Khác - Silvereyes

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. silvereyes

      silvereyes Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      19
      [​IMG]
      Khác
      Tác giả: Silvereyes

      Thể loại: đại
      Giới thiệu:
      Nỗi nhớ thuộc về ai
      Những đóa hoa tuôn rơi như nước mưa xối xả xuống lòng đường, người con trai đứng quay lưng nhìn mặt run rẩy đôi bờ vai gầy gò. buồn hay vui? Rồi bước nhanh để lẩn vào trong đêm tối. là ai , sao lại khiến lòng tôi đau thế này?

      Đà Lạt, ngày 10,tháng 9,năm 2014​
      Tôi ngã xuống ghế ở nhà chờ xe buýt cái đau điếng, điều đó làm tôi tỉnh ra khỏi cơn mơ màng của mình, chẳng là hôm qua lại xe lâu quá làm tôi hơi mệt.
      À,xin tự giới thiệu, tôi tên Phong, mười tám tuổi vừa thi đỗ đại học XX ở Đà Lạt ngành Điện tử. Giờ tôi đường đến trường nhập học.
      Tôi ngồi ngay ngắn ghế, đưa mắt nhìn xung quanh, có thể là do Đà Lạt nằm cao nguyên nên tôi có cảm tưởng rằng những đám mây trắng bông cách tôi gần, cứ như chúng chỉ được treo cách lơ lửng đỉnh đầu của mình vậy. Và những đỉnh đồi như phủ những màu sắc ảm đạm trong tranh của Levitan...Tôi có lẽ còn mơ màng lúc lâu nữa nếu xe buýt đến. Bà chị ngồi cạnh cửa nhìn tôi rồi gắt gỏng bằng giọng rất dễ nghe:
      "Có lên nhanh nhanh, ai cũng gấp muốn chết đây này!"
      Tôi leo lên xe cách khá chật vật vì phải kéo thêm cái vali to đùng, cuối cùng tôi chọn chỗ ngồi còn trống cạnh cửa sổ, bao lâu sau bà bác mặc quần áo sặc sỡ sực nức nước hoa đến ngồi cạnh tôi, tôi khẽ dịch ra xa bà ta tí và ôm chặt túi nhìn ra ngoài cửa sổ. Bây giờ, xe chạy ngang nơi người ta trồng hoa, số tấm ni lông trong suốt dùng để làm nhà "kính" bị rách ra, phất phơ trong gió. được đoạn trời lại bắt đầu mưa, Đà Lạt nằm ở vị trí khá cao nên rất hay đổ những cơn mưa . Hạt mưa đập vào kính cửa xe, làm nhòa những cánh đồng ngoài cửa sổ. thể tiếp tục nhìn ra ngoài nên tôi quay đầu vào trong xe. Bà bác ngồi cạnh tôi giờ ngoái đầu sang bên dãy ghế bên kia nhìn gì đó. Tôi cũng nghiêng đầu nhìn theo vì tò mò.
      Và khi đó tôi thấy được hình ảnh mà có lẽ suốt đời tôi bao giờ quên được. Đó là người con trai ngồi ở hàng ghế đối diện tôi, ta ngồi cạnh cửa sổ, vị trí kế bên ta vẫn trống nên tôi nhìn ràng khuôn mặt nhìn nghiêng của ta, từng đường nét mềm mại tuyệt đẹp mà sạch ,tinh khiết như sương mai. ta nhìn mông lung về phía cửa sổ, những hạt mưa khẽ hôn lên mặt kính, dịu dàng như hôn lên khuôn mặt vậy. Tôi say đắm ngắm nhìn đến quên luôn mình về nhà như thế nào. Tận lâu sau này, cảnh tượng ngày hôm đó vẫn còn vụng trộm mãi với giấc mơ của tôi...( còn nữa)
      Last edited: 5/2/17

    2. silvereyes

      silvereyes Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      19
      Chương 1: Sinh viên mới...
      Nỗi nhớ thuộc về ai
      Xa xăm, mông quạnh
      Nhớ bóng hình
      Như là hư vô, như là tan biến
      Chỉ có đuôi tóc màu đen nhạt là in hằn trong tâm trí
      Để đêm đến, nước mắt lại rơi
      Trời cao kia bao nhiêu ngôi sao
      Liệu có thể thỏa mãn con tim khát khao này
      Xin cho được gặp lại dù chỉ lần
      Để khắc ghi hình bóng ấy trong tim
      biết đâu
      Con tim này thôi đau nhói...
      Sau khi làm xong các thủ tục và được các khóa trước chỉ dẫn sơ sơ về trường mới, tôi quay trở về nhà trọ của mình. Ở đây tôi mướn phòng chung với bà chị tên Mai và bạn tên Trúc, họ cũng học chung trường với tôi, có điều Trúc học chuyên ngành ngữ, còn chị Mai học môi trường. Tôi thích chị Mai hơn vì chị dễ thương và cũng hòa nhã, dễ gần, chị luôn sẵn sàng chỉ dẫn cho tôi đường xá,cũng chủ động cho tôi biết tiệm tạp hóa nào bán đồ rẻ nhất, và đồ ăn chỗ nào ngon nhất mà giá cả lại phải chăng, còn Trúc khá ù lì, quá nghiêm túc lại thêm bề ngoài trông khá bình thường nữa. Tuy nhiên, bỏ qua mọi chuyện lặt vặt bây giờ tôi cũng khá ổn, đến nỗi như mẹ tôi tưởng tượng...
      Hai tuần sau đó trôi qua, mọi chuyện diễn ra rất tuyệt, tôi cũng khá hòa đồng nên cũng có nhiều bạn. Đặc biệt là mấy đứa con bám lấy tôi dữ hơn khi tôi cho chúng xem ảnh trai tôi. Mẹ vẫn gọi điện đều đều, đòi đến ở chung để chăm lo cho tôi, còn ba tôi luôn gọi điện hỏi lòng vòng, dường như muốn thăm dò điều gì đó, chắc muốn biết tôi có quen thằng con trai nào ,tôi cho là ba lo bò trắng răng, bởi nếu có thằng nào mắt toét nhào vào con ba ba phải tôi mừng chứ!
      Hôm nay, tôi siêu thị chung với Trúc, cốt yếu để năng nỉ nàng bồi dưỡng văn cho tôi, nếu có khả nắng tôi phải thi lại cái môn khốn kiếp đó lắm. ra Trúc cũng thụ động như tôi tưởng, nàng cũng có nét rất đáng , chẳng hạn như việc làm ra những món đồ bằng len xinh xắn tặng cho tôi và chị Mai, làm mấy đứa bạn phát ghen tỵ với tôi. bạn cũng mua gì nhiều, chỉ bỏ vào giỏ vài ba túi bánh snack và mì gói, nước ngọt. Tôi đem mối hoài nghi là có ấy cao tới 1m7 như thế kia chỉ là do ăn bánh snack uống nước ngọt nàng quẳng cho tôi câu:
      "Đúng vậy! Hãy dùng thử để trải nghiệm!"
      Chị hai à, sao tôi lại có thể nghĩ rằng biết đùa cơ chứ! Chúng tôi lòng vòng siêu thị hồi lâu, đột nhiên phát ngoài những thứ ấy ra cũng thể mua được gì, đành ra về.
      Lúc tính tiền bỗng dưng tôi trông thấy đứa nhóc ngậm kẹo dẻo, hiểu sao bỗng dưng thèm quá, tôi bèn bảo với Trúc đứng xếp hàng:
      "Đứng đây giữ chỗ, tao lên kia chụp hũ kẹo dẻo rồi xuống liền!"
      Nó nhìn thằng nhóc đứng cạnh tôi rồi bỗng như hiểu ra, nhìn tôi đầy kinh dị:
      "Đồ con nít ăn mà mày cũng thèm!"
      Tôi vờ đá nó cái:
      "Mua về mà mày ăn cái thôi là chết với tao"
      Rồi bỏ , lúc nãy tôi nhớ bánh kẹo gần chỗ bán snack, thế là tôi lao đến đó, quả nhiên thấy ở ngăn cùng cái kệ thứ ba là ba bốn hũ kẹo dẻo hình con gấu, tôi nhảy tới định lấy hai hũ kẹo rồi nhanh, ai ngờ vừa quay lưng chưa khỏi hàng kệ ai đó nắm lấy áo tôi từ sau lưng.
      "Tuyết!"
      Tôi quay đầu lại nhìn, hóa ra là người phụ nữ khoảng 25,26 gì đó, tay ôm đứa nhóc xíu. ta nhìn tôi cách xuất thần, và trong đôi mắt mở to như thể tin vào của ta vẫn còn vương ánh nước, ta níu lấy tay tôi chặt, giọng khàn khàn :
      "Tuyết, là mày sao? Tao...tao tưởng mày chết rồi, tao với thằng Long tìm mày khắp nơi thấy, mới nghĩ rằng mày chết rồi !"
      Giờ nước mắt của ta tuôn rơi thành hàng dài, ướt đẫm cả khuôn mặt, đứa nhóc trong tay tròn xoe hai mắt hiểu chuyện gì, giống như tôi lúc này vậy. ta tiếp tục , nhưng lời lẽ lộn xộn:
      "Tụi tao tìm khắp nghĩa trang nhưng thấy mộ mày, ba mày ổng đem mày hỏa táng...Tao tin...Long đòi chết theo mày...Sao mày còn sống mà liên lạc với tụi tao, tại sao...???"
      Tôi tình muốn cắt đứt tâm tình Quỳnh Dao của ta, nhưng mà quả nếu còn đứng đây lát nữa Trúc giết tôi mất. Tôi đành gỡ tay người phụ nữ ra cách nhàng nhất có thể, và lời thoại kinh điển:
      "Xin lỗi, nhận nhầm người rồi!"
      Cánh tay ta thõng ra, ta lắp bắp:
      "Mày, mày gì vậy?"
      Tôi đành giả vờ áy náy dù trong lòng tự hỏi đây là cái trò gì vậy:
      "Xin lỗi, tôi tên Phong, phải Tuyết đâu! ngại quá, giờ tôi phải liền!"
      Tôi định quay lưng tiếp nhưng ta ôm đứa con chạy theo tôi gào khóc như điên:
      ", Tuyết, mày là Tuyết mà ...!"
      Tôi định thần nhìn lại thấy mọi người xung quanh bu lại nhìn như thể chúng tôi diễn phim vậy. Tôi xấu hổ qua định quay sang làm trắng đen với ta từ đâu lao đến người đàn ông trẻ tuổi phong độ ôm lấy vai người phụ nữ đó, quay sang nhìn tôi cách bình tĩnh:
      "Xin lỗi! Vợ tôi nhìn nhầm với người bạn chết của chúng tôi, quả là trông giống hệt như ấy,mong tha thứ!"
      Tôi ngượng ngịu ừ ừm rồi quay lưng lật đật xuống quầy tính tiền. Sau lưng tôi, người phụ nữ ấy vẫn nức nở với chồng:
      "Long ơi, đó là Tuyết mà..."
      đường về, tôi cứ suy nghĩ mãi về chuyện này, có người giống hệt như tôi sao, tôi đành quay sang hỏi Trúc:
      "Ê! đời này nếu có người giống y như mày, mày làm sao?"
      Trúc cười ha hả, gõ đầu tôi cái:
      "Mày viết truyện hả, thôi , motif đó giờ đầy, dẹp mộng , mày tỉnh lại giùm tao cái !"
      Lời của nó khiến tôi quay lại thực tế, rằng con Trúc giờ đây nguyện hình thành bà phù thủy trong Bạch Tuyết và bảy chú lùn. Mà nó cũng đúng, làm gì có chuyện người giống người 100% được, chắc là trông hao hao kiểu Tuyên Huyên với Du Phi Hồng thôi. Thế là tôi nhanh chóng trở về nhà trọ, vất chuyện này ra sau đầu.

    3. silvereyes

      silvereyes Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      19
      Chương 2: Chàng trai lạ lùng...
      "Em làm gì vậy?"- trai tôi, Vũ, hỏi bằng giọng trầm trầm nhàng mà theo con Trúc là nam tính quyến rũ. Ngày nào vào khoảng bảy giờ tối, đều gọi để hỏi han.
      "Em..." tôi ú ớ...nhìn qua con Trúc mong nó cứu bồ miệng nó làm khẩu hình gì đó, trông giống như là...
      "Ngủ với con Trúc ạ!" Tôi đáp, hình như tôi đoán sai, vì Trúc vội trợn mắt nhìn tôi, nhưng trót, tôi đành phải dõng dạc:
      " ngủ mà gọi điện thoại làm gì thế?"
      "Ngủ?" tôi ngạc nhiên, " thường em ngủ trễ lắm mà!"
      "Dạ..." Chị Mai giơ tấm giấy vừa viết lên cho tôi, tôi vội : " hồi sáng chạy bộ với chị Mai nên hơi mệt!"
      tôi ừm ừm: " Ờ, chạy bộ buổi sáng tốt cho sức khỏe, em nên chạy thường xuyên. Ngủ cho khỏe. À mà nhớ súc miệng nghen, đừng có mà làm biếng đó, cúp đây..."
      "Dạ!"
      Cho đến khi tiếng "tụt" vang lên,tôi mới dám thở phào.
      Tôi xoa xoa ngực trái : "Đau tim quá, tao cứ có cảm giác là ổng phát ra rồi, tình! Ui da..." .
      Con Trúc hùng hổ, gõ chai Revive lên đầu tôi cái cốp:
      " Tao kêu mày học với tao, mày ngủ là thế nào, có ai mới bảy rưỡi là leo vô giừơng ngủ ?"
      Tôi cãi cối:" Mày cứ ngáp ngáp như thế sao tao biết?"
      " Rồi mày có ấn tượng xấu về tao mất thôi!"Con Trúc ôm đầu giả vờ sầu khổ.
      Sở dĩ phải trăm phương ngàn kế dối ông quí hóa là vì, tôi , sau khi bị dụ dỗ, uy hiếp, nịnh nọt, chơi bài với Trúc và Mai, chuyện mà trước đây tôi chưa bao giờ dám. Chuyện này đương nhiên cũng thể để cho tôi biết được.
      "Nhìn này", tôi giơ hai con chín, con tám lên cách đầy cao ngạo, nhưng con Trúc mặt đổi sắc, thẳng tay quẳng ra ba con tám toe toét" Thường thôi!". Sao tôi thấy " bỗng dưng muốn khóc".
      Chị Mai cười như con tinh đắc đạo: " Thua mười lăm bàn liên tiếp! Em phải đen bình thường nha!"
      Con Trúc dốc ngược túi poca cuối cùng vào họng nó rồi quẹt miệng:
      "Thua rồi mua tiếp mồi về đây !"
      Tôi nhìn bộ dạng hai người đó khinh khỉnh, ghét chịu được, phục :
      "Hai người có ăn gian thế? Kiểu như giấu bài vào ống tay áo hay kính nhìn xuyên thấu gì gì đó"
      Con Trúc nhìn tôi bằng con mắt thể tin được,còn chị Mai phì cười vào mặt tôi:
      "Ngộ phim Hường Kông hả nương, mấy cái đó cũng được sao, hay thua quá hóa sảng vậy! mua đồ , đừng đây dài dòng hòng câu giờ!"
      Tôi bước nhưng trong lòng vẫn còn nghi lắm. Bọn người này để bắt nạt tôi cái gì cũng có thể làm được.
      Vừa bước ra khỏi nhà tôi liền rùng mình, trời Đà Lạt ban đêm lạnh , tôi vẫn chưa thể quen được, đôi tay trong vô thức siết chặt tấm áo len mỏng người. Tôi ghé vào tiệm tạp hóa gần nhà, mua thêm vài túi snack với mấy lon nước ngọt. Bà chủ quán cười hiền hòa cho tôi thên vài viên kẹo vào túi đựng. Tôi cám ơn rồi ra ngoài tiệm, chuẩn bị về nhà bỗng ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, nhưng rất thơm, làm cho tôi quay vội lại để nhìn xem nó phát ra từ đâu. ra là cạnh tiệm tạp hóa có shop hoa , lúc này họ dọn hết hoa vào trong để đóng cửa, nhưng qua tấm vách kính trong suốt,tôi vẫn có thể thấy được trong tiệm vô vàn chậu hoa rực rỡ dưới ánh đèn màu cam ấm áp. Tôi kìm được bước chân mà ghé vào đó giọng rất trầm vang lên, tôi có thể đánh đổi cả heo con ở nhà rằng đây là lần đầu tiên trong tôi nghe giọng ấy, nhưng hiểu sao, tôi lại cảm thấy tiếng đó rất quen thuộc.
      " Xin lỗi, tiệm hoa của chúng tôi đóng cửa!"
      Đó là người đàn ông, rất cao, và dáng người lại mảnh khảnh. ta đem chiếc tạp dề màu xanh dương nhạt, hoa văn bên ngoài chiếc áo sơ mi xanh đậm và quần tây đen. Tôi nhìn mặt ta vì ta đeo khẩu trang che hơn nữa mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sâu đen láy. Ánh mắt ấy nhìn tôi đầy sững sờ, rồi dù chỉ trong thoáng chốc, tôi thấy có ánh nước trong đôi mắt ấy,chỉ thoáng chốc thôi, vì rất nhanh đôi mắt sâu như đáy bể đó lại trầm tĩnh nhìn tôi.
      Tôi lúng túng:" Tôi tôi nghe có mùi thơm nên, tôi...tôi"
      ta nhìn tôi nữa mà :" Quanh tiệm có trồng dạ lan hương, ban đêm chúng tỏa mùi rất thơm, nếu muốn ngày mai có thể tới mua về trồng, bây giờ tôi phải đóng cửa, xin lỗi!"
      Rồi ta lướt nhanh qua tôi vào trong tiệm hoa, nhìn tôi thêm lần nào nữa, cứ như những xúc động lúc nãy trong đôi mắt ta là ảo giác của tôi vậy!"
      Tôi bĩu môi, tưởng hay lắm sao, bán hoa thôi mà, làm như bán hột xoàng đá quí vậy!
      Tôi thấy có nỗi hờn dỗi khó hiểu dâng lên trong lòng. Đành dậm chân quay về nhà trọ. Trong lòng đột nhiên thoáng qua hình ảnh mái tóc đen nhàn nhạt của người con trai, nhưng rất nhanh liền biến mất, nhanh đến nỗi tôi thể nhận ra nó là gì trước khi quên mất. Về tới nhà trọ, tôi kìm lòng đậu vất tất cả cho Trúc và chị Mai mặc cho họ tru tréo đòi chơi tiếp để lao ngay vào máy tính, gõ dạ lan hương lên mục tìm kiếm. Những hình ảnh xẹt qua trước mắt tôi lên loài hoa xa lạ mà tôi chưa từng thấy trước đây, tôi mường tượng lại mùi hương của nó ban nãy, nhàng vương vít nơi chóp mũi, khiến người ta cầm lòng đặng mà muốn ngửi lâu thêm. Dạ lan hương, hương đêm thầm lan tỏa.
      Ngày hôm sau, tan học xong là tôi về nhà, quăng cặp qua bên rồi chuồi đầu ra cửa sổ ngay. Tiệm hoa ở vị trí rất tốt, rất dễ nhìn thấy, dù là dưới đất hay cao, nhìn từ xa nó tiệm hoa như bức tranh của các họa sĩ thuộc trường phái hội họa Ấn Tượng, tất cả các gam màu đều kết hợp nhàng.Tiệm là căn nhà hai tầng sơn màu trắng sạch , hoa tươi cắt sẵn để trong các chậu nhựa dựng sẵn ngoài gần cửa ra vào phía ngoài là đủ thứ chậu hồng, hướng dương, cúc nhiều màu nở hoa rực rỡ, chúng nhiều đến mức tôi thể nhìn gì qua vách kính của cửa tiệm. Phía ban công tầng hai luôn luôn đóng chặt cánh cửa sổ gỗ treo đủ thứ những chậu dạ yến thảo, hoa pansy và hoa dừa cạn nhiều màu. có biển tên. căn nhà thu hút mọi ánh nhìn của những con người đam mê cái đẹp. Suốt tuần sau đó, tôi vẫn hay đờ người ra nhìn về phía căn tiệm hoa tên đó. Đó là căn nhà đẹp, đủ để những ai đam mê cái đẹp đều muốn ngắm nhìn, nhưng thứ thu hút tôi chỉ có vậy, mà còn là người con trai tối hôm ấy. Dù là khoảng cách khá xa và luôn đeo khẩu trang, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra với hai người khác cũng ở trong tiệm. luôn luôn mặc áo sơ mi, quần tây, khoác ngoài là tạp dề màu xanh dương nhạt, rất ít khi ra khỏi cửa, nếu có gì đặc biệt, chỉ ra khỏi tiệm vào lúc mở cửa vào buổi sáng gom rác vào buổi chiều và dẹp tiệm vào tối. Tại sao tôi lại có gì đặc biệt ? Vì cái chỗ bán hoa đó rất ế, dường như thấy ai ghé vào trong suốt khoảng thời gian tôi nhìn nó, tôi tự hỏi sao nó có thể tồn tại hàng ngày mà có ai mua bất cứ thứ gì cả.
      Và có lẽ tôi tiếp tục ngồi ngắm cái tiệm đó nữa cho đến khi có chuyện khác xảy ra làm tôi phân tâm.
      Đó là ngày thứ sáu, ngày đầu tiên học môn toán cao cấp, tôi lê thân tàn vào trong trường như bình thường, nhưng vô tới lớp học tôi phải quay trở ra ngay lập tức, nhìn kỹ vào bảng phòng học rồi mới quay vào lần nữa để nhìn cảnh tượng khó nhìn thấy từ khi tôi lên đại học, lớp học đông nghẹt sinh viên, ngoài những sinh viên bắt buộc học như khoa tôi còn có nhiều thành viên chưa biết mặt khác. Từ thái độ này tôi có thể mường tượng ra cái ông giáo viên môn này, nếu phải ổng giảng quá hay là ổng dạy quá khó, những người lạng quạng bao giờ qua được môn, mà tôi nghiêng về giả thuyết thứ hai hơn. Nhưng trời chiều lòng người, ông ấy bao gồm cả hai giả thuyết ... đúng hơn là ấy. Vì thầy này con rất trẻ, chỉ khoảng 25,26 tuổi, ngoài ra còn vô cùng đẹp trai, đủ để khiến phần lớn sinh viên nữ mất tập trung vào bài giảng rất hay của ta. Tuy nhiên ta lại vô cùng khó tính, khi vừa bước vào phòng trưng ngay ra khuôn mặt lạnh như tiền, nhìn chằm chằm vào đám sinh viên mà :
      "Tôi tên Lê Hoàng Long, là giáo viên dạy môn toán cao cấp của các em, môn này các em có ba tín chỉ. Và trước..." Thầy dừng lại, gõ gõ tay lên bảng"Tôi rất khó, môn này tôi hy vọng em qua ngay lần học thứ nhất, chỉ mong các em đừng để học tới lần thứ ba!"
      Ngay lập tức hảo cảm về khuôn mặt đẹp trai xuất chúng của thầy hết sạch, chỉ còn tiếng hít thở của mọi người khó khăn mà thôi. Tôi mọi việc ngoài lo lắng của tôi rồi, tôi có chị Mai ở nhà học phụ đạo, chị cam đoan là bao giờ rớt được. Khi tôi vẫn tí tởn trong bụng ánh mắt thầy lướt qua tất cả rồi nhìn thẳng vào tôi, trông thầy sững sờ như thể tin vào mắt mình, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại ngay, bắt đầu đưa mọi người vào thế tới tuyến tính.
      Hết tiết khi tôi chuẩn bị ra về đột nhiên thầy Long bước nhanh về phía tôi, mặc kệ mọi ngạc nhiên của chúng sinh viên xung quanh, thầy bảo tôi:
      "Em ở lại chuyện với tôi lát!"
      Tôi sợ sệt nhìn thầy, cố gắng lục lọi trong trí nhớ xem mình có gây tội tình gì với thầytrong lúc vô thức . Quần chúng xung quanh ngày càng xa mà trí nhớ của tôi bắt đầu đến kết thân với trí nhớ cá vàng, tôi vừa định mở miệng theo bản năng:" Em..."Xin lỗi
      "Em tên là gì vậy?"
      Tôi ngớ người ú ớ trả lời:
      "Dạ, Phong ạ!"
      Thầy cúi đầu lúc lâu như nghiền ngẫm cái tên của tôi ra chiều sâu sắc lắm. Tới khi tôi có cảm giác hàng trăm năm trôi qua rồi thầy mới nhìn vào mắt tôi và bằng giọng chân thành:
      "Vài tháng trước, tôi có gặp em ở siêu thị LLL, em có nhớ ?"
      "Em.." Quả là tôi nhớ...
      Thấy tôi im lặng, thầy tiếp:
      "Cùng với vợ tôi, ấy nhận nhầm em với người bạn, người đó tên Tuyết !"
      AA, cuối cùng tôi cũng nhớ ra, hèn chi ban nãy ổng nhìn tôi rồi ngây ra như vậy, nhưng điều đó liên quan gì tới tôi mà bắt tôi ở lại đây vậy?
      Thầy tiếp:
      "Vợ tôi ra là được tỉnh táo lắm với mọi chuyện liên quan tới người bạn đó, vì cái chết của người đó quá đột ngột, khiến cho vợ tôi bị sốc, thể nào vượt qua được trở ngại tâm lý đó!"
      Tôi bắt đầu thấy hơi thông cảm cho ông ta vì phải nuôi bà vợ bình thường rồi đây, dù vẫn hiểu lắm nguyên nhân mình ở đây nghe ông này kể "chuyện đời tôi".
      " ra nếu nhắc tới Tuyết vợ tôi vẫn bình thường, chỉ có điều hôm đó, sau khi gặp em, vợ tôi bắt đầu nghĩ rằng Tuyết vẫn còn sống, ấy ngừng nhắc tôi về em, hôm nay đúng là may mắn, tôi gặp em ở chỗ này!"
      May là sao, tôi còn chưa định hỏi ông ta :
      "Tôi nhờ em hãy đến gặp vợ tôi lần để ấy có thể vượt qua chướng ngại tâm lý đó, tin rằng Tuyết chết!"
      Tôi hơi sững sờ trước lời đề nghị này, định từ chối ông ta giơ ra củ cà rốt:
      "Em cần lo về môn này nữa, tôi cho em đề thi trước hay cho điểm được nhưng tôi có thể đảm bảo cho em được đề giống với đề thi nhất để em tự luyện, ngoài ra nếu em muốn, tôi còn có thể kèm giúp em."
      Tôi vẫn còn do dự:
      "Nhưng lỡ vợ thầy gặp rồi vẫn nghĩ em là bạn vợ thầy sao ạ?"
      Ông ấy bật cười:
      " thể nào, cho dù giống khuôn mặt em chỉ mới 18 tuổi là điều thể chối cãi, còn bạn thầy nếu còn sống cũng 16 rồi, hơn nữa tính cách em hề giống Tuyết.Chỉ cần tiếp xúc vợ tôi hiểu ra thôi!"
      Tôi cứ ngỡ chuyện xảy ra ngày hôm đó ở siêu thị chỉ là tình cờ, rồi sau này gặp lại nữa, ngờ bây giờ lại được gặp phải hoàn cảnh này, cuộc đời đôi lúc giống phim.
      Quả đúng như lời thầy , khi trông thấy tôi vợ thầy đúng là rất kích động, hai mắt mở lớn sũng nước mắt, khuôn ngực phập phồng như nuốt nghẹn biết bao nhiêu điề, nếu phải thầy luôn đặt tay lên vai ấy, tôi đoán chắc ô ấy lao đến tôi với vận tốc ánh sáng.Nnhưng sau khi chuyện thăm hỏi vài ba câu vợ thầy bình tĩnh hơn, ấy còn nắm tay tôi :
      " ra chỉ là người giống người, chị xin lỗi em, chị hơi...quá"
      Tôi cười giả lả
      " sao đâu ạ, em cũng bị gì!"Mà còn được nữa ạ. Tôi lẩm nhẩm câu sau trong lòng, khẽ liếc thầy Long ôm con cho bú đứng ở xa, mới có ý định chỏ mõ vào chuyện của người con giống tôi như đúc:
      "À mà em biết chị Tuyết ấy trông như thế nào vậy ạ?"
      Chị Lâm- vợ thầy giáo tôi hơi ngẩng ra tý rồi cười:
      "Nhìn giống như em luôn đó, tới bây giờ chị vẫn tin có người giống nhau đến như vậy!"
      Chị cầm áo khoác của thầy Long để tay vịn sô pha kế bên lên, móc trong túi ra chiếc ví da nam màu nâu hơi cũ, giở ra, khẽ lẩm nhẩm:
      "Em biết là có mà!"
      Lập tức thầy Long đứng bên kia cứng mặt, vẻ khó xử khó nổi lên lời.
      Tôi nhìn nhìn hai người, có gì vậy, trông thế kia là quỹ đen ư, hay mấy cái bcs chưa kịp xài nhỉ, tôi to gan nghĩ ra nhiều tình huống. Nhưng vợ thầy rút trong ví ra tấm hình cũ kỹ cho tôi xem, tôi hiểu vì sao thầy như vậy liền. Đó là tấm hình ba người chụm đầu cưới, dù hơi khác bây giờ vì bọn họ vẫn còn nét ngây thơ trong từng ánh mắt, nụ cười nhưng tôi vẫn nhận ra, đó là thầy Long, chị Lâm, và người còn lại , chính xác mà đó là tôi, mắt của tôi, miệng của tôi, mũi của tôi, thậm chí nốt ruồi mắt trái cũng là của tôi. Tôi nhìn hình cách phức tạp, tôi cứ nghĩ tôi và Tuyết đó chỉ na ná thôi, bây giờ trông thấy đúng là khó quá, nếu phải tôi biết chắc mình bị mất trí nhớ tôi cũng tưởng đâu đó là tôi luôn chứ đừng mấy người này. Tôi lướt khắp hình,cố gắng tìm xem điểm khác giữa tôi và này, nhưng thấy được gì cả, điểm duy nhất khác biệt là người con trong hình nở nụ cười nửa miệng tự mãn, trông nét mày đuôi mắt đều vô cùng tự tin, tôi tập tới cuối đời cũng chưa chắc có phong thái đó.
      "Chị và Tuyết chơi chung từ , nó tốt với chị lắm, cái gì nó cũng nhường chị..." Tôi nhìn chị, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng, phong cách chuyện trừ lúc bị khuôn mặt tôi kích thích vẫn luôn nhàng như tiểu thư, cả cái hất tóc cũng đẹp như tiên nữ thế này, chính xác là con người ta trong miệng mẹ tôi, tôi chỉ cần được nửa như vậy mẹ tôi cảm tạ trời đất rồi, còn cần gì để người có vẻ ngoài giống tôi nhường chứ..
      "Có lần chị đứa trong trường ăn hiếp, nó nghĩ gì hết đốt tóc con đó, dù sao đó bị phạt, nó cũng tới chị nửa lời, sợ liên lụy chị, có cái gì tốt là nó đem cho chị trước tiên. Tụi chị học cùng nhau từ cấp 1 tới cấp 3, tới hồi chuẩn bị thi đại học rồi bỗng dưng xảy ra chuyện, chị,..." Đôi vai chị run lên, thầy ôm em bé đến ôm lấy vai chị Lâm, vùi mặt vào tóc chị, thầm:
      "Qua rồi mà em, đừng nghĩ nữa..."
      Rồi thầy nhìn qua tôi:
      "Giờ tiện đưa em về, em tự về được , chỗ này gần trường mà!"
      Tôi ừ ừ, rồi ra về, bây giờ nhắc vụ điểm có vẻ tiện, tôi về liền, cảm giác mình quên thứ gì đó mà biết đó là gì.
      Về nhà, tôi quên mất phải nhìn chàng trong tiệm hoa tên. Bởi vì tôi còn phải cân nhắc xem có nên hỏi mẹ tôi xem ba mẹ có đánh rơi người chị nào của tôi . Sau khi suy xét, tôi thấy có vẻ như nên, nếu lọt đến tai ba tôi dám ba tôi lột da tôi ra lắm.
      Last edited: 29/1/17

    4. silvereyes

      silvereyes Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      19
      Chương 3: Gặp lại bạn cũ
      Sáng hôm sau, tôi thức dậy muộn, chẳng là hôm qua vì phục chân lý "Phong bách chiến bách bại chiếu bạc" của chị Mai, tôi cố gắng nài nỉ hai người bọn họ ở lại chơi cùng tôi đến tận hai giờ sáng để sau đó bi thảm phát , chân lý của chị Mai là hình như đúng. Tôi nằm giường nhìn trần nhà màu vàng cam, đầu đau tới thể cục cựa nổi, bỗng cảm thấy cờ bạc đúng là hại người mà. Nằm lăn qua lăn lại mãi cũng phải bật dậy, phải vì máu siêng năng trỗi dậy đột xuất, mà là vì dạ dày tôi biểu tình dữ dội.
      Chị Mai và Trúc đều ra ngoài chơi chung với bạn trai để lại tôi ở nhà mình. Thế tôi tội gì phải ở nhà chi cho mệt, tôi quyết định dành ngày cuối tuần này để tự thưởng cho mình chuyến chơi. Nghĩ là làm, tôi vội vàng tắm rửa sạch rồi thay quần áo thoải mái ra ngoài.
      Chỗ đầu tiên tôi ghé là tiệm ăn sáng của bà cụ Trình đầu phố, chỗ đó bán đồ ăn vừa rẻ vừa ngon, ngon nhất là món bánh mì chấm xíu mại thơm lừng, nóng hổi và sữa đậu nành béo ngậy, nghĩ tới đây thôi là lưỡi tôi muốn chảy thành nước đến nơi. Hôm nay là chủ nhật, người ta kéo nhau chơi hết, nên quán bà Trình cũng đông như mọi ngày, tôi nhanh chóng tìm ngay bàn trống nằm trong góc để nhấm nháp bữa sáng thích. Thức ăn nhanh chóng được bưng ra, tôi cười tít mắt nhón ngay miếng bánh mì cho vào miệng, mỉm cười đầy thỏa mãn. Miếng thứ hai tôi còn chưa kịp đưa lên miệng đôi nam nữ ôm nhau bước vào quán, bọn họ ôm nhau thân mật đến nỗi khó mà nhìn ra đấy là tay ải tay ai. Tôi dám đánh giá bọn họ nhiều, bởi vừa trông thấy váy ngắn cũn cỡn của và cánh tay trần đầy hình xăm của họ tôi nhanh chóng phát giác rằng họ có khả năng là thành phần nguy hiểm, nhìn nhiều chừng mang họa. Nghĩ vậy nên tôi vội vã vồn tất cả vào mồm cách nhanh chóng, chẳng ngờ do ăn nhanh quá mà tôi bị sặc, để chữa sặc tôi đưa ly sữa đậu nành lên uống hết cả ly, cơn sặc vẫn hết, làm tôi nôn cả sữa ra. hiểu chuỗi hành động của tôi thu hút đôi nam nữ kia hay sao mà tôi cảm thấy hình như nhìn về phía tôi, chỉ nhìn mà ấy còn về phía tôi nữa. Tôi vừa cố gắng tỏ ra bình tĩnh, trấn an mình rằng tôi có làm gì họ đâu, vừa nhấc chân đứng dậy hòng bỏ chạy bàn tay với bộ móng hồng cánh sen hiểu sao nom ngứa mắt đập vào vai tôi, và đôi môi cất tiếng :
      "Phong!"
      Tôi hoảng hốt, chân định tung chạy xoay người tôi lại, lúc này tôi mới nhìn thấy khuôn mặt trông quen quen. Cái miệng quen quen đó bằng giọng quen quen :
      "Phong đúng ? Tao là Tâm nè!"
      Tôi ngơ ngơ, Tâm? Tâm nào?
      sấn sổ:
      "Mày nhìn ra tao thiệt hả? Có tin tao oánh mày ?"
      Tôi nhíu mày. Hồi lâu mới nhận ra đây là con Tâm, bạn học cùng lớp 11 của tôi. Hồi ấy nó để tóc ngắn như con trai, mặc đồ kiểu tomboy, còn giờ nó chẳng những để tóc dài, còn uống xoăn gợn sóng, mặc váy thiếu hụt dưới như thế bảo sao tôi nhìn cho ra.Còn nữa ,tốt ngiệp xong nó bảo thi trường đại học ở Sài Gòn, làm sao tôi ngờ được là gặp nó ở đây. Tôi nhìn nó định tính sổ mình mà lạnh lòng, con này mỗi môn võ đều có đai đen, nếu nó đánh tôi đo đất mất, đành áp dụng kế sách tiên hạ thủ vi cường, rống to với nó:
      "Trời! Con này, mày đến đây hồi nào mà thông báo với tao tiếng! Tệ quá tệ quá!"
      Nó hất mớ tóc ra sau lưng khinh khỉnh nhìn tôi:
      "Tao chả nhắn tin cho mày rằng tao cũng lên học ở Đà Lạt rồi còn gì!"
      Tôi có thói quen xem tin nhắn, thường để chúng dồn đống lại cả nùi mới lôi ra coi cùng lúc, người nhà tôi đều biết nên có việc gọi thẳng cho tôi chứ chả đời nào nhắn tin. Quan trọng là com Tâm cũng biết việc ấy, vậy mà nó vẫn nhắn tin, xem ra con này chỉ tìm cớ để biến tôi thành bị bông thôi. Tôi cười giả lả, kéo ghế thỉnh nó ngồi xuống:" Ôi trời! Lâu quá gặp, mày cứ ngồi xuống để tao mời bữa!"
      Tâm khinh thường nhìn tôi:" Thôi mày, ai chả biết tính kiệt sỉ của mày, tao thèm vào!"
      Tôi bực bội, huỵch toẹt ra:" Chứ mày muốn như thế nào?"
      Nó cũng mở bài:"Hôm nay, tao với bạn trai chơi, nhưng chán quá, giá có mày nữa hay!"
      Hay cái gì, vợ chồng chúng nó ân ái dắt nhau chơi, dắt tôi theo làm bóng đèn làm gì? Tôi nghĩ thế,nhưng cũng chả dám ra mặt, cười cười nịnh nọt:
      "Hôm nay tao hơi bận!"
      Nó hất hàm:
      "Bận bịu gì, mày đừng hòng trốn nhé, hôm nay mày mà tao chính thức tuyệt giao với mày!"
      rồi nó cũng cho tôi cơ hội tuyệt giao, kéo tôi sang ngồi xuống bàn thằng bạn trai xăm mình của nó vừa chọn. Giờ tôi mới có cơ hội nhìn tên này, mặt mũi trông cũng đẹp trai, dáng người cao ráo, nhưng da trắng quá,tóc nhộm vàng để dài cũng đẹp, kết luận, tên này là thằng lưu manh nửa mùa. Rồi tôi nhìn sang con bạn bên cạnh, váy ngắn, tóc uốn nhuộm bạc màu, mặt tô son phấn lòe loẹt, tóm lại, con này đường biến thành đứa con hư hỏng tập . Có lẽ cảm thấy được ánh mắt "Sao lại ra nông nỗi này" của tôi, thằng bạn trai của Tâm đỏ mặt lên, nhìn nó đầy oán trách:
      " là chuyện này hay rồi mà!"
      Nó ngước mặt lên khỏi tô mì kiểu Quảng, nhíu mày nhìn thằng bạn trai mặt y như quả cà chua:
      "Gì nữa?"
      ta nhìn nó, ấp úng :
      "Chúng mình về nhà thay quần áo !"
      Tâm nhai nhai cọng mì to đùng, cắn thêm miếng trứng rồi mới ngồm ngoàm:
      "Ăn !"
      Tên bạn trai xịu mặt, chịu ăn:
      " mình về !"
      Con bạn ngước lên lần nữa,trừng mắt nhìn bạn trai,tên ấy cũng chẳng chịu nhún nhường, cúi mặt thèm chuyện. khí hình như trở nên nghiêm trọng rồi phải, tôi tự hỏi xem mình có nên bỏ chạy để tránh bị "văng miểng" con Tâm lên tiếng:
      "Ăn rồi mới làm gì làm!"
      Hai tiếng sau, khi đứng trước cửa tiệm hoa tên gần nhà trọ của tôi, tôi mới tiêu hóa được chuyện này. Hóa ra con bạn tôi, Tâm, vì cảm thấy chỉ chơi bình thường chán lắm lắm, nên mới bày ra trò cải trang chơi này, còn bạn trai nó, dù muốn nhưng vẫn phải cố chiều bạn lắm trò, tuy là cuối cùng cậu chàng cũng xấu hổ đòi về nhà thay ra. Tôi đứng cạnh Tâm, bây giờ thay ra áo thun, quần Jean vá gối và tháo tóc giả ra để lộ quả đầu ngắn nhuộm màu đỏ rượu, chợt cảm thấy thế giới quả lắm điều kì diệu, nhà bạn trai nó ở gần nhà tôi thế này mà cho đến giờ tôi mới biết. Tôi sực nhớ đây là lần đầu mình đến gần nơi mà tôi trộm nhìn dưới trăm lần này đến vậy. cảm giác khó tả dâng lên,tôi nhìn xung quang tiệm hoa, sàn nhà sạch lót gạch màu xanh lá nhạt, trong góc chất rất nhiều chậu hoa đủ màu đủ sắc, tường dán giấy màu xanh dương in hình mấy bông hoa xíu, phía trước cửa tiệm là vách kính làm sáng sủa cả tiệm, gần cửa là quầy, được làm bằng gỗ sáng màu, của bạn trai con Tâm ngồi đó xoay bút. Điều mà tôi ấn tượng nhất khi bước vào cửa tiệm này chính là ta, chủ quán, dù vài lần nhìn từ xa. Khi chúng tôi vừa bước vào, ta điềm nhiên ngồi chiếc ghế dựa dài, đôi chân dài đung đưa và đôi tay lướt thoăn thoắt mặt chiếc ipad láng coóng, đôi mắt hẹp dài khuất sau cặp kính ngước lên nhìn chúng tôi:
      "Hôm nay chúng tôi nghỉ bán!"
      Bạn trai Tâm hét lên:
      "! Là em nè!"
      Quay lại với tại, con Tâm dường như biết được tôi nghĩ gì, nó tốt bụng giải thích:
      " của bạn trai tao phong cách lắm! Mấy người tầm thường ảnh tiếp đâu!"
      Tôi choáng, người bình thường tiếp vậy bán hoa cho ai. Hèn gì suốt thời gian qua chẳng có ma nào vào. Nhưng dù sao tôi cũng phải thừa nhận rằng ta quá đẹp trai, người cao,dáng đẹp, mặt lại như hồ ly phiên bản nam.
      Bây giờ tôi gặp hai người con trai trong quán, nhưng người đó nãy giờ đều xuất .Thế là tôi giọng hỏi Tâm:
      "Ê! Trong đây có ai khác ? Trông người cao cao, mắt đẹp cực kì..."
      Con Tâm trợn mắt nhìn tôi :
      "Mày gặp ta rồi à?"
      Trong khi tôi còn lớ ngớ biết trả lời sao chủ quán lên tiếng:
      " có mắt nhìn đấy, nhưng thằng đó với được đâu!"
      ra ta ở đây. Tôi tự động bỏ qua lời của chủ quán mà phấn khích hiểu nổi. Tôi hỏi con Tâm tiếp:
      "Vậy ta đâu?"
      Tâm nhìn lên tấm lịch treo phía cao, sau giá để chậu, đó ghi là ngày 18 tháng 9
      "Hôm nay là ngày Dương nghỉ, ảnh phải tảo mộ!"
      Tôi ngẩn người, ra ta tên là Dương, cái tên rất đẹp, tôi cảm thấy nó rất hợp với ta.
      Last edited: 29/1/17

    5. silvereyes

      silvereyes Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      19
      Chương 4:Tiếp cận
      lúc sau, lâu đến nỗi tôi tưởng đâu thằng bạn trai của Tâm ngất xỉu trong phòng luôn rồi mới bước ra, trong trang phục "thanh niên nghiêm túc" lẫn đâu được: quần tây, áo sơ mi là phẳng nếp gấp, mặt còn treo chiếc kính cận. Tuy nhiên do tên đó rất đẹp trai nên mặc như thế lại làm người ta cảm thấy nét đẹp thanh nhã, chứ như tôi cũng ăn mặc như thế nhìn đâu cũng thấy giống con mọt sách thôi. Khi có mặt đầy đủ và bình thường con Tâm mới bắt đầu giới thiệu mọi người với nhau:
      "Đây là Phong, bạn của tôi thời cấp 3, cũng học đại học XX" Nó chỉ vào tôi . Sau đó cười tít mắt giới thiệu bạn trai nó:
      "Còn đây là Huân, bạn trai tao, 24 tuổi, ảnh là kiến trúc sư, ảnh tốt nghiệp ở đại học M Sài Gòn đấy nhé, học giỏi cực kì..." Rồi sau đó nó tiếp tục huyên thuyên về Huân mặc cho ảnh xấu hổ tới mức mặt muốn nổ tung, nào là ta luôn luôn đứng đầu trong trường, được du học nước ngoài, vân vân và vân vân.Cuối cùng ta thể chịu được đành kéo tay nó, đưa nó trở về tại nó mới chỉ vào trai của Huân, giờ nằm ghế sô pha trong tiệm, đường hoàng chơi PS3, ngắn gọn:
      "Còn đấy là trai của Huân,tên Tùng, ảnh 28 tuổi, chủ tiệm hoa, ảnh chính xác là con người biến thái."
      Sau đó nó thêm, nho :
      " ta rất là kén khách, ảnh từng hùng hồn tuyên bố "Nếu người vào tiệm mà xấu hơn Kim Tea Hee phải là khách của tôi"".
      Tôi chưa hết sửng sốt Huân đế thêm:" Ảnh còn với là:"Cũng may cho em là mẹ sinh em ra đẹp giống như , nếu đá em ra khỏi cửa như làm với những người khách hạ cấp kia"".
      Tôi rút ra kết luận, Tùng chính là con người đam mê sắc đẹp thái quá.
      Tùng ngồi ghế, thèm nhìn chúng tôi mà chỉ nhếch mép:
      "Nếu phải là thằng Huân hàng tháng đều đưa tiền cho em cũng bị đá ra đường từ lâu rồi đấy Tâm".
      Con Tâm điên tiết: "Thử đến đây rồi ai đá ai còn chưa biết đâu nhé cha già kia".
      Tùng cười nham hiểm rồi đứng dậy từ sô pha, nheo mắt:
      "Thử thử, tới lúc đó đừng trách nhé!"
      Huân vừa kéo tay Tâm, vừa cười giảng hòa: "Thôi mà mọi người yên lành lại".
      Nhưng Tâm thèm chịu thua: "Kệ em, để em cho tên già suốt ngày ôm ảnh Keira Knightley(1), Winona Ryder(2) này trận nên thân."
      Tùng kém:" càng ngày càng cảm thấy con mắt nhìn bạn của chú bình thường đấy Huân, nếu như nàng này cũng là con !"
      Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người chê con Tâm, ngoài việc vì nó đẹp ra còn vì "võ công thâm hậu của nó" , ai dám chống lại nó cả, kể cả chủ nhiệm và ba của nó. Y như rằng, Tâm còn màng gì nữa, theo tư thế của nó và kinh nghiệm trước đây bị nó bắt theo rình thầy cho nó đánh lộn, tôi nhận ra nó chuẩn bị cú đá bay vào Tùng. Tất nhiên tôi hiểu sức công phá của nó. Để tránh cho tiệm hoa trở thành bình địa, tôi đành phải góp lời:
      "Có chuyện gì từ từ , hay là bây giờ chúng ta ngồi xuống đánh bài !" Tôi chỉ như thế hòng thu hút chú ý của hai người máu bốc lên đầu này thôi, nhưng hình như tôi hơi coi thường lời đó quá, bởi vì chưa đầy năm phút sau, tất cả bọn tôi ngồi yên vị tấm thảm trải sàn phòng khách nhà Huân ,đánh bài. ra hai người này ghiền bài dữ lắm, nhưng bình thường vì Huân ngăn cản nên được chơi, hôm nay nhờ tôi gợi ý, bọn họ liền nhanh như gió bay lên dọn chiếu bài. Sau hồi lâu đại chiến, rốt cuộc tôi cũng biết nguyên nhân vì sao Huân đồng ý chơi bài với bọn họ. Kết thúc hai mươi ván bài, người thắng nhiều nhất là Tùng, thứ hai là Tâm, người đứng cuối cùng lại phải là tôi mà lại là Huân. Hơn hai mươi ván bài, ván nào Huân cũng thua đậm. Đến nỗi cuối cùng Huân cũng nhịn nổi, gào lên:
      "Sao mọi người có thể đối xử với tôi như thế? " Rồi quay sang Tùng:" hai, tiền của chúng ta phải là sao?"
      Tùng thản nhiên gom tiền lại, nhét vào túi quần:
      "Sao là được, thế chú mày có chịu lấy tiền của chú mày ra cho đấm bóp mát xa ?"
      "..."
      "Chú mày có chịu lấy tiền của chú mày cho mày chơi với mấy em xinh đẹp ?"
      "..."
      "Chú mày cũng có chịu lấy tiền của chú mày mua mấy đĩa phim "tươi mát" cho mày ?"
      "Sao mà em có thể để lấy tiền làm mấy trò đó chứ!"
      Tùng tỉnh bơ đẩy gọng kính:
      "Thế nên tiền ai của người đó thôi, nếu như mà thua, cũng ngoan ngoan móc tiền ra..."
      Tôi =.=, sao mà ta có thể dùng giọng thánh thót đó để lên mấy lời vô sỉ như vậy chứ. Chậc chậc... Người nào mà đánh thắng ta nổi, đầu ta giống y như cái máy vi tính ý, cần làm gì nhiều, rẹt cái là ra ngay phương án khiến người ta bị thiệt nhiều nhất. Tôi cũng muốn gì nữa, hôm nay dù thua sát ván y như Huân nhưng tôi cũng tổn thất , ít nhất đủ để cả tháng còn lại phải sống vất vưởng. Tôi còn đau khổ mặc niệm cho đống tiền vừa đội ví ra con Tâm đột nhiên ôm chầm lấy Huân, thỏ thẻ cách đầy hạnh phúc:
      " ơi, em dùng tất cả số tiền đánh bài thắng được để dành riêng, số tiền đó em dùng để xây dựng mái ấm tương lai cho đôi ta."
      Huân nhìn Tâm cách dịu dàng rồi cũng ôm lại Tâm:
      "Em là tốt với !"
      Tôi =.= tập hai, còn Tùng tỉnh như ruồi dọn dẹp phòng, giống như chuyện này chả là cái đinh gì cả.
      Tôi rút ra được kết luận, những con người phi thường trong ngôi nhà này được tạo hóa ưu ái dàng tặng họ cho nhau,và chỉ cho nhau mà thôi, người bình thường như chúng ta nên đến gần.
      Tôi vừa định đứng dậy ra về con Tâm đột nhiên quay qua hỏi Tùng:
      "Sao con Phong vô đây lâu như vậy rồi mà còn chưa đuổi nó ra!"
      Tôi nheo mắt, đây là ý gì, là chê tôi xấu xa hạ cấp đấy hả, đáng giận nhất là Huân cũng nhướng mày lên nghe ngóng Tùng trả lời. Chả lẽ sắc đẹp của tôi đáng để bị phủ nhận như vậy sao.
      Tùng thèm nhìn tôi, đứng dậy phủi phủi mấy lá bài, tỉnh bơ:
      " nghe nó hả, nó là khách của Dương với em, phải của , tháng này kín lịch rồi!"
      Tâm xỉa xói:
      " có làm cái gì đâu mà cũng bày đặt kín.."
      " mắc chơi game!"
      ".."
      Tôi để ý nhiều lắm về việc ấy và Tâm gây lộn nữa, đường về tôi chỉ khẽ nghĩ, mình mới gặp lần mà là khách của Dương rồi à, thế sau này, mình có thể tới đó cách công khai .
      Tôi thở ra nhàng, trời nhá nhem tối, hương dạ lan hương lại quanh quẩn trong khí. Lần đầu tôi gặp ta, cũng là mùi hương này. Tôi nghĩ lại cách cẩn thận, tôi phải là con người đam mê tình cảm nam nữ, cho nên tới bây giờ tôi vẫn chưa có lấy mối tình đầu, nhưng hiểu vì sao, tôi lại bị người con trai đó còn chưa từng biết mặt đó hấp dẫn, mọi điều từ đều làm tôi tò mò, nhưng tôi lại muốn chủ động đến gần, là lạ.
      Tới khi gần vào nhà, thanh soàn soạt cắt tôi khỏi dòng suy nghĩ về những bối rối rung động đó. Tôi quay đầu về phía thanh đó, đúng ra tôi nên mặc kệ nó, có lẽ đó chỉ là mấy con mèo hoang lục thùng rác thôi, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại theo tiếng động đó, nó phát ra từ con hẻm hẹp để đựng thùng rác kế bên nhà trọ, tôi bước về phía đó, tim đập bùm bùm, có khi nào là ăn trộm nhỉ, mà ăn trộm nào lại lục thùng rác, tôi tự diễn giải rồi tự bác bỏ mình, tôi nhắm mắt bước vô con hẻm , đùng cái, thanh của kim loại va chạm vang lên bên tai.
      "Á!" tôi kêu lên vì hoảng hốt. Mở mắt ra nhìn kỹ lại, ra đó là con mèo của chủ nhà trọ, Sin, con mèo lông ngắn, màu vằn vện xấu xí, nhưng được cái nó rất dễ chịu, vui vẻ với mọi người, thanh lúc nãy là do nó phóng từ nóc nhà xuống trúng cái nắp thùng rác. Tôi thở phào nhõm, tiến tới bồng nó lên, sẵn nựng cái mặt mâm của nó tý, đột nhiên tay tôi ươn ướt, tôi hoảng sợ vội đưa lên nhìn, sợ Sin bị thương, tay tôi dính vệt màu xanh dương sẫm lại hơi trong, như màu của đá saphire, tôi ngửa Sin ra, phần bụng nó dính đầy thứ nước xanh đó, tôi giơ tay lên nhìn kỹ, mùi của thứ dung dịch đó hăng hắc tanh, tựa như mùi cá, cũng gần gần giống như mùi máu. Và điều lạ nữa là dung dịch đó càng ngày càng nhạt màu, khoảng 5 giây sau nó hoàn toàn biến mất, mùi của nó cũng biến mất, tay tôi lại khô ráo như thường, lông của Sin cũng sạch mềm mại như chưa từng có gì hết. Tôi hoảng loạn, lật lật lại bàn tay vừa rồi còn xanh lét của mình, tìm bằng chứng cho việc ban nãy phải là ảo giác.Tôi thả Sin xuống, con mèo quay qua cọ cọ chân tôi, còn tôi để ý tới nó, tới chỗ thùng rác con Sin rơi xuống, lúc nãy Sin rơi xuống có thứ khá cứng bay xuống trước, dội lên trán tôi rồi bật lại, tôi nhớ mang máng như vậy, thứ cưng cứng, ươn ướt, và xíu như đồng xu vậy. Tôi chợt nhớ ra dung dịch tự biến mất ban nãy, đột nhiên nảy ra ý. Tôi rờ rờ mò mẫm phía dưới chân thùng rác, tôi biết mình tìm kiếm cái gì, nhưng bản năng đột nhiên thôi thúc thôi làm vậy, sờ tới góc khuất sau thùng rác, tôi chợt tóm đuoợc thứ, thứ đó gần như trong suốt, dưới ánh đèn lờ mờ trong con hẻm này nó biến thành vô hình. Tôi đặt nó trong lòng bàn tay, cẩn thận quan sát. Đó như là mảnh gì đó, có hình như cánh hoa hồng, cũng hao hao mảnh vảy cá, nhưng cỡ lớn hơn, đường kính khoảng 4cm,mỏng chưa tới 1mm, sờ lành lạnh, đó còn có vài vết xước, làm ít chất gì đỏ đỏ bám vào, điều đó làm nó trong suốt hoàn toàn. Tôi sờ tay lên trán, lúc nãy thứ kia xẹt qua làm rách da tôi, nhìn máu dính tay, tôi xác định vật tôi cầm chính là thứ lúc nãy, và màu đỏ thấm vào những vết xước nó là máu của tôi. Thoạt nhìn nó như miếng nhựa hay thủy tinh, nhưng sờ vào lại mát lạnh, đập vỡ, nó cứng hơn hai vật liệu đó nhiều. Tôi biết nó là gì và tại sao nó lại rơi vào tôi, nhưng tôi quyết định phải cầm nó về trước .
      Last edited: 29/1/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :