1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Không kịp nói yêu em! - Phỉ Ngã Tư Tồn ( 32c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      [​IMG]
      Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
      Dịch giả : Keichan (Huyền Trang)
      Công ty phát hành: Công ty Cổ phần Sách và Truyền Thông Quảng Văn
      Nhà xuất bản: Văn Học – Quảng Văn
      Trọng lượng vận chuyển: 450 grams
      Số trang: 432
      Khổ sách: 13.5 x 20.5 cm
      Ngày xuất bản: 10 – 9 – 2012
      Giá bìa: 99.000 VNĐ

      Tóm tắt nội dung:

      Kịp Em là câu chuyện cảm động về mối tình đầy ngang trái giữa Tĩnh Uyển và Mộ Dung Phong. Giữa giang sơn và người đẹp, người hùng luôn phải chọn . Lựa chọn đó đem lại hạnh phúc hay đau khổ cho Tĩnh Uyển và Mộ Dung Phong?

      chuyến tàu trở về nhà, Doãn Tĩnh Uyển gặp gỡ và giúp đỡ Mộ Dung Phong. Phút tạm biệt, để lại cho chiếc đồng hồ vàng khắc hai chữ “Bái Lâm”, và duyên phận của hai người cũng bắt đầu từ đó.

      Hứa Kiến Chương – người bạn thanh mai trúc mã và cũng là chồng chưa cưới của Doãn Tĩnh Uyển bị Thừa Quân bắt xử, khép vào tội chết do buôn hàng cấm, mà Mộ Dung Phong chính là Cậu Sáu Mộ Dung – đại soái của Thừa Quân, Tĩnh Uyển mình vượt đường xa xôi, nắm giữ hy vọng mong manh tìm đến nhờ Mộ Dung Phong giữ lại mạng sống cho Hứa Kiến Chương… Hai người trùng phùng ở đây, rồi lại ly biệt.

      Hôn lễ của Tĩnh Uyển và Kiến Chương sắp diễn ra, Mộ Dung Phong vượt địch tuyến, bất chấp nguy hiểm để đến gặp Tĩnh Uyển, để cho biết rằng thực : “ điên rồi mới thích em đến thế”. Họ gặp gỡ tạm thời, sau đó lại chia xa.

      Trái tim chiến thắng lý trí, trước hôn lễ, Tĩnh Uyển trốn nhà ra , cùng với chiếc đồng hồ vàng khắc tên Bái Lâm, vượt đường sá xa xôi, bom đạn thời chiến, trèo đèo lội suối, chỉ để được gặp Mộ Dung Phong, chỉ muốn ở bên Mộ Dung Phong. Và họ được bên nhau như thế.

      Nhưng rồi, “quốc gia vạn dặm, quan sơn như tuyết, loạn thế kinh mộng, nửa đời phồn hoa”, giữa giang sơn và người đẹp, người hùng luôn phải chọn .

      Là Tĩnh Uyển hay là thiên hạ đại cục?

      Là tình hay là lý tưởng?

      Lựa chọn đó đem lại hạnh phúc hay đau khổ cho Tĩnh Uyển và Mộ Dung Phong?


    2. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Lời dẫn
      Tàu hỏa rít lên tiếng còi hơi kéo dài, trong tiếng vang ầm ầm, đoàn tàu chầm chậm vào ga Vĩnh Tân, hơi nước trắng nhạt phả ra trong gió lạnh, hành khách trong toa hơi nhốn nháo, bởi vì cửa toa được mở ra tức như bình thường. Vĩnh Tân xưa nay là thành phố quân quan trọng, đại bản doanh phía Nam của Thừa Quân được đóng tại đây, lúc này lính gác dày đặc sân ga, trước tình hình căng thẳng, vẫn xem như là chuyện thường, chỉ vác súng đứng nghiêm chỉnh như thế, tự nhiên khiến người ta cảm thấy hoảng sợ.


      Cửa toa cuối cùng cũng mở ra, nhưng cho mọi người lại, vệ binh vác súng vai canh gác ở từng cửa toa tàu, những người trong toa kìm được nhìn những người đó với ánh mắt sợ hãi, khác với họ, đám lính gác mặc bộ quân phục màu xanh thẫm đinh thúc ngựa ủng sáng loáng, lưỡi lê khẩu súng trong tay phát ra ánh sáng trắng lóa. Họ canh phòng toa tàu cách lãnh đạm mà lặng lẽ, trong lòng Thập Thúy run lên, biết đó là cảnh vệ của Thừa Quân – Đáng lý ra họ ở trong thành phố Vĩnh Tân này, biết là xảy ra chuyện gì nữa?


      Người đầu là người đàn ông mặc thường phục, chậm rãi từ đầu toa bước tới, ánh mắt lướt qua tất cả những trẻ, khí dường như ngừng lại, Thập Thúy nhìn vào ánh mắt ánh ta, kìm được run lên, ta thẳng đến, giọng tuy rất khách sáo, nhưng trong lời lại lộ ra độc đoán cần nghi ngờ: “Tiểu thư phiền với chúng tôi chuyến.”


      Thập Thúy biết có chuyện gì, khuôn mặt tái nhợt , Hà Gia Chỉ kêu lên: “Mấy người làm gì vậy?” Khẩu khí người đó vẫn lạnh lùng, thèm đếm xỉa đến tới , chỉ nhìn Thập Thúy: “ Phiền với chúng tôi lát”. Dù Thập Thúy quen nhìn Thừa Quân nhưng trong lòng cũng lo lắng yên. Gia Chỉ bước lên trước bước, cao giọng chất vấn: “Mấy người có còn coi vương pháp ra gì hả? Ở đâu ra cái việc bắt người ngang nhiên giữa ban ngày ban mặt thế này chứ?” Người đó được cảnh cáo được thô lỗ, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng chỉ gượng cười, : “Vương pháp đương nhiên là có, đây là cơ mật quân , nếu biết điều, tôi cho biết thế nào là vương pháp”. ta nghiêng đầu về phía sau, những tên cảnh vệ phía sau liền kéo súng mở chốt an toàn, ngắm thẳng vào hai người, những người trong toa tàu đều sợ đến mức im như thóc, Thập Thúy vội vàng đáp: “Tôi với các ”. Gia Chỉ vẫn còn muốn ấn ấn vào tay , ra hiệu đừng tranh cãi nữa, Gia Chỉ biết Thập Thủy có quan hệ với người trong Thừa Quân, cho nên sợ. May mà mấy người đó cũng còn lịch , hề xô đẩy, cũng chửi mắng, chỉ là trước nòng súng đen kịt ấy, ai dám phản kháng.


      Trong sân ga có mấy chiếc xe đơi sẵn, lúc này Thập Thủy mới phát ra còn có sáu, bảy trẻ khác cũng bị ép xuống tàu giống như mình, tuổi tác đều sàn sàn, họ biết vận mệnh nào đợi mình, tròn mắt sợ hãi nhìn tên lính gác giương súng ấy.


      Thập Thúy và ba trẻ khác bị lệnh cho lên chiếc xe phía sau, chiếc xe chạy ra khỏi nhà ga, tim đập thình thịch, những con đường trong thành phố Vĩnh Tân vẫn rất phồn hoa, nhưng vì Thừa Quân và Dĩnh Quân liên tục giao chiến, giữa phố cũng bố trí trạm gác, chỉ là lúc này phòng bị nghiêm ngặt hơn bình thường, nhìn thấy ngồi đối diện, ánh mắt mơ hồ nhìn ra ngoài, hai tay nắm chặt lấy nhau, bàn tay trắng nõn mềm mại đó, có thể nhìn thấy ràng những mạch máu bé. Tuy cảm thấy hơi bất an, nhưng thấy ấy hoảng sợ tuyệt vọng như thế, kìm được nhàng an ủi: “Yên tâm, chắc có việc gì đâu”. ra giống như tự an ủi bản thân hơn.


      Khóe miệng đó hơi run run lên, tựa như mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy chất chứa hoảng hốt vô bờ bến. Chiếc xe lâu liền rẽ vào cái sân vườn, cạnh cổng có trạm gác như thường lệ, cảnh vệ vừa nhìn thấy xe lập tức dựng thẳng súng hành lễ. Thập Thúy nhìn chiếc xe vào cổng lớn, hai bên đường là những cây gỗ cao lớn, dưới bầu trời xanh thẳm quang đãng của ngày đông, đường vân của những cây đó ràng như vết rạn nứt tảng băng, ánh nắng chiếu vào nhưng chút ấm áp.


      Chiếc xe dừng lại, tất cả bọn họ bị đưa vào tòa nhà. Đó là tòa nhà theo phong cách phương Tây, vào từ phía cửa ngách, căn phòng được bài trí theo phong cách phương Tây đơn giản mà thời thượng, ghế sofa màu xanh đen, bàn thậm chí còn đặt bình hoa cúc cắt cành, ống dẫn khí ấm tỏa ra mùi hương nhè . Người đưa họ vào tuy mặc quân phục, nhưng chuyện lại rất khách sáo: “Xin các tiểu thư đợi ở đây lát”. ta dung từ “xin”, lo lắng yên trong lòng họ dần dần dịu lại, người đó xong liền ra ngoài, chỉ còn lại bảy, tám người bọn họ ở trong phòng đứng nhìn nhau.


      Cửa phòng lần nữa được mở ra, lần này lại là người hầu , bưng khay trà và rót trà cho mọi người, nhưng ai dám uống, chỉ cầm tách trà đứng đó, vẫn nhìn nhau sợ hãi, giống như đàn cừu non đợi bị giết mổ. Giữa căn phòng ấm áp, chỉ lát sau, huyết mạch tê dại đều như được sống lại. Thập Thúy cầm chiếc tách thủy tinh đó, tay chân ấm trở lại, vừa quay mặt liền thấy lúc nãy ngồi đối diện xe với , yếu ớt ngồi tựa ở góc tường, cơ thể run lên. Trong lòng Thập Thúy thấy đáng thương, lại gần nhìn thấy mặt ấy đầm đìa mồ hôi, kìm được hỏi: “ sao thế?”.


      đó chỉ lắc đầu, gì. Thập Thúy thấy ấy loạng choạng như sắp ngã, vội vàng đỡ ấy ngồi lên ghế sofa, những ngươi còn lại cũng chú ý đến họ, chỉ mở to đôi mắt sợ hãi nhìn. Thập Thúy thấy lòng bàn tay ấy toàn là mồ hôi lạnh nhơm nhớp, kìm được hỏi: “Có phải là ốm rồi đúng ?”.


      đó vẫn lắc đầu, Thập Thúy thấy sắc mặt ấy tái nhợt, đôi môi khô nẻ, chỉ yếu ớt nắm chặt túi xách trong tay, bàn tay run lên. vốn là y tá, thấy ấy yếu ớt như vậy, Thập Thúy kìm được cởi áo khoác của mình ra, khoác lên cho ấy, đó mới khẽ : “Cảm ơn”. Cuối cùng bàn tay cũng còn sức, chiếc túi xách rơi xuống. Thập Thúy vội vàng nhặt lên, hỏi ấy: “ tên gì?”. Khóe miệng ấy hơi run rẩy lát, : “ Tôi họ Doãn”. Thập Thúy đáp: “Tôi tên là Nghiêm Thập Thúy”. đó lại run lên chút, chính vào lúc đó bỗng nhiên nghe thấy ngoài hành lang truyến đến tiếng giày da nện xuống mặt đất, ràng là có người về phía này, người trong phòng vô cùng sợ hãi tròn mắt nhìn về phía hai cánh cửa.


      Tim Thập Thúy cũng nảy lên, cánh cửa cuối cùng được mở ra, chàng trai nho nhã thanh tú vào, tuy nhiên thường phục, nhưng ánh mắt lại sắc lẹm. Thập Thúy run lên bần bật, chỉ thấy ánh mắt ta lướt qua khuôn mặt của từng người, cuối cùng dừng lại người Doãn tiểu thư đó, nơi đáy mắt thấp thoáng nụ cười, lời cũng lộ ra khách khí và ôn hòa: “Doãn tiểu thư, cuối cùng đón được rồi – mời theo tôi”.



      Doãn tiểu thư đó dường như muốn đứng dậy, ấy nhúc nhích, lại giống như còn chút sức lực nào nữa. Thập Thúy cũng dám lên phía trước đỡ ấy, ấy yếu ớt, bé giống như bông hoa cúc tàn, thở gấp mà có sức, chỉ nắm chặt lấy tấm ren phủ tay vịn của ghế sofa, dường như ở đó tập trung toàn bộ sức lực, cơ thể hơi run lên. Vào lúc đó, hành lang lại truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, đám người vây lấy người, người cầm đầu mặc quân phục, chỉ là đội mũ, mái tóc dày đen nhánh, tôn lên khuôn mặt tuấn tú với khí khái hùng, tuổi chỉ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám, giữa đôi lông mày toát lên khí chất lạnh lùng. Người phía trước nhìn thấy ta vào, gọi tiếng: “Cậu Sáu!” (*)


      (*) Về cách gọi Mộ Dung Phong giữa tiểu thuyết và phim truyền hình có khác biệt. Trong bản phim truyền hình, Mộ Dung Phong được gọi là “Tư thiếu”/Cậu Tư, còn trong tiểu thuyết là “Lục thiếu”/ Cậu Sáu.


      Đầu Thập Thúy ù , hoàn toàn hề nghĩ rằng lại có thể gặp được Mộ Dung Phong, bởi vì trong chính tỉnh phía Bắc này, ai biết Cậu Sáu Mộ Dung Phong danh tiếng hiển hách này, từ lúc Mộ Dung Thần qua đời, chính ta là người đảm nhận chức vụ Đốc quân Thừa Châu, thực tế trở thành thống soái Thừa quân, chẳng trách trong thành phố Vĩnh Tân lại canh gác như vậy, hóa ra ta chuyển từ hành dinh Đốc quân Thừa Châu sang đại bản doanh phía Nam, Mộ Dung Phong lại nhìn chằm chằm vào Doãn tiểu thư ngồi thu mình ở góc sofa, lát sau mới nặng nề thốt ra từng chữ : “Doãn Tĩnh Uyển”. Doãn Tĩnh Uyển cúi gằm mặt thu mình trong nơi sâu nhất của chiếc sofa đó, vờ như nghe thấy. Khóe miệng ta hơi chùng xuống, bỗng nhiên ta lên phía trước kéo dậy, vốn yếu ớt, bẫng như người giấy, bất lực nhìn , trong ánh mắt mơ hồ chỉ có vầng sáng màu vàng phát ra từ chiếc quân hàm lạnh lẽo bóng loáng áo , giọng của như sấm mùa hè, ầm ầm dội đến: “ cho tôi biết…”. Toàn thân ta như toát ra lạnh lẽo, người trong phòng đều nhìn vô cùng sợ hãi, dáng vẻ đó của tựa như dã thú trong cảnh khốn cùng, ánh mắt dường như bắn ra lửa: “ làm gì đứa bé rồi hả?”.


      thở gấp gáp mà yếu ớt, bởi vì tay nắm chặt đến nỗi thở nổi, người bên cạnh lo lắng gọi: “Cậu Sáu!”. Mộ Dung Phong bất ngờ quay đầu lại: “Chết tiệt, câm miệng lại hết cho tôi!”. Người đó là Hà Tự An, người thân cận nhất của Mộ Dung Phong, biết tính cách người chủ này của mình, nghe vậy liền im lặng thêm gì nữa, Mộ Dung Phong lại hung hãn nhìn Doãn Tĩnh Uyển: “Mau !”.


      Doãn Tịnh Uyển yếu ớt như làn khói mỏng manh, chỉ hà hơi là có thể tan biến, lại cười, nụ cười nhàng gương mặt, khuôn mặt tái nhợt yếu đuối đó, dường như nở đóa hoa, rất , nhưng từng từ lại giống như là sấm chớp: “ vĩnh viên cũng đừng có mơ mộng hão huyền nữa”. tím mặt tức giận, gân xanh trán nổi lên, trong mắt ngoài phẫn nộ thể khống chế còn dần dần lộ ra tuyệt vọng, bàn tay nắm lấy cổ bất giác thu lại, hít thở trở lại, nụ cười mặt lại rạng rỡ hơn, cho đến lúc cười “khì khì” thành tiếng. Thập Thúy chỉ cảm thấy tình cảnh này vừa kỳ lạ vừa đáng sợ, cơ thể Mộ Dung Phong vẫn hơi run run, trong ánh mắt chỉ có tuyệt vọng như sắp chết, bỗng nhiên nới tay, Doãn Tĩnh Uyển vốn yếu đuối đến cực điểm loạng choạng dựa vào thành ghế sofa vẫn đứng vững, ta bỗng nhiên tát mạnh cái, “bốp” tiếng rất vang, giống như con rối có sức lực, mềm ngã xuống nền nhà, nằm đó động đậy, Mộ Dung Phong điên lên như tuyệt vọng, thu tay về lấy ra khẩu súng ở thắt lưng lên đạn “lạch cạch” tiếng, ngắm thẳng vào đầu .


      Người đứng bên cạnh thấy tình thế gay go, vội vàng khuyên ngăn : “Cậu Sáu, Doãn tiểu thư tỉnh lại hỏi ràng rồi xử lý sau cũng chưa muộn, xin Cậu Sáu suy nghĩ lại”. Ngón tay giữa Mộ Dung Phong đặt cò súng, chỉ hơi hơi run lên. Mái tóc dài của rối tung xõa ra nền nhà, giống như là đám mây bị gió thổi tan , nằm đó, giống như chết, chút sinh khí. nghĩ đến đôi mắt lúc nãy của , cũng giống như chết rồi, còn ánh sáng linh động nữa, có chăng chỉ là tuyệt vọng như vực sâu đáy, tuyệt vọng lạnh lẽo mà thản nhiên, lúc nhìn thấy , giống như là mờ mờ hư vô, như chưa từng tồn tại. lạnh lẽo hư vô ấy khiến người ta phát điên, tàn nhẫn như thế – biết đâm nhát chí mạng mới có hiệu quả như thế. Trong lồng ngực dường như có con dao sắc nhọn chầm chậm khoét vào, máu nóng chảy ra ào ạt, cố sức ép xuống cái vực sâu tuyệt vọng đó.


      thờ ơ nhìn nằm sàn ngay cả thở cũng khó khăn đó, nằm ở đó yếu ớt đến tột cùng, nhưng câu nhàng lúc nãy của , lại ràng đẩy xuống địa ngục tối tăm, có chết cũng phải khiến cùng chết! tàn nhẫn như thế, cũng phải khiến xuống địa ngục cùng , chịu giày vò bờ bến suốt đời suốt kiếp này. chầm chậm nới lỏng cò súng chầm chậm bỏ súng xuống.

      thong thả : “Đưa mấy người này , gọi bác sĩ đến”.


      Hà Tự An vâng tiếng, đưa mắt ra hiệu xung quanh, liền có người đưa mấy còn lại ra ngoài. Thập Thúy vốn cuối cùng, to gan quay đầu lại liếc nhìn, lại nhìn thấy Mộ Dung Phong bế Doãn Tĩnh Uyển lên. Doãn Tĩnh Uyển lúc đó hôn mê biết gì, mái tóc dài rối tung của xõa khuỷu tay , khuôn mặt trắng bệch lại lờ mờ có vết nước mắt. Thập Thúy dám nhìn tiếp, nhanh ra khỏi phòng.

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Phần : Gặp được tình
      Chương 1
      Gần tối gió lạnh thổi vào từ cửa sổ tàu mở, chiếc váy dài thêu ren tinh xảo màu đỏ phất phơ như cánh hoa trong gió, mái tóc dài cũng bị thổi tung lên, nhưng lại nỡ đóng cửa. Bên ngoài cửa sổ là cảnh hoàng hôn ảm đạm, tất cả đều như cách lớp kính mờ, những đồng bằng, những căn nhà, những dãy núi xa xa lướt nhanh qua trong mơ hồ, tiếng bánh xe xình xịch nhưng vì nghe quen ngược lại hề cảm thấy ồn ào.


      Tiếng ồn ào nổi lên, Doãn Tĩnh Uyển liền quay đầu lại nhìn vào cửa toa, chú Phúc, người giúp việc theo : “Đại tiểu thư, tôi ra ngoài xem sao”. Chú Phúc làm việc rất thận trọng, lần này rất lâu quay lại, Minh Hương người cùng sốt ruột, : “Cái chú Phúc này, làm việc lúc nào cũng lề mà lề mề, lâu như vậy mà vẫn chưa về. Đây là ở tàu hỏa, có khi chú ấy xem kịch rồi cũng nên?”. Doãn Tĩnh Uyển phì cười, : “Xem kịch cũng thể bỏ lại chúng ta được”. lúc sau, vẫn thấy chú Phúc quay lại, lúc đó Doãn Tĩnh Uyển mới hơi lo lắng, đây là lần đầu tiên xa nhà, Minh Hương chỉ là bé, mọi việc đều do chú Phúc lo liệu. Lại đợi thêm lúc nữa vẫn chưa thấy chú Phúc quay lại, trong lòng Doãn Tĩnh Uyển sợ xảy ra chuyện, với Minh Hương: “Chúng ta tìm chú Phúc thôi”.


      Họ bao hai căn phòng hạng nhất trong toa tàu, trưởng toa đương nhiên là ân cần niềm nở, vừa thấy họ ra ngoài lập tức đến từ hàng lang đầu bên kia: “Tiểu thư, người của Dĩnh quân rà soát tàu, tiểu thư nên quay về phòng hơn”. Minh Hương bĩu môi : “Từ lúc tàu ra khỏi thành Ký Nguyên, họ soát soát lại giống như cái lược chải bảy, tám lần, cho dù là con rận cũng bị họ nhặt ra từ lâu rồi, còn soát cái gì mà soát hả?”. Doãn Tĩnh Uyển sợ xảy ra cố, : “Minh Hương, ít thôi”. Trưởng toa đó cười : “Chắc chỉ là soát tội phạm nào đó, nghe trong toa hạng ba bị soát hơn chục lần rồi, kéo từng người ra , cũng tìm được người”. Minh Hương “ôi chao” tiếng, : “Hóa ra là tìm người à, mình còn tưởng tìm vàng bạc châu báu chứ”.


      Trưởng toa đó lỡ miệng, cũng liền cười xòa tiếp: “Cũng chỉ đoán họ tìm người mà thôi – việc như vậy ai biết chứ”. Doãn Tĩnh Uyển với Minh Hương: “Vậy chúng ta quay lại thôi”. lại với trưởng toa: “Nếu thấy chú Phúc, người làm của chúng tôi, bảo ông ấy mau quay lại”, vừa , vừa đưa mắt ra hiệu, Minh Hương liền lấy ra đồng đưa cho trưởng toa, trưởng toa nhận lấy, đương nhiên vui kể xiết, luôn miệng : “Tiểu thư yên tâm”.


      Họ quay về phòng, lúc sau, chú Phúc mới quay lại, đóng cửa phòng lại, bấy giờ mới hơi tỏ ra lo lắng, với Doãn Tĩnh Uyển: “Đại tiểu thư, xem ra tình hình này ổn”. Doãn Tĩnh Uyển đưa mắt ra hiệu cho Minh Hương, Minh Hương liền canh ở cửa phòng, chú Phúc : “ biết người của Dĩnh quân tìm nhân vật quan trọng nào, soát từng toa tàu nhiều lần như vậy, bây giờ chỉ còn toa tàu hạng nhất này chưa tìm thôi. Tôi thấy dáng vẻ của họ, có vẻ soát đến cùng chịu thôi, chỉ sợ chúng ta sớm muộn gì cũng trốn được nữa”. Doãn Tĩnh Uyển : “Bây giờ vẫn chưa ra khỏi ranh giới Dĩnh quân, chúng ta có giấy thông hành đặc biệt, chắc có sai sót đâu, mong đừng thêm phiền phức gì nữa”.


      Tuổi tuy lớn, chú Phúc thấy bình tĩnh kiềm chế, khỏi thầm thán phục, nghe thấy trưởng toa rung chuông ở hành lang, là tín hiệu dùng bữa, liền hỏi: “Đại tiểu thư đến toa ăn, hay là gọi người đưa cơm vào trong?”. Doãn Tĩnh Uyển : “Đến toa ăn, cứ chết dí ở trong phòng sinh bệnh mất”. cho cùng trẻ tuổi vẫn có chút tính khí trẻ con, chỉ ngồi ngày tàu hỏa cảm thấy ngột ngạt, do đó chú Phúc ở lại trông hành lý, và Minh Hương đến toa ăn trước.


      Trong toa ăn ra cũng ngột ngạt như thế, tất cả các cửa sổ chỉ kéo hở khe, vì tàu hỏa , sức gió rất mạnh, khiến khăn trải bàn bàn ăn hơi lật lên, giống như có bàn tay vô hình nâng lên rồi lại hạ xuống. Thức ăn tàu đương nhiên chẳng ra gì, du học từ nước ngoài về ăn ngán đồ Tây, chỉ nhằm vào bát canh củ cải ngọt đó, ăn hai cái bánh quy, đợi Minh Hương ăn xong, gọi thêm phần cho chú Phúc. Tính cách Minh Hương hoạt bát, trước dăm bước, vừa ra khỏi toa ăn, bỗng nhiên thấy mấy người xông vào từ đầu toa bên kia, hai người trước chặn ở cửa toa, người khác gọi trưởng toa sang bên chuyện, những người còn lại ánh mắt như mũi tên, dò xét tứ phía trong toa tàu.


      Trong toa tàu hạng nhất đương nhiên đều là người có tiền có quyền, mấy người đó còn đàm phán với trưởng toa, Doãn Tĩnh Uyển coi như liên quan đến mình, nhìn cái rồi về phòng, Minh Hương mang cơm về phòng cho chú Phúc, ngồi xuống rót cho mình cốc trà, cầm sách lên, bỗng nghe thấy cửa phòng bị đẩy ra, ngẩng đầu lên nhìn, là thanh niên tuấn tú rắn rỏi, chỉ hơn hai mươi tuổi, thấy cười áy náy : “Xin lỗi, tôi vào nhầm phòng”.


      thấy mặt mày xán lạn, ràng là công tử nhanh nhẹn, trong tích tắc, người đó bỗng nhiên quay đầu lại hỏi : “ mới từ Nga về?”. kinh ngạc sợ hãi, ánh mắt nhìn xuống, nhìn thấy bìa cuốn sách của mình viết hàng chữ tiếng Nga mới hơi thở phào nhõm, : “Tiên sinh, cách bắt chuyện của hay chút nào”. hề lúng túng, ngược lại cười rất ung dung : “Tiểu thư, tôi cũng mới từ Nga về cho nên mới muốn bắt chuyện với ”.


      bất giác mỉm cười, định tiếp, bỗng nhiên đầu kia toa tàu có tiếng ồn ào lớn, nén được đứng dậy về bên đó, hóa ra mấy người của Dĩnh quân và trưởng toa thương lượng bên nào chịu bên nào, hai người ép trưởng toa sang bên, những người còn lại bắt đầu lục soát từng căn phòng. nhìn mấy người đó mời hết hành khách nam mình ra khỏi toa, kiểm tra từng người, trong lòng bất giác thầm kinh ngạc, bỗng nhiên nghe thấy người bên cạnh như thầm, nhưng là tiếng Nga: “Помогите мне” (giúp tôi).


      kinh ngạc quay đầu lại, dưới ánh đèn trần vàng vọt, ánh mắt sâu thẳm khó lường, đen như sắc đêm ngoài cửa sổ, nhìn ra bất cứ đầu mối nào. Trong chớp mắt hiểu, hóa ra tình cảnh cả quãng đường này đều là vì mà ra, rốt cuộc là ai? nên gây bất cứ phiền phức nào, nhưng gần đến thế, người có mùi thuốc lá vị bạc hà nhạt nhạt, giống như mùi người Hứa Kiến Chương, gần gũi quen thuộc. Người soát tàu ở gần khoảng ba mét, chỉ cách họ căn phòng, hơi chần chừ, nhàng đẩy ra, kéo vào trong phòng. Trái tim đập thình thịch, hỏi : “ là ai?”.


      đưa ngón trỏ lên, ra hiệu im lặng, có người gõ mạnh cửa phòng, cái khó ló cái khôn nằm lên giường, thuận thế kéo ngồi xuống giường, đồng thời tiện tay cầm cuốn sách của lên, kịp có bất cứ phản ứng gì, cửa phòng bị mở ra. đứng bật dậy, cũng giống như bị giật mình, đặt sách xuống quát hỏi: “Làm cái gì thế?”.


      Mấy người đó quan sát hai người họ rời, trong lòng như có người đánh tràng trống dồn dập, lại vô cùng trấn tĩnh, kệ đám người đó dò xét. Mấy người đó nhìn ngó lát, với người dẫn đầu: “ ra đây”. biết trốn được nữa, hoặc là bây giờ bị lục soát, hoặc đến bến sau bị giải xuống tàu, chỉ cần thân phận bại lộ, đều là kiếp nạn khó thoát, tuy lòng như lửa đốt, ánh mắt lại vẫn như , ung dung thản nhiên nhìn Doãn Tĩnh Uyển cái, chầm chậm đứng dậy.


      Doãn Tĩnh Uyển thay đổi suy nghĩ, cười : “Các vị quan lớn hãy khoan, chúng tôi là thương nhân chân chính, biết nhà tôi mắc tội gì, mấy vị quan lớn muốn đem ấy đâu?”. Vừa , vừa lấy giấy thông hành đặc biệt ra, người dẫn đầu nghe họ là vợ chồng, sắc mặt hơi dịu lại, cầm lấy giấy thông hành đó xem, liền nở nụ cười: “Hiểu nhầm, hiểu nhầm, làm phiền hai vị rồi”, rồi chầm chậm lui ra ngoài, ánh mắt lại vẫn chăm chú nghi ngờ nhìn hai người, tiện tay giúp họ đóng cửa phòng, cửa lại đóng kín, chừa lại khe hở.


      Mồ hôi lạnh toát dưới lần áo trong của , thấy tình thế bất lợi, biết nên làm thế nào mới ổn, bỗng nhiên tới kéo vào lòng, đợi phản ứng lại, bất ngờ hôn . cực kỳ hoảng sợ, dường như tất cả máu đều ào ào chảy lên não. tiếp xúc xa lạ mà nóng bỏng ấy, cảm giác chưa từng có, hơi thở và sức nóng lạ lẫm môi, vùng vẫy theo bản năng, lại bị sức lực của siết lấy thể động đậy. chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với đàn ông, hơi thở của lấp đầy mọi thứ, giống như thiên la địa võng thể trốn chạy. cảm thấy bản thân mình bị cuốn vào trong gió lốc, thể nghe thấy gì, thể nhìn thấy gì, cảm giác duy nhất là nóng bỏng môi, cùng với cướp đoạt gần như thô bạo của . Cánh tay bỗng nhiên buông ra, lập tức tát cái hề suy nghĩ, tay vừa bỏ ra nắm lấy cổ tay , : “Xin lỗi”.


      quay đầu lại, thấy cửa phòng khóa, giờ mới hiểu ra, chỉ là quá phẫn nộ, giơ tay tát thêm cái, lại hề tránh, chỉ nghe “chát” tiếng, tay tát mạnh vào mặt . thấy ra tay lần đầu tiên, biết dù thế nào mình cũng đánh lại , nhưng ngờ lại hề ngăn cản mình tát lần thứ hai, hơi thảng thốt, chỉ thấy mặt dần dần lên vết ngón tay, lại chỉ mỉm cười, : “Cảm ơn ”.


      hừ tiếng, : “Coi như may mắn, tôi có cửa, có giấy thông hành trong tay, mới có thể đuổi đám người đó , nếu vẫn bị liên lụy”. là quỷ ám, ma xui quỷ khiến mới giúp đỡ , thấy vết ngón tay mờ mờ mặt , thấy hơi có lỗi, “này” tiếng, hỏi: “ tên là gì?”.


      nghĩ lát. : “Tôi họ Lục, Lục Tử Kiện”. cười tươi: “Trùng hợp thế, tôi họ Ngũ, Ngũ Tử Tư”(*).


      biết biết bản thân mình báo tên giả, cố ý trêu chọc như thế, lúc đó chỉ mỉm cười, : “Có thể cùng tàu với tiểu thư, cũng coi như là có duyên phận, tuy đại ân thể cảm tạ hết, nhưng vẫn xin hỏi quê quán tiểu thư, hôm khác đến nhà cảm tạ”. thấy giữa hàng lông mày của lo âu, : “Bỏ , tuy mạo phạm tôi, cũng là bất đắc dĩ, tôi cũng tát cái, chúng ta coi như hòa”. Tuổi tuy , nhưng tính khí rộng rãi cởi mở, hơi chần chừ, nhưng truy hỏi nữa. nhìn thấy ánh đèn dần tắt bên ngoài cửa sổ, : “Hết đêm nay, đợi qua địa giới của Dĩnh quân, tôi đoán sao nữa”. thấy thông minh nhanh trí như vậy, khóe môi hơi mấp máy, muốn lại thôi, nhưng lại đoán được ý nghĩ của : “Dù sao tôi bị thiệt lớn rồi, thiệt thêm chút nữa cũng chẳng sao, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, để nhớ đến cái ân huệ lớn lao này của tôi cả đời. Mấy người bên ngoài nhất định vẫn chưa , thế nào cũng phải đến Dư Gia khẩu mới chịu xuống xe”. vừa , vừa chăm chú nhìn sắc mặt , nhắc đến Dư Gia Khẩu, đôi lông mày hơi chau lại, đó là tuyến giáp giới của hai quân Thừa – Dĩnh, hai quân Thừa – Dĩnh mấy năm nay đánh đánh ngừng ngừng, nửa năm nay tuy là đình chiến, nhưng hai bên đều đóng trọng binh ở Dư Gia Khẩu, đại bản doanh phía Nam của Thừa quân trú trong thành Vĩnh Tân cách Dư Gia Khẩu xa.


      gọi Minh Hương đến ngồi cùng mình, tuổi Minh Hương tuy hơn , nhưng xa nhà mấy lần rồi, thấy có người lạ, Minh Hương thông minh hề dò hỏi. Hai người họ chen chúc chiếc giường, tựa người chiếc giường đối diện nhắm mắt nghỉ ngơi, nửa đêm tàu đến Dư Gia Khẩu, xuống tàu, trong lòng thầm thấy lạ. vốn dĩ nửa đêm ngủ, cực kỳ mệt mỏi, đến ba, bốn giờ sáng, chịu được ngủ thiếp , vừa chợp mắt lát, trong mơ hồ bỗng cảm thấy có người lại, gượng mở mắt ra, tàu dừng, chỉ biết là đến bến nào. Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, sân ga toàn là người đứng gác. chợt mở to mắt, mở cửa phòng, đứng ở cửa bỗng nhiên lại quay đầu lại, trong bóng tối lặng lẽ nhìn lát. biết nhìn gì, trong nháy mắt, quay đầu rời .


      Tất cả mọi người tàu đều ngủ, dường như chỉ có mình thức, bốn bề chìm trong tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng chuyện lúc có lúc sân ga, tiếng bước chân lộn xộn, tiếng động cơ ô tô… xen lẫn tiếng tích tắc đơn điệu, rất lâu sau, mới phát ra thanh đơn điệu đó phát ra từ bên cạnh chiếc gối của mình, chẳng trách thấy gần như vậy. Đưa tay ra, nhờ ánh đèn xuyên qua rèm cửa sân ga, nhận ra là chiếc đồng hồ quả quýt vàng tinh xảo, dây đồng hồ bé uốn lượn bên cạnh gối, nắm nó trong tay, nghe tiếng tích tắc tích tắc trĩu nặng như trái tim an phận, tàu lại chầm chậm khởi động.


      Buổi trưa, đến ga Quý An, sau khi dừng lấy thêm nước, mãi mà tàu chạy, chú Phúc sau khi thăm dò về, : “Người của nhà ga có xe riêng đến, nên phải đợi ”. May mà cũng phải đợi lâu, xe riêng tới. Cuối cùng đến chiều cũng tới được Thừa Châu, nhưng lại thể vào ga, mà chỉ có thể dừng lại ở trạm dừng xe của Cừ Giang bên ngoài thành Thừa Châu, Doãn Tĩnh Uyển lờ mờ đoán ra tình thế khác lạ, nhưng việc đến nước này, đành tùy cơ ứng biến. Hành khách xuống xe ở Cừ Giang, ở đó có ô tô, may mà cách thành xa lắm, nên có người bộ, có người gọi xe kéo vào thành.


      Vào thành càng cảm thấy tình hình kỳ lạ, Thừa Châu là căn cứ chính của Thừa quân, hành dinh đốc quân được đặt ở đây, cảnh giới trong thành nghiêm ngặt, tất cả các cửa hàng đều xếp hàng, ô tô nườm nượp, quân đội điều động, ràng là xảy ra chuyện lớn. Chú Phúc tìm thương gia bên đường hỏi thăm, rồi thở hồng hộc chạy về với Doãn Tĩnh Uyển: “Đại tiểu thư, xảy ra chuyện rồi, đại soái Mộ Dung bệnh nặng, Cậu Sáu quay về hạ lệnh toàn thành giới nghiêm, chỉ sợ lại phải đánh trận”.


      Doãn Tĩnh Uyển lo lắng, : “Chúng ta tìm nơi để ở trước ”. Trong lòng lờ mờ cảm thấy ổn, Mộ Dung Phong, con trai duy nhất của đốc quân Thừa châu Mộ Dung Thần, cảnh vệ và thuộc cấp chính quy của Thừa quân đều gọi ta là “Cậu Sáu”, vì trước ta có năm người chị, Mộ Dung Thần hơn bốn mươi tuổi mới có người con trai, đương nhiên quý Mộ Dung Phong như con mắt mình, ta kịp quay về, hạ lệnh giới nghiêm toàn thành, chứng tỏ bệnh tình của Mộ Dung Thần vô cùng nguy cấp.


      Quả sai, sáng sớm hôm sau, Thừa quân liền đánh điện thông báo toàn quốc, công bố tin qua đời của Mộ Dung Thần. Hóa ra Mộ Dung Thần trúng gió đột tử được bốn ngày, nhưng vì Mộ Dung Phong xuống phía Nam chọn mua quân nhu, nên mấy thuộc cấp thân tín của nhà Mộ Dung lo lắng tình hình chấn động, chủ trương phát tang, đợi Mộ Dung Phong về Thừa Châu mới công bố.


      Doãn Tĩnh Uyển bảo chú Phúc mua tờ báo kìm được lo lắng, chú Phúc : “Nhìn tình hình này, chắc còn rối loạn thời gian nữa, chỉ sợ chuyển hàng thuận tiện”. Doãn Tĩnh Uyển do dự chốc lát, : “Ở thêm hai ngày nữa, tới an tâm ở lại. Chưa biết chừng tình hình có thể ổn định lại”. Thấy chú Phúc có vẻ hơi đồng tình, liền : “Cháu nghe Cậu Sáu này từ lớn lên trong quân đội. biến Dư Gia Khẩu năm đó, ta luyện binh trong đại bản doanh phía Nam, ngờ cận kề tình cảnh nguy hiểm, cuối cùng lấy ít thắng nhiều, người mười bảy tuổi làm được việc lớn như thế, bây giờ tất nhiên có thể dẹp yên tình hình”.

    4. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Chương 2
      Giới nghiêm toàn thành Thừa Châu thêm vào tổ chức tang lễ, quả hơi có vài phần khiến người ta lo sợ. Họ ở trong quán trọ, ngoài ăn cơm, hề xuống lầu, Doãn Tĩnh Uyển quá buồn chán, liền ở trong phòng chơi bài với Minh Hương. Mộ Dung Phong quả nhiên làm việc quyết đoán dứt khoát, trong vài ngày liền quân đội hùng hậu áp sát, ép Dĩnh quân dám manh động, hai bên giằng co vài ngày, tình thế dần dần yên ổn trở lại.

      Tuy vậy, Doãn Tĩnh Uyển vẫn nghe theo lời chú Phúc, chỉ chọn mua nửa số hàng vận chuyển trước, còn họ quay về Càn Bình. Thành Càn Bình vốn dĩ là cố đô của triều trước, bây giờ tuy còn là khu vực dẫn đầu, nhưng vẫn là bảo vật tinh hoa, là thành phố phồn thịnh, tất nhiên giống với những địa phương lân cận.

      Họ Doãn là gia tộc danh giá ở quận Càn Bình, đại tộc trâm mấy đời, sau này dần dần lụn bại. Căn nhà này của họ từ lúc ông cố bỏ nghiệp văn theo nghề buôn bán, nên mới phồn thịnh trở lại, đến đời Doãn Sở Phàn cha của Doãn Tĩnh Uyển, việc làm ăn càng lớn, chỉ là ít con cái có mỗi con nên Quý Như Ngọc, được nuôi như con trai, lần này tự muốn đến phía Bắc, cha mẹ cản được, đành đồng ý. Nhận được điện báo của , họ phái lái xe đến bến tàu đón.

      Doãn gia nhà cao cửa rộng xây theo kiểu cũ, con đường xi măng mới láng thông thẳng đến tận trong khu nhà, bác Trương, người làm chăm hoa lan đằng sau cổng vòm, vừa nhìn thấy ô tô vào, liền kêu ầm lên: “Đại tiểu thư về rồi”. Bác Ngô, bác Lý trong nhà đều chạy ra đón, hớn hở giúp xách hành lý, lại dìu vào. Doãn gia vốn là khu nhà cũ, nhà mới sửa, khung cửa sổ bằng kính lớn trong suốt sáng lóa hướng về phía Nam, vừa bước vào, nhìn thấy mẹ bước từ gian trong ra, ánh nắng chiếu vào bộ sườn xám gấm màu xanh ngọc mẹ mặc, ánh lên chữ Thọ thêu bằng chỉ bạc, tuy nhìn vẻ mặt của mẹ, nhưng trong lòng mừng rỡ vô hạn, cất tiếng gọi: “Mẹ”. Doãn phu nhân : “Con về rồi đó à”, rồi kéo tay với vẻ thương xót, chăm chú nhìn lượt, lại : “Cha con luôn oán trách, ông ấy chiều con quá, chiến tranh loạn lạc, con thân mình chỉ sợ con xảy ra chuyện”. Doãn Tĩnh Uyển thấy cha cũng ra, tươi cười rạng rỡ : “Có thể xảy ra chuyện gì chứ, phải là con yên ổn trở về rồi sao?”. Doãn Sở Phàn vốn hút tẩu thuốc, lúc này mới nở nụ cười, : “Về là tốt rồi, về là tốt rồi”.

      Lần xa này, tuy có chút hoảng sợ nhưng may nguy hiểm, người nhà vô cùng lo lắng, thấy trở về bình an vô mới thở phào nhõm, vốn du học nước ngoài về, bản thân cảm thấy thế giới có gì là thể, chút nguy hiểm này chỉ coi như là truyền kỳ thú vị, trước mặt cha mẹ ngậm miệng , chỉ chọn những tin thú vị đường để kể, Doãn phu nhân gì ông Doãn Sở Phàn nghe thấy, cũng hơi tán thưởng. Doãn phu nhân liền quở trách: “Xem ông chiều nó kìa, tối qua còn oán trách hôm nay lại tha cho nó”. chuyện, bác Ngô bên cạnh bước lên hỏi: “Số va ly đại tiểu thư mang về, nên thu dọn thế nào đây?”.

      Bấy giờ Doãn Tĩnh Uyển nhớ ra, : “Con đem rất nhiều đồ về đấy. Đồ da ở phương Bắc rẻ lắm, mẹ, con mua cho mẹ tấm da rái cá hàng cao cấp, đủ làm chiếc áo khoác”. bảo người lấy chiếc va ly lớn nhất ra, mở từng cái cho cha mẹ xem, ông Doãn Sở Phàn thấy bên trong có hộp gấm, tiện tay mở ra, hóa ra là củ nhân sâm già rất tốt, liền : “Lần sau đừng đem đồ này về, nguy hiểm lắm”. Doãn Tĩnh Uyển tươi cười : “Con chỉ đem củ nhân sâm về, chẳng lẽ có thể con vận chuyển thuốc lậu chắc?”. Tiếp đó lấy ra hộp giấy in hoa nổi, : “Con cũng đem đồ về hộ Kiến Chương này”. Doãn phu nhân mắng : “ lễ phép, ngay cả tiếng cũng gọi, Kiến Chương này Kiến Chương nọ, người ta nghe thấy ra gì chứ”. Mẹ còn : “ Hứa của con nghe hôm nay con về, bảo chiều đến thăm con đấy”. Doãn Tĩnh Uyển nghe thấy, vặn vặn người, : “Con rất ổn, cần thăm làm cái gì”.

      Doãn phu nhân cười , Doãn Tĩnh Uyển khiến bà cười đến rũ ra, lại hơi quở trách tiếng: “Mẹ”. Doãn phu nhân : “Mau tắm rửa thay quần áo, lát nữa ăn cơm”.

      vào sân vườn, mới là phòng ngủ của Doãn Tĩnh Uyển, bác Ngô chuẩn bị sẵn nước tắm cho , Minh Hương giúp thu dọn ít hành lý lặt vặt đem về. Tắm xong, Minh Hương giúp đặt đồ trang sức lên bàn trang điểm, ngồi xuống chải tóc, bỗng nhiên nhìn thấy chiếc đồng hồ quả quýt đó được đặt bàn, viên đá nắp lấp lánh xinh đẹp dưới ánh đèn. biết đây chính là đồng hồ của Patek Philippe(*), giá rẻ, có lẽ muốn dùng nó để cảm ơn? tàu thời gian vội vã xem kỹ liền cất , lúc đó cảm thấy chiếc đồng hồ này cực kỳ tinh xảo, dựa vào ánh đèn chỉ nhìn thấy nắp có khắc hàng chữ màu vàng, đưa ra trước đèn hóa ra là hai chữ “Bái Lâm”. Cái tên này quen quen, hình như nghe thấy ở đâu, bỗng nhiên Minh Hương : “Đại tiểu thư, Hứa thiếu gia đến rồi”. Trong lòng mừng rỡ, vội vã nhét chiếc đồng hồ vào ngăn kéo, lại soi gương sửa tóc, rồi mới ra.

      Hứa Kiến Chương chuyện với Doãn Sở Phàn trong phòng khách, sắc trời tối dần, trong phòng khách bật đèn tường, Tĩnh Uyển nhìn thấy hình bóng quen thuộc đứng trước cửa sổ, nhanh nhẹn như cây ngọc trước gió, có lẽ là ra quá vội, tim cứ đập thình thịch. Hứa Kiến Chương nhìn thấy , hơi gật đầu cười : “Tĩnh Uyển xa nhà chuyến, cũng ra dáng người lớn rồi”. Tĩnh Uyển vênh mặt lên, : “Em vốn dĩ là người lớn mà, chẳng lẽ em vẫn là trẻ con sao?”. vừa quở mắng vừa giận dỗi, bông hoa tai ngọc phỉ thúy hình chiếc lá thu sàn sạt cọ vào cổ áo, Doãn phu nhân : “Con bé này biết lớn bé gì, may mà Hứa của con phải người ngoài, làm gì có ai móc như con hả?”. Bà tiếp: “ chuyện với Hứa của con , mẹ xem xem cơm chuẩn bị thế nào rồi”.

      Bà đứng dậy xem người làm thu dọn phòng ăn, Doãn Tĩnh Uyển thấy ông Doãn Sở Phàn cũng mượn cớ bỏ , liền cười với Hứa Kiến Chương: “Em mang về cho hộp xì gà”. Hứa Kiến Chương thấy thay Âu phục, màu ráng chiều rất nhạt, dưới ánh đèn, mềm mại xinh đẹp như bông hoa rẻ quạt, liền hỏi vặn lại: “ phải em bảo đừng hút thuốc sao?”. Doãn Tĩnh Uyển nghe thấy vậy, cũng kìm được cười tươi, dừng lại lát mới rằng: “ đường em cứ nghĩ, thực ra mùi thuốc lá cũng rất dễ chịu”.

      nghe thấy như vậy, cũng nhịn được cười.

      Hai nhà Hứa – Doãn vốn có quan hệ nhiều đời, Doãn phu nhân giữ Hứa Kiến Chương ở lại ăn cơm, chuyện đến rất muộn mới về. Sáng sớm hôm sau, Doãn phu nhân vừa dậy thấy Tĩnh Uyển dậy rồi, : “Sao ngủ thêm chút nữa?”. Tĩnh Uyển vội vàng đáp: “ Hứa hẹn con xem chợ hoa”. Doãn phu nhân biết đôi trẻ này tiểu biệt trùng phùng, tất nhiên có chỗ của chúng, cũng chỉ cười hỏi.

      Hứa Kiến Chương tự mình lái xe đến đón , vừa lên xe liền hỏi: “Em ăn sáng chưa?”. Tĩnh Uyển đáp: “Vẫn chưa”. Hứa Kiến Chương : “ biết ngay là chưa mà, em thích ngủ như vậy, hiếm khi dậy sớm như hôm nay, chắc chắn kịp ăn rồi”. Tĩnh Uyển : “ hỏi việc ăn uống lại em thích ngủ, coi em là gì hả?”. Hứa Kiến Chương thấy có ý quở trách, ánh mắt lưu chuyển có cảm giác lay động lòng người, cười : “ chuộc lỗi với em, có được ? Hôm nay đưa em ăn món đảm bảo em chưa từng ăn”.

      Xe men theo con phố dài về phía Nam, sau đó lại rẽ về phía Tây rất lâu, qua con phố , cuối cùng dừng lại ở con ngõ, Hứa Kiến Chương : “Chỗ này cách chợ hoa cũng gần, chúng ta bộ qua đó nhé, tiện đường ăn sáng”. Tĩnh Uyển theo xuống xe, ra vẫn còn rất sớm, trong ngõ tĩnh lặng, cửa ngõ có hai cây hòe già, hoa hòe rơi đầy đất, người giẫm lên, nát vụn thành tiếng. Hứa Kiến Chương phía trước, Tĩnh Uyển bỗng nhiên gọi : “Kiến Chương”. quay mặt lại, ánh mặt trời chiếu đúng vào mặt , ánh sáng như vụn vàng, mày mắt thanh tú, trong lòng trào lên cảm giác hơi ngọt ngào, giống như con gió sớm lướt qua, nhè mềm mềm, đưa tay ra, khoác lấy cánh tay , gió sớm hơi lạnh, nhưng mang theo mùi hương hoa hòe ngào ngạt.

      ra khỏi ngõ là con phố xiên, phố có hàng ăn , bán bún Qua Cầu Vân Nam(*). chưa từng đến ăn ở cửa hàng kiểu này, quả nhiên thấy rất mới mẻ, bún được đưa lên, lại có bốn đĩa thịt, cá, đậu Hà Lan, đậu phụ được thái rất mỏng. vừa cầm đũa lên gắp, bỗng nghe Kiến Chương : “Cẩn thận bỏng”. May mà cảnh báo, nếu bị bỏng , ngờ bát canh hề bốc hơi lại có thể nóng như vậy, nhúng chín từng miếng cá, miếng thịt để ăn, lát sau mặt lấm tấm mồ hôi, lấy khăn tay ra lau, thấy trán Kiến Chương cũng vậy, liền đưa khăn tay cho , chỉ mỉm cười nhận lấy. Bên ngoài ánh nắng rất đẹp, ở phía xa xa người quét rác cầm chiếc chổi lớn, quét phố soạt soạt, thanh truyền đến đứt quãng, giống như có người cầm chiếc lông nhàng quét qua tai, ngứa ngứa dễ chịu, ánh mặt trời màu vàng nhàn nhạt chiếu vào bức tường trắng nhà đối diện, chỉ thấy xung quanh đều tĩnh lặng, như năm tháng lặng lẽ.

      Chợ hoa mùa xuân vốn rất náo nhiệt, đến mùa này mà họ lại sớm, cảm thấy hơi quạnh quẽ. Rất nhiều chủ sạp vẫn chưa bày hoa ra, hai người men theo con phố về phía trước, ngắm nghía cả đường, lan Hạ Sơn qua mùa, có nhiều chủng loại, cả chợ hoa đều là hoa lựu đúng mùa, có loại lựu nhiều lá cánh kép, nụ hoa chi chít xen giữa tán lá màu xanh, giống như chiếc nút vải đỏ cộm lên, lúc hoa nở chắc hẳn giống như hàng vạn ngọn đuốc rực cháy, còn cả cúc Tây Dương, từng bông hoa trắng như thủy tinh, vô cùng đẹp đẽ.

      Hứa Kiến Chương biết thích náo nhiệt, cùng xem cây thuốc, lại mua bình hoa lựu cánh kép, : “Cái này tuy bé, để vào phòng em rất hợp, đợi hoa nở nhất định rất đẹp”. Bản thân cũng chăm chú chọn bình hoa trà, Hứa Kiến Chương thấy buồn cười: “Chúng mình đúng là ngốc, bao nhiêu hoa do thợ trồng hoa trồng, lại còn muốn mua thêm về”. cũng thấy buồn cười, : “ cùng , cứ luôn làm việc ngốc nghếch như thế”.

      Họ ra từ chợ hoa, lại về phía Kỳ Ngọc Trai xem đồ cổ thư họa, Hứa Kiến Chương vốn là khách quen, người làm ở Kỳ Ngọc Trai đương nhiên tiếp đãi chu đáo, vừa ngồi xuống, pha trà thượng hạng trước lại thêm bốn đĩa điểm tâm, mới mỉm cười : “Hứa thiếu gia đến đúng lúc, vừa có chiếc nghiên rất đẹp”. Người đó lại : “Doãn tiểu thư lâu đến nơi này rồi”, rồi hỏi thăm quý phủ, rất chu đáo lễ phép. Người làm lấy mấy thứ ra cho Hứa Kiến Chương xem trước, Tĩnh Uyển uống nửa tách trà, thấy người làm quầy kiểm tra vài đồ ngọc cổ, trong đó có chuỗi ngọc màu đỏ, sắc đỏ tươi thắm, mờ ảo như có ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, kìm được nhìn chăm chú. Người làm thấy vậy vội cầm đến cho xem kỹ. Người đó thấy thích, đứng bên cạnh : “Doãn tiểu thư có mắt nhìn, đồ như thế này vốn là đồ trong cung, qua tay nhiều người cho đến nay, giá tiền quan trọng, nếu Doãn tiểu thư thích cũng coi như là có duyên”.

      Hứa Kiến Chương thấy có vẻ khá thích thú, liền với người làm: “Cậu giá đúng , lát nữa đến lấy tiền”. Người làm vâng tiếng, rồi ra quầy hỏi giá. Tĩnh Uyển có tính khí đại tiểu thư, nghe là đồ trong cung, biết rằng chắc chắn rẻ nhưng rất thích, cũng hỏi bao nhiêu tiền, mừng rỡ lấy xuống thử. Soi soi chiếc gương bằng gỗ cây lê mang phong cách cổ bàn, hôm nay mặc bộ Âu phục màu đỏ đào, cổ áo hình tim nho , đeo chuỗi ngọc đó lên, khiến làn da trắng như tuyết, ánh sáng viên ngọc lấp lánh, nhìn vào gương càng thích hơn. Bỗng nhiên nghe Hứa Kiến Chương bên tai: “Có giống đậu đỏ ?”.

      vốn cảm thấy, nghe thấy lời trong lòng ngẫm lại, thấy ngọt ngào, khi thấy hai khuôn mặt tươi cười trong gương, ở đó như có gió xuân thổi vô hạn.

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Chương 3
      Tĩnh Uyển và Hứa Kiến Chương chơi đến tận tối, xem xong phim mới về, đến nhà mười giờ hơn. Doãn gia vì làm ăn với người nước ngoài, ít nhiều học được chút phong cách phương Tây, Tĩnh Uyển tuy là tiểu thư, nhưng buổi tối mười giờ về nhà cũng là bình thường. Bác Ngô nghe thấy tiếng còi xe ra ngoài đón lấy túi xách. Tĩnh Uyển vào, thấy trong phòng vẫn sáng đèn nên hỏi: “Mẹ cháu ngủ chưa?”.


      Bác Ngô : “Bà Triệu và Tôn nhị phu nhân, còn cả bà Tần đến đánh bài”. Tĩnh Uyển nghe có khách, bèn vào phòng, quả nhiên thấy trong phòng khách kiểu Tây bày bàn mạt chược, bà Tần ngồi nhìn ra cửa, ngẩng đầu lên nhìn thấy , : “Đại tiểu thư về rồi”. tươi cười gọi tiếng: “Bác Tần”. lại chào bà Triệu và Tôn nhị phu nhân rồi đứng sau lưng mẹ xem bài. Doãn phu nhân hỏi: “Ăn tối chưa? Nhà bếp chuẩn bị chút điểm tâm đấy”. Tĩnh Uyển : “Buổi tối con ăn đồ Tây, bây giờ vẫn thấy đói”. Doãn phu nhân : “Cha con ở trong phòng đọc sách, con về vào gặp ông ấy”. Tĩnh Uyển vâng lời liền ra.


      vừa đến cửa phòng đọc sách, liền ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, : “Cha, cha coi chừng cháy nhà đấy”. Ông Doãn Sở Phàn vẫn luôn cưng chiều con này, thấy về, liền cười, : “Con bé này, chỉ biết linh tinh”. Bỗng nhiên nhớ ra chuyện, ông liền nghiêm mặt : “Cha muốn hỏi con chuyện đây”. Nhìn vào con , ông : “Lúc chiều số hàng về tới nơi, cũng thuận lợi nhưng sao con kẹp bốn thùng thuốc Tây ở giữa? Chẳng may bị soát ra, làm sao?”.


      Tĩnh Uyển nghe thấy ông hỏi chuyện này, vẫn lo lắng hốt hoảng, : “Con nghe Kiến Chương , chỗ ấy rất thiếu thuốc Tây, dù sao là chuyến rất xa, con liền đem về giúp ấy ít”. Doãn Sở Phàn kìm được : “Con quá ngây thơ, chẳng may bị lục soát ra phải ngồi tù, con là trẻ con biết trời cao đất dày, Kiến Chương nhìn người lớn, hóa ra làm việc cũng hồ đồ, sao có thể để con làm việc này?”.


      Tĩnh Uyển nghe ông vậy, vội vàng biện bạch: “Chuyện này liên quan đến Hứa chút nào, là con tự mình quyết định, đến bây giờ ấy còn chưa biết, cha muốn mắng mắng con ấy, liên quan đến người khác”. Doãn Sở Phàn vốn dĩ rất tức giận, thấy hai mắt con nhìn mình lo lắng đến muốn khóc, ông chỉ có con , chẳng lẽ nỡ đánh mắng sao? kìm được liền mềm lòng, hừ tiếng : “Con phải chịu khổ mới hiểu được tốt xấu”. Ông lại tiếp: “Nếu Kiến Chương biết, nhất định cũng giáo huấn con trận, con cứ đợi mà xem”.


      Ngày hôm sau Hứa Kiến Chương nghe thấy việc này, quả nhiên với : “Em cũng quá liều lĩnh rồi, chuyện này chẳng may bị phát phải là chuyện đùa đâu”. Tĩnh Uyển mỉm cười, : “Làm sao có thể bị phát được, mỗi lần nhập hàng, phải đều rất thuận lợi sao?”. Hứa Kiến Chương : “Sao có thể so sánh như thế chứ, em là ”. Tĩnh Uyển liền bĩu môi ra, : “Trong thâm tâm vẫn khinh thường con , trước đây khen em còn hơn đàn ông, hóa ra đều là giả”. Hứa Kiến Chương thấy hơi tức giận, biết xưa nay thích mềm mỏng, nên chỉ có thể lý lẽ với , do đó nhàng : “Em biết có ý đó, bình thường nhập hàng, đều là qua cửa có người quen nhiều năm, lấy được giấy phép của quân đội, đường đều có người coi sóc, đương nhiên có người soát, em làm việc tùy tiện như thế, nguy hiểm lắm”.


      Tĩnh Uyển thấy có lý, lại thấy khuôn mặt lo âu của , chung quy là vì lo lắng cho bản thân mình, nên : “Làm sao em biết ở giữa có đường dây chứ, coi như em sai rồi”. Bản tính bướng bỉnh, dễ dàng nhận sai, như vậy coi như nhận lỗi, Hứa Kiến Chương cũng chỉ cười : “Em cũng là có lòng tốt, vốn là nghĩ cho ”. cũng liền cười, : “ biết là được rồi”.


      Hai người họ chuyện trong phòng khách, giọng hơi , Doãn phu nhân đích thân bưng lên món điểm tâm hình tim của phương Tây, thấy đôi trai tâm tình, nhoẻn miệng cười, lại lặng lẽ lui xuống, quen chân liền đến phòng sách ở sau vườn, ông Doãn Sở Phàn đeo kính lão xem sổ sách, thấy vợ bưng điểm tâm vào, giả giọng kịch : “Cảm phiền phu nhân, hạ quan xin nhận”. Doãn phu nhân chau mày: “Xem ông kìa, trong nhà có khách, nếu bị nhìn thấy ra cái gì?”. Ông Doãn Sở Phàn : “ phải là Hứa Kiến Chương đến rồi sao? Tôi tới chào hỏi câu”. Doãn phu nhân : “Bọn trẻ chuyện, ông ra làm phiền gì chứ, hơn nữa cậu ta tới nhà ta suốt, lại là bề dưới, ông ra cũng chẳng thất lễ”. Liền gọi người làm rót trà, cùng chồng ăn điểm tâm ở phòng sách. Doãn Sở Phàn ăn hai miếng bánh, lại châm thuốc, Doãn phu nhân : “Tính khí Tĩnh Uyển tốt, làm khó cho Kiến Chương phải nhường nhịn nó, huống hồ chúng ta lại nhìn chúng nó trưởng thành, hai nhà biết nguồn gốc. Ôi, chỉ đáng tiếc cha của Kiến Chương qua đời quá sớm, chuyện kinh doanh Hứa gia đều do cậu ta lo liệu, đứa trẻ này quả là người già dặn khôn khéo hiếm có. Lần trước Hứa phu nhân nửa nửa giả, bóng gió chuyện cưới xin với tôi, tôi chỉ ậm ừ qua loa cho xong”. Doãn Sở Phàn gõ gõ đầu thuốc vào gạt tàn, : “Tĩnh Uyển còn ít tuổi, trước mắt quan hệ hai đứa tuy rất tốt, nhưng phải đợi đến năm sau, đợi Tĩnh Uyển qua sinh nhật mười tám tuổi mới được đính hôn”.


      Mấy ngày sau, Doãn phu nhân đến Hứa phủ đánh bài với Hứa phu nhân, tìm cơ hội chuyện riêng, khéo léo để lộ ra ý đó, Hứa phu nhân sớm nhắc khéo đến hôn , nay nhận được đáp án xác thực, đương nhiên hết sức vui mừng. Tĩnh Uyển và Hứa Kiến Chương cũng lờ mờ biết được ý của cha mẹ, hai nhà họ tuy là gia đình kiểu cũ, nhưng bây giờ có chút tác phong phương Tây, cha mẹ chịu ủng hộ như thế, hai người đương nhiên cũng vui mừng.


      Thời gian dần trôi, đó là thứ dễ dàng qua nhất. Xuân thu đến, chớp mắt là Tết lịch, qua tháng Giêng, thời tiết ấm dần, hoa đỏ lá xanh, mùa xuân lại về. Hứa gia và họ Doãn sớm bàn bạc, nghe ý kiến của hai trẻ, ấn định tổ chức lễ đính hôn theo kiểu Tây vào tháng năm, nhưng hai nhà Hứa – Doãn đều là đại gia tộc, người thân bạn bè đông đảo, việc phải chuẩn bị đương nhiên cũng rất nhiều, từ giữa tháng tư bắt đầu mua sắm thêm đồ đạc, lên danh sách khách mời, Hứa gia sơn sửa vôi ve nhà trong nhà ngoài.


      Hứa gia buôn bán thuốc, cuối tháng tư đúng là lúc bắt đầu bệnh dịch, thời kỳ dược liệu cháy hàng. Hàng năm vào lúc này, Hứa Kiến Chương tự mình đến phía Bắc nhập hàng, năm nay vì việc riêng trong nhà, vốn định gọi mấy người bạn làm ăn cũ , nhưng hai quân Thừa – Dĩnh vừa mới đình chiến, tình hình dần ổn định, Hứa Kiến Chương sợ đường xảy ra sai sót gì, cuối cùng vẫn quyết định tự mình chuyến.


      Tĩnh Uyển nghe vào lúc này còn phải xa, tuy nỡ nhưng cũng có cách nào, huống hồ mình luôn tôn trọng tuổi trẻ có triển vọng, mình gánh vác đại nghiệp của gia đình, cho nên tuy lưu luyến, cuối cùng vẫn ngăn cản. Trước khi Hứa Kiến Chương ngày, Doãn phu nhân bày tiệc rượu tại nhà để tiễn , Tĩnh Uyển vốn là người rất thích náo nhiệt, hôm đó lại buồn bã , chỉ cúi đầu ăn cơm. Doãn phu nhân gắp thức ăn cho Hứa Kiến Chương, miệng : “Tĩnh Uyển là như thế, tính khí trẻ con, lát nữa là ổn thôi”. Hứa Kiến Chương nhìn Tĩnh Uyển, thấy gẩy từng hạt cơm, dáng vẻ lại giống như rất hốt hoảng, trong lòng rất nỡ. Ăn xong, người làm đem trà lên, Doãn phu nhân mượn cớ, liền cùng ông Doãn Sở Phàn rời .


      Hứa Kiến Chương thấy Doãn Tĩnh Uyển cầm tách trà thủy tinh nhưng uống, chỉ nhìn lá trà bên trong tách dập dềnh dập dềnh. ho tiếng, : “Tĩnh Uyển, em có trách ?”. Tĩnh Uyển : “Sao em có thể trách chứ, dù sao chỉ là hai tuần, lại quay về rồi”. đưa tay ra, nắm lấy tay Tĩnh Uyển, : “Em đừng lo lắng, tuy mới đánh nhau xong, nhưng hai quân Thừa – Dĩnh đánh nhau nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn kinh doanh rất tốt đấy thôi”.


      Tĩnh Uyển : “Em biết cả mà”. Trong phòng khách chỉ bật chiếc đèn tường, ánh sáng yếu ớt chiếu vào chiếc sườn xám lụa màu chu sa của , đôi mắt rất sáng, dưới ánh đèn, đôi mắt đó lay động như nước, chỉ ngân ngấn lệ nhìn , cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, kìm được bàn tay nắm hơi mạnh, giày cao, đứng vững, cơ thể nhào về phía trước, liền bị ôm vào trong lòng, nụ hôn nóng bỏng ập đến, trong lòng rối như tơ vò. Tuy họ qua lại lâu, Hứa Kiến Chương lại là người lễ tiết kiểu cũ, ngoài nắm tay ra dám tùy tiện mạo phạm . Nụ hôn ngày hôm nay ràng là do tình cảm rối loạn, cả cơ thể mềm , chỉ cảm thấy cảm giác này xa lạ đến cực điểm, mùi hương bạc hà nhàn nhạt đó lại thân thuộc đến vô cùng, cảm thấy giống như giấc mơ, lâu dài như trời đất, mà cũng giống như khoảnh khắc thoáng qua, buông tay ra, giống như hơi hối hận, lại càng giống như thích thú, trong đôi mắt tình cảm sâu đậm vô hạn, đắm đuối nhìn .


      liền tựa đầu vào ngực , vỗ nhè lên vai , : “Nửa tháng sau là về thôi mà, nếu thuận lợi, mười ngày xong cũng nên”.


      Ngày hôm sau khởi hành, vừa đến Thừa Châu, liền đánh điện về báo bình an, mấy ngày sau lại gửi bức điện báo về, Tĩnh Uyển thấy mấy chữ ít ỏi bức điện, viết rằng: “Công việc thuận lợi, sáng mùng chín tháng năm lên tàu về Càn Bình”. cũng hết lo lắng.


      Đến ngày mùng tám tháng năm, định sáng sớm hôm sau đến bến tàu đón Hứa Kiến Chương, cho nên ngủ rất sớm. Nhưng tối mùa xuân, thời tiết ngột ngạt, trong bình hoa cắm bó hoa hồng và hoa huệ lớn, mùi hương nồng gắt, khiến người ta nhất thời ngủ được, trằn trọc giường lúc lâu, cuối cùng mơ màng thiếp .


      Trong chốc lát lại dường như đứng trong phòng khách rộng lớn, bốn bề ai, xung quanh chỉ là khoảng tĩnh lặng. Tuy xưa nay can đảm, nhưng nhìn nơi trống trải đó trong lòng cũng hơi sợ hãi. Bỗng nhiên thấy có người lại từ phía bên kia, ràng là Kiến Chương, chạy lên kéo gấu áo , hỏi: “Kiến Chương, sao để ý đến em?”. Người đó quay đầu lại, nhưng hóa ra phải là Kiến Chương, mà là khuôn mặt xa lạ rất hung ác, cười độc địa: “Hứa Kiến Chương sống được rồi”. quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy ngoài cửa hai lính hộ vệ kéo Hứa Kiến Chương, người toàn là máu, hai lính hộ vệ kéo giống như kéo túi đồ, đất toàn là dấu máu, nền gạch xanh lên vệt đen sẫm, đuổi theo, hai lính hộ vệ đó rất nhanh, chớp mắt thấy ba người, hốt hoảng òa khóc, chỉ nắm lấy người đó kêu lớn: “ trả Kiến Chương cho tôi, trả Kiến Chương cho tôi”.


      đau đớn khóc thất thanh như thế, bỗng chốc tỉnh dậy chỉ thấy xung quanh yên ắng, trong phòng bật chiếc đèn , ánh sáng xuyên qua chiếc rèm hạt ngọc trai, ràng là trong phòng ngủ của mình, chỉ nghe thấy tiếng tích tắc tích tắc của chiếc đồng hồ để bàn đầu giường, mới biết hóa ra là ác mộng. Nhưng vẫn còn khóc thút thít, tim đập thình thịch, cả người toát mồ hôi lạnh đầm đìa, chiếc áo ngủ lụa mỏng ướt đẫm dính vào người, cảm giác lạnh lẽo. nhớ lại tình cảnh trong mơ, nó đáng sợ đến cực điểm, trong lòng sợ hãi chầm chậm cuộn vào trong chăn, với bản thân: “Là nằm mơ, hóa ra chỉ là nằm mơ, may mà chỉ là nằm mơ”. tự an ủi mình như thế, lát sau lại mơ màng ngủ thiếp .


      nửa đêm ngủ ngon, nhưng sau đó lại ngủ rất sâu, lúc ngủ ngon, bỗng nhiên nghe thấy mẹ gọi tên mình, vội vâng lời ngồi dậy, mặc áo vào, Doãn phu nhân đẩy cửa, tay cầm bức điện báo, khuôn mặt vô cùng lo lắng, chỉ : “Tĩnh Uyển, con được lo lắng đấy, Kiến Chương xảy ra chuyện rồi”. Chiếc áo mặc nửa, vừa mới xỏ ống tay áo vào, nghe mẹ câu này như sét đánh giữa trời quang, cả người đờ đẫn.


      Thuốc Tây vốn là mặt hàng bị cấm vận nhất của Thừa quân, nhưng Hứa gia kinh doanh thuốc nhiều năm, có giao hảo với rất nhiều nhân vật quan trọng trong Thừa quân, những năm trở lại đây làm ăn luôn thuận lợi, ngờ Mộ Dung Phong vừa mới dẫn quân dẹp yên chín tỉnh phía Bắc, quay lại liền chỉnh đốn nghiêm ngặt, mà mặt hàng bị nhắm vào nhất chính là thuốc Tây. Mộ Dung Phong thiếu niên đắc chí, làm việc sấm rền gió cuộn, vừa bắt tay vào việc này, lập tức đem nguyên lão trong Thừa quân ra xử lý, vị nguyên lão đó bị cách chức xét xử, sau đó từ xuống dưới, bắt tất cả những người bị nghi có liên quan đến việc vận chuyển trái phép thuốc Tây, Hứa Kiến Chương bị liên lụy, người và hàng vừa mới ra khỏi Thừa Châu bị bắt lại giam giữ, tại bị nhốt trong nhà giam, sống chết.


      Doãn phu nhân vốn nghĩ Tĩnh Uyển khóc, ngờ hề khóc, ánh mắt tuy hốt hoảng, lúc sau liền dần dần trấn tĩnh lại, hỏi: “Bác Hứa biết rồi ạ?”. Doãn phu nhân : “Bức điện báo này chính là bà ấy bảo bà Hà đưa đến, nghe bà Hà , Hứa phu nhân rất hoảng loạn, chỉ biết khóc thôi”.


      Hứa Kiến Chương tuy có hai người em trai, nhưng tuổi đều còn , việc lớn trong nhà đều do quyết định, việc này xảy ra Hứa gia mất trụ cột, đương nhiên rối như tơ vò. Tĩnh Uyển “ồ” tiếng, hỏi: “Cha con thế nào ạ?”. Doãn phu nhân : “Cha con vừa mới nghe tin, liền gặp tổng tham mưu trưởng Vương, mong là có thể nghĩ được cách nào đó”.


      Vị tổng tham mưu trưởng Vương mà Doãn Sở Phàn gặp vốn là người của Thừa quân, tại là tổng tham mưu trưởng tài vụ ở nội các, nghe ý của Doãn Sở Phàn, gì, liên tục lắc đầu : “Nếu là việc khác đều dễ , nhưng việc tại, dù ta là ai, chỉ sợ trước mặt Cậu Sáu cũng được. Ông ít nhiều từng nghe tính khí người đó, , hai là hai, năm đó lúc đại soái còn sống, cũng chỉ có đại soái có cách với cậu ta, bây giờ cậu ta chấn chỉnh việc cấm vận, chỉ sợ giết để răn đe, trước mắt thể vuốt râu hùm được, tôi khuyên ông về trước, đợi qua đợt này việc bình ổn lại, hãy nghĩ cách”.


      Doãn Sở Phàn nghe đến đây, quả có cách cứu vãn, đành thất vọng về.Tĩnh Uyển thấy cha phân tích từng quan hệ tốt xấu, chỉ lặng lẽ . Doãn Sở Phàn an ủi : “Tuy vận chuyển trái phép thuốc Tây là trọng tội quân , nhưng Hứa gia có giao hảo với rất nhiều người trong Thừa quân, tính mạng Kiến Chương chắc phải lo lắng, đến lúc đó tốn thêm chút tiền đút lót, của thay người vậy”. vẫn im lặng , trong lòng lo lắng, cơm trưa cũng ăn liền về phòng mình.


      biết cha an ủi mình, ngồi trước bàn trang điểm, mà tâm trạng cứ thấp thỏm bất an. Vừa hay trước bàn trang điểm có đặt tờ báo từ mấy ngày trước, báo đăng tin Mộ Dung Phong dẹp yên chín tỉnh phía Bắc, trong bức ảnh chụp buổi duyệt binh ở Bắc đại bản doanh, người đó cưỡi ngựa, dáng vẻ tuấn hiên ngang, đúng là hùng trác việt phi phàm giữa vạn quân. Người này trẻ như vậy, tay nắm nửa giang sơn, ngờ là nhân vật lợi hại hơn cả cha ta, cách làm việc của ta quả có cứng rắn hơn người. Mộ Dung Phong hạ quyết tâm phải chính đốn cấm vận, khó mà giết để răn đe, Kiến Chương va phải họng súng của ta, chỉ e là lành ít dữ nhiều.


      sững sờ nhìn tờ báo đó, bỗng nhìn thấy lời dẫn của cụ già trong nội các, là “Mộ Dung Bái Lâm thiếu niên hùng”, trong lòng bất ngờ, chỉ cảm thấy hai từ “Bái Lâm” đó vô cùng quen thuộc, giống như mình thấy ở đâu, nhưng nhớ ra. ngồi ở đó cố gắng suy nghĩ, bỗng nhiên tia sáng lóe lên, kéo ngăn bàn ra, lật tìm xung quanh mà tìm thấy.


      mở hết tất cả ngăn kéo ra, cuối cùng tìm thấy chiếc đồng hồ vàng đó ở ngăn kéo phía dưới tủ quần áo, mở ra xem, nắp hai chữ “Bái Lâm” rành rành. liền tựa vào tủ quần áo, trong lòng có tính toán, chỉ nghĩ bất kể phải hay phải, bất kể có được hay cũng phải cố gắng hết sức thử xem sao.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :