1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khắc tinh ở đâu đến - Tứ Nguyệt (4/10) H

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      TÊN TÁC PHẨM: KHẮC TINH Ở ĐÂU ĐẾN



      Tác giả: Tứ Nguyệt

      Thể loại: Cổ đại, He, H (xịt xịt xịt :food: )

      Convert: Ngocquynh520

      Editor: Meo Miu Ciu (Miu thôi được rồi :)) )

      Độ dài: Hình như 10c :bird:


      Giới thiệu:


      Oa Ô Ô ---- nàng đúng là tỷ tỷ có tình quái dị!!!

      Đối phương ràng chỉ là tiểu quỷ tuấn tú mới có năm tuổi

      Lại luôn luôn khiến cho nàng sinh ra thứ tình cảm quái dị

      Ách, nàng rất muốn ăn

      Chẳng qua, hình như mình nên chờ lớn thêm chút...

      Nàng ngờ

      Tiểu quỷ này trưởng thành sớm hơn mình nghĩ, chẳng những tỏ ra là mình có "Ước hẹn" với nàng

      Còn đưa cho nàng nhẫn kim cương "Trứng bồ câu" (*)

      Cuối cùng thay đổi hoá thân thành quỷ hút máu, cắn nàng, hút máu của nàng ──

      Oa oa, sao có thể biến hoá nhanh như vậy? trở thành nam nhân hai mươi lăm tuổi? !

      Nàng cao hứng, rốt cục nàng có thể thực được ý nghĩ ăn sạch sành sanh

      lại phải là người biết thương hoa tiếc ngọc, chỉ muốn "Xông vào" ──

      Ai! Bất kể là ở thời đại nào, nam nhân đều là loại như nhau!

      Thân là con thời đại như nàng, cũng phải tạm thời nhịn xuống dục hỏa đốt người

      Nàng muốn dạy dỗ tốt nam nhân nàng . . .

      (*) 鸽子蛋: Ai muốn tham khảo về cái nhẫn này tìm google nha, nó là nhẫn kim cương hình trứng bồ câu

      p.s: Nếu thấy hay hãy ủng hộ ta. Nút thanks ở phía dưới nha ki ki
      cun phuonglinhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1:

      Ánh trăng sáng ở giữa bầu trời đêm, bóng dáng bé ngoan ngoãn theo hai nam nhân mặc hắc y, bọn họ bọn họ là thủ hạ ở cung Yên Lạc. Mà ở cung Yên Lạc, đối với Thu Y mà căn bản chỉ được xem qua trong các vở kịch, ngờ ngày nàng được bước chân vào tòa cung điện này.

      Kỳ thực chuyện này khiến nàng rất ngạc nhiên, mà nàng phải đối mặt với nó.

      Trước kia xem tivi, diễn thuyết của người xưa cực kì cứng nhắc, chuyện thao thao bất tuyệt ( liên tục), như là ghi chép, nhưng cũng hiển nhiên, hai người ở trước mắt kia là ngoại lệ.

      Duy trì trạng thái duy nhất, im ắng.

      Nhưng lại có tiếng bước chân! Ở bên ngoài ngoại trừ nàng xem ra hai vị đại ca này cũng là người luyện võ, thâm tàng bất lộ.(giấu tài)

      quá ba đường hành lang và hai toạ hoa viên, vẫn chưa đến nơi.

      Thu Y vụng trộm nhìn bốn phía, ngoại trừ cảm thán ra còn có suy nghĩ có phải họ có rất nhiều tiền , lại có thể có được mảnh đất to, rộng lớn như vậy, lại còn xa hoa, quả thực rất giống bản thu của Tử Cấm thành. Mỗi lần Thu Y nhìn thấy Tử Cấm thành, nhịn được mà suy nghĩ, nếu như vị Hoàng đế ở bên trong có dục hỏa đốt người, chờ phi tử của được đưa tới đây, chỉ sợ hỏa (lửa) cũng tắt. (**Ha ha chị này biến thái :))) )

      Cuối cùng, lúc đến nỗi hai chân nàng rất mỏi, trước mắt xuất mảnh màu hồng.

      ràng bây giờ là buổi tối, nhưng bốn phía cung đình đều treo đèn sáng như ban ngày, hiển nhiên có người nghĩ tại sao buổi tối lại có cảnh sắc mỹ lệ như vậy.

      Đẹp quá nha!

      Thu Y hơi rung động nhìn xung quanh, đáy mắt lên mảnh hồng, có tạp sắc (màu sắc lẫn lộn), màu hồng kiêu ngạo chói mắt ra, gió thổi qua từng phiến lá.

      Lá cây màu đỏ hồng đẹp quá.

      Nàng cũng từng đứng từ xa nhìn thấy mảnh hồng chói mắt, nhưng mảnh hồng thấy so với mảnh hồng ở trước mắt, quả thực giống như người có năng lực kém gặp phải người có năng lực lớn.

      căn phòng tinh xảo đứng sừng sừng giữa biển hồng, có lẽ lớn, nhưng có thể nhìn ra nó phô trương lãng phí như thế nào.

      Nhìn các đường nét chạm trổ, mỗi chỗ đều được khắc hoa tinh xảo, mặt chỉ có duy nhất màu diễm lệ. Nghe ở thời cổ cũng dùng bút màu sặc sỡ hay phun sơn, tại càng dùng vì họ coi trọng việc bảo vệ môi trường, cho nên mới chủ nhân cung Yên Lạc nếu phải là người coi trọng những thứ xa hoa, cũng là tên phá của.

      Nhưng mà phá sản cũng tốt, bởi vì chủ tử của mình bị phá sản, nàng có thể vơ vét thứ gì đó.

      Hôm nay nàng được chấp nhận làm ở phòng bếp, phải biết rằng ở thời đại này, nữ tử muốn dựa vào chính mình để sống sót, đúng là chuyện hề đơn giản.

      Mấy ngày nay nàng tìm việc để làm, nếu người đối xử với mình tốt nhất, đó chính là chủ gánh mưu mô bất lương.

      Nàng sờ má phải của mình, trong lòng bàn tay có cảm nhận được vết sẹo rất , đây là thứ nhất định nàng bao giờ quên trong thế giới này, nàng phải cố gắng dùng tóc che khuất nó , nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.

      Vốn muốn tìm nghề phục vụ, nhưng quan trọng nàng nghĩ đến bản thân cũng biết nấu ăn, làm đầu bếp nữ chắc cũng có gì là quá khoa trương chứ?

      Cho nên tại nàng mới tới chỗ này, hi vọng vị chủ tử có tiền này khó ở chung.

      Hai vị đại ca dẫn đường đứng ở cửa, cung kính cúi đầu, "Ma Chủ, hôm nay Nguyệt Đường Chủ phát nữ tử nhìn qua giống......Ma Chủ muốn nhìn thử ?"

      Chỉ thấy người nằm thoải mái chiếc ghế dài, thấy bộ dáng lắm, bởi vì trước mặt bức tranh che chắn.

      "Cút!"

      thanh lạnh như băng, ngay cả chút độ ấm cũng có, làm cho người ta nghe xong cảm thấy như bị rơi vào bên trong cốc nước đá, nhịn được bắt đầu run rẩy ngừng. Hơn nữa. . . Ma Chủ? Là ma vương của cái gì "Ma" sao? Thu Y nuốt ngụm nước miếng, bắt buộc bản thân phải bình tĩnh, nàng cũng phải là loại người gặp phải chuyện này thét chói tai rồi ngất xỉu như những nữ tử khác.

      "Nhưng mà thoạt nhìn qua so với hai trăm người trước kia nữ tử này còn giống. . ."

      "Cút!" Tiếng gầm giận dữ vang xa trong đêm khuya, lần này từ nước đá hoá thành thanh của địa ngục.

      "Đại ca, chúng ta nên tốt hơn." Thu Y giọng giật tay áo vị đại ca dẫn đường, bằng vào giây sau gió bão kéo đến, chẳng phải chết oan sao?

      Nàng xoay người nghĩ mình phải rời khỏi đây, cho nên cũng để ý nam phía sau vừa ngay thấy giọng của nàng, bức hoạ trong tay đột nhiên buông lỏng, rồi giống như chiếc lá rơi xuống mặt đất.

      "Đứng lại!"

      "A?" Là ai kêu nàng đứng lại?

      Thu Y vừa mới cảm giác được cỗ sát khí truyền đến, liền muốn né tránh nhưng kịp.

      Đôi bàn tay nắm lấy bờ vai nàng, cho nàng cơ hội thét chói tai, dùng sức nắm lấy! người mặc áo tơ lụa màu đen, ở phía dưới, bên phải y phục của có thêu bông hoa sen màu hồng. Nàng hơi hoang mang, nhớ lại trang phục của các triều đại Trung Quốc, sao vị nam tử này lại khác vậy? Hơn nữa. . .

      Hơn nữa còn dùng dây cột tóc màu đỏ để cột lại tóc dài màu đen của mình..... (***Á Á Á màu đỏ......)

      Quan trọng nhất là, nam tử trước mắt có dung nhan tuyệt mỹ, hết sức nghiệt!

      Nàng bị kích thích tự nhiên muốn sờ vết sẹo xấu xí trước mặt, đây là lần đầu tiên cảm giác xấu tuôn trào trong lòng nàng.

      nghĩ tới. . . chủ nhân cung cung Yên Lạc lại là mỹ nam!

      Nhưng mà tại sao lại bắt nàng lại, đột nhiên muốn nhìn nàng, giống như nhận thức được, nàng và người từ lâu thấy rất giống nhau?

      "Là ngươi!" Trong giọng điệu của còn có chút run rẩy, giống như giọng điệu lạnh như băng lúc nãy chỉ là ảo tưởng.

      "Vâng. . . Ta. . . Có vấn đề gì sao?" Tuy nàng cảm thấy có chút gì đó được ràng, nhưng lại có cách nào tránh ra được. nắm chặt lấy nàng, như là sợ nếu buông tay ra, nhìn thấy nàng nữa. Vì vậy chủ nhân cung Yên Lạc chỉ là tên phá của, mà còn là tên biến thái.

      "Ngươi chết?" Nhìn bộ dáng của hình như rất muốn khóc, nhưng vẻ mặt của vẫn kiên cường như cũ.

      "A? Ta chết!" Nàng có thể xác định 100% là nhận sai người, vội vàng né tránh, "Ta nghĩ chắc ngươi nhận nhầm người, bây giờ ta còn phải đến các nhà khác để thử việc nữa."

      Nàng vừa mới dứt lời, đột nhiên cả người bị ôm vào trong lòng.

      tại. . . Là diễn tuồng hả? Miệng Thu Y há ra, mắt mở to.

      Lúc nàng còn kinh ngạc thôi, bàn tay to nắm bả vai nàng chuyển đến gương mặt nàng, nâng khuôn mặt nàng lên, sau đó nàng thấy hai vị đại ca dẫn đường bị đánh ngã.

      Tại sao phải đánh ngã họ?

      Nàng còn chưa phản ứng kịp, người kia hung hăng hôn miệng nàng lên rồi.

      Thu Y chưa chuẩn bị tâm lý, cho nên bị hôn vài giây. Rồi mới. . .

      "Buông ra!" Nàng dùng sức đẩy ra, rồi mới cho cái bạt tai. Hai nam nhân đứng bên kia thấy nữ nhân xấu xí này dám động thủ đánh Ma Chủ, tâm tư của hai người được nâng lên giữa trung, hẹn mà cùng suy nghĩ: Thảm, có người muốn gặp Diêm Vương rồi! Nhưng mà. . . Kỳ quái, sao Ma Chủ vẫn chưa động thủ vậy? Bị vuốt vào mặt cái, bộ dáng của Ma Chủ bây giờ giống như con chó , mặc kệ chủ nhân có tức giận như thế nào, nó cũng ngoan ngoãn thừa nhận, chỉ cần chủ nhân của nó hết giận là được rồi.

      Trời ạ! Tất cả đều là ảo giác phải ?
      Trâu thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Bọn họ kinh ngạc nhìn người đựơc xưng là chủ Cung Yên Lạc - Tự Long Hồn, chẳng lẽ là giả mạo? Hai nam nhân bên cạnh vụng trộm dụi mắt, xác định bọn họ nhìn lầm, miệng tự chủ được biến thành hình chữ O, rất giống con cá miệng rộng bàn ăn cơm.

      "Ngươi bị bệnh!" xong, nàng thở phì phò xoay người rời .

      "Chờ chút, ngươi. . . Chớ ."

      "Sao vậy? Còn muốn ăn bạt tai sao?"

      "".

      Nàng trợn mắt nhìn , rồi tiếp tục . Bỗng nhiên, cả người nàng bị ôm lấy, thể cử động được.

      "Chớ , chớ , ta cầu xin ngươi."

      Người này bị mắc bệnh biến thái sao? "Buông ra ta!"

      "Đừng !" Dù tuyệt vọng nhưng lại muốn buông nàng ra.

      Nàng muốn bỏ lại nam nhân ôm chặt mình buông, nhưng càng ôm càng chặt, giống như kẹo mạch nha, khiến nàng tức giận nhịn nổi hỏi: "Ta và ngươi quen bíêt, ta tố cáo ngươi tội quấy rối tình dục khách khí lắm rồi, dựa vào cái gì mà ngươi cho ta ?"

      "Quen biết, quen bíêt,, chúng ta quen bíêt nhau."

      "Vậy ngươi , ngươi là ai?"

      "Ta. . ."

      " mau!" Nàng kiên nhẫn ép hỏi.

      "Ta là. . ."

      "Ngươi đúng ?" Khuỷu tay của nàng thúc mạnh vào bụng , mà cũng hề phòng bị, ôm bụng thét lớn tiếng.

      Thừa dịp buông mình ra, nàng co cẳng chạy.

      "Bắt lấy nàng." Nam nhân tuỵêt mỹ lập tức hạ lệnh.

      "Vâng!"

      Vừa nghe thấy ba chữ "Bắt lấy nàng", Thu Y chạy nhanh, nhưng người áo đen ở phiá sau cũng phải kẻ dễ bắt nạt, bỗng chốc chặn đường của nàng. Nàng phẫn nộ xoay người lại, trừng mắt nhìn nam tử tuỵêt mỹ phiá sau.

      "Ngươi , rốt cụôc ngươi là ai?"

      "Ta là Long Hồn."

      "Cái gì?" Sao có thể?

      Mọi chuyện, bắt đầu diễn ra từ ba tháng trứơc! Ba tháng trước, nàng - Lý Thu Y, vẫn là người đại, cầm trong tay bằng tốt nghiệp đại học, tới Thánh Thiên cung.

      "Tiểu thư, dùng cái này bịt mắt lại, nhớ kỹ khi nghe chỉ lệnh của thầy, sau khi nhìn thấy thân nhân của , kể cả người ấy khỏe mạnh hay phải gánh chịu lụât nhân quả, cũng thể ở lại, nếu ở lại quá nửa canh giờ, linh hồn của thể trở về."

      "Tôi biết."

      Bà ta lộ ra nụ cười hài lòng, rồi mới lấy ra tờ giấy, "Vậy làm phiền ký tên lên đây."

      Lý Thu Y nhìn tờ giấy trong tay, nội dung na ná như bản hợp đồng ở bệnh viện, giống như nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đương ký tên đồng ý, đối phương có thể cần phải chịu trách nhiệm về pháp lụât.

      "Có người. . . Chưa kịp trở về?" Bằng sao phải ký tên vào đây? Lý Thu Y nhìn tờ giấy, cảm giác như nó rất giống với khế ước sinh tử.

      "Sao có thể? Thầy của chúng tôi luôn là hạng nhất, bình thường ông ấy dẫn ai đến lạc , phải biết rằng có rất nhiều phiền toái. . ."

      Lý Thu Y nghe bà ta nước miếng bay tứ tung, nửa ý trong đó là ca ngợi thầy của chồng bà ta rất lợi hại, có thể cùng Diêm La Vương ở Điạ phủ giao tiếp, thường xuyên uống rượu cùng Phán quan đại nhân. . .

      " cần nữa. . . Tôi ký." Lý Thu Y nghiến răng nghiến lợi .
      Thần tượng mà người phụ nữ trung niên này sùng bài hẳn là Đường Tăng trong bản Tây Du Ký của Châu Tinh Trì, cư nhiên có thể hơn mười phút mà hề thở gấp.

      Mẹ, nếu phải nhớ người, nếu phải vì muốn hoàn thành giấc mộng bấy lâu của người, là con có thể lấy bằng tốt nghiệp đại học, con cũng tin vào mấy loại chuyện hoang đường này.

      Nhưng mẹ ơi, con rất nhớ người, chỉ cần có chút cơ hội, con cũng tình nguyện thử xem. . . . tại chỉ có người, mà còn có 3, 4 người quen biết ngồi ở ghế, có thể biết bọn họ, nhưng mặt mỗi người, đối với người thân vừa qua đời của mình, họ cực kì khát vọng đựơc gặp lại những người thân đó, vì thế họ cũng đựơc coi là có chút quen thuộc với .

      Mỗi lúc trời tối, bọn họ ngồi ở trong gương nhìn ngắm gương mặt tiều tụy của người thân mà đau lòng thôi, mặt họ cũng có niềm khát khao mãnh lịêt giống như vậy.

      Mẹ, chờ con, con đến thăm mẹ đây. . .

      Lý Thu Y chậm rãi bịt mắt lại, rồi nghe theo lời hướng dẫn của thầy nhớ những đoạn kinh văn khó hiểu, hốt hoảng, hành trình đến điạ ngục bắt đầu. . .

      Đáng giận! có thể khẳng định vị thầy này phải là hướng dẫn viên du lịch! Lý Thu Y nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ, nào có cái gì là phủ ? Cũng có cầu Nại Hà, càng nhìn thấy bọn đầu trâu mặt ngựa, chỉ có. . . mảnh tối đen như mực.

      Đúng! mảnh tối đen như mực, bàn tay càng thấy năm ngón tay, rồi bị sặc, giống như muốn để cho người ta hô hấp, quả thực rất giống ở trong đống lửa. Sao lại thế? Địa ngục bốc cháy sao? Hơn nữa thể nhìn thấy ai, chỉ có mình ở đây, biết nên nơi nào.

      nóng vội, biết có thể gặp đựơc mẹ hay ? Chỉ sợ tìm thấy đường về.

      Nhưng vào lúc này, tiếng đàn quen thuộc vang lên khiến Thu Y mừng như điên.

      "Đây là tiếng đàn của mẹ."

      Theo tiếng đàn, Thu Y đến hoa viên, màu hồng bao quanh nơi này, ngôi nhà đẹp nằm ở đó, cửa sổ khắc hoa xinh đẹp, còn có ban công, nhìn qua rất giống kiến trúc cổ đại, rất giống căn phòng tạo hình ở trong phim cổ đại.

      Nơi này là Địa phủ sao? Sao lại tối đen như mực, cũng có nồi chảo, lửa, Huyết Trì, ở đây lại giống với nơi ở của người có tiền.

      Mẹ ở đâu? Sao chỉ nghe thấy mỗi tiếng đàn? Người ở đâu?

      Đột nhiên sợi dây buông xuống làm sợ hết hồn, bây gìơ linh hồn, cũng thể đụng đến ai... , là quỷ hoặc đầu trâu mặt ngựa nhìn thấy rồi sao?

      trốn bên cửa sổ, rồi mới lặng lẽ đến căn phòng, chỉ nhìn thấy hai nữ nam ở trong phòng.

      khí bên trong mãnh lịêt vô hình, người sáng suốt vừa nhìn thấy bên trong xảy ra đại chiến. Người đàn ông ôm người phụ nữ nỉ non, mà ở trong có người phụ nữ đưa lưng về phía , Thu Y nhìn thấy mặt bà ấy.

      Nhưng mà trông người phụ nữ này rất chanh chua, nhất định vẻ mặt của bà ấy rất dữ tợn, tuyệt đối phải người tốt.

      " tàn nhẫn, có thể thương tôi, cắt đứt quan hệ với tôi, nhưng tại sao lại đối xử với ấy như ấy?"

      "Lý Nhạn Vân, điên đủ chưa?"

      Tim Thu Y đập thiếu nhịp, người phụ nữ này nhìn qua có vẻ rất điên cuồng, nhưng sao tên người phụ nữ này lại giống với tên mẹ ?

      thể nào.

      Ít nhất, với người đàn ông mình, mẹ từ bỏ tôn nghiêm của mình đấy chứ.

      "Chị, thực xin lỗi, em cố ý. . ."
      Last edited by a moderator: 10/4/15
      sanone2112Trâu thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2:

      “Mẹ”

      "Ngoan, đừng khóc." Mẹ đau xót, bà thay Thu Y lau nước mắt, "Y Y, theo mẹ về."

      vì sao mẹ lại dẫn vào McDonald's.

      "Mẹ, thể !"

      "Y Y, đừng sợ, có mẹ ở đây, mẹ đòi lại công bằng cho con."

      muốn trốn cũng được, bởi vì ba phát ra .

      Nhìn thấy nụ cười cứng đờ khuôn mặt của ba, ánh mắt trách cứ luôn hướng về phía , khiến co rúm lại.

      Nhưng tay bị dùng lực nắm rất chặt, liếc nhìn mẹ cái, chỉ thấy mẹ đắc ý, ưu nhã ngừng tươi cười nắm chặt tay .

      "Sao con có thể để mẹ đến nơi này? Con đúng là đứa bất hiếu . . . . ."

      Thẹn quá hóa giận, ba đứng lên tát vào mặt cái, nhưng bị Giang Nhạn Vân ngăn cản. "Lý Lập Quyền, ông dám đánh con của tôi, ông cứ thử xem !"

      "Nhạn Vân, bà. . . . . ." Lý Lập Quyền xong, liếc nhìn tờ giấy vợ ông đặt bàn. Ông vừa nhìn, sắc mặt bỗng hóa đen, cắn
      “Đừng mơ!”

      “Đừng mơ cũng phải là ly hôn, tôi nhịn ông mười sáu năm, cũng cho ông cơ hội trong mười sáu năm, nhưng ông lại khiến tôi quá thất vọng, tôi cho ông thêm mười sáu năm nào nữa để làm hại bảo bối của tôi, con ông cần, nhưng tôi cần, ông ký tên ! Từ nay trở ông phải nuôi dưỡng đứa con mà thay vào đó ông được nuôi dưỡng đứa con trai, phải ông vẫn muốn như thế ư? Do dự cái gì nữa?”

      Ông đo ự là vì ông vẫn còn tình cảm với người vợ xinh đẹp ưu nhã này, chỉ tiếc là ông luôn cảm thấy tình của bà dành cho ông là đủ, mà từ khi Thu Y được sinh ra điều này càng ràng hơn.

      Lúc đó bà liều mạng sinh Thu Y, sau này vì thể sinh con được nữa, nếu ông hy vọng có đứa con để nối dõi, mà Thu Y còn cướp chú ý của bà, từng ngày từng ngày mọi bất mãn và oan ức có chỗ để giải thoát, chỉ có thể đối xử lạnh nhạt với Thu Y, chống lại tình cảm ba con.

      Nhưng cuối cùng cũng bởi vì đứa con này, ông mất người phụ nữ ông bằng cả trái tim.

      Nếu co, ông cảm thấy đứa con này sinh ra phải để báo ân, mà là mang nợ, là khắc tinh của đời ông.

      “Nếu ký, tôi báo công an các người thông dâm, mặc kệ phải chịu hành phạt thế nào, chỉ cần họ biết Tổng giám đốc Lý thị ngoại tình ông cũng còn mặt mũi để mà sống.”

      Lý Lập Quyền lắng nghe, tàn nhẫn trừng mắt nhìn Thu Y cái, rồi câm tình nguyện nhìn người phụ nữ ông thương suốt mười sáu năm, để bà ấy như vậy, ông cam lòng!

      “Ba…”

      Thân thể non nớt và giọng vang lên đánh thức lí trí của Lý Lập Quyền, ông nhìn con trai của mình, ông nghĩ rằng thể quay đầu, ông phản bộ hôn nhân, phản bội bà ấy, theo tính cách của bà, bà quay đầu lị, cũng bắt đầu lại với ông.

      Tim đau đớn, cắn chặt răng, ông ký tên.

      Trong nháy mắt, trong lòng Thu Y cảm thấy rất rối bời, rất khó chịu nhưng cũng cảm thấy mình giống như người mắc bệnh nan y được chữa khỏi vậy.

      khóc, nước mắt bi thương rơi xuống, cuối cùng cũng mất tình cảm ba con.

      Mặt Giang Nhạn Vân vô cảm cầm lấy đơn li hôn, rồi dùng ngữ khí bình thản với Lý Lập Quyền, “Chúc mừng ông, cuối cùng ông cũng giải thoát cho mẹ con chúng tôi, có thể tạo ra gia đình hoàn toàn mới, chúc ông nhà ba người hạnh phúc mĩ mãn.”

      xong, bà dắt tay Thu Y ra ngoài.

      “Chờ chút!”

      “Còn có việc gì nữa đấy? Lý tiên sinh.” Giang Nhạn Vân lạnh lùng hỏi.

      “Nhạn Vân, bà… vì sao cảm thấy đau khổ chút nào? Bà có thể xin tôi, bà…”

      “Xin ông? Ông hi vọng vợ của ông cầu xin ông? Vì sao? Chuyện đến mức này còn có thể cầu xin gì nữa?”

      “Ít nhất điều đó cũng có thể chứng tỏ bà để ý tôi, bà tôi…”

      “Ông tưởng ông có thể bình an vô nuôi dưỡng con trai của ông ở bên ngoài là hãnh diện à? Ông giấu nổi ư? Ông nghĩ tôi biết gì sao?”

      Giang Nhạn Vân vô tình phản kháng, gằn từng tiếng, tất cả đều trúng tim đe khiến sắc mặt Lý Lập Quyền trở nên trắng bệch.

      “Lý Lập Quyền, từ trước tới nay tôi chỉ người, chỉ là tình của tôi màng danh lợi, giống với những gì ông tưởng tượng, nhưng, ông chưa bao giờ hỏi tôi có còn tôi ,c hỉ tự mình suy nghĩ lung tung, thậm chí còn nổi giận với Y Y, nó là người thân duy nhất đời của ông, là kết tinh tình của hai chúng ta, nhưng ông lại ghét bỏ tinh này, ông còn coi nó là con của mình sao?”

      “Ý của bà là gì?” Ông nghe lời bà cảm thấy có gì đó đúng. “Duy nhất cái gì?”

      “Nếu ông cắm sừng tôi, tôi phải xét nghiệm AND để đối chiếu. tôi cảm thấy ông vất vả phải dùng tâm huyết nửa đêm của mình để nuôi hộ con cho người khác! Trong miệng ông lúc này cũng suy nghĩ cho tổ tiên, chỉ sợ ông mới là người làm xấu mặt tổ tiên, chỉ trách tổ tiên nhà họ Lý vất vả gây dựng nghiệp nhưng thế hệ sau lại rơi vào tay người ngoài, cho nên, nhớ kỹ phải mang nửa tài sản của mình đứng tên Y Y, tốt xấu gì gia sản của nhà họ Lý cũng là do oogn quản li.”

      Mặt Lý Lập Quyền tối sầm, câu cũng nên lời, ông trừng mắt nhìn Giang Nhạn Vân, rồi lạnh lùng liếc qua người phụ nữ mà đứa con ngồi ở bên ngoài.

      Nghi ngờ mầm mống sinh ra, xem ra thời gian đứa lớn lên có vấn đề.

      Giang Nhạn Vân để ý tới Lý Lập Quyền có tin những gì mình hay , dắt tay Thu Y rời .

      Thu Y chỉ khóc, thể suy nghĩ cũng thể chuyện.
      Last edited by a moderator: 12/5/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      "Cho tôi suất ăn giá mười sáu đồng."

      Thu Y ngước mắt nhìn hốc mắt đẫm lệ của mẹ, mới phát ra nụ cười ban nãy của mẹ là giả tạo. ra mẹ cũng đau lòng, nhưng vì muốn phải sống khổ sở, nên cố tạo ra vẻ cứng rắn, kiên cường, thậm chí bỏ luôn cả đoạn nghiệt duyên này.

      Tất cả chỉ vì đứa con . . . . Thu Y nghĩ đến đây, nước mắt ngừng tuôn rơi.

      "Mẹ, đừng khóc." dùng tay áo thay mẹ mình lau dòng lệ nơi khóe mắt.

      "Y Y, mẹ xin lỗi con, mẹ tin tưởng rồi ngày ông ấy hiểu được con rất ông ấy, nhưng mà. . . . . . Hôm nay mẹ thưởng cho con thêm phần Mcdonald's, được ?" Thu Y khóc hu hu rồi gật đầu, sau đó mới trợn mắt chết lặng nhìn người bán hàng lớn: "Cho suất ăn dành cho trẻ con mười sáu đồng." hạ quyết tâm, sau này ngoại trừ mẹ mình, ai có thể làm cho khóc được nữa.

      Nhưng, ông trời có mắt, nhất định là vì ghen tỵ với tình cảm thắm thiết của mẹ con , cho nên vào lễ tốt nghiệp hôm đó, tai nạn giao thông cướp người mẹ mà thương nhất.

      cứ tưởng chẳng có gì có thể khiến cho khóc thêm lần nữa, nhưng mất người mẹ khiến còn khóc thương tâm hơn khi mất người ba, chỉ muốn khóc lớn.

      Điều khiến thể tiếp nhận được là, thể nhìn mặt mẹ lần cuối, thể câu con mẹ lần cuối, kiếp sau nhất định con lại làm con của mẹ…

      Đột nhiên, hơi ấm làm Thu Y bình tĩnh trở lại, phát bên trong phòng có mùi thuốc.

      chứ? Muốn tự sát?”

      Lúc này, đột nhiên tóm được bệ cửa sổ, miệng mở to, nước mắt cũng rơi ra giọt.

      nhìn bộ dạng chân thực của người phụ nữ, khuôn mặt này, có lẽ hoàn toàn giống nhau, nhưng hai mươi năm qua vẫn xinh đẹp diễm lệ như vậy, luôn cười ưu nhã, cả đôi mắt dịu dàng luôn nhìn cười, cười với rằng con hay bám mẹ cẩn thận lấy được chồng, lúc nào mẹ cũng giữ bộ dáng chịu nhận sai.

      Đừng đây là kiếp trước của mẹ chứ? Mẹ! Mẹ! Tim của đập dồn dập, lúc này, làn khói đánh thức . thấy mình bị làn khói bao vây, khiến hô hấp cũng trở nên khó khăn, lúc này mới nghĩ đến đây là thời điểm của quá khứ.

      Mẹ!

      Tầm mắt vội vàng tìm kiếm, nhưng trong phòng chỉ toàn khói trắng mờ mịt, căn bản nhìn thấy người.

      nghĩ nhiều, ngay lập tức đập cửa sổ nhảy vào. “Mẹ! Mẹ!”

      giúp được gì chỉ reo hò, cuối cùng nhìn thấy người phụ nữ lâm vào trạng thái hôn mê bất tỉnh “Mẹ!”

      vọt tới muốn cõng mẹ, nhưng hai bàn tay của lại xuyên qua người phụ nữ.

      tại ở quá khứ…

      ! ! cần! Trở về , thể chết ở đây…” cố sức nắm lấy, nhưng đều bị hụt.

      cần cứu tôi… Hãy giải thoát tôi… Tôi rất thống khổ…” Nằm mặt đất, người phụ nữ chật vật cầu xin, dòng lệ ngừng tuôn rơi, rồi biến mất ở sàn nhà.

      “Sao lại làm như vậy, chỉ vì có tình mà tự sát sao? hãy sống như mẹ của tôi như vậy, ly hôn với ba tôi, lấy nửa tài sản của ông ấy để nuôi dưỡng tôi, thậm chí sống rất tốt, quên chuyện phản bội hôn nhân, bỏ qua chuyện phản bội của đôi cẩu nam nữ kia, cần phải chết như vậy!” Thu Y thất vọng ôm lấy thân thể người phụ nữ bất tỉnh, mặc dù gặp được ấy, nhưng nhìn ấy rất giống mẹ mình, nước mắt ngừng chảy, Thu Y nhịn được dùng hai bàn tay che mặt rồi khóc nức nở, “Vì sao… Vì sao lại ngốc như thế?”

      thả hai bàn tay hét to với người phụ nữ hôn mê: “ thế giới này cũng phải chỉ có mình là đàn ông, vì sao lại tàn nhẫn với mình như thế? Nhìn rất giống mẹ tôi, lại tự sát trước mặt tôi, sao có thể tàn nhẫn như thế?”

      Mặt Thu Y đầy nước mắt hét to với người phụ nữ, khiến người phụ nữ trở nên tái nhợt, nhắm chặt mắt, hô hấp càng lúc càng khó khăn…

      Người phụ nữ dùng hai bàn tay chậm rãi ôm , rất giống với cái ôm an ủi của mẹ vậy, nhàng : “ phải sợ, còn đau đớn, những người kia có tim phổi, chúng ta cần, chúng ta cần quý bọn họ, chúng ta yên bản thân mình là tốt rồi…”

      Nước mắt chảy dài má, cùng với nước mắt của người phụ nữ mất tình kia hòa chung vào dòng, giữa lúc hốt hoảng, Thu Y chỉ cảm thấy mình như bị bủa vây, cuối cùng, rơi vào trong bóng tối, hôn mê bất tỉnh…

      Lúc Thu Y tỉnh lại, tiếp đón là ánh mắt tức giận, theo bản năng co rúm lại. Nhưng lập tức nghĩ tới ta cũng phải ba mình, ta tức giận cũng làm đau, nên nỗi bất an trong lòng dần dần biến mất.

      “Ngươi làm ầm lên nữa à? Ngươi tưởng làm như vậy ta chú ý đến ngươi ư? Đừng có đắc ý! Cho dù ngươi có chết, ta cũng để ý đến ngươi!”

      Mặc kệ bây giờ là tình huống gì, chỉ biết là mình thể mềm yếu, đáp ứng mẹ, trở thành người kiên cường, có thể tự bảo vệ mình, để ai tùy ý bắt nạt trái tim , cục cưng của mẹ.

      Lại còn có người hét lớn với , lại còn trơ trẽn muốn ta?

      Hừ! Mặc dù ta rất đẹp trai, đáng tiếc phải đồ ăn của , cho dù, phải bán chính mình để xin bát cơm nhưng đây cũng phải loại thích.
      Last edited by a moderator: 12/5/15
      Trúc Doanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :