1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khí phi tái giá: Quân thần phân tranh - Lam Tử (156 chương + 3NT)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Khí phi tái giá: Quân thần phân tranh
      [​IMG]

      Tác giả: Lam Tử
      Converter + Editor: ngocquynh520
      Nguồn: SƯu Tầm
      Thể loại: cổ đại
      Số chương: 156 chương + 3 ngoại truyện
      Giới thiệu:


      Nàng là nữ nhân trời định, hồn thuộc về tình duyên chuộc tội ở dị thế.


      Có tư thế khuynh quốc khuynh thành, tài nghệ tuyệt diệu vô song, kiêu ngạo kiên cường bất khuất, phong thái bễ nghễ thiên hạ.


      khúc tên Thiên Hạ, mũi tên kinh người, nàng khéo cười duyên dáng, nàng chỉ điểm giang sơn


      Tin đồn, nữ tử này hiền lương thục đức, tin đồn, nữ tử này họa quốc ương dân. Tin đồn, người được nữ tử này được thiên hạ.


      Gả lần đầu làm phi, tân lang vứt bỏ nàng như giày cũ


      Tái giá làm hậu, tâng lang xem nàng như trân bảo


      "Ngươi muốn tự tay tặng ta cho ?" Nàng tuyệt vọng gầm


      " nữ nhân đổi giang sơn an bình, có gì thể?" chừa đường lui, nàng buồn bã cười tiếng. . . .


      Hoàng Phủ Hiên, là quân vương trời ban, tình hữu độc chung chỉ vì nàng


      Khí vũ hiên ngang, tác phong nhanh nhẹn, tao nhã lịch


      Mới gặp gỡ nàng, giật nảy mình.


      Hiền quân vạn dân kính ngưỡng, chủ tướng tướng sĩ khâm phục.


      dẫn binh sa trường, dũng cảm xung phong


      Bọn họ là đôi bích nhân kinh hãi người đời, lại bỏ qua nhiều lần, khi nào mới có thể phượng hoàng thuộc về trời xanh?


      Hiên Viên Triệt, là Vương gia được vua phong, tình duyên khát máu buộc thân nàng.


      Thâm trầm nội liễm ( dấu ở bên trong), thành thục chững chạc, giấu giếm tâm cơ


      Mới gặp gỡ nàng, coi là dép cũ


      Vì giữ giang sơn, tự tay tặng nàng cho người khác, hối hận muộn


      Gặp lại mộng mất, chỉ còn ham muốn bất diệt!


      Trận phân tranh quyền lợi này, trận chiến đấu tranh giành thiên hạ này, trận mưu đấu này, rốt cuộc ai mới là người thua?

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 1: lấy chồng


      Thiên hạ có ba phần, Minh quốc, Nguyệt quốc, Xích Luyện cường thịnh nhất, rất nhiều quốc gia có danh tiếng gì xung quanh cũng an phận thủ thường, mặc dù Xích Luyện Đại vương dã tâm bừng bừng, thường xuyên xâm phạm, nhưng quân vương tuổi trẻ tài cao, cuộc sống của dân chúng cũng còn thoải mái.

      Sáng sớm đầu mùa xuân, khí cực kỳ mát mẻ! Trong phủ Thần tướng Minh triều, đều là cảnh tượng sức sống dồi dào ! Chim hót hoa thơm. Đình đài lầu các, cầu dài nước chảy. Núi giả đường phẳng, rực rỡ muôn màu!

      Nhưng đột nhiên tiếng tức giận gầm thét, quấy rầy chim nhánh cây. "Ta lấy chồng. . . ." Dư còn văng vẳng bên tai dứt.

      ra là! đạo chỉ dụ của Thái hậu, liền quyết định số mạng cả đời của số khổ này!

      Lưu Thần tướng cũng lớn tuổi rồi, còn bị đôi con giày vò, giả vờ giận, mặt lạnh, uy hiếp : "Chỉ dụ của thái hậu, đây là phúc khí chúng ta tu luyện tám đời, đứa con bất hiếu này, dám nghe?"

      "Muốn gả tự cha gả, dù sao chuyện liên quan đến ta!" Lưu Quân Dao ái nữ của Thần tướng lơ đãng , uy hiếp nàng? Thái hậu thế nào? Liên quan gì tới nàng nha!

      Ai! Lưu Thần tướng chỉ có than thở, ba năm trước đây, nữ nhi bệnh nặng trận xong, tính tình thay đổi, tính khí cũng thay đổi! già rồi, trông nom nổi.

      mặt ủ mày ê, tận tình khuyên bảo: "Nữ nhi nha, ngươi muốn gả, chúng ta có thể bị giết cửu tộc!" Lưu Thần tướng cười thần bí, quyết định lấy tình để cảm động, lấy lý lẽ !

      "Này. . . ." Quả nhiên hữu hiệu, Lưu Quân Dao do dự, mặc dù gả cho người cổ xưa rất thua thiệt, nhưng làm liên lụy tới cha và đại ca, có phải quá bất nhân nghĩa rồi hay ?

      Lưu thần tướng lại mài thêm chút, hấp dẫn nàng: "Cảnh vương gia là nhân tài, tuấn tiêu sái, lỗi lạc! Tài hoa hơn người. . . . ."

      Đáng tiếc nha! Mặc cho cha tận tình khuyên bảo thế nào, ba hoa chích chòe hình dung Cảnh vương gia, Lưu Quân Dao vẫn động tâm. Đột nhiên toát ra câu, trong nháy mắt đánh nhiệt tình của Lưu thần tướng tới đáy cốc. "Quản khỉ gió có phải diện mạo so Phan An hay , dù sao ta lấy chồng!"

      Lưu thần tướng lại tức, mặt trong nháy lạnh , quát: " lấy chồng cũng phải gả, chẳng lẽ muốn cho ta nuôi ngươi cả đời?"

      "Cha, ta nuôi dưỡng ngươi được chưa! Đừng quên, Mộng Thinh lâu buôn bán khá tốt !" Lưu Quân Dao cười cười, có hai phần lúm đồng tiền nhạt nhạt hai gò má, rất là đáng ! Nàng ôm cánh tay cha, làm nũng, khoe mẽ!

      "Ngươi. . . . Ngươi. . . . là tức chết ta rồi." Lưu thần tướng bị nàng làm tức giận đến thở hồng hộc! Ngửa mặt lên trời thở dài, chỉ tiếc rèn sắt thành thép!

      nương, nữ công, cầm kỳ thư họa mọi thứ thông, cư nhiên chạy ra mở kỹ viện! Bảo làm sao mà chịu nổi, bảo mặt mũi già nua của đặt chỗ nào nha!

      "Tốt lắm, cha, bị chọc tức tính ra!" Lưu Quân Dao đỡ cha ngồi xuống, rót ly trà cho . Nhìn nữ nhi giống vợ chết, Lưu thần tướng cảm khái ngàn vạn!

      Uống ngụm trà, trong lòng cũng thuận rất nhiều, Lưu thần tướng lo lắng trùng trùng nhìn nữ nhi, ra quan hệ lợi hại trong đó: "Nữ nhi, có biết vì sao Thái hậu ra chỉ dụ đó?"

      Lưu Quân Dao tuy hơi bướng bỉnh, nhưng trong lòng tựa như gương sáng, biết rất , nàng cười yếu ớt : " phải là kiêng kỵ thế lực của chúng ta ở trong triều sao!"

      "Nữ nhi rất thông minh! Đây cũng là cha bất đắc dĩ nhất đấy! Cha cũng hi vọng ngươi gả vào hoàng gia, nhưng cha thể làm gì nha!" ra câu này rồi, giống như lập tức già rất nhiều, là thần tử, người làm cha. Nên làm thế nào cho phải?

      "Cha, ta gả!" Ba chữ nặng như ngàn cân, thế nhưng nàng xuyên qua rồi, thay thế ‘Lưu Quân Dao’ hưởng thụ thân tình, nàng chạy được an bài của số mạng, gả cũng sao. Nàng vẫn tiêu dao! Bởi vì thế gian có mấy người ngăn được nàng.

      "Uất ức nữ nhi!" Tiếng thở dài nồng đậm tràn ngập khắp bên trong nhà, nàng nhìn thấy nước mắt trong suốt ở khóe mắt cha!



      Chương 2: Sai gả thành phi (1)


      Trời sáng, trời xanh mây trắng, người trong cả phủ Thần tướng đều mặt mày mỉm cười, như gỗ xuân!

      Đáng tiếc! Lo lắng lại tràn vào trái tim Lưu Quân Dao, ngày cưới, nàng lại phiền muộn vạn phần!

      "Tỷ, nên trang điểm!" Lan nhi lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của nàng, ai! Tiếng thở dài nồng đậm khiến mọi người trong phòng hơi bị thương tâm, Lưu Quân Dao lười biếng xoay người, soi gương! Nhắm lại hai tròng mắt.

      "Bắt đầu !" Lưu Quân Dao nhàn nhạt, tân nương tử? Châm chọc cỡ nào! Nàng căn bản muốn thấy bộ dáng mình mặc vào áo cưới đỏ thẫm.

      Lan nhi bận rộn, quả nhiên khéo tay, mới lâu sau, giai nhân khổ sở động lòng người phục sức màu đỏ chiếu vào trong gương.

      Lưu Quân Dao mở ra hai mắt, trong tròng mắt đen che lên tầng ưu sầu nhàn nhạt, thân áo đỏ, bay bay như tiên, giống như phượng hoàng khóc máu bay lên trời, nàng tự mình mang mũ phượng, khăn voan đỏ rơi xuống, số mạng cả đời của nàng thay đổi.

      Cáo biệt phụ thân, mang theo hai nha hoàn, lên đường, làm việc nghĩa chùn bước!

      Nữ nhi của Thần tướng, Vương gia Minh triều, vui kết lương duyên, oanh động dứt, đưa tới vạn người vây xem. Cùng chứng kiến hạnh phúc của bọn họ, cùng chứng kiến quá trình chịu nhục của nàng.

      "Tỷ, đến Vương phủ rồi!" Tiếng của Lan nhi, Lưu Quân Dao vẫn nghe ràng, nên tới vẫn tới, nếu trốn được, bằng hờ hững chống đỡ!

      Cỗ kiệu rơi xuống, nhưng cửa lớn vương phủ lại đóng chặt, vắng ngắt, thê thê thảm thảm ưu tư! Trái với lạnh nhạt của tân nương tử, tất cả mọi người đều nóng lòng.

      Chung quanh cũng nghị luận ầm ĩ, "Chuyện gì xảy ra? Sao vương gia còn chưa ra?" .

      Nghe những thanh cười nhạo này, trong lòng Lưu Quân Dao buồn cực kỳ, cảm thấy khuất nhục! Nàng khẽ cắn răng, cố nén, nhưng ngón tay cơ hồ đâm vào trong thịt rồi.

      Nhưng nàng vẫn cười, dù sao cứ thờ ơ! Về sau tất cả qua cuộc sống của mình, ai cũng quản được người nào!

      Nhưng Lan nhi nhưng nén đuọc tức giận, nàng thấy tổn thương bởi bất công thay tỷ, mắng: "Vương gia chuyện gì xảy ra nha? chút lễ nghĩa liêm sỷ cũng hiểu, tỷ, để Lan nhi thu thập !"

      " cần. Chúng ta trở về thôi!" Lưu Quân Dao xuống cỗ kiệu, phất ống tay áo, chuẩn bị trở về phủ!

      Ai cũng ngờ tới tân nương tử ra kiệu, khiến mọi người ứng phó kịp! Cảnh vương gia chỉ vì làm nhục nàng thôi, nhưng nếu như chuyện nháo lớn, chỗ hoàng thượng, Thái hậu cũng tiện giao phó!

      Cửa lớn vương phủ mở ra rồi, nam tử áo trắng ra, áo bay baym lỗi lạc, bộ dáng nhân tài, nhưng căn bản vào được mắt Lưu Quân Dao.

      Nàng vén khăn voan đỏ đầu, lại đưa tới những tiếng ồ! là đẹp a! Da thịt thắng tuyết, tròng mắt như tinh linh. Tựa như dạ minh châu ở biển sâu, lóe sáng làm cho người ta dám mơ ước.

      Môi son hé mở, hỏi: "Ngài là Cảnh vương gia?"

      "Coi như ngươi có chút kiến thức!" Hiên Viên Triệt hừ lạnh tiếng, lạnh như băng. Lúc này gió thổi qua, làm cho lòng người hàn!

      Lưu Quân Dao rất khách khí nhìn lên nhìn xuống đánh giá , nhàn nhạt cười, nhưng đáy mắt che giấu miệt thị, nàng : "Vương gia mặc đồ tang. Vương Phủ có tang sao?"

      "Ngươi. . . . . ." mặt Hiên Viên Triệt đen lại, hận hận nhìn chằm chằm nụ cười phách lối của nàng, hận thể xé nàng thành mảnh .

      Nhưng rốt cuộc là lòng dạ sâu, Hiên Viên Triệt cười : "Đúng nha! Vương Phi chưa qua cửa, Bổn vương chuẩn bị tốt hôn lễ làm chung với tang lễ, có phải Bổn vương rất chu đáo hay ?"

      "Ngươi dám vũ nhục tỷ ta!" Lan nhi thiếu kiên nhẫn, nếu phải là Lưu Quân Dao ngăn, đoán chừng giao thủ với Hiên Viên Triệt.

      Lưu Quân Dao giận quá hóa cười, hỏi: "Vậy Vương gia có chuẩn bị cho mình bộ quan tài ? Vợ chồng song song chôn cất, chẳng phải khiến người đời hâm mộ?"

      Rốt cuộc người nào vũ nhục người nào? Ngươi đạo cao thước, ta ma cao trượng!
      Nữ LâmGấu's thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 3: Sai gả thành phi (2)


      Bốn mắt nhìn thẳng, tia lửa đốt lên, sóng ngầm bắt đầu khởi động.

      "Người tới, mời Vương Phi vào phủ từ cửa sau!" Hiên Viên Triệt nổi giận gầm lên tiếng, năm ba thị vệ phụng mệnh đồng loạt vọt tới trước mặt Lưu Quân Dao, nghiêm túc đứng.

      Mọi người bị trường hợp đột nhiên xuất dọa sợ, phải là thành thân sao? Làm thế nào giống như đánh giặc?

      Lưu Quân Dao cười khẽ, hỏi: "Tại sao vương gia cho là ta làm như ý ngươi?"

      Nàng nhìn Lan nhi cái, Lan nhi hiểu ý, xoay tròn tuyệt vời cái, chặn lại tầm mắt của bọn thị vệ, Lưu Quân Dao nhân cơ hội lên trước. Lan nhi và mấy đại nam nhân đấu chung chỗ. Đánh túi bụi, hơn nữa Lan nhi ràng chiếm , là làm cho người lau mắt mà nhìn! đứa nha hoàn cũng thâm tàng bất lộ.

      Hiên Viên Triệt ngăn nàng, trong mắt phát ra ánh lửa oán hận, : "Đứng lại! Chỉ cần bổn vương ở ngày, ngươi đừng mơ tưởng vào cửa vương phủ ta."

      ngờ, Lưu Quân Dao toát ra câu khiến cho giận đến bốc khói, "Vậy vương gia ngươi chết !" .

      đợi Hiên Viên Triệt phản bác, Lưu Quân Dao cười, nụ cười làm cho người ta đành lòng ghé mắt, nàng : "Đừng tưởng rằng ngươi là Vương gia mà có thể vũ nhục Lưu gia ta! Hôm nay, vô luận như thế nào, ta phải vào cửa lớn vương phủ này."

      Vừa dứt lời, nàng mở ra bước chân, từng bước từng bước tới Vương Phủ, bọn thị vệ đánh nhau cùng Lan nhi, phân ra thân, thể làm gì khác hơn là tự ra tay. Nhấc chưởng lực, vừa mới chuẩn bị khởi xướng tiến công Lưu Quân Dao, nhưng cỗ lực lượng vô hình đánh về phía khiến e sợ.

      Lưu Quân Dao cười trộm, biết tự lượng sức mình!

      Ghê tởm! Hiên Viên Triệt trơ mắt nhìn nữ nhân phách lối này vào trong vương phủ, nhưng bị điểm huyệt, nếu chặt nàng làm trăm mảnh.

      Nhưng rốt cuộc là ai ra tay giúp nàng? Hiên Viên Triệt cảm thấy lẫn lộn. Đột nhiên, nữ nhân đáng chết lại ra, cử động khác thường của nàng khiến cho mọi người nghi ngờ hiểu.

      Lưu Quân Dao đứng ở bậc thang cao, trông coi thiên hạ! Cao giọng : "Lan nhi dừng tay, chúng ta trở về!", cỗ uy nghiêm tràn ngập, nhìn gần mọi người ở đây.

      "Tỷ. . . . . ." Lan nhi hiểu, phí phen trắc trở mới có thể vào, vì sao phải rời ?

      Lưu Quân Dao miệt thị , điều này khiến càng thêm căm tức! Đường đường Vương gia, lúc nào uất ức như vậy? Đời trước biết tạo nghiệt gì, đời này lại bị nữ nhân biết sống chết này làm nhục.

      Lưu Quân Dao chút để ý : "Vương Phủ cũng sánh bằng Mộng Đình lâu! Chúng ta lấy chồng, trở về thôi!" .

      Hiên Viên Triệt trong cơn giận dữ, xông phá điểm huyệt, ngăn lại bước chân tới của nàng, mặt đen lại, tức giận đằng đằng: "Vương Phủ há có thể so sánh với những chỗ bẩn thỉu kia, hôm nay ngươi gả cũng phải gả."

      Uy hiếp nàng? có cửa đâu, nhưng có cửa sổ nha!

      "Được rồi!" Lưu Quân Dao thần bí nhìn cái, dẫn đầu vào Vương Phủ, Lan nhi theo sát phía sau, ngang ngược càn rỡ!

      Nhìn bóng lưng nàng xa, Hiên Viên Triệt vô cùng căm tức, mới ý thức được, bị nữ nhân chết tiệt đùa bỡn. hung hăng nhìn chằm chằm thân thể dưới chân nàng, thề, cái nhục ngày hôm nay, ngày sau nhất định đòi lại gấp bội lần.

      vở kịch hết, giờ lành sớm qua, hơn nữa cũng có khách, giảm tất cả trình tự, Lưu Quân Dao và Lan nhi tới chỗ vương gia an bài.

      đường, càng lúc càng hoang vu, Lan nhi bất bình thay nàng: "Tỷ, Vương gia quá ghê tởm, thậm chí chưa bái đường. ném tỷ vào chỗ cứt chim cũng có."

      "Có quan hệ gì, bái đường chúng ta phải là vợ chồng, về sau rời cũng dễ dàng." Lưu Quân Dao an ủi Lan nhi, quả như thế, nàng là nữ nhân ở thế kỷ hai mươi mốt, đáng nhốt ở trong lồng, cả đời tự do, sung sướng.


      Chương 4: Sai gả thành phi (3)



      Cả đêm mộng tỉnh, thế giới long trời lỡ đất.

      Lưu Quân Dao mới vừa mở hai mắt mông lung ra, liền nhìn thấy Lan nhi tức giận đằng đằng đứng ở bên, Lưu Quân Dao cười hỏi: "Lan nhi, sáng sớm tức giận như vậy, người nào chọc giận ngươi rồi?"

      Lan nhi phồng má, bất mãn oán trách: "Còn có thể là ai! Vương phủ này khinh người quá đáng, thậm chí nước rửa mặt cũng có!"

      "Vậy sao?" Lưu Quân Dao như có điều suy nghĩ hỏi, Lan nhi liều mạng gật đầu, nếu phải là sợ gây ra phiền toái cho tỷ, nàng hận thể dùng cây đuốc đốt vương phủ này sạch .

      "! Chúng ta gặp Vương gia biến thái! Xem giở trò gì!" Lưu Quân Dao mặc quần áo tử tế, mang theo Lan nhi, tìm Hiên Viên Triệt tính sổ.

      Vương phủ ghê gớm , đình đài lầu các, đường núi giả. Có thể so với đường núi mười tám khúc, vòng tới vòng lui, họ lạc đường. Đột nhiên nàng gọi lại đứa nha hoàn trước mặt: "Người phía trước, xin chờ chút!"

      Nghe tiếng vang, nha hoàn xoay người lại, mặc dù biết Lưu Quân Dao, nhưng nhìn nàng quần áo hoa lệ, phải là chủ tử, nàng cuống quít quỳ xuống : "Tham kiến chủ tử, chủ tử có gì phân phó?"

      Nha hoàn phách lối, tốt hơn vương gia Tu La mặt đen rất nhiều, nhận thức được điều này, Lưu Quân Dao bớt làm cao, dịu dàng : "Đứng lên ! Hôm nay vương gia các ngươi ở nơi nào?"

      "Tạ chủ tử, lúc này, Vương gia nên ở thư phòng!" Nha hoàn dám qua loa chút nào, rất cung kính trả lời.

      "Ngươi dẫn chúng ta !" Vì vậy, ba người đường. Cấp tốc về phía thư phòng.

      Tục ngữ: phải là oan gia đụng đầu!

      Còn chưa tới thư phòng, trước hết nhìn thấy sắc mặt phách lối ghê tởm của , hiển nhiên, Hiên Viên Triệt cũng nhìn thấy nàng, kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, Hiên Viên Triệt khinh thị nàng, : "Thế nào? Khuê phòng tịch mịch khó nhịn, thể chờ đợi tìm tới cửa?"

      "Khoác lác vô sỉ, cũng lấy gương soi soi lại tướng mạo, đáng giá tỷ đây chạy theo như vịt?" Hừ! Tổn hại người à? Ai sợ ai nha, cứ phóng ngựa đến đây !

      "Vương gia, dù muốn gặp ta thế nào, nhưng ta là Thái hậu gả, ngươi có phải nên tốt với ta chút hay ?" Lưu Quân Dao áp chế người trước. Lấy Thái hậu ra áp chế Hiên Viên Triệt.

      Nhưng, như mong muốn, nàng đè sai, Hiên Viên Triệt cũng sợ Thái hậu, xoay chuyển chủ đề, : "Hôm nay bản vương nạp trắc phi, ngày sau việc lớn ở vương phủ, giao cho trắc phi làm!"

      Lời này vừa ra, liền khiến công phẫn, Lan nhi bất bình vì tỷ, gả tới đây lời lạnh nhạt coi như xong, ngày thứ hai nạp trắc phi coi như xong, khó chịu nhất là, cư nhiên để tỷ ở trong mắt.

      Đối với tức giận bất bình của Lan nhi, Lưu Quân Dao lạnh nhạt nhiều lắm, nàng cười cười, hờ hững khạc ra bốn chữ: "Cầu cũng được!"

      Nàng hờ hững chọc giận Hiên Viên Triệt, nữ nhân nào chịu được trượng phu lạnh nhạt như thế? Nàng càng thờ ơ, càng dối trá. Hiên Viên Triệt muốn xông tới xé nát gương mặt dối trá của nàng, hung hăng giẫm tôn nghiêm đáng chết của nàng ở dưới lòng bàn chân. Đuổi thành tro tàn!

      "Bổn vương cũng muốn xem, ngươi có thể giả bộ bao lâu!" Hiên Viên Triệt hung ác . Lưu Quân Dao hung hăng miệt thị ở trong lòng. người tự cho là đúng, tự đại làm bậy.

      "Giả bộ đến ngày ngươi chết!" Ngươi lợi hại, ta càng ác hơn ngươi, ngươi tuyệt, ta càng tuyệt hơn ngươi!

      Lúc nào uất ức như vậy? Bị nữ nhân năm lần bảy lượt làm nhục, khẩu khí này vô luận như thế nào nuối trôi, 'chát' tiếng vang lớn, kèm theo khóe miệng Lưu Quân Dao chảy xuống tia máu. Hiên Viên Triệt trầm cười.

      Bụm mặt, Lưu Quân Dao khẽ ngẩng đầu, hung hăng theo dõi ! Nắm chặt quả đấm, liều chết cũng có thể!
      Nữ LâmGấu's thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 5: Sai gả thành phi (4)

      Hào sảng lau tia máu ở khóe miệng, Lưu Quân Dao hận hận : "Ngươi dám đánh ta?"

      "Vì sao dám? Bổn vương còn phải hưu ngươi!" Hiên Viên Triệt quá hận nàng, cười nhạo nàng biết tự lượng sức mình, lấy trứng chọi đá, coi như Thái hậu ra mặt can thiệp, cũng thỏa hiệp, phải hưu nữ nhân cố tình gây này.

      "Ngươi ác tâm như vậy?" Lưu Quân Dao chưa từ bỏ ý định hỏi nữa, trong mắt nàng chứa đầy nước mắt, điềm đạm đáng , chọc người đau lòng!

      Nữ nhân này biến sắc mặt quá nhanh ! Hiên Viên Triệt thể nghĩ, rất bội phục nữ nhân dối trá giả bộ đáng thương trước mắt. chán ghét nhìn nàng cái, : "Cút càng xa càng tốt, chớ cản mắt Bổn vương!"

      "Được rồi! Gặp lại, nha. . . . ! Cũng gặp lại!" kết cục nàng cầu cũng được ! Lưu Quân Dao phất ống tay áo, tiêu sái xoay người, chút nào lưu luyến rời .

      Gió đánh tới, mang đến mùi hoa thơm, giống như tâm tình giờ khắc này của Lưu Quân Dao, vui vẻ! Hưng phấn! Vui vẻ! Rốt cuộc tự do!

      Quá ngờ rồi, Hiên Viên Triệt bị giết ứng phó kịp, nữ nhân này cũng quay đầu lại, cảm thấy thất bại, khi nào bị người ghét bỏ?

      Tự ái của nam nhân bị thương rồi, hơn nữa còn thương tích đầy mình! Lưu Quân Dao mới vừa tới cửa, cửa đột nhiên bị mở ra, phụ nhân quần áo hoa lệ dẫn đầu tiến vào. Y phục hoa lệ thêu đầy Phượng Hoàng. Có thể thấy được thân phận tầm thường ....!

      Lưu Quân Dao sững sờ đứng, Hiên Viên Triệt vọt tới, quỳ chân đất, thỉnh an : "Tham kiến mẫu hậu!"

      Cao thái hậu như có điều suy nghĩ nhìn Lưu Quân Dao cái, nàng cũng rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, cuống quít quỳ xuống: "Tham kiến Thái hậu!"

      Nữ nhân ở hậu cung đều phải là người bình thường, nếu muốn mạng sống, nên thức thời chút! Có câu: tình nguyện đắc tội với người, cũng đừng đắc tội nữ nhân. Nhất là nữ nhân sống sót trong hậu cung!

      "Đứng lên ! Sáng sớm lăn tăn cái gì?" Cao thái hậu nhìn như chút để ý hỏi, nhưng lại tương đối có lực uy hiếp! Ngoài ý muốn của tân hôn hôm qua truyền vào trong tai nàng. Vì trấn an Lưu Quân Dao, nàng tự mình tới trước! Địa vị của nhà Thần tướng ở Minh triều hết sức quan trọng! được qua loa.

      "Mẫu hậu hiểu lầm, chúng ta là đùa giỡn !" Hiên Viên Triệt thay đổi thái độ bình thường, cười hì hì, còn ám hiệu Lưu Quân Dao, nếu biết giữ lời! Nhất định trừng phạt nàng.

      Tâm Lưu Quân Dao như gương sáng, nở nụ cười thỏa đáng, dịu dàng : "Đúng nha! Chúng ta là đùa giỡn thôi, Thái hậu cần lo lắng!"

      Nàng cũng dám tố cáo con trai trước mặt mẫu thân! Nếu thua thiệt là người ngoài như nàng.

      Cao thái hậu quả nhiên là hài lòng về trả lời của nàng, biết tiến lùi, nữ tử thông minh mới có thể ! Hiên Viên Triệt đỡ Cao thái hậu, Lưu Quân Dao theo sát phía sau, ba ngườ bước chậmi ở trong viện.

      Cười cười, rất hài hòa! Nhưng lại xuất cảnh tượng hòa hài, "Mẫu hậu, nhi thần muốn nạp biểu muội làm trắc phi." Hiên Viên Triệt đề nghị.

      Cao thái hậu dừng bước lại, sắc mặt càng thay đổi! Nhìn về , gầm : "Hồ nháo, mới thành thân ngày thứ hai liền muốn nạp trắc phi, này còn thể thống gì!"

      "Mẫu hậu, nhi thần và Nhu nhi thanh mai trúc mã, hơn nữa sớm tư định chung thân, Nhu nhi có thể mang thai xương thịt của nhi thần !" Hiên Viên Triệt quyết tâm, ra lời đại nghịch bất đạo làm mặt của Cao thái hậu càng đen hơn. Nàng lúng túng nhìn Lưu Quân Dao cái.

      chút do dự, Hiên Viên Triệt rèn sắt khi còn nóng, : "Mẫu hậu chẳng lẽ muốn ôm cháu sao?"

      "Này. . . . . ." Thái hậu do dự, ra nàng còn kiêng kỵ nhà Thần tướng. Lưu Quân Dao im lặng lên tiếng, bình tĩnh nhìn hai mẹ con diễn trò!




      Chương 6: Sai gả thành phi (5)





      Dối trá đúng ? Diễn trò đúng ? Tiếp tục diễn ! Lưu Quân Dao ta quan tâm.

      Thái hậu nghiêng nghiêng đầu, hỏi thăm Lưu Quân Dao: "Dao nhi, ngươi thấy thế nào?"

      Dao nhi? thân thiết nha! Nhưng trong mắt Thái hậu tia nhiệt độ, hơn nữa Lưu Quân Dao cũng tự biết , Thái hậu phải là hỏi thăm ý kiến của nàng, chẳng qua là theo lễ phép, thuận miệng hỏi chút thôi.

      Lưu Quân Dao khẽ động khóe miệng, mặt là nụ cười sáng lạn, nàng : "Thái hậu, nếu Vương gia và nàng ta có tình, vậy nạp trắc phi !"

      "Uất ức Dao nhi rồi !" Thái hậu thở dài, vụng về vỗ vỗ mu bàn tay Lưu Quân Dao, hoàn toàn bộ hình tượng từ mẫu.

      Lưu Quân Dao cũng là cao thủ trong cao thủ, láo mặt đều đỏ, nàng cười yếu ớt : "Sao lại uất ức đây? Trắc phi có thể khai chi tán diệp cho hoàng gia, đó là chuyện cực tốt, nô tì cao hứng còn kịp !"

      Lời này vừa ra, Hiên Viên Triệt nhịn được ghé mắt, nghi ngờ, rốt cuộc là người thế nào, mới lạnh nhạt được thế! Rốt cuộc là người thế nào, mới thờ ơ được thế. lớn mật phỏng đoán, có hai loại có thể, hoặc là! Nàng rất dối trá, hoặc là, lòng của nàng ở nơi này.

      Bất kể khả năng nào cũng làm cho Hiên Viên Triệt cảm thấy chán ghét, cảm xúc ở đáy lòng cũng ràng!

      Thái hậu cười, mặt mày hiền từ. Dạy Hiên Viên Triệt: "Hoàng nhi, ngươi xem chút, Dao nhi biết điều hiểu chuyện như vậy, về sau đối với Dao nhi tốt chút!"

      "Nhi thần tuân lệnh!" Hiên Viên Triệt khẽ cúi đầu, trong mắt bắn ra ánh lạnh, quả nhiên sai, nữ nhân dối trá, biểu đại độ như vậy, đơn giản là vì tranh thủ đồng tình của mẫu hậu.

      "Mẫu hậu, nhi thần phải đón Nhu nhi ngay!" Hiên Viên Triệt vui vẻ, Thái hậu cưng chìu gật đầu, Hiên Viên Triệt chạy như bay, tựa như hài tử. thể chờ đợi!

      Hiên Viên Triệt vừa mới rời , Thái hậu cũng kịp chờ đợi rút tay ra, tay Lưu Quân Dao rơi vào khoảng , nàng thê lương cười tiếng, người đời lạnh ấm a! Nếu hoàng gia vô tình, nàng cần gì phải trầm mê đây?

      Thái hậu và nàng hàn huyên lát, cũng chỉ là tam tòng tứ đức! Thái hậu cáo biệt nàng, trở về hoàng cung.

      Vừa vào cửa cung sâu như biển, vinh hoa phú quý như thế nào! Mất tự do, vinh hoa phú quý giống như khói!

      "Tỷ, người hoàng gia quá lạnh lùng, còn có tình bằng Mộng Thinh lâu của chúng ta!" Lan nhi đột nhiên toát ra câu oán trách. Nàng bĩu môi, mặt tức giận, đáng !

      Lưu Quân Dao lỡ miệng cười, trêu ghẹo : "Ngươi thích, ngày mai ta tiễn ngươi đến Mộng Thinh lâu được ?"

      " cần a. . . Tỷ, Lan nhi sai lầm rồi! cần đuổi Lan nhi rời !" Lan nhi uất ức! Đáng thương nhìn chằm chằm Lưu Quân Dao, nếu tỷ chịu, đoán chừng Lan nhi hộc máu tại chỗ, tranh thủ đồng tình!

      "Chúng ta trở về thôi! Cho đến bây giờ có quen thuộc !" Lưu Quân Dao hộc máu, Lan nhi khinh bỉ nhìn tỷ cái, có rửa mặt cư nhiên chạy đến lâu, là quá mất mặt rồi.

      Họ yên tĩnh trở lại Tĩnh Viên, ngày thứ hai thành thân, phu quân nạp trắc phi, có thể tiến dần từng bước! Lưu Quân Dao thành bài biện, thành chuyện cười ở Minh quốc.

      Nàng xuyên qua mà đến, vốn tưởng rằng có thể trộm được thời gian rảnh rỗi, lại biết, vận mạng của nàng từ đó thay đổi, nhất định cả đời mưa mưa, được an bình.

      Ngày thứ hai, vương phủ làm bữa tiệc lớn, thành thân còn long trọng, nạp trắc phi cư nhiên cổ động tuyên dương như thế. ràng, hạ kiêu ngạo của nàng, để cho nàng nhận vị trí của mình, đừng vọng tưởng lấy được nhiều hơn!

      Lưu Quân Dao nhếch miệng, cười nhạt tiếng. Hừ! Cho là nàng dễ khi dễ sao? cuộc mưa máu sắp sửa phủ xuống.
      Nữ LâmGấu's thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 7: tờ hưu phu ( tờ giấy bỏ chồng)


      Trong vương phủ đều là cảnh tượng vui sướng. Có thể ca múa mừng cảnh thái bình. Trắc phi giành hết.

      Hiên Viên Triệt nhìn chung quanh, tìm kiếm bóng dáng nữ nhân đáng chết kia. Đáng tiếc nha! Chỉ là vô ích. Đợi tân khách ngồi vào chỗ của mình rồi, Hiên Viên Triệt hạ thấp giọng hỏi người bên cạnh: "Vương phi ở đâu?"

      "Hồi vương gia, nô tài biết. Nếu , nô tài đến Tĩnh Viên xem chút?" Người hầu hỏi thăm ý kiến của . Biết vâng lời. dám chọc giận uy phong của Vương gia.

      " cần mặc kệ nàng!" gầm tiếng, là mất mặt, hơn nữa tâm tình bị nữ nhân ảnh hưởng, đó là chuyện nguy hiểm cỡ nào.

      Lúc này, Liễu Nhu ghé mắt, dịu dàng cười hỏi: "Biểu ca, xảy ra chuyện gì?" .

      hỗ là mỹ nhân Minh quốc đời, mắt ngọc mày ngài, lỗ mũi linh lung, đôi môi tô mà đỏ, trong mắt sáng phản chiếu bóng dáng nam tử mến , mơ hồ, như như , giống như dòng suối giữa núi sáng sớm, man mát lành lạnh, thấm vào ruột gan.

      đành lòng ái nữ lo lắng, Hiên Viên Triệt thu hồi tức giận cả người. Giữ tay nàng trong lòng bàn tay. Lắc đầu cái, ôn hòa: " có gì, Nhu nhi cần phiền lòng."

      đôi bích nhân, tình chàng ý thiếp. Bọn họ mới là chủ vương phủ, lại có người nào quan tâm khí phi trong Tĩnh Viên chết hay sống đây?

      Bưởi tiệc bắt đầu, giữa người đến người , đứa nha hoàn thần sắc hốt hoảng chạy tới, trong tay nắm chặt phong thơ, mồ hôi trong lòng bàn tay cơ hồ thấm ướt phong thư. Nàng bước chân nhàng đến gần Hiên Viên Triệt, quỳ xuống, đưa thư trong tay qua đỉnh đầu, cung kính: "Vương gia, đây là thư vương phi cho ngài."

      Thanh lớn, nhưng lại khiến người chung quanh nghe được ràng, múa nhạc ngừng, Hiên Viên Triệt mở thư ra xem, chỉ thấy lửa giận mặt lên cao, hai tròng mắt phát ra lửa giận, mặt đen lại đen. Cả người bao phủ ở trong hàn băng, Liễu Nhu suy đoán, rốt cuộc là phong thơ như thế nào khiến biểu ca tức giận đến đây?

      Hiên Viên Triệt cắn răng nghiến lợi, nếu phải là sợ hù Nhu nhi, sớm chém cái bàn trước người thành mảnh vụn, nữ nhân chết bầm này, lại dám hưu ? đường đường Vương gia, khi nào lưu lạc đến nông nỗi khiến người ghét bỏ?

      Nắm chặt hai quả đấm, vung tay ra thư hóa thành mảnh vụn, rơi loạn, tuổi thọ của nó vì vậy kết thúc, ám chỉ, Lưu Quân Dao muốn hỏng bét rồi.

      người phát ra hơi thở lạnh như băng, lâu chưa từng tản . Liễu Nhu nhíu nhíu mày, rất là lo lắng. Mấy người dưới đường cũng thầm suy đoán, nhưng lại dám nhiều lời.

      Cuối cùng, lửa giận nhẫn hóa thành nụ cười lạnh như băng, Hiên Viên Triệt nhếch miệng, trong con ngươi lóe sáng, nữ nhân chết tiệt, chọc Bổn vương. Đừng nghĩ thoát . cuộc truy đuổi kéo ra.

      Hiên Viên Triệt cười, : "Tiếp tục , chớ làm mọi người mất hứng." nhạc đệm vừa rồi cơ hồ có ảnh hưởng tâm tình mấy. Lại biết, vụng trộm, có ít thứ thoát khỏi quỹ đạo vốn có.

      đường phố, người đến người , đồ rực rỡ muôn màu. Tiếng thét khắp nơi. cảnh tượng phồn hoa tràn đầy sức sống, Lan nhi lo lắng trùng trùng hỏi: "Tỷ, ngươi hưu Vương gia?"

      "Đúng nha, có gì thể?" Lưu Quân Dao thuận miệng hỏi ngược lại, mắt ngừng chuyển động theo dòng người, hăng hái nồng. để ý Lan nhi lo lắng chút nào.

      "Tỷ. . . . . . Người sợ Thái hậu trách tội sao?" Lan nhi cũng lạc quan như nàng, dù sao hoàng quyền cao nhất, bình dân bách tính có thể nào chống lại?

      "Ai nha, Lan nhi chớ buồn lo vô cớ, ta tự có cách đối phó!" Lưu Quân Dao xoay người lại, vứt cho Lan nhi nụ cười thần bí. Tỷ cao minh, Lan nhi nhìn ra chút đầu mối từ trong mắt nàng. Ai! Lan nhi tiếng động thở dài.




      Chương 8: Tỷ võ chọn rể (1)



      Gió đánh tới, thổi lên làn hương. Trong khí xen lẫn mùi hoa nhàn nhạt, trong đó mơ hồ còn có chút thê lương. Lưu Quân Dao giống như mê muội, ngước đầu, kinh ngạc nhìn chằm chằm bầu trời. biết tìm cái gì!

      Ánh mắt của nàng từ cao hứng dần dần biến thành áo não, Lan nhi lo lắng hỏi: "Tỷ, thế nào?"

      "Hư. . . . Lan nhi chớ quấy rầy, nghe, trong khí có thanh gì di động!" nàng đặt ngón trỏ ở ngoài miệng, nhắm lại hai tròng mắt, lẳng lặng chờ đợi.

      Lan nhi mở con ngươi mê hoặc, ngắm nhìn bốn phía, trừ người, cái gì cũng có nha! Là nàng quá tục tằng, hay là tỷ quá siêu phàm.

      Người chung quanh cũng dùng loại ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm họ, giống như kêu quái vật, Lan nhi nhịn nổi, cắt đứt tỷ: "Tỷ, chúng ta trở về thôi! Nếu lão gia lo lắng."

      Hôm nay là ngày hồi môn (về nhà), Vương gia lại nạp trắc phi, chỉ có tỷ lẻ loi hiu quạnh hồi môn. Nghĩ như vậy, Lan nhi lại bất bình vì tỷ. Cong miệng lên, vẻ mặt phẫn hận. Hận thể xé Vương gia và trắc phi thành mảnh .

      Lưu Quân Dao cũng ý chí rã rời, tiếng than thở từ trong miệng nàng ra, ngay sau đó bao phủ trong biển người. Lưu Quân Dao suy nghĩ chút, : "Chúng ta trở về phủ Thần tướng, tránh cho cha bị tức chết."

      "A. . . . Vậy chúng ta nơi nào?" Lan nhi len lén lườm nàng cái, nàng dám gật bừa với ý kiến của tỷ. Nghĩ thầm: trở về, lão gia mới có thể tức chết !

      "Chúng ta đến Mộng Thinh lâu." Vừa dứt lời, Lan nhi cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng rời tiêu sái của tỷ. Lan nhi bất mãn dậm chân, bất đắc dĩ, chỉ đành phải bước nhanh đuổi theo tỷ.

      "Ba chữ to ‘Mộng Thinh lâu' cứng cáp có lực xuất ở trước mắt các nàng, Mộng Thinh lâu giống kỹ viện khác, cởi vẻ lãng phí xuống, cũng lạnh nhạt mát mẻ.

      Vòng qua mọi người, họ từ cửa sau vào, ‘ Đông đông đông ’ Lan nhi gõ cửa lớn, chỉ chốc lát sau, nữ tử mặc áo đỏ yểu điệu mở cửa. Nàng có vẻ quyền rũ, khí chất thanh cao, dáng người dịu dàng. Người biết, nhất định cho nàng là đại gia khuê tú !

      "Tỷ!" Nữ tử áo đỏ hơi cảm thấy kinh ngạc, tự giác nhường ra con đường, Lưu Quân Dao chút khách khí vào, sau đó rất tự giác rót ly trà, nhắm lại hai tròng mắt, lẳng lặng hưởng thụ.

      Nữ tử áo đỏ và Lan nhi nhìn thẳng vào mắt cười tiếng, đứng ở bên, chờ đợi tỷ lên tiếng. Trong lò hương đốt tàn hương, tàn khói lượn lờ, bức tranh sơn thủy treo tường. bàn sách để bộ sách. khí nhàn nhã khiến Lưu Quân Dao rất vui vẻ.

      Nàng nhàn nhạt cười cười, : "Hồng Y, ta muốn làm cuộc so tài võ chọn rể, ngươi giúp ta chuẩn bị chút."

      "A. . . ." Hồng Y và Lan nhi đều lên tiếng kinh hô, tỷ lập gia đình, hành động lần này ở trong mắt các nàng sợ là thương hại phong tục!

      Lưu Quân Dao trợn mắt nhìn họ cái, họ ngoan ngoãn ngậm miệng, Hồng Y thể tin hỏi: "Tỷ, làm ?"

      "Ừ! Mau , càng nhanh càng tốt, càng long trọng càng chơi vui!" Nụ cười thần bí của nàng trong mắt Hồng Y cực kỳ nguy hiểm. Hai tròng mắt của tỷ biết bay về phương nào, họ cũng biết tỷ đến tột cùng có ý định gì.

      Hồng Y dám cải kháng, lĩnh mệnh rời : "Tỷ, Hồng Y làm thỏa đáng."

      Lưu Quân Dao nhàng nhếch miệng, nụ cười như có như giắt mặt, rất quỷ dị, rất đáng sợ.

      Hiên Viên Triệt nha Hiên Viên Triệt, ngươi làm nhục ta, ngày sau ta nhất định trả gấp bội. Ngươi nạp trắc phi, ta chọn rể. Chúng ta có tính huề nhau hay ?
      Nữ LâmGấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :