Khác
Tác giả: Silvereyes
Thể loại: đại
Giới thiệu:
Nỗi nhớ thuộc về ai
Những đóa hoa tuôn rơi như nước mưa xối xả xuống lòng đường, người con trai đứng quay lưng nhìn mặt run rẩy đôi bờ vai gầy gò. buồn hay vui? Rồi bước nhanh để lẩn vào trong đêm tối. là ai , sao lại khiến lòng tôi đau thế này?
Đà Lạt, ngày 10,tháng 9,năm 2014
Tôi ngã xuống ghế ở nhà chờ xe buýt cái đau điếng, điều đó làm tôi tỉnh ra khỏi cơn mơ màng của mình, chẳng là hôm qua lại xe lâu quá làm tôi hơi mệt.
À,xin tự giới thiệu, tôi tên Phong, mười tám tuổi vừa thi đỗ đại học XX ở Đà Lạt ngành Điện tử. Giờ tôi đường đến trường nhập học.
Tôi ngồi ngay ngắn ghế, đưa mắt nhìn xung quanh, có thể là do Đà Lạt nằm cao nguyên nên tôi có cảm tưởng rằng những đám mây trắng bông cách tôi gần, cứ như chúng chỉ được treo cách lơ lửng đỉnh đầu của mình vậy. Và những đỉnh đồi như phủ những màu sắc ảm đạm trong tranh của Levitan...Tôi có lẽ còn mơ màng lúc lâu nữa nếu xe buýt đến. Bà chị ngồi cạnh cửa nhìn tôi rồi gắt gỏng bằng giọng rất dễ nghe:
"Có lên nhanh nhanh, ai cũng gấp muốn chết đây này!"
Tôi leo lên xe cách khá chật vật vì phải kéo thêm cái vali to đùng, cuối cùng tôi chọn chỗ ngồi còn trống cạnh cửa sổ, bao lâu sau bà bác mặc quần áo sặc sỡ sực nức nước hoa đến ngồi cạnh tôi, tôi khẽ dịch ra xa bà ta tí và ôm chặt túi nhìn ra ngoài cửa sổ. Bây giờ, xe chạy ngang nơi người ta trồng hoa, số tấm ni lông trong suốt dùng để làm nhà "kính" bị rách ra, phất phơ trong gió. được đoạn trời lại bắt đầu mưa, Đà Lạt nằm ở vị trí khá cao nên rất hay đổ những cơn mưa . Hạt mưa đập vào kính cửa xe, làm nhòa những cánh đồng ngoài cửa sổ. thể tiếp tục nhìn ra ngoài nên tôi quay đầu vào trong xe. Bà bác ngồi cạnh tôi giờ ngoái đầu sang bên dãy ghế bên kia nhìn gì đó. Tôi cũng nghiêng đầu nhìn theo vì tò mò.
Và khi đó tôi thấy được hình ảnh mà có lẽ suốt đời tôi bao giờ quên được. Đó là người con trai ngồi ở hàng ghế đối diện tôi, ta ngồi cạnh cửa sổ, vị trí kế bên ta vẫn trống nên tôi nhìn ràng khuôn mặt nhìn nghiêng của ta, từng đường nét mềm mại tuyệt đẹp mà sạch ,tinh khiết như sương mai. ta nhìn mông lung về phía cửa sổ, những hạt mưa khẽ hôn lên mặt kính, dịu dàng như hôn lên khuôn mặt vậy. Tôi say đắm ngắm nhìn đến quên luôn mình về nhà như thế nào. Tận lâu sau này, cảnh tượng ngày hôm đó vẫn còn vụng trộm mãi với giấc mơ của tôi...( còn nữa)