1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Không biết a tỷ là nam chính - Nhất Khỏa Lục Thụ (update: Chương 32)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Meishou

      Meishou Member

      Bài viết:
      38
      Được thích:
      35
      BIẾT A TỶ LÀ NAM CHÍNH

      Tác giả: Nhất Khỏa Lục Thụ
      Thể loại: Ngôn tình, xuyên sách, nam giả nữ, sủng
      Số chương: 156 chương (hoàn CV)
      Nguồn convert: truyenyy
      Tên Editor & Beta: Meishou
      Nick Facebook, Mail liên lạc: [email protected]

      Văn án
      Khương Văn xuyên sách, trở thành muội muội của bạch nguyệt quang trong lòng nam chính, đảm nhiệm vai phụ ác độc chuyên ngáng đường nam nữ chính, cuối cùng nhận lấy kết cục thê thảm.

      Nghĩ đến tính cách ngoan độc của nam chính, nàng quyết định rời xa cốt truyện, tránh xa thiết lập nhân vật của bản thân. Nàng xuyên đến, vừa mở mắt phải giải quyết mớ rắc rối trước mặt, sau đó bởi vì u mê nhan sắc của a tỷ mà bán mình, nơi chốn chăm lo cho a tỷ.

      Kiếp trước, Khương Văn lòng cố gắng lấy lòng người đổi lại chỉ là cay đắng. Sống lại đời, nàng mong đợi, chỉ muốn sống cuộc đời bình an, thu liễm tất cả. Khương Văn định bụng chăm sóc tỷ tỷ tốt, đợi ngày tỷ tỷ cùng nam chính vui vẻ, nàng liền rời .

      Nào ngờ vị tỷ tỷ mà nàng ngày ngày cung phụng lại chẳng phải thứ tỷ của nàng. ngày kia, nàng phát vị tỷ tỷ của mình, y phục rớt nửa, để lộ lồng ngực nam tử rắn chắc.

      "Ngủ chung giường lâu như vậy, có phải ngươi cũng nên phụ trách?"

      Lời editor: Editor biết tiếng trung, edit vì OCD muốn đọc lại mà k phải là bản CV, nội dung có thể chính xác 100%. Truyện edit đầu tay, mong mọi người thấy sai nhàng chỉ bảo. Truyện đăng thứ 7 hàng tuần, ít nhất 1 chương nếu tuần đó t phải công tác :-(
      Last edited: 20/9/23
      Phuongphuong57500Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    2. Meishou

      Meishou Member

      Bài viết:
      38
      Được thích:
      35
      Chương 01
      "Ngươi cần giả chết, năm lượng là năm lượng, phân tiền cũng thể thiếu!"

      Khương Văn vừa tỉnh, liền nghe được cái giọng nữ bén nhọn chói tai.

      Nàng mở mắt ra, tay ôm đầu choáng váng đứng lên, nhìn thấy trước mặt phụ nhân mặt mày hung hãn, khi nước bọt vung vẩy.

      "Tỷ tỷ ngươi bệnh tật, vạn nhất có người mua, chẳng phải ta còn phải bồi thêm tiền quan tài."

      Ba ngày trước, hai tỷ muội chạy nạn tới đây, ngoại hình đoan chính, nhất là tỷ tỷ xinh đẹp hơn người, trong thôn các nam nhân đều nhìn mà trợn tròn mắt.

      tại thế đạo loạn, hai nương cha mẹ lẻ loi, sớm muộn cũng bị người chà đạp.

      Phụ nhân là kẻ môi giới, liếc mắt cái chọn trúng hai tỷ muội. Mụ dù phải loại người tốt lành, nhưng lại có thể giúp các nàng sống sót. Chỉ là muội muội là kiểu người nhẫn tâm, chuẩn bị bán tỷ tỷ .

      Làm nghề này lâu, loại người nào cũng gặp, cũng hiếm lạ.

      Dựa theo thời gian ước định, mụ tới cửa dẫn tỷ tỷ , nhưng muội muội lại ngay tại chỗ đòi lên giá. Tuy tỷ tỷ cũng đáng cái giá này, nhưng mụ cũng phải bùn nhão, mặc cho người mặc cả.

      Vừa tranh cãi vài câu, muội muội tự nhiên té xỉu.

      Phụ nhân cau mày, hai tỷ muội này chẳng lẽ nhiễm bệnh ở đâu, làm sao mỗi người đều bệnh tật.

      "Tỷ tỷ của ta có bệnh, chỉ là bị phong hàn." Khương Văn bất động thanh sắc đánh giá cảnh vật chung quanh.

      Phòng ốc thấp bé trát bùn, gió lùa vào từ song cửa sổ rách nát, lạnh sưu sưu. Gian phòng ít cửa sổ, ánh sáng tốt, giường có nữ tử hôn mê, tóc che khuất nửa bên mặt, nhưng có thể nhìn ra là mỹ nhân.

      Phụ nhân nhiều lời, nhưng để lộ ra tin tức rất hữu dụng.

      Chủ nhân của cái thân thể này, vừa rồi bán nữ nhân giường, cũng chính là tỷ tỷ của mình, nhưng có thể giá tiền chưa thảo luận tốt.

      Phụ nhân chống nạnh : " có bệnh làm sao mà mãi tỉnh, còn muốn ta tìm người đưa áng đến khiêng? Theo ta thấy, năm lượng bạc là quá nhiều, chỉ ba lượng!"

      Khương Văn ho khan, cảm giác giọng có chút khô, "Vậy bán."

      "Mau ký văn tự bán mình, cầm bạc. . . Cái gì, ngươi bán?" Phụ nhân cầm hầu bao, sắc mặt kiên nhẫn, nghe được nàng đột nhiên thay đổi chủ ý, thanh bỗng nhiên cất cao.

      " được! Chúng ta bàn xong, cho phép đổi ý!"

      Khương Văn cảm giác cỗ thân thể này có suy yếu, tựa ở bên giường kỳ quái hỏi: "Ngươi phải sợ nàng chết bệnh sao?"

      Đương nhiên sợ, mụ chỉ là muốn ép giá, bất quá thể ra được.

      Phụ nhân lông mày nháy mắt dựng lên, "Ta là thấy hai ngươi đáng thương!"

      Nhìn nàng đáng thương là giả, thừa cơ ép giá là . Khương Văn ngốc, mặc dù vừa tỉnh bao lâu, có ký ức của thân thể này, nhưng cái nàng vẫn có thể nhìn ra thủ đoạn nho của phụ nhân.

      Khương Văn cười : "Có thể giống ngài , tỷ tỷ của ta thân có bệnh liệt giường, cũng thể để ngài ăn thiệt thòi. Lại , ta cùng tỷ tỷ hai người sống nương tựa lẫn nhau, ai cũng thể rời ai."

      Tỷ tỷ dung mạo đẹp, muội muội mặc dù có hơi xấu, nhưng quan sát tỉ mỉ phát dưỡng tốt cũng là mỹ nhân.

      Phụ nhân con ngươi đảo vòng, "Đây chẳng phải là xem các ngươi hai tỷ muội đáng thương, nếu hai người các ngươi cùng bán cho ta, ta tìm cho các ngươi hộ gia đình tốt, bao các ngươi áo cơm lo!"

      Khương Văn : "Vậy hai tỷ muội chúng ta bao nhiêu tiền?"

      Phụ nhân duỗi ra cái bàn tay, "Năm lượng!"

      Khương Văn hỏi: "Ta chỉ đáng hai lượng bạc sao?"

      " tại người bán nữ nhi nhiều lắm, hai lượng bạc ta đều có thể mua hai tiểu nha hoàn." Phụ nhân giọng chậm dần.

      Khương Văn thở dài, " dối ngài, ta vốn là nghĩ bán, nhưng tình cảm của ta cùng tỷ tỷ tốt, thể cứ bán nàng giá cao hơn ta, vì lẽ đó ngài nên là trở về ."

      Phụ nhân: ". . ." Đây là cái lí do kỳ quái gì?

      "Vậy liền bốn lượng bạc?"

      Khương Văn lắc đầu, "Khó mà được, bốn lượng ta liền bị thua thiệt."

      ". . . Sáu lượng?" Sáu lượng bạc mua được, chuyển tay lại bán cho Tần lâu sở quán, có thể kiếm mười mấy lần.

      Khương Văn vẫn lắc đầu, " được, thể để cho ngài ăn thiệt thòi."

      Ta tình nguyện bị thua lỗ.

      Phụ nhân rốt cục nhận ra mình bị chơi đùa, vén tay áo lên chỉ về phía nàng mắng: "Ngươi đùa bỡn ta? Tiểu tiện nhân đáng chém ngàn đao, lòng dạ hiểm độc. . ."

      Khương Văn chỉ vào người giường : "Nàng buổi sáng mới ho ra máu, có thể là ho lao a, ngươi miệng há lớn như vậy, cẩn thận cũng bị lây bệnh. . . Ai, ta lời còn chưa hết, ngươi làm sao lại muốn ."

      Phụ nhân chạy tới cửa ra, quay đầu xì tiếng, cười lạnh : "Người ngoài chờ mãi ở Tiểu Hạnh thôn cũng chẳng hay ho gì, kiểu gì tương lai cũng có lúc người phải cầu đến ta."

      quản là là giả, cái bệnh ho lao này, vào cái thời cổ đại y dược còn chưa phát triển là thứ vô cùng đáng sợ, phụ nhân vứt xuống lời hung ác, liền vội vã rời .

      Khương Văn rảnh đối chất với mụ, nàng còn đánh giá nữ nhân giường.

      Nhìn hoàn toàn chính xác trông bệnh tật, nhưng bởi vì mỹ mạo chói mắt, thoạt nhìn như là cái mỹ nhân ốm yếu. Chỉ là vóc dáng quá cao, có cảm giác suy yếu mảnh mai.

      Nàng đẩy đẩy cánh tay nữ nhân, thấy nữ nhân có phản ứng, cũng liền từ bỏ ý nghĩ tìm hiểu tình hình từ nữ nhân.

      Khương Văn xem xét toàn bộ phòng, xác nhận phòng này hẳn là chỉ là điểm dừng chân tạm thời.

      Nhà chính tường sụp đổ mất nửa bên, trong phòng bếp chỉ có non nửa túi gạo lứt, ít bột mì, hai cái củ cải trắng, túm muối thô, mấy cái bát phế phẩm cùng cái hũ. Chỉ có hai gian phòng là nguyên vẹn, nhưng chỉ có giường chăn mền đều có, chỉ có chút rơm rạ lót, giống như là nơi được sử dụng thường xuyên.

      Xem ra, cuộc sống hai tỷ muội trải qua rất tồi tệ.

      Nhà này phòng ở chân núi, sau phòng có cái đầm nước . Từ trong đầm nước, Khương Văn thấy được hình dạng của mình. Xanh xao vàng vọt, xương gò má rất cao, con mắt to dọa người, tóc rối bời.

      . . . Từ góc độ nào , phụ nhân vừa rồi sai, nàng xem ra có đáng tiền như tỷ tỷ giường.

      Đại khái là bị tính cách ảnh hưởng, mặt nàng hướng có chút dữ tợn, nhìn chính là kiểu ngang ngược càn rỡ, tiểu nương tinh, bắt nạt người. Bất quá thay đổi thái độ, gương mặt này cũng giảm bớt được ý dữ dằn, nhìn ôn hoà rất nhiều.

      Múc lên bụm nước, rửa mặt, lau tóc sạch , mặc dù còn xấu, nhưng thuận mắt hơn nhiều.

      Ngồi xổm tại đầm nước quá lâu, Khương Văn lúc đứng lên, trước mắt bỗng nhiên tối lại chút, đầu từng trận đau rút.

      Nàng vịn cây ngồi xuống, trong đầu bỗng nhiên tràn vào lượng lớn ký ức của nguyên chủ, suýt nữa có ngồi vững nổi, lật người ngã vào trong đầm nước .

      Mười bốn tuổi, tên là Khương Oánh. Phụ thân là Chu triều Lễ bộ Thượng thư, được nuông chiều mà lớn lên. tháng trước phụ thân bởi vì tham ô làm tròn trách nhiệm mà vào tù, trong nhà nam tử trưởng thành toàn bộ bị chém đầu, nữ quyến cùng hài đồng bị lưu vong biên quan.

      Về sau trạm dịch cháy, các phạm nhân bị áp giải đến biên quan chạy tứ tán. Nguyên chủ cùng mẫu thân tẩu tán, cùng thứ tỷ Khương Trầm Vũ lưu lạc đến Tương Châu, tạm thời đặt chân tại Tiểu Hạnh thôn.

      Về phần vừa rồi bán tỷ tỷ, là nàng chịu được lưu vong khổ sở, nhớ tới mình còn có biểu di nãi nãi tại thành Tương Châu, liền hạ độc tỷ tỷ, nghĩ bán nàng , kiếm đủ bạc tìm nơi nương tựa chỗ biểu di nãi nãi.

      Dù sao tỷ tỷ này rất chán ghét, trước kia có cơ hội luôn luôn khi dễ nàng, phụ thân liền phân tốt xấu phạt nàng. Bị bán cho người ta làm thị nữ, dù sao cũng tốt hơn việc tại đào vong chạy khắp nơi, đối với hai người đều là chuyện tốt.

      Khương Văn : ". . ." Tuyệt, nương này đầu óc khờ dại lại có chút ác độc. Tỷ tỷ nàng dáng dấp xinh đẹp như vậy, làm tốt là muốn đưa vào Tần lâu sở quán.

      Vì lẽ đó nguyên nhân nữ nhân giường nữ nhân gọi dậy, là bị nguyên chủ hạ dược.

      Nhưng, cái này đều phải trọng điểm.

      Nếu như nàng nhớ lầm, nàng hẳn là xuyên vào bên trong quyển tiểu thuyết ngược mình đọc mấy năm trước.

      Quyển tiểu thuyết này tình tiết rất cũ, nữ chính trong lần tình cờ, ở bên nam chính là hoàng đế, trở thành Hoàng hậu của nam chính. Nam chính có bạch nguyệt quang chết sớm, đối với nữ chính mặn mà gì, mặc cho phi tần hậu cung hãm hại nữ chính. Thẳng đến khi nữ chính chết tâm, giả chết rời khỏi hoàng cung, nam chính mới phát mình nữ chính.

      Sau đó chính là cái motif truy thê hỏa táng tràng cũ rích, Khương Văn đều chẳng muốn nhớ tới. Đương nhiên, cũng là bởi vì nàng phải trả giá cho cái tiểu thuyết này.

      sai, nàng xuyên thành pháo hôi ác độc, riêng gì việc là muội muội của bạch nguyệt quang, còn là trong những cung tần phi nữ hãm hại nữ chính. Mà bạch nguyệt quang, chính là vị tỷ tỷ kém chút nữa bị nguyên chủ bán .

      Bởi vì làm nhiều chuyện xấu nhất, vì lẽ đó sau khi nữ chính rời hoàng cung, nàng liền bị nam chính hạ lệnh chém ngang lưng.

      Với cái loại kịch bản lạc hậu này, Khương Văn ngược lại là có gì phàn nàn, cái mạng của nàng sớm còn sau tai nạn xe cộ, bây giờ có thể tỉnh lại trong cái thân thể này, kiểu gì cũng vẫn là lời.

      Vịn cây đứng lên, bụng nàng kêu lên.

      Từ trí nhớ của nguyên chủ, thân thể này sở dĩ suy yếu như, là bởi vì bị đói.

      Trong phòng chỉ có túi gạo lức cùng cải trắng, chống đỡ đói cũng có dinh dưỡng.

      Khương Văn ánh mắt nhìn vào núi xanh trước mắt, đứng dậy trở về phòng, sau khi ra ngoài nhặt được nhánh cây làm quải trượng, nhấc chân ung dung từ từ lên núi, mấy bước lại dừng nghỉ lát.

      Thâm sơn nàng dám vào, núi cũng hiếm chó hoang cùng lão hổ, chỉ có thể dạo ở bìa rừng.

      May mắn là, nàng tìm được cái ổ thỏ.

      Trước kia sinh sống cùng cha ở nông thôn, nàng chẳng khác gì đứa trẻ nhà quê, theo trẻ con trong thôn lên núi xuống sông, thỏ gà rừng bắt qua ít, vì lẽ đó bắt thỏ khó.

      Hang thỏ khôn có ba cửa.

      Khương Văn tại tìm tới gần đó chút sợi đằng cùng cây trúc, làm mấy cái bẫy thỏ, đặt ở mấy chỗ cửa hang thỏ. Bẫy rất đơn giản, chỉ cần lúc thỏ chạy ra dẫm lên bẫy, sợi đằng bao lấy chân thỏ.

      Đem cỏ đốt lên, chờ có khói đặc nhét vào ổ thỏ. lát sau, mấy cái cửa hang còn lại liền có khỏi toả ra. Lại đợi hồi, dưới mặt đất truyền đến loạt tiếng xột xoạt, mấy con thỏ chui ra.

      Thỏ rất mập mạp, đáng tiếc cơ quan quá đơn sơ, chỉ bắt được con thỏ phản ứng chậm, còn lại đều chạy mất.

      Có thể tóm được thỏ là được, Khương Văn phát nắm được lỗ tai thỏ, dùng tảng đá đập nó choáng, dùng sợi đằng trói lại. Động tác liên tiếp mau chuẩn hung ác, tự nhiên như nước chảy mây trôi.

      núi nguy hiểm, nàng lưu lại lâu, xách theo con thỏ béo theo đường cũ trở về.

      Trở lại cái nhà đổ nát vừa tỉnh lại ban nãy, Khương Văn đun nước nóng, đem con thỏ mổ bụng lột da, rửa sạch sau cho vào bên trong bình gốm dùng lửa hầm chậm, rồi ngồi nhẩn người trước đống lửa.

      Nấu gần nửa canh giờ, trong phòng bếp mùi thịt bốn phía, bụng khống chế mà kêu lên. Nàng xem chừng thịt hầm xong, nhấc cái nắp hũ lên, lúc muốn tự mình thử trước bát, từ sau lưng có tiếng bước chân truyền đến.

      Động tác trong tay dừng lại, Khương Văn quay đầu, va vào đôi mắt băng tuyết ràng.

    3. Meishou

      Meishou Member

      Bài viết:
      38
      Được thích:
      35
      Chương 02
      Mặt trời sắp xuống núi.

      Ráng chiều màu cam hắt vào mặt đất phòng bếp, nữ nhân trẻ tuổi mặc váy vải màu xanh đứng thẳng ở trước cửa, cái bóng thon dài kéo đất.

      Nữ nhân làn da trắng lạnh, có thể nhìn thấy mạch máu xanh dưới làn da mặt, tóc đen kéo lên đơn giản bằng mộc trâm, gió đêm êm ái phất qua, từng sợi tóc lộn xộn che khuất cặp mắt với hai con ngươi đen nhánh.

      đợi Khương Văn phản ứng, nàng mở miệng, "Ngươi có phải hay nên giải thích chút, hôm nay làm tình gì."

      Nàng thanh thanh thúy giống thiếu nữ bình thường, có chút trầm thấp, càng trung tính, nhưng êm tai ngoài ý muốn.

      tình nguyên chủ hạ dược thể gạt được, Khương Văn cũng định giấu. Chỉ là nghĩ tới nàng vừa tỉnh dậy liền đến phòng bếp chất vấn mình.

      Nàng thả thìa gỗ trong tay xuống, kỳ quái : "Ngươi là việc hai chúng ta đều choáng váng sao? Cháo là ngươi nấu, tại sao phải hỏi ta."

      Khương Oánh tính khí ngạo mạn, lại chướng mắt tỷ tỷ, tăng thêm việc mười ngón dính nước mùa xuân, dù là gặp rủi ro cũng kiên quyết chịu làm cơm. Hai người đào vong lâu như vậy, đều là tỷ tỷ nấu cơm rửa chén. Nhưng bởi vì trước kia chưa từng làm cơm, Khương Trầm Vũ tay nghề. . . rất kém cỏi.

      Mỗi lần nấu cháo hương vị đều rất kỳ quái, quả thực có thể so sánh với độc dược, hai tỷ muội có thể sống đến bây giờ còn chưa bị độc chết, cũng là may mắn.

      Khương Trầm Vũ sắc mặt có chút cổ quái, "Ngươi cũng choáng?"

      Khương Văn cao hứng, "Đương nhiên, chính ngươi làm đồ ăn, trong lòng mình biết sao? Hương vị kỳ kỳ quái quái, chẳng kém độc dược, may mắn lần này chỉ là khiến ta ngủ lát, có vấn đề gì lớn."

      Cái này vung tay chuẩn xác, chỉ cần nàng đánh đòn phủ đầu, mỹ nhân tỷ tỷ liền hoài nghi.

      Khương Trầm Vũ về phía trước mấy bước, nhanh chậm, "Vì lẽ đó ngươi cảm thấy là cháo của ta có vấn đề?"

      Nàng vóc dáng rất cao, đến gần từ phía sau lập tức cảm giác mười phần áp bách, Khương Văn đầu ngửa ra sau, đương nhiên : "Đây phải ràng sao?"

      Khương Trầm Vũ tựa hồ cũng nghĩ tới nàng có thể cây ngay sợ chết đứng như thế, mở miệng bình luận: "Ngươi là. . . Mặt dày vô sỉ."

      Khương Văn : Tạ ơn khích lệ.

      Khương Trầm Vũ cười nhạo tiếng, ánh mắt rơi xuống mặt của nàng, từng tấc từng tấc dò xét, sau đó đưa tay nắm lấy cằm nàng, "Trong cháo có thuốc mê, ngươi gạt được ta."

      Ngữ khí của nàng nguy hiểm, ánh mắt sắc bén, giống như là có thể xuyên thẳng vào lòng người.

      Khương Văn bị nắm cằm: ". . ." Có thể hay đừng nắn cằm của ta, cái kịch bản này sao hướng có vẻ kì kì.

      Ngón tay tinh tế, xúc cảm ôn lương, lại có điểm dễ chịu.

      Nàng lắc đầu, đem những ý nghĩ đúng lúc dứt bỏ, nàng mở to hai mắt, vô cùng đau đớn : "Ngươi vậy mà tại trong cháo hạ độc, là quá mức!"

      "Ta hạ dược?" Khương Trầm Vũ ngẩn người, buông cằm nàng ra, cau mày : " cho phép giả vờ ngây ngốc."

      Nghĩ ra nàng mới có chút quanh co, còn bị cắn ngược lại cái.

      Khương Văn : "Ta có giả vờ ngây ngốc, cháo là ngươi làm, cần lại dò ta." Hạ dược là nguyên chủ làm, cùng mình có quan hệ gì?

      Nghe được nàng, Khương Trầm Vũ yên lặng nhìn nàng hồi lâu, " chịu thừa nhận cũng sao, ngươi ngu xuẩn như vậy cũng làm ra dạng gì, lần sau thông minh hơn chút. Nếu như lại bị ta phát , ta tuy có giết người nhà họ Khương, nhưng có thể bẻ gãy tay của ngươi, làm cho ngươi rốt cuộc làm được chuyện xấu."

      Giọng rất hung dữ, nhưng nếu phải do dáng dấp nhu nhu nhược nhược, người yếu lại nhiều bệnh, có thể có điểm uy hiếp. Khương Văn nghĩ đến con mèo mình nuôi trước kia, bộ dáng xù xù hung dữ, cùng mỹ nhân tỷ tỷ trước mắt có chút tương tự.

      Nàng nghĩ nghĩ, phối hợp lộ ra biểu lộ sợ hãi.

      ". . ."

      Khương Trầm Vũ đưa tay nắm khuôn mặt của nàng, cau mày : "Ngươi đây là biểu tình gì?"

      Khương Văn : "Sợ hãi nha."

      "Cút!" Nàng thu tay lại đứng lên, ngón tay ghét bỏ xoa xoa áo.

      Khương Văn nhíu mày, đứng lên vỗ vỗ cánh tay của nàng, "Hỏa khí đừng lớn như vậy, tỷ tỷ đại nhân. Ta nấu nồi thịt thỏ, ngươi có muốn nếm thử hay , ăn ngon nha."

      "Yên tâm, tuyệt đối tốt hơn so tay nghề của ngươi." Nàng bổ sung.

      . . .

      Khương Trầm Vũ quay đầu nhìn chằm chằm nàng đáp người mình tay, "Buông tay."

      Khương Văn nghe lời buông tay ra, cười híp mắt hỏi: "Vậy ngươi muốn ăn sao?"

      Khương Trầm Vũ: ". . . Bưng vào tới." Nàng vứt xuống câu này, quay người nhấc chân ra khỏi phòng bếp, bóng lưng cao quý lãnh diễm.

      Khương Văn : Chậc chậc, cái quái ngạo kiều.

      Nhún nhún vai, mang hai bát thịt thỏ ra, lại từ bên trong cái nồi sắt bên cạnh lấy ra hai tấm bánh bột ngô. Đáy nồi sắt thủng cái lỗ lớn, chủ nhà liền mang , Khương Văn đem nó rửa sạch , ở cạnh nồi dán hai cái bánh bột ngô.

      Chạng vạng tối trong phòng càng u ám, như con quái thú muốn đem người nuốt chửng. Nàng đem thức ăn bưng vào phòng, nhìn thấy Khương Trầm Vũ đứng trước cửa sổ, khuôn mặt trắng lạnh mơ hồ.

      Nghe được tiếng bước chân, nàng quay lại, đến bên cạnh cái bàn gỗ gãy chân trước tiên ngồi xuống, đôi lông mày đẹp mắt đột nhiên nhíu lại.

      Theo ánh mắt của nàng nhìn sang, Khương Văn mới phát tấm khăn bàn gỗ, phía vô cùng bẩn biết dính cái gì tựa như cứt mũi.

      ". . ." Nếu như nhớ lầm, cái này hình như là khăn phụ nhân buổi trưa nay rớt lại.

      Khương Văn buông đồ ăn xuống, giải thích: "Đây là khăn buổi chiều nay ta nhặt tại ven đường, muốn nhìn chút xem có thể đổi ít đồ với người trong thôn ."

      Khương Trầm Vũ ngước mắt, "Vậy ngươi còn đem cái này mấy thứ bẩn thỉu cầm ?"

      Khương Văn : ". . ." Lão muội nhi, giọng có chút muốn ăn đòn nha.

      Nàng xách tấm khăn kia , ném tới đống phế phẩm bên trong nhà chính, còn chưa ra ngoài rửa tay, liền nghe được từ gian phòng bên trong truyền đến thanh lãnh đạm của Khương Trầm Vũ "Nhớ rửa tay cho kỹ."

      Khương Văn : ". . . Biết."

      Rửa xong tay trở về, Khương Trầm Vũ dùng cơm, động tác nàng ăn đồ ăn rất ưu nhã, chậm rãi. Nghe được Khương Văn tiến đến, liền nửa cái ánh mắt cũng keo kiệt cho nàng.

      Khương Văn thèm để ý, ngồi vào phía đối diện an tĩnh ăn đồ ăn.

      Hai người cùng lúc để đũa xuống, Khương Trầm Vũ khẽ nhấc mí mắt, đột nhiên hỏi câu: "Con thỏ là ở đâu ra?"

      ràng mặt hề cảm xúc, nhưng Khương Văn lại có thể nhìn ra ý hài lòng. Nhớ đến tình cảnh gần đây của hai tỷ muội, nàng tỏ ra là hiểu.

      Khương Văn có chút muốn cười, "Bắt ở núi." Mỹ nhân tỷ tỷ tính cách cùng mèo rất giống, xù lông đứng lên rất đáng , khiến người rất muốn đùa chút.

      Đáng tiếc nàng mắc mưu, thậm chí thèm để ý đến mình.

      Đối với Khương Văn bịa đặt lung tung, Khương Trầm Vũ biết đến, thậm chí biết nàng câu kia là hay , cũng liền lười tra hỏi.

      Nàng động tác ăn cơm rất ưu nhã, trong lúc giơ tay nhấc chân mang theo quý khí, thân tự mang hào quang chói sáng, khiến căn phòng sáng sủa lên ít.

      Làm kẻ nhan khống, với Khương Văn , vừa là nhìn ngắm mỹ nhân liền có thể ăn nhiều thêm nửa bát cơm.

      Sắc trời bắt đầu tối, hai người rất mau ăn xong cơm, Khương Trầm Vũ để đũa xuống: "Ngươi có thể đem bọn chúng thu dọn, nhớ đem bàn lau sạch , ta muốn nhìn thấy phía có mỡ đông buồn nôn."

      Khương Văn : ". . . Trước kia đều là ngươi nấu cơm rửa chén."

      Nàng mặc dù ghét nấu cơm, nhưng rất chán ghét rửa chén, còn có tỷ tỷ này chẳng lẽ có bệnh thích sạch ?

      Khương Trầm Vũ khẽ nâng mí mắt, "Trước kia đều là ta nấu cơm rửa chén, vì lẽ đó tại đến phiên ngươi, ngươi có ý kiến?"

      ". . . có."

      Khương Văn thở dài, đứng dậy cầm chén đũa thu thập. Chờ rửa xong bát đĩa trở về phòng, phát Khương Trầm Vũ đem cửa phòng đóng lại.

      Trời cuối cùng tối hẳn, mặt đất còn chút ánh sáng, dần dần bị bóng đêm nuốt chửng. Mặt trăng khuất trong tầng mây, trong phòng tối như mực, giống như nấp giấu cả ma. trận gió lạnh thổi qua làm gáy ớn lạnh, thân thể Khương Văn bỗng nhiên có chút cứng ngắc.

      Đủ loại truyện ma trước giờ nàng đọc bất giác nổi lên trong đầu, các loại ma quỷ dữ tợn đáng sợ, tinh ăn thịt người đến cương thi hút máu từng loại từng loại, sắc mặt nàng cứng đờ, mò mẫm hướng gian phòng của Khương Trầm Vũ tới.

      "Cốc cốc cốc." Tiếng đập cửa vang lên.

      Khương Trầm Vũ mở mắt, bên trong có nổi tia cảm xúc, "Chuyện gì?"

      Khương Văn đẩy cửa ra, rón rén dò xét, cười híp mắt hỏi: "Ta có thể cùng ngươi ngủ cùng chỗ ?"

      Khương Trầm Vũ hỏi lại: "Ngươi sợ tối?"

      " phải a, ta là sợ ngươi ban đêm sợ hãi, đặc biệt đến bồi ngươi." Khương Văn trả lời.

      "Ta sợ." Nàng lạnh lùng cự tuyệt.

      Khương Văn yên tĩnh lát, còn : "Vậy ta tới tìm ngươi bồi dưỡng chút tình cảm, rút ngắn chút quan hệ giữa chúng ta."

      "Kéo quan hệ?"

      Khương Văn thở dài, "Đúng vậy, Khương gia chỉ còn hai chúng ta, ta đột nhiên cảm thấy chúng ta phải cùng hòa thuận ở chung, tỷ muội đối nhau tương thân tương ái."

      Mỹ nhân tỷ tỷ có chút lạnh lùng, nhưng so với núi rừng ban đêm tối thui ở bên người nàng vẫn có cảm giác an toàn hơn.

      Khương Trầm Vũ lúc sau phun ra hai chữ, "Dối trá."

      Mặc dù nàng xác có mục đích khác, nhưng cứ như vậy vạch trần, gạt phăng như vậy, để cho nàng chút mặt mũi nào nha.

      "Ra ngoài, ta chưa từng ngủ cùng người khác."

      Khương Văn xuất ra đòn sát thủ, "Về sau đồ ăn ta lo hết."

      khí an tĩnh trong giây lát, ngay khi nàng coi là Khương Trầm Vũ đáp ứng, có chút nhụt chí, đột nhiên nghe được nàng : "Cách ta xa chút, được chạm vào ta."

      Khương Văn nháy mắt lộ ra vẻ tươi cười, "Yên tâm, ta ngủ chưa từng động loạn." Quả nhiên có đoán sai, mỹ nhân tỷ tỷ cũng rất ghét bỏ cháo chính nàng nấu.

      Sau khi đạt được cho phép, nàng đóng cửa lại bước chân nhàng vào trước giường. Vì để đụng tới Khương Trầm Vũ, nàng bò lên từ cuối giường, chậm rãi leo đến dựa vào bên tường, giữ nguyên áo nằm xuống nhắm mắt ngủ.

      Từ khi Khương gia cả nhà lao dịch, Khương Oánh liền ăn bữa trước có bữa sau, riêng việc đói xanh xao vàng vọt, thân thể còn rất yếu ớt. Xế chiều lên núi bắt thỏ, trước đó cảm thấy mệt mỏi, nhưng vừa nằm xuống liền thấy buồn ngủ vô cùng.

      Đợi sau khi nàng ngủ, Khương Trầm Vũ bỗng nhiên mở mắt, đứng dậy ở trước giường ra dò xét tiểu nương ngủ say.

      Nàng tư thế ngủ rất đứng đắn, khuôn mặt gối lên hai cánh tay, mái tóc dơ dáy bẩn thỉu được gột qua sạch , vén thành bím tóc khoác lên trước ngực, vành tai có nốt ruồi màu đen, hình dạng có bất kỳ điểm gì thay đổi, vẫn còn là người điêu ngoa tính khí thất thường kia trong trí nhớ.

      tia nghi hoặc lướt qua trong đôi mắt phượng, Khương Trầm Vũ hờ hững thu hồi ánh mắt, lẳng lặng ngắm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

      núi sáng sớm, tránh được bị tiếng gà gáy đánh thức. Khương Văn mở mắt ra, nghe ngoài cửa sổ líu ríu giống như là tiếng bầy chim hót, thoải mái mà duỗi lưng cái.

      Từ giường ngồi xuống, liếc nhìn vòng, phát bên trong gian phòng chỉ có mình nàng, mỹ nhân tỷ tỷ cái bóng cũng thấy đâu.

      Xoa xoa tóc, ngáp cái đẩy cửa ra ngoài, đến bên cạnh đầm nước rửa mặt. Nước đầm lạnh buốt như băng vẩy đến mặt, nàng thoải mái mà thở tiếng, ngồi xổm ở soi vào thân ảnh trong nước, đem tóc chải chuốt lượt, như cũ tết thành cái bím tóc.

      Búi tóc thời cổ đại quá phức tạp, người nàng cũng chỉ có dải dây cột tóc màu đỏ, kiểu tóc khác đều thể chải, chỉ có thể kết thành cái bím . Dù sao bím là kiểu tóc đơn giản nhất, thuận tiện nhất.

      Bên cạnh đầm nước có rất nhiều hoa dại, nàng thuận tay hái mấy đóa màu tím cắm bên bím, ngắm ngắm nhìn xem cái bóng của mình trong nước. Mặc dù bây giờ nhìn vẫn có chút xấu, nhưng nguyên chủ cơ bản vẫn tốt, nuôi dưỡng tốt cũng hẳn cũng dễ dàng lớn thành tiểu mỹ nhân.

      Chải tóc xong, Khương Văn tâm tình rất tốt, đứng dậy trở về phòng chuẩn bị điểm tâm.

      Chưa từng nghĩ, vừa ngẩng đầu liền thấy Khương Trầm Vũ đứng ở phía trước sườn núi, mặt biến sắc nhìn mình, biết nhìn ở đó bao lâu.

      Khương Văn : ". . . Ngươi chừng nào tới?"

      Khương Trầm Vũ ở cao nhìn xuống : "Ta lúc nào cũng ở chỗ này."

      Khương Văn : ". . ." Kia vừa rồi nàng làm dáng xấu chẳng phải đều bị thấy rồi sao?
      Phuongphuong57500Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    4. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      Quào. Góp vui vào topic truyện của bạn để rooin ràng hơn nàaa
      Meishou thích bài này.

    5. Meishou

      Meishou Member

      Bài viết:
      38
      Được thích:
      35
      Tung hoa chào mừng O:)
      O:)<3<3

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :