1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khí phụ trọng sinh: Đích nữ đấu trạch môn(TS,XK)(c123) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Khí phụ trọng sinh : đích nữ đấu trạch môn



      Tác giả : Nhã Qua
      Thể loại : Trùng sinh , xuyên , cổ đại, trạch đấu, phục thù , sủng , HE.
      Editor: ba_chú_gấu

      Giới thiệu


      Xuất thân phú quý, lại bởi vì phú quý mà bị người từng bước tính kế.

      lòng giúp người , lại ở thời khắc mấu chốt nhất bị cắn ngược lại cái.

      Tô Giáng Thần chưa bao giờ nghĩ tới, sau khi mất song thân , nàng lại trở thành con cừu tùy người mổ xẻ.

      Bà ngoại hiền lành hòa ái , nhưng lại cất giấu tâm địa rắn rết ,

      Mẹ chồng ôn hòa hữu lễ , lại có ngày đối với nàng dùng lời ác độc,

      Phu quân cùng nàng kề cận đêm ngày, nhưng lại hoài nghi trung trinh của nàng,

      Tiểu thiếp tình như tỷ muội , nhưng lại từng bước đem nàng đẩy vào tử lộ.

      Ôm đứa con thơ , đông chết ở đầu đường, lòng có bất bình, hóa thành lệ quỷ đoài mạng.

      Ánh lửa gào thét ,nuốt sống đủ loại bất bình, lại nguôi được oán khí trong đáy lòng nàng.

      Cơ duyên xảo hợp, nàng gặp được đắc đạo cao nhân,

      Lịch kiếp trọng sinh, nàng vẫn là trưởng nữ được sủng ái nhất Tô phủ .

      Để giẫm lên vết xe đổ, nàng bắt đầu từng bước tính kế,

      Vì người nhà an nguy, nàng bắt đầu tâm địa ngoan quyết ,

      Ai dám cản đường nàng, phải trả thảm trọng đại giới, cho dù là phu quân từng ân ái triền miên , cho dù là dị thế hồn từng tình như tỷ muội, nàng cũng có nửa điểm đắn đo.

      Thử xem trọng sinh nữ như thế nào đấu trí xuyên nữ, thiếu nữ yếu mềm như thế nào trở thành nữ phúc hắc !​
      minhminhle, lion3012, Song Như4 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1 : Số phận may

      Trời vào đông, mây đen dầy đặc, gió lạnh thấu xương, đường người lại cũng còn mấy người.

      "Cút ra ngoài, đừng làm dơ nơi này ." bên cánh cửa đại môn chi nha mở ra, nữ nhân ôm tiểu hài tử bị mấy tên phó dịch ném ra ngoài. Thân hình của nữ nhần kia vừa tiếp đất, liền để ý gì khác, cẩn thận xem xét đứa bé được cuốn trong tã lót , thấy đứa bé việc gì, liền vội vàng xông đến phía trước. Ngăn cản bọn họ đem đại môn đóng lại.

      "Cầu xin ngươi , Vương quản gia, với lão phu nhân, ta là bị oan uổng , Hiền nhi là cốt nhục của Tử Tuấn , ta có lừa dối bất cứ ai , nếu là có nửa câu , nhất định ngũ lôi oanh đỉnh." Thân hình của nàng phủ phục mặt đất, trước mặt đám phó dịch đau khổ cầu xin.

      Vương quản gia khẽ nhếch mép, lạnh lùng : "Nếu phải lão phu nhân còn xem ngươi là cháu ngoại của người, ngươi nghĩ rằng ngươi còn có thể sống mà ra ngoài sao? Mau cút , đừng làm nhơ bẩn , cũng đừng làm bại hoại thanh danh của Tống phủ chúng ta ."

      xong, liền khép lại đại môn. Nàng ta vội vàng, chạy nhanh đến dùng thân hình gầy yếu ngăn giữ đại môn, để cho bọn họ đóng lại, vài tên tiểu phó dịch bên người Vương quản gia liền vội vàng kéo nàng ra, nàng ta liền vội vàng ôm chặt đứa của chính mình vào trong tay, dùng thân mình chặn giữ đại môn, sống chết cho phó dịch đóng lại.

      "Ai dzô, còn . Thực chưa gặp qua loại nữ nhân nào biết xấu hổ như nàng ta, sinh ra đứa con hoang tiện chủng, lại còn chẳng biết xấu hổ ." Từ bên trong ra nữ tử ăn mặc theo kiểu nha hoàn , nàng ta mặc kiện áo lăng màu đỏ tươi , phối thêm áo khoác ngoài màu xanh đậm , hạ thân mặc cái váy dài màu xanh lá mạ , bên tóc mai đen cài đóa hoa nhung đỏ thẫm , cùng trang phục người nàng hoàn toàn hợp nhau.
      Nàng ta nhìn thấy nha hoàn này ra , trong mắt tản mát ra mãnh liệt hận ý."Tiện nhân."

      "Ngươi cái gì?" Ả nha hoàn vừa nghe thấy, liền bước nhanh về phía trước giận dữ : "Ngươi lặp lại lần nữa."

      "Tiện nhân." Cuối cùng, còn nhổ ngụm nước miếng người ả nha hoàn kia.

      "Chát" tiếng, mặt nàng lên ràng dấu ấn năm ngón tay đỏ tươi . Nàng ta tựa hồ hề cảm thấy đau, quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm ả nha hoàn, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống ả.

      biết là ả nha hoàn chột dạ, hay là vì còn nguyên nhân nào khác, ả lại thụt lùi về sau mấy bước, đối với Vương quản gia : "Ngươi còn nhanh đem ả tiện nhân này ném ra ngoài, nếu để cho phu nhân biết ngươi làm việc như vậy, nhất định các ngươi đều phải cuốn gói cút ."

      Vương quản gia vừa nghe, trong lòng căng thẳng, phù chính phu nhân mới này cũng phải là đèn cạn dầu ( * kẻ dễ bắt nạt), ít nhất nàng ta có thể đem nguyên phối phu nhân của thiếu gia đuổi , còn có thể làm cho lão phu nhân hề ư hử tiếng đem nàng phù chính, thân thủ đoạn có thể thấy được . Nếu như vào lúc này , chọc nàng ta thoải mái, chỉ sợ chính mình...

      Vừa nghĩ đến đây, Vương quản gia trong mắt lên tia lạnh lùng . Nhìn nữ nhân gầy yếu trước mặt, cắn răng : " Đem ả tiện nhân này ném ra ngoài , nếu ả , liền đánh chết."

      Nàng ta nét mắt dường như dám tin, nhìn Vương quản gia trong mắt tràn ngập khiếp sợ, nhưng khi nhìn đến cây gậy thô trong tay phó dịch , nàng biết Vương quản gia e rằng là muốn động thủ, chứ phải giống như trước lưu tình.

      Ngay trong giây phút này, lòng của nàng ta lạnh tới cực điểm, nguyên lai nghĩ rằng người tốt có hảo báo, hóa ra đây là kết cục của việc làm người tốt . Nhìn lên bầu trời xám xịt, ôm chặt đứa trong lòng, thanh nàng lạnh lùng : "Ta là được rồi, bất quá, bọn tiểu nhân các ngươi phải nhớ kỹ, nếu như mẫu tử chúng ta bình an vô , các ngươi tự nhiên cũng vô . Nếu như ta cùng với hài tử có điều bất hạnh gì, chúng ta mẫu tử chắc chắn hóa thành lệ quỷ lấy mạng." xong, nàng dứt khoát xoay người rời . Vương quản gia nhìn bóng dáng nàng rời , thầm than : nếu oán chỉ oán chính ngươi mệnh tốt.

      Đêm đó, trời rơi trận tuyết lớn, nàng cùng đứa đều chịu nổi rét lạnh, đông chết ở đầu đường.

      Chưa qua có mấy ngày, Tống phủ đột nhiên xuất hồi đại hỏa, quý phủ người chạy thoát, toàn bộ đều chết. Dân chúng trong thành nghe , đều là hai mẫu tử đáng thương kia trở về đoài mạng.
      minhminhlemyuyen thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2 : đánh quen biết ( nhất )

      Ba năm sau, đạo sĩ ngang qua phế tích của Tống phủ , thấy phế tích Tống phủ khí nặng nề, liền bấm đốt tay tính toán, thầm nghĩ tiếng: " tốt."

      Ban đêm, trong thành dân chúng đều chìm trong mộng đẹp, chỉ có mỗi đạo sĩ kia vác thanh kiềm cổ vào cửa Tống phủ , cất cao giọng : " nghiệt phương nào, dám nhiễu loạn thế gian luân hồi chi đạo?"

      Tiếng vừa dứt, chỉ thấy từng đợt phong cuồn cuộn nổi lên , lá khô ở trong gió xoay quanh , dần dần hình thành cơn lốc xoáy, tấn công về hướng đạo sĩ, đạo sĩ chút hoang mang, miệng nhanh niệm chú ngữ, chú ngữ vừa ra, liền biến thành đạo linh phù, hướng về chỗ lốc xoáy bay . Hai bên chạm vào nhau, kích khởi đạo hỏa hoa, ngay sau đó, hồng y nữ tử tóc tai bù xù đứng ở cách đó xa, giọng nàng căm hận : "Đạo trưởng, ta kính ngươi là người đắc đạo , đành lòng gia hại, nhưng có nghĩa là ta có thể tùy người xâm hại."

      "Ngươi là nghiệt phương nào, vì sao quanh quẩn ở trongTống phủ, thủy chung chịu rời ?" Đạo trưởng nhìn nữ tử trước mắt , biết vì sao trong lòng nổi lên tia thương hại, dùng linh hồn của chính mình làm kết giới, tạo nên thế gian địa ngục như vậy , có thể thấy được người này khi sống nhất định có đại oan tình.

      "Ông trời có mắt, ta là thay trời hành đạo." Hồng y nữ tử oán hận : "Nếu ai nguyện ý thay mẫu tử chúng ta kêu oan, như vậy, mẫu tử chúng ta phải chính mình đến thay bản thân minh oan kêu oan, đạo trưởng nếu thức thời, xin mau chóng rời ."

      "Hoang đường, ngươi cho là ngươi là ai, sao có thể lấy thay trời hành đạo?" Đạo trưởng nghe vậy, giận dữ, "Những kẻ chấp mê bất ngộ như ngươi, nên xuống địa ngục, vĩnh viễn thể siêu sinh."

      Hồng y nữ tử nghe đạo sĩ như thế, liền biết đạo sĩ này là chịu buông tha mẫu tử bọn họ , lòng hạ quyết tâm , đơn giản niệm lên chú ngữ độc ác nhất, chỉ thấy kia chú ngữ cùng nhau, chỉ thấy từ bốn phương tám hướng vọt tới đám linh (* linh hồn trẻ con ), những linh này đều là những linh đầu thai thành, trong lòng có oán hận , ngày thường chỉ cần cung phụng , tổn hại đến phúc duyên của cha mẹ , đáng tiếc, thế gian này có mấy người cha mẹ làm được như vậy? Cũng bởi vậy, linh này có thể xem như loại oán linh oán khí tận trời , năm tháng tích lũy oán hận, thống khổ thể đầu thai chuyển thế , khiến cho những tiểu linh này so với ác Quỷ Lệ quỷ càng đáng sợ.

      Đạo sĩ vừa thấy linh, nhịn được thở dốc vì kinh ngạc, phụ nhân này như thế nào thao túng được đám linh này , phải biết rằng linh hận nhất chính lả người hay là quỷ so với nó lớn tuổi hơn.

      Nhưng thời gian đủ đế suy ngẫm, vội nhắm mắt, miệng cũng ngừng niệm chuỗi chú ngữ, ngay sau đó, tiếng thuộc kim thanh thúy vang lên, chỉ thấy cổ kiếm sau lưng nháy mắt bay lên, phát ra ánh sáng trắng chói mắt , ánh sáng trắng kia ở trung xoay quanh, bảo vệ đạo sĩ bị linh ăn mòn.

      Đạo sĩ mở mắt ra, cắn nát đầu ngón tay, dùng máu vẽ ở giữa trán . Nguyên bản đôi mắt đen như gỗ mun nháy mắt phát ra hai đạo ánh sáng, quét về phía linh, những linh nhát gan đều lui về phía sau, duy chỉ có linh hơi lớn chẳng những chịu lui, ngược lại tiến lên vài bước.

      Đạo sĩ nhìn thấy cảnh như vậy, chỉ biết đại khái tình hình, nguyên lai đứa của nữ tử này bản thân chính là linh, cũng bởi vì thế, mới có thể thuận lợi triệu hồi linh, chính là, đại bộ phận linh đều là nhưng đứa trẻ có xuất thế hoặc là xuất thế qua bảy ngày liền chết yểu, chẳng lẽ ...

      Đạo sĩ tâm nhất hoành, mặc kệ bọn chúng có nguyên nhân gì, dám can đảm nhiễu loạn sinh tử chi đạo, nên chịu cực hình địa ngục ,vừa chuyển ý niệm, cổ kiếm kia nháy mắt liền đỏ lên, nữ tử đứng ở xa xa tựa hồ cảm nhận được sức mạnh to lớn của cổ kiếm, lập tức phi thân nhào về phía linh kia.
      minhminhlemyuyen thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3: đánh quen biết ( 2 )

      Cổ kiếm xuyên thân mà qua, máu tươi của hồng y nữ tử giống như đóa hoa, phiêu tán ở trung, linh hơi lớn kia lập tức bay qua nhào vào người hồng y nữ tử khóc rống, miệng ngừng phát ra tiếng mơ hồ : "Nương, nương..."

      Có lẽ là cảm nhận được bi thương của linh , cũng có lẽ là bị tình thương người mẹ của hồng y nữ tử tác động, những linh khác chẳng những có bỏ chạy, trong mắt ngược lại bắt đầu tản mát ra hồng quang đáng sợ.

      Đạo sĩ thấy cảnh như vậy, biết ổn, kiếm này của , là đâm trúng vết thương chí mạng nhất của linh , đó là bọn họ đều là dã quỷ hồn bị cha mẹ vứt bỏ , thế nhưng lệ quỷ trước mắt, cư nhiên vì cái linh mà hy sinh chính mình, đả động linh, cũng chọc giận linh.

      Đạo sĩ vội vàng thiết lập kết giới, cổ kiếm cũng ứng với lời hô hoán của , xoay quanh , thế nhưng số linh chằn chịt chẳng những có giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nhiều, nếu như có người vào lúc này nhìn thấy được, nhất định bị hù chết, những linh kia giống như kiến , rất nhanh đem Tống phủ bao quanh vây quanh.

      Tất cả linh đều kêu gào , miệng phát ra mơ hồ tiết, nhưn đạo trưởng rất ràng, đây là loại biểu phẫn nộ của chúng nó.

      Ngay tại thời điểm đạo sĩ biết làm sao , linh đột nhiên đình chỉ kêu gào, chỉ thấy hồng y nữ tử kia từ trong vòng bảo hộ của linh bước ra, nhìn thấy toàn phủ linh vì nàng bất bình, hai mắt nàng tràn ngập nước mắt, là cảm động, cũng là bất đắc dĩ. Nàng biết , nếu tiếp tục đối kháng , cho dù thắng, cũng làm cho những linh vô tội này vạn kiếp bất phục, tâm nàng vẫn là ngoan độc được , nhìn những tinh linh vô tội vì nàng mà hóa thành tro bụi. Nàng tiến lên đối với đạo sĩ cúi đầu: "Tiểu nữ tử tự biết nghiệp chướng nặng nề, nhưng những linh này đều là vô tội . Đạo trưởng nếu có thể chừa cho bọn chúng con đường, tiểu nữ tử nguyện ý nhận trừng phạt, chỉ là hi vọng đạo trưởng giúp tiểu nữ tử tay, đem những linh vô tội này, đưa về chỗ cũ ."

      Đạo sĩ nghe vậy, thập phần kinh ngạc chuyển biến của nữ tử này ,nhưng khi thấy miệng vết thương ngừng khép lại của nữ tử, trong lòng lại càng thêm kinh ngạc , theo đạo lý mà , nữ tử này bị kiếm, cho dù phải hồn phi phách tán, ít nhất cũng phải trọng thương thể chữa trị ,tại sao có thể như vậy?

      Hồng y nữ tử nhìn đạo sĩ trầm mặc, nghĩ rằng chịu, trong lòng nhất thời chợt lạnh, thanh lạnh lùng : "Nếu đạo trưởng chịu, liền chớ trách tiểu nữ tử tâm ngoan, hôm nay phải ngươi chết, chính là ta mất mạng."

      "Vị phu nhân này, phải tại hạ chịu, là tại hạ cho rằng, đưa về chỗ cũ, đều phải là là biện pháp thỏa đáng nhất." Đạo sĩ nghe được những lời về sau của nàng, biết nàng hiểu lầm, vội vàng : " Những linh này, hẳn là phải tiến hành siêu độ, mới có thể vào vòng luân hồi mới, mà phu nhân ngươi, người bị kiếm, cư nhiên sao cả, chắc là bởi vì thọ mệnh của phu nhân ở nhân gian hẳn là còn rất dài, làm sao có thể rơi vào bước chết thảm này?"

      Đạo sĩ càng nghĩ, cũng chỉ nguyên nhân có như vậy, dù sao hồn dã quỷ chân chính, là có khả năng chịu được kiếm này, như vậy duy nhất có thể giải thích được chính là nữ tử trước mắt , nhất định có nguyên nhân đặc biết gì khác làm cho nàng chết sớm, mà số chết sớm này phải là do thiên mệnh tạo thành, bởi vậy nữ tử này coi là tử hồn, chỉ có thể là sinh hồn, vẫn là sinh hồn có thể tạm thời thoát khỏi Lục Đạo luân hồi , cách khác, đêm nay muốn tiêu diệt nàng, căn bản là có khả năng, chỉ có thể trấn an nàng.

      Hồng y nữ tử thầm thở dài, nhìn đạo trưởng trước mắt, suy nghĩ có nên hay ?

      Đạo sĩ nhìn ra nàng nghi ngờ, liền : "Nếu như ngươi ta gặp nhau tại đây, tin rằng đây là thiên mệnh. Phu nhân, nếu thực có cái gì oan khuất, ngại thẳng. Bần đạo tự có phán xét."

      Hồng y nữ tử thấy đạo sĩ thành khẩn như thế, cũng hiểu được nên giấu diếm gì, liền đem những việc sinh tiền của chính mình từ từ kể ra.
      :-" =D Tranh thủ cuối tuần up nhiều chút ! Chúc các bạn cuối tuần zui zẻ!hehe :bighug:
      Chương 4 : Mệnh trung quý nhân ( người giúp đỡ trong cuộc đời)

      Đạo sĩ nghe xong lời của hồng y nữ tử , bấm đốt tay tính toán, kinh hô: "Làm sao có thể?"

      "Đạo trưởng?" Hồng y nữ tử có điểm kinh ngạc về luống cuống của đạo trưởng.

      Đạo sĩ giương mắt nhìn hồng y nữ tử ,liếc mắt cái, sau đó : "Ngươi kiếp trước là đại thiện nhân, cứu rất nhiều người, kiếp này vốn nên Phúc Lộc song toàn, con cháu đầy đàn. Đáng tiếc, bởi vì thiên đạo nghịch chuyển, khiến ngươi vô tội chết sớm, bởi vậy ngươi tại là thoát ly Lục Đạo luân hồi , chỉ sợ về sau cũng khó mà nhập luân hồi."

      " ra là thế." Hồng y nữ tử quay đầu nhìn Tống phủ, sau đó im lặng : "Nếu ta thể nhập luân hồi, như vậy lũ ác nhân đó, dĩ nhiên cũng thể nhập luân hồi, miễn cho ngày sau gây họa nhân gian. Ngươi , đúng ? Đạo trưởng."

      Đạo trưởng nhìn nàng sâu, sau đó : "Bọn họ đều có hình phạt của bọn họ , ngươi cần lo lắng.Vạn vật thế gian này là nhân quả tuần hoàn, gieo nhân nào gặt quả ấy ."

      "Gieo nhân nào gặt quả ấy? Ha ha, buồn cười, nếu là như thế, vì sao ta hảo tâm giúp nhân, kết quả lại rơi vào bước chết thảm, con thơ vô tội, vì sao cũng phải đông chết đầu đường, đạo trưởng,đạo lý ngươi , ta phục." Hồng y nữ tử vừa dứt lời, từng trận phong nháy mắt cuốn lên, chung quanh lại lâm vào trong bóng tối đáng sợ , linh lại bắt đầu hình thành tầng vòng vây, hướng về phía đạo sĩ bắt đầu rống giận , mà hồng y nữ tử ở trung tâm phong , giờ phút này toàn thân cao thấp tản mát ra hồng quang, "Nếu ta nhất định là hồn dã quỷ, như vậy, người trong Tống phủ cũng đừng tưởng nhập luân hồi. Mười tám tầng địa ngục cũng tốt, hồn phi phách tán cũng thế, phải có người cùng ta hóa thành tro bụi, ta mới có thể cam tâm."

      Đạo sĩ thấy cảnh này, biết hồng y nữ tử quá mức chấp nhất, liền : "Sao phải khổ như vậy?"

      "Đạo trưởng, ngươi phải là ta, ngươi thể hiểu được nỗi khổ của ta ." Hồng y nữ tử vẻ mặt quyết tuyệt : "Tiểu nữ tử Giáng Thần, chính là huyết mạch cuối cùng Tô gia, Hiền nhi, đơn giản là con ta, cũng là người thừa kế huyết mạch của Tô gia. Hại chết mẫu tử chúng ta, chính là chặt đứt truyền thừa trăm năm hương khói của Tô gia. Dưới cửu tuyền , ta có mặt mũi nào gặp cha mẹ, hồn phiêu bạc, nhưng lại có nơi để ta sống yên ổn. Đạo trưởng, ngươi , đây là báo ứng của ta sao?"

      Đạo sĩ khẽ nhắm mắt, đột nhiên hỏi: "Ngươi có thể hay đem bát tự của cha mẹ ngươi cùng bát tự của con người nhất nhất ra." Hóa ra, đạo sĩ nghe nàng như thế, liền cảm thấy khác thường, nếu như chỉ là Tô Giáng Thần chết oan chết uổng, như vậy chỉ có thể đây là kiếp hạn trong mệnh của nàng , nhưng nếu phụ mẫu nàng cũng vậy, như vậy trong này tất có kỳ quái. Huống hồ, nhân sinh tại thế ( * người sống đời) , nếu phải là đại gian đại ác hoặc là gặp đại kiếp, rất ít người lại bị mắc phải họa diệt môn,còn Tô gia này vì sao lại bị diệt môn ?

      Căn cứ Tô Giáng Thần cung cấp bát tự, đạo sĩ cẩn thận bấm đốt ngón tay vài lần, sau đó vẻ mặt ngưng trọng : "Tô thị, bát tự mà ngươi liệu có gì sai nhầm?"

      " hề sai nhầm." Tô thị vội vàng đáp, "Ngày sinh bát tự của phụ mẫu ta , ta vẫn khắc trong tâm khảm, về phần con ta, 10 tháng mang thai, làm sao có thể tính sai?"

      Đạo sĩ thần sắc lập tức thay đổi, cuối cùng đối với Tô Giáng Thần : "Xem ra, đây là có người nghịch thiên , là nhân họa, chứ phải thiên tai ."

      "Nhân họa?" Tô thị sửng sốt, đây là ý gì?

      "Đại thiện gia tất có hạnh phúc cuối đời, theo như bát tự của cha mẹ ngươi để xem, Tô gia nên tuyệt hậu, mà cha mẹ ngươi cũng nên chết sớm như thế ." Đạo sĩ giải thích : "Xem ra Tô gia là có người ở từ bên trong làm khó dễ, cắt đứt phúc hậu của Tô gia ngươi, rồi sau đó, ngươi lại mệnh gặp sát tinh, mới có kiếp như thế này. Chiếu theo thiên ý , hôm nay ngươi ta gặp nhau, chính là hóa giải kiếp nạn này mà đến."
      minhminhlemyuyen thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5: Trọng nhập luân hồi

      Nét mặt đạo sĩ khẽ nghiêm, : "Tô thị Giáng Thần, nhanh tới nghe lệnh."

      Tô Giáng Thần nghe vậy, sửng sốt, đây là ý gì?

      "Tô thị Giáng Thần, nhanh tới nghe lệnh." Mặt đạo sĩ càng nghiêm túc.

      Tô Giáng Thần hiểu được ý tứ của đạo sĩ , bước nhanh về phía trước quỳ xuống: "Tô thị Giáng Thần, bái kiến đại sư."

      "Tô thị Giáng Thần, sinh năm Bính Dần, tháng Canh Dần ,ngày Giáp Ngọ , giờ Giáp , vốn nên hưởng thọ tám mươi chín tuổi, lại bởi vì thiên đạo nghịch chuyển, khiến dị thế hồn nhập thế, làm cho Tô thị Giáng Thần chết sớm, nhiễu loạn trật tự nhân gian , nhiễu loạn số mệnh Lục Đạo luân hồi ." Đạo sĩ dừng chút, lại từ từ cất cao giọng : "Nay có đạo sĩ Huyền Ngô thi pháp, đem hồn phách của Tô thị Giáng Thần lần nữa nhập vào Lục Đạo luân hồi, sửa lại đúng trật tự nhân gian , lần nữa chấn chỉnh Lục Đạo luân hồi."

      Tô Giáng Thần nghe vậy, chấn động mạnh, đây là ý gì?

      "Ngươi cần nhớ kỹ, kẻ thù kiếp này của ngươi,cũng chính là khắc tinh của ngươi ngày sau , ngươi đối với nàng ta vạn vạn thể mềm lòng." Đạo sĩ nhấn mạnh trọng tâm : "Làm người tốt, làm người lương thiện, cũng là có giới hạn , nếu như có nghĩa là thoái nhượng, chỉ làm ác nhân càng thêm cuồng vọng kiêu ngạo. Tô thị, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, nhân thiện đối số người là hữu dụng, nhưng đối với số người là vĩnh viễn vô dụng ."

      "Đạo trưởng, xin hỏi ngươi, biểu muội của Giáng Thần, Triệu Uyển Uyển rốt cuộc là nghiệt phương nào, vì sao người xuất của nàng làm cho ta chết sớm?" Nhắc tới nữ nhân này, Tô Giáng Thần trong lòng có đau, có oán, còn có cừu hận đến nghiến răng nghiến lợi .

      Đạo sĩ nhìn lên bầu trời, từ từ : "Nàng phải là người của thế gian này, bởi vậy nàng biết rất nhiều chuyện mà ngươi biết , cũng bởi vì vậy, ngươi mới có thể gián tiếp chết ở nàng trong tay. Tô thị, bần đạo ngăn cản được nàng đến, duy nhất có thể báo cho ngươi chính là, đối với nàng, ngươi tuyệt đối thể có nửa điểm mềm lòng, nếu , hôm nay kiếp này, nhất định lại tái diễn."

      "Tô thị nhớ kĩ. Chính là hài tử của Tô thị..." Tô Giáng Thần nhìn linh trôi nổi ở xa xa, trong mắt còn lóe lệ quang.

      "Nó cùng ngươi có tình mẫu tử , ngươi nếu như nhập Lục Đạo luân hồi, nó tất nhiên cũng theo ." Lời của đạo sĩ còn chưa có xong, Tô Giáng Thần vội vàng dập đầu lời cảm tạ: "Đa tạ đạo trưởng, đa tạ đạo trưởng."

      " thôi." Tô Giáng Thần chỉ nghe câu này, liền phát chính mình chìm vào thế giới hắc ám , nàng ngừng giãy dụa, lại phát chút tác dụng cũng có, ngược lại lại còn rơi xuống nhanh hơn. Chuyện gì xảy ra? Đây là suy nghĩ duy nhất của nàng trước khi lâm vào hôn mê .

      "Giáng Thần, Giáng Thần..." Giọng này làm sao lại quen thuộc như vậy, giống như giọng của mẫu thân , Tô Giáng Thần tỉnh lại, liền phát chính mình vẫn ở trong bóng tối, nhưng bên tai vẫn quanh quẩn tiếng hô hoán thân thiết của mẫu thân .

      Mẫu thân, mẫu thân... Tô Giáng Thần ở trong lòng ngừng la lên , lại thủy chung dám mở miệng, sợ hãi vừa mở miệng,tiếng gọi quen thuộc kia liền hóa thành hư ảo.

      "Ai..." tiếng thở dài , giống như cứa vào lòng Tô Giáng Thần tạo thành lỗ hổng, nàng nhịn được kêu tiếng: "Nương."

      "Giáng Thần, Giáng Thần, ngươi mau tỉnh lại, nương biết ngươi tỉnh, nương nghe được ngươi kêu nương ." Giọng bên tai ngày càng ràng, còn mang theo tia kinh hỉ khẩn cấp . Tô Giáng Thần mờ mịt mở to mắt, lại nhìn thấy mẫu thân đứng ở trước mặt mình .

      "Giáng Thần." Tống thị vừa thấy nữ nhi mở to mắt, lập tức rơi lệ, "Con số của ta, nếu phải phát sớm, chỉ sợ ngươi tại... Phi, ta đây là mê sảng cài gì, tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi."

      Đây là có chuyện gì? Tô Giáng Thần có chút dám tin, chẳng lẽ người chết vào Địa phủ, có thể nhìn thấy thân nhân chết nhiều năm sao? Chẳng lẽ bọn họ đều vào luân hồi sao?
      Chương 6 :Thảm kịch, phải từ đầu ngăn chặn


      "Hài tử ngốc, ngươi sao lời nào?" Tống thị có điểm lo lắng nhìn nữ nhi, bàn tay nhàng vuốt qua trán nữ nhi , sau đó khó hiểu : "Sốt ràng là hạ, như thế nào người lại giống như là có điểm mơ màng hồ đồ ?"

      Bàn tay Tống thị hơi lạnh, đặt ở trán vô cùng mát mẻ, Tô Giáng Thần khẽ rên tiếng, Tống thị vội vàng hỏi: "Là ở đâu thoải mái, ngươi cho nương, nương lập tức thỉnh đại phu lại đây chuyến."

      Tô Giáng Thần khẽ cầm tay mẫu thân , lại ngoài ý muốn phát tay mẫu thân lớn, nàng cả kinh, vội vàng buông tay, lúc này mới nhìn tay của chính mình, cư nhiên lại bé giống như bàn tay trẻ con.

      Đây là có chuyện gì? Giống như ngũ lôi oanh đỉnh (*sét đánh ngang đầu), Tô Giáng Thần hoàn toàn hóa đá.

      "Giáng Thần?" Tống thị lại lo lắng, phản ứng của nữ nhi hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của nàng, nàng vội vàng đối với nha hoàn bên người quở trách : " đám giống như đầu gỗ ở nơi này làm cái gì? Còn thỉnh đại phu, nếu tiểu thư có gì bất trắc, cẩn thận ta lột da của các ngươi." Nha hoàn thấy mặt chủ mẫu lóe lên nét tàn khốc, vội vàng hành lễ lui xuống tìm đại phu.

      "Bình thường lũ nha hoàn này xem ra thông minh lanh lợi, như thế nào vừa đến thời khắc mấu chốt, toàn bộ đều dùng được. Nếu phải các nàng trộm gian dùng mánh lới , làm sao có thể làm cho tiểu thư êm đẹp tự nhiên rơi vào trong nước. Hương ma ma, ta nghĩ , trong phủ này từ xuống dưới nên hảo hảo chỉnh đốn phen mới là cần thiểt."

      Vẫn đứng ở bên làm người hình ,Hương ma ma lập tức trả lời : "Phu nhân rất đúng, bọn tiểu nhân này, nếu hảo hảo chỉnh đốn, chỉ sợ đều quên mất bổn phận làm nô tài của chính mình ."

      Tống thị đem ánh mắt chuyển qua người Giáng Thần , đau lòng : "Con số khổ của ta. Con yên tâm, ả tiện nhân kia, ta dễ dàng như vậy buông tha cho nàng ta. có lá gan, bãn lĩnh làm ra việc này, phải vì việc mình làm trả giá lớn."

      Tô Giáng Thần vừa nghe, trong đầu chợt lóe lên, mơ hồ nhớ lại việc, nếu như đoán sai, đây là trở lại đoạn thời gian lúc nàng tám tuổi . Năm ấy lúc nàng tám tuổi , bởi vì nghịch ngợm trèo lên cây bắt ve sầu, lại cẩn thận ngã xuống hồ nước . Mà lúc ấy người cứu nàng là... .

      Yên di nương, đúng, chính là di nương xuất thân từ thanh lâu , Yên di nương.

      Bộ dáng của Yên di nương ở trong đầu của Tô Giáng Thần sớm mơ hồ , chính là cảm thấy nàng rất đẹp, phải là loại vẻ đẹp đoan trang , cũng phải là loại vẻ đẹp diễm , mà là vẻ đẹp nhiễm khói bụi trần gian thoát tục .

      Vừa nghĩ đến đây, Tô Giáng Thần bỗng nhiên mở tròn mắt, nàng nhớ lại , nhớ lại Yên di nương là chết như thế nào, chính là vì chính mình rớt xuống nước, mẫu thân nàng ta đem chính mình đẩy vào trong nước, sau đó trước mặt mọi người đánh Yên di nương hai mươi bản côn, kết quả, Yên di nương yếu đuối sống nổi, chết ở dưới bản côn . Cảnh tượng máu chảy đầm đìa kia từng có đoạn thời gian quấn quanh ở trong đầu của Tô Giáng Thần sao biến mất được.

      "Nương." Tô Giáng Thần nhìn thấy Tống thị rời , vội vàng hô: "Nương, phải Yên di nương, là nữ nhi chính mình té xuống nước,việc này liên quan đến Yên di nương , liên quan đến nàng ta." Kiếp trước, Yên di nương chính là bị yếu đuối của chính mình hại chết , nàng ta là nữ nhân bất hạnh đầu tiên mà nàng gặp , cũng từ đó về sau, hình bóng của cái chết tựa hồ như chưa hề rời khỏi Tô gia, thẳng đến khi nàng và con cùng đông chết ở đường.

      "Giáng Thần, con vừa mới mới tỉnh lại, đầu óc còn chưa thực thanh tỉnh." Tống thị rất hòa ái đối với nữ nhi cười : "Việc này, bậc trưởng bối như chúng ta lo liệu tốt là được, con còn , cái gì cũng đều hiểu,nhìn thấy loại người nào cũng đều cho là người tốt."

      "Nương." Tô Giáng Thần chân trần bò xuống giường, ngăn cản Tống thị rời .
      minhminhlemyuyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :