Khi lá phong gặp bông tuyết - White

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. White Sheryl

      White Sheryl New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      4
      [​IMG]
      - Tên tác phẩm: Khi lá phong gặp bông tuyết.
      - Tác giả: White.
      - Thể loại: Tình cảm.
      - Trụ sở chính: https://cungquanghang.com/threads/khi-la-phong-gap-bong-tuyet.28644/.

      Giới thiệu.
      Lá phong đỏ chói tượng trưng cho mùa thu. Bông tuyết chỉ xuất vào mùa đông.

      Khi lá phong ngừng rơi, chính là lúc bông tuyết thế chỗ.

      Nhưng có chiếc lá đỏ may mắn, gặp được bông tuyết trắng xóa.

      Lá phong nằm đất, còn bông tuyết chui vào lòng chiếc lá.

      Trong cái thời tiết giá lạnh lại hanh khô, lá phong lại màng lạnh lẽo mà ngắm nhìn bông tuyết.

      gần. Dù trong tầm tay mình.

      Mùa đông , mùa xuân đến, mùa hạ lẽo đẽo theo sau.

      Lá phong khô héo, bóng dáng bông tuyết chẳng thấy đâu.

      " Tôi hối hận, hối hận vì gặp ấy. Thế mà, tôi vẫn hiểu, tại sao tôi vẫn mong muốn gặp lại ấy. Ban ngày, tôi tìm kiếm ấy trong từng đám mây giăng ở phía Nam. Về đêm, tôi lại mong mỏi gặp lại nụ cười mỉm xuẩn ngốc đó trong cơn mưa tuyết."
      Last edited: 30/4/16
      JupiterGalileoAvehil thích bài này.

    2. White Sheryl

      White Sheryl New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      4
      Chương 1.1: Mẫu giáo​

      Tôi là con trong gia đình. Cũng như bao người khác, tôi chỉ là người bình thường hơn kém, chỉ khác tí là tôi có đầy đủ mà thôi. Nếu theo lối suy nghĩ mà nhiều người gọi là " khó hiểu" tôi cũng có đủ những gì mình cần, dẫu cho đôi lúc tôi ước nó biến mất khỏi tâm trí tôi.

      Khi tôi có thể nhận thức được là vào khoảng hai hoặc ba tuổi, tôi lắm, bởi vì tôi " quên mất" phải hỏi mẹ tuổi của mình. Lúc đó, những hình ảnh hữu trong mắt tôi như vừa từ trong giấc mơ, vừa từ cuộc sống ở Trái Đất này. Trong cả rừng ký ức lúc nhạt lúc đậm ấy, điều đầu tiên xuất chính là người phụ nữ dùng hai tay nhấc bổng tôi lên cao. Điều đặc biệt là, phía sau lưng ấy như có hàng vạn tia sáng trắng, tinh khiết, luân phiên tỏa sáng. Dường như là điều hiển nhiên, đôi bàn tay bé của tôi giơ lên, hướng về hai bên người ấy.

      Tôi ước rằng tôi có thể nhìn được gương mặt của ấy.

      Nhưng, khi lớn dần lên, tôi cho rằng người đó là mẹ thân của tôi.

      Chỉ có mẹ mới có những tia sáng đẹp đẽ đến thế. Chúng lan tỏa đến trái tim tôi, cho tôi sức sống và cả nghị lực.

      Thế nên, ngay từ , tôi màu trắng. Bất kể mọi thứ có màu này, tôi đều dừng mắt lại ngắm nhìn, thưởng thức chỉ trừ đề kiểm tra, đề thi các loại. Tôi thậm chí từng vò tờ giấy kiểm tra thành cục hình tròn, nhăn nhó như gương mặt của mình rồi quẳng đến góc phòng. Nhưng chỉ giây lát, tôi lại lọ mọ tìm đến cục giấy nằm bất động. Sau đó, tôi " khôi phục" lại trạng lúc ban đầu của tờ giấy, vuốt phẳng rồi lẩm bẩm những câu bị đánh chữ " S" tròn trịa của giáo.

      Đúng thế, tôi chẳng có hứng thú để học chút nào đâu. Nhưng sau buổi "thử việc vác lúa" mà ba tôi đề ra, tôi cuống quít ngậm miệng và hề hé lời than thở nào.

      Nghĩ lại , học cũng vui đó chứ. Đúng là nhiều lúc chán đến mức nằm bãi bàn, rồi mong chờ thầy hôm nay bị bệnh nhưng hiểu sao, tôi vẫn muốn đến ngôi trường đó.

      Dù sao ... Mẹ ơi! Cảm ơn mẹ dẫn con đến trường Mẫu giáo Hoa hồng.

      Nếu học mẫu giáo, con chẳng thể làm trùm ở trường tiểu học cũng chẳng làm thanh niên nghiêm túc cấp hai đâu mẹ à.

      Có điều, tôi nhận ra rằng mình học mẫu giáo có chút sớm. Tôi còn chưa chơi xong cái xe kiêm rô-bốt màu vàng mà chú tôi mới tặng.

      Kệ vậy, mẫu giáo cũng giống như ở nhà thôi. Cũng có chỗ để ị và khu vui chơi rất đa dạng, mà đa dạng ở đây là về màu sắc của nó thôi. Chỉ khác ở chỗ là thể ị và tè dầm cách công khai được. Như thế rất dễ bị cười vào mặt.

      Đó là điều mà mẹ dặn dò tôi.

      Ngày đầu tiên ra mắt giáo, tôi vác cái cặp chỉ có duy nhất quyển tập bên trong, đôi chân đứng thẳng tắp, hai bàn tay thay phiên lau vội mấy giọt nước mắt "khóc nhè" con chực chã rơi.

      Mẹ tôi nãy giờ buôn chuyện với giáo xong, liền xoay người ngắt má tôi rồi lấy xe làm. Trước khi , mẹ còn quên nở nụ cười tươi rói, với tôi:

      - Học tốt nhé, Lá phong !

      Tôi dùng tay phải đập cái bép trán của mình, thầm cầu nguyện ai nghe thấy.

      Lúc tôi và mẹ đến đây, mấy bạn học sinh đặt giày gọn gàng kệ rồi, cả cũng sinh hoạt lớp xong cả bài diễn thuyết. Cho nên các bạn ấy vừa giành đồ chơi với nhau giết thời gian vừa tò mò ngó đến đôi mắt hồng hào còn đọng lại những giọt nước "khóc nhè" của tôi.

      Dĩ nhiên, họ nghe được "tên" của học sinh mới rồi.

      Tôi nhìn cái rổ, nơi từng chứa rất nhiều đồ chơi như xe tăng, siêu nhân mặc sịp, rô-bốt,... nhưng giờ đây chỉ còn lại thứ miễn cưỡng gọi là đồ chơi là cái đầu búp bê.

      Tôi nhớ búp bê của các bạn nữ thường có gương mặt rất xinh đẹp, tóc màu vàng dài thướt tha. Còn thứ tôi mang từ cái rổ đồ chơi có gương mặt nhem nhuốc, hẳn là được ai đó dùng bút chì "trang điểm" rồi. Thêm nữa là mái tóc màu vàng lại dựng đứng như cây cột điện, chỉ thiếu cái hình đầu lâu thôi.

      Nhìn cái cổng làm bằng thép kia, tôi có cảm giác như mình bị tách biệt với thế giới bên ngoài, thế giới có những bán kẹo kéo, chả cá các thứ. Tôi nuốt nước miếng của mình, có người kêu "tên" tôi:

      - Lá phong, bạn là con trai sao lại chơi đồ của con chứ?

      - Tên khác người, sở thích cũng khác thường. - bạn nam nào đó chen chân vào .

      - Tên của tui phải là vậy. - Tôi lắc đầu, tay giấu đầu búp bê ở sau mông.

      Các bạn khác nhìn về phía tôi, ngừng "giao lưu" với đồ chơi của mình.

      Thoắt cái, tay tôi còn cảm nhận được cái thứ mềm mềm lại có chút lạnh của mùa thu nữa. ra, có bạn giựt lấy cái đầu búp bê ấy.

      - Chỉ còn cái đầu mà cũng chơi được sao? Xấu quá .

      Bịch tiếng, đầu búp bê lăn lóc đường rồi dừng hẳn ở bàn chân tôi. Cúi người xuống, tôi nhặt lên cái đầu xấu xí kia, tay phủi những hạt cát bám đôi mắt xanh lam.

      Tôi muốn lên điều mình nghĩ, cho nên tôi cứ im bặt. Nghĩ lại cách đó chính là cách tốt nhất, bị nghĩ là kẻ quái dị nữa chết mất.

      Nhưng tôi đời nào bỏ qua? Đến giờ ăn trưa, gọi tên số bạn để nhắc nhở, "nài nỉ" ăn cơm. Mỗi lần như thế, tôi đều quan sát đến đối tượng rồi hì hục nghuệch ngoạc viết vào quyển vở. may là, có bạn nào biết đọc chữ cả nên mọi việc đều suông sẻ hết cả.

      Nếu ngẫm nghĩ lại ... có bạn nào thèm ngồi ăn chung với tôi...

      Ra về, như các bạn mà chạy ra ngồi chiếc xích đu hoặc chơi với cái cầu trượt, tôi kéo cái đầm đầy hoa của .

      - Lá phong? Có chuyện gì sao? thấy mẹ đến nên sợ à? - cười tủm tỉm nhìn tôi, còn quên làm biến dạng gương mặt của tôi.

      à... dùng ba dấu chấm hỏi luôn đấy. Cơ mà sao cũng gọi "tên" con như mấy bạn kia thế? ràng hồi sáng còn :

      - Đừng lo chị ạ! Em chăm sóc tốt cho bé Diệp Phong.

      Thôi quên .

      Tôi chìa tay ra, trong bàn tay của tôi là cái đầu búp bê với mái tóc cột điện. Tôi nhìn , giọng non nớt cất lên:

      - , có thể cho em mượn đầu búp bê về nhà được ạ?
      Last edited: 25/4/16

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      @White Sheryl pé ơi em mau chóng hoàn thành truyện này giúp chị nhé, nếu sau tuần mà post tiếp nữa là chị ban nick hoặc trừ ruby em nhé.
      melodyevil thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :