1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khó để buông tay - Dạ Mạn (60 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      [​IMG]
      - Nguồn: eyahim.wordpress.com/kho-de-buong-tay/
      - Tác giả: Dạ Mạn
      - Tên editor +beta: eyahim
      - Thể loại: Đại
      - Số chương: 60
      Văn án
      Lãnh Tây biết mình trêu chọc Cao Tử Quân ở đâu, từng bước dồn ép . Mãi cho đến nhiều năm sau mới hiểu được, gặp gỡ Cao Tử Quân là số kiếp của cuộc đời .

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 1:
      Trong phòng học yên tĩnh, bài thi cuối kỳ được phát ra.

      “Về nhà các em hãy đưa phụ huynh ký tên vào, trước hết hãy kiểm tra những lỗi nào sai, giải thích cho các em vào ngày mai. Lần này phải chúc mừng bạn học Cao Hi Hi của chúng ta giành được hạng nhất năm nay.” giáo đứng bục giảng với giọng hơi khàn khàn.

      Hạng nhất ư, bé chán nản nằm sụp xuống bàn. Rất nhiều bạn học hâm mộ bé, vừa có người bố giàu có, học hành giỏi giang lại vừa xinh đẹp. Thế nhưng họ biết bé cũng rất hâm mộ bọn họ, luôn có người mẹ bên cạnh.

      Cao Hi Hi về đến nhà thấy bố mình ở nhà.

      “Bố” nhàng gọi tiếng, đặt ba lô xuống, phóng tới sô pha.

      Cao Tử Quần gật đầu, ánh mắt liếc qua người con : “Hai ngày trước con bị ốm ư?”

      Hi Hi rót cốc nước ấm, uống ùng ục, bé hôm nay quên mang bình nước, khát cả buổi chiều: “Dạ, còn ho chút thôi” Chắc hẳn là vú nuôi bảo với bố rồi.

      Hi Hi cảm thấy bố mình dường như có chút mỏi mệt, khẽ thở dài: “Bố ngày kia là họp phụ huynh rồi” bé bĩu môi “ giáo bảo nhất định phải có người bố hoặc mẹ đến họp.”

      Trong phút chốc Cao Tử Quần im lặng, vẫn lên tiếng. Hi Hi bình tĩnh : “Lần này bố đừng để Tôn nữa đấy.” Từ năm đầu tiên đều bảo thư ký Tôn họp phụ huynh cho bé, biết là bố mình rất bận rộn nhưng nó muốn như thế.

      Cao Tử Quần nhếch môi: “Ngày kia bố có buổi ký hợp đồng rồi.”

      Lại là như thế!

      Ánh mắt Hi Hi bỗng nhiên trở nên thất vọng, bé cắn môi, lấy bài thi từ trong cặp sách ra phóng lên bàn, những tờ giấy mỏng manh bay giữa trung, thoáng chốc bầu khí thay đổi.

      Tôn phải là mẹ của con, nếu bố cũng cần bảo ấy , tất cả bạn học đều nghĩ rằng ấy là mẹ con.” Lúc , mũi bé như bị nhét quả ớt vào, nong nóng lên.

      xong liền xoay người lên lầu.

      Cao Tử Quần thẩn thần nhìn theo bóng lưng con . Mãi sau ánh mắt từ từ nhìn qua bài thi. bề mặt là bài thi môn toán của học kỳ này. Nhìn thấy “100 điểm” (1) đỏ tươi , khóe miệng vô thức nhếch lên tự hào.

      (1) ở TQ điểm số cao nhất là 100 bằng điểm 10 nhà mình.

      Cầm lấy ba bài thi lên, hề bất ngờ, ba môn đều đạt điểm tuyệt đối. Con của thông minh, giống ai vậy ta?

      Cao Tử Quần nheo mắt lại, trong đầu lên khuôn mặt bướng bỉnh nhưng rung động lòng người.

      Cao Hi Hi lên phòng, nằm xuống chiếc giường rộng lớn mềm mại của mình. bé buồn bực vân vê ga giường. Trong sổ liên lạc với phụ huynh của bé ô “mẹ” còn để trống. Nhưng giáo viên chủ nhiệm và các các giáo viên bộ môn chắc có lẽ cũng đoán ra vài phần. Có rất nhiều chuyện trong lòng cần ra cũng hiểu.

      “Cao Tử Quần là đồ khốn, siêu khốn nạn.” bé lẩm bẩm , vẫn chưa hả giận, lấy con nonopanda đầu giường ra sức đập vào nó. “ Ai bảo bố đánh mất mẹ của con, ai bảo bố họp phụ huynh cho con, ai bảo bố cả ngày bận họp hành…”

      bé càng càng giận, hung hăng xoắn tai con gấu bông, đây là quà sinh nhật năm bốn tuổi Cao Tử Quần tặng cho bé, từ lúc đó bé luôn ôm con gấu bên người cùng ngủ.

      Cao Tử Quần vào phòng nhìn thấy con giày vò chú gấu, khuôn mặt nhắn cau có, miệng ngừng lẩm bẩm, bím tóc gọn gàng bị rối tung lên , mái tóc mềm mại trượt xuống vai.

      Những lời này làm cho vừa tức giận vừa buồn cười, trong lòng còn có chút chua xót.

      “Hi Hi” trầm giọng kêu.

      Hi Hi có phản ứng gì.

      “Cao Hi Hi” Cao Tử Quần cao giọng lên gọi.

      Hi Hi hơi sửng ra, động tác tay chậm lại, cuối cùng phẩy qua phẩy lại tai chú gấu, giống như sửa sang lại cho nó.

      Cao Tử Quần mệt mỏi dựa lên cánh cửa, nhìn động tác chậm chạp của con mình.

      Hi Hi thở ra hơi, quay đầu lại, hai gò má đỏ rực, chóp mũi còn lấm tấm ít mồ hôi, những cố gắng phơi bày ra lúc nãy cũng phí công: “Bố, sao bố vào phòng mà gõ cửa?” bé bất mãn .

      “Bố gõ rồi, là tại con nghe thấy đấy chứ.” Cao Tử Quần cho là như vậy, thong dong vào, nhàn nhạt nhìn qua đống lộn xộn giường, “ Môn thể dục của các con là Nhu đạo ư?”

      Cao Hi Hi bĩu môi lên, hừ lạnh tiếng.

      “Bố ký rồi” Cao Tử Quần đặt bài thi lên bàn học của con : “ quấy rầy con luyện tập nữa, con tiếp tục .” từ tốn .

      Cao Hi Hi có chút nản lòng, bé gục đầu xuống. Khi Cao Tử Quần tới cửa, bé ấp úng : “Bố, hai ngày trước có người đến trường tìm con, là người phụ nữ.” bé chầm chậm bốn chữ sau.

      Đôi mắt sâu thẳm như đại dương của chợt lóe lên, tựa như những con sóng cuộn trào. lẳng lặng nhìn con mình.

      Con rất thông minh, nhưng dù sao vẫn còn quá . im lặng gì. Quả nhiên thiếu kiên nhẫn.

      “Bố, con phát con rất giống bà ấy” bé nghẹn ngào, chớp mắt nhìn vào bố, khó khăn .

      Khóe miệng Cao Tử Quần nhếch lên: “Hi Hi, trước đây con với bố rồi mà, có hai ngôi sao rất giống nhau, nhưng bọn họ hoàn toàn có quan hệ gì cả.”

      Hi Hi chu miệng: “Nhưng mà chuyện này giống nhau ” giọng dần : “ Bà ấy… có phải là mẹ con ?”

      bé lẳng lặng đợi câu trả lời của bố, nhưng cuối cùng Cao Tử Quần cũng đáp lại.

      ~~~

      Trong phòng ăn riêng u tối.

      Đây là lần thứ ba Lãnh Tây đến đây. Lần đầu tiên là dẫn đến, lần thứ hai vẫn là cùng với . cho rằng cả đời này có lần thứ ba.

      Nhà hàng này ở thành phố D quá nổi tiếng, nhưng những người có thể đến nơi này đều là những người có tiếng tăm của thành phố .

      Hơi khói trong bình trà trước mặt bốc lên nghi ngút, phảng phất trong bầu khí tầng sương mờ ngăn cách người ngồi đối diện.

      Vươn tay ra là hai người có thể về bên nhau.

      Nhưng dường như khoảng cách ngắn ngủi ấy họ cách nào có thể vượt qua được , cắt ngang nơi đó là vực sâu vạn trượng.

      Căn phòng lớn như vậy cũng chỉ có hai người. Cao Tử Quần ung dung thản nhiên, vẻ mặt lạnh lùng, uống ngụm trà, ánh mắt nhìn vào lá trà nổi lềnh bềnh trong mặt nước. Ngón tay trỏ nhàng gõ lên mặt bàn, từng nhịp từng nhịp có tiết tấu ràng.

      Lãnh Tây thở dài, mắt nhìn về phía trước, nhưng Cao Tử Quần biết rằng căn bản có nhìn . Điều này hiểu sao lại làm cho có chút bực mình.

      “Lãnh Tây, mong sau này đừng bao giờ xuất trước mặt con tôi nữa, nếu …” đôi mắt nheo lại: “Nếu đừng có trách tôi nể tình.”

      Tay Lãnh Tây đặt bàn nắm chặt lại, chuyện này như là những gì dự đoán trước, thầm hít hơi, chậm rãi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của .

      Bảy năm, lâu như vậy.

      biết, bởi vì quá lâu, lâu đến nổi dám nghĩ đến. Mỗi năm vào ngày đấy, lại mua bánh ga tô, thắp nến, cầu nguyện. Cứ mỗi năm đều lặp lại như thế.

      vẻn vẹn bảy năm rồi.

      cố gắng hết sức để giữ mình bình tĩnh, đôi mắt đen nháy nhìn thẳng vào : “Con bé là con của tôi.” Lời thốt ra mới phát rằng bản thân hề bình tĩnh như mình tường tượng.

      “Con của ư?” Khóe miệng Cao Tử Quần nhếch lên,cười chế giễu : “Lãnh Tây, nghĩ sai rồi.”

      Lãnh Tây im lặng hồi: “Cao Tử Quần, tôi đây cũng thẳng luôn, tôi muốn Hi Hi.”

      Cao Tử Quần bưng chén trà tinh xảo lên nhấp ngụm, hơi đắng, nhíu mày “Muốn ư, muốn bỏ cơ mà?” vẫn lạnh lùng như trước, tâm tình mảy may dao động.

      có điều kiện gì?” Trái tim Lãnh Tây thắt lại.

      Cuối cùng Cao Tử Quần cũng bắt đầu nhìn vào , có béo hơn so với bảy năm trước, mái tóc buông dài gợn sóng, trang điểm nhè , toàn bộ khuôn mặt quá rực rỡ nhưng vẫn rất động lòng người. kết luận, cuộc sống hề tệ chút nào.

      cười, đôi mắt sâu thẳm thấy đáy. Theo kinh nghiệm của , tâm trạng của ta bây giờ rất tồi tệ.

      “Muốn ra điều kiện với tôi ư, phải coi xem có tư cách ” môi mím lại thành đường, ánh mắt lạnh lùng.

      Lãnh Tây trái lại vẫn bình tĩnh, nhàn nhạt mở miệng: “Điều kiện của là gì?”

      Cao Tử Quần lạnh lùng nhìn , ánh mắt lạnh lùng như sông băng, sắc mặt tối sầm lại: “Tôi có điều kiện gì cả, mong từ nay đừng đến quấy rầy con bé nữa.”

      Lãnh Tây căng thẳng hít hơi, bỗng dưng mở to hai mắt: “Nếu như muốn giải quyết cho xong, vậy chúng ta gặp nhau tại tòa án.”

      Giống như mọi thứ đều liên quan đến , lạnh nhạt phun ra hai chữ: “ Được thôi” đứng dậy, dường như nhớ ra điều gì đấy: “ Xin thứ lỗi, tôi phải họp phụ huynh rồi.”

      Lãnh Tây cố gắng bình tĩnh, trong nháy mắt lóe lên tia đau đớn “họp phụ huynh” ba từ này như cây kim đâm sâu vào tim . nhìn theo bóng lưng bình tĩnh như nước của , khẽ cụp mắt xuống: “ có vợ và con trai rồi, cớ sao còn tranh đoạt Hi Hi của tôi nữa.”

      Cả người đột nhiên cứng đờ, từ từ quay người lại, hơi nheo mắt, để lại bốn chữ lạnh lung: “Tuyệt đối thể.”
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 2: phải bán con bé cho tôi rồi ư?
      Cao Hi Hi ôm ba lô đứng góc trong hành lang trước chỗ ngồi của mình, lúc này ngoại trừ chỗ của bé còn trống cả phòng học chật kín người. bé thu tầm mắt lại, ánh mắt thất vọng hơi ươn ướt.

      “Cao Hi Hi mẹ cậu sao vẫn chưa đến?” bạn học từ đằng sau đến, nàng chải hai bím tóc xinh đẹp, sau đó vuốt ra hai bên, rồi lại chỉnh phía đằng sau lại. Cao Hi Hi học cách tết tóc thời gian vì bé biết Cao Tử Quần thể tết cho mình đẹp được như vậy. Từ mẫu giáo để tóc ngắn, sau này, lúc có chút quyền tự quyết, bé nằng nặc đòi để tóc dài.

      Hi Hi cắn môi, muốn cho bạn mình , muốn người khác biết nó có mẹ “Mẹ tớ có việc thể đến được.”

      “Thế sao cậu gọi bố cậu đến?” Bé kia lại hỏi.

      Hi Hi buồn bực : “Ông ấy cũng bận.”

      bạn thở dài hơi: “ đáng thương.”

      Tim Hi Hi khẽ run lên, bé há hốc miệng bảo: “ phải như vậy.” bé đương nhiên muốn để người khác thương hại mình.

      “Này, Cao Hi Hi, xuống đây” Trần Thiệu Thần đeo ba lô đứng dưới lầu gọi tên bé.

      Hi Hi giống như được đại xá: “Tớ xuống dưới đây, tạm biệt” bé chưa bao giờ cảm thấy Trần Thiệu Thần lại đáng như lúc này.

      Trần Thiệu Thần vừa mới lên lớp , lúc nào rãnh cũng đến tìm Hi Hi, nhìn thấy bạn mình hình như vui, cậu hỏi: “Chú đến ư?”

      Hi Hi quay sang, khẽ hừ tiếng.

      “Vậy chúng ta ăn chút gì , tớ bảo với mẹ tớ rồi, bà ấy đến tiệm bánh ga tô đón chúng ta.”

      Hi Hi quay người nhìn vào phòng học, lại nhìn xuống đồng hồ thấy qua hơn nửa thời gian, có vẻ như bố nó đến, khuôn mặt tràn trề hụt hẫng.

      thôi.” bé ỉu xìu .

      Thường ngày Cao Hi Hi thích ăn đủ tất cả các loại bánh ngọt. Hôm này, nhìn thấy gì bé cũng chẳng có cảm giác ngon miệng.

      “Dạ cho cháu hai lát bánh ga tô, cốc trà sữa, cốc nước chanh, cậu còn ăn gì nữa ?” Trần Thiệu Thần nghiêng đầu hỏi.

      Nhân viên cửa hàng nhìn thấy bé trai dễ thương, dịu dàng nở nụ cười: “Em đợi lát nhé.”

      Hi Hi lấy ví tiền ra, Trần Thiệu Thần liền rút tiền. bé hơi ngạc nhiên.

      “Cậu tớ bảo, là người đàn ông trong ví lúc nào cũng phải có nhiều tiền.” Miệng cậu bé nhếch lên, hùng hồn .

      Khóe miệng Hi Hi giật giật, chỉ là đứa con nít còn bảo là đàn ông, đúng là biết xấu hổ.

      Hai nhóc chọn chỗ gần cửa sổ, Trần Thiệu Thần mang đĩa bánh đủ hình đủ dạng đến. Hi Hi nhìn ra cửa sổ, tâm trạng u sầu.

      lát sau.

      “Thần Thần, tớ gặp mẹ tớ rồi.” Hi Hi lấy ống hút đâm vào cốc trà sữa.

      “Hả… mẹ cậu sao?” Trần Thiệu Thần nhịn được cất cao giọng.

      “Cậu thôi.” Hi Hi nhíu mày: “ Hai ngày trước có người phụ nữ đến tìm tớ.”

      “Hai ngày trước ư?”

      “Đúng vậy, cậu và mẹ cậu du lịch mấy ngày nay rồi.”

      “Cậu chắc chắn đó là mẹ cậu chứ?” Giọng Trần Thiệu Thần đầy hồi hộp.

      Hi Hi lắc đầu: “Bà ấy chỉ bà ấy là bạn của mẹ tớ, nhưng tớ biết bà ấy là mẹ tớ.”

      “Sao cậu biết được?”

      “Cậu ngốc à, tớ nhìn thấy hình bà ấy rồi mà. Cậu quên rồi ư,là tấm hình trong phòng sách của bố tớ kìa.”

      Trần Thiệu Thần như bừng tỉnh hiểu ra.

      Lãnh Tây nghe Cao Tử Quần họp phụ huynh, nên cũng đến trường lui tới nhìn mấy vòng, cuối cùng tìm thấy Hi Hi ngồi trong cửa hàng bánh ngọt, lòng đột nhiên vui mừng. Vừa định đến chỗ con, điện thoại di động bỗng reo lên, là điện thoại của em trai .

      “Chị, chị ở đâu đấy?” Giọng Lãnh Lượng tràn đầy lo lắng: ”Bố, ông ấy vào viện rồi.”

      nhìn con , thầm hít sâu: “Chị về liền đây.” Ánh mắt chần chừ mấy giây, cuối cùng cũng xoay người bước .

      Cuộc họp phụ huynh kết thúc, Thần Hi vào tiệm bánh, Hi Hi giúp Trần Thiệu Thần làm bài tập về nhà. đứng từ xa nhìn hai đứa, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa chua xót. Khuôn mặt nhắn đó giống ấy như đúc.

      Xa cách bảy năm, liệu Lãnh Tây có thể trở về với đứa con thương của mình ?

      Thần Hi lắc đầu, bỏ ý nghĩ kia.

      “Hi Hi, Thần Thần nhanh thu dọn sách vở về thôi.”

      à, đêm nay con có thể ngủ lại nhà được ?” Hi Hi chớp chớp mắt với mẹ Thần Thần.

      Thần Hi đưa tay vuốt mái tóc bé: “Con hãy gọi điện cho bố con tiếng.”

      Hi Hi quay mặt lại: “Con muốn chuyện với ông ấy.”

      Thần Hi hiển nhiên hiểu được suy nghĩ của bé, lấy điện thoại gọi qua, lát sau điện thoại được kết nối.

      “Tử Quần, Hi Hi ở chỗ của em.”

      Hi Hi hóng tai lên nghe, đầu kia biết gì đó.

      “Chúng em ở tiệm bánh ngọt phía đông cổng trường, vậy được, lát nữa gặp lại.” Thần Hi dập máy: “Bố con trao đổi với giáo.”

      “Bố đến đây ư?” Hi Hi bỗng nhiên vui mừng.

      Thần Hi gật đâu: “ bé ngốc.”

      ràng bố bảo là bố có việc mà.”

      Trần Thiệu Thần khoát tay: “Cậu hiểu rồi, đàn ông ấy lúc nào cũng đằng mà nghĩ nẻo.”

      Thần Hi cau mày.

      “Mẹ, thành ngữ này con dùng như vậy đúng ?”

      “Lại là cậu dạy cho con đúng ?” Thần Hi bó tay, rốt cục cũng hiểu vì sao Trần Trạm Bắc muốn con trai mình tiếp xúc gần gũi với Tống Khinh Dương.

      Cao Tử Quần nhanh chóng đến đó, mặc bộ vest đen, toàn thân toát lên vẻ rất nghiêm túc khiến người khác dám đến gần.

      Ông ấy đến ký hợp đồng ư? Hi Hi oán thầm.

      Nhưng bé vui vẻ hớn hở ra mặt, tâm tư dễ thỏa mãn: “Bố, giáo của con gì vậy?”

      Cao Tử Quần nhìn thẳng vào mắt bé, hơi sững sờ, bỗng dưng nhớ đến khuôn mặt của người phụ nữ vừa mới gặp kia.

      “Bố..” Hi Hi kéo tay bố.

      Cao Tử Quần nhíu mày: “Con nghĩ là giáo khen con ư, có, giáo bảo con luôn đọc truyện tranh trong giờ học. Nếu con còn như vậy, về nhà bố quăng hết đống truyện đó.”

      “Con làm ảnh hưởng đến việc học đâu.” Hi Hi cam đoan.

      được đọc trong giờ học.” Cao Tử Quần lập lại, Hi Hi vễnh môi làm nũng.

      Thần Hi nhìn thấy hai bố con quấn quýt nhau, hơi có chút khó xử. Trong đầu vẫn nhớ đến cuộc điện thoại trước đó. Nếu như bố con hợp nhau, Lãnh Tây muốn đưa bé cũng có gì đáng trách. Thế nhưng tình hình bây giờ đối với ấy có lẽ có lợi lắm.

      ~~~~

      đường về nhà, Hi Hi ngồi xe ngủ thiếp . Có lẽ hôm nay bé rất vui, lúc ngủ còn cười khúc khích vài lần khiến Cao Tử Quần có chút ngạc nhiên.

      Đến nơi, Cao Tử Quần bế con vào. Vừa vào đến nhà, Hi Hi liền tỉnh, bé choàng qua cổ bố: “Bố, vừa rồi con vừa mới mơ giấc mơ.”

      Cao Tử Quần đặt Hi Hi xuống sô pha, nhàng sửa lại mái tóc cho con : “Oh…” giọng của hơi cao lên: “Thế con mơ thấy gì?”

      Hi Hi ấp úng: “Con nhưng bố được giận đấy.” bé mở đôi mắt to tròn nhìn .

      Cao Tử Quần trầm mặc: “Được, con .”

      “Con mơ thấy mẹ .” Hi Hi nhướng mắt, ánh mắt trở nên sáng ngời.

      Cao Tử Quần hơi chựng lại nhưng ánh mắt vẫn bình thản như nước: “Được rồi, tắm , rồi nghỉ sớm chút, ngày mai còn phải đến lớp.” gì nữa.

      Hi Hi cảm thấy hụt hẫng, nhưng cuối cùng cũng đành ngậm ngùi làm thinh.

      Trong giấc mơ, có người nhàng nắm lấy tay , buộc cho hai bím tóc xinh đẹp. Khi bé nhìn thấy diện mạo người đó, mới phát đúng là người phụ nữ hôm trước đến tìm .

      “Mẹ, mẹ…” Trong giấc mơ nhàng nỉ non.

      Đêm khuya tĩnh lặng.

      Chính bản thân cũng rất kinh ngạc vì sao lại lái xe về phía đông. đường rải rác vài người. dừng xe lại ven đường, nhìn vào dãy nhà trệt phía trước. Từ khi ông Lãnh đầu tư thất bại, Lãnh gia chuyển đến nơi này, họ sống ở đây bảy năm. Khu nhà này sắp được quy hoạch nên cũng nhanh chóng bị phá hủy để xây dựng thành khu thương mại trong tương lai.

      Trong bóng tối, nương theo ánh đèn đường rọi xuống nhìn thấy hình ảnh quen thuộc từ phía sau đến. hơi cúi đầu, tay mang theo túi to, có lẽ là rất nặng, đoạn đường đổi tay biết bao nhiêu lần.

      Ánh mắt Cao Tử Quần có chút xót xa, nhìn từ khuôn mặt dần xuống đôi bàn chân rồi dừng lại ở đôi tay .

      Lãnh Tây nhanh chậm đến, lúc ngang qua chiếc xe, vô thức nhìn qua. Cửa sổ xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt tuấn tú, nhất thời thể che dấu được kinh ngạc.

      Cao Tử Quần nhanh chóng mở cửa xe xuống.

      Hai người lặng thinh đứng đối diện nhau.

      “Cao tổng muộn thế này rồi vẫn đến đây dạo ư.” Lãnh Tây cố gắng bình tĩnh, nhàn nhạt mở miệng . Giọng vẫn như nhiều năm trước, rất dễ nghe nhưng lại mang theo chút gì đó lãnh đạm.

      Cao Tử Quần hờ hững nhìn : “Sao bây giờ mới về?”

      Lòng thắt lại: “Cao tổng, ngài đùa ư, đây là nhà tôi, tôi đương nhiên là về nhà rồi.”

      Cao Tử Quần nhìn nụ cười đùa cợt của : “ hận tôi phải ?

      “Hận ư?” khe khẽ lặp lại: “, tôi hận . Nếu hận có nghĩa là trong tim tôi vẫn còn vị trí cho .” Bảy năm qua học được cách buông tay.

      “Vậy ư?” Cao Tử Quần thản nhiên .

      “Cao tổng, tôi chỉ muốn con của tôi.” lần nữa đề cập đến vấn đề này.

      Cao Tử Quần lạnh lùng nhìn : “ phải bán con bé cho tôi rồi ư?”

      Bỗng chốc cổ họng Lãnh Tây nghẹn lại, khô khốc như bị lửa đốt.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 3: Nếu mẹ có ở đây mẹ làm như vậy
      Ban đêm hồi nóng hồi lạnh, Lãnh Tây ngừng mơ thấy ác mộng: “Tôi có, tôi có” bất lực lắc đầu, trán ướt đẫm mồ hôi. Lời của Cao Tử Quần vẫn văng vẳng bên tai . lại mơ thấy Hi Hi, Hi Hi lạnh lùng chỉ vào , : “Bà phải là mẹ của tôi, tôi quen biết bà.” mặt bé tràn đầy chán ghét và căm hận.

      khiếp sợ tỉnh lại.

      Tần Hiểu Vân nhíu mày: “Sao thế, mơ thấy ác mộng ư?” Bà lo lắng hỏi.

      Lãnh Tây lau trán đầy mồ hôi, : “ sao ạ.” chậm rãi chống tay ngồi dậy.

      Tần Hiểu Vân thở dài: “Con đừng nghĩ nhiều, bệnh của bố con có chuyển biến tốt thôi.”

      Lãnh Tây xuống giường chân trần.

      “ Con mang giày vào , mặt đất lạnh lắm, sức khỏe của con vốn tốt lắm rồi. Con vẫn còn nghĩ là ở nhà…” Lời Tần Hiểu Vân bỗng dưng im bặt lại. Năm đó tuy rằng Lãnh gia cũng phải là giàu có, nhưng cũng xếp thuộc dạng khá giả.

      Có câu ai giàu ba họ ai khó ba đời”. Lãnh gia vừa mới phất lên được hai mươi năm sụp đổ, đúng là trước đây ông Lãnh rất may mắn.

      Tần Hiểu Vân nhìn con , ánh mắt thay đổi: “Tiểu Tây à, con và Sở Hàng cậu ta…”

      Lãnh Tây mấy để ý: “Mẹ, ấy là đàn của con, mẹ cũng phải là biết.”

      Tần Hiểu Vân ngập ngừng: “ Lần trước gặp cậu ta mẹ còn nhận ra. Haha…Tối qua cậu ta có gọi điện thoại cho con, mẹ thấy con ngủ nên nhận máy, mẹ có với cậu ta chuyện của bố. Cậu ta bảo có thể giúp hỏi thử xin hưởng án treo để chữa bệnh.”

      Lãnh Tây bóp kem đánh răng lên bàn chải, nghe vậy tay bỗng dừng lại, lẩm bẩm lặp lại “hưởng án treo”

      Tần Hiểu Vân gật đầu: “Sở Hàng như thế, cụ thể thế nào mẹ cũng lắm, con xem khi nào mời cậu ta đến nhà lần.”

      Lãnh Tây hơi do dự: “Con hỏi lại ấy.”

      Tần Hiểu Vân thấy nữa, bà cũng ngại thêm. Con ba mươi, đến bây giờ vẫn độc thân, bà cũng dám thúc giục. Bà cảm thấy mình mắc nợ con rất nhiều, nếu năm đó bà khuyên ngăn có lẽ con mình giống như bây giờ.

      Thế nhưng cho dù bây giờ ngồi hối hận chuyện quá khứ cũng có tác dụng gì.

      tại Lãnh Tây làm việc trong phòng kế hoạch của công ty quảng cáo. Buổi sáng đến công ty, như thường lệ lại tham gia cuộc họp sáng.

      “Lần này có rất nhiều công ty tham gia cạnh tranh, nếu như lần này có thể hợp tác cùng Minh Dương, tiền thưởng cuối năm được tăng gấp đôi.” Giám đốc đứng ở phấn khởi .

      Đồng nghiệp Tiểu Phương huýt tay vào : “Lần này tổng giám đốc phóng khoáng , Minh Dương đúng là miếng thịt béo bở nhưng biết chúng ta có thể dễ dàng nuốt trôi đây.”

      Lãnh Tây hơi nheo mắt, trong lòng lẩm bẩm hai chữ “Minh Dương”, suy nghĩ hơi lơ đãng.

      Lúc tan họp, giám đổc bảo ở lại: “Lãnh Tây, lần này hãy cố gắng dốc hết năng lực, tôi rất coi trọng . Hãy giành hợp đồng của Minh Dương về, tôi tăng lương cho .” Ông ta đưa ngón cái lên.

      Lãnh Tây từ tốn lên tiếng: “Vu tổng, ông cũng biết rồi đấy, tại tất cả đều nhìn chằm vào miếng thịt béo bở này.”

      Giám đốc nhíu mày: “Tôi biết, cũng biết tại tài chính của công ty rất khó khăn, tôi bây giờ chỉ hy vọng vào hợp đồng với Minh Dương lần này thôi.”

      thở ra hơi: “Tôi cố gắng hết sức.”

      Nghe vậy, sắc mặt giám đốc cũng dịu nhiều.

      Minh Dương, tại sao lại là Minh Dương? Lãnh Tây bất đắc dĩ.

      Cao Tử Quần xem tài liệu trong tay, Hi Hi ngồi trước mặt làm bài tập, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn , trong chốc lát làm xong bài tập.

      bé mở sách ra: “Công ơn của mẹ” bé đọc to ràng: “Thời nhà Đường có thi nhân tên là Mạnh Giao. Có hôm ông phải xa nhà, mẹ ông phải bận bịu vá lại áo cho ông. Đêm khuya, dưới ngọn đèn hiu hắt mẹ già cặm cụi khâu từng đường kim mũi chỉ. Bà nghĩ, con trai mình lần này biết bao giờ mới có thể trở về…”

      bé vừa đọc vừa lặng lẽ quan sát Cao Tử Quần.

      Đọc đến đoạn cuối cùng: “Mạnh Giao mãi mãi luôn ghi nhớ công ơn của mẹ mình trong lòng. Lúc ông năm mươi tuổi , hoàn thành tập thơ “Khách tha phương”.

      Cao Tử Quần vẫn thản nhiên xem tài liệu.

      bé bất mãn ho lên tiếng.

      “Bác Lâm, đem lên cho tôi cốc nước.” ngẩng đầu, gọi.

      Hi Hi bình tĩnh nhìn : “Con đọc xong rồi, bố ký tên vào .”

      Cao Tử Quần lấy bút ký vào, rẹt rẹt viết tên mình: “ phải giáo bảo là phải đọc ba lần sao?”

      Hi Hi có được kết quả như mong muốn, ngược lại còn bị tạt gáo nước lạnh, bé giận dỗi lên lầu. Cao Tử Quần nhìn theo bóng lưng con , nhếch môi, trong ánh mắt tia cười.

      Buổi tối Hi Hi xuống ăn cơm, bác Lâm gọi mấy lần bé cũng chịu mở cửa.

      Bác Lâm vừa lo lắng vừa bối rối.

      “Tiên sinh, Hi Hi, con bé…” Bác Lâm đặt khay lên bàn.

      Sắc mặt Cao Tử Quần tối sầm lại: “Bác làm việc .” mình dùng bữa, nhưng ăn cũng chẳng nhiều, rồi đem phần cơm tối kia lên lầu.

      “Cao Hi Hi mở cửa.” trầm giọng .

      Hi Hi quan tâm.

      “Bố lặp lại lần nữa.” Khuôn mặt Cao Tử Quần lạnh lùng.

      Hi Hi vẫn thèm để ý.

      “Choang choang” bé nghe thấy tiếng rơi vụn vỡ của bát đũa ngoài cửa.

      giây sau, cánh cửa được mở ra. Cao Tử Quần vào, toàn thân đều toát ra hơi lạnh.

      “Đứng dậy, xuống lầu ăn cơm.” nghiêm mặt bảo.

      Hi Hi cắn môi, mở to đôi mắt to tròn nhìn : “Con đói.”

      “Bố lại lần nữa, xuống lầu ăn cơm.” lặp lại.

      “Vì sao bố cứ ép buộc con? Con bảo con đói rồi mà.” bé bắt đầu nức nở: “Nếu mẹ mà ở đây, chắc chắn mẹ ép buộc con như vậy. Bố đưa mẹ con đâu rồi?”

      Cao Tử Quần nheo mắt lại: “Bố rồi, mẹ con ở Mỹ.”

      phải, bà ấy phải là mẹ con.” Hi Hi đột nhiên đứng dậy, nhìn thẳng vào Cao Tử Quần, vẻ mặt bướng bỉnh.

      “Cao…Hi…Hi…” gằn từng chữ gọi tên bé.

      Bầu khí trong phòng căng thẳng làm cho người ta thể thở nổi.

      “Nếu ngày nào đó con…” nên lời nữa. Nếu cùng mẹ sống cả đời, vậy bố phải làm sao? Càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt như sông vỡ đê cứ ào ào chảy xuống.

      Lúc này đây Cao Tử Quần cũng có thời gian để dỗ dành con , xoay người bỏ .

      Hi Hi lại càng đau lòng hơn.

      Sáng sớm hôm sau, lúc bác Lâm lên gọi thấy bé vẫn còn ngủ, khuôn mặt đỏ bừng. Bà đưa tay qua trán kiểm tra nhiệt độ cơ thể, quả nhiên là nóng hầm hập. Bác Lâm vội vã xuống lầu báo cho Cao Tử Quần.

      “Tiên sinh, Hi Hi sốt rồi.”

      Cao Tử Quần nhanh chóng chạy lên nhìn thấy Hi Hi ngủ đằng kia, mày nhíu lại: “Hãy gọi điện thoại cho Lăng Hạo ngay.”

      Lăng Hạo đến ngay lập tức, nhìn thấy Hi Hi nằm trong lòng Cao Tử Quần, lòng có hơi căng thẳng: “Buổi ký hợp đồng sáng nay phải làm thế nào.”

      “Trước tiên đến bệnh viện , hãy dời ngày ký hợp đồng .” Cao Tử Quần nhàn nhạt , ánh mắt chăm chú nhìn Hi Hi.

      Lăng Hạo xót ruột, ta cũng dám nghĩ đến con số tổn thất lần này. Người ngoài cứ bảo Cao Tử Quần có tình người, nếu như họ thấy cảnh này, biết có bao nhiêu người rơi cả tròng mắt ra ngoài đây.

      Hi Hi bị sốt đến 40.1 độ. bé cứ mơ mơ màng màng, mê man gọi: “Mẹ…mẹ…”

      Cao Tử Quần ngồi ghế sô pha bên cạnh, ánh mắt sâu lắng.

      Hôm nay lúc giờ học kết thúc, Lãnh Tây đứng ngoài cổng trường. Khi tiếng chuông trường vang lên, cơ thể dường như hơi run lên, tim đập thình thịch.

      chăm chú nhìn chằm vào cánh cổng trường. Những em học sinh từng đoàn từng đoàn ra, mắt chớp lên chớp xuống. Thời gian chầm chậm trôi qua, cho đến khi học sinh ra về gần hết, vẫn nhìn thấy người mình đợi. bắt đầu lo lắng sốt ruột.

      Có phải hôm nay là ngày trực nhật của Hi Hi? Hay là con bé ở lại làm bài tập về nhà? Hay là con bé tự về rồi, nhưng sao vẫn nhìn thấy nhỉ. Lãnh Tây đứng ngồi yên.

      Giờ cao điểm tan trường qua, trong sân còn lác đác vài em học sinh ra. Lãnh Tây chần chừ lúc, cuối cùng cũng quyết định vào.

      “Ấy ấy… dừng lại …” Bảo vệ gọi to: “ tìm ai?” Bảo vệ là người đàn ông khoảng bốn mươi, nghi ngờ nhìn .

      “Xin lỗi, tôi vào tìm người.”

      “Tìm ai?”

      Lãnh Tây nặm chặt tay: “Con tôi…”

      hãy đứng ở ngoài đợi chút.” Bảo vệ ngăn lại: “ thể tùy tiện vào được.”

      nửa ngày rồi mà tôi vẫn chưa thấy con bé ra.”

      bé học lớp nào?” Bảo vệ nhìn chằm , trong mắt tràn đầy nghi ngờ.

      “Lớp 2/3.” Lãnh Tây nhanh chóng trả lời.

      Bảo vệ nhìn vào trường, lúc này có người từ trong ra.

      “Vừa đúng lúc, đây là giáo viên của lớp 2/3, Vương.”

      Vương đến.

      Lòng Lãnh Tây thắt lại, mặt tiu nghỉu xuống.

      ấy bảo là ấy là phụ huynh của học sinh lớp .”

      Vương nhìn qua Lãnh Tây: “Xin hỏi là phụ huynh của em nào vậy? Trong tức thời Lãnh Tây dường như bị mất khả năng suy nghĩ, gượng cười: “Cao Hi Hi.”

      bé hôm nay học.”

      “Con bé làm sao vậy?” gấp gáp hỏi.

      …” giáo kinh ngạc nhìn Lãnh Tây.

      “Xin lỗi, tôi chỉ là quá lo lắng, xin hỏi con bé bị làm sao vậy?”

      “Bị sốt, đưa giấy xin phép nghỉ hai ngày.”

      Lãnh Tây sững sốt, lòng đau nhói.

      Hôm nay Thần Hi đến muộn, từ xa nhìn thấy hết tất cả. cần suy nghĩ cũng hiểu vì sao Lãnh Tây lại xuất ở đây. đành chịu thở dài: “Thần Thần lên xe trước , mẹ có chút việc.”

      Trần Thiệu Thần gật đầu.

      Thần Hi từng bước đến: “Tiểu Tây.”

      Lãnh Tây nghe được giọng ấy cả người cứng đờ. vẫn nhúc nhích đứng đấy. giáo kia và bảo vệ dĩ nhiên là biết Thần Hi, là lãnh đạo của sở giáo dục, thỉnh thoảng ấy cũng đến trường học.

      “Trưởng khoa Từ, chào giáo kia chào hỏi.

      Thần Hi gật đầu: “Xin chào.”

      giáo kia thấy Thần Hi có quen biết với người phụ nữ này nên những nghi ngờ trong lòng cũng tan biến .

      Thần Hi hỏi: “Cao Hi Hi về rồi ư?”

      bé hôm nay bị sốt đến lớp.” giáo tuy có hơi thắc mắc nhưng cũng đành thôi.

      “Phiền giáo rồi.”

      có gì.”

      Thần Hi quay người qua với Lãnh Tây: “ thôi.” Lãnh Tây rối bời. Thời gian như quay trở về nhiều năm trước, hai người cũng dọc trong sân trường thế này, nhưng hôm này cảnh còn người mất rồi.

      “Nếu như hôm nay tớ nhìn thấy cậu, có phải cậu cũng định đến tìm gặp tớ luôn , Lãnh Tây?” Thần Hi tức giận từng từ từng chữ .

      Lãnh Tây thở hơi, nhếch miệng, sắc mặt hơi tái nhợt.

      Hai người đến phía đối diện, Thần Hi dừng lại trước xe. Trần Thiệu Thần ngồi trong yên, tò mò mở cửa xe chạy ra: “Mẹ” Đôi mắt to tròn lanh lợi nhìn qua Lãnh Tây.

      “Thằng bé rất giống với em rể Trần gia” Lãnh Tây hờ hững .

      “Con lên xe trước , được ? Mẹ còn chút chuyện.” Thần Hi vuốt đầu con trai: “Trong hộc có túi bánh bích quy đấy.”

      Trần Thiệu Thần vừa nghe có bánh bích quy ăn liền chạy vào xe.

      “Tốt .” Lãnh Tây nhìn cậu bé, cảm động .

      “Cậu tính làm thế nào?” Dĩ nhiên Thần Hi hiểu lần này trở về chắc chắn từ bỏ ý định kia.

      “Dẫn theo Hi Hi .” bình tĩnh : “Thần Hi tôi muốn đến bệnh viện thăm con bé.”
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 4:
      Truyền dịch xong, Cao Hi Hi cũng hạ sốt. Sau khi tỉnh dậy, tâm trạng của được tốt lắm, cả người uể oải ngồi góc, tay truyền dịch cầm lấy remote liên tục bấm chuyển kênh.

      Cao Tử Quần mang theo thức ăn vào, bé nguýt lườm rồi ngoảnh mặt .

      “Con ăn ít .” Giọng vẫn lạnh nhạt như trước. Cao Hi Hi rất đói bụng, lần này có la hét, nhịn ăn nữa mà ngược lại rất nghe lời. Cao Tử Quần đút cho bé từng muỗng cháo, động tác rất thuần thục mà cũng rất dịu dàng.

      “Hơi nhạt.” bé liếm môi . Từ Cao Hi Hi được nuông chiều nên rất kén ăn.

      Lúc trước nếu những lời này, Cao Tử Quần chắc chắn bảo bác Lâm đổi cho bát khác, nhưng hôm nay thấy bố hề có đả động gì, bé nghĩ là bố mình vẫn còn giận.

      Nhưng phải mình cũng tức giận sao?

      “Hai hôm nay con hãy ở nhà nghỉ ngơi , bố phải Mỹ chuyến.”

      Ánh mắt Cao Hi Hi liền rũ xuống: “Bố thăm họ ư?” phải biết, tuy có mẹ, nhưng bố còn có người vợ khác, bọn họ còn có đứa con trai rất đáng .

      Cao Tử Quần đưa khăn qua, Cao Hi Hi qua quýt lau miệng.

      Cao Tử Quần nhìn bé: “Văn Tuyển phải làm phẩu thuật, bố đến thăm nó.”

      Cao Hi Hi xị mặt ra: “Con vẫn còn nằm viện đấy, bố là thiên vị quá .”

      nhếch miệng, thiên vị ư? Con bé đúng là cái gì cũng có thể ra được, quá nuông chiều nó rồi…

      “Bố phải bao nhiêu lâu? Nó vì sao phải làm phẩu thuật? Có phải nó muốn bố ở lại đó luôn ?” bé quá lo lắng cho nên hỏi dây, quên mất là mình giận bố.

      “Đến lúc đó hẵng hay.”

      Câu trả lời của Cao Tử Quần lại càng làm cho Cao Hi Hi thêm sốt ruột. Từ sợ mẹ con Văn Tuyển cướp mất bố của mình. bé biết rất muộn, lúc ba tuổi mới có thể gọi tên. Toàn bộ Cao gia đều cho rằng bé bị câm. Tuy là biết muộn, nhưng về những mặt khác bé lại nổi bật hơn người.

      Hồi bốn tuổi, khi Văn Thư đưa và Văn Tuyển đến Văn gia, bé tình cờ nghe được mọi người trong Văn gia trò chuyện, mới biết được mình phải là con của Văn Thư.

      Từ đấy, vì lo sợ quá mức nên bé lại bị mất tiếng . Cao Tử Quần đưa chữa trị khắp nơi nhưng vẫn tìm ra nguyên nhân.

      Lên năm, mẹ con Văn Tuyển Mỹ. Lúc ấy hề có khái niệm nào về nước Mỹ, chỉ biết đó là nơi cách thành phố họ sống rất xa, trong đầu liền xuất ý nghĩ là còn ai có thể chia cách được bố con họ rồi. luôn giấu diếm niềm vui sướng này, ngay cả người bạn thân Thiệu Thần cũng kể.

      Nhưng bây giờ Cao Tử Quần lại chuẩn bị Mỹ, bé rất buồn.

      Cao Tử Quần dời lại buổi ký hợp đồng hồi sáng, tối nay cũng đến dự tiệc.



      ~~~~



      Dọc đường đến bệnh viện, tâm trạng của Lãnh Tây luôn thấp thỏm yên. bảy năm rồi khi nào là nhớ đến con mình. cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người ở thành phố D, kể cả người bạn thân nhất. sợ có ngày nhận được tin tức hay về con , có lẽ sụp đổ mất.

      ràng là hành làng dài chỉ có trăm mét, mà cứ tựa như phải dùng sức lực của cả đời mới đến được nơi cuối cùng. Từ khe cửa hơi lộ ra bóng dáng lờ mờ, xung quanh yên tĩnh , gần như có thể nghe thấy được tiếng tim đập thình thịch của mình.

      khó khăn nâng tay gõ cửa. Lát sau nghe thấy bên trong truyền đến tiếng sột soạt: “Ai đấy?”

      Lãnh Tây nuốt xuống ngụm: “ là bạn của Thần Hi nè con.”

      “Mời vào.” Hi Hi vừa gặm táo, vừa lật trang truyện manga.

      Vừa mở cửa ra, Lãnh Tây cảm thấy hai chân mình nặng nề như nhũn xuống. Ngọn đèn vàng ấm áp, tiếng cắn táo sột sột vang lên, bé hờ hững ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo bỗng dưng sững sờ.

      Thời gian dường như ngừng trôi.

      Hai người đối diện nhau.

      Lãnh Tây khó khăn đến bên giường bé, mở miệng gọi: “Hi Hi.”

      Cuối cùng Hi Hi cũng choàng tỉnh, nắm chặt trái táo trong tay, bét cả ra giống như lòng bé bây giờ vậy.

      Lãnh Tây trong lúc cũng biết nên bắt đầu như thế nào, từng nghĩ rất nhiều lời mở đầu, có rất nhiều điều muốn , nhưng cứ đứng như trời trồng nên lời.

      Lúc còn ở đại học, cũng ít lần tham gia những cuộc thi diễn thuyết, mặc dù thể đạt được trình độ ăn lưu loát nhưng cũng coi là năng tệ.

      Còn bây giờ sao? Đầu lưỡi cứ như bị đông cứng lại.

      “Sao lại là ?” Hi Hi chớp mắt nhìn , lòng bàn tay ướt đẫm.

      Lãnh Tây hít hơi: “ gặp được con, nghe ấy bảo con bị sốt, đúng lúc cũng đến bệnh viện nên ghé qua thăm con…” luống cuống xoa lòng bàn tay, căng thẳng nhìn vào Hi Hi.

      “Ồ…” bé hờ hững lên tiếng: “Con sao rồi.”

      Bầu khí dần dần tĩnh lặng.

      Bảy năm, con của lớn như vậy rồi. Hồi đấy cũng chỉ có thể ở bên cạnh con vài ngày, mỗi lúc ôm con mình vào lòng, nó luôn ngoan ngoãn, lanh lợi làm càng đau lòng. cố gắng nhìn, ôm con bé, mặc nó khóc.

      Cuối cùng Cao Tử Quần cũng buông tay. được như mong muốn, thế nhưng trong lòng vẫn luôn đau khổ.

      Quá khứ trôi qua thể thay đổi được. Nếu như có thể, có liều mạng cũng phải đem con bé theo.

      Người ta rằng con giống bố rất có phúc. Di truyền đúng là điều kỳ diệu. Cả người con bé chỉ có đôi mắt kia là giống : đen nhánh trong vắt như hồ nước biếc.

      “Hi Hi, nếu như mẹ con đến tìm con, con có muốn gặp bà ấy ?” giọng của Lãnh Tây run lên.

      Hi Hi thản nhiên nhìn , rất lâu vẫn gì. bé nắm chặt nửa quả táo trong tay cho đến khi các ngón tay đau nhức. Lãnh Tây đến lấy quả táo từ tay bé, tất cả mọi thứ đều rất tự nhiên.

      muốn.” bé chần chừ: “Con muốn gặp bà ấy.” bé lại ràng: “Bố đối với con rất tốt.”

      Cao Hi Hi bảy tuổi sớm học được cách che giấu tâm tình. Cũng giống như thích Cao gia, nhưng mỗi khi đến đó bé vẫn mỉm cười rất ngọt ngào, làm cho cả nhà Cao gia già trẻ lớn bé đều thương tha thiết.

      Con người đúng là mâu thuẫn, ngay cả đứa trẻ cũng vậy. muốn mẹ mình, nhưng có lẽ trong khoảng thời gian ngắn ngủi nhất thời chưa thể tiếp nhận, hay là cũng có thể bé biết mình bị mẹ bỏ rơi nên vẫn còn oán hận bà ấy.

      Lòng Lãnh Tây thắt lại: “Vậy ư, bố con đối với con rất tốt.” thất thần lặp lại.

      “Đương nhiên rồi.” bé bình tĩnh : “Bố con rất thương con.”

      Trong chớp mắt cổ họng Lãnh Tây nghẹn ngào khó chịu, nở nụ cười: “Lần trước gặp con ở trường học, cảm thấy chúng ta rất có duyên. Con tên là Hi Hi, tên của cũng có chữ Tây.” (1)

      (1) trong tiếng trung “希Hi” và “西 Tây” đều phát là “xi”

      “Tên cũng là chữ Hi trong “hy vọng”?”

      phải, tên là Tây trong “đông tây nam bắc” .”

      “Ồ…” Hy Hy lên tiếng.

      “Chúng ta có duyên như thế, hay là nhận con là con nuôi, được ?”

      Hi Hi hơi sửng sốt: “Cái này phải hỏi bố con.”

      Lãnh Tây gì nữa. Khi nghe Hi Hi muốn gặp , những hy vọng của đều tan biến.

      “Nếu như mẹ con đứng ở trước mặt con, con…”

      ơi, mẹ con có đứng trước mặt con con có thể làm gì được đây, con cũng biết mặt bà ấy.” nhàng , ánh mắt hờ hững dường như giống với số tuổi của mình.

      Lãnh Tây đau đớn cố gắng mở miệng: “Hi Hi, mẹ có nỗi khổ trong lòng.” thở hơi: “Mẹ quay lại rồi đây.”

      Hồi trước khi Hi Hi xem bộ phim “Thế giới của trẻ thơ”, đến đoạn hai cha con gặp lại nhau, khóc nức nở. bé nghĩ sau này nếu bé gặp lại mẹ mình nhất định cũng rất cảm động.

      Sau khi Cao Tử Quần biết được chuyện này, có đoạn thời gian ti vi trong nhà bắt được tín hiệu.

      tại mẹ quay lại muốn nhận , nhưng chuyện này hoàn toàn giống với những gì tưởng tượng. Mẹ khóc, bé cũng khóc nhưng đến cuối cùng vẫn nhận nhau.

      lâu sau Cao Tử Quần biết chuyện Lãnh Tây đến bệnh viện, rất tức giận, ánh mắt đầy căm phẫn . thậm chí còn gọi điện thoại cho Trần Trạm Bắc bảo ta quản lý cho tốt vợ mình.

      Trước khi Mỹ , thông qua luật sư, Lãnh Tây và gặp nhau lần thứ hai tại nhà hàng. Nhưng lần này là do đề nghị.

      Mà lúc này đây, Lãnh Tây cảm giác được người rất hung dữ dọa người. Cao Tử Quần lạnh lùng mở miệng: “Lãnh tiểu thư, lần trước tôi với rằng hy vọng quấy rầy con của tôi nữa mà, có phải là để những lời tôi lọt vào tai?

      Lãnh Tây mím môi lẳng lặng nhìn , biết những lời cay nghiệt.

      nhếch miệng: “ muốn gì?”

      Ánh mắt của hơi dao động.

      Cao Tử Quần nâng tách trà uống ngụm, nước trà nóng cũng làm dịu những lời lạnh lùng của .

      “Tôi muốn con của tôi” Lãnh Tây ràng từng từ.

      “Vậy sao?” Cao Tử Quần nhìn qua luật sư, luật sư đưa ra tấm chi phiếu.

      “Bảy năm trước bán con mình lần. Tôi nghĩ lần này chắc cũng từ chối đâu nhỉ.”

      Vẻ mặt kiêu căng, giọng lạnh lùng dần dần lên trùng khớp với ấn tượng ban đầu của trong lòng .

      Tay chậm rãi cầm lấy tờ chi phiếu, bỗng nhiên hoảng hốt, năm đó khi rời , ta cũng làm như vậy. Lần trước nhận được tờ chi phiếu trăm vạn nặng trịch, đến bây giờ cũng thay đổi gì, cũng là tấm chi phiếu.

      Ha ha.

      nheo mắt lại, nhìn chằm vào : “Cao tổng, ngài là hiểu tôi.” Rồi nở nụ cười quyến rũ.

      Cao Tử Quần bỗng dưng ngẩn ra, trong mắt lóe lên tia hụt hẫng nhưng rất nhanh liền biến mất.

      Trong nháy mắt, vung tay lên, hai mảnh rồi bốn mảnh càng ngày càng dần: “Nhưng lần này có lẽ làm ngài thất vọng rồi.” Đột nhiên, tờ giấy kia như những bông tuyết rơi xuống người : “Bảy năm trước tôi muốn làm như vậy.”

      “Cao Tử Quần, tên khốn.”

      Sắc mặt ông luật sư tái mét, như hẳn ngồi đống lửa: “Lãnh tiểu thư, mong hãy bình tĩnh chút.”

      Cao Tử Quần hề giận dữ, mắt nheo lại: “ phải lần trước bảo muốn đưa ra tòa sao? Tôi đưa luật sư đến. Nhưng ra tôi muốn xem quan tòa phán như thế nào? gia đình có người phạm tội lừa đảo, cho rằng có thể dành được mấy phần thắng.”

      Sắc mặt Lãnh Tây càng lúc càng nhợt nhạt, toàn thân run rẩy.

      “Nghe bố còn nửa năm nữa là có thể ra rồi?” hờ hững , ánh mắt tựa như ác quỷ.

      Lãnh Tây loạng choạng ngồi sụp xuống ghế.
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :