1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không có Lai Sinh - Phong Ca (67C)(Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      [​IMG] [​IMG]

      Có Lai Sinh
      Tác Giả: Phong Ca
      Thể loại: Cổ Đại, Trùng Sinh
      Nguồn: greenhousenovels.com
      Văn Án:
      Kiếp trước, đời có gì nuối tiếc. Thanh Liên lòng hộ chủ. Vương phi có ơn, có nghĩa, nàng thay Vương phi gánh chịu kiếp nạn, cũng tính là gì?​
      Chỉ là…. ánh mắt vương vấn, bóng hình thoắt khiến Thanh Liên trước giờ phút đó quyết định hủy mình. Chỉ để thẹn với ai.
      Tưởng chỉ có mình “tự mình đa tình”, nào ngờ những ngày làm linh hồn phiêu lãng, nàng nhìn thấy vẫn lạnh lùng như vậy. Gươm chùn khi ra chiến trận, vẫn hiên ngang hộ chủ, lập nhiều công lớn.
      độc…Luôn độc mình.
      Cuối đời, trước khi chết, nàng nghe gọi. Gọi ” Liên nhi.”
      Nàng chọn lựa, giữa vinh hoa kiếp sau được hưởng và cơ hội làm lại. Nàng phải chăng phụ , làm lỡ cả đời.
      Lai sinh…. chung bước
      Kiếp này nguyện chung đôi.
      P.S: chương hơi ngắn nên mình gộp 1 lần 2 chương nhé :yoyo51:
      Last edited: 10/10/17
      Chris_Luu, Nhi Huỳnh, thư hồ6 others thích bài này.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 1: Mở Đầu

      Tô Thanh Liên, qua đời năm mười sáu tuổi. Chưa hết dương thọ. Có công với quốc gia. Sau khi hết thời gian tại thế, được đầu thai làm Tam công chúa nhà Lương, cả đời bình an, cùng tướng công hưởng phước đến cuối đời.

      sợi chỉ hồng duyên phận chuẩn bị cột lấy hai số phận. Tướng công kiếp sau của nàng là chuyển thế của Vũ khúc tinh, Nhan Triệt, cùng lúc được đầu thai với Thanh Liên.

      Thanh mai trúc mã.

      Ân ái đến già.

      lúc nữa qua cầu Nại Hà, uống chén canh Mạnh Bà quên hết toàn bộ ký ức. Tô Thanh Liên, Vương phủ, Vương phi.

      Lưỡi kiếm kề ngay cổ. Giọt nước mắt của Vương phi.

      Kiếp này nàng có gì ân hận. Ân tình cứu mạng của Vương phi cũng trả vẹn toàn.

      Chỉ có….

      Rồi nàng quên tất cả. Bóng hình người ấy, coi như bao giờ tồn tại. Áo giáp trắng toát, tóc đen rũ rượi, lưng ngựa qua khắp chiến trường.

      -Liên nhi!

      -Thiết tướng quân có bệnh lạ, gần nữ sắc.

      Vương gia từng :

      -Nam nhi đại trượng phu, thể thành gia.

      quỳ trước chủ, đôi mắt tĩnh lặng như nước hồ mùa đông:

      -Thần vốn là nô lệ, sinh ra chẳng có nhà.

      Tô Thanh Liên vốn có sáu mươi lăm năm mươi năm dương thọ, chết năm mười sáu tuổi, phải lang thang thế gian đủ bốn mươi chín năm, đúng ngày đúng tháng mới có thể về địa phủ. Mười tám năm sau đó, nàng phải nhìn Thiết Hàn rời khỏi thế gian.

      Trọn đời độc, phút cuối cuộc đời, cũng chỉ có mình.

      Trong tay là chiếc bông tai màu cỏ úa, chợt thầm :

      -Liên nhi!

      Linh hồn của Thanh Liên chết lặng. Chiếc bông tai đó, nàng vờ làm rơi trước mặt, chờ mong nhặt lại, với mình vài lời.

      , tối hôm đó cùng Vương gia ra trận. Nàng ở lại, sau đó làm người thế thân cho Vương phi.

      Vẹn nghĩa, chẳng trọn tình.

      Dù chỉ là đơn phương, lòng thiếu nữ vẫn tồn tại chấp niệm. Nàng muốn ai khác chạm vào mình.

      Thanh gươm nhuộm đỏ máu. Thân phận Vương phi giả, dù chết vẫn bị người mang lấy treo ở cổng thành.

      có bao nhiêu bi thương trước cái chết của nàng?

      cưới nương tử, trọn đời độc, có phải cũng vì nàng?

      Giờ phút cuối đời, dương thọ tận nhưng linh hồn của Thanh Liên chưa trọn vẹn kiếp này.

      Chỉ có thể nhìn Hắc Bạch vô thường đến dẫn .

      lời từ giã.

      Hai linh hồn mãi mãi tách rời.

      Khi nàng trở về giới, siêu sinh tận phương trời. Kiếp sau làm người thế nào, lương duyên thế nào, .

      duyên nợ, chỉ tồn tại vấn vương.

      -Đau lòng sao?

      Thanh Liên sực tỉnh. Quanh nàng bỗng tồn tại bức màn sương.

      -Chúng ta trao đổi !

      Tiếng bên tai nàng, rất . Nhưng Thanh Liên thể thấy được dáng hình kẻ đó là ai….

      -Trao đổi, trở thành Tam công chúa nhà Lương, khuynh thành tuyệt sắc, có trượng phu thương nàng, sống vui vẻ đến cuối đời, dương thọ năm mươi tám tuổi hay là….

      Giọng ngừng đôi chút, rồi mới thong thả tiếp lời:

      -Hay là quay lại lúc nàng mười bốn tuổi, bắt đầu làm đại nha hoàn ở phủ Thừa tướng. Lần đầu tiên gặp Thiết Hàn?

      Quay lại lúc mười bốn tuổi, gặp lại Thiết Hàn?

      Để với lời tạ lỗi, để ít ra cũng phải lướt qua nhau, vương vấn và chỉ có vấn vương.

      Nàng cầu chờ đợi, nàng cũng đâu có lời nào hứa hẹn. Nàng chết vì chủ, làm tròn bổn phận nha hoàn.

      Nàng nợ ,

      nợ ?

      -Pháp lực ta còn yếu, vốn thể giữ lâu hơn nữa. Nàng quyết định !

      Quyết định?

      Vinh hoa phú quý, tướng công ái. Trọn đời bình an.

      Nhưng đó lại là chuyện của kiếp sau!

      Mắt Thanh Liên nhòa lệ. Nàng nhớ đến giọt nước mắt rơi giờ phút cuối. Hai tiếng ” Thanh Liên” có lẽ nén trong lòng cả đời.

      -Tôi muốn quay lại. Tôi là Tô Thanh Liên mười bốn tuổi….Tôi…

      Màn sương khói cuốn nàng khuất. Trước mắt Thanh Liên mờ mịt, nàng bị cuốn vào hố sâu.

      Lai sinh kiếp khác. Nhưng nợ duyên còn lại kiếp này….

      Chương 2: Tái Sinh Đành Phải Phụ Lòng

      Tô Tứ phòng ở thành An Khấu có sáu đứa con. Tô Nhị Muội là con thứ hai, cha nàng thương tiếc con , lấy tên Thanh Liên đặt cho con.

      Trong nhà có tám phòng, năm con trai, ba con . Tứ Phòng Tô Hà là tú tài nghèo, rành việc làm nông, đến năm hai mươi lăm tuổi qua đời, để lại vợ con cùng khổ. Nhị Muội lên mười đệ đệ của nàng bệnh nặng, mẫu thân đau lòng nhưng đành dứt ruột bán con.

      Trong số những đứa con, Nhị muội Thanh Liên mười tuổi dung mạo đẹp đẽ, mày cong cần vẽ, tóc đen mượt dù cả ngày làm việc ngoài đồng. Nàng thừa hưởng trọn vẹn ưu điểm từ dung mạo của mẫu thân -Trần thị. Nghe kể bà ngoại của Thanh Liên là danh kỹ đệ nhất kinh thành lúc trước, sau vì đắc tội phu nhân quyền quý nên bị hủy dung, lưu lạc tại thành An khấu, sau đó sinh ra nữ nhi Trần thị. So với mẫu thân, Thanh Liên còn có phần năm phần tươi đẹp hơn nữa, vài năm nữa có lẽ thành mĩ nhân tuyệt mĩ khó tìm.

      Vì lẽ đó, giá bán mình của Thanh Liên cao hơn những đứa trẻ được mua làm nha hoàn khác. Đại phu nhân Kiều phủ ban đầu chọn nàng cũng vì dung nhan mĩ lệ đó. Con bà- Kiều Tố Mai sau này cưới gả, mang Thanh Liên theo làm nha hoàn hồi môn. Dung nhan mĩ miều cũng có thể cho con rể nạp làm thiếp, sau này cũng thuận lợi cho con mình sai khiến hơn là thu người lạ, sớm tranh giành ân sủng của nàng.

      ngờ đến năm Thanh Liên mười bốn tuổi, biểu ca của tiểu thư đến phủ, mới nhìn thấy Thanh Liên thích, muốn thu nạp nàng làm thiếp ngay. Dự định là dự định, tại tiểu thư còn chưa qua cửa, nô tỳ được để mắt khiến sóng gió nổi lên. Tiểu thư Tố Mai giận dữ, Đại phu nhân cũng nổi trận lôi đình. Thanh Liên bị mang ra đánh ba mươi đại bản, tội danh “quyến rũ chủ tử”. Trong cơn tức giận, Đại phu nhân còn định gả nàng cho gã sai vặt La Tứ của Tam công tử là kẻ hay ỷ thế chủ ức hiếp người. cam chịu số phận, Thanh Liên nhân lúc sơ hở, vùng dậy, lao đầu vào cột đá, định hủy mình.

      Lúc đó Đại nương phủ Thừa Tướng Nhâm Uyển có việc đến tìm Kiều phu nhân là tiểu di (dì) tình cờ chứng kiến. Nhâm Uyển cứu Thanh Liên mạng, còn cầu Kiều phu nhân cho nàng mang về làm nha hoàn. Kiều thị vốn có lòng thích người cháu ruột được mệnh danh là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, đối với lời đề nghị đó cũng từ chối. Thanh Liên mĩ mạo kém Nhâm Uyển, theo hầu tương lai làm cho Nhâm Uyển ngột ngạt hơn.

      Đó là lần đầu tiên hai người gặp mặt. Đối với ơn cứu mạng, Thanh Liên ghi mãi trong lòng. Bước ngoặt cả đời nàng cũng từ đó mà được vẽ lên.

      Thanh Liên mở mắt. Trước mặt nàng là nơi lạ lẫm. Người đau như dần, đầu nhức buốt. Bên tai có tiếng ai vừa mới reo lên:

      -Tỉnh rồi….Tỉnh rồi…

      Gương mặt quen thuộc. Điềm Nhi kiếp trước, Tần ma ma. Hai người cúi nhìn nàng.

      Và có cả tiểu thư.

      Mắt Thanh Liên chợt cay cay:

      -Sao rồi đại phu? Muội ấy sao rồi?

      -Hồi tiểu thư, nương bị thương phần mềm, thương thế nặng. Chỉ có vết thương đầu sợ thành sẹo, sau này….

      Dung nhan mĩ lệ đột nhiên có sẹo. Kiếp trước tiểu thư thương tiếc nàng đến chỗ Thừa tướng đại nhân cầu thuốc. Bảo toàn được dung nhan, sau này Thanh Liên mới phải gả thay.

      Kiếp trước trọn nghĩa, kiếp này Thanh Liên nàng có nên đáp nghĩa lần ?

      -Giữ được mạng là quý. Thanh Liên dám cầu gì hơn. Cảm tạ tiểu thư.

      -Nếu có Linh Thủy cao tốt quá! Bôi vào vết thương, để dính nước trong vòng mười ngày là tốt thôi.

      -Phụ thân ta có. Ta cầu phụ thân. Muội đừng lo….

      Tiểu thư vẫn lương thiện như trước. Sau này người gả cho Vương gia, trở thành Vương phi của Hoài vương phủ. Lương vương nổi loạn, Hoài vương gia bảo vệ Thái tử, để Vương phi lại kinh thành.

      Lương vương vây Hoài vương phủ. Thanh Liên nhờ dung mạo thua kém, giả làm Vương phi để người thừa cơ hội trốn khỏi phủ, đoàn tụ Vương gia.

      Trước mắt Lương vương, nàng tử tiết. Thân thể bị mang treo trước cổng thành nhằm kích thích Vương gia.

      Sau đó….Lúc linh hồn Thanh Liên nhận thức, Thái tử lên ngôi cửu ngũ. Hoài vương được phong Trấn Bình vương.

      Lương vương bị lưu đày khổ sai. Hoàng thượng nhân từ, dân chúng Thịnh trị. Người ấy lập nhiều công trạng, được phong tướng quân.

      Bây giờ chàng vẫn là Thị vệ của Vương gia. Nàng rồi là nha hoàn của tiểu thư.

      Có cơ hội ?

      cầu thành duyên nợ, chỉ mong được đền đáp lại chàng.

      Kiếp trước nợ, kiếp này trả lại, liệu có được chăng?

      Thanh Liên sờ lên lớp băng quấn đầu. Tiểu thư cầu Linh thủy cao cho nàng giữ lại dung nhan mĩ lệ, Thanh Liên đành phải phụ lòng người ở kiếp này rồi.
      Thuyphuong0404, Mai Trinh, Chris_Luu7 others thích bài này.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 3: Cách Thức Lợi Dụng Người

      Nhâm Uyển quả tìm phụ thân cầu ông cho Linh Thủy cao. Tần ma ma đem đến, rất vui vẻ mà thoa lên vết thương cho Thanh Liên:

      -Tiểu thư cầu tướng gia cả buổi đó. Người đối với chúng ta như vậy, sau này chúng ta phải cố gắng hầu hạ tiểu thư tốt biết ?

      -Dạ….

      Tiểu thư nhân hậu, đối đãi với người đều tốt. Bề ngoài người ôn nhu, dịu dàng, tính cách kiên cường. Có lẽ vì vậy mà vương gia nhất kiến chung tình, cùng tiểu thư ân ái. Chỉ có điều….

      Đôi mày thanh tú của Thanh Liên chau lại. Nàng mất sớm, sau này thành hồn phách mối quan tậm chỉ dồn vào Thiết Hàn. Hoàng thượng lên ngôi, Vương gia được phong vương, tiểu thư cũng trở thành nhất phẩm vương phi, ngàn vạn sủng ái. Tuy nhiên, trước khi Thiết Hàn qua đời, Thanh Liên mơ hồ nghe người trong phủ chàng bàn tán. Vương phi hai lần sinh non, thể chất suy yếu. Khoảng vài năm sau mất, ba năm sau vương gia cưới tân vương phi, mười dặm hồng trang.

      Hồng nhan bạc phận. Tính ra vương phi cũng chỉ sống lâu hơn nàng được mười mấy năm, hạnh phúc chẳng được là bao.

      -Thoa thuốc rồi, phải nhớ đừng để dính nước. Ta ra ngoài.

      Tần ma ma thu dọn, đóng cửa lại. Thanh Liên nằm lại giường.

      Trong đầu nàng những ý nghĩ hỗn loạn. Năm nay Thanh Liên mười bốn tuổi, thời điểm này còn cách lúc Vương gia và tiểu thư gặp nhau khoảng ba tháng. Hai người gặp nhau trong hội đèn lồng.

      Tiểu thư người như ngọc quý, trong đêm hội liên tiếp đoán được năm ngọn đèn lồng. Vương gia cũng chịu kém, hai người thi tài, gom cả mười mấy chiếc đèn của ông chủ.

      Sau đó có việc hỗn loạn. tên móc túi lấy túi tiền của tiểu thư. Vương gia giúp người đuổi bắt. Thiết Hàn chính là người bắt được kẻ trộm tiền.

      Sau đó tiểu thư dự tiệc do Tề phi tổ chức cho khuê tú kinh thành. Tiểu thư hiển lộ tài năng, hoàng hậu chú ý. Tề phi vì để tránh việc Thái tử và phủ thừa tướng thành thông gia cầu hoàng thượng ban hôn cho Vương gia và tiểu thư. Hai người kết duyên. Tiểu thư ban đầu cũng mấy nhiệt tình và thích vương gia. Dần dần mới bị người chinh phục, hoàn thành mối lương duyên.

      Vô cùng tốt đẹp.

      Đêm hội đèn lồng sắp đến này là bước ngoặt cho mối quan hệ của hai người.

      Vết sẹo trán là bước ngoặt đầu tiên trong đời hai người. được động vào nước. Nếu nghe lời tiểu thư nhất định vui. Nhưng nếu vì bất đắc dĩ người chắc chẳng trách Thanh Liên.

      -Thanh Liên tỷ, đến giờ dùng cơm rồi.

      -Vâng….

      Điềm Nhi mang cơm vào. Cùng với nàng là nha hoàn khác. Thanh Liên nhận ra đó là Cẩm Trúc- nhị đẳng nha hoàn trong viện, sau này có kết cục tốt khi có ý trèo cao:

      -Tỷ dùng cơm , chúng ta….

      -Cũng chỉ là a hoàn có bề ngoài đẹp đẽ chút mà còn muốn chúng ta hầu hạ. Tiểu thư thương hại ngươi mới cho ngươi nghỉ ngơi trong viện. Linh Thủy cao cũng cầu cho ngươi rồi. Giờ còn chỗ nào khỏe nữa. Ăn cơm rồi phải ra làm việc chứ@

      -Cẩm Trúc tỷ -Điềm Nhi nhíu mày- Thanh Liên còn bị đánh mấy mươi bản, thương tích . Tiểu thư nhân hậu, để tỷ ấy tịnh dưỡng. Tỷ đừng có ức hiếp người ta.

      -Muội đừng nghĩ nàng ta hiền lành. Vì sao mà lại bị đánh đến vậy chứ? Cũng là mắt đưa mày liếc với công tử trong nhà. Muội chờ , thời gian tới, nàng ta còn mắt đưa mày liếc với ai trong Tướng phủ nữa. Coi chừng là….

      Kiếp trước, nghe qua những lời này, Thanh Liên vô cùng tức giận, cùng Cẩm Trúc tranh luận. Nàng tính cách quật cường, Tần ma ma dù có cảm tình với nàng nhưng cũng dung nha hoàn cá tính như vậy hầu hạ bên người tiểu thư. Nàng trở thành nha hoàn hầu hạ trong phòng trà nước thời gian, có dịp theo tiểu thư ra ngoài trong hội đèn lồng.

      Kiếp trước tiếc hận, kiếp này nàng muốn gặp lại chàng, nhanh….

      Bao nhiêu năm tháng, trải qua ít chuyện, những lời châm biếm thế này còn là điều Thanh Liên quan tâm nữa. Nàng cười, còn cúi đầu trước Cẩm Trúc:

      -Cẩm Trúc tỷ tỷ phải. Muội được tiểu thư cứu mạng, phải cố gắng hầu hạ người. Vết thương này nặng lắm, đợi muội thu thập rồi ra nhận việc làm của nha hoàn mới. Mong Cẩm Trúc tỷ, Điềm Nhi tỷ chỉ bảo cho.

      Tần ma ma ngoài cửa nghe hết câu chuyện, cũng hài lòng ít. Năm nay tiểu thư cũng đến tuổi cài trâm, rồi lên kiệu cưới, nha hoàn hồi môn rất quan trọng, vừa là tai mắt, lại phải trung thành để là tâm phúc cho tiểu thư, hết sức trợ giúp người.

      Thanh Liên mĩ mạo, lại từng được tiểu thư cứu mạng, nếu thực trung thành là nha hoàn hồi môn tốt, cùng Điềm Nhi toàn tâm toàn ý hầu hạ người.

      Trong phòng, Cẩm Trúc còn gì để ra khỏi cửa. Điềm Nhi cũng nhìn Thanh Liên mỉm cười, còn đưa tay ra dấu tán thưởng. Nàng cười , rời khỏi giường, cầm lấy chén cơm.

      Linh Thủy cao phải dùng liên tiếp trong bảy ngày và giữ được thấm nước trong thời gian đó. Cẩm Trúc ganh tị, nàng ta tìm cách làm Thanh Liên khổ sở. Hủy dung với thiếu nữ- đó là nỗi đau khổ nhất đời.

      Thanh Liên chờ, chờ nàng ấy đến giúp nàng.

      Chương 4: Phân Vân
      Ba hôm sau, tiểu thư ngồi kiệu đến phủ Khang thân vương tham gia yến hội, Thanh Liên vẫn dưỡng bệnh trong phòng.

      Cầm Trúc cùng với ma ma khác của Tây viện, chuyên quản lý công việc của phủ Thừa tướng bước vào phòng.

      -Thanh Liên bái kiến Tạ ma ma, Cẩm Trúc tỷ tỷ…

      -Được rồi. Ngươi khỏe hẳn chưa?

      -Đa tạ ma ma thăm hỏi. Thanh Liên chỉ bị chút thương tích, đáng nhắc tới.

      -Vậy nên làm việc. Ngươi ký giấy bán thân cho phủ ta, từ nay là người của Thính Vũ các. Tiểu thư thương ngươi nên cũng phái ngươi làm việc nặng. Chỉ phải hầu hạ bên phòng trà nước cho quen việc.

      -Dạ, ma ma.

      Tạ ma ma chỉ nhìn nàng thêm lần rồi nhanh chóng rời khỏi. Thanh Liên vội vã rời giường, chải tóc, vấn búi tóc nha hoàn đơn giản rồi đến phòng trà nước nhận việc.

      Nàng nhìn thấy, ánh mắt sắc bén của Cẩm Trúc lướt qua mình.

      Tâm lạnh, vết thương trán vẫn còn đau.

      Tại phòng trà nước, người trông coi là nha hoàn Hương Ngọc, hoạt bát, lanh lợi. Thấy Thanh Liên là người mới cũng có ý hiếp đáp. Tại Thính Vũ các này, Thanh Liên trải qua những ngày tươi đẹp. Tiểu thu nhu thuận, hiểu biết, lại là dòng chính nữ, nhan sắc như hoa như ngọc. Bên ngoài người có vẻ như lạnh lùng khó gần nhưng những nha hoàn cận thân đều biết, tiểu thư là người nhân hậu, hết lòng tuân thủ nữ tắc, hết lòng vì phu quân. Vì lẽ đó mà Vương gia lòng dạ, sau khi cưới hết lòng thương nương tử nhà mình.

      Hương Ngọc chậm rãi đem phép tắc của phòng trà nước qua lần. Thấy Thanh Liên hiểu, nàng ta mỉm cười:

      -Được rồi, muội bị thương nên trực ở tiền viện, phụ trách mang trà bánh cho các tiểu công tử học ở học đường. Sắp đến giờ học rồi, muội là vừa.

      -Dạ….

      -Tam công tử ở đó có chút khó hầu hạ nhưng vẫn biết quy củ. Lục công tử thích nhất là bánh ngọt nhưng lão gia căn dặn cho công tử dùng nhiều.

      -Dạ…

      -Được rồi, muội !

      Thanh Liên theo trí nhớ theo con đường quen thuộc. Cùng với nàng còn có nha hoàn khác. Nàng là tên là Thủy Cúc, là người kiếp trước Thanh Liên chưa gặp bao giờ.

      Đường đến tiền viện phải qua ao sen khá lớn. Nơi này Ngũ phu nhân, mẫu thân của Lục công tử rất thích, thường đến ngắm hoa. Trước khi tiểu thư lấy chồng, Thanh Liên nhớ….Ngũ phu nhân ở tại hồ sen này gieo mình tự tử. Nguyên nhân là….

      -Cứu…cứu Đại Hoàn với. Cứu với….

      Tiếng hét thất thanh từ trong phía ao sen vọng đến. Thanh Liên và Thủy Cúc cũng vội vàng chạy đến.

      Cái bóng mập mạp đứng bờ hồ gào thét. Y phục, vóc dáng…Mờ mờ trong trí nhớ. Là…là Lục thiếu gia.

      Năm Lục thiếu gia bảy tuổi, chết đuối trong hồ sen. Vì Đại Hoàn tử là con chó nuôi từ bé của mình mà nhảy vào hồ sen. Kết cuộc, Đại Hoàn tử thoát chết còn thiếu gia bỏ mình. Ngũ phu nhân chỉ có đứa con đó, thương tâm quá độ, sau này cũng chọn hồ sen làm nơi trầm mình.

      Đại Hoàn tử sau đó bị lão gia đánh chết, tiểu thư rất thương đứa em cùng cha này thương tâm suốt thời gian. Thính Vũ lâu cũng im bặt tiếng cười.

      -Cứu thiếu gia….Cứu Lục thiếu gia. Cứu….

      Môi Thanh Liên khẽ nhếch lên.

      Kiếp trước, phải chăng cũng thế? Cẩm Trúc muốn hại nàng, cũng ở đây sắp đặt. Đại Hoàn là con chó , có ham chơi thế nào cũng thể từ viện của Lục công tử chạy đến hồ sen để rồi rơi dưới hồ. Thanh Liên ngang qua lúc này, là nha hoàn, nàng thể tuân lệnh chủ. Sủng vật của Lục thiếu gia rơi dưới hồ, Thanh Liên cứu cũng bị thiếu gia ghi hận, sau này có cuộc sống tốt.

      Tính toán nhen nhưng vẫn có hiệu quả, chỉ là Cẩm Trúc nghĩ tới, Lục thiếu gia rất thích con chó này, nó rơi dưới hồ, thiếu gia thấy sủng vật sắp chết cuống cuồng nhảy theo. Thân thể Lục thiếu gia mũm mĩm, biết bơi lội, chưa đến khắc chìm, hại đến cả đời Ngũ phu nhân.

      Vô tình cho Thanh Liên cơ hội. được dính nước. Vết sẹo thành hình. Hủy dung cũng chẳng làm sao.

      -Ùm….

      Thanh Liên lao đến. Nước trong ao sen cũng sâu lắm, nhưng với đứa nguy hiểm vô cùng. Thủy Cúc bờ la hét. Nắm được thân hình thiếu gia trong tay, Thanh Liên bơi vào bờ. Mấy thị vệ tiếp nước, thiếu gia an toàn.

      Vết thương đầu đau nhói. Nhưng Thanh Liên lại mỉm cười.

      Dung mạo- số trường hợp với nữ tử lại là nguy hại. Thanh Liên từng bước thay đổi, nhưng nàng lại vui với thay đổi đó. Vài năm nữa, nếu vòng tròn định mệnh quay lại, tiểu thư trở thành vương phi vẫn bị vây hãm, có nàng – ai thay vào vị trí của tiểu thư?
      Thuyphuong0404, Mai Trinh, Chris_Luu6 others thích bài này.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 5: Hủy Dung

      Lục thiếu gia được cứu, Đại Hoàn cũng được cứu. Chỉ có Thanh Liên lại nằm giường bệnh.

      Vết thương trán dính nước, sưng phồng. Đại phu thăm khám, thở dài:

      -E là thể làm gì. Tiểu nha đầu này….

      khuôn mặt tuyệt mỹ, giờ phải mang vết sẹo như thế, ai mà cảm thương. Nhâm Uyển ngồi bên giường, ánh mắt giấu được bao tâm tình phức tạp. Thanh Liên cứu Lục đệ và cũng vì vậy mà bị hủy dung.

      -Muội yên tâm, muội cứu Lục đệ, phủ ta quên ơn muội đâu.

      -Đại tiểu thư đúng -Ngũ phu nhân cũng rưng rưng nước mắt bên canh- Nha đầu cứu con ta, ta….ta đền đáp sao cũng đủ. Con muốn gì cứ , ta nhất định đáp ứng.

      Ngũ phu nhân chỉ có đứa con trai này làm chỗ dựa. Thanh Liên có ơn cứu mạng, bà muốn đền đáp nhưng cũng biết thân phận mình. Bà cũng chỉ là tiểu thiếp của Thừa tướng, đến từ thôn trang nghèo khó. Tài lực đều có, chỉ có thể lời cảm tạ tận đáy lòng.

      -Phu nhân làm Thanh Liên hổ thẹn. Nô tỳ chỉ làm tròn bổn phận của mình thôi. Huống gì, cứu Lục thiếu gia chỉ có mình nô tỳ. Nhờ Thủy Cúc phản ứng nhanh nhẹn, thị vệ phủ phản ứng nhanh nhẹn mới kịp thời cứu Thiếu gia và cả nô tỳ.

      “thị sủng sinh kiêu”, cử chỉ đúng mực, lời nhàng. Đại phu nhân nghe chuyện cũng rất hài lòng.

      Nha hoàn dung mạo tuyệt sắc, nhưng giờ có khiếm khuyết, cũng khó câu được tâm của nam nhân. Biết tính toán, ứng đối, làm nha hoàn hồi môn của Nhâm Uyển sau này rất thích hợp. Thân phận tiểu thư thừa tướng phủ của Nhâm Uyển, cộng thêm tài sắc của nàng tương lai gả vào hoàng gia là rất cao. Hơn nữa trong yến tiệc ở Khang vương phủ, Lệ phi nhìn thấy Nhâm Uyển rất vừa ý. Tứ hoàng tử chưa có chính phi, Nhâm Uyển gả vào đó, vừa hay….

      - sao cả, vết sẹo trán cũng khó che đậy.- Đại phu nhân phất tay áo.Sau chuyện này, địa vị của Thanh Liên ở Thính Vũ lâu càng cao. Cho nàng vinh dự như vậy là quá đủ rồi.- Sau khi lành vết thương, ngươi chuyển đến hầu hạ cho đại tiểu thư, thăng làm nha hoàn nhị đẳng.

      -Đa tạ phu nhân.

      Đại phu nhân là mẹ đẻ của tiểu thư, vốn là dòng chính của Tạ hầu gia. Với con , bà rất ít khi biểu lộ thân mật. Nhưng bà cũng hết sức thương tiểu thư, luôn lo lắng cho tương lai của người. Thanh Liên lòng kính trọng bà.

      -Tất cả lui ! Ngươi cũng nghỉ ngơi !

      -Dạ…

      Đối với những người có khiếm khuyết mặt, có thể dùng hoa điền che giấu. Nhưng hoa điền chỉ dùng cho tiểu thư khuê các, hay ít nhất cũng là con phú hộ, người giàu có. Nha hoàn như Thanh Liên chỉ có thể chải kiểu tóc thích hợp để che giấu vết sẹo của mình.

      quan trọng. Dung mạo tươi đẹp cũng đâu có nghĩa gì đâu.

      Thanh Liên nhắm ghiền mắt, dưỡng thần. Nhị đẳng nha hoàn là phần thưởng bất ngờ với nàng. Với vai trò đó, chắc chắn nàng được cùng tiểu thư tham gia lễ hội Trung thu sắp đến. Gặp gỡ người ấy….Liệu có thể ?

      …Nghỉ ngơi hai ngày, Thanh Liên đến hầu hạ Nhâm Uyển. Nhìn vẻ mặt nàng, Nhâm Uyển vội hỏi thăm:

      -Em thấy thế nào rồi? khỏe hẳn chưa?

      -Hồi tiểu thư….Thanh Liên khỏe rồi ạ.

      -Được rồi. Vậy em theo Điềm nhi ra sau , em ấy dạy cho em làm việc.

      -Dạ, tiểu thư.

      Nhâm Uyển có tám nha hoàn chuyên hầu hạ trong phòng. Điềm Nhi, Thanh Nhi, Túc Nhi hầu hạ về sinh hoạt cá nhân, là nha hoàn cận thân. Thanh Liên mới được nâng là nhị đẳng nha hoàn, bằng với Túc Nhi.

      Điềm Nhi mở tủ y phục, vui vẻ :

      -Chúng ta phụ trách việc hầu hạ ăn ngủ, theo sát tiểu thư. Tỷ hay theo tiểu thư ra ngoài, thỉnh thoảng được tiểu thư cử làm việc. Thanh Nhi giám sát việc ăn uống cho tiểu thư. Túc Nhi có chút võ nghệ, có thể bảo vệ an toàn cho tiểu thư. Muội có biết về phấn son, đồ trang điểm ?

      -Muội có biết ít.

      -Ừ. Tỷ dạy cho muội chút về cách trang điểm, bới tóc, chọn trang sức cho tiểu thư.

      Điềm Nhi khéo léo, nhiệt tình chỉ dẫn cách bới tóc trong các trường hợp thường ngày. Kiếp trước Thanh Liên cũng cùng Điềm Nhi làm việc này. Nàng khéo tay bằng Điềm Nhi nhưng lại có tài phối trang phục và chọn trang sức, bao giờ cũng làm tiểu thư hài lòng khen ngợi.

      -Muội cứ từ từ học. Tiểu thư là người khoan dung, chỉ cần chúng ta hết lòng hầu hạ, người bạc đãi chúng ta.

      -Dạ, muội biết rồi.

      Điềm Nhi là người được đào tạo để thay thế vị trí của Tần ma ma sau này. Điềm Nhi và Thanh Liên có quan hệ rất tốt. Lúc Thanh Liên thay thế vương phi, Điềm Nhi ôm lấy nàng, khóc rất nhiều.

      Số phận Thanh Liên thay đổi, còn Điềm Nhi các nàng….Trong vòng binh loạn khi đó, thân phận những nha hoàn hầu hạ như họ rồi về đâu?

      Thanh Liên nhìn ra cửa. Thính Vũ lâu mùa này có nhiều cây phong thay lá. Từng chiếc lá rơi theo gió, bất giác khiến nàng lại thấy nhói lòng.

      Chương 6: Ký Ức Và Tại

      Ngày đầu năm, Thừa tướng và các quan đầu triều phải vào cung chúc Tết. Tiểu thư sang viện Thái phu nhân, Đại phu nhân sau đó về viện tập trung bà tử, nha hoàn, gã sai vặt, toàn bộ đều được mừng tuổi.

      Thanh Liên nhận được thêm bao đỏ 50 lượng của Ngũ phu nhân bên kia. Mọi người đều hiểu nguyên nhân nàng được ưu ái nên gì. Tuy nhiên Thanh Liên chủ động chia đều cho các nha hoàn trong viện. Nhiều người khen ngợi, nhưng cũng có ít người cho rằng nàng tâm tư quá sâu.

      Tâm tư sâu có nghĩa gì, cũng chỉ là nha hoàn trong tướng phủ, tâm tư càng sâu càng khổ sở hơn.

      Nhìn bé Đông Nhi mới được mua làm nha hoàn thô sử trong viện hớn hở cầm lượng bạc được chia bỏ vào hộp, dự tính gửi được về nhà cho cha mẹ thêm ít, lòng Thanh Liên cũng vui lây.

      ký khế ước bán đứt, sau này để dành đủ tiền có thể chuộc thân. Tiểu thư trở thành vương phi, rồi thành toàn cho bé.

      Còn nàng….

      Thanh Liên khỏi thở dài.

      -Thanh Liên tỷ…

      Túc Nhi vừa nhận ra Thanh Liên mới thất thần. Nàng cười , quay lại phía Túc Nhi:

      -Sao vậy?

      -Tiểu thư hôm Nguyên tiêu ra ngoài chơi. Phu nhân dẫn Điềm Nhi và Thanh Liên tỷ theo.

      Kiếp trước, người ra ngoài cùng tiểu thư là người khác. Sau đó trong Thính vũ lâu đều kể về cuộc gặp gỡ của Vương gia và Vương phi. Chuyện về chàng Thị vệ lý tưởng cũng lọt vào tai những nha hoàn.

      Thanh Liên để ý, nhưng kiếp này lại mong chờ.

      Gặp nhau rồi gì? Làm thế nào để đền đáp lại người đó? Người ta có cười nàng là nha hoàn mà lại trèo cao.

      cần tròn duyên phận, chỉ cần có thể hầu hạ người ấy, vậy là cũng đủ rồi.

      -Thanh Liên tỷ…

      -Hửm?

      -Tỷ ra ngoài với tiểu thư có thể mua cho muội ngọn hoa đăng ? Muội rất thích, mua về để dành khi có dịp thả hoa đăng.

      Túc Nhi mới mười ba tuổi, như tiểu muội muội khả ái. Thanh Liên mỉm cười:

      -Nếu tiểu thư cho phép, tỷ mua cho muội.

      -Cảm ơn tỷ.

      Thời gian qua như nước chảy, đêm Nguyên tiêu rất nhộn nhịp. Nhâm Uyển ăn mặc nam trang, dẫn theo Điềm Nhi và Thanh Liên ra ngoài.

      ít tiểu thư công tử cũng nhân dịp này ra ngoài ngắm đèn. Để thuận tiện, các nàng cũng ăn mặc nam trang, bên cạnh là nha hoàn và thị vệ. dạo phố, dân chúng bình thường đều biết là quý nhân nên đều đến làm phiền.

      Tới nơi đông đảo nhất trong kinh thành, Nhâm Uyển dừng lại. Nơi đây có cuộc thi đố đèn. Các câu đố rất đa dạng, đố về con vật, kiện lớn của mấy năm của quốc gia. Thú vị nhất là mấy câu đối thơ khiến ít công tử, tiểu thư hưng chí bừng bừng. Nhâm Uyển cũng ngoại lệ.

      Thanh Liên nhìn quanh. Người đứng quan sát rất đông. Nhưng thấy dáng hình quen thuộc. Tiểu thư đưa ra câu đối rất chỉnh, nhận được chiếc đèn lưu ly.

      Thanh Liên nhận chiếc đèn từ tay chủ quầy cho tiểu thư. Đám đông hoan hô nhiệt liệt. vài người rướn cổ hướng về “thiếu niên” tuấn tú nhìn biết là nữ nhân này.

      Bỗng đằng sau Nhâm Uyển có người chạm mạnh. Nàng mất thăng bằng. Điềm Nhi và Thanh Liên vội giữ lấy người chủ tử. Bên hông Điềm Nhi chợt trống :

      -Túi tiền…. lấy túi tiền.

      Điềm Nhi phản ứng rất nhanh, kêu lên. Các thị vệ cũng nhanh nhẹn vọt theo người chạy rất nhanh trong đám đông người coi đèn.

      Bọn trộm chỉ mình. Tên móc túi nhanh như chớp tung túi tiền ra phía trước. tên khác đón lấy ngay.

      Tình huống làm các thị vệ khựng lại. Bỗng nhiên…..

      -Tiểu thư….

      Trong đám người chờ coi náo nhiệt vây quanh bỗng nhiên có hai người phóng nhanh đến gần Nhâm Uyển. tay họ đều có vũ khí. Ba người thị vệ bị bất ngờ nên động tác phản kháng có hơi chậm. Máu bắn ra, người gục ngã. Tiếng la hét, người hỗn loạn chen lấn nhau.

      Thanh Liên sững người. Đêm nguyên tiêu kiếp trước, biến cố chỉ đơn giản là trộm cắp. Tiểu thư gặp nguy hiểm đến thế này.

      -Giết hết bọn chúng.

      mệnh lệnh. bóng người vút nhanh qua.

      Kiếm quang loang loáng. Hai tên thích khách vừa chạm vào người Thanh Liên chắn phía ngoài chỉ kịp kêu lên tiếng rồi ngã quỵ. Chỉ đường gươm hạ hai tên thích khách. Đó là….

      -Tiểu thư….

      Vương thị vệ chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho tiểu thư truy đuổi tên trộm cắp cũng quay lại cùng với mấy người nữa. Bóng áo đen thấp thoáng. Gương mặt quen thuộc của Vương gia ra. Cạnh người cũng có dáng vóc cao lớn, cầm theo túi tiền.

      Nhưng… phải là người đó. phải là….

      -Thuộc hạ vô dụng, trúng kế điệu hổ ly sơn của bọn chúng, làm tiểu thư kinh sợ. Thuộc hạ đáng chết.

      -Ta sao. -Nhâm Uyển cũng phải là người dễ bị kinh sợ, lấy lại bình tĩnh, hướng về người giúp mình- May là có công tử cứu giúp. Tiểu nữ hết sức tạ ơn!

      Thanh Liên cũng nhìn sang hướng đó. lần nữa, nàng giật nẩy mình.

      Dáng cao lớn, vạm vỡ, y phục đen tuyền, mày kiếm…Bóng hình ngần ấy năm độc ám ảnh nàng.

      Thiết Hàn….

      Người ở bên Vương gia. Vậy chàng….

      Thiết Hàn đứng chắn trước mặt người cao gầy, người là bộ y phục thiên thanh, tay áo viền hoa văn tường vân. Dáng điệu thanh nhã, nụ cười phảng phất, hoàn toàn khác hẳn người trong ký ức còn sót lại của Thanh Liên.

      -Dừng lại!

      Tiếng hét lên trong đêm vắng, nhưng cũng kịp ngăn lưỡi trủy thủ cứa vào cổ Thanh Liên.

      Ánh mắt đỏ ngầu, đầy oán giận. là….

      - là trùng hợp. ngờ lại gặp Lương vương ở nơi này…..

      Vương gia vẫn như trong ký ức của Thanh Liên. Còn bóng Lương Vương chập chờn, chập chờn trước mắt nàng, như hư như thực:

      -Điện hạ khách sáo. May là có dịp…. ngờ lại được dịp giúp đỡ Đại tiểu thư của Thừa tướng phủ. Chút công phu mèo quào của thuộc hạ mong làm các vị chê cười…..
      Thuyphuong0404, Chris_Luu, Anhdva6 others thích bài này.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 7: Lương Vương

      Lương Vương kế thừa tước vị từ phụ thân, từ lớn lên ở vùng duyên hải Đông đô. Vóc dáng tuấn tú kém Vương gia vẫn còn là Lục hoàng tử Cảnh Khiêm.

      Tuy nhiên, khí chất của vẫn là khí chất của người lớn lên từ lưng ngựa. Tuy y phục thanh nhã, cử chỉ phiêu dật nhưng thần thái uy nghiêm bức người đó, cộng thêm đoạn ký ức đau thương từ kiếp trước vẫn khiến Thanh Liên rùng mình.

      Kiếp trước, nàng thay thế Vương phi bị bắt đến trước mặt . nửa ngồi nửa nằm giường, điệu bộ vừa phóng túng lại vừa lạnh như băng.

      chuẩn bị nhục nhã nàng. Thanh Liên liều chết, trước khi gươm cứa cổ mới thấy khuôn mặt thất thần.

      Sau này Thái tử lên ngôi, Lương vương bị lưu đày, chuyện sau đó nữa….

      Kiếp trước, chàng là Thiết Hàn, hộ vệ bên cạnh Vương gia, là tâm phúc Cảnh Khiêm vô cùng tin tưởng. Mọi chuyện quan trọng đều giao cho chàng làm. Có khi về đến phủ, người chàng thọ thương.

      Nàng thỉnh thoảng lại mang thuốc và mang canh bổ Vương phi ban đến cho chàng. Mắt trao mắt, thoáng nhìn nhau.

      Kiếp này….

      Cạnh Vương gia – phải gọi là Lục hoàng tử lại là Thị vệ khác, hoàn toàn lạ mặt. Triết Hàn theo Lương vương, giống như tâm phúc. Tâm phúc của kẻ phản loạn sau này….

      Rồi chàng ra sao?

      Mọi chuyện thay đổi. chỉ Thanh Liên thay đổi mà số phận những người ở cạnh nàng chẳng còn như lúc ban đầu.

      Năm nay hoàng thượng muốn mừng lễ năm mới với tất cả vương gia quý tộc nên từ cuối tháng mười hai có chiếu dụ đến các nơi, triệu mọi người về kinh thành dự lễ. Năm ngoái Lương vương gia Thẩm Biệt dâng chiếu chỉ lên hoàng đế để phong vương cho Thế tử, sau đó cùng vương phi lui về thôn trang ở từng là giai thoại trong kinh thành. Nhiều vương gia quý tộc cũng muốn được gặp vị Thế tử được phong vương trẻ nhất trong hoàng tộc này. Nhân dịp đó, hoàng đế ban chiếu đến Đông đô, triệu tân Lương vương về kinh tham dự lễ mừng năm mới.

      So vai vế, Lương Vương là họ của Lục hoàng tử Cảnh Khiêm, trước đây cũng gặp gỡ vài lần. Tuy nhiên vùng Đông đô hẻo lánh, ít người sinh sống, Lương vương- Thẩm Hành Vân so với số quý tộc trong gia đình hoàng gia khác trong tay có nhiều thế lực, cũng cần phải kết giao.

      ngờ đêm Nguyên tiêu lại có duyên gặp mặt, lại để có dịp ra tay với Đại tiểu thư Thừa tướng phủ, khiến nàng nợ mối ân tình. Lương vương vẫn chưa cưới chính phi, công chúa thể nhưng ban hôn tiểu thư nhà quý tộc cho chẳng phải là chuyện bất khả thi. Nếu đem đại tiểu thư Nhâm Uyển thu vào mắt, có thể sau này trở thành trở ngại cho bản thân Cảnh Khiêm.

      Trong lòng ràng như thế nhưng Cảnh Khiêm vẫn tươi cười, bước lên bước:

      -Thuộc hạ của Lương vương động tác nhanh lẹ, võ công cao cường. hổ thẹn, chúng ta chỉ có thể bắt được tên trộm tép riu. Nếu có vương huynh e rằng tiểu thư Nhâm Uyển gặp tai kiếp, chúng ta cũng khó ăn với Thừa tướng gia.

      - dám…. ra vị này là thiên kim của Nhâm thừa tướng. Thất lễ, thất lễ….

      -Tiểu nữ dám. Cảm tạ ơn cứu mạng của Vương gia…

      Tầm mắt của Thẩm Hành Vân lướt qua Thanh Liên. Ánh mắt như vô tình nhưng lại làm nàng sợ hãi, cúi gằm mặt, phiến môi hồng cắn biểu lộ bất an.

      Lương vương cười. Giọng như vô tình nhưng lại làm những người khác giật mình.

      -Nghe đồn thừa tướng phủ dạy dỗ người rất tốt, hôm nay bản vương được chứng kiến tận mắt. Ngay cả nha hoàn nho cũng sẵn sàng đem thân hộ chủ. Làm ta vô cùng hâm mộ….

      Lời bỏ lửng, rồi lại thoáng cười:

      -Hai nha hoàn theo tiểu thư là….

      -Hồi vương gia, chỉ có tiểu nữ mà các nhà huân quý đều dạy dỗ người hầu rất kỹ. Hai nha hoàn của phủ đều hết mực trung thành. người là Đại nha hoàn mẫu thân ban cho từ tên là Điềm Nhi, người là nhị đẳng nha hoàn tên là Thanh Liên.

      -Điềm Nhi? Thanh Liên….

      Nghe gọi đến tên mình, đặc biệt là từ miệng của kẻ khiến nàng bỏ mình kiếp trước, Thanh Liên càng run sợ, nắm chặt chiếc khăn tay. Thẩm Hành Vân gọi đến tên hai người nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào Thanh Liên. cũng giấu giếm ý định, cười :

      -Bản vương từ Đông đô đến kinh thành, cũng mang theo nhiều người, ở dịch quán đều là bọn thị vệ vai u thịt bắp hầu hạ, cảm thấy thoải mái. Nha hoàn của Thừa tướng phủ chắc hẳn rất thông minh, khéo léo, hầu hạ tốt. Nếu tiểu thư phiền, tặng người cho ta !

      bày tỏ ý kiến thẳng thắn, khỏi khiến người kinh ngạc. Nhâm Uyển cũng sững người, biết phản ứng thế nào:

      -Đại nha hoàn chắc sống lâu cùng tiểu thư, rành rẽ chuyện hầu hạ. Nhị đẳng nha hoàn cũng được, tặng nàng ấy cho ta, có được ?

      Thanh Liên còn chú ý đến lễ tiết, ngẩng lên. Ánh mắt như sao sáng, nhìn thẳng nàng, khóe môi thoáng cong lên thành nụ cười. Nụ cười khiến nàng lạnh cả sống lưng.

      Chương 8: Thực

      Lương vương Thẩm Biệt vốn là kẻ “quần là áo lượt” ăn chơi nổi tiếng ở kinh thành, sau đó cưới thê tử là con Trắn Bắc tướng quân Hải Thành.Đây cũng là chiêu bài chính trị của Tiên đế. Gả con của người nắm binh quyền vùng Hoa Bắc cho kẻ có thực quyền, thực chất là cắt đứt những ý định muốn liên minh, củng cố thế lực của các thế gia.Huống gì Thẩm Biệt lại có tiếng chơi bời, ham mê chính , từng khiến cha mình là Thẩm Tấn Phong tức giận đến râu tóc dựng ngược. Gả Hải tiểu thư qua đó, dù nàng có tài năng kém nam nhi nữa, lấy chồng như vậy cũng thể phát huy được gì hơn.

      Đúng như dự đoán của Tiên đế, Hoa Bắc sau cuộc hôn nhân đó rất bình yên. Lương vương phi áp chế chồng, là đố phụ nổi tiếng, còn Lương vương chỉ biết có vợ, dám nạp thiếp, gặp mặt các vương gia khác đều bị trêu chọc đến đỏ mặt.

      Nhưng sau đó Tiên đế lại thấy hối hận. Bởi đứa con trưởng Thẩm Hành – Hải Kiều sinh ra bảy tuổi thể tài năng, đặc biệt là võ nghiệp. Trấn Bắc tướng quân rất thương đứa cháu này. Trong khi đó, Thái tử (là hoàng thượng tại) hơn ba mươi tuổi, tính tình quyết đoán và mạnh mẽ như Tiên hoàng. Những năm cuối đời, Tiên hoàng càng vội vàng trong việc tính toán cho con trai mình, bảo tồn giang sơn của nhà họ Cảnh.

      Năm Thẩm Hành mười lăm tuổi, đột ngột gây ra tai họa. Tiểu thư của Yến ngự sử Yến Bội bị người lăng nhục. Nàng ta nhất quyết tố cáo Thẩm Hành là kẻ gây nên.

      Ra công đường, Yến Bội vẫn khăng khăng chỉ chứng Thẩm Hành. cương quyết nhận tội bởi hôm đó bản thân cũng say mèm, tỉnh lại có chuyện lành. Ngự y khẳng định là trúng mị dược, có lẽ vì vậy mà gây nên tội. Hoàng đế cũng muốn phạt, chỉ ban chiếu ban hôn cho và Yến Bội.Tuy nhiên Thẩm Hành vẫn cương quyết kháng chỉ, nhận mình có hành động lăng nhục Yến tiểu thư. Tiên hoàng long nhan giận dữ, ra lệnh phạt ba mươi hèo, phế danh vị Thế tử Lương vương, trao lại cho đệ đệ Thẩm Hành Vân năm đó mới vừa sáu tuổi.

      ngờ, Lương vương cũng cương quyết để Trưởng tử mất ngôi Thế tử. Phản ứng của ông vô cùng mạnh mẽ, lao vào điện lý lẽ cùng Tiên đế. biết hai người gì mà sau đó cả nhà Lương vương bị ban đất Đông đô là nơi hẻo lánh làm đất phong, nhanh chóng rời khỏi kinh thành.

      Thẩm Hành vẫn là Thế tử Lương vương. Tới năm mười chín tuổi bỗng nhiên lâm bạo bệnh. Người ta là di chứng của những uất ức chất chứa trong lòng từ lâu. Hai năm sau qua đời. Thẩm Hành Vân mười tuổi trở thành Thế tử Lương vương.

      Vị thế tử này khác với huynh trưởng, tuy cũng theo nghiệp võ nhưng thiên phú tốt, thành tích mấy nổi bật. Mười hai tuổi có thông phòng, thường uống rượu hoa, bản tính khác phụ thân. Khi được phong Lương vương, nhà sáu, bảy tiểu thiếp, nữ nhân vui chơi vô số. Hoàng đế tại năm ngoái cũng mới ban cho sáu mỹ nhân nhân dịp Thế tử làm lễ sắc phong.

      Trước mặt là vậy, nhưng sau này Lương vương lại tạo phản. Thanh Liên nhớ… rất mạnh. Sau khi chết, lâu lắm nàng mới quay lại cõi thế. vẫn hùng cứ phương. Mãi sau này mới bại trận, bị bắt và lưu đày. Rồi chuyện sau đó thế nào Thanh Liên cũng biết.

      Với , nàng hận. Nàng chỉ là thế thân của Vương phi. muốn hủy diệt Vương gia, muốn chiếm lấy ngai vàng. Nàng chết vì muốn giữ gìn danh tiết. Hoàn toàn phải giết nàng.

      Giờ đây Lương vương lại muốn tiểu thư tặng nàng cho ? Chuyện cũng có gì quá đáng. Nha hoàn thân phận thấp hèn.

      -Vương gia biết thôi, tiểu nha hoàn của tiểu nữ mấy ngày trước vừa bị thương.-Nhâm Uyển ra hiệu cho Thanh Liên vén tóc lên- Vết sẹo này làm Vương gia mất hứng.

      Vết sẹo chưa lành hẳn, vẫn còn lớp da hồng hồng, cộm lên. Lương Vương có lẽ cũng ngờ đến. Nhưng chỉ cười cười, còn đưa tay muốn chạm vào vết sẹo của Thanh Liên:

      -Che tóc lại là thấy nữa….Người đẹp cũng vì vết sẹo mà hủy hết dung mạo được. Huống gì với đàn ông, dung mạo trong số trường hợp quan trọng bằng thứ khác. Điện hạ có đúng ?

      cười lớn. Vành tai Lục hoàng tử thoáng đỏ lên, nhưng cũng tan biến rất nhanh:

      -Nếu Lương vương có chủ ý đó Tiểu thư cũng nên thành toàn cho ngài ấy. Nha hoàn này lọt vào mắt của Vương gia cũng là phúc khí của nàng ấy.

      -Đương nhiên….Đương nhiên….

      Nhâm Uyển thoáng do dự. Nhưng rồi suy nghĩ kĩ….So với Điềm Nhi khôn ngoan, biết tính toán, lại ở bên nàng từ thưở , Thanh Liên là người mới đến, chưa tính là nha hoàn thân cận. Dù Lương vương có mấy thực quyền cũng nên vì chuyện này mà làm phật lòng .

      Nhâm Uyển nhìn Thanh Liên lần cuối, khẽ nhăn mày:

      -Lời hoàng tử rất đúng. Thanh Liên đươc hầu hạ Vương gia là phúc phận cho nàng ấy. Ngày mai ta cho người mang y phục và đồ đạc của nàng đến chỗ Lương vương. Giờ ngài cứ dẫn nàng ấy !

      Thanh Liên biết là bất đắc dĩ, nhưng mắt nàng bỗng chốc cũng cay cay.

      Nàng chỉ là nha hoàn bé . Khác với kiếp trước, chưa hầu hạ tiểu thư được mấy hôm. Tiểu thư mang nàng tặng, cũng….cũng là chuyện phải làm.

      Nhưng…

      cảm giác như là chua chát dâng tràn trong lòng Thanh Liên. Nàng cúi chào tiểu thư trong vô thức. Từ nay có lẽ…. còn liên quan gì đến nữa rồi.

      Lương Vương bước vào trong kiệu. Ánh mắt cợt nhả bỗng tắt hẳn, thay vào đó là đôi mắt lạnh như băng.

      ra….nàng đúng là có thân phận ti tiện. nha hoàn có thân phận thấp kém như thế, vậy mà kiếp trước lại thà chết chứ để lăng nhục. Là vì lòng trung thành hộ chủ. Là vì nàng khinh thường là kẻ phản loạn phải ?

      Tiểu thư nàng hết lòng trung thành cũng chỉ coi nàng như nha hoàn thấp kém. Kiếp trước, nàng cũng chỉ là vật hi sinh.

      Kiếp này, cho nàng chết. Nàng phải sống để chứng kiến những gì mình từng tôn thờ sụp đổ. thề như thế trước khi chấp nhận đánh đổi…Chuyện của kiếp trước, làm lại từ đầu ở kiếp này.

      -Bệ hạ quyết định….

      Ký ức quay lại. Hoàng cung sâu thẳm, mênh mông…Vậy mà mỗi khi nhắm mắt, lại bị ám ảnh bởi ánh mắt….Ánh mắt bị che khuất bởi máu. Máu tuôn ra ướt đẫm. nhào đến. Nàng co giật, nhưng còn cố tránh cho chạm vào người.

      Nàng phải là Vương phi của Cảnh Khiêm. Nàng là….

      nha hoàn.

      Mười mấy năm bị ám ảnh bởi ánh mắt nha hoàn. Khốn kiếp….

      -Nàng ấy chưa siêu thoát. Nhưng hồn phách ngưng tụ, sắp được đầu thai. Người muốn thế nào?

      -Thế nào là thế nào?

      -Mọi mong muốn đều có giá. Cái giá ta và ngài thỏa thuận chỉ có thể để ta giúp ngài có mối duyên với nàng ấy ở kiếp sau. Nhưng kiếp sau nàng ấy lại được sắp đặt cùng Vũ khúc tinh Nhan Triệt. Ngài thể nào chen vào giữa họ được đâu.

      -Ai trẫm muốn chen vào giữa họ. Ta….

      -Hoàng thượng….Còn thỏa thuận nữa….Ta có thể giúp ngài quay lại ít thời gian kiếp này….Khi nàng ấy vừa mới trở thành nha hoàn của phủ thừa tướng.Nhưng mà…. Cái giá chỉ có mười năm dương thọ của ngài….

      Giá trả. Có thể là ngôi báu kiếp này. Có thể là vận mệnh thay đổi. chỉ có và nàng.

      -Giá này có thể rất đắt, cũng có thể rất rẻ. Ngài có thể mất gì. Vẫn là hoàng đế ngồi long ỷ. Cũng có thể ngài còn gì cả. Vì ngay cả ta cũng thể chen vào được. Mọi thứ tùy thuộc vào duyên.

      Gã đạo sĩ chỉ là giang hồ thuật sĩ. thực quay lại, thay đổi, gặp nàng trong đêm hội Nguyên tiêu.

      Lai sinh có. Chỉ có thực tồn tại. Và nó tàn khốc, như những gì nàng trải qua.
      Chris_Luu, Anhdva, Nhược Vân6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :