1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khanh Thật Hung Hãn: Thải Tử Phi Đào Hôn - Mê Hoặc Giang Sơn (Update C48.1)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Khanh hung hãn: Thái tử phi đào hôn

      [​IMG]

      Tác giả: Mê Hoặc Giang Sơn
      Thể loại: Xuyên , tranh đoạt thiên hạ, cực hài
      Số chương : 301 chương (4 quyển & 6 ngoại truyện)
      Nguồn convert: Rich92 - Tangthuvien
      Bìa: Nước Xanh
      Edit: bóng gió
      Beta: Ishtar


      [​IMG]

      Văn án
      Phượng Khuynh Hoàng là truyền nhân của cổ võ thế gia thế kỷ 21. Thân mang trong mình tuyệt kỹ, thông minh tỉnh táo. Tình cờ xuyên lại bị đá cước bay lên?

      -- Đây là muốn sống nữa sao?

      Quân Kinh Lan - thái tử tôn quý của Bắc Minh quốc, thay đổi như chong chóng, có bệnh khiết phích nghiêm trọng. Nữ nhân này dám nhìn lén tắm, lại làm bẩn nước tắm của , cuối cùng còn dám hỏa thiêu tẩm cung của ?

      -- Lá gan này lớnthật!

      Gì? nghiệt này lại là thái tử điện hạ tôn quý? Khụ, mặt mũi tuy đáng quý, nhưng sinh mệnh mới quan trọng nhất, nàng vẫn nên thu dọn hành trang chạy trốn thôi……

      Đoạn ngắn:

      [Thái tử gia sợ vợ?]

      “Gia, ngày hôm trước An quận vương cùng Cung thân vương uống rượu say, sau đó nghị luận sau lưng ngài!”

      Nam tử dựa vào nhuyễn tráp, mắt nheo lại khẽ động, khóe môi gợi lên, ánh mắt mang theo hứng thú: “Nghị luận gia cái gì?”

      ngài sợ vợ, mỗi lần nhìn thấy thái tử phi giống như con chuột ” ám vệ run run mở miệng.

      “À”, mấy thú vị, gẩy gẩy móng tay để ý lắm.

      Ám vệ kinh ngạc: “Gia, có người xấu sau lưng ngài. Ngài tức giận sao?” Sao hôm nay chủ tử lại hào phóng như vậy?

      Người nọ để ý chút nào, lật lật tấu chương, lười biếng : “ Tức giận cái gì? Đây vốn là !”

      “…”

      Ngày thứ hai, tin tức quan trọng: An quận vương và Cung thân vương bị vương phi phạt quỳ trước cửa. Sợ vợ thế này mất hết thể diện nam nhân!

      Ám vệ gì mà nhìn chủ tử: “Gia, phải ngài tức giận sao?” tức giận vì sao lại chỉnh hai vị vương gia thành như vậy?

      Nam tử nhếch môi, híp mắt mỉm cười, ngữ điệu sâu kín: “Tuy rằng bọn họ , nhưng gia có cho phép bọn họ ra. Ngươi phải biết rằng, nếu bên ngoài có lời đồn gia sợ vợ, thái tử phi cảm thấy hình tượng ôn nhu của nàng bị tổn hại, nhất định mất hứng!”

      Ám vệ oán thầm, gia, ngài thành như vậy rồi, thái tử phi còn có thể ôn nhu sao?

      Ghi chú: truyện này nam chính cường, nữ chính giỏi giang, tranh đoạt thiên hạ, khôi hài cùng cảm động.
      Nhân vật chính: Quân Kinh Lan, Phượng Khuynh Hoàng.

      :yoyo69: :yoyo69: :yoyo69:

      P/s: Đây là lần đầu mình edit truyên nên còn nhiều sai sót, mong các bạn góp ý.
      Truyện này có người làm rồi nhưng đến chương 51 dừng, biết là có làm nữa nên mình làm lại từ đầu.

      Mong các bạn ủng hộ!
      :yoyo51: :yoyo51: :yoyo51:


      [​IMG]
      [​IMG]
      MỤC LỤC

      Quyển 1: Thái tử gia uy vũ
      Quyển 2: Thái tử phi hung hãn
      Last edited: 22/8/16
      saoxoay, JZii, Huyềnpluss15 others thích bài này.

    2. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      Thảo nào t đọc văn án quen quen, cố lên nàng nhé:yoyo45:
      Huyềnpluss, Cố Huân Nhiênbóng gió thích bài này.

    3. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 1: mỹ nhân trời giáng, cước bay lên.

      “Phật tổ a, thỉnh ngài nhất định phải phù hộ cho ông chủ của ta bị sét đánh chết!” khuôn mặt trái xoan, chân mày lá liễu, ngũ quan Tinh xảo, tóc dài tới thắt lưng, quỳ gối giữa chùa, vóc dáng tiều tụy cầu nguyện với tượng Phật.

      Phía sau, cũng bằng tuổi gì chỉ nhìn cử chỉ của hít sâu hơi, quay đầu nhìn về miếu Thương Sơn. Nhìn lúc lâu bỗng nhiên có cảm xúc muốn rơi lệ. Người quỳ trước nguyền rủa ông chủ kia chính là đồng nghiệp với , cũng là người được lệnh phải ngầm bảo vệ, đại tiểu thư, truyền nhân của cổ võ thế gia Phượng Khuynh Hoàng. Nhưng mà, ai có thể cho biết vì sao đầu năm nay bảo vệ người gian khổ, giả thành đồng nghiệp theo, cùng ấy tan tầm thôi, cuối tuần nào cũng muốn lên núi với ấy nguyền rủa ông chủ?

      lúc trong lòng tự hỏi trời xanh là lúc người nọ rốt cục cũng nguyền rủa xong, đứng dậy, hai tay tạo thành chữ thập, vái vái rồi cắm ba cây nhang vào bát hương. Sau đó quay đầu, còn thấy bộ dáng tiều tụy của đâu, cười mở miệng : “Tử Lăng, chúng ta thôi!”.

      Mục Tử Lăng ai oán thở dài hơi, mở miệng khuyên nhủ: “Khuynh Hoàng, chúng ta cần cuối tuận nào cũng đến đây nguyền rủa ông chủ, cậu có biết leo núi mệt muốn chết hay ?!”. xong lại trận rơi lệ đầy mặt. nàng này, nhất quyết chịu lái xe lên núi, muốn tự mình lên, như vậy mới thể thành ý cầu Phật.

      Phượng Khuynh Hoàng nghe vậy, ngẩng đầu nhìn trời, thở dài hơi, mới : “Nhưng nguyền rủa , trong lòng mình rất khó chịu. Hơn nữa gần đây đến mức nhịn được nữa rồi!” ông chủ chó chết, có việc gì chạy tới tìm thổ lộ, còn chưa kịp cự tuyệt bị vợ của hắt cốc cà phê, và kết quả tức giận hành hung vợ ông chủ, cuối cùng bị ông chủ giáng cấp, trừ tiền lương. Chuyện này hoàn toàn phù hợp khoa học.

      “Nhưng mà Khuynh Hoàng, cậu cứ ngại cực khổ đến nguyền rủa như thế, có tác dụng sao? Chúng ta đều nguyền rủa ba tháng rồi, cậu xem ông chủ của cậu đâu có chút dấu hiệu nào là bị sét đánh?” Mục Tử Lăng khuyên nhủ mở miệng.

      Phượng Khuynh Hoàng quét ngang liếc mắt cái: “Mình đương nhiên biết việc nguyền rủa này là vô dụng!”

      “Vậy cậu còn…” Mục Tử Lăng kinh ngạc há mồm, vốn tưởng rằng đối phương là ngu ngốc cho rằng nguyền rủa ông chủ có hiệu quả nên mới đến đây. Vậy mà.. biết vô dụng còn…Đây phải càng thêm ngu ngốc sao?

      là lãnh đạo của chúng ta. Xin hỏi, mình có thể đánh sao?” Phượng Khuynh Hoàng thản nhiên mở miệng hỏi.

      Mục tử Lăng lắc đầu: “ thể!”. Lần trước đánh phu nhân chủ tịch suýt nữa là bị đuổi rồi, còn đánh chủ tịch, đây phải là muốn làm nữa sao?

      “Nếu mất công việc này trong thời gian ngắn mình có thể tìm được công việc khác tốt hơn sao?” Phượng Khuynh Hoàng hỏi tiếp.

      Khách quan mà , nay công việc của các có đãi ngộ tương đối tốt, chỉ sợ trong lúc nhất thời khó có thể tìm được việc tốt hơn. Vì thế Mục tử Lăng lại lắc lắc đầu.

      “Vậy oán hận trong lòng nên phát tiết như thế nao?” Phượng Khuynh Hoàng rốt cục hỏi tới chỗ trọng điểm.

      Vì thế, Mục tử Lăng hiểu được. Đại tiểu thư vì muốn phát tiết oán hận nên đến đây. Nhưng hiểu được là chuyện, mà hiểu được rồi trong lòng bi thương càng sâu, vẻ mặt cầu xin : “Phát tiết oán hận thể dùng biện pháp khác sao? Cuối tuần nào cũng trèo non lội suối, ngàn dặm xa xôi đến nguyền rủa, mệt chết di a!”

      Phượng Khuynh Hoàng nghe vậy chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn cái, xoay người tính giải thích: “Nhưng…”

      Chỉ mới ra chữ, bỗng nhiên ngực cảm giác trận đau nhức. Cúi đầu liền thấy con dao đâm xuyên qua ngực. Phượng Khuynh Hoàng ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên xa lạ cầm dao đâm mình, vô cùng bình tĩnh hỏi: “Vì sao muốn giết ta?”

      Cơ hồ có người ngoài biết là người của cổ võ thế gia, cũng chưa từng kết thù, kết oán với ai. Cho nên cảm giác có người từ phía sau tới, cũng nghĩ nhiều, nào biết…

      Mục Tử Lăng cũng dám tin trừng lớn mắt. thiếu niên này thoạt nhìn như đứa trẻ mới vừa lên đại học, hoàn toàn ngờ thé nhưng ra tay giết người, cho nên…

      Mà tên bị Phượng Khuynh Hoàng hỏi, nhìn Phương Khuynh Hoàng lúc lâu mới lộ ra biểu tình thất kinh, khuôn mặt nhăn lại đoàn, vặn vẹo, đè ép, rốt cục nghẹn ra : “Thực xin lỗi, tôi giết nhầm người! tôi..tôi nhìn nhầm là bạn tôi, bạn tôi bắt cá hai tay…”

      “…” Phượng Khuynh Hoàng rất muốn chửi ầm lên, bất quá là tới nguyền rủa ông chủ, thé nhưng lại gặp cảnh giết người vì tình! Còn lại nhận sai người nữa chứ?!

      Thiếu niên kia cũng chưa từng giết người, nhìn cả người đầy máu, sắc mặt khủng bố, lại nhìn con dao mình vẫn nắm trong tay, tựa hồ hiểu được cái gì, bật ngược ra sau, sau đó ôm đầu, thét chói tai chạy như điên!

      Mục Tử Lăng cuối cùng cũng lấy lại phản ứng, chạy tới giúp đỡ Phượng Khuynh Hoàng, thất kinh mở miệng: “Khuynh Hoàng, cậu cố chống đỡ, mình lập tức đưa cậu bệnh viện!” Rồi nhìn về phía thiếu niên kia ánh mắt lạnh lẽo như bang, tràn đầy sát khí!

      Phượng Khuynh Hoàng nhìn thoáng qua ngực của mình, cầm lấy tay Mục Tử Lăng dặn : “Về sau, chuyện nguyền rủa ông chủ liền giao cho cậu!”

      Vừa xong, liền mất tri giác. Bên tai là giọng Mục Tử Lăng hoảng sợ gào thét…

      Bên trong cung điện nguy nga, tẩm cung to lớn như vậy đứng đầy cung nhân, xếp tới ngoài cửa thành đường cong thẳng tắp. Mà mặt các cung nữ đều mang theo nét cười vừa đủ nhiều cũng ít. Người người xinh đẹp, chính là tuyệt sắc mỹ nhân. Nhưng lại ai dám vì xinh đẹp mà kiêu ngạo, bởi vì trong phòng có nam tử tựa vào nhuyễn tháp, nhàn nhã lựa chọn y phục sắp mặc sau khi tắm.

      Người nọ nằm nghiêng nhuyễn trap, ngón tay thon dài như ngọc chống má hé ra khuôn mặt tuyệt mỹ, mi mục như kiếm, đôi mắt quyến rũ, than hình phô triển hết sức hoàn mỹ. Điều làm cho người ta kỳ lạ chính là giữa mi tâm dấu chu sa, phương hoa tuyệt đại, như đốt sáng lên ngàn dặm núi sông, mà lại chiếm hết thiên địa chúng tinh, xinh đẹp đến làm cho người ta dám nhìn gần, lại mang theo nét mị hoặc, kinh động lòng người.

      Người này chính là thái tử Bắc Minh vô cùng tôn quý, Quân Kinh Lan!

      Giờ phút này, cả người đều lộ ra vẻ lười biếng, mắt xếch hẹp dài khẽ nhếch, nhìn từng nhóm mỹ nhân cầm quần áo qua trước mặt. Mà trong điện, mỗi người dám chớp mắt cũng dám phát ra nửa tiếng thanh. Sợ làm Gia mất hứng lựa chọn quần áo. Bởi vì bọn họ ai có dung khí gánh vác hậu quả. Mỹ nhân thứ bốn mươi ba bưng khay qua, nam tử tháp rốt cục cũng hờn giận nhíu mi, thanh chậm rãi vang lên: “ trăm tú nương xuất sắc nhất Tô Châu thế nhưng cũng chế ra được quần áo gia thích. Tiểu Miêu Tử, ngươi gia có phải rất kén chọn hay ?”

      Lời này vừa ra, trong điện mọi người sắc mặt tái nhợt, vội vàng quỳ xuống: “gia, thỉnh ngài bớt giận!”

      Mà bốn mươi ba vị tú nương vừa qua, còn có năm mươi bảy vị tú nương chưa kịp bưng thành phẩm tới vừa nghe lời ấy sắc mặt trắng bệch, khay cầm trong tay như sắp rớt xuống, chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, sau lưng thấm đẫm mồ hôi lạnh. “Gia, chúng nô tài dốc hết sức, thỉnh ngài cho chúng nô tài thêm cơ hội!”

      Tiểu Miêu Tử liếc mắt nhìn các tú nương, cung kính mở miệng trả lời: “Gia, phải là ngài kén chọn mà là các nàng vô năng!”

      Lời này vô cùng hợp ý Quân Kinh Lan. chầm chậm di chuyển, vặn thắt lung, động tác đơn giản này cũng như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, hoa lệ tao nhã. Rồi sau đó lơ đễnh : “Người vô năng còn sống làm cái gì?”

      Giọng vừa phát ra, bóng đen chợt lóe, hàng trăm hắc y nhân xuất ở trong điện. Nhóm tú nương còn chưa kịp thét chói tai bị hắc y nhân che miệng mang , biến mất trong tầm mắt Quân Kinh Lan. Đương nhiên cũng biến mất vĩnh viễn thế giới.

      Người bên cạnh thái tử điện hạ chưa bao giờ là người vô năng. Mà cung nhân trong phòng thấy vậy lại có người nào lộ ra biểu tình khác thường, tựa như nhìn quen mắt.

      Cũng ngay tại lúc này, nam tử áo xanh chậm rãi bước vào, cung kính cúi đầu: “Gia, nước chuẩn bị xong, thỉnh ngài tắm rửa!”

      Lời này vừa ra, Quan Kinh Lan nhíu mi, vẻ mặt chần chờ. Nam tử áo xanh ngẩn người vội mở miệng bổ sung: “Gia thỉnh ngài yên tâm thùng tắm được tẩy rửa bốn mươi chín lần, chút sạch.”

      Ai ai cũng đều biết, Bắc Minh thái tử điện hạ có bệnh khiết phích nghiêm trọng. Mỗi ngày phải tắm rửa mấy chục lần, mà mỗi lần tắm rửa đều lấy nước ở ôn tuyền Thiên Sơn chảy xuống. Nhưng lúc này đây bọn rời khỏi Bắc Minh đến Đông Lăng để tham dự lễ đăng cơ của tân đế Đông Lăng Hoàng Phủ Hiên. Đương nhiên có chỗ bất tiện.

      Nghe đối phương như vậy, Quân Kinh Lan lúc này mới vừa lòng, chậm rãi ngồi dậy, xuống giường, thân hình thon dài ngọc thụ lâm phong. Mà vẻ lười biếng vừa rồi kia cũng biến mất thấy, ngược lại thập phần sắc bén mà cuồng ngạo, nhanh vào sau bình phong, cởi áo, tháo thắt lưng, hoa phục rơi xuống đất. Chân dài bước vào bồn tắm, nhàn nhã ngồi xuống.

      Phía nóc nhà, Phượng Khuynh Hoàng cảm thấy đau đầu liền mở mắt ra, bốn phía mảnh trống trải, nhìn xuống phát nàng lại ở giữa trung, vừa quay đầu lại thấy quần áo bị giắt vào nhánh cây. Cúi xuống là tòa phòng ốc. Còn chưa kịp nhìn đây là tình huống gì nhánh cây giữ lấy nàng bỗng nhiên bị gãy. Nàng cả người cũng bị rơi xuống nóc nhà.

      “Phanh!” tiếng, nóc nhà bị nàng phá lỗ lớn, lọt vào trong tầm mắt cảu nàng là nam tử ngồi trong bồn tắm, thấy nàng từ trời rơi xuống cũng chỉ ngửa đầu, ung dung nhìn nàng, gợn sóng thay đổi, bình tĩnh sợ hãi.

      Phượng Khuynh Hoàng lúc này quát to tiếng: “ đẹp trai, phiền lại đây đỡ tôi chút!”

      Cùng lúc đó giữa trung xuất hắc y nhân bay ra, cước đá Phượng Khuynh Hoàng bay ra ngoài khiến nàng giống như quả cầu bắn ra ngoài cửa sổ lại mắc ngọn cây khác. Mông truyền đến trận đau đớn.

      “Mẹ kiếp!” Phượng Khuynh Hoàng nhịn được chửi câu. đỡ nàng thôi còn bảo người khác đá nàng cước, đây là muốn sống nữa hả?

      Nam tử trong thùng tắm coi như có chút hài lòng, nhìn thủ hạ cước đá người bay ra, cửa sổ bị hư hao, miễn cưỡng mở miệng: “lực đạo chút, chú ý của sổ!”

      câu này lại làm cho Phượng Khuynh Hoàng tức đến hộc máu, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt đằng đằng sát khí…

      Hắc y nhân kia bay nhanh lên lấy vải chặn lại ngói và bụi rơi xuống giữa trung, sâu đó nhảy xuống đất, cung kính mở miệng với Quân Kinh Lan: “Gia, nếu có lần sau thuộc hà nhất định chú ý!”

      Quân Kinh Lan nhìn phòng ốc hư hao nhưng có tro bụi rơi xuống, vừa lòng câu môi, cũng tính trách phạt. Nhưng rất nhanh, ý cười khóe môi cứng lại. Bởi vì trong thùng tắm, mặt nước trong nổi lơ lửng sợi tóc. Mà sợi tóc kia rất dài nên có khả năng là tóc của …Chính là của nữ nhân kia.

      Cung nhân theo ánh mắt nhìn lại, nháy mắt cứng đờ cả người như nhũn ra, gian nan nuốt nước miếng nhìn chằm chằm sợi tóc phiêu bạt trong nước. Thái tử điện hạ khiết phích, khắp thiên hạ ai cũng biết chuyện này…xong rồi! trong lòng bọn họ đều chỉ còn lại có hai chữ — xong rồi

      Mà Quân Kinh Lan kịp phản ứng, ánh mắt hẹp dài bỗng dâng lên cỗ tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn sợi tóc kia. Rồi sau đó trận sóng nước từ thùng tắm bắn nhanh ra hình thành tấm màn nước che khuất thân thể . Thùng tắm vỡ tan. Chỉ cái nhấc tay mặc xong bộ y bào màu tím lên người. Đảo mắt nhìn qua hắc y hân kia, liền bị người lôi xuống.

      Để cho sợi tóc rơi vào bên trong thùng nước, đây chính là vô năng. Mà ai cũng biết thái tử điện hạ chưa bao giờ giữ người vô năng. Bất luận là tú nương hay là ám vệ.

      Tiếp theo, ánh mắt mãnh liệt nhìn cửa sổ bị phá hủy nửa, còn có bóng người lung lay ngọn cây kia, khóe môi mang ý cười, ngữ khí lại lạnh như băng: “Mang nàng vào cho gia!”

      ---lời với người Xa lạ---

      Tính cách tiểu Kinh Lan…khụ… vẫn là rất giống Quân mỹ nhân ha!

      Quân Kinh Lan: Chào đón gia ! Chào đón gia ! Chào đón gia !

      Quân Lâm Uyên: Chào đón con ta a, chào đón con ta , chào đón con ta !
      Last edited: 28/10/15
      Dunghyt97, JZii, Huyềnpluss12 others thích bài này.

    4. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Độ khiết phích của quả là...... :025::025::025:
      HuyềnplussCố Huân Nhiên thích bài này.

    5. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 2: Gia lăn ra đây!

      Tiếng vừa dứt, vài hắc y nhân giống như bóng ma, từ các góc trong phòng thoáng ra cung kính quỳ xuống hành lễ trước mặt chủ tử như thiên thần trong lòng bọn họ, rồi sau đó lao ra ngoài cửa, nhanh như điện giật. Mà lúc này Phượng Khuynh Hoàng treo lơ lửng ngọn cây, ôm mông đau đến mức nhe răng trợn mắt, bên thái dương gân xanh ngừng giật giật.

      Khốn khiếp! Đá đâu đá, cố tình lại đá vào mông, quả thực là khinh người quá đáng. Thù này báo phải là nữ nhân.

      Trong lòng kêu gào báo thù khóe mắt chợt phát có gì đó khác lạ. đúng, đây là nơi nào? Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua chỉ thấy nơi nàng ở là rừng đào, cuối xuân tháng ba, hoa đào nở kiều diễm ướt át, đẹp sao tả xiết. Mà trung đều rải rác cánh hoa tung bay. Nhưng đây cũng phải là trọng điểm. Trọng điểm chính là xuyên qua cành lá nàng nhìn ra bên ngoài có phòng ốc cao ngất, nhưng hiển nhiên phải là kiểu kiến trúc đại, giống như cung điện cổ đại. Cúi người thấy người nàng mặc cũng là tầng tầng lớp lớp hoa phục cẩm tú, thập phần tinh mỹ.

      Đây là tình huống gì?

      Nàng nhớ bản thân bị người giết nhầm, tay vô thức sờ soạng trước ngực, chút cảm giác đau đớn đều có. Đôi mi thanh tú nhíu lại, là người theo thuyết vô thần, nàng tuyệt đối dễ dàng tin loại chuyện xuyên qua vớ vẩn này. Vậy đây là tình huống gì? Chẳng lẽ là do vị lão gia trong gia tộc ăn no rửng mỡ tới trêu chọc nàng?

      Trong ấn tượng của nàng, bọn họ lần đầu tiên trêu chọc nàng là vì làm cho nàng quay về học võ. Lần thứ hai là vì bức nàng học binh pháp. Lần này là vì cái gì? Trong đầu linh quang chợt lóe, bỗng nhiên nhớ lại mấy ngày hôm trước ông nội trong lúc vô ý câu kia —— cháu tuổi cũng còn , đợi mấy ngày nữa để các chú bác an bài cho cháu xem mặt chút!

      Xem mặt, trong đầu bỗng lên hình ảnh nam nhân tuấn mĩ trong phòng, chẳng lẽ là xem mặt?! Bất quá lần này ánh mắt bọn họ cũng quá tệ, biết làm sao mà tìm được loại hàng cực phẩm này. Nhưng mà, cực phẩm mỹ nam lại để cho người ta đá mông Phượng Khuynh Hoàng nàng sao?

      suy nghĩ vài hắc y nhân đến phía dưới tàng cây. Bọn họ có thuật đọc tâm nên biết được suy nghĩ kỳ diệu trong lòng Phượng Khuynh Hoàng, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn nàng, khăn đen che mặt, mâu quang lạnh lẽo. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng giống như nhìn người chết. Bởi bọn họ hiểu được, Phượng Khuynh Hoàng hôm nay phạm phải sai lầm lớn, đủ để chủ tử thiên đao vạn quả nàng vạn lần. Nàng căn bản còn khả năng có con đường sống.

      ám vệ giọng trầm thấp chậm rãi vang lên: “Ngươi muốn tự mình xuống dưới hay là để ta mang ngươi xuống?”

      Phượng Khuynh Hoàng nghe vậy, sắc mặt tốt cúi đầu nhìn đám hắc y nhân. xuống? Vừa rồi đạp nàng cước bây giờ câu xin lỗi chưa thôi còn dám ra lệnh cho nàng xuống? Bọn họ nghĩ Phượng Khuynh Hoàng nàng là quả hồng mềm, tùy ý nắn bóp?

      Cười lạnh tiếng, trong đôi mắt bắn ra tia hàn khí: “Ngươi bảo ta xuống ta phải xuống? Ngươi nghĩ ngươi là ai?”

      Muốn xuống xuống, nhưng Phượng Khuynh Hoàng nàng chấp nhận mệnh lệnh của bất kỳ kẻ nào. Hơn nữa những người này là đồng lõa của kẻ lúc trước nhấc chân đá bay nàng.

      Vừa xong, hai hắc y nhân sắc mặt lạnh lùng trực tiếp từ mặt đất nhảy lên, vươn tay tới muốn bắt lấy nàng. Khóe mắt nàng lóe lên tia sáng sắc lạnh, nàng tung ra cước chính xác đá vào hai người kia. Hai người nghĩ tới nàng đột nhiên ra tay, bất ngờ kịp đề phòng. “Phịch”, hai tiếng rơi xuống đất.

      Người phía dưới liếc nhìn nhau, lại thêm hai người nữa bay vọt lên. Hai chân Phượng Khuynh Hoàng di chuyển vẽ trận pháp cổ quái ở giữa trung, hai gã ám vệ nhìn thấy thủ pháp kỳ lạ của nàng hoảng hốt, chỉ cảm thấy váng đầu, hoa mắt mơ mơ màng màng, trong hai người có người ăn nguyên dấu chân mặt, bi tráng rơi xuống đất.

      Người còn lại phản ứng nhanh trí hơn, chuẩn bị rút kiếm chém đứt nhánh cây để cho nàng rơi xuống nhưng còn chưa kịp ra tay, mọi người liền cảm thấy hoa mắt, hai chân Phượng Khuynh Hoàng chạm đất lúc nào hay. Nàng nhàn nhã vỗ bụi tay, mắt phượng khẽ nhướng, khinh thường quét mắt liếc họ cái, kiên nhẫn mở miệng giáo dục: “Lần sau nếu muốn người ta từ cây xuống nhớ là phải mời hiểu chưa? Đây là lễ phép! Nghe lời các ngươi mới ngu ngốc!”

      Tiếng vừa dứt, hắc y nhân trước mặt nàng bỗng nhiên cười lạnh tiếng, vung tay lên, bốn phía bóng đen chợt lóe, mấy trăm ám vệ bao vây xung quanh nàng.

      Bốn phía trống trải, hắc y nhân san sát.

      Ở chính giữa chỉ có mình Phượng Khuynh Hoàng đứng dưới tàng cây. Hai bên giằng co, sau lúc lâu chỉ nghe thấy tiếng hô hấp cùng tiếng gió .

      Ám vệ nếu hành động, Phượng Khuynh Hoàng nhất định bị bắt. Nhưng chiêu pháp của nữ nhân này quá mức quỷ dị, bọn họ thể đề phòng. Thái tử gia , đối với quân địch, nếu nắm chắc phải tìm tìm cơ hội để rat ay, kích giết chết, tránh thương vong cần thiết. Vì thế bọn họ đều hết sức chăm chú nhìn Phượng Khuynh Hoàng tìm kiếm sơ hở của nàng.

      Đứng ngốc như vậy lúc lâu, Phượng Khuynh Hoàng rốt cục mất hết kiên nhẫn, đánh đánh, nhúc nhích cũng , bọn họ muốn làm gì? Rốt cục, nàng nhấc chân, giẫm nát hòn đá bên dưới, kiên nhẫn hét lớn: “Đứng ngây ra đó làm gì? Đủ rồi kêu chủ tử các ngươi lăn ra đây! Lão nương nhàn rỗi chơi đùa cùng các ngươi!”

      biết nàng mấy tháng trước vừa bị khấu trừ tiền lương sao? Làm sao còn có thể bỏ bê công việc? Lúc nào rồi mà còn kiếm cả đám người vây nàng lại như vậy, chỉ xem mặt mà thôi, nhanh ló mặt ra liếc cái là xong, biểu diễn cái gì?

      Tiếng quát này làm cho sắc mặt toàn bộ ám vệ càng thêm lạnh lẽo. Vũ nhục bọn họ sao, nhưng vũ nhục thái tử gia, muốn chết? muốn ra tay huấn nữ nhân biết sống chết này cửa tẩm cung bỗng truyền đến trận tiếng bước chân.

      Đồng thời thanh truyền tới, trong lời còn có tiếng cười , lười biếng : “Gia lăn ra đây, ngươi muốn như thế nào?”

      Vừa nghe thanh này, hắc y nhân bốn phía đằng đằng sát khí nháy mắt thu lại ánh mắt giận dữ, cung kính cúi đầu, lấy tốc độ nhanh nhất vững vàng bước về phía thái tử điện hạ.

      Phượng Khuynh Hoàng nâng mắt, nhìn người cách đó xa chậm rãi tới. Lúc bị đâm dao nàng có thể bình tĩnh nắm tay Mục Tử Lăng để lại di ngôn. Nhưng tại nhìn thấy nam nhân này trong mắt nàng cũng phải lên tia kinh diễm, hô hấp cũng có chút ngưng trệ.

      đường tới như ánh mặt trời xé rách hư , bốn phía cảnh trí cũng theo bước chân của mà dần ảm đạm, tựa như thiên địa vạn vật đều vì mà sinh ra. Lại làm cho người cảm thấy phảng phất phía sau ánh sáng mờ vạn trượng, từng bước đạp nát ánh trăng, ngân hà xa xôi. Giống như mặt trời chói chang làm cho người ta mở mắt ra được.

      Mà nốt chu sa giữa mi tâm cùng ý cười lười nhác bên môi làm cho người càng thêm nhân khí. Người này quả là vô song tao nhã, kinh diễm thiên hạ.

      Vì thế trong lòng Phượng Khuynh Hoàng lên hai chữ to – hối hận! Sớm biết bộ dáng nghiệt của nam nhân này, lúc ngã từ nóc nhà xuống nàng phải tranh thủ ngắm thêm vài lần.

      Lúc nàng đánh giá đối phương, Quân Kinh Lan cũng đánh giá nữ nhân trước mặt mình. Khuôn mặt như họa, khéo léo tinh xảo, môi đào xinh đẹp. Tóc dài tới thắt lưng, eo nhắn ôm vừa vòng tay, thân hoa phục. Là mỹ nhân, nhưng dám nhìn lén tắm rửa còn làm bẩn nước tắm của , bây giờ còn to gan muốn lăn ra? A, lá gan lớn lắm! Ám vệ chung quanh kinh hãi, mồ hôi lạnh túa ra, người nào dám phát ra chút tiếng động.

      Phượng Khuynh Hoàng đánh giá , liếc mắt cái, mở miệng hỏi: “Người vừa mới đá ta đâu?”

      Quân Kinh Lan hai tay khoanh trước ngực, cười như cười nhìn nàng, cũng quay đầu lại : “Mang lên đây!” Nữ nhân này lại dám nhìn thẳng , gan lớn. Xem như nàng có dũng khí, đối với người dũng cảm phải tôn trọng chút a. Nhưng tôn trọng xong, đương nhiên là có oán báo oán, có thù báo thù.

      Ám vệ đáng thương bị lôi xuống xử tử kia cứ như vậy mà bị che mặt dẫn lên.

      Miếng vải đen đầu bị lấy ra, thấy ánh sáng chói mắt còn tưởng rằng mình chết, thở dài : “Ồ, địa ngục cũng khác nhân gian là bao.”

      Mọi người khóe miệng giật giật, có ai phản ứng.

      Phượng Khuynh Hoàng tiến lên phía trước, nắm áo đối phương: “Mới vừa rồi là ngươi đá ta?”

      Ám vệ trừng mắt nhìn, thế mới biết bản thân vẫn chưa chết. Nhìn nữ nhân hung ác trước mặt, theo bản năng gật gật đầu: “Đúng vậy!”

      “Phanh” Phượng Khuynh Hoàng tung ra cước, nhắm ngay mông mà đá. người từ mặt đất bay lên, rơi nóc nhà, lại từ nóc nhà lăn xuống. Nhưng Phượng Khuynh Hoàng hoàn toàn buông tha cho , bước nhanh qua lại tung tiếp cước, nổi giận mắng: “Lão nương hôm nay là thay mẹ ngươi giáo huấn ngươi, nhớ kỹ cho ta, nếu chưa được phép, vĩnh viễn thể sờ loạn ngực nữ nhân, cũng tuyệt đối thể đá loạn mông nữ nhân!”
      Last edited: 3/11/15
      Dunghyt97, JZii, Huyềnpluss16 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :