1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không yêu thì biến - Cửu Lộ Phi Hương [Hoàn]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dương Qúy Phi

      Dương Qúy Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      193
      Được thích:
      520
      [​IMG]
      Nguồn: thanhthoigian.wordpress.com

      Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

      Trạng thái: Full

      Tên mạng: “ nàng mạnh mẽ”

      Thể loại: đại, ngôn tình

      Người dịch: Lục Hoa

      Kích thước: 14.5 x 20.5 cm
      Số trang: 485
      Ngày xuất bản: 12/01/2015
      Công ty phát hành: Quảng Văn
      Nhà xuất bản: Nxb Văn Học​
      Văn án:

      Tôi đặt tay lên vai , hít sâu, sau đó vung cú đấm cực mạnh. Tôi nhớ có bệnh dạ dày, thế nên cú đấm hiểm này rơi vào ngay bụng . Tôi giơ nắm đấm lên, cố gắng khiến mình dũng mãnh như thổ phỉ: “Ở nước ngoài nghiêm túc cho tôi! cứ thử tán bừa bãi xem! Tán trai bừa bãi lại càng được!”.

      Ra khỏi sân bay, tôi ngẩng đầu nhìn ánh nắng rạng rỡ ngày xuân, khỏi đưa tay lên che mắt. Chất lỏng lành lạnh thấm vào tóc mai, tôi tự mắng: “Hà Tịch! Xem mày ngốc nghếch chưa!”.


    2. Dương Qúy Phi

      Dương Qúy Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      193
      Được thích:
      520
      Chương 1:

      Giờ tan tầm, Tiểu Chu ở cạnh gõ lên bàn làm việc của tôi: “Thời đưa tin thời buổi bây giờ rối ren phết, về nhà sớm chút nhé, đừng chơi muộn”. xong bèn nháy mắt vẻ ám muội với tôi.

      Tôi mỉm cười hiểu ý, thu dọn lại bàn của mình: “Muộn cũng chẳng sao, dù sao hôm nay chị cũng có người hộ tống rồi”.

      “Chậc chậc, bạn trai về là khác ngay, trông chị vui chưa kìa!”.

      Tôi cười kiêu ngạo: “Phải đấy, Dương Tử nhà chị trước có ba mươi sáu Thiên Cương mở đường, sau có bảy mươi hai Địa Sát hộ tống, có Thanh Long dưới có Bạch Hổ trông chừng, đáng tin vô cùng! Tiểu quỷ nghiệt phương nào dám xông lên làm loạn”.

      Tiểu Chu cười phá lên: “Tịch Tịch, chị đúng là bảo vật sống! Chẳng trách Dương Tử nhà chị chiều chuộng như tâm can bảo bối, thế này chỉ sơ sẩy cái là bị người ta cướp mất ngay. Thế thiệt quá”.

      “Chị đây là vàng ròng nguyên chất 24K, ai đánh rơi cũng thấy đớn đau. Thôi, tới giờ rồi, chị trước đây, mai gặp nhé”. Tôi cầm túi, nhanh nhẹn bước ra khỏi cửa, phía sau vang lên tiếng của Tiểu Chu: “Thương cái eo chút !”. Rồi sau đó là tiếng các đồng nghiệp che miệng phì cười.

      Tôi rảnh mà bận tâm, tâm trạng rộn rã vui tươi, chẳng khác gì chú chim sẻ. Hôm nay, cuối cùng Dương Tử thân của tôi cũng trở về từ chủ nghĩa tư bản độc ác rồi.

      Cuộc hẹn hò của tôi và Dương Tử kết thúc trong dư vị của ly vang đỏ.

      Tôi cười lạnh lùng nhìn chất lỏng mày đỏ tím chảy xuống gương mặt đẹp như tượng ấy, nhuốm bẩn cổ áo màu trắng của ta. ta ngồi im lên tiếng.

      Tôi cười: “Giờ đúng là thay đổi rồi, nếu là trước đây, tôi chỉ có thể tạt bằng trà đắng”.

      “Tịch Tịch, chúng ta chia tay yên bình ”. Dương Tử hạ giọng , “ muốn ầm ĩ tới mức khiến mọi người khó xử”.

      “Chuyện đó là đương nhiên”. Tôi chìa tay ra, “Phí chia tay”.

      Dương Tử ngẩng phắt lên nhìn tôi, trong kinh ngạc pha lẫn chút khinh thường. Cuối cùng ta vẫn rút ví ra, đặt vào tay tôi: “Em đúng là… thay đổi rồi”.

      “Thế à?”. Tôi mở ví, nhướn mày, xem ra ta sống cũng tồi. Tôi rút hết tiền mặt trong ví, áng chừng trong tay, rồi ném trả lại cái ví cho Dương Tử.

      Tôi cầm tiền, nhìn vào mặt ta, rồi xé đôi tập tiền ấy ra.

      ta nhìn tôi chằng khác gì nhìn kẻ điên.

      Tôi gập mớ tiền bị xé lại, dồn hết sức lực mới xé được tiếp thành hai. Tôi vò cả xấp tiền dày lại ném vào mặt Dương Tử rồi cầm túi đứng dậy, trong đám tiền rơi lả tả chen lẫn những ánh mắt kinh ngạc từ chung quanh, tôi với ta bằng giọng ngạo nghễ: “Dương Tử, tôi chỉ muốn làm khó xử là đủ rồi”.

      Bước mạnh mẽ đôi giày cao gót, tôi kiêu hãnh quay người như hề bị tổn thương.

      Nhưng dù có kiêu hãnh bao nhiêu chăng nữa tôi cũng thể chối bỏ được mình bị bạn trai bỏ rơi. Tôi ngồi trong quán bar xả giận. Hôm nay say mèm bữa, nhưng mai vẫn phải ăn mặc gọn gàng mà tới công ty làm việc.

      Đời người chính là cố sống cố chết để giữ thể diện như thế đó, rồi cuối cùng có thể có được điều gì bản thân cũng chẳng biết được.

      “Em ơi”. cái móng lợn lần sờ đùi tôi, “ mình uống rượu đơn lắm, chi bằng tới uống cùng em nhé.”

      Tôi lẳng lặng dịch sang bên chút, lời từ chối. Đêm nay tôi thực chẳng còn lòng dạ nổi nóng chửi bới nữa.

      Nhưng gã đàn ông kia ngà ngà say, cứ sán qua chỗ tôi. Tôi dằn mạnh ly rượu xuống, khiến những chiếc ly quầy bar hơi nảy lên, khách khứa xung quanh thoáng kinh ngạc, tất cả đều nghiêng đầu nhìn qua hướng này. Cậu bartender đẹp trai trong quầy lau chùi ly, hờ hững liếc mắt nhìn qua.

      Gã đàn ông kia ngờ được rằng tôi nóng tính như thế, rụt tay lại càu nhàu bỏ .

      Vướng phải phiền phức như vậy tôi cũng chẳng còn hứng uống rượu, liền ngửa đầu dốc cạn ly rồi đứng dậy định bỏ .

      “Em ơi, muộn thế này, về nhà mình an toàn lắm đâu”. Cậu bartender đẹp trai nhoài người lên quầy bar, nhìn tôi cười cười.

      Tôi nhướn mày: “Cậu muốn làm người hộ tống, rồi tự mình đề phòng mình à?”.

      “Em thú vị lắm”. Cậu ta cười lát rồi nghiêm túc đáp lại, “Tôi nghĩ gì đều bị em nhìn thấu rồi”.

      Tôi nhìn cậu chàng lượt, trông rất trẻ tuổi đẹp trai, tính cách cũng vô cùng phóng khoáng. Vừa đúng là mẫu người của tôi. Hơi men bốc lên, tôi nghĩ, dù sao Dương Tử tìm được bạn người Tây xinh đẹp ở nước ngoài rồi, tôi cũng chằng cần giữ thân như ngọc vì ta nữa. Dốc gan dốc ruột cố gắng hết mình cho tên đàn ông nhiều đến thế, cuối cùng chỉ có thể đổi lại phản bội của ta.

      Nếu đàn ông có thể dễ dàng phản bội, vậy sao phụ nữ thể phóng túng phen?

      Tôi cong môi lên cười: “Khi nào cậu nghỉ?”.

      Cậu bartender càng cười rạng rỡ hơn: “Em về nhà lúc nào tôi nghỉ lúc ấy”.

      Và thế là, cậu ta nghỉ ngay lập tức.

      giày cao gót sau khi say rượu là kỹ thuật, nếu nhờ cậu bartender đỡ, có lẽ tôi phải ngã vật ra bò về nhà mất. Thế nên khi cậu chàng thừa cơ sờ mó eo tôi, dù quen lắm, nhưng tôi vẫn cau mày chịu đựng.

      ra từ cửa sau quán bar là tới con hẻm vừa dài vừa tối om, thông thẳng ra đường lớn. Dù gần hơn đôi chút, nhưng ngày thường có đánh chết tôi, tôi cũng liếc tới kiểu hẻm như thế này lấy cái. Bởi lẽ, bi kịch thường sinh ra ở những nơi như thế này.

      Ngã rẽ phía trước chất đống rác, giày cao gót của tôi đột nhiên bị kẹt, cậu bartender cúi xuống rút gót giày ra cho tôi, vừa ngẩng đầu lên định khoe công chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thương của người đàn ông ở phía ngã rẽ: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi! Tôi đưa tiền cho , đưa hết tiền cho mà!”.

      Người cậu bartender cứng đờ. Tôi ngà ngà say, vẫn chưa nhận thức được chuyện gì xảy ra. Thế nhưng cậu chàng bartender dìu tôi bản thân tôi cũng nổi, đành vịn lên vai cậu ta, đứng im tại chỗ.

      Lúc này giọng vừa khàn khàn, lại vừa khó nghe, lạnh lùng : “Giết ”. Có tiếng “bụp” cùng lúc vang lên với giọng của ta. m thanh lớn, nghe tựa như tiếng súng giảm thanh trong phim truyền hình.

      Lúc này tôi lờ mờ hiểu ra được đôi phần, dù trong lòng sợ hãi, tôi chỉ phóng túng có lần thế này, thế mà để tôi đụng phải xã hội đen sao! Nhưng nhờ lá gan nở ra vì rượu, tôi vẫn tò mò thò đầu ra nhìn sang bên đó.

      Ánh đèn đường u ám chiếu lên mấy bóng người ở bên kia, tay người giơ lên vẫn chưa hạ xuống, tôi trông thấy hình dạng của thứ đó rất ràng.

      Súng.

      Tôi giật mình, rượu gì cũng tỉnh ngay lại ngay lập tức, từng lỗ chân lông người đều túa ra mồ hôi lạnh chỉ trong nháy mắt. Tôi quay đầu lại nhìn cậu bartender. Chỉ thấy mặt cậu ta cũng xanh lét . Tôi đẩy đẩy tay cậu chàng, ra hiệu cho cậu ta từ từ lùi lại, nhưng ngờ tôi vừa đẩy cái làm cậu bartender hoảng sợ, kinh hãi hét: “A!” lên tiếng. Tôi muốn bịt miệng cậu ta lại cũng muộn rồi.

      Tiếng quát giận dữ vang lên từ phía ngã rẽ: “Ai!”.

      Tôi túm chặt lấy vai cậu bartender, giày cao gót và vẫn còn men say, loạng choạng chạy ngược trở lại, sợ tên kia muốn giết người diệt khẩu, cho hai đứa chúng tôi mỗi đứa phát đạn.

      Chúng tôi chạy vào cửa sau quán bar. Tiếng huyên náo chợt ùa vào tai, cậu bartender cuống quýt khóa chặt cửa, thấp thỏm bất an liếc nhìn tôi. Tôi cũng luống cuống đưa mắt nhìn lại.

      Cậu chàng thở hổn hển : “Chúng ta….”.

      “Chúng ta chẳng nhìn thấy gì cả”. Tôi vội vàng tiếp lời.

      được, tôi phải báo cảnh sát!”.

      bạn trẻ ơi! Nhiệt huyết như thế có kết cục tốt đẹp đâu! Tôi vừa định khuyên cậu ta vài câu đột nhiên nghe thấy tiếng cửa đập “thình thình” ở phía sau, tôi liền thấy vô cùng hoảng sợ. Đảo mắt nhìn lại, biết cậu bartender kia chạy đằng nào, để mặc tôi tự sinh tự diệt.

      “Thịch!” tiếng, cánh cửa cũ lâu năm chưa được sửa bị người ta đập mạnh mấy cái, khóa bung ra! cánh tay từ ngoài thò vào.

      Mà đúng là con thỏ nóng lên cũng cắn người, tôi cầm tinh con thỏ, giờ phút này bộc lộ đầy đủ đặc điểm con giáp của mình[1]. Tôi lập tức túm lấy tên đàn ông vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, ấn mạnh lên tường, cắn lên môi cái.
      [1] Trong mười hai con giáp của Trung Quốc, con thỏ thay thế vị trí của con mèo.

      Tên này cao hơn dự kiến của tôi đôi chút, đầu tiên răng cửa tôi đập lên cằm đối phương. Tên kia kêu đau tiếng, chất giọng vô cùng quyến rũ. Tôi kiễng chân lên, chạm vào môi .

      Đây đúng là phen cắn xé máu thịt lẫn lộn!

      Có lẽ tên kia sợ tới đơ người, nhất thời phản ứng, cũng chẳng giãy giụa gì, để kệ tôi gặm cắn cách tàn bạo.

      Khóe mắt liếc thấy ba người mặc u phục giày da thò đầu qua cánh cửa bị hỏng, dáo dác nhìn vào bên trong, trong số đó liếc qua chỗ tôi và người đàn ông bị tôi cắn kia rồi lại quay , hình như còn : “Bó tay, nhiều người quá”. người khác trông giống người đứng đầu khoát tay: “Bỏ , bỏ ”.

      Rồi ba người nối nhau ra ngoài.

      Cuối cùng cũng thở phào nhõm trong lòng. Tôi vừa định tách ra khỏi tên đàn ông xui xẻo kia, chẳng ngờ tay ôm lấy eo tôi, tay kia giữ lấy đầu tôi, đầu lưỡi mở cánh môi của tôi ra, bắt đầu đảo chiều chủ động tấn công!

      Tình thế xoay chuyển quá nhanh, tôi nhất thời phản ứng, cứ để mặc hôn sâu. Hương rượu trong nụ hôn triền miên biết là của tôi hay của , gần như khiến tôi chìm vào trong đó.

      Kỹ thuật hôn của quá tốt, đặc biệt là đối với đứa con đơn thường niên có bạn trai ở bên, quả đúng là cam lộ giải tỏa cơn khát!

      Dương Tử, nhìn , trói buộc của , tôi còn sống tốt đẹp tươi vui hơn nhiều.

      Vừa nghĩ như vậy, tôi lại càng chìm đắm trong nụ hôn có pha lẫn chút tâm lý báo thù này. Cánh tay quấn lên tấm lưng dày rộng của , tôi cố dốc hết sức khiêu khích gã đàn ông này, chẳng mấy chốc có thể cảm nhận được thứ nhô lên ở bụng dưới của , chọc vào bụng tôi.

      Trong khoảnh khách say mê ngây ngất, hơi men lúc nãy bị tan ra khi ở ngoài kia lại chiếm lấy đầu óc tôi lần nữa. Tôi đánh bạo đặt tay lên nơi nhô lên của , chậm rãi ma sát qua lớp quần áo.

      Cảm giác được thứ dưới lòng bàn tay mình càng lúc càng lớn, trong lòng tôi có chút kiêu ngạo, tạm tách ra khỏi đôi môi , tôi thở dốc, khàn giọng : “Tôi nghĩ chúng ta cần tới khách sạn”.

      Sau đó cả hai tới khách sạn ra sao, tới khách sạn nào tôi hoàn toàn thể nhớ nổi, thậm chí tôi còn chẳng biết tên đàn ông kia mặt mũi ra làm sao.

      Tôi chỉ biết, đêm đó chúng tôi đều điên cuồng tới cực độ.

      Tôi nhớ tay chân quấn riết lấy nhau, đôi môi ướt át gần như hôn lên khắp cơ thể, ngón tay dịu dàng mà mạnh mẽ, thân thể đỏ ửng. Tôi nhớ từng tiếng rên rỉ đè nén khàn khàn, hơi thở khêu gợi, xâm chiếm đau đớn, ấm áp vô tận từ trong ra ngoài. Tôi nhớ từng cú thúc mạnh mẽ, cảm giác cả thế giới đều chuyển động xoay tròn, sung sướng tới cực hạn.

      Tôi còn nhớ được đôi mắt mơ màng, trông đẹp tới nỗi tôi muốn chiếm làm của riêng.

      Đó là đêm cuồng hoan rồ dại.

      Trước khi ngủ mê , ý nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu tôi – chắc chắn đáng giá hơn tên bartender kia rồi.

      Hôm sau, tôi tỉnh dậy với cái đầu đau muốn vỡ ra. Chuyện này là đương nhiên, bình thường sau khi những chuyện kiểu thế này xảy ra, nhất định đều có cảm giác đầu đau như búa bổ.

      Thế nhưng tôi vẫn chưa quên hết tất cả những gì xảy ra tối qua, tôi nhớ rất ràng những cảm giác ấy.

      Trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào.

      Tôi trần trụi dưới tấm chăn, lẫn trong cái đau ê ẩm ở thân dưới là cảm giác ươn ướt dính dấp, tôi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ tới vấn đề – rốt cuộc, hôm qua có dùng bao cao su . Tôi tìm quanh mặt đất thứ “phế phẩm” vứt ra, kết quả là chẳng thấy gì.

      Tôi thể thừa nhận cách thất vọng rằng, tối qua đúng là tình huống cấp bách, thể chờ được…

      Tôi còn nghĩ chờ lát nữa phải tới cửa hàng nào mua thuốc để đụng mặt người quen, tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên ngừng lại, tim tôi cũng ngừng đập theo. Nguyên nhân gì khác ngoài chuyện gã đàn ông đột nhiên chui ra này đúng là quá hấp dẫn.

      Đẹp trai, cường tráng, cực kỳ nam tính.

      Nhìn bộ dạng của , cộng với bài trí của khách sạn này nữa, có lẽ đêm qua tôi lên giường với viên kim cương cực phẩm này rồi.

      ngờ tôi lại ngồi giường vô tư thưởng thức bán khỏa thân như vậy, cứ cầm khăn tắm đứng ngẩn ra hồi lâu.

      Tôi nặn ra nụ cười xã giao: “Chào buổi sáng. Có thể mượn phòng tắm của chút được ? Tôi cũng muốn dội người”.

      “Xin cứ tự nhiên”. dùng kính ngữ, nhưng vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt. Sau khi dứt lời bèn vào phòng trong.

      Tắm rửa xong, tôi mới trông thấy quần áo mình mặc tối qua bị xé rách từ chỗ cổ áo, hoàn toàn thể mặc được nữa. Tôi đành khoác áo tắm của khách sạn, thở dài bất đắc dĩ, rốt cuộc hôm qua nôn nóng tới cỡ nào chứ…

      Khi tôi bước ra khỏi phòng tắm, u phục chỉnh tề. Vẫn hay u phục là chiến bào của đàn ông, trước tôi còn chẳng có cảm giác gì, giờ trông thấy , tôi mới biết hóa ra câu ấy là .

      Tôi nghĩ, người đàn ông tràn đầy khí phách này chắc chắn là kẻ quét sạch ngàn quân, hiếm có địch thủ ở chiến trường rồi.

      ngồi sofa chăm chăm nhìn di động, uống café, có lẽ xử lý công việc. Thấy tôi bước ra, vươn tay lấy ví tiền, thản nhiên hỏi: “Bao nhiêu?”.

      Tôi thoáng sững sờ, rồi bật cười: “ muốn đưa bao nhiêu?”.

      quét mắt nhìn tôi cái, trong đôi mắt đen có chút tình cảm, nhưng tôi nhận ra được khinh thường tựa như ánh mắt Dương Tử tối qua. thuận tay ném ví tiền tới chân tôi: “Cầm lấy rồi ”.

      Tôi hít sâu vào hơi, cúi xuống nhặt ví lên, cười : “ ra, chuyện thế này tôi hề muốn làm tới lần thứ hai”. Tiếp đấy, tôi lặp lại y hệt việc mình làm tối qua với Dương Tử với gã đàn ông đẹp trai này.

      Ngay giây phút đống tiền nát vụn rơi lả tả trước mắt, cũng để lộ ánh mắt kinh ngạc giống hệt Dương Tử.

      Tôi mò lấy túi của mình trong đống chăn bị dồn cục giường, khi nhìn thấy vết máu sậm màu ga giường trắng bóc, tôi khựng lại hồi lâu.

      Đúng vậy, tôi vẫn còn trong trắng, khi Dương Tử và tôi nhau, chúng tôi đều chưa tốt nghiệp đại học, tình của chúng tôi vẫn chưa đến bước cuối cùng ta du học rồi. Mà tôi từ đầu chí cuối đều ngốc nghếch tin tưởng những lời đường mật mà ta .

      Đến tận tối qua, cả tín ngưỡng và trong trắng của tôi đều bị vỡ nát.

      Chẳng biết buồn được bao nhiêu, tôi chỉ cảm thấy mỉa mai tới nực cười. Điều chỉnh lại tâm trạng, tôi kéo chăn phủ lên vết máu, nhưng ngoảnh lại bắt gặp đôi mắt sâu hun hút của gã đàn ông kia.

      Tình đêm chỉ là đêm mà thôi, chẳng kể đó có phải là đêm đầu hay .

      Tôi chìa quần áo ra cho nhìn: “Quần áo của tôi thể mặc nổi nữa, nên tôi định mặc bộ của . Nếu muốn tôi trả lại để cách thức liên lạc lại đây, nhưng tôi thấy chắc muốn đâu, thế nên sau này chúng ta đừng gặp lại nữa”. xong, tôi rất tự nhiên rút chiếc áo thun thể thao rộng rãi trong tủ quần áo. Vào phòng tắm thay đồ xong, tôi ngẩng đầu ưỡn ngực qua trước mặt , trước khi ra khỏi cửa, tôi ngoái đầu lại nhìn, cười cười: “Đúng rồi, quên , kỹ thuật của cũng được, đêm qua tôi rất thích”.

      Thế rồi tôi ngạo nghễ bỏ .

      Đến cuối cùng, gã đàn ông đó vẫn giữ im lặng, nhưng trong đôi mắt kia lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, giờ nghĩ lại vẫn khiến tôi buốt người.

      Về tới nhà, tôi ngã lên giường, lúc này cơ thể mới thấy đau nhức thôi, eo dưới cứ có cảm giác ê ẩm đau đau. Tôi kéo chăn, trùm kín hết người mình.

      Ngủ , ngủ , chuyện gì rồi cũng qua, ngẩng đầu lên ánh dương vẫn rực rỡ mà.
      Chris_Luu, Iluvkiwi, SiAm2 others thích bài này.

    3. Dương Qúy Phi

      Dương Qúy Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      193
      Được thích:
      520
      Chương 2:

      Ngủ giấc say sưa rồi tỉnh dậy, tôi khoan khoái duỗi người.

      Hôm nay là thứ bảy, tôi quyết định hẹn bạn dạo phố mua ít đồ về xung hỷ.

      Rút di động ra mới nhớ mình chia tay Dương Tử xong tắt máy, chẳng trách hôm nay ngủ tới chiều cũng có ai làm phiền. Vừa mở máy lên cuộc gọi tới. Hai chữ “Trình Thần” nhấp nháy vui vẻ. Tôi mỉm cười, hổ là chị em tốt, lúc nào cũng có thần giao cách cảm.

      “Alo. Em định…”.

      “Hà Tịch. Mẹ mày chứ, cuối cùng cũng nhận máy rồi!”.

      Tức thế kia à, tôi sững người, chẳng lẽ đột nhiên nhớ ra nửa năm trước tôi mượn chị hai trăm tệ vẫn chưa trả sao?

      Giọng nghiêm túc pha lẫn tức giận của Trình Thần vang lên trong điện thoại, “Dương Tử đá em rồi à?”.

      Trình Thần lớn hơn tôi ba tuổi, khi tôi học năm thứ nhất chị học năm thứ tư, lúc chia phòng ký túc chẳng biết thế nào lại ở cùng nhau, dù là chị, nhưng tính cách còn trẻ con hơn tôi tới mấy phần.

      Hai đứa cực kỳ hợp nhau. Ăn uống chơi bời thường hay có đôi, thế nên tôi có thể quen được hết đám bạn học của chị, đương nhiên Trình Thần cũng biết hết những chuyện của tôi. Sau này chị tốt nghiệp, làm, rồi đến khi tôi tốt nghiệp tìm được việc, may mắn là hai chúng tôi vẫn chưa từng mất liên lạc.

      “Ừ, nhưng em khiến ta còn khó xử hơn em… ấy”. Tôi thấy khó hiểu, “Sao chị biết?”.

      “Mẹ kiếp! Nó làm đấy à!”. Trình Thần căm hận , “Hôm qua lúc Thẩm Hy Nhiên ăn cơm với đồng nghiệp thấy em ném tiền vào mặt thằng đàn ông, về cứ khen em mạnh mẽ tuyệt vời. Chị nghĩ, phải hôm qua em gọi điện cho chị bảo Dương Tử về à? Chị nghĩ người đó có lẽ là Dương Tử, tối qua cứ gọi cho em mãi, kết quả em lại tắt máy! Chị lo cả đêm! , đêm qua em làm gì hả!”.

      Đương nhiên thể choc chị ấy biết đêm qua mình làm gì rồi, tôi ậm ờ mãi đành cười gượng: “Ha, em có thể làm được gì chứ, sau khi bị đá đương nhiên phải mượn rượu giải sầu rồi”.

      Bên kia im lặng hồi.

      Tôi : “Đừng chuyện này nữa, chiều nay dạo phố , em muốn điên cuồng mua sắm, thay đổi tâm trạng chút”.

      Dĩ nhiên là Trình Thần từ chối người thất tình như tôi. Hai chúng tôi dạo cả buổi chiều, ăn tối ở ngoài xong, Trình Thần đột nhiên kéo tôi lại : “Thù này chắc chắn chị đòi lại cho em”.

      “Thôi”. Tôi ngượng ngập, “Chị có thể trói chặt Thẩm Hy Nhiên là khá lắm rồi. Còn về phần Dương Tử, từ nay về sau em muốn gặp lại ta nữa, nửa chút cũng ”.

      “Giờ Thẩm Hy Nhiên ngoan lắm, chị ta dám hai”. Trình Thần kiêu ngạo nhướn mày, rồi lập tức nghiêm túc nhìn tôi, “Tịch Tịch, phải chị biết em thích Dương Tử đến nhường nào. Nó du học, cả tháng trời gọi cuộc cho em có thể khiến em vui tới mức bay lên trời. Nó mùa đông lạnh, em đan khăn rồi gửi sang. Nó thiếu tiền, tháng nào em cũng gom góp cho nó, tiền đó em nhịn ăn nhịn tiêu tiết kiệm thế nào chị đều biết hết. Em dốc gan dốc ruột đối xử với nó như thế, cuối cùng nó trở về lại đá em. Loại đàn ông ấy, em chịu được, nhưng chị !”.

      Tôi khẽ nhếch môi, được gì.

      “Chị biết cái tính hiếu thắng chết tiệt của em. Làm bộ được đấy, nhưng chẳng biết trong lòng bị đâm bao nhiêu nhát rồi. Trước đây khi em Dương Tử, chị ngứa mắt với cái bộ dạng của nó rồi, lần này chị phải xử nó bằng được”.

      Trình Thần cay ngiệt bỏ lại câu ấy, rồi gọi taxi nghênh ngang mất.

      Tôi về nhà mình, ngồi trong phòng khách trống rỗng lát, chợt thấy bốn bề yên tĩnh tới mức làm người ta chịu nổi, bèn bật tivi lên, chỉnh lượng tới mức to nhất.

      Ngẩn ngơ nhìn tivi, nhưng trong đầu lại là hình ảnh khi tôi gặp Dương Tử tối qua.

      Đột nhiên, dáng người quen thuộc trong tivi đập vào mắt tôi.

      “A”. Tôi khỏi kêu lên kinh ngạc, đó là cậu bartender đẹp trai kia mà! Cậu ta sờ đầu cười ngượng ngùng. Trong tivi vang lên lời giải thích của phóng viên: “Tối qua thanh niên trông thấy bóng đen giết người bằng súng trong con đường phía sau quán bar bèn báo cảnh sát, nhưng ngờ khi cảnh sát vũ trang đầy đủ tới nơi phát , đây chỉ là đoàn phim quay cảnh xã hội đen. Vụ việc nhầm lẫn này dẫn tới…”.

      Nhầm lẫn…

      Tôi xấu hổ toát cả mồ hôi, nhưng trong lòng lại nghĩ, chuyện nhầm lẫn này cũng tồi, khiến tôi ăn được cực phẩm như thế. Gã đàn ông đó… tôi nhớ lại hình ảnh phù dung ướt nước sáng nay của , cùng với những hình ảnh ngắt quãng đêm qua, cảm thấy mặt dần dần đỏ bừng lên – đúng là cực phẩm mê người chết được!

      Trong cuộc sống quy củ của tôi, có lẽ bữa ngon như thế chỉ xuất lần này mà thôi.

      Từ nay về sau chẳng còn gặp được người như thế nữa. Thậm chí khi đó tôi nghĩ như vậy đấy.

      Nửa tháng sau, khi tôi sắp quên lời cay nghiệt của Trình Thần, chị đột ngột gọi điện tới cho tôi: “Tám giờ tối nay, bar Tuyệt Địa, tối nay chị cho em hồi sinh hoành tráng luôn!”.

      Cũng chẳng để cho tôi được phát biểu ý kiến, chị thẳng tay ngắt máy luôn.

      Tôi im lặng cầm điện thoại, suy nghĩ nghiêm túc liệu có nên cho chị leo cây , nhưng trong lòng vô cùng tò mò rốt cuộc bà chị này nghĩ ra cách gì để xử Dương Tử.

      Cuối cùng tâm trạng muốn báo thù tên bạn trai cũ phụ bạc khiến tối xách túi lên, trang điểm xinh đẹp, hồ hởi vui tươi tới quán bar.

      Tám giờ tối, tôi vẫn chưa bước chân vào phòng Trình Thần đặt nghe thấy tiếng cười vang vang, xen lẫn trong đó là tiếng hô cao vút của Trình Thần: “Làm! Làm ! Dương Tử, là đàn ông làm !”.

      Tôi đẩy cửa bước vào, trong phòng chợt lắng xuống, ánh mắt mọi người lập tức quét tới chỗ tôi. Tôi nheo mắt nhìn lại, phần lớn người trong phòng này đều là bạn thời đại học của Trình Thần. Bọn họ đều quen tôi, chuyện giữa tôi và Dương Tử hồi đó bọn họ cũng biết. Hôm nay tụ tập lại thế này… Nhất định là Trình Thần gọi bọn họ đến.

      Cuối cùng ánh mắt của tôi rơi lên người đàn ông đứng bên quầy bar, nàng ngoại quốc ở cạnh ta nhoài người ngủ quầy bar.

      “Hà Tịch! Cuối cùng em cũng tới rồi!”. Trình Thần uống ngà ngà, lảo đảo chạy tới kéo tôi, “Nào nào, mọi người nhìn , bạn Tây mà Dương Tử mới cua được so với Tịch Tịch của chúng ta thế nào?”.

      Mọi người đều im lặng.

      Tôi cẩn thận đánh giá ngoại quốc ngủ say kia. Đó là bạn ta quen ở nước ngoài sao? Dáng người rất được. Tôi hờ hững nghĩ thầm.Dương Tử quay đầu lại nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu, chắc là bị Trình Thần chuốc cho ít.

      ta : “Thế này hài lòng chưa?”. Trong giọng đều là phòng bị và hận thù xa lạ. Dù chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe câu ấy, trái tim tôi vẫn dằn nổi mà thắt lại. Nghĩ đến nỗi nhớ mong ta triền miên tháng ngày, nghĩ đến nỗi chua xót của bao nhiêu đêm thức trắng làm thêm vì ta, tôi chỉ cảm giác được cơn giận dữ như chua như xót bức thiết tìm được nơi để trút ra nghẹn ở trong lồng ngực mình.

      Trình Thần nghe ta vậy rướn cổ lên, cong mông định chửi mắng. Tôi kéo chị lại, lạnh lùng nhìn Dương Tử, còn chưa lên tiếng ta lại : “Chúng ta ra ngoài chuyện”.

      Tôi vốn có cảm giác mình và ta chẳng cần phải thêm gì nữa, nhưng thấy bộ mặt như sắp lột da rút xương ta của Trình Thần, tôi nghĩ ngợi lát, vẫn gật đầu đồng ý. Trình Thần chịu, kết quả là bị mọi người vừa khuyên vừa kéo giữ lại.

      Dương Tử dẫn tôi tới hành lang rất ít người trong quán bar.

      Trong ánh mắt hung dữ của ta có chút lụn bại: “Tịch Tịch, là tôi có lỗi với , muốn báo thù tôi, muốn khiến tôi khó coi. muốn làm gì với tôi cũng được. Nhưng có thể đừng động tới Anna được , ấy biết gì hết”.

      Tôi nghe ta , đầu tiên là sững sờ giây lát, rồi cười lạnh nhạt: “Dương Tử, thấy tôi rảnh thế sao? Giờ tôi biết rốt cuộc Trình Thần làm gì với kia, nhưng nếu muốn bảo vệ Anna gì đó của , hôm nay đừng nên đưa ta tới”.

      ta sững người, cau mày đáp: “Tôi chỉ muốn để ấy sớm hòa nhập với cuộc sống của tôi, tôi ngờ lại… lại đê tiện như thế”.

      “Đê tiện?”. Tôi thấy nực cười, lập tức xù gai nhọn khắp người, lạnh lùng cười phản bác, “ coi trọng tôi quá rồi. Nghe thế, tôi rất hối hận khi ấy nghĩ cách làm đêm nay càng ‘đặc sắc’ hơn nữa với Trình Thần, phải để mình xứng với cái danh đê tiện này mới được”.

      Gương mặt ta giận dữ đỏ bừng lên.

      Tôi : “Còn nữa, đó phải là cuộc sống của , đó là cuộc sống của tôi. rời khỏi cuộc sống của tôi đừng nghĩ đưa đó bước chân vào nữa”. Tôi giơ ngón trỏ lên, gằn từng từ ràng: “Cút, !”.

      Hơi men bốc lên, lửa giận cháy bùng, ta vung tay lên, làm bộ định đánh tôi.

      Tôi sững sờ, ngờ được Dương Tử lại ra tay với mình!

      Trong tích tắc, cái tát của ta sắp rơi lên mặt tôi. Tôi ngẩn ra nhìn, quên cả tránh .

      Chỉ chớp mắt, cánh tay của ta bị người kéo lại, lòng bàn tay mang theo lửa hận chỉ cách tai tôi tấc, gió quét qua mặt tôi, chỉ thôi nhưng tôi lại cảm nhận được cái đau tới tận xương. Tóc mai khẽ bay lên, rồi lẳng lặng hạ xuống.

      này…”. Giọng nam trầm trầm lại vô cùng hấp dẫn vang lên phía sau Dương Tử, hình như khuyên ta ngừng lại. Dương Tử giãy ra khỏi tay người kia, mắng: “Liên quan gì tới mày!”.

      Giọng của người kia lại hạ xuống thêm mấy phần, dường như rất vui.

      Cuộc đối thoại của bọn họ đều biến thành những tiếng ong ong hỗn loạn trong tai tôi.

      Tôi cứ nghĩ hết lần này tới lần khác, Dương Tử muốn đánh tôi, ta muốn đánh tôi! Tôi nhớ đến chiếc khăn màu đỏ mình gửi vào mùa đông năm ấy, lại nhớ đến những đêm mình ăn mỳ gói sau vô số lần thức trắng làm thêm, còn rất lâu trước đó nữa, tôi choàng tay ta, vòng quanh hồ, những lời ngốc nghếch “chồng Dương Tử, vợ Tịch Tịch” với ta hết lần này tới lần khác.

      Cái tát bây giờ…

      Hoang đường biết bao, vô lý biết bao!

      ta dám đánh tôi, sau khi gây ra những chuyện như thế mà ta còn dám đánh tôi!

      Giận dữ trộn lẫn ấm ức, tôi lập tức mất hết lý trí.

      Tôi túm chặt lấy cà vạt của Dương Tử, kéo ta ra khỏi cuộc tranh luận đà thăng cấp với người đàn ông kia.

      Động tác này quá mạnh mẽ, làm hai người kia kinh ngạc đến ngẩn ra.

      Dương Tử ngạc nhiên nhìn tôi, nhất thời cũng quên phải gạt tay tôi ra khỏi cà vạt của mình.

      muốn đánh tôi?”. Cặp mắt của tôi đỏ lên xon xót, nhưng vẫn cố chấp trừng mắt nhìn, bỏ qua bất cứ vẻ mặt nào của ta, “Mẹ kiếp, còn dám đánh tôi à!”. Tôi vung túi xách lên, đập vào đầu ta.

      Tôi dồn hết sức lực đánh lên đầu Dương Tử hề có chút đề phòng, khiến ta phải ngã sang bên.

      Bình thường tôi có thói quen lúc nào ra ngoài cũng thích mang theo đống thứ, chìa khóa, ví tiền, ô, di động, sổ ghi chép, khăn giấy các kiểu, đồ trong túi hề . ta bị tôi đánh lăn ra đất, úp tay lên huyệt Thái Dương, nhìn tôi như thể nào tin nổi.

      Bốn bề chợt lặng ngắt.

      Tôi cảm thấy chút đó vẫn chưa đủ để mình trút hết giận, giờ nhìn cái mặt của ta kiểu gì cũng thấy ghét. Tôi vừa mắng: “Mẹ kiếp chứ, ở nước ngoài lâu rồi, tìm được bạn mới quên tôi hả, quên tôi, cũng quên tính tình của tôi à. Mẹ kiếp, Hà Tịch tôi là loại người để người ta bắt nạt à?”. Vừa cầm túi đánh Dương Tử, thừa lúc ta bị đánh cho choáng váng tôi bèn xông lên định đạp vào “thằng ” của ta.

      cánh tay to khỏe từ phía sau ngăn tôi lại. Mùi hương của người đàn ông kia khiến tôi cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lúc này tôi giận điên lên, chẳng còn sức mà để tâm tới mấy chuyện đó, làm ầm lên định làm cho Dương Tử tuyệt tự tuyệt tôn.

      Có lẽ Trình Thần trong phòng nghe thấy động tĩnh, vừa ra ngoài xem sợ xanh cả mặt, liền hô hoán đám người tới cản tôi lại, đám kia kéo Dương Tử ra ngoài.

      Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

      Tôi bị mọi người cản lại vẫn cố cởi giày cao gót ra ném mạnh về phía lưng Dương Tử, cao giọng chửi mắng: “Mẹ kiếp, đừng để chị gặp lại mày nữa, thấy lần nào tao xuyên ‘thằng ’ của mày như xuyên xúc xích lần đó. Cắt của mày đem bán! Mua tặng ! Giảm giá chín mươi phần trăm!”.

      Tất cả mọi người nghe được mặt mũi đều tối sầm, Trình Thần vội vàng bịt miệng tôi.

      Nghe từ đó về sau, tất cả những người có mặt ở đó lúc ấy cứ trông thấy xúc xích là đều tránh xa.
      Chris_Luu, Iluvkiwi, SiAm2 others thích bài này.

    4. Dương Qúy Phi

      Dương Qúy Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      193
      Được thích:
      520
      Chương 3:

      Tạm biệt đám Trình Thần đầy vẻ lo lắng, tôi bắt taxi định về thẳng nhà, nhưng khi ngang qua công viên, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại bảo tài xế dừng xe. Tôi muốn mình lặng lẽ bộ hết đoạn đường còn lại.

      Đường phố nửa đêm tĩnh lặng tới đáng thương, thi thoảng lại có bướm đêm bay vờn dưới ngọn đèn đường.

      chiếc giày cao gót lấy ném Dương Tử, tôi chiếc kia khập khiễng bước đường. được lát, gót chân thực đau chịu nổi, tôi ngồi xuống chiếc ghế dài ven đường, cởi giày ra rồi chầm chậm xoa gót chân.

      Cứ xoa mãi, nước mắt thi nhau rơi xuống, rớt lên mắt cá chân, rồi càng lúc càng rơi nhiều hơn. Nước mắt đột ngột tuôn ra càng khiến tôi cách nào kìm lại được.

      Cuối cùng tôi co người lại ghế, ôm đầu gối khóc nghẹn.

      Bên kia đường vang lên tiếng xe ô tô chạy qua, tôi vẫn giữ nguyên tư thế này, khóc đau đớn. Tiếng bánh xe nghiến mặt đường ở phía trước chậm lại, tôi đưa đôi mắt sưng húp của mình nhìn chiếc xe chậm rãi trờ tới kia, đó là chiếc xe việt dã sang trọng, có lẽ chủ xe nhìn thấy tôi nửa đêm canh ba ngồi khóc bên đường thấy lạ, nhất thời tò mò nên tới xem thế nào thôi.

      Tôi lùi mình tránh vào trong bóng câu dưới đèn đường.

      Chiếc xe kia như gặp ma, tăng tốc bỏ .

      Tôi lại tự ngồi khóc tới thôi.

      Chẳng được bao lâu, nơi khóe mắt lại lóe lên vệt sáng đỏ, tôi ngẩng đầu, là chiếc xe việt dã kia lùi lại.

      Tôi lau nước mắt, chỉ cảm thấy chủ nhân chiếc xe này bị bệnh. Xe ngừng lại ven đường, người đàn ông vóc dáng cao gầy ngồi ghế lái bước xuống, tôi còn chưa trông mặt khóa cửa xe, đèn đóm tắt ngúm, tôi lại càng thấy được bộ dáng , nhanh chóng sải bước dọc theo con đường trong công viên.

      Tôi nhìn bên ven đường, có ký hiệu của nhà vệ sinh. Lúc ấy mới hiểu ra, chắc gã này mắc lắm đây.

      Dù bây giờ tôi vẫn đau buồn, nhưng hãy còn lý trí, tôi nghĩ, con nửa đêm nửa hôm thân mình ngồi ghế bên đường khóc lóc thảm thiết như thế, tới chuyện ảnh hưởng tới văn hóa, đúng là cũng hơi nguy hiểm. Tôi bèn sửa lại đầu tóc, cầm túi lên chuẩn bị bộ về nhà.

      Bên này tôi còn chưa đứng dậy, con đường trong công viên ở bên kia có hai thằng lưu manh vô lại lượn tới. Hình như bọn chúng có hơi men, cứ lảo đảo loạng choạng ngả nghiêng. Tôi siết chặt cổ áo, định chờ chúng qua mới về nhà.

      Tên lưu manh A loạng quạng ngã xuống đất, lúc đứng dậy đập gáy vào đèn sau của chiếc việt dã kia, đập mạnh tới nổi tiếng báo động của xe cũng vang lên.

      Gã ôm đầu lảo đảo đứng dậy, đập mạnh lên cửa xe: “ em hoang dã đấy! Mẹ kiếp chứ kêu cái khỉ gì mà kêu, ông đây còn chưa lên mà! Kêu cái con khỉ!”.

      Tôi nghe mà ôm mặt thở dài. Chỉ muốn hai tên lưu manh này phắn nhanh nhanh.

      Gã lưu manh kia tỉnh táo hơn chút, vỗ vỗ lên vai bạn, : “ ơi, say quá rồi hả! Gì mà em? Đây… đây là xe mà! Việt dã đó! Xe sang đó!”.

      Gã kia vừa nghe được, bèn phục: “Sang cái con khỉ, giỏi lắm hay sao! Ông đây có mỗi chiếc xe máy mà cũng có thể tán được, hôm nay đèo Đông Đông, ngày mai chở Tây Tây!”.

      Tịch Tịch[1]? Tôi vểnh tai lên.

      [1] Hà Tịch nghe nhầm Tây Tây thành Tịch Tịch vì hai từ này đều có đọc là xī xī.

      “Trái ôm phải ấp! Làm lúc hai em! Ha ha!”.

      Câu này chẳng khác gì cái gai đâm vào nơi đau đớn nhất trong tim tôi. Ngày thường nghe thấy mấy lời kiểu này, tôi cùng lắm chỉ cười nhạt cái, nhưng hôm nay

      Tôi ngước mắt lên nhìn hai bóng người tối tăm, bọn chúng cười sằng sặc, làm như có cùng lúc hai bạn là chuyện rất đáng tự hào.

      thôi , chúng ta tìm chỗ uống rượu tiếp”.

      được, ông mày ngứa mắt lắm, xe xịn, ông đây cho chúng mày lái xe xịn này”. xong bèn nhặt hòn đá đường, định vạch lên thân xe.

      Tôi thuận tay cầm chiếc giày cao gót vứt mặt đất lên, siết chặt trong tay với tâm thế bất chấp tất cả. Gót giày vừa chọc vào cổ của tên lưu manh kia, gã đau đớn xuýt xoa mấy tiếng, tỉnh rượu được ba phần, lửa giận cũng tăng lên tới ba phần.

      “Mẹ kiếp, thằng khốn nào đánh ông đấy!”.

      Nghe tiếng mắng chửi, trong lòng tôi có hơi sợ hãi, nhưng tên lưu manh này trông thấy tôi rồi, trừng đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn. Tôi biết, lúc này càng ra vẻ sợ hãi chúng càng nghĩ tôi dễ bắt nạt. Tôi để chân trần, đứng thẳng người, lớn tiếng đáp lại: “Tao đánh thằng khốn mày đấy”.

      “A, hóa ra là à!”. Gã bên cạnh bật cười cách quái gở, về phía tôi. Tôi thầm kêu xong rồi, nhưng vẫn treo nụ cười khinh miệt lên mặt, “Mày cứ thử bước lại gần tao bước xem, chồng tao vừa thôi, chắc lát nữa trở lại đây, chúng mày dám đắc tội với ấy, sau này còn định bám trụ ở thành phố A ?”.

      Tên lưu manh hơi tỉnh rượu kia trông thấy tôi dọa dẫm có vẻ , bèn có ý lùi lại: “, trông con này dễ chơi đâu, hay là chúng ta…”.

      “Mẹ kiếp! Ông cứ muốn chơi đấy, mẹ, có tiền có quyền hơn người phải , hôm nay ông chơi chết mày, cùng lắm đền cho mày mạng!”.

      Trong lòng thầm kêu xong rồi, tên này say quắc cần câu, chuyện gì cũng có thể gây ra được. Tôi xoay người định chạy, nhưng có hai, ba bước mà gã túm được tóc tôi. Kẻ say rượu rất khỏe, tôi sợ tới run cả người, nhưng mò được thứ gì có thể đập gã.

      Tôi cuống lên, giơ móng tay ra, quay lại hết cào lại cấu lên mặt gã. Mặt gã bị tôi cào bật máu, gã liên tục kêu đau, túm tóc quăng mạnh tôi ra.

      Tôi ngã bệt xuống đất, đầu óc quay cuồng. Chưa kịp tỉnh táo lại trông thấy bóng đen lừ lừ tới trước mặt mình: “Con thối tha!”. Tên lưu manh kia chửi tiếng, giơ chân lên định đạp. Tôi ôm đầu co người lại.

      Nhưng cái đau hề ập đến. Tên lưu manh biết bị ai đẩy mạnh cái, mất thăng bằng lảo đảo lùi ra sau mấy bước, ngã phịch xuống đất.

      bóng người cao to chắn trước tôi, lưng rất thẳng, bóng người dưới ánh đèn đường phủ lên người tôi, ngược sáng làm tôi có cả giác bóng lưng của người đàn ông này sừng sững như núi, cảm giác vô cùng an toàn.

      Có người đến giúp đỡ vào những lúc thế này, lúc nào cũng khiến người ta cảm động tới rớt nước mắt.

      Tôi ngẩn ngơ nhìn, chỉ cảm giác bóng lưng này có chút quen thuộc nhưng cũng có chút lạ lẫm. Mà giọng của lại càng quen hơn bóng lưng kia.

      Hình như… có lẽ… lúc Dương Tử định ra tay đánh tôi, cũng là giọng này ngăn cả…

      Người đàn ông đó, rút di động ra, gọi điện thoại: “Alo, cảnh sát Dư ạ? Là tôi đây, tôi gặp chút rắc rối ở đường Hưng Võ, vâng, hai tên lưu manh. Vâng, xin nhanh lên, phiền rồi”.

      Hai tên kia vừa nghe báo cảnh sát, nhất thời có chút hoảng loạn, vội vội vàng vàng kéo nhau bỏ chạy.

      Tôi thở phào hơi, xoa xoa lên chỗ da đầu bị kéo đau, chật vật định đứng dậy. bàn tay mạnh mẽ gầy gầy chìa tới trước mặt tôi. Tôi sững người, lập tức nắm lấy hề ngại ngần.

      Lòng bàn tay của người đàn ông này ấm áp đến mức khiến lòng tôi nóng lên.

      dùng sức kéo tôi đứng dậy. tôi chỉnh lại mái tóc lòa xòa trước, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn: “Cảm…”. Nửa câu sau bị tôi nuốt vào trong bụng, đổi thành câu cực kỳ kinh ngạc: “Sao lại là !”.

      chàng 419[2]…

      [2]: 419 là cách chơi chữ của dân mạng Trung Quốc, nghĩa là tình đêm.

      Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình còn gặp lại tới lần thứ hai, càng chưa bao giờ nghĩ mình gặp lại trong bộ dạng lếch thếch như thế này.

      liếc mắt đánh giá tôi lượt, cười nhạt: “Quả nhiên là nữ trung hào kiệt, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng trông thấy đánh nhau với người khác”.

      như vậy, chẳng lẽ lúc nãy cũng thấy tôi đánh nhau với Dương Tử?

      Tôi thầm cân nhắc đôi chút, đột nhiên nhớ tới lúc nãy khi mình giận quá mất khôn, có lẽ, chắc là, hình như có người đàn ông kéo tôi lại… á… tôi nhìn vẻ mặt của , trong lòng lại càng củng cố thêm suy nghĩ này.

      Đúng là có duyên , tôi thầm bĩu môi.

      Nữ trung hào kiệt? Tôi cười gượng, , lá gan tôi vốn lắm, chỉ là khi tôi hung hãn nhất đều bị bắt gặp thôi.

      bỏ tay tôi ra, bước về phía chiếc xe đắt tiền kia, bấm vào khóa, đèn xe nhấp lên mấy cái, mở cửa ngồi vào xe.

      Tôi cúi đầu nhìn cái dáng chán đời của mình, hai chân trần, còn giống bé bán diêm hơn cả bé Lọ Lem. Đèn xe việt dã lại nháy lên nhưng khởi động. Tôi nhìn chiếc xe cách đáng thương, rồi đáng thương nhặt lại chiếc giày bẩn, suy nghĩ xem có nên vào .

      Đúng lúc đó, chàng 419 hạ cửa kính ở phía tôi xuống, lạnh lùng quăng cho tôi hai từ: “Lên xe”.

      Tôi ngẩn người, chờ mãi, chân mày khỏi cau lại. Tôi vội vàng vứt chiếc giày , hấp tấp mở cửa tót lên xe, chỉ sợ chần chừ chút thôi là hối hận mà đá tôi xuống.

      liếc mắt nhòm tôi mấy lần, trong cái cười khẩy pha chút mỉa mai: “ đâu?”.

      Giờ tôi cũng chẳng còn hơi sức mà để ý tới vẻ mặt khinh miệt của , chỉ đường xong bèn ngồi dựa vào ghế ngẩn ngơ nhìn con đường phía trước. Có lẽ vốn là người ít , lại càng có gì để với tôi, cả chặng đường đều im lặng.

      Khi xe dừng ở dưới nhà, tôi mở cửa xuống xe, quay lại lịch với cảm câu: “Cảm ơn , tạm biệt!”.

      Giọng hờ hững của vang lên trong xe: “Từ trước tới nay tôi thích người phụ nữ xuất quá nhiều lần trước mặt mình”. xong, bèn đánh tay lái, thản nhiên để tôi hít bụi, nghênh ngang bỏ .

      Tôi thầm siết chặt nắm tay… nghĩ tôi mong mình gặp được chắc?

      Lúc này mệt mỏi trào lên, tôi ấm ức thở hắt ra, hôm nay cả người lẫn tâm tôi thực mệt mỏi lắm rồi, hoàn toàn có sức mà so đo với tên kia nữa. Tôi uể oải lên nhà, mở cửa, vứt giày, tắm rửa xong bèn nhào lên giường, ôm đầu, ngủ thiếp .

      Trong cơn mơ, dường như luôn có lồng ngực rộng rãi mà ấm áp để tôi tựa vào, hệt như đêm đó.
      Chris_Luu, Iluvkiwi, SiAm3 others thích bài này.

    5. Dương Qúy Phi

      Dương Qúy Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      193
      Được thích:
      520
      Chương 4:

      Cuộc sống cứ trôi qua vun vút giữa những chuyện tình ngổn ngang. Hai tháng trôi qua trong chớp mắt.

      Từ hôm ấy, Dương Tử còn xuất trong thế giới của tôi nữa, xem như ta vẫn còn chút tự trọng, mang kia biến mất khỏi tầm mắt tôi như mong muốn.

      Nhưng những ngày tháng yên bình kéo dài mãi.

      ngày tháng mười , hết giờ làm, tôi ra khỏi công ty mới biết trời đổ mưa. Mưa trắng trời, mưa như trút nước. Chuyện này vốn dĩ phải việc gì lớn lao, nhưng trong tương lai xa, nó lại trở thành chướng ngại vật rất lớn ngăn cản tôi.

      Trình Thần gọi điện thoại tới cho tôi, cứ tưởng chút tâm lý phụ nữ ít ỏi còn thừa lại trong chị trỗi dậy, muốn gọi tôi chơi trong ngày mưa, ai ngờ…

      “Tịch… Tịch Tịch, cứu chị”.

      Tôi sững người, cười mỉa: “Giả vờ cái gì thế, tưởng em còn bé dễ bị dụ dỗ hả? Chị mà có thể kêu em cứu chị sao? Thẩm Hy Nhiên nhà chị đâu?”.

      , công tác rồi…”. Giọng sợ hãi pha lẫn run rẩy hoang mang ở bên kia di động vang lên, tới đây lại chen thêm tiếng nức nở tuyệt vọng, “Tịch Tịch, chị sợ… cứu chị với”.

      Trình Thần biết khóc sao? Lúc này tôi mới ý thức được nghiêm trọng của vấn đề, nghiêm túc hỏi: “Sao vậy? Giờ chị ở đâu?”.

      “Ban công nhà chị, trời mưa… chị bị trượt, bụng, bụng chị đau quá, có máu chảy…”.

      Trình Thần năng lộn xộn, tôi hoàn toàn biết chị gì, buộc phải bình tĩnh : “Giờ chị gọi 120 trước, sau đó báo cho em biết là bệnh viện nào, giờ em qua đó đây”.

      “Gọi rồi, bệnh viện Ái Hòa… Tịch Tịch, là đứa bé, đứa bé!”.

      Tôi ngắt máy, mặt trắng bệch, nhanh chóng chạy ra đầu đường vẫy xe, nhưng trời mưa nên ai cũng giành giật taxi, chờ mãi mà thấy xe nào trống, đúng là vừa bực mình lại vừa nóng ruột, hận thể giật đầu mình xuống ôm trong tay, dọa chết tài xế, sau đó cướp xe tự lái .

      Tôi vừa gọi điện cho Thẩm Hy Nhiên, vừa lao tới bệnh viện.

      Khi trong di động vang lên giọng “Số máy quý khách vừa gọi…”, ý nghĩ muốn giết người của tôi càng lúc càng mãnh liệt.

      Bệnh viện Trình Thần gọi cấp cứu cách chỗ tôi rất xa, chỉ dựa vào sức chạy của tôi có thể tới bệnh viện vào đêm khuya hay cũng là vấn đề. Tôi tìm trạm xe bus, xem kỹ lộ trình rồi sốt ruột chờ xe. Nhưng biết chuyến xe bus ấy xảy ra tai nạn hay thế nào, đợi mãi mà thấy tới. Đương lúc ruột nóng như lửa đốt, bóng xe màu đen lướt qua trước mặt tôi.

      Tôi nhớ chiếc xe này, chính tôi bảo vệ nó khỏi bị rạch dưới tay bọn lưu manh trong đêm hôm ấy.

      Cột đèn giao thông phía trước chuyển đỏ, chiếc xe việt dã dừng lại như tôi ước. Tôi như được tăng thêm sức mạnh chỉ trong chớp mắt, chạy ào vào giữa dòng xe cộ, hề để tâm tới những tiếng còi xe và tiếng quát mắng hỗn loạn.

      “Cộc cộc!”. Tôi lờ mờ trông thấy người đàn ông đằng sau miếng dán cửa đổi màu kia gọi điện thoại. Tôi gắng sức gõ lên cửa xe, cuối cùng cũng thu hút được chú ý của . Cửa xe được hạ xuống, luồng khí ấm áp bên trong phả ra, nương theo đó là giọng còn lạnh lùng hơn hạt mưa của : “Này , chúng ta có quen nhau sao?”.

      “Quen, quen chứ!”. Tôi vuốt nước mưa mặt, cũng chẳng để ý liệu lớp trang điểm có bị trôi , vội vã : “Người tình đêm, người xé tiền, người đánh nhau với đàn ông đó!”.

      Câu này vừa dứt, những xe chờ đèn xanh ở bên cạnh gần như đều hạ nửa kính xe xuống, để lộ ra những gương mặt tò mò nhìn sang phía này.

      cau mày, khóe miệng nhếch lên, quay đầu cách vô cùng căm ghét, đóng cửa kính luôn.

      Tôi vội vàng ấn tay lên cửa kính xe, kêu lên: “Chờ chờ ! Chờ nào! Này!”.

      Tôi thò tay vào chèn lên cửa kính để đóng được. Người đàn ông trong xe mấy câu vào di động, tắt máy, lại nhìn chằm chằm vào tôi, : “ này, tôi rồi…”.

      thích người phụ nữ nào xuất trong thế giới của quá nhiều lần chứ gì? Tôi biết, tôi biết rồi, nhưng hôm nay tôi vội đấy, tôi đảm bảo! Tôi đảm bảo từ nay về sau xuất trong tầm mắt của nữa! đấy! Có nhìn thấy tôi cũng đường vòng!”. Tôi giơ ba ngón lên thề thốt, chỉ sợ tin mình.

      “Tôi hy vọng giờ biến luôn ”.

      Tôi nghiêm túc đáp: “Này , chuyện này có liên quan tới mạng sống đấy”.

      “Mời biến ”.

      lạnh lùng dứt câu, đèn tín hiệu màu xanh bật sáng, định lái xe ngay.

      Tôi ngẩn người ra lát, rủa thầm trong bụng: “Mẹ kiếp chứ, bà bất chấp”.

      Tôi chạy nhanh tới trước xe , dang hai tay cản chiếc xe việt dã đắt tiền lại, kiên định nhìn người đàn ông phía sau tấm kính chắn gió. nhướn mày, dường như có cảm giác hiếu kỳ với người dám đối nghịch với mình như thế này.

      Tôi thầm tự khinh bỉ mình trước, rồi ngồi bệt xuống lòng đường ướt nước, gào khóc ngay giữa đường: “Em có rồi! Em có rồi! Sao có thể đối xử với em như thế! quan tâm tới em quan tâm tới đứa bé có được ! Em hết cách rồi, em cùng đường rồi!”.

      Chung quanh đột nhiên yên tĩnh, rồi lập tức ầm ĩ lên.

      May mà tên này là người trọng sĩ diện, tôi chưa gào được bao lâu, xanh mặt ra khỏi xe, kéo tôi vào trong, đạp chân ga phóng như bay ra khỏi trường huyên náo.

      Tôi chỉnh hệ thống sưởi, thản nhiên lau dòng nước mắt bị ép ra và nước mưa lạnh lẽo người, : “Cảm ơn , bệnh viện Ái Hòa”. ngờ nghe thấy câu ấy lại đột ngột phanh gấp. Xe dừng lại ven đường, cau mày quay lại nhìn tôi, bằng giọng thể tin nổi: “ à?”.

      Cần gạt nước tự động di chuyển theo tiết tấu đơn điệu.

      Tôi thầm cân nhắc suy nghĩ của chút, nhất định hiểu nhầm hành động của tôi lúc nãy. Tôi nghĩ, nếu giờ muốn đưa mình tới bệnh viện, để hiểu nhầm chút cũng chẳng có gì tệ, thế là gật đầu nghiêm túc đáp: “Phải, có rồi”.

      nhìn tôi như nhìn quái vật.

      “Thế nên đưa tôi tới bệnh viện , nhanh lên chút”.

      chỉ sững sờ trong giây lát rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại: “Bệnh viện thành phố gần hơn…”.

      Tôi ngắt lời : “ , Ái Hòa có bác sĩ tôi quen, ừm, nên tới đó trước , cảm ơn”.

      Cả quãng đường ai lên tiếng.

      Tôi điên cuồng gọi điện cho Thẩm Hy Nhiên, nhưng có ai bắt máy. Khát khao muốn bóp chết ta trong tôi chưa bao giờ mãnh liệt như thế.

      Cuối cùng cũng tới bệnh viện, tôi ném lại cho câu đại khái: “Xin lỗi, có là lừa đấy, vô cùng cảm ơn đưa tôi đến đây”. Cũng chẳng để ý xem nghe có hiểu hay , tôi quay người chạy vào đại sảnh bệnh viện như có lửa đốt phía sau.

      Lúc này trời nhá nhem, người trong bệnh viện ít hơn ban ngày khá nhiều. Tôi chạy tới trước quầy trực, cuống quýt hỏi: “Chị y tá, lúc nãy có được đưa tới cấp cứu ạ? Chắc là người có thai đó…”.

      Tôi chưa hết nhưng y tá hiểu ý: “Có, tên là Trình Thần, giờ liên hệ với bạn bè người thân của ấy tới nộp viện phí, sau đó mới có thể tiến hành phẫu thuật, …”.

      “Cứu người, cứu người! Em nộp viện phí, bảo bác sĩ cứu chị ấy trước !”.

      như vậy, nhưng khi y tá thu phí với tôi: “Số dư tài khoản trong thẻ của đủ”, tôi muốn chết quách cho rồi.

      Tôi : “Chị ơi, tiền nong thành vấn đề, có thể để bác sĩ phẫu thuật trước được ạ, sau này chúng ta nhất định nộp bổ sung sau. Đây là chứng minh thư của em, có thể làm thế chấp”.

      Y tá lạnh lùng máy móc đáp lại: “Xin lỗi , quy định của bệnh viện là như thế, chúng tôi thể làm khác được”.

      Tôi hết cách, đành tiếp tục gọi điện cho Thẩm Hy Nhiên, thế nhưng bên kia vẫn lặp lặp lại câu trả lời của giọng nữ kia, tôi chưa bao giờ ghét thứ giọng máy móc trong di động như thế. Tôi vừa nóng vừa sốt ruột, mắt đỏ ửng lên mà dám bật khóc.

      “Bao nhiêu?”. Y tá đứng trong quầy trả lời với người khác.

      Tôi cắn đốt ngón trỏ, định tìm đứa bạn khác vay tiền. Bỗng nhiên tờ giấy được đưa tới trước mặt tôi.

      Tôi ngẩng đầu lên nhìn, người đàn ông kia vẫn lạnh lùng nhìn tôi, lên tiếng.

      Mũi tôi cay cay, cũng biết lúc này mình được phép mạnh miệng, bèn nhận lấy hóa đơn nộp viện phí: “Cảm ơn , chờ ở đây lát ”, rồi chạy đưa cho bác sĩ.

      Khi Trình Thần được đẩy vào phòng phẫu thuật, tôi trượt theo tường ngồi thụp xuống, cảm giác có chút lạnh lẽo, bàn tay nắm di động khẽ run rẩy. Nhưng giờ vẫn còn chuyện chưa giải quyết xong, tôi lại gọi cho Thẩm Hy Nhiên, vẫn có ai bắt máy.

      Giờ tôi chẳng còn muốn giận ta làm gì nữa, tìm đứa bạn khác vay tiền xong bèn tìm người đàn ông kia.

      Nhưng khi tôi tìm khắp nơi, biến mất rồi. Ra ngoài bệnh viện cũng nhìn thấy xe của nữa. Tôi nghĩ người đàn ông này muốn gặp lại mình nữa rồi. Với , chút tiền còm này chẳng đáng để bận tâm, hẳn nhiên tính toán với tôi.

      Tôi thở dài, nhưng lần này thứ tôi nợ phải là tiền, mà là ân tình!

      Đương lúc rối rắm, di động trong tay rung lên, tôi lấy ra nhìn thử, được lắm, thằng khốn này cuối cùng cũng biết chị mày gọi cho nó rồi đây. Tôi nhếch mép lạnh lùng, nhận điện thoại, giọng Thẩm Hy Nhiên rất gấp: “Alo, Tịch Tịch, giờ có việc, đừng gọi nữa, lát nữa gọi lại cho ”.

      “Lát nữa? Chuyện của Trình Thần cũng phải chờ lát nữa?”.

      “Ừm, giờ bận , có chuyện gì chờ về rồi sau”. Nghe bên kia ầm ĩ, tôi biết ta bận . Nhưng nghĩ tới hình ảnh máu me đầy người của Trình Thần, lửa giận trong lòng tôi cứ bốc lên hừng hực.

      “Được, chờ lát nữa, có biết vợ bị sảy thai ? Chị ấy máu me bê bết được đưa tới bệnh viện, đau đớn bao lâu mới được đưa vào phòng phẫu thuật”. Tôi , “Chờ lát nữa? Tới lúc xác vợ lạnh cứng cũng biết đâu! bận cho chết !”.

      Tôi ngắt máy, tắt luôn nguồn, cũng để cho tên kia nếm thử cảm giác hoảng hốt sợ hãi .

      Thu xếp ổn thỏa vài chuyện lặt vặt, tôi tới bên ngoài phòng phẫu thuật, ngồi băng ghế dài mỏi mòn chờ đợi. Lúc này hai tay mới có thời gian mà bắt đầu run rẩy.

      Sảy thai… Sảy thai…

      Tôi nhớ đến sợ hãi và bất lực của Trình Thần trong điện thoại, cùng sốt ruột muốn cúp máy của Thẩm Hy Nhiên, nhất thời có chút chạnh lòng.

      Trong chuyện tình cảm, liệu có phải phụ nữ nhất định bi thảm hơn ?
      Chris_Luu, Iluvkiwi, SiAm2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :