Khiêm Vương Sát Phi
Tác giả: Phúc Hắc Tiểu Chủ
Thể loại: xuyên , sủng, 1+1 nam cường, nữ cường
Conver: Rich92
Nguồn: tàng thư viện
Edit: Anvils2_99 LQĐ
P/s: Vì đây là lần đâu ta edit nên có gì sai mong m.n giúp đỡ.
Giới thiệu
Tây Huyền quốc thừa tướng phủ đại tiểu thư, vừa sinh ra mẫu thân chết, phụ thân thương, ở trong phủ nhị phu nhân cùng nữ nhi nàng hợp lực đồn đại, bôi nhọ khiến nàng trở thành kinh thành người biết, người hiểu, chỉ biết hết ăn lại nằm. Bao cỏ, sát tinh đại tiểu thư.
Thực biết nàng sớm phải "nàng", mà là nàng, chính là người trong trẻo nhưng lạnh lùng, đạm mạc, chỉ muốn sống như u hồn tại nơi này.
Vốn cứ định như vậy yên lặng mà sống, đáng tiếc trời nguyện lòng người, hồi phân tranh đem nàng cuốn vào, nàng thể đứng ở ngoài xem.
Hãy xem Sát phi giận dữ như thế nào, chấn ‘Sát’ thiên hạ!
Tây Huyền quốc Khiêm vương, ôn nhu cùng phúc hắc, đối nàng lại mọi cách sủng ái, :“Ta nàng, cho nên, nàng cũng phải ta, ai có thể cướp nàng ra khỏi ta, nàng chỉ có thể ở ta trong lòng ta, để ta , để ta sủng, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, sống chết rời”
hoàng tử Nam Tương quốc, lãnh khốc kiêu ngạo, đối nàng bá đạo nhưng lại là hy vọng nàng có thể ở bên cạnh :“Khinh nhi, theo ta , nàng nghĩ muốn cái gì ta đều có thể cho nàng!”
Đông Lâm quốc thái tử, ngoan, khí phách, nàng nhưng lại dùng sai phương thức , nghĩ đến quyền thế chính là hết thảy:“Chỉ cần nàng ở bên ta, chỉ ta, ta hứa cho nàng vị trí thái tử phi! Về sau chính là quốc gia chi mẫu, hai ta cùng chung giang sơn”
____________ phấn khích đoạn ngắn _____________
Đoạn ngắn nhất
Phấn y nữ tử:“Tam vương phi sư huynh sao?.”
Nghe như thế, mỗ nữ vốn buồn ngủ, nhíu mi trầm tư, trong mắt mang theo sâu nghi hoặc. Ngay tại lúc mọi người cùng phấn y nữ tử vô cùng khẩn trương nhìn chăm chú , nàng lại :“ có , ta ngủ được.”
“Cái gì???.” Phấn y nữ tử choáng váng, đây là đáp án gì vậy? Chỗ tối, tử y nam tử nhịn được cười vang lên, ôm bụng cười to, chế nhạo hảo bằng hữu bên cạnh, là...
Đoạn ngắn nhị
Mỗ nam ôm nữ tử trong lòng ôn nhu hỏi:“Mèo con có hay nhớ ta?.”
Mỗ nữ tử mang theo thanh buồn ngủ truyền đến, nhưng lại vô cùng ràng:“Ân! Có.”
Mỗ nam cười đến vô cùng thỏa mãn, tiếp tục hỏi:“Kia có hay giống ta giống nhau nhớ nàng? Nhớ nàng tim đập thình thịch, mỗi ngày ăn cơm, uống trà đều nghĩ đến nàng, muốn nhanh chút đến bên cạnh nàng?!”
Mỗ nữ:“... có...”
Mỗ nam nhân mặt đen, ngay tại thời điểm cảm xúc sắp bùng nổ, mỗ nữ ngồi dậy, hai mắt mơ màng:“Ta muốn ngủ!”
Mỗ nam sau khi nghe được tràn đầy bất đắc dĩ nhìn nàng, sủng nịch :“Ngươi a! Định ăn ta có phải hay ?!
Con ngươi đen của nữ tử luôn luôn lạnh nhạt nay lại lên tia cười khẽ, ngẩng đầu, con ngươi trong suốt nhìn thẳng , khóe miệng hơi nhếch, nhìn thẳng vào :“Chẳng lẽ ngươi nghĩ làm cho ta ăn ngươi?”
Mỗ nam nao nao, tiện đà cười, vẻ mặt tà tứ, cực kỳ đồng ý gật đầu, ái muội nhìn mỗ nữ nhíu mày:“Mèo con đúng! Nếu phu nhân tại liền ăn ta .”......
Đoạn ngắn tam
Phốc! Mũi tên nhọn cấm vào lòng ngực , huyết nhục mơ hồ.
Mọi người tràn đầy khiếp sợ ánh mắt trừng lớn nhìn người bị thương, màng bất thình lình làm cho bọn họ trở tay kịp sững sờ ở tại chỗ.
Thanh nhã nữ tử phản ứng lại đầu tiên, lập tức lấy tay che miệng vết thương đổ máu của nam tử, phẫn nộ nhìn nam tử thay nàng chắn tên quát: “Chết tiệt, ngươi biết ta bị thương sao?!”
Nam tử chịu đựng miệng vết thương đau đớn, ôn nhu :“Ta biết, nhưng ta cho phép nàng bị thương tổn dù chỉ là ít, chẳng sợ có phần vạn cơ hội cũng được, nàng, là ta thủ hộ!” Trong mắt kiên định chân đáng tin.
Nữ tử trầm mặc, cực lực áp chế nội tâm ba đào mãnh liệt, bình tĩnh giúp đỡ nam tử chữa thương.
......
Hai canh giờ sau, mọi người lần nữa ngốc lăng, khiếp sợ nhìn phía đối diện trở nên hoang vu thê lương.
Nhìn nữ tử lạnh nhạt thanh nhã,trong mắt nàng còn lưu lại sát khí làm cho lòng bọn họ sợ hãi.
Chọc ai cũng có thể chọc tới nàng!‘Sát’ phi tên hoàn toàn xứng đáng!
[ bài này vì sủng văn, nam cường nữ cường, ngọt ngào ấm áp, chọi , vô bên ngoài, vô ngược thân ngược tâm!][/b]