1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Không Gặp Không Nên Duyên - Độc Độc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      GẶP NÊN DUYÊN - 不遇不聚


      Tác giả: Độc Độc - 读读

      Editor: miemei

      Nguồn convert: ngocquynh520

      Nguồn edit: *******************
      (Chỉ đăng ***************.com, ngoài ra đều là trộm cắp!!!)

      Số chương: 83 + 6 ngoại truyện


      Giới thiệu​


      Nếu dùng hai chữ để hình dung Đoạn Mặc Ngôn, đó chính là, biến thái.

      Nếu phải dùng ba chữ, đó là, rất biến thái.

      Bốn chữ, vô cùng biến thái.

      Chỉ đáng tiếc ban đầu khi Tiêu Tiêu quen biết , khoác lên vẻ ngoài của quân tử khiêm tốn.

      Truyện này còn có tên là <Bạn trai nhiệm kì thứ hai là tên biến thái>, <Gã đàn ông này có bệnh phải chữa thế nào>

      Biến thái vs Thiếu nữ, đáng lắm, hài hước lắm ~(^o^)~

      Chương 1

      “Tiếu Tiếu, bánh kem của phòng Đại Đường có thể mang lên rồi đấy.”

      thành vấn đề, đến ngay đây.” Giọng nữ vang dội đầy sức sống truyền qua bộ đàm.

      Trong phòng khách quý Đại Đường Thịnh Thế của club Giang Sơn, phục vụ Tiểu Viên của phòng đó đặt bộ đàm xuống, lại quay về sảnh lớn rót rượu cho khách.

      Khách hôm nay là nhóm mấy ông chủ trẻ tuổi tiêu xài hoang phí, ví dụ như trong số các vị khách đó tổ chức bữa tụ họp này để chúc mừng sinh nhật cho bạn . Vừa nhìn bọn họ biết là quen ăn chơi rồi, các trò giải trí nhiều vô số kể, gọi các loại rượu nổi tiếng cứ như đùa, mấy hầu rượu cũng bị chuốc say hết hai người, có người còn sờ sờ mó mó người say khướt như vũng bùn, quả là có bệnh xác mà. Nhưng mấy chuyện này đối với người làm trong club lâu như chỉ là chuyện mà thôi, người có tiền mà, càng nhiều tiền càng biến thái.

      Nhưng hôm nay bên trong đám ngươi này dường như có người đàn ông là ngoại lệ.

      Người đàn ông này cực kỳ tuấn tú, gương mặt góc cạnh ràng, nhưng tổng thể lại rất nhã nhặn, thậm chí có thể như quý ông vậy, ta mặc chiếc áo sơ mi và quần dài màu đen giá trị xa xỉ, nổi bật lên vẻ ngoài ấm áp lại thêm phần nam tính bí . ta ngồi phía bên trái của sô pha trong góc, ca hát cũng chơi đùa, trong đám người náo nhiệt có vẻ đặc biệt yên tĩnh, nhưng có nghĩa ta được người ta coi trọng, ngược lại, dường như ta là nhân vật quan trọng trong phòng bao này, mọi người đều dám quấy nhiễu đến ta, cũng để cho ta cảm thấy buồn chán.

      hy vọng có thể lọt vào mắt của ta, Tiểu Viên cầm
      [​IMG]
      PhongVy, Dion, sanone21124 others thích bài này.

    2. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 2

      Tiêu Tiêu trở lại quầy tiếp tân, vừa mới nhận cuộc điện thoại, cảm thấy trước mặt có bóng người. ngẩng đầu lên, chỉ thấy người đàn ông mặc áo màu đen đứng trước mặt, mắt đẹp mày rậm, lịch nhã nhặn, là chàng đẹp trai. nhận ra đây là vị khách đầu tiên nhận bánh kem vừa rồi, lập tức nở nụ cười, rất hăng hái hỏi: “Chào , xin hỏi có chuyện gì ạ?”

      Người đàn ông gì, từ cao nhìn chăm chú. Tiêu Tiêu đối diện đôi mắt đen láy của ta, tim đập lỡ nhịp, đôi đồng tử màu mực như chứa đựng vạn vật, lại như có gì cả.

      “Tôi đến thanh toán.” Qua lúc, người đàn ông chợt lên tiếng.

      Giọng của ta khá trầm thấp, khiến Tiêu Tiêu đột nhiên hoàn hồn, liên lụy bên tai cũng có chút nhột, mỉm cười chuyên nghiệp : “Được ạ, xin mời qua quầy thu ngân bên cạnh.”

      Người đàn ông áo đen làm theo lời , mà móc ví từ trong túi ra, ném tấm thẻ đen lên bàn đá cẩm thạch, dùng ngón trỏ thon dài đẩy nó đến trước mặt .

      Tiêu Tiêu luôn tuân thủ nguyên tắc khách hàng là thượng đế, vẫn giữ nụ cười mỉm : “Xin hỏi là phòng nào?”

      Người đàn ông nghiêng đầu suy nghĩ lúc, “…… Chính là căn phòng vừa mới đưa bánh kem ấy.”

      Dáng vẻ này của trai đẹp có chút ngốc nghếch đáng , Tiêu Tiêu nhịn được cười, khiến cho nụ cười tiếp đón khách hàng của mình nhuốm chút tâm tư cá nhân, sau đó gật đầu, “Phòng Đại Đường phải ạ? Xin chờ chút.”

      nhanh sang quầy thu ngân điện tử bên cạnh, đưa thẻ cho nhân viên thu ngân, với ấy vài câu.

      Người đàn ông áo đen đứng bên này hề nhúc nhích, cúi đầu biết suy nghĩ cái gì.

      bao lâu sau, Tiêu Tiêu lại trở về, cầm máy quẹt thẻ đưa đến trước mặt ta, mỉm cười : “ à, xin nhập mật mã vào đây.”

      Người đàn ông nhìn đến số tiền máy, nhấn vài cái ngay trước mặt Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu sớm quay đầu sang bên rồi.

      Tiêu Tiêu cầm máy quẹt thẻ để lại chỗ cũ, chỉ chốc lát sau in ra biên lai, nhân viên thu ngân xé ra đưa cho Tiêu Tiêu, lại nhanh trở về, hai tay đưa thẻ và biên lai lên, “Thưa , xin hãy giữ lấy thẻ của , và ký tên ở đây ạ.”

      Người đàn ông gật đầu, cầm bút kí tên của mình lên biên lai.

      Tiêu Tiêu hạ mắt nhìn xuống, đó viết ba chữ “Đoạn Mặc Ngôn” theo lối chữ thảo rất đẹp.

      Đoạn Mặc Ngôn……. Tiêu Tiêu lẩm bẩm lần trong lòng.

      Người đàn ông, Đoạn Mặc Ngôn đẩy biên lai trở lại trước mặt Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu nhếch môi cười : “Xong rồi, Đoạn, xin hãy giữ lấy bản copy của .”

      Đoạn Mặc Ngôn giơ tay ra, lại nhìn chăm chú lúc, rồi bỗng nhiên hỏi: “Có phải rất thích cười ?”

      “Tôi á?” Tiêu Tiêu sửng sốt, lại mỉm cười trong vô thức, “Chắc là vậy, bọn họ đều tôi như thế, tôi cũng biết nữa.”

      “Sao lại thích cười thế?” Đoạn Mặc Ngôn có vẻ như nhàm chán, tùy tiện tìm đề tài vô vị hỏi tiếp.

      Tiêu Tiêu nhịn được cười, vấn đề thế này bảo sao mà trả lời đây? “Ách, muốn cười cười thôi.”

      Đoạn Mặc Ngôn gật đầu, ngay sau đó lại hỏi: “Hay là vì có lúm đồng tiền?”

      “……”

      “……”

      Tiêu Tiêu và nhân viên thu ngân cách đó xa đồng thời hết ý kiến, lúm đồng tiền với cười có quan hệ thiết yếu hả?

      cho rằng nhất định ta uống nhiều rồi, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc lại ngốc nghếch đáng của ta, vô thức cười phì tiếng, “ Đoạn vui tính đấy, tại sao lúm đồng tiền lại liên quan đến thích cười chứ?”

      Bị hỏi như thế, có vẻ như Đoạn Mặc Ngôn cũng phát mình hỏi vấn đề ngu ngốc, ho tiếng.

      Tiêu Tiêu phản ứng lại, vội vàng chữa cháy: “Có phải gặp qua nhiều người thích cười đều có lúm đồng tiền ? Bạn của tôi cũng hỏi tôi vậy đấy.”

      , tôi chỉ gặp qua mỗi mình là có lúm đồng tiền thôi.”

      Thấy thuận theo bậc thang mà xuống, ngược lại còn nghiêm túc trả lời câu hỏi của , Tiêu Tiêu cảm thấy trò chuyện cách chân thành với , khỏi suy nghĩ, lần nữa
      [​IMG]
      PhongVy, Dion, Mymy975 others thích bài này.

    3. Hoaithao

      Hoaithao Member

      Bài viết:
      47
      Được thích:
      52
      Hóng chương mới

    4. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Rất thú vị, hóng chương mới quá

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chapter 3

      Đêm thứ hai, Tiêu Tiêu đến club làm thêm như thường lệ, bận ngồi giúp nhân viên thu ngân kiểm tra đối chiếu nửa sổ sách ở quầy tiếp tân. Có cuộc gọi nội bộ từ phòng Đại Đường Thịnh Thế, ra là Tiểu Viên đột nhiên bị đau bao tử, gọi điện bảo cho người đến thay thế chút.

      Tiêu Tiêu đồng ý ngay. đến trước cửa phòng, Tiểu Viên đau đến đầu đầy mồ hôi dặn dò vài câu đơn giản, liên tục mấy tiếng cám ơn rồi chạy mất.

      Tiêu Tiêu vào phòng, phát bên trong tuy tiếng nhạc điếc tai, nhưng sáng sủa ngoài dự đoán, sảnh chính karaoke chẳng có mấy người, ở sảnh bên khói thuốc mù mịt, đứng ở cạnh cửa cũng có thể ngửi được mùi thuốc nồng nặc, bàn mạt chược ở giữa có ba nam nữ ngồi, những người xem đánh bài vây quanh vòng. nhìn kỹ lại, nhận ra người đối diện với chính là ngôi sao đa tài Lạc Hạo, khỏi hơi kinh ngạc, đồng thời cũng lập tức nghĩ đến em họ Đậu Tiểu Huyên là fan ruột của Lạc Hạo. Nếu như con bé thấy cảnh tượng này, nhất định hét lên tiếng quá đẹp át luôn cả tiếng nhạc.

      màn tưởng tượng của mình mà nhếch môi lên, đồng thời thực chức trách, cầm chai rượu Whisky bàn lên, rót rượu vào những ly rỗng cho khách.

      “Ăn rồi.” Tiếng nhạc ngưng lại, Tiêu Tiêu đúng lúc nghe được câu bình tĩnh gợn sóng bàn bài, quay đầu lại theo bản năng, người thắng là người đàn ông mặc áo sơ mi xanh sẫm đưa lưng về phía , nhìn mặt của ta, chỉ cảm thấy tấm lưng của ta rộng lớn vững chắc, mái tóc đen nhánh. Giọng hình như nghe qua ở đâu rồi?

      Tiếng nhạc vang lên lần nữa, Lạc Hạo hình như ầm ỹ vì bất mãn, Tiêu Tiêu đến gần chỉ nghe thấy tiếng xào bài mạt chược vang lên rào rào.

      lấy gạt tàn thuốc lại đây.” Tiêu Tiêu còn chưa đứng vẫn, bị người phụ nữ chưng diện trắng trẻo cao sang đẹp đẽ sai .

      “Được ạ.” đáp lại tiếng, đặt tạm bình rượu sang bên. Lúc tìm được cái gạt tàn thuốc ở sảnh chính rồi trở lại, phát người đàn ông mặc áo sơ mi xanh sẫm quay đầu nhìn , gương mặt tuấn tú thản nhiên, mắt đen như mực. phải Đoạn Mặc Ngôn là ai?

      thoáng ngạc nhiên, mặt lại lộ ra lúm đồng tiền, “Đoạn tiên sinh.”

      “Tiếu Tiếu.” Đoạn Mặc Ngôn ôn hòa gọi tên .

      Cách xưng hô thân mật của Đoạn Mặc Ngôn, lập tức khiến Tiêu Tiêu trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy mình như con kiến dưới lớp kính lúp, bị ánh mắt từ bốn phương tám hướng vây lại.

      “Hôm nay lại đến làm thêm hả?” Tựa như phát ra chú ý của bạn bè, Đoạn Mặc Ngôn chỉ bình thản nhìn Tiêu Tiêu tới gần mà hỏi.

      “Đúng vậy.” Tiêu Tiêu vừa đặt gạt tàn thuốc bên cạnh người phụ nữ trắng đẹp sang vừa cố gắng hết sức duy trì tâm trạng bình thường để trả lời.

      “Quen hả?” Lạc Hạo đánh giá Tiêu Tiêu từ xuống dưới lượt, cuối cùng tầm mắt dừng gương mặt của , chẳng lấy làm lạ là mấy.

      người đàn ông khác bàn bài chải kiểu tóc vuốt ngược, nhìn qua cỡ tuổi của Đoạn Mặc Ngôn, giữa mày lộ ra mấy phần ghét bỏ, “Lại là loại này à.”

      Bởi vì tiếng nhạc khá lớn, Tiêu Tiêu hề nghe được câu của người đàn ông tóc vuốt ngược.

      “Bạn mới.” Đoạn Mặc Ngôn đỗ xúc xắc, mà đứng dậy, “Tao chơi nữa, tụi mày ai đến thế tao , thua tính vào sổ của tao.”

      đâu đấy!” Lạc Hạo .

      “Tao tán gẫu với Tiếu Tiếu.”

      Tay vừa cầm chai rượu của Tiêu Tiêu thoáng sững lại, khó hiểu chớp chớp mắt nhìn Đoạn Mặc Ngôn. Tán gẫu với ? Ý gì thế?

      “Ô đệt!” Lạc Hạo lập tức văng tục, hề phù hợp với hình tượng công tử rạng rỡ màn ảnh.

      nàng trắng đẹp sang nhả ra ngụm khói, chớp chớp đôi mắt to với hàng mi dày, “Gấp cái gì, người cũng đâu có chạy mất.”

      “Đoạn Mặc Ngôn, con mẹ nó chứ mày có thể thay đổi cái tật xấu này được vậy?” Gã đàn ông tóc vuốt ngược kiên nhẫn lên tiếng.

      “Nghiêm Khác.” nàng trắng đẹp sang kêu gã tóc vuốt ngược tiếng.

      Sắc mặt của Đoạn Mặc Ngôn hơi biến đổi, ánh mắt quét qua ba người vòng, cười như cười hừ tiếng, cầm lấy chai rượu trong tay Tiếu Tiếu đặt ngay giữa bàn mạt chược, “ thôi, Tiếu Tiếu, chúng ta qua sô pha ngồi.”

      “Nhưng mà Đoạn tiên sinh, giờ tôi làm việc……”

      “Bọn họ muốn uống rượu biết tự rót, qua đây .” Đoạn Mặc Ngôn vừa vừa về phía sảnh lớn, thấy Tiêu tiêu theo, lại vẫy vẫy tay với .

      Tiêu Tiêu quét qua ba người ba vẻ mặt khác nhau và những người xem xung quanh, cân nhắc chút liền về phía Đoạn Mặc Ngôn.

      Hai người ngồi xuống sô pha, Đoạn Mặc Ngôn đem đĩa trái cây và đồ ăn vặt mặt bàn đầy ly rượu bừa bãi qua đặt trước mặt .

      Bầu khí rất là quái dị, bên bàn mạt chược kéo người vào lại bắt đầu cuộc chơi, người hát vẫn tiếp tục ca hát như trước, nhưng Tiêu Tiêu cảm nhận ràng bầu khí bên bàn mạt chược trầm hẳn xuống, người karaoke cũng hạ giọng xuống trong vô thức. Hơn nữa rất ràng rằng mình chính là trung tâm của quái dị này.

      “Tiếu Tiếu, ăn này.” Đoạn Mặc Ngôn lấy tăm ghim miếng dưa lưới, hơi dịch người về phía , thân mật vươn tay đưa cho .

      cám ơn rồi nhận lấy, nhìn về phía người đàn ông tuấn vẻ mặt dịu dàng ngồi ngược sáng, hơi thở của xộc vào mũi, mang theo hương vị phái nam mạnh mẽ. có chút đứng ngồi yên, lại nhớ đến vừa rồi người đàn ông tên Nghiêm Khác kia có tật xấu, rốt cuộc là chỉ cái gì nhỉ?

      “Sao em lại đến đây làm thêm vậy? Con về khuya an toàn lắm đâu.” Đoạn Mặc Ngôn hỏi.

      “Ách, dượng của tôi là quản lý, mỗi ngày tôi đều về cùng với dượng ấy.”

      Đoạn Mặc Ngôn gật đầu.

      Thoáng chốc Tiêu Tiêu cũng biết gì, cúi đầu ăn dưa lưới.

      vừa ăn xong, lại nghe hỏi: “Ăn có ngon ?”

      Ông này tán gẫu với nha, Tiêu Tiêu khỏi bật cười, ngước đôi mắt sáng long lanh lên, “Ngon lắm.”

      “Vậy ăn nhiều chút .” Tuy cười, nhưng Tiêu Tiêu cảm thấy có vẻ rất hài lòng.

      Nếu như ở chỗ nào khác, có lẽ Tiêu Tiêu tĩnh tâm lại tán gẫu với Đoạn Mặc Ngôn lúc, nhưng nhạy bén cảm giác được bầu khí trong phòng bao này dường như càng lúc càng cứng nhắc, nghĩ thầm nên mượn cớ rời như thế nào, cửa phòng chợt bị đẩy ra, nhìn theo nơi tiếng động phát ra, trong lòng hi vọng là Tiểu Viên uống thuốc rồi quay trở lại.

      Sau đó hi vọng tan biến, vào là người đẹp mảnh khảnh cằm nhọn khuôn mặt chỉ cỡ bằng bàn tay, Tiêu Tiêu nhận ra người đến, là ngôi sao điện ảnh Lục Tiêm, bạn xì căng đan của Lạc Hạo, xuất ở đây xem ra cũng chứng thực tin đồn, Tiểu Huyên nên khóc rồi đây.

      “Xin lỗi xin lỗi, em đến trễ.” Lục Tiêm vừa vào, nhiệt tình vẫy tay chào hỏi xung quanh. Sau đó ta nhìn bàn mạt chược cái, lại nhìn Đoạn Mặc Ngôn có vẻ như ngồi mình, ra vẻ vô cùng tình cảm qua đó, cầm ly rượu đỏ cười rạng rỡ với , “Đoạn thiếu sao lại ngồi uống rượu mình ở đây thế này?”

      Đoạn Mặc Ngôn lạnh nhạt : “Tôi trò chuyện với bạn.”

      “Bạn?” Lục Tiêm nghi ngờ nhìn sang Tiêu Tiêu mặc đồng phục nhân viên. này phải chỉ là tiếp viên thôi sao?

      Tiêu Tiêu thức thời đứng lên, “Đoạn tiên sinh có bạn đến rồi, vậy tôi trước nhé, bên ngoài còn có việc phải làm.” ở trong này khiến cho mọi người đều rất quái lạ, vẫn là nhanh chóng rời khỏi hơn.

      Tiêu Tiêu rất nhanh ra, bầu khí trong phòng lại biến đổi lần nữa, Lục Tiêm vẫn chưa phát giác ra khác thường, tình ngồi xuống bên cạnh Đoạn Mặc Ngôn, “Đoạn thiếu, em uống với nhé……”

      Đoạn Mặc Ngôn tựa như chưa từng thay đổi sắc mặt bóp lấy cằm của ta, khiến cho câu của ta ngừng lại.

      “Này, họ!”

      Lạc Hạo chợt đứng lên, hét lớn tiếng khiến cho mọi người yên lặng hẳn, có người vội vàng nhấn xuống phím tạm ngừng tiếng nhạc, nhưng chỉ làm cho giọng lạnh lùng của Đoạn Mặc Ngôn càng thêm ràng, “Cái cằm này phải gọt bao nhiêu lần mới có thể con mẹ nó nhọn đến giống cái mũi khoan thế này? Tôi dùng thêm chút sức có khi nào biến thành cái phễu nhỉ? Bình sinh tôi vừa mắt nhất những người giả tạo biết à? Hất gương mặt giả tạo mang theo nụ cười giả dối chạy đến trước mặt tôi cười cái gì hả?”

      Trả lời là tiếng hét đau thấu tim gan của Lục Tiêm, ta kinh hoảng bắt lấy tay của Đoạn Mặc Ngôn, chỉ cảm thấy cằm sắp bi bóp nát mất rồi.

      , ta rốt cuộc đắc tội chỗ nào chứ!


      Chapter 4

      Tiêu Tiêu kêu nhân viên phục vụ khác qua phòng Đại Đường, qua hơn nửa tiếng đồng hồ, Tiểu Viên tạm dừng vì đau bao tử về nhận việc, nhân viên phục vụ kia trở về, trước tiên chính là chia sẻ câu chuyện tám nhảm mới nhất, “Lạc Hạo và Lục Tiêm đều ở trong phòng bao đó, Lạc Hạo thiệt là đẹp trai quá chừng luôn!”
      “A—— Ghét ! ấy với Lục Tiêm đôi hả?” Nhân viên thu ngân hét chói tai.

      biết nữa, nhưng cũng coi là vậy , mà đoán chừng cũng sắp chia tay rồi.” Nhân viên phục vụ kia hả hê, “Tôi thấy Lục Tiêm khóc ngừng ấy.”

      khóc? Tiêu Tiêu lấy làm lạ, ràng vừa rồi còn vui vẻ đến thế cơ mà?

      “Xuỵt! Xuỵt!”

      Tiếng báo hiệu này xưa nay đều là để cảnh cáo lãnh đạo đến kiểm tra công việc của bọn họ, Tiêu Tiêu vừa ngẩng đầu, lại thấy hai người Đoạn Mặc Ngôn và Lạc Hạo qua đây. Đoạn nhạc đệm ban nãy bị vứt ra sau đầu rồi, nở nụ cười lịch chào hỏi: “Đoạn tiên sinh, Lạc tiên sinh.”

      Đoạn Mặc Ngôn tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, đến trước quầy tiếp tân, nhíu mày chỉ cậu em họ bên cạnh, “Em biết tên này hả?”

      Lạc Hạo vẻ mặt hơi mất tự nhiên ho tiếng.

      “Tất nhiên rồi, ngài Lạc Hạo đây là ngôi sao lớn nhà nhà đều biết mà, sao có thể biết được chứ?” Tiêu Tiêu vẫn giữ nụ cười đổi. Đồng thời trong lòng cũng có chút rục rịch, nếu như có thể xin được chữ kí, Tiểu Huyên nhất định rất vui.

      “Em cũng là fan của cậu ta hả?”

      “Tôi cuồng ngôi sao quá đâu, nhưng em họ của tôi rất thích Lạc tiên sinh đó.” Tiêu Tiêu thuận đà nhìn sang Lạc Hạo, “Vậy nên, có thể xin Lạc tiên sinh kí tên cho tôi có được ạ? Em họ của tôi nhất định vui lắm!”

      thành vấn đề.” Lạc Hạo lập tức đồng ý, chỉ sợ ông họ lại nổi giận lần nữa.

      Tiêu Tiêu tức lại lộ ra hai lúm đồng tiền sâu, “Cám ơn!” vội vàng lấy cuốn sổ tay từ trong túi xách ra, giở đến trang giữa, lấy cây bút kí tên đưa cho Lạc Hạo. Nhân viên thu ngân và nhân viên phục vụ đều là nhân viên kỳ cựu, tuy biết trong club có quy định cho phép quấy rầy khách, nhưng nếu Tiêu Tiêu tiên phong, bọn họ thể bỏ lỡ cơ hội được, lập tức cũng lên phía trước xin chữ kí.

      Tiêu Tiêu lại nhớ đến chuyện gì đó, giọng mang theo vẻ khẩn cầu hỏi Lạc Hạo: “Lạc tiên sinh, nếu tiện, tôi có thể để em họ tôi gọi video với chút được ? Con bé là fan ruột của đó, nếu có thể gặp được người nó nhất định khóc đến mù luôn đấy!”

      “Chuyện này……”

      “Xin đấy, chỉ lát thôi! chỉ cần tiếng xin chào với nó rồi cúp ngay cũng được!” Vì phúc lợi của em họ, Tiêu Tiêu dùng hết sức chắp hai tay lại cầu xin ngôi sao lớn.

      ấy đồng ý thôi vậy.” Nhân viên thu ngân giọng với Tiêu Tiêu, nếu như Lạc Hạo khiếu nại các tắc trách Tiêu Tiêu xong đời rồi.

      “À, xin lỗi……” Tiêu Tiêu lập tức hiểu ra, muốn rút lại câu vừa rồi, Đoạn Mặc Ngôn gì chỉ liếc Lạc Hạo cái, Lạc Hạo liền ngay: “Được, gọi video !”

      tốt quá! Cám ơn nhiều lắm!” Tiêu Tiêu nghe thấy có chuyển biến, vui mừng đến mức nhảy lên hai cái.

      Đoạn Mặc Ngôn trông thấy vui đến mức khoa tay múa chân, thế mà cũng khẽ nhếch môi lên.

      Tiêu Tiêu vội lấy di động ra gọi cho Đậu Tiểu Huyên, mới đầu em họ còn thấy lạ, lúc nhìn thấy gương mặt của Lạc Hạo, trước tiên là nghệch ra, sau đó phát ra tiếng hét chói tai đột phá cả đề-xi-ben cực hạn của bản thân, chấn động gần như muốn khiến cho di động của Tiêu Tiêu hỏng luôn, “Lạc Hạo kìa a a a——“

      Lạc Hạo tuy chuẩn bị tâm lý, nhưng ngờ em họ này quả nhiên “nhiệt tình” như thế, mặt ta mang theo nụ cười nghề nghiệp xoa xoa lỗ tai bị ù mà chào hỏi với ấy, sau đó cúp điện thoại với tốc độ nhanh nhất.

      Tiêu Tiêu ở bên cạnh còn vui hơn là gặp thần tượng của mình.

      Nhân viên thu ngân thấy Lạc Hạo dễ chuyện như thế, vội vàng xin chụp hình chung, Lạc Hạo dứt khoát đồng ý hết. Nhân viên thu ngân hô to lucky, cùng với nhân viên phục vụ kia mỗi người chụp với Lạc Hạo tấm.

      “Tiếu Tiếu, em qua chụp hình với cậu ta à?” Đoạn Mặc Ngôn hỏi Tiêu Tiêu hề có ý nghĩ đó.

      “Tôi thỏa mãn rồi!” Tiêu Tiêu thấy em họ nhắn qua loạt dấu chấm than, nhếch miệng cười .

      Nhưng dường như Đoạn Mặc Ngôn nghĩ rằng ngại, “Đừng mắc cỡ, , tôi chụp dùm em.”

      Thịnh tình khó từ chối, Tiêu Tiêu chỉ có thể lên phía trước đứng trước mặt Lạc Hạo, hai tay đan vào nhau nề nếp đặt ở phía trước, đứng thẳng vô cùng.

      Đoạn Mặc Ngôn khó được lúc chụp hình cho người khác vừa giơ di động lên, sau lưng lại vang lên tiếng gọi rất gấp gáp, “Ngài Lạc Hạo!”

      Tiêu Tiêu nhìn về phía người tới, nụ cười vốn treo lên chợt thấy đâu nữa, “Dượ…, quản lí.” Thấy sắc mặt của dượng quái lạ, nét vui vẻ của lập tức tan biến, phải làm chuyện gì khiến cho dượng khó xử chứ?

      Dượng của Tiêu Tiêu – Đậu Thắng Lợi vội vã chạy đến trước mặt Lạc Hạo, liên tục xin lỗi với Lạc Hạo, sau đó nghiêm túc khiển trách Tiêu Tiêu và các nhân viên khác, “Sao các lại quấy rầy khách thế này! biết chế độ quy định của club hay sao hả!”

      Tức Tiêu Tiêu biết mình gây họa rồi, vội vàng tránh xa chỗ bên cạnh Lạc Hạo, cúi đầu xin lỗi Đậu Thắng Lợi.

      Trong đó có người còn căng thẳng hơn cả Tiêu Tiêu, chính là vị khách mà Đậu Thắng Lợi cho là bị quấy rầy – Lạc Hạo. ta nhìn ánh mắt hơi biến đổi của ông họ, trong lòng thầm kêu khổ, vội phẩy tay : “Là tôi trông thấy này đáng quá, nên bảo ấy chụp hình chung với tôi ấy mà.”

      “Tuy Lạc tiên sinh đây như vậy, nhưng chỗ chúng tôi có văn bản quy định ràng với nhân viên, tóm lại vẫn mong thứ lỗi vì tạo cho bất tiện ạ.” Đậu Thắng Lợi vẫn nghiêm mặt như cũ trả lời.

      “Được rồi, đừng dọa người ta chứ.”

      Đậu Thắng Lợi nghe được câu lạnh nhạt như thế, quay đầu lại nhìn sang người đàn ông vẻ mặt khó lường đứng ở sau lưng, sắc mặt thay đổi, “Đoạn tiên sinh!” Ông còn tưởng đâu người giúp chụp ảnh chỉ là người qua đường nào đó, ngờ lại là ta!

      “Là tôi đề nghị bọn họ chụp chung đó, có vấn đề gì sao?” Đoạn Mặc Ngôn liếc qua bản tên của Đậu Thắng Lợi, giọng điệu cực ngẩng đầu mắt đối mắt với ông, “Hả quản lí Đậu?”

      Tim Đậu Thắng Lợi chợt đập mạnh cái. Ông tổng từng đưa cho các quản lí cấp cao tờ danh sách, vô cùng trực tiếp với bọn họ rằng những hội viên đó là nhân vật mà bất kể thế nào bọn họ cũng thể đắc tội được, tên của Đoạn Mặc Ngôn được liệt kê nổi bật trong đó. Ông biết bối cảnh của ta rốt cuộc như thế nào, nhưng ông sợ nhất chính là những người trẻ tuổi có thế lực vững chắc phía sau, bởi vì bọn họ so với đời cha càng thêm huênh hoang, càng thêm kiêng nể gì.

      ……”

      Đoạn Mặc Ngôn dùng ánh mắt làm động tác qua bên, “Tôi còn chưa chụp xong cho bọn họ đâu.”

      Đậu Thắng Lợi thoáng chốc cứng người ngay tại chỗ.

      Tiêu Tiêu cảm thấy bầu khí ngột ngạt quá, buột miệng ra, “Đoạn tiên sinh, quản lí Đậu chính là dượng của tôi.”

      Câu này của Tiêu Tiêu vừa dứt, Đậu Thắng Lợi chỉ cảm thấy áp lực khổng lồ quanh người ông bỗng chốc tan biết hết.

      ra là vậy, tôi thấy quản lí Đậu là người tốt, ra là thương càng sâu trách càng nặng, ha ha ha, nếu làm rồi, quản lí Đậu ông mau nhường chút nhé, thiếu chút xíu nữa thôi tôi chụp chung với cháu của ông được rồi.” Lạc Hạo cười ha ha , chỉ nghĩ chụp sớm siêu sinh sớm, nếu chừng lại có người nào gặp nạn nữa.

      Tiêu Tiêu hiểu hai vị đại thiếu gia này sao lại cố chấp với chuyện chụp hình với được thế này, cuối cùng vẫn mơ mơ màng màng để cho Đoạn Mặc Ngôn chụp cho hai tấm, dưới con mắt nhìn chăm chăm của mọi người.

      Sau đó chẳng có sóng gió gì nữa, chụp hình xong Đoạn Mặc Ngôn và Lạc Hạo liền rời khỏi, Đậu Thắng Lợi cũng bị điện thoại nội bộ gọi .

      Mãi cho đến khi tan tầm, Đậu Thắng Lợi lái xe chở cháu về nhà, do dự lúc, mới hỏi chuyện của Đoạn Mặc Ngôn và Lạc Hạo.

      Tiêu Tiêu biết diễn tả thế nào, mới gặp Đoạn Mặc Ngôn hôm nay với hôm qua thôi, hôm nay mới gặp Lạc Hạo, giữa bọn họ có thể có chuyện gì chứ? Suy nghĩ lúc, chỉ có thể Đoạn Mặc Ngôn chuyện với rất lịch .

      Đậu Thắng Lợi nghe xong, nét mặt chỉ giãn ra, ngược lại chân mày càng thêm nhíu chặt lại.

      Tiêu Tiêu về đến nhà của người , vừa vào phòng nhận được vòng ôm cực kỳ nhiệt tình của Đậu Tiểu Huyên, “Chị tốt! Chị chính là cha mẹ thứ hai của em! Cả đời này em quyết định làm trâu làm ngựa cho chị!”

      Tiêu Tiêu bình tĩnh mặc cho ấy ôm, “Làm nhiệm vụ trong game giúp chị chưa đấy?”

      “Làm rồi, em còn cướp được ba rương báu vật cho chị đó nha.”

      kiện bùng nổ hạ chưa?”

      “Hạ luôn rồi.”

      “Em tốt.”

      Hai người quái lạ ôm nhau trò chuyện, bỗng nhiên Đậu Tiểu Huyên kéo ra khoảng cách, mặt cảm xúc nhìn , đột nhiên hét lên loạn xạ.

      Tiêu Tiêu cũng tiếng động hét lên với ấy.

      “Tiểu Huyên, mấy giờ rồi hả, con ngủ cũng đừng làm ồn hàng xóm chứ!” của Tiêu Tiêu ở lầu dưới quát lên.

      Tiểu Huyên vội che miệng lại, chân vẫn ngừng kích động nhảy cẫng lên, Tiêu Tiêu bật cười cũng nhãy cùng với ấy.

      “Sao thế được, sao thế được chứ, quá đáng, quá đáng quá mà, biết thế em cũng làm cho rồi!” Đậu Tiểu Huyên tới lui trong phòng, rất ràng nỗi hưng phấn khi gặp được thần tượng vẫn chưa qua hết.

      “Đúng đó, kêu em em , giờ hối hận rồi chứ gì?” Tiêu Tiêu lấy sổ tay trong túi xách ra, “Cho em này.”

      Tiểu Huyên vừa lật ra thấy chữ kí của Lạc Hạo, hai tay ấy run run : “Ngày mai em lồng khung ngay!”

      ta rất nhiệt tình với fan đấy, rất nhiều người cũng chụp riêng với ta.” Tiêu Tiêu lại thêm dầu vào lửa.

      “Đừng nữa! Em muốn tìm cỗ máy thời gian đây này!” Tiểu Huyên xong liền mở ngăn kéo.

      Lúc này di động của Tiêu Tiêu vang lên tiếng mời gọi video, Tiểu Huyên chịu nổi : “Lại đến lover time rồi à? Ghét quá , ngày nào cũng đương sến súa!”

      Tiêu Tiêu cười khẽ nhận cuộc gọi video, trong màn hình điện thoại lên chàng đeo kính rất có phong độ của thành phần trí thức, chính là bạn trai của Tiêu Tiêu, “Tiếu Tiếu.”

      Hai người bọn họ là bạn cùng lớp thời đại học, sau khi xác định quan hệ vào học kì đầu năm thứ hai, hai người quen nhau được nửa năm rồi. Bây giờ nghỉ hè, Nhiễm Huy về quê, Tiêu Tiêu ở lại. Hai người xa, mỗi ngày bất kể trễ đến mấy, Nhiễm Huy đều gọi điện cho chúc ngủ ngon.

      Tiểu Huyên vẫn chốc chốc lại hét lên, Nhiễm Huy tò mò hỏi em ấy bị sao thế, Tiêu Tiêu liền kể cho nghe cuộc gặp gỡ bất ngờ tối nay, Nhiễm Huy vừa nghe, : “Hèn gì nhất định muốn đến club làm thêm, ra là chờ gặp ngôi sao.”

      có à, em chủ yếu nhất là làm, sau đó mới là gặp ngôi sao.” Tiêu Tiêu ra vẻ nghiêm túc .

      “Tiếu Tiếu, em có ý đồ xấu xa, ngày mai vẫn là đừng làm thêm hơn.” Ở đầu bên kia Nhiễm Huy cười , “ sợ em bị ngôi sao lừa mất thôi.”

      “Cũng phải ha, ai bảo em là người đẹp siêu cấp vô địch chứ.” Tiêu Tiêu hì hì .

      “Em vốn chính là người đẹp siêu cấp rồi, ở trong lòng em đẹp nhất.” Nhiễm Huy nhìn chăm chú vào gương mặt Tiêu Tiêu, cười đến dịu dàng như nước.

      “A, sến quá , có thể suy nghĩ đến cảm nhận của người độc thân chút được vậy!” Tiểu Huyên la lên.

      Tiêu Tiêu vội cắm tai nghe vào, đồng thời cũng vì câu của bạn trai mà xấu hổ che mặt lại.

      “Thứ hai tuần sau trở về rồi đó.” Nhiễm Huy đột nhiên .

      Tiêu Tiêu hơi kinh ngạc, “Sao sớm vậy? Cách thời gian tựu trường còn hơn tuần mà.”

      nhớ em, Tiếu Tiếu.” Nhiễm Huy tựa như than thở với , “ về đây tháng mấy rồi, có ngày nào nhớ em hết, em có nhớ ?”

      Tiêu Tiêu liếc trộm Tiểu Huyên, thẹn thùng nhàng ra chữ “Nhớ”.

      “Em muốn quà gì nào?”

      “Em muốn cái mô hình của Gintama! là được rồi! Nếu như có của Kagura cũng muốn luôn!” Tiêu Tiêu hề khách sáo chỉ ra.

      “Haiz, lớn thế này rồi còn thích anime nữa.”

      “Em cứ thích đấy, nhất định phải mua giúp em đó nha!” Tiêu Tiêu , “Nếu như mua được cũng đừng vội về đây.”

      “Tiêu Tiêu!” bạn trai tức giận rồi.


      Chapter 5

      Sáng hôm sau, Tiêu gọi Tiêu Tiêu sắp ra ngoài lại, Đậu Thắng Lợi rằng club tuyển được nhân viên làm việc dài hạn rồi, tối nay cần đến làm thêm nữa.

      Tiêu Tiêu gật đầu, vô duyên vô cớ trong đầu lại lên gương mặt của Đoạn Mặc Ngôn, sau đó bình tĩnh trở lại.

      Tiêu nhìn cháu , do dự lúc rồi hỏi sang chuyện khác, “Dạo gần đây cháu có gọi điện cho ba cháu ?”

      Ánh mắt Tiêu Tiêu khẽ biến đổi, lặng lẽ lắc lắc đầu.

      “Haiz, ba cháu dù sao cũng quan tâm đến cháu, chỉ là biết bày tỏ thế nào thôi. Thỉnh thoảng cháu cũng hãy gọi điện về nhà, trò chuyện với ông ấy, được ?”

      Tiêu Tiêu im lặng lúc lâu, mới đáp lại câu khẽ khàng, “Cháu biết rồi ạ.”

      đêm mưa của tuần sau, Tiêu Tiêu ngủ sớm dự định sáng mai đón bạn trai đến nơi lúc bảy giờ, vừa mới chìm vào giấc ngủ, cái di động đáng ghét lại vang lên, rầm rì tiếng, chưa nhìn là ai nhận cuộc gọi, “Alo, xin chào ——“

      “Tiếu Tiếu?” Trong loạt thâm huyên náo truyền đến giọng nam trầm thấp, làm cho tai của Tiêu Tiêu ngưa ngứa.

      tỉnh táo lại, xác định hỏi: “Đoạn tiên sinh?”

      “Ừm.” Giọng của đối phương trong tiếng nhạc vui vẻ náo nhiệt vẫn ràng đến thế, “Em khỏe ?”

      “Tôi, ách, rất khỏe ạ.” Tiêu Tiêu ngồi dậy, hắng giọng trả lời.

      “Em đến làm thêm nữa hả?”

      “Đúng vậy, dượng tìm được người làm dài hạn rồi, nên cần tôi làm thay nữa.”

      “Vậy à…… Cũng phải, dù sao em cũng là con .”

      Đột nhiên bên đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng đàn ông nôn mửa rất lớn, Tiêu Tiêu khỏi hơi kinh hãi.

      “Có người uống say rồi.” Đoạn Mặc Ngôn thản nhiên giải thích, sau đó quay trở lại chủ đề chính, “Hôm nay tôi qua đây, là muốn đưa ảnh chụp cho em, nghĩ tới em có ở đây.”

      “A! Vậy cảm ơn nhiều lắm nhé!” Tiêu Tiêu ngờ ta thế mà vẫn còn nhớ đến chuyện này, nhưng từ đâu mà ta có được số di động của chứ? Hỏi Tiểu Viên lấy à?

      “Đừng khách sáo, bình thường em dùng phần mềm giao tiếp nào thế?”

      “WeChat……”

      “Vậy chút nữa tôi thêm bạn với em nhé.”

      “Được.” Tiêu Tiêu cám ơn lần nữa, rồi cúp mày.

      Chỉ chốc lát sau, màn hình điện thoại lại sáng lên, WeChat lên thông báo thêm bạn. Tiêu Tiêu nhấn chấp nhận, suy nghĩ lúc, tò mò nhấn vào vòng bạn bè của Đoạn Mặc Ngôn.

      Trống rỗng.

      cho xem vòng bạn bè ư, hay là vốn như thế? suy nghĩ, WeChat vang lên tiếng tính tang, Đoạn Mặc Ngôn gửi hình qua cho .

      Thực ra bởi vì hoàn cảnh quái dị, cười cực kỳ cứng nhắc, vẻ mặt của Lạc Hạo cũng là lạ, tấm ảnh đó thuộc về loại ảnh hoàn toàn có thể xóa ngay. Tiêu Tiêu vừa lắc đầu, vừa nhắn cho hai chữ cám ơn, tiện tay nhắn qua cái mặt cười.

      Qua lúc sau Đoạn Mặc Ngôn cũng đáp lại cái mặt cười, rất ràng là kết quả của copy paste.

      Tiêu Tiêu khỏi bật cười, qua lúc thấy đối phương có tin nhắn gì nữa, chỉ coi là khúc nhạc đệm mới mẻ mà thôi, cắm sạc vào điện thoại lại từ đầu, ngã đầu xuống liền ngủ mất.

      Sáng sớm tinh mơ ngày thứ hai, Tiêu Tiêu vẫn thể đón bạn trai, bởi vì Tiêu đột nhiên ở bệnh viện gọi về cho Tiểu Huyên, Đậu Thắng Lợi uổng rượu nhiều quá bị tổn thương, bảo ấy nấu ít cháo trắng đưa qua đó.

      Tiêu có nhàng bâng quơ thế nào nữa, Tiêu Tiêu cũng biết nếu như nghiêm trọng, dượng cũng vào bệnh viện. suy nghĩ chút, liền nhắn tin xin lỗi Nhiễm Huy, sau đó cùng Tiểu Huyên lấy cái nồi nấu nồi cháo trắng, vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện.

      Khi các đến phòng bệnh, Đậu Thắng Lợi vẫn truyền nước biển, Tiểu Huyên thấy vẻ mặt tiều tụy của ba mình, nhịn được kêu lên: “Ba à, ba cũng là, uống rượu được đừng uống chứ!”

      Tiêu nửa đêm bị kêu đến bệnh viện, lo lắng phập phồng chăm sóc ông chồng thiếu chút nữa mất nước hết đêm, sớm nghẹn bụng tức, lúc này bà với con chung chiến tuyến, than trách với các , “Ba của con cho rằng ông ấy vẫn còn mười tám, uống bao nhiêu cũng sao! Uống đến ói cả máu ra! Chưa bao giờ thấy người nào uống rượu mà liều mạng đến thế, lớn tuổi thế này rồi còn ai đến đều từ chối nữa chứ!”

      đó, ba à, ba đừng có cứng nhắc mãi như thế, khách muốn ba uống, ba cũng có thể từ chối mà, ba cũng là quản lý rồi, thể để cho mấy chị tiếp viên uống giúp ba hay sao!”

      Khi con bị người ta cầm chai rượu rót vào, thể nào từ chối được. Đậu Thắng Lợi cười khổ tiếng, câu sao.

      Tiêu Tiêu múc chén cháo từ trong bình giữ nhiệt ra, dùng muỗng khuấy cho bớt nóng, “Dượng, bây giờ dượng cảm thấy thế nào rồi, đỡ hơn chút nào chưa?”

      “Đỡ nhiều rồi, đợi truyền xong hai bình này có thể về.” Đậu Thắng Lợi cười miễn cưỡng, nhìn cái, mấp máy môi, cuối cùng muốn lại thôi.

      Buổi chiều Tiêu Tiêu và Nhiễm Huy gặp nhau tại quán trà sữa có tên là Charles Ngọt Ngào, hai người cười cười ôm nhau cái, nắm tay vào trong quán.

      “Dượng của em giờ sao rồi?” Nhiễm Huy vừa ngồi xuống vừa hỏi.

      sao, dượng ấy về nghỉ ngơi rồi.”

      “Có phải ông ấy đắc tội ai ?”

      Tiêu Tiêu cho rằng đùa, “ có đâu.” Dượng làm việc vô cùng chuyên nghiệp, mặc dù hơi cứng nhắc chút, nhưng có thể xử lý các tình huống cách thỏa đáng, hẳn là dễ dàng đắc tội người khác đâu.

      cũng chỉ tùy tiện thế thôi.” Nhiễm Huy để ý lắm, cũng tiếp tục đề tài này nữa, mà lấy từ trong ba lô ra món quà mô hình mà bạn đại nhân chỉ tên muốn có được, hơn nữa còn đưa tặng , tặng thêm chiếc vòng tay bằng bạc rất đáng .

      “Trông rất đẹp.” Nhiễm Huy cảm thấy ánh mắt của mình tệ, sau đó lại lấy ra cái áo t-shirt dài của Ayilian đưa cho , “Cho em đó, cái này cũng của em luôn.”

      “Ơ, còn nữa à?” Tiêu Tiêu chớp chớp mắt.

      “Cái này là mẹ tặng em đó.”

      “Của dì tặng á?” Tức Tiêu Tiêu kinh ngạc, cúi đầu nhìn chiếc áo t-shirt bằng cotton đính hoa.

      “Ừ, mẹ thấy ảnh của em, thích lắm, nhất định muốn mua cái áo cho em bắt đem đến tặng.” Nhiễm Huy uống ngụm nước trái cây, nhìn cười.

      Mặt Tiêu Tiêu hơi đỏ ửng lên, mím môi cười cầm lấy t-shirt lật trái lật phải xem rồi lại xem, “Cái áo này đẹp đấy, cám ơn dì giúp em nhé.” xong, đột nhiên nghĩ ra sáng kiến, bảo Nhiễm Huy chờ chút, mình đứng lên, vào phòng vệ sinh của quán trà sữa.

      bao lâu sau, mặc chiếc áo t-shirt mới ra.

      “Rất đẹp.” Nhiễm Huy hài lòng gật đầu, “Mắt thẩm mỹ của mẹ cũng tệ.”

      “Ha ha, vui quá, nhận được quà rồi.” Tiêu Tiêu cúi đầu sờ sờ mó mó, “Ừ, chụp cho em tấm hình gửi cho dì di, là vô cùng cám ơn món quà của dì nhé.”

      “Được.” Nhiễm Huy cầm di động liền ngắm chuẩn vào .

      “Chụp đẹp tí nha.” Tiêu Tiêu vì muốn che chiếc áo mới, nên ngồi dựa vào phía sau, hai tay đặt tự nhiên ở hai bên, hai lúm đồng tiền như hoa nở.

      Nhiễm Huy chụp liên tục năm sáu tấm, cho Tiêu Tiêu tự chọn tấm đẹp nhất rồi gửi , sau đó còn để tự viết tin nhắn cám ơn.

      Tiêu Tiêu cúi đầu viết rất nghiêm túc, Nhiễm Huy trêu ghẹo : “Xem ra hai người tương lai có vấn đề mẹ chồng nàng dâu rồi.”

      Tiêu Tiêu ngượng ngùng ho tiếng, cúi đầu kiểm tra tin nhắn hai lần, thế mới nhấn gửi. “Đợi thêm chút nữa, em gửi hình qua di động, em muốn đăng lên vòng bạn bè để khoe.”

      Nhiễm Huy cười híp cả mắt, “Vui đến thế cơ à?”

      “Đương nhiên rồi.” Tiêu Tiêu gửi hình qua xong, lập tức cầm di động của mình lên chọc ngoáy, bao lâu sau, đăng tấm ảnh lên, hơn nữa còn phối thêm tiêu đề: [Nhận được món quà cực kỳ tuyệt vời, vui quá], sau tiêu đề còn thêm vào chuỗi mặt cười.

      Nhiễm Huy lấy di động về, load tin mới lần liền nhìn thấy bài đăng mới của , là người đầu tiên nhấn khen.

      Hai người cầm ly trà sữa chưa uống hết ra ngoài cửa quán, vòng qua rạp phim mới mở xem phim, trong lúc rãnh rỗi chờ Nhiễm Huy xếp hàng mua vé, Tiêu Tiêu tùy ý mở WeChat lên, mới phát tin nhắn, hơn nữa còn đến từ Đoạn Mặc Ngôn.

      [Nhận được quà gì, mà cười vui đến thế?]

      Tiêu Tiêu suy nghĩ rồi trả lời: [Là áo mới được trưởng bối tặng, nên rất vui.]

      Vì tin nhắn được gửi đến từ mười phút trước, Tiêu Tiêu hề nghĩ rằng Đoạn Mặc Ngôn trả lời tin nhắn ngay lập tức, vừa muốn khóa màn hình, “vù” cái tin nhắn lên.

      [Đẹp lắm.]

      Tiếp đó lại nhắn qua tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè.

      Đây…… Đây là có ý gì? Tiêu Tiêu chớp chớp mắt, nhìn tấm ảnh mình mặc áo mới với nụ cười rạng rỡ, thế này là khen áo của đẹp, hay là khen đẹp vậy? Đương nhiên câu hỏi tự kỷ như vậy ngại hỏi người thân quen mấy với mình, ngừng lại lúc, chỉ có thể nhắn lại câu cám ơn.

      Đối phương nhắn lại nữa.

      Tiêu Tiêu tự chủ nhấn vào vòng bạn bè, bài đăng vừa rồi được hơn mười người nhấn khen, hơn nữa trong số người đó bao gồm cả Đoạn Mặc Ngôn.

      ngờ thuộc kiểu người nhấn khen trong vòng bạn bè. Tiêu Tiêu thấy hơi buồn cười.

      PhongVy, Dion, Mymy97 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :