bãi cỏ. nơi chỉ dành cho động vật thơ thẩn.

      nơi mà cái chết nhanh chóng bị lãng quên.

      Vicky chăm chú nhìn bộ xương từ xa.

      - Đây là bộ hài cốt à?

      - bộ xương hoàn chỉnh. - Pietre . - này được chôn sâu đủ để bị những loài ăn xác thối phá hủy. Ở dốc này, đất khá là khô. Hơn nữa, qua xem xét những mẩu da cho thấy ấy được quấn trong loại da động vật, việc lọc qua tannin cũng là cách chống phân hủy.

      - ấy ư?

      - Vâng. - Pietre ngước lên, nheo đôi mắt xanh tinh vì ánh mặt trời. - Đó là người phụ nữ. Dựa bộ răng và tình trạng cột sống ấy còn khá trẻ, chắc chắn là dưới ba mươi lăm tuổi. chung, ấy có thân hình rất đẹp.

      Pietre nhìn Julia.

      - Ngoại trừ vết nứt do cái bay của gây ra.

      Julia bối rối.

      - Tôi cứ nghĩ cái sọ là tảng đá.

      - Đó phải là vấn đề phân biệt giữa khe nứt cũ và mới. Xem này.

      Pietre lại ngồi xuống và cầm lấy cái sọ.

      - Vết nứt gây ra ở đây, nó hề bị biến màu. Nhưng nhìn vết này xem, ở ngay xương đỉnh? Và còn có vết khác ở đây - xương gò má, phía dưới cằm. Bề mặt của những vết nứt đó đều có màu nâu vì ở quá lâu trong bùn. Điều đó với chúng ta rằng chúng bị gãy từ trước phải do cuộc khai quật.

      - Trước đó á? - Julia nhìn thẳng vào bà. - Bà vừa mới

      - Những cú đánh gần như chắc chắn là nguyên nhân gây ra cái chết của . Tôi cho rằng đây là vụ án mạng.

      Đêm đó Julia nằm thức, lắng nghe tiếng cọt kẹt của sàn nhà cũ, tiếng chuột chạy trong phòng. Ngôi nhà này cũ vậy mà khu mộ thậm chí còn cũ hơn. Khi những người đàn ông gắng sức với những cái xà nhà, ghép những tấm lát bằng gỗ thông, cách đó xa thi thể của người phụ nữ vô danh được chôn xuống đất. Họ có biết ấy ở đó khi xây dựng nơi này? Liệu có tấm bia nào ở đây?

      Hay là chẳng ai biết ấy nằm đây? ai còn nhớ ấy nữa?

      hất chăn sang bên, mồ hôi toát ra ướt cả góc đệm. Phòng ngủ vẫn ngột ngạt khi mở cả hai cửa sổ, chút gió nào để xua tan hơi nóng. Ánh sáng của con đom đóm hắt lên trong bóng tối xung quanh , chúng nhấp nháy đơn độc khi bay vòng quanh căn phòng tìm lối ra.

      ngồi dậy bật đèn. Những tia sáng kì diệu cao trở thành con bọ nâu bình thường bay gần trần nhà. tự hỏi làm thế nào để bắt sống được nó, liệu cái chết của con bọ có đáng để cố gắng nỗ lực hay .

      Chuông điện thoại. Mười rưỡi, chỉ có người duy nhất gọi vào giờ này.

      - Chị hi vọng là mình đánh thức em. - Vicky . - Chị vừa mới về đến nhà sau chuỗi những bữa tiệc.

      - Dù sao em cũng ngủ được vì trời quá nóng.

      - Julia, có chuyện chị muốn với em khi ở đó. Nhưng chị thể vì có quá nhiều người xung quanh.

      - phải là những lời khuyên về ngôi nhà nữa nhé, được ?

      - phải về ngôi nhà, đó là chuyện về Richard. Chị muốn là người phải với em điều này, nhưng nếu chị là em chị muốn biết. Em chắc nghe được tin đồn chứ hả.

      - Tin gì ạ?

      - Richard sắp kết hôn.

      Julia nắm chặt ống nghe, đến nỗi những ngón tay của tê cứng. Im lặng kéo dài, nghe tiếng tim mình đập thình thịch.

      - Vậy là em vẫn chưa biết.

      Julia thầm:

      - Chưa.

      - Thằng đê tiện. - Vicky lẩm bẩm cách cay đắng. - Đám cưới được lên kế hoạch trong vòng tháng nữa, đó là điều chị nghe được. Người đó tên là Tiffani với chữ i. Ý chị là đáng giả tạo. Chị coi thường những thằng kết hôn với Tiffani.

      - Em hiểu tại sao chuyện này lại xảy ra nhanh đến vậy.

      - Ôi, em quý, nó quá ràng rồi còn gì! ta có quan hệ với con bé đó từ lúc chưa li hôn. ta đột nhiên bắt đầu về nhà muộn đúng ? Và tất cả những lần đó là vì công việc. Chị nghi ngờ mà. Chị để trái tim lên tiếng.

      Julia thú nhận:

      - Em muốn đến chuyện đó lúc này.

      - Lẽ ra chị phải đoán được. người đàn ông đàng hoàng đòi li dị bất ngờ như vậy.

      - Chúc ngủ ngon, Vicky.

      - Này, này, em ổn đấy chứ?

      - Em chỉ muốn chuyện lúc này. - Julia gác máy điện thoại.

      ngồi bất động lúc lâu. đầu , con đom đóm vẫn lượn vòng quanh, liều mạng tìm lối thoát ra khỏi cái nhà tù. Rốt cuộc nó cũng kiệt sức. Bị giam cầm ở đây, thức ăn, nước uống, nó chết trong căn phòng này.

      trèo lên đệm. Khi con đom đóm lao tới gần, bắt lấy nó. Khum lòng bàn tay xung quanh con bọ, chân vào bếp và mở cửa sau. Ở đó, ngoài hiên giải thoát cho con đom đóm. Nó bay vút vào bóng tối, nó sáng nhấp nháy nữa, chạy trốn là mục đích duy nhất của nó.

      Nó có biết là cứu nó ? việc bé mà làm được.

      nán lại ngoài hiên, hít thở khí buổi đêm, hề muốn quay trở lại căn phòng ngủ bé nóng bức.

      Richard sắp kết hôn.

      Hơi thở mắc nghẹn ở cổ họng , trào ra trong tiếng nức nở, nắm chặt lan can hiên nhà và cảm thấy ngón tay mình vỡ ra từng mảnh đau đớn.

      Và tôi là người cuối cùng được biết.

      Trong bóng đêm, nghĩ về bộ hài cốt được chôn chỉ vài thước quanh đây. người phụ nữ bị lãng quên, tên của ấy cũng biến mất hàng thế kỉ. nghĩ về lớp tuyết phủ mặt đất lạnh giá cứ dày lên theo năm tháng, nuôi dưỡng mục nát và chiêu đãi những con giun. Mình cũng giống ấy, người phụ nữ bị lãng quên khác - nghĩ.

      Thậm chí mình cũng chẳng biết ấy là ai.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 02

      HAI

      Tháng mười , năm 1830.

      Cái chết đến cùng những tiếng chuông ngân.

      Rose Connolli sợ thanh ấy, vì nghe nó quá nhiều lần kể từ khi ngồi bên giường bệnh của chị mình. đặt tay lên trán Aurnia, nắm tay chị và cho chị uống từng ngụm nước. Hằng ngày, những tiếng chuông đáng nguyền rủa ấy được các thầy tu rung lên, báo trước xuất của các linh mục trong phòng bệnh để làm lễ rửa tội và thực những nghi thức của lễ xức dầu cuối cùng. Mặc dù mới chỉ mười bảy tuổi, Rose được thấy giá trị của những bi kịch cuộc đời trong năm ngày qua. Ngày chủ nhật, Nora chết, ba ngày sau khi đứa con của chào đời. Thứ hai, là tóc nâu ở cuối phòng, người đầu hàng cái chết nhanh chóng sau khi sinh, còn chưa kịp biết tên con, tiếng gia đình khóc than, tiếng đứa trẻ mới chào đời kêu khóc và tiếng nện búa của người làm quan tài bận rộn trong sân. Thứ ba, bốn ngày sau khi bị những cơn sốt sau khi sinh con hành hạ, Rebecca ra cách nhân từ, nhưng trước đó Rose phải chịu đựng mùi thối rữa đóng cứng ga trải giường và rỉ ra từ giữa hai chân . Cả phòng bệnh toàn mùi mồ hôi, bệnh sốt và mủ. Nửa đêm, khi tiếng rên rỉ của những tâm hồn chết vang vọng khắp hành lang, Rose giật mình tỉnh lại sau cơn lả vì kiệt sức để nhận ra đáng sợ hơn cả cơn ác mộng của mình. Chỉ khi bước ra ngoài sân bệnh viện, hít thở trong lớp sương mù lạnh giá, mới thoát khỏi hôi hám của phòng bệnh.

      Nhưng rồi bao giờ cũng vậy, phải trở lại với nỗi khiếp sợ của mình. Vì người chị .

      - Chuông lại reo. - Aurnia thầm, mí mắt trũng sâu khẽ rung. - Lần này là linh hồn tội nghiệp nào đây?

      Rose đưa mắt nhìn phòng sinh nở, nơi tấm màn vừa được kéo vội vàng quanh giường bệnh. Trước đó, vừa thấy y tá Mary Robinson sắp xếp cái bàn rồi bày nến và thánh giá lên . Mặc dù thấy vị linh mục, vẫn nghe thấy tiếng thầm của ông ta phía sau tấm màn, ngửi thấy mùi sáp nến cháy.

      - Vì lòng nhân từ lớn lao của Người, cầu Chúa tha thứ cho những lỗi lầm mà con phạm phải…

      - Ai vậy? - Aurnia lại hỏi. Trong lo lắng, cố gắng ngồi dậy để nhìn qua dãy giường.

      - Em sợ rằng đó là Bernadette. - Rose .

      - Ôi! .

      Rose nắm chặt tay chị mình.

      - ấy có thể còn sống. Vẫn còn chút hi vọng.

      - Nhưng còn đứa bé? Con của ấy sao?

      - Thằng bé khỏe. Chị có nghe thấy nó khóc ở trong nôi sáng nay ?

      Aurnia ngồi dựa vào gối cùng tiếng thở dài, hơi thở của trút ra mang theo mùi hôi hám của cái chết, cứ như cơ thể kiệt quệ dần, các cơ quan trong người thối rữa.

      - Vậy đó là điều may mắn .

      May mắn ư? Thằng bé lớn lên trong nhi viện? Mẹ nó dành ba ngày cuối cùng rên rỉ vì bị phù do cơn sốt khi mang thai? Rose thấy quá đủ những điều may mắn như thế trong bảy ngày gần đây. Nếu đó là ví dụ về lòng nhân từ của Chúa, muốn nhận phần nào hết. Nhưng ra những lời báng bổ ấy trước mặt chị mình. Đó là niềm tin giúp Aurnia tồn tại suốt những tháng qua, bỏ qua tệ bạc của chồng, qua những đêm Rose nghe tiếng chị khóc thầm sau tấm mền treo giữa giường họ. Điều gì tốt đẹp mà lòng tin ấy mang lại cho Aurnia tội nghiệp? Chúa ở đâu trong suốt những ngày Aurnia đau đớn cách vô ích để cho ra đời đứa con đầu lòng?

      Chúa ơi, nếu người nghe thấy tiếng cầu nguyện của người phụ nữ khỏe mạnh, tại sao người lại để ấy phải chịu đựng thế?

      Rose trông chờ câu trả lời và cũng chẳng ai nhận được. Tất cả những gì nghe thấy chỉ là những tiếng lẩm bẩm vô ích của vị linh mục từ sau tấm rèm che giường của Bernadette.

      - Thay mặt cho Cha, Con và các Thánh thần, ở đây dập tắt sức mạnh của ma quỉ, dưới bàn tay ta, theo lời của Đức mẹ Mary thiêng liêng cao quý.

      - Rose. - Aurnia thầm.

      - Vâng, thưa chị?

      - Chị cũng rất sợ khi nghĩ đến thời gian của mình.

      - Thời gian để làm gì ạ?

      - Linh mục. Xưng tội?

      - Và những tội lỗi có thể gây rắc rối cho chị? Chúa hiểu con người chị mà. Chị nghĩ rằng Người thấy những điều tốt đẹp đó sao?

      - Ôi, Rose, em biết chị gây ra chuyện gì đâu! Chị rất xấu hổ vì những hành động đó nên dám với em. Chị thể chết mà

      - Đừng với em về cái chết. Chị được từ bỏ. Chị phải chiến đấu.

      Aurnia đáp lại với nụ cười yếu ớt và đưa tay vuốt tóc em .

      - Rose bé bỏng của chị. Người bao giờ sợ hãi.

      Nhưng Rose sợ. nỗi sợ khủng khiếp rằng chị của bỏ lại. Sợ đến mất cả cảm giác khi nghĩ nếu Aurnia nhận ân huệ cuối cùng, chị ngừng chiến đấu và từ bỏ.

      Aurnia nhắm mắt và thở dài.

      - Em ở lại với chị đêm nay chứ?

      - Tất nhiên rồi.

      - Còn Eben? ấy đến à?

      Rose vòng tay ôm lấy Aurnia.

      - Chị thực muốn ấy đến đây à?

      - Dù tốt hay xấu bọn chị cũng sinh ra là để cho nhau.

      Phần lớn là xấu, Rose muốn thế, nhưng rồi im lặng. Eben và Aurnia kết hôn, nhưng tốt hơn là ta đừng đến đây, vì Rose thể chịu đựng được có mặt của người đàn ông đó. Trong bốn tháng gần đây, sống cùng với Aurnia và Eben trong nhà trọ ở phố Broad, cái võng của treo ở hốc tường kế bên giường của họ. cố tránh xa Eben nhưng Aurnia trở nên nặng nề và mệt mỏi vì mang thai, Rose làm thay nhiệm vụ của chị mình ở hiệu may của Eben. Ở phía sau cửa hàng, bị bó buộc với những súc vải mu xơ lin và popolin, nhận ra những cái liếc nhìn kín đáo của rể mình, biết bao lần ta tìm lí do để chạm vào vai , để đứng sát lúc kiểm tra những đường may của khi cố gắng hoàn thành quần và áo gilê.
      gì với Aurnia, vì biết Eben chắc chắn chối, rồi Aurnia là người phải chịu đựng tất cả.

      Rose vắt cái khăn vào chậu rồi đặt lên trán Aurnia. tự hỏi: Chị đáng của mình ra sao? Chưa đầy năm lấy chồng, tia sáng trong mắt Aurnia còn, rực rỡ mái tóc màu đỏ rực của chị cũng biến mất. Tất cả những gì còn lại là vẻ bơ phờ, mái tóc bết mồ hôi, khuôn mặt u ám, chán chường.

      Aurnia nâng cánh tay cách yếu ớt khó khăn.

      - Chị muốn em có nó. - thầm. - Hãy lấy nó trước Eben.

      - Lấy cái gì chị quý?

      - Cái này.

      Aurnia chạm vào cái mề đay hình trái tim mà đeo cổ. Nó lấp lánh ánh vàng mười và Aurnia đeo nó cả ngày lẫn đêm. Rose nghĩ rằng đó là món quà từ Eben. lần nào đó, ta quan tâm đến vợ mình và tặng chị món trang sức rẻ tiền khác lạ. Tại sao ta ở đây khi chị ấy cần ta nhất?

      - Làm ơn, hãy giúp chị cởi nó ra.

      - Chị, bây giờ phải lúc. - Rose .

      Nhưng Aurnia tự cởi được cái vòng cổ và đặt nó vào tay em .

      - Nó là của em, vì tất cả những gì mà em dành cho chị.

      - Em giữ nó hộ chị, chỉ thế thôi. - Rose cho nó vào trong ví. - Khi nào tất cả những chuyện này qua , khi chị được ôm đứa con bé bỏng của mình, em lại đeo nó lên cổ chị.

      Aurnia mỉm cười.

      - Điều đó có thể xảy ra ư?

      - Sao lại cơ chứ.

      Tiếng chuông kêu dần cho biết là vị linh mục kết thúc cứu rỗi cho cái chết đến của Bernadette. Y tá Robinson chạy nhanh qua để dọn dẹp tấm màn, chuẩn bị cho vị khách khác vừa mới tới.

      Mọi người trong phòng im lặng chờ đợi bác sĩ Chester Crouch thăm phòng sản phụ. Hôm nay, bác sĩ Crouch cùng với y tá trưởng bệnh viện - bà Agnes Poole và bốn sinh viên trường Y. Bác sĩ Crouch bắt đầu quanh giường đầu tiên của người phụ nữ mới được nhập viện sáng nay sau hai ngày đau đẻ có kết quả ở nhà. Các sinh viên đứng thành vòng xem bác sĩ Crouch đặt tay dưới chăn kiểm tra bệnh nhân cách thận trọng. ấy khóc vì đau khi bác sĩ xem xét chỗ giữa hai bắp đùi. Lúc cánh tay của ông giơ ra, những ngón tay dính đầy máu.

      - Khăn. - Ông cầu, và y tá Poole nhanh chóng đưa cho ông.

      Vừa lau tay, ông vừa với bốn sinh viên:

      - Bệnh nhân này có tiến triển gì. Đầu của đứa trẻ vẫn ở nguyên chỗ đó. Cổ tử cung mở ra hết cỡ. Trong trường hợp này, bác sĩ của ấy làm gì? Kingston. có câu trả lời ?

      Kingston - chàng đẹp trai, lanh lợi, trả lời chút e dè:

      - Em nghĩ rằng nên dùng cựa của chè tiểu chủng.

      - Tốt. Còn ai có ý kiến gì ?

      Ông hướng về phía người thấp nhất trong số bốn sinh viên, gã giống như tinh với đôi tai to tương xứng.

      - Holmes?

      - Có thể dùng thuốc tẩy để kích thích co bóp của dạ con. - Holmes trả lời ngay lập tức.

      - Tốt. Thế còn , Lackaway?

      Bác sĩ Crouch quay sang người có mái tóc vàng khiến khuôn mặt ta đỏ bừng bối rối.

      - Còn có thể làm gì nữa?

      - Em… đó là…

      - Đây là bệnh nhân của . làm gì tiếp đây?

      - Em suy nghĩ về điều đó ạ.

      - Suy nghĩ à? Ông và bố của đều là bác sĩ! Bác của là chủ nhiệm khoa của trường đại học Y. đáng nhẽ phải rành về y học hơn bất cứ bạn cùng lớp nào chứ. Lại đây, Lackaway! có ý gì đóng góp ư?

      Chàng trai trẻ lắc đầu cách khó khăn.

      - Em xin lỗi, thưa thầy.

      Bác sĩ Crouch thở dài rồi quay sang sinh viên thứ tư, chàng tóc đen.

      - Đến lượt , Marshall. Còn có thể làm gì nữa trong tình huống này? sản phụ đau đẻ nhưng có tiến triển gì?

      sinh viên :

      - Em cố thuyết phục ấy ngồi hoặc đứng dậy, thưa thầy. Và nếu ấy có thể, ấy nên lại quanh phòng bệnh.

      - Gì nữa?

      - Đó là phương thức bổ sung duy nhất có vẻ phù hợp theo ý em.

      - Còn việc bệnh nhân bị chảy máu xử lí sao?

      chút ngập ngừng. Sau đó ta cách thận trọng:

      - Em tin chắc vào hiệu quả của nó.

      Bác sĩ Crouch bật cười.

      - tin vào mình hả?

      - Ở trang trại nơi em lớn lên, em làm thí nghiệm với trường hợp tương tự. Em mất rất nhiều con bò bị thế, cũng như bị thế.

      - Ở trang trại? về những con bò cái bị chảy máu?

      - Cả lợn nữa ạ.

      Y tá Agnes Poole cười khẩy.

      - Ở đây, chúng ta chữa bệnh cho người, chứ phải cho gia súc, Marshall ạ. - Bác sĩ Crouch . - cách chữa chảy máu mà tôi có kinh nghiệm, hiệu quả hơn trong việc giảm đau, đó là giúp bệnh nhân thư giãn để họ có thể mở hết cổ tử cung. Nếu cựa và thuốc tẩy hiệu quả, sau đó tôi chắc chắn cho lấy máu của người bệnh.

      Ông đưa trả cái khăn bẩn cho y tá Poole và tiếp đến bên giường của Bernadette. Ông hỏi:

      - Còn trường hợp này?

      - Mặc dù ấy hạ sốt - y tá Poole - tình trạng bị chảy mủ vẫn xấu . ấy trải qua đêm rất tồi tệ.

      lần nữa, bác sĩ Crouch đưa tay xuống dưới lớp chăn để bắt mạch. Bernadette rên rỉ cách yếu ớt.

      - Ừ, da của ấy khá lạnh. - Ông đồng tình. - Nhưng trong trường hợp này…- Ông dừng lại và ngước lên. - ấy dùng móc phin chưa?

      - Vài lần, thưa bác sĩ, khi ông cho dùng.

      Ông rút tay ra khỏi chăn, ngón tay dính thứ chất nhờn hơi vàng vàng. Y tá đưa cho ông cái khăn lúc nãy.

      - Tiếp tục dùng móc phin. - Ông khẽ. - Hãy giúp ấy thư giãn.

      Điều này khác gì tuyên bố chính thức về cái chết.

      Bác sĩ Crouch đến từng giường, thăm từng bệnh nhân trong phòng. Khi đến giường Aurnia, cái khăn lau tay của ông đẫm máu.

      Rose đứng dậy chào ông:

      - Chào bác sĩ.

      Bác sĩ cau mày nhìn .

      - Đây là

      - Connolli.

      Rose trả lời, tự hỏi sao người đàn ông này lại nhớ tên . là người gọi ông đến căn phòng trọ nơi Aurnia trở dạ ngày đêm. Rose ở đây bên giường chị mình mỗi lần Crouch thăm bệnh. Ông ta lúng túng khi họ gặp lại nhau. Nhưng sau đó, ông ta bao giờ thực nhìn Rose. chỉ là người phụ nữ có gì nổi bật, đáng để ông ta để mắt đến.

      Ông ta hướng tập trung của mình vào y tá Poole.

      - Tình trạng bệnh nhân này tiến triển thế nào rồi?

      - Tôi tin là thuốc tẩy hàng ngày mà bác sĩ kê tối qua giúp ấy co bóp tốt hơn. Nhưng ấy vẫn chưa chịu nghe theo chỉ dẫn của ông về việc ra khỏi giường và lại quanh phòng.

      Nhìn chằm chằm y tá Poole, Rose chỉ muốn làm sao để bà ta ngậm miệng. lại quanh phòng? Các người điên rồi chắc? Năm ngày nay, Rose chỉ thấy Aurnia yếu hơn. Chắc chắn là y tá Poole có thể thấy ràng là chị ấy hầu như thể ngồi dậy, gì đến lại. Nhưng bà y tá chả buồn nhìn Aurnia, bà ta còn chăm chú nhìn bác sĩ Crouch cách ngưỡng mộ. Ông ta tiến đến gần cái chăn, và khi ông ta dùng cái ống que thử sinh, Aurnia thét lên đau đớn đến cực độ làm Rose chịu nổi nên lôi mạnh ông ta ra.

      Ông đứng thẳng dậy và nhìn y tá Poole.

      - Mặc dù vỡ màng ối nhưng tử cung ấy vẫn chưa mở hoàn toàn.

      Ông lau khô tay mình bằng cái khăn bẩn thỉu.

      - Bao nhiêu ngày rồi?

      - Hôm nay là ngày thứ năm ạ. - Y tá Poole trả lời.

      - Lúc này, có lẽ cần thiệt phải dùng thêm liều cựa.

      Ông cầm lấy cổ tay Aurnia bắt mạch.

      - Nhịp tim nhanh. ấy vẫn còn sốt. Lấy máu là cần thiết để làm mát cơ thể.

      Y tá Poole gật đầu.

      - Tôi lắp…

      - Bà lấy đủ máu của chị ấy rồi. - Rose cắt ngang.

      Mọi người im lặng. Bác sĩ Crouch hoàn toàn giật mình, đưa mắt nhìn .

      - là như thế nào với bệnh nhân?

      - Em chị ấy. Tôi ở đây khi ông lấy máu của chị ấy lần đầu tiên bác sĩ Crouch ạ, cả lần thứ hai và lần thứ ba nữa.

      - Vậy phải thấy điều đó có lợi cho ấy thế nào chứ. - Y tá Poole .

      - Tôi có thể với bà là chị ấy hề tốt lên.

      - Bởi vì được huấn luyện, . biết phải chờ đợi cái gì.

      - muốn tôi chữa cho ấy nữa nào? - Bác sĩ Crouch ngắt lời.

      - Có thưa ông, nhưng phải bằng cách lấy cạn máu của chị ấy!

      Y tá Poole lạnh lùng:

      - Connolli, hãy giữ im lặng hoặc ra khỏi phòng bệnh. Để yên cho bác sĩ làm những gì cần thiết.

      - Dù sao chăng nữa hôm nay tôi cũng có thời gian lấy máu ấy.

      Bác sĩ Crouch nhìn cái đồng hồ quả quýt của mình.

      - Tôi có cuộc hẹn trong giờ nữa và sau đó là chuẩn bị cho bài giảng. Tôi tạm dừng để xem xét lại tình trạng của bệnh nhân vào sáng mai. Có lẽ khi đó, việc này chỉ cho

      - Connolli. - Rose .

      - … cho Connolli thấy rằng cách điều trị thêm là thực cần thiết.

      Ông đóng nắp đồng hồ.

      - Các quý ông, tôi gặp các trong bài giảng sáng mai, lúc chín giờ. Chúc ngủ ngon.

      Ông gật đầu, quay . Khi ông khuất, bốn sinh viên y khoa theo sau giống như những đàn vịt ngoan ngoãn.

      Rose chạy theo họ.

      - Thưa , Marshall phải ạ?

      Người sinh viên cao nhất quay lại. Đó là người tóc đen lúc trước nghi ngờ về việc lấy máu của sản phụ, sinh viên là mình lớn lên ở trang trại. Nhìn qua bộ com lê của cũng biết là quả thực xuất thân kém hơn bạn cùng lớp. làm thợ may đủ lâu để nhận ra đâu là loại vải tốt, bộ com lê của thuộc loại kém chất lượng, mặt vải len sờn và có vẻ óng ả. Marshall đứng lại đợi trong khi bạn học của tiếp tục ra khỏi phòng. nghĩ ta có đôi mắt buồn ngủ và khuôn mặt quá mệt mỏi với chàng trai trẻ. như những người khác, nhìn thẳng vào thể bình đẳng.

      - Tôi cần giúp đỡ nhưng nghe những điều với bác sĩ - - về việc lấy máu.

      Chàng trai trẻ lắc đầu.

      - Tôi quá tùy tiện, tôi lấy làm tiếc.

      - Đó là phải ? Điều ?

      - Tôi chỉ ra những quan sát của mình.

      - Và tôi sai sao? Tôi nên để ông ấy lấy máu chị mình?

      ta ngập ngừng. Liếc nhìn e ngại về phía y tá Poole, người quan sát họ với vẻ hài lòng.

      - Tôi đủ thẩm quyền để đưa ra lời khuyên nào cả. Tôi mới chỉ là sinh viên năm thứ nhất. Bác sĩ Crouch là thầy giáo của tôi và là bác sĩ .

      - Tôi chứng kiến ông ấy lấy máu của chị tôi ba lần và lần nào ông ấy cùng những y tá cũng khẳng định là chị ấy đỡ hơn. Nhưng thề có Chúa, tôi chẳng thấy có chút tiến triển nào. Mỗi ngày, tôi chỉ thấy…

      ngừng lại, tiếng vỡ òa, nấc lên. nhàng:

      - Tôi chỉ muốn những gì tốt đẹp nhất cho Aurnia.

      Y tá Poole cắt ngang:

      - hỏi sinh viên y khoa? nghĩ rằng ta biết nhiều hơn bác sĩ Crouch?

      Bà ta khịt mũi.

      - có thể hỏi mấy cậu trong chuồng ngựa nữa đấy.

      Bà ta ra khỏi phòng.

      Marshall im lặng. Khi y tá Poole rồi, mới lên tiếng. Những điều ta , dù rất nhàng, nhưng chứng thực nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của Rose.

      - Tôi lấy máu của ấy. - khẽ . - Việc đó tốt.

      - làm gì? Nếu chị ấy là chị của ?

      Chàng trai nhìn Aurnia ngủ đầy thương xót.

      - Tôi giúp chị ấy ngồi giường. Đắp khăn lạnh cho hạ sốt, dùng móc phin để giảm đau. Tôi xem chị ấy nhận đủ đồ ăn và thức uống chưa. Và an ủi, Connolli ạ. Nếu tôi có người chị như thế này, đó là điều mà tôi làm cho chị ấy.

      nhìn Rose.

      - An ủi. - cách buồn bã và bước .

      Rose lau nước mắt, quay trở lại bên giường của Aurnia, ngang qua người phụ nữ nôn vào cái chậu, người khác có cái chân sưng tấy vì chứng viêm. Những người phụ nữ đau đẻ, những người đau đớn. Bên ngoài, những cơn mưa lạnh của tháng mười rơi, nhưng ở đây, với cái lò sưởi gỗ và cửa sổ đóng, khí nóng bức, ngột ngạt và hôi mùi bệnh tật.

      Mình sai lầm khi đưa chị ấy đến đây chăng? - Rose tự hỏi. - Lẽ ra mình nên để chị ấy ở nhà, nơi chị ấy phải nghe những tiếng rên rỉ đáng sợ, tiếng khóc thút thít tội nghiệp vào ban đêm? Căn phòng trọ của họ bé và lạnh, bác sĩ Crouch gợi ý đưa Aurnia vào bệnh viện, nơi ông ta có thể dễ dàng chăm sóc hơn. “Những trường hợp đáng thương như chị ,” ông ta , “chi phí chỉ là những gì mà gia đình có thể chi trả.” Những bữa ăn ấm áp, đội ngũ bác sĩ và y tá là tất cả những gì chờ đợi ấy, bác sĩ Crouch cam đoan với họ như vậy.

      Nhưng phải thế, Rose nghĩ, nhìn cả dãy người phụ nữ ốm đau. Ánh mắt của dừng lại ở Bernadette, người nằm im lặng. Rose nhàng lại gần giường, nhìn người phụ nữ chỉ năm ngày trước còn tươi cười vì được bế đứa con mới chào đời của mình tay.

      Bernadette ngừng thở.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 03
      BA

      - Trận mưa quái quỉ này còn kéo dài bao lâu nữa đây? - Edward Kingston khó chịu nhìn cơn mưa như trút, càu nhàu.

      Wendell Holmes phả ra vòng khói xì gà bay ra mái hiên bệnh viện rồi hòa vào cơn mưa.

      - Sao cậu cứ bồn chồn thế? Người khác nghĩ là cậu cuộc hẹn cấp bách lắm đấy.

      - Đúng thế. Với li vang đỏ đặc biệt.

      - Chúng ta đến quán Hurricane ? - Charles Lackaway gợi ý.

      - Nếu xe ngựa của tôi xuất .

      Edward nhìn ra đường, nơi những cỗ xe ngựa lóc cóc chạy qua, bánh xe bắn bùn tung tóe.

      Mặc dù Norris Marshall cũng đứng ở mái hiên bệnh viện, hố sâu ngăn cách giữa và bạn cùng học vẫn dễ dàng nhận ra dù chỉ thoáng liếc qua họ. Norris mới đến Boston. chàng nông dân đến từ Belmont, tự học vật lí với cuốn sách mượn, đổi trứng và sữa lấy những bài học với vị gia sư người Latin. chưa bao giờ đến quán Hurricane, cũng chẳng biết nó ở chỗ nào. Những người bạn học của , tất cả đều tốt nghiệp trường Harvard, tán gẫu về những người mà biết và những lời đùa cợt mà hiểu. Họ cần thiết phải công khai loại trừ . Hoàn toàn dễ hiểu, thuộc về thế giới của họ.

      Edward thở dài, gắt gỏng trong khói thuốc.

      - thể tin được là ta dám với bác sĩ Crouch như vậy. ta láo xược! Nếu có hầu nào ở nhà tôi mà với giọng đó, mẹ tôi tống cổ ra đường ngay lập tức.

      - Mẹ cậu - Charles với giọng sợ hãi - làm tôi thấy sợ.

      - Mẹ tôi rằng điều quan trọng là cho họ biết mình ở đâu. Đó là cách duy nhất để duy trì trật tự với những người mới đến thành phố và gây rắc rối.

      Người mới. Norris là trong số đó.

      - Những hầu là tệ nhất. Cậu đừng có quay lưng lại chỗ họ họ vồ ngay lấy mấy cái áo sơ mi ngay ở phòng cậu. Cậu thấy vài thứ biến mất và họ khẳng định ngay rằng chúng biến mất khi mang giặt hoặc bị chó ăn mất rồi.

      Edward khịt mũi.

      - Những con bé như thế cần phải biết chỗ của mình ở đâu.

      - Chị ấy có lẽ sắp chết. - Norris lẩm bẩm.

      Ba chàng trai Harvard quay sang, hoàn toàn ngạc nhiên vì cậu bạn học bình thường ít của mình vừa lên tiếng.

      - Sắp chết? Đó là tuyên bố khá ấn tượng đấy. - Edward giễu cợt.

      - Năm ngày trở dạ, giờ ấy trông như cái xác chết. Bác sĩ Crouch có thể lấy bao nhiêu máu mà ông ấy muốn, nhưng tương lai của ấy có vẻ tốt chút nào. em nhận ra điều đó. ấy thế vì lo sợ.

      - Dù có thế nữa, ta cũng nên nhớ rằng đây là chỗ từ thiện.

      - Và nên biết ơn vì mọi thứ chứ gì?

      - Bác sĩ Crouch bắt buộc phải điều trị cho người phụ nữ đó. em làm như thể đó là quyền của họ.

      Edward dập điếu xì gà của mình lên hàng rào mới quét sơn.

      - chút lòng biết ơn giết được họ.

      Norris cảm thấy máu dồn lên mặt. có vẻ như định dùng lí lẽ sắc bén để bảo vệ khi Wendell nhàng chuyển đề tài.

      - Tôi vừa nghĩ ra bài thơ về chuyện đó. “ Ailen hung dữ.”

      Edward thở dài.

      - Thôi, tôi xin. Đừng đọc thêm bài thơ kinh khủng nào của cậu nữa.

      - Còn cái tiêu đề “Bài thơ ca ngợi người em trung thành” sao nhỉ?

      - Tôi thực thích nó đấy! - Wendell reo lên - Để tôi thử xem.

      ta nghĩ lúc rồi đọc:

      - Đứng nơi đây người chiến binh hung dữ nhất, người thiếu nữ chân thành và hấp dẫn…

      - Chiến trường là cuộc sống của chị . - Charles thêm vào.

      - … - Wendell suy nghĩ về câu thơ tiếp theo.

      - Đứng gác, hề sợ hãi! - Charles kết thúc.

      Wendell cười.

      - Thêm thành tựu thơ ca nữa!

      - Trong lúc thời gian nghỉ ngơi của chúng ta trôi qua. - Edward càu nhàu.

      Norris nghe tất cả những điều đó với khó chịu câm lặng của kẻ ngoài cuộc. Đám bạn học của cười cùng nhau mới dễ dàng làm sao. Chỉ vài câu thơ tự sáng tác cũng đủ để nhắc rằng ba người họ chia sẻ cùng nhau khoảng thời gian, mà trong đó xuất của .

      Wendell bất ngờ đứng thẳng và nhìn chăm chú ra ngoài mưa.

      - Đó là xe của cậu phải , Edward?

      - Cũng đến giờ nó xuất rồi.

      Edward dựng cổ áo lên để tránh gió.

      - Các quý ông, chúng ta thôi!

      Ba người bạn học của Norris bước xuống bậc thềm.
      Edward và Charles băng qua mưa rồi trèo lên xe ngựa. Nhưng Wendell dừng lại, ngoái nhìn Norris rồi bước trở lại bậc thềm và :

      - Cậu với chúng tôi à?

      Bất ngờ vì lời mời, Norris trả lời ngay được. Dù đứng cao hơn Wendell Holmes gần cái đầu, có quá nhiều thứ ở người đàn ông bé ấy khiến e ngại. Nó còn hơn cả những bộ com lê sang trọng, hay miệng lưỡi thông minh nổi tiếng của Wendell. Đó là dáng vẻ hoàn toàn tự tin của ta. Điều đó khiến Norris bất thình lình đề phòng khi được ta mời tham gia cùng họ.

      - Wendell. - Edward gọi từ xe ngựa. - thôi nhanh lên!

      - Chúng ta đến quán Hurricane. - Holmes . - Coi đó là nơi chúng ta kết thúc mỗi đêm. - ta ngừng lại. - Hay cậu có kế hoạch khác rồi?

      - Cậu tử tế. - Norris nhìn hai chàng xe ngựa. - Nhưng tôi nghĩ là Kingston chờ người thứ tư.

      - Kingston - Wendell cười - có thể thêm vài điều bất ngờ vào cuộc sống của họ. Dù sao chăng nữa, tôi mới là người mời cậu chứ phải ấy. cùng chúng tôi để uống vài li rượu mạnh ?

      Norris nhìn cơn mưa như trút nước và ao ước ngọn lửa ấm áp cháy ở quán Hurricane. Hơn thế nữa, cũng nóng lòng trước cơ hội mở ra cho , cơ hội để len vào giữa các bạn học của mình, để cùng nhóm với họ, tối nay thôi mà. có thể cảm thấy Wendell nhìn mình. Đôi mắt đó, luôn luôn ánh lên nụ cười, hứa hẹn châm biếm, giờ chuyển thành khó chịu.

      - Wendell! - Charles gọi từ xe với giọng khó chịu. - Bọn tôi đóng băng ở đây rồi!

      - Tôi xin lỗi. - Norris khẽ. - Tôi e rằng tôi cuộc hẹn khác tối nay.

      - Ồ!

      Lông mày Wendell nhướn lên cách tinh quái.

      - Tôi tin rằng ấy chắc hẳn rất quyến rũ.

      - Đó phải là quý , tôi lấy làm tiếc. Nhưng tôi thực thể lỡ hẹn.

      - Tôi hiểu rồi. - Wendell gật đầu, ta cười lạnh lùng quay .

      - phải vì tôi muốn…

      - sao đâu. Để lần khác vậy.

      có lần khác, Norris nghĩ thế khi thấy Wendell lao qua đường và leo lên chỗ hai chiến hữu của mình. Người đánh xe quất roi cho xe chạy, bánh xe lăn nhanh qua những vũng nước. tưởng tượng ra cuộc chuyện diễn ra xe ngựa của ba người bạn. thể tin được chàng nông dân đến từ Belmont dám từ chối lời mời của họ. Nếu đó phải là cuộc hẹn với phái đẹp còn có thể là gì khác. đứng bên hiên, nắm chặt lan can trong thất vọng về điều lẽ ra có thể thay đổi và những điều bao giờ đến.

      Xe ngựa của Edward Kingston biến mất ở góc phố, mang ba người đến buổi tối tầm phào vui vẻ và rượu mạnh. Trong khi họ ngồi ấm áp ở quán Hurricane, Norris nghĩ, mình tham gia vào hoạt động khác. điều mà mình tránh nếu có thể.

      xoa người cho đỡ lạnh, rồi hòa mình vào cơn mưa, về phía nhà trọ của mình, phải thay quần áo cũ trước khi ra ngoài lần nữa trong cơn mưa, nghĩ.

      Nơi mà Norris tìm kiếm là quán rượu đường Broad, gần bến tàu. Ở đó thể thấy mấy chàng tốt nghiệp Harvard ngồi nhâm nhi rượu rum. Giả dụ như quý ông nào đó tình cờ lang thang đến quán Cột buồm đen ta nên tỉnh táo mà trông chừng cái ví của mình. Đêm nay, Norris chả có gì giá trị trong ví, mà thực ra là đêm nào cũng thế. Cái áo trơ khố tải và cái quần dính đầy bùn đất của chẳng có sức cám dỗ những tên trộm. biết rất nhiều khách hàng quen ở đó. Họ biết hoàn cảnh khó khăn của , họ chỉ thoáng ngước nhìn khi bước qua cánh cửa. cái nhìn để nhận ra người mới đến và sau đó họ lại bình thản tiếp tục với những cái cốc của mình.

      Norris đến quầy bar, nơi Fanny Burke mặt tròn rót đầy những cốc rượu và bia. ta nhìn bằng đôi mắt , tiều tụy.

      - đến muộn. Ông ấy trong tâm trạng khó chịu.

      - Fanny! - khách hàng quen hét lên. - Chúng tôi có được phục vụ đồ uống trong tuần này đây?

      Người đàn bà mang rượu đến bàn của họ, đặt mạnh xuống bàn. Lấy tiền của họ xong ta quay trở lại phía sau quầy bar.

      - Ông ta ở phía sau với cỗ xe ngựa. - ta với Norris. - chờ .

      chưa có thời gian ăn tối nên nhìn thấy ổ bánh ta để sau quầy với ánh mắt thèm thuồng. Nhưng xin lát nào cả. Fanny Burke cho ai cái gì bao giờ, thậm chí cả nụ cười. Với cái bụng rỗng, đẩy cửa xuống căn phòng lớn với đầy rổ và rác rưởi, ra ngoài.

      Cái sân sau bốc mùi rơm ẩm và phân ngựa, cơn mưa dai dẳng biến nó thành vũng bùn. Dưới cái chuồng nhô ra, con ngựa hí lên. Norris thấy nó được đóng yên cương sẵn sàng để kéo xe lên đường.

      - Lần sau đợi nữa đâu, chàng trai!

      Jack - chồng Fanny ra từ trong chuồng ngựa tối tăm. Ông ta cầm theo hai cái xẻng rồi ném lên phía sau xe ngựa.

      - Muốn được trả lương đến đây đúng giờ hẹn!

      Ông ta vừa càu nhàu vừa leo lên xe ngựa cầm dây cương.

      - Cậu có đấy?

      Dưới ánh sáng của cái đèn ở chuồng ngựa, Norris có thể nhận ra Jack nhìn , và lại cảm thấy bối rối như mọi khi trước đôi mắt chăm chú nhìn mình, hết nghiêng sang trái lại sang phải. “Jack mắt vảy cá” là tên gọi mọi người gọi ông ta, nhưng chỉ sau lưng thôi. Chẳng ai dám gọi như thế trước mặt ông ta.

      Norris trèo lên xe ngựa, ngồi bên cạnh Jack. Chẳng đợi cho ngồi ngay ngắn ghế, ông ta vội vàng quất roi cho ngựa chạy. Họ chạy vòng qua đống rác rưởi ở sân rồi ra cổng sau.

      Cơn mưa tạt vào mũ của họ rồi thấm cả vào áo khoác, nhưng “Jack mắt vảy cá” có vẻ như chẳng quan tâm. Ông ta ngồi cong như miệng máng xối bên cạnh Norris, quất dây cương liên tục khi tốc độ chạy của lũ ngựa giảm .

      - Lần này, chúng ta đến đâu? - Norris hỏi.

      - Bên ngoài thành phố.

      - Chỗ nào?

      - Điều đó quan trọng à?

      Jack khạc cái rồi nhổ ngay xuống đường.

      , điều đó quan trọng. Những gì mà Norris quan tâm là đêm nay có vẻ như đêm cực khổ mà phải chịu đựng. sợ công việc vất vả ở trang trại, thậm chí còn thích cảm giác đau nhức của cơ bắp khi được làm việc. Nhưng loại công việc này chỉ mang lại những cơn ác mộng cho người ta, tất nhiên là với người bình thường. nhìn sang người bạn đồng hành của mình, tự hỏi liệu có điều gì có thể khiến Jack Burke gặp ác mộng.

      Xe ngựa rung mạnh khi qua những viên đá cuội, phía sau xe hai cái xẻng cũng kêu lách cách, lời nhắc nhở về nhiệm vụ khó chịu phía trước.

      ta nghĩ tới mấy người bạn học của mình, chắc lúc này ngồi trong quán Hurricane ấm áp, thưởng thức chầu rượu cuối, trước khi quay về phòng trọ riêng để nghiên cứu cuốn Giải phẫu học của Wistar. cũng thích được học giống họ, nhưng đây là điều kiện để được đến trường đại học, thỏa thuận mà đồng ý với biết ơn. Tất cả những điều này là vì mục đích cao hơn, nghĩ. Khi họ ra khỏi Boston, về hướng tây, khi những cái xẻng va vào nhau lách cách, cỗ xe ngựa lóc cóc theo nhịp từng từ chạy qua trong đầu : mục đích cao hơn. mục đích cao hơn.

      - Kiếm được chỗ này hai ngày trước. - Jack và lại khạc nhổ. - Dừng lại ở quán rượu đằng kia.

      Ông ta chỉ, xuyên qua màn mưa. Norris thấy ánh lửa từ ô cửa sổ.

      - Tao có cuộc chuyện thú vị với chủ quán.

      Norris chờ đợi và gì. Phải có lí do nào đó Jack mới kể chuyện đó. Người này chẳng bao giờ những chuyện vô nghĩa.

      - là có gia đình trong thành phố, hai quý bà trẻ và người trai bị bệnh lao. Bọn họ đều rất tội nghiệp.

      Ông ta phát ra tiếng như tiếng cười.

      - Phải kiểm tra lại vào ngày mai, xem liệu họ sẵn sàng để tiếp. Nếu may mắn, chúng ta có cả ba trong lần.

      Jack nhìn Norris.

      - Tao cần đến mày đấy.

      Norris như bị táng cú vào đầu, khó chịu của với người đàn ông này đột ngột tăng lên và thấy là khó chịu khi phải ngồi cạnh ông ta.

      - Ồ, mày nghĩ mày quá tốt để làm việc đó đúng ? - Jack hỏi.

      Norris trả lời.

      - Quá tử tế để ở gần với những kẻ hèn kém như tao.

      - Tôi làm điều này vì những thứ lớn hơn.

      Jack cười.

      - Những lời cao quý và vĩ đại của nông dân. Ê! Nghĩ rằng mày tạo ra cuộc sống tốt đẹp hả? Sống trong gia đình vĩ đại à.

      - Điều đó phải là vấn đề.

      - Đồ ngu! Cái gì là vấn đề nếu tạo ra tiền?

      Norris thở dài.

      - Vâng, thưa ông Burke, tất nhiên là ông đúng. Tiền là thứ duy nhất đáng để ta phải làm việc.

      - Mày nghĩ điều đó làm cho mày trở thành quý ông hả? Mày nghĩ chúng mời mày tham gia những bữa tiệc sang trọng, để mày tán tỉnh con của chúng à?

      - Đây là thời đại mới rồi. Ngày nay, bất cứ ai cũng có thể vươn tới địa vị cao hơn.

      - Mày nghĩ rằng chúng biết đến điều đó à? Những quý ông Harvard đó? Mày cho rằng họ chào đón mày sao?

      Norris im lặng, băn khoăn biết Jack làm sao vậy. lần nữa, ta nghĩ đến Wendell Holmes, Kingston và Lackaway ngồi trong quán Hurricane, quần áo lịch , bên cạnh những người cùng tầng lớp với họ. thế giới khác xa quán Cột buồm đen dơ dáy - vương quốc bẩn thỉu thể sửa chữa do Fanny Burke cai trị. nghĩ: Lẽ ra tôi cũng ở quán Hurricane tối nay. Wendell mời, nhưng có phải chỉ vì lịch và thương hại?

      Jack quất dây cương, cỗ xe ngựa chạy xóc nảy lên qua bùn đất và vết lún đường.

      - Vẫn còn vài chỗ phải nữa.

      Ông ta và cười khẩy.

      - Tôi hi vọng là quý ông đây thoải mái với chuyến .

      Cuối cùng, Jack cũng ghìm mấy con ngựa cho xe dừng lại, khi đó quần áo của Norris cũng ướt sũng. Người ngợm cứng đờ và run vì lạnh, chỉ có thể khiến cho cơ bắp vâng lời khi trèo ra khỏi xe. Bùn ngập đến tận mắt cá chân.

      Jack nhét cái xẻng vào tay .

      - Làm nhanh !

      Ông ta tóm lấy cái bay và tấm bạt xe, rồi dẫn đường qua bãi cỏ đẫm nước. Ông ta bật đèn vì muốn bị phát . Dường như ông ta bằng bản năng, len lỏi giữa những tấm bia mộ cho đến lúc dừng lại ở khoảng đất trống. hề có vết đánh dấu, chỉ có mỏm đất bẩn thỉu lầy bùn dưới cơn mưa.

      - Mới chôn hôm nay. - Jack , rồi cầm lấy cái xẻng.

      - Làm thế nào mà ông biết được chỗ này?

      - Tao hỏi xung quanh. Tao nghe ngóng.

      Nhìn nấm mồ, ông ta thầm.

      - Cái sọ có lẽ ở cuối. - Rồi hất lên xẻng đầy bùn đất. - Chỗ này cũng khoảng hai tuần rồi. - Ông ta vừa vừa hất đất sang bên. - Nghe thế là hồn lìa khỏi xác hả.

      Norris cũng bắt đầu làm việc. Mặc dù nấm mộ này mới chôn và đất vẫn chưa lún xuống, nhưng đất sũng nước và nặng. Đào chỉ vài phút, còn thấy lạnh.

      - Khi người chết, mọi người bàn tán. - Jack hổn hển . - Hãy nghe ngóng xung quanh và mày biết cái cần quan tâm. Họ đặt quan tài và mua hoa.

      Jack hất sang bên cạnh xẻng bùn khác rồi dừng lại, thở khò khè.

      - Bí quyết là để họ thấy mày hứng thú với chuyện đó. Họ mà nghi ngờ có nghĩa là mày tự đưa mình vào tròng.

      Ông ta tiếp tục đào, nhưng với tốc độ chậm hơn. Norris đào nhanh hơn, càng lúc càng sâu. Trời vẫn mưa, làm cái hố đục ngầu. Quần Norris đóng từng mảng bùn đến tận đầu gối. Chẳng bao lâu Jack dừng việc đào bới và leo ra khỏi cái hố, ngồi xổm bên cạnh. Ông ta thở khò khè to đến mức Norris ngẩng lên nhìn chỉ để cho chắc rằng ông ta chưa gục xuống. Điều này chính là lí do duy nhất mà lão già bủn xỉn này đồng ý chia sẻ tiền lợi nhuận của ông ta với người khác, lí do duy nhất để ông ta luôn luôn mang theo người trợ lí là ông ta thể làm việc mình. Ông ta biết hàng được chôn ở đâu nhưng ông ta cần hỗ trợ của chàng trai trẻ, sức mạnh cơ bắp của ta để đào chúng lên. Giờ Jack ngồi xổm xem trợ lí của mình làm việc, nhìn cái hố sâu.

      Cái xẻng của Norris đụng vào gỗ.

      - Đến lúc rồi. - Jack làu bàu.

      Bên dưới tấm vải bạt, ông ta thắp đèn, cầm xẻng và trượt lại xuống hố. Hai người đàn ông đập sạch bùn dính quan tài, làm việc quá gần nhau trong gian chật hẹp khiến Norris cảm thấy buồn nôn vì hơi thở hôi hám của Jack đầy mùi thuốc lá và bựa răng. nghĩ: thậm chí cái xác chết này cũng bốc mùi hôi thối đến thế. Từng chút , họ dọn sạch bùn đất, làm lộ ra phần cuối của cỗ quan tài.

      Jack kéo trượt hai cái móc kim loại dưới nắp và đưa đầu dây thừng cho Norris. Họ trèo ra khỏi cái hố và cùng kéo cái nắp lên, cả hai đều căng thẳng vì tiếng đinh rỉ và tiếng gỗ kẽo kẹt kêu ré lên. Bất ngờ, cái nắp bị vỡ tung ra từng mảnh, dây thừng chùng xuống, khiến Norris ngã ngửa về phía sau.

      - Nó đấy! Đủ rồi! - Jack .

      Ông ta hạ cái đèn xuống hố và nhìn người nằm trong quan tài.

      Qua cái nắp quan tài vỡ, họ có thể thấy đó là thi thể của người phụ nữ, da ta tái nhợt như mỡ động vật. Lọn tóc quăn màu vàng ôm lấy khuôn mặt hình trái xoan, đặt vạt áo bó hoa thơm khô, những cánh hoa rã ra dưới cơn mưa. Rất đẹp, Norris nghĩ. thiên thần được gọi lên thiên đường quá sớm.

      - Tươi mới như thế chứ. - Jack với điệu cười khúc khích vui vẻ.

      Ông ta luồn tay qua cái nắp vỡ, luồn xuống dưới cánh tay . ấy đến mức ông ta có thể kéo ra khỏi quan tài mà cần ai giúp đỡ. Nhưng rồi ông ta thở khò khè khi nhấc ra khỏi hố và đặt nằm tấm bạt.

      - Cởi quần áo của ta ra.

      Norris bỗng sững người và kinh tởm đến buồn nôn.

      - Sao? muốn động vào xinh đẹp hả?

      Norris lắc đầu.

      - ấy xứng đáng được đối xử tốt hơn.

      - Mày có vấn đề gì với cái xác lần trước chúng ta đào lên đâu nhỉ.

      - Đó là ông già.

      - Đây là . Có gì khác à?

      - Ông biết là khác mà!

      - Tất cả những gì tao biết là ta cũng được bán với giá như vậy. Và ta thấy rất thoải mái nếu được cởi quần áo.

      Ông ta khoác lác rồi lôi ra con dao. Ông ta chả có thời gian cũng như kiên nhẫn để cởi từng cái khuy và móc khóa, nên ông ta chọn cách đơn giản là rạch đường từ viền cổ cái váy của bộ hài cốt, xé rách vải.
      Cái áo dài bị xé rách để lộ ra áo sơ mi mỏng bên dưới. Ông ta làm việc của mình với vẻ thích thú, cẩn thận cởi cái áo sơ mi, từng chiếc tất xíu bằng sa tanh. Norris chỉ có thể đứng nhìn, kinh sợ vì xúc phạm đến dịu dàng của trẻ. Và còn bị xúc phạm bởi kẻ như Jack Burke. Chắc chắn lão ta biết đấy là hành động mà luật pháp tha thứ. Bị bắt gặp ăn cắp thi thể là đủ nghiêm trọng rồi, bị bắt vì tàng trữ tài sản ăn trộm của thi thể, dù chỉ là mẩu váy còn có thể chịu trừng phạt tệ hơn nhiều. Họ phải lấy cái gì cả ngoài thi thể. Vậy nên Jack cởi quần áo cách thương tiếc, tháo nhẫn ở ngón tay và ruy băng sa tanh tóc . Ông ta quăng tất cả chúng vào quan tài, sau đó nhìn Norris. Ông ta gầm gừ:

      - Mày có giúp chuyển ta lên xe ngựa hả?

      Norris nhìn xuống thi hài trần truồng, da ta trắng như thạch cao. Cơ thể gầy ốm yếu, bị phá hủy bởi căn bệnh nan y kinh niên nào đó. Bây giờ chẳng giúp gì được ấy nữa rồi.

      - Ai ở ngoài đó? - Giọng ai đó hét lên từ xa. - Ai xâm nhập trái phép vậy?

      Tiếng hét khiến Norris nằm bẹp xuống đất. Ngay lập tức, Jack tắt đèn và thầm:

      - Đặt ta vào chỗ khuất ánh sáng!

      Norris kéo cái xác quay trở lại ngôi mộ trống, sau đó cả và Jack cũng bò vào cái hố. Nằm ép chặt gần cái xác, Norris cảm giác tim mình đập thình thịch vào làn da lạnh giá của . dám cử động. cố nghe tiếng chân người bảo vệ đến gần, nhưng tất cả những gì nghe được chỉ là tiếng mưa và tiếng đập thình thịch của chính con tim mình. Người phụ nữ nằm bên dưới như người tình vâng lời. Liệu có người đàn ông nào khác chạm vào làn da ấy, cảm nhận đường cong của bộ ngực trần? Hay mình là người đầu tiên?

      Rốt cuộc, Jack là người dám ngẩng đầu lên và nhìn ra ngoài cái hố. Ông ta thầm:

      - Tao thấy ta đâu.

      - Có thể ông ta vẫn theo dõi.

      - Chẳng có thằng nào với cái đầu tỉnh táo lại ra ngoài trong thời tiết này nếu chả có việc gì.

      - Câu đó là dành cho chúng ta đúng ?

      - Đêm nay, mưa là bạn của chúng ta.

      Jack cằn nhằn khi ông ta đứng thẳng dậy:

      - Tốt hơn hết là đưa ta cho nhanh.

      Họ thắp đèn, lặng lẽ làm việc trong bóng tối. Trong khi Jack nâng chân, Norris kẹp chặt cơ thể trần trụi bên dưới cánh tay, cảm thấy lớp tóc ẩm ướt của cái xác sượt qua tay khi nâng vai của ra khỏi hố. Bất cứ thứ hương thơm ngọt ngào nào lọn tóc xoăn màu vàng bây giờ cũng bị bao phủ bởi thứ mùi kinh tởm của thối rữa. Cơ thể bắt đầu bị phân hủy, sắc đẹp nhanh chóng mất , da rã ra, mắt hõm vào thành hốc. Nhưng lúc này vẫn là thiên thần, đồng trinh. nâng ta nhàng đặt lên tấm vải bạt.

      Trời chỉ còn mưa lất phất khi họ lấp nhanh cái hố, đắp đất lên cỗ quan tài trống rỗng. Để cái mộ hở ra chẳng khác nào quảng cáo rằng ở đây cuộc khai quật, rằng thi thể của người dấu bị cuỗm mất. Họ thà mất thời gian để che giấu vết tích của mình còn hơn mạo hiểm để lộ ra hành động xúc phạm đáng lên án đó. Khi những xẻng đất cuối cùng được đắp lên mộ, họ dùng xẻng cố gắng hết sức để vuốt cho bề mặt bằng phẳng như cũ dưới ánh sáng mờ ảo của bầu trời. Sớm hay muộn, cỏ mọc lên, bia mộ được dựng và những người thân tiếp tục đặt hoa ngôi mộ chẳng có ai yên nghỉ ở dưới.

      Họ quấn cái xác trong tấm bạt. Norris bế tay như chú rể bế dâu mới của mình qua ngưỡng cửa. , cách đáng thương nên chẳng khó khăn gì để bế qua đồng cỏ ẩm ướt, qua bia mộ của những người ra trước . nhàng đặt lên xe ngựa. Jack cẩu thả ném mấy cái xẻng bên cạnh .

      ta được đối xử khác hơn những dụng cụ được đặt bên cạnh mình. Thi thể của xóc nảy lên giống như mấy thứ hàng hóa tầm thường mà họ lấy được trong cơn mưa phùn lạnh giá khi trở về thành phố. Norris chẳng nghĩ ra được chuyện gì để với Jack nên im lặng, chỉ mong sao đêm qua mau để có thể tránh xa người đàn ông ghê tởm này. Khi gần đến thành phố, họ gặp những xe ngựa, xe chở hàng khác. Vài người đánh xe vẫy tay và thỉnh thoảng gọi to chào hỏi chia sẻ vất vả.

      - Thời tiết chết tiệt! Chúng ta may mắn. Đến sáng có khi lại có mưa tuyết đấy! - Jack lẩm bẩm.

      Jack vui vẻ đáp lại những lời chào hỏi, hề để lộ ra chút lo lắng nào về thứ hàng cấm mà ông ta chở.

      Lúc họ rẽ vào con đường rải đá cuội phía sau cửa hàng thuốc, Jack huýt gió. Như biết trước, có gì phải nghi ngờ, tiền nhanh chóng nằm trong túi ông ta. Họ dừng xe những phiến đá lát. Jack nhảy xuống khỏi xe bò và gõ cửa sau cửa hàng. lúc sau, cánh cửa mở ra, Norris thấy ánh sáng rực của cái đèn bàn qua khe. Jack :

      - Chúng tôi có hàng rồi.

      Cửa mở rộng hơn, để lộ ra người đàn ông râu quai nón to lớn cầm đèn. Vẫn còn sớm nên ông vẫn mặc áo ngủ.

      - Mang vào trong này và nhớ giữ im lặng.

      Jack nhổ toẹt lên đá rồi quay sang Norris:

      - Tốt rồi, nào, mang ta vào trong .

      Norris nâng tấm bạt bọc cái xác và bế ta qua cửa. Người đàn ông với tay lấy cái đèn bàn bỗng bắt gặp cái nhìn chằm chằm của Norris và thoáng nhận ra . Norris hỏi:

      - gác ạ, thưa bác sĩ Sewall?

      - biết đường mà, Marshall.

      Đúng. Norris biết đường, đây phải lần đầu đến thăm cái hành lang tối tăm này và cũng phải lần đầu mang thi thể lên cái cầu thang hẹp này. Lần viếng thăm trước, phải vật lộn với cái xác to béo, làm thở hổn hển và càu nhàu khi kéo lê cái xác lên gác, đôi chân trần to sụ của cái xác đâm sầm vào mấy bậc thang. Tối nay, gánh nặng của hơn rất nhiều, hơn cả cân nặng của đứa trẻ. lên đến tầng hai và dừng lại trong bóng tối. Bác sĩ Sewall chen qua rồi dẫn đường vào phòng lớn, những bước chân nặng nề của ông làm ván sàn kêu cọt kẹt. Ánh sáng của ngọn đèn nhảy múa với những cái bóng tường. Norris theo sau Sewall qua cánh cửa cuối cùng vào căn phòng, nơi có cái bàn đợi sẵn để nhận món hàng quý giá của nó. nhàng đặt cái xác nằm xuống, Jack cũng theo họ lên gác và đặt mông lên đầu bàn. Tiếng thở khò khè của ông ta được khuếch đại trong yên tĩnh của căn phòng.

      Sewall tiến tới cái bàn và mở tấm bạt.

      Dưới ánh đèn lập lòe, khuôn mặt dường như bừng sáng hơi thở ấm áp của cuộc sống. Mái tóc xoăn đẫm nước mưa giọt xuống má giống như những giọt nước mắt long lanh.

      - Được, này đáp ứng cầu đấy.

      Bác sĩ Sewall lẩm bẩm khi ông lột bỏ tấm bạt để lộ ra thân hình trần. Norris phải kìm nén mong muốn chặn bàn tay của người đàn ông cũng như ngăn cản xúc phạm đến phẩm hạnh của . nhìn Jack giấu phẫn nộ khi ánh mắt dâm đãng, háo hức của Jack khi ông ta được nhìn cái xác gần hơn, hơn. Chăm chú nhìn khuôn mặt của , Norris nghĩ: “Tôi xin lỗi vì phải chịu đựng việc bị làm nhục thế này.”

      Sewall đứng thẳng dậy, gật đầu:

      - Burke, ta được đấy.

      - ta cũng giúp giải trí nữa nhỉ. - Jack vừa vừa nhe răng cười.

      - Giải trí phải lí do mà chúng ta làm thế này. - Sewall chữa lại. - ta là để phục vụ cho mục đích cao hơn. khai sáng.

      - Ồ, tất nhiên rồi. - Jack . - Thế tiền của tôi đâu? Tôi nên được trả công cho tất cả những “ khai sáng” mà tôi cung cấp cho ông chứ hả.

      Sewall lấy ra cái túi vải , đưa cho Jack.

      - Tiền công của . Bằng thế này nữa khi mang đến cái khác.

      - Trong này chỉ có mười lăm đô la. Chúng ta thỏa thuận là hai mươi mà.

      - cầu Marshall làm việc tối nay. Năm đô la là để trả cho ta. Cộng lại là hai mươi đô.

      - Chết tiệt, tôi biết thừa là cộng cái gì. - Jack , đập vào chỗ tiền trong túi. - Với những gì mà tôi cung cấp đủ.

      - Tôi chắc là mình có thể tìm thấy người đào trộm xác khác hài lòng với những gì tôi trả.

      - Nhưng chẳng ai có thể mang đến cho ông những cái xác còn mới thế này. Tất cả những gì ông nhận được chỉ là đống thịt thối rữa đầy giòi.

      - Hai mươi đô la cho mỗi mẫu là giá tôi trả. có cần giúp đỡ hay là tùy . Nhưng tôi nghi ngờ rằng Marshall đây làm việc mà được đền bù xứng đáng.

      Jack ném về phía Norris cái nhìn bực bội.

      - ta là sức lực cơ bắp của tôi, vậy thôi. Tôi là người duy nhất biết tìm ở chỗ nào.

      - Ừ, đúng rồi, tiếp tục tìm chúng cho tôi.

      - Ồ, tất nhiên là tôi mang cho ông.

      Jack quay . Ông ta dừng lại ở cửa và miễn cưỡng quay lại nhìn Norris.

      - Quán Cột buồm đen, tối thứ năm, bảy giờ.

      Ông ta cách cáu kỉnh rồi bước ra ngoài. Những bước chân nặng nề của ông ta nện thình thịch xuống cầu thang, rồi cửa đóng sầm lại.

      - còn ai khác để ông có thể hợp tác à? - Norris hỏi. - Ông ta là thứ rác rưởi tồi tệ nhất.

      - Nhưng chúng ta buộc phải làm việc với những loại người đó. Tất cả những kẻ đào trộm xác đều giống nhau cả thôi. Nếu luật pháp của chúng ta được giải thoát khỏi những thành kiến những kẻ vô lại như chẳng có việc gì để làm. Cho đến ngày đó, chúng ta buộc phải hợp tác với những kẻ như lão Burke.

      Sewall quay trở lại cái bàn và nhìn .

      - Ít nhất ông ta cũng kiếm được những cái xác dùng được.

      - Tôi hạnh phúc chọn bất cứ công việc nào khác ngoại trừ công việc này, bác sĩ Sewall ạ.

      - muốn trở thành bác sĩ phải ?

      - Vâng, trừ việc làm cùng với người đàn ông đó. Còn nhiệm vụ gì khác mà tôi có thể làm ?

      - Tìm được những mẫu vật là việc cấp thiết nhất của trường chúng ta.

      Norris nhìn nhàng :

      - Tôi nghĩ ấy thể tưởng tượng được rằng mình trở thành mẫu vật.

      - Tất cả chúng ta đều là mẫu vật Marshall ạ. Vứt bỏ tâm hồn tất cả các cơ thể đều giống nhau. Trái tim, phổi, thận. Bên dưới da, quý đáng như thế này cũng chẳng khác gì. Dĩ nhiên đó luôn luôn là bi kịch cho những người chết quá trẻ.

      Bác sĩ Sewall kéo mạnh tấm vải bạt phủ kín thân hình mỏng manh của .

      - Sau khi chết, ấy phục vụ cho mục đích cao quý hơn.

      Chương 04

      BỐN

      Tiếng rên rỉ đánh thức Rose. Đôi lúc, trong đêm, chìm vào giấc ngủ ghế bên cạnh giường Aurnia. Lúc này ngẩng đầu dậy, cổ đau điếng. Đột nhiên nhìn thấy mắt của chị mở, khuôn mặt nhăn nhó đau đớn.

      Rose đứng bật dậy.

      - Aurnia?

      - Chị chịu được nữa. Giá mà chị chết luôn được.

      - Chị quý, đừng như vậy.

      - Móc phin giúp gì cho chị cả.

      Rose đột nhiên tập trung vào vết máu khô ga giường của Aurnia. đá chuông báo động dưới chân.

      - Em tìm y tá.

      - Và linh mục nữa Rose ạ, làm ơn.

      Rose vội vã ra khỏi phòng bệnh. Ánh đèn dầu sáng yếu ớt trong bóng tối, ngọn lửa chập chờn khi chạy ngang qua. Lúc quay lại bên giường của chị mình cùng với y tá Robinson và y tá Poole, vệt máu tấm ga của Aurnia lan ra thành vết máu tươi lớn. Y tá Poole giật mình khi nhìn thấy máu và nhanh với các y tá khác:

      - Chúng ta phải chuyển ấy đến phòng phẫu thuật ngay lập tức.

      có thời gian để nhắn bác sĩ Crouch đến nữa. Thay vào đó là bác sĩ nội trú trẻ tuổi, bác sĩ Berry bị đánh thức khi ở trong phòng của mình trong khuôn viên bệnh viện. Bác sĩ Berry với mái tóc vàng rối bù, đôi mắt đỏ ngầu, loạng choạng vì ngái ngủ trong phòng phẫu thuật, nơi Aurnia được vội vã đưa đến. ta ngay lập tức trở nên tái nhợt khi thấy quá nhiều máu.

      - Chúng ta phải nhanh lên!

      ta và lần mò trong cái túi dụng cụ của mình.

      - Buộc phải hút dạ con. Có lẽ phải hi sinh đứa trẻ thôi.

      Aurnia kêu khóc thảm thiết phản đối:

      - . , con tôi phải sống!

      - Đỡ ấy nằm xuống. - ta ra lệnh. - Nó đau đấy.

      - Rose. - Aurnia cầu xin. - Đừng để ta giết con chị!

      - Connolli, hãy ra khỏi phòng ! - Aes Poole cáu cẳn.

      - , chúng ta cần ấy. - Bác sĩ Berry .

      - có hai chúng tôi giữ bệnh nhân rồi.

      - Cả và y tá Robinson có thể đủ sức khi tôi bắt đầu.

      Aurnia quằn quại đau đớn khi cơn co bóp dạ con quấn chặt lấy . Tiếng rên rỉ của thành tiếng thét:

      - Ôi Chúa ơi, đau quá!

      - Giữ chặt tay ấy, Poole. - Bác sĩ Berry ra lệnh. ta nhìn Rose - Còn , . là em của sản phụ?

      - Vâng thưa ông.

      - Đến đây giúp ấy bình tĩnh. Giữ ấy khi cần.

      Run rẩy, Rose tới gần giường. Mùi tanh của máu tràn ngập. Tấm nệm thấm đầy máu. Hai đùi loang vệt máu của Aurnia lộ ra, tất cả những nỗ lực để bảo vệ phẩm hạnh của được bỏ qua trước áp lực nặng nề phải cứu sống . Nhìn thoáng qua khuôn mặt tái mét của bác sĩ trẻ Berry, Rose biết tình huống này rất ác nghiệt. ta còn quá trẻ, chắc chắn là quá non nớt trước ca khó thế này, ria mép của ta tạo ra đường xanh rì ở môi . Những dụng cụ giải phẫu đặt lung tung cái bàn thấp khi ta lúng túng lục tìm những dụng cụ cần thiết. ta lấy ra thứ trông đáng sợ, có vẻ như được dùng để cắt và nghiền nát.

      - Đừng làm đau con tôi! - Aurnia rên rỉ. - Làm ơn!

      - Tôi cố gắng giữ mạng sống của con . - Bác sĩ Berry . - Nhưng tôi cần nằm im, thưa quý . có hiểu ?

      Aurnia khẽ gật đầu yếu ớt.

      Hai y tá giữ chặt tay Aurnia, sau đó đứng hai bên giường túm lấy chân .

      - ! Giữ lấy vai ấy! - Y tá Poole bảo Rose. - Giữ cho ấy nằm im giường.

      Rose đến bên đầu giường, đặt tay mình lên vai Aurnia. Khuôn mặt trắng sữa của chị ngay trước mắt, mái tóc đỏ dài xõa xuống gối, đôi mắt xanh hoang dại hoảng loạn. khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi và sợ hãi.
      Đột ngột, nhăn nhó vì đau đớn, cố nhào về phía trước, nâng đầu khỏi giường.

      - Giữ ấy lại! Giữ ấy! - Bác sĩ Berry quát.

      Nắm chặt cái kẹp khổng lồ của mình, ta đưa nó vào giữa hai đùi Aurnia. Rose rất biết ơn Chúa nếu bắt phải chứng kiến những gì ta làm sau đó. Aurnia thét lên như thể hồn lìa khỏi xác. dòng máu đỏ bất ngờ phun bắn tung tóe khuôn mặt vị bác sĩ trẻ khiến ta giật mạnh về phía sau. Áo sơ mi của ta đầy máu.

      Aurnia thả đầu mình rơi xuống gối và nằm thở hổn hển. còn những tiếng thét, chỉ có những tiếng rên rỉ. Trong im lặng bất ngờ, thanh khác vang lên. tiếng kêu lạ cứ to dần thành tiếng khóc the thé.

      Đứa trẻ. Đứa trẻ còn sống!

      Bác sĩ đứng thẳng dậy, tay bế bé mới chào đời, da hơi xanh và dính vài vệt máu. ta đưa đứa trẻ cho y tá Robinson để bà quấn nhanh bé trong cái khăn.

      Rose nhìn cái áo sơ mi của bác sĩ. Rất nhiều máu. nhìn chỗ nào cũng thấy máu: chăn, ga… cúi xuống nhìn khuôn mặt chị mình và thấy môi ấy cử động, nhưng tiếng khóc của đứa trẻ khiến nghe được gì.

      Y tá Robinson mang đứa trẻ sơ sinh được quấn trong tã đến bên giường Aurnia.

      - Con của đây, Tate. Xem bé mới đáng làm sao này!

      Aurnia cố gắng nhìn khuôn mặt của con mình. thầm:

      - Margaret.

      Rose bật khóc. Đó là tên mẹ của các . Giá mà bà còn sống để thấy mặt đứa cháu đầu tiên của mình.

      - với ấy. - Aurnia thầm. - ấy biết.

      - Em tìm ta. Em bắt ta đến đây. - Rose quả quyết.

      - Em phải cho ấy biết chị ở đâu.

      - ta biết chị ở đâu. Eben chỉ bao giờ quan tâm đến việc thăm chị thôi.

      - Chảy nhiều máu quá.

      Bác sĩ Berry thọc mạnh tay mình vào giữa hai đùi Aurnia, bây giờ quá choáng váng đến mức còn cảm thấy đau nữa.

      - Tôi có thể cảm thấy còn nhau thai nữa.

      ta vứt mấy dụng cụ dính máu sang bên, thứ trông như cái kìm rơi xuống sàn. Ấn tay vào bụng Aurnia, rồi ta xoa mạnh. Máu vẫn chảy đẫm cái ga, lan ra mỗi lúc rộng hơn. ta ngước lên, mắt ta bây giờ ánh lên hoảng loạn.

      - Nước lạnh. - ta quát. - Càng lạnh càng tốt! Chúng ta cần nhiều gạc. Và cựa lúa mạch!

      Y tá Robinson đặt đứa trẻ sơ sinh vào nôi rồi hối hả chạy ra khỏi phòng tìm mấy thứ mà ta cầu.

      - ấy biết. - Aurnia rên rỉ.

      - ấy phải nằm im! - Bác sĩ Berry quát. - ấy xuất huyết ngày càng trầm trọng!

      - Trước khi tôi chết, ai đó phải với ấy rằng ấy có đứa con.

      Cánh cửa bật mở, y tá Robinson vội vã quay lại, mang theo thau nước.

      - Lạnh nhất mà tôi có thể tìm được, thưa bác sĩ Berry. - Bà .

      Bác sĩ nhúng cái khăn vào nước, rồi vắt khô nó, đặt lên bụng của bệnh nhân.

      - Đưa cựa lúa mạch cho ấy!

      Đứa trẻ ở trong nôi khóc to hơn, tiếng khóc của nó nhức nhối với mỗi hơi thở. Y tá Poole đột nhiên thốt lên:

      - Vì lòng thương xót, mang đứa trẻ ra khỏi đây !

      Y tá Robinson định bế đứa trẻ nhưng y tá Poole ngăn lại:

      - phải ! Tôi cần ở đây. Đưa nó cho ấy. - Bà nhìn Rose. - Hãy bế cháu và dỗ nó . Chúng tôi phải chăm sóc cho chị .

      Rose bế đứa trẻ sơ sinh khóc thét và miễn cưỡng về phía cửa. Ở đó, dừng lại, ngoái nhìn chị mình. Môi Aurnia bây giờ thậm chí còn tái nhợt hơn trước, sắc diện mặt dần biến mất khi mấp máy môi thành tiếng.

      Lạy Chúa nhân từ. Nếu Người nghe thấy lời cầu nguyện này hãy để cho chị quý của con được sống.

      Rose bước ra ngoài phòng bệnh. Trong hành lang tối tăm, dỗ dành đứa trẻ sơ sinh nhưng nó vẫn chịu yên. đút ngón tay mình vào cái miệng xíu của Margaret, bé mút chặt lấy ngón tay. Cuối cùng cũng nín. cơn gió lạnh thổi qua hành lang tối làm tắt hai ngọn đèn. Chỉ còn cái đèn duy nhất sáng. chăm chú nhìn vào cánh cửa đóng, ngăn cách với người mà vô cùng mến.

      còn ai nữa để thương bây giờ, nghĩ, nhìn xuống khuôn mặt của bé Margaret. Con.

      Đứng bên dưới ánh đèn đơn lung linh, Rose thấy mái tóc xanh lơ thơ của bé. Hai mí mắt vẫn sưng phồng sau những cố gắng khó nhọc chào đời. kiểm tra năm ngón tay xíu và ngạc nhiên trước bàn tay bụ bẫm đáng , chỉ có vết xước hình trái tim bằng quả dâu tây cổ tay. Vậy đây là những gì mà cuộc đời mới đem lại, nghĩ, nhìn xuống khuôn mặt đứa bé ngủ. Hồng hào và ấm áp. đặt tay mình lên cái ngực bé xíu, qua lớp chăn cảm thấy nhịp đập trái tim của bé, nhanh như bước nhảy của chú chim sẻ vậy. đáng , nghĩ. Meggie bé của dì.

      Cánh cửa bất ngờ mở ra, ánh đèn sáng khắp hành lang. Y tá Poole bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Bà ta dừng bước và nhìn Rose, như thể ngạc nhiên khi thấy vẫn ở đó.

      Sợ hãi điều tồi tệ nhất, Rose hỏi:

      - Chị tôi?

      - ấy còn sống.

      - Tình trạng của chị ấy sao? Chị ấy

      - Máu ngừng chảy, đó là tất cả những gì tôi có thể . - Y tá Poole ngắt lời. - Bây giờ bế đứa trẻ vào phòng . Ở đó ấm hơn. Hành lang này quá hút gió, tốt cho trẻ sơ sinh.

      Bà quay , vội vã xuống hành lang.

      Run rẩy, Rose nhìn Meggie và nghĩ: Đúng thế, ở đây quá lạnh với con, tội nghiệp. bế đứa trẻ trở lại phòng hộ sinh và ngồi xuống cái ghế bên cạnh chiếc giường trống của Aurnia. Khi màn đêm trôi qua, đứa bé chìm vào giấc ngủ tay . Gió rung những cánh cửa sổ và mưa tuyết va đều đều vào cửa kính, vẫn chẳng có tin tức gì về tình trạng của Aurnia.

      Bên ngoài vọng lại tiếng bánh xe chạy ầm ầm đường đá. Rose đến bên cạnh cửa sổ. Trong cái sân , con ngựa và cái xe ngựa bốn bánh tìm chỗ đỗ, mái xe che khuất khuôn mặt của người đánh xe. Con ngựa đột nhiên hí lên tiếng sợ hãi, khua móng loạn xạ bồn chồn, sợ hãi lồng lên. giây sau, Rose nhận ra lí do khiến con vật hoảng sợ: chỉ là con chó lớn, phi nước kiệu qua cái sân . Cái bóng của nó di chuyển qua những viên đá cuội sáng lấp lánh vì mưa và mưa tuyết.

      - Connolli.

      Giật mình, Rose quay lại và thấy Aes Poole. Người phụ nữ bước vào phòng nhàng khiến cho Rose nhận ra cho đến khi bà ta đến gần.

      - Đưa tôi đứa trẻ.

      - Nhưng mà nó ngủ say. - Rose .

      - Chị thể nuôi dưỡng nó. ấy quá yếu. Tôi vừa mới mạn phép đưa ra thỏa thuận khác.

      - Thỏa thuận gì cơ?

      - nhi viện đến đây để đón bé. Họ chăm sóc tốt. Và hoàn toàn chắc chắn, mái nhà tốt.

      Rose nhìn thẳng vào mắt bà y tá với hoài nghi:

      - Nhưng nó phải là trẻ mồ côi! bé có mẹ!

      - người mẹ khó có thể sống sót.

      Y tá Poole giơ tay ra, tay bà ta giống như những móng vuốt đáng sợ.

      - Đưa nó cho tôi. Đây là cách tốt nhất cho đứa trẻ. chắc chắn thể chăm sóc nó tốt được.

      - Nó cũng có cha mà. Bà chưa hỏi ý kiến ấy.

      - Hỏi thế nào đây? ta chẳng buồn đến thăm.

      - Aurnia có đồng ý ? Hãy để tôi với chị ấy.

      - ấy bất tỉnh. ấy thể được đâu.

      - Vậy tôi hộ chị ấy. Đây là cháu tôi, bà Poole ạ, gia đình của chính tôi.

      Rose ôm chặt đứa trẻ.

      - Tôi đưa nó cho người lạ nào cả.

      Mặt Aes Poole đanh lại thất vọng. Trong giây, bà ta như muốn giật lấy đứa bé từ tay Rose. Nhưng , bà ta quay ra khỏi phòng, cái váy của bà ta tung lên theo từng bước chân. Cánh cửa đóng sầm lại.

      Bên ngoài, trong cái sân , móng ngựa gõ lóc cóc bồn chồn đá.

      Rose quay trở lại gần cửa sổ và quan sát khi Aes Poole ra dưới bóng tối của con đường và tới bên chiếc xe ngựa chờ sẵn để chuyện với người xe. lúc sau, người lái xe quất roi cho ngựa tiến về phía trước. Khi cỗ xe ra khỏi cổng, Aes Poole đứng mình, bóng của bà ta phản chiếu xuống những phiến đá nền sân.

      Rose nhìn đứa trẻ tay và thấy khuôn mặt ngủ, hình ảnh thu của chị thân . ai có thể mang con . Chừng nào mà ta còn thở.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 05
      NĂM

      tại

      - Cảm ơn vì đồng ý gặp tôi ngay sau thời gian ngắn như vậy, bác sĩ Isles.

      Julia ngồi trong văn phòng giám định pháp y. bước từ cái nóng mùa hè vào tòa cao ốc mát lạnh, và bây giờ ngồi đối diện, cách cái bàn với người phụ nữ dường như rất thoải mái với gian lạnh giá này. Ngoại trừ bức ảnh hoa đóng khung tường, văn phòng của Maura Isles giống như tất cả những nơi khác với tài liệu, sách, kính hiển vi và cái bàn bừa bộn. Julia cử động thoải mái cái ghế, cảm thấy như thể bị đặt dưới ống kính hiển vi vậy.

      - Có thể bà hầu như bao giờ gặp những cầu như của tôi, nhưng tôi thực cần biết. Để tâm hồn tôi được thanh thản.

      - Tiến sĩ Pietre là người mà nên chuyện. - Isles . - Bộ xương là trường hợp thuộc về nhân chủng học pháp lí.

      - Tôi ở đây phải vì bộ xương. Tôi chuyện với tiến sĩ Pietre và bà ấy có gì mới để với tôi cả.

      - Vậy tôi có thể giúp gì cho ?

      - Khi tôi mua ngôi nhà, nhân viên nhà đất với tôi rằng người chủ trước là bà cụ già chết trong nhà. Mọi người đều cho rằng đó là cái chết tự nhiên. Nhưng vài ngày trước, người hàng xóm cạnh nhà tôi kể là vài vụ trộm trong khu vực. Và năm ngoái, có người đàn ông lái xe vòng vòng lại con đường, như thể ông ta quan sát những ngôi nhà. Bây giờ tôi bắt đầu nghi ngờ liệu…

      - Liệu đó có phải là cái chết tự nhiên chứ gì? - Isles thẳng thừng. - Đó là điều mà băn khoăn phải ?

      Julia nhìn thẳng vào mắt người bác sĩ pháp y.

      - Đúng.

      - Tôi lấy làm tiếc là tôi tiến hành khám nghiệm pháp y trường hợp đó.

      - Nhưng phải có báo cáo ở đâu đó phải ? Nó có thể cho biết nguyên nhân của cái chết đó chứ?

      - Tôi phải biết tên của người chết.

      - Tôi có đây.

      Julia với lấy cái ví và lôi ra tập giấy photo đưa cho Isles.

      - Đây là cáo phó của bà cụ báo địa phương. Tên của bà ấy là Hilda Chamblett. Và đây là tất cả những mẩu tin mà tôi có thể tìm thấy về bà ấy.

      - Vậy là tìm kiếm về nó.

      - Nó cứ lởn vởn trong đầu tôi. - Julia cười ngượng nghịu. - Thêm nữa, có bộ xương cũ trong sân sau nhà tôi. Tôi cảm thấy chút thoải mái khi có hai người phụ nữ chết ở đó.

      - Ít nhất là cách nhau trăm năm.

      - Người chết năm ngoái làm tôi lo lắng. Đặc biệt là sau khi hàng xóm của tôi kể về những vụ trộm.

      Isles gật đầu.

      - Nó cũng làm tôi có cảm giác ấy. Để tôi tìm báo cáo.

      Bà ra khỏi văn phòng và lúc sau quay trở lại với tập hồ sơ.

      - Việc khám nghiệm là do bác sĩ Costas tiến hành.

      Bà vừa vừa ngồi lên bàn, mở hồ sơ.

      - Chamblett, Hilda, chín mươi hai tuổi, được tìm thấy ở sân sau nhà mình tại Weston. Thi hài được người trong gia đình tìm thấy. Người này xa và đến thăm bà ấy ba tuần. Thời gian chết vì thế xác định.

      Isles búng vào trang mới rồi dừng lại.

      - Những bức ảnh hề hay ho. - Bà . - cần phải xem chúng.

      Julia chấp nhận.

      - , tôi cần. Bà có thể chỉ đọc cho tôi phần kết luận chứ?

      Isles lật đến phần kết quả và ngước lên.

      - có chắc là muốn nghe điều này?

      Julia gật đầu, Isles lần nữa đọc to:

      - Thi thể được tìm thấy trong tình trạng nằm ngửa, xung quanh là cỏ mọc cao và cỏ dại che kín đến mức thể nhìn thấy dù chỉ cách đó vài mét.

      Lại là đống cỏ dại mà mình chiến đấu, Julia nghĩ. Mình nhổ cùng loại cỏ che giấu cái xác của Hilda Chamblett.

      - có chỗ da hay mô mềm nào được tìm thấy còn nguyên vẹn bề mặt lộ ra. Những mảnh vụn quần áo, gồm có những phần còn lại của cái váy vải thô có tay, bám chặt vào phần thân. cổ, đốt sống cổ có thể thấy dễ dàng và phần mô mềm bị thiếu. Ruột non và ruột già bị mất phần lớn, còn phổi, gan và lá lách bị khuyết với mép có răng cưa. Điều đáng chú ý là những phần bị xé thành những sợi , được cho là dây thần kinh và sợi cơ, được tìm thấy trong tất cả các khớp chi. Màng xương, bao gồm sọ, các xương sườn và các bộ phận xương đều phủ lớp sợi mịn giống nhau. Lưu ý là xung quanh cái xác có rất nhiều phân chim.

      Isles ngước lên:

      - Được cho là do những con quạ.

      Julia nhìn bà.

      - Bà là những con quạ gây ra điều đó?

      - Kết quả đó thường là do những con quạ rỉa xác. Loài chim nhìn chung thường được biết đến như là nguyên nhân gây ra những hư hại sau khi con người chết. Những con chim biết hót bé, đáng cũng mổ và kéo da của thi thể. Những con quạ lớn hơn nhiều ăn thịt, nên chúng có thể làm thi thể bị trơ xương ra nhanh hơn. Chúng ăn ngấu nghiến tất cả những mô mềm nhưng chúng thể kéo bật ra những sợi dây thần kinh hay dây chằng. Những sợi đó vẫn gắn liền với khớp, nơi chịu những cú mổ tiếp theo. Đó là lí do tại sao bác sĩ Costas miêu tả những sợi đó giống như lông tơ. Bởi vì chúng bị xé hoàn toàn bởi những cái mỏ quạ. - Isles đóng tài liệu. - Đó là báo cáo.

      - Bà chưa với tôi về nguyên nhân cái chết.

      - Bởi vì nó xác định được. Sau ba tuần, có quá nhiều chỗ bị chim ăn xác phá hủy và bị thối rữa.

      - Vậy có ý kiến gì à?

      - Bà ấy chín mươi hai tuổi. Đó là mùa hè nóng bức và bà ấy ở ngoài vườn mình. Cũng có gì bất ngờ nếu bà ấy lên cơn đau tim.

      - Nhưng bà thể chắc chắn.

      - , chúng tôi thể.

      - Vậy nó có thể là…

      - Vụ án mạng? - Isles nhìn thẳng vào Julia.

      - Bà cụ sống mình. Bà ấy dễ bị tấn công.

      - hề có xáo trộn nào trong ngôi nhà được nhắc đến. có dấu hiệu gì của vụ trộm.

      - Có thể kẻ giết người quan tâm đến việc ăn trộm. Có thể ta chỉ quan tâm đến bà ấy. Những gì mà có thể làm với bà cụ.

      - Tin tôi , tôi hiểu những điều nghĩ, những điều sợ. Trong nghề của tôi, tôi thấy những gì mà người ta có thể làm với người khác. Những điều khủng khiếp khiến nghi ngờ đó là con người, liệu chúng ta có tốt đẹp hơn động vật. Nhưng cái chết này hề rung tiếng chuông cảnh báo nào cho tôi. Những thứ bình thường vẫn bình thường. Trường hợp của bà cụ già chín mươi hai tuổi được tìm thấy chết trong sân sau nhà mình, vụ giết người phải là điều đầu tiên mà chúng ta nghĩ đến.

      Isles nhìn Julia chăm chú lúc.

      - Tôi có thể thấy rằng vẫn chưa hài lòng.

      Julia thở dài.

      - Tôi biết mình nghĩ gì.
      Tôi hối tiếc vì mình mua ngôi nhà. Tôi chưa có đêm nào ngon giấc kể từ khi tôi chuyển đến.

      - sống ở đó khá lâu. Nếu nó gây căng thẳng cho hãy chuyển đến chỗ mới. Hãy cho mình thời gian để quen với điều đó. Luôn luôn có những thời kì phải điều chỉnh.

      - Tôi luôn có những giấc mơ. - Julia băn khoăn.

      Isles có vẻ bị ấn tượng. Làm sao mà bà có thể chứ? Đó là người phụ nữ vẫn thường phân tích bóc trần cái chết, người phụ nữ chọn công việc mà có thể khiến phần lớn mọi người gặp ác mộng.

      - Những giấc mơ kiểu gì?

      - Khoảng ba tuần nay rồi, tôi mơ thấy chúng hàng đêm. Tôi vẫn hi vọng là chúng biến mất. Đó chỉ là do cú sốc khi tìm thấy bộ hài cốt ở trong vườn nhà mình.

      - Điều đó có thể khiến nhiều người gặp ác mộng.

      - Tôi tin vào ma quỷ. Thực , tôi tin. Nhưng tôi cảm thấy như thể ấy cố chuyện với tôi. cầu tôi làm điều gì đó.

      - Người chủ qua đời hay là bộ hài cốt?

      - Tôi biết. Ai đó.

      Nét mặt Isles vẫn thay đổi. Nếu bà tin Julia rối trí khuôn mặt của bà cũng lộ ra điều đó. Nhưng những gì bà chẳng có gì phải nghi ngờ về lập trường của bà trong vấn đề này.

      - Tôi chắc tôi có thể giúp gì được. Tôi chỉ là người nghiên cứu và tôi với ý kiến chuyên môn của mình.

      - Vậy theo ý kiến chuyên môn của bà, vẫn có thể đó là vụ giết người phải ? - Julia khăng khăng. - Bà thể bác bỏ điều đó.

      Isles e ngại:

      - . - Cuối cùng bà phải thừa nhận. - Tôi thể.

      Đêm đó, Julia mơ thấy những con quạ. Hàng trăm con đậu cái cây khô, chăm chú nhìn bằng những cặp mắt vàng khè. Chờ đợi.

      giật mình tỉnh giấc vì tiếng quạ kêu khàn khàn, mở mắt ra thấy ánh sáng của ngày mới ùa vào qua cửa sổ. đôi cánh màu đen lượn vòng vòng bầu trời. Theo sau là những con khác. ra khỏi giường và đến bên cửa sổ.

      Cây sồi mà chúng đậu phải là cái cây khô như trong giấc mơ của , nhưng hoàn toàn trụi lá khi mà giữa mùa phát triển tươi tốt. Ít nhất là hai tá quạ tụ họp ở đó, chúng đậu cây giống như thứ quả lạ màu đen giữa những cành cây, ầm ĩ và huyên náo trong những bộ lông óng mượt. chưa bao giờ thấy chúng ở cây đó, và tin chắc rằng chúng chính là những con quạ mở tiệc cái xác của Hilda Chamblett mùa hè năm ngoái, chính những con quạ này dùng cái mỏ sắc nhọn của mình khoét và xé, để lại những mẩu dây thần kinh và cơ đó. Giờ lại là chúng, chờ đợi được thưởng thức cái xác khác. Chúng biết là nhìn chúng, và chúng cũng nhìn lại với vẻ tinh khôn kì lạ, như thể chúng biết rằng đó chỉ còn là vấn đề thời gian.

      quay và nghĩ: Mình phải mắc rèm cho cái cửa sổ này.

      Trong nhà bếp, pha cà phê, phết bơ và mứt lên bánh mì. Bên ngoài, sương sớm bắt đầu tan, có vẻ như hôm nay là ngày đầy nắng. ngày rất tốt để rải túi phân trộn khác và vùi kiện than bùn rêu xuống vườn hoa cạnh suối. Mặc dù tối qua lưng vẫn còn đau khi nằm trong bồn tắm nhưng muốn lãng phí ngày đẹp trời thế này. Người ta chỉ được cho thời gian có hạn trong cuộc đời để trồng cây, nghĩ, và khi mùa hè qua , người ta bao giờ có lại được. lãng phí quá nhiều mùa hè rồi. Lần này là dành cho chính mình.

      Ngoài cửa, ầm ĩ tiếng quạ kêu, tiếng đập cánh. nhìn ra, thấy bầy quạ đột nhiên đồng loạt bay , tán loạn theo bốn hướng. Khi đó, tập trung nhìn vào góc xa sân nhà mình, chỗ gần dòng suối và hiểu ra tại sao bầy quạ lại bay bất ngờ như vậy.

      người đàn ông đứng ở bờ rào. ta quan sát ngôi nhà của .

      giật mình lùi về phía sau nên ta nhìn thấy. Từ từ, tiến lại gần cửa sổ và lén nhìn ra ngoài. ta tóc đen, gầy, mặc áo len chui đầu màu nâu và quần jeans xanh. Sương mù từ bãi cỏ như những làn khói mỏng, quấn quanh chân ta. Tiến thêm chút nữa vào đất của tôi, nghĩ, tôi gọi cảnh sát.

      ta bước hai bước về hướng nhà .

      chạy qua bếp, vồ lấy cái điện thoại dây. Lao như bay trở lại cửa sổ, nhìn khắp xem ta đâu, nhưng thấy bóng ta nữa. Rồi có tiếng gì đó cào cào vào cửa bếp. giật mình hoảng hốt, đánh rơi cả điện thoại. Cửa khóa mà? Mình khóa cửa tối qua mà? gọi 911.

      - McCoy! - tiếng gọi bỗng cất lên. - Nào, cậu bé ra đây !

      Nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, thấy người đàn ông bất ngờ xuất từ sau đám cỏ dại. Tiếng gì đó gõ vào hành lang nhà , và rồi chú chó Labrador lông vàng chạy băng qua sân lao về phía người đàn ông.

      - Tổng đài khẩn cấp xin nghe.

      Julia nhìn xuống cái điện thoại. Ôi, Chúa ơi, mới ngu ngốc làm sao.

      - Tôi xin lỗi. - . - Tôi gọi nhầm thôi.

      - Mọi thứ đều ổn cả chứ thưa ? chắc chứ?

      - Vâng, tôi hoàn toàn ổn. Tôi chỉ vô tình bấm nhầm số thôi. Cảm ơn.

      dập máy và lại nhìn ra phía ngoài. Người đàn ông cúi xuống móc cái dây vào vòng cổ con chó. Khi đứng lên, bắt gặp cái nhìn của Julia từ cửa sổ, ta giơ tay vẫy chào.

      mở cửa bếp và bước ra sân.

      - Xin lỗi vì chuyện này! - ta to. - Tôi cố ý xâm phạm, tôi đuổi theo nó. Nó nghĩ rằng Hilda vẫn sống ở đây.

      - Trước đây, nó hay vào đây hả?

      - Ồ, vâng. Bà cụ thường để dành hộp bánh quy cho nó. - ta cười. - McCoy bao giờ bỏ lỡ bữa ăn miễn phí.

      xuống dốc về phía ta. ta còn làm sợ hãi. thể tưởng tượng nổi tên râu xanh hay kẻ giết người lại có con thú cưng như vậy. Chú chó nhảy rối rít quanh xích khi đến gần, mừng rỡ làm quen với .

      - là chủ mới, tôi đoán đúng chứ? - ta hồ hởi.

      - Julia Hamill.

      - Tom Page. Tôi sống ở ngay cuối đường.

      ta định bắt tay nhưng chợt nhớ đến cái túi nhựa vẫn cầm tay nên mỉm cười bối rối.

      - Ôi, đáng tiếc. Chú chó đáng . Tôi cố theo sau nó để thu dọn.

      Vậy đó là lí do tại sao có lúc ta lại bò ra bãi cỏ như vậy, nghĩ. Hóa ra ta chỉ dọn dẹp sau đuôi con thú cưng của mình.

      Chú chó sủa inh ỏi, nhảy lên bằng cả hai chân sau để gây chú ý với Julia.

      - McCoy! Thôi nào, cậu bé! - Tom giật mạnh dây xích và chú chó miễn cưỡng vâng lời.

      - McCoy, giống như trong thành ngữ đích thực ấy hả? - hỏi.

      - Hừm, . Giống như tiến sĩ McCoy.

      - Ồ, Star Trek.

      ta nhìn cười bẽn lẽn.

      - Tôi đoán rằng mình lỗi thời. đáng sợ là bây giờ chả mấy đứa trẻ từng nghe đến Tiến sĩ McCoy. Điều đó khiến tôi cảm thấy mình già mất rồi.

      Thực tế là ta hề già, nghĩ. Có thể khoảng bốn mươi tuổi. Nhìn từ cửa sổ nhà bếp của , tóc ta màu đen, nhưng giờ khi đến gần hơn, có thể thấy lẫn vài sợi bạc và đôi mắt đen nheo lại dưới ánh nắng buổi sớm, khi cười lộ những nếp nhăn quanh mắt.

      - Tôi rất vui vì cuối cùng cũng có người mua nhà của bà Hilda. - ta , ngước nhìn ngôi nhà. - thời gian nơi này trông khá là vắng vẻ.

      - Đúng hơn là nó ở trong tình trạng xuống cấp.

      - Bà ấy thực thể giữ gìn được nó. Cái sân này quá rộng đối với bà cụ, nhưng bà ấy là chủ nên cho ai được phép làm gì cả.

      ta chăm chú nhìn về phía khoảng đất bằng nơi đào được bộ hài cốt.

      - Nếu mà bà ấy làm vậy có lẽ họ tìm thấy bộ xương lâu rồi.

      - nghe chuyện rồi hả.

      - Quanh đây mọi người đều nghe cả. Tôi đến từ vài tuần trước để xem họ đào. có hẳn đội làm việc ở đây.

      - Tôi thấy .

      - Tôi muốn nghĩ rằng tôi quá thóc mách. Nhưng tôi tò mò.

      ta nhìn , ánh nhìn thẳng của ta khiến cảm thấy thoải mái, giống như thể ánh mắt đó cố gắng tìm kiếm điều gì đó trong đầu vậy.

      - có thích nơi này ? – ta hỏi. - Trừ bộ hài cốt?

      co ro vì cái lạnh buổi sớm.

      - Tôi biết nữa.

      - vẫn chưa quyết định hả?

      - Ý tôi là tôi thích Weston, nhưng bộ hài cốt làm tôi có chút hoảng sợ. Biết rằng ấy được chôn ở đây từng ấy năm, làm tôi cảm thấy… - nhún vai. - độc, tôi nghĩ vậy. - nhìn về chỗ cái mộ. - Tôi ước gì mình biết ấy là ai.

      - Trường đại học gì với sao?

      - Họ nghĩ rằng cái mộ có từ đầu thế kỉ mười chín. Sọ của ấy nứt hai chỗ và ấy được chôn cẩu thả. Chỉ được quấn trong tấm da động vật sống rồi chôn xuống sân, chẳng có lễ tang. Như thể họ vội vã vứt bỏ ấy vậy.

      - cái sọ bị nứt và chôn nhanh chóng. Có vẻ giống như vụ giết người.

      nhìn ta.

      - Tôi cũng nghĩ vậy.

      Họ im lặng. Sương tan, cây những chú chim hót líu lo. Lần này phải là bầy quạ, mà là những chú chim biết hót, nhàng chuyền từ cành này sang cành khác. kì quặc, nghĩ, sao lũ quạ lại biến mất nhanh vậy nhỉ.

      - Điện thoại của phải ? - ta hỏi.

      Bất chợt nhận ra tiếng chuông, nhìn vào nhà.

      - Tôi phải nghe điện thoại.

      - Rất vui được gặp ! - ta theo khi chạy tới bậc cửa.

      Khi vào tới bếp của mình, ta cũng ra, McCoy miễn cưỡng bị lôi theo sau. quên mất họ của ta. ta có đeo nhẫn cưới hay nhỉ?

      Đó là Vicky gọi.

      - Vậy thứ gần đây nhất trong căn nhà được sửa sang là gì nào? - Vicky hỏi.

      - Em lát sàn phòng tắm tối qua.

      Julia vẫn nhìn ra khu vườn của mình, cái áo len nâu của Tom thấp thoáng sau hàng cây. Đó là cái áo len cũ nhưng chắc rất được thích, nghĩ. Người ta chỉ mặc ra đường thứ cũ rích khi có tình cảm gắn bó với nó. Điều đó khiến ta quyến rũ hơn. Chuyện đó và con chó của ta.

      - … Và chị thực nghĩ rằng em nên bắt đầu hẹn hò lại .

      chú ý của Julia quay lại với Vicky.

      - Cái gì cơ?

      - Chị biết em cảm thấy thế nào về những cuộc gặp mặt, nhưng chàng này hấp dẫn.

      - phải luật sư nữa nhé, Vicky.

      - phải tất cả bọn họ đều giống Richard. số thích người phụ nữ thực hơn là Tiffani tóc sấy. ả đó, chị mới phát ra, có ông bố quyền cao chức trọng ở Morgan Stanley. có gì lạ khi ta có đám cưới lớn gây chú ý.

      - Vicky, em thực cần nghe những chuyện ấy.

      - Chị nghĩ ai đó nên rỉ tai cho bố ta về kẻ tồi tệ mà con cưng của ông ta chuẩn bị kết hôn.

      - Em phải tiếp tục công việc. Em ở trong vườn và hai tay em đầy đất bẩn. Em gọi lại sau.

      gác máy và ngay lập tức cảm thấy áy náy vì lời dối của mình. Nhưng chỉ cần nhắc đến Richard cũng đủ khiến cả ngày của u ám và muốn nghĩ về ta nữa. Tốt hơn hết là bón phân cho cây.

      túm lấy cái mũ làm vườn và đôi găng tay, quay trở lại vườn và nhìn xuống lòng suối. Tom trong cái áo len nâu biến mất khiến cảm thấy chút thất vọng. Mày bị người đàn ông đánh gục. Mày nóng lòng muốn trái tim mình tan vỡ lần nữa? lấy xẻng và xe cút kít rồi xuống dốc đến chỗ vồng hoa cũ mà khôi phục lại. xuyên qua thảm cỏ, tự hỏi bao nhiêu lần bà cụ Hilda Chamblett xuống lối trong khu vườn um tùm này. Liệu bà có đội mũ giống như Julia, liệu bà có dừng lại và lắng nghe tiếng hót của những loài chim, liệu bà cụ có để ý thấy những cành cong gãy cây sồi.

      Bà cụ có biết, cái ngày trong tháng bảy ấy, là ngày cuối cùng của cuộc đời mình?

      Tối hôm ấy, quá mệt mỏi nên chẳng nấu nướng gì phức tạp, chỉ có bánh pho mát nướng và súp cà chua. ăn ở bếp, vừa ăn vừa đọc mẩu tin tức chụp lại về Hilda Chamblett. Bài báo ngắn gọn, chỉ là thông báo về việc bà cụ chết được tìm thấy trong sân sau nhà mình và cái xác hôi thối đó chẳng có gì đáng ngờ. Ở tuổi chín mươi hai, bạn sống qua cơn bệnh hiểm nghèo. Có cách ra nào tốt hơn, người hàng xóm , là trong ngày mùa hè tại chính khu vườn của mình?

      đọc lời cáo phó.

      “Hilda Chamblett, người sống suốt đời ở Weston, Massachusetts, chết khi được tìm thấy tại sân sau nhà mình ngày 25 tháng 7. Cái chết của bà được các bác sĩ pháp y xác định là: hoàn toàn do nguyên nhân tự nhiên. Ở góa hơn hai mươi năm, bà cụ thường quanh quẩn với khu vườn và được biết đến như là người phụ nữ thích trồng cây, đặc biệt là hoa diên vĩ và hoa hồng. Bà vẫn còn sống trong lòng người em họ Henry Page ở Islesboro, Maine và cháu Rachel Surrey ở Roanoke, Virginia, cũng như hai cháu và cháu trai của mình.”

      Tiếng chuông điện thoại khiến giật mình làm bẩn súp cà chua tung tóe lên tờ giấy. Chắc lại là Vicky, nghĩ, thể nào cũng băn khoăn tại sao mình gọi lại cho chị ấy. muốn chuyện với Vicky, muốn nghe về kế hoạch tiêu xài hoang phí cho đám cưới của Richard. Nhưng nếu trả lời bây giờ, Vicky lại gọi nữa.

      Julia nhấc máy.

      - Alô?

      giọng đàn ông, khô và trầm vì tuổi tác.

      - là Julia Hamill?

      - Vâng, là tôi.

      - Vậy là người phụ nữ mua ngôi nhà của Hilda.

      Julia cau mày.

      - Ai đó?

      - Henry Page. Tôi là em họ của Hilda. Tôi nghe tìm thấy vài bộ xương trong vườn của chị ấy.

      Julia quay lại bàn bếp và xem lại lời cáo phó. vết súp rớt ngay đoạn liệt kê những người họ hàng của Hilda. thấm vết dơ và nhận ra cái tên.

      “… em họ Henry Page ở Islesboro, Maine…”

      - Tôi rất quan tâm đến mấy bộ hài cốt. - Ông ta . - Tôi được coi là người viết lịch sử của gia đình, hiểu chứ.

      Ông ta thêm cùng với cái khịt mũi:

      - Bởi vì chẳng ai khác đưa ra lời nguyền rủa vấy máu như vậy.

      - Ông có thể với tôi điều gì đó về mấy bộ hài cốt? - hỏi.

      - Chẳng có gì cả.

      - Vậy tại sao ông gọi điện cho tôi?

      - Tôi vẫn tìm kiếm. - Ông ta . - Khi Hilda chết, chị ấy để lại khoảng ba mươi cái hộp toàn báo cũ và sách. Chẳng ai muốn lấy chúng, nên họ gửi cho tôi. Tôi nhận và vứt chúng bên, chẳng thèm ngó ngàng gì đến cả năm qua. Nhưng sau khi tôi nghe bộ hài cốt bí của , tôi băn khoăn liệu có điều gì đó trong những cái hộp ấy. - Ông ta ngừng lại. - Tất cả những điều đó có khiến hứng thú hay tôi nên ngậm miệng và tạm biệt?

      - Tôi nghe đây.

      - Vậy là tốt hơn phần lớn những người trong gia đình tôi. Chẳng có ai quan tâm đến lịch sử cả. Lúc nào cũng vội vàng, sốt ruột về những thứ mới mẻ.

      - Về những cái hộp hả ông Page.

      - Ồ đúng. Tôi tình cờ thấy số tài liệu thú vị có ý nghĩa lịch sử. Tôi băn khoăn liệu có phải tôi tìm thấy manh mối những bộ hài cốt đó là của ai.

      - Tài liệu đó có những gì ạ?

      - số thư và báo. Tôi có tất cả ở nhà mình. có thể xem chúng, bất cứ lúc nào muốn tới Maine.

      - Đó là quãng đường dài khủng khiếp phải ?

      - hề, nếu thực có hứng thú. Đó phải là vấn đề với tôi, hay ai khác. Nhưng kể từ lúc những chuyện này xuất tôi nghĩ rằng có thể thấy hấp dẫn của câu chuyện. Tôi chắc chắn thế. Chuyện nghe có vẻ kì quái, nhưng ở đây có bài báo chứng minh được chuyện đó.

      - Bài báo gì?

      - Về vụ người phụ nữ bị giết cách tàn bạo.

      - Ở đâu? Khi nào?

      - Ở Boston. Xảy ra vào mùa thu năm 1830. Nếu đến Maine, Hamill, có thể tự mình đọc tài liệu. Về chuyện kì lạ giữa Oliver Wendell Holmes và Tử thần Khu Tây.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :