1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi đại ca giang hồ là dân thích bị ngược - Lửng Con ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Khi đại ca giang hồ là dân thích bị ngược

      Tác giả: Lửng Con

      Số chương: 66 (Hoàn)

      Nội dung:

      Lý Cảnh: Tại sao lại cứu tôi?

      Thùy Vân: chết kệ mẹ , tôi éo quan tâm mà căn nhà này tôi mới ký hợp đồng, đừng có mà chết ám nó giùm tôi cái... Mà này, chọc điên 1 đám giang hồ, có kế hoạch B thoát ?

      Lý Cảnh:...

      Thùy Vân (bẻ tay): Nếu thế để tôi giết xong ném xác xuống sông nhé...

      ...

      Lý Cảnh: Tôi... xin lỗi... Tôi cố ý làm bậy với em...

      Thùy Vân (chỉnh tề lại áo): Là đàn ông dư sinh lý là chuyện bình thường mà chúng ta chưa làm gì hết đừng có mà làm gương mặt như bản thân mới bị cưỡng hiếp được ?

      Lý Cảnh: Em...

      Thùy Vân: Thôi được rồi, lấy khăn cho tôi tắm.

      ...

      Lý Cảnh: Em quả là 1 độc ác, biết cách hại người...

      Thùy Vân: Quá khen.

      Lý Cảnh: Rất hợp với tôi...

      ...

      Thùy Vân: Này, làm ơn nhau lành mạnh, trong sáng tý giùm tôi cái được ?

      Lý Cảnh: Tôi quen đàn bà trước nay chỉ có 3 bước - Hôn, lên giường, cuồng loạn mà giờ nhân nhượng cho em 24 chữ cái là quá trong sáng lắm rồi... Mà bước A em còn chả làm được cái gì hả?

      ...

      Nam chính đại M cùng chị main đại S gặp nhau... Chị main là điển hình cho 1 con phụ thể phụ hơn sống giữa 1 rừng nam, nữ chính thần thánh... Câu chuyện dành cho fan bánh bèo do bất kỳ phụ nữ nào ở đây đều ngầu lòi, có nữ phản diện cùi mía xuất chỉ để đề cao nữ chính...

      Cross-over: Xuyên thành nữ chính gặp nữ phụ trùng sinh trong hệ thống văn


      --------------------


      Chap 1

      xa được đâu. tìm được người cũng phải tìm được xác.”

      tên lưu manh mặt mày hung tợn hét lớn với đám đàn em.

      “Chết tiệt” – rủa thầm trong bụng, quan sát đám lưu manh kia lùng sục và thầm ôm vết thương ngay bụng lết đường. ngờ Lý Cảnh này mấy chục năm lăn lộn ở thế giới xã hội đen nổi danh khắp nơi lại sơ suất để bản thân rơi vào cảnh thê thảm phải trốn chui trốn nhủi. Đáng ra khi nghe lão Tam ( trong số kẻ thù của ) hẹn gặp ở nơi khỉ ho cò gáy phải đề phòng chứ.

      “Đệch!” – Lý Cảnh ngồi phịch xuống đất, sau lưng ngôi nhà nằm trong khu vực heo hút để tránh đám người lùng sục mình rồi nhìn vết thương bụng chảy máu ngừng khỏi rên . thể gọi cứu viện, nếu bị đám người đó chém chết cũng mất máu mà chết. nhắm mắt lại cười, có lẽ hôm nay là ngày tàn của . Bỗng nhiên, bàn tay đánh vào mặt . Lý Cảnh mở mắt ra thấy 1 tầm 24, 25 nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt chứa chút cảm tình gì chỉ là rất bình thản.

      “Tiện đến bệnh viện ?”

      Giọng này cũng như ánh mắt ấy, lộ chút sắc thái nào. hiểu sao, khi đối diện ánh mắt ấy, chỉ biết ngoan ngoãn lắc đầu.

      “Thôi được rồi, vào trong .”

      nhàng đỡ lên rồi kéo vào nhà. ra đây là nhà của ấy. Dù mất nhiều máu nhưng vẫn đủ tỉnh táo quan sát ngôi nhà này, có thể ngôi nhà này rất đơn giản đến nỗi hoàn toàn có gì ngoài 1 cái nệm, 1 tủ quần áo , 1 bàn làm việc và 1 cái quạt . Đây cũng là nơi ở của 1 hay sao? ấy đặt ngồi dựa vào 1 góc tường và lấy điện thoại trong túi xách ra lạnh lùng :

      “Cho tôi số điện thoại của người mà có thể tin tưởng.”

      nhìn giấu hoài nghi. Do dự biết có nên tin tưởng này .

      “Nếu thể đến bệnh viện và có kế hoạch B cho việc này …” – nhìn mỉm cười đầy sát khí “… phải bọn chúng giết mà chính tôi ném ra con sông gần đây.”

      Linh cảm của Lý Cảnh nếu hợp tác này làm . đành khó nhọc móc điện thoại ra tra số của ông Hùng – người thân tín của mình.

      “Đây!” – đưa điện thoại ra trước mặt . chút do dự thản nhiên cầm điện thoại lên rồi bấm số điện thoại của ông Hùng vào máy của mình. Sau đó, quay lại nhìn hỏi:

      “Mà tên là gì?”

      “Lý Cảnh” – này biết là ai sao?

      “Ok.”

      “A lô, cho hỏi đây có phải là số điện thoại của bạn thân Lý Cảnh ?” – giọng của dứt khoát, lạnh lùng – “ giờ ấy tạm trú chỗ tôi, bên ngoài có cả đoàn giang hồ lùng sục . Hy vọng có thể cho người dọn dẹp bớt bọn chúng và đón bạn thân của mình về…” – mắt lướt ngang vết thương Lý Cảnh thoáng chút cười mỉa mai – “…à mà nếu tiện đem 1 bác sĩ cùng dụng cụ tới đây luôn nhé, bạn thân bị đâm giữa bụng mất máu khá nhiều. Tôi nghĩ là chịu đựng được thêm 30 phút nữa. Vui lòng đến trong bí mật, tui muốn bị liên lụy dính vào rắc rối. Địa chỉ tôi gửi tin nhắn cho ngay. Bye.”

      ném điện thoại lại cho rồi ngồi cạnh bàn làm việc nhắn tin cho ông Hùng. Lý Cảnh nhìn đầy nghi hoặc. 24 - 25 mà có thể thấy nhiều thứ và cư xử dứt khoát thế sao? Hay là già rồi? Thế giới 9x giờ rất bá đạo?

      “Sao lại cứu tôi?” – khó nhọc cất tiếng. Chết tiệt, vết thương này hành hạ . Phen này, mà thoát Lão Tam chắc chắn chầu trời.

      chết kệ mẹ nhưng mà chết ở nhà tôi ám nơi này mất. Tôi ký hợp đồng 6 tháng, cọc 3 tháng mà mới ở 2 tháng nên thể vì hồn ma 1 thằng du côn nào đó ám nơi này mà bỏ được.”

      này lạnh lùng ném cho vài bộ quần áo.

      “Lót , đừng làm bẩn sàn nhà tôi. Vết máu khó lau lắm.”

      có lý do củ chuối như thế sao? này chỉ vì món tiền cọc 3 tháng đó mà ngại cứu 1 thằng lưu manh bị thương nặng như ? Nhưng khi nãy, này gọi điện cho ông Hùng như thể bản thân là boss và ra lệnh cho họ. Nếu biết là ai sao lại cả gan như thế?

      “Tại sao gọi bằng điện thoại tôi và tự tin cho rằng bạn tôi giải quyết bọn người ngoài kia cho tôi?”

      nhìn thoáng chút ngạc nhiên rồi cười mỉa mai.

      nghĩ 1 thằng vô danh tiểu tốt đáng để mấy chục thằng lưu manh đằng đằng sát khí lùng sục ngoài kia sao? Ít nhất cũng làm vị trí nào đó trong tổ chức của mình chứ? Mà nếu 1 thằng có địa vị trong xã đoàn bị dồn tới mức này … chắc chắn có vấn đề. Tôi biết điện thoại có cái giống gì trong đó nhưng… cẩn thận vẫn hơn.”

      Sau đó ngồi xuống trước mặt , nhìn thằng vào ngực áo mở toang rồi lướt lên cổ, mặt rồi nhìn vào chỗ ấy của (tự biết nhé) khiến khỏi đỏ mặt và cười .

      “IQ như thế mà lên được vị trí này cũng chắc cũng có thủ đoạn.”

      Lý Cảnh hiểu ý này, khỏi giận run người. đúng là có dùng thủ đoạn để có được vị trí này nhưng tuyệt phải thủ đoạn mà ấy nhạo báng. Chết tiệt, giận lên làm vết thương đau lên lại, nó chảy thêm nhiều máu nữa. Nộ khí trong lòng, đau đớn do vết thương gây ra khiến chịu nổi.

      “Ê, đừng có làm máu chảy làm dơ sàn nhà tôi.”

      có mắt thấy tôi bị thương sao? Có tay tự làm ” – Lý Cảnh rít lên.

      “Có sức chọc giận cả đám lưu manh mà có sức làm cái thử nhoi này sao?”

      đứng dậy bỏ máu chảy đầm đìa rồi lấy quyển sách bàn việc, thản nhiên lên nệm nằm đọc sách thèm để ý đến . phải bình thường nên chạy tới chăm sóc hay sao? Lần đầu tiên Lý Cảnh thấy loại con bình tĩnh, lạnh lùng và thản nhiên như thế.
      stella2412Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 2


      Thùy Vân liếc mắt nhìn vào gã lưu manh ngồi đối diện cố gượng chịu đau, tay ôm chặt đống quần áo ( dự định đem bỏ) gịn chặt vết thương rỉ máu. tình, cảnh này có chút kích thích , rất thích nhìn biểu cảm đau khổ này. Nếu … phải là người giỏi kiềm chế giở máu S lên người rồi. Sau đó, nhìn vào màn hình điện thoại trước mặt, hơn 20 phút kể từ khi nhắn tin rồi. Con người ta khi mất máu quá ¼ khối lượng máu cơ thể có là Hoa Đà cũng khó cứu. Dù quan hệ gì với , chết cũng chả liên quan gì đến nhưng nếu chết ở đây ngoài việc hồn ám ngôi nhà này còn phải xử lý thi thể nữa. Phiền , đáng ra nãy nên giao cho đám lưu manh ở ngoài. thất sách.

      Lý Cảnh nhìn đôi mày đối diện có chút nhíu lại có chút hả hê. Có lẽ này cũng có chút lương tâm, lo lắng cho vết thương của . Nghĩ lại, ấy cũng là ân nhân của . Nếu thoát được hậu tạ xứng đáng.

      Bất chợt, điện thoại Thùy Vân reo lên. Số máy ban nãy gọi.

      “A lô, đến trước nhà tôi rồi? Được rồi.”

      Thùy Vân tới bàn làm việc bí mật lấy con dao gọt bút chì của mình để vào túi tránh cho tên máu me bên kia thấy rồi rón rén tới cửa nhìn qua khe . Thấy 1 người đàn ông chững trạc ăn mặc lịch rất ra dáng … quản gia công. Ít nhất quá cơ bắp và hàm hố. Nếu là địch chỉ cần thương lượng và giao tên này cho rồi tìm cách khống chế tên quản gia này. Nếu là ta thể loại này hẳn tên chết sình bên đó là 1 tay máu mặt giết người bừa bãi nếu chỉ trách số quá nhọ, chết do mất máu cũng chết do cắt động mạch chủ. phải ngẫu nhiên để ngồi gần cửa. Toàn bộ kế hoạch nghĩ ra trong lúc đọc sách, chắc chắn có sơ hở. Thùy Vân giữ vững trạng thái để lộ ra cho người khác thấy. mở khóa rồi mở cửa bình thản.

      Trần Hùng vừa thấy chủ nhân nằm song soài máu chảy ở bên trong vội chạy tới đỡ Lý Cảnh, quan tâm đối diện và hét lên cho đội ngũ bác sĩ mang theo ở ngoài xe chuẩn bị dụng cụ.

      “Vào ngay .”

      nhóm bác sĩ, y tá chừng ba người xách theo vali dụng cụ chạy vào. Lý Cảnh nhìn thấy ông Hùng tới giải vây và Hoàng Minh trực tiếp tới chữa cho an tâm phần nào nhàng nhắm mắt lại.



      “Giải quyết Lão Tam sao rồi?”

      Lý Cảnh ngồi đọc đống hồ sơ tồn động trước mặt trong thời gian dưỡng thương lạnh lùng hỏi.

      xong. Theo ý thiếu gia.”

      Trần Hùng quả là dân chuyên nghiệp. vừa giao việc cho 1 tuần mà dọn xong đám em và tiễn Lão Tam chầu Diêm Vương. Lão già này chán sống rồi mới dám đụng vào .

      “Còn chuyện thiếu gia nhờ tôi điều tra…”

      “Sao?”

      cứu thiếu gia tên Nguyễn Thùy Vân.”

      À, Lý Cảnh nhờ người điều tra cứu cách đây 1 tháng. Giờ nghĩ lại, vẫn nhớ như in đôi mắt lạnh lẽo đầy sát khí của ấy khi hăm dọa và nụ cười mỉa mai đó có gì đó khá thu hút . cầm lấy hồ sơ tay ông Hùng đọc lướt qua.

      Theo điều tra này sinh trong gia đình trung lưu bình thường ở Sài Gòn. Tốt nghiệp cử nhân kinh tế ở 1 đại học bình thường cùng 1 mức điểm bình thường. làm việc cho 1 công ty thiết kế của tỉnh Vĩnh Long. Thành tích chung khá là bình thường và cuộc đời ấy chỉ có 2 chữ bình thường để diễn tả. Chỉ có chi tiết khiến khỏi thắc mắc vì sao 1 thành phố lại về tỉnh làm ở 1 công ty vô danh như thế. Với cách làm việc và quyết đoán của này khi giúp thấy đây tuyệt đối phải hạng phụ nữ đơn thuần.

      “Ông ra ngoài được rồi.”

      Lý Cảnh ra hiệu cho ông Hùng ra ngoài. Ông Hùng ngập ngừng đôi chút rồi :

      “Theo tôi biết cậu Minh có quen biết này.”

      “Sao?”

      Lần này, khỏi ngạc nhiên. Hoàng Minh – thằng bạn thân của có quan hệ với này?

      “Là loại quan hệ gì?”

      " Tôi nhưng khi thấy 2 người đó gặp nhau lần trước có vẻ có quen biết. "

      " Tôi hiểu rồi. Để tôi tự tìm hiểu. "

      ra hiệu cho ông Hùng ra ngoài. Trong lòng khỏi thắc mắc. Theo như hồ sơ điều tra này thề có bất kỳ mối liên hệ nào với Hoàng Minh được. Thằng này sinh ra và lớn lên ở , mới về nước được 2 năm và làm cho bệnh viện thuộc tập đoàn Manhome của gia đình ngay. Còn này gia cảnh rất bình thường, thể nào có bất kỳ quan hệ nào với 1 người có tầng lớp hoàn toàn khác với Hoàng Minh mà thậm chí họ còn chả làm việc cùng ngành. Hay mới 30 mà sau thời đại rồi.

      " A lô, Hoàng Minh hả ? Tối nay cậu có thời gian ? Tôi muốn gặp cảm ơn cậu.”



      “Mối quan hệ của tớ và Thùy Vân?”

      Hoàng Minh nhìn Lý Cảnh ngạc nhiên hiểu sao thằng bạn mình quan tâm 1 hoàn toàn normal như Thùy Vân. Nếu xét khẩu vị ngoại hình, xuất thân này phải gu của Lý Cảnh hay là… Hoàng Minh nhíu mày lại.

      “Ba lần, tớ và Thùy Vân gặp nhau 3 lần vì ấy là bạn thân bạn tớ - Kiều My.”

      lạy trời thằng bạn mình có chút hứng thú gì với này. Quả ưa nổi Thùy Vân, nếu có thứ gọi là tiếng sét tình cũng có cái gọi là tiếng sét căm ghét từ lần đầu và đó chứ là cảm xúc dành cho này.

      ấy là người như thế nào?”

      “Xác định con mẹ nó rồi” – Hoáng Minh nghĩ thầm.

      “Là bạn thân với nhau, tớ khuyên cậu tránh xa con đó ngay. Con đó xét nguy hiểm chỉ ngang tớ chứ kém”

      Nghe Hoàng Minh vậy, Lý Cảnh lại nhớ ánh mắt chết chóc đầy khoái cảm của ấy khi đe dọa . có chút đặc biệt.

      Nhìn thằng bạn M, Hoàng Minh thấy mình chỉ đổ dầu vào lửa. Cùng là dân S với nhau, biết Thùy Vân chỉ S mà là con đại S. Bên cạnh đó, theo những gì bạn kể những thứ nhét trong đầu con bé này toàn là hàng nguy hiểm. Thôi, số trời định đoạt. Bất giác để tay lên vai Lý Cảnh, ánh mắt chan chứa cảm thông.
      stella2412Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 3


      “Lần trước… cảm ơn em.”

      “Chuyện gì ạ?” – Thùy Vân vẫn chắm chú vào phần tài liệu trước mặt, trả lời xã giao.

      “Nếu nhờ em có lẽ người khách Nhật ấy làm việc với bên kia.” – Ngọc Sơn có phần khó chịu khi đối diện nhìn thẳng vào mắt mình chuyện.

      “Nghĩa vụ của em thôi.”

      “Tại sao em viết khả năng Nhật ngữ của em vào CV khi nộp đơn vào đây? Nếu biết, chúng tôi …” – Trước giờ Ngọc Sơn chưa bao giờ nghĩ trợ lý này có khả năng như thế nhưng đúng là Thùy Vân dù nổi bật nhưng lúc nào cũng hoàn thành tốt nhiệm vụ đúng deadline dù chỉ là newbie.

      “Có liên quan sao?”

      “Hả?”

      “Khả năng này hề đề cập trong cầu tuyển dụng. Em nghĩ bản thân cần thiết phải viết nó vào.” – sau đó quay lên mỉm cười xã giao với sếp mình cho phải phép – “em nghĩ ông Yamada cần tài liệu này gấp nên nếu phiền…”

      “Thôi được rồi, em làm việc tiếp .” – Ngọc Sơn có phần khó chịu với thái độ đuổi khéo này của Thùy Vân nhưng ấy đúng, tài liệu này phải xong trước trưa mai.

      Thùy Vân muốn phiền phức. muốn bất kỳ thứ gì cản trở mục tiêu chính của bản thân – trở thành họa sĩ truyện tranh dài kỳ được hợp tác với Shueisha. Nếu phải vì thế cũng cần làm công việc buồn tẻ này. Đúng, rất buồn tẻ nhưng nó cho thời gian làm những điều mình thích. quá phí noron, bóc lột sức lao động như các công ty Sài Gòn nhưng mức thu nhập khá hậu hĩnh. Chi phí sống nơi này cũng khá ít. bằng lòng với bình thường mà bản thân xây dựng bao năm nay.



      Cuối cùng, Lý Cảnh cũng sắp xếp được 1 ngày rảnh rỗi để về Vĩnh Long này cảm ơn Thùy Vân cứu mình hôm trước. Nếu vào thẳng công ty có phần hơi quá mà nếu đến tận nhà có phần bất tiện nên quyết định đợi ở bên ngoài. Vừa thấy ra khỏi công ty, bước khỏi xe đến đón . Tuy nhiên đối diện với lời chào hỏi của là 1 ánh mắt khó chịu.

      “Chúng ta biết nhau sao?”

      này thực sư quên sau kiện lớn như thế? Chả lẽ ngày nào ấy cũng cứu thằng bị thương đến nỗi nhớ ai cả ?

      " Cách đây 2 tháng, em có cứu tôi. Lúc ấy tôi bị thương nặng. Em nhớ ? "

      " ra là bạn của tên khốn đó sao ? " - Thùy Vân khẽ nhếch môi lên, ánh mắt lạnh nhạt lại.

      " Tên khốn ? "

      Lý Cảnh thực hiểu ý Thùy Vân. Chợt nhớ ra mặt của thằng bạn thân mình – Hoàng Minh. Trong trí nhớ của , thằng bạn trai của người bạn thân, kẻ mà mới gặp 3 lần cực kỳ ngắn ngủi lại đáng nhớ hơn 1 người đàn ông cứu trong kịch bản kịch tính như phim truyền hình hay sao ?

      Thùy Vân nhìn xung quanh chợt thấy nhiều người tò mò đứng nhìn 2 người, trong đó có cả những người trong công ty. Đúng rồi, nhìn kỹ thấy ta ăn mặc khá bảnh bao, dáng người cũng có thể gọi là cao ráo. Quả có phần hơi nổi bật, đặc biệt là ở nơi này. Sau đó, nhìn phía sau là 1 chiếc xe thể thao mới cạnh màu vàng. Quả nổi bật cần thiết.

      " có chuyện gì tôi đây. " - Thùy Vân bình tĩnh với . muốn bất kỳ phiền toái nào.

      " Tối nay em có thời gian ? "

      “Tối nay 6h, đón tôi ở con đường trước nhà. Vui lòng loại xe nào ít nổi bật và rẻ tiền. Tôi muốn bất kỳ ai biết tôi có quan hệ với xã hội đen cả.” – Loại người này dây dưa chỉ tổ rắc rối và càng từ chối, chúng càng phiền nhiễu nên tốt nhất thuận theo ý chúng. Bên cạnh đó, muốn gây thêm bất kỳ chú ý nào khi đứng cạnh nữa.



      “Nếu muốn cảm ơn tôi cần, Thực tế, từ đầu tôi hề có ý định giúp đỡ còn nếu muốn hợp tác chuyên môn giống nhau. chung đường được.” – Thùy Vân hề đụng chút thức ăn bàn lạnh lùng .

      Lý Cảnh ngờ đối diện mình thực rất thẳng thắn. Chưa bắt đầu ăn lên tiếng phá vỡ khí rồi. Càng như thế càng cho hứng thú. Với , ai là khuất phục được, đặc biệt là đàn bà.

      nên phá vỡ khí như thế này. Dù sao tôi cũng trả tiền bữa tối ở đây.”

      “Dân giang hồ các hay coi trọng đạo nghĩa đúng ? Hẳn là bao giờ làm người khác khó xử đặc biệt là những người có chút ân tình với mình” – Thùy Vân nhin thẳng vào người đàn ông đối diện mỉm cười, có tình nhấn mạnh 2 từ “ân tình”.

      Lý Cảnh nhếch mép cười. này quà là biết cách cư xử, cố tình nhắc 2 từ “ân tình”. Nếu làm khó đáng mặt đại ca. phải thị uy với sao?

      “Nếu hiểu tâm ý của tôi xin phép…”

      Thùy Vân đứng dậy, nhanh chóng quay người bước . bàn tay to lớn đặt lên vai .

      “Tiểu thư, thiếu gia chúng tôi…”

      Nhanh như cắt, tay nắm lấy cổ tay rồi lấy chân gạc ngay chân khiến té bổ nhào và tay còn lại lấy trong túi áo khoác 1 con dao rọc giấy mà hay gọt bút chì kề ngay động mạch chủ của trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Quả lớp học aikido ở đại học khiến trở thành cao thủ nhưng nó đủ để khiến biết con người có những huyệt yếu nào cần tấn công và cách phản đòn lại. Nếu biết kết hợp cùng dao cũng đủ để tự vệ. Thùy Vân miết dao sát cổ tên đàn em của Lý Cảnh khiến máu bắt đầu rỉ ra, ánh mắt có chút kinh sợ. nhìn ánh mắt đó kích thích khiến vừa muốn bẻ gãy cổ tay vừa muốn miết con dao sâu hơn nhưng đây phải là lúc. Thứ võ đối kháng này chỉ để chọi nếu kêu người của mình tấn công cùng lúc

      phải vì muốn làm khó phụ nữ như tôi mà định vứt bỏ đạo nghĩa hy sinh người của mình chứ?” –Tay cứa sâu hơn vào cổ tên đàn em này rồi quay lên nhìn người đàn ông bàn bên kia cười mỉa mai.

      Lý Cảnh nhất thời kinh ngạc trước hành động của Thùy Vân, ngờ 1 còn trẻ mà ra tay dứt khoát và tàn độc như thế. những thế, lời của cũng biết sắp xếp. Trước là ân tình, sau là đại nghĩa huynh đệ.

      “ Phụt…” – nhịn cười được – “ hiểu lầm rồi, cậu ấy chỉ định hỏi đợi 1 chút, chúng tôi sắp xếp xe đưa về. xem phim hình quá nhiều rồi.”

      Thùy Vân sắc mặt thay đổi, chỉ bình thản rút con dao lại và đến bàn ăn lấy chiếc khăn ăn lau vết máu lưỡi dao rồi quay lên mỉm cười với .

      “Cảm ơn . Phiền cho người chuẩn bị xe giúp. Tôi tin tưởng ở .”

      Sau đó quay đầu cúi xuống xin lỗi người đàn em xấu số còn nằm sợ hãi của . này quả biết cách ăn . Sau khi thị uy cảnh cáo rồi lại có thể mở miệng hai từ “tin tưởng”, dù muốn làm gì ấy cũng thể được. Loại con gì mà lại học công phu rồi mang dao bên người? Cả ánh mắt đầy hung phấn của ấy khi miết dao vào cổ người khác nữa. Dù chỉ trong chốc lát nhưng có phần lạnh người vì ánh mắt đó. Đó là ánh mắt nên có của bình thường sao?

      Suốt cả đường , Lý Cảnh liếc qua Thùy Vân thấy ngoài mặt bình thản nhưng tay luôn để vào túi khoác – nơi chứa con dao rọc giấy. có chút buồn cười với 2 từ “tin tưởng” ban nãy, phải thể là buộc thể hành động gì rồi sao thế mà giờ lại đề phòng như thế. Dù sao này cũng mới 24 tuổi.
      stella2412Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 4


      “Cậu Cả đàm phán thành công với bang Hắc Long Hồng Kông. Nếu thành công sắp tới lượng ma túy…” – ông Hùng ngập ngừng .

      “Ý ông là ấy mở rộng thế lực sao?” – Lý Cảnh quay lên cười nham hiểm với ông “Nếu thế cứ cho làm.”

      Như hiểu được ý , Trần Hùng gì nữa mà chỉ cúi đầu và xin phép ra ngoài. Lý Cảnh khỏi ngao ngán thở dài, ông của quá tham lam, quá háo thắng. Như thế trong thế giới ngầm chỉ có chết nhanh hơn chứ có kết quả tốt. làm trong nghề này phải biết kẻ thù chỉ gồm cảnh sát, các bang đảng khác mà còn chính người trong tổ chức nữa. chung nguy hiểm tứ phía, càng mạnh càng nhiều kẻ thù thôi mà thời nay đâu còn như 50 năm trước chỉ đâm chém, hù dọa. Bất chợt nhận ra phải Thùy Vân cũng như thế sao? Vỏ bọc “con người bình thường” đó phải là thứ tốt nhất để tránh mọi phiền toái sao? 1 24 xuất thân có bất kỳ biến cố gì có thể thấu hiểu đạo lý này?

      “Giám đốc, Ngân tìm .” – giọng nhân viên tiếp tân từ điện thoại phát ra.

      “Được, cho ấy vào.”

      Hồng Ngân trước mặt vẫn xinh đẹp như ngày nào, đặc biệt trong chiếc váy trắng ôm sát người hôm nay càng tôn lên đường cong của . mỉm cười đầy ma mị.

      có bạn khác rồi sao? Dạo này thấy tới thăm em gì hết.”

      Sau đó kéo ghế ra và ngồi trong lòng , kề môi sát môi . Ok. đẹp dâng tận miệng mà thưởng thức chỉ có những thằng gay hoặc những thằng bất lực. Chính vì thế, Lý Cảnh rất nhiệt liệt đón lấy âu yếm này của của Hồng Ngân. Sau hồi âu yếm, ôm lấy eo Hồng Ngân và nhàng vào tai .

      “Chúng ta chia tay nhau .”

      Hồng Ngân quay lại nhìn rồi đứng lên, chỉnh tề lại trang phục và nở 1 nụ cười chuyên nghiệp của diễn viên với và thở dài.

      “Thế mà cứ nghĩ mình lập kỷ lục là quen hơn 3 tháng chứ.”

      Lý Cảnh lấy tập chi phiếu trong tay ra, xé 1 tờ và đưa cho . Hồng Ngân rất tự nhiên nhận lấy.

      ngờ cũng hào phóng nhỉ?”

      “Đàn ông phải có chút phong độ chứ? Với ban nãy phải em cho món quà chia tay rất ý nghĩa sao?”

      Hồng Ngân cất chi phiếu vào túi và mỉm cười với .

      ngại em viết bao nhiêu số lên đó chứ?”

      “Tất nhiên.” – mỉm cười. Dĩ nhiên có báo 1 con số giới hạn cho tờ chi phiếu này với ngân hàng nhưng biết Hồng Ngân là 1 thông minh, biết điểm dừng của bản thân.

      “Vậy em ngại mà mua bộ sưu tập mới của Dior coi như phí chia tay vậy.”

      Đây là lý do Lý Cảnh Hồng Ngân, là 1 biết giá trị của mình và dám đòi hỏi cho nó chứ hề tỏ vẻ thanh cao hơn người. Biết , biết đòi hỏi, biết dừng đúng lúc và làm người đàn ông của mình khó xử mới là 1 thông minh. Nếu vì nguyên tắc quen bất kỳ người đàn bà nào quá 3 tháng cũng chẳng chia tay Hồng Ngân. có chút tiếc nuối khi từ bỏ 1 người phụ nữ vừa thông minh lại xinh đẹp như .

      “Con người sống vì tiền vì quyền mà vì quyền là tình. Chỉ là ta biết đối phương cần gì mà thôi.”



      Thùy Vân bật điện thoại lên. 3h rồi sao? mỗi lần bắt tay vào vẽ là dừng được. Dù sao cũng khá hài lòng với thành tích trước mặt, đẩy nhanh tốc độ được 20 trang 1 tuần – ngang với thời gian mà 1 tác giả của Shounen Jump phải hoàn thành mỗi tuần nhưng hề xài trợ lý. có chút thỏa mãn khi kỹ năng vẽ và tốc độ của ngày càng tăng dù có phần tội lỗi khi dạo này bí mật đem bản thảo lên công ty làm. được nghĩ lung tung, để có thể hoàn thành tâm nguyện từ bỏ cả gia đình, sức khỏe và các mối quan hệ khác. Nghĩ về việc nhận thêm nhiều công việc freelancer khác cũng như mỗi tháng đều gửi nửa thu nhập cho gia đình khiến cảm thấy bớt tội lỗi hơn.

      “Riing….Riinggggg…. Ringgggg……”

      Điện thoại vang lên, nhìn số máy là của sư phụ. Sao ấy gọi cho giờ này dù biết dân trong nghề này toàn cú đêm cả.

      gọi em có chuyện gì? Sao… người bên nhà xuất bản Trẻ đồng ý xuất bản truyện của em sao?... Thứ Bảy này, em lên Sài Gòn gặp được ?”

      Buông điện thoại xuống, bất ngờ. thể tin được. Tại sao lại thuận lợi như thế? Tại sao lại sớm hơn 3 năm so với kế hoạch. như trong mơ. quả có ý định xuất bản truyện của mình bằng con đường xuất bản bình thường, dựa vào hình thức gây quỹ giờ nhưng ngờ sớm như thế. thể tin được. Chết tiệt, tối nay ngủ được mất.

      Thùy Vân nằm xuống nệm, cứ nhắm măt lại là nhớ lời của sư phụ ban nãy. tình thể ngủ được. Bất giác mở trang mạng nội bộ ra và đọc những tác phẩm mới nhất của các thành viên, mắt dừng lại ở tác phẩm.



      với em . Tại sao lại là em?”

      Thùy Vân nhìn chằm chằm vào Tiến Khoa, ánh mắt giấu giận dữ.

      " Em bình tĩnh . phải bất kỳ tác giả nào cũng có cơ hội được xuất bản bằng con đường chính thống này đâu. "

      " Tại sao lại là em ? " - Thùy Vân lặp lại lần nữa – " Em đọc Evil Game của Đạt rồi, nó thực hơn Journey của em rất nhiều cả về nội dung lẫn nét vẽ " cười tự mỉa mai bản thân. Tại sao mấy hôm trước tự hào bản thân như thế ? Tại sao lúc nào cậu ấy cũng cản đường ? Lúc nào cậu ấy cũng thắng ?

      " Em gì vậy hả ? Em là em. Đạt là Đạt. Mỗi đứa phong cách, chỉ là của Đạt theo trào lưu hơn thôi. " - Tiến Khoa gằn giọng, ngờ đệ tử do mình dạy dỗ lại tự tin như thế.

      Thùy Vân mỉm cười nhìn sư phụ cười mỉa mai.

      " phải tác phẩm cậu ấy hơn trào lưu hơn sao ? Xuất bản là vì lợi nhuận ? Đây có phải SGK đâu. Chả lẽ biết ? "

      " Em… em có cần chấp nhất như thế ? " - Khoa cố nén bình tĩnh nhìn nhóc đệ tử của mình, ánh mắt giấu bất lực.

      " Em có lòng tự tôn nghề nghiệp của em. " - sau đó nắm lấy tay sư phụ mình – " Đáng ra phải hiểu cảm giác này hơn em chứ ? "

      Tiến Khoa thả lỏng người buông tiếng thở dài. con nhóc này và Thành Đạt rất giống hồi trẻ. Rất cố chấp.

      " Là tập đoàn Thiên Lai bên đó xuất bản truyện của em. "

      " Thiên Lai ? Đó là cái quái gì ? " - Thùy Vân ngây người hỏi.

      " Em có phải dân học kinh tế vậy hả ? Đó là 1 tập đoàn tài chính lớn của nước ta. "

      " OK, mà em học marketing chứ có phải tài chính đâu mà biết nó. Thôi được, em tự tìm hiểu… "

      " Tùy em thôi, nhưng thực tình muốn em bỏ qua 1 cơ hội như thế này. "

      Thùy Vân nắm chặt tay sư phụ mình, mỉm cười :

      " Cảm ơn . "

      Tiến Khoa chỉ biết lắc đầu, nhóc này do đào tạo nên hiểu hơn ai hết. Nếu Thùy Vân quyết định có trời cũng xoay chuyển được.

      " Thôi được, đây. Đám nhóc kia có người chửi chúng nó làm. "

      " Cảm ơn sư phụ vì luôn ủng hộ em. "

      Tiến Khoa lấy tay xoa đầu Thùy Vân. nhóc lớn thực rồi.

      " Hôm nay em ăn trúng thứ gì mà sến sẩm thế hả ? Thôi , em làm quá chút vô bệnh viện mất. "

      Nhìn sư phụ , Thùy Vân nhận ra có 1 số mối quan hệ dù gặp nhau, thể ở cùng nhau nhưng tuyệt nhiên thể thay đổi. lấy điện thoại ra search Google " Tập đoàn Thiên Lai ". Hình ảnh đầu tiên ra khiến khỏi ngỡ ngàng.



      Nhìn số máy lạ điện thoại, Lý Cảnh có phần thấy kỳ lạ. Số máy này chỉ có người thân thiết biết thế tại sao…

      " A lô… Là tôi Lý Cảnh đây … Thùy Vân là sao ? Tôi ở Sài Gòn … Thôi được, đợi tôi 1 chút, tôi ra đó ngay. "

      Đúng là con người. Chỉ cần lợi ích vẫy đuôi ngay. nhếch mép cười.



      Thùy Vân ngồi đây hơn 2 tiếng. Cuối cùng Lý Cảnh cũng đến. Nhìn thể nào tức giận được. nắm chặt tay lại.

      “Xin lỗi, công ty tôi có chút chuyện nên đến trễ. "

      " Chát ".

      Thùy Vân ném ngay 1 cái tát lên mặt . tình cố kiềm chế nhưng khó mà làm được.

      " làm gì vậy. "

      Gương mặt Lý Cảnh biến sắc, giấu nộ khí. Con điên này bị gì thế hả ?

      " bảo đừng làm chuyện dư thừa rồi mà… " - Thùy Vân cúi mắt xuống, cố nén cảm xúc lại nhưng hai vai cứ run lên " …sao lại cho tôi hy vọng để rồi ê chề thế này… "

      " gì thế ? " - Lý Cảnh tình hiểu đối diện gì. phải giúp ấy thực ước mơ sao ?

      " Sao lại làm chuyện dư thừa thế hả ? " - Thùy Vân hét lên, bao lâu nay kiềm chế bản thân tốt thế mà nhưng tại sao…

      " Chuyện xuất bản đó hả ? Bên đó đồng ý giúp xuất bản 10.000 bản rồi mà. "

      " Chát ".

      " Chết tiệt, bị điên à. "

      Thùy Vân định vung tay tát cho Lý Cảnh vài cái nữa nhưng bị chụp tay ngăn lại.

      " có biết tôi nỗ lực như thế nào để có thể hoàn thành ước mơ này ? Ngay cả khi người ta tôi bị điên. " - Tại sao nước mắt lại rơi thế này ? phải luôn chế ngự được biểu cảm sao ?

      " Tai sao… tại sao tôi nỗ lực như thế mà ai nhận thấy ? Tại sao… đến cuối cùng … họ chỉ vì mấy đồng tiền thúi nát của mới xem bản thảo của tôi … " - giật tay lại.

      " Nếu xuất bản ai thấy được tác phẩm của . Đường nào chả được, đường tắt nhanh hơn thôi… nếu có khả năng... … "

      " Ha ha… khả năng… ngay từ đầu nền tảng là khả năng làm sao mà thành công được… " - tại sao nụ cười lại mặn như thế - " Ước mơ bản thân do người khác xây dựng có còn là ước mơ ? tới cuối đường tôi vẫn luôn có cảm giác của 1 con thất bại thôi … còn … tôi cũng có lòng tự trọng nghề nghiệp của bản thân chứ…".

      Thùy Vân hiểu tại sao bản thân lại mất kiểm soát như thế. cố bình tĩnh cho nước mắt rơi nhưng được. Ha ha, hôm nay đủ mất mặt rồi. kéo tay áo ra quệt ngang mặt rồi lấy túi xách bước nhanh khỏi nơi này.

      " " - Lý Cảnh đưa tay nắm cổ tay Thùy Vân.

      " Buông ra ! "

      giật mạnh tay và bỏ mặc kệ gương mặt ngỡ ngàng của Lý Cảnh.

      Lý Cảnh nhìn vào bóng bỏ chạy trong lòng hiểu nổi. Tại sao 2 cái tát đó của lại đau như thế.
      stella2412Chris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 5


      Thùy Vân do dự hồi rồi quyết định bấm nút gọi.

      hồi chuông vang lên.

      biết có lỗi khi đến Sài Gòn mà thăm gia đình nhưng tại với tình trạng này của chưa phải lúc. muốn mình chỉ vì giây phút yếu đuối nhất thời mà bỏ hết tất cả công sức của mình. muốn trở thành 1 con người sống cuộc đời tẻ nhạt như mẹ và chị muốn. cuộc đời thực tế. ước mơ. Cam chịu trở thành 1 nhân viên văn phòng của 1 công ty danh tiếng nào đó rồi chấp nhận lấy chồng sinh con.

      “Dù sao họ cũng chỉ là phụ nữ” – Thùy Vân nén được tiếng thở dài.

      “A lô…” – tiếng ba vang lên khiến khỏi xúc động.

      “Dạ là con đây ạ…” – ngập ngừng đôi chút – “Mọi người có khỏe cả ?”

      “Mọi thứ ở đây đều ổn cả.”

      Đúng là ba , luôn đáp lại rất cụt ngủn, hỏi han lại bất kỳ điều gì nhưng điều này khiến lòng, cần viện bất kỳ lời giải thích nào cả.
      … chỉ là con rất nhớ mọi người thôi. "

      Nghe được tiếng thở dài của ba ở đầu máy bên kia, lòng chợt thắt lại.

      “Dù sao đều là người nhà. Lúc nào cửa nhà ta cũng chào đón con.”

      “Cảm ơn ba nhưng giờ thực chưa phải lúc.” – Thùy Vân chợt nhớ đến câu kinh điển trong phim Hồng Kông “là người nhà làm gì có chuyện thù dai”.

      “Con có hạnh phúc ?” – giọng ba đều đều vang lên.

      nhớ đến những khó khăn khi phải bắt đầu sống tự lập. Nhớ đến mọi thứ sinh hoạt đều phải tự làm. Nhớ đến những đêm thức trắng khi phải cố gắng dịch cho hết những tài liệu phải dịch cho những công ty phát hành sách để kiếm thêm thu nhập. Nhớ đến những ngày mệt mỏi vẫn phải lết người đến công ty làm công việc tẻ nhạt đó. Nhớ đến những lúc tự do được vẽ thứ mình muốn. phải từng bước để đạt được ước mơ sao?

      “Vâng con hạnh phúc” – bất giác Thùy Vân mỉm cười “…có những thứ con thấy bản thân đáng để hy sinh vì nó. Cảm ơn ba.”

      “Là đàn ông đều có những khát vọng bản thân. Ba biết cảm giác tiếc nuối khi thể làm được những điều đó” – giọng ông đầy cảm xúc, ông quên mất con ông chỉ là 1 người phụ nữ.

      “Cảm ơn ba” – Thùy Vân chợt thấy lòng nhõm hơn – “Dù ước mơ đó có phần ngu ngốc nhưng con tuyệt thể từ bỏ.”

      nhàng tắt máy. chợt thấy bao nhiêu bực tức trong lòng như thể biến mất cả. Còn 1 thứ cần phải làm nữa.



      “Xin lỗi chị, mỗi lần ấy vẽ là lại nhập tâm như thế. Chả còn biết ai hết.”

      Thi Thi đặt ly nước lên bàn, nhìn Thùy Vân ái ngại, vội xin lỗi thay cho trai mình.

      sao đâu. Làm sao chị hiểu trai em được, em cứ học . Chị ngồi đây lát.”

      Thùy Vân mỉm cười, mắt khẽ nhìn vào sư huynh – Thành Đạt. Cậu ấy vẫn như thế, hề thay đổi, luôn rất single-minded, hề quan tâm thứ gì kể cả gia đình ngoài vẽ. Có lẽ đó là khác nhau giữa cậu ấy và . thiên tài và người bình thường. Bất giác đến bàn làm việc nhìn Đạt làm việc, tay cầm lên những trang truyện hoàn thiện trong vô vàn bản name.

      nhắm mắt lại. Hình ảnh 10 năm trước ra trước mặt .

      học sinh xuất sắc. thiên tài hội họa. bé được nhiều người ngưỡng mộ nhưng có được thứ gì? Chỉ là chuỗi ngày sống tẻ nhạt qua ngày. ước mơ. mục tiêu. Chỉ sống tạm qua ngày nhờ những lời tán thưởng.

      ngày nọ, bé ấy vô tình gặp 1 cậu nhóc học sinh cá biệt. Thành tích chỉ đội sổ trong lớp. Là xấu hổ với các giáo viên nơi này nhưng trong mắt cậu bé ấy có thứ mà có ai ở nơi đây có được - Lòng đam mê mỗi khi cậu bé ấy hý hoái vẽ. kẻ đứng đầu và kẻ đứng cuối nhưng khi đối mặt với cậu ấy bé ấy thấy vị thế hoàn toàn thay đổi.

      “Lớn lên cậu muốn làm họa sĩ sao?”

      , tôi muốn làm họa sĩ truyện tranh. Tôi muốn mọi người đều biết đến tôi.”

      thằng nhóc 14 lại có thể phát biểu 1 câu hung hồn như thế sao? thằng nhóc 14 lại có thể có ánh mắt đó sao? Và thằng nhóc 14 lại có thể tạo ra những câu chuyện thú vị từ tranh như thế này sao? bé ấy – kẻ được mọi người gọi là 1 thiên tài – chợt hiểu ra thế nào mới gọi là thiên tài thực … Và cuộc sống thay đổi…

      Thùy Vân đặt những trang truyện xuống. Thực khác biệt rất lớn. họa sĩ Việt Nam mà có đẳng cấp này sao? Nếu vượt qua được người này đừng bao giờ mong có thể bước đến Nhật Bản. Cậu ấy chưa bao giờ công nhận là đối thủ cả…nếu xét về 1 mặt nào đó đây có thể coi là tình đơn phương nhỉ? lòng muốn đánh bại cậu ấy mà thậm chí trong mắt cậu ấy còn chả bao giờ có mặt .

      Thôi được rồi. biết đối thủ mình ở đâu và bản thân ở đâu… tin bản thân lại thể vượt qua ranh giới 1% thiên bẩm này.

      “Tôi trước.” – Thùy Vân nhấc túi xách lên và .

      “Bảo trọng.” – Thành Đạt vẫn hý hoái vẽ.

      Ha, ra cậu ấy đến mức chả biết ai đứng cạnh mình, quay lại mỉm cười.

      “Cậu nhớ cách đây 7 năm tôi gì với cậu ? ngày nào đó tôi đánh bại cậu và là người đầu tiên đến Nhật. Mục tiêu này tôi vẫn thực . Đừng bao giờ thua ai trước khi bị tôi đánh bại nhé.” – Thùy Vân trở về là 1 con người cao ngạo như trước – “À mà đừng có đổi phong cách vẽ bằng máy nhé. Nếu như thế tôi tính là cậu thua.”

      Đáp lại vẫn là tiếng bút vút giấy. Ha, ngày nào đó, khiến Thành Đạt nhìn nhận mình là đối thủ của cậu ấy.



      “What the hell.” – Hoàng Minh bó tay trước độ ngu của thằng bạn mình. Theo đuổi 1 con S là 1 cái ngu mà sử dụng phương thức thông thường để cua 1 con S là đại ngu.

      “…” – Lý Cảnh còn hiểu thứ gì diễn ra nữa.

      “Ngay lúc con S… à Thùy Vân call hỏi số điện thoại cậu là tôi nghi rồi…”.

      tui hiểu sao ấy lại xúc động như thế.” – Lý Cảnh thở dài, bất giác thấy hai cái tát đó rất đau.

      “Về lý thuyết tôi hiểu nhưng cảm xúc tôi cũng pó tay…” – Hoàng Minh thở dài, quả hiểu cái thứ cố gắng của đó. Dù sao mới sinh ra là con đại gia rồi, lại rất thông minh, tài năng, những thế rất đẹp trai nữa. chàng trai hoàn thiện như làm sao hiểu được mấy thứ vớ vẫn như thế chứ? Mà thằng bạn cũng như thế.

      “…”

      “Cậu biết , trong thời đại bất thường phải sử dụng cách phi thường. Với con người bất thường, cậu phải dùng cách bất thường…” – Hoàng Minh cố tình ám chỉ cho Lý Cảnh. Thùy Vân này có sở thích gì đặc biệt ngoài vẽ truyện tranh và hành hạ người khác. Bạn kể, thậm chí này còn sưu tầm cả 1 bộ sưu tập những cách tra tấn người của các quốc gia thế giới nữa. Mà lần đầu gặp, thấy buồn chán trong ánh mắt ả, loại người này vì để bớt buồn chán làm bất kỳ thứ gì - rất giống . (mấy đứa S thường có radar nhìn là nhận mặt đồng loại được ngay)

      “Tôi hiểu rồi.” – Lý Cảnh ngán ngẫm trả lời. Thằng bạn lúc nào cũng những thứ khó hiểu. Mà từ khi nào đại ca giang hồ như lại bị động trước 1 như thế nhỉ?

      “Xác định là thằng ngu này hiểu.” – Hoàng Minh thầm nghĩ trong lòng. ( trai này là phiên bản nam của Thùy Vân)



      “Thôi được rồi. cố thăm dò tình hình của bạn – thân – nhất – của - em giúp em. Mà…” – Hoàng Minh ngồi trong nhà hàng ngán ngẩm cầm điện thoại cùng Kiều My.

      “Tút…tút…tút”.

      “Đệch, ấy thậm chí chả quan tâm bạn trai cùng bạn thân.”

      Hoàng Minh lầm bầm. Mà bạn đúng là bao đồng, loại người như Thùy Vân là dạng cao ngạo, hồi phục tất nhiên nhanh, cần thiết giở trò ủy mị này. Mà thôi, tính cách này chính là lý do Kiều My, tin tưởng 100% vào bạn trai và bạn thân. May mà là thanh niên cứng và đối phương phải mỹ nữ và là loại con khó ưa nổi. FA mà quay qua bàn bên cạnh, thấy cặp tình nhân âu yếm đến mức khó coi khó chịu.

      “Hây, hẹn đến nhà hàng 5 sao đây tôi khách sáo đâu.” – Thùy Vân lạnh lùng kéo ghế ra và ngồi như thể tất nhiên.

      “Tôi cũng chả muốn ăn tối cùng , mất khẩu vị nhưng vì bạn đành…” – Hoàng Minh thở dài.

      Thùy Vân rất tự nhiên, gọi những món mắc nhất trong thực đơn. Dù sao tự lập 1 thời gian, cũng chả có bữa ăn nào ra hồn. Bất giác nhíu mày nhìn bạn bên cạnh thấy tiếng cười ồn ào hí hí và thái độ khoa trương cần thiết của cặp tình nhân đó. khó chịu quá.

      nhìn lên thấy Hoàng Minh cũng có chung suy nghĩ với mình. quyết định giao tiếp eyes-to-eyes với .

      “Chơi ?”

      “Ok. có bạn bên cạnh mà nhìn cảnh này thực khó chịu.”

      “Challenge khiến họ chia tay trong đêm nay?”

      “Challenge accepted.”



      “Thưa quý , đây là phần bánh đặc biệt của hôm nay chúng tôi dành tặng cho .” - Nhân viên phục vụ đưa phần bánh caramel phủ sốt chocolate đặc biệt lên bàn.

      Nạn nhân 1 mỉm cười trìu mến nhìn bạn trai. Hôm nay may mắn. Nếu may mắn như thế, ngại thưởng thức, dù sao bánh nhìn rất ngon.
      “Cốp” – bất ngờ vì thứ vật thể lạ trong miệng. Chả lẽ, đây là cảnh truyền thuyết trong TV.

      [Hoàng Minh: “Màn hay sắp tới rồi.”]

      [Thùy Vân: “Kịch bản cũ nhưng dùng lại tồi. Mà dám ăn cắp kịch bản của How I met your mother”]

      (Hai người này đối thoại bằng ánh mắt)

      “Là 1 chiếc nhẫn” – quay lên nhìn bạn trai kinh ngạc vì chiếc nhẫn trong tay bóc ra, chợt mỉm cười – “ diễn khéo .”

      Bất chợt bàn bên cạnh (bàn Hoàng Minh và Thùy Vân, nhân viên đem hoa tới). bàn kế bên chợt hét lên “Cảm ơn ”. Nạn nhân 1 thấy có phần khoa trương mỉm cười nhìn bạn trai và hoa nhưng em thích” – bất chấp ánh mắt ngỡ ngàng của bạn trai.

      [Hoàng Minh:” diễn lố quá!”]

      [Thùy Vân: “Diễn cảnh này cùng là 1 cực hình đấy. Mà làm vậy cảnh sau level xấu hổ của ta mới tăng lên và mới thịnh nộ chia tay chứ.”]

      “À, đây phải là của …” – bạn trai ngập ngừng.

      xấu hổ gì chứ” – nạn nhân 1 chắc như bắp.

      “Xin lỗi , chúng tôi có chút lầm lẫn, đây là phần bánh của bàn khác.” – nhân viên phục vụ từ tốn đến và .

      “Hả?” – nạn nhân 1 nhìn bạn trai ta và bất ngờ.

      “Chiếc nhẫn… xin lỗi…” – phục vụ cúi đầu xin lỗi. Nếu vì cậu Minh lên tiếng, cũng chơi trò quái ác này đâu.

      Nạn nhân 1 xấu hổ đưa chiếc nhẫn cho phục vụ, ánh mắt giấu tức giận. Quả mất mặt quá.

      “Xin lỗi, chưa có ý định… ngờ em lại hiểu lầm như thế.” – bạn trai ngập ngừng.

      “Cái gì? chưa có ý định cưới tôi.” – giận dữ nhưng giọng vẫn giữ trầm tính.

      [Thùy Vân:”Chuẩn bị màn 2.”]

      [Hoàng Minh: “ định làm gì?”]

      [Thùy Vân: “Chắc chắn sáng tạo hơn mà chắc chắn họ nhìn mặt nhau luôn”]

      {Hoàng Minh: “Tôi thấy máu S trong mắt rồi đó.”]

      “Xin lỗi, đây là hoa của người đàn ông bàn bên cạnh gửi. Lần này nhầm đâu ạ.”

      “Hả” – nạn nhân 1 nhìn bạn trai ngồi như 1 thằng dở hơi bên cạnh, thực nhịn nổi. Sau đó liếc qua chàng ở bàn bên cạnh. Woa, đúng là cực hạng. So với bạn trai đúng là … đẳng cấp khác biệt. A, ấy đưa ly lên chào . liếc nhìn xúc động quá lố khi nãy khi nhận hoa. cũng có kém gì ả đâu. Nhưng thôi, cứ khiêm tốn.

      [Hoàng Minh: “Ê, làm gì vậy?”]

      [Thùy Vân nhếch mép cười: “Chờ . Màn hay tiếp tục.” – Mục tiêu của là ba chứ phải hai. Kiều My đúng là bạn tốt, cho có cơ hội giải stress]

      thấy người ta ? Đàn ông phải thể chứ? Ai như .” – mỉa mai với người bạn trai và đưa tay đón bó hoa.

      gì. Đừng thấy tôi nhịn.”- chàng giật tay lại.

      “Chia tay. Đàn ông gì mà keo kiệt. Chỉ có 1 bó hoa cũng mua cho bạn .”

      “E hèm…” – người nhân viên phục vụ giữa 2 người có phần khó xử, có nên ?

      tưởng hoa nó rẻ à? ăn uống của tôi free còn nữa.” – người bạn trai hét lên.

      [Thùy Vân: “Cố nhịn cười”]

      “Xin lỗi, hoa này là của bàn bên cạnh gửi cho ạ. Tôi nghĩ đây hiểu lầm.”

      “Hả?” – , bạn trai và Hoàng Minh đồng thanh.

      [Thùy Vân mỉm cười, đến lúc lên sân khấu]

      “Chát”

      ra là loại người này.” – Thùy Vân tát xong, đóng xong kịch chạy tỏ vẻ bi kịch.

      “What?” – Hoàng Minh ngỡ ngáng, con khốn này bán đứng đồng minh. Chưa kịp hoàng hồn để xem nốt kịch

      “Chát”

      “Đồ thằng gay” – nạn nhân 1 hét lên rồi bỏ chạy.

      À mà thằng bạn trai ả đâu? Mọi người nhìn Hoàng Minh bất ngờ pha chút thông cảm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :