1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khanh vốn giai nhân - Sói Xám Mọc Cánh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      KHANH VỐN GIAI NHÂN


      Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh

      Thể loại: Cổ đại, HE

      Số chương: 48 chương ( dưới 500 trang Word)

      Converter: ngocquynh520

      Editor: salemsmall

      Nguồn: Sưu Tầm


      Giới Thiệu:

      Khanh vốn là giai nhân.

      Nhưng mà vì sao…….lại là thân phận nam nhi?

      P/s: Giới Thiệu của tác giả chỉ có ngắn gọn như vậy thôi hà ^.^ Mình xin phép được qua chút

      Bộ này cùng hệ liệt với bộ "Uổng Công Tính Kế" - version cổ đại của cặp Trần Ngộ Bạch - An Tiểu Ly, về cặp đôi Kỷ Nam - Dung Nham. Ở version cổ đại hai chị ý "vô phận ở bên nhau" như version đại.

      Link eBook
      Last edited: 23/6/17

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ nhất:


      Editor: salemsmall


      “ Hầu tước vị, là vinh quang mà tổ tiên truyền lại. Làm tướng quân phải lập công, chính là sứ mệnh của con cháu Kỷ gia chúng ta. Được nhận lệnh bài Ám Dạ chính là niềm kiêu hãnh cả đời của ta. Kỷ Nam, ngươi là người đảm nhiệm Bạch Hổ môn chủ kế tiếp do chính Kỷ Đình ta tuyển chọn.”


      Trong thiên hạ, người nhà họ Kỷ có mười bảy người xuất Ám Dạ cốc.


      Ám Dạ cốc nằm trong phạm vi lãnh thổ Dạ quốc.


      Tương truyền, vị cốc chủ đầu tiên vốn là Đại tướng khai quốc của Dạ quốc, bởi vì có công cao chấn chủ nên tự từ quan, sau đó sáng lập ra Ám Dạ cốc, vì Dạ quốc mà đào tạo biết bao nhiêu hiền tài.


      Hơn trăm năm trôi qua, Dạ quốc vận nước hưng thịnh. Ám Dạ cốc là địa phương siêu phàm. Ngày nay, quá nửa số danh sĩ của Dạ quốc đều xuất sư ở đó. Trong chốn võ lâm, những người đảm nhiệm chức Minh chủ, chưởng môn cũng hầu như từng bái sư ở Ám Dạ cốc.


      Ám Dạ cốc vô cùng lớn, trong cốc chia làm bảy bảy bốn mươi chín môn phái khác biệt, thuật nghiệp chuyên về tấn công, mỗi môn phái có sở trường riêng, và đều lấy thần thú cổ làm ký hiệu.


      tại, Kỷ Nam đeo cái lệnh bài huyền thiết bên hông, đó có khắc con Bạch Hổ râu ria xồm xoàm, vô cùng uy vũ. Phụ thân của – đệ nhất thần tướng Dạ quốc, Đại tướng quân uy vũ, phi thường dũng mãnh, được ngự phong Trấn Nam Vương Kỷ Đình, lúc giao cho tấm lệnh bài này, quỳ gối xuống, mặt mũi nghiêm túc, chậm rãi với khi ấy mới gần tám tuổi: “Hầu tước vị, là vinh quang mà tổ tiên truyền lại. Làm tướng quân để lập công, chính là sứ mệnh của con cháu Kỷ gia chúng ta. Được nhận nhiệm vụ làm Ám Dạ chính là niềm kiêu hãnh cả đời của ta. Kỷ Nam, ngươi là người đảm nhiệm Bạch Hổ môn chủ kế tiếp do chính Kỷ Đình ta tuyển chọn.”


      Phụ thân quá nửa đời cũng chưa từng khen ngợi ai, ông phụ tá tiên Hoàng cùng đương kim Thánh thượng hai đời hùng tài chúa, ngoài tận tâm tận lực, cũng chưa từng có câu bội phục ca ngợi. Cho nên đối với Kỷ Nam mà , những lời như vậy của ông, so với sinh mệnh của Kỷ Nam còn quan trọng hơn.


      Từ biệt năm năm, biết mọi chuyện trong nhà có ổn .


      Dưới đêm trăng có gió, nước mặt hồ giống như khối hổ phách lớn, tĩnh lặng mà tuyệt mỹ, Kỷ Nam nhìn bóng trăng giữa hồ, trong lòng cuồn cuộn vài ba ý phiền não.


      Vù! Tõm!


      viên đá bay qua, rơi vào giữa hồ, làm tan vỡ bóng trăng kia.


      Sau lưng cành liễu rậm rạp buông xuống, hơi hơi lay động, nhưng dễ gì phát ra.


      Kỷ Nam chau mày, mũi chân câu lấy hòn đất, xoay người lại, đá vào phương hướng mà trong đầu sớm phán đoán tốt. Nhất kích tất trúng, thiếu niên nho rơi từ cành cây xuống, cái mông chạm đất, đau đến mức oa oa kêu to.


      Dường như bức tranh bóng đêm trầm tĩnh tốt đẹp bị làm rách, nên Kỷ Nam vui, cất bước muốn , thiếu niên kia cũng buông tha, trở mình bò dậy, chửi ầm lên: “Con hổ đáng ghét! Ám toán tiểu gia!”

      Kỷ Nam cũng mở miệng phản bác, thậm chí còn thèm liếc cái.

      “À, à , à….tháng sau là tới “Phá Dạ” năm nay ? Có kẻ thua liên tiếp năm năm rồi! biết năm nay chọn cái gì nha?” – Thiếu niên mặt mày hớn hở buông lời xem thường. Dáng vẻ của mới mười hai mười ba tuổi, tướng mạo nam tử vẫn chưa hoàn toàn phát triển, khuôn mặt nhắn sinh ra phấn điêu ngọc mài, so với bất kỳ nào trong cốc đều xinh đẹp hơn.

      Ám Dạ môn chủ lấy lệnh bài làm phù hiệu, đời đời tương truyền, mỗi môn chủ khi học thành xuất cốc, đều phải cùng cốc chủ đấu trận, văn võ giới hạn, nhã nhặn hay thô tục đều có thể. khi thắng, có thể dùng thân phận môn chủ xuất cốc, nếu thua năm sau tiếp tục, nếu chủ động tử bỏ phải cầm lệnh bài trả lại cho môn phái.

      Mỗi năm đều có cuộc tỷ thí như vậy, hôm đó, chỉ những người tiếp nhận chức vụ môn chủ của các môn phái mới thách đấu với cốc chủ, những người khác nếu cảm thấy hứng thú với lệnh bài môn phái trong tay cốc chủ cũng có thể tiến lên khiêu chiến.

      Cuộc tỷ thí hàng năm ngày nay được gọi là “Phá dạ”, ngụ ý nếu có thể xé rách màn đêm, phía trước quang minh vô hạn.

      Kỷ Nam khi tám tuổi vào cốc, năm năm từng chia ra dùng binh pháp, trận pháp, cơ quan, diễn toán * để thách đấu cốc chủ đương nhiệm, nhưng đều ngoại lệ, bị thua cực kỳ thê thảm.

      (* - tính toán.)

      Thiếu niên kia thích đối đầu với Kỷ Nam, nhưng bao giờ cũng thua, mỗi khi thua lại dùng những lời này để châm chọc giễu cợt.

      “Còn chưa nghĩ ra.” – Kỷ Nam liếc cái, chậm rãi – “Nhưng mà ta đoán, nếu là ngươi, nhất định có thể xuất cốc ngay năm đầu tiên.”

      Thiếu niên nghe vậy hiểu, nghiêng đầu suy nghĩ, hai mắt xinh đẹp như quả nho đen nhìn chằm chằm chớp.

      “Ngươi cùng cốc chủ so xem ai giống nữ nhân hơn, cốc chủ nhất định cam bái hạ phong *.”

      (* - chịu thua, bái phục.)

      Hai mắt xinh đẹp như quả nho đen bỗng dưng trợn to, sau đó tức giận nheo lại------ ghét nhất người khác , , giống, nữ, nhân!

      Thiếu niên phồng má, vẻ mặt giả bộ hung ác tới, đồng thời dưới chân điểm cái, bay lên trời, giữa trung hai chân nhanh như chớp lao tới, khí thế kinh người.

      Kỷ Nam chút hoang mang, tiện tay bẻ gãy cành liễu, hung hăng vụt, “Xoạt” tiếng, cách cái giày quất vào giữa ngón chân thiếu niên, chỉ nghe tiếng “Ai ui” thảm thiết, thiếu niên chật vật rơi xuống đất, ôm ngón chân đau mà nhảy vòng vòng.

      Kỷ Nam lấn đến gần, thiếu niên hoảng hốt, nhảy lên cây tránh né giống như con khỉ, nhưng mới hai ba chiêu bị bắt được. Kỷ Nam trèo lên cây liễu trói lại, giơ tay lên, đẩy từ cây xuống.

      “Oa….” – Thiếu niên sợ la hét ầm ỹ - “Cứu mạng a!”

      Cành liễu mềm dẻo gần mặt nước, trói vật nặng như thiếu niên cũng lập tức bị gãy, chỉ từng chút từng chút cách mặt nước gần hơn, thiếu niên kia sợ đến mức ngừng thở, dám kêu loạn nữa.

      “Giờ mới biết sợ à? Mới vừa rồi phải rất ngông cuồng hay sao?”

      “Lời ta đều là , cả năm năm ngươi đều bị thua phải hay sao?”

      “Ngươi…….” – Kỷ Nam tức giận thôi, trút nội lực vào cành liễu trong tay, cành liễu ngay lập tức thẳng tắp, vươn người, dùng cái mầm liễu nhọn nhọn gãi vào đúng chỗ nhột ở cần cổ thiếu niên kia. Thiếu niên bị trêu chọc nhột vô cùng, mạnh mẽ giãy giụa, lại sợ cành liễu bên hông bị gãy, trong chốc lát nước mắt giàn giụa, chật vật chịu nổi.

      “Xin lỗi mau!”

      “Được…..được….. xin lỗi….ha ha ha ha …….Ô ô ô ô xin lỗi……A a a a buông ta ra…..ha ha ha ha….” – Búi tóc của thiếu niên bị xõa ra ngâm vào trong nước, lúc này là mùa xuân, hơi se lạnh. Nước trong hồ vào ban đêm lạnh lẽo đến thấu xương từ sau gáy mịn màng của chui từ từ vào da thịt, nghĩ đến cảm giác bị rơi vào trong hồ nước lạnh như băng này, sợ đến mức xương cũng mềm nhũn.

      Kỷ Nam hài lòng, muốn thu tay lại, kéo lên, lại chợt nghe thấy tiếng “rắc rắc” nho , cành liễu trói thiếu niên hiểu sao tự nhiên gãy, mặt nước vì thế mà vang lên tiếng “Bùm”.

      “Ôi!--- ----” - Kỷ Nam sững sờ, tung người muốn nhảy, lại bị người phía sau kéo cái. Thân mình bị kiềm hãm khiến nghiêng người về phía sau, lảo đảo hai bước mới đứng vũng.

      Chỉ thấy bóng dáng vụt qua, lướt nhàng mặt nước chút rồi trở lại bờ, khéo léo ôm người vừa bị ngã xuống nước lên bờ.

      Người nọ mặc bộ trường bào màu xanh nhạt, vạt áo kéo dài, là trang phục cầu kỳ đắt tiền mà vương công quý tộc Dạ quốc thường dùng. Lúc còn ở nhà, Kỷ Nam thường xuyên bị mẫu thân bắt thay trang phục tương tự, nhưng luyện võ hằng năm, cho nên luôn ghét bỏ y phục này mặc vào ướt át bẩn thỉu, rất là thích. Bây giờ thấy người này mặc lên người, động tác khi đó có chút nào bị kiềm hãm, ngược lại ống tay áo rộng, vạt áo phiêu phiêu, tiêu sái thanh quý sao được, thân hào hoa phong nhã.

      Dung Nham! Kỷ Nam nhận ra , mà có lẽ tất cả mọi người trong Ám Dạ cốc đều biết .

      Dung Nham mới vào cốc đầu năm nay, lúc tới cầm trong tay lệnh bài Thanh Long của môn phái thần bí nhất trong bốn mươi chín môn phái, khiến trong cốc xôn xao trận. Cũng tại vì lệnh bài Thanh Long mấy chục năm thấy giang hồ, vị công tử trẻ tuổi khí độ trác tuyệt này nhất định có lai lịch .

      Thiếu niên vừa rơi xuống nước, nằm run lẩy bẩy bờ hồ kia chính là thư đồng theo Dung Nham từ , nghe Dung Nham gọi là “A Tùng”

      A Tùng tê tâm liệt phế ho khan trận, bộ dáng thống khổ vô cùng. Dung Nham ôm qua, đặt nằm sấp đầu gối vỗ vỗ mấy cái, phun ra được mấy ngụm nước, mới dần dần lấy lại tinh thần.

      Chỉ thấy Dung Nham thản nhiên cười – “Ngươi lại gây chuyện.”

      Thiếu niên lập tức cắn răng nghiến lợi, đẩy ra, lồm cồm bò dậy, chỉ vào Kỷ Nam mắng – “Con hổ đáng ghét! Ta nguyền rủa ngươi năm nay lại thua tiếp! Thua thua thua!”

      Ban đầu là do Kỷ Nam vô ý hại rơi xuống nước, nên trong lòng cũng có chút áy náy, bây giờ lại bị đâm trúng chỗ đau, sắc mặt lập tức trầm xuống, đe dọa: “Có tin ta lại đá ngươi xuống nước nữa hay ?”

      A Tùng làm mặt quỷ với , hất hàm lên, ý bảo có Dung Nham ở bên cạnh, sợ, dương dương tự đắc, khiêu khích – “Ngươi dám!”

      Kỷ Nam tức giận, sắc mặt thay đổi, hai tay nắm thành quyền, vừa muốn di chuyển thân mình, lại nghe Dung Nham ho khan tiếng: “Kỷ công tử! Thư đồng còn tuổi, thỉnh công tử đừng chấp nhặt với .”

      dám!” – Kỷ Nam lạnh mặt – “Nhưng thỉnh công tử quản giáo hạ nhân cho tốt! Tại hạ chịu nổi bị phiền nhiễu như vậy!”

      A Tùng vừa nghe thấy liền hăng hái, ung dung thò cổ ra từ sau lưng Dung Nham muốn khiêu khích. Dung Nham đưa tay ra muốn ngăn cản, nhưng những có hiệu quả, ngược lại bị “Bốp” cái đẩy ra.

      Kỷ Nam nhìn chủ tớ bọn họ lớn , ra cái thể thống gì, cũng chẳng thèm gì nữa, xoay người nhảy lên rời .
      Last edited by a moderator: 31/10/15
      Mai Trinh, Mỹ Ngọc, Beanss2 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Trở lại môn phái, đồ đệ ở trong sân tập võ dựa trận pháp mới nhất.

      là đồ đệ, nhưng ra mỗi người trong bọn họ đều lớn tuổi hơn Kỷ Nam.

      Ở trong này đều là con em vương hầu của Dạ quốc và mấy nước xung quanh, còn lại phần nhiều là hậu nhân của danh môn trong chốn võ lâm, từ đời cha chú của bọn họ được đưa tới Ám Dạ để học tập, được xếp vào Bạch Hổ môn phái nổi danh hậu thế về binh pháp và bày trận, tạm thời do Kỷ Nam quản lý, trông nom.

      khi Kỷ Nam đánh mãi được, từ bỏ lệnh bài Bạch Hổ để xuất cốc, môn chủ rất có thể được chọn lựa lại lần từ trong đám người bọn họ.

      “Tiểu Tứ!” Lý Hà Việt hào hứng chạy tới, bởi vì tập luyện lâu nên nửa thân trần trụi tỏa ra nhiệt khí hừng hực.

      Lý Hà Việt lớn hơn Kỷ Nam năm tuổi, là nam tử khí thế bừng bừng đến tuổi trưởng thành. Kỷ Nam đứng bên cạnh có vẻ đặc biệt gầy yếu trắng nõn, nếu phải có đôi mày kiếm đen đậm, mười phần khí, đến chuyện giống nữ nhân, ra cũng kém là bao.

      “Ở nơi này phải gọi ta là môn chủ!” – Kỷ Nam cau mày, bày ra khí thế, trầm giọng quát. Ba ca ca thứ xuất khác mẹ với em con dì với Lý Hà Việt, từ lui tới rất thân mật. và các ca ca cùng nhau đồng hành ra vào thao luyện, nên hiển nhiên cũng quen biết Lý Hà Việt.

      “Dạ…..Môn chủ!” Lý Hà Việt cũng vái chào hành lễ, mặt vẫn cười hì hì – “Ngươi đâu vậy? Chúng ta luyện trận pháp rất nhiều lần mà thấy ngươi! Lại đây! Ta với ngươi cân nhắc mấy chỗ nho thích hợp!”

      được.” Kỷ Nam thở dài, “Có chỗ nào thỏa đáng ngươi cứ thay đổi trước, luyện xong cho ta biết.”

      Lý Hà Việt vò đầu nhếch miệng, con cháu Kỷ gia có thiên phú luyện binh pháp từ trong bụng mẹ. Huống hồ năm năm qua, Kỷ Nam ở trong Ám Dạ cốc chuyên cần tu tập, suy diễn trận pháp tiến triển vạn dặm, sáng tạo ra trận pháp mới cũng khiến người khác phải vỗ tay ca ngợi. Đây cũng là nguyên nhân mà môn phái nhiều người như vậy lại tâm phục khẩu phục chịu để quản lý. Lý Hà Việt chẳng qua chỉ dựa vào việc có nhiều năm quan sát thực chiến hơn mà thôi, nếu sửa đổi, biết phải sửa như thế nào.

      “Sao ngươi lại mất hứng?” Lý Hà Việt thấy trong mắt thầm nhuộm vẻ ưu sầu, kéo qua bên, lấy ra cái ống đồng tinh xảo từ trong y phục – “Này! Vừa mới có thư nhà gửi tới!”

      Kỷ Nam nhất thời phấn chấn lên, ngay cả cặp mắt màu nâu cũng sáng hơn vài phần.

      phen đoạt lấy ống đồng, vặn mở, lấy ra thư nhà được thắt gọn bên trong, dựa vào ánh trăng và cây đuốc sáng sân tập võ, đọc đọc lại tờ giấy nho kia nhiều lần. Lý Hà Việt thu vào trong mắt dáng vẻ vui mừng của người hơi cúi đầu kia, tự chủ được cũng cười theo.

      Nhưng mà vui mừng chưa được bao lâu, thần sắc Kỷ Nam lại ảm đạm, nắm chặt thư nhà, khẽ nâng mắt nhìn về hướng Dạ quốc, trong miệng khẽ lẩm bẩm câu: “Lần này, nhất định phải thông qua a…….”

      *****

      Cốc chủ đương nhiệm của Ám Dạ cốc là huyền thoại.

      Trong bốn mươi chín môn phái của Ám Dạ, người từng được thiên hạ quảng cáo rùm beng rằng chuyện gì cũng biết – môn chủ của Bạch Trạch môn phái từng tính toán, hơn trăm năm qua cốc chủ của Ám Dạ đến nay có bốn người đảm nhiệm, trong hơn trăm trận “Phá Dạ”, tổng số lần tiếp nhận khiêu chiến nhiều như biển sao.

      Tổng số môn chủ được xuất cốc trong tay ba vị cốc chủ trước là ngàn lẻ tám người, chia đều ra, mỗi vị cốc chủ hàng năm có khoảng sáu môn chủ thắng được trận.

      Mà vị cốc chủ đương nhiệm tiếp nhận chức vụ từ năm mười bốn tuổi, chủ trì Ám Dạ cốc đến nay được mười bảy năm, nhưng số môn chủ được xuất cốc trong tay tổng cộng là……………năm người.

      Hai người đầu tiên theo thứ tự là Bạch Trạch môn chủ và Nhai Tí môn chủ, sau khi thắng được, hẹn mà cùng bái lạy dưới chân cốc chủ, nguyện cả đời làm nô.

      Người thứ ba là tử y nam tử * thần bí, luôn mang chiếc mặt nạ màu bạc, hôm nào đó lén lút xông vào cốc, ở trong đêm tối thoải mái tự nhiên vượt qua cơ quan trận pháp danh chấn thiên hạ của Ám Dạ cốc, lấy thứ mà hơn trăm năm qua vẫn được nhiều đời cốc chủ Ám Dạ cốc bảo quản, vật này chưa từng có ai dám tiếp nhận – lệnh bài môn chủ Chu Tước.

      (* - nam tử áo tím)

      Chuyện này qua sáu năm, nhưng sáu năm qua, tất cả mọi người trong môn phái Chu Tước lên trời xuống đất tìm môn chủ của bọn họ, mà đến nay vẫn có chút tin tức nào.

      Người thứ tư là Quốc sư của Dạ quốc, dùng bát quái diễn toán mà giành được thắng lợi. Nhưng sau khi thắng bởi vì tinh tư kiệt lực*, nên phải náu năm mới trở lại Dạ quốc.

      (* - cạn kiệt tinh lực).

      Người cuối cùng vô cùng nổi tiếng, chính là võ lâm minh chủ nay. Ở Phá Dạ đánh trận khiến cho được nổi danh từ đó, cũng khiến kiệt lực nôn ra máu ngừng ngay tại đó.

      Người thứ ba tìm ra tung tích nên đề cập tới, hai môn chủ Bạch Trạch và Nhai Tí, người biết trước được chuyện của thiên hạ ba trăm năm về sau là Bạch Trạch, người chuyên về thuật ám sát chính là Nhai Tí. Người trước trở thành tai mắt của cốc chủ, người sau lại khiến cho triều đình và chốn võ lâm ai dám bất kính với Ám Dạ cốc dù chỉ là chút. Hai người bọn họ làm thế nào lấy được vị trí môn chủ, trong lòng Kỷ Nam hiểu .

      Quốc sư Dạ quốc và võ lâm minh chủ Kỷ Nam chưa từng được gặp, nhưng khi ở nhà cũng thường xuyên được nghe . Con cháu võ lâm ở trong cốc lại càng thích đàm luận về vị võ lâm minh chủ có phong thái thần tuấn, Kỷ Nam nghe quá nhiều. Hai người đó đều là người tài năng kinh diễm tuyệt thế. Buổi sáng hôm đó, cả hai vị tài năng tuyệt thế này đều thắng rất chật vật, vậy phải làm sao mới có thể thắng được vị cốc chủ huyền thoại này đây?

      Cái vấn đề này quấy nhiễu Kỷ Nam suốt năm năm, cứ mỗi năm khi chuẩn bị tới “Phá Dạ”, lại càng lo lắng hơn, đến mức đêm cũng ngủ ngon.

      *****

      Bây giờ là đầu xuân, nên nước vô cùng lạnh!

      Mặc dù ở giữa đường Dung Nham dùng nội lực hong khô quần áo ướt sũng của A Tùng, nhưng tiểu tử kia vẫn bị nhảy mũi ngừng, sau khi trở về, lập tức bị cảm. Dung Nham tự tay sắc thuốc cho , A Tùng sợ đắng, nhất định chịu uống, cuối cùng Dung Nham nửa dùng vũ lực uy hiếp, nửa lừa gạt dụ dỗ, bóp mũi rồi đổ thuốc vào miệng .

      Thiếu niên xinh đẹp bọc ba lớp chăn bông ngồi giường, hàng mi rũ xuống, mặt mày run rẩy. vừa uống thuốc, nên trong miêng ngậm mứt cho đỡ đắng, mùi thơm tỏa ra, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng giận dữ - “Chờ đó cho ta! Ta nhất định phải………hắt xì!! Nhất định phải lột da con hổ đáng ghét kia!”

      Dung Nham ngồi luyện chữ bên bàn học trước cửa sổ, nghe thấy thế hơi kéo khóe miệng – “Đưa ngươi tới đây là để mở mang kiến thức, nhưng sao cả ngày lại chỉ biết trêu chó chọc mèo.”

      phải chó mèo! Mà là thối – lão – hổ! *” Thiếu niên kéo dài thanh , giọng ồm ồm đáng .

      (* Lẽ ra phải edit là “con hổ già đáng ghét”, nhưng mình thấy để vậy hay hơn =D)

      “Là cái gì cũng được! Ngươi đừng trêu chọc nữa! là con trai trưởng của Kỷ đại tướng quân, sau khi trở về chúng ta thường xuyên gặp mặt . Đến lúc đó còn ra cái thể thống gì?”

      “Khi nào chúng ta trở về?” Ra ngoài hơn nửa năm, thiếu niên cũng nhớ nhà, nghe Dung Nham nhắc tới, lập tức nghiêng đầu hỏi.

      phải tháng sau có tỷ thí hay sao? Tỷ thí xong lập tức .”

      “Năm nay sao? Ngươi chắc chắn năm nay được chứ?” – Con hổ đáng ghét kia võ công lợi hại như vậy, mà phải năm năm vẫn chưa thể ra ngoài được hay sao?

      Dung Nham trả lời, dường như tập trung vào luyện chữ.

      Mà thiếu niên kia hỏi xong, lập tức cảm thấy hối hận, cần thiết phải hỏi-----

      Ở trong mắt , tại ở đời, ngoại trừ cái kẻ điên bề ngoài biết nông sâu như thế nào ở Dạ quốc xa xôi kia, người lợi hại nhất chính là cái người đưa lưng về phía múa bút. Có lẽ Ám dạ cốc chủ tại là đệ nhất thiên hạ về văn thao võ lược đúng như trong lời đồn đại của mọi người, nhưng chỉ cần người trước mắt này muốn thắng, cõi đời này ai có thể là đối thủ của .

      Cho nên mới có được lệnh bài Thanh Long a.

      Người kia……..trước sau như , coi trọng nhất chính là .

      “Đúng. Ngươi nhất định có thể thắng.” – A Tùng nâng cằm khẳng định, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, mặt mày hớn hở - “Nhưng mà có lẽ con hổ đáng ghét kia thắng được. Ha ha………..Chúng ta có thể trở về, nhưng lại thể quay về!”

      Đúng lúc này Dung Nham hoàn thành bức chữ, thưởng thức phen, mới quay đầu lại, tùy ý cầm cây bút giữa ngón tay, gương mặt tuấn tú cười như cười, chậm rãi – “, lần này, có thể thắng.”

      A Tùng mới tin: “Làm sao có thể?!” Kỹ năng sở trường của Bạch Hổ môn phái là bày binh bố trận, những cái khác Kỷ Nam cũng so qua, và cũng đều bị thua.

      “Tất nhiên là có thể.” Dung Nham nhàn nhạt cười, trong đôi mắt phượng tà mị làm khuynh đảo ngàn vạn danh môn khuê tú ở Kinh thành, lóe lên ánh sáng khó lường khó tả: “Bởi vì ta muốn giúp .”

      Tác giả có lời muốn : Chậm nhất là cách ngày cập nhật, thỉnh thoảng cập nhật hàng ngày. Thời gian cập nhật là khoảng từ tám giờ đến chín giờ tối. Qua chín giờ nếu thấy ta cập nhật, cũng cần đợi thêm nữa.

      Vào trước V thu bình luận dài, viết xong đồng học chờ sau V gửi lại, ta trả lời.

      P/S: Gần nửa tháng thấy, nhớ nhung đại xám đồng học tới phất tay cái bá!
      ….

      Quần chúng: PIA! PIA! PIA! PIA! PIA! PIA!

      ….

      Đại xám dũng cảm cần cù che mặt đầy lệ chạy

      (Editor cũng có lời muốn : m.n cần chú ý đến mấy lời kia của chụy tác giả đâu, ta cũng chả hiểu bà ý gì cho lắm ╮[╯▽╰]╭ )

      Hết chương 1.
      Last edited by a moderator: 31/10/15
      Mai Trinh, Trâu, Thanh Hằng2 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ hai:

      --- ----

      Dung Nham hơi cười cười, ngẩng đầu nhìn về hướng người phát lệnh kia, chỉ thấy mặt Kỷ Nam bụi đất sặc sỡ, riêng có đôi mắt là trong suốt, ánh mắt giận mà uy, tỏa ra luồng hạo nhiên chính khí mà chỉ có người làm tướng lĩnh quân đội mới có. Mặc dù còn trẻ tuổi và gầy yếu, mặc dù nhìn vào trong mắt có vẻ chật vật, nhưng khí thế lại bị giảm chút nào, tiếng khẩu lệnh là có thể cưỡng chế đám người như mãnh hổ vừa bị chọc giận.

      Quả đúng là con cháu Kỷ gia, có phong độ của đại tướng. Như vậy, có lẽ chính là .

      --- -----

      Giúp ?

      Giúp con hổ đáng ghét kia?

      Giúp con hổ đáng ghét mà nhìn vừa mắt kia?

      Giúp con hổ đáng ghét nhìn vừa mắt, hay khi dễ , ngày hôm qua còn đẩy xuống nước?

      Giúp con hổ đáng ghét nhìn vừa mắt, hay khi dễ , ngày hôm qua đẩy xuống nước, còn hại phải uống thuốc đắng?

      Người nào đó nở nụ cười xinh đẹp mà ác liệt---- -----Nằm, mơ, !

      Giữa trưa, người của Bạch Hổ môn phái ăn cơm xong, lúc này sân luyện võ tập luyện, khí thế ngất trời đến mức quỷ rống quỷ kêu.A Tùng che miệng khom lưng, mũi chân điểm cái, lặng yên tiếng động từ tường viện bay qua.

      Bay qua tường xong, như làn khói vào phòng bếp, Đông lật lật Tây sờ sờ, dưới bếp chỉ còn dư lại mâm bánh bột mì nguội ngắt. gặm cái, hương vị tệ----ưm, vậy cũng đừng hạ thuốc. ôm mấy cái còn dư vào trong ngực, vừa ăn vừa ra bên ngoài dạo.

      Từ phòng bếp lần mò mạch đến nội viện, cửa sổ giấy của mỗi gian phòng đều bị chọc thủng lỗ, lần lượt nhìn vào trong. Trong phòng, quân trang đều được gấp theo tiêu chuẩn, giống nhau như đúc, chút đồ vật trang trí dư thừa cũng có. lục soát từng gian , rốt cuộc vẫn thể tìm ra con hổ đáng ghét kia ngủ gian nào.

      Y – nha – là tức chết người ta mà!

      Thiếu niên nuốt vào miếng bánh mì cuối cùng, từ trong hành lang nhảy lên, ra ngoài. trung dồn sức lộn nhào mấy cái, nhân lúc trong viện có ai, động tác nhanh như chớp, chạy tới chạy lui lúc nào dừng chân, chà đạp vườn hoa xinh đẹp thành đống hỗn độn.

      Nụ hoa đầu xuân kiều diễm bị giày xéo, nhổ tận gốc, gốc hoa dính bùn đất vô tội bị văng lên trung, khi rơi xuống cả hoa lẫn bùn đất đều nát bươm, rơi vãi khắp nơi làm cho tiểu viện vốn sạch ngăn nắp trở nên rối tung rối mù. Thiếu niên cảm thấy tình cảnh này có chút thú vị, dưới chân càng thêm cần mẫn, cố ý làm chuyện xấu với vườn hoa, chỉ chốc lát sau phá hủy hoàn toàn vườn hoa.

      Ai ngờ, phía dưới luống hoa cũng hoàn toàn là bùn đất. Thiếu niên đề phòng, dùng sức đạp xuống, bàn chân bị đau. nhe răng trợn mắt cúi đầu nhìn, phát dưới tầng bùn đất kia là cái chậu hoa , xem ra lúc đầu, hoa cỏ trong vườn đều mọc ra từ cái chậu hoa này, kéo chậu hoa ra, phía dưới là phiến đá rất dày.

      Thiếu niên co chân lên, dùng sức nhảy xuống vài lần, có tiếng khấu, khấu, khấu mơ hồ vang lên-------- ra bên dưới có khoảng rỗng!

      Lúc này nảy sinh lòng hiếu kỳ, hứng thù chơi đùa càng nhiều, lập tức đứng sang bên cạnh chậu hoa, xắn tay áo định xê dịch phiến đá. Nhưng thử dùng mười phần công lực cùng làm phiến đá kia di chuyển chút nào.

      bĩu môi, lấy ra cái búa khảm đá quý màu đỏ vô cùng tinh xảo từ bên hông ra, vẽ vòng tròn xung quanh phiến đá, sau đó bổ nhát, thế nhưng lại dễ dàng cắm được cái búa vào phiến đá kia! Tiếp theo quát to tiếng, tay dồn lực, lập tức mở được phiến đá vừa dày vừa nặng kia.

      Phía dưới quả cái mật thất a! Con hổ đáng ghét kia đứng ở bên trong, ngẩng đầu sợ hãi nhìn a!

      Hắc, hắc, hắc!!!

      được xuống!” Kỷ Nam thất kinh hét lên, uốn mình cái, toàn thân phi lên , cố gắng ngăn thiếu niên cười to nhảy xuống.

      Nhưng muộn, lân thạch này quả giống như loại ghi trong sách, gặp ánh sáng là bốc lửa. Ngọn lửa màu lam lúc đầu chỉ là đám lửa nho , nhưng mà chỉ trong nháy mắt, bốc cháy cả vùng. Vốn dĩ chỉ có viên dạ minh châu chiếu sáng yếu ớt bên trong mật thất, bỗng nhiên lam quang đại phóng*, dị mà kinh khủng.

      (* - ánh sáng màu lam bị khuếch đại)

      Kỷ Nam vốn mạnh mẽ cản lại thiếu niên, lại bị sức lực của lúc lao xuống đánh thẳng vào thân mình nên bị ngã ra. Cũng may thiếu niên suy nghĩ nhanh nhẹn, lanh lợi hơn người, vào lúc này biết tình ổn, ngay lập tức trở tay ôm lấy Kỷ Nam, cần nhiều lời, hai người bốn chân cùng lúc hung hăng đạp thạch bích cái, cùng nhau chạy ra ngoài.

      Bọn họ mời vừa từ bên trong động dưới phiến đá phi thân lên, dưới lòng đất lập tức truyền đến tiếng nổ như bị bóp nghẹt, trong nháy mắt địa động thiên diêu *, sóng nhiệt từ bên trong cửa động cuốn theo mảnh vụn đất đá phun trào ra bên ngoài, phá hủy toàn bộ đình viện dễ như trở bàn tay.

      (* rung chuyển đất trời.)

      Kỷ Nam cùng thiếu niên ôm nhau rơi xuống đất, lăn vài vòng mới chật vật dừng lại.

      Sống sót sau tai nạn!

      Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn của người trong Bạch Hổ môn phái, nhưng trong tai hai người cứ vang lên tiếng “Ông ông” ngừng, trong lúc nhất thời chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của đối phương ở bên tai…

      Sau lúc lâu, A Tùng mới run run rẩy rẩy quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ở vị trí mà vừa mở phiến đá kia, bây giờ bị nổ thành cái động to, tối om, còn bốc lên làn khói màu trắng, quả giống như con quái miệng rộng đáng sợ muốn cắn người…

      “Ách…” buông ra hai tay mới vừa rồi còn ôm chặt Kỷ Nam, người luôn luôn sợ trời sợ đất như , hiếm khi sợ hãi mà ngập ngừng – “Cái…Cái động này là to a…ngươi mau nhìn a…Ha hả ha hả…”

      bên vừa vừa cười khan, bên lại từ từ thụt lùi về phía sau.

      Kỷ Nam bình thường mặt chút thay đổi, lúc này nhìn cái động kia xong, híp mắt cái, quả quyết nhào tới … Chỉ thấy Kỷ Nam tức giận ngay cả chiêu số võ công cũng cần, hai tay hung hăng bóp cổ hài tử kia, mãnh liệt lay động hồi.

      ***

      Lúc Dung Nham chạy tới, chỉ thấy đám hán tử Bạch Hổ môn phái ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, vây thành vòng tròn, đều là dáng vẻ tay chân luống cuống.

      Ở trung tâm, tiểu thư đồng xinh đẹp giống như nữ tử nhà bị Bạch Hổ môn chủ quần áo rách tả tơi cưỡi người. người vẻ mặt đưa đám ra sức gào lên, người khác tức giận đến mức mặt mũi vặn vẹo vung nắm đấm. đầu mặt cả hai người đều dính đầy đất, chật vật chịu nổi.

      Lý Hà Việt đứng trước mọi người.

      Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Nam mất khống chế như vậy.

      Cả Dạ quốc đều biết hai vợ chồng Trấn Nam Vương cùng Vương phi kiêm điệp tình thâm*. Kỷ Nam là nhi tử con vợ cả duy nhất do Vương phi sinh, ngày hôm đó sau khi sinh, Trấn Nam Vương liền tuyên bố chính là người nối nghiệp tiếp theo của Kỷ gia cùng Kỷ phủ. Kỷ Nam mang theo ánh hào quang và áp lực cứ như vậy mà lớn lên. Trước tám tuổi, được đệ nhất thần tướng Trấn Nam Vương Dạ quốc mang theo bên mình, đích thân dạy dỗ. Từ lúc vừa mới hiểu chuyện, luôn trầm tĩnh chững chạc, như ông cụ non. Lý Hà Việt lớn lên cùng , vẫn chưa bao giờ trông thấy càn rỡ cười to lần nào.

      (* - có thể hiểu nôm na là tình cảm sâu đậm.)

      Dùng quyền cước có chương pháp gì để hả giận như vậy lại càng… thể tin nổi.

      do dự có nên tiến lên giải cứu thiếu niên xinh đẹp đáng thương kia hay , khóe mắt hơi dừng lại, bạch y bóng dáng* tách mọi người ra, từ từ vào, còn chưa kịp nhìn làm thế nào, thấy ôm Kỷ Nam tức giận đến mức muốn hủy thiên hủy địa, nhàng đặt sang bên.

      (* - bóng người mặc quần áo màu trắng.)

      A Tùng bỗng cảm thấy người , mắt liếc thấy có cứu tinh đến, nhất thời mím môi “Oa” tiếng, thiếu chút nữa khóc to.

      Dung Nham đỡ dậy, chỉ thấy cả người toàn là bùn đất, mặt tay cũng bị đá vụn cắt vào. Máu cùng bụi đất sau khi nổ tung trộn lẫn lộn vào nhau, vẽ nguệch ngoạc như gà bới lên gương mặt bé vốn có thể coi là tuyệt sắc.

      Dung Nham cầm chặt cổ tay , bất đắc dĩ thở dài, “Có bị thương ở chỗ nào ? Có cảm thấy chỗ nào rất đau ?”

      “Chỗ nào cũng đau!” Đáy mắt thiếu niên đong đầy nước mắt. Từ lúc nào cũng nghịch ngợm gây , nhưng bên cạnh lúc nào cũng có người che chở, bao giờ gặp phải tình cảnh tìm được đường sống từ chỗ chết như hôm nay đâu?

      Lúc này gặp được người thân, vừa sợ hãi vừa ủy khuất, thiếu chút nữa bật khóc.

      Nhưng hít mũi cái, nhịn xuống, rồi lập tức xoay mặt lại nhìn Kỷ Nam mặt mũi cũng đầy bụi bẩn như thế, rụt rè hỏi, “Ngươi…. bị sao chứ?”

      Kỷ Nam chỉ vào gương mặt đầy bụi đất của , nghiêm mặt nhìn về phía Dung Nham, hai mắt như muốn phun lửa, “Dung công tử! Ngày hôm qua ta vừa mới dặn dò ngươi trông chừng hạ nhân nhà ngươi cho tốt. Vì sao hôm nay lại chạy tới chỗ chúng ta?”

      Dung Nham lấy chân khí thăm dò vào cơ thể thiếu niên, di chuyển vòng, thấy lo ngại mới yên lòng. Nghe Kỷ Nam tức giận chất vấn như vậy, mắt cũng ngước lên, điềm nhiên như cười nhạt, “Đúng vậy a, xin lỗi.”

      Người này!

      Kỷ Nam choáng váng hồi.

      Những thứ lân thạch kia là tâm huyết cả năm của , cũng là hi vọng xuất cốc của trong năm nay. Bây giờ tất cả bị phá hủy như vậy, câu “Xin lỗi” có thể đền bù được ? Lại còn đúng lý hợp tình như vậy!

      Mọi người trong môn phái ngọn nguồn, nhưng có thể thấy được môn chủ bị chủ tớ hai người kia chọc tức đến nỗi sắc mặt trắng bệch, nên lời, nhất thời bất chấp tất cả múa khởi binh khí vây đánh hai người, nếu cho lời giải thích được rời .

      Dung Nham đợi bọn họ đến gần động thủ trước, chỉ thấy nhàng vung tay áo xuống, vân đạm phong khinh quăng tráng hán nắm hai lưỡi búa ra ra.

      Mọi người đều sững sờ, sau giây phút yên lặng như tờ, quần chúng xúc động phẫn nộ, lần này chần chờ gì nữa, xông lên tới tấp.

      “Bình tĩnh!” Chỉ tiếng, tất cả mọi người dừng lại tại chỗ.

      Dung Nham hơi cười cười, ngẩng đầu nhìn về hướng người phát lệnh kia, chỉ thấy mặt Kỷ Nam bụi đất sặc sỡ, riêng có đôi mắt là trong suốt, ánh mắt giận mà uy, tỏa ra luồng hạo nhiên chính khí mà chỉ có người làm tướng lĩnh quân đội mới có. Mặc dù còn trẻ tuổi và gầy yếu, mặc dù nhìn vào trong mắt có vẻ chật vật, nhưng khí thế lại bị giảm chút nào, tiếng khẩu lệnh là có thể cưỡng chế đám người như mãnh hổ vừa bị chọc giận.

      Quả đúng là con cháu Kỷ gia, có phong độ của đại tướng.

      Như vậy, có lẽ chính là .

      “Thỉnh công tử lập tức mang hạ nhân của mình về, quản giáo cho cẩn thận. Nếu còn có lần sau---- ---- Bạch Hổ môn phái muốn đối địch với Thanh Long môn phái, nên đành phải nhờ Cốc chủ phân xử.” Kỷ Nam hoàn toàn khôi phục tỉnh táo, lạnh lùng mà khách khí .

      Thiên chức của quân nhân là thủ hộ, chuyện ngày hôm nay nhiều lắm chỉ được xem là thù riêng. tại thống lĩnh người trong môn phái tập võ luyện trận, tương lai còn phải dẫn thiên quân vạn mã ra chiến trường thủ hộ Dạ quốc. Nếu như ngày hôm nay vì tư nộ* của bản thân mà làm rối loạn lòng quân, như vậy sau này sao có thể quân quy** được nữa?

      (* - tức giận cá nhân.)

      (** - luật lệ, quy định trong quân đội.)


      Trong mắt Dung Nham lúc này lại tăng thêm chút tán thưởng, cố ý khiêu khích nữa, khẽ gật đầu với Kỷ Nam chắp hai tay ngưng thần tĩnh khí, rồi đỡ tiểu thư đồng xinh đẹp hai mắt đẫm lệ rời .

      ***
      Last edited by a moderator: 31/10/15
      Mai Trinh, Trâu, Thanh Hằng2 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương thứ hai (tiếp):

      Editor: salemsmall

      ***

      Trong viện, đám người trong môn phái dọn dẹp.

      Nháo ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng cốc chủ cũng phái người tới hỏi han. Ngược lại, nhóm lớn người của Bạch Trạch môn phái cách đó xa giúp đỡ quét dọn và hồi phục viện, dĩ nhiên cũng hỏi thăm được toàn bộ thông tin từ đám hán tử nhanh mồm nhanh miệng của Bạch Hổ môn phái.

      Lối vào mật thất ở dưới lòng đất bị nổ sụp, có lẽ trong thời gian ngắn thể sử dụng được. Kỷ Nam dứt khoát nhảy từ mặt đất xuống dưới hố kiểm tra xem xét. ngoài dự đoán, những thứ lân thạch mà vất vả mới lừa được mọi người để lấy được bị tiêu hủy hoàn toàn.

      Lỳ Hà Việt chờ lên, vội vàng kéo lại hỏi, “Tiểu Tứ, ngươi có bị thương ?”

      Kỷ Nam lắc đầu, dùng sức mím mím môi, thấp giọng , “ ra ta sơ suất, ngờ mật đạo quanh co khúc khuỷu dài như vậy mới tới mật thất, lại còn ở dưới viện.”

      Lý Hà Việt nhíu chặt lông mày, oán hận mắng thiếu niên phá phách kia trận, Kỷ Nam nghe xong càng thêm phiền lòng, xoay người ra cửa.

      ***

      Ban đêm, ánh trăng sáng vô cùng, phong cảnh Ám Dạ cốc đúng là thua kém cái danh hào vang vọng của nó. Viễn sơn cận thủy* trong cốc cũng đọng lại vô cùng yên tĩnh dưới ánh trăng, quả là như thi như họa.

      (* - non xa nước gần.)

      Lân thạch chỉ có thể đào được ở dưới mặt đất mấy trượng, ở nơi núi sâu có bóng cây che mát, chỉ cần tiếp xúc với ánh sáng hơi mạnh chút cũng khiến nó bốc cháy rồi phát nổ, sức mạnh vô cùng lớn. Sau khi Kỷ Nam đọc được từ cuốn sách cổ rách nát ở trong cốc, tìm kiếm lâu mới tích được chút như vậy, dự định dùng số đó trong trận pháp vừa mới sáng tạo ra, trong trận chiến “Phá Dạ” năm nay ít nhất có thể nắm chắc ba phần.

      Giờ mất rồi!

      Trong lòng Kỷ Nam bực mình nên lời, sử dụng chút khinh công, di chuyển mấy cái vách đá, leo lên đỉnh núi Dạ Lan. Dõi mắt nhìn về nơi xa nhất, vẫn chỉ thấy hình ảnh hư vô của kinh thành Dạ quốc xa xôi.

      Năm năm a, năm năm rồi chưa về nhà!

      Sau lưng truyền đến tiếng bước chân cố ý đạp gãy cành cây khô, Kỷ Nam thu lại tâm tình nơi đáy mắt, nghiêng mặt lạnh lùng , “Dung công tử đúng là chỗ nào thấy mặt!”

      Dung Nham chậm rãi ra từ sau gốc cây, vẫn là áo bào màu xanh nhạt như cũ, nơi ống tay áo dùng kim tuyến thêu con bàn long* bốn móng vừa tinh xảo vừa xa hoa. Vạt áo y phục đắt tiền như vậy chậm rãi lướt qua cành lá dây leo thấm sương đêm, trong đêm mùa xuân này, hiểu sao lại có cảm giác xa hoa lãng phí ấm áp mà chỉ ở kinh thành mới có.

      (* - rồng cuộn mình.)

      ấm áp này càng khiến cho người ta thêm tư niệm kinh thành.

      ***

      Kỷ Nam xoay mặt .

      Dung Nham dừng lại, đứng cách tới trượng, chậm rãi mở miệng, “Trước khi ta tới Ám Dạ cốc, từng được gặp Kỷ đại tướng quân lần.”

      Nghe vậy, Kỷ Nam xoay mặt lại nhanh như chớp, bất giác trợn to hai mắt nhìn , chờ tiếp.

      Nhưng cũng gì nữa, chỉ cười tủm tỉm nhìn Kỷ Nam.

      Kỷ Nam nhìn thấy chút trêu tức trong mắt , nhăn mày, sắc mặt lạnh lẽo xoay người muốn , Dung Nham nhanh nhẹn di chuyển hai bước chân chặn được đường của , lúc này cũng thừa nước đục thả câu nữa, “Kỷ đại tướng quân rất khỏe, uy vũ hơn cả ngày trước. Ta tán gẫu với ông đôi câu, mọi chuyện trong phủ cũng đều ổn.”

      Kỷ Nam thản nhiên “Ừ” tiếng, “Đa tạ Dung công tử mang đến tin tức, vậy ngài cứ từ từ thưởng thức ánh trăng này ! Tại hại trước bước!”

      “Kỷ Nam, ta có thể giúp ngươi.” Dung Nham nghiêng người cho qua, nhưng cũng đồng thời ung dung mà lạnh nhạt ném ra câu.

      Kỷ Nam cũng dừng bước.

      “Chuyện ngày hôm nay cũng bị lộ ra rồi, ngươi vẫn vọng tưởng có thể sử dụng áp trận lân thạch để thắng vì đánh bất ngờ hay sao?” Sau lưng , Dung Nham chậm rãi .

      Kỷ Nam quay đầu lại, trợn mắt hung ác nhìn cái, “Vậy phải trách người nào?!”

      “A… ra , chưa đến việc ngươi ở trong Ám Dạ cốc, khắp thiên hạ này, chuyện có thể giấu giếm được tai mắt của Bạch Trạch môn phái nhiều lắm. Ta nghĩ chín phần là cốc chủ sớm biết được chiêu trò của ngươi. Hôm nay, trước khi tỷ thí bị A Tùng vô ý phá hỏng, ra cũng phải là chuyện xấu với ngươi." Thấy Kỷ Nam nghe vậy quả nhiên dừng lại, ý cười bên khóe môi Dung Nham lại càng sâu hơn, "Kỷ Nam, ta cũng có địch ý."

      "Chủ tớ các ngươi hết lần này đến lần khác gây với ta, lẽ lại có hảo ý sao?" Kỷ Nam cười lạnh.


      "À." Dung Nham cười tiếng, "Ta cảm thấy đây có lẽ là duyên phận ?"

      Gương mặt lúc nào cũng nghiêm túc của Kỷ nam giờ đây khẽ biến, khóe miệng hơi giật giật cái.

      "Bạch Hổ là thượng cổ thần thú thủ hộ, trong môn phái am hiểu nhất là phòng thủ, điều khiển và suy diễn trận pháp, nhưng chỉ vì lệnh bài Bạch Hổ môn phái được nhiều thế hệ người Kỷ gia nhất mạch truyền thừa, cho nên binh pháp chiến thuật dần dần được tích hợp trong đó." Dung Nham chậm rãi , "Kỷ Nam, ngươi cũng vào cốc năm năm rồi nhỉ? Ta tin tưởng dựa vào tư chất thông minh của ngươi, mọi kỹ năng kết trận binh pháp trong cốc này, ngươi cũng thông thạo đến tám chín phần. Ta tin rằng ngươi hiểu hơn bất cứ ai rằng, cho dù ngươi có phát huy "Thủ" đạt đến trình độ siêu phàm như thế nào nữa,nhưng nếu như có "Công", ngươi thể thắng được cốc chủ."

      Những điều này trong lòng Kỷ Nam biết từ lâu, nhưng chưa từng thảo luận với người cùng địa vị, tự mình suy nghĩ rất ràng chuyện này. Hôm nay bị Dung Nham ra, nội tâm khỏi bị chấn động mạnh.

      "Kỷ Nam, nhiệm vụ của người Bạch Hổ môn phái là "Thủ hộ", mà lý do ban đầu Ám Dạ cốc tồn tại cũng chính là vì hai chữ "Thủ hộ" này, ngươi định dùng duy nhất phương pháp "Thủ hộ" trong bốn mươi chín phương pháp để thắng cốc chủ, chắc chắn thể nào thực được. Trong nhiều thế hệ môn chủ Bạch Hổ cũng chưa từng có người nào dùng sở trường của bản môn phái để giành được lệnh bài Bạch Hổ." Dung Nham nhanh chậm , "Phụ thân của ngươi Kỷ đại tướng quân cũng vậy, lúc ông thắng được cốc chủ tiền nhiệm dùng võ nghệ gia truyền của Kỷ gia các người, chính là Phương Thiên kích* mà nay truyền cho ngươi."

      (* kích: loại vũ khí cổ.)

      Ánh mắt Kỷ Nam khẽ động, nhếch môi, nhìn Dung Nham, trầm giọng hỏi: "Ngươi là người Dạ quốc à? Theo ta được biết, trong số các đại thần vương hầu Dạ quốc có ai họ Dung."

      Dung Nham gật đầu, vẫn cười tủm tỉm như cũ, "Ta là người Dạ quốc."

      Kỷ Nam thấy né tránh vấn đề thứ hai, cũng tiện truy hỏi nữa, trầm ngâm trong chốc lát, dùng sức mím môi cái, thản nhiên mở miệng, : "Ta biết...Chỉ dùng kỹ năng của Bạch Hổ môn phái đúng là thể thắng được cốc chủ. Nhưng từ ta được học những thứ này, so với những cái khác, chuyện liên quan đến bày binh bố trận, ta có thể nắm chắc hơn chút."

      Lời này rất hay, rất uyển chuyển.

      Nhưng cho cùng vẫn còn tính khí của thiếu niên, nên căn bản muốn mở miệng cúi đầu nhờ người khác giúp đỡ là có khả năng.

      Dung Nham khẽ gật đầu, có thể khiến thiếu niên thiên tài kiêu ngạo này hơi khuất phục là chuyện dễ dàng, như thế này cũng tốt lắm rồi.

      Sau khi Kỷ Nam ra lời có ý nhượng bộ này, vẫn dám ngẩng đầu lên, lâu sau nhìn về phía xa, bất chợt mở miệng hỏi: "Vì cái gì mà ngươi phải giúp ta?"

      Nhìn qua Dung Nham cũng phải kẻ thích xen vào việc của người khác.

      Nghe hỏi, Dung Nham cười rộ lên, cũng trả lời mà hỏi ngược lại: "khinh công của ngươi rất tốt, ràng hôm nay ngươi có thể rút lui khỏi địa đạo trước, nhưng tại sao lại mạo hiểm ở lại cứu A Tùng?"

      "Tổ huấn của Kỷ gia: Cả đời giết chết tất cả những kẻ đáng chết." Kỷ Nam trả lời đơn giản.

      Kỷ gia tồn tại vì mục đích thủ hộ con dân khắp thiên hạ, cho dù hôm nay có ghét thiếu niên kia nữa, cũng tuyệt đối thể nhìn vô tội chết oan.

      "Tốt lắm." Ánh trăng như nước, con ngươi như mực. Dung Nham nhìn ánh trăng chiếu sáng cả cốc, mỉm cười chậm rãi gật đầu, "Ta chính là muốn những kẻ đáng chết kia có thể sớm có ngày thấy được phong thái của Kỷ tiểu tướng quân."

      Tác giả có lời muốn :

      Dung Nham phải là Dung Nham, A Tùng cũng phải là A Tùng~

      Những đồng học vỗ về khen ta "Năng văn năng võ", các ngươi là người tốt!

      Bóp tất cả những ai phản bác, chửi bới ta là đứa trẻ hư "Ham ăn ham ngủ" thành từng giọt .

      PS: Đây là khởi đầu của ngôn tình a, làm sao có thể viết BL...Muốn viết BL cũng để Duệ Duệ và tiểu Thạch đầu xung phong a! Thiên tài mặt than Thụ vs. ngây thơ được tự nhiên công~ che mặt.... Ta bắt đầu lăn lộn đầy đất...

      ***

      Hôm nay cập nhật sớm chút, có thấy vui mừng hay ? Có muốn khen ta xung động hay ?

      Tao bao lang bảo muốn 360 có góc chết...Các ngươi hiểu mà.

      Editor cũng có lời muốn : Lại lần nữa khuyên các bạn đừng để ý đến mấy lời kia của chị tác giả TT.TT


      Hết chương 2.
      Last edited: 31/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :