1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Không Phải Là Bởi Vì Tình Yêu - Tiểu Bạch Quy Đích Miêu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      [​IMG]

      Phải Là Bởi Vì Tình


      Tác giả: Tiểu Bạch Quy Đích Miêu

      Editor: Nhã Tịnh

      Thể loại: Ngôn tình, đại, HE, Tình cảm, Cẩu huyết, Ngược luyến, Vườn trường, NP, Hắc ám, Đô thị tình duyên.

      Văn án:

      bé mồ côi mẹ có tiền, có bản lĩnh bị hai sói xám tinh ranh kéo về ăn sạch.​
      Last edited: 7/8/19

    2. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 1: Tiết tử

      20 tuổi, Hoa Lê thường xuyên nghĩ, giá như… Giá như lúc trước có Trần Thiệu Dương và La Chính Quân… Như thế cuộc sống có phải tốt hơn chút?

      Thế gần như xác định, giá như lúc trước vào ngõ hẻm kia chuyện.

      Đáng tiếc, thế gian này vốn có thuốc hối hận gì đó. Cho dù là có, chỉ sợ như thể mua nổi. Nếu cố chấp muốn mua, chỉ sợ cái giá phải trả so với bây giờ cũng khác lắm. Vậy uống thuốc hối hận có ý nghĩa gì đây?

      Đó là chuyện năm 16 tuổi, thiếu nữ 16 tuổi rất ngốc nghếch lớn mật, cái gì cũng dám nghĩ, cái gì cũng dám , cái gì cũng dám làm. Tưởng rằng chỉ cần dựa vào nhiệt huyết của bản thân mình là có thể chinh phục toàn bộ thế giới.

      ra, đây chính là rất ngu rất ngây thơ. Đừng là chinh phục thế giới, ngay cả túi xách cũng chinh phục được.

      A! Chính là cái túi xách đáng ghét kia, đưa đến vực sâu đáy.

    3. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 2

      là đồ vật lôi kéo người ta sa đọa thường rất đẹp đẽ. Dựa vào con mắt của thiếu nữ 16 tuổi cái túi kia dĩ nhiên là rất đẹp.

      Có màu hồng phấn, nạm kim cương đặc biệt chói lóa. Lại bày ở tủ kính có vị trí dễ nhìn thấy, mỗi lần Hoa Lê tan học về nhà đều có thể nhìn.

      Ngay từ cái nhìn đầu tiên, bị túi xách này hấp dẫn, đứng trước tủ kính lưu luyến quên về.

      Nhưng mà, giá 5000 tệ làm người ta do dự.

      5000 tệ đối với kẻ có tiền mà , đó chỉ là bữa cơm, trận đá bóng. Đối với người thường mà , cũng chỉ là cái điện thoại, cái máy tính. Nhưng đối với Hoa Lê mà , là khoản tiền rất lớn.

      là trẻ mồ côi mẹ, phải dựa vào ba mỗi ngày làm công cho người khác kiếm tiền nuôi sống hai người qua ngày. Nhận được tiền lương đều gắng gượng trả tiền thuê nhà, sinh hoạt và tiền học phí, nên còn dư lại mấy đồng. Từ đến lớn, Hoa Lê gần như có tiền tiêu vặt gì. Chỉ có chút tiền tiết kiệm là 500 tệ nhờ vào lúc nghỉ đông và nghỉ hè bán phế liệu mà có. So với 5000 tệ mà , như muối bỏ xuống biển, làm nên chuyện gì.

      Đều mỗi thế gian này đều thích đồ xa xỉ, bởi vì nó có thể đem đến cho say mê tự tin. Sinh hoạt gia đình như vậy, Hoa Lê sớm quen hà khắc với bản thân mình, dám sinh ra chút tham vọng hư vinh nào. Đây chính là lần đầu tiên muốn có cái túi như vậy.

      Đáng tiếc, ông chủ bởi vì tâm muốn, mà cho cái túi xách. vẫn phải dùng tiền mua.

      Nhưng có chỗ nào thuê thiếu nữ 15 tuổi làm việc nhận lương 5000 tệ đây?

      Sau khi hồi tưởng lại, Hoa Lê cảm thấy hành động của mình điên rồ. Muốn có cái túi xách kia, nghỉ đường, nghỉ ăn cơm, ngay cả học cũng muốn nghỉ, về nhà nằm giường, còn có thể mơ tưởng.

      Nghĩ đến nhiều lắm, nghĩ đến đầu óc bị hồ đồ luôn, thế nên ngơ ngơ ngác ngác ngã ba , kết quả ở con trong hẻm đụng phải La Chính Quân.

      La Chính Quân là bạn học cùng lớp của , thiếu niên xấu xa. Lúc Hoa Lê trực ban làm tác phong và kỷ luật bắt được làm trái kỷ luật, thế là từ đó trở hai người luôn hợp nhau, làm khó dễ nhau ở khắp mọi nơi.

      Tình cờ gặp người này, năm tháng của chắc chắn bất lợi.

      Nhưng ngờ tới là, trong ngõ ngoài La Chính Quân, còn có Trần Thiệu Dương.

      Ngược lại với La Chính Quân, Trần Thiệu Dương là người nổi tiếng toàn trường, nhân phẩm học vấn đều ưu tú. Nghe trường học quyết định cử Thượng Thanh Hoa học, đáng tiếc thích tự mình thi. ra dựa vào gia thế nhà Trần Thiệu Dương, muốn học trường nào có thể học trường đó, vốn cần tốn sức tự mình thi. Nhưng lại muốn chứng minh thực lực của chính mình.

      Nhưng học sinh ưu tú như thế này, sao lại cùng thiếu niên xấu xa 365 ngày trốn học mất 300 ngày đứng ở ngõ hẻm hút thuốc?

      Đặc biệt là Trần Thiệu Dương kia mở nút áo đồng phục học sinh, bắt chéo hai chân, dáng vẻ hút thuốc nhả khói rất điêu luyện, ràng phải là lần đầu tiên hút thuốc.

      Hoa Lê lập tức hiểu ra mình thấy hoàn cảnh nên thấy, hai lời đeo cặp sách bỏ chạy.

      Nhưng La Chính Quân nhanh hơn , bước nhảy tới, từ phía sau túm lấy bím tóc của .

      Đầu nàng phát tê rần, suýt chút nữa nước mắt chảy ra. Vì tự nhiên da đầu bị kéo, chỉ có thể dừng bước lại, ôi ôi lui về sau hai bước.

      La Chính Quân và Trần Thiệu Dương trước sau vây lại.

      Cái này, mọc cánh cũng khó bay.

      ôm đầu nhìn La Chính Quân, rồi lại nhìn Trần Thiệu Dương, hơi giọng mở miệng, bản thân mình nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhìn thấy cũng coi như chưa từng nhìn thấy, chắc chắc ra ngoài lung tung.

      Kết quả đổi lấy hai người xem thường cười nhạo.

      Nhất là Trần Thiệu Dương, châm đầu thuốc lá biểu thị với . tha thiết , mặc kệ. Dù sao ra cũng có người tin.

      Hoa Lê biết sai, nếu như phải tận mắt nhìn thấy, cũng tin La Chính Quân và Trần Thiệu Dương ở cùng chỗ, còn hút thuốc, hơn nữa khẩu khí còn ác liệt, dáng vẻ lưu manh như vậy. giống chút nào khi ở trong trường học, này dáng vẻ văn minh lễ phép đoan trang hào phóng.

      Nhưng nghĩ ra, nếu bọn họ sợ , vậy sao lại muốn ngăn cản tha?

      Kết quả chờ La Chính Quân mới mở miệng, mới biết tại sao.

      Cũng bởi vì La Chính Quân hợp nhau. Bình thường toàn trốn học, dễ gì mới học, khó tránh khỏi muốn bắt nạt chút. Đẩy cái, mắng hai câu đây đều là trò trẻ con. Có khi bị mấy tên côn đồ trong trường đùa dai, nhiều lần vứt cặp sách của vào thùng rác, cần đoán cũng biết là dở trò.

      Bị bắt nạt tàn nhẫn, Hoa Lê cũng mắng lại, thậm chí là đánh lại. Đáng tiếc dáng dấp của thấp, giọng , đánh nhau đánh lại, chửi người cũng chỉ chửi bình thường. có biện pháp, cũng chỉ có thể khóc. Nhưng khóc có lợi ích gì.

      cũng từng báo cáo với lão sư qua, lúc đầu lão sư còn an ủi chút, rồi sau đó cũng muốn quản nữa. Bởi vì nhà La Chính Quân rất có thể lực trong hai giới hắc bạch. Lão sư dám quản , trường học cũng đối với mắt nhắm mắt mở cho qua. Nếu dựa vào tính tình hay trốn học của , sớm bị đuổi học rồi. Mà nay, chỉ cần phá quá mức trường học cũng để ý tới.

      Khẩn cầu được, dần dần Hoa Lê cũng phản kháng nữa. muốn đánh đánh, muốn chửi chửi, muốn đùa dai theo đùa dai là được rồi. Nguyên nhân phản kháng vì nửa học kỳ sau, bắt nạt nữa. Chỉ khi nào muốn bắt nạt , tuyệt đối cho cảm giác khó quên.

      Giờ này ngày này thể buông tha, biết bỏ qua cho mình.

      Vì thế Hoa Lê rũ tay xuống, cúi gằm đầu, bày làm ra bộ dạng ngây thơ.

      muốn làm gì làm , dù sao cũng phản kháng nữa.

      Trần Thiệu Dương ngậm thuốc lá liếc mắt nhìn La Chính Quân cái, phát ánh mắt đối phương nhìn chằm chằm vào người tên là Hoa Lê.

      Thiếu nữ cúi gằm đầu, mái tóc phân tán ở hai bên gò má. Bởi vì lúc nãy mới bị giật cái, bên bím tóc rối xù, lộ ra phần cổ trắng như tuyết. Ánh mắt La Chính Quân dừng lại ở chỗ này.

      Trần Thiệu Dương đăm chiêu nhíu mày.

      La Chính Quân nhìn chằm chằm cổ Hoa Lê đúng phút, sau đó híp mắt nhếch miệng, nhìn như tùy ý đút hai tay vào túi quần, vươn chân dùng mũi chân chân cái.

      "Này, nghèo túng, sao hôm nay lại đến đây? nhìn túi xách mà thích sao?"

      Sao lại biết túi xách kia? Hoa Lê đột nhiên ngẩn đầu lên, trừng mắt nhìn La Chính Quân.

      “Ôi, vừa nãy là bộ dạng gà rù, bây giờ nhắc đến túi xách, lại có tinh thần trừng người! Con đó, nông cạn.” La Chính Quân chê cười, hất cằm nhìn người.

      Hoa Lê cắn môi, tiếng nào trừng chút rồi chậm rãi cúi đầu.

      cúi đầu xuống, La Chính Quân cảm thấy thoải mái, nhịn được lại duỗi chân đá cái.

      "Thế nào? Mua nổi? phải mỗi ngày đều bán sức sao, chắc chỉ bán được 5 tệ?"

      Hoa Lê cúi đầu, hai tay nắm chặt thành quyền.
      Last edited: 4/8/19
      Hale205 thích bài này.

    4. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 3

      Điều phiền nhất chính là La Chính Quân khắp nơi rêu rao bán sức. Đúng vậy, bán sức. Nhưng bán quang minh chính đại, cây ngay sợ chết đứng. Dựa vào bản lĩnh kiếm cơm ăn, dựa vào sức lực kiếm tiền, như thế nào? chỉ làm bài tập giúp người khác, chân chạy chút, kiếm số tiền , ăn chén cơm, có cái gì thể được sao?

      Tại sao lại đến mức tồi tệ như vậy!

      phải là nghèo thôi sao. Nghèo thế nào? Nghèo phải chịu ức hiếp như vậy sao?

      Hai mắt rưng rưng, cắn răng để nước mắt rơi.

      phải muốn khóc sao, khóc, để ý đến , để chó điên kêu loạn!

      càng im lặng như vậy, La Chính Quân càng cảm thấy khó chịu, càng muốn đổi phương pháp dằn vặt .

      Lần này đưa tay nắm lấy bả vai lắc lắc.

      "Này, nghèo túng, có phải lần này bị tôi trúng rồi phải ? Tôi nhìn chính là mua đồ 5 tệ 10 tệ cũng cảm thấy thoải mái rồi, còn bằng người ta đứng phố, lần có thể nhận 20, 30 tệ. Hôm nay tâm tình La đại gia tốt, hay là thử xem có cái gì phục vụ tôi để tôi xem xét chuyện làm ăn !"

      Hoa Lê lên tiếng, xoay mặt qua chỗ khác.

      La Chính Quân cười đùa, xoay qua chỗ tiếp tục giễu cợt.

      " nghèo túng, đừng thẹn thùng nữa. Có thể hay ? chuyện, dùng tay làm cũng được."

      Tuy rằng Hoa Lê nghe hiểu lắm, nhưng biết đây phải là ý tốt gì, nhất thời đỏ mặt.

      đỏ mặt, La Chính Quân cảm thấy cả người mình đều ngứa, hưng phấn dị thường, nên giữ mồm giữ miệng .

      "Còn mặt đỏ? Đừng còn là chim non chứ? Ôi, vậy tiền bỏ ra cũng là đáng giá. Để tôi xem có trị giá 5000 tệ !"

      5000 tệ còn đỡ, vừa 5000 tệ, Hoa Lê thể nhịn được nữa, nắm chặt nắm đấm hét lên tiếng, vung tay về phía trước.

      Trần Thiệu Dương bên cạnh thấy , theo bản năng bước lên bước. Nhưng mà bàn tay của La Chính Quân bắt được nắm đấm của .

      tức giận, đỏ mặt lên, liều mạng đấm đá , như con mèo hoang phát điên.

      La Chính Quân chăm chú siết chặt bàn tay của , đứng tại chỗ mặc đấm đá. Nhìn dáng vẻ đỏ mặt, hai mắt rưng rưng của , chỉ cảm thấy máu toàn thân đều sôi trào.

      Trần Thiệu Dương vốn đề phòng La Chính Quân bị đánh, nhưng thờ ơ lạnh nhạt hạ xuống, lại cảm thấy La Chính Quân rất hưởng thụ.

      Về phương diện tình cảm, La Chính Quân tuyệt đối có thể là thằng ngốc, gần như dừng ở giai đoạn nhà trẻ…. Thích ai muốn bắt nạt người đó.

      Bị thằng ngốc này thích, cảm thấy bi ai thay đó.

      Sau khi Hoa Lê đấm đá trận, cảm thấy mình mệt mỏi gần chết, còn đối phương như được gãi ngứa bình thường, có cảm giác gì. đánh mệt, bỏ tay xuống thở hổn hển. Bởi vì được phát tiết, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, mặt cũng bớt đỏ hơn ít.

      cảm thấy thoải mái nhưng La Chính Quân cảm thấy thoải mái, nên mở miệng khinh bỉ.

      “Được rồi, nghèo túng, tôi biết vẫn là chim non, chuyện như vậy đối với kích thích quá lớn. Có thể thấy thích túi xách kia như vậy, lại thiếu tiền. Hay là chúng ta làm giao dịch , quỳ xuống đất liếm giày tôi, tôi mua cho cái túi xách kia, thế nào?”

      Lời kia của vừa thốt ra, chỉ có Hoa Lê ngẩng đầu trừng mắt mà ngay cả Trần Thiệu Dương cũng sững sốt chút.

      Sao có thể quỳ xuống đất liếm giày ? Đây cũng là bắt nạt người quá ! Hoa Lê hít thở thông, cả người đều run cầm cập, mặt đỏ lên rồi chuyển sang trắng.

      La Chính Quân còn thêm dầu vào lửa, lời đê tiện.

      “Thế nào? vừa ý? Dùng 5000 tệ mua quỳ xuống liếm giày, là tôi chịu thiệt đó. A, cho cái giá ưu đãi, chỉ cần liếm cái thôi là được rồi… Ôi!”

      Lời của còn chưa hết, Hoa Lê dơ tay lên, mở miệng ra cắn cái mạnh.

      cái cắn tàn nhẫn này, thoáng chốc thấy máu chảy ra. La Chính Quân đau đến buông tay ra, thừa dịp này Hoa Lê nhả ra, quay đầu chạy nhanh.

      "Mẹ, cầm tinh con chó! Xú nha đầu!!" La Chính Quân ôm tay chửi.

      Trần Thiệu Dương lại cảm thấy do chính tự trọng muốn bị ăn đòn, nên được chút dạy dỗ.

      Sau khi Hoa Lê chạy về nhà hung hăng khóc trận, khóc thói đời bất công, khóc mình quá nghèo, khóc La Chính Quân khinh người quá đáng.

      Sau khi khóc xong, ngày tháng sau này vẫn phải trôi qua, người nghèo có quyền bi thương. Sáng hôm sau, vẫn lau khô nước mắt đeo cặp học.

      Trời vừa sáng ba bắt đầu làm công, phải bận bịu đến nửa đêm mới trở về. Cũng bởi vì trình độ cao, lại có bản lĩnh, người còn quá thành , vì thế vất vả gần chết cũng chỉ kiếm được chút tiền, miễn cưỡng nuôi sống được hai người.

      Hoa Lê biết mình thể giống như ba vậy, phải nổ lực, phải tiến lên, thể nghèo khổ cả đời như vậy. học, lên đại học là đường duy nhất của .

      phải là đứa có thiên phú, chỉ có thể dựa vào nổ lực.

      Nhưng mà rất nhiều chuyện, phải nổ lực là có thể giải quyết được vấn đề. Đặc biệt là, làm người khác muốn nhận mình làm việc.

      Ngày hôm nay học, ngờ tới La Chính Quân lại trốn học, mang theo tay bị thương của học. Người biết chuyện chắc chắn hỏi tại sao bị thương, nhìn mặt lớn tiếng bị chó cắn.

      Hoa Lê cắn môi tập trung làm bài, ngẩng đầu lên.

      ngày hôm đó ngoại trừ số câu gây rối, cũng tiến thêm bước nữa giày vò , cuối cùng cũng coi như là vượt qua bình an.

      đường tan học, Hoa Lê như thường ngày chạy đến tủ kính xem túi xách, kết quả phát túi xách còn nữa.

      Đại khái là bị người khác mua rồi.

      Đứng trước tủ kính, tâm tình rất tệ, có loại cảm giác đồ vật thích bị đoạt . Nhưng ra, cũng phải là đồ của , cũng phải là đồ mà nắm giữ. Bị người ta mua sớm chút cũng tốt, đỡ phải nhớ nhung nhiều.

      cúi đầu ủ rủ về nhà, lần này trong đầu còn mơ tới cái túi xách kia nữa.

      Cứ tưởng rằng việc liên quan đến túi xách này kết thúc, kết quả ba ngày sau, lại gặp túi xách này trong tay bạn nữ sinh cùng lớp.

      ra là bị người ta mua rồi, người mua là bạn cùng lớp, hơn nữa còn là bạn tin đồn của La Chính Quân.

      Đương nhiên, ở đâu La Chính Quân cũng có rất bạn , dù sao cũng là thiếu niên bất lương, đánh nhau, đương, trốn học, cái gì cũng thiếu.

      Bởi vì này có quan hệ với La Chính Quân, chắc cũng muốn đối phó với Hoa Lê. Ngày hôm nay ta cầm cái túi xách này, đương nhiên là Hoa Lê cho rằng La Chính Quân muốn nhục nhã , cố ý mua túi xách cho ta.

      Tuy nhiên rất nhanh cảm thấy đây là "Tự mình đa tình", ai ngốc đến nỗi dùng 5000 tệ để bắt nạt chút như vậy.

      Có thể ta cũng thích cái túi xách này nên La Chính Quân mua cho.

      Người này so với người khác, tức chết người!

      ta nhìn thoáng qua cũng biết Hoa Lê thích túi xách này, trong lời giấu châm chọc, luôn nhìn về phía . Hoa Lê cắn răng tiếng nào, nhắc nhở bản thân từ nay nên vọng tưởng nữa, có cái mệnh đó.

      Huống chi, tiền La Chính Quân, cho , cũng cần, ngại bẩn!

      Tuy vào lúc này bất lực hèn yếu, nhưng vẫn còn ý chí và kiêu ngạo.

      Nhưng những chuyện mới phát sinh này, làm chút kiêu ngạo của cũng hoàn toàn biến mất.
      Hale205 thích bài này.

    5. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 4

      Sau tiết thể dục, theo thường lệ mọi người thay đồ. Kết quả nữ sinh cầm túi khoe khoan kia la lên bảo thấy cái túi đâu, chắc chắn là bị người ta ăn cắp.

      Lúc những lời này, nữ sinh đó nhìn chằm chằm Hoa Lê.

      Điều này làm cho Hoa Lê cảm thấy rất phẫn nộ, thích cái túi kia, cũng rất muốn có nó nhưng bao giờ ăn cắp.

      Các nữ sinh nhao nhao ồn ào, rất nhanh giám hiệu đến. Đầu tiên giám hiệu giả vờ tra xét xung quanh phòng thay đồ chút, sau đó muốn mở tủ kiểm tra, ai cũng phải kiểm.

      Kết quả vừa mở tủ ra, cái túi xách kia nằm trong tủ của Hoa Lê.

      Lúc đó cả người Hoa Lê sợ đến choáng váng.

      Mà nữ sinh kia để ý tha kêu la phải báo cảnh sát.

      Đúng lúc giáo viên chủ nhiệm đến, sau khi biết mọi chuyện, dẫn Hoa Lê và nữ sinh kia đến phòng hội nghị, hy vọng có thể giải quyết riêng.

      Hoa Lê đứng trong phòng họp khóc như mưa, bên khóc, bên biện giải, hận thể thề nguyền, mình lấy túi xách.

      Giáo viên chủ nhiệm cảm thấy trộm hay trộm nếu tìm thấy túi xách, với lại cũng chưa bị tổn thất gì. Chuyện này có thể thầm lặng giải quyết vẫn nên thầm lặng giải quyết. Báo cảnh sát, mang đến danh tiếng tốt cho trường học.

      Nữ sinh kia kiểm tra túi xách rồi sau đó túi xách bị người ta phá rách ở bên trong, thể dùng được nữa. Nhìn giáo viên chủ nhiệm cầu xin như vậy, ta cũng có thể giải quyết riêng, nhưng ít nhất phải để Hoa Lê bồi thường tổn thất cho ta.

      Hoa Lê ăn cắp, ai cũng quan tâm. Dù sao cũng là phát trong tủ của , mọi người đều tận mắt nhìn thấy.

      việc chỉ đến đó, dĩ nhiên cách giải quyết rất dễ. Dùng tiền bù đắp.

      Hoa Lê thể mượn được nhiều tiền như vậy, mà cho dù có, cũng đồng ý trả. Bởi vì túi xách phải do ăn cắp, nếu như trả số tiền này đồng nghĩa với việc thừa nhận mình là kẻ trộm.

      Hoa Lê chịu bồi thường, cũng chịu nhận tội, nữ sinh kia la hét đòi báo cảnh sát.

      Giáo viên chủ nhiệm biết Hoa Lê bị oan, có thể bối cảnh trong nhà con bé tốt lắm, nếu như báo cảnh sát, làm Hoa Lê bất lợi, nên kéo Hoa Lê ra ngoài cửa chuyện.

      Sau khi nghe giáo viên chủ nhiệm xong, cuối cùng cũng hiểu quan tâm là kẻ trộm hay giả, chuyện này chắc chắn đỗ hết lên đầu .

      báo cảnh sát, giải quyết riêng, bồi thường tiền là cách giải quyết đơn giản nhất. Nếu như báo cảnh sát, trường học vì bảo về danh tiếng của mình mà vứt bỏ . Đến lúc đó, chỉ có kết cục là bị đuổi học, lưu lại vết nhơ học bạ, những trường khác nhận .

      Nhưng vấn đề là làm sao có khả năng trả 5000 tệ đây.

      Giáo viên chủ nhiệm bảo về nhà trước, tìm phụ huynh giải quyết chuyện này.

      đeo cặp sách ngơ ngơ ngác ngác về nhà, cũng dám gọi điện thoại cho ba.

      người ba 50 tệ cũng có, tiền sinh hoạt trong nhà cũng chỉ còn lại 500 tệ, tiền này còn phải dùng đến cuối tháng. đâu kiếm 5000 tệ để bồi thường đây.

      Ngồi yên ghế gỗ của căn phòng cũ nát cho thuê, đột nhiên nhớ đến La Chính Quân. Tên đó chỉ cần quỳ xuống đất liếm giày cho 5000 tệ.

      Lúc đó từ chối, còn cắn cái mạnh.

      Bây giờ nghĩ lại, nếu như quỳ, liếm, hôm nay có phải phát sinh chuyện này hay ?

      Đúng, đây chắc là La Chính Quân dở trò. chính là muốn bắt nạt , giày vò .

      Tên xấu xa này!

      Hoa Lê càng nghĩ càng tức, chần chừ chút rồi nhảy lên, hỏa khí bốc ra.

      chạy loạn đường để tìm La Chính Quân, kết quả chỗ nào cũng tìm được. Sau đó tới cái hẻm kia, tìm được .

      vẫn ở cùng Trần Thiệu Dương, nhưng lần này hai người hút thuốc, mà là bàn chuyện gì đó.

      Hoa Lê đỏ mặt xông tới, cắn răng vung mạnh tay đánh La Chính Quân. Vừa đánh vừa mắng.

      “Xấu xa! Xấu xa! Bắt nạt người quá đáng! Bắt nạt người quá đáng!”

      hung hăng đánh, nhưng đáng tiết sức lực bé, giống như khoa chân múa tay vậy. La Chính Quân xoay người né tránh, dơ tay giữ hai tay lại, quát tiếng.

      là chó dại à! Sao lại đánh người!”

      Đánh được, há miệng nhào tới cắn .

      La Chính Quân sợ đến tránh ra, đưa tay đẩy cái.

      Hoa Lê ngã mông chạm xuống đất, duỗi hai chân ra khóc lớn tiếng oa oa, bên khóc còn bên gào.

      “Cậu bắt nạt người quá đáng! Xấu xa!”

      khóc đáng thương như vậy, nước mắt nước mũi đều chảy ra, khóc đến lòng La Chính Quân đầy chua xót. Vẫy vẫy tay, nhịn được bước đến, ngồi xổm xuống nhìn chút.

      “Này, nghèo túng, sao vậy.”

      Hoa Lê lau nước mắt, xoa hai mắt đỏ chót.

      “Xấu xa! Cậu kêu người ta vu hại tôi, xấu xa!”

      “Vu hại ?” La Chính Quân hiểu gì cả.

      Trái lại Trần Thiệu Dương bên cạnh nghe hiểu, nhíu mày, lại những câu mà từ nãy đến giờ.

      Nghe xong, La Chính Quân nhảy dựng lên.

      “Cái gì. Tôi là người như vậy sao? Tôi là người như vậy sao? Này, tiểu nghèo túng, là tâm thuật bất chính ăn trộm, giờ còn vu oan người khác? đúng là mặt dày biết xấu hổ?”

      giận Hoa Lê đỗ oan cho mình, nên vừa mở miệng những lời hèn hạ.

      Trần Thiệu Dương ở bên cạnh nghe xong lắc đầu.

      Hoa Lê vừa nghe thừa nhận, lộc cộc bò lên, duỗi tay chỉ vào mũi .

      phải cậu là ai? Cậu biết xấu hổ, bắt nạt người khác. Tôi có trộm đồ, tôi có!”

      có là có sao? Hàng trăm con mắt đều nhìn thấy. nghèo túng a nghèo túng, chỉ bán sức, mà còn học được trộm. được đấy!”

      “Tôi có!” Hoa Lê gào thét.

      “Được được được, có. Vậy phải để cảnh sát đến tra chứ, dù sao thân cũng ngay thẳng sợ bóng nghiêng.” La Chính Quân buông lỏng tay, kiêu ngạo .

      đến chuyện cảnh sát, Hoa Lê nản lòng. sợ cảnh sát đến điều tra mình, chỉ sợ khi lực lượng cảnh sát tham gia, trường học lập tức đuổi .

      Thấy khóc thút tha thút thít đáp ỉu xìu, còn vẻ hung hăng kiêu ngạo vừa nãy, La Chính Quân bước đến, đẩy cái.

      “Này, nghèo túng, đừng khóc nữa. phải chỉ là 5000 tệ thôi sao, có cái gì ghê gớm đâu!”

      phải chỉ là 5000 tệ thôi sao! dễ! Hoa Lê căm hận nghĩ, lau nước mắt trừng cái.

      khóc đến sưng hết cả mí mắt, hai mắt lại bị xoa đỏ chót, lộ ra khuôn mặt trắng nỏn, gần giống như thỏ.

      Nhìn dáng vẻ vừa oan ức vừa đáng thương, La Chính Quân cảm thấy đằng sau sống lưng ngứa ngáy, cả người giống như bị điện giật, hiểu sao tự nhiên hưng phấn lên.

      hưng phấn lên lại ra những lời hèn hạ.

      nghèo túng, tôi biết có tiền, nghèo. Đừng lo, La đại gia tôi có tiền, tôi cho!”

      Lời này của lòng, vì nhìn đáng thương, nhìn đáng , nên giống như mua cà rốt cho thỏ ăn vậy.

      Hoa Lê nghĩ thầm, ? Méo miệng trừng , là khổ tâm trăm điều, khổ tâm trăm điều.

      Tiền của La Chính Quân, muốn lấy. Nhưng nếu lấy tiền của đâu lấy tiền bồi thương đây?

      đứng tại chỗ do dự quyết định, La Chính Quân nôn nóng tưởng rằng thích, nên mở miệng tiếp tục những lời hèn hạ.

      cảm thấy mắc cỡ sao? sao, cái giao dịch kia vẫn còn hiệu lực, quỳ xuống liếm giày tôi, chỉ cần cái, tôi cho 5000 tệ!”

      những lời này là trêu chọc , lấy làm niềm vui, chứ phải muốn làm như thế.

      Nhưng những lời đó rơi vào tai Hoa Lê, lại xem là . Nhìn cái, tiền La Chính Quân cũng phải dễ cầm như vậy.

      Nhưng cần số tiền đó.

      Mắt Hoa Lê đỏ, nén nước mắt, cắn môi, tiếng nào cứ như vậy phù phù tiếng, quỳ xuống đất.

      La Chính Quân còn chưa kịp hồi phục tinh thần, quỳ bò xuống, cúi đầu liếm giày .

      quỳ xuống đất cong cái mông lên, phía sau quần áo bị kéo lên, lộ ra đoạn eo . Lộ đường viền quần lót màu xanh nhạt xiết eo thon.

      La Chính Quân nhìn đường viền quần lót này, cả người run cầm cập hồi, bắn rồi.
      Last edited: 6/8/19
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :