1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khế ước hôn nhân cưới một tặng một - Du Vịnh Đích Ngư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Khế ước hôn nhân cưới tặng - Du Vịnh Đích Ngư
      Tác giả: Du Vịnh Đích Ngư

      Editor: Giả Bảo Ngọc, Million Roses

      Thể loại: ngôn tình, đại, HE

      Tình trạng: 505 chương


      GIỚI THIỆU

      Lần đầu tiên gặp nhau.

      dụ dỗ : " chúng ta khách sạn."

      mập mờ, khẽ nâng cằm lên: " dáng người như thế nào? Đối với phụ nữ, tôi rất kén chọn."

      " thấy sao? Có hài lòng ?"

      Tình đêm, sau khi trời sáng phải đường ai nấy sao? Nhưng tại sao đến đâu cũng đụng phải ?

      " Cố Phong Thành, rốt cuộc có phải đàn ông ?"

      hướng về phía : " có phải là đàn ông hay , thử chút là biết ngay."

      Đêm tân hôn, dịu dàng cưng chiều hết mực. Nhưng sau đó lại đẩy xuống địa ngục.

      " Cố Phong Thành" kêu tên : " tôi rất , tôi ?"

      " ." Hai chữ, rơi trúng người khiến tan xương nát thịt.











    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 1: Ở lại cùng nhau chơi đùa.

      Edit: Giả Bảo Ngọc

      Khi Tống Khinh Ca từ phòng hồi sức cấp cứu bước ra, bên ngoài cửa sổ trời mưa rơi lác đác. Mùa đông trời nhanh tối, chưa đến tám giờ bóng tối chiếm lĩnh toàn bộ gian.

      Ra khỏi bệnh viện, cúi người ngồi vào ghế sau xe, sắp xếp: " Chú Chung, đưa tôi đến La gia."

      mở hộp trang điểm, cẩn thận trang điểm lại khuôn mặt mình. Sau khi chắc chắn khuôn mặt xinh đẹp, tỳ vết mới cất hộp .

      Đêm mưa ở phố núi, đượm chút lành lạnh. Chiếc xe rất nhanh tới ngôi biệt thự ở lưng chừng núi. Khi bước xuống xe, những giọt nước lạnh bắn tới, chỉ mặc chiếc quần ngắn bên trong lớp áo khoác, vì vậy gió lạnh lùa vào khiến run rẩy. siết chặt áo khoác ngoài: " Chú chung, chú về trước . cần tới đón tôi."

      Mở cửa là nữ giúp việc, nhìn cảm thấy bất ngờ: " Tống tiểu thư, đến rồi à?" Giọng nghe rất lễ phép nhưng tay ta lại chặn ở cửa, ngụ ý muốn để ai bước vào: " Sâm thiếu ở nhà."

      Tống Khinh Ca nhướng mày, ràng vừa nhìn thấy xe của La Thế Sâm để bên ngoài biệt thự.

      Cuộc đời là bạc bẽo, tại đến giúp việc của La gia cũng có thể ngăn cản được bước vào cửa sao? lời nào, đẩy kẻ ngáng đường sang bên, sải bước tiến vào trong biệt thự. Tiếp xúc với chút ấm áp, khiến bất giác run lên. dừng lại, bước lên thảm sàn thẳng lên lầu.

      Giúp việc đuổi theo sau, giọng được tốt: " Sâm thiếu có ở đây". ta lôi cánh tay: Tống tiểu thư, đây là La gia, thể tùy tiện vào ....." ta dùng sức đẩy khiến cho Khinh Ca lảo đảo, chút nữa ngã xuống thang lầu. Tiếp đó ta đứng chặn như người gác cửa.

      " Tránh ra." Khinh Ca sau khi đứng vững, sửa lại áo khoác ngoài. Ánh mắt lạnh như băng nhìn giúp việc. chưa quên, lúc trước khi đến, nữ giúp việc này khôn khéo như thế nào để lấy lòng .

      " Sâm thiếu có ở đây".

      " rốt cuộc có nhường đường hay ?" Khinh Ca khẽ nhếch môi. phải muốn làm khó người giúp việc. Mà bởi, còn cách nào nữa. Khoản tiền vay ngân hàng Tam Gia, ngày mai đến kỳ hạn trả. rất cần có tiền trả.

      Nữ giúp việc sắc mặt hết trắng bạch lại chuyển sang đỏ lừ, phẫn nộ tránh ra. Đợi đến khi Tống Khinh Ca qua, ta ở phía sau thầm: " kiêu ngạo cái nỗi gì? Xem còn có thể đắc ý được bao lâu."

      Căn phòng thứ nhất ở bên trái lầu hai là của La Thế Sâm. Khinh Ca có chút khẩn trương, đầu óc nhớ lại những lời tốt đẹp nhất. Sau đó, cởi áo khoác ngoài ra, lộ ra chiếc quần ngắn vô cùng quyến rũ, hít hơi sâu, gõ cửa.

      " Ai đấy?" Tiếng gõ cửa rất kiên nhẫn. Tiếp đó là tiếng cửa mở.

      La Thế Sâm đứng trước mặt , mái tóc ta ướt nhẹp, đôi mắt lạnh lùng. choàng chiếc khăn tắm. người tỏa ra mùi thơm ngan ngát của sữa tắm.

      Tống Khinh Ca ngẩng đầu, môi mở ra, cố gắng vẽ nụ cười: " Thế Sâm."

      La Thế Sâm kinh ngạc, nhìn rồi nhìn đến chiếc cổ áo chữ V khoét sâu, vô cùng mê người , giương môi, bật ra tiếng cười cợt: " Sao lại đến đây?"

      " Là ai đến vậy ?" Tiếng phụ nữ ngọt lịm làm nũng từ trong phòng truyền ra.

      Tống Khinh Ca bỗng giật mình, vẫn biết bên ngoài thiếu gì phụ nữ. Nhưng lại nghĩ đưa về nhà. Những lời chuẩn bị sẵn cũng vì thế mà chặn lại ở cổ họng của .

      " A, Vị này là ....." Cánh tay La Thế Sâm bị cánh tay trắng nõn khoác lấy.

      Ánh mắt Tống Khinh Ca rơi vào người La Thế Sâm sau đó là người phụ nữ đứng cạnh . Hai người đều mặc áo choàng tắm, tóc ta cũng giỏ từng giọt nước, mùi sữa tắm từ người ta giống của La Thế Sâm lan tỏa thêm vào gian.

      Nhìn khuôn mặt ta, Tống Khinh Ca còn lạ lẫm gì. Là MC Đổng Tùng San. ta thường xinh đẹp, đoan trang xuất ti vi.

      Nhìn áo choàng tắm tình nhân của bọn họ, phía sau giường lớn xộc xệch. Dùng đầu ngón chân nghĩ, cũng biết là bọn họ vừa làm chuyện gì.

      Tống Khinh Ca cảm giác ghê tởm. Nếu là thường ngày, nhất định cho La Thế Sâm cái tát rồi xoay người bước . Nhưng bây giờ, giống như trước đây. suy nghĩ chút, mục đích đến đây cũng chẳng khác gì người phụ nữ kia, là muốn lên giường với . Lấy được tiền của . cảm thấy xấu hổ thôi. Liền thuận tay lấy áo khoác lên mặc vào.

      " Thế Sâm, hẹn em." Đổng Tùng San nhìn thấy Khinh Ca mặc chiếc quần vô cùng ngắn, ta liền đoán ra ngay mục đích. Vì vậy coi ai ra gì, tiếp tục làm nũng: " Sao lại có người khác đến nữa? Người ta thích chơi đùa quá phức tạp."

      Thế Sâm kéo eo ta dán vào người mình, hôn cái lên trán: " là loại người như vậy sao?"

      " Ai mà biết?" Đổng Tùng San hờn dỗi đấm từ vai xuống, đôi mắt xinh đẹp nhanh chóng liếc sang Khinh Ca: " ta là ai vậy?"

      " Tống Khinh Ca" La Thế Sâm thờ ơ , thế nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm Khinh Ca, lóe lên những tia kinh ngạc vì vóc dáng của , khổ nỗi là vị hôn phu của , mà lại chưa từng ngủ qua đêm với .

      "Tống Khinh Ca? Tên có chút quen thuộc ....." Đổng Tùng San nhếch mi, kêu lên: " Là vị hôn thê của ?"

      Vị hôn thê?

      " Em cũng biết sao cưng?" La Thế Sâm đùa giỡn vuốt ve khuôn mặt Đổng Tùng San.

      Khuôn mặt Tống Khinh Ca lộ vẻ lúng túng, nhưng chưa đạt được mục đích, vì vậy cố gắng giữ bình tĩnh: " Thế Sâm, tôi tìm có chút chuyện."

      " xem" La Thế Sâm ôm tình nhân trong ngực: " Tôi tại có thời gian ....."

      Thấy định đóng cửa, Tống Khinh Ca kịp thời chặn cửa lại, khẩn cầu : " Cho tôi mượn ba trăm vạn ....."

      " lấy gì để trả lại?" La Thế Sâm nhìn .

      Tống Khinh Ca thở dài: " Ngày mai chúng ta lập tức truyền tin ra ngoài là kết hôn, sau đó cử hành hôn lễ." Trước khi Tống thị gặp chuyện may, ta rất muốn cưới . Nhưng giờ phút này, để có thể vay tiền ngoài việc lấy bản thân mình ra thế chấp chẳng còn gì cả.

      La Thế Sâm nhìn , vẻ đẹp rất là chói mắt, dáng người tương đối khá, nếu chàng trai bình thường nhìn vào đó là báu vật hiếm có. Nhưng tại báu vật này nếu đụng vào có khi bị bỏng tay. Bố liên tục rằng ta thể đụng vào được. Nghĩ đến đây, đổi giọng diễu cợt, : " Hôn lễ? là buồn cười. còn tưởng mình là cành vàng lá ngọc sao? Còn là Tống tiểu thư coi trời bằng vung sao? biết rằng Tống thị sắp phá sản à? sắp trở thành kẻ nợ nần chồng chất nghèo rớt mồng tơi. Tôi cưới ? Để làm gì? là người đỡ đạn? Gánh nợ Tống thị cùng à?"

      " Thế Sâm." Tống Khinh Ca ánh mắt mơ hồ, nếu như còn đường khác để , cần gì phải ăn khép nép, cầu xin với . " Giúp tôi nhé" phải từng đến phát điên hay sao? Nhưng chỉ trong chớp mắt .....

      " còn biến ?" La Thế Sâm khinh thường nhìn : " Ăn mặc hấp dẫn như vậy, chẳng lẽ ..... muốn ở lại cùng chúng tôi chơi đùa ....."

      " Ư, Thế Sâm" Đổng Tùng San làm nũng: " muốn, em muốn chơi cái đó ..... buồn nôn ...."

      " Yên tâm bảo bối." La Thế Sâm cười, giọng điệu giễu cợt : " Nhân tiện, luôn ta có tặng cho , còn ngại bẩn. tại, chỉ đối với em có hứng thú." Tay ta hề kiêng nể kéo áo choàng tắm của Đổng Tùng San, sau đó cúi đầu vùi vào.

      " Thế Sâm, như vậy với vị hôn thê, có hơi quá hay ?" Đổng Tùng San lùi lại phía sau, giương giương đầu, lộ ra nụ cười của kẻ thắng cuộc.

      " Vị hôn thê? Ha Haa, ngày mai còn là vị hôn thê nữa rồi."

      Kèm theo những hình ảnh hạn chế người xem, cửa từ từ đóng vào.

      Chương 2 buổi tối khó tưởng

      từng là Tống Khinh ca, kiêu ngạo ai bì kịp. Cho dù là đính hôn với La Thế Sâm, đối mặt với , với những hành động của luôn : " Những điều tốt đẹp nhất hãy đợi đến đêm tân hôn.", điều này khiến cho dù muốn cũng phải dừng lại. Tối nay, định quăng tất cả nhưng suy nghĩ về tình đích thực, để tình nguyện nhảy vào lòng lại ôm người đàn bà khác.

      Sớm biết công tử đào hoa, sớm nghe bên ngoài thiếu gì phụ nữ. Thế nhưng lại từng thề rằng chỉ mình . Nếu như gả cho , như vậy phải tin tưởng , cho nên, những "nghe " kia, vẫn cố lơ . Thế nhưng lại nghĩ rằng, hôn nhân dựa lợi ích, bên gặp phải khó khăn lập tức tan đàn xẻ nghé. Đối mặt với hoàn cảnh khó khăn, quá yếu đuối thể chịu nổi.

      Nữ giúp việc đứng ở cầu thang nghe thấy mọi chuyện, trong mắt tràn lên toàn là khinh miệt: " Tống tiểu thư, bảo đừng vào, lại nghe. xem . quấy rầy chuyện tốt của Sâm thiếu, lại còn rước lấy nhục."

      Ha ha, Tống Khinh Ca cười lạnh. Đúng tệ, đúng là tự rước lấy nhục.

      " Còn mau cút ." Giúp việc cũng chẳng che dấu nữa, trắng trợn mắng nhiếc. Túm lấy Tống Khinh Ca vừa kéo vừa đẩy.

      Bịch tiếng, cửa lớn của biệt thự đóng lại.

      Bên trong ấm áp như mùa xuân

      Bên ngoài lạnh như băng tuyết.

      từng để ý đến danh xưng Tống đại tiểu thư, ngoài việc chơi đàn và vẽ tranh thời gian còn lại ở trong nhi viện. Mặc dù từ , có cha mẹ, được dì Tống Nhã Như cưng chiều, ra cửa được vị hôn thê che chở. Lúc ấy, phiền não lớn nhất của chỉ là kéo bản nhạc bằng đàn vi ô lông được tốt, vẽ tranh gặp được cảnh đẹp. Bây giờ suy nghĩ lại, ra cuộc sống lúc đó đơn giản mà lại hạnh phúc.

      năm trước, Tổng giám đốc tập đoàn Tống thị Tống Nhã Như sang châu phi ký hợp đồng khai thác mỏ quặng. Tập trung tất cả tiền bạc vào rồi còn vay thêm tiền của mấy ngân hàng. Lúc mới đầu, mọi chuyện vô cùng tốt. Nhiều ngày sau đó, cổ phiếu của Tống thị còn tăng cao.

      Nhưng chỉ trong đêm, mấy đối tác bên châu phi biến mất thấy tăm hơi, Tống Nhã Như sau khi phục hồi tinh thần liền báo cảnh sát. Nhưng về sau điều tra ra, những tên đó chỉ là bọn lừa đảo, tên của chúng cũng là tên giả, giấy chứng nhận cũng đều là giả. Tất nhiên, mỏ cũng là mỏ ảo.

      cách khác, Tống thị đầu tư vào đó là ném tiền qua cửa sổ. Sau khi biết được việc, Tống Nhã Như như trúng gió, phải vào nằm ở phòng hồi sức cấp cứu. Về sau, biết là người nào đem chuyện này tiết lộ cho truyền thông, khi báo chí ở thành phố Z công bố toàn bộ chân tướng mọi việc, web đồn đại tập đoàn Tống thị sắp phá sản. Tiếp đó là cổ phiếu rớt giá thê thảm. Cuối cùng bị buộc dừng giao dịch.

      Tống Khinh Ca là người thừa kế duy nhất của Tống thị nhận nhiệm vụ trong lúc lâm nguy. Được tôn lên làm tổng giám đốc, nhưng phải đối mặt với cục diện vô cùng hỗn loạn. chút kinh nghiệm nào. Bản thân vô cùng hốt hoảng, tay chân luống cuống biết hình dung mọi chuyện bắt đầu thế nào. Dần dần, dưới giúp đỡ của những cổ đông lâu năm và những người thân cận, công việc hàng ngày cũng quen. Nhưng tại đến hạn thanh toán những khoản nợ của ngân hàng, liền gặp khó khăn.
      Thông qua tài vụ, mới biết vì chuyện mỏ quặng, Tống Nhã Như vay tiền từ ba ngân hàng mượn số tiền rất lớn. Đừng là tiền vốn, ngay cả lãi cũng khất nợ ba tháng rồi. bị người ta quay lưng, lảng tránh. Ngay đến vị hôn phu La Thế Sâm cũng bắt đầu nhận điện thoại gọi, tránh mặt .

      Ngày mai là đến kỳ thanh toán tiền cho ngân hàng rồi. tìm đến ngân hàng xin kéo dài thời hạn. Nhưng ngân hàng lập tức từ chối. thế, còn nếu ngày mai thanh toán, lập tức đến tòa án kiện Tống thị. hỏi cố vấn luật sư, cho dù có đấu giá tài sản của Tống thị, cũng thể trả hết cho ngân hàng tiền vốn. Thế nên chỉ có thể nghĩ cách trả số lãi cho ngân hàng, sau đó kéo dài thêm thời gian. Ít nhất, còn cứu vãn được thời gian. Nếu Tống thị lập tức bị niêm phong.

      Cho nên, tối nay mới tỉ mỉ ăn mặc như vậy. nghĩ gì nhiều, mặt dày tìm La Thế Sâm mượn tiền. Vốn nghĩ trong lòng còn được tia hi vọng. Thế nhưng hi vọng đó bị vô tình đập nát.

      là cùng đường rồi.

      Dì Tống Nhã Như là người thân duy nhất của đời này. Là người rất quý , so với mẫu thân ruột thịt còn có phần hơn. Dì ấy tại nằm trong phòng hồi sức, Tống thị tay là do dì ấy tạo ra, là tâm huyết của dì. Nếu dì biết Tống thị bị đóng cửa ..... Tống Khinh Ca dám tưởng tượng gì thêm nữa.

      Bóng đêm vây kín, mưa phùn mơ màng. biết làm sao để rời khỏi La gia, đường núi vòng quanh, có đèn đường. Tất cả đều là mảng đen nhánh.

      Thực ra là, rất sợ.

      Sợ tối,

      Sợ lạnh,

      Sợ đơn.

      Mưa phùn ở trước mắt, đèn xe từ xa tới gần, giống như là lạc đường tìm được cứu tinh.

      vẫy xe, xe dừng trước mặt .

      Lái xe là người đàn ông, sắc mặt có chút lạnh lùng.

      Nhưng có lựa chọn khác, run rẩy: "Tôi có thể nhờ xe của xuống núi ?"

      Đàn ông quan sát , giọng có chút lạnh, "Lên xe."

      bởi trong mưa nên áo khoác ngoài, tóc, mặt đều ướt cả. tại khi vào trong xe, khí ấm ập ập tới khiến cho môi răng khẽ run, co ro lại, mắt rũ xuống, run lẩy bẩy.

      Nhìn khuôn mặt dính đầy nước mưa, bộ dạng vì lạnh mà nhìn rất là đáng thương, người đàn ông cởi chiếc khăn quàng cổ mình xuống đưa cho : " Lau khuôn mặt ."

      Khăn quàng cổ bằng lông cừu, mềm nhũn, nhận lấy cầm trong bàn tay. Cảm nhận nhiệt độ của người đàn ông vẫn còn lưu lại đó.

      " Sao lau mặt ?"

      " Tôi sợ làm bẩn khăn quàng cổ của ." hít hơi, nghiêng đầu nhìn ta.

      Trong xe bật đèn, trong bóng tối mơ hồ Tống Khinh Ca vẫn nhìn những đường nét ngũ quan khuôn mặt ta. Dáng dấp ta cũng tệ lắm. lạnh lùng giống như lúc mới gặp.

      Nắm khăn quàng cổ trong tay, cảm thấy ấm áp quá, trong đầu thoáng lên suy nghĩ, tối nay muốn có người ở bên cạnh.

      Nếu như ngày mai chắc chắn phải trải qua trận cuồng phong hủy diệt tối nay trước khi đợi trận cuồng phong ập tới, phải tìm kiếm lấy chút ấm áp. " Chúng ta thuê phòng ."

      Chương 3 Đừng hỏi tôi là ai

      Thôi ngay !

      Người đàn ông bỗng chốc trầm tư, rồi sau đó nhìn : " Đêm hôm khuya khoắc, đứng ở lưng chừng núi đợi xe qua xe lại để dụ dỗ, cũng là liều mạng."

      " Đúng vậy đó." Khinh Ca giọng rất , khiêu khích : " có muốn hay ?"

      ta mở đèn xe lên, dưới ánh đèn có chỗ nào mà trốn. ta mập mờ nâng cằm lên, xem chút: " Dáng người thế nào? Đối với phụ nữ, tôi rất kén chọn."

      Tống Khinh Ca thể thừa nhận điều rằng, dù sắc mặt của ta có chút lạnh, nhưng dáng dấp ta rất đẹp. cởi áo khoác ngoài ra, chiếc áo cổ chữ V và chiếc quần vô cùng ngắn: " 36D, có hài lòng ?"

      Xe dừng lại ở khách sạn dưới chân núi, sau ta vào phòng.

      " tắm ngay ." ta đẩy cửa phòng tắm, lạnh nhạt : " Tôi muốn ôm khối băng."

      Phòng tắm rất lớn, tựa như hồ bơi mini, rất ấm áp và thoải mái.

      Hơi nước mịt mờ, mơ màng. Tống Khinh Ca nằm ở mép bồn tắm, nhìn ra phía cửa sổ của phòng tắm. lưng chừng núi kia có ánh đèn, là biệt thự của La Thế Sâm.

      Bồn tắm tự nhiên mực nước dâng cao, còn chưa kịp phục hồi tinh thần người đàn ông bước vào, cúi đầu hôn từ cổ , tay ta cũng có nhàn rỗi, giọng ta khàn khàn mang theo hấp dẫn: " sai, 36D."

      chưa từng cùng người đàn ông nào thân mật như thế, Tống Khinh Ca khẽ run, định đẩy ta ra.

      Thế nhưng ta lại tinh tế cắn vào vành tai , để thể phản kháng: " tên là gì?"

      Lúc này, trong biệt thự núi, La Thế Sâm cũng ôm Đổng Tùng San, điên cuồng cùng ta vô số lần.

      xoay người lại, ôm lấy ta: " nên hỏi tôi là ai.". Đối với việc cứu Tống thị, thể làm được gì nữa. Nhưng đối với thân thể của mình, có quyền quyết định. Thế nhưng xem ra cuồng phong lại đến trước yên bình.

      hôn lại ta, nhưng ngờ bị ta đổi khách làm chủ, hôn cho đầu óc choáng váng, chỉ còn nghe được tiếng khinh miệt từ miệng ta: " Phụ nữ chủ động dẫn tới rất rẻ mạt."

      Động tác của ta chút dịu dàng, thậm chí có chút tàn nhẫn. Nhưng sớm liều mạng. Bồn tắm nước nóng, lại có thêm ta khiên cho thực cảm nhận được khí ấm áp, thân thể thành thực có phản ứng. mạnh miệng: " Tôi có thu phí."

      " cũng hỏi xem tôi là ai sao?" ta cắn vào cổ .

      Cảm giác rất là nhột, cười khẽ: " Có quan trọng hay ?" Trong mắt có chút hơi nước, nhìn ta có chút mơ hồ, nhưng lại thấy đôi mắt ta đặc biệt rất đẹp. Đúng vậy, chỉ cần có thể làm cho vui vẻ, là ai cũng để ý.

      Nhiệt độ, lên cao.

      Mập mờ, thăng cấp.

      ta ôm lấy người , đôi mắt vốn lạnh lùng lại ánh lên chút nhu hòa: " Nếu muốn, chúng ta có thể dừng lại."

      Tống Khinh Ca bĩu môi, cười: " Đàn ông đều giống nhau, nghĩ có thể là Liễu Hạ Huệ sao?" Dứt lời, tiếp tục nhạo báng: " Hay là ..... vốn thể?"

      chỉ là muốn tìm người đàn ông ở bên cạnh mình qua đêm thôi, đêm thôi, để cho có thể tạm thời quên chính mình, quên phiền lo, có thể vui vẻ chút.

      " Tôi thể?" Ánh mắt ta lóe lên ánh lửa.

      nghĩ, người đàn ông này nhất định là cao thủ tình trường. Như thế cũng tốt đấy. có quá nhiều đau đớn.

      Nhưng tiếp đến đau đớn hề ít. Tống Khinh Ca co người lại.

      " Đau?" ta nhíu nhíu mi.

      ôm chặt lấy ta, làm vẻ hời hợt: " phải từ lâu rồi."

      ta còn chút nào thương hương tiếc ngọc nữa.

      ra , ta cũng cần phải thương hương tiếc ngọc, bởi vì bọn họ cũng chỉ là người xa lạ. Tối nay, chẳng qua là vô tình gặp.

      Trong bồn tắm, dòng chất lỏng hồng hồng tan vào trong nước, biến mất còn thấy nữa.

      Xóa sạch mọi thứ.

      thể phủ nhận, ta kinh nghiệm vô cùng phong phú, trừ lúc đầu vì đau nên chưa có cảm giác thích. Về sau, rất vui vẻ.

      ----
      Có lẽ vì lưng có quá nhiều nỗi lo, cho nên niềm vui vẻ này làm cho tiêu hao hết sức lực. Thế nhưng chỉ đơn giản ngủ lát. Ngoài cửa sổ tờ mờ sáng tỉnh dậy.

      Tống Khinh Ca cảm thấy thân thể mình giống như bị bánh xe lăn qua, mệt mỏi rã rời, thể cử động. Nơi đau đớn nhắc nhở đêm qua từng vui vẻ.

      hốt hoảng tỉnh táo lại, bên cạnh là người đàn ông ngủ say. ta lúc này, mặt mũi bớt lạnh lùng, thay vào đó là yên tĩnh, bình thản giống như đứa bé. Hoàn toàn giống lúc tối qua, trong mắt chỉ toàn là cướp đoạt.

      dùng sức chống người lên xuống giường, tìm được y phục. Mặc từng cái vào xong, thân thể cảm giác vừa đau, vừa mệt mỏi. Tối hôm qua làm liều, đây là kết quả của tham vui.

      dép lê giẫm lên thảm sàn cho nên hề có thanh nào. Thậm chí lúc rời khỏi phòng, cũng quay đầu lại nhìn ta cái.

      Trời sáng. Chuyện tối qua như giấc mộng, cuối cùng tan thành mây khói, lãng quên.

      Năm giờ sáng, Mưa phùn vẫn lưa thưa rơi xuống, sắc trời còn mờ mờ giống như bình minh vẫn còn xa lắm. Bên ngoài khách sạn, bắt taxi. Ngồi lên, điều đầu tiên nghĩ đến là phải về nhà thay quần áo. Sau đó đối mặt với cuồng phong.

      Đúng vậy, là cơn cuồng phong. Tống thị bị phá sản, lưng món nợ kếch xù.

      , bản thân yếu kém, lại có sức lực chống đỡ.

      Nhưng mà, vẫn phải đối mặt, tránh được sao?

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 4 Sáng sớm định mời chào buôn bán?

      Về đến nhà, Tống Khinh Ca nhanh chóng tắm rửa, gột tất cả mệt mỏi cùng những điều chán chường. Trong phòng tắm, khi hơi nước tản ra hết, thân hình dần dần ra ràng.

      cổ là những dấu vết gì?

      Đâu chỉ có ở cổ, còn rất nhiều chỗ khác cơ thể, đều là những dấu vết đậm có, mờ có.
      Đây chính là cái mà người ta thường gọi là " dấu hôn" sao?

      Nghĩ đến đây, sắc mặt đột nhiên ứng hồng.

      đáng chết. Đây chính xác là kết quả của việc tối qua tham vui.

      chọn chiếc áo sơ mi cổ dựng, như vậy mới phần nào che những dấu hôn cổ, tóc buộc cao kiểu đuôi ngựa. Chọn trang sức màu đen cùng tông với chiếc váy kiểu âu. Trang phục điển hình công sở. Chọn tiếp đôi giày cao gót đen. Sau đó, hít sâu, sẵn sàng ra chiến trường.

      Điện thoại di động bất chợt vang lên, là của trợ lý An Ny. Giọng nghe rất bình tĩnh vốn có: " Tống tổng, báo chí đưa tin bắt đầu từ ngày hôm nay, La thị khẳng định rằng có bất cứ quan hệ nào với nữa."

      Tống Khinh Ca lập tức tìm ngay tờ báo mà An Ny . La thị đại ý rằng: " Bởi vì quan điểm sống và suy nghĩ có nhiều điểm giống nhau, cho nên La Thê Sâm cùng Tống Khinh Ca quyết định huỷ bỏ hôn ước, hai người cầu chúc cho đối phương mạnh khoẻ, nhanh tìm được hạnh phúc."

      Lúc đầu, khi tập đoàn Tống thị gặp phải khủng hoảng kinh tế, giới truyền thông cũng có nghi hoặc, internet rất nhiều đưa nhiều tin suy đoán rằng hai người có thể chia tay. Nhưng khi đó, La Thế Sâm lại khẳng định chắn chắn với truyền thông rằng: " Tôi luôn ủng hộ Khinh Ca. Tôi luôn ở phía sau cổ vũ cho ấy."

      Mặc dù, từ trước tới giờ ta chưa từng làm việc gì thiện ý để giúp Tống thị, nhưng nghe những lời này, lại thấy rất cảm động. Cũng giúp gắng gượng chống đỡ để mong tìm ra con đường sống.

      Thế nhưng, bây giờ lại lên báo những điều này. còn nghi ngờ gì nữa. Đây là ép tập đoàn Tống thị vào bước đường cùng rồi.

      đột nhiên nhớ lại những lời mà tối qua Đổng Tùng San : " ta dù sao cũng là vị hôn thê của đó." Lúc ấy La Thế Sâm trả lời: " Ngày mai phải nữa." ra, sớm có ý định buông tay . Giờ lên tiếng khẳng định, chắc chắn chuẩn bị từ trước. Chỉ chờ ngày hôm nay công bố. Mà , lại là người cuối cùng biết.

      " Tống tổng?" Thấy điện thoại lâu có hồi , An Ny thử kêu tiếng.

      Khinh Ca nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, đem tờ báo đặt sang bên: " Tôi thấy hết rồi. Chúng ta cần để ý đến."

      An Ny tiếp: " Tống tổng, Mạc thiếu trả lời rằng tìm được tin tức của những người bên Châu phi."

      " Bọn họ ở đâu?" Ánh mắt Tống Khinh Ca chán nản bỗng có chút kích động. Những người Châu phi đó, tìm được rồi có thể đoạt lại những khoản tiền mà bọ họ lừa gạt. Như vậy, có thể cứu sống Tống thị rồi.

      An Ny giọng vô cùng bình tĩnh: " Mạc thiếu muốn gặp rồi mới ."

      Tả Mạc, ở thành phố Z tiếng xấu quá trời. Là kẻ trong giới hắc đạo. Tống Khinh Ca từng gặp mặt ta lần. Nghĩ đến ánh mắt đắm đuối nhìn mình, lại thêm khuôn mặt dữ tợn lại còn thêm mấy vết sẹo, chưa hết còn có những lời ghê tởm, bẩn thỉu của nữa. có chút sợ hãi. " hẹn bao giờ gặp?"

      " Tối nay, 10 giờ tại Ngân Hà Cửu Thiên."

      Đáy lòng khẽ run sợ: " Tôi biết rồi."

      An Ny có chút suy nghĩ: " Tổng tổng, phía ngân hàng hôm nay phái người đến toà án xin giấy phép niêm phong."

      Tống Khinh Ca trong đầu có suy nghĩ về chuyện này: " An Ny, những vật phẩm tôi đưa xử lý đến đâu rồi?"

      " Cơ bản xử lý xong. Nhưng có số châu bảo hơi chậm chút." An Ny : " Đến bây giờ, có khoảng 120 vạn."

      Cũng chỉ như muối bỏ biển. Chung quy cũng giải quyết được vấn đề. Tống Khinh Ca suy nghĩ đến điều này, nên : " An Ny, giờ tôi ngân hàng, hãy đến công ty. Nếu như toà án đến niêm phong, nhất định phải tìm cách dàn xếp với bọn họ, cố gắng trì hoãn thời gian."

      chuẩn bị ra khỏi cửa thím Cầm hoảng hốt chạy đến: " Đại tiểu thư, xong rồi. Bên ngoài có rất nhiều ký giả là muốn phỏng vấn tiểu thư."

      Quả thực, ngoài cửa lớn ký giả bao quanh thành vòng vây.

      Cảnh tượng này, kể từ khi dì Tống Nhã Như bị trúng gió nằm viện tới nay, Tống Khinh Ca gặp qua nhiều lần rồi. Ban đầu còn hoảng loạn, luống cuống nhưng đến giờ chỉ còn hờ hững.

      " Chú Chung, chuẩn bị xe." mặc thêm chiếc áo khoác dài bằng lông cừu màu nâu nhạt vào người. " Tôi muốn đến ngân hàng."

      Năm phút sau, chiếc Audi A8 lái ra khỏi Tống gia.

      biết là tiếng của người nào " Đó là xe của Tống Khinh Ca". Ngay sau đó, đoàn ký giả xúm lại vây quanh sườn xe. Xe buộc phải dừng lại. Bởi vì kính xe khá dày nên chỉ có thể nhìn thấy người ngồi trong xe.

      Ký giả chen lấn, đẩy tôi kéo, đủ các loại thanh:

      "Tống tiểu thư, tập đoàn La thị hôm nay khẳng định rằng và Sâm thiếu huỷ bỏ hôn ước, chuyện này biết từ trước có phải ?"

      " tại Tống thị gặp khó khăn, mà Sâm thiếu lại huỷ hôn ước, có cảm thấy đây là "giậu đổ bìm leo"?

      " Sâm thiếu vì sức ép của gia tộc mà huỷ bỏ hôn ước với có phải ?"

      " Huỷ bỏ hôn ước là Sầm thiếu trước có phải ?"

      .....

      Phía trước cổng lớn Tống gia loạn thành đoàn chiếc BMW lặng lẽ từ cửa sau lái ra, vòng qua cửa lớn khác hướng về trung tâm thành phố.

      " Tôi nhìn thấy Tống Khinh Ca ở xe kia." thể phân biệt được giọng của ai trong mớ ký giả náo loạn.

      Vừa rồi còn rất náo nhiệt vậy mà trong nháy mắt toàn bộ ký giả tản ra. Người lái ô tô, kẻ phóng motor như làn khói đuổi theo hướng chiếc xe BMW.

      Tống Khinh Ca thở phào nhõm vô tình nhìn vào gương chiếu hậu. Phát mớ ký giả đuổi theo. vô cùng hoảng hốt, đạp chân ga, vượt luôn cả đèn đỏ.

      Dọc theo đường , hoảng hốt chạy bừa, quẹo trái rồi quẹo phải, vòng vèo cuối cùng cắt được đuôi đám ký giả. Còn chưa thở phào được hơi rầm tiếng, đụng phải chiếc xe dừng ở bên đường.

      có chuẩn bị gì, do quán tính và vì cái tội lái xe liều mạng. Cũng may giây an toàn và hệ thống xe rất tốt. Đơn giản chỉ bị giây an toàn siết chặt, ngực có chút đau.

      Khá là may. mở cửa chiếc xe BMW ra, nhìn thấy đầu xe cũng có quá nhiều đáng ngại. Chiếc xe Bentley Châu Âu bị tông phải đuôi xe cũng chỉ bị xây xước ít.

      Kỳ lạ, xe bị tông vào đuôi, nhưng sao người lái xe kia lại chịu xuống xem xe chút nào?

      Tống Khinh Ca thở dài, haizz là do tông vào đuôi xe người ta. Tất nhiên là phải chịu toàn bộ trách nhiệm rồi. Nhưng giờ còn phải vội đến ngân hàng, có thời gian đợi công ty bảo hiểm đến. Vì vậy lấy ra tấm danh thiếp.

      đến sát xe Bentley, lớp kính xe phản chiếu khuôn mặt . cẩn thận nhìn, bên trong hình như có người.

      khẽ gõ cửa xe.

      Cửa sổ xe chậm chậm hạ xuống.

      đem tấm danh thiếp đưa đến, nụ cười đạt chuẩn nghề nghiệp *: " Chào ngài, đây là danh thiếp của tôi ....." Đột nhiên, nụ cười cứng nhắc, mặt hiểu sao đỏ ửng lên, câu sau nuốt trôi xuống cổ họng, thể tiếp.

      " Sáng sớm định mời chào buôn bán?" Là giọng quen thuộc tối hôm qua. Giờ phút này, ta lại đeo kính, chỉ nhìn thấy đôi môi mỏng ra câu vừa rồi, toàn là nhạo báng và khinh thường: " là liều mạng."

      Chương 5 Biểu của chỉ đáng giá thế này.

      Tống Khinh Ca ngơ ngẩn, thành phố Z lớn như thế, thế nào mà lại đụng phải ta?
      " Tối hôm qua có người rằng đừng hỏi ấy là ai?" ta khẽ hừ tiếng: " Vậy mà chớp mắt lại tới đưa cả ảnh?" nhìn chằm chằm: " Việc buôn bán rất khó khăn sao?"

      Nhắc tới chuyện hôm qua, cả người bỗng mất tự nhiên, chưa kịp định thần lại cầm trong tay tấm danh thiếp đặt ở trước mắt. từ hừ tiếng, nghiền ngẫm nhìn: " Tống Khinh Ca ....."

      ta đọc tên lên với chất giọng trầm thấp sao lại nồng nàn hấp dẫn quá mức. nghe qua liền cảm thấy nhịp tim đập bất thường, mặt nóng lên, vô cùng bực mình liếc nhìn ta cái. Nhưng lại nhanh chóng phát qua màn kính xe mớ ký giả đuổi gần đến.

      hốt hoảng vội vã cướp lại tấm danh thiếp, cất giấu sợ hãi xoay người lên xe của mình.

      Nhìn chiếc xe màu đỏ BMW cuống cuồng cấp tốc lao , Cố Phong Thành gỡ mắt kính xuống, mắt khẽ nheo lại, phiến môi mỏng nở ra nụ cười lạnh: " Tống Khinh Ca ....." Chính tình nguyện đưa tới. nghĩ là, có thể trốn được sao? Dĩ nhiên ngại dành chút thời gian để chơi với trò mèo vờn chuột.

      Mèo bắt được chuột rồi, trước tiên là thưởng thức, chơi đến khi chuột kiệt sức, thoi thóp cắn chết nó. Tất nhiên sau đó nuốt hết cả da lẫn lông. Thế nhưng, kết thúc nhanh như vậy chỉ toàn là mùi máu tanh. Có lẽ cần phải sửa lại quy tắc chơi chút.

      Ánh đèn từ phía sau loáng hoáng lên, có người kêu lên: " Là Cố tiên sinh."
      Nghe vậy, Cố Phong Thành mặt mày lạnh nhạt, cửa sổ xe chậm rãi dâng lên, đạp chân ga, chiếc Bentley rất nhanh rời khỏi tầm mắt của mớ ký giả.

      .....

      Tống Khinh chạy xe đến được ngân hàng, là lúc nhìn thấy nhiều người trong ngân hàng cầm tài liệu, kêu là muốn đến toà án. cố gắng ngăn cản, có kết quả. muốn gặp chủ tịch ngân hàng, nhưng người tiếp khách : " Cao chủ tịch ngân hàng họp."

      nghĩ, đây ràng là muốn đẩy trách nhiệm cho người khác.

      Tình thế lúc này thực vô cùng cấp bách, phải gặp vị chủ tịch ngân hàng kia. Vì vậy mực lao tới, đẩy cửa phòng họp ra.

      Quả họp, Tất cả ánh mắt đổ dồn nhìn về .

      Bởi vì Tống thị nợ nhiều tiền, nên ai ở trong ngân hàng cũng đều biết . Nhìn ánh mắt họ, có đồng tình, có khinh miệt , hơn nữa là có cả khinh thường.

      quá liều rồi. Tống Khinh Ca có chút lúng túng, nhắm mắt : " Cao chủ tịch, về chuyện Tống thị vay nợ, tôi muốn cùng ngài chuyện chút."

      " nhìn thấy họp sao?" Cao chủ tịch hừ lạnh tiếng, sắc mặt cực kỳ tốt: " Cút ra ngay."

      Trước mặt bao nhiêu người như vậy, cái chữ "cút" làm vô cùng chua chát, miễn cưỡng : " Cao chủ tịch ....."

      đợi tiếp, hai người bảo an tới, túm lấy vai kéo ra ngoài. Ngay sau đó, cửa phòng họp đóng lại.

      Cảnh này gặp ít lần rồi. Trong tháng qua, phải nếm qua biết bao nhiêu nơi thúc giục đòi nợ, cũng bị vô số những người từng xưng hô là chú bác thân thiết sập cửa lại. Cho nếm thế nào là mùi vị lạnh nhạt đời này.

      Điện thoại chợt vang lên, là người bạn thân Hứa Uyển: " Mình có 100 vạn, cậu có thể lấy dùng."

      " Cậu sao lại có nhiều tiền như vậy?" Tống Khinh Ca kinh ngạc, Hứa Uyển chỉ là diễn viên mới vào nghề, chưa có nhiều danh tiếng, trước đó còn kiếm đủ tiêu.

      Hứa Uyển giọng có chút khàn khàn: " Mình có nhiều lắm, cậu trước hết hãy dùng để cứu công ty . Trước mắt mình chỉ có khả năng như vậy, nhiều hơn nữa mình cũng có."

      " Tiểu Uyển, cảm ơn cậu." Tống Khinh Ca nghẹn ngào, trong lúc đường cùng ngõ cụt tứ phía đều là địch như thế này, ngay cả vị hôn phu còn tránh kịp, còn huỷ bỏ hôn ước. Chỉ có Hứa Uyển, người bạn từ lớn lên luôn hướng về phía , đưa tay ra cứu giúp.

      " Cậu cách sáo làm gì?" Hứa Uyển vờ tức giận, kích : " Tống Khinh Ca, cậu nghe kỹ đây. Tiền này phải là cho cậu, Cậu phải hoàn lại đó."

      Biết làm sao, thể để người bạn thân mình cũng phải lo lắng, Khinh Ca lau lau khoé mắt, cố ý : " Nếu mình trả được làm thế nào?"

      " Thế nhìn tớ lột da cậu." Hứa Uyển vừa cười vừa .

      Khinh Ca mím mím môi: " Lột da như vậy , mình sợ đau. Hay là nếu trả được mình dùng thân báo đáp, ngủ cùng cậu để trả nợ?" xong vô ý đụng phải đôi mắt sâu thẳm. Nhịp tim chậm lại. Khuôn mặt ửng đỏ đến mang tai. Nghĩ lại những lời mình vừa , hận thể tự cắn đứt lưỡi mình.

      Trong điện thoại truyền đến tiếng cáu của Hứa Uyển: " Cậu xuống địa ngục . Tớ đây phải là kiểu đó. Đối với cậu có hứng thú. Biết cậu bận rộn, tớ cúp máy đây."

      thể nào. Tống Khinh Ca chợt nghĩ, tại sao mỗi khi gặp ta chân lại muốn nhấc lên chạy thế này. vừa bước được hai bước liền bị cánh tay ta chặn lại.

      Tống Khinh Ca cao 1m65. Chân còn giày cao got 7cm. Nhưng so với ta ước chừng còn thấp hơn cái đầu. ngước nhìn, thấy ta cao ngất. Vai rộng, chân dài. Nhìn chiếc áo khoác ngoài màu nâu bằng lông cừu của ta cảm thấy quá nổi bật. Hệt như người mẫu từ trong tạp chí bước ra.

      cảm thấy ta dần dần nghiêng về phía mình, sau đó lại cúi đầu ..... thể nào, ta muốn hôn ư? Hô hấp có phần gấp gáp, lỗ tai nóng lên, vừa nhắm mắt, vừa quay đầu , hai tay theo bản năng muốn đẩy ta ra nhưng nhìn từ ngoài vào lại giống như sờ vào ngực ta vậy.

      " làm gì vậy hả?" Giọng rất có sức hút.

      Trong phút chốc mở mắt ra, trong tầm mắt nhìn thấy tấm kính đối diện phản chiếu bóng dáng bọn họ. Cả hai Đều mặc áo khoác màu nâu bằng lông cừu, tư thế lại vô cùng mập mờ, còn có ta bị sờ lên ngực.

      tức giận thu tay về, mặt đỏ , trừng mắt già mồm : " muốn gì?"

      " tóc có thứ gì kìa." Sắc mặt ta rất thản nhiên, bàn tay ta hướng đến mái tóc , động tác giống như gỡ giúp vật gì vướng vào.

      " Tôi có quen . Sao lại theo tôi?" Tống Khinh Ca nghĩ nghĩ. Chuyện gì xảy ra thế nhỉ? đến đâu cũng gặp phải ta là sao?

      " biết tôi sao?" hơi nhíu nhíu mày, biết còn hỏi.

      " Tôi biết." chớp chớp mi, phải là trời sáng liền chia tay sao? nên dây dưa phát sinh thêm sao? Nhưng sao bây giờ ta lại đứng gần như vậy. Giống như là ép vào trong góc tường: " đừng theo tôi nữa."

      " cho rằng tôi muốn theo ." ta cười ha ha tiếng: " Tống Khinh Ca, chúng ta có món nợ chưa tính."

      ta ra tên của sao nghe dễ thương thế nhỉ? “ Tôi nợ cái gì?” ấp a ấp úng, chẳng lẽ, chuyện tối hôm qua muốn thu phí ư? Nhìn xem, ta ăn mặc thế kia, xe loại thế kia, sao nhìn chẳng giống trai bao chút nào.

      là mau quên.”

      Tống Khinh Ca có chút bực bội, ở gần phòng họp, người trong đó có thể ra bất cứ lúc nào. ta đem ép vào tường như thế này, ai mà nhìn thấy thực rất là tốt nha. ta muốn tiền sao, được, cho. mở túi ra, lấy tờ 1000 nhét vào túi áo khoác ngoài của ta. “ Đủ chứ.”

      “Nợ trả như thế này?”

      gấp gáp muốn đuổi ta , khẽ cắn răng, đem tất cả tiền trong túi xách nhét vào trong túi áo ta “ như vậy đủ chưa.”

      ta có chút ngỡ ngàng, động đậy.

      Còn chưa đủ sao? Kỹ thuật chỉ có vậy mà đòi hỏi quá đắt? vui, gượng : “ Tôi thấy tối hôm qua biểu của chỉ đáng giá như vậy.”

      * nụ cười chuẩn nghề nghiệp ý TKC là tổng giám đốc. Vì vậy trong giao tiếp xã giao với đối tác nụ cười vô cùng quan trọng. Mình nghĩ là như vậy.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 6 Cảm giác ấy chắc là rất đau đớn

      coi thành trai bao rồi sao?

      có cảm giác bị phụ nữ trả giá.

      Sắc mặt Cố Phong Thành có chút u, cực khó chịu, tròng mắt ta nhìn chằm chằm , sắc bén như mũi tên.

      Tống Khinh Ca bị ta nhìn toàn thân lập tức nóng lên, đổ mồ hôi lạnh. Khí thế có phần kém , ở đây mà lại dám cùng thảo luận về vấn đề “kỹ thuật”, lập tức phẫn nỗ : “ nhận tiền, rồi buông tha cho tôi.”

      Cố Phong Thành hận đến nghiến răng: “ Nếu tôi nhận tiền của , tôi phải có nghĩa vụ làm cho thoải mái rồi. Ngày hôm qua tôi phục vụ như vậy, hài lòng à? Thế này , tôi miễn phí cho thêm lần nữa, thấy sao?”

      ta đùa với ư? Hừ, xem ai sợ ai. Lông mày giương lên, khinh thường : “Quên , bị “hỏng” rồi. Cảm giác rất thích. có cho tôi tiền, tôi cũng muốn.”

      “Hỏng” sao? giận hề ít " tôi lại thấy rất là khít khao."

      khiến cho có quá nhiều áp lực. Tống Khinh Ca mơ hồ cảm thấy có điều gì đó bất an. Loại đàn ông này rất là nguy hiểm, cách xa bao nhiêu tốt bấy nhiêu. “ Tiền hàng thanh toán xong, sau này chúng ta coi như chưa từng quen biết.”

      giận, ngược lại còn cười: “ là khó hình dung “qua đêm” cùng nhau mà lại trở thành xa lạ. Tôi tới giờ mới nghe đấy.”

      “ Đúng vậy, trời sáng là ai đường nấy.” Tống Khinh Ca : “ Tôi ghét nhất là dây dưa ràng với đàn ông.”

      Đột nhiên, cửa phòng họp mở ra. Cao chủ tịch ra, nhìn thấy Cố Phong Thành và Tống Khinh Ca tư thế rất là mập mờ.

      Lúng túng!

      “ Tránh ra.” Tống Khinh Ca cắn răng, giọng lớn thế nhưng ở đây yên tĩnh lại nghe ràng. Cao chủ tịch thấy cảnh tượng như vậy, haizz chỉ biết đứng nhìn.

      Cố Phong Thành hề tức giận, ngược lại còn đưa tay lên sửa lại cổ áo sơ mi cho , sau đó ghé sát tai , giọng điệu xem thường, : “ Che rất kín. Nhưng mà, vẫn để dấu vết tội lỗi tối hôm qua của hai ta lộ hết ra rồi.”

      Là dấu hôn?

      Mặt đỏ ửng lên, siết chặt lại cổ áo. Tức giận nhìn .

      Cố Phong Thành mím mím môi, giương mi tự đắc, vẻ mặt vô tội thèm để ý đến tức giận, xoay người bước .

      “ Khụ! Khụ! Khụ! Tống Tổng, phải muốn gặp tôi để bàn về chuyện vay nợ sao?” Cao chủ tịch vừa dứt lời Tống Khinh Ca lập tức lúng túng. “ vào phòng làm việc của tôi rồi .”

      Thái độ của Cao chủ tịch thay đổi 180 độ khiến cho Tống Khinh Ca có chút khó tin.

      Chuyện tiếp theo, càng làm cho Tống Khinh Ca kinh ngạc, Cao chủ tịch tự mình pha trà mời , chuyện với với vẻ mặt ôn hoà quá . Thậm chí, khi trả trước 200 vạn tiền lãi mà Tống thị quá hạn hơn quý. Lúc ấy, Cao chủ tịch mặc dù có chút nhăn mày nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

      Cầm bản thoả thuận kéo dài thời hạn trong tay, Tống Khinh Ca vẫn tin được, lặng lẽ cấu vào đùi mình, đau đớn truyền đến: là .

      Trước đây, nhờ cậy biết bao nhiêu người, tới biết bao lần, bị sập cửa trước mặt cũng bị người ta cương quyết cự tuyệt.

      Phải biết rằng, Tống thị thiếu nợ tiền lãi ngân hàng này là 500 vạn. Nhưng bây giờ, chỉ thanh toán trước 200 vạn. Người ta đồng ý là may mắn lắm rồi. Dù sao cũng kéo dài thời gian để nghĩ thêm cách.

      Điều này giống như từ trời rơi xuống, đúng là gặp may.

      Nhưng Tống Khinh Ca dám nơi lỏng. Mặc dù kéo dài thời gian nhưng món nợ vẫn còn đó. còn phải làm rất nhiều việc. Nếu như có thể tìm được mấy người ở bên châu phi tốt biết bao. Bất kể đòi lại được ít hay nhiều cũng còn hơn là tìm nhà đầu tư đem Tống thị chia thành mấy khối để người ta lợi dụng.

      …..

      Tống Nhã Như trong phòng hồi sức cấp cứu tình hình sức khoẻ đột biến. Tống Khinh Ca nghe tin chạy đến bác sĩ bệnh tình dì có phần nguy kịch như thông báo với .

      “ Tình trạng của bệnh nhân tốt. Hôm nay xuất những cơn sốc ngắn.” Sắc mặt bác sĩ bình tĩnh: “ Mặc dù chúng tôi tiến hành cấp cứu, nhưng tình trạng bệnh nhân vẫn chưa ổn định. Tống tiểu thư, hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt .”

      Tống Khinh Ca nghe vậy cả người mềm nhũn: “ Tôi có thể vào với dì lúc ?” Dì ấy thương còn hơn mẹ ruột, là người thân duy nhất của cõi đời này.

      tại vào được.” Bác sĩ từ chối.

      ra khỏi phòng bác sĩ, tựa vào hành lang bệnh viện, nửa ngày lấy lại được tinh thần.

      “ Tống tiểu thư?” giọng ngọt lịm kèm theo đó là ánh mắt kinh ngạc.

      Tống Khinh Ca ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt đoan trang xinh đẹp nhìn mình, là Đổng Tùng San. vẫn chưa quên cảnh tối hôm qua La Thế Sâm vùi đầu vào ngực Đổng Tùng San.

      Đổng Tùng San kéo cánh tay của , vui vẻ hoà thuận, cao giọng: “ Tống tiểu thư, sắc mặt được tốt.” ta mặc bộ âu phục màu trắng, mái tóc quăn xoã ra ngang vai, nhìn tương đối xinh đẹp. “ Là vì hôm nay La thị tuyên bố huỷ bỏ hôn ước à?”

      Thấy ta cười giả tạo, Tống Khinh Ca nghĩ tới La Thế Sâm “thấy người gặp nguy thừa cơ hãm hại”, sắc mặt chuyển sang lạnh lùng. “ Chuyện của tôi, phiền quan tâm đâu.”

      xem, tại sao mọi chuyện thành ra như vậy?” Đổng Tùng San tiếp tục cười, khoé môi nhếch thêm ra, thái độ cực đắc ý: “ Tối hôm qua, sau khi tôi rất lo lắng cho đó. Đêm hôm khuya khoắc, mình nhỡ xảy ra chuyện gì phải làm thế nào? Tôi vốn định tìm , nhưng La Thế Sâm cứ quấn lấy tôi. Tống tiểu thư, có thể biết, ấy rất nhiệt tình, khiến cho tôi chân cũng muốn mềm nhũn ra …..”

      Tống Khinh Ca cảm thấy ghê tởm, dù sao cũng là vị hôn thê của La Thế Sâm hai năm rồi. những lời này với , có suy nghĩ gì đó là dối. “ giống như con gà, đâu cũng khoe khoang bộ dạng, ta có biết ?”

      Đổng Tùng San nghĩ rằng Tống Khinh Ca lại ra những lời này, nhất thời có chút ngơ ngác, sau đó sắc mặt trầm xuống, thu lại nụ cười giả tạo: “ tôi giống con gà sao nào? ấy thích con gà là tôi. Còn , là Tống đại tiểu thư sao? Chẳng phải cũng cùng dạng đến tận cửa vì muốn ngủ cùng ấy sao?” ta cười nhạo, tiếp: “ Chẳng qua là, hôm qua ăn mặc hấp dẫn, nhưng ấy đến đụng vào cũng thèm đụng đuổi rồi, cảm giác ấy chắc là rất đau đớn.”

      Chương 7 cứ tiếp tục giả bộ

      Tống Khinh Ca sắc mặt tái nhợt, tay nắm chặt lại, cảm thấy nhục chịu được “ gặp tôi chỉ muốn những lời này?”

      “ Ồ, .” Đổng Tùng San nhướng mày, bộ dạng đắc ý so với bộ dạng đoan trang xinh đẹp lúc truyền hình khác trời vực. “ Tôi chỉ muốn cảnh cáo , sau này tránh xa La Thế Sâm chút. mà còn làm cái trò như tối hôm qua, tôi tuyệt đối bỏ qua cho .”

      Tống Khinh Ca cười lạnh, ưa dưa có dòi, cố ý : “ Đợi gả cho La Thế Sâm mới có tư cách những lời này.” Dứt lời, xoay bước rời .

      …..” Đổng Tùng San cực kỳ tức giận, đuổi theo muốn túm lấy vai Tống Khinh Ca, nhưng ngờ dùng sức quá mạnh, ta kéo lấy cổ áo của Tống Khinh Ca. Khi nhìn thấy những dấu hôn chiếc cổ trắng nõn của Tống Khinh Ca bắt cười mỉa.

      Nguy rồi. Tống Khinh Ca ngượng ngùng, tay kéo lại cổ áo mình.

      “ Ay Daa, ra tối qua, Tống tiểu thư cũng tìm “vui sướng” à nha.” Đổng Tùng San ý tứ sâu xa : “ có nghĩ cũng là nhanh, vừa mới bị La Thế Sâm cự tuyệt, lập tức tìm được người khác? biết …..” ta cố tình kéo dài câu cuối: “ Tống tiểu thư nhìn thuỳ mị thế này có bán được giá 300 vạn?”

      Bị bẽ mặt, Tống Khinh Ca vô cùng xấu hổ, thế nhưng ngoài mặt lại rất bình tĩnh: “ Chuyện riêng của tôi, cần xen vào. là người của công chúng, là MC cũng nên chú ý hình tượng, đừng có mở mồm ra là “bán”, người biết lại tưởng thường xuyên bán thân.”

      “ Đồ điếm …..” Đổng Tùng San giận xanh mặt, chỉ vào Tống Khinh Ca gào lên.


      “ Đồng tiểu thư” Tống Khinh Ca lạnh nhạt nhìn ta “ dùng ngón tay chỉ vào tôi, nhưng bốn ngón còn lại là chỉ vào , tóm lại là muốn mắng tôi hay là muốn tự chửi mình đây?”

      Đổng Tùng San hổn hển thở dốc, giận tím tái thu tay về, trừng mắt lên, càn: “ Tống Khinh Ca, tôi xem còn đắc ý được đến lúc nào, hừ, tôi đợi xem Tống thị của các người phá sản, chờ đối với tôi nịnh hót lấy lòng.”

      “ Xin lỗi, chắc như mong muốn rồi.”

      cứ tiếp tục giả bộ .” Khuôn mặt ta vốn có chút đoan trang nhưng vì tức giận mà nhìn có vẻ dữ dằn “ cho biết, La Thế Sâm gửi tin tới nhưng ai có ý định đầu tư vào Tống thị, ấy gây khó dễ. thế, Tống thị bây giờ như cái động đáy, hữu danh vô thực. Ai ngu xuẩn mà đổ tiền vào chứ?”

      Tống Khinh Ca giật mình, trước đó tìm nhà đầu tư, toàn bị cự tuyệt, ra là La Thế Sâm đứng sau gài? Trước khi huỷ bỏ hôn ước giúp thôi, còn đứng phía sau ngáng chân là sao?

      “ La Thế Sâm sớm chán ghét rồi.” Đổng Tùng San vô cùng đắc ý “Nếu còn mặt dày tìm ấy lần nữa, tôi đem chuyện kia với mọi người.”

      “ Xuỵt, Đồng tiểu thư, giọng chút.” đơn giản chỉ muốn quấy nhiễu thêm, vì vậy Tống Khinh Ca lạnh nhạt nhìn ta “ tôi nghe , đài truyền hình đối với MC có cầu rất là nghiêm, nếu để cho người khác nghe thấy La Thế Sâm là bạn giường của , chỉ sợ đời tàn luôn đấy.”

      “ La Thế Sâm cưới tôi.” ta tự tin

      Tống Khinh Ca nhếch môi, ánh mắt vui vẻ : “ Vậy tôi đợi nghe tin tốt lành.”

      yên tâm, thiếp mời nhất định gửi cho .”

      …..

      Trợ lý An Ny: “ Tống Tổng, có cảnh sát tìm .”

      Tống Khinh Ca buồn bực có hai đồng chí cảnh sát vào phòng làm việc của là Tống Khinh Ca ?”

      “ Tôi là Tống Khinh Ca.” Tống Khinh Ca chưa hiểu gì cả.

      “ Biển số xe XX22A33 là xe của ?”

      “ Đúng vậy.”

      Đồng chí cảnh sát giới thiệu về mình xong, lấy ra mấy tấm hình, ra là ảnh chụp từ Camera ở đường “ là đối tượng khả nghi gây ra tai nạn giao thông, sau đó lại bỏ chạy.”

      Khi Tống Khinh Ca nhìn thấy ảnh chụp phần đuôi chiếc xe Bentley, hiểu ra mọi chuyện, giải thích “ đồng chí cảnh sát, lúc ấy tôi và ta có chuyện …..” Nhưng về sau có mớ ký giả đuổi tới , vì hoảng sợ mà bỏ chạy.

      video quay lại, có thấy xuống xe nhưng đúng ra, gì đến chuyện bồi thường với ta, Cũng thấy báo với cảnh sát mà chạy .”

      Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen, ừ đúng là “trốn” rồi. Nhưng phải cố ý. thể nào giải thích được với cảnh sát. Chẳng lẽ cùng với ta ngủ với nhau đêm, sợ dây dưa cho nên liền chuồn .

      Thôi, thôi thể ra nha. “ Tôi chịu toàn bộ trách nhiệm, đồng chí cảnh sát, xe ta bị xây xước, tôi cần bồi thường bao nhiêu?”

      Thấy thái độ rất hợp tác, cảnh sát liền đợi tí, tôi hỏi ý của đối phương.” ta gọi điện thoại, sau ta rằng, giải quyết theo luật quá phức tạp, vì vậy muốn giải quyết riêng với .”

      thành vấn đề.” Tống Khinh Ca .

      cảnh sát viết lên tờ giấy dãy số điện thoại, đưa cho “ Đây là điện thoại của chủ xe, là hãy liên lạc với ta.”

      Sau khi cảnh sát , Tống Khinh Ca nhìn dãy số điện thoại kia, trong đầu lên toàn là những hình ảnh của buổi tối hôm qua, trong bồn tắm, ở ghế salon, giường ….. Rồi ở ngân hàng, ta ép ở góc tường, cao giọng nhạo báng .

      thầm mắng Tống Khinh Ca mày tỉnh lại .

      Người đàn ông này, cho quá nhiều cảm giác bị áp bức. Ở bên cạnh ta, cảm giác quá nguy hiểm. Chuyện tối qua vừa mới thanh toán xong, muốn dây dưa thêm gì với ta nữa.

      Nếu như chuyện đâm vào đuôi xe ta chấm dứt, mới mong hoàn toàn vạch ra khoảng cách với ta.

      “ An Ny, hôm nay tôi lái xe đâm vào đuôi xe người ta.” Tống Khinh Ca đưa số điện thoại của Cố Phong Thành cho An Ny “ liên lạc với vị tiên sinh này, vấn đề bồi thường.”

      “ Vâng.” An Ny .

      Tống Khinh Ca mới bước , liền quay đầu lại “ hãy gợi ý cho ta nơi nào đó sửa chữa, chỉ cần ta chi phí nếu quá đáng quá hãy theo ý ta.” Cầu cho phải gặp lại ta, như vậy là tốt lắm rồi.

      thành vấn đề.” An Ny nhắc nhở “ Tống Tổng, Tả Mạc hẹn , tối nay 10 giờ ở Ngân Hà Cửu Thiên.”

      Tống Khinh Ca bước chân chầm chậm “ Tôi biết rồi.”

      có muốn tôi cùng với ?”

      “ Vậy tốt.” , trong lòng vì có chút bất an. Bởi vì Ngân Hà Cửu Thiên thực chất là khách sạn kiêm quán ruợu cực kỳ phóng túng.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 8 Có biết quy tắc hay ?

      Ngân Hà Cửu Thiên là nơi tiếng tăm lẫy lừng về tửu sắc bề ngoài trông có vẻ bình thường nhưng bên trong lại vô cùng tráng lệ, sa hoa toàn nữ xinh trai đẹp, dĩ nhiên cũng nổi tiếng là nơi đốt tiền.

      Tả Mạc là ông chủ của Ngân Hà Cửu Thiên, mọi người thường gọi là "Tả Thiếu". Đại đa số mọi người đều biết ở trong giới hắc đạo của thành phố Z. tính tình quái đản, vui buồn thất thường, có thù tất báo bất kể hậu quả là gì, cho nên mọi người ai ai cũng né tránh , cố gắng phát sinh bất kỳ mâu thuẫn gì với .

      người Tả Thiếu mắc phải hai bệnh mà đàn ông hay gặp nhất, là tham tiền, hai là háo sắc . Nếu như nhìn trúng người phụ nữ nào người đó khó mà chạy thoát khỏi lòng bàn tay . Cuộc sống của ngập chìm trong tửu sắc. Đối với ngày nào cũng là chú rể, đêm nào cũng thay dâu.

      Những điều Tống Khinh Ca biết về Tả Mạc chỉ có bấy nhiêu thôi.

      chỉ mới gặp qua Tả Mặc lần, thời điểm lúc ấy là sau khi dì Tống Nhã Như bị trúng gió, phải đứng ra gánh vác tập đoàn Tống Thị. Theo hướng điều tra của cảnh sát mà , mấy người bên châu Phi mai danh tích. Nhưng hết lần này tới lần khác vẫn ôm hi vọng. Qua giới thiệu của La Thế Sâm biết đến Tả Mạc. vẫn còn nhớ ánh mắt đắm đuối nhìn mình khi lần đầu gặp . Chẳng qua là, vì có La Thế Sâm ở đó nên chưa giở trò.

      Tống Khinh Ca vẫn còn nhớ La Thế Sâm từng dặn Tả Mạc là kẻ rất nguy hiểm, nên cách xa chút.

      Lúc đầu, còn có La Thế Sâm cùng . Nhưng tối nay chỉ có An Ny cùng. Đối với cuộc hẹn tối nay, có thể toàn thân nguyên vẹn trở về hay trong lòng thực chắc chắn nhưng Tả Mạc biết được manh mối của những người Châu Phi kia. Vì Tống Thị xem ra được.

      đành phải dè trừng , gặp chiêu tiếp chiêu thôi.

      khi Tống Khinh Ca cùng An Ny đến Ngân Hà Cửu Thiên đúng lúc gặp Tả Mạc ở đại sảnh, Tả Mạc bộ tây trang vô cùng sắc sỡ, màu xanh biếc cài túi bông hoa hồng. Nhìn vừa tức mắt vừa buồn cười. Miệng ngậm điếu xì gà. Nhìn bộ dạng 10 phần du côn. híp híp mắt quan sát Tống Khinh Ca, ngả ngớn huýt sáo, sau lưng là 7, 8 tên đàn em giang hồ cũng huýt sáo đua theo.

      "Tống tiểu thư khỏe chứ?" vẻ mặt nhăn nhở. Khuôn mặt vết sẹo dài, có lẽ vì kỹ thuật khâu được tốt nên vết sẹo này nhìn cực kỳ xấu xí, như con rết bò. Nụ cười của cũng chẳng đẹp đẽ gì. nhoẻn miệng cười cái lập tức khuôn mặt trở lên đáng sợ.

      "Tả Thiếu ngài khỏe chứ?" Tống Khinh Ca đứng tại chỗ, dáng vẻ lễ độ, khi chuyện khóe môi khẽ nhếch lên rất khéo léo. vẫn mặc bộ quần áo công sở lúc sáng. Nhìn có vẻ bảo thủ và già hơn trước tuổi. Bản thân cũng đánh giá thấp vẻ bề ngoài của mình. quên mất rằng từng được người khác nhận xét là xinh đẹp nhất thành phố Z.

      Tả Mạc ở trong chốn tửu sắc lâu, thường thấy nhiều loại mỹ nữ nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Tống Khinh Ca, nhịn được mà thốt lên rằng thực rất đẹp. Giờ khắc này, khi nhìn trong bộ quần áo chức nghiệp, Tuy có chút già dặn nhưng rất hoạt bát điều này càng khiến cho có thêm vài phần thích thú. Vốn bản tính du côn sẵn có, liền dang cánh tay trái ra, như muốn ôm vào trong ngực "Tống tiểu thư, mời bên này."

      Tống Khinh Ca thấy vậy, liền đứng sang bên cạnh nhường lối " Tả Thiếu mời ngài trước."

      nhường trước, mục đích tránh cánh tay của , nhưng lộ ra vẻ cố ý.

      Cánh tay Tả Mạc thất bại, từ trước tới nay rất nhiều mỹ nhân như bầy vịt đến trước mặt xum xoe nịnh nọt , xua còn chẳng hết. Chỉ có Tống Khinh Ca là người duy nhất cự tuyệt . Nếu là ngày thường, sớm nổi giận và cho mấy bạt tai rồi. Nhưng chẳng biết tại sao, hôm nay tính tình lại bớt ngược như thế.

      Vừa mới ngồi xuống ghế, Tả Mạc liền hai ly rượu đưa tới " tống tiểu thư xin mời."

      "Tả Thiếu, tống tổng của chúng tôi uống rượu." An Ny lập tức .

      Dứt lời, lập tức nhận được ánh mắt Tả Mạc quét qua tỏ vẻ vui. An Ny nhìn ánh mắt , sắc mặt lập tức biến đổi. Ngay sau đó, nâng ly rượu lên "Tống Tiểu Thư." Mi giương lên "Tính tình tôi có chút cổ quái, nếu như uống rượu tôi mời, tôi điều gì cũng muốn ."

      Tống Khinh Ca lập tức đưa tay nhận ly rượu " Cảm ơn."

      Tả Mạc cười, cầm ly rượu trong tay chạm vào chén của , hai chén thủy tinh chạm vào nhau phát ra tiếng kêu thanh thúy " cạch."

      Tống Khinh Ca cẩm ly rượu, lưỡng lự có nên uống hay An Ny đưa tay kéo lấy " tống tổng."

      "Có biết quy tắc hay ?" Tả Mạc sắc mặt càng ngày càng tốt, trong mắt xẹt qua tia độc ác, khiến An Ny vô cùng khiếp sợ, càng làm cho Tống Khinh Ca kinh hãi.

      "Tả Thiếu An Ny là trợ lý của tôi." Tống Khinh Ca . " ấy chỉ vì lo lắng cho tôi."

      "Lo lắng cái gì?" nóng tính, vươn tay cầm lấy chiếc gạt tàn thủy tinh bàn, trong nháy mắt nhắm thẳng lên tường ném vỡ, gạt tàn vỡ thành nhiều mảnh.

      Những người xung quanh đó ai dám ra ngoài, , Tống Khinh Ca trong lòng sợ quá hóa liều. từ từ đem người mình chắn lên, đem An Ny giấu ở phía sau " Tả Thiếu ....."

      "Lo lắng trong rượu có thuốc hả?" Tả Mạc giận quá hoặc cười, mặt vết sẹo càng lộ ra nhìn cực kỳ đáng sợ. giật lấy ly rượu của , uống hơi cạn sạch.

      " Cút ra ngoài." Tả Mạc chút khách khí, đem ly rượu ném thẳng về hướng An Ny. Chén rượu rơi trúng vào người , sau đó rơi xuống đất lập tức vỡ vụn. An Ny bị dọa đến mức mặt mày tái nhợt.

      Thấy khí quá căng thẳng, Tống Khinh Ca thấp giọng với An Ny " ra ngoài trước ."

      " Tổng tổng." An Ny lo lắng cho .

      Tống Khinh Ca vỗ vỗ vai ấy, mặc dù trong lòng rất sợ hãi nhưng vẫn cố gắng an ủi " ra ngoài ."

      Sau khi An Ny ra ngoài, khuôn mặt của Tả Mạc vẫn xám xịt. Tống Khinh Ca trong lòng quá kinh hãi thế nhưng vẫn chưa quên mục đích bắn ban đầu. Bằng bất cứ giá nào, cũng phải moi được tin tức từ . Vì vậy, lấy chiếc ly khác, rót rượu vào, nâng chén hướng về phía khiêu ngạo " Tả Thiếu, hôm nay là lần đầu tiên tôi đến đây, biết quy tắc của ngài nên mới đắc tội. Vì vậy, chén này tôi xin cạn trước để chuộc lỗi."

      Tửu lượng của Tống Khinh Ca quá tệ, cũng ít lần uống rượu nhưng rượu này thực rất mạnh. Đặc biệt nuốt xuống rất rát họng. cố nén khó chịu, đem chiếc ly đặt xuống bàn.

      Sắc mặt Tả Mạc khá lên rất nhiều, liên tục vỗ tay tốt tốt " Tống tiểu thư rất bản lĩnh."

      " Tả Thiếu, tin tức của mấy người châu Phi kia ..... "

      Tả Mạc rót thêm ly rượu đầy đưa cho "Uống rượu trước."

      Tống Khinh Ca hít sâu hơi, nâng chén lên cố gắng nén vị cay xè, ngửa đầu uống hết.

      " Tống Khinh Ca tửu lượng rất tốt." Tả Mạc ngồi xuống cạnh , tay ôm hông của , tay lại rót thêm rượu cho .

      Buổi tối chưa ăn cơm, mới uống hai ly rượu cảm thấy choáng váng. muốn tách khỏi vòng tay của , liên hướng sang bên tránh. Nhưng ngờ thân thể lại mềm nhũn gục lên vai .

      Chương 9: đến phòng bar của Tả thiếu, phụ nữ nào thoát được.

      Editor: Million Roses

      Tả Mạc nhếch miệng, cánh tay thuận tiện ôm lấy thân thể mềm nhũn của , mỹ nhân nằm gọn trong lòng, vô cùng đắc ý cảm thấy ở vùng nào đó người truyền đến cảm giác lạnh thấu xương. Là vị trí quan trọng nhất của nha. lập tức kinh hãi đẩy ra.

      nhìn xuống quần mình, nơi có nhiều viên đá lạnh rơi xuống, ướt mảng lớn. Sắc mặt trầm xuống, run rẩy, hất những viên đá xuống. Nơi nào đó bị rượu và nước đá ngấm qua, cảm giác lạnh như băng, lạnh như băng.

      " Tả thiếu, xin lỗi ngài." Bởi vì uống rượu, sắc mặt Tống Khinh Ca phiến hồng, giọng của nhè : " Là tôi sơ ý trượt tay, làm đổ rượu và khay đựng đá."

      Tả Mạc vốn sắp nổi điên, nhưng lại thấy lời xin lỗi của có quá nhiều thành ý, biết có phải vì thế mà khiến xúc động hay , tức giận trong lòng từ từ biến mất, " sao." Thế nhưng, có nhiều sao là đằng khác. Chỗ kín kia, lạnh thấu xương, từ từ mất cảm giác, giống như ướt lạnh vậy.

      Những người phục vụ thấy màn như thế, lập tức chạy đến dọn dẹp, Tả Mạc thay quần áo.

      Khuôn mặt Tống Khinh Ca vốn căng thẳng giờ phút này thả lỏng được chút. Nhưng ở phòng này thực là quá khó chịu. lấy cớ rửa tay, lao nhanh ra khỏi phòng bar.

      Tống Khinh Ca ở trong nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

      Hình như bị nôn thế này bình thường lắm. vốc nước lên cúi đầu súc miệng.

      Rượu Vodka, từng uống rồi. Nhưng rượu kia thực quá cay. Chắc chắn có vấn đề. Vì vậy, mới thừa lúc cánh tay Tả Mạc khoác tới, đem rượu cùng với khay đá đổ lên người .

      muốn lợi dụng lúc ai để ý để chuồn , nhưng tin tức của mấy người châu phi kia .. đành vào trong nhà vệ sinh nữ, ngồi nắp bồn cầu, suy nghĩ lát nữa gặp lại Tả Mạc phải ứng phó thế nào.

      " Tả Mạc quần bị ướt ở đũng, chẳng lẽ thể kiềm chế được dục vọng sao?" Giọng và tiếng giày cao gót cùng lúc truyền đến.

      " biết lại còn hỏi làm gì?" Giọng khoe khoang, cợt nhả của người phụ nữ " Ha, sao thừa dịp thay đồ mà leo lên .."

      " xuống địa ngục , tôi như thế nào mà phải gấp như thế, tôi cũng phải chưa từng "qua đêm" với ."

      " Có gì đặc biệt hơn người chứ? Nơi này phụ nữ nào có sắc đẹp mà chẳng từng qua tay ? Chẳng qua, tối nay tôi nghĩ người tìm đến lại là đó."

      " Ơ, tôi thấy ấy và chúng ta hình như giống nhau, người ta là thiên kim đại tiểu thư, có tùy tiện như chúng ta."

      " Thiên kim đại tiểu thư à sao? Uống rượu đặc chế Vodka của Tả thiếu, cũng trở lên điên cuồng, phải "chó vẫy đuôi mừng chủ", cầu xin Tả thiếu .."

      Tiếng cười vô cùng cợt nhả " nhớ sao .. " đến phòng bar của Tả thiếu, phụ nữ nào thoát được?"

      Tống Khinh Ca nghe xong kinh hoàng, may là nôn hết những gì trong bụng ra. Bây giờ nghĩ nghĩ lại, sợ quá .

      Người khôn phải biết giữ mình, hiểu câu này.

      thể trở lại phòng đó nữa, suy nghĩ bây giờ là phải lập tức rời .

      Nghĩ đến tin tức của mấy người châu phi, thoáng trong nháy mắt lên tia chần chừ. Quên , tìm biện pháp khác. Hoặc tìm người nào đó cùng rồi đến gặp Tả Mạc sau.

      Nghĩ đến đó, vội rời .

      Khi vừa bước ra khỏi phòng rửa tay, thấy Tả Mạc đứng ở ngoài cửa phòng từ bao giờ, cười như cười, diện mạo dữ dằn nhìn . Bộ dạng giống như phải chờ rất lâu " trong phòng bar phải có phòng rửa tay sao?" chưa dứt lời, đưa tay ra ôm ở hông .

      Tống Khinh Ca khuỵu chân, nghiêng sang bên, ngã xuống: " Ngại quá, chân tôi bị đau."

      Tả Mạc nhìn là biết cố ý. Sắc mặt che dấu nổi độc ác, mi nhíu lại: Tống tiểu thư, có phải muốn tránh tôi ? Sao thế? Hay là chê người tôi có mùi hôi nách?"

      " Tả thiếu, ngài đùa rồi." Tống Khinh Ca trong lòng lo sợ . Đột nhiên, cảm giác choáng váng trong đầu, cả người nóng lên. ràng nôn hết ra rồi cơ mà.

      " có chuyện gì muốn với tôi sao?" Tả Mạc trong miệng ngậm điếu xì gà " vào trong thôi." lại duỗi tay ra, ôm lấy hông .

      Hỏng bét.

      Tống Khinh Ca thầm kêu lên hỏng bét rồi, còn chút sức lực nào, ràng muốn đẩy ra nhưng thể nào chỉ đạo được chân tay. Đáy lòng vô cùng hoảng sợ bất ngờ nhìn thấy La Thế Sâm.

      " Tại sao lại đến đây?" Lại cùng tên xấu xa Tả Mạc ở cùng chỗ? La Thế Sâm vô cùng kinh ngạc, cho rằng Tống Khinh Ca là vô cùng ngoan ngoãn, vì sao lại đến ngân hà cửu thiên. Khi nhìn thấy Tả Mạc ôm vai , trong lòng tự nhiên nảy loại ghen tuông.

      " Tống tiểu thư đến tìm tôi." Tả Mạc ngậm xì gà, thèm để ý " Sâm thiếu, nghĩ cậu lại quan tâm đến vị hôn thê cũ như vậy?"

      " Tống Khinh Ca." La Thế Sâm nhìn chằm chằm Tống Khinh Ca, Tả Mạc háo sắc ngập trời, tìm đến , còn nghi ngờ gì nữa, là dê tìm đến miệng cọp, Lòng bỗng dấy lên nỗi căm hận, bất bình. Người phụ nữ này còn được "qua đêm" cùng, tại sao có thể để tên hạ lưu này ngủ cùng chứ? " Chỗ này phải chỗ nên đến."

      " Thế Sâm .." Dù cho Tống Khinh Ca đối với La Thế Sâm có bao nhiêu oán hận, nhưng trong lúc này, thể nghi ngờ rằng chính là vị cứu tinh của . Như chết đuối vớ được cọc. muốn đưa ra khỏi chỗ này. Trong đầu nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng lại chẳng thể ra. Hơn nữa, còn phát thân thể mình ngày càng nóng lên.

      " Thế Sâm .." cánh tay xinh đẹp giơ lên, Đổng Tùng San kéo lấy La Thế Sâm làm nũng " Ông chủ Hầu chờ chúng ta trong phòng bar, quên tối nay chúng ta gặp ngài ấy để ký hợp đồng à?"

      La Thế Sâm cau mày.

      " Sâm thiếu, cậu có người đẹp Đổng Tùng San chăm sóc, là có phúc nha." Tả Mạc cười ha hả, muốn nhanh chóng đưa Tống Khinh Ca vào trong, muốn miếng mồi đến miệng còn chạy thoát " Tối nay cứ chơi vui vẻ, tất cả chi phí ghi cho tôi."

      Lúc này, cách đó xa, cửa phòng bar mở ra, người đàn ông béo ú " Sâm thiếu, cậu tới chậm, phải phạt, phải phạt."

      " Ông chủ Hầu gọi mình kìa." Đổng Tùng San đầy kiều, lôi kéo Thế Sâm , qua Tống Khinh Ca thấy sắc mặt phiến hồng, hiểu ngay mọi chuyện, " Tống tiểu thư, chúc đêm nay có nhiều điều thú vị."

      tới của phòng bar, La Thế Sâm ngoái đầu lại, thấy Tả Mạc ôm Tống Khinh Ca vào phòng bar khác, lúc này Đổng Tùng San nhón chân lên, nhìn theo hướng nhìn " Tả thiếu theo đuổi Tống tiểu thư, chúng ta nên quấy rầy. Hơn nữa, cũng biết Tả thiếu là loại người gì mà? Chúng ta nên chọc vào. Với lại, bây giờ chúng ta ở trong bar của ." ta cắn cắn lên môi " muốn chơi gì nào? Người ta cùng chơi cái đó."

      La Thế Sâm nhịn được liền đẩy ta ra.

      " cùng ta hủy hôn rồi, còn muốn ta sao?" Đổng Tùng San làm nũng "
      Vừa rồi nghe sao, ta là người chủ động tìm tới Tả thiếu .. em nghe những người bên cạnh Tả thiếu , hình như tối qua bọn họ lên giường với nhau."

      " Lên cái gì mà giường?" Ông chủ Hầu cười ha hả " Sâm thiếu, sớm như vậy muốn ngủ hả?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :