1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khiến em gả cho anh - Minh Nguyệt Đang (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      [​IMG]
      Khiến em gả cho
      Tác giả: Minh Nguyệt

      Editor: Vân san
      Nội dung: đô thị tình duyên, hào môn thế gia, hài, oan gia

      Độ dài: 51 chương và 2 ngoại truyện.

      Nhân vật chính: Khanh Nhượng Nhượng, Lục Phóng
      Nguồn edit: Sưu Tầm

      Nguồn eBook: cungquanghang.com

      Giới thiệu:

      Dù tránh được lần cũng tránh được cả đời.

      Đoạn 1:

      Thời gian tham gia game mạng, Khanh Nhượng Nhượng ngờ nhân vật của mình lại câu được con rùa vàng to như vậy, sáu năm trước tránh , nghĩ rằng từ nay về sau nước sông phạm nước giếng.

      Sáu năm sau, bỗng nhiên xuất trước mặt , tự thôi miên chính mình rằng tất cả chỉ là ngẫu nhiên.

      Chẳng qua là, lại trở thành người lãnh đạo trực tiếp của , sau đó lại trở thành hàng xóm thân thiết. . . Sói bắt đầu giơ móng vuốt, dê sao có thể chạy trốn chứ?

      Đoạn 2:

      Trong trò chơi, bá đạo bức hôn , câu, tự sát.

      Ngoài trò chơi, mặt lạnh nhưng lại dịu dàng, ầm ĩ tới gần, còn lại bỏ chạy.

      Em trốn được lần nhưng trốn được cả đời, người nào đó bắt đầu tức giận.​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 25/4/16
      Skye, junmeiluo thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 1

      “Xin Nhượng Nhượng”. quý ông trung niên tay cầm đống giấy tờ vội vàng, miệng ồn ào xin nhường đường, nhưng đợi trước mặt kịp phản ứng, bả vai ông ta động vào người làm suýt chút nữa ngã nhào.

      “Chú phát hơn chút được ?” Khanh Nhượng Nhượng kêu thảm, nhưng mọi từ ngữ định ra đều thể thốt ra được. Chủ yếu là khi ông chú kia thoáng quay đầu lại làm hoàn toàn giật mình trước “vẻ đẹp” kia. Tuy thể người ta xấu như sông Hoàng Hà cạn, nước Trường Giang chảy ngược nhưng trông cái vẻ mặt đáng sợ tự nhiên kia, Khanh Nhượng Nhượng đành ấm ức nhịn.

      Ông chú kia quay đầu lại nhìn với ánh mắt khinh thường, kia nhìn qua trông có vẻ bình thường, thế nào mà Trái Đất quay mấy vòng rồi thần kinh ta vẫn chưa có phản ứng là sao, bảo nhường đường rồi mà còn đứng ngây ra đó, định làm biển báo giao thông ở đó à.

      Nhượng Nhượng cảm thấy vô cùng tủi thân nhìn chú kia rời khỏi tầm nhìn của mình, haiz, ai bảo cha mẹ đặt cho mình cái tên như vậy, tưởng chú kia định gọi nên mới dừng lại, phen này đành chịu bị xem thường vậy. Nhưng vấn đề này phải vấn đề quan tâm nhất hôm nay.

      Nhượng Nhượng nhìn ra quán “Cà phê " ở cao ốc Wincosin đối diện phía xa. Tên quán tuy nhưng danh tiếng lại lớn và giá cũng khá cao.

      dùng ngón tay trái đẩy cái kính mắt, nhớ tới thanh trầm thấp, gợi cảm bên tai mình thầm của người con trai cợt nhả kia “Ngày 26 tháng 5 này gặp ở quán “Cà phê ”, gặp về”.

      Nhượng Nhượng nghĩ đến kì nghỉ hè năm 3 Đại học của mình mà cảm thấy vô cùng tức giận, trong lúc nhất thời theo phong trào mà tham gia game mạng, dưới nhân vật trò chơi của mình tạo ra hồi tình chấn động lòng người.

      Dùng từ “chấn động lòng người” này khoa trương chút nào, người con trai kia lúc lạnh lúc nóng, làm mình cũng chợt lên, chợt xuống. Nhượng Nhượng bị ta hành hạ đến kinh hồn bạt vía. Vì cùng người kia diễn vở kịch hôn lễ “bạo hành” kinh điển nên trong lòng Nhượng Nhượng sinh ra chứng sợ hãi, hơn nữa cũng vì mải mê đắm chìm trong game mà – người vốn 3 năm liền đều dành học bổng sinh viên xuất sắc hạng nhất lại bị xuống hạng tư. Nguyên nhân bên trong lại thêm nguyên nhân bên ngoài rút ra được bài học kinh nghiệm xương máu, quyết định bỏ hẳn game để trở thành người có văn hóa, có đạo đức, có lý tưởng. Vì vậy liền cho nhân vật của mình tự sát.

      Hơn nữa còn là cái chết rất khí phách, Nhượng Nhượng nghĩ nếu phải chết chết cách rất oanh liệt, ở ngay trước lễ đường, trước mặt hùng hào kiệt, tự sát.

      lời lại hơn vạn câu , chủ động chứng minh câu kinh điển “Tôi thà chết chứ gả cho ”.

      Nào ai ngờ khi thấy hấp hối, khuôn mặt và hơi thở của người con trai kia đều thay đổi, dùng thanh gợi cảm trầm thấp ở bên tai : “Ngày 26 tháng 5 ở quán “Cà phê ”, gặp về”.

      ta còn thuận tiện rút hộ thanh kiếm ở trong người , Nhượng Nhượng vốn sắp chết, nhìn thấy màn máu tươi từ người mình phun ra làm bây giờ cứ nhìn thấy máu là choáng.

      Tất cả là do ta, cho nên Nhượng Nhượng cảm thấy may mắn khi mình tự sát, nếu chắc chắn xác định bị ta bức điên .

      Hôm nay hiểu tại sao, luôn quảng cáo rùm beng mình là thanh niên nữ có lý trí, biết khi dính tới tai họa kia vạn kiếp bất phục, mất nhiều hơn được nhưng lòng vẫn có rung động, bước chân vẫn bình thường nhưng sao lại đến chỗ này. Nhượng Nhượng đành cố gắng lấy dũng khi vào quán “Cà phê ”. “Chào ngài, tôi tới nhận làm phục vụ”. cười rất đẹp, cho dù là kính đen cũng ngăn cản được nụ cười tỏa nắng của .

      Đây là ngành dịch vụ, tất nhiên thiên vị những trẻ tuổi tươi sáng như .

      Hơn nữa, Nhượng Nhượng còn dõng dạc mình từng có kinh nghiệm làm nửa năm ở Starbucks, nụ cười sáng lạn lừa người khác chớp mắt. Kết quả vào ngày tháng tư đẹp trời, Nhượng Nhượng chính thức trở thành nhân viên phục vụ của “Cà phê ”.

      Nhượng Nhượng vừa lau bàn vừa tự nhủ bản thân mình thông minh. Cứ như vậy, có thể nhìn thấy người bạn mạng kia. Nếu ta trông mặt mũi được cân nhắc phát triển mối quan hệ, còn trông khuôn mặt đáng đánh đòn coi như chưa từng thấy qua người này. Mặc dù trong trò chơi nhiều người ngoại hình đẹp trai, tiền nhiều nhưng ai biết được ra ngoài là cái hình dạng gì, giống như trong game có biệt danh là “Đẹp trai muốn chết” nhưng ra ngoài đời “Xấu trai muốn chết”

      Hôm nay là ngày 26 tháng 5, Nhượng Nhượng cố gắng đến quán sớm, lau thủy tinh. “Này, hôm nay nơi này bị thuê hết rồi, treo biển lên .” Khó có được lần xuất , quản lý Thái cư nhiên tự mình ra mặt, còn tự mình phân phó bố trí. “Bị thuê trọn?” Trong lòng vô cùng ai oán, trong lòng rủa người con trai kia được chết tử tế, bao nhiêu ngày chọn lại chọn đúng ngày này, lại còn chọn đúng quán “Cà phê ” hôm nay bị thuê trọn này nữa chứ.

      Bọn họ có duyên phận sao? Công sức hơn tháng của mình phải bỏ sao?

      Đáng tiếc Nhượng Nhượng chưa kịp có thời gian để ăn năn hối hận, quản lí Thái cất bước đến trước mặt “Tôi thế nào mà nhìn mất hồn mất vía vậy, hôm nay cho phép xảy ra bất cứ tình huống gì, bằng tôi khấu trừ nửa tháng tiền lương.” Nhượng Nhượng vội thu hồi cảm xúc của mình, hít sâu, thầm nghĩ đãi ngộ nơi này cũng tệ lắm.

      Mặc dù trang trí của quán xưa nay đều được người trong nghề khen ngợi, còn kết nối với tạp chí, nhưng hôm nay quản lí Thái giống như đột nhiên thay đổi, cảm thấy được tự tin, bất kể phí tổn thuê máy bay chở sọt hoa hồng xanh đến, lúc này mới nhặt về cho bản thân chút tự tin.

      “Xin hỏi bản vẽ này có ý nghĩa là gì?” Quản lí Thái treo bức tranh này lên cửa, nhìn kí quái, nên tiến tới hỏi thăm chút.

      Bức tranh kia nhìn hết sức đơn giản, là con Phượng Hoàng lửa màu đỏ, ngẫm chút mà trong lòng cả kinh, “Trông giống như hình xăm hoa văn thân người.”

      La Bình cảm thấy kí quái, quản lí Thái bắt đầu thúc giục, chỉ có Nhượng Nhượng lấy tay ôm ngực, hít hơi sâu, đặt thuê hết quán có khi nào là người con trai kia, cái hình Phượng Hoàng kia chỉ có mới biết được, trong trò chơi từng dùng qua.

      Tim bắt đầu đập nhanh, “ sai, sai, đại khái là người có tiền, có xe”. bắt đầu ảo tưởng cánh cửa xe Audi Q7 mở ra, người đàn ông bước ra, tây trang giầy da xuất trước mặt của mình, bài ca thánh đường vang lên bên tai, tuy rằng muốn sớm bước vào phần mộ hôn nhân, nhưng cái loại đàn ông chất lượng cao này, nhất định phải bắt lấy. Trong trò chơi tuy rằng chạy thoát, nhưng đó là vì tình thể cưỡng ép, mà đây là trong thực, tìm đàn ông cũng phải thực tế chút, phiếu cơm dài hạn hơn nữa lại còn được ăn thêm cả bít tết làm sao mà tùy tiện nhặt được đường . Ở trong trò chơi nhường nhịn để bắt lấy cái tinh thần văn minh, thực phải cho phép chính theo đuổi cái vật chất văn minh này thôi.

      câu thơ hay là, “Tình từng đáng quý, nhưng tự do giá cao hơn, nếu vì cố sinh tồn, hai thứ đều có thể ném.”

      Cho nên khi nghĩ tới cái phiếu cơm dài hạn kia, nhất thời cảm thời run sợ, làm bộ lau cái ly, tiếng chuông cửa bỗng vang lên, lưng của trong nháy mắt cứng ngắc, tiếng ồn ào bàn luận xôn xao nhất thời trở nên yên tĩnh. Nhượng Nhượng chỉ có ý tưởng, chính là hy vọng dáng dấp của tai họa kia tạm được là tốt rồi, chỉ cần khi mang ra khỏi cửa dọa em khóc, đều có thể tiếp nhận.

      chậm rãi xoay người như người máy, cửa quay lưng về phía mặt trời làm thấy mặt người đàn ông vừa đến, chỉ là như vậy cũng đủ cho chị em chung quanh chảy nước miếng.

      Chưa bao giờ nghĩ tới người mặc cái áo T – Shirt cũng có thể nhìn ưu nhã tôn quý như thế, rất muốn hỏi mua nhãn hiệu nào vậy.

      Nhượng Nhượng quét ánh mắt từ đôi chân thon dài lên đến cổ của , cảm thán câu “Người này đại khái là bị Thượng đế vứt bỏ rồi.” Bởi vì Thượng đế luôn luôn công bằng, người vì bạn mở ra cánh cửa, nhưng cũng tại thời điểm đó cũng đóng cánh khác, thế nhưng người đàn ông trước mắt này tài mạo đều vẹn toàn, xem ra chính là đại biểu cho xã hội bất công.

      chứng minh, lo lắng của Nhượng Nhượng là dư thừa. Những người xung quanh mình đều bị sắc đẹp làm mê say, nhưng chị Vương vẫn là nhanh nhất, bằng tư cách sắc đẹp ở trước mặt vẫn loạn, chị Vương làm quản lý hề sai chút nào.

      “Tiên sinh, xin hỏi ngày uống gì?” Chị Vương đem thực đơn lên.

      “Nước suối”. Thanh trầm thấp, khêu gợi vang lên, làm kích thích hưng phấn xủa phái nữ, còn có người khoa trương run tay.

      Nhượng Nhượng càng ngày càng khẳng định người đàn ông này chính là người trong trò chơi, bởi vì trong trò chơi cũng chỉ uống nước suối cũng là loại nước có màu sắc hay mùi vị gì cả. Ánh mắt Nhượng Nhượng lưu luyến nhìn dáng vóc cao lớn đó, nhìn người luôn luôn có đặc điểm chính là thích nhìn từ vóc người nhìn lên, quan niệm đàn ông có gương mặt đẹp dễ tìm, nhưng vóc người đẹp lại khó gặp, cho nên luôn đặc biệt si mê dáng người. Trong hội nghị đại học, có câu rất hay của chị khóa , khi tắt đèn mặt dài ngắn gì đều như nhau, nhưng dáng người lại thể mơ hồ, em muốn hôn người ta, có khi chưa với được tới đôi môi hôn ngay cái bụng rồi cũng nên.

      Nhượng Nhượng cúi đầu nhìn xuống tạp dề rồi ngẩng lên lưu luyến nhìn vòng cơ bụng, mắt bắt đầu dịch chuyển lên phía , sau đó khẳng định. Người đàn ông này, nhất định gặp qua ở đâu đấy, nhưng thể nghĩ ngay ra.

      Giờ nghỉ trưa Nhượng Nhượng thường cùng đồng nghiệp La Bình ra ngoài ăn, ngang qua sạp báo, La Bình tinh mắt liếc thấy bìa mặt tờ “Tạp chí thời đại”, chính là người đàn ông kia, mắt La Bình phát sáng vội cầm tờ tạp chí kia. “Cư nhiên lại là tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị”. này ngày thường ngồi xe buýt keo kiệt đến mức dù nóng thế nào cũng nhất quyết xe có điều hòa hạng nhất, hôm nay cư nhiên lời nào, tự nhiên móc 20 tệ mua quyển tạp chí tài chính kia.

      Nhượng Nhượng thầm nghĩ khó trách nhìn quen mắt, ra là danh nhân, lại suy nghĩ tiếp, đúng, cũng đâu có hay quan tâm đến loại tin tức tài chính này, cũng hay lên mạng đọc tin tức giải trí của người nổi tiếng.

      “Chính là cái này!” Nhượng Nhượng vui mừng cầm lấy tạp chí.

      Mặt bìa ngoài là tấm hình người đàn ông cúi xuống nhặt chiếc son môi hồng của nữ minh tinh nổi tiếng. Tấm hình này ở ngay trang đầu tin tức, trong tạp chí còn dùng ba trang giấy ghi chép vụn vặt giới thiệu về đại gia tộc lâu đời Lục thị ở thành phố C, thêm chút chi tiết từ việc chó nhà đó bỏ hay tự thân nhà đó YY như thế nào, độ tin cậy của những tin tức này đều dưới 10%, nhưng tính giải trí lại rất cao.

      Nhìn qua tượng để thấy được bản chất, thấy thế nào cũng là mượn danh nhà giàu để lăng xê tên tuổi, đây cũng phải lần đầu tiên có chuyện đó.

      La Bình ngay cả giá cũng nhìn bỏ tiền, “Các quả rất may mắn, đây là quyển cuối cùng, các sạp báo khác cũng có, ha ha”. Ông chủ sạp báo cười đáng khinh, “Bốn mươi”.

      “Bạn biết trả giá nha”. Nhượng Nhượng bắt đầu nổi giận, chuẩn bị cho ông ta bài về việc tự tiện nâng giá bị xử lý theo quy định, gán lên đầu ông ta cái tội danh uy hiếp đến tình hình an toàn ổn định của nền kinh tế quốc dân, chứng minh bằng cách đứng ở đây xem cái tạp chí này mỗi tháng bán giá bao nhiêu, cũng chỉ có 20 tệ mà thôi.

      “Trả ông”. La Bình chớp mắt, móc tiền, lôi kéo Nhượng Nhượng, “Chớ vì những chuyện này làm trễ nải việc ngắm mỹ nam.”

      “Bạn hôm nay thế nào hào phóng vậy?”. sờ trán La Bình, “ có phát sốt”.

      “Là nổi tà dâm”. La Bình kéo dài chữ cuối, nhảy nhót ở bên đường trông chẳng khác con ong mật tìm bạn nhảy, “Mình đây là thu thập tài liệu, đây gọi là thả trẻ con bắt được sói”.

      La Bình vòng qua quán cà phê tới bãi đậu xe, nơi đó hôm nay chỉ có hai chiếc xe, chiếc BMW cực kì quý của quản lý Thái, còn có chiếc xe khác,hai người nhận ra, chỉ cảm thấy ảo, quá ảo rồi.

      La Bình mở soàn soạt tờ tạp chí kia, “Nhìn, mau nhìn”.

      Nhượng Nhượng nhìn vào, “Lamborghini Reventon, xe có số lượng hạn chế toàn cầu, chiếc giá 150 vạn Dollar”.

      Vốn nhìn người con trai kia ăn mặc giản dị, Nhượng Nhượng còn cảm thấy là người khiêm tốn, nhưng khi nhìn đến xe này, thể lắc đầu cảm thán câu, “Chín quá hóa nẫu, chín quá hóa nẫu”. Chỉ mong khủng hoảng tài chính khiến phá sản, có thể tiện tay chứa chấp , để cho ngủ ngoài đường.

      cái gì đó?” La Bình dùng cùi chỏ đụng bạn.

      Nhượng Nhượng liếc mắt lên nhìn ông trời, nguyện vọng xa xỉ nhất của cũng chỉ là người đàn ông lái Audi Q7, được mộtchiếc Buick tạm cũng được, nhưng với loại xe kia tuyệt đối dám mơ tới chủ nhân của xe.

      Tuy xã hội chủ nghĩa vẫn đề cao rằng phân biệt giàu nghèo, đáng tiếc người ta có xe, người lái Lamborghini, người xe đạp, nhìn xe của người ta có thể phân biệt giàu nghèo rồi. Trong lòng Nhượng Nhượng thầm mắng, ngày mai mình góp tiền mua túi Hermes, bỏ xe đạp, giả mạo xã hội thượng lưu.

      Vào thời điểm hai người vào quán cà phê, chị Vương ở trước mặt người con trai tên Lục Phóng kia hỏi, “Tiên sinh cần dùng cơm ?”

      Lục Phóng lắc đầu, rồi nhìn đồng hồ tay.

      Chị Vương nhàng lui trở lại, người này khí thế quá lớn, ở trong này, căn bản dám chuyện, cũng dám thở gấp, cảm thấy hết sức nặng nề.

      “Chị Vương, ấy ăn à?” người núp ở trong quầy hỏi.

      Chị Vương để ý vì mình là quản lý mà kiêu ngạo, cũng ngồi xổm xuống, “Đúng vậy, người ta chờ còn chưa tới, ta ăn cơm, chỉ uống nước, chị đau lòng thay, là tên chết tiệt nào để ta chờ như vậy?” Chị Vương bắt đầu cảm thấy lòng đầy căm phẫn, nhưng vẫn cố đè tiếng xuống.

      Mấy người phục vụ núp ở trong quầy , mắng người khiến Lục Phóng chờ gần chết, Nhượng Nhượng có tật giật mình, để tỏ trong sạch của mình cũng mắng theo mấy câu.

      Mấy người đều cùng quay ra, nhìn bóng lưng của người đàn ông kia, nhưng cũng đều có can đảm nhìn thẳng vào mắt .

      Qua hai giờ, rốt cuộc cũng cầm điện thoại lên, biết cái gì, lâu sau có người vào, có tiếng thở phào nhõm, xem ra chuẩn bị .

      “Giám đốc, tư liệu ngài muốn”. thanh của người vừa tới vang dội càng làm nổi bật giọng tao nhã, từ tính của Lục Phóng.

      “. . . . . .” Mọi người nghe .

      “Giám đốc, ba giờ ngài hẹn giám đốc Trương”.

      “. . . . . .” Nhượng Nhượng nghĩ thầm nếu hẹn người khác rồi nhanh lên , nhanh lên , ôn thần, người này còn ở đây chơi trò mèo vờn chuột à, làm muốn sống cũng được, muốn chết cũng thể, trước kia trong game vất vả rồi, còn làm mình làm mẩy giả vờ là ác với , hiểu ta đời trước tu luyện cái dạng phúc khí gì, trong lòng ngứa ngáy tức giận, trong game ta tốt , nhưng ngoài đời bản chất chưa chắc tốt.

      chứng minh, Lục Phóng chỉ , ngược lại còn ngồi đó xem văn kiện, tiếp tục uống nước.

      ngờ ấy làm việc trông đẹp trai hơn ý!”. Bệnh háo sắc của La Bình càng ngày càng nghiêm trọng, trước kia chưa từng nghĩ ấy có loại bệnh này, Nhượng Nhượng tự mình cảm thán.

      “La Bình, em có thể tan ca.” Sáu giờ tối là tới phiên thay ca.“ thể”. La Bình cầm lấy tay quản lý, “Chị Vương, xin chị đừng bảo em , em tình nguyện tăng ca, tăng ca tính vào tiền lương được ?”

      Chị Vương trả lời.

      “Chị Vương, ngày chủ nhật của chị, em làm giúp chị được ? Nghĩa vụ!” La Bình tiếp tục phấn đấu.Chị Vương rốt cuộc cũng bật cười, nhường người chút liền chiếm được tiện nghi của người ta, lại còn phải trả giá quá cao.

      “Bạn là đồ con lợn, vận số đúng là phải tốt bình thường nha”. La Bình cam lòng, Nhượng Nhượng có thể lưu lại nhìn mỹ nam, lại được thưởng thức nửa mặt của mỹ nam.

      Hai giờ sáng, dù có khuôn mặt mỹ nam ở đó cũng thể đấu lại được với cơn buồn ngủ, chị Vương dùng ngón tay chọc lên lưng Nhượng Nhượng, làm ra vẻ bắt nạt người mới tới, “Em ra với ta chúng ta đóng cửa rồi”. Người đàn ông kia chưa từng ăn cơm,mà tinh thần còn phấn chấn như vậy. Nhượng Nhượng bắt đầu lo lắng về tình hình kinh tế của ta, mỗi lần chờ đợi biết phải tổn thất bao nhiêu tiền đây.

      “Em muốn”. Nhượng Nhượng vội vàng lắc đầu khoát tay.

      “ Em chê tiền lương hả?” Chị Vương đe dọa.

      Nhượng Nhượng thể khom lưng vì năm đấu gạo, nhút nhát tới bên cạnh Lục Phóng, “Tiên sinh, quán đến giờ đóng cửa”. Lục Phóng ngẩng đầu, Nhượng Nhượng cảm thấy trong ánh mắt chợt lóe lên ánh mắt lạnh lẽo, cổ chợt lạnh, kìm lòng được mà sờ lên cổ của mình, may quá vẫn còn khỏe mạnh.

      “Gọi quản lý của các vào đây”. Thanh của nghe gần mới nhận ra, trầm thấp từ tính mang theo lạnh lẽo thấu xương.

      Chị Vương đánh thức quản lí Thái ngủ gà ngủ gập ghế sô pha, vội vàng chạy ra nịnh nọt thượng khách, kết quả chính là nhóm các hôm nay phải thức đêm.

      Tối nay đóng cửa.

      Sáng sớm hôm sau,tia sáng mặt trời đầu tiên tiến vào, người đàn ông kia ngẩng đầu nhìn bên ngoài, sửa sang này nọ rồi .Lúc gần , ở bên ngoài nhìn bức tranh mấy phút, xé xuống rồi bỏ vào trong túi sách, lưu lại bóng lưng đơn.

      Đợi ngày đêm, chung quy lại vẫn là chờ được người đó.
      Hale205Yoororo thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2

      Thoắt cái thời gian trôi mau, sáu năm của Khanh Nhượng Nhượng ngắn như đốt ngón tay vậy, từ độ tuổi hoa chớm nở, tình nam nữ hòa cùng tự do, sức khỏe và tuổi trẻ nay bị công việc mưu sinh làm hao mòn hầu như còn. Cuộc sống ngày ngày của Nhượng Nhượng có gì ngoài công việc, lĩnh lương, trả tiền thuê phòng, rồi lại làm việc . . . .

      Để làm người phụ nữ độc lập tự chủ, mua nhà, mua cửa, kiếm tiền nuôi gia đình
      Nhượng Nhượng coi trọng nhất vấn đề đặc biệt, đó chính là tiền, quan tâm đến mức, cho dù trong túi tiền chỉ có 17 tệ tiền mặt, cũng tuyệt đối cho ai trộm nó.

      ngày kia, Nhượng Nhượng được cấp thưởng cho số tiền nho , cho nên quyết định vui vẻ chuyến tới quảng trường đắt đỏ nhất thành phố - nơi mà từ trước đến nay chưa từng đến “Thử Áo”, cũng chính là được thử mà mua. Nhưng thế nào mà lại xuất tên trộm có mắt, cư nhiên móc ví tiền của . Sau này, Nhường Nhường tự an ủi mình, nhất định là bản thân mình quá đẹp, nhìn quần áo , đánh giá con người thể dựa quần áo, người toàn là hàng vỉa hè, dựa vào là biết ngay cấp bậc, nhưng cái khí chất thục nữ thể người cũng xấp xỉ nghìn quầy chuyên kinh doanh hàng hiệu đấy.

      Chẳng qua lúc đó Nhượng Nhượng nghĩ tới cái khí chất thục nữ đó của mình, cũng thoải mái học tập làm chim như thục nữ giậm giậm gót giày, uốn éo véo cái eo thon , thở tiếng “Bắt kẻ trộm”.

      Phản ứng đầu tiên của Nhượng Nhượng chính là cởi giày cao gót xuống, hướng tên trộm gào thét, dũng cảm ném hai chiếc giày, mặc kệ việc có khả năng các thành viên khác trong tập đoàn ăn trộm trả thù , hiểu sao lại may mắn trúng được mục tiêu, đôi chân trần vội vàng chạy tới nhanh cứ như bị ai đuổi giết sau lưng vậy, làm người ta tưởng tượng như trong túi xách của có đến mấy chục vạn tiền mặt ý.

      Khi nhân viên an ninh đuổi đến, Nhượng Nhượng làm vài cú đá vào mông tên ăn trộm, quả nhiên uổng tiền học phí của cha khi cho học quyền đạo, tại cũng nhớ hai chiêu, thừa dịp nhân viên an ninh chưa kịp phản ứng, Nhượng Nhượng dùng quyền cước đấm đá, mắng mỏ tên ăn trộm, “Mày dám trôm đồ của bà à, sao hỏi bà là ai, lại dám động thủ đầu bà mày à!” Cái khó ló cái khôn, khi bắt được tên ăn trộm, đầu óc mới có phản ứng, má ơi, nếu thằng nhãi này có đồng bọn, sau này bọn chúng trả thù làm thế nào ? Chuyện này cũng phải chưa từng xảy ra, báo thường có tin tức tên ăn trộm đâm chết người bị hại, cho nên Nhượng Nhượng vội vàng giả bộ thô lỗ, chứng minh mình cũng là người lăn lộn ngoài đời, có khi lại làm đại ca . . ., trước tiên là để hăm dọa lũ người này.

      Nhượng Nhượng vừa thở hổn hển ngẩng đầu lên, vừa xoa xoa cái tay đánh người, liền thấy người nên nhìn, dám nhìn, cũng muốn nhìn _ Lục Phóng.

      dường như bị sét đánh, người cứng đơ tại chỗ, vừa nghĩ đến việc Lục Phóng nhìn thấy bộ dáng lúc nãy của người liền muốn tự sát, vừa nghĩ đến hình ảnh của mình bây giờ, mồ hôi xuôi theo tóc mái xuống đất, đoán chừng lớp trang điểm cũng phai rồi, cũng biết lớp mascara có chảy ra muốn tự sát lần thứ hai, tóm lại người Nhượng Nhượng chưa kịp phản ứng, chân của muốn chạy rồi, mặc kệ ăn trộm, tiền thưởng, chỉ muốn chạy đến nơi nào Lục Phóng để mắt tới, giả bộ như tất cả chuyện này đều là mơ, là cơn ác mộng.

      Sau khi Nhượng Nhượng chạy trốn, trường lưu lại đống người cứng ngắc, biết tại sao cái khổ chủ bị trộm này ngược lại bỏ chạy giống như ăn trộm vậy. Chỉ có Lục Phóng nhíu mày, này hình như lúc trước mình từng quen biết, nhưng tuyệt đối chưa có xã giao, xem ánh mắt của cũng giống như loại người ái mộ mình mà chạy trối chết, nhưng khi vừa xuất , giống như chạy trốn chủ nợ vậy, chẳng lẽ ta thiếu nợ mình ?

      Nhượng Nhượng ngờ hôm nay lại đem cho mình chuyện “vui mừng” như vậy, quyết định bao giờ tới quảng trường đó thêm lần nào nữa. Sáu năm trôi qua, có lẽ cũng sớm quên là quảng trường đó thuộc quyền sỡ hữu của tập đoàn Lục thị A&E.

      Nhượng Nhượng về nhà đắp chăn ngủ giấc, sau khi tỉnh lại tự động xem chuyện xảy ra ngày hôm qua chỉ là giấc mơ mà thôi, lại tiếp tục sống khỏe mạnh uống thêm ly nước trái cây, lấy lại tinh thần phấn chấn rồi làm. rất quý trọng công việc này, trở thành nhà thiết kế đá quý làm cảm thấy tự hào, mặc dù công ty vàng bạc đá quý này rất .

      “Ai nha, nghĩ tới tiêu chuẩn để các bây giờ tìm đối tượng lại là loại này nha”. Chị Quả Quả người lớn tuổi nhất trong phòng thiết kế lắc đầu, làm ra vẻ hối tiếc rèn sắt thành thép.

      “Thế nào?” Thanh niên ở đây cũng khá tích cực.

      “Em nhìn , cầu là có xe có nhà, cha mẹ đều mất”. Quả Quả tiếc hận vì thể gả , cho nên thích nhất là xem chương trình tìm bạn trăm năm trang web.

      “Khó trách mình thể lấy được vợ” Hòa Đa mỗi ngày sờ sờ đầu cảm thán “ đời duy nhất có công việc và vợ là khó tìm”. Nhiều người vào đến cửa nhìn mấy kẻ dở hơi này, đều nghĩ mình nhầm, vì đây giống công ty thiết kế vàng bạc đá quý mà lại giống câu lạc bộ những người cuồng kết hôn.

      “Này, chị phát suy nghĩ của em nhạy cảm hơn so với người bình thường đấy”. Quả Quả liếc cái dài đến ngàn năm.

      “Chuyện gì thế?” Nhượng Nhượng đặt túi lên bàn, bắt đầu chuẩn bị ngủ gà ngủ gật, mặc kệ chị Quả Quả phê bình quần áo của , nhớ ngày đó mỗi lần chị Quả Quả đưa tiền lương trông chị như nữ thần ánh sáng vậy, Nhượng Nhượng bắt đầu tính toán tiết kiệm tiền để mua nhà. Giá cả nhà đất bây giờ đắt đỏ, lần sau gấp năm lần trước, sổ tiết kiệm của chị Quả Quả trắng trơn như gương mặt của chị vậy, chả có lấy đồng. Cho nên Nhượng Nhượng có thể thông cảm cho chị đến bây giờ vẫn ai thèm lấy, mà lại thuận buồm xuôi gió tìm được bạn trai, đối phương lại thích làm công việc quản gia.

      “Tiêu Hàng nhà em quả thực là đầy đủ tiêu chuẩn nhé, có xe có nhà, cha mẹ đều mất”. Quả Quả trong lòng cảm thấy hâm mộ.

      phải, ra tiêu chuẩn của em là trong nhà tài sản tiền triệu, xinh đẹp đệ nhất thiên hạ, hiền lành dịu dàng hấp dẫn, ngày ngày để em bắt nạt”. Nhượng Nhượng vừa ngáp vừa đọc những thứ mạng ra lần.

      Quả Quả và em trai kinh ngạc, cười phá lên, đồng loạt quay đầu về phía Nhượng Nhượng, “Còn chưa tỉnh ngủ hả?” Quả Quả sờ cái trán, suýt nữa định , “Em như vậy mà còn cầu cao thế à?”

      “Mọi người xem tôi tìm kiếm nhiều năm như vậy, chẳng lẽ với khuôn mặt thế này lại tìm được đối tượng thích hợp sao?” Hòa Đa mặc dù là đàn ông nhưng vẫn coi trọng khuôn mặt của mình nhất, mỗi ngày soi gương đều tán dương hát ca vẻ đẹp thanh xuân của mình trước gương, nếu soi gương mà thu tiền khẳng định ta bị phá sản thôi. “Bạn bè của tôi đều diện mạo tôi giống người Hàn Quốc, hai người thấy sao?” ra tự nhận là mặt mũi mình đẹp trai hơn Bae Yong Joon, vóc người như Trương Đông Kiện vậy.

      miệng lưỡi tàn ác hướng về phía người đàn ông có vẻ đẹp trung tính kia, “Đó là bởi vì diện mạo cậu ẻo lả y hệt mấy cái lá cây, bạn bè lại muốn thẳng, nên làm gì khác hơn ngoài việc diện mạo cậu giống người Hàn Quốc!”

      . . . . .” Hòa Đa tức giận chỉ tay về hướng Nhượng Nhượng, giẫm chân.

      “Lan Hoa Chỉ, Lan Hoa Chỉ, đây chính là võ công điều khiển Lan Hoa Chỉ lợi hại nhất thiên hạ sao? Nhất Dương Chỉ của Đại lý Đoàn Thị đều thể so tôn quý với Lan Hoa Chỉ, Linh Tê Nhất Chỉ của đều có cách nào so uy danh với Lan Hoa Chỉ, a, là Lan Hoa Chỉ đáng của ta”. Nhượng Nhượng nhàng cầm đôi tay yểu điệu kia. “Tôi nhất định thiết kế cái nhẫn Lan Hoa Chỉ cao cấp nhất cho cậu”.

      Hai cái tay run rẩy thu lại, muốn dùng sức lực dẫm nát cái sàn nhà, lắc lắc bộ mông rồi rời .

      Nhượng Nhượng nhất thời cảm thấy có chút thanh tịnh, nghĩ tới thiết kế chiếc nhẫn kiểu dáng hoa lan thế nào, chợt nghe thấy thanh bén nhọn suýt chút nữa đâm rách màn nhĩ của mình, “Khanh Nhượng Nhượng”.

      Nhượng Nhượng vội phản xạ có điều kiện biết ngay là ông chủ tới, ánh mắt lờ đờ của liền mở ra ngay, thân thể tự động thẳng lên, tiếc nuối duy nhất của chính là mắt kính vẫn còn ở kê, chưa kịp đeo lên.

      Mơ mơ hồ hồ thấy ở ngoài cửa có bóng dáng của người đàn ông, mặc dù Nhượng Nhượng nhìn thấy thấy mục tiêu, nhưng cũng gây trở ngại gì để nhận ra đó chính là ông chủ hòa ái dễ gần của bọn họ Uông Trực.

      Sắc mặt Uông Trực khó coi liếc nhìn Nhượng Nhượng, phòng thiết kế này có ba người, Quả Quả luôn vinh quang chói lọi, Hòa Đa rất có phong cách model yểu điệu, Nhượng Nhượng vạn năm đổi, áo sơ mi dài quá đùi bỏ ngoài quần Jean, cột tóc đuôi ngựa giả bộ làm nai tơ, lại còn ra vẻ phong cách của nhà nghệ thuật.

      “Thế nào mà em phục vụ cũng làm ở phòng thiết kế?” thanh quen thuộc vang lên, Nhượng Nhượng mới nhớ ra đó là trợ lý Bob của Lục Phóng, chính là người mang tài liệu cho người đàn ông kia ở quán cà phê đó sáu năm trước.

      “Lục tiên sinh bỏ qua cho, Khanh tiểu thư cảm thấy thiết kế đá quý là cánh cửa của nghệ thuật, nên ăn mặc hơi nghệ thuật chút”. Uông Trực tốt bụng nhanh chóng giải vậy, nhưng người ta lại càng tin, đầu năm nay nhiều người ăn mặc như vậy cũng đâu phải là nhà thưởng thức nghệ thuật.

      Người đàn ông ở bên cạnh Uông Trực gật đầu cái, Nhượng Nhượng nhân cơ hội này vội vàng đeo mắt kiếng lên, sau đó cùng Quả Quả, Hòa Đa giương mắt nhìn người con trai từ cánh cửa bước ra. Khác biệt duy nhất chính là, hai người kia đều chảy nước miếng còn Nhượng Nhượng chỉ muốn chảy nước mắt.

      Sáu năm gặp , từ khi ở quán cà phê đó, ngay cả tạp chí Nhượng Nhượng cũng khôngdám xem, cũng nhất quyết đọc tin tức giải trí, mỗi khi mua báo là lại bảo ông chủ xé những tin tức giải trí và tài chính có liên quan đến người kia mới bằng lòng trả tiền. Khi hát Karaoke cũng nhất định gọi bài “Cho ta ly nước vong tình” , ra mọi người đều biết tên bài hát này là nước vong tình, nhưng mỗi lần mọi người gọi bài đó đều gọi thành “Cho ta ly nước vong tình”.

      Nhượng Nhượng khẩn trương như chuẩn bị cướp ngân hàng vậy, dù Uông Trực cũng nghe thấy, chỉ có thể nhìn thấy chuyển động ngường bờ môi của ông, cũng nghe thấy thêm bất cứ thanh nào, nghĩ biết có phải ông trời đánh thứccô dậy hay , vì nghe thấy câu vừa rồi, nên muốn tìm bạn đời trăm năm đủ tiêu chuẩn cho , đáy lòng vội thầm tạo thành hình chữ thập, “Ông trời ơi, người nhanh đem Lục Phóng , con dám nổi lòng tham nữa đâu”.

      Nhượng Nhượng có chút hoài nghi, cảm thấy vận mệnh là kì quái, dị hoặc, sáu năm qua đều là gió êm sóng lặng, tại sao mà hôm trước ngoài ý muốn gặp phải Lục Phóng, hôm nay ta bỗng nhiên từ đâu nhảy ra đây. thế giới vốn xảy ra rất nhiều chuyện tình cờ, nhưng nhiều tình cờ đều cùng đến, làm Nhượng Nhượng thể nghi ngờ, với thân phận của Lục Phóng sao lại xuất tùy tiện cái ở công ty này?

      Khi Nhượng Nhượng ngẩng đầu lên, những người đó đều thấy đâu, chỉ còn lại chị Quả Quả và Hòa Đa sững sờ, cố gắng kéo dài cái cổ tới khoảng trống trước cửa kia.

      “Trời ơi, ra trời có bánh bao rơi xuống. Công ty của chúng ta rách rưới thế này mà lại bị tập đoàn A&E thu mua rồi, mà người đàn ông kia là ai vậy?” Chị Quả Quả ôm lấy Nhượng Nhượng, kích động đến mức muốn chảy nước mắt, nếu phải sợ lem mascara nước mắt rơi rồi, nhóm kia vừa rời , vội chạy tìm người hỏi thăm tin tức.

      “Tôi phải gay nhưng cũng muốn biến thành gay!” Hòa Đa vẫn trầm mê trong sắc đẹp của Lục Phóng.

      Suy nghĩ duy nhất của Nhượng Nhượng bây giờ chính là từ chức hay từ chức, dạo này rất khó khăn để tìm được công việc có tiền lương tốt, thêm nữa là môi trường làm việc lại vui vẻ vì có được hai đồng nghiệp hài hước.

      Con người muốn sống phải khom lưng vì năm đấu gạo, Nhượng Nhượng bắt đầu tự thôi miên mình rằng đây chỉ là trùng hợp, thế nhưng tại sao Lục Phóng phải tự mình đến cái công ty như thế này chứ?

      Nếu ta phát ra thân phận của mình còn chờ đợi đến tận sáu năm sau sao? Nhượng Nhượng có chút do dự, tính toán án binh bất động, chừng là chính tự mình đa tình, người ta là tổng giám đốc của công ty thuộc top 500 thế giới đấy, làm sao có thể nhớ hết dung mạo của viên chức được chứ?

      Thế nhưng trước đó tại sao lại thông tin gì về việc thu mua nhỉ?

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 3

      Nhượng Nhượng ngẩng đầu quan sát kĩ tòa cao ốc tiêu biểu của thành phố A&E ở ngay trước mắt, bỗng dưng cảm thấy mình bé. Về phần thế nào là công trình kiến trúc tiêu biểu, chính là khi bạn đến thành phố dạo chơi, điểm sáng nhất của thành phố chính là những công trình kiến trúc nổi bật, ví dụ như tòa cao ốc bạc ở giữa HongKong, sân vận động tổ chim Bắc Kinh và còn rất nhiều nữa…

      Nhượng Nhượng khẽ nhắm mắt, dưới mặt trời tập đoàn A&E lóe ra ánh sáng chói mắt, tòa cao ốc 95 tầng từ dưới mặt đất đến đỉnh tòa đều là của tập đoàn A&E, thể mọi người ghen tỵ, tòa nhà tuy cao nhưng chủ tịch tập đoàn Lục thị đời trước tự tay mình thiết kế, được vinh danh trong cuộc thi top 10 thiết kế kiến trúc tiêu biểu của thế giới, lại thể nó rất huyền diệu.

      Nhượng Nhượng sửa sang lại quần áo, có chút thấp thỏm vào cửa chính, cười cười với bảo vệ đẹp trai ngời ngời, công ty to có nhiều phúc lợi, ngay cả trông cửa cũng đẹp trai đến mù mắt, hàm răng trắng sáng của bảo vệ được phản chiếu bởi ánh mặt trời trông đến chói lóa, Nhượng Nhượng thấy tự ti với bản thân rồi nghĩ mình cũng nên làm trắng răng thôi.

      Khi Chị Quả Quả nghe được tin tức mình được dọn vào tòa nhà này, cố gắng quyết tâm cắn răng dùng ba tháng tiền lương của mình để trang bị cho mình bộ quần áo hiệu Prada.

      Hòa Đa tuy tỏ vẻ gì, nhưng hỏi Nhượng Nhượng cách rất ý tứ, có cần thiết Hàn Quốc nâng mũi hay , Nhượng Nhượng vội chứng minh mũi của nâng lên phân quá cao mà gọt phân lại quá thấp, giữ nguyên như vậy đủ đẹp trai rồi, cần phải lãng phí tiền mồ hôi nước mắt mình của mình như vậy, Hòa Đa nghe vậy cảm thấy hài lòng rồi gật đầu, tán dương Nhượng Nhượng có trình độ văn hóa của người cổ đại rồi, cũng quan tâm góp ý mong suy xét đến vấn đề nâng ngực . Đáy lòng Nhượng Nhượng oán thầm câu, bây giờ mỗi ngày làm việc tốt quả nhiên đúng.

      Nhượng Nhưỡng ưỡn ngực vốn chẳng có gì của mình ở trước cửa ra vào, ánh mắt quét từ xuống dưới, cảm giác mình so đủ, so dưới vẫn là dư sức có thừa, Hòa Đa khẳng định là ghen tỵ mình.

      Nhượng Nhượng kiêu ngạo cũng siểm nịnh bước vào tòa cao ốc A&E, sau đó nhìn thấy tất cả mọi người ở phía trước trong phạm vi bán kính nửa vòng tròn đều dừng chân cúi chào, kính cẩn lễ phép với , cảm thấy bối rối. thể nào ngừng để bản thân mình tự sướng, chẳng lẽ Lục Phóng phát ra thân phận của , ngược lại ta đến mức có cách nào tự kiềm chế bản thân, cho nên hôm nay dùng biện pháp cực đoan này để hoan nghênh mình? Nhượng Nhượng mơ hồ có thể nghe thấy mọi người chung quanh gọi mình là “Phu nhân Tổng giám đốc” , mọi nơi đều là thanh tan nát cõi lòng. mơ hồ cảm thấy mình giống như hoàng hậu ở tầng cao nhất của cao ốc, tầng của cửu ngũ chí tôn.

      Tầng cửu ngũ chí tôn là do Quả Quả nghe ngóng được từ mấy hội buôn chuyện, Quả Quả biết mình ngày nào đó có cơ hội có thể nhúng chàm trai đẹp trong tòa nhà đồ sộ A&E đó, sử dụng hết nguồn tài nguyên nhân lực trong công ty, đem hết chuyện từ chỗ ngồi của tổng giám đốc trong tòa cao ốc ở đâu đến bà nào trong trắng mà nghiên cứu hết.

      thậm chí còn dùng mười tấc giày cao gót bễ nghễ của mình giẫm chết con kiến, rồi với Hòa Đa, “Chị dâu của họ của trai của bạn trai của con của em của dì lớn nhà chị biết ông chủ của A&E.”

      Hòa Đa lập tức sùng bái, muốn mượn . . . ai đấy của dì lớn của chị Quả Quả leo lên gặp ông chủ lớn. Vì Nhượng Nhượng giày đế bằng, cho nên xoay người bước lên ghế ngồi của mình, từ cao nhìn xuống hai người bọn họ, “Chị họ của bà ngoại của vợ của cháu trai của ông ngoại của mẹ tôi là bác sĩ vẫn cùng Obama ăn cơm đấy.”

      Nhượng Nhượng tuyệt đối láo, căn cứ vào nghiên cứu của tập đoàn Microsoft của Mĩ, chia đều thông qua 6 người. 6 người là có thể đưa hai người bất kì ở bất cứ nơi nào thế giới gặp nhau. Nhượng Nhượng cảm thấy nghiên cứu này hết sức tuyệt vời, từ thực tế để chứng minh lí luận , đem dùng thực tế, kết quả của nó làm cảm thấy sợ, nhìn tình hình cũng làm cho Quả Quả và Hòa Đa phen kinh ngạc.

      Đầu óc Nhượng Nhượng vận chuyển tương đối nhanh, trong giây lát liên tưởng Lục Phóng bằng trực thăng bay quanh quẩn bầu trời tập đoàn A&E, cũng từ bầu trời lôi ra dải băng có mấy dòng chữ lớn màu đỏ tươi, “EVA, I LOVE YOU, WALLE.”

      Eva là tên tiếng của Nhượng Nhượng, mặc dù biết tên tiếng của Lục Phóng, nhưng sau khi xem phim hoạt hình “Người máy biết ”, cảm thấy tên tiếng của Lục Phóng chắc là Walle.

      Trong nháy mắt, tốc độ tự sướng của Nhượng Nhượng ngang với tốc độ ánh sáng, còn chìm đắm trong mộng ở giữa ban ngày từ phía sau có giọng nam nhịn được cất tiếng : “Xin nhượng nhượng.”

      Phát hết sức chuẩn, chút cũng để Nhượng Nhượng hiểu lầm là goi mình. Nhượng Nhượng hết sức phối hợp tránh đường, khiêm tốn cúi đầu.

      Ngay trong nháy mắt, mọi người chung quanh kính cẩn lễ phép hô “Chào buổi sáng Tổng giám đốc.” Khi đó Nhượng Nhượng trông thấy Lục Phóng.

      Tây trang phẳng phiu, mắt liếc, thậm chí ngay cả đuôi mắt cũng liếc qua Nhượng Nhượng, cứ như vậy mà bước mạnh mẽ, lưu lại vô số người ở đằng sau mà chiêm ngưỡng.

      Nhượng Nhượng thở phào nhõm, rồi thầm cười nhạo mình, phải trước kia bọn họ đều chơi đùa với nhau ở trong game sao, người ta vốn là tổng giám đốc mỗi ngày kiếm bạc tỷ làm sao còn có thể nhớ được nhân vật trong trò chơi của mình? Có lẽ trong lòng chút chờ đợi, cho nên mới nằm mơ giữa ban ngày như vậy. Nhượng Nhượng cảm thấy Lục Phóng đối với mình để ý mà yên tâm, ngược lại chút đau lòng, bắt đầu kiểm tra lại sức quyến rũ của chính bản thân.

      Dù sao cũng là thiếu nữ thanh xuân có “ít” xinh đẹp, là đóa hoa trong thời kỳ nở rộ, vì sao ta còn lỡ liếc mắt cái chứ?

      Dù gì Nhượng Nhượng ra đường quay quay lại nhìn khắp nơi thấy đến 80% đều là mỹ nữ, Lục Phóng coi như người vô hình vậy, lẽ ra ta khi thấy mỹ nữ phải nháy mắt huýt gió mới đúng chứ nhỉ? Lần đầu tiên Nhượng Nhượng xem lại cách ăn mặc mộc mạc của chính mình, cũng chỉ vì muốn phụ lòng nhiều nam nhân tốt nên mới che giấu mình như vậy thôi mà, dĩ nhiên cũng là để cho Tiêu Hàng an tâm.

      Trong lòng Nhượng Nhượng tự khinh bỉ chính mình, vừa rồi giống như con ngốc vậy, trong tình thế khó xử như vậy lại nghĩ đến viêc ta lãng mạn tỏ tình rồi cùng ta đối mặt với cuộc sống đầy mưa gió, vẫn là nên cự tuyệt ta, rồi bày tỏ là mình có bạn trai rồi. hề nghĩ tới căn bản đối phương hoàn toàn để ý đến mình,ban đầu mình gặp ta là đúng, cũng được phép bản thân rảnh rỗi tới mức nhàm chám mà nhớ đến chuyện xưa của ta và dài suốt sáu năm trời. Nếu như ban đầu gặp mặt, hôm nay chỉ sợ nhắc đến tên của ta, chắc phải cắn răng nghiến lợi, hận thể xé ta ra.

      Nhượng Nhượng tự nhiên lại nhớ đến dáng vẻ của Lục Phóng trước kia ở trong trò chơi, người này khi đó thanh cao quan tâm đến đời làm ra vẻ như nếu phải người sao Hỏa ta cũng để ý, viên đậu trắng Nhượng Nhượng lúc đó cũng lọt được vào mắt của ta, sau đó biết thế nào mà Lục Phóng thay đổi khẩu vị, chịu gặm tới viên đậu trắng Nhượng Nhượng này. Cuối cùng Nhượng Nhượng tổng kết lại duy nhất nguyên nhân, ở trong trò chơi quá đẹp. Nhân vật ảo trong trò chơi tạo hình luôn mê người. Đáng tiếc cái thực tế này, từ 100% xuống còn 80% mà Lục Phóng rập khuôn nguyên dạng rồi.

      Nhượng Nhượng liên tục khinh bỉ mình sao có thể ngu ngốc nằm mơ như vậy, vội sửa sang lại rồi tới chỗ mình làm việc, tầng 55, phòng thiết kế đá quý. Nhượng Nhượng nhìn người ở bên trong mà ánh mắt nhức nhối, hoàn toàn có thể dùng hai chữ thời trang để hình dung.

      Quả Quả cùng Hòa đến trước, ánh mắt của mọi người bắt đầu soi mói người mới “Trời ạ, ấy cư nhiên còn mặc lại giày Prada năm ngoái.” cố gắng giọng thấp nhất rỉ tai đồng nghiệp bên cạnh, nhưng thanh vẫn đến tai Nhượng Nhượng đứng ở cạnh cửa.

      Quả Quả liếc nhìn đôi giày dưới chân Nhượng Nhượng, xấu hổ rụt ngón chân lại.

      Về phần Hòa Đa, mặc dù xem thường tác phong nữ tính của ta nhưng trong lòng mọi người đều nhận thức chung ta vốn bị gay nên đối với Hòa Đa cũng bắt bẻ gì nhiều.


      Lúc này Nhượng Nhượng mới phát hiên ra gay là người được hoan nghênh nhất ở đây, cảm thấy mình bị thua thiệt vì từ trước đến nay đều là bắt nạt Hòa Đa. Nhớ khi đó xem tạp chí đều cảm thán rằng đầu năm nay mất cân bằng giờ tính càng ngày càng nghiêm trọng. “Năm ngoái ở Trung Quốc nam chiếm 52% tổng dân số, nữ chỉ chiếm 43%.” Nhượng Nhượng cầm tờ tạp chí đọc to cho Hòa Đa nghe.

      Hòa Đa rất nhanh làm động tác Lan Hoa Chỉ: “ đúng. Tổng cộng có 95% thôi mà, còn 5% nữa đâu?”

      Sau đó Nhượng Nhượng giả bộ vô tội ngây thơ nhìn Hòa Đa, thấy bây giờ mới nhận ra, cần đến não mắng Nhượng Nhượng phân biệt chủng tộc.

      Quả Quả ở bên ôm bụng cười: “Em ấy phải phân biệt chủng tộc, em ấy chính là kì thị giới tính.”

      Nhượng Nhượng hối hận nên phủ nhận người ta là gay, giờ muốn biến mình thành les cho xong, như vậy mới có thể tránh được kiếp chạy trốn trước mắt mọi người.

      Trong khi Nhượng Nhượng vào, quả có người tránh được kiếp, người đó chính là Quả Quả. Quả Quả ở phía sau lưng quần chúng bày tỏ tinh thần ủng hộ Nhượng Nhượng.

      “Cherry, mau đến xem người sao Hỏa.” giọng nữ cao hướng về phía phòng của tổng giám đốc thiết kế gọi.

      theo tôi vào”. Cherry mặt lạnh nhìn Nhượng Nhượng.

      Nhượng Nhượng thấp thỏm phía sau ta, đâu đó nghe thoáng thấy có người hít sâu, “Trời ạ, chị em mau nhìn áo T shirt của ta kìa.” ra Nhượng Nhượng hôm nay ăn mặc xưa nay chưa từng thấy rồi. Bên ngoài nhìn vào trông khá khiêm tốn, quần dài màu đen, chỉ là áo T shirt của là từ hàng vỉa hè, cotton 100%, mặc hết sức thoải mái.

      Chỉ là nghĩ tới mấy cái kia mắt lại tinh như thế, “Cái áo T shirt đó kí hiệu Của Nike nhưng bên dưới lại viết Adidas, ha ha ha.”

      “Phía sau phải viết PUMA đấy chứ?” giọng nữ chanh chua vang lên.

      Nhượng Nhượng thiếu chút nữa chân sau đạp lên chân trước, bà kia đúng , cũng trách mình, nhìn đồ sạch , tiện nghi như vậy mà còn chê, chỉ tránh ý thức nhân phẩm con người quá kém mà thôi.

      Theo Cherry vào, cũng chút phê bình, bị giáng xuống thành trợ lí thiết kế mặc dù tiền lương thay đổi. Nhượng Nhượng thể cúi đầu khom lưng bày tỏ nhất định sửa chữa thói quen ăn mặc, để mất thể diện của tập đoàn.Lúc ra ngoài, hít sâu hơi, chút phật lòng, chuyện như vậy cũng trải qua, hôm nay lại cảm thấy đặc biệt buông lỏng, mình có ưu đãi đặc biệt gì, càng cảm thấy Lục Phóng bỏ tiền ra thu mua cái công ty rách nát này cũng là hoàn toàn trùng hợp mà thôi.

      Nhượng Nhượng thậm chí bắt đầu YY là mỹ nhân Lục Phóng xinh đẹp vì muốn theo đuổi Uông Trực nên mới vung tiền như rác. Lực liên tưởng của quá dã man.

      Trước mắt Nhượng Nhượng ra hình ảnh quả táo rơi xuống đập trúng đầu Newton, đấy cũng coi là loại liên tưởng , từ quả táo đến vạn vật hấp dẫn.
      Hale205 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4

      Ngày đầu tiên Nhượng Nhượng làm ở A&E là mới, chuyện mới và người cũng mới, có trai xinh đẹp để dưỡng mắt, cũng có đồ ăn Trung Quốc và khai vị bằng bữa ăn tây, thể khen sư phụ phòng ăn,cũng vì bữa ăn này mà Nhượng Nhượng tình nguyện làm thêm ngày chủ nhật lẫn làm thêm giờ để được ăn cơm ở công ty. Về sau Nhượng Nhượng hỏi thăm mọi người mới biết được sư phụ phòng ăn kia quả nhiên là đầu bếp cấp năm sao do công ty bỏ số tiền lớn thuê về, từ đó có thể dù Lục Phóng có là nhà tư bản hung ác chăng nữa ta cũng biết cách giữ được lòng người.

      Ở phòng giải khát của công ty pha cốc cà phê miễn phí, Nhượng Nhượng hít hơi sâu hương thơm cà phê, mặc dù biết bột cà phê này đến từ nơi nào, nhưng thể so sánh với mấy loại cà phê khác trong siêu thị. A&E đúng là nơi đến rồi cũng chẳng muốn , Nhượng Nhượng cảm thán.

      “Ơ, Nhượng Nhượng, ngờ tay nghề pha cà phê của lại tốt như vậy?” Mũi Hòa Đa thính, vừa ngửi thấy mùi thơm là chạy ngay tới, lấy ngay ly cà phê.

      Nhượng Nhượng ngẩng đầu ưỡn ngực tự hào, nhờ kinh nghiệm làm ở quán cà phê năm đó của đấy, sau này có khi thi chứng chỉ pha cà phê cũng nên, pha cà phê cũng coi như trong những sở trường nhiều lắm của . Năm đó lúc học, ghét nhất là điền thông tin, người khác am hiểu nào là Piano, là Violin, nhưng mấy cái đó đều biết.

      Khi còn bé trong nhà có điều kiện, thể so sánh với đứa trẻ thành phố được học ngoại khóa này nọ, tại đầu Nhượng Nhượng đau, giờ pha cà phê ngon cũng là trong những sở trường của , vậy có thể ưỡn ngực tự hào chút rồi.

      Mặc dù Nhượng Nhượng cảm thấy những đồng nghiệp mới này mặc dù bề ngoài là thành phần tri thức cao cấp kiêu ngạo nhưng cũng đều có bản chất buôn chuyện linh tinh khác nhau là mấy, cho nên chỉ cần đánh vào trọng tâm của kẻ định là mọi chuyện đều tốt, cũng có người chỉ về phía áo T shirt mặc mà chê cười.

      Duy nhất có điểm thích ứng chính là Nhượng Nhượng cứ có cảm giác bước chân của Lục Phóng đầu , có lúc có thể nghe được tiếng bước chân của ta tầng 95, đây dĩ nhiên là ảo giác rồi, nhưng Nhượng Nhượng vẫn cảm thấy kỳ cục, nhớ ngày đó trong trò chơi hai người đều chuyện đương ngang hàng với nhau, tới đây cao thấp với mối quan hệ bóc lột và bị bóc lột.

      Cuộc sống chỉ cần đơn giản thôi, Nhượng Nhượng lắc lắc đầu, định đem mây đen đầu hất xuống.

      Giờ tan việc, Nhượng Nhượng vừa ra khỏi cổng chính của công ty, liền thấy người đàn ông tây trang thẳng thớm cầm bó hoa đứng ở trước cửa.

      “Tiêu Hàng, sao ở đây?” Nhượng Nhượng vui mừng nghênh đón.

      “Ngày đầu tiên em tới nơi này làm, đương nhiên muốn tới đón em.” Xe của Tiêu Hàng chính là xe Polo mà Nhượng Nhượng thích, phản ánh đúng chính sách tiết kiệm.

      Nhượng Nhượng đặt khuỷu tay cửa sổ xe, lưng thẳng, nghiêng đầu nhìn mặt bên của Tiêu Hàng, cao lắm, cũng tính là đẹp trai, lần đầu tiên xem mắt Nhượng Nhượng thấy là người đàn ông cẩn thân, cha mẹ đều mất sớm, từ đến lớn đều ở với bà , tuổi thơ được tính là hạnh phúc, người đàn ông như vậy rất dễ dàng có được đồng cảm của phụ nữ.

      Kiếp sống năm năm độc thân của Nhượng Nhượng bị người đàn ông này phá bỏ bởi vì hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn chọn chồng tương lai của hay cũng cầu của cha mẹ đối với con rể.

      “Tại sao nhìn như vậy?” Tiêu Hàng vốn chăm chú lái xe nhưng vì ánh mắt của Nhượng Nhượng quá mức nóng rực, cho nên thể quay đầu lại. này vừa biết quan tâm lại lý trí, thu nhập cũng khá, cũng coi như thỏa mãn cầu với nửa kia của , ngoại hình cũng được nhưng cũng phải là loại người trông mặt mà bắt hình dong, huống chi ngày thường vốn đơn giản mộc mạc, xài tiền bậy bạ.

      Ánh nắng chiều xuyên thấu qua cửa sổ xe vừa đúng lúc chiếu vào đầu Tiêu Hàng, tựa như ngày của sáu năm trước, Nhượng Nhượng vốn tưởng rắng ánh sáng chiếu đầu Tiêu Hàng tạo thành vòng sáng, chỉ là hôm nay xem ra, mặt trời vẫn là mặt trời còn Tiêu Hàng vẫn là Tiêu Hàng, tinh thần Nhượng Nhượng tránh khỏi chút mê mang, vẫn cho rằng ngày đó ánh hòa quang tỏa sáng xung quanh người Lục Phóng chỉ là tượng tự nhiên, nhưng hôm nay mới nhớ tới, bởi vì trí nhớ xa xôi, hình ảnh kia cũng biến thành thần bí mà thẳm lặng.

      trông đẹp trai.” Nhượng Nhượng nghe được câu hỏi của Tiêu Hàng, trong đầu lập tức đối ngay ra câu trả lời. Tiêu Hàng vốn là đứa bé thiếu hụt tự tin, cho nên chỉ cần hợp ý , đều giữ chặt.

      Quả nhiên Tiêu Hàng cười đến vui vẻ, vui vẻ nghiêng đầu nhìn Nhượng Nhượng chút, “Đôi mắt em rất đẹp nếu như em mang mắt kính.”

      Sóng mắt Nhượng Nhượng nhộn nhạo, dịu dàng ngọt ngào cười khiến Tiêu Hàng nghĩ thầm trong lòng, nếu thực làm đẹp chắc chắn mê đắm lòng người.

      “Hôm nay sao lại tìm em?” Đây chính là lần đầu tiên Nhượng Nhượng gặp, khi bọn họ mới bắt đầu nhau, cũng có tặng hoa, cho nên Nhượng Nhượng cảm thấy hôm nay tâm tình tệ, cảm thấy mình chọn được người đàn ông hoàn hảo ở mọi phương diện, mới vừa rồi nhìn thấy có nhiều ánh mắt ghen tỵ của nhiều nhìn mình cùng lúc, trong lòng khỏi cảm thấy có chút hư vinh.

      “À, công ty chuẩn bị cho khách, lúc em có cầm theo, liền mang đến cho em.” Tiêu Hàng trả lời tùy ý, tuy và Nhượng Nhượng mới nhau được gần năm nhưng hai người lại giống như đôi vợ chồng già vậy.

      trán Nhượng Nhượng xuất ba vạch đen, bong bóng hư lòng hư vinh bị đâm nhát thương tiếc.

      “Buổi tối em nấu cơm cho à?” Tiêu Hàng dừng xe ở bên cạnh chợ, điều này hiển nhiên phải chỉ để hỏi qua loa.

      Nhượng Nhượng cúi đầu lơ đãng quét qua đôi tay “Giỏi việc nước, đảm việc nhà của mình” của mình, nấu cơm phải là việc nhà mà thích, nhưng Tiêu Hàng lại thích vợ biết chăm chút việc nhà, cũng hiểu tại sao ở đây kết hôn còn nhanh hơn cả thời đại và đó cũng là nguyên nhân mà Nhượng Nhượng mặc dù cùng Tiêu Hàng quen nhau năm nhưng vẫn chưa thích hợp ở chung.

      cũng nguyện ý thành bà già nấu cơm sớm như vậy.

      “Được.” Nhượng Nhượng cười đến rực rỡ, Tiêu Hàng thích nụ cười của Nhượng Nhượng, ở trong đó là sùng bái và ái mộ, trong lòng cảm thấy khỏi thỏa mãn. Mặc dù trong lòng Nhượng Nhượng thập phần muốn, nhưng khi coi Tiêu Hàng như nghiệp kinh doanh của mình thể coi khách hàng chính là Thượng đế.

      “Nhượng Nhượng, lễ mừng năm mới năm nay, em theo về nhà gặp ông bà nhé?”

      Nhượng Nhượng nghe xong đơn giản chỉ muốn móc lỗ tai, đây gọi là cầu hôn sao? hít hơi sâu, có nhà có xe, cha mẹ đều mất, nhịn, thí sinh giống như cũng nhiều lắm, diện mạo tốt, lực hấp dẫn cao, cũng cần lo lắng xì căng đan chọc mấy em màu hồng xinh tươi, nhịn, cho nên Nhượng Nhượng mở to đôi mắt, lộ ra vui mừng cùng e lệ, “Được ạ.”

      Tối muộn, Nhượng Nhượng lấy cớ gia giáo nhà mình rất nghiêm, lần thứ n đuổi Tiêu Hàng về.

      Nhượng Nhượng từ nhà Tiêu Hàng ôm bó hoa về, thấy hàng xóm cách vách đèn sáng, bên cửa sổ giống như có bóng người. Nhượng Nhượng có chút ngạc nhiên, ngờ nhà bên cạnh bán rồi, người chủ trước của căn nhà đó là người thượng hạng, bán phòng ốc so với giá thị trường cao gấp đôi, ban đầu Nhượng Nhượng thấy người kia muốn tiền đến điên rồi, hay có thể đầu bị kẹp vào cửa, đáng tiếc chứng minh, Nhượng Nhượng muốn nước vào óc cho rồi, thế giới này đứa ngốc còn nhiều, phòng đắt như thế mà cũng có người mua?

      Than thở rồi than thở, Nhượng Nhượng quét tuyết trước cửa, trong lòng vẫn đầy suy tư.

      Ngày thứ hai, khi Nhượng Nhượng bước vào cửa tập đoàn A&E, lại đụng ngay phải người vốn ở tòa lãnh đạo, chẳng qua là ta thang máy dành riêng cho ta, ánh mắt lạnh như băng xuyên qua đám người, nhưng tựa hồ như có tầm nhìn, cho nên Nhượng Nhượng cảm thấy mình có ở trong mắt ta.

      Nhượng Nhượng sờ sờ cắm, càng thêm yên tâm, xem ra ý đồ Lục Phóng mua công ty kia phải nhằm vào .

      Lại , mỗi ngày Nhượng Nhượng làm cũng khéo gặp được Lục Phóng, càng cảm thấy căn bản Lục Phóng biết mình là ai, bởi vì nét mặt cùng ánh mắt của có đủ vô tình, huống chi ta cũng lấy cớ gì để tìm .

      Cho tới lần, Nhượng Nhượng nhàm chán đến nổi điên muốn chứng minh quan điểm của mình, cho nên lúc làm cố ý đụng Lục Phóng cái, trong túi xách đồ vật rơi giải tán đầy đất, trước đó còn nhét túi băng vệ sinh vào trong túi xách, chọc người chú ý, nếu như chiêu này hiệu quả, cũng vô tư thôi. Có câu sợ kẻ trộm trộm chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương, Nhượng Nhượng mỗi ngày đều bị vấn đề “Lục Phóng hoàn toàn biết là ai” ép đến điên rồi.

      tự sướng mấy ngày, tất cả các tình huống sến súa đều tưởng tượng ra, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm tự mình thí nghiệm. Nhượng Nhượng đụng phải đằng sau Lục Phóng, vội vàng cúi thấp đầu xin lỗi, “Giám đốc, xin lỗi.”

      sao.” Thanh lạnh lẽo của vang lên, cảm giác như thanh của vuốt ve, an ủi từng lỗ chân lông vậy.

      “Bob, giúp vị tiểu thư này nhặt ít đồ.” Thái độ này của tồi, quả cực kỳ tệ, Nhượng Nhượng đụng phải nhưng chẳng những trách tội, còn để cho trời lý Bob đẹp trai giúp nhặt đồ, lễ nghi này thể bắt bẻ, lễ phép lại xa cách, khiến người ta có bất kì ý nghĩ nào khác.

      Nhượng Nhượng hề biết trong thâm tâm mình như cắn răng nghiến lợi. Chỉ là, có thể khẳng định chút, người ta thu mua công ty kia cũng với mình đều chút mối quan hệ nào.

      Nhượng Nhượng lê bước chân mệt lả của mình leo lên phòng làm việc, mặc dù có ảo tưởng nào, để giữ dáng người, Nhượng Nhượng chỉ ngồi hai phần ba thang máy rồi bắt đầu cầu thang cho hả giận.

      Nhượng Nhượng thở hổn hển ngồi ghế, Hòa Đa vui mừng bừng bừng, nhìn như bay từ ngoài cửa bay vào. “Này, có biết tôi vừa gặp người nào , trời ơi.” Hòa Đa đấm ngực.

      Nhượng Nhượng vẫn còn thở gấp, “Giám đốc quá đẹp trai, quá xuất sắc rồi, lại thân thiết, chủ động cùng tôi chuyện, tôi đây vì ấy mà muốn từ thẳng bẻ thành cong rồi.” Hòa Đa kích động đến mức nước mắt lưng tròng.

      ngạc nhiên, “ phải là trai cong sao?” ta cho rằng Lục Phóng là chủ tịch quốc gia sao? như bị kích động lắm đấy.

      “Nhượng Nhượng, đừng có mà trông mặt mà bắt hình dong.” Hòa Đa dậm chân, dùng Hoa Lan Chỉ chỉ vào Nhượng Nhượng.

      Nhượng Nhượng vội vàng phải có ý đó, lấy Lan Hoa Chỉ chỉ người của ta quả ta đúng, “ ta gì với cậu?” Nhượng Nhượng muốn dập tắt ngọn lửa ở đáy lòng từ từ dâng lên.

      gì, giám đốc hỏi tôi có thích nghi được với hoàn cảnh mới , ngờ giám đốc lại nhớ tới tôi là người mới chuyển tới.”

      Nhượng Nượng liếc mắt cái, lại tiếp tục ngồi xuống thở, Hòa Đa đáng chết, hại hưng phấn, ra chuyện này chút quan hệ với mình, còn tường Lục Phóng muốn đến gần Hòa Đa là để hỏi thăm tin tức của .

      Từ đó về sau, Nhượng Nhượng có quá nhiều ảo tưởng về Lục Phóng, mặc dù trong khi làm việc luôn luôn gặp mặt, có thể cho rằng nguyên nhân do hai người có cùng thời gian và làm việc bình thường, bởi vì đều vào thời gian ấy mà làm, điều tra, tổng giám đốc cũng thời gian ấy mà làm.

      Nhưng nhiều chuyện kì quái sau này còn xảy ra, Nhượng Nhượng vất vả thuyết phục mình, nên khỏe mà ảo tưởng.
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :