1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không nhớ, không quên - Trừu Phong Mạc Hề (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      NHỚ QUÊN

      [​IMG]

      Tác giả: Trừu Phong Mạc Hề

      Thể loại: đại, gương vỡ lại lành, hào môn thế gia, HE

      Số chương: 70 chương

      Converter: ngocquynh520

      Editor: Lost In Love

      Lịch post: Tạm thời chưa có

      Nam chính: Đường Diệc Thiên

      Nữ chính: Hàn Niệm

      Des Bìa: Minh


      Đôi lời của editor: Mới đọc thử sơ sơ, hình như nam9 rất thâm tình phải. Còn sạch hay chắc chắn nhưng ta nghĩ chắc là sạch.(Nhỡ truyện có diễn biến khác các reader đừng ta lừa tình nhé, tin lời ta 60% được rồi.)
      Hy vọng hố mới của ta có thể mang đến niềm vui cho các bạn. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Đăng văn án chào hàng trước, khi nào beta xong truyện Đoạt vợ ta đăng truyện sau.

      Giới thiệu:

      Ai quên, ai vẫn còn nhớ.

      Các file đính kèm:

      Last edited: 16/2/16
      garan2602, qh2qa06, saoxoay9 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1.1

      Editor: Lost In Love

      Phòng đấu giá Vinh Hiên.

      Kế hoạch của mùa thu năm nay khác với thường lệ, từ ngày 23 tháng 12 đổi thành 29 tháng 12, hoàn toàn là vì để cho ngày cuối cùng ép đấu giá lên cơn sốt vượt qua 1314.

      Qua đêm 30, hội trường đấu giá chật kín người, khách quý tụ hợp. Mấy hàng chỗ ở phía trước xuất những khuôn mặt quen thuộc thường xuất báo và tin tức của thành phố J, đều là khách quý được Vinh Hiên mời đến.

      Mà Đường Diệc Thiên lại nấp ở vị trí chính giữa của ba hàng sau, tránh những trường hợp xã giao. vốn có hứng thú gì nhiều với trận đấu giá này, bất đắc dĩ nhận uỷ thác của người nên hết lòng làm việc cho người, phải thay Cố Song Thành ở nước ngoài dành lấy cặp đồ sứ đưa cho bà xã.

      Ngồi bên cạnh Đường Diệc Thiên là họ Cố Nhất Minh cũng đến vì bà xã... lần đấu giá này có tác phẩm nghệ thuật cực kỳ hoàn mỹ của bà xã của ta! ta muốn vào ngày đặc biệt hôm ngay mua bức tranh kia về, cho bà xã làm quà suốt đời!

      Đường Diệc Thiên lười phản ứng lại với tên nô lệ của vợ này, ngoài là nô lệ cho vợ còn là thành viên tích cực, chào hỏi mọi người ở khắp nơi. Khuôn mặt của càng ngày càng mất kiên nhẫn, tầm mắt của các nữ ngôi sao và những người phụ nữ xinh đẹp ở hội trường càng ngày càng dính lấy .

      Thẩm gia đại tiểu thư Thẩm Du bởi vì có quan hệ với Cố Nhất Minh nên ngồi bên khác với Đường Diệc Thiên, gần quan được ban lộc, ta liên tiếp bày tỏ với chàng trẻ tuổi đẹp trai này.

      Nhưng tầm mắt của Đường Diệc Thiên nhìn thẳng, ngay cả liếc cũng liếc nhìn ta cái.

      Lúc nâng tay lên xem đồng hồ lần nữa, tầm mắt của Thầm Du nhìn chằm chằm vào chiếc Royal Oak cổ tay , đây là kiểu cũ của năm năm trước.

      Trong mắt ta lóe lên chút phức tạp, giọng vẫn nhàng hề gợn sóng, rất tự nhiên tiếp lời: "Đúng rồi, nghe thời điểm cuối cùng của tối nay thêm vào cuộc đấu giá đồng hồ châu báu nổi tiếng, hay là đổi chiếc ?" ta nín thở đưa tay ra, móng tay màu tím tao nhã làm nổi bật ngón tay như cây hành của ta, khẽ gõ lên đồng hồ của : "Cái này, hợp với ."

      ta rút tay, nâng tầm mắt lên...nếu Đường Diệc Thiên biết điều, lúc này nên theo ngón tay của ta nhìn lại, sau đó đụng vào ta như nước trong đôi mắt. (Tác giả này có cách miêu tả độc đáo)

      Nhưng khuôn mặt của Đường Diệc Thiên chút dao động, càng đừng đến việc liếc mắt nhìn ta. Cổ tay lật chuyển nhét mặt đồng hồ màu đen nằm nghiêng vào trong tay áo, dây đồng hồ dán sát vào động mạch ở cổ tay .

      Hoàn toàn gạt Thẩm đại tiểu thư qua bên!

      Thẩm Du nhất thời vô cùng xấu hổ, nhưng nét mặt của Đường Diệc Thiên rất bình tĩnh, vẫn xem ta như khí.

      Cố Nhất Minh ở bên cạnh nhín chút thời gian ghé qua khẽ : "Này, dù sao Thẩm Du cũng là họ hàng thân thích với người nhà họ Cố, cậu đừng làm mất mặt quá..."

      Thẩm Du là họ hàng bên ba của Cố Nhất Minh, Đường Diệc Thiên là cháu trai bên nhà mẹ đẻ của Cố Nhất Minh, danh nghĩa hai người đều có liên quan đến nhà họ Cố.

      Đường Diệc Thiên bình thản hỏi: "À. Tháng trước tài chính của Thẩm thị xảy ra vấn đề, sao giúp đỡ họ hàng tay, lại kêu tới tìm tôi."

      "Làm ơn ! Lâm Trăn nhà tôi mà biết tôi giúp ấy, chặt chân tôi mới là lạ!" Cố Nhất Minh hùng hồn phản bác: "Cậu lại có vợ!"

      Vừa dứt lời Cố Nhất Minh hận đến muốn ăn luôn câu cuối cùng đó, nhưng đôi mắt của Đường Diệc Thiên lạnh xuống, lưỡi trượt hung ác xẹt qua mặt Cố đại thiếu gia, ta đau đến nhịn được đưa hai tay ôm mặt hít khí.

      Mà bức tranh của Cố phu nhân Lâm Trăn cũng ở lúc ta đưa tay lên ôm mặt bị người khác chụp mất, tiếng búa cuối cùng rơi xuống, Cố Nhất Minh vừa quay đầu lại, nhất thời cảm thấy chân giống như còn đảm bảo nữa.
      linhdiep17, Phong nguyet, hoadaoanh5 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1.2

      Editor: Lost In Love

      Nô lệ của vợ tìm người chụp mất bức tranh của Lâm Trăn, Đường Diệc Thiên đợi thêm nửa tiếng, cuối cùng món đấu giá mà Cố Song Thành quan tâm cũng lên sàn.

      Cả đêm Đường Diệc Thiên đều có giơ tay, dáng vẻ hùng hổ lúc này làm toàn hội trường phải né ... cần thiết giành đồ với người đứng đầu công ty bậc nhất của thành phố J.

      Đường Diệc Thiên đánh nhanh thắng nhanh, xác nhận giấy tờ sau ba búa phòng đấu giá đưa tới.

      xem giấy tờ xác nhận, sang năm tiệm trang sức nổi tiếng lại ra nhiều kiểu mới.

      Mấy chiếc đồng hồ nổi tiếng đấu giá đầu tiên, ngoại trừ đắt đến giật mình có gì đáng xem, Đường Diệc Thiên liếc mắt qua rồi lập tức thu hồi, rút bút máy từ trong túi bên trái của áo khoác ra, hạ bút rồng bay phương múa.

      Lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng la của những người phụ nữ ở khắp hội trường, ngay cả giọng của người đấu giá cũng vô cùng kích động: "Món này tên là..."Tưởng Niệm", ba cánh hoa khảm kim cương tạo thành hình hoa hồng nặng đến 21. 56 carat tên là "Giọt lệ tưởng niệm", kim cương màu hồng phấn, viên kim cương màu hồng này vô cùng tinh khiết với độ sạch VVS2, thuộc dòng kim cương có tì vết cực kỳ , cấp độ vật phẩm là 2A, cho thấy hết sức hiếm có. Viên kim cương này vào năm 2009 được phòng đấu giá ở Thuỵ Sĩ bán ra, biết ai mua vào và sau đó chế thành xâu chuỗi Hoa Hồ Điệp đa dạng này.

      "Đường tiên sinh, ngài vẫn chưa ký tên của mình." Mới vừa rồi còn kiêu ngạo với mọi người nhưng bây giờ lại sững sờ mất hồn, nhân viên làm việc nhịn được lên tiếng nhắc nhở

      Đường Diệc Thiên hoàn hồn, ngón tay siết chặt, cuối cùng nặng nề hạ xuống chữ "Thiên", trang giấy lem ra chút mực đen.

      ngẩng đầu nhìn lên sân khấu.

      Kim cương màu hồng dưới ánh đèn sáng chói, đẹp giống như cảnh trong mơ.

      đúng, cảnh trong mơ cũng thể đẹp như vậy.

      Là tưởng niệm.

      Búa thứ nhất còn chưa hạ xuống, Đường Diệc Thiên giơ tay lên.

      "Xin lỗi." Giọng của cũng cao, nhưng toàn hội trường đều im lặng trở lại, giọng của sâu lắng giống như bầu trời đêm mùa đông, trong bóng đêm vô tận chứa chút nghi ngờ: "Bất luận đêm nay kêu giá cao bao nhiêu, tôi cũng ra giá cao hơn 10%."

      Toàn hội trường náo loạn!

      Thẩm đại tiểu thư bên cạnh hồi hộp đứng lên... ta nhìn thấy xâu chuỗi kia bắt đầu hoảng sợ. Tuy mấy năm nay ta chưa bao giờ che giấu chuyện có thiện cảm và theo đuổi người đàn ông này, nhưng phần lớn thời gian ta đều mang cho mình dáng vẻ kiêu ngạo của thiên kim tiểu thư, tuỳ tiện để bản thân làm ra hành động thất lễ.

      Nhưng tối nay, ta có cách nào duy trì được.

      chỉ có ta, ngay cả Cố Nhất Minh mua tranh trở về cũng vô cùng ngạc nhiên.

      Hàn Niệm... trở về?

      Ba tiếng búa hạ xuống, Đường Diệc Thiên lập tức xuyên qua đám người lên sân khấu, gần như đoạt lấy giấy xác nhận, lạnh giọng : "Bây giờ tôi trả tiền ngay, nên tôi muốn lập tức tiến ngày giao dịch."

      Thẩm Du cắn môi dưới trắng bệch, cắn chặt răng cầm túi xách đuổi theo bước chân của . Bất luận thế nào, trưởng bối của nhà họ Đường bây giờ chỉ còn của Đường Diệc Thiên Đường Lỵ, mà ta là cháu dâu đời tiếp theo được Đường Lỵ chấp nhận, vậy là đủ rồi.

      tay túm lấy tay áo của , tay khác những ngón tay thon dài siết chặt vào lòng bàn tay, giọng của Thẩm Du cách nào kiềm chế được mà hơi run rẩy: "Đường Diệc Thiên, có tôn nghiêm đúng ! Lúc trước là ta vứt bỏ , hôm nay cũng là ta mang xâu chuỗi bán , vẫn còn vội vàng thăm dò tin tức của ta sao?"

      "Buông tay." Đường Diệc Thiên muốn nhiều lời với ta.

      Nhưng Thẩm Du chỉ buông tay, ngược lại còn túm chặt hơn: " đừng quên ba của ta hại chết ba như thế nào!" Câu cuối cùng của ta gần như mất khống chế, giọng nữ sắc bén dẫn đến chú ý của cả hội trường.

      Rốt cuộc Đường Diệc Thiên cũng nhìn ta cái.

      Chán ghét. Trong mắt chỉ viết hai chữ này.

      Thẩm Du bất lực buông tay ra, nhìn xa, cuối cùng ta cũng nhịn được, hai tay ôm mặt khóc tại chỗ.
      ------
      Phong nguyet, thư hồ, lovenovel5 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1.3

      Editor: Lost In Love

      Sải bước qua hành lang phía sau sân khấu, nhân viên làm việc cũng đuổi kịp . qua hành lang dài, đứng trước cửa phòng khách quý, Đường Diệc Thiên hít sâu vào hơi.

      Giây phút đẩy cánh cửa ra, vô thức cắn chặt răng.

      Thực ra Đường Diệc Thiên nằm mơ rất nhiều trường hợp gặp lại Hàn Niệm: Phần lớn là lúc bọn họ gặp gỡ ở con đường kia, hoặc là trong sân thể dục, hoặc là địa điểm bọn họ kết hôn...Đều là đuổi theo , chạy đằng trước , chạy xa từng chút, rồi biến mất thấy nữa.

      chưa bao giờ nghĩ tới là gặp lại như vậy: Hàn Niệm ở trước mặt , chút né tránh nghênh đón ánh mắt của , bình tĩnh đến đáng sợ nhìn , đáy mắt chút gợn sóng.

      mặc chiếc áo khoác lông cừu màu đỏ, mái tóc dài màu đen xõa vai, ngồi sau sân khấu đấu giá, Hàn Niệm cúi đầu, tay đút trong túi áo, tay đặt ly Hồng Trà màu trắng, khuôn mặt Đường Diệc Thiên mờ mịt trông như nằm mơ.

      Tiếng đồng hồ cũ mạ vàng rơi xuống đất vang lên, ánh mắt nhìn , có chút ngạc nhiên. Giống như mấy năm nay chỉ là giấc mơ, tất cả đều vẫn như lúc trước.

      qua, lấy hết tu vi của mấy năm nay khiến cho bản thân duy trì bình tĩnh.

      Nhưng Hàn Niệm lại nở nụ cười, cười với : " đừng xúc động như vậy...biết đâu em đến giết đấy."

      đưa tay lấy ví tiền trong túi áo khoác bên trái ra, rút ra tấm thẻ đưa cho người nhân viên đuổi theo, cười nhạt. Mặc dù mấy năm nay rất ít khi nở nụ cười, nhưng cười lên vẫn là dáng vẻ quen thuộc trước kia, giống như có thể có kinh nghiệm giữ bình tĩnh mấy năm nay, càng có thể vững như Thái Sơn.

      Hàn Niệm có chút lúng túng, để ly trà trong tay xuống, đứng dậy đến gần : "Đường tiên sinh có tiện đưa em về dùm ?"

      "Có thể." Đôi mắt đen như mực của sâu thấy đáy, bắt được chút dao động.

      Đêm giao thừa có ý nghĩa đặc biệt khiến cho lúc nửa đêm của cả thành phố vẫn vô cùng ồn ào và náo nhiệt, đèn neon nhiều màu từ từ chảy xuôi theo thân xe màu đen, giống như những ngôi sao rực rỡ trong bầu trời đêm.

      "Ơ, thành phố J thay đổi nhiều quá..." Hàn Niệm áp sát lên cửa kính xe, nhìn đường phố có chút quen thuộc lại có chút xa lạ lẩm bẩm tự .

      Đường Diệc Thiên ngồi bên cạnh , cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.

      "Em..." Giọng của rất bình tĩnh: "Trở về mình?"

      Hàn Niệm lắc đầu: "."

      quay sang nhìn , cười : "Em trở về với Hạ Đông Ngôn."

      Hạ Đông Ngôn, cái tên này đột nhiên khiến cho đôi mắt của Đường Diệc Thiên trở nên hung ác hơn.

      "Chỉ có hai người các người?" qua loa hỏi thêm câu.

      " nghĩ còn ai nữa?" Hàn Niệm nâng tay vén những sợi tóc dài rủ xuống ra sau tai, dời mắt , lại nhìn ra ngoài cửa sổ, xe chạy con đường của Bắc Kinh, nơi đó có dãy lầu chung cư dành cho cán bộ sĩ quan cao cấp, từng là nơi Hàn Niệm lớn lên.

      "Em sống ở đâu?"

      "Chỗ của Hạ Đông Ngôn." cười rất vui vẻ, giống như đùa giỡn: "Chẳng lẽ nghĩ tôi ở nhà ?"

      cười lạnh, gò má lạnh lùng phản chiếu kính cửa sổ xe, Hàn Niệm đưa ngón tay, làm động tác ngoáy mũi trước kính, bản thân vui vẻ cười khanh khách.

      Đường Diệc Thiên hơi liếc mắt, từ lúc nào trở nên thích cười như vậy?
      Phong nguyet, thư hồ, lovenovel5 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2.1

      Editor: Lost In Love

      Hạ Đông Ngôn đặt phòng cho Hàn Niệm ở đường Trung Sơn, hai bên đường có hai hàng cây ngô đồng cao ngất, cho dù mùa đông lá cây tàn, nhưng nhánh cây vẫn đan xen vào nhau rậm rạp, dưới ánh đèn đường màu ấm có tấm bảng hiệu lớn.

      Hàn Niệm mở cửa xuống xe, gió bắc giống như kim châm đâm vào da, ngứa ran lành lạnh. nhanh chóng khoác áo khoác lên, cười yếu ớt với : "Cảm ơn mua xâu chuỗi, em cần phải lo có tiền để sống nữa."

      "Nó vốn là của tôi." Đường Diệc Thiên đứng trước mặt , dưới ánh đèn là hình ảnh con đường rộng lớn, nhìn thấy điểm cuối.

      Hàn Niệm phản bác lại , chỉ nháy hai mắt tạm biệt: "Em về trước đây." xong và hai bước rồi dừng lại: "Sau này em có thời gian, có thể gặp mặt." Dứt lời lên tầng cao nhất của khu nhà.

      Đường Diệc Thiên vẫn đứng ở cổng, nhìn vào thang máy, hồi lâu sau đó, đèn ở căn phòng phía nam của tầng mười bảy sáng đèn lên, mới xoay người quay về trong xe.

      Vào phòng giăng đầy hơi ấm, tay bởi vì căng thẳng mà luôn nắm chặt của Hàn Niệm mới thả lỏng ra. Ba năm gặp, làm sao tim có thể như nước lặng, sóng nước chẳng xao.

      Người giúp việc họ Dương nghe thấy tiếng cởi áo khoác từ trong phòng ra: " trễ, cho ly sữa nóng được ?"

      " cần, Diệu Linh ngủ rồi sao?" Hàn Niệm tự rót ly nước ấm rồi nâng tay uống hớp.

      "Hạ tiên sinh kể chuyện cho thằng bé nghe, hai người đều ngủ." Chị Dương xong nhàng mở cửa phòng, Hàn Niệm ghé đầu vào nhìn, chiếc giường hoạt hoạ có hai người lớn nằm, hề có cảm giác thoải mái.

      Hàn Niệm bĩu môi, ra hiệu cho chị Dương đóng cửa lại. Chị Dương nhịn được câu: "Hạ tiên sinh đúng là người đàn tốt và có lòng nhẫn nại."

      cười cười: "Đàn ông tốt và có lòng nhẫn nại cũng chỉ có mình ấy. Em ngủ, chị cũng nghỉ ngơi sớm ."

      * * * *

      Khó có được ngày đông ấm áp, tuy Hàn Niệm ngủ trễ, nhưng sáng sớm dậy. biết từ lúc nào, người trước kia thích ngủ nướng, bây giờ cần đồng hồ báo thức mà tự mình cũng có thể dậy.

      Sau khi dậy sớm theo thói quen bắt đầu làm bữa sáng mình thích, vo gạo, nhanh chậm hầm nồi cháo trắng, sau khi ran hai cái trứng, Diệu Linh ba tuổi mới rời giường. Phía sau thằng bé là Hạ Đông Ngôn còn mặc đồ ngủ, vừa ra cửa liền hắt hơi cái.

      Hàn Niệm nấu cháo cho Diệu Linh, bỏ thêm chà bông, lại thêm phần trứng ốp lết, sau đó hai mẹ con ngồi bên cạnh nhau bắt đầu im lặng ăn. Hạ Đông Ngôn la to: " có lương tâm! ngủ cùng con trai em cả đêm! Vậy mà em làm đồ ăn sáng cho !"

      Hàn Niệm mỉm cười sờ đầu Diệu Linh, ân cần dạy bảo thằng bé, =Diệu Linh, con phải biết lễ phép."

      Tiểu Diệu Linh vô cùng ngoan ngoãn gật đầu, lễ phép buông muỗng xuống, ngẩng đầu nhìn Hạ Đông Ngôn và nghiêm túc , "Cảm ơn chú Hạ ngủ cùng!"

      "Khụ khụ khụ..." Hạ Đông Ngôn lập tức bị mất mặt, kiêu ngạo xoay người muốn , "Vong ân phụ nghĩa! Trọng sắc khinh bạn! Qua cầu rút ván!"

      Hàn Niệm dùng đũa đâm vào trứng ốp lết, chất lỏng màu vàng của trứng chảy ra hoà vào nước tương màu nâu, ăn nửa, sau đó gọi Hạ Đông Ngôn muốn sập cửa ra ngoài lại, " hỏi em tình hình của hôm qua sao?"

      Câu đầu tiên khiến dừng bước và quay trở về, tỏ vẻ khinh thường hỏi, "Hôm qua các người thế nào?"

      Hàn Niệm đáp lại bằng nét mặt " muốn biết tại sao em phải ", khiến Hạ Đông Ngôn thể thành thừa nhận, "Được rồi, miễn cưỡng muốn biết người phụ nữ của và chồng trước của ấy thế nào rồi?"

      "Hay đương nhiệm được ?" Hàn Niệm gắp nửa trứng còn lại lên nhưng ăn vội, nhíu mày hỏi lại , "Hơn nữa, em là người phụ nữ của khi nào?"

      "Trời ạ! dẫn em bỏ trốn, vì em mà vứt bỏ gia đình, vậy mà em lại những lời này!" Ngày đầu tiên của năm mới, Hạ Đông Ngôn bị tàn nhẫn đâm hai dao.

      Hàn Niệm để ý tới nữa, hối thúc Diệu Linh ăn xong trứng ốp lết, sau đó ăn xong chén cháo nóng của mình, đặt đũa xuống với , "Cháo trắng vẫn còn, muốn ăn ?"

      Hạ Đông Ngôn rối rắm lúc, quay mặt vào bép, "Ăn! Sao lại ăn! uống ngu sao mà Uống....uố...ng! Uống ngu mới Uống....uố...ng!"

      Tiểu Diệu Linh chuyển động đôi mắt, học vẹt lời của chú Hạ, sau đó nhìn mẹ để lấy khen ngợi, Hàn Niệm cưng chiều điểm vào cái mũi của nó: "Đừng học thói xấu..."
      Phong nguyet, hoadaoanh, sanone21124 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :