1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khống Chế Tuyệt Đối - Phong Tử Tam Tam (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      [​IMG]
      Khống chế tuyệt đối

      Tác giả: Phong Tử Tam Tam
      Editor: Meomai
      Beta: Tita Titoe
      Nguồn edit: http://meomaimeomeo.wordpress.com/category/khong-che-tuyet-doi/


      Bộ này có thể coi là phần phiên ngoại của Dư ôn và Sắc màu ấm (Phong Tử Tam Tam), kể về cặp đôi Bạc Diệc Nam (trong bộ Dư ôn) và Diệp Ân (xuất trong phần ngoại truyện Sắc màu ấm, mối tình đầu của Mạch Nha).
      Nhân vật chính: Diệc Nam, Diệp Ân
      Nhân vật phụ: Mạch Nha, Trần Úc,…

      Truyện “Khống chế tuyệt đối” của Phong Tử Tam Tam là bộ đầu tiên mình edit. Quyết định chọn bộ này vì mình thấy truyện có 10 chương thôi quá dài mà nội dung cũng rất ổn (trừ vài đoạn thích hợp cho các bạn thiếu niên nhi đồng ạ :3), nên khả năng drop truyện của người mới như mình cao :3. Trong quá trình thực , mình xin gửi lời cảm ơn chân thành đến bạn MocLamVficland và bạn Tita Titoe vì giúp đỡ mình rất nhiều :3. Cảm ơn các bạn :))).

      Giờ bắt đầu đọc thôi nào :)))))

      Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5

      Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10.1

      Chương 10.2

      ~~~~~~ Hết ~~~~~~
      vulinh thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 1
      1. Bị “bao”

      Bạc Diệc Nam nhìn dưới thân, có chút khiếp sợ.

      ngờ lại gặp được ở đây!

      Hôm nay là sinh nhật người bạn . Số du học sinh ở đây vốn ít, mọi người đều uống rất nhiều nên lúc này hơi choáng váng. Làm sao đưa này về nhà, sau đó lột sạch mà chiếm hữu? chẳng nhớ được chút gì.

      Song, khi nhìn thấy những dấu vết người , những dấu vết rất ấn tượng, liếc mắt cái liền nhận ra.

      nhi viện…

      Ngón tay thon dài của vỗ về vết sẹo, rất dài, tinh tế, lại hơi đặc biệt, vừa nhìn liền nhận ra ngay là vết phỏng hồi bé. Bạc Diệc Nam thể quên được, vết phỏng đó do bất cẩn để lại. Suốt đời cũng thể quên.

      Ánh mắt nhìn đầy phức tạp, lúc lâu sau, đứng dậy khoác áo choàng tắm ra ngoài.

      Gió đêm lúc hừng đông rất lạnh. đứng yên ngoài ban công lúc lâu, đầu óc mới tỉnh táo hơn được phần nào. Tối nay uống rất nhiều rượu, tâm tình có vẻ tốt. Nghe bạn bè xung quanh , hình như thất tình.

      Thế nhưng sao lại đưa về đây?

      Diệc Nam cố nhớ lại nhưng mãi vẫn nhớ ra.

      Hơn nữa, ga giường là mảng màu hồng nhạt… Bạc Diệc Nam bỗng nhiên thấy đau đầu, nhìn cố tỉnh táo lại.

      vẫn hơi choáng váng, đứng bên ngoài cho thoải mái rồi trở lại phòng. còn ngủ, tác dụng của cồn khiến mệt muốn chết. Từ trước tới giờ, chưa từng quá phóng túng bản thân. Đây là lần đầu tiên, thế mà lại gặp được .

      Diệc Nam lại vén chăn lên, nằm xuống giường. người mảnh vải, chần chừ, nhàng vuốt ve thắt lưng , lòng bàn tay ma sát với làn da nhẵn nhụi, tạo ra nguồn nhiệt nóng hổi. cảm thấy thân thể hơi nóng lên.

      bây giờ và trong trí nhớ của hoàn toàn khác nhau, còn là nhóc. Làn da mềm mượt cùng cơ thể nhắn mềm mại, khắp nơi đều thể hoàn toàn lột xác.

      Hồi bé, khi được gửi nuôi ở chỗ ba Mạc Bắc, có lần ba Mạc Bắc dẫn tới nhi viện. Lúc đó còn rất , biết nhi viện là cái gì.

      Ba Mạc Bắc mang theo rất nhiều quà, mấy đứa trẻ ở đó đều cực kỳ thích thú.

      Đó là lần đầu tiên Diệc Nam biết được có nhiều bạn có ba mẹ đến vậy. Mà cậu lại may mắn biết bao, cậu có ba còn có mẹ nuôi.

      Lúc đó mới năm tuổi, ngốc nghếch giúp ba Mạc Bắc phát quà cho các bạn, chỉ là chút đồ ăn vặt và đồ chơi , thế nhưng bọn nhóc rất vui vẻ. Trong góc có bé ngốc nghếch, vì quá nên bước vững, mấy lần đều bị những đứa trẻ lớn hơn chen ngã.

      Diệc Nam nhìn, nhịn được cười ra tiếng, nhìn ngốc nghếch ngã sấp xuống, giãy giụa mấy lần rồi bò dậy. khuôn mặt nhắn lúc đó tràn đầy quật cường và mạnh mẽ, cậu biết vì sao liền lấy chiếc bánh ngọt lớn nhất trong túi ra trực tiếp tới chỗ .

      nhóc kia đại khái mới hơn hai tuổi, mở đôi mắt ướt sũng liếc nhìn cậu.

      Diệc Nam nhướng khóe miệng, lấy bánh ngọt đưa tới: “Cho nhóc, đồ ngốc!”

      nhóc mới nghe liền có thể học theo, mô phỏng lại, nghiêng đầu nhìn , đôi mắt cong lên: “Đồ ngốc.”

      xong liền đoạt lấy bánh ngọt. Diệc Nam gãi gãi đầu: “Nhóc mới là đồ ngốc.”

      có tâm trạng chuyện cùng cậu vì có bị mắng cũng hiểu, chỉ cầm bánh ngọt ăn từng miếng, từng miếng, bộ dáng như con sóc , đôi tay bé cẩn thận từng li từng tí cầm bánh ngọt như cầm bảo bối quý báu.

      Về sau, Diệc Nam thường xuyên cùng ba Mạc Bắc đến nhi viện. Hồi bé, ba Mạc Bắc cũng lớn lên ở nhi viện nên ba rất có cảm tình với nơi này.

      Mỗi lần Diệc Nam đến đều chơi cùng nhóc. quá , chuyện ràng, mặc kệ cậu đùa hay trêu thế nào cũng ngốc nghếch nhắc lại.

      Cậu rất thích nhóc đồ chơi này, có thể , so với búp bê vải, bé này cũng chẳng khác là mấy.

      Mỗi lần Diệc Nam đến đều cho đống đồ ăn ngon. Giống như chính mình nuôi con thú cưng, nhìn thấy vui vẻ đáy lòng cậu lại dấy lên cảm xúc thỏa mãn.

      nhóc này cũng rất thích cậu, mỗi lời của cậu đều coi là mệnh lệnh, đối với Diệc Nam mà , việc này chính là trải nghiệm mới lạ. Bình thường cậu vốn có nhiều bạn bè. Ba Mạc Bắc bận nhiều việc, mẹ nuôi cũng có việc của mình, thế nên nhóc là niềm an ủi lớn của cậu, hơn nữa còn cho cậu cảm giác tồn tại của mình vô cùng quan trọng.

      Cho đến khi…

      Ngày đó ba Mạc Bắc chuyện bàn bạc ở phòng làm việc của hiệu trưởng , nhóc nằm giường ngáy khò khò. Diệc Nam cũng cảm thấy buồn ngủ, liền được dì phục vụ đặt lên giường.

      Được lúc, nhóc tỉnh ngủ, ngồi chồm hổm bên cạnh Diệc Nam, nước mắt lưng tròng kéo vạt áo cậu: “ trai —— “

      nhóc chỉ ngón tay vào vị trí dưới thân, ra làm ướt mảng đệm. Trẻ con hơn 2 tuổi tè dầm là chuyện bình thường, thế nhưng, nhóc ràng rất sợ hãi, liên tiếp khổ não.

      Diệc Nam chịu nổi, buồn bực từ giường xoay người: “ trai giúp em rửa.”

      Diệc Nam chỉ mới năm tuổi lại chẳng nên rửa chỗ nào, hai người ở phòng giặt quần áo lúng túng nửa ngày cũng biết nên làm gì. Diệc Nam cong người, cả đầu đều vùi vào máy giặt, chân đạp xung quanh nên chú ý phích nước bên cạnh .

      bé đứng sau lưng, kéo áo cậu.

      Sau đó, phích nước bị Diệc Nam đá đổ.

      Nắp bình bật ra, nước trong phích đổ xuống da thịt non nớt của bé. Diệc Nam sợ hãi đứng tại chỗ khóc thành tiếng.

      Tiếng khóc to của bé tới tai viện trưởng, người phục vụ và ba Mạc Bắc.

      Mọi người chân tay luống cuống sơ cứu cho bé, thế nhưng quá , làn da bị nước nóng đổ lên liền nóng phồng rộp, to như cái phao.

      Diệc Nam sợ hãi trốn sau ba Mạc Bắc khóc, vẻ mặt thống khổ của nhóc khắc sâu trong tâm trí cậu.

      Mấy ngày liền Diệc Nam đều gặp ác mộng.

      Về sau Diệc Nam dám đến thăm bé dù chỉ lần. Mỗi lần trở về, ba Mạc Bắc đều cho cậu biết tình hình gần đây của : ” có việc gì, chỉ để lại vết sẹo. Em vẫn ầm ĩ đòi gặp con, gặp bé nhé?”

      Diệc Nam dám tới gặp bé. Cậu sợ hãi, cũng sợ viện trưởng và các giáo viên trong nhi viện chỉ trích.

      Kỳ thực ai lại tính toán với đứa bé năm tuổi chứ?

      Về sau Diệc Nam lại nghe ba Mạc Bắc đề cập qua, bé ầm ĩ đòi gặp cậu rất nhiều lần. Nhưng biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Diệc Nam dám .

      Sau này cậu nghe ai đồng ý nhận nuôi bé. còn rất , người lại có vết sẹo lớn. Họ gia trưởng sợ có vấn đề khác, hơn nữa khi trưởng thành người con mà có vết sẹo thực ổn.

      Diệc Nam trong lòng có cảm xúc gì. Cậu hi vọng bé sớm được nhận nuôi, như vậy có ba mẹ. Nhưng cậu cũng hy vọng ở lại nhi viện, như vậy… khi cậu muốn gặp có thể tìm.

      Sau đó lâu, ba Mạc Bắc cho cậu biết được nhận nuôi. đâu cậu , mà bối cảnh gia đình nhận nuôi lại được bảo mật.

      Về sau Diệc Nam thỉnh thoảng vẫn nhớ tới chuyện này. Khi đó cũng do thời thơ ấu đơn nên chơi cùng với bé rất hợp ý, mà bản thân còn bất cẩn để lại cho vết sẹo.

      Diệc Nam cẩn thận quan sát khuôn mặt .

      thay đổi rất nhiều, bộ dạng lúc hai ba tuổi còn nhớ , hơn nữa diện mạo lúc đó và bây giờ thể so sánh được. tại nhớ lại, kí ức về việc bị phỏng của cũng khắc sâu, chỉ có cái miệng nhắn giương lên khóc hoàn toàn ra tiếng nào cùng bộ dáng lo lắng còn ấn tượng mơ hồ .

      Diệc Nam nhéo khuôn mặt nhắn trắng nõn của , mái tóc thẳng đen dài khiến gương mặt càng thêm thon gầy. Ngón tay xoa lên cảm giác được chút thịt nào, vẫn gầy như vậy.

      Mấy năm nay sống tốt ?

      Diệc Nam nhìn lúc, tựa vào đầu giường nhắm mắt suy nghĩ sâu xa: như vậy, chi bằng gặp gỡ? Dù sao tại đặc biệt thích nào, mà bây giờ nhớ lại chuyện hồi bé của hai người vẫn thú vị.

      Thế nhưng đâu có ai sau khi 419 lại cùng đối phương chuyện đương, mà còn vừa mới thất tình.

      Diệc Nam do dự, muốn cho biết mình chính là cậu bé ở nhi viện kia? Nhưng nên nhớ ra hơn… thế giới vẫn còn loại tình như thế —— nhớ kỹ , mà lại nhớ .

      Diệc Nam suy nghĩ lâu chờ “ nhóc” tỉnh lại, đầu tiên nên cái gì đây… Nhưng lúc tỉnh dậy lần nũa, bên cạnh biến mất. Ánh sáng mặt trời chiếu vào đầu, trong phòng trừ ra còn người thứ hai.

      Đầu giường còn để mấy tờ đô la, có chút ảo giác.

      Diệc Nam chống đầu gối, con ngươi hẹp dài ánh lên tia nguy hiểm . trưởng thành nhưng cá tính “thú vị” vẫn thay đổi, lại lần nữa khơi dậy hứng thú của .

      Diệc Nam lấy điện thoại di động ra, kết nối, giọng hơi trầm xuống: “Tối hôm qua rời cùng tớ tên là gì?”

      Diệc Nam tìm được Diệp Ân tốn nhiều thời gian. Lúc gặp ở thư viện, nằm bò bàn sách ngáy khò khò, ở chỗ này cũng ngủ được? Diệc Nam ngồi xuống bên cạnh, tay chống hàm dưới, hứng thú quan sát.

      Mấy ngày thấy, so với buổi tối hôm trước khí sắc càng kém. mắt toàn vết quầng thâm, trán còn xuất mấy nốt mụn.

      Nghĩ đến việc ngủ ngon vì người con trai khác, trong lòng hề thoải mái. nắm cánh mũi xinh xắn của bắt tỉnh lại. Cuối cùng lại nỡ dùng nhiều sức.

      Lông mi Diệp Ân khẽ giật. Diệc Nam cho rằng sắp tỉnh, ai ngờ nha đầu kia nhép nhép miệng rồi cứ thế ngủ tiếp.

      Diệc Nam ngồi ở đó đợi lâu, thỉnh thoảng còn nhìn notebook bên má đè nặng lên, tuy ràng nhưng vẫn thấy được hai chữ “Thiệu Y”.

      đoán là tên bạn trai cũ của .

      Khóe mắt híp lại, lần nữa nắm lấy cái mũi cao thẳng của . Lần này dùng lực, chờ cho lông mi khẽ run, trực tiếp cúi đầu dán môi lên.

      Tư thế hai người đều là gục xuống bàn. Chỗ này rất ít người. Sau 12h ánh nắng ấm áp chiếu lên thân thể.

      Diệp Ân cau mày mở mắt ra, lọt trong tầm mắt là khuôn mặt thâm trầm của người con trai. Khoảng cách quá gần khiến thể điều chỉnh tiêu điểm, chỉ có thể nhìn thấy đôi lông mi đẹp mắt của ta. giật mình bất ngờ lùi ra sau.

      nhìn bộ dạng hoảng sợ của , nghiền ngẫm, khóe môi nhếch lên: “ ra em thích cách rời giường như vậy. Lần sau nhớ kỹ!”

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 2
      2. Đánh chết

      Diệp Ân nghĩ người này tìm đến.

      Ngày đó, sau khi tỉnh lại sợ hãi. người đàn ông xa lạ nằm bên cạnh, mặc dù người này nhìn cũng tệ, nhưng đâu còn tâm trí mà thưởng thức. Đầu óc đau nhức như bị ai đó hung hăng đập vào cùng chút buồn nôn.

      thực thể nghĩ ra, rốt cuộc làm thế nào lại cùng ta phát triển đến mức lên giường. chút ấn tượng cũng có, ai đúng ai sai? Ai câu dẫn ai trước?

      Nghĩ ra, đơn giản là liều lĩnh chạy mất.

      Diệp Ân trầm mặc nhìn người con trai trước mặt, giận dữ hay nóng nảy, chỉ khẽ giật khóe môi: “Với hành vi vừa rồi của , tôi có thể tố cáo tội quấy rối tình dục.”

      Diệc Nam nhíu mày, tâm tình phức tạp. trước mắt là người cùng chơi với trong kí ức hồi bé…

      tại lại có thể nhìn muốn tố cáo?

      hơi cúi người, ánh mắt ý vị sâu xa: “Trước tiên em thử cử động xem, có thấy thoải mái ?”

      Khuôn mặt Diệp Ân trong nháy mắt phiếm hồng. nghĩ người con trai này lại chẳng biết xấu hổ như thế. Nhìn bộ dáng ta như muốn dây dưa với chuyện tối hôm đó. “ muốn gì?” vòng vo cùng ta, ôm cánh tay, cả người dựa vào lưng ghế, đề phòng nhìn ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của .

      Diệc Nam làm bộ tự hỏi, tư thế chống thái dương có vài phần quyến rũ, trầm ngâm lát, thấp giọng nỉ non: “ muốn thế nào, chỉ muốn bị bao.”

      vừa vừa lấy ra mấy tờ đô la Mỹ trực tiếp kẹp vào sách giáo khoa của Diệp Ân. Hai hàng lông mày của Diệp Ân nhíu chặt lại, vì động tác này của mà càng thêm cứng ngắc.

      Lúc này Diệc Nam mới nắm hai tay, tràn đầy hứng thú nhìn : “Diệp Ân phải ? Cùng nhau ăn cơm.”

      Người trước mắt so với mấy tay ăn chơi miệng lưỡi trơn tru khác nhau là mấy, lúc này ấn tượng của Diệp Ân về lại càng kém. nhanh chóng thu thập sách giáo khoa đứng lên: “Xin lỗi, tôi có thời gian.”

      Diệc Nam cũng sốt ruột, chờ thu dọn sách giáo khoa xong liền đứng lên về phía trước: “Di động tệ.”

      Diệp Ân cả kinh nghe nhắc nhở, biểu tình trì trệ liền vội vàng cúi đầu tìm di động, thế nhưng điện thoại thấy. cần nghĩ cũng biết ai lấy .

      Cái gì cũng có thể ném, riêng di động thể!

      Diệp Ân đường bám theo Diệc Nam, hai người trước sau trong sân trường. Có rất nhiều người quen biết Diệc Nam, trong sân trường liền gặp nữ sinh, cùng nhau chào hỏi.

      Nhìn như vậy Diệp Ân càng thấy ghét. Sao ta có thể chuyện với mọi nữ sinh lại còn với ngữ khí như thế ——tại sao mình lại xui xẻo gặp phải người này!

      Nghĩ đến lần đầu tiên cùng với người như thế, nhất thời cảm thấy đầu như bị chảy máu.

      Diệp Ân tiến lên phía trước mấy bước muốn cướp lại. Diệc Nam hơi nghiêng người né qua, còn thuận thế kéo cái, làm như thể sợ vồ hụt ngã sấp xuống.

      Thế nhưng Diệp Ân chút cũng cảm tạ , cắn răng trách mắng: “Đồ lưu manh, nếu đưa tôi báo cảnh sát.”

      lúc chuyện, di động của Diệp Ân vang lên. Tiếng chuông khá đặc biệt mà đặc biệt hơn là biểu tình của Diệp Ân. Bạc Diệc Nam nhìn sắc mặt mừng rỡ của , con ngươi sắc lạnh hơi trầm xuống, vô thức liếc nhìn màn hình di động.

      Thiệu Y Hàm.

      Nhớ tới lúc trước notebook của toàn cái tên này, mơ hồ đoán được người này là ai.

      Diệp Ân lo lắng trừng mắt nhìn : “Mau trả điện thoại cho tôi!”

      Vành mắt đều đỏ, cánh mũi xinh xắn hơi cử động, khóe môi mân chặt lại, nhìn ra được lo lắng. Đầu ngón tay Diệc Nam dừng chút, cuối cùng cũng đưa di động tới trước mặt .

      chịu được khi thấy viền mắt đỏ lên, điều này có nghĩa là gì chứ?

      Dưới đáy lòng Diệc Nam thầm khinh bỉ chính mình, vốn chỉ nghĩ đùa mà thôi. Nhận ra là bạn trai cũ của gọi điện thoại tới, trêu đùa nữa. Hành vi chia rẽ người khác vô đạo đức như thế có hứng thú.

      Có đôi khi trong cuộc sống đột nhiên xuất người, như tấm lưới tinh tế thẩm thấu tất cả, vô tình cũng có thể gặp, muốn tránh cũng được.

      Ba hôm sau, ở quán bar Diệc Nam lại gặp Diệp Ân.

      Lần này rất tỉnh táo, nhưng lại uống say như chết. Chiếc váy đen bao lấy cơ thể lộ ra mảng lưng, làn da trắng nõn nhẵn nhụi hở ra trong khí hơi lạnh lạnh.

      Lần này cũng như lần trước cùng đám bạn tụ tập, lúc vừa bước vào phòng nhận ra, thế nhưng Diệp Ân vẫn cúi đầu vừa vào núp ở góc uống rượu.

      Xem ra, tái hợp với bạn trai cũ.

      ngồi giữa đám người châu Âu, thân hình nhắn xinh xắn, mái tóc đen được buộc cao, hai má xinh xắn dưới ánh sáng ái muội của quán bar có chút trắng bệch.

      dựa vào ghế sô-pha, hình như rất khó chịu. nhíu chặt mi tâm, đôi môi đỏ mọng nhắn hơi giương lên.

      Diệc Nam biết vì sao, tầm mắt luôn tự nhiên rơi người , nhìn thấy lảo đảo tới phòng vệ sinh, tự chủ nhìn chằm chằm vào .

      Sợ ngã sấp xuống, sợ gặp phải người xấu.

      vào phòng vệ sinh rất lâu thấy ra. Diệc Nam cau mày cũng nghe người bạn bên cạnh gì. Cuối cùng yên lòng đứng dậy thăm dò, thực bị coi thường!

      Trong lòng lại lần nữa khinh bỉ chính mình. lần lại lần với mình, còn là bé hồi đó nữa, có trách nhiệm phải quan tâm.

      Mặc dù tự mặc định tâm lí như thế, đến khi thực thấy , lòng lại tan rã. Diệc Nam đứng ở cửa toilet gõ cửa, bên trong tiếng đáp lại.

      Phòng vệ sinh là phòng riêng biệt, bên trong chắc chắn chỉ có mình . Diệc Nam thử nắm tay nắm cửa, vẫn có dấu hiệu mở ra.

      Diệc Nam do dự, cuối cùng vẫn nhấc chân vào.

      bé kia chút giữ hình tượng ngồi trước bồn rửa tay, váy cực ngắn để lộ ra đường dài lên tới đùi, đôi chân dài trắng nõn là hấp dẫn ánh nhìn. Diệc Nam được tự nhiên dời mắt, lên phía trước đỡ : “Diệp Ân.”

      Diệp Ân hơi nhướng khóe mắt dài nhắm hờ lên, lộ ra nét phong tình. hơi mơ hồ nhìn người con trai trước mặt, bỗng nhiên cả người tựa vào bờ vai .

      “Mạch Nha.”

      Diệc Nam suy nghĩ trong lòng, đây có lẽ là cái tên, hơn nữa nghe có vẻ quen tai.

      Diệp Ân cắn môi nhìn , bộ dạng có chút đáng thương. trầm mặc rất lâu, cuối cùng hai mắt dần đỏ, giọng tràn đầy ủy khuất: “Vì sao thể thông cảm cho em, chờ em mấy năm được sao? Ba mẹ nuôi em nhiều năm như vậy, em thể để cho họ thất vọng.”

      Mặc dù Diệc Nam biết Diệp Ân và bạn trai có chuyện gì, nhưng cũng mơ hồ đoán được chút ít. xa như thế rất dễ xảy ra vấn đề, nhưng cho cùng, có lẽ do đủ?

      nhìn bộ dạng thống khổ của , liền đỡ lấy cơ thể từ bồn rửa tay xuống: “Xuống rồi .”

      Cánh tay mới vừa ôm lấy, đôi chân dài của liền theo đó vòng qua eo , kẹp rất chặt, bắp đùi gắt gao để phía bụng dưới của .

      Mi tâm Diệc Nam vặn vắt sâu hơn, cúi đầu nhìn có điều suy nghĩ.

      “Mạch Nha ” mèo con tựa vào cổ mà cọ, lông mi như dải quạt hương bồ gãi gãi cổ . Như có dòng điện quỉ dị xẹt qua người. Đôi con ngươi Diệc Nam ám muội sầm xuống, cúi đầu nhìn trầm mặc.

      Diệp Ân hiển nhiên là uống ít, hoàn toàn phân biệt người trước mắt là ai, từng tiếng “Mạch Nha” kia thực mang đến nóng giận của Diệc Nam.

      cũng muốn là thế thân, tay nâng lên, hung hăng tét vào mông : “Thử gọi sai tên tôi lần nữa xem!”

      Viền mắt Diệp Ân vốn đỏ lên lại càng hồng như con thỏ , tay che trước mông, tội nghiệp nhìn : “ đánh tôi.”

      Cái này mà cũng gọi là đánh?

      Diệc Nam đầu đầy vạch đen, ôm ngang người ra ngoài, cố ý trầm mặt hung dữ : “Nếu nghe lời lại đánh.”

      “…”

      Diệp Ân uống say rất ngoan, như con mèo dễ nuôi. Diệc Nam phát lúc này rất sợ bị tổn thương, chỉ cần lớn tiếng thoáng nghiêm khắc chút thành cúi thấp đầu quấy rối nữa.

      Dáng vẻ đó khiến người khác lo lắng.

      Diệc Nam phát đối với rất dễ mềm lòng, có lẽ do câu chuyện thời thơ ấu, để đến bây giờ đối với luôn có chút đồng tình cùng quan tâm.

      Diệc Nam đặt ở phòng khách sát vách, dựa vào cạnh cửa chờ Diệc Nam đổi ra giường. Nhìn thân hình cao ngất kia có chút hoảng hốt, như bị ma xui quỷ khiến, đầu óc hình như thể khống chế.

      từ phía sau ôm , dùng sức khịt khịt mũi: “ trước đây đều nhân nhượng em vô điều kiện, sao bây giờ lại thay đổi.”

      Diệc Nam hơi đứng hình, nhẫn nại: “Diệp Ân, phải cái gì Mạch Nha.”

      Giảng đạo lý cho người uống say thực là việc có chút lí trí, thế nhưng Diệc Nam khống chế được. Nghĩ tới đêm hôm đó có lẽ coi là người khác, liền nôn nóng cách khó hiểu.

      Lòng tự trọng của có chút bị tổn thương.

      phía sau động đậy, lại lần nữa cúi người sắp xếp chăn đệm ngờ toàn bộ cơ thể đè ép xuống, nhất thời đứng vững cùng ngã xuống chăn đệm.

      Cơ thể mềm mại áp người , mùi nước hoa nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi.

      Tay còn cẩn thận ôm lấy , sợ may ngã xuống. Thế nhưng lòng bàn tay vừa xuống liền đặt ở thắt lưng , độ sâu thắt lưng tạo ra đường cong hấp dẫn. Diệc Nam giật giật cần cổ, nhìn ngũ quan thanh thoát đẹp đẽ của mà lòng có chút khó có thể kiềm chế.

      chỉ ngây ngốc nhìn , làm như biết gì. Trước ngực hai bên tuyết trắng áp lên bộ ngực , mềm mại, nhất là chúng còn chen chúc với khe rãnh khiến đầu óc như thiếu dưỡng khí.

      Bộ dạng ràng tràn ngập ý mời, cái miệng nhắn đỏ au hơi chu lên.

      Diệc Nam giữ lấy cái ót định hôn lên. Hai tay bé của đặt người , nhíu mày.

      Diệc Nam hiểu im lặng dò hỏi. cúi đầu nhìn, mi tâm nhíu chặt hơn: “ phải ấy —— “

      Đương nhiên phải! Từ đáy lòng Diệc Nam tự dưng mọc lên đống khí nóng, đối với Mạch Nha nào đó mà sinh ra cảm xúc phức tạp, đều là địch ý và đố kỵ. cũng hơi hâm mộ người nào đó, lần đầu tiên cảm thấy cực kỳ hâm mộ người con trai khác.

      Khí nóng trong lòng trong nháy mắt như bị chậu nước lạnh dội vào, Diệc Nam trầm mặc nhìn người kia, dùng sức nhéo bên hông .

      Diệp Ân cảm thấy đau, đầu óc thanh tỉnh hơn. lật mình nằm giường, lúc lâu gì.

      Diệc Nam cùng nằm chỗ với , nhìn đèn thủy tinh treo trần nhà. Bầu khí trong phòng quỷ dị đê mê, lát sau quay đầu nhìn kỹ , giọng có chút thâm trầm: “Thích ta như thế vì sao tìm.”

      Lông mày Diệp Ân khẽ giật, chậm rãi xoay người cùng mặt đối mặt, chần chừ giọng hỏi: “Tìm ấy?”

      “Đôi khi con trai cũng muốn được dỗ dành.” Diệc Nam cũng biết tại sao lại với điều này. Những gì nghĩ trong lòng thực phải như vậy, thế nhưng cứ thế… lại nghĩ đằng nẻo.

      Diệp Ân còn hơi choáng váng, giọng lặp lại lời , lập tức mặt mày cong cong cười nhìn : “Đó là theo kinh nghiệm của sao? Bạn thường dỗ lắm à?”

      Diệc Nam lời nào, chỉ nhìn thần thái tươi tỉnh hơn, liền cười nhạt: “Dựa vào kinh nghiệm để .”

      Diệp Ân hiểu điều này, sớm biết, người con trai như thể có tình cảm, may là khôn khéo giữ mình.

      “Bạn của đâu? phải cũng chia tay rồi.”

      “Ừm.”

      là xui xẻo.”

      “Ừm.”

      “Cũng bởi vì xuất ngoại mà chia tay?”

      “Ừm.”

      trả lời tôi cho có lệ à?”

      “Ừm.”

      Diệc Nam nhắm hai mắt, làm như muốn nghe lời , thế nhưng mỗi câu hỏi lại phát ra tiếng đáp lại. Cuối cùng dưới tác dụng của cồn hai người hỗn loạn ôm nhau ngủ.

      Đêm đó Diệc Nam ôm Diệp Ân ngủ trong phòng khách, nhưng cái gì cũng làm. Hai người yên tĩnh cùng chỗ, như tư thế phòng ngự của trẻ con ở trong cơ thể mẹ.

      Thân thể gầy gầy của Diệp Ân uốn lượn trước người , thực có thể cảm nhận ràng.

      Tác giả có lời muốn : Vì phiên ngoại về Mạch Nha Trần Úc cũng quan trọng, hơn nữa quãng thời gian tình cảm của hai người này lại hơi dài cho nên được bộc lộ ra ràng ở Sắc màu ấm. Cơ mà những ai chưa đọc qua phiên ngoại về Mạch Nha Trần Úc vẫn có thể hiểu khi đọc truyện này ~O(∩_∩)O~

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 3
      3. Bị đá

      Diệp Ân về nước ngay. Về sau Diệc Nam mới nghe theo giáo sư đến thành phố khác làm nghiên cứu. Lúc chờ trở lại, theo thói quen ngồi suy nghĩ, Diệc Nam cực kỳ ngoài ý muốn hỏi : “Em quay về tìm ta sao?”

      thích như vậy, sao thể dành ra chút thời gian?

      Diệp Ân mặc áo trắng bận rộn trong phòng thí nghiệm, nghe động tác trong tay hơi khựng lại, sau đó lại kẽ hở tiếp tục cúi đầu: “Lần này thực nghiệm rất quan trọng, tôi phải toàn lực ứng phó.”

      Diệc Nam phát Diệp Ân thực tận tâm với nghiệp học hành. So với nhiều người thái độ của cẩn thận và nghiêm túc hơn nhiều. Hơn nữa cũng ngẫu nhiên nghe được trò chuyện với người nhà hai lần, nội dung ngoài thăm hỏi tình hình sức khỏe của đối phương là thông báo việc học của mình. Diệc Nam hơi lo lắng gia đình quá hà khắc, tình cảnh của những đứa con nuôi đều rất đáng thương.

      “Ba mẹ em rất nghiêm khắc với em à?” Diệc Nam dám là ba mẹ nuôi bởi đến bây giờ cũng chưa cho Diệp Ân biết thân phận của mình.

      Diệp Ân nghe chỉ mỉm cười: “ phải, họ đối xử với tôi rất tốt. Chỉ là gia đình tôi hơi đặc biệt. Cho nên tôi càng phải nỗ lực hơn để báo đáp họ.”

      nhìn khẽ nháy mắt cười thần bí. Diệc Nam ngồi cách ghế tựa, chợt như nhìn thấy tia sáng mạnh mẽ cùng cứng cỏi trong con ngươi .

      Khóe miệng tự chủ lên ý cười: “Bạn trai em đâu? Bỏ được sao?”

      Kể từ sau buổi tối hôm đó, quan hệ giữa hai người trở nên quỷ dị, bọn họ ngồi cùng chỗ chuyện phiếm, thậm chí về bạn trai cũ của Diệp Ân. Bọn họ ràng từ 419 mà bắt đầu, thế nhưng cả hai đều tự động nghĩ về kiện kia nữa, tại ở chung cũng rất hòa hợp.

      Lúc này Diệp Ân cảm thấy mất tự nhiên. quay đầu nhìn , trong giọng tràn đầy tự giễu: “Cái gì của mình luôn là của mình, còn dù cưỡng cầu cũng có được.”

      Diệc Nam nhịn được cười ra tiếng: “ nghĩ đến em như vậy mà cũng coi trọng quan niệm về số mệnh.”

      Diệp Ân nhún vai nữa. Diệc Nam ở bên nhìn , bỗng nhiên lại : “Kỳ thực tôi và ấy đều rất xấu. Bản chất chúng tôi đều ích kỷ, ai cũng muốn vì đối phương mà thỏa hiệp, biết cả hai đều thích hợp với đối phương thế nhưng vẫn luyến tiếc khi buông tay.”

      Diệc Nam nhìn môi như có như thoáng chút đơn, trong lòng có chút khác thường.

      Trước đây vẫn cảm thấy giữa Diệp Ân và người kia có tình , nếu có chỉ là cảm giác cam lòng cùng thói quen hồi bé. Mà giờ khắc này bỗng nhiên ý thức được chính mình có lẽ đoán sai?

      “Vậy tại sao nhớ ta đến thế mà mạnh mẽ lên, … Có người đàn ông của chính mình để là quan trọng nhất.”

      Diệp Ân kinh ngạc nhìn về phía : “ ngờ cũng bảo thủ như thế, đàn ông tự tôn đàn bà tự ti, tư tưởng cổ hủ.”

      Diệc Nam cũng cong con ngươi đen nhánh: “Em biết mỗi người đàn ông đều rất hoài niệm quá khứ, nhất là những chuyện ba vợ bốn nàng hầu.”

      Diệp Ân liếc mắt, người này quả nhiên đủ ngả ngớn, xoay người hề để ý đến : “Đừng có đánh đồng tất cả đàn ông như thế, cũng có những người thành .”

      “Như bạn trai cũ của em, Mạch Nha?”

      “Cút .”

      Vừa dứt lời, đèn phòng thí nghiệm bỗng nhiên “phụt” tiếng vụt tắt, gian rộng lớn trong nháy mắt rơi vào bóng tối, xung quanh chút ánh sáng sót lại cũng có.

      Có lẽ hết giờ dạy học lâu nên tắt đèn. Diệc Nam lo lắng Diệp Ân sợ, tay ở trong túi sờ cái bật lửa: “Đừng sợ, chỉ là tắt đèn.”

      Sau đó Diệp Ân liền bật sáng lên nguồn sáng ấm áp. nhóc này cầm đèn pin chiếu ánh sáng lên mặt lắc lư mấy cái, trong giọng tràn đầy đắc ý: “Tôi sớm chuẩn bị, hơn nữa tôi cũng sợ tối.”

      Diệc Nam nhìn nghịch ngợm lại đơn thuần mỉm cười, khỏi bật cười: “Cái này, cùng chỗ với em chẳng thú vị chút nào?”

      Diệp Ân đặt đèn pin ở cằm, ánh đèn từ dưới chiếu lên mặt, lè lưỡi ra làm mặt khủng bố: “Thú vui của tôi để nhìn thấy, nó chỉ dành cho người đặc biệt.”

      Đáy mắt cười của Diệc Nam chậm rãi tan . ngồi chỗ cũ lời nào.

      Diệp Ân cũng cảm thấy bầu khí có chút xấu hổ, đứng lên tới cửa phòng học kiểm tra: “Lầu thực nghiệm hình như bị khóa.” Nếu như chỉ mình chỗ với Bạc Diệc Nam rất thoải mái, nhất là mấy tháng trước bọn họ vừa…

      “Ngủ lại nơi này thôi.” Diệc Nam vừa vừa chỉnh lại thắt lưng, nhìn hai tròng mắt kinh ngạc của , lười biếng nheo mắt lại, “ phải lá gan của em rất lớn sao?”

      Diệp Ân nắm chặt đèn pin, đứng tại chỗ nhúc nhích, trong đầu cân nhắc lúc tìm từ rồi mới : “Tôi sợ cái gì chứ, phòng giải phẫu tôi cũng từng ở suốt đêm.”

      “Em chính là sợ ?” Diệc Nam hứng thú nhướn hàm dưới, “Nghĩ ra lại có ảnh hưởng lớn với em như vậy.”

      Diệp Ân nhướn mày liếc cái, tới bên cạnh chỗ đựng đồ dụng cụ, tìm kiếm ở bên trong cả nửa ngày mới lấy ra cuộn băng dính. Diệc Nam nghi ngờ nhìn , sau đó Diệp Ân đem băng dán quấn quanh cái bàn giữa hai người, kéo đường thẳng tắp .

      “…” Diệc Nam còn gì để nóiì.

      Diệp Ân đeo găng tay màu trắng đầu ngón tay gõ cái đường phân cách kia: “Buổi tối được sang đây, nếu tôi dùng dao giải phẫu trực tiếp giải phẫu .”

      Buổi tối thực nghiệm muộn yên tĩnh đáng sợ, Diệp Ân bận việc của mình, Diệc Nam liền nằm bốn cái ghế ngủ, cũng quấy rầy . Diệp Ân cảm thấy cảm giác như thế rất tốt. Trước đây chỉ có mình đôi lúc vẫn thấy sợ, nhất là những lúc bất chợt nghe thấy tiếng động khác thường, khi đó tim lại đập rộn lên.

      tại có người ở cách mình xa, cảm giác yên ổn làm cho cảm thấy kiên định.

      Tiến độ thực nghiệm rất nhanh, trời tờ mờ sáng hoàn thành. Tâm tình Diệp Ân rất tốt, ngồi ghế đánh thức Bạc Diệc Nam: “Này, ăn điểm tâm .”

      Diệc Nam gối cánh tay nhìn lúc: “Em mời khách.”

      “Tôi xuống bếp.” Diệp Ân lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng nõn, lần đầu tiên vui mừng cười với như vậy.

      Tài nghệ của Diệp Ân rất tốt, ở đất nước xa lạ này Diệc Nam lần đầu tiên ăn đồ ăn có hương vị của bữa sáng, so với Diệp Ân lại ăn rất ngon. cúi đầu húp miếng cháo, lại ngẩng đầu nhìn bóng lưng Diệp Ân trong phòng bếp đến ngây ngốc.

      bé trong kí ức thực trưởng thành, hoàn toàn biến thành trưởng thành khiến phải ngạc nhiên.

      Quan hệ của Diệc Nam và Diệp Ân trở nên tốt hơn, mặc dù Diệp Ân vẫn như trước cảm thấy người đàn ông này hoa tâm quá ngoan liệt, thế nhưng nhiều khi lúc vô tình bày tỏ câu đối với đều có ảnh hưởng. So với Diệc Nam lớn hơn chút, trong sinh hoạt luôn luôn giúp đỡ , trừ đôi lúc quấn quít lấy đòi ăn cơm.

      Lại qua hai tháng, Diệp Ân với Diệc Nam muốn về nước, tìm người con trai kia, muốn vì tình mà nỗ lực lần.

      Diệc Nam nhìn bộ dáng khao khát của , ra trong lòng cảm thấy gì, chỉ nhếch khóe môi cười, lấy tay xoa xoa đầu : “Khi trở về đừng khóc nhè nữa.”

      Diệp Ân cười đẩy tay ra, chu miệng lên : “Chỉ cần tôi bước ra bước, còn lại chín mươi chín bước ấy đều vì tôi bước đến. Chờ tin tức tốt của tôi .”

      Diệc Nam nhìn , bỗng nhiên nhịn được cúi người đem ôm vào lòng.

      Diệp Ân toàn thân đều cứng đờ, đối với cái ôm bất ngờ này có chút mông lung, sau đó Diệc Nam ở bên tai thấp giọng : “ nhớ em.”

      Cho đến khi lên máy bay Diệp Ân vẫn còn suy nghĩ câu trầm thấp mơ hồ kia, lúc đó sân bay quá ồn cảm giác như mình nghe nhầm. Hơn nữa ý của Diệc Nam có lẽ chỉ dành cho bạn bè mà thôi.

      Diệp Ân nghĩ như vậy, trong lòng thấy dễ chịu hơn. Nghĩ đến việc có thể nhìn thấy Thiệu Y Hàm, hơn nữa người kia lộ ra bộ dạng kinh ngạc, lòng lại nhảy nhót ngừng.

      Diệc Nam chờ Diệp Ân lâu rồi mới rời sân bay. Loại cảm giác này chưa từng có, nơi nào đó trong lòng cảm thấy vắng vẻ như bị mất thứ vô cùng quý giá.

      Diệc Nam biết điều này nguy hiểm, lòng người con , nhất định là tự tìm rắc rối. luôn luôn lý trí, ngồi ở trong xe hút thuốc, đem tâm tình của mình phân tích.

      Có lẽ đều do đêm đầu tiên kia chi phối? Đàn ông đều có thói hư tật xấu, lần đầu tiên chạm qua phụ nữ tâm tư nhất định bị ảnh hưởng. Phải, nhất định là như vậy!

      Diệc Nam hung hăng đập vào cần lái, khởi động xe rời . Bạc Diệc Nam biết là nguy hiểm nên tự nhủ với lí trí.

      Bạc Diệc Nam giống như trước đây, cùng bạn bè du lịch, cũng từng gửi cho Diệp Ân tin nhắn, thấy hồi liền trực tiếp xóa . Loại tâm tình này rất kì lạ giống như loại tức giận ý tứ.

      kia cũng quá vô tâm vô phế, cùng chỗ với bạn trai lại còn muốn tốt đẹp cùng ? Diệc Nam trực tiếp đưa điện thoại di động tắt máy ném sang bên cạnh, thế nhưng trong lòng nôn nóng lại càng lúc càng ràng.

      Diệc Nam thậm chí bắt đầu nghĩ, có lẽ cũng nên tìm bạn , chí ít như vậy cũng bớt đau lòng chút ít.

      Nhưng tuần sau, ở ngay cửa nhà trọ thấy Diệp Ân phong trần mệt mỏi.

      ngồi ở trước va li kéo hai má chôn giữa cánh tay, người áo khoác còn chưa cởi, cả người đều phủ trong bóng tối hành lang. Diệc Nam đứng trước mặt hồi lâu, lấy chân đá .

      Diệp Ân mơ mơ màng màng tỉnh dậy, hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt hình như sung huyết đỏ hồng lên. Trái tim Diệc Nam liền mềm nhũn, chỉ như trước nhẫn nại giả vờ lãnh đạm hỏi: “Có việc?”

      Diệp Ân nhìn hồi, môi khẽ giật, rất lâu mới thất tha thất thểu đứng lên, trực tiếp nhào vào ngực : “Tôi bị đá rồi, Bạc Diệc Nam —— “

      người nồng nặc mùi rượu, nồng đến mức khiến mi tâm nhíu chặt, cúi đầu nhìn siết vạt áo sơ mi trước ngực , lại có thể ngủ.

      Diệc Nam nhìn kĩ lông mi , cánh môi mềm mại đỏ tươi dán tại bộ ngực mình, lại còn ủy khuất hơi nhướn lên, khỏi bất đắc dĩ bật cười: “Em coi làm chốn dung thân.”

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 4
      4. Thử nhìn lần (18+)

      Diệp Ân tỉnh dậy nhìn chằm chằm trần nhà hồi, lúc phát mình ở nhà trọ của Bạc Diệc Nam mới thở phào cái. Rốt cuộc vì sao lại chạy đến nhà , Diệp Ân chưa kịp ngẫm nghĩ, bởi trong đầu vẫn là ba chữ Thiệu Y Hàm.

      mờ mịt nhìn trần nhà đến ngây ngốc, đến khi đôi mắt khô ráo bị bàn tay ôn nhu che lại, giọng nam trầm thấp nhàng vang lên phía đầu : “Vừa ngủ dậy lại có ánh mắt này, cho em ba giây điều chỉnh.”

      Diệp Ân cầm đầu ngón tay , lâu sau mới chậm rãi đưa ngón tay dời , ánh mắt chống lại con ngươi trầm tĩnh của . Bạc Diệc Nam mặc chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng sạch , chân mày tuấn hơi ngướng lên.

      Diệp Ân trầm mặc đối diện với , lúc lâu mới : “Chia tay với ấy. Hình như do tôi luôn quá tự phụ.”

      Diệc Nam yên tĩnh lắng nghe, cuối cùng chỉ : “Cho nên em uống rượu xong, đợi tỉnh rượu liền ở bên ngoài suốt đêm? Diệp Ân, em có biết việc này nguy hiểm như thế nào ?”

      Diệp Ân hơi dời mắt, ánh mắt buồn bã.

      Diệc Nam biết lần này đối với đả kích . Diệp Ân mặc dù mạnh mẽ, đối với việc học cũng rất coi trọng, thế nhưng biết trong cảm nhận của người con trai kia quan trọng biết bao.

      ngồi bên giường, nhẫn nhịn hỏi: “ chút xem, vì sao?”

      Diệp Ân lại mím chặt môi cái gì. Diệc Nam nhíu mày càng sâu: “ ta có người mới?”

      Diệp Ân khẽ lắc đầu, vẫn lời. Diệc Nam kiên nhẫn, liền nắm cằm quay mặt lại, chống lại tầm mắt hoảng loạn của : “Nếu như thích người, mặc kệ ấy có mắc phải lỗi lầm lớn gì, chỉ cần ấy nguyện ý đầu hàng trước, đều tha thứ.”

      chớp mắt, nhìn chằm chằm mắt : “Bởi vì nỡ nhìn ấy khổ sở.”

      Diệp Ân nhìn con ngươi đen của , trái tim bỗng nhiên hung hăng nảy lên. vội vàng đẩy ngón tay ra, suy nghĩ hồi mới : “ có người mới, chỉ là… ấy chấp nhận được thực tôi chung thủy.”

      chung thủy?” Diệc Nam nghi ngờ, “Em trật đường ray?”



      Diệp Ân như tượng liếc nhìn cái: “Như vậy, chính là người trật đường ray?”

      Diệc Nam suy nghĩ lâu mới hiểu được ý , biểu tình trở nên phức tạp: “ ta để ý em… mất trinh?”



      Cái đề tài này thực thích hợp để hai người bọn họ thảo luận. tiếp lại nhớ tới chuyện 419 muốn quên kia, Diệc Nam tâm tình của mình lúc này, có chút tức giận và cũng có chút nóng nảy. Tức giận có thể lý giải, xem ra, bất luận thế nào Thiệu Y Hàm đều Diệp Ân đủ.



      Thế nhưng nóng nảy lại đến từ đâu? Chính rất ràng, là bởi vì trong lời tiềm ý tứ của Diệp Ân. Người kia phát thực thủy chung, cần phải làm những gì, hoặc là làm cái gì…



      Diệc Nam nhìn Diệp Ân, đầu óc bỗng nhiên trong nháy mắt phức tạp, trái tim cũng có chút rầu rĩ đau nhói.



      Tay Diệp Ân quơ quơ trước mắt , cuối cùng : “Tôi có thể hiểu, đàn ông mà, đều có thói hư tật xấu này.”



      Lúc lời này trong mắt tràn đầy đơn, khóe môi hơi cong lên tự diễu, nhìn bộ dạng đó Diệc Nam thực thoải mái. nghĩ ngợi, liền giữ lấy khuôn mặt nhắn của , nghiêm túc nhìn : “Diệp Ân.”



      Diệp Ân trừng mắt, con ngươi trong suốt, tất cả đều vì mà ngưng trọng, sau đó : “Chúng ta thử lần thế nào? Em thử quên được ta. Có thể có người thích hợp hơn với em chờ em ở đâu đó?”



      “…” Diệp Ân nghẹn họng trân trối nhìn Diệc Nam, cuối cùng khẩn trương nuốt chút nước bọt “Tôi, có phải còn chưa tỉnh ngủ?”



      Đây là nằm mơ , Bạc Diệc Nam là người đàn ông kiêu ngạo như thế sao lại đột nhiên với điều này?



      Bạc Diệc Nam trả lời mà dùng hành động thực tế cho biết đây phải là nằm mơ, từ tư thế này bỗng nhiên cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của .



      Diệp Ân cả kinh quên chớp mắt, chỉ hơi ngước khuôn mặt nhắn, đầu óc mảnh trống . Đây là lần đầu tiên bọn họ hôn môi sau đêm đó, cũng chính thức tỉnh táo thừa nhận.



      Hương vị người Bạc Diệc Nam rất dễ chịu, lại rất khác với Mạch Nha. Ngón tay sạch thon dài đỡ sau tai , mang theo ấm áp nhè , loại cảm giác này rất xa lạ. Diệp Ân vì kinh ngạc mà hoàn toàn quên giãy giụa.



      Những cánh môi cọ xát vào nhau sản sinh ra cảm giác hòa hợp, như đợi thích ứng, lúc này mới chậm rãi cạy mở cánh môi ra, đem đầu lưỡi vào dò xét.



      ***



      Sau lần này, Diệp Ân dường như bắt đầu có chút né tránh Bạc Diệc Nam. Diệc Nam sớm phát ra chỉ có điều vạch trần . Dù sao vừa kết thúc đoạn tình khắc cốt ghi tâm, muốn lập tức tiếp nhận mình thực quá khó.



      Diệc Nam hề bức bách , vẫn giống như trước đây thường thường bên suốt đêm làm thí nghiệm, có cuộc tụ tập nào cùng nhau tham gia, trong sinh hoạt hằng ngày cũng như vậy, coi như biểu lộ đêm đó chỉ là hiểu lầm.



      Thời gian lâu dài, Diệp Ân cũng bắt đầu xem lại chính mình, thoải mái liền có vẻ làm kiêu.



      Diệc Nam rất biết tạo niềm vui cho bạn . Mỗi lần thấy Diệp Ân đô hộ liền tạo cho những bất ngờ nho , mà tất cả đều dựa vào sở thích của Diệp Ân. Ví dụ như tuyệt đối tặng châu báu hay hoa tươi cho Diệp Ân, cũng tặng búp bê hay Barbie (-_-), mỗi lần đều mang cho đống sách tham khảo khó kiếm.



      Diệp Ân nhìn thấy những thứ ấy, phản ứng tuyệt đối là mừng rỡ gấp trăm lần so với nhìn thấy búp bê đồ chơi cùng kẹp tóc phấn hồng.



      Cho nên Diệc Nam đúng là ảnh hưởng tới Diệp Ân, những chi tiết đó phải là hoàn toàn đánh động tới . Ở nơi tha hương này rất tịch mịch, nhất là người mạnh mẽ độc lập như , nội tâm kỳ thực nhẵn nhụi lại mẫn cảm, cũng khát vọng người đàn ông có thể hiểu được và bao dung chính mình.



      Mạch Nha cho dù tốt, bọn họ cũng cách nào hoàn toàn vì đối phương thỏa hiệp.



      Quyết định cùng Bạc Diệc Nam chỗ, ra cũng là ngẫu nhiên.



      Lần đó Diệp Ân tham gia kì thi vô cùng quan trọng, nhưng buổi tối hôm trước đó liền phát sốt, nóng tới bốn mươi mấy độ rất nghiêm trọng. cũng biết thế nào lại lấy điện thoại di động gọi cho Bạc Diệc Nam.



      Lúc tới sốt tới mức mê sảng, bạn cùng phòng cùng bạn trai ra ngoài cả đêm về. Diệc Nam lật tìm hết các tủ cũng tìm được hộp thuốc hạ sốt. Hơn nửa đêm, vòng vèo nửa thành phố mới tìm được tiệm thuốc, còn dùng cồn bôi loạn lên người Diệp Ân theo phương pháp của .

      Diệp Ân sinh bệnh còn bén nhọn và mạnh mẽ như bình thường, trái lại ngoan ngoãn nằm giường, giống như bộ dáng bé trong kí ức của .



      Diệc Nam ngồi bên giường yên lặng nhìn , bàn tay xoa xoa tóc mái có chút ẩm ướt của .



      Khuôn mặt nhắn của Diệp Ân đỏ bừng liền dán lấy lòng bàn tay lành lạnh của . Diệc Nam chần chừ chút, vén chăn lên kéo vào lòng.



      Buổi tối Diệp Ân gặp rất nhiều mộng, chốc chốc mơ thấy bố nuôi mẹ, chốc chốc mơ thấy ánh mắt tha thiết chờ đợi của ông bà, chốc chốc lại đụng tới bác cả bác hai, bọn họ châm chọc khiêu khích là nhặt được… Cảnh trong mơ thay nhau xuất , tất cả đều ầm ĩ tiếng người, sau đó lại xuất hình ảnh Mạch Nha, cách mình rất xa, đôi mắt lạnh như băng: “Diệp Ân, em, dựa vào cái gì phải đứng tại chỗ chờ em! Em nghĩ em là ai?”



      Diệp Ân nhớ kỹ chính mình giống như khóc, ngồi xổm tại chỗ khóc lâu, thế nhưng Mạch Nha vẫn .



      vẫn chảy nước mắt kêu tên , lại vô tình quay đầu lại liếc nhìn cái.



      Cuối cùng bên tai vang lên tiếng Bạc Diệc Nam, thấp thấp trầm trầm, cực kỳ chân thực, ngay cả khi ôm ấp hay hôn đều chân thực thể nghĩ tới.



      Trong thoáng chốc Diệp Ân có chút khống chế được cảnh trong mơ. Bạc Diệc Nam đưa ngón tay thon dài bắt đầu giở trò xấu qua người cởi bỏ lớp áo ngủ, trực tiếp cầm lấy hai luồng mềm mại trước ngực .



      phát triển rất tốt, nhưng ngực lại lớn, nắm tay vừa vặn có thể bắt cầm. Đôi mắt đen thui gợi cảm cực kỳ, luôn luôn trầm mặc nhìn .



      Ngay cả lúc rút ra tiến vào ánh mắt đều là chuyên chú mê người.



      Diệp Ân thấp giọng rên rỉ tiếng, dưới thân truyền đến mãn trướng cùng cảm giác quá mãnh liệt, toàn thân đều tập trung vào chỗ kia, hình như cả người cũng bắt đầu phát run, gần như cao trào.



      Sao có thể mộng xuân như vậy?



      Diệp Ân híp mắt, thân thể theo tần suất của hơi giãy dụa, thế nhưng khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt, giống như muốn bao phủ lấy .

      Diệp Ân bất ngờ run lên, bắp đùi tuôn ra dòng niêm dịch ẩm nóng, ngón tay gắt gao siết khuỷu tay , loại cảm giác này chưa từng có, hình như bị điện lưu hung hăng đánh qua, lại giống như phiêu mây.



      mơ màng nhìn người đàn ông phía . dừng lại, hai tay chống bên gối , dưới sợi tóc đen nhánh là tầng mồ hôi nhợt nhạt chảy xuống. Lồng ngực rắn chắc cũng phủ tầng mồ hôi, là… cực kì dễ nhìn .



      kìm lòng được lấy tay xoa lên lớp mồ hôi ngực , dinh dính, chậm rãi đưa vào trong miệng.



      Trong mắt có chút khiếp sợ, con ngươi lập tức cong lên, lại bắt đầu chậm rãi vào, thanh khàn khàn lại tràn ngập từ tính: “Thoải mái?”



      Diệp Ân nghe giọng đột nhiên cảm giác được chỗ nào đúng. nỗ lực mở to mắt, đôi mắt ướt sũng to sâu thẳm nhìn ở đối diện.



      người đàn ông này, thắt lưng tuy gầy gò nhưng thực rắn chắc, phập phồng lúc mang theo lực đạo lớn, đỡ lấy cặp chân dài của ra sức vận động. Diệp Ân bỗng nhiên theo thói quen nhéo nhéo cánh tay của mình.



      Diệc Nam nhíu mày dừng lại.



      Diệp Ân ngây ngốc mơ hồ hỏi câu: “ phải tôi nằm mơ?”



      Diệc Nam nhìn hồi, cúi người thấp giọng trêu đùa bên tai câu: “ phải nằm mơ, chúng ta thực làm tình.”



      Diệp Ân cả kinh, tim đập nhanh, lấy tay đẩy : “Đồ khốn, có ai như ? Tôi bị bệnh, , —— “



      Mặt hồng sung huyết, biết nên trách cứ thế nào. thực tế, nhìn gương mặt này được những lời ác độc, lúc này tất cả đều thoáng ra hình ảnh những khi Diệc Nam đối tốt với .



      Diệc Nam nắm đôi tay ngừng lộn xộn của , áp tới bên gối, mặt biểu tình nghiêm túc khác thường: “Diệp Ân, chỉ lời này lần, thích em, muốn em. Tối hôm qua em kêu tên . Em quyết định được, tới giúp em. Thử ? So với ta, càng thích hợp hơn.”



      Diệp Ân luống cuống nhìn , Diệc Nam còn trong thân thể , lòng bàn tay đặt ở đỉnh ôn nhu mà đưa đẩy qua lại, đem lãm chặt hơn: “Diệp Ân, em vừa cao trào, cũng có cảm giác với đúng ?”



      Diệp Ân bị đụng phải đầu óc mông lung, cánh tay chăm chú quàng ở cần cổ . Bạc Diệc Nam so với Thiệu Y Hàm muốn thành thục, có lẽ… tệ? Hơn nữa đúng, đối với , phải là hoàn toàn có cảm giác.



      Diệp Ân vịn chắc vào thân thể , chân dài quấn lấy rất chặt.



      Diệc Nam cảm nhận được ý đón hùa theo , càng thêm dùng sức đâm sâu, tiến vào chỗ sâu nhất của .



      kỳ thực cho biết, tối hôm qua kêu tối đa vẫn là tên của người kia. Thế nhưng sao, dừng lại, như vậy giúp bước ra bước đầu tiên phải là thể.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :