1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Khi Lấy Chàng (Nhật Ký Cô Dâu Trẻ) - Nguyễn Thị Thu Hiền

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      [​IMG]


      Khi lấy chàng (Nhật ký dâu trẻ)

      Tác giả: Nguyễn Thị Thu Hiền

      Công ty phát hành : NXB Trẻ

      Nhà xuất bản : NXB Trẻ

      Trọng lượng vận chuyển (gram) : 200

      Kích thước : 14.5 x 20.5 x 0.9 cm

      Ngày xuất bản: 07-2009

      Giá bìa: 40.000 ₫

      Trích đoạn:

      Phần 1: Cưới

      Ngày được chàng , trời đất như chao đảo. Mình là nhất. ai đó : đối với phụ nữ , thế giới này chỉ có hai nhóm đàn ông: nhóm 1 - người tôi , chỉ có , nhóm 2 - tất cả đàn ông còn lại! Nhưng với chàng, mình có lần từng hỏi: "Ở đây, ai là tướng?" và chàng trả lời: " biết phận rồi, em là tướng chứ ai". Hạnh phúc khiến mình tin lời các chị lấy chồng cảnh báo!

      Và đám cưới...

      Chàng luống cuống đeo nổi nhẫn cho mình. Chàng vòng tay qua eo như những dâu chú rể khác. Chàng chỉ cầm tay mình lôi , cứ như con ăn trộm bị bắt quả tang. Về sau chàng bảo: ngượng!!!

      ... Buổi chiều đầu tiên ở nhà chồng...

      Mệt mỏi trút bỏ bộ áo cánh, rửa vội cái mặt dày bình bịch phấn vừa khóc xong để xuống sân dọn dẹp với em nhà chồng. Khách về hết rồi, chỉ còn mình ở chốn toàn người lạ, giờ kể cả chàng cũng là người lạ nốt. Đám trẻ con xếp hàng , mỗi đứa cầm cái bát chờ bà dì múc cho xúp ở trong cái nồi to tướng còn thừa ở cỗ. ai đó cũng đưa mình cái bát, bảo mình đứng đó chờ ăn xúp. Đám trẻ con lớn bé có cả, xô đẩy làm mình bị ép dí vào tường. Tủi thân quá, cảm giác như xin ăn ở nhà người lạ, cảm giác bị bỏ rơi cho dù chính mình là kẻ theo "giai" cơ mà. Nhìn chàng vẫn còn khà khà với mấy đứa bạn vô duyên ở lại muộn, mình lại òa khóc lần nữa, biết chạy vào đâu, sợ trẻ con nó cười, mình chui vào gầm cầu thang khóc.
      Last edited: 29/3/16
      Nhi Đặng thích bài này.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 1 - CƯỚI

      Ngày được chàng , trời đất như chao đảo. Mình là nhất. ai đó : đối với phụ nữ , thế giới này chỉ có hai nhóm đàn ông: nhóm 1 - người tôi , chỉ có , nhóm 2 - tất cả đàn ông còn lại! Nhưng với chàng, mình có lần từng hỏi: "Ở đây, ai là tướng?" và chàng trả lời: " biết phận rồi, em là tướng chứ ai". Hạnh phúc khiến mình tin lời các chị lấy chồng cảnh báo!

      Và đám cưới...

      Chàng luống cuống đeo nổi nhẫn cho mình. Chàng vòng tay qua eo như những dâu chú rể khác. Chàng chỉ cầm tay mình lôi , cứ như con ăn trộm bị bắt quả tang. Về sau chàng bảo: ngượng!!!

      ... Buổi chiều đầu tiên ở nhà chồng...

      Mệt mỏi trút bỏ bộ áo cánh, rửa vội cái mặt dày bình bịch phấn vừa khóc xong để xuống sân dọn dẹp với em nhà chồng. Khách về hết rồi, chỉ còn mình ở chốn toàn người lạ, giờ kể cả chàng cũng là người lạ nốt. Đám trẻ con xếp hàng , mỗi đứa cầm cái bát chờ bà dì múc cho xúp ở trong cái nồi to tướng còn thừa ở cỗ. ai đó cũng đưa mình cái bát, bảo mình đứng đó chờ ăn xúp. Đám trẻ con lớn bé có cả, xô đẩy làm mình bị ép dí vào tường. Tủi thân quá, cảm giác như xin ăn ở nhà người lạ, cảm giác bị bỏ rơi cho dù chính mình là kẻ theo "giai" cơ mà. Nhìn chàng vẫn còn khà khà với mấy đứa bạn vô duyên ở lại muộn, mình lại òa khóc lần nữa, biết chạy vào đâu, sợ trẻ con nó cười, mình chui vào gầm cầu thang khóc.

      ... Buổi tối...

      Cuối cùng cũng xong đống ngổn ngang sau đám cưới. Mình xin phép bố mẹ cho gội đầu. Chàng đưa mình ra đầu làng...

      Xong cái đầu và cái mặt sạch , mình mở mắt và ngồi dậy. bé gội đầu khen mình xinh nhưng mình để ý, mình bận đảo mắt tìm chồng. Mọi ngày là mình cười toe toét khi được khen đấy. Còn hôm nay . bà ngồi chờ ở đó bảo: "Chồng mày trả tiền và về trước rồi, nó bảo bao giờ xong tự về". Ối trời ơi, 11 giờ đêm, mình từ đầu làng đến cuối làng để về nhà... trong ngày trọng đại. Ngày đầu tiên làm vợ chàng

      ... Đêm tân hôn...

      Về đến nhà, mở cửa phòng, tạm gác cái uất ức quãng đường vừa xong. Tự hỏi chàng bận gì mà vội về thế. Có thể có việc gấp. Nhưng...

      Hả, chàng xem bóng đá!!!

      Mình: Tắt đèn cho em ngủ cái!

      Chàng: Tắt bây giờ người ta cười cho. Mới có 11h.

      Mình: Nhưng em mệt, phải ngủ sớm để mai 6h dậy quét nhà mới lại rửa cốc chén, mẹ em dặn thế.

      Chàng: Để yên để xem bóng đá!

      Xong, mình trùm chăn ngủ, lòng đầy căm hận chàng. phí cái áo Vera quyến rũ của mình, phí sữa tắm hương hoa hồng của mình, phí công mình đứng trước gương mãi, ngập ngừng mãi mới dám bước ra. phí đêm trọng đại.



      CHƯƠNG 2 - KIẾP LÀM DÂU

      Ngày đầu tiên làm dâu...

      Nằm mãi ngủ được. Mình sợ ngủ quên. Bóng tối khiến mình càng lạ nhà hơn, mình chỉ biết định hướng đâu là cái đồng hồ. Tích tắc... tích tắc...

      Mẹ dặn, bác cả dặn, hai bà dặn, tổng cộng sáu bà dì cũng dặn: "Phải dậy từ 5h sáng mà quét nhà đấy nhá, cọ ấm chén nữa, làm bữa sáng nữa... chưa?".

      Và mình cũng sợ bị "giang hồ" đồn là dâu này lười lắm, nên phải cố mấy ngày đầu thôi. Trời ơi, sao đêm dài thế. Mẹ ơi, con nhớ mẹ. Nhìn sang bên, tự dưng thấy căm thù chàng. Vì chàng mà mình đến nông nỗi dám ngủ thế này đây......

      Bịch

      ...Ơ.....ôi....ơ....

      Mình giật mình tỉnh giấc, nhìn vội đồng hồ 6h30 từ lúc nào. Chàng ném cái chân gác dở của mình chễm chệ đặt lên cổ chàng khiến mình đứt giấc. Trời ơi, mình... sao mình dám ngủ trong cái thời bom đạn này. Trời ơi, phi ra khỏi giường ngay thôi!

      ... Bữa sáng...

      7h cả nhà mới túc tắc dậy từng người . Ai cũng uể oải, chắc bởi hôm qua diện lắm thứ quá làm cơ thể quá tải. Lại ăn thừa chất nữa. Quả này bữa sáng mình phải làm đây.

      Nhưng... sau tiếng quét ba tầng nhà, dọn vệ sinh sân vườn, cọ ấm chén... thấy mẹ chồng đun lại thức ăn hôm qua, mình hốt hoảng vào bếp. Thôi xong rồi, bữa sáng muộn.

      Mình sợ.

      Mẹ chẳng gì.

      Mình thở phào nhõm. Ôi sao mình may mắn thế.

      Mãi về sau, mình mới biết rằng mẹ im lặng... để chiều mang sang hàng xóm kể!

      Chàng vẫn ngủ quay đơ quên cả về nhà vợ lại mặt. Mình chỉ muốn òa khóc.

      Tức quá. Trời ơi, các chị ơi, những đồng đội hay buôn chuyện với nhau ơi, giờ em tin vì sao các chị bảo em hôn nhân là cái toa lét rồi. Đúng là người ở ngoài chỉ muốn vào. Và người ở trong chỉ muốn ra. Quả này em ham rẻ lấy phải chàng rồi. Của rẻ là của ôi rồi. Đứa nào xui em lấy chồng hơn nhiều tuổi cho nó sướng, thế là em chọn chàng hơn em 6 tuổi, để giờ em biết mình hớ rồi. Kiểu này phải ngồi thiền lại để nhớ đứa nào xui mất thôi. Hu... hu...

      ... Ba ngày sau...

      Họ bên nội có giỗ, và nhà chàng đăng cai tổ chức. Thế vận hội này đông . Thanh niên nhiều mà các cụ cũng nhiều. Mình có cơ hội để biết ai phải xưng hô như thế nào. Nhưng ngượng , các em đều hơn tuổi mình, ngày xưa chưa lấy chàng, chúng nó đều gọi mình bằng em. Giờ mình đâm ra sợ!

      ... Ăn... ăn... ăn...

      ... Tám... tám... tám...

      ... Ăn... ăn... ăn...

      ... Tám... tám... tám...

      Cuối cùng, thế vận hội giỗ xong. Các thanh niên xì tin dọn hộ mình bát đũa ra sân, cười tưng bừng. Cứ ngỡ chị em có cơ hội gần nhau hơn khi cùng rửa bát. Nhưng...

      Đứa thứ 1: Thôi, em về học đây.

      Đứa thứ 2: Em cũng thế.

      Đứa thứ 3: Em chiều nay có hẹn quan trọng lắm, chị làm hộ em nhá.

      Đứa thứ 4: Để em vào xem có ai sai cái gì nhá...

      Đứa thứ n: ... 1.001 lý do

      ...

      Ngoài sân, xe máy, bàn ghế, mình, sáu mâm bát ăn xong, ba cái xô nước và niềm tin: chàng tới bên mình tựa như hùng cứu mỹ nhân.

      ... tuần sau...

      Hôm thế vận hội giỗ, chàng say nên bò sân vận động Hàng Chiếu. Mình vừa rửa bát vừa hát cho chóng xong việc. Hát hết những bài thuộc, hát cả đến những bài chưa thuộc, rồi huy động nốt những bài chỉ thuộc câu còn đâu là ư ử giai điệu, cuối cùng mình cũng xong. Nghĩ thầm, ở nhà mẹ lười thế!

      Còn hôm nay, ông trời ơi, ông trời giúp mình rồi, cuối cùng cũng đến ngày làm lại. Nhớ công ty quá. Người ta tuần trăng mật ở đâu đó, còn mình có tuần vỡ mật ở nhà. Cũng tại mình, dám tuần trăng mật sợ tiền sử nhà chàng chưa có ai , nay mình đầu têu bị coi là phá hoại, mình đành bảo chàng ở nhà với bố mẹ cho vui. Giờ càng nghĩ càng thấy tiếc. Đành lòng mong mau mau đến ngày làm. Mừng quá là mừng thôi.

      Ngày đầu tiên làm lại, cảm giác như học trò mới xin được việc, lại lâng lâng tự do. Chỉ có điều, nhìn thấy những đẹp trai ngoài đường, tự dưng thấy tiếc. Biết vậy, mình ở giá cho các ấy thèm.
      Nhi Đặng thích bài này.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 3 - CON ĐƯỜNG TÌNH

      ... Trước khi cưới chàng 11 năm ...

      Mình là bạn thân của em út nhà chàng. Hai đứa chỉ biết học mà biết làm đẹp là gì. Luộm thuộm, ngốc nghếch, chỉ thích đọc truyện: 7 viên ngọc rồng. Mục tiêu cố sao cho điểm phẩy cuối năm được dưới 7,0.

      Chàng là sinh viên đại học. Da trắng, râu cạo rồi nhưng vẫn xanh rì nửa mặt, gầy gò với chiếc xe đạp Thống Nhất còn biết màu nguyên bản. Và, mỗi khi Tết đến chàng mừng tuổi mình 2.000đ.

      Năm ấy, Hà Nội bắt đầu có xe buýt, tuyến Bờ Hồ là 2.500đ. Hai con bé học lớp 8 rủ nhau chơi Tết bằng xe buýt cho đỡ tò mò, dù đứa nào cũng say xe. Chàng phá lệ mừng tuổi mình 3 tờ 2.000đ và xoa đầu bảo: "Còn phải mua vé lượt về mà". Em chàng làu bàu đằng sau với con mắt mang hình viên đạn: "Mừng tuổi nó những 3 tờ, mừng tuổi người ta có mỗi tờ...!!!". Mình sướng hết chỗ .

      ... Trước khi cưới chàng tám năm...

      Mình là nữ sinh trung học. Buồn cười, mấy lớp cứ cưa mình, mà cưa con bạn mình. Nó ức mình lắm. Nhưng chàng vẫn mừng tuổi và xoa đầu mình mỗi khi Tết đến. Chắc thời giá leo thang, giờ là 10.000đ.

      Có lúc mình tự hỏi: " biết là em lớn rồi sao?".

      hôm, con bạn mình khoe mang bạn về nhà, tự dưng mình thấy lòng tan nát. Mình buồn như bị điểm 1 vậy. Rồi lại nghĩ: "Thôi, cứ , xả láng bao nhiêu cũng được. Nhưng... em là người chờ ở cuối con đường tình!!!".

      Giờ nghĩ lại, sao mình lại khiếp thế nhỉ? Ăn vu vơ thế mà lại thành lời sấm truyền, sợ .

      ... Trước khi cưới chàng ba năm...

      Mình hãnh diện khi chỉ còn năm nữa tốt nghiệp đại học. Vừa học, vừa làm, nhà lại có quán nước ven hồ Tây nữa, nên mình bận tối mắt tối mũi, chẳng còn thời gian đâu. Có lẽ vì vậy những con thiêu thân tự đến. Quán của mẹ lúc nào cũng đông.

      Thường 11h đêm mẹ dọn hàng về. Thế là những chàng trai đứng dậy thi nhau dọn giúp mẹ. là vui. Quán lúc nào tiếng cười cũng tràn khắp. Rồi ở cơ quan nữa, ở lớp nữa, mình vui vì được mọi người quan tâm mến.

      Chàng đến vào buổi bán hàng giúp mẹ. Chàng khoe là chàng thăm bạn, tiện đường ghé qua. Về sau khi cưới rồi chàng mới để lộ rằng hôm đó chàng bốc phét.

      Ngồi dám gì. Chàng và cốc trà đá!!! Bẻ các khấc ngón tay và nhìn ra hồ.

      Hết giờ bán hàng.

      Mẹ, mình, các chàng trai khác lại cùng dọn hàng. Chàng đứng dậy, móc ví trả tiền mới sợ chứ, xin phép... bác ở... cháu về!!!

      Tự dưng, mình bắt đầu ghét chàng.

      ... Trước khi cưới chàng hai năm...

      Rất nhiều biến cố xảy ra trong năm ngồi với cốc trà đá của chàng. Những khi chàng nhào tới giải quyết các rắc rối mình gây ra ở công ty mới. Những hôm chàng ngồi mốc ở nhà mình trong khi mình chơi với bạn. Cuối cùng, mình trả lời cái lời của chàng rằng: "Em phải cho đủ sáu , người thứ bảy em lấy. Để còn có cơ hội xếp sáu kia ăn mâm!". Chàng lặng lẽ di đầu mũi giầy xuống đất. Lặng lẽ đứng lại chỗ hẹn, mình tung tăng bỏ về, trong lòng đầy hả hê. Đáng đời!

      Quả , mình ghét chàng.

      ... Hai năm sau...

      hiểu vì sao mình lại đồng ý cưới chàng. Đến tận bây giờ vẫn hiểu. Trước khi cưới nhau năm, mẹ chàng xem bói còn bảo là lấy mình về trong nhà có người chết cơ mà. Mình dứt khoát bỏ chàng, bỏ tên đàn ông hiền lành đến mức mẹ thế mà cũng mang ra kể với mình. Vậy mà loanh quanh vẫn lấy chàng. Cuộc hôn nhân mà có lẽ chàng là kẻ thắng cuộc. Chiến thuật cưa mình mà cưa bố mẹ, họ hàng, ông bà của chàng thành công. Còn mình, ồn ào như cơn bão... thua cuộc. Mình lấy chàng mà quên được câu bố mẹ : "Nó hiền lành thế mới sợ trai , rượu chè, hút chích".

      Trong hai năm, chàng cứ đâu theo mình, bạn bè lại hỏi: "Ai đấy?" với ánh mắt tinh quái. Còn mình, vẩy tay làm hiệu, trả lời như đúng rồi: "À, đệ ấy mà". Chàng cười cười, có ý kiến gì phản kháng. Miết rồi cũng quen. Ngày về quê mình ra mắt, mấy đứa em họ ùa ra hỏi: "Ai đấy hả chị?". Chàng nhanh nhẹn đỡ lời: "À, là đệ của chị Hiền". Cả lũ trố mắt. ai dám hỏi gì nữa, lẩn xa chị nó sạch.

      Cuối năm ấy, mình ôm bó hoa về theo chàng. Bắt đầu những ngày tháng đầy bất ngờ và thách thức.



      CHƯƠNG 4 - SÔCÔLA - VỪA ĐẮNG - VỪA NGỌT

      Người ta thường ví tình như sôcôla, vừa đắng lại vừa ngọt. Dạo trước chàng cũng hay tặng mình. Và mình có thói quen giữ lại những cái vỏ giấy sau khi ăn hết cả gói, phần chàng mẩu nào.

      ... Noel đầu tiên...

      Mình lấy chàng đầu tháng 12 nên chẳng bao lâu cũng đến ngày Noel đầy ồn ào và nhiều dự định. Hôm ấy, công ty vẫn làm bình thường, nhưng cả phòng mình đứa nào cũng rộn rạo. Bọn chưa chồng ngồi đoán xem đêm nay người tặng gì, để chốc làm về mua quà cho những gã đàn ông tội nghiệp đó. Bọn có chồng rồi loanh quanh nghĩ thực đơn cho bữa tối nay. Ai cũng nhồi nhét trong đầu mình những dự định như cuốn phim lãng mạn. Và tất nhiên, mình cũng vậy!!!

      11 trưa, chàng gọi điện.

      Mình mừng rỡ sau thông báo của bé lễ tân nối máy. Ôi trời, chàng mời mình đâu ư, hay có gì đó bất ngờ? , mình vẫn làm kiêu tí, bảo là hoặc ăn đâu để chàng còn năn nỉ. Mình khiến cho bọn chưa chồng ghen tị, để chúng nó còn mót lấy chồng, sau này còn dễ buôn chuyện. Nhưng...

      Chàng: Em à, đây! Em ăn cơm chưa?

      Mình: (Ha ha... chắc mời mình đây...), em chưa, nhưng trưa nay có sếp mời ăn rồi.

      Chàng: Sếp em hả, đông ?

      Mình: (Phải cho gia vị vào tình mới được) , sếp chỉ với mình em thôi!

      Chàng: Ừ, em ăn nhiều vào nhé, cho thằng cha ấy nó biết nỗi khổ của mỗi lần cùng em thế nào. À này, bảo này...

      Mình: (Ha... ha... chàng có món gì hay đây) Vâng, em nghe.

      Chàng: Thằng Vân nó rủ mua hoa với nó. Nó bảo bọn ra Ngọc Hà mỗi thằng lấy bó to to đẹp đẹp. Nhưng bảo nó là sợ mua về em tiếc tiền lại mắng , nên mua nữa. Giờ lại sợ về em dỗi, nên gọi điện hỏi em xem có mua hay thôi?

      Trời ơi, hóa ra đó là mục đích cú điện thoại của chàng. Từ trưa đến chiều, chàng làm mình ủ dột.

      Tối hôm ấy, cả nhà chơi hết, còn mình với chàng. Hai đứa mua chân gà nướng, vài cây nến, ít hoa quả và pha hai cốc trà hoa cúc. Ở nhà. Ăn hết chỗ đầu tư cho dạ dày. Và ngồi trông nhà! Cũng lãng mạn chán, chẳng phải đâu. Ừ, lấy chồng kể cũng hay . Mình dựa vào chàng, nhâm nhi cái chân gà bóng nhẫy, cuộc đời đẹp !

      ... Tết Tây...

      Bố mẹ cả hai bên đều làm cơm. Thành ra khó quá. Mình thương bố mẹ mình hơn. Vì mình lấy chồng rồi, chỉ còn hai cụ ăn cơm với nhau. Còn bên này, có vợ chồng mình còn các em đấy. Vậy mà dám ra. Chàng vô tâm, để ý.

      9h sáng.

      Điện thoại của chàng reo...

      Mặc quần áo vội vàng, chàng bạn nó gọi có công việc quan trọng.

      11h trưa.

      Điện thoại của mình reo...

      Vâng, ấy có việc, chắc khi nào về bọn con sang mẹ nhé!!!

      12h trưa.

      Điện thoại của chàng reo...

      Ừ, về ngay đây, em cứ bình tĩnh.

      12hg30 trưa.

      Điện thoại nhà bố mẹ đẻ mình reo...

      Mẹ à, ấy bận quá, chắc con sang được. Mới lại trưa nay con ăn cơm bên này để chiều ăn cơm nhà mình cho đỡ khó xử. Chiều bọn con qua mẹ nhé.

      14h chiều.

      Điện thoại của chàng reo...

      - Em ăn cơm , với mấy thằng bạn nhậu mất rồi, khổ, về được.

      Cùng lắm tiếng nữa về.

      16h chiều.

      Điện thoại của mình reo...

      - Tối nay à? Chắc tao tụ tập với hội mày được, xã nhà tao chưa về, mới lại tao cũng muốn về ăn cơm với mẹ.

      - .........

      - Thôi mà, thông cảm cho tao nhá. Chồng rồi phải khác chứ. .............

      - Vợ chồng son hả? Ừ, có son mới đâu cũng phải cùng chứ. Ừ, tối tao rỗi bảo chàng đèo tao tới đó.

      18h chiều.

      Điện thoại của chàng reo...

      - Ừ, đường về đây. Bình tĩnh, rồi đâu có đó.

      19h tối.

      Điện thoại nhà bố mẹ mình reo...

      - Mẹ à, con xin lỗi, ấy vừa về. Cho chó ăn chè bát tướng rồi leo lên giường ngủ rồi... Vâng, thôi để lúc khác mẹ nhé.

      - ........

      - Vâng, con biết, mẹ mua nhiều đồ ăn quá ạ? Thôi bỏ tủ lạnh ăn dần vậy mẹ.

      - ...........

      - Vâng, con cũng nhớ mẹ lắm.

      20hg tối.

      Điện thoại của mình reo...

      - Tao xin lỗi, xã nhà tao bận làm ăn nên về được. Mà tao dám mình. Sợ dâu mới về, buổi tối, chồng ở nhà, vợ bỏ chơi. Sáng mai cả làng bàn tán mệt lắm.

      - ........

      - Thôi mà, chúng mày đừng giận tao mà. Xã nhà tao cũng bất đắc dĩ phải làm ngày nghỉ thôi mà. Cũng phải hy sinh tụ tập bạn bè đấy chứ, nên tao dám làm càn.

      - ........

      - Ừ, chúc mừng năm mới nhé!

      - Năm mới, để giữ thể diện cho chàng, mình dối mới!

      24h đêm.

      Chẳng điện thoại của ai reo cả. Tivi hát bài hát của ABBA nổi tiếng, tiếng pháo phụt Trung Quốc ở các nhà bên phì phì... Ngoài Hồ Tây, nhà nước cũng bắn pháo hoa đì đùng. Tiếng xe máy của các nhà chơi rồ ga rộn rã...

      Mình leo lên mái nhà.

      Ngồi hát mình.

      Và khóc.

      Chúc mừng năm mới nhé dâu trẻ!!!

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 5 - MÌNH LÀ CÓ CHỒNG!

      kỳ lạ là đám đàn ông đâu cũng kêu: " chưa gì sứt!", có khi chỉ vào cái nhẫn cưới sờ sờ ở tay mặt vẫn tỉnh bơ bảo: "Nhẫn đeo cho vui ấy mà". Phụ nữ, có thể lúc có người rồi vì ngượng mà bảo: "Em chưa gì sứt". Nhưng nếu có chồng bảo có chồng thôi.

      Vụ án chiếc nhẫn cưới chủ...

      Dạo mới cưới chàng gầy. Chắc phải lỗi tại mình. Họ hàng cứ trêu là mình làm thế nào cho chàng béo lên . Mình nghĩ thầm: "Tát cho mấy tát là hai má phính lên ngay thôi mà. Còn muốn tay cơ bắp cứ chịu khó bế mình từ tầng lên tầng ba và ngược lại ngày khoảng 30 lần là toại nguyện thôi".

      Sáng, mình thường tràn ngập trong đầu những việc cần làm trong ngày. Mình vội vàng công tác đánh răng rửa mặt vì cái tật ngủ nướng. Trời ơi, mùa đông mà, ai chẳng thế. Tập thể dục ba năm bằng nằm thêm tí mà. Bỗng chiếc nhẫn vàng vọt để chênh vênh nắp bình giật nước bồn cầu làm mình để ý. Căm thù , đây phải là lần đầu tiên. Mình quyết định giấu nó dưới gối và im lặng.

      - Chết rồi em ơi! - chàng hốt hoảng chạy từ nhà tắm ra nhưng nhìn thấy ánh mắt mình đưa từ bát mì đưa lên khựng lại - À, à, , có gì!

      - Có gì cứ . Nhà tắm có ai dọn đến ở à?

      - , có gì đâu.

      Chàng vừa đánh trống lảng vừa lặng lẽ tìm các ngóc ngách, hình như chàng biết được nếu ra, chắc tối nay chàng ra ban công mà làm bạn với đám Xương Rồng của chàng. Chàng lo lắng tìm trong ánh mắt đắc thắng của mình.

      Chiều...

      Mình hí hửng làm về với dự định xử lý vụ chàng chuyên gia quên đeo nhẫn cưới trước khi làm. Quả này làm cho ra nhẽ.

      Nhưng bất ngờ!

      Chàng, trời ơi, sao lại thế kia????

      Chàng hoan hỉ chạy ra cổng dắt xe cho mình, cười tươi lắm. Hình như chàng cố tình để cho cái nhẫn lấp lánh nhiều hơn dưới ánh sáng chiều le lói.

      Sao lại thế nhỉ, sao chàng lại có nó???? Mà hình như cái nhẫn đó còn hoan hỉ hơn cả chàng. Nó như muốn ưỡn ngực sáng hơn trước, xây xước như trước và vừa với chàng hơn trước.

      Minh hớt hơ hớt hải chạy về phòng, lật cái gối lên, thò tay xuống lớp nệm.

      Ơ.......ơ...

      Cái nhẫn mình túm được vẫn còn đây. Sao lại thế?

      Tối...

      Chàng làm ra vẻ thân thiện mới dám hỏi mình:

      - Em lấy nhẫn của sáng nay à?

      - Nhẫn nào? - mình phản bác

      - Thôi mà, em thắng được đâu.

      - Nhẫn nào, ơ này vô duyên, nhẫn chẳng ở tay đấy thôi.

      Chàng chẳng nữa, quay mắt vào cái điện thoại chơi game. Lòng mình tức điên lên.

      Im lặng toàn thành phố.

      Mình nhịn được nữa, thể kiềm chế được lâu hơn, minh lao đến chàng, túm cổ chàng, mắt trợn lên và hét (tất nhiên lượng chỉ đủ chàng nghe, bố mẹ chồng mà nghe thấy chắc mình khỏi phải đeo nhẫn):

      - lấy cái nhẫn này ở đâu ra?

      - Ơ... ...

      - , , em làm gì đâu.

      - em trao nó cho hôm cưới còn gì.

      ..........

      ..........

      Cuộc tranh đấu đầy gam go mà chàng nhất quyết chịu khai ra. Biết làm thế nào đây. Mình đành thay đổi chiến thuật, nhàng, lấy nhu thắng cương vậy.

      - , , em làm gì đâu. Em trả cái nhẫn cũ.

      - ... (chàng còn cảnh giác lắm)... tìm mãi trong phòng thấy, nên giờ nghỉ trưa quay lại Bảo Tín Minh Châu mua cái mới. Nhưng họ bán cái... nên... nên mua cả đôi!

      - Thế lấy tiền đâu ra mua ngay trưa nay? Mình điên lắm rồi nhưng cố ra vẻ

      - Hì, hì...cái này ....

      - mà.

      - Hì... hì.... vay tạm tiền em để dành mua laptop.

      Trời ơi, tôi ngã ngửa.

      Tự tôi hại tôi rồi.

      Trời ơi, có vợ chồng nào có hai nhẫn cưới ? Có ai lại như chàng của tôi ? Chắc để dành sau này đẻ con trai mà cho nó mất. Ối giời đất ơi.

      Tôi lăn đùng ra giường và... ức. Vừa buồn cười vừa ức.

      Vụ án những biển số xe...

      Chàng hiền lắm, hiền đến mức giống như cái ao bèo trong tác phẩm nào đó của Thạch Lam. Tức là có ném viên gạch nào xuống cũng chỉ tủm tiếng, dập dềnh tí rồi thôi. Tình giống như món thịt bò xào cần tỏi, thêm chút ít hạt tiêu rắc qua ngon biết nhường nào. Giờ, món xào của mình nhạt nhẽo đến phát ghét.

      Hôm ấy tan sở về mình lại để quên di động ở phòng làm việc. Đành về đến nhà rồi gọi điện cho Lâm cùng phòng mang về giúp mình. Sáng mai mang đến cho mình là xong. Phòng mình khóa sửa. Ông vui vẻ nhận lời.

      Thượng đế trêu ngươi, cuộc sống đầy rẫy những điều kỳ lạ.

      Đúng hôm ấy, chàng công tác Trung Quốc hai ngày.

      Tất nhiên, đêm dám gọi cố định vì máy đó ở tầng 1, mình ở tầng 3, chàng gọi di động....

      Hôm sau...

      Ông cùng phòng kể lại chuyện có bốn cuộc nhỡ dám nghe. Đến cuộc thứ 5 đành nhấc máy báo là Hiền quên máy, tôi cầm hộ. Có thế mới được ngủ yên.

      Mình cười ha hả bảo ông yên tâm, chàng lành khô à, vấn đề gì đâu.

      Chiều...

      - Em à, về rồi. đón em đây.

      - ....

      - À, em phải lo, chờ dưới cổng rồi. Thế nhá...

      17h30, mình ra khỏi cổng công ty, nhìn thấy chàng ngồi xe máy trước cổng. Gớm mọi hôm mà đón vợ là sà vào quán nước. Thế mà hôm nay tử tế .

      - Ơ, số gì mà ghi đầy tay thế?

      Tôi tò mò khi chuẩn bị leo lên xe chàng nhìn thấy lòng bàn tay nhằng nhịt đầy số của chàng. Chàng cười tinh quái và hỏi tôi ơi là :

      - Em ơi em, số nào là số xe thằng Lâm đấy?

      Ối trời ơi, tôi được bữa cười rụng rốn. Hóa ra, cái ao bèo của tôi cuối cùng cũng biết ghen! Tôi nhìn chàng cười và chỉ cho chàng ông râu quai nón, cơ bắp cuồn cuộn bất chợt qua. Chàng cũng nhìn tôi và cười.



      CHƯƠNG 6 - MẸ CHỒNG

      Ai sinh ra con trai cũng có lúc được làm mẹ chồng. Chỉ trừ phi con trai người ta... ế. Còn các trường hợp đau buồn hơn buồn đến làm gì. Hai chữ mẹ chồng khiến nào cũng ớn lạnh. Vừa sợ vừa bao hàm nhiều thử thách. Biết đâu... lại được mẹ chồng cưng sao?

      Ngày mình còn học cấp III, mẹ từng bảo: "Đấy, tôi có cả chưa người đấy, có lấy . Tôi xem bói rồi, năm 40 tuổi, nó làm tổng giám đốc". Nghe mà vừa sợ vừa tham. Sợ vì mẹ cứ tôi tôi , tham vì thể nào đời mình cũng giàu, vợ tổng giám đốc cơ mà. Hì... hì... ước mơ cuộc sống sau này của mình chỉ giản dị thôi, sao cho cuộc sống này được hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi siêu thị bao giờ phải nhìn giá tiền là được rồi.

      Ngày mình học đại học, dù con bạn sang Nhật du học nhưng năm mình cũng cố gắng thu xếp lần mua hoa quả đến chơi. Lần nào mẹ cũng lấy sữa chua cho ăn. Ngu thế, dạo đó mình lại biết ăn sữa chua, nên mắt trước mắt sau là dúi vào gầm gường. biết khi mình ra về, mẹ có khốn khổ tìm cái cốc nhỉ?

      Năm thứ hai làm sinh viên, con bạn về nước thăm nhà, mình đội mưa đến chơi. Ngồi đến 10h chưa về vì lâu ngày gặp, hai con bé lắm chuyện để tám. Mẹ : "Thôi, về mà dọn hàng cho mẹ à?". Khổ quá, trời mưa nhà mình có bán hàng đâu. Nhưng mẹ thế, mình tự ái, mình về. Suốt con đường mưa, mình tự nhủ: " bao giờ thèm đến cái nhà này nữa!!!".

      Năm cuối làm sinh viên, khi con trai mẹ bắt đầu cưa mình. Mẹ trách chàng đưa người về nhà. Mẹ biết đó là mình, nên mẹ hào hứng muốn xem mặt con bé nào mắc mưu con trai mẹ đây. Mẹ và các dì chiều nào cũng ngồi đầu làng buôn chuyện, và đoán già đoán non xem con bé này là con bé nào. Nếu có vinh dự được có con trai, chắc sau này mình cũng thế.

      Chàng lại le te kể lại y nguyên cho mình. Mình chỉ cười mà tới. Mình vẫn tự ái lời mẹ khi xưa. Và bản thân mình vẫn cảm thấy sợ mẹ.

      Ra trường, làm được năm, mình và chàng rủ nhau cưới. Ngu , biết thế ở vậy giờ có phải vẫn còn eo ót . Ngày xưa, đám con chơi thân với nhau ở khu tập thể chẳng rủ nhau ở vậy cho giai nó thèm gì. Vậy mà lại đồng ý cưới. ra bội ước lời thề với đám bạn vì còn bồng bột. Suốt ngày bị bố đẻ mắng mỏ là đồ lười, đồ ngu nên mình tức, muốn lấy chồng cho giải thoát thôi. Chứ lúc đó vẫn thích tụ tập hơn là chơi với chàng. Ấy vậy mà dự định cuối năm cưới.

      buổi trưa tháng sáu, chui vào kho linh kiện IC để ngủ, chàng gọi điện: "Em ơi, bà nội mất". Sững sờ và chia sẻ. Mong chàng đừng buồn, cố gắng việc gia đình giải quyết ổn thỏa. Nhưng chàng lại cười: "Úi giời, chuyện bình thường ấy mà. Bà già phải chết thôi, cũng gần trăm tuổi rồi. có phải nhà bác cả đâu, em phải lo". Vậy mà mình lại lo. Nhà chàng có việc, sao lại lo. Đúng là con dở hơi. Còn chàng, đúng là vô tâm số . Ngày đưa ma mình tới viếng. Lâu lắm rồi, mình mới lại tới nhà chàng. Vì chàng, mình tự vượt qua tự ái. Mặc quần áo tối màu và lặng lẽ sau chàng.

      Đoàn xe đến Văn Điển, mình tới chào bố mẹ chàng, lúc ở nhà bố mẹ bận nên mình dám làm phiền. Mẹ đón mình bằng nụ cười: "À, con đến từ bao giờ thế. Uống nước này!" Mình sững sờ vì nồng hậu của mẹ trước bao người. Hình như, mình có cảm giác mẹ biết chuyện mình với chàng. Mình bối rối, lí nhí trước mẹ: "Cháu xin lỗi, cháu đến muộn". Mẹ còn chưa kịp tiếng các bà bác cắt ngang câu chuyện. Đến giờ hạ huyệt rồi, mẹ phải ra khóc cho đủ lệ bộ. Công nhận, mẹ khóc to . Nhưng sau này, đường về, các bà bình luận, mẹ vẫn chưa khóc khéo bằng các bà.

      Cuối năm ấy, cả hai đứa hí hửng xem ngày. Rồi chàng cũng hí hửng về khoe với mẹ. Chàng hứa gọi điện báo lại ngay.

      Tiếng chuông reo, chàng hẹn gặp ở quán cà phê, mình hồi hộp rồi lo lắng. Trời ơi, mình sắp sang trang đời mình đây.

      - Em à, có chuyện này... quan trọng... ... ... muốn .

      Chàng ấp úng mãi nên lời mà mình tụt cảm hứng. Linh cảm phụ nữ mách cho mình rằng có chuyện rồi. Nhưng mình mạnh mẽ. Mình là cơn bão cơ mà. Mình sẵn sàng nghe.

      - Em à,... chúng mình... chúng mình... ... cưới nhau... năm nay được.

      Mắt mình mở tròn to, sững sờ và cần câu trả lời nhanh gọn. Vì sao?

      - Mẹ ... mẹ ...

      Chàng vẫn ấp úng, chàng khó . Chàng vẫn thế, nhát gan y như dạo đèo mình bị công an bắt được vì ngược chiều ở đường Hàng Bài vậy. Nhưng lần này chàng run bắn lên làm rơi điện thoại, lần này mình cũng đứng ra cưa chú công an để xin cho chàng, lần này... tự chàng phải .

      - Mẹ mẹ xem bói, người ta bảo bà nội ghê gớm. Chết là rủ theo mình ba người. Mà họ nhà từ dạo đó chết thêm hai cụ rồi. Giờ cưới em về, nhà đen, dễ chết thêm người nữa, nên mẹ bảo để năm sau. Chờ ai đó chết nốt cho đủ ba người yên tâm cưới.

      - .......

      - .............

      .............

      ..............

      .............

      Khoảng im lặng, cốc sinh tố mãng cầu của mình cũng im lặng, tách cà phê của chàng im lặng, chàng cúi mặt im lặng, và những giọt nước mắt của mình cũng im lặng.

      Mình còn biết gì nữa. Mình cảm thấy đau. Nơi mình đặt tình ngự trị hình như bị vỡ.

      Mình cảm thấy rũ rượi, cảm thấy mất mát, cảm thấy chơi vơi, cảm thấy bị phản bội, cảm thấy trống rỗng.

      Giá mà có lý do khác cho chuyện cưới lúc này có lẽ mình có cảm giác như bây giờ. Trời ơi, lý do mà chính mình cũng tưởng tượng được.

      Mình cảm thấy chàng vô tích .

      Mình cảm thấy căm thù chàng.

      Mình còn biết gì đây nữa!!!

      Cơn bão ư? Giờ chỉ là cơn gió lang thang. ..............

      ............

      Khoảng vẫn im lặng

      ...............

      .............

      Chàng chăm chú nhìn mình. Còn mình, cúi mặt uống ừng ực cốc sinh tố. Hai tay đỡ cốc run lên. Mắt nhìn chàng vì ướt. Mình cố bít miệng để khóc thành lời. Uống hết cốc của mình rồi, mình lấy nốt tách cà phê còn chưa kịp cho đường của chàng, làm phát ực hết.

      - cho em về.

      Mình cố nén cái nghẹn ứ ở cổ như có cục gạch trong yết hầu để cho tròn vành.

      Chàng lại van xin và mình nhất quyết muốn lẩn trốn. Mình thấy mình có lỗi với bản thân mình. Mình muốn về ngay với mẹ đẻ để khóc. Mình càng sợ mẹ chàng hơn.

      Suốt con đường, hai đứa câu gì vì mình bận khóc. Mình khóc phải vì lễ cưới vớ vẩn kia, mình khóc vì ức. Mình có phải là đồ bỏ đâu mà bị đối xử như con hủi vậy. Rồi chàng nữa, điều vô lý đến như vậy mà chàng lại nghe lời mẹ ư? Mình khóc vì tất cả những thứ đó. Xuống xe, mình nhìn chàng như lần cuối. Mình thề với chàng, bao giờ mình thèm gặp chàng nữa. Vì sớm muộn gì, lấy chàng cũng có ngày mình bị mẹ chàng lót lá chuối tống ra khỏi nhà với tội vớ vẩn nào đó. Còn chàng, chắc có lẽ chỉ biết đứng nhìn mà thôi.

      Hai tháng sau...

      Mẹ đem kể với cả làng là chúng nó bỏ nhau rồi. Lạ , hiểu mẹ lấy thông tin đó ở đâu ra thế biết. Cả làng tin, chỉ có chàng là tin. Chàng lặng lẽ đổi chiến thuật. Giờ, chàng cưa bố mẹ đẻ mình. Khơi dậy tình thương của bố mẹ mình bằng cái vẻ thà tội nghiệp. Còn bố mẹ đẻ mình, mắc mưu, quay ra mắng mình tàn tệ.

      năm sau...

      Mình lại ngồi sau xe mà mình thề.

      Ngày sang dạm ngõ, mẹ và bố, dì út sang nhà mình. Suốt buổi chuyện, mẹ tự hào quảng cáo con trai mẹ đẹp trai nhất làng, tài giỏi nhất làng, ngoan nhất làng. Mẹ quay ra bảo mình đanh đá, ghê gớm hơn con bé bạn, tức là con mẹ. Giữa bài phát biểu của mẹ, cả họ nhà mình nhìn nhau ngơ ngác: "Ơ, thế họ chê con Hiền như vậy sang đây làm gì?" Buồn cười. Thế mà lễ dạm ngõ cũng qua êm ả.

      Rồi lễ ăn hỏi cũng tới. Giữa cái thời buổi toàn người và xe này, mẹ hãnh diện dẫn đoàn 7 cái xích lô lọng vàng sang nhà mình đặt viên gạch xí chỗ. Mẹ cẩn thận mặc cái áo dài nhung đỏ, trang điểm tí chút và làm tóc xoăn vỏ bào. Công nhận, mẹ đẹp . Giờ mình hiểu vì sao mẹ khen con trai mẹ đẹp trai.

      Rồi ngày cưới nữa, khi ngày ồn ào cuối cùng cũng qua. Mình mệt mỏi bước vào nhà tắm. Lần đầu tiên trong đời mình cảm thấy mình có lỗi với mẹ. Dù mẹ có nữa, nhưng tâm mẹ đâu có ghét bỏ gì mình đâu. Đôi khăn mặt mới với đôi bàn chải đánh răng trong phòng tắm mẹ cẩn thận xếp ngay ngắn. Bộ ga gối mẹ đích thân mua cho vợ chồng mình. Mẹ làm mình thay đổi cách nghĩ. Mẹ ơi, con cố gắng bớt lười để làm con dâu ngoan của mẹ. Sáng mai, con dậy sớm...

      Nửa năm sau, chàng mới kể lại: mẹ quý mình là vì sau lễ ăn hỏi, tự dưng mẹ cứ chơi lô là thắng. Trong tuần từ lúc ăn hỏi đến lúc cưới, mẹ thu về được mấy chục triệu. Có bà , con dâu nó hợp đất nhà bà đấy. Thế là mọi việc êm xuôi.

      thể tin được.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 7 - CÁI TẾT ĐẦU TIÊN CỦA MÈO CON

      Đó là tên câu chuyện được học từ thời còn , cũng chẳng nhớ của lớp mấy nữa. Nhưng cái cảm giác thương con mèo con lần đầu tiên tới căn bếp lạ dưới soi mói của bác nồi đồng, chị chổi xuể... vẫn còn y nguyên. Và giờ, với cái Tết này, hiểu sao mình lại nhớ đến câu chuyện ấy.

      . .. Gói bánh chưng...

      Năm nay, thấy mẹ bảo: "Gói bánh chưng" làm mình lo lắng. Tính mình vốn chậm chạp, rồi lại cẩu thả nữa nên rất yên tâm nếu cọ lá, hay làm bất cứ cái gì quan trọng.

      Nhớ hồi còn học cấp III, con bạn thân khóa , dở hơi lại xung phong đến nhà ấy nhận phần cọ lá. Mình thương bạn, lại nể vì lời rủ rê nên cũng . Thế là từ sáng sớm đến trưa muộn, hai con bé chưa cọ được mấy trăm lá hát hết các bài thuộc, chưa thuộc hay chỉ ư ử điệu rồi. Đành lòng vừa làm vừa mắng nhau là đồ ngu thôi. Giờ nghĩ đến gói bánh mà sợ.

      Năm nay công ty cũng bận, nhiều hợp đồng nên công việc thiết kế cũng thường xuyên phải về sau 8h tối. Sếp hí hửng lắm, giáp Tết mà mình vẫn ở lại làm cho xong việc. Có lần sếp bắt tay an ủi: "Cố gắng em nhé, Tết này thưởng em to nhất!!!". Sếp đâu biết rằng, mình cũng vui lắm khi có việc mà làm đến giờ này. Mình trốn mấy cái bánh chưng thôi!!!

      . .. sắm Tết...

      Khác hẳn những ngày xưa Tết đến, năm nay mình ky cóp để nhỡ đâu sắm Tết với mẹ chồng. Nhưng mẹ đuổi, mẹ bảo thà với mấy bà già còn hơn với mình. Mẹ bảo với mình rách việc lắm. Đành lòng ngậm ngùi biếu mẹ tiền sắm Tết, còn thui thủi chờ tối chồng về mách chồng thôi. .................

      - em kệ mẹ, em cứ phải cùng làm gì. Mẹ thích thế.

      - Nhưng mà em muốn thân thiết hơn.

      - Em chỉ lắm chuyện, nhà thế đấy. phải đâu. Kệ mẹ làm gì làm.

      Chàng quay mặt vào cái game mobile chết tiệt làm mình buồn thối ruột. Chàng sống thoáng quá phải. Thoáng đến nỗi những cố gắng vun đắp tình đồng đội đồng chí của mình với gia đình nhà chàng thổi bên tai phải chạy ào luôn ra tai trái phải. Chàng giúp mình như gián điệp giúp quân đội ta, như hoa tiêu chỉ lối, chàng cho rằng mình lắm chuyện. Mình chỉ có chàng là đồng minh thôi mà. Sao chàng lại thế chứ.

      - Này, em bảo.

      Mình làm vẻ thân thiết sán tới bên chàng với bộ mặt nghiêm túc.

      - Gì?

      Chàng nhíu mày vì trả lời các câu hỏi của mình chàng liền mạch chơi game được.

      - nên bỏ em .

      - Sao lại thế?

      Mắt chàng vẫn dán vào điện thoại, mồm vẫn và toàn thân vẫn thay đổi.

      - Em lấy giấy bút cho nhé.

      - Có gì em , cứ vòng vèo. ghét nhất tính vòng vèo của em đấy.

      Chàng gắt lên nhưng vẫn ở mức độ kiềm chế được. Còn mình, kiên nhẫn của mình cũng trào lên gần đến cổ rồi. Mình cố dìm nó xuống đây. Chàng ghét tính đó ư? Mình nhớ , nhưng chắc thời nhau chàng thế. Vì tất nhiên, nếu thế giờ ngồi bên mình là khác chứ phải là chàng.

      - Em thấy chỉ có ba thứ nên lấy làm vợ chứ phải là em: tivi kênh HBO, máy tính với Internet và cái điện thoại với game nữa đấy.

      Chàng im lặng. Mắt vẫn nhìn điện thoại, tay vẫn bấm bấm. Cái điện thoại vẫn bíp bíp như để trêu tức mình.

      .......

      ...........

      5 phút sau...

      - Hả, em vừa cái gì cơ, lại nghe nào?

      ...........

      Mình xông vào, giằng lấy điện thoại tay chàng, kéo cái cạp quần chàng, và.... vứt cái điện thoại vào trong đó. Cho cái điện thoại chết vì sặc.

      Tết đến rồi...

      Mình là con . Ngày xưa bố mẹ ham vui nên nhớ ra là phải đẻ thêm phải. Vì vậy mà lấy chồng rồi, thương bố mẹ ở nhà đơn độc lắm. Tết đến, lại càng thương bố mẹ nhiều hơn.

      Ngày trước, Tết đến hai mẹ con còn tíu tít mua đồ ăn Tết. Ngày tất niên còn bày trò món nọ món kia. Mấy ngày tết bạn bè mình còn đến ăn uống tán phét với bố. Giờ có còn ai nữa đâu.

      Từ cách đó mấy hôm, mình xin phép mẹ chồng cho phép hôm tất niên được ăn bữa ở nhà ngoại, và bữa ăn ở nhà nội. Mẹ chồng đồng ý, mình tưng bừng chờ đón cái Tết. Mẹ mình cũng thế, tưng bừng chuẩn bị làm cơm để con về.

      ....

      Đêm giao thừa, giữa cái rét của bà già mùa đông vô duyên, đứng bên chàng, bên cả Hồ Tây nữa, pháo hoa nổ đì đẹt mà đẹp mê hồn, mình vẫn được chàng mừng tuổi. Lần này là 100.000đ. Mình cười: "Tiền mất giá quá nhỉ, mới có lúc nào chỉ cần mừng 2.000đ phải ". Chàng cười, xoa đầu mình, vòng tay ôm lấy vợ và thầm: "Chúc mừng năm mới, bà xã!".

      Mình khóc vì hạnh phúc. Ước gì thời gian đừng trôi.

      Sáng mồng 1...

      Mới 8h sáng, mình còn chưa muốn chui ra khỏi chăn vì tối qua đón giao thừa, qua Quốc Tử Giám xin chữ và về Hà Đông lễ Bia Bà đến 3h sáng. Năm nào cũng thế, mình quen đón giao thừa như vậy rồi. Thế nhưng có lệnh triệu tập, chàng hốt hoảng gọi mình dậy chỉn chu nhanh chóng vì bố tổ chức buổi họp phải. Mình mắt nhắm mắt mở làm theo cầu. Lạ nhỉ, có việc gì vào sáng mồng 1 đâu.

      Xuống đến tầng 1, mình là đứa xuống muộn nhất. Nhưng khí u cũng đủ để mình hiểu có điều gì hay xảy ra rồi. Cả nhà im bặt. Chỉ có chàng là cúi gằm. Thôi chết, lại chuyện gì nữa đây. Lặng yên trước bài dở dang và cao trào của bố, mình mới hiểu ra rằng, việc mình về nhà đẻ ăn tất niên là ngược lại truyền thống gia đình nhà chàng. Bố cho phép hai bữa tất niên có đủ các thành viên. Và mình gián tiếp giết chàng.

      ....

      Sau cơn bão ấy, chàng bị đánh gục. Về phòng, nằm cuộn tròn ăn gì, đâu cho đến ngày hôm sau. Khổ thân, cái ao bèo của mình ngoài biết ghen còn biết dỗi nữa. Mình cũng sợ, cũng chỉ vô hồn ngồi góc nhà ăn hết cái này đến cái khác. Thương chàng mình dám , chứ lòng mình cũng buồn. lẽ bố mẹ đẻ mình ngày tất niên thui thủi hai thân già hay sao? lẽ có quyền ăn cơm với con hay sao?

      Kết thúc câu chuyện của mèo con, chú mèo thắng. Nó còn sợ hãi nữa, nó có thể vượt qua hoàn cảnh để trưởng thành. Còn mình, nỗi thất vọng và sợ hãi bắt đầu bao trùm nhiều hơn, cái mốc để có thể trưởng thành ngày xa hơn. Và hình như những ngày tới mới là bắt đầu.




      CHƯƠNG 8 - ĐÁM CƯỚI NGƯỜI BẠN THÂN

      Nó mời mình ăn cưới nó chỉ trước có hai ngày. Dạo nó về nước được năm, cũng đèo bé đó đến nhà mình và giới thiệu là chị . biết trùng lặp hay sao ấy, trước nó cũng bảo là coi mình như chị mà. Mình hết ngạc nhiên lại đến sượng sùng.

      - Ngày kia tao cưới nhé!

      - Ơ, mày hay đùa thế?

      - Tao , tao cưới cái con bé hôm tao dẫn sang nhà mày ấy.

      - hay đùa đấy, sao giờ mới báo tao?

      - mà, 11h trưa mai nhá, tại Nhà văn hóa trung tâm huyện Thanh Trì.

      - đấy à?

      - , thế nhé. Nhớ mang cả thằng con trai cả , đường xa để nó đèo đỡ vất vả.

      ....

      Cú điện thoại cúp rồi mà mình vẫn hiểu là hay đùa. Bạn thân đấy, nó cưới ư?

      Ngày ôn thi đại học, trong cái lớp cấp tốc sát kỳ thi, chỉ có mình là con . Trong lớp, mình được bầu là lớp trưởng. Cũng đúng thôi, Viện Đại học Mở khoa công nghệ thông tin lấy đâu ra phụ nữ, nhất là cách đây hơn tám năm. Vì vậy có nhiều chàng hay trêu lắm. Buồn cười, dạo đó mình ghét tất cả.

      Buổi ôn thi nào cũng thế, 9h tối mới tan. Từ Hà Đông đạp xe về Bưởi, lúc nào mình cũng thấy có thằng cha đạp xe theo mình. Mình rẽ Ngã Tư Sở nó cũng rẽ, mình tắt Quan Nhân nó cũng , mình hướng về Cầu Giấy nó cũng hướng. Vậy là lần nào mình cũng co giò lên đạp nhanh. Về đến nhà hôm nào cũng đứt cả hơi.

      tối, đói quá, ra chơi mình lượn lờ bách hóa Thanh Xuân, và sà vào quán cháo vịt. Vừa ngồi xuống lau cái thìa, thằng cha đáng ghét ấy xuất . Nó cũng ăn cháo vịt. Và... nó chọn chỗ ngồi cạnh mình!

      - Bà tưởng tôi bám đuôi hả?

      - Ơ, thế là thế nào? (mình giật mình vì trắng trợn của thằng cha đáng ghét)

      - Này, đừng có tưởng bở nhé, nhà tôi cũng lối đó. Nhà tôi ở Xuân Thủy.

      - ai bảo gì đâu, ăn rồi vào lớp.

      Mình ngượng chín cả mặt vì sai lầm của mình. Chắc mỗi lần nó theo mình là nó buồn cười lắm đấy. Giờ lại còn táo tợn đề cập thẳng vấn đề nữa chứ. thể chịu nổi người này.

      - Ăn xong rồi, ăn sau trả tiền nhá.

      - Ơ.

      - Cảm ơn trước.

      Mình nhanh nhẹn lau miệng và lao về lớp như viên đạn. Để mặc nó với hai bát cháo. Mặc kệ nó có đủ tiền trả hay , nhưng mình trả thù được món nợ đó, mình đỡ tức.

      tháng sau.

      Ngày nhập học, mình há mồm kinh ngạc khi nó và mình học chung lớp. Tên trong sổ điểm lại chỉ cách nhau có ba người. Hiếu với Hiền mà, vậy nên kiểm tra hay thi lần nào cũng dễ bị ngồi gần nhau. Trời ơi, đúng là ghét của nào trời trao của nấy .

      Năm đầu tiên, bọn mình chỉ học những môn cơ bản. Thầy toán quý mình nên thường được gọi lên làm bài mẫu. Lần nào thầy cũng khen kết quả, nhưng... lần nào nó cũng đủ nghe khi mình qua: "Làm ngu thế biết, may mà đúng được kết quả". Mình tức nó lắm. Mình tức nó .

      Năm thứ hai, có rất nhiều chuyện xảy ra khi đời sinh viên gõ cửa. Nhà ở Hà Nội, nên mình biết cảnh sống ở trọ, mà ước được ở ký túc cũng được. Ấy vậy mà mình gây ra ít rắc rối với tất cả mọi thứ xung quanh. Thượng đế trêu ngươi, lần nào cũng là nó. Nó xông ra như hùng cứu mỹ nhân. Nó xông ra giải quyết các vấn đề như là việc của nó. Và... mình với nó trở thành bạn thân từ lúc nào.

      Thường nó đến đón mình học, bữa nào có xe máy cùng vi vu. Bữa nào có xe đạp mỗi đứa cái. Nó kêu thà chết chứ đèo mình. Nó bảo mình lần nào ăn gì cũng ăn lắm, nên nặng nó đèo nổi. Bữa đó, lớp phải học cả ngày, đứa nào trong lớp cũng uể oải. Vậy là buổi trưa cả hội cùng nhóm đề tài rủ nhau về nhà mình làm lẩu cá nhậu nhẹt, rồi về trường học tiếp. Mùa đông mà, lẩu là đúng nhất. Sinh viên mà, lẩu cá là rẻ nhất.

      Lũ con trai phởn trí lấy rượu của bố mình ra uống nên lừ đừ hết cả. Nhà hết giấy ăn, mẹ thà đưa cho tụi mình giấy báo để thay giấy ăn cần khẩn cấp để còn về học. Khổ thân, sau bữa nhậu, đứa nào đứa nấy mặt đen lem luốc, mực từ giấy báo được lau vào mặt, lại dính mỡ nên cả phi đội đều đáng được đưa vào kỷ lục Việt Nam môn trang điểm ấn tượng, hay ! Rồi còn chỉ nhau cười chế nhạo nữa chứ. là...

      Nó hét toáng lên khi mình lo ngại lũ lừ đừ lên xe về trường học. Nó bảo: "Chỉ có tao mới có tư cách đèo mày, tao say tẹo nào!". Và mình tham xe máy.

      H...u..ỳ..n...h...!!!

      Xe máy đổ đánh ầm khi qua Sở thú, chỉ vì tốc độ nhanh và em bé chạy vụt qua đường. Mình và nó, chìm trong cái vũng nước ổ voi trời mới mưa hôm qua. Mùa đông. Áo len trắng và quần bò xanh đẹp nhất bộ của mình. Thế là xong.

      Nó thường hay ngồi cạnh mình, nó hay ngồi bàn dưới để làm camera quan sát và bình phẩm phải. Chỉ có mấy chàng rỗi hơi là hay xin ngồi cạnh. Và tất nhiên, lần nào đường học về, nó đều chê bai và bình phẩm thằng cha nào ngồi cạnh mình.

      Nhưng hôm đó nó lại ngồi cạnh.

      - Sao hôm nay mày tử tế thế? - Mình hỏi mỉa mai.

      - Tao thấy mày ngồi mà nước từ mặt ghế cứ ròng ròng chảy, nước từ áo len ấy. Tao sợ ai dám ngồi cạnh mày nên tao ngồi thôi.

      - Căm thù!!!

      Mình rít lên đủ để nó nghe và làm ra vẻ chú tâm vào bài học. Mình ghét nó thế biết, mình ướt và rét thế này là tại nó hết.

      5 phút

      10 phút

      - Hiếu ơi, tao rét quá, tao về đây, tao chịu được nữa.

      - Tao đưa mày ra ban công hóng gió nhé. Gió lúc là khô thôi.

      - Khô sao được mà khô, tao ướt hết cả ba lớp rồi đây này.

      - Giời ơi, có là gì đâu, tao ướt cả năm lớp nhé - Rồi nó còn lấy tay ra hiệu để miêu tả - lớp quần bò này, lớp quần đông xuân này, lớp quần đùi này, lớp quần này nữa này và lớp da tao nữa.

      Phải công nhận thế giới này hiếm có ông đàn ông nào trơ trẽn như nó, thô quá thể. Nhưng thầm đến thế thôi cũng phải hóng gió với nó . Oái oăm, càng đứng trước gió, càng rét.

      - Thôi, nhất quyết là tao về đây, rét quá. Tao mà chết là lớp kịp bầu cán bộ lớp đâu.

      - Đâu, đưa tao xem nào.

      - Vớ vẩn, mày cứ đứng đây cho bao giờ khô đủ năm lớp của mày. Tao về đây. Căm thù...

      ...

      - Khoan !!!

      Vậy là hai đứa bỏ ba tiết cuối. Dù sao cũng điểm danh rồi. Hôm đó gió mùa rét lắm, gió cứ tát vào mặt người xe máy như thể kẻ thù vậy. Mình đành phải cúi xuống nép vào lưng áo nó. Hai hàm răng va vào nhau cạp cạp. Bỗng nhiên nó vòng tay ra sau cầm tay mình. Nhét vào túi áo nó. Và... nắm chặt tay mình mãi trong túi.

      Con đường im lặng.

      Nó im lặng.

      Mình im lặng.

      Chỉ có cái xe máy Đài Loan chùng xích là kêu như tàu hỏa.

      .............

      - Này!

      - Hả?

      Bỗng nhiên nó phá cái khoảng lặng rối ren giữa hai đứa làm mình bị dứt ra khỏi luồng suy nghĩ: "Nó có ý đồ gì đây!".

      - Tao thấy mày rét quá mới nắm tay thôi đấy nhé.

      - Ừ, mày có cái vị gì đâu mà tao phải nghe giải thích - Mình bực mình bật lại - Tao nghĩ mày như em trai tao nên mới để yên đấy chứ.

      - Ờ, tao cũng nghĩ mày là chị nên mới nắm tay đấy nhé. Đừng có hiểu lầm.

      ... Khoảng lại im lặng...

      - Này!!

      - Gì???

      - Nhưng mà tao dặn trước nhé - lại là nó với cái giọng cẩn trọng - Mày được tao đâu đấy!

      - Ơ, cái thằng này, mày bị dở hơi à? - Mình tức khí - Tao điên à mà mày.

      - đấy là tao cứ dặn trước.

      - Đồ dở hơi!!!

      hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng kể từ đó cứ thằng cha nào trong lớp có ý định cưa mình là nó lại bình phẩm. Những hôm hai đứa tổ chức nấu cái gì đó cùng ăn nó lại lôi ra chê bai dè bỉu. Về sau quá đáng hơn, kể cả những khác hay ngồi ngoài quán của mẹ, nó cũng liệt người ta vào dạng xấu xa hết chỗ . Còn nó, lâu lâu lại thấy đèo tới nhà mình chơi, hôm sau lại hỏi: "Trông thế nào? Được ?". Mình trả đũa: "Xì, dây thần kinh tình của mày bị đứt à? Thế mà cũng chọn" . Và... lại thấy bé ấy xuất nữa.

      Năm thứ 3

      Gia đình nó có chuyện, nó phải bỏ dở chuyện học hành để sang định cư bên Nga với gia đình. Ngày nó lên máy bay mình tiễn, chỉ tối hôm trước hai đứa rủ nhau uống cà phê mà thôi.

      - Dạo Tết tao thấy lá số của mày cũng được đấy chứ. Thôi, mày nước ngoài cho rộng tầm mắt. Mừng cho mày.

      - Số tao lận đận lắm. Trong lá số ấy người ta bảo: năm tao 30 tuổi làm ăn lụi bại, năm tao 40 tuổi mới có vẻ gỡ gạc được, năm tao 50 tuổi mới có tí của để, năm tao 60 tuổi mới làm ăn được. Lấy đâu ra mà được.

      - Ơ, tao nhớ là họ năm mày 65 tuổi đại cát đại lợi mà. Mày cứ . Bao giờ 65 tuổi về gặp tao nhé.

      - ạ, để tao mốc à?

      - Tao có bảo mày để mốc đợi ngày nắng mang ra phơi đâu. Chỉ bảo mày và tao chờ nhau ở cuối con đường tình mà.

      - Ừ, năm hai đứa mình 65 tuổi nhé.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :