1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không cho trả lại ông xã - Lục Phong Tranh (Full đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      cho trả lại ông xã

      [​IMG]

      Tác giả: Lục Phong Tranh.

      Thể loại: đại, trọng sinh, HE.

      Độ dài: 20 chương.

      Converter: Ngocquynh520

      Chuyển ngữ: Queen.

      Bìa: Mai Duyên


      Giới thiệu truyện:

      Lần này ngu xuẩn bỏ rơi em nữa, người chỉ có mình em.

      - Bách Mộ Khắc - luôn tông sùng hoàn mỹ, dĩ diên khi bước vào hôn nhân cũng là người chồng hoàn mỹ.

      Mặc dù cưới này làm vợ chỉ vì muốn củng cố đại vị người nối nghiệp của ở tập đoàn.

      tự nhận cho mọi thứ tốt nhất.

      Nhưng người ưu tú như tại sao lại rơi vào kết cục như thế này?

      Chẳng những vợ đòi ly hôn, còn xảy ra tai nạn xe... Quay lại lúc hai người chưa lấy nhau!

      Kết hôn lần nữa mới biết nguyên nhận tại sao ấy lại trả hàng.

      Trong hôn lễ đỏ mặt nhìn lén .

      Nhưng lần đầu kết hôn biết điều này, ngay cả mặc áo cưới như thế nào cũng biết.

      Cũng phát điều muốn phải cuộc sống như nhung như lụa.

      Chỉ cần thu xếp công việc, đưa ngắm hoa, liền thỏa mãn.

      Quá khứ quan tâm đến , nhưng lần này khác, tuyệt đối giống như trước nữa.

      Công việc? Tất cả đều biến , ở bên cạnh vợ mới là quan trọng nhất.

      Người nhà khiến tủi thân, người nhà coi như máy rút tiền. Được! xử lý hết.

      để mình đối mặt với mọi chuyện, cuối cùng tan nát cõi lòng trả hàng rồi rời !​
      Last edited by a moderator: 11/6/15
      Haruka.Me0hoadaoanh thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Mở đầu

      Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Bách thị, thư ký Kim báo cáo lịch trình trong ngày với sếp.

      "... Đây là lịch trình hôm nay của tổng giám đốc. Còn đây là tư liệu cá nhân của Ân." Thư ký Kim cung kính đưa tài liệu trong tay lên, rồi xoay người ra khỏi phòng làm việc tổng giám đốc.

      Còn lại mình trong phòng làm vệc, ánh mắt Bách Mộ Khắc thâm trầm nhìn chằm chằm túi tài liệu trước mặt, trong lòng nghiền ngẫm ba chữ "Dung Dĩ Ân" lâu, sau đó mới đưa tay cầm chúng lên.

      Vừa rút giấy tờ trong túi ra tấm hình rớt ra ngoài, đưa tay nhặt lên, con người đen lạnh lùng nhìn lướt qua trong ảnh.

      Cơ thể bé đứng trước khách sạn ở khu du lịch suối nước nóng lâu đời, hai mắt nhìn thẳng vào ống kính, hoàn toàn có chút phong tình nào, sợ là cây đào cạnh còn đẹp hơn mấy lần.

      May mà nụ cười của hề khó coi, bờ môi trái tim khẽ cười, cuối cùng tấm ảnh cũng đẹp hơn nhờ nụ cười này, nhưng so với hình tượng người vợ trong lòng còn cách khoảng rất xa.

      Bách Mộ Khắc thầm nghĩ vậy nhưng vẫn mở tài liệu trong tay ra xem.

      Xem lúc lâu, chỉ mím môi, yên lặng tiếng nào, khuôn mặt đẹp đẽ, khiến phụ nữ phải điên đảo, còn có vẻ lạnh lùng luôn hữu mặt.

      Để tài liệu xuống, Bách Mộ Khắc nhíu mày đến cửa sổ sát đất, mắt lạnh nhìn xuống dòng xe như nước ở dưới lầu. *******************.

      Còn tưởng rằng là ba đầu sáu tay, ngờ lại bình thường như vậy, bình thường khiến tưởng nổi.

      So sánh với những nhà giàu khác nhà họ Dung chỉ được xem như nhà bình dân, hai nhà kết thân căn bản là môn đăng hộ đối, đừng việc và Dung Dĩ Ân chẳng hề quen biết.

      Cho dù ông nội có giao tình với ông nội Dung Dĩ Ân, nhưng tình cũ cũng có giới hạn thôi chứ!

      "Ông nội quyết định, ai lấy Dung Dĩ Ân người đó là người thừa kết tập đoàn Bách thị, con muốn lấy Dĩ Ân, ông cũng ép, nhưng chuyện thừa kế sợ nảy sinh vấn đề."

      Nhớ lại những lời hôm qua ông nội nới với ở thư phòng, Bách Mộ Khắc nhíu mày lúc lâu sau mới buông lỏng.

      Nhưng mà người quản lý khách sạn suối nước nóng cũ kỹ, ngay cả vẻ đẹp bình thường cũng có, hơn nữa gia thế lại càng bình thường, dựa vào cái gì mà cản trở con đường của , làm cuộc sống hoàn mỹ của bị rối loạn?

      nghĩ nữa, ai có quyền làm như vậy! Đè nén cảm xúc dâng lên trong ngực, bắt mình tỉnh táo lại, suy nghĩ kỹ mọi việc, thử nghĩ mà xem tập đoàn lớn mạnh như vậy, vẫn kinh doanh rất tốt, lợi nhuận mang lại cho những cổ đông cũng rất nhiều làm họ cười ha ha, chẳng lẽ lại giải quyết được người phụ nữ, cuộc hôn nhân.

      lát sau trở lại ghế ngồi, hề thấy được vẻ tức giận khuôn mặt tự tin của , trước sau như vẫn là Bách Mộ Khắc hoàn mỹ, trong con mắt hề che dấu vẻ tính toán.

      Ngón tay thon dài nhấn phím điện thoại nội bộ, "Thư ký Kim gọi điện cho thư ký chủ tịch, bảo ấy nhanh chóng sắp xếp cho tôi gặp mặt Dung Dĩ Ân. Tháng sau xếp cho tôi ngày trống, liên lạc với khách sạn đặt đại sảnh, liên lạc với công ty tổ chức lễ cưới bảo họ nhanh chóng chuẩn bị lễ cưới."

      muốn cưới Dung Dĩ Ân, lễ cưới phải chuẩn bị xong trong vòng tháng.

      phải đều hôn nhân là cần kinh doanh sao? Có lẽ cuộc hôn nhân này hoàn mỹ, nhưng với năng lực của , khẳng định kinh doanh cho nó hoàn mỹ, thành câu chuyện tình mỹ mãn.
      Haruka.Me0emilia thích bài này.

    3. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      đặt gạch
      Hóng hớt ^^:yoyo63::yoyo63::yoyo63:

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1

      Mưa kéo dài, cuối cùng cũng tạnh mặt trời từ từ ló dạng mang theo ánh nắng chói mắt ai ngăn được, chiếu sáng khắp mọi ngõ ngách hẻo lánh của thành phố, đuổi cái lạnh, đồng thời cũng mang lại ấm áp và sảng khoái đến cho mọi người.

      Phòng ăn ở lầu 38 khách sạn năm sao cao cấp, ràng qua giờ cao điểm nhưng trong phòng ăn vẫn chật ních người, khí tràn ngập mùi thức ăn.

      Dung Dĩ Ân bé ngồi chờ.

      Khách sạn này là của tập đoàn Bách Thị, vì món ăn được chế biến rất tinh xảo và hoàn toàn khác với các khách sạn khác, nhất là ở đây kinh doanh những món tây cao cấp, mới khai trương được năm nhưng tạo ra ít truyền kỳ, cũng thành công thu mua các khách sạn xung quanh tạo thành chuỗi khách sạn, khiến những thương nhân khác nhìn mà đỏ mắt.

      Mà chủ nhân chuỗi khách sạn này chính là người thừa kế đời thứ ba của tập đoàn Bách Thị - Bách Mộ Khắc.

      Hai năm trước khi kết hôn cùng Bách Mộ Khắc, Dung Dĩ Ân từ người quản lý khách sạn suối nước nóng có tiếng tăm liền biến thành tình địch của toàn thể phụ nữ, ai cũng ngờ rằng người bình thường như lại có thể lấy được người đàn ông hoàn mỹ của toàn thể phụ nữ, hâm mộ và ghen tỵ giống như thủy triều đổ ập vào .

      May mà trong hai năm sống chung vẫn ru rú ở nhà, ngoan ngoãn làm dâu giàu có gây tai tiếng gì, tránh được chú ý của bên ngoài, cho nên bây giờ mới có thể ung dung ngồi ở đây ung dung ngắm cảnh bên ngoài nghe bạn tốt kể khổ sau khi cưới chồng.

      Có người , người đàn ông ở cùng người phụ nữ họ phải gây lộn, khi lấy nhau bản thân họ ít gây chuyện mà vì những chuyện trong sinh hoạt củi gạo dầu muối dấm trà khiến họ phải cãi nhau, nếu người đàn ông và người phụ nữ cãi nhau đó phải hôn nhân.

      Chẳng qua là có người càng gây càng , có người ầm ầm ĩ ĩ làm tình mất dần, cuối cùng cuộc hôn nhân đứt, mỗi người đường riêng.

      sao? và Bách Mộ Khắc giống những cặp vợ chồng khác, ngay cả tranh chấp cũng chưa từng có, như vậy giống như người dưng sống chung với nhau đúng ?

      "Dĩ Ân, cậu thử xem có phải ấy rất độc tài và ghê tởm ?"

      Tinh Tinh kêu to, kéo thần trí của Dung Dĩ Ân về, nghĩ cuộc hôn nhân của mình có bình thường nữa, tại tập trung nghe Uông Tinh Tinh kể khổ, thực nghĩa vụ của bạn tốt.

      "Biết mình coi trọng chuyên án này, thế nhưng ấy lại tùy tiện dùng câu gần đến ngày sinh rồi, loại bỏ tên mình ra khỏi danh sách tham gia chuyên án, muốn mình bàn giao công việc rồi nghỉ ở nhà chờ sinh! là quá đáng, cũng thèm nghĩ mình tốn rất nhiều tâm huyết cho chuyên án này, tại sao ấy có thể đối xử với mình như vậy?" Đâm miếng cà chua bỏ vào miệng nghiến răng cắn, giống như ăn kẻ thù rồi nuốt vào bụng, "Mình chỉ là cấp dưới của ấy mà còn là bà xã, là người bên gối của ấy, phải ấy là người hiểu mình nhất sao? Nhưng ấy..."

      Bỗng nhiên hốc mắt Uông Tinh Tinh ửng hồng, nhưng lại quật cường thể tỏ ra yếu đuối, ràng rất hậm hực và tủi thân nhưng lại có chỗ phát tiết, thế là quả táo tươi ngon thay thế chui vào miệng Uông Tinh Tinh, chết thảm trong miệng giống trái cà chua kia.

      "Cho nên cậu liền gấp đến nỗi mặc đồ chạy khỏi nhà đến khách sạn?" Dung Dĩ Ân khẽ mở đôi môi trái tim dịu dàng hỏi.

      "Nếu cậu muốn mình ở nhà mắt to trừng mắt với ấy, làm mình giận chết sao?" Uông Tinh Tinh thở phì phò .

      Vốn tưởng rằng nhắm mắt làm ngơ, ai ngờ gối của khách sạn quá mềm khiến ngủ được. Đáng giận hơn là cái tên đàn ông thối kia đến giờ vẫn nghĩ đến ở khách sạn mà họ tổ chức lễ cưới, ngu ngốc, ngu ngốc! muốn nổi điên.

      Dung Dĩ Ân lẳng lặng nhìn Uông Tinh Tinh...

      Rất nhiều người cho rằng phụ nữ về nhà vì họ ngang ngược, nhưng toạc ra đó chính là họ làm nũng với chồng, cầu chồng cưng chiều, điều này hơi trẻ con nhưng cũng vì muốn nửa của mình thương mình cho nên mới làm như vậy.

      Nhưng mà bây giờ người nổi giận là Uông Tinh Tinh, điều này khiến rất bất ngờ, dù sau trong ấn tượng của Uông Tinh Tinh là người khôn khéo và tự tin.

      Xem ra, ông trời đối xử với mọi người rất công bằng, bất kỳ ai đều có điểm ngốc.

      Chính cũng vậy.

      "Học trưởng Tề Lãng cũng sai, cậu sắp đến ngày sinh, nên chuyên tâm nghỉ ngơi tốt chờ sinh."

      Uông Tinh Tinh luôn liều chết xông về phía trước, cũng chú ý thấy người bên cạnh nhìn mang thai mà vẫn tăng ca, tiếp khách, rất lo lắng và đề phòng.

      Uông Tinh Tinh trợn trắng mắt, "Làm ơn, còn nửa tháng lận đấy! Chỉ cần đẩy nhanh tiến độ, nhất định chuyên án này kết thúc trước khi mình sinh, ấy tin năng lực của mình sao?" Uông Tinh Tinh tức giận .

      "Tim cũng giao cho cậu rồi, cậu còn cảm thấy ấy tin cậu?" mỉm cười nhíu mày nhìn bạn tốt.

      "Mình..." Nhất thời Uông Tinh Tinh cứng họng.

      "Mình cảm thấy học trưởng Tề Lãng phải tin cậu mà ấy lo lắng cho cậu thôi, dù chuyên án có quan trọng nhưng cũng quan trọng bằng cậu và đứa bé, ấy nỡ nhìn cậu mỗi ngày phải thức đêm tăng ca còn xã giao với khách hàng." Dung Dĩ Ân dịu dàng giúp Tề Lãng.

      Uông Tinh Tinh bĩu môi, "... Coi như là tốt cho mình, nhưng ấy nên đuổi mình ra khỏi phòng họp trước mặt nhiều người như vậy, ở nhà quản mình rất chặt còn chưa , ngay cả ở công ty cũng coi chừng mình, mất mặt là chuyện , trái tim của mình bị tổn thương mới là chuyện lớn." Uông Tinh Tinh cảm thấy rất tủi thân.

      "Vì đó là công việc. Nhưng mà mình phải , nếu cậu muốn lời khuyên hữu ích mình cho rằng học trưởng vô cùng có bản lĩnh. biết lúc trước là ai cố chấp phải lấy bằng được người ta." Dung Dĩ Ân giọng trêu chọc bạn tốt.

      Uông Tinh Tinh xấu hổ đến đỏ mặt, ăn vạ kêu to, "Ai, Dung Dĩ Ân, cuối cùng cậu đứng về phía ai? Nghe cứ như mình là người biết xấu hổ, mình cho rằng cậu được Tề Lãng phái đến để thuyết phục mình."

      Cũng vội minh oan, Dung Dĩ Ân chống cằm cười nhìn bạn tốt, lát sau, ung dung hỏi ngược lại: "Nếu như phải đứng về phía cậu, cần gì mình vừa nhận được điện thoại của cậu liền chạy đến đây?"

      "Vậy mà cậu còn chọc mình!"

      "Mình , phải chọc cậu."

      "Đúng đúng đúng, cậu là người bạn tốt thẳng thắn." Uông Tinh Tinh xem thường mà khen .

      "Cảm ơn! Đúng rồi, học trưởng Tề Lãng biết cậu ở khách sạn này ?" Dung Dĩ Ân thử hỏi.

      "Dĩ nhiên biết. Dung Dĩ Ân, mình cảnh cáo cậu, cho phép tiết lộ!"

      "Vâng, tuân lệnh, mình tuyệt đối để thông tin bị rò rỉ, như vậy được chưa?" quên dùng ngón tay đưa lên miệng làm động tác kéo khóa, thể trung thành.

      "Tóm lại, lần này mình giận , tuyệt đối thể dễ dàng tha thứ cho ấy được! Muốn mình nghỉ ngơi phải ? Được, giường của khách sạn năm sao này rất thoải mái, mình ở đây nghỉ ngơi tốt chờ ngày sinh, những hội nghị dài dòng chết người kia cứ để ấy từ từ hưởng thụ, bà đây quyết định mỗi ngày đều dạo phố ăn uống, thoải mái hưởng thụ cuộc sống tự do tự tại, hừ!" Uông Tinh Tinh khí phách tuyên bố.

      "Được, thoải mái mà hưởng thụ." Vô ý nhìn thấy phiếu ưu đãi bàn, trong lòng Dung Dĩ Ân liền nảy sinh kế, tròng mắt đen lên tia giảo hoạt, "Này, phải cậu rất thích ăn Mont-Blanc* sao? Cậu xem, hôm nay đến khách sạn dùng cơm, chỉ cần dùng điện thoại gọi cho họ là có Mont-Blanc." còn ân cần đưa phiếu ưu đãi cho Uông Tinh Tinh xem.

      (* Mont-Blanc: tên loại bánh.)

      "Wow, Mont-Blanc món mình thích nhất, chuyện tốt như vậy sao có thể bỏ qua được!" Vừa thấy có thể ăn miễn phí món bánh ngọt mình thích, Uông Tinh Tinh liền lấy điện thoại gọi món bánh ngọt.

      Dung Dĩ Ân thề có lẻo mép, chỉ giật dây khiến ngốc này để lộ hành tung mà thôi.

      giúp như vậy, mà có người còn tìm được vợ chỉ có thể treo ngược lên mà đánh thôi.

      Miệng ăn thức ăn ngon, thỉnh thoảng lại chuyện lớn chuyện trong sinh hoạt hằng ngày, bởi vì bữa ăn quá ngon nên Uông Tinh Tinh nhịn được ca ngợi: " lâu rồi được nhàn nhã chơi, ăn ngon như vậy, mỗi miếng đều làm người ta cảm thấy hạnh phúc, Tề Lãng thích nhất thức ăn ở đây, nhớ trước khi kết hôn, bọn mình..." Ý thức được mình gì, Uông Tinh Tinh vội vàng im miệng.

      "A, sao lại tiếp?" Trước khi kết hôn cậu và học trưởng Tề Lãng làm sao?" Dung Dĩ Ân nhướng mày, chế nhạo nhìn bạn tốt.

      "Cái gì thế nào? Vừa rồi mình có gì sao? Mình quên rồi." Dù chết cũng chịu thừa nhận.

      Đây chính là phụ nữ. Dù tha thứ, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ hết tất cả mọi việc liên quan đến người .

      Dung Dĩ Ân cũng thừa thắng xông lên, tránh trường hợp Uông Tinh Tinh tức quá liền bỏ chạy, người kia vội vã chạy đến vô ích.

      Khoảng mười phút sau, bóng dáng quen thuộc lên trong mắt , khẽ cười.

      "Dung Dĩ Ân, tại sao cậu lại cười khúc khích với thức ăn?" Uông Tinh Tinh cảm thấy là lạ. Dung Dĩ Ân hất cằm về phía trước. Uông Tinh Tinh vừa quay đầu liền nhìn thấy chồng mình sải bước về phía này, sắc mặt liền biến đổi, vội vàng đứng dậy bỏ .

      Cơ thể cao lớn cản đường lại, ấn ngồi xuống chỗ cũ, bị hành hạ cả đêm Tề Lãng nghiêm người nhìn trước mặt, nếu phải bụng lớn như vậy, muốn đánh đòn khiến lo lắng cả đêm!

      "Chó ngoan cản đường." Uông Tinh Tinh giống như cá nóc sưng mặt .

      "Làm loạn đủ chưa? Nếu đủ rồi theo về nhà."

      Nhất thời Dung Dĩ Ân đen mặt... Học trưởng đần, chút lời ngon tiếng ngọt chết sao?

      ngoài dự đoán Uông Tinh Tinh quả nhiên tức giận, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt lại hét to,

      "Chưa đủ, tôi muốn làm loạn đấy, nếu vui có thể , phải muốn tôi nghỉ ngơi sao, tại sao bây giờ lại đến làm phiền tôi?" cũng chưa hết giận liền sử dụng bạo lực để phát tiết, tay ngừng đáng lên người Tề Lãng.

      "Tinh Tinh!" phát liền bắt được tay của vợ. là bó tay với .

      "Bỏ ra, em ghét , là đồ xấu xa..." Đột nhiên bị đau làm Uông Tinh Tinh ra lời.

      Dung Dĩ Ân ngồi bàn ăn chú ý thấy sắc mặt Uông Tinh Tinh khác thường, vội vàng hỏi: "Tinh Tinh, cậu sao vậy? Có phải bụng thoải mái ?" Uông Tinh Tinh cho rằng bụng bị đứa bé đá, muốn nở nụ cười chứng tỏ mình sao, nhưng bụng lại đau từng đợt, đau đến nỗi chảy cả mồ hôi lạnh, thở cũng nổi.

      "A, đau quá... Đau quá..." Uông Tinh Tinh mở to mắt, vẻ mặt đau đớn.

      "Tinh Tinh, xảy ra chuyện gì? Em đừng làm sợ." Tề Lãng luống cuống.

      Dung Dĩ Ân đẩy ghế ra đứng dậy vòng qua bàn ăn đến bên cạnh Tinh Tinh, phát đồ bầu của Tinh Tinh ướt đẫm.

      "Tinh Tinh vỡ nước ối rồi, nhanh đưa ấy đến bệnh viện."

      "Sao lại có thể như vậy? phải hơn nửa tháng nữa mới đến ngày dự sinh sao?" Tề Lãng cau mày, lo lắng đến mức chảy cả mồ hôi.

      "Tinh Tinh, cậu có thể ?" Dung Dĩ Ân vội hỏi.

      "Mình..." Có thể bị chính tình trạng của mình dọa sợ, hai chân Uông Tinh Tinh còn chút sức lực, cũng sắp phát khóc rồi.

      "Tinh Tinh đừng sợ, có chuyện gì đâu, giờ chúng ta bệnh viện." Cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, Tề Lãng kéo tay của vợ đặt lên vai mình rồi bế bổng lên.

      Trong phòng ăn khách hàng thấy thế cũng rối rít qua xem, nhân viên phục vụ cũng chủ động ra giúp đỡ, nhiều người giúp nên rất nhanh Uông Tinh Tinh được đưa đến bệnh viện.

      "Em rất sợ, em rất sợ..." đường đến bệnh viện Uông Tinh Tinh ngừng ra nỗi sợ hãi của mình.

      "Đừng sợ! Có ở đây, Tinh Tinh, ngoan, đừng sợ." Tề Lãng nắm chặt tay của vợ, dù trong lòng rất sợ, nhưng vẫn trấn an vợ đau bụng sinh.

      Mặc dù đau đến mức muốn giết người nhưng thấy chồng vẫn ở bên, Uông Tinh Tinh cũng bớt lo lắng, chẳng qua là... Trời ơi, còn phải đau bao lâu nữa đây? Sao bệnh viện lại xa như vậy chứ.

      vất vả mới đến được bệnh viện, Uông Tinh Tinh được y tá đỡ lên giường bệnh, chuẩn bị đưa vào phòng sinh, nhưng đột nhiên ấy lại đổi ý, chịu cho Tề Lãng vào phòng sinh, thế là ấy lại tranh chấp với tiểu oan gia ngay ngoài phòng sinh.

      " chê bụng em chưa đủ đau đúng ? Em được là được, em muốn vào phòng sinh chung với em, lúc em sinh con vừa xấu lại vừa chật vật, có gì đẹp đâu mà xem, Dĩ Ân cậu giúp mình giữ ấy lại, mình đồng ý cho ấy vào phòng sinh, dồng ý..." ấy muốn chồng mình nhìn thấy mình đau đớn và chật vật, ấy muốn giữ hình tượng đẹp đẽ trước mắt chồng.

      Uông Tinh Tinh cố chấp lại chọc giận Tề Lãng, chịu được quát to.

      "Uông Tinh Tinh, em là người ngu ngốc! Lúc này còn cậy mạnh. Lúc chúng ta kết hôn phải thề rằng, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng cùng nhau đối mặt, sao có thể để em mình đơn sinh con được chứ? làm được!"

      "Tề Lãng..." Uông Tinh Tinh ngu ngơ luôn tại chỗ, vừa đau vừa cảm động nước mắt cứ thế mà tràn mi.
      Haruka.Me0hoadaoanh thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2

      "Em nghe đây, đứa bé là con của chúng ta, muốn cùng em nghênh đón con chào đời." Quát xong lại dịu dàng : "Được rồi, đừng khóc, khóc thành vậy sao có sức lực mà sinh con?" vẫn quên đưa tay lau nước mắt mặt , ", lấy ra tự tin mà em dùng để mê hoặc thần hồn điên đảo, chúng ta cùng nhau đánh giặc."

      Uông Tinh Tinh vừa khóc vừa đồng ý với cầu của Tề Lãng.

      Đúng là đôi vợ chồng khiến người khác biết nên khóc hay nên cười, sắp vào phòng sinh rồi mà còn ầm ĩ, điều khiến người khác cảm thấy vui mừng là ầm ĩ xong họ vẫn dựa vào nhau, đó mới là điều quan trọng.

      Dung Dĩ Ân khẽ cười nhìn bóng dáng họ, cho đến khi cửa phòng sinh hoàn toàn đóng lại, mình ngồi ghế ở hành lang bệnh viện lẳng lặng chờ đợi.

      Xung quanh đều yên tĩnh, nhưng tai của Dung Dĩ Ân ngừng vang lên những câu của học trưởng Tề Lãng.

      Uông Tinh Tinh,em là người ngu ngốc! Lúc này còn cậy mạnh. Lúc chúng ta kết hôn phải thề rằng, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng cùng nhau đối mặt, sao có thể để em mình đơn sinh con được chứ? làm được!

      Sao có thể để em mình đơn sinh con được chứ?

      làm được! làm được!

      Học trưởng Tề Lãng sai, mình sinh con rất đơn, rất đáng sợ, Dung Dĩ Ân còn nhớ cái đêm năm trước, vì Bách Mộ Khắc công tác ở Mỹ, mình nằm phòng sinh, bị đau đớn hành hạ đến chết sống lại, chứ tưởng rằng mình chết, vất vả mới sinh được cặp con trai.

      Lần đầu tiên nhìn thấy bé khuôn mặt cả hai đều đầy nếp nhăn, khích động bật khóc lớn, khiến dì quản gia theo đến bệnh viện sợ hãi.

      Bây giờ nhớ lại thấy buồn cười, lúc ấy lại khóc cả ca nước mắt.

      Dung Dĩ Ân vẫn chờ ở bên ngoài, cho đến khi Uông Tinh Tinh thuận lợi sinh em bé rồi được đưa về phòng bệnh mới rời .

      Nghe y tá , đôi vợ chồng dở hơi kia khi nghe được tiếng em bé khóc, vì quá cảm động cũng khóc theo, khiến bác sĩ phải thở dài, trực tiếp phong họ là gia đình thích khóc.

      Cãi nhau cũng là loại hạnh phúc? Uông Tinh Tinh và học trưởng Tề Lãng chính là ví dụ tốt nhất.

      Nếu như rất hâm mộ cách sống chung của họ, có phải quá tham lam ?

      Nhưng rất hâm mộ...

      Ra khỏi bệnh viện, ngẩng mặt nhìn những vì sao trời, Dung Dĩ Ân có bảo tài xế tới đón , mình bắt xe buýt vòng quanh thành phố, sau đó mới về khu chung cư cao cấp.

      Lúc ở bệnh viện thấy đói, nhưng khi xuống xe buýt lại cảm thấy dạ dày trống rỗng, Dung Dĩ Ân nhìn đồng hồ đeo tay - mười giờ tối.

      Trời ạ, trễ vậy rồi sao, khó trách cảm thấy đói. nhanh chóng về nhà, vừa nghĩ điều đầu tiên khi vào nhà đó là nấu cho mình tô mì, vừa đưa tay lên gõ gõ cái đầu mơ hồ của mình.

      Quẹt thẻ ra vào xong Dung Dĩ Ân liền bước vào thang máy lên lầu.

      Mỗi hộ gia đình lầu trong tòa nhà cao cấp này, hơn nữa cũng có nhiều gia đình ở đây, mỗi gia đình có thẻ từ riêng để thẳng lên tầng của mình, độ an toàn ở đây rất cao.

      Khi ra khỏi thang máy, tay phải với lấy chìa khóa trong túi xách ra, Dung Dĩ Ân vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng ngay trước cửa nhà, ngơ ngác đứng im tại chỗ.

      “Mộ Khắc”

      Nghe thấy có người gọi mình, Bách Mộ Khắc xoay người lại, lộ ra khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lẽo, làm người khác vừa kính vừa sợ.

      Hầu như mỗi lần thấy khuôn mặt này tim Dung Dĩ Ân đều tự chủ được đập thình thịch.

      Uông Tinh Tinh luôn chỉ mặt lạnh, giọng cũng lạnh, gương mặt lạnh giá nhìn sao cũng cảm thấy thoải mái cộng thêm giọng có chút nhiệt độ, người nào đến gần người đó bị cảm.

      Trong mắt , lạnh lùng của oai hùng mà người khác có được, làm người ta sùng bái, mỗi lần nhìn khuôn mặt của , ngực lại rộn ràng, nhưng rộn ràng chẳng kéo dài được bao lâu, bởi vì nhiều lúc cũng bị lạnh lùng của làm cho đông cứng.

      về phía , ngẩng mặt lên nhìn về phía cơ thể cao lớn, cố nén vui mừng trong dịu dàng hỏi: “Sao hôm nay về rồi? ràng thư ký Kim sáng mốt mới lên máy bay mà.”

      “Công việc rất thuận lợi, hai bên bàn bạc xong liền ký hợp đồng.” Giọng lạnh lùng vang lên.

      “Chúc mừng !” nở nụ cười chân thành chúc mừng , nhân tiện đưa tay ra nhận lấy áo khoác ngoài tay .

      “Trễ vậy rồi, sao em bảo tài xế đón?”

      Lúc nãy khi về nhà, thấy xe chuyên dùng để đưa ra ngoài vẫn đỗ ở bãi đậu xe, tưởng rằng ở nhà, ai ngờ giờ từ bên ngoài về.

      “Tinh Tinh… chính là người làm phù dâu cho em khi chúng ta kết hôn, hôm nay ấy sinh con, em đợi ở bệnh viện có chú ý thời gian lúc về trờ tối, cảm thấy gọi điện bảo tài xế đến đón rất tốn thời gian, cho nên tự mình đón xe buýt về.”

      “Ừ.” đáp tiếng.

      Dung Dĩ Ân há hốc mồm. Vậy thôi ư? tràng dài, đáp lại giống như bị táo bón… Ừ.

      Chẳng lẽ, vui? Dung Dĩ Ân len lén nhìn , phát khuôn mặt như trước, ngay cả lông mày cũng nhíu.

      biết tại sao, cảm thấy hơi thất vọng.

      Tại sao? Chẳng lẽ hi vọng tức giận?

      Đúng, nghĩ muốn nhìn thấy vẻ lạnh nhạt của bị phá vỡ, tâm tình ổn định, cho dù mắng chửi lần cũng tốt.

      giây sau, Dung Dĩ Ân liền bị suy nghĩ trong đầu mình hù dọa.

      Trởi ơi, cuối cùng là nghĩ gì vậy, tự nhiên lại muốn bị mắng, có phải sống quá thoải mái nên vậy ? Dung Dĩ Ân lắc lắc đầu, cố gắng đuổi cái suy nghĩ kỳ lạ của mình .

      Uông ở bệnh viện nào? Phòng số mấy?”

      Đợi mãi thấy trả lời, Bách Mộ Khắc liếc nhìn .

      Dung Dĩ Ân hồi hồn, phát ánh mắt lạnh kinh người của , vội vàng cười : “Xin lỗi, vừa rồi em tập trung. lại lần nữa được ?” cảm giác mình rất hèn mọn.

      Khi chuyện với lại thất thần! Dung Dĩ Ân lạnh lùng nhìn , đôi môi khẽ mở lại lần nữa, “Bệnh viện gì? Phòng bao nhiêu? Mai kêu thư ký Kim mang quà qua đó.”

      luôn đối xử với người khác rất chu đáo, chuyện như vậy cũng thường xảy ra, chỉ sợ còn biết Uông Tinh Tinh tròn hay méo. Dĩ nhiên, cũng đều nhờ thư ký vạn năng – thư ký Kim.

      “Quà em chọn xong lâu rồi, em và Diệu Diệu chọn xe đẩy em bé.” Diệu Diệu là trong hai đứa con sinh đôi của .

      Người đàn ông gật đầu. “Tự em lo .”

      “Đúng rồi, hôm qua em có gọi điện về nhà, dì quản gia hai con bị cảm .”

      Hai con trai sinh đôi của cũng sống cùng .

      Sau khi ở cữ, mẹ chồng người từng nổi danh về giáo dục con cái liền đến đưa hai đứa bé về nhà lớn của họ Bách, bà sợ mình thể chăm sóc hai đứa bé, đừng đến việc chăm sóc con đủ bận còn thời gian chăm sóc chồng.

      chỉ có thể đợi đến chủ nhật cùng chồng về nhà lớn thăm hai con.

      “Mẹ có mời bác sĩ Trương chăm sóc cho hai đứa, mẹ để thư ký Kim cho biết chứng tỏ là có gì.”

      “Vậy cuối tuần có thể về sớm để thăm hai con ?”

      “Để ngày mai thư ký Kim sắp lịch trình sau đó gọi điện cho em.”

      Dung Dĩ Ân nắm chặt tay, cho đến bây giờ vẫn thích ứng được, chuyện trong nhà hai người họ bàn bạc được sao, vì sao phải đợi thư ký Kim sắp xếp rồi chuyển lời cho ?

      Hơn nữa, thể tự mình cho biết được sao? Tại sao lại muốn thư ký Kim truyền lời? ràng chồng là Bách Mộ Khắc chứ phải thư ký Kim.

      … Nhưng phải làm thế nào đây? Ai bảo lấy người lãnh đạo tập đoàn lớn, ngày kiếm cả tỷ, vì thế ngay cả thời gian gọi điện cho vợ cũng có.

      Vừa nghĩ vậy khi lời dặn dò của mẹ chồng thình lình vang lên trong đầu.

      “Dĩ Ân, làm dâu nhà họ Bách điều quan trọng nhất đó là được tùy hứng, phải thông cảm cho chồng, chăm sóc chồng cho tốt, phải phục tùng chồng, đây mới là việc mà người vợ nên làm.”

      lần nữa lại phải nuốt đau khổ vào tim, ngoan ngoãn trả lời, “Vậy làm phiền thư ký Kim rồi.”

      Tưởng chuyện đó kết thúc, đột nhiên khối băng lại : “Sau này được như vậy nữa! Dù đâu cũng phải để tài xế đưa đón.”

      Người phụ nữ cười yếu ớt trả lời. “Em biết rồi.”

      Bách Mộ Khắc thỏa mãn, quay đầu lại nhìn thấy cửa nhà vẫn còn đóng, đột nhiên cảm thấy mình rất kỳ quái tại sao lại đứng chuyện trước cửa nhà? Chuyện này rất quan trọng sao?

      Đưa lưng về phía Dung Dĩ Ân mặt lên vẻ thẹn thùng, vội vàng tiếp tục công việc còn dang dở lúc trước, sau khi mở cửa vào nhà trước.

      Dung Dĩ Ân cũng vào theo Bách Mộ Khắc.

      Sau khi vào nhà, ga lăng đóng cửa lại, thay dép trong nhà rồi đến thư phòng bỏ cặp tài liệu xuống, sau đó là vào phòng ngủ của hai người.

      Hành động này rất bình thường, giống như hô hấp vậy, hai người sống chung có kinh nghiệm, quen thuộc đến mức thể quen hơn nhưng Dung Dĩ Ân cảm thấy giữa họ như có lớp thủy tinh ngăn ở giữa, có thể thấy được nhau nhưng đụng được.

      hiểu, kết hôn được hai năm, cũng cặp sinh đôi, theo lý thuyết họ rất thân mật mới đúng, nhưng tại sao lại có cảm giác họ cách nhau lớp thủy tinh?

      Đây phải là lần đầu tiên có cảm giác như vậy, chẳng qua là cảm giác này ngày càng ràng, càng ngày càng nhiều.

      thể suy nghĩ nữa, nếu tiếp tục nghĩ đến kiềm chế được. Dung Dĩ Ân vứt những suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu, quyết định nghĩ ngợi nghĩ tiếp tục cuộc sống bây giờ thôi.

      vào phòng ngủ thấy chồng tháo cà vạt chuẩn bị cởi áo, Dung Dĩ Ân liền mở tủ lấy quần áo, lấy quần áo để tắm, sau đó thừa dịp tắm sắp xếp lại valy quần áo của .

      tắm xong, cũng sắp xếp xong quần áo của .

      Bách Mộ Khắc thuận tay lấy cái túi có logo của hàng hiệu nổi tiếng đưa cho .

      “Quà cho em.”

      “Cảm ơn.” mỉm cười nhận lấy, “Có đói bụng ? Có muốn em nấu mỳ cho ?” chưa ăn tối, giờ rất đói, rất vui khi ăn với !

      ăn máy bay rồi. đói bụng.” xong, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, giống như mọi ngày trước đây, trực tiếp đến thư phòng tiếp tục làm việc.

      đói bụng… Được rồi… ra trễ như vậy rồi ăn tối cũng tốt cho cơ thể…” giọng lẩm bẩm.

      Vốn dĩ Dung Dĩ Ân định chuẩn bị cho cái bụng đói kêu vang của mình tô mì hải sản, nhưng bây giờ cảm thấy mình cũng quá đói, buồn bực cũng no rồi.

      Tại sao?

      Tinh Tinh mới rời nhà đêm mà học trưởng Tề Lãng lo lắng cả đêm ngủ mắt cũng biến thành gấu trúc 0.0, còn gặp nhau cả tuần, khi gặp lại cái ôm cũng có.

      phải mọi người đều gặp ngày như cách ba thu sao? Chẳng lẽ họ xa nhau chưa đủ lâu, mới khơi lên được nhớ nhung của .

      đúng, Tinh Tinh và học trưởng gây lộn nhưng rất tình cảm, còn và Bách Mộ Khắc tuy gây lộn nhưng nếu như phải gây lộn mới có thể cảm nhận được cảm giác được để ý, được, gây lộn , thoải mái mà gây lộn thôi!

      nghĩ gì thế, sao có thể gây lộn được? Gây lộn được với người luôn luôn nghiêm túc va flanhj nhạt như Bách Mộ Khắc mới lạ đó! phải đùa chứ hai năm sống cùng , ngay cả hơi to tiếng cũng chưa có. Đây có phải di chứng của bệnh sống quá thoải mái ? Dung Dĩ Ân vừa nghĩ vừa cười.

      Mở túi giấy ra, hề ngoài ý muốn đó là chai nước hoa nổi tiếng.

      Ngay cả hộp cũng mở, Dung Dĩ Ân trực tiếp mở ngăn kéo dưới của tủ quần áo ra, đặt hộp tay vào ngăn kéo sớm chất đầy những lọ nước hoa cao cấp.

      Những lọ nước hoa này đều là quà trong hai năm tặng sau mỗi lần công tác, hầu như là tất cả các thương hiệu nổi tiếng thế giới. Vì thường xuyên công tác, nên đôi khi trong ngăn kéo có hai lọ giống nhau, sau thời gian thanh lý hàng, gửi cho người thân bạn bè, nếu ngăn kéo nàu nổ tung từ sớm rồi.

      Nước hoa trong ngăn kéo có thể thanh lý, nhưng buồn bực trong lòng có thể thanh lý ? Có thể khiến vui vẻ ?

      Nhìn những lọ nước hoa, đột nhiên cảm thấy còn sức lực, Dung Dĩ Ân dựa người vào tủ quần áo cơ thể từ từ trượt xuống ngồi sàn nhà.

      nên cảm ơn, cảm ơn mỗi lần ra nước ngoài công tác vẫn quên mua quà cho , hổ danh là người chồng tốt được người ngoài công nhận!
      Last edited by a moderator: 5/5/15
      Haruka.Me0hoadaoanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :