1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Không tránh ra liền hôn em - Ngải Ngư

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      tránh ra liền hôn em

      Tên convert: tránh ra liền hôn ngươi
      Tác giả: Ngải Ngư

      Editor: Nhược Nhược
      Độ dài: 64 chương

      Thể loại: đại, nữ truy, HE, 3S
      Lịch đăng: 2c/tuần

      Văn án

      ( câu giới thiệu vắn tắt: Em cách xa tôi chút, nếu tôi muốn hôn em)

      Tôi thích ấy với tôi 'Em cách xa tôi chút',

      Bởi vì mỗi lần ấy những lời này,

      giây kế tiếp ấy nhịn được mà thân mật với tôi.

      ------ Trình Thiên Nhiễm

      Kiến trúc sư nhan sắc cao VS người đẹp dạy múa eo thon chân dài

      Truyện này còn có tên 《 Em cách xa tôi chút 》
      -----------------------------------------------------------------------

      Giai đoạn đầu nữ truy nam, ai thích mời gạch chéo trực tiếp quẹo trái.

      Nội dung: Đô thị tình duyên, ông trời tác hợp, sủng văn.

      Nhân vật chính: Trình Thiên Nhiễm, Tô Mặc Trừng ┃ vai phụ: ┃ khác:

      Mục lục

      Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4
      Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8
      Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12
      Last edited: 19/10/18
      hangcao, chjchj1001, Sweet you2 others thích bài này.

    2. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 1: Lần đầu gặp gỡ cảm mến

      Editor: Nhược.


      Buổi chiều cuối tháng sáu khoảng ba bốn giờ, mặt trời độc ác thiêu đốt mặt đất, ánh sáng mặt trời chói mắt mạnh mẽ xuyên thấu qua tòa nhà thủy tinh chiếu đến bên trong phòng múa, từng tấc vàng sáng rơi xuống tên gương mặt thanh tú bóng loáng trắng noãn, Trình Thiên Nhiễm áp chân can theo bản năng nheo mắt lại.

      Bởi vì can trong phòng múa phối theo chiều cao của các mười lăm mười sáu tuổi, nên đối với chiều cao 170 của có chút thấp, Trình Thiên Nhiễm làm biếng điều chỉnh lại, trực tiếp nhấc chân trái thẳng tắp thon lên, góc độ vừa vặn song song với mặt đất.

      Sau khi cho các học sinh uốn nắn đúng động tác cho bọn họ nghỉ ngơi, Đường Nhược Đồng tới, thấy áp chân, khóe miệng nhếch lên cái cười xấu xa, : "Loại áp chân đơn giản sao có thể thích hợp với cậu, thử eo xem."

      Trình Thiên Nhiễm nhíu mày, vừa định bỏ chân trái xuống bị Đường Nhược Đồng ngăn lại, "Chao ôi, đúng là yếu ớt, vậy mà còn muốn thử thách cậu?"

      "Cái này phải cậu cố ý gây khó dễ cho tớ sao?" Trình Thiên Nhiễm trêu chọc .

      Đường Nhược Đồng khẽ lắc đầu tranh cãi, " cầu này đối với người khác mà đúng là khó khăn, nhưng đối với cậu có phải khó hay , phải là cậu nhất sao?"

      xong buông ra đè mắt cá chân của xuống, giễu cợt cười, thưởng cho ánh mắt khinh bỉ, ghen tỵ, : "Cũng phải cậu chưa từng làm qua."

      Trình Thiên Nhiễm bất đắc dĩ phỉa thỏa hiệp, ngón chân phải cuộn tròn chậm đất, dùng sức bắt lấy sàn nhà, sau đó thân thể mềm mại trong nháy mắt ngửa ra sau, tay phải khẽ đặt ở bụng, chỉ dùng tay trái chống sàn nhà, hoàn hảo làm động tác tay chân nâng thắt lưng.

      Vừa thoáng buông lỏng các nhìn sang bên này sửng sốt, còn có loại động tác khiến kẻ khác hít thở được này sao?

      Oa quả thực lợi hại mà!

      Trình Thiên Nhiễm để chân trái lên gậy nâng lên, sau đó trở mình hai tay cũng đồng thời chống xuống, hai chân dài trung xẹt qua những góc độ duyên dáng, cuối cùng hai chân vữa vàng rơi xuống, sửa lại mái tóc xốc xếch, cất bước đến bên cạnh Đường Nhược Đồng.

      giây tiếp theo chợt nghe Đường Nhược Đồng : " hổ là em nghiên cứu sinh của Xuyên Vũ nha, được lắm."

      ", cậu xác định ở lại trường giảng dạy phải ?"

      Trình Thiên Nhiễm gật đầu, "Trước mắt xách định."

      Đường Nhược Đồng lắc đầu liên tục, rất tiếc rẻ với : "Tớ cảm thấy cậu tham gia tuyển chọn biểu diễn vũ điệu quá đáng tiếc, chỉ có cậu là có mầm giống này, vừa có thiên phú sau này còn nổ lực theo đuổi, nên cần phải bồi dưỡng thành nhà vũ đạo ưu túy nhất mới đúng."

      Trình Thiên Nhiễm cười yếu ớt, khuôn mặt vốn có trang điểm bây giờ sau khi nở nụ cười lại càng thêm quyến rũ, đôi mắt hạnh hơi cong, khóe miệng vểnh lên vẽ ra đường công đẹp mắt, da thịt noãn nà giống như bấm cái là có thể nặn ra nước vậy.

      "Ai có chí nấy, có người nào quy định làm giáo viên thể tiếp tục đứng sân khấu tham gia tranh tài phải nào?" Đường Nhược Đồng nghe thấy như vậy, "Chỉ cần tớ muốn tham gia, ghi danh là được rồi mà."

      Đường Nhược Đồng ngầm thở dài hơi, đến bên cầm nước uống.

      Cũng đúng, làm giáo viên cũng có nghĩa là thể leo lên sân khấu khiêu vũ nữa, còn nữa, Thiên Nhiễm lựa chọn ở lại Xuyên Vũ làm giáo viên, những người lãnh đạo chưa biết chừng còn rất vui nữa kìa, dù sao thực lực và tài hoa của đều ở nơi đó, hơn nữa ba năm trước đây giới khiêu vũ coi trọng nhất là trận thi múa Latin mình, Thiên Nhiễm dễ dàng nắm được cúp Star Wish, các nhà lãnh đạo càng muốn thả .

      Năm đó, sau khi nhận được cúp Star Wish, các trường đứng đầu về vũ đạo nước ngoài nhanh chóng phát thư mời du học, tất cả mọi người đều nghĩ rằng chọn xuất ngoại để tiếp tục đào tạo chuyên sâu, nhưng cuối cùng quyết định của làm cho người ta mở rộng tầm mắt, dứt khoát kiên quyết cự tuyệt lời mời của trường nước ngoài, vứt bỏ học biểu diễn vụ đạo mà người khác đều nghĩ chọn, mà lựa chọn dạy vũ đạo.

      Đường Nhược Đồng xoay người thấy vài học sinh vây quanh Trình Thiên Nhiễm, cùng trò chuyện khí thế ngất trời, khỏi bật cười, người xinh đẹp này rất dễ chiếm được chú ý của mọi người, ngay cả học sinh cũng có loại lực hút này, rất dễ để người khác làm quen cùng .

      Nhìn cười kín đáo chỉ chỗ sai đáng cho những bé, tiếc hận vì trong lòng Đường Nhược Đồng vơi ít, Thiên Nhiễm ấy nhất định thực rất thích làm giáo viên dạy vũ đạo cho nên mới chọn con đường này.

      cầm chay nước khoáng tới, đưa cho Trình Thiên Nhiễm, sau đó tiếp tục cho các học sinh vừa rồi luyện tập.

      "Ngày mai kẻ hèn này tổ chức cuộc họp , chúc mừng cuối cùng chúng ta cũng trở thành tên nhân viên văn phòng!" Trình Thiên Nhiễm uống nước thấm giọng cái .

      Đường Nhược Đồng nhướn mày, "Quy tắc cũ, chỗ cũ?"

      Trình Thiên Nhiễm gật đầu, "Ừ!"

      Lúc Đường Nhược Đồng nhìn bọn học sinh luyện vũ đạo, Trình Thiên Nhiễm có việc gì làm đặt khủy tay lên can, khom người nhìn chằm chằm lầu dưới, người đường tới lui dứt đường phố, khẽ xuất thần.

      Lúc dự định thu hồi ánh mắt, chiếc Porsche màu đen dừng ở ven đường đối diện, sau đó cửa xe mở ra, từ bên trong người đàn ông mặc âu phục màu xám xuống, mặc dù phòng học múa ở lầu hai, nhưng bởi vì khoảng cách khá xa nên Trình Thiên Nhiễm nhìn khuôn mặt của ta, chỉ thấy ta xuống xe sau sau đó đóng cửa rồi tới đường lớn bên này, loáng thoáng có thể cảm giác được ta là người tinh rất thành công trong xã hội.

      Nhìn theo ta càng lúc càng gần, cuối cùng ta bến mất ngay tầm mắt của Trình Thiên Nhiễm, lúc ấy thấy dáng vẻ của , ràng bên tai lời chỉ đạo động tác cho học sinh của Đường Nhược Đồng tràn ngập, nhưng trong đại não tất cả đều lên dáng vẻ người đàn ông kia khẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt hề bận tâm, vẻ mặt lãnh đạm đến vô cùng, nhưng mà ngoài ý muốn lại câu dẫn tâm hồn người khác.

      Làm cho lòng của run lên bần bật.

      Bóng người biến mất trong tầm mắt, phục hồi tinh thần lại Trình Thiên Nhiễm cau mày, đối với phản ứng tim đập nhanh của mình vừa rồi rất xa lạ, cũng cảm thấy kỳ quái, hiểu nổi tại sao mình vì cái gì mà bị ánh mắt có tâm tình làm cho tinh thần luống cuống.

      nhàm chán thưởng thức cảnh phố đường nữa, uống vài ngụm của chai nước khoáng vừa nãy, sau đó bỏ xuống bên, mang chiếc giày cao góc màu đen mà khi nãy bị tháo ra, ra cửa toilet.

      Cũng biết người đàn ông vừa rồi tới nơi này làm gì nữa, Trình Thiên Nhiễm vừa vừa suy nghĩ.

      Tòa nhà này tổng cộng có mười tám tầng, mỗi tầng đều là lĩnh vực khác nhau, bây giờ ở tầng hai là tầng dành cho các loại học tập hứng thú.

      Chờ ra khỏi toilet, nhìn thấy người đàn ông đứng bên ngoài phòng múa, bước chân Trình Thiên Nhiễm tạm ngừng, nghiêng đầu xác nhận, xác định đây chính là người mà vừa nhìn thấy.

      thong thả lên phía trước, đôi mắt thỉnh thoảng để ý tới ta mấy giây, cuối cùng đến cửa phòng học múa quan sát xong ta.

      Kiểu dáng âu phục màu xám tro đơn giản kinh điển bằng phẳng nếp nhăn được mặc người, bên trong là áo sơ mi trắng đeo cà vạt màu lam đậm, mỗi cái nút áo của âu phục đều cài theo quy củ, ống tay áo có đeo ột chiếc khuy màu bạc, đôi chân là đôi giày da màu nâu đậm sáng bóng lưỡng nhuộm, thân hình cao lớn của chỉ yên lặng đứng ở nơi đó, tự dưng làm cho nghĩ đến loại từ trầm ổn cao quý.

      khẽ mím môi, mắt nhìn chằm chằm vào các học sinh luyện võ bên trong tường thủy tinh, ngũ quan tổng thể đầy sâu xa, mặt mày khôi ngô, mũi cao, mỗi bộ phận đều vừa đúng, kết hợp lại càng có vẻ hoàn hảo hơn.

      Hình như là do nghe được tiếng giày cao gót của mặt đất nên nghiêng đầu nhìn lại , Trình Thiên Nhiễm còn chưa kịp thu hồi quan sát của mình bất ngờ kịp đề phòng đối mặt với cặp mắt lạnh lùng của .

      ngẩn ra, sau đó chớp mắt nhìn, nở nụ cười hỏi : "Tiên sinh, đến tìm người?"

      lễ độ khẽ vuốt cằm, "Đón người."

      khắc kia vốn tính thả lòng xuống đột nhiên lại bị chấn động lại, đầu óc Trình Thiên Nhiễm có chút hỗn độn suy nghĩ, ra người này những có nhan sắc được, ngay cả giọng cũng đặc biệt trầm thấp êm tai, trong giọng mang theo xa cách và lạnh nhạt, nhưng kì lạ là khiến cho người khác cảm thấy giọng của phải ấm áp thuần khiết giông như tiếng xào xạc khi gió lướt qua lá cây.

      Nụ cười của càng sâu, nhiệt tình : "Tên gì? Tôi giúp gọi cái."

      "Tôi đợi con bé tan học."

      Trình Thiên Nhiễm nhíu mày, gì nữa, đẩy cửa vào.

      vừa mới vào, nghe Đường Nhược Đồng : "Hôm nay chúng ta tan học muộn vài phút, cho các em chút phúc lợi, để các em có cái nhìn sâu sắc về trường đại học mà mình khao khát muốn vào —— đàn chị của Xuyên Vũ nhảy cho các em xem lần để biết thế nào là Latin?"

      " sao? Được được được!" Tất cả bé đều gần như đồng thân lên tiếng trả lời, vừa vỗ tay vừa mời Trình Thiên Nhiễm khiêu vũ.

      Trong đầu Trình Thiên Nhiễn vốn đều là người đàn ông ngoài phòng múa kia.

      Tại sao vệ sinh chuyến, trở lại bị bán rồi?

      "Đàn chị Xuyên Vũ là cậu mới đúng." phản kích Đường Nhược Đồng.

      Đường Nhược Đồng là đàn chị lớn hơn hai khóa, tốt nghiệp khoa chính quy xong học nghiên cứu tiếp tự bản thân mở ban vũ đạo.

      " giáo Đường chị Trình rất lợi hại, là người tham gia múa duy nhất của Trung Quốc đoạt cúp Star Wish, chị Trình nhảy cho chúng em xem đoạn , em rất muốn xem!" bé mặc chiếc váy khiêu vũ màu hồng với mái tóc búi tròn .

      Trình Thiên Nhiễm nhớ bé này, là vừa nãy chuyện phiếm cùng , còn tên của mình, tên là. . . Khương Chỉ Niệm.

      Khương Chỉ Niệm vừa như vậy, những khác cũng đều cầu, Đường Nhược Đồng cười ha hả: "Thiên Nhiễm, thỏa mãn bọn chút , các bé ấy đều có giấc mơ hoặc hai năm sau thi vào được Xuyên Vũ, tiếp tục cuộc đời nhảy múa, cậu nhả đoạn, tớ tin sau khi các bé ấy xem có thêm động lực."

      gương mặt tinh xảo xinh đẹp của Trình Thiên Nhiễm lên nụ cười nhợt nhạt, giơ tay buộc mái tóc dài màu nâu gợn sóng của mình lại, lưu loát quấn tóc thành búi tròn, lộ ra chiếc cổ trắng noãn đẹp đẽ.

      Nhìn ánh mắt trông chờ của đám bé trong mắt lên chút ánh sáng vụn, với những bé ấy: "Chị chờ các em ở Xuyên Vũ nhé."

      Sau đó với Khương Chỉ Nhiệm gần thiết bị thanh nhất: "Bảo bối, giúp đỡ mở nhạc chút, cảm ơn nhiều."

      "Được ạ!" bé vui vẻ bước nhanh đến mở nhạc, sau đó quay đầu, bỗng phát trong nháy mắt khi nhạc vang lên, tác phong chị này từ trong ra ngoài đều thay đổi.

      Tô Mặc Trừng cụp mắt xuống đứng bên ngoài phòng học, tâm tình sa sút, cũng rất phiền muộn, vì dời chú ý của mình, đành miễn cưỡng làm bản thân phải suy nghĩ đến hạng mục đấu thầu cạnh tranh vào ngày mai, nhưng lúc tiến vào trạng thái chuyên tâm, chẳng hiểu tại sao gian phòng kia phóng ra thanh mơ hồ, thanh lớn, cũng có làm loạn suy nghĩ của , nhưng trận vỗ tay cùng tiếng khâm phục vang rất lớn, triệt để đảo loạn tất cả suy nghĩ trước đó của , có chút kiên nhẫn nhăn mày lại, vô ý đưa mắt nhìn theo phương hướng phát ra thanh, sau đó vẻ mặt hơi giật mình.
      cucai_yunnie, dhtt, Nguyên Nguyễn6 others thích bài này.

    3. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 2: Tạm biệt tình

      Editor: Nhược.


      Cùng với thanh vũ khúc sống động nhiệt liệt là múa vũ điệu dưới chân nhiệt tình như lửa chính giữa phòng học, ấy có tiết tấu thu chân rất tốt, đẩy bước, phần hông bên dưới xoay quẹo, động tác phóng khoáng đong đưa, cảm xúc mạnh mẽ bắn ra khắp nơi, đột nhiên xoay người, trong mắt tràn ngập quyến rũ, ngừng bước đến phía trước, mỗi bước đều mang đến cho người khác kháng cự khiêu khích, thanh va chạm của giày cao gót với mặt đấy mỗi cái đều là tiết tấu nhạc.

      Quần áo của phải là quần áo dành cho người múa, chỉ mặc chiếc áo màu đỏ đơn giản có tay lụa trắng, thân dưới mặc chiếc váy quần màu đen ngắn, lá sen làn váy theo dáng múa gợi cảm của nhanh chóng tung bay đong đưa, đôi chân dài thẳng tắp linh hoạt xoay tròn theo tiết tấu, Tô Mặc Trừng cũng rành về vũ đạo, nhưng cũng biết nhảy điệu nhảy samba rất mạnh mẽ.

      *Samba được xem là điệu nhảy khó nhất trong nhảy Latin

      mình múa, cực kỳ giống hoa hồng đỏ xinh đẹp.

      Từ Khương Chỉ Niệm học khiêu vũ, đối với nhảy Latin cũng hiểu chút, biết nhảy Latin thuộc về vũ đạo thể thao, mà nhảy Latin có đặc điểm lớn nhất chính là kết hợp vũ đạo với thể thao hoàn hảo, thể chỉ có dịu dàng của vũ đạo cũng thể có mạnh mẽ của thể thao, nó là dạng vũ đạo cương nhu giao nhau, giờ phút này nhảy múa bên trong lớp kính thủy tinh cháy rực như hoa hồng đỏ, có thể giữ lực khống chế gần như hoàn mỹ, cương nhu lưu loát.

      Lúc kết thúc Trình Thiên Nhiễm mới phát người đàn ông bên ngoài nhìn khiêu vũ, ánh mắt bọn họ giao nhau vài giây ngắn ngủi, vẫn cứ như vậy, vẻ mặt hề thay đổi nhìn , đôi mắt sâu đen biểu lộ vẻ bình tĩnh, chút tâm tình gợn sóng cũng có.

      Nhưng càng như vậy, càng tò mò về , kìm chế được muốn lên hỏi .

      Giống như thường này lúc chào cảm ơn, nâng hai tay lên, sau đó lật bàn tay lại, để lòng bàn tay hướng về phía trước, sau đó hai tay rũ xuống đặt ra sau lưng, nhàng khom lưng cúi người chào.

      Bọn học sinh Đường Nhược Đồng dạy đều xem đến ngây người, ngây ngốc nhìn chằm chằm , phòng học múa yên tĩnh ba giây, tiếng vỗ tay lập tức vâng lên như sấm.

      gương mặt tinh xảo của Trình Thiên Nhiễm dào dạt ý cười, giả vờ lơ đãng nghiêng đầu đưa mắt nhìn bên ngoài phòng học, người kia nhìn chỗ trong phòng học, men theo ánh mắt của nhìn sáng, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người Khương Chỉ Niệm.

      Sau khi tan học, các học sinh lục tục rời phòng học, Khương Chỉ Niệm dọn dẹp đồ đạc xong mới phát ngoại trừ cũng chỉ còn hai giáo, đôi mắt to trong suốt của nhìn Trình Thiên Nhiễm, lát sau xốc túi sách lên, tới, dịu dàng gọi: "Chị Trình."

      Trình Thiên Nhiễm nghe tiếng kêu quay đầu lại, thấy là bé, liền bật cười hỏi: "Tiểu Chỉ Niệm có việc gì sao?"

      "Chị nhảy giỏi!"

      Khương Chỉ Niệm liếm môi cái, trong đầu lên nhiều lời khen cuối cùng lúc ra cũng chỉ được câu khen ngợi mấy xuất sắc, nhưng cảm thấy lòng là tốt rồi, tóm lại cảm giác này mặc kệ cái gì cũng đủ biểu đạt ngưỡng mộ và thích với vũ đạo của chị Trình nhảy.

      Trình Thiên Nhiễm nhướng nhướng mày, cười khẽ, tuyệt khiêm tốn quá đáng, khéo léo câu với Khương Chỉ Nhiệm: "Cám ơn." Sau đó rất đúng trọng tâm : "Tiểu Chỉ Nhiệm nhảy cũng rất tốt, cố gắng lên nhé."

      Khương Chỉ Niệm mở to miệng, muốn gì đó, nhưng cuối cũng vẫn chỉ câu: "Em cố gắng!"

      Tô Mặc Trừng thấy học sinh khác ra khỏi phòng múa, liền bước tới cửa, trước đó tất cả chú ý của Khương Chỉ Niệm đều đặt người Trình Thiên Nhiễm, lúc này mới nhìn đến , mới đầu là ánh mắt sáng ngời trong sáng sau đó lóe qua chút thể tin nổi, rồi ngạc nhiên mừng rỡ mở to mắt, vui vẻ gọi tiếng: "!"

      Trình Thiên Nhiễm đưa mắt nhìn qua, cuối cùng chứng kiến vẻ mặt lạnh lùng của hầu như nhìn ra được nụ cười, nếu như phải chú ý đến khóe mắt của hơi cong căn bản biết người này cười, thầm bĩu môi, trong đầu vẫn suy nghĩ biết khi cười có bộ dáng gì nhỉ.

      Sau khi Khương Chỉ Niệm tới, Tô Mặc Trừng tiện tay cầm lấy túi sách của bé, trước khi bọn họ chuẩn bị rời khỏi, bé dừng chân lại, quay đầu nhìn Trình Thiên Nhiễm, giọng trịnh trọng và nghiêm túc, cười ngọt ngào với , trong trẻo : "Em nhất định thi đậu Xuyên Vũ, chị Trình chờ em nha!"

      Trình Thiên Nhiễm kinh ngạc nhìn qua, sau đó nở ra nụ cười, gật đầu: "Được, chị chờ em."

      Nhận được câu trả lời của , Khương Chỉ Nhiệm càng thêm hài lòng, lúc này mới an tâm rời khỏi cùng Tô Mặc Trừng, Trình Thiên Nhiễm nghe được giọng ấm áp kìm nén được sung sướng và hài lòng, hỏi người đàn ông kia: " về nước lúc nào thế?"

      "Hôm nay." Giọng có nhịp điệu, cũng có bất kỳ thân thiết nào, giống y như lúc chuyện cùng , lạnh lẽo, nhiệt độ gần như cũng có.

      Trong lòng thể nào giải thích được, người đối diện quan tâm đến gia đình luôn sao?

      Giọng của dịu dàng: " lát sau khi về nhà chúng ta cùng ba mẹ thăm dì cả nhé ."

      Tô Mặc Trừng thấp giọng: "Ừ", sau đó quay sang bé: "Biết ."

      Cuộc chuyện sau đó của họ nghe thấy được nữa.

      Ánh mắt Trình Thiên Nhiễm nhìn theo bọn họ, dõi theo đến khi bóng lưng cao gầy của biến mất khỏi tầm mất sau lớp tường thủy tinh mới bằng lòng thu ánh mắt lại.

      Rốt cuộc là loại người gì, mới có thể thành dạng này sóng gió, dường như tất cả việc của thế gian này đều ảnh hưởng đến bình tĩnh và làm mất trái tim lạnh lẽo cứng rắn của ?

      ***

      Cách ngày

      Gần sáu bảy giờ tối, nhiệt độ trong khí vẫn như cũ chưa mất , Trình Thiên Nhiễm vừa mới bước ra khỏi nhà cảm nhận được hơi nóng đập vào mặt.

      khẽ nhăn đôi mi thanh tú, sửa lại tóc mái mỏng lộn xộn trán, lấy điện thoại từ túi ra vừa vừa gọi cho dãy số.

      Ánh mắt rơi xuống những con số ngừng biến đổi, Trình Thiên Nhiễm khẽ nhếch khóe miệng yên lặng chờ đầu bên kia kết nối, rất nhanh, giọng nữ ràng truyền đến loa điện thoại: "Nhiễm Nhiễm..."

      Cửa thang máy mở ra, vào xoay người ấn nút, ra khuôn mặt sáng lạn tươi cười: "Tớ ra khỏi cửa, khoảng hơn bốn mươi phút nữa là có thể đến chỗ liên hoan!"

      Giọng của Đổng An Khả mang theo áy náy, "Cơm tối chúng ta hẹn e là tớ qua được . . ."

      "Sao vậy?" Trình Thiên Nhiễm nghi hoặc, "Cậu có việc khác à?"

      Đổng An Khả khẽ thở dài, "Trước khi tan sở ông chủ đêm nay muốn liên hoan, ăn mừng hạng mục đấu thầu Lệ Cảnh thành công, đồng thời làm buổi tẩy trần cho vị tổng giám đốc của bộ phận thiết kế mới tới kia, vì thế đêm nay tớ thể đúng hẹn cùng ăn cơm với các cậu rồi." dừng lại, bổ sung: "Chỉ có thể trễ hơn chút nữa tớ tới KTV tìm các cậu."

      Giọng của Trình Thiên Nhiễn vẫn rất nhàng nhanh chóng: "Được, sao, vậy chờ cậu liên hoan xong trực tiếp đến KTV tìm tớ và Nhược Đồng."

      Thang máy đến lầu , Trình Thiên Nhiễm từ bên trong bước ra, trong tay vẫn cầm lấy điện thoại, sau khi ra nhà nhìn xung quanh chút, tiếp đó đến xe taxi dựng ở đầu đường.

      trận gió nóng thổi qua, váy dài màu xanh nhạt thành đong đưa theo làn gió, mái tóc màu nâu gợn sóng tùy ý tung bay sắc đỏ lẻ tẻ của mặt trời chiều, đôi giày cao gót màu bạc khi chạm đất phát ra thanh rất có tiết tấu "Lộc cộc", Trình Thiên Nhiễm đến gần để thấy bảng số xe, xác định đây là chiếc xe mà gọi nên kéo cửa sau của xe ngồi vào.

      "Sư phụ, đến vườn Mỹ Hương đường Trường An."

      Lúc Trình Thiên Nhiễm đến chỗ ăn, Đường Nhược Đồng ở đó, sau khi ăn chút món ăn hai người bắt đầu tán gẫu, kết quả còn chưa tán gẫu được vào câu, di động Đường Nhược Đồng bắt đầu vang ngừng, nhìn thoáng qua, trực tiếp mặc kệ, thậm chí còn chỉnh điện thoại lại chế độ yên lặng.

      Trình Thiên Nhiễm cười bát quái nhìn : "Tình huống của cậu là như thế nào đây? Được người khác theo đuổi?"

      Đường Nhược Đồng "Hừ" tiếng, "Bị mẹ của tớ đuổi theo bắt xem mắt có tính ?"

      "Ha. . ." Trình Thiên Nhiễm vui vẻ, hào hứng vô cùng, " nghĩ đến cậu đến nước bị bắt xem mắt."

      Đường Nhược Đồng phóng mắt nhìn : "Nhìn thấy hả hê hả? Cậu cũng chẳng tốt gì đâu, tốt nghiệp nghiên cứu sinh vẫn còn độc thân, là ế rồi."

      Trình Thiên Nhiễm khẽ chu miệng, "Ai tốt nghiệp nghiên cứu sinh vẫn còn độc thân là ế chứ, tớ mới có 25 tuổi thôi mà."

      "Mới 25 tuổi? Em à, cậu biết 25 tuổi là ranh giới của con sao?"

      Trình Thiên Nhiễm: ". . ."

      Đường Nhược Đồng vô cùng nghiêm túc nhìn Trình Thiên Nhiễm, quan sát mấy giây, có chút hiểu : "Theo lý mà , người như cậu vậy, muốn có nhan sắc có nhan sắc, muốn có tài hoa có tài hoa, dáng người hạng nhất, là có tính cách cực kỳ tốt, nên có người theo đuổi cậu chứ?"

      "Có có..."

      "Cậu chướng mắt?"

      " có sức hút, có cảm giác động lòng." Trình Thiên Nhiễm hơi hết cách.

      Đường Nhược Đồng cười chậc tiếng, "Kỳ tớ thấy bạn nhảy đại học của cậu cũng rất tốt đó."

      Trình Thiên Nhiễm ăn cơm từ tốn, "Cậu Giang Kha Tố sao," khoát tay, "Đừng làm rộn nữa, hai chúng tớ là bạn thân tình cảm giống như em vậu."

      "Vậy cậu chưa từng gặp qua người mình thích sao?"

      Đường Nhược Đồng vừa mới hỏi xong, liền bắt gặp vẻ mặt ngưng trọng của Trình Thiên Nhiễm, phải rất ràng, nhưng cũng đủ để thấy .

      "Chao ôi..." cười mờ ám nhìn Trình Thiên Nhiễm, "Vẻ mặt và ánh mắt của cậu đều đúng, mau, khai ra ! Thích người nào?"

      Trình Thiên Nhiễm cầm chiếc ly nhấp nháp rượu vang đỏ, liếm môi cái : "Tớ chưa chuyện đương, trước đó cũng có loại cảm giác động lòng này, cái này có phải là thích hay , nhưng chính là rất muốn biết ấy, tớ cũng biết nên cảm giác kì lạ này như thế nào, ...."

      Đường Nhược Đồng nghiêm nghị, gọi , "Thiên Nhiễm."

      Trình Thiên Nhiễm mê mẩn nhìn , Đường Nhược Đồng nghiêng người dựa gần, "Đến đây, nhìn vào ánh mắt tớ."

      Trình Thiên Nhiễm đối diện cùng , hỏi: "Để làm gì?"

      Đường Nhược Đồng nhìn thẳng vào mấy giây, sau đó vẻ mặt đầy nghiêm túc trịnh trọng : "Cậu tư xuân, giám định hoàn tất." xong dựa người vào thành ghế, hai tay ôm vai bắt đầu cười ha hả.

      Trình Thiên Nhiễm: ". . . Cậu động dục rồi sao!"

      "Là ai, mau cho tớ biết, ai khiến cậu có loại cảm giác này, lần đầu tiên tớ nghe được cậu muốn tìm hiểu người khác giới." Đường Nhược Đồng tò mò hỏi.

      ". . . người đàn ông hôm qua đón Tiểu Chỉ Niệm." xong vẫn vô ý mà nở nụ cười.

      Đường Nhược Đồng nhớ tới cửa phòng học múa hôm qua xuất người đàn ông mặc âu phục màu xám, lại thấy bộ dáng của trước mặt nên ngừng lắc đầu, đây ràng là trúng độc mà.

      Sau khi ăn xong hai người đến chỗ KTV thường hay hẹn kia, nhưng Trình Thiên Nhiễm nghĩ tới, người vừa rời mới thảo luận bàn ăn, lại cứ như thế mà xuất trong tầm mắt của .
      Mengotinh_Ranluoi, cucai_yunnie, SiAm10 others thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      Ủng hộ truyện bạn
      Vương Nhược Nhất thích bài này.

    5. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      3. giáo Trình

      Editor: Nhược.

      Bên cạnh có chừng sáu bảy người nữa, vài người phía trước hình như rất phấn khởi, cười toe toét thảo luận gì đó, ở cuối cùng, song song với còn có người đàn ông, cười vui vẻ, trò chuyện cùng , xem ra người nọ rất hiền hòa thích chuyện, hoàn toàn khác xa với khí chất của .

      Hôm nay mặc bộ âu phục màu đen tuyền, tay đặt trong túi quầ, tay cầm theo túi công văn, làm cho người ta có loại cảm giác vô cùng đứng đắn, bên trong là áo sơ mi trắng phối hợp với cà vạt sọc màu xám, âu phục phẳng có nếp nhăn nào, hợp nhất với thân hình hoàn hảo của , vai rộng lưng hẹp, dáng người cao ngất, bộ quần áo này giống như là thiết kế riêng cho vậy.

      Đường Nhược Đồng khóa xe kỹ lại, quay đầu thấy Trình Thiên Nhiễm ngẩn người nhìn nơi nào đó, theo tầm của ấy mới phát ấy nhìn người đàn ông mà bọn họ nhắc đến trong lúc ăn kia, Đường Nhược Đồng nhếch môi cười, nghĩ thầm: Ồ, đúng lúc.

      tới bên cạnh Trình Thiên Nhiễm, khoác tay Trình Thiên Nhiễm, tay khác cầm lấy chìa khóa xe lắc lắc, cười hì hì đầy hầm ý với Trình Thiên Nhiễm: "Ai nha, cái này là duyên, quả tuyệt vời tả nổi nha."

      Trình Thiên Nhiễm bị câu của mà hoàn hồn lại, cười đẩy cái, sau đó hai người đến đại sảnh của quán bar KTV.

      Lầu của quán bar KTV giống như khuôn mẫu của quán rượi, từ lầu hai mới là ghế lô KTV.

      Lúc hai còn chưa vào bên trong, Đổng An gọi điện cho Trình Thiên Nhiễm ấy đến bên này trước, ghế lô là 208, kêu các thẳng lên lầu hai.

      Lúc Trình Thiên Nhiễm và Đường Nhược Đồng bước vào đại sảnh, nhóm ngừa kia vừa mới trả tiền sau đó được người phục vụ dẫn lên lầu, ánh mắt Trình Thiên Nhiễ đuổi theo bóng dang bước bậc thang lên lầu kia, mãi đến khi mất hút trong phạm vi tầm nhìn mới bằng lòng bỏ qua.

      cũng biết vì sao mình lại có lòng hiếu kỳ mãnh liệt với như vậy, lớn như vậy rồi, từng tiếp xúc qua rất nhiều người khác phái, thậm chí có thể là rất nhiều người khác phái ưu tú, nhưng có người nào cho cảm giác này, bắt đầu từ hôm qua thoáng nhìn bên cạnh cửa sổ, liền nhịn được muốn tìm hiểu về hơn chút.

      ràng ánh mắt kia cũng có gì đặc biệt, sao lại thể bình tĩnh được chứ.

      lúc tinh thần dao động và Đường Nhược Đồng được người phục vụ dẫn đến ghế lô, Đổng An Khả thấy các cuối cùng cũng đến, bật người khui chai rượu, ba người con hai lời kính nhau ly, chúc mừng Trình Thiên Nhiễm và Đổng An Khả cuối cùng cũng tốt nghiệp nghiên cứu sinh, trở thành bộ phận làm.

      bên hát, bên chuyện phiếm, lúc Đường Nhược Đồng ôm micro hát Trình Thiên Nhiễm và Đổng An Khả ngồi ghế sô pha trò chuyện.

      "Vị tổng giám đốc mới tới công ty chúng tớ, vô cùng kiêu ngạo!" Đổng An Khản lắc chiếc ly có đế trong tay, vẻ mặt đầy nét ngưỡng mộ: "Nhiễm Nhiễm cậu biết đâu, hôm nay lúc đấu thầu, ấy đứng phía , hề mở miệng chuyện những cũng cho người khác cảm nhận được khí phách thong dong loạn trong lúc lâm nguy, trong lòng ấy nhất định rất tự tin mà bình tĩnh, quả thực hạng mục Lệ Cảnh này, chúng tớ ôm hy vọng quá lớn, dù sao thời gian nhiệm vụ vội vàng và nặng nề, hơn nữa còn đặc biệt khó giải quyết, ngay cả ông chủ cũng nếu nắm được cũng sao cả, nhưng nhưng khi ấy giải thích kế hoạch đấu thầu, câu nào câu nấy đều đánh trúng trọng điệm, cuối cùng dễ dàng nắm được case."

      "Hỡn nữa có tin tức đáng tin cậy từ ông chủ chúng tớ," Đổng An Khả cười hì hì tiến sát vào Trình Thiên Nhiễm, "Bây giờ tổng giám đốc vẫn còn độc thân, trong công ty có rất nhiều mơ ước ấy."

      Trình Thiên Nhiễm mím môi uống rượu, cảm thấy Đổng An Khả trước giờ hề mê trai sao giờ lại lộ ra vẻ mặt mê muội thế này, nên rất ngạc nhiên: "Kể cả cậu."

      Đổng An Khả: ". . ."

      Nét mặt của ấy đột nhiên hoảng sợ: " cái gì tốt nghiệp rồi vui đùa? Tớ làm sao có thể thích người đàn ông lạnh lùng như vậy chứ! xong ấy lo lắng mà thở dài, rất tiếc nuối với Trình Thiên Nhiễm: "Tuy ấy rất tuấn tú, năng lực làm việc đặc biệt cao, khiến tớ rất khâm phục thậm chí có thể là ngưỡng mộ, nhưng," Đổng An Khả nhấn mạnh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc : "Vị tổng giám đốc này rất lạnh lùng! Ở giữa ngày hè cũng có thể làm người ta chết rét đó!"

      Trình Thiên Nhiễm: ". . ." Ví dụ này biết tại sao lại khiến liên tưởng đến người đàn ông làm mình khống chế nổi muốn tìm hiểu kia.

      "Tớ thể tiếp thu khoản này, muốn tìm tìm người giống như ông chủ của tớ, lịch , hiền lành quan tâm, cực kỳ chiếu cố người khác, là tiêu chuẩn của người đàn ông ấm áp." Đổng An Khả ngửa đồng uống ngụm rượu, chép miệng cái đặc biệt đứng đắn với Trình Thiên Nhiễm cái: "Rất nghiêm túc mà , nếu như phải tớ kém nhiều tuổi so với ấy, tớ nhất định theo đuổi ấy rồi!"

      Trình Thiên Nhiễm cười vui vẻ: "Nếu như là tình đích thực, cậu còn ghét bỏ người ta già hay sao?"

      Đổng An Khả còn gì để , thể phản bác được.

      Đúng lúc Đường Nhược Đồng hát xong, đưa micro qua, Trình Thiên Nhiễm định để điện thoại xuống tự nhiên có cuộc gọi đến.

      đưa mắt nhìn tên hiển thị cuộc gọi đến, sau đó quơ điện thoại, với hai người kia vài câu: "Tớ nghe điện thoại, các cậu hát trước ." xong nhấn phím nghe.

      Đường Nhược Đồng cách khá xa, thấy là ai, nhưng Đổng An Khả ngồi bên cảnh Trình Thiên Nhiễm nên nhìn thấy rất , chậc cái, trêu chọc : "Bạn nhảy thầm mến đó!"

      Đường Nhược Đồng nhíu mày, "Thầm mến?" Sau đó hàm ý "Chậc" vài tiếng, "Vừa rồi bàn cơm Trình Thiên Nhiễm với tớ cậu ấy và bạn nhảy đại học là "Bạn thân giống như tình em."

      Đổng An Khả rất nể tình cười ra tiếng, "Bạn thân giống tình em? Giang Khả Tố nghe xong nhất định đau lòng đến chết đó chứ?"

      "Cũng đúng Nhiễm Nhiễm xem người ta là em, nhưng người ta lại thích cậu ấy."

      Đường Nhược Đồng nghe vậy cười híp mắt, : "Vậy vị em này có thể chết rất thảm."

      "Dù sao tâm hồn của Nhiễm Nhiễm chúng ta bị người đàn ông khác cướp rồi."

      muốn uống rượu, Đổng An Kha giơ ly rượu lên trợn to mắt, "Sao? Thích người ta? Chuyện khi nào? Sao tớ biết? Cậu ấy chưa từng với tớ!"

      Đổng An Khả liếc : "Cậu kích động vậy để làm cái gì?"

      Đổng An Khả nở cụ cười, "Tớ tò mò mà, muốn nhìn xem chút người như thế nào lại có thể trộm trái tim của Nhiễm Nhiễm."

      ...

      Trình Nhiễm Nhiễm đến chính giữa lầu hai, dựa vào lan can nhìn chằm chằm đám người nhảy điên cuồng ở tầng , khóe miệng mang ý cười, hỏi Giang Kha Tố: "Sao đột nhiên gọi điện cho tớ?"

      Giang Kha Tố cười khẽ, thở dài : " lâu liên lạc, vô cùng nhớ cậu thôi!"

      Trình Thiên Nhiễm giễu cợt, xoay người dựa vào lan can, "Tớ tin cậu bình thường."

      Sau đó trong lúc lơ đãng quay đầu thấy người đàn ông mà nhịn được chú ý.

      ước chừng ra từ toilet, ở bên ngoài gần với quán bar KTV lắm, cũng thấy được chính mặt, lúc này quan sát dưới ánh đèn màu cam tinh tế, bất giác lại thất thần nữa rồi.

      Đầu tóc xử lý rất chỉnh tề, lộ ra vầng trán trơn bóng no đủ, đôi mắt sâu như mặt hồ tĩnh lặng lạnh nhạt nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt có chút gợn sóng nào, cũng nhìn ra được tâm tình là tốt hay xấu.

      Tóm lại cảm giác của ai có thể đoán ra.

      Hình như chú ý đến dựa vào lan can, có lẽ trong nháy mắt quả có nhìn thấy , nhưng lại chẳng có ấn tượng gì với .

      Dù sao sau khi Trình Thiên Nhiễm chú ý tới , ánh mắt chưa từng quét qua, cơ hồ chớp mắt qua khỏi .

      Lại có chút mất mác. thở dài trong lòng.

      Giang Kha Tố thấy Trình Thiên Nhiễm mãi lên tiếng, vì vậy ở đầu bên kia kéo dài giống như gọi hồn : "Nhiễm Trư."

      Tỉnh hồn lại Trình Thiên Nhiễm thấy Tô Mặc Trừng sắp bước vào ghế lô, trong lòng vô cùng kinh ngạc, vậy mà lại ở phòng 210 sát vách với , sau đó hơi nhíu mày uy hiếp Giang Kha Tố: "Giang Kha TỐ! Cậu còn gọi tớ như vậy có tin tớ đưa số cậu vào danh sách đen !"

      Cái gì mà Nhiễm Trư, khó nghe muốn chết!

      Lúc nghe câu kia, người đàn ông vốn vịn tay cửa dự định đẩy vào ghế lô, đột nhiên dừng động tác lại, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía câu.

      Cùng lúc đó, Trình Thiên Nhiễm nhịn được đưa mắt nhìn cái, vừa vặn chạm vào đôi mắt u ám của .

      thoáng gật đầu với , sau đó thu lại bàn tay nắm lấy cửa, vài bước đến cửa bên cạnh, đứng dựa sát vào tường.

      Trình Thiên Nhiễm nghĩ đến có động tác như thế, thậm chí có mấy giây còn hoài nghi có phải định chào hỏi mình hay , sau đó nghiêng đầu xác nhận xung quanh có người khác, tâm tình có chút mất mác vừa rồi lập tức tốt lên.

      Có chút hài lòng.

      vốn định cũng khéo léo mỉm cười đáp lại cái, kết quả đợi đến lúc nhìn sang phát cúi thấp đầu nhìn điện thoại.

      Khuôn mặt lạnh nhạt bị vầng ánh sáng của màn hình định thoại bao phủ, nhưng lại làm cho cảm thấy việc này sản sinh ra vài phần dịu dàng.

      Trình Thiên Nhiễm có chút lờ mờ ". . ." Chẳng lẽ hiểu sai ý, đứng đó phải đợi ?

      Vậy vừa rồi nhìn sau đó buông tay ra bước vào ghế lô đến đứng ở bên này là có ý gì?

      Mặc kệ, hít sâu hơi, có phải chờ hay , tới xem thử là biết liền, cùng lắm bản thân mình chủ động đến gần chút.

      Trình Thiên Nhiễm lấy tay che ống nghe, thấp giọng với Giang Kha Tố: "Bên này tớ có việc, cúp máy đây."

      đợi Giang Kha Tố nữa, nhanh chóng ấn phím ngắt máy, bỏ điện thoại vào, đưa tay sửa sang lại tóc, mang giày cao gót tới chỗ Tô Mặc Trừng.

      Mỗi lần lên bước, trái tim của cũng đứng lại cái, mắt thấy ngày càng gần , trái tim trong lồng ngực cũng đồng thời đập ngày càng kịch liệt.

      Nhưng đến lúc đến trước mặt , vẫn có dấu hiệu gọi .

      Trình Thiên Nhiễm tràn đầy mong chờ nhưng trong nháy mắt trở nên ủ rũ, mím môi, sau đó tỏ ra dáng vẻ tươi cười, lúc muốn mở miệng gọi , câu xưng hô ràng truyền đến bên cạnh , giọng thấp , mang theo vài phần lạnh lẽo và xa cách, nhưng lại thất lễ.

      nghi hoặc gọi tiếng: " giáo Trình?"
      cucai_yunnie, Chôm chôm, SiAm7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :