1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khí Phi Hồ Sủng - Nhược Thủy Lưu Ly (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Khí Phi Hồ Sủng

      Thể loại: Xuyên , dị giới, nam cường nữ cường, HE

      Tác giả: Nhược Thủy Lưu Ly

      Editor: zNguyệt Tiếu

      Convert: ngocquynh520

      Nguồn: LQĐ

      Tốc độ: 2 ngày 1 chap nhưng nếu mọi người bình luận nhiều có thể nhiều hơn

      Giới thiệu:

      Editor: zNguyệt Tiếu


      Nàng, bên ngoài nhìn như ngọt ngào động lòng người, nhu nhược vô hại,thực tế lại làm cho người ta vừa nghe sợ mất mật, chính là Thuỷ - trong những sát thủ Ngũ Hành.

      buổi sáng xuyên qua, nàng trở thành vương phi bị vứt bỏ của Lăng vương Diệp quốc.

      Bởi vì thương , cho nên nàng thầm giúp đỡ tiêu diệt chướng ngại, giúp đoạt được đế vị, vậy mà ngay ngày lên ngôi vua lại đưa nàng cho hoàng đế Huyền quốc!

      Nàng mang trái tim nguội lạnh, theo hoàng đế lạnh lùng tàn ác đến Huyền quốc, chuyện gì chờ đợi nàng ở phía trước đây?

      Đoạn ngắn đặc sắc :


      Thuỷ Nguyệt Linh nhìn nam nhân ngồi long ỷ*, sắc mặt nàng có chút tái nhợt nhưng giọng lại cực kỳ bình tĩnh: “Ngươi muốn tặng ta cho người khác?” Thượng Quan Lăng để ý tới nàng, tiếp tục ôn nhu dỗ dành trong lòng.

      Lòng nàng dần dần trở nên lạnh giá, nàng cúi đầu nở nụ cười lạnh, Thượng Quan Lăng, từ nay trở về sau ngươi đừng bao giờ mơ tưởng ta bỏ ra cho ngươi dù chỉ là chút tình cảm!

      Đoạn ngắn đặc sắc hai:


      bóng dáng thon dài vào trong điện, thấy long sàn* có say sưa ngủ say, sắc mặt của nam nhân hết sức khó coi, sải bước đến bên giường đè lên thân thể mềm mại của nàng, hung hăn hôn lên bờ môi đỏ thẳm của nàng.

      Thuỷ Nguyệt Linh mơ màng mở hai mắt, liền thấy gương mặt tuấn mỹ phóng đại, nàng nhàng đẩy ra, lầm bầm: “Làm gì vậy?”

      Trong đôi mắt hẹp dài của Hiên Viên Mị tràn đầy tức giận, gầm : “Ta ở Khuynh Tâm điện ngây ngốc cả đêm, còn ngươi lại ở đây an ổn ngủ như vậy?” Nàng quan tâm đến chút nào sao?”

      Thuỷ Nguyệt Linh nhìn bộ dáng nổi giận của , bĩu môi, miễn cưỡng hỏi: “Vậy ngươi cùng Khuynh Phi làm gì ở đó?”

      Hiên Viên Mị nhìn nàng chút để ý hỏi , trong lòng cực kỳ tức giận nhưng thể trút ra hết, bực mình : “Uống trà!”

      Thuỷ Nguyệt Linh khẽ cười : “Vậy là tốt rồi!”

      Hiên Viên Mị cười cũng được, tức cũng xong, nàng như vậy có phải là tin tưởng ? nên vui vẻ sao?

      Đoạn ngắn đặc sắc ba:


      “Linh Nhi…” Trong lòng Thượng Quan Lăng tràn ngập hối hận, trong mắt là vẻ thống khổ. “Cho ta cơ hội lần nữa được ?”

      Thuỷ Nguyệt Linh tao nhã cười khẽ, “Lăng đế đùa!”

      Quan Lăng nấm chặt hai nấm đấm, chua chát hỏi, “Ngươi ?”

      Thuỷ Nguyệt Linh để ly trà trong tay xuống, giọng nhanh cũng chậm, “Chuyện đó hình như cùng Lăng đế có liên quan đến nhau!”

      Nhìn nàng thần sắc hời hợt, chút để ý, Thượng Quan Lăng thấp giọng rống giận: “Ngươi là nữ nhân của ta!”

      Thuỷ Nguyệt Linh nhíu mày, nở nụ cười đầy quyến rũ: “Lăng đế chẳng lẽ quên? Ngươi tặng ta cho người khác rồi!”

      Đoạn ngắn đặc sắc bốn:


      “Mị, thiếp mang thai sao?” Thuỷ Nguyệt Linh nghi ngờ vuốt cái bụng bằng phẳng của mình, phải thái y mang thai năm tháng sao? Tại sao đến giờ nàng cũng chưa có triệu chứng gì vậy?

      “Cực kỳ chính xác!” Tiếp tục liếm mút trước ngực nàng.

      Đôi mắt như thu thuỷ của nàng nhìn về phía nam nhân bận rộn trước ngực mình: “Vậy chàng làm gì?”

      nàng!”

      Đưa tay đẩy nam nhân người mình ra, vẻ mặt Thuỷ Nguyệt Linh thành :

      làm tiểu bảo bảo bị thương!”

      Hiên Viên Mị chút để ý : “Con của ta làm sao có thể yếu ớt như vậy? Nàng yên tâm! Nàng đập hai chưởng cũng chẳng có chuyện gì!”

      Mặt Thuỷ Nguyệt Linh đầy hắc tuyến.

      Đây chính là sủng văn, tuyệt đối cưng chiều, chọi , xin mời nhảy hố!

      Ta chút về 2 nhân vật chính:

      Nam chính là vua nhưng sau khi gặp nữ chính chỉ có 1 mình chị.

      Nữ chính: tuyệt đối sạch, chắc chắn là sạch.​
      linhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Mở đầu:

      Editor: zNguyệt Tiếu


      Trong sơn động u tăm tối, nam tử tuấn mỹ nhắm mắt lẳng lặng ngồi dựa vào tường, đầu tóc bạc tuỳ ý xoã ở phía sau, khuôn mặt có góc cạnh ràng, mày kiếm nhếch lên, sống mũi cao thẳng, môi mỏng tái nhợt, cái cằm cương nghị, dường như là tuyệt tác hoàn mỹ nhất do thượng đế tạo ra, nhưng mà tay chân lại bị xích sắt thô to khoá lại. Lúc này nam tử khẽ mím đôi môi tái nhợt, mi tâm nhíu chặt, ràng là mất kiên nhẫn.

      Đột nhiên trong hang động trống rỗng lại xuất thiếu nữ xinh đẹp trong trẻo như mặt nước, lông mày mảnh khảnh, đôi mắt sáng trong, lông mi dài đậm, cái mũi thẳng xinh xắn, môi trái tim đỏ thắm căng mọng, cằm nhọn nhắn đáng , da thịt sáng bóng trong suốt như nước, thân hỉ phục* đỏ thắm nổi bật càng làm cho người ta cảm thấy nàng có nước da trắng như tuyết.

      Nam tử chợt mở cặp mắt hẹp dài ra, đôi mắt sâu sắc nhìn đột nhiên xuất , mặt lộ ra chút dịu dàng, giọng trầm thấp dễ nghe, giọng kêu: “Thuỷ Nhi…” Trong mắt giấu vẻ vui sướng.

      nhìn nam tử tuấn mỹ liền nở nụ cười, giọng thanh thuý ngọt ngào như nước, làm cho người nghe cả người có cảm giác thoải mái, “Tà, hôm nay ta thành thân!”

      Vẻ mặt của nam tử liền trầm xuống, cặp mắt hẹp dài híp lại, nhìn bộ hỉ phục đỏ thẳm nàng của nàng liền trầm giọng , “Tới đây!” Hăn tin là nàng phản bội , nhưng mà quần áo nàng mặc quả rất chói mắt.

      Thuỷ Nhi vẫn cười rất ngọt ngào như cũ, nghe lời đến bên cạnh , cánh tay của Ma Tà ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, tay giữ chặt ót nàng, đôi môi tái nhợt hung hăng hôn lên đôi môi đỏ thẳm của nàng, mấy ngay nay nàng có tới, nhớ nàng sắp điên rồi!

      Nụ hôn của tuy cuồng nhiệt nhưng lại mang theo chút ôn nhu, làm cho nàng tự chủ được mà trầm luân, đôi mắt sáng như nước mùa thu của nàng dần dần có lớp sương mù.

      Đột nhiên xích sắt lạnh như băng chạm vào da thịt nóng bỏng của nàng làm Thuỷ Nhi khẽ run chút, cũng lấy lại tỉnh táo, bắt lấy bàn tay hướng về giữa hai chân nàng, thở hổn hển : “Tà, bây giờ được!”

      Đôi mắt Ma Tà mang theo dục vọng nặng nề nhìn nàng lộ nửa thân thể mềm mại, mày kiếm nhíu chặt, nàng lần đầu tiên cự tuyệt !

      Thuỷ Nhi nhàng hôn khoé môi của cái, sau đó lấy ra chuỗi chìa khoá, nhanh chóng cởi bỏ xiềng xích người , lại đút viên đan dược vào trong miệng , nàng liền lôi kéo bàn tay to lớn chạy về phía cửa động, Ma Tà nắm chặt bàn tay bé mềm yếu như xương của nàng, trong lòng có chút bất an.

      Bước chân chợt dừng lại, trước mắt là Vương thân áo cưới đỏ thắm giống nàng, dẫn theo người của Tộc lẳng lặng nhìn hai người, lớn tiếng : “Thuỷ Nhi, nàng để cho ta thất vọng quá rồi!”

      Vẻ mặt của Thuỷ Nhi rất lạnh lùng, còn là vẻ mặt xinh đẹp đáng như khi đối diện với Ma Tà, mà là lạnh lẽo như băng, nhìn Vương bình tĩnh hỏi: “Ngươi vẫn luôn biết?”

      Vương cười lạnh: “Thuỷ Nhi, nàng nghĩ Ly Mặc ta là đồ ngốc hay sao?”

      Thuỷ nhi nắm tay Ma Tà chặt, mà Ma Tà cảm giác được bất an trong lòng nàng liền đưa tay kéo nàng vào trong ngực, Ly Mặc nhìn thấy nữ nhân mình mến bị nam nhân khác ôm vào trong ngực, mà nam nhân kia lại là kẻ thù đội trời chung với ! Tầm mắt của Ly Mặc dừng ngay cần cổ của nàng, ở nơi đó có vài chấm đỏ làm đôi mắt nhói đau, trong mắt bị lửa ghen cùng lửa giận thiêu đốt, lạnh giọng hạ lệnh, “Thuỷ cấu kết Ma Đế, giết tha!”

      Lúc trước Ma Tộc quá lớn mạnh làm cho Tộc và Tiên Tộc thấy bất an, vì thế hai tộc cấu kết, dùng hết thủ đoạn đê tiện, chặn linh lực của Ma Tà lại, nhốt ở bên trong sơn động kia, cái xích sắt kia được đặc biệt chế tạo cho gọi là Trói Ma Liên.

      Có thể khiến cho Tộc cùng Tiên tộc kiêng kỵ như vậy, năng lực của Ma Tà thể nào khinh thường được, mặc dù lúc này linh lực của vẫn còn chưa khôi phục nhưng để ứng phó đám người kia vẫn còn dư dả. Điều lo lắng chính là Ly Mặc, nếu là lúc trước Ma Tà nhất định sợ, nhưng tại biết mình phải là đối thủ của Ly Mặc. Ma Tà lo lắng nhìn thoáng qua nữ tử lạnh lùng bên cạnh ra tay giết những người chung tộc với nàng, trong lòng Ma Tà dâng lên chút đau xót cùng với thương.

      Vương nhìn Thuỷ Nhi trong tay cầm băng kiếm toả ra ánh sáng lạnh lẽo chút lưu tình chém giết, tay nắm chặt hai quả đấm, lạnh giọng : “Thuỷ Nhi, nàng lại vì mà sát hại người cùng tộc!”

      Ánh mắt Thuỷ Nhi lạnh như băng nhìn nam nhân vừa cùng nàng bái đường, thanh lạnh lùng : “Người nào đả thương , đều là cừu nhân của ta!”

      “Haha…. Được lắm! Kẻ thù phải ?” Trong lòng của Ly Mặc dường như vừa bị cái gì xé rách cực kỳ đau đớn nhìn về phía Ma Tà, trong mắt nổi lên điên cuồng cùng sát ý nồng đậm.

      Nhìn thấy thanh kiếm sương mù màu đen bén nhọn bắn thẳng về phía Ma Tà, trong lòng Thuỷ Nhi hoảng hốt, kêu lên tiếng, “Tà…” Theo bản năng phi thân đến chắn trước người của .

      Tay của Ly Mặc run rẩy liên hồi, trong mắt tất cả đều là vẻ khó tin, vừa giết người mình thương nhất! Haha… Tại sao lại như vậy? Tại sao nàng có thể vì Ma Tà mà phản bội tộc nhân, ngay cả việc chết vì Ma Tà mà nàng lại hề nhìn thấy tấm lòng của ?

      “Thuỷ Nhi…” Ma Tà bắt được thân hình yếu ớt của nàng, trong mắt có chút mờ mịt, có cách nào chấp nhận được việc vừa xảy ra.

      Thuỷ Nhi chỉ bị thương ở bả vai, nhưng mà đó chính là chiêu thức trí mạng vô cùng tàn nhẫn độc ác của Xà - Vương, dù chỉ là chạm vào da chút, cũng có khả năng sống sót.

      Thuỷ Nhi nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Ma Tà, thân thể từng trận lạnh run, làm cho nàng nhịn được cũng run run, giọng cũng run theo, “ Tà… Hôn ta… Được …” Nàng nghĩ mình phải rời bỏ , chưa từng nghĩ qua!
      Ma Tà gắt gao ôm chặt thân hình run rẩy của nàng vào lòng, môi mỏng nhàng dán lên đôi môi của nàng, hết sức dịu dàng hôn lên đôi môi càng ngày càng lạnh kia, đột nhiên thân thể cứng đờ, dừng chút, sau đó chợt ngửa đầu rống lên tiếng bi thương, vang vọng thiên địa, nhưng cũng thể nào diễn tả hết bi thương cùng tuyệt vọng trong lòng Ma Tà. Hai tròng mắt của Ma Tà dần dần đầy máu cho đến khi cả hai đều là mảnh màu đỏ, giọt huyết lệ tràn ra hốc mắt, chảy dọc theo khuôn mặt tuấn mỹ trượt xuống đến trán của Thuỷ Nhi, bỗng nhiên trận gió điên cuồng tiến đến tàn sát bừa bãi,từng cơn gió sắc bén lấy tánh mạng của tất cả tộc, Vương trong lúc đau khổ cũng bị cơn gió lướt qua, phun ra ngụm máu tươi.

      Ly Mặc lấy tay ôm ngực, nhìn Thuỷ nhi cái sâu, rồi xoay người chạy , Ma Tà khôi phục linh lực, phải là người mà có thể đối phó! Nhưng nhất định giết Ma Tà để báo thù cho Thuỷ Nhi! Nếu như vì Ma Tà, Thuỷ Nhi bây giờ Hậu tôn quý, chứ phải là thi thể lạnh lẽo.

      lâu sau, mọi thứ đều yên tĩnh lại, đất chỉ còn đôi uyên ương ôm nhau giữa đống thi thể nguyên vẹn đất, Ma Tà ôm chặt thi thể lạnh như băng trong lòng, giọng gọi: “Thuỷ Nhi… Thuỷ Nhi…” Đôi mắt màu đỏ mất tiêu cự, người nồng đậm hơi thở đau thương làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.

      Đột nhiên đôi mắt màu đỏ thoáng lên chút ánh sáng, chỉ nghe lẩm bẩm “Thuỷ Nhi… Ta ở cùng ngươi có được hay … Vĩnh viễn phụng bồi ngươi…” Dứt lời, ngọn gió lưỡi đao xẹt qua cổ tay , máu tươi ngừng trào ra, nhìn máu tươi chảy đầm đìa ở cổ tay, môi mỏng khẽ mở: “Lấy máu của Ma Đế ta làm máu dẫn, phù chú đồng sinh cộng tử, xin ban cho ta cùng Thuỷ được tình duyên trọn đời, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn ở bên nhau!”

      Trong nháy mắt, máu tay của Ma Tà sáng rực lên toả ra hào quang cực kỳ mạnh mẽ cùng chói mắt, chờ ánh sáng kia dần dần lui , thân thể Ma Tà dường như bị rút cạn hết sinh lực, cố gắng hết sức vươn bàn tay to lớn vuốt gương mặt tái nhợt của nàng, ôn nhu khẽ gọi, “Thuỷ Nhi…” Môi mỏng nhàng hôn lên đôi môi tái nhợt của nàng, thân thể hai người từ từ trong suốt cho đến khi biến mất, đất chỉ còn lại giọt nước đỏ như máu.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Quyển 1: Vương Phủ Thiên.

      Chương 1: Vương Phi bị vứt bỏ

      Đêm, rất sâu, bóng đen dày đặc trải dài bầu trời, có ánh trăng, cũng tìm được ngôi sao nào.

      “Phanh” Thuỷ ngã người về phía giường lớn, thân thể nhắn bị tung lên cái sau đó liền nhúc nhích.

      Nhiệm vụ đêm nay làm cho nàng thiếu chút nữa thể về được, nhàng nhắm mắt lại, ánh đèn trong phòng ấm áp nhu hoà, chiếu vầng sáng lên gương mặt xinh xắn của nàng, lông mày tinh tế khẽ nhíu lại, lông mi dài ở mí mắt, đường cong tuyệt đẹp ở sống mũi nhắn, cánh môi đỏ thắm sáng bóng mê người, trán có nốt ruồi son màu đỏ càng làm cho khuôn mặt ngây thơ có thêm vài phần quyến rũ. Mặc dù nốt ruồi nhưng nếu có người gặp qua gương mặt của nàng chắc chắn quên nốt ruồi kia.

      Thân thể nhắn nằm giường rộng lớn nhìn có vẻ có chút mảnh mai, khiến cho người ta mến, cho dù là người từng thấy nàng tàn nhẫn giết người, cũng làm cho người đó vô tình buông lỏng cảnh giác.

      Hô hấp dần dần ổn định, lông mày vẫn nhíu lại như cũ, đột nhiên nốt ruồi ở trán của nàng càng lúc càng hồng cho đến khi phát ra ánh sáng chói mắt đỏ như máu, sau đó mọi thứ yên tĩnh trở lại, người giường dường như tiến vào mộng đẹp, lông mày nhíu lại lặng lẽ buông ra từ sớm, khoé môi tươi cười nhếch lên có chút ngọt ngào.

      Mở mắt ra lần nữa, Thuỷ nhìn thấy màn che xám xịt làm nàng sửng sốt chút, nàng đúng ra nên nhìn thấy trần nhà mới phải chứ? Thuỷ hết sức giật mình, trong đầu nàng dần dần ra đoạn trí nhớ của người khác, nhưng mà trí nhớ này hề có chút vui vẻ nào, nhưng lại làm cho nàng hiểu hoàn cảnh tại của mình, nàng xuyên rồi! Thân phận của thân thể này là con thứ hai của thừa tướng đương triều, Thuỷ Nguyệt Linh. Trong lần say rượu, mẹ của nàng được Thuỷ Thừa tướng sủng hạnh sau đó liền có nàng, nhưng mẹ nàng bị bệnh mất sớm, cha cũng thích nàng, từ bị người ta khi dễ, nhát gan yếu ớt.

      hiểu vì sao, Thuỷ Thừa tướng chẳng bao giờ quan tâm đến nàng đột nhiên lại cầu xin hoàng thượng thánh chỉ, gả nàng cho Lăng Vương - Vương gia Diệp quốc nổi danh lãnh khốc. Mặc dù gương mặt của Lăng Vương luôn rất lạnh lùng nhưng cũng là đệ nhất mỹ nam Diệp quốc, cho nên Thuỷ Nguyệt Linh nghĩ rằng cha nàng cuối cùng cũng để ý đến nàng, muốn bồi thường cho nàng, vì vậy vô cùng vui vẻ lấy chồng, nhưng nàng ngờ rằng chờ đợi nàng là cơn ác mộng.
      Trong đêm tân hôn, nàng nhìn thấy nam tử tuấn mỹ xốc khăn voan của nàng lên, tim liền đập nhanh, hai gò má đỏ ửng, nhưng mà lại cười lạnh tiếng, cởi áo cưới đỏ thẳm người nàng ra, đợi nàng phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ dùng sức kéo hai chân của nàng ra, nửa thân dưới giống như bị xé rách truyền đến đau đớn, làm nàng thảm thiết kêu lên, nước mắt ngừng chảy xuống.

      Nam tử chỉ cười lạnh, trong cơ thể nàng thô bạo ra vào, nàng khóc thút thít, khổ sở van nài cũn làm cho chút thương tiếc nào, nhìn thấy trong mắt tràn đầy hận ý, nàng kinh ngạc sợ hãi, cũng nghi ngờ và khó hiểu, cuối cùng nàng hôn mê.

      Sau khi tỉnh lại, nàng phát mình ở trong cái sân củ nát, thậm chí so với chổ ở của nàng ở phủ Thừa Tướng còn tàn tạ hơn, cả tiểu viện chỉ có mình nàng, quản gia cũng từng với nàng, là từ nay về sau nàng được phép bước ra khỏi tiểu viện nửa bước, mỗi tháng tì nữ mang đồ đến cho nàng, nàng là do hoàng đế tự ý gả cho Lăng Vương, Lăng Vương dù có vừa lòng, cũng thể để cho nàng chết đói, nhưng mà mỗi lần tỳ nữ kia đến, câu cũng , chỉ để đồ lại cho nàng sau đó liền bỏ , hoặc là liếc nàng cái, cho nên nàng cũng biết ở đây là đâu.

      Trùng hợp là nàng cẩn thận bị bệnh ngay giữa tháng, cho nên ai biết, đương nhiên, cũng ai tìm đại phu giúp nàng, vốn là cảm lạnh chút nhưng càng để lâu càng nghiêm trọng, lại thêm uất ức tích tụ trong lòng. Cứ như vậy, Thủy liền xuyên qua người nàng.

      Khóe miệng Thủy gợi lên nụ cười lạnh, bồi thường gì chứ? Chẳng qua cũng chỉ là quân cờ mà thôi! Nàng và tỷ tỷ được gả vào hoàng cung đều giống nhau, cho dù có được sủng ái nữa, cuối cùng cũng chỉ là quân cờ!

      Sắp xếp lại trí nhớ trong đầu, nàng phát nơi này cũn hẳn là cổ đại, mà là thế giới hoàn toàn khác biệt, người ở đây tu tập là linh lực, thần kỳ hơn so với nội lực – đó là loại năng lực.

      Thủy nhíu mày, Thủy Nguyệt Linh từ co đầu rút cổ tại tiểu viện cũ nát kia, cho nên đối với thế giới này cũng có nhiều hiểu biết, có thể biết được linh lực cũng là kỳ tích rồi. Thủy xem lại trí nhớ của thân thể này lần nữa, xác định là còn tin tức nào hữu dụng nữa mới bò dậy, ngồi vào trước bàn trang điểm, bàn trang điểm có cái kính nho , dính rất nhiều bụi bặm, tùy ý lau hai cái, nhìn kỹ dung mạo của nàng trong gương, Thủy Nguyệt Linh này, ngay cả dung mạo của mình cũng nhớ ràng.

      Nhìn gương mặt xa lạ trong gương, trong lóng có chút tự nhiên, nhưng mà hình dáng của Thủy Nguyệt Linh cũng tệ cho lắm, tuy tính là tuyệt sắc nhưng cũng là thanh tú đáng , dáng dấp giống như Lâm muội muội yếu đuối làm cho người ta muốn thương . Trùng hợp là trán cũng có nốt ruồi son giống nàng, khóe miệng giương , liền giống như tươi cười quyến rũ, gương mặt thanh tú liền trở nên xinh đẹp mê hoặc lòng người.

      Tay Thủy vuốt ve gương mặt, lẩm bẩm , “Cũng tệ lắm! Có thể mê hoặc cũng có thể hấp dẫn người khác!” Về sau nàng chính là Thủy Nguyệt Linh rồi, có điều nàng phải lại là Thủy Nguyệt Linh mặc cho người ta ức hiếp!

      Tùy ý xử lý chút, làm cho bản thân nhìn giống mấy tên ăn mày, sau đó sờ sờ cái bụng đói, nàng hướng đến phòng bếp nho , nàng chiên cơm trước để lấp đầy bụng, rồi đến phía sau viện xách hai thùng nước, từ từ đun nóng, đổ vào bồn tắm, nàng thoải mái ngâm mình trong bồn, Thủy Nguyệt Linh nhắm mắt suy nghĩ về cuộc sống sau này của nàng.

      Đây chính là thế giới linh lực, mặc dù thân thủ cùa nàng linh hoạt nhưng cũng đủ, hơn nữa thân thể này chắc chắn thể phát huy trình độ lúc trước của nàng.Điều này làm trong lòng có chút buồn bực, nàng chán ghét nhất là cảm giác bất lực tòng tâm, nàng thể nào là kẻ yếu được, mở mắt mạnh ra, trong mắt đều là kiên định, nàng nhất định phải tu tập linh lực!

      Nhưng mà tại cái gì nàng cũng biết, muốn học cũng biết phải làm như thế nào, cần phải suy nghĩ kỹ chút!

      Cho đến lúc nước trở nên lạnh, Thủy Nguyệt Linh mới đứng dậy tìm bộ y phục cũ, có thể coi là sạch lấy ra mặc.

      Mặc dù chỉ có mình, nhưng nàng cũng có cảm giác đơn, cũng thấy khổ sở, từ đó đến giờ nàng cũng chỉ có mình, điều đó trở thành thói quen sống mình của nàng, chỉ có điều trước kia ở biệt thự sang trọng, bây giờ ở tại tiểu viện cũ nát mà thôi!
      Last edited by a moderator: 22/5/15
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Hai nước hoà thân

      Editor: zNguyệt Tiếu.

      Ở thế giới này cũng có rất nhiều quốc gia, nhưng đa số là các nước , chỉ có duy nhất hai cường quốc có thể đối đầu với nhau, mặc dù mấy đời có xảy ra chiến loạn, hiệp nghị xâm phạm lẫn nhau vẫn tồn tại như cũ, nhưng tình hình tại khiến cho đại thần của hai nước có chút khẩn trương.

      Trong đại điện, sứ giả Diệp quốc kiêu ngạo cũng siểm nịnh hành lễ, “Sứ giả Diệp quốc tham kiến Hiên Viên bệ hạ!”

      Ngồi long ỷ*, nam tử tuấn mỹ có thân hình thon dài lười biếng tựa lưng vào ghế, đầu tóc bạc mang theo bất kỳ thứ gì trói buộc, tuỳ ý xoã ở phía sau, đôi mắt thâm thuý làm cho người ta nhìn ra cảm xúc, khoé miệng mang theo ý cười làm người ta nắm bắt được, thân y phục màu đen nữa mở, lộ ra nửa lồng ngực săn chắc màu lúa mạch, người lộ ra vẻ phóng đãng thể kiềm chế được, toàn thân toát ra hơi liều lĩnh và tuỳ tiện.

      Chúng thần Huyền quốc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tâm tư của bệ hạ luôn luôn khó đoán, chỉ hơi sơ xuất chừng tự chuốt lấy tai hoạ, ai cũng muốn rước lấy xui xẻo vào người!

      lâu có tiếng đáp lại, sứ giả Diệp quốc nhíu mày, hai nước đều là cường quốc, Hiên Viên Đế thể có thái độ khi dễ sứ giả như vậy!


      Trong điện im lặng lúc lâu, nam tử lười biếng ngồi ở cao cuối cùng cũng mở miệng, “Văn Đế muốn cùng ta liên minh hoà thân?” ( Câu này mình thấy lủng củng quá. Bạn nào có ý hay hơn giúp mình nhé! Nguyên văn là: “文帝想与我国联姻?”)

      “Đúng vậy, công chúa Ngọc Dao là muội muội ruột của bệ hạ, là người mà bệ hạ thương nhất, từ danh tiếng tốt vang xa, cầm kỳ thi hoạ mọi thứ đều giỏi, lúc này nàng ở ngoài điện chờ Hiên Viên bệ hạ triệu kiến.”

      Ngón tay thon dài nhàng gõ lên tay cầm của long ỷ*, cái rồi thêm cái, vẻ mặt mang vẻ cười như cười, làm cho người ta đoán được tâm tư của , theo nhịp gõ của ngón tay, trong lòng mọi người tư dưng cũng khẩn trương.

      Gấp gáp như vậy, xem ra hành động của Thượng Quan Lăng làm cho Thượng Quan Văn cảm nhận được uy hiếp, cho nên mới vội vã đưa muội muội ruột của mình cho , cho dù thể cầu được ủng hộ của , nhưng cũng hi vọng cần để ý và nghiêng về hướng của Thượng Quan Lăng.

      Nụ cười khoé miệng mở rộng, “Tuyên!”

      “Tuyên công chúa Ngọc Dao yết kiến!”

      ***********

      Thượng Quan Ngọc Dao tha thướt tới, thấy long ỷ là nam tử tuấn mỹ kiềm chế được vẻ phóng đãng, mặt đỏ lên, trái tim liên tục đập nhanh, “Ngọc Dao tham kiến bệ hạ!”

      Nữ tử quỳ trong đại điện, lụa mỏng che mặt, dáng người uyển chuyển, dung mạo tuyệt mỹ như như mê hoặc lòng người, Hiên Viên Mị lại thản nhiên nhìn lướt qua cái, giọng cũng bình thường: “Phong công chúa Ngọc Dao làm Dao Phi, ban thưởng Ngọc Dao Điện!”


      Sứ giả Diệp quốc thở dài nhõm hơi, đối mặt với vị Hiên Viên Đế này làm cho có cảm giác thở nổi, có áp lực vô hình làm cho kinh sợ, may mắn là có thể hoàn thành nhiệm vụ cách thuận lợi!

      Trong lòng Thương Quan Ngọc Dao cực kỳ vui vẻ, “Tạ bệ hạ!” Lúc đầu hoàng đế ca bắt nàng đến Huyền quốc để cầu thân, nàng vô cùng muốn, ngay cả nhịn ăn để kháng nghị, kết quả cuối cùng vẫn bị đưa đến Huyền quốc, nhưng mà tại… Len lén liếc mắt nhìn nam tử tà mị kia cái, nhịp tim nàng lại tăng nhanh thêm lần nữa, giống như muốn nhảy ra ngoài. ( Nguyệt: thím này mê trai dữ :)) )

      Nữ tử tuyệt sắc ngồi ở góc giường, hai tay gắt gao nắm ống tay áo, lại lén liếc mắt nhìn nam nhân của nàng ( Nguyệt: thím này, chưa gì nhận là của mình rồi :)) ), nghĩ tới chuyện kế tiếp xảy ra, trong lòng Thượng Quan Ngọc Dao cực kỳ hồi hộp cũng thập phần mong đợi.

      Hiên Viên Mị nhìn vẻ mặt thẹn thùng của nữ tử, trong lòng tràn đầy xem thường, từng cho người điều tra, công chúa Ngọc Dao này nổi danh là đanh đá tuỳ hứng, thậm chí phải là độc ác, nhưng mà nữ nhân có thủ đoạn tương đối hợp ý với .

      “Bệ hạ…” Thấy Hiên Viên Mị hồi lâu có bất kỳ động tác gì, cuối cùng Thượng Quan Ngọc Dao nhìn được lên tiếng.

      Khoé mệnh Hiên Viên Mị nhếch lên, “Cởi quần áo!”

      Thượng Quan Ngọc Dao sửng sốt chút, mặt lập tức đỏ lên, nhìn cái, thấy nhìn nàng, hai tay run run cởi quần áo người, sợ hãi nhìn , trong lòng ngượng ngùng, lại có chút lo lắng.


      Đôi chân dài của Hiên Viên Mị bước đến bên giường, nhìn thấy thân thể trần truồng mềm mại của nàng, sắc mặt của chút biến đổi.

      Thượng Quan Ngọc Dao do dự trong chốc lát, liền vươn tay muốn giúp cởi y phục người, Hiên Viên Mị thản nhiên mở miệng, “ cần!” Nghi ngờ thu hồi tay lại, lại thấy giơ tay từ từ cỡi quần áo người ra, mọi cử động đều lộ ra phong thái ưu nhã cao quý, nhìn thân hình thon dài cường tráng của , nàng liền cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nuốt ngụm nước bọt, liền bị Hiên Viên Mị đẩy ngã giường, nhưng chỉ là nữa người nằm ở giường, chân trắng noãn còn rơi giữa trung, mũi chân vừa chạm được mặt đất.

      Nhìn vật to lớn giữa hai chân của , thân thể của Thượng Quan Ngọc Dao run lên, nghĩ đến nàng từng thấy hình ảnh cung nữ và thị vệ vụng trộm, bộ dạng của cung nữ kia dường như rất thoải mái, gương mặt hồng giống rỉ máu, nhưng trong lòng hề sợ hãi như vậy.

      Hiên Viên Mị tách hai chân của nàng ra, đứng ở giữa hai chân nàng, liền cử động, “A…” Thượng Quan Ngọc Dao kêu lên tiếng thảm thiết, hai tay nắm chặt khăn trải giường, sắc mặt tái nhợt, nước măt giống như từng hạt trân châu chảy xuống ngừng, đâm phát vào bên trong, “ là đau…” Cặp mắt nàng cầu xin nhìn nam tử muốn động tâm.

      Hiên Viên Mị nhíu nhíu mày, tựa hồ bất mãn với việc thân thể nàng cứng đơ, kéo hai chân của nàng rộng ra, dường như thấy cầu xin trong mắt nàng, đong đưa eo ếch, lãnh khốc , “Trẫm có thói quen hầu hạ nữ nhân!”

      Hàm răng của nàng cắn môi dưới tái nhợt, hai mắt đẫm lệ nhìn vẻ mặt thờ ơ của nam nhân trước mắt, ... Là ác ma sao? Vì sao lại muốn đối xử với nàng như vậy?

      ***********

      “Vương gia, ngươi xem thử thế nào là tốt?” Nhiều năm chuẩn bị, Văn Đế còn là mối đe doạ, nhưng nếu Hiên Viên Đế đột nhiên xía vào chuyện này...

      Ngồi phía sau bàn đọc sách, đôi mắt sắc bén mà tàn nhẫn của Thượng Quan Lăng trong đêm đen lại càng trở nên thâm thuý, giọng lạnh như băng, “Ngươi cho rằng Hiên Viên Đế bị ảnh hưởng bởi nữ nhân hay sao? Từ khi bắt đầu đến giờ, chưa từng có dự định nhúng tay!” Nam nhân kia, cũng đoán ra, nhưng Hiên Viên Mị tựa hồ đối có hứng thú đối với việc thông nhất thiên hạ.


      “Cốc, cốc... Vương gia, là ta!”

      Thượng Quan Lăng thoáng nhìn cửa phòng đóng chặt, với nam tử có vẻ mặt tràn đầy sầu lo như cũ, “Ngươi xuống trước !”

      “Dạ!”

      Lăng Mạn Điệp lướt nhìn thoáng qua người mới gặp, quay đầu nhìn về phía nam tử có vẻ mặt lạnh như băng, dịu dàng , “Biểu ca, trễ thế này sao còn chưa nghĩ ngơi, thân thể chắc cũng mệt muốn chết rồi sinh bệnh làm sao giờ?”

      Thương Quan Lăng kéo nàng vào trong lòng, giọng : “Uỷ khuất ngươi!”

      Ánh mắt Lăng Mạn Đẹp loé sáng, khéo léo hiểu lòng người , “Đó là do bệ hạ ban hôn, biểu ca thể từ chối, Điệp nhi uỷ khuất, Điệp nhi chỉ cần ở bên cạnh biểu ca là hạnh phúc rồi!”

      “Điệp nhi...” Thượng Quan Lăng trìu mến hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, bây giờ còn chưa đến lúc, đợi tâm nguyện của hoàn thành, nhất định đền bù cho nàng!

      Quần áo xốc xếch, trong lúc động tình, lại nghe thấy tiếng đập cửa, giọng nữ nũng nịu vang lên, “Vương gia...”

      Thượng Quan Lăng nhíu mày, lập tức buông ra, tuỳ ý sửa lại quần áo lộn xộn chút, giọng vẫn lạnh như băng, “Vào !”

      Triển Tuyết Ngạn lắc lắc vòng eo mảnh khảnh, chân thành đến chổ , nũng nịu , “Vương gia, thần thiếp sợ ngươi bận rộn chú ý đến thân thể, nên đặc biệt hầm cách thuỷ thuốc bổ cho người, Vương gia ăn chút !” May mắn là nàng đến kịp lúc, bằng nữ nhân kia được như ý rồi!


      Lăng Mạn Điệp cuối đầu, trong mắt tràn đầy tức giận, Triển Tuyết Ngạn này lúc nào cũng phá hoại chuyện tốt của nàng!
      Last edited: 24/5/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Nhặt được hồ ly háo sắc

      Thừa dịp trời tối, Thuỷ Nguyệt Linh lặng lẽ ra khỏi tiểu viện, vốn dĩ “Thuỷ Nguyệt Linh” nhát gan yếu đuối, cho phép nàng ra khỏi tiểu viện bước, nàng liền nghe lời sống ở tiểu viện cũ rách đó, cho dù ngã bệnh, cũng thành ở trong tiểu viện, dám ra ngoài cầu cứu, cho nên từ trước đến giờ tiểu viện này hề có bóng thủ vệ nào, hoặc là Lăng Vương kia càng hi vọng nàng bị thích khách giết chết !

      Tuy rằng năng lực nấp của Thuỷ Nguyệt Linh thuộc hạng nhất, nhưng thế giới này phổ biến sử dụng linh lực, nàng cũng dám chủ quan, quá xa tiểu viện, chẳng qua là dạo ở xung quanh, sau đó liền trở về tiểu viện.
      Nàng chưa từng nghĩ rằng tiểu viện này lại nằm ở trong Vương Phủ, đường đường là

      Lăng Vương Phủ lại có thể tìm ra được tiểu viện cũ nát như vậy, thể kỳ tích, cũng biết có phãi đặc biệt xây vì nàng hay .

      Vừa suy tư vừa về phía phòng mình, ngang qua hòn non bộ sắp bị đổ thấy có chút màu bạc thoáng qua, vừa đến gần nhìn, lại phát ra là tiểu hồ ly màu bạc.

      Dường như phát có người đến gần mình, lỗ tai lông xù màu bạc giật giật, sau đó tiếp tục thở to ngủ.

      Hình như nàng bị mê hoặc, Thuỷ Nguyệt Linh đưa tay ôm nó vào trong ngực, nàng có phát khoé miệng của mình cong lên cùng với ánh mắt trở nên dịu dàng.
      Đột nhiên có thanh trường kiếm sắc bén đặt ở cổ nàng, trong mắt Thuỷ Nguyệt Linh lạnh lùng, trong lòng có chút chán nản, quyết tâm trở nên mạnh mẽ càng thêm kiên định, nàng tuyệt đối phải là người mặt cho người ta chém giết, tiểu hồ ly trong ngực đột nhiên mở mắt nhìn vê phía nàng, Thuỷ Nguyệt Linh có chút sửng sốt khi nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu của nó, cười cười an ủi nó, nàng dịu dàng vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.

      Giọng nam vang lên sau lưng nàng, “Mang ta tìm Lan Lăng Vương!”

      Thủy Nguyệt Linh nhìn trường kiếm ở cần cổ, khóe miệng cong lên gợi lên chút thị huyết, nam tử phía sau có nhìn thấy, mà nàng cũng nhìn thấy ánh mắt nghiền ngẫm của tiểu hồ ly ở trong lòng.

      “Đại ca....Đừng có giết ta....Người nhìn nơi rách nát này xem, chắc chắn có nhân vật lớn nào, ta làm sao biết Vương gia ở đâu...” Giọng yếu ớt run rẩy kịch liệt, thân thể cũng run run theo, làm cho người ta buông lỏng đề phòng.

      Nhìn thấy mặt nàng chút thay đổi lại ra những lời như vậy, nghiền ngẫm trong mắt của tiểu hồ ly lại càng tăng thêm, nhưng lại che giấu rất khá, làm cho Thủy Nguyệt Linh phát .

      Nam tử mặc đồ đen phía sau nàng nhìn hết vòng quanh tiểu viện cũ nát, có chút do dự, ngay lúc này, Thủy Nguyệt Linh liền lấy thanh đoản kiếm có chút rỉ sét từ trong tay áo, đẩy trường kiếm ở cổ ra, bàn tay bé trắng noãn bóp cổ người phía sau, rắc rắc tiếng, nam tử từ từ ngã xuống đất, đôi mắt trợn to tràn đầy vẻ dám tin.

      “Muốn giết người nhưng ngay cả mục tiêu cũng tìm được, thế nào cũng thất bại!” Cất thanh đoản kiếm dễ dàng gì mới tìm được vào tay áo, tao nhã vỗ vỗ tay, nhặt tiểu hồ ly bị nàng ném vào trong đống cỏ lên, nhìn người nó đầy rơm rạ, bộ dạng chật vật, khỏi cười khẽ tiếng, “ có lỗi, ta sợ làm ngươi bị thương!”

      Trong mắt của tiểu hồ ly tràn đầy tức giận, chân đạp cái nhảy lên vai của nàng, Thủy Nguyệt Linh cười quay đầu nhìn nó, chợt nụ cười liền cứng đờ, liền trở nên thẫn thờ.

      Thấy nàng chưa lấy lại tinh thần, trong mắt tiểu hồ ly lóe lên vẻ tà ác, đầu lưỡi nhàng dùng lực đẩy cánh môi của nàng ra, đưa vào trong miệng nàng.

      Thủy Nguyệt Linh chợt lấy lại tinh thần, phát bắt được lông sau cổ cầm nó lên, híp mắt nhìn nó với vẻ mặt nguy hiểm, hồ ly háo sắc chết tiệt, đây chính là nụ hôn đầu tiên của nàng!

      Vẻ mặt tiểu hồ ly vô tội, đôi mắt như hồng bảo thạch* đáng thương nhìn nàng, Thủy Nguyệt Linh hừ lạnh tiếng, ôm nó vào trong ngực, dạy dỗ , “Nhớ! Ngươi là hồ ly, chỉ có thể lấy vợ là hồ ly biết ? Đúng rồi, còn chưa biết ngươi là đực hay cái đây?” xong liền cầm hai chân sau của nó lên, nhìn vào giữa hai chân nó, lẩm bẩm , “Quả nhiên là đực! Hèn gì háo sắc như vậy!”

      Đôi mắt màu đỏ của tiểu hồ ly lên sát ý kinh khủng, híp híp mắt, sau đó liền biến mất, dường như sát ý khi nãy chỉ là ảo giác mà thôi!

      Thủy Nguyệt Linh hình như cảm giác được tâm trạng tiểu hồ ly có chút khó chịu, ôm nó để ở trước mắt, “Thế nào?” Nhìn xem mặt tiểu hồ ly, giống như... tức giận! Nhìn hồi lâu, kéo nó vào trong ngực lần nữa, lẩm bẩm , “Ngươi phải là hồ ly tinh chứ!” Tuy rằng như vậy nhưng trong lòng cũng nghĩ nhiều lắm, có rất ít người biết đời này còn có những chủng tộc khác tồn tại! Mà “Thủy Nguyệt Linh” chắc chắn biết.

      Giữa đêm, môi Thủy Nguyệt Linh có chút ngứa liền mở mắt ra, nhìn thấy cái mặt hồ ly phóng đại, cặp mắt nàng nhíu pại, chờ nàng tức giận, tròng mắt tiểu hồ ly chuyển động, đáng thương nhìn nàng, móng vuốt xoa xoa bụng.

      Giận dữ của Thủy Nguyệt Linh liền biến mất, ôn nhu , “Đói bụng?” Nhìn tiểu hồ ly gật gật đầu, bất đắc dĩ lắc đầu cái, đứng dậy mặc áo khoác, ôm nó vào trong bếp.

      Chỉ chốc lát sau, nàng mang lên bàn vài món ăn ngon miệng, nhìn vẻ mặt hạnh phúc khi được ăn của tiểu hồ ly, mặt Thủy Nguyệt Linh 0ộ ra nụ cười, có lẽ...

      Nàng đơn quá lâu rồi!

      Tiểu hồ ly lười biếng nằm xuống bàn, thấy nàng hồi lâu có phản ứng, vươn mòng vuốt vỗ vỗ tay nàng, chỉ cái cánh gà chiên, Thủy Nguyệt Linh lắc đầu cái, nàng trở thành bà vú rồi sao?

      Gặm sạch cánh gà tay của nàng, đầu lưỡi liếm ngón tay của nàng, Thủy Nguyệt Linh buồn cười , “Đó là ngón tay của ta, phải cánh gà, thể ăn!”

      Chờ tiểu hồ ly ăn uống no nê, trời cũng gần sáng, dời xích đu ở trong phòng ra ngoài sân, Thủy Nguyệt Linh ôm tiểu hồ oy dựa vào xích đu, nhàng chuyển động, nàng cũng để ý những thanh cọt kẹt chói tai kia.

      Lông mày chau lại, đến giờ nàng vẫn chưa tìm được cách tu tập linh lực, tay khẽ vuốt bộ lông mềm mại của tiểu hồ ly, thở dài , “Lúc nào có thể tìm thấy lão nhân gia đầu bạc đây?”

      Nhìn ánh mắt nghi ngờ của tiểu hồ ly, khẽ cười , “Tiểu hồ ly, nếu ngươi là hồ ly tinh tốt! Vậy ngươi có thể dạy ta linh lực tồi!” Tuy rằng thế giới linh lực cùng với pháp trong truyền thuyết cũng quá giống nhau, nhưng mà...cũng....Có thể chứ!
      Last edited by a moderator: 22/5/15
      Tôm Thỏsanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :