1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Khách sạn hoàng tuyền - Liễu Ám Hoa Minh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trantrimai

      trantrimai New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      24
      [​IMG]
      KHÁCH SẠN HOÀNG TUYỀN

      Tác giả: Liễu Ám Hoa Minh

      Dịch giả: Hàn Vũ Phi

      Nhà xuấn bản: NXB Văn Học

      Typer: tran trimai


      Giới thiệu:

      Thế giới tâm linh chứa đựng muôn vàn điều huyền bí mà khoa học đại chưa thể nào giải thích hết được… cũng như ai có thể thấu hiểu hết tất cả những bí mật, tâm tư và bản chất của con người.

      có năng lực đặc biệt - có thể đọc được suy nghĩ của những oan hồn, có thể nhìn thấy trước được những tai nạn sắp sửa xảy ra xung quanh mìn. dùng lòng trắc và bác ái của mình để rửa sạch oan khuất cho những người mất.

      vị bác sĩ danh tiếng được nhiều người ngưỡng mộ lại là kẻ giết người hàng loạt.

      thầy tu trẻ tuổi mà tâm chẳng tịnh, mang trong mình bí mật và oán thù có từ trăm năm trước.

      thiếu gia giàu có, phong lưu bỡn cợt hóa ra là người kiên định, thông minh và chung thủy trong tình

      Đan xen giữa những vụ án giết người hàng loạt, những bí mật kinh thiên động địa, những khám phá về thế giới tâm linh huyền bí là câu chuyện tình cảm động, là mối duyên hồng được định sẵn từ trăm năm trước.

      Sống như hoa mùa hạ, chết như lá mùa thu, còn gì nuối tiếc nữa…​
      khahanhl thích bài này.

    2. trantrimai

      trantrimai New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      24
      QUYỂN 1: HUNG KẾ

      Chương 1: Thành phố ma


      Dưới bầu trời đen kịt, khuôn viên mấy trăm dặm lại hề có ngọn đèn, ngay cả trăng sao cao cũng có vẻ mờ ảo khác thường.

      Mà lại, tối tăm ảm đạm.

      Nếu như đứng đủ cao phát ra áng mây tía lấp ló nơi cuối chân trời, khí hừng hực tạt vào mặt. Nhưng nơi này giống như thế giới khác, ngăn cách với thế giới thường bởi lớp kết giới trong suốt vô hình, nó xa xôi và chạm đến được. Mà ở nơi sâu nhất của bóng tối, nếu bị nhấn chìm bạn biến mất cách độc im ắng và hoàn toàn ai thấy được bạn.

      Nỗi sợ hãi lớn nhất thế giới chính là như vậy.

      phải là đẫm máu cỡ nào, tàn khốc cỡ nào và đau đớn cỡ nào. Mà là bạn sợ, điên cuồng gào thét, cầu xin giúp đỡ, bạn muốn liều mình thoát khỏi nó nhưng vô ích. Giống như rơi vào cơn ác mộng kinh khủng, ảo giác kỳ dị, giống như người sống bị chôn dưới nấm mồ, chỉ có bản thân bạn, chỉ có mình bạn nếm trải nỗi độc tuyệt vọng kia.

      Phần mộ cũng giống như ngôi nhà, có điều là nó dành cho người chết và có hơi thở của người sống. Như vậy, khu cư xá to lớn có ai ở khác gì nghĩa địa chứ? Chỉ biết nó đáng sợ hơn là bởi vì càng tối tăm, càng trống trải bên trong càng có thể giấu diếm nhiều “thứ”.

      Hàn Băng biết tại sao lại nảy sinh ý nghĩ này, trong lòng kinh hãi. nhắc nhở mình đừng suy nghĩ bậy bạ nữa, bởi vì nghe sóng não hoạt động quá dữ dội dễ dàng hấp dẫn số tượng phải tự nhiên.

      Nhưng khống chế được.

      đâu muốn chạy qua “thành phố ma” nổi tiếng này vào lúc mười hai giờ đêm như thế. Bởi vì đoạn đường cao tốc gần đó xảy ra tai nạn nghiêm trọng, bị phong tỏa. Cho nên hoặc là bị kẹt cứng đường quốc lộ, hoặc là vòng qua bên này để về nhà.

      muốn bị kẹt đường quốc lộ. Trước đây từng nghe lực lượng cảnh sát ở đây ít ỏi nên thỉnh thoảng xảy ra vài vụ cướp. Tuy có tiền, nhưng dù gì cũng có chút nhan sắc, thà mạo hiểm qua thành phố ma còn hơn.

      Có điều bây giờ lòng tin của hơi dao động. Hay là đường quốc lộ an toàn hơn nhỉ?

      Nhưng lúc này có đường quay lại nữa, đành phải bật đèn pha xe hơi lên, chiếu sáng rực khoảng trước đầu xe. Dù cho ánh sáng cách nào xuyên thấu màn đêm mịt mùng, ít nhất nó cũng cho cảm giác an toàn ngắn ngủi.

      ra “thành phố ma” phải là thành phố có ma , mà nó chỉ là khu dân cư được xây dựng tại khu vực tiếp giáp giữa vùng nông thôn và thành thị. Tất cả nhà cửa đều được xây theo kiểu biệt thự đẹp đẽ. Đáng tiếc giao thông phát triển, sinh hoạt thuận tiện, giá nhà lại cao nên rất ít người mua. Lại vì diện tích khu vực này quá lớn nhưng tỷ lệ dân cư thấp, an toàn nên cuối cùng vài hộ gia đình ít ỏi cũng dọn , khiến khuôn viên trải khắp vài dặm này có lấy bóng người.

      Mấy cánh cửa sắt ra vào khu dân cư đều xập xệ, cũng có ai trông coi. từ thành phố T đến thành phố B lân cận, nếu băng qua khu vực này quãng đường được rút ngắn rất nhiều. Nhưng dù vậy, nơi này ban ngày còn thỉnh thoảng có người qua lại, đến tối ngay cả bóng ma cũng có. Có nơi cỏ hoang mọc cao kín mít, nếu có đoàn phim đến đây quay Liêu Trai cần phải mất công dựng cảnh nữa.

      Cho nên nơi này là thành phố ma nổi tiếng gần xa.

      sao, sao, có ai ở thôi mà. Lái xe nhanh chút, dù là kẻ bắt cóc cũng đuổi kịp.

      Hàn Băng tự khích lệ mình, nhưng lòng bàn tay lại đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. Vừa trượt tay xe suýt đụng phải vành đai xanh. đạp mạnh thắng xe khiến xe đột ngột dừng lại, giống như cái chết bất ngờ.

      Đây là xe của sếp , bởi vì phải đưa ông ta về nhà ở thành phố T nên mới bị buộc phải lái xe trở về thành phố B vào đêm hôm khuya khoắt thế này. Hơn nữa tay lái của chiếc xe này quá nhạy, lái vẫn chưa quen. Còn chưa hết bàng hoàng, cố gắng nổ máy lần nữa, lại phát xe chết máy.

      đưa tay về phía chìa khóa theo bản năng…

      Hà!

      tiếng thở nhàng vang lên phía sau tai trái , gần trong gang tấc như kề sát cổ . Nó tựa như tiếng thở dài yếu ớt, lại tựa như có thứ gì đó, thổi hơi vào người .

      Trong nháy mắt, lạnh toát cả người, hoàn toàn cứng đờ thể nhúc nhích.

      Mấy người già thường cơ thể con người có ba đốm lửa, chúng ở đỉnh đầu và hai vai, gặp phải chuyện quái dị đừng quay đầu lại, lửa có thể bảo vệ ta bình an. Nhưng dường như gáy có sợi dây quấn lấy , Hàn Băng quay đầu lại theo bản năng…

      Chỗ ngồi phía sau trống .

      Xuyên qua cửa kính phía sau xe là màn đêm đen như mực, tựa như ép về phía .

      chợt quay người lại, nơi khóe mắt dường như thoáng thấy bóng đen vút qua trước đầu xe với tốc độ cực nhanh. Giống như bóng mờ do áng mây trôi ngang qua mặt trăng tạo nên, lại như hình ảnh lay động do gió thổi. Lại càng giống như… góc áo bào đen khổng lồ nào đó.

      Thành phố ma rộng lớn như vậy, màn đêm đen như mực và mình ở đó.

      Từ xa đến gần, khu nhà cao cấp trống hoắc như cửa động tối đen. Hình như có thứ gì đó biết tên núp trong bóng tối theo dõi và có thể tha bất cứ lúc nào. Xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, ngay cả tiếng côn trùng chim chóc thường rả rít giữa đêm hè cũng im bặt.

      Cả khu như vùng đất chết.

      Ngoại trừ tiếng thở vừa rồi vẫn ngừng vang lên.

      hoảng sợ, chỉ cảm thấy tim đập như trống vỗ, máu toàn thân như bị rút hết, trong lòng hình thành nỗi sợ hãi khổng lồ, dồn ép khiến khó thở. Ngay cả trái tim cũng nổ tung như pháo hoa, muốn lao ra khỏi lồng ngực.

      Chạy ! Chạy ! Chạy !

      Trong đầu chỉ lóe lên ý niệm này, ra sức nổ máy xe. Chiếc xe hơi sang trọng trị giá cả triệu thể nào vô duyên vô cớ chết máy, cũng thể nào đề mãi cũng lên. Trong khí ẩm ướt lạnh lẽo bao phủ, chiếc xe vẫn bất động.

      “Các vị đại tiên, van xin các vị thả tôi .” – khẽ khẩn cầu.

      Cạch!

      Đáp lại là tiếng động khác thường vang lên phía trước xe. Nó vang lên lanh lảnh, chói tai và ràng trong tiếng hô hấp dồn dập và tiếng tim đập như đánh trống của Hàn Băng. Hàn Băng sợ đến mức suýt nữa hét ầm lên, lúc ngẩng đầu nhìn lên lại phát tấm kính chắn gió xuất vết nứt nho .

      có ai, có dụng cụ, cũng có cát đá bị gió cuốn. Tại sao tấm kính yên lành lại bị nứt như vậy?

      ngơ ngác tiếng cành cạch kéo dài vang lên càng chói tai hơn. Kèm theo đó là từng vết nứt lần lượt xuất , nhanh chóng tạo thành chiếc mạng nhện tấm kính chắn gió. Giống như có “thứ” hình gì đó cầm vật cứng sắc nhọn ngừng nện vào, muốn đánh bể tấm kính, xông vào trong xe.

      Hàn Băng sợ chết cứng, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm.

      Nỗi sợ hãi giống như móng vuốt của loài ma quỷ bóp chặt cổ họng . thể hít thở, chỉ có chạy trốn theo bản năng. Xung quanh hoang vu bóng người, có lẽ trong bụi cỏ xuất việc khủng khiếp nào đó chờ Hàn Băng, nhưng có lựa chọn.

      Có điều thể được như ý nguyện, quên mất xe tự động khóa kín, ngay cảkhi tông vài cái, cửa xe cũng mở. Mà tiếng nện kia càng lớn số lượng vết nứt xuất kính chắn gió càng nhiều thêm. Cửa kính nhanh chóng trắng xóa mảng, ngăn cách với bóng đêm bên ngoài cửa sổ .

      Hàn Băng nhìn chằm chằm về phía trước, sợ đến mức thể cử động.

      Dần dần thấy khuôn mặt của xuất trong mơ hồ, mặt mũi nhăn nhó dữ tợn, nửa khuôn mặt đều là máu, ánh mắt tràn đầy nỗi tuyệt vọng. ta cầm giày cao gót, nện mạnh lên tấm kính.

      Cứu mạng… Cứu mạng…

      Giọng the thé mà xa xôi.

      Nhưng ngay sau đó tiếng “xoảng” điếc tai vang lên, rốt cuộc cả tấm kính chắn gió vỡ vụn.

      Gió đêm xen lẫn với khí kỳ lạ khiến người ta muốn nôn mửa ập tới, nó vừa nóng vừa nhớp nháp, tanh tưởi pha lẫn ngột ngạt

      kia đưa tay chụp lấy Hàn Băng.

      Hàn Băng khiếp sợ, hoàn toàn thể trốn tránh. Nhưng kia đột nhiên biến mất trước mắt Hàn Băng hệt như bị thứ vô hình nào đó bắt , chỉ còn lại muôn dạng ánh mắt hoảng sợ phóng đại trong đầu Hàn Băng. Ngay sau đó, thành phố ma u bất chợt bùng lên quả cầu lửa tựa như vụ nổ. có tiếng bốc cháy nhưng lại có tiếng thét và tiếng gào khóc đáng sợ khôn tả vang lên trong đêm tối.

      Hàn Băng chỉ cảm thấy có thứ gì đó xông về phía mình, đâm vào thân thể , thấm vào đầu .

      Cơn đau đớn kịch liệt biết từ đâu đến cuối cùng khiến có thể cử động. tay ôm lấy đầu, tay kia quơ quào lung tung. biết chạm phải cái gì, trong khoảnh khắc đó chiếc xe đột nhiên khởi động. Nó lao như mũi tên, dường như ngay cả nó cũng sợ hãi.

      Trận rung lắc khiến Hàn Băng thoáng tỉnh táo lại. cố gắng duy trì ý thức, tay chân luống cuống điều khiển tay lái. dám quay đầu lại nhìn xung quanh, cũng dám nhìn hai bên trái phải. sợ có thứ gì đó trèo vào xe phá vỡ chút can đảm cuối cùng của .

      nghe thấy tiếng khe khẽ gấp rút mà vội vã, nhưng biết là thanh đó xuất phát từ đâu. Tựa như… từ trong cơ thể , nó chui ra từ nơi sâu thẳm trong đầu và lấp đầy khí. cảm nhận được nỗi sợ hãi của cái chết, và cả nỗi tuyệt vọng vô tận. Tiếng nện đùng đùng như từng hồi trống đòi mạng khiến cho cách nào núp.

      Đau quá, đau quá !

      Đầu như bị bổ ra, thậm chí có thể cảm giác được giữa đầu nứt ra cái khe lớn, có gió mát lùa vào, cảnh vật trước mắt cũng dần dần mơ hồ.

      Bản năng sinh tồn khiến cố gắng mở to mắt nhìn về phía trước, thấy chiếc xe cuồng nộ đến cửa khu. Cánh cửa sắt tối tăm mà nhọn hoắt như cột mốc của hai giới dương.

      Xông ra khỏi thành phố ma là trở về nhân gian.

      đạp mạnh chân ga, dùng hết sức khiến chân như sắp bị gãy lìa. Tuy nhiên chiếc xe giống như bị sức mạnh mãnh liệt kéo lại. Kính chắn gió sớm vỡ tan tành, lực quán tính khổng lồ hất ra khỏi xe, rơi thẳng xuống bụi cỏ um tùm bên cạnh cánh cửa sắt.

      Chỉ còn vài bước nữa thôi! Vài bước nữa thôi là có thể rời khỏi nơi quỷ quái này rồi!

      nghĩ trong tuyệt vọng, muốn gắng gượng bò dậy.

      còn thấy tất cả những gì xung quanh, cũng như nghe thấy gì nữa hết. Chỉ có tiếng dồn dập và khủng hoảng vẫn còn quanh quẩn bên tai. Ngoài ra… có tiếng kỳ lạ vang lên, tiếng két đó rất chói tai.

      Hàn Băng khẽ nhấc người dậy, chỉ thấy trong đêm tối như mực có hai luồng sáng chiếu đến. Ánh sáng đó quá chói mắt, thể thấy được gì trong màn sáng quắc đó cả.

      sắp chết rồi phải ? Xuống địa ngục hay lên thiên đường đây?

      Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên cảm thấy hơi hoang mang, hơi trống vắng, cũng quên mất sợ hãi. Mà khi cánh tay vươn ra trong ánh sáng chói lòa, cuối cùng hét lên tiếng chói tai bị đè nén lâu.

      “Hàn Băng, Hàn Băng, là tôi.” – Chủ nhân cánh tay cố giữ chặt lấy Hàn Băng ra sức tránh né.

      Ở nơi giao nhau giữa sáng và tối, gương mặt kia dần dần trở nên nét. gương mặt tuấn mang nét cười mơ hồ, cho dù là lúc nghiêm túc cũng thể giấu được ý cười như có như .

      nhận ra chủ nhân gương mặt này… Xuân Thất thiếu.
      Mizuki thích bài này.

    3. trantrimai

      trantrimai New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      24
      Chương 2: Xuân Thất thiếu

      Hàn Băng từ từ thoát khỏi cơn mê.

      Mắt còn chưa mở ra, đầu óc tự động làm việc. Ban đầu còn chưa thích ứng kịp; chỉ cảm thấy mình đột nhiên rời khỏi bóng tối, bước vào ánh sáng. Ngay sau đó từng cảnh tượng kinh khủng nhanh chóng tái , sợ đến mức bỗng ngồi bật dậy.

      “Tỉnh rồi à? sao chứ?”

      tiếng hồn hậu mang theo ý cười vang lên, dù rằng người kia hề cười.

      “Xuân… tổng?”

      Dường như Hàn Băng hơi bất ngờ nhưng lập tức nhớ lại đêm hôm qua được ai đó cứu. Có điều, ba chữ Xuân Thất thiếu này phải để cho nhân viên quèn như gọi. Hơn nữa ai đó xứng với cái họ này, bất kể vẻ mặt hay tiếng đều khiến người ta như tắm gió xuân.

      “Sao lại ở đây?”

      Hàn Băng hơi ngạc nhiên hỏi, bởi vì phát nơi này là nhà mình.

      “Lẽ ra nên đưa em đến bệnh viện.” – Xuân Thất thiếu nhún vai – “Tối hôm qua tình trạng của em tốt lắm, như bị bệnh nặng vậy. Nhưng em vẫn gào khóc đòi về nhà, cũng còn cách nào. Bây giờ em cảm thấy sao rồi? Có chỗ nào khó chịu ? Bảo hiểm y tế của công ty thanh toán tất cả, phải lo lắng chuyện viện phí.”.”

      Hàn Băng lên tiếng, bởi vì ký ức của về chuyện này khá mờ nhạt. Nhưng nghĩ lại, quả có chuyện như vậy.

      chăm sóc em cả đêm à?”

      lại hỏi, có phần lúng túng.

      “Em đổ mồ hôi lạnh suốt, còn mê sảng.” – Xuân Thất thiếu cười bất đắc dĩ – “Tuy được xem là người tốt bụng nhưng đến nỗi bỏ lại người bệnh như vậy rồi quay đầu bỏ . Vả lại, nhân viên khỏe mạnh ông chủ mới kiếm tiền được chứ.”

      “Cám ơn Xuân tổng.”

      Hàn Băng biết sao cho phải, chỉ đành cám ơn. Xuân Thất thiếu khẽ lắc đầu:

      “Em nhất quyết chịu bệnh viện, đành phải kêu bác sĩ gia đình đến khám cho em. Bác sĩ em có vấn đề gì lớn, hình như chỉ hoảng sợ quá độ thôi. , trễ như vậy rồi, em còn đến thành phố ma làm gì? Mà sao lại sợ hãi đến mức đó? Nếu phải đúng lúc cũng ngang qua, xảy ra nguy hiểm phiền phức rồi.”

      “Em đưa Lý Đạo về nhà rồi quay về thành phố B nên hơi trễ. Với lại đường cao tốc xảy ra tai nạn, em buộc phải đường vòng.”

      Hàn Băng cố gắng giải thích, nhưng lại cố tình lược bỏ mấy chuyện khủng khiếp khắc sâu trong trí nhớ, lại có phần chân ấy .

      “Chỉ như vậy thôi?”

      “Chỉ như vậy thôi.”

      “Nhưng lúc thấy em, giống như em gặp ma vậy.”

      Xuân Thất thiếu lại nở nụ cười, vẻ mặt bí hiểm. Hàn Băng ngậm miệng. giỏi dối, cho nên đôi lúc chỉ có thể lựa chọn im lặng, Nhưng bộ dạng thế này như thể có chút bất mãn và bướng bỉnh, khơi dậy hứng thú của Xuân Thất thiếu.

      phải em gặp phải chuyện kỳ lạ gì chứ?” – đột nhiên kề sát đến, nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Băng – “Tuy là con nhưng kỹ thuật lái xe của em luôn khá tốt. Sao lại đụng phải đôn xi măng phân cách bên cạnh cửa sắt vậy? Còn nữa, kính chắn gió vỡ tan tành như vậy hề bình thường chút nào.”

      ra đụng phải dải phân cách đường, phải bị ma che mắt. Nhưng chuyện lúc trước giải thích thế nào? Tất cả đều là ảo giác của sao? , thể nào. Tuy phải là người có ý chí quá kiên cường nhưng cũng phải loại yếu đuối, thể nào vô duyên vô cớ xuất ảo giác đáng sợ như vậy. Mấu chốt nhất đúng là chuyện kính chắn gió theo lời Xuân Thất thiếu , va chạm ở mức độ như vậy thể nào khiến cả tấm kính vỡ nát hết được. Dù thể chắc chắn về hệ thống thần kinh và ý thức của mình, nhưng kính chắn gió tuyệt đối là vật chứng.

      Nhưng có số việc thể tùy tiện với người khác. Cho dù ra cũng phải là bạn bè thân thiết nhất, hoặc là người đáng để tin tưởng. Hiển nhiên Xuân Thất thiếu nằm trong số người này.

      “Ngày hôm qua rất xúi quẩy.” – giải thích, thuận miệng bịa lý do – “Trước khi em xuống đường cao tốc, trước xe em là chiếc xe chở cát đá, có cục đá bay đến đập vào kính chắn gió khiến nó bị nứt đường, Sau đó lại va đụng như vậy cho nên…”

      là trùng hợp nhỉ.”

      Xuân Thất thiếuthiếu đầy hàm ý.

      “Xuân tổng, có biết bên đường cao tốc xảy ra cố gì ?”

      Hàn Băng giả bộ nhìn thấy vẻ mặt của Xuân Thất thiếuthiếu, hỏi tiếp.

      “Sáng nay xem tin tức mới biết.” – Xuân Thất thiếu nhún vai – “Trước giờ từ thành phố T về thành phố B cũng hay qua thành phố ma, như vậy khá gần, có thể tiết kiệm ít thời gian. Có điều em là phụ nữ, quá nửa đêm qua đó cần chút can đảm. cho biết, em gặp phải thứ gì sao?”

      “Em nên gặp phải thứ gì à?”

      Hàn Băng hỏi ngược lại, hơi cử động thân thể nhưng đau đến mức hít vào hơi.

      “Cẩn thận, lúc em bị hất ra khỏi xe, cánh tay và đùi bị miếng thủy tinh cứa phải. Vết thương hơi sâu chút, nhưng chưa đến mức phải khâu, cũng để lại sẹo. Chuyện này cũng ngang với tai nạn giao thông, em may mắn lắm mới gần như bị thương tích gì đáng kể.” – Xuân Thất thiếuthiếu đứng lên – “Em nghỉ ngơi vài ngày . Dù sao gần đây công ty cũng bận.”

      Thấy muốn , Hàn Băng thầm thở phào, định xuống giường tiễn khách. quen giao thiệp với người có quyền thế lại giàu có, điều đó khiến căng thẳng. Cho nên khi Xuân Thất thiếu cản , cũng khách sáo từ chối nữa. lại ngồi yên giường, định đợi đến lúc tĩnh tâm lại suy ngẫm kỹ càng lại việc kỳ lạ trải qua kia. tới đây, từ đến lớn vẫn luôn sống bình an suôn sẻ, chưa từng gặp phải chuyện ngoài phạm vi trí tuệ có thể lý giải này.

      gan dạ nhưng cũng phải là loại người hở chút là sợ đến mức ngất xỉu. Ngoài ra thái độ của Xuân Thất thiếu hơi kỳ lạ, cứ thần thần bí bí. Hơn nữa làm sao trùng hợp như vậy, sao tối hôm qua ấy cũng đúng lúc xuất ở thành phố ma chứ?

      Tuy nhiên đợi suy nghĩ kỹ càng chuông cửa vang lên.

      chịu đựng cơn đau từ mấy vết thương nơi cánh tay và đùi, xuống giường mở cửa, phát người đến là cấp trực tiếp của – Lý Đạo. Ông được mệnh danh là đại đạo diễn, vua của phòng bán vé. Mà là trợ lý phụ trách sinh hoạt cá nhân của ông.

      thấy xe của Xuân Thất ở cửa, cũng do cậu ta gọi điện thoại cho biết. Sao lại ra nông nỗi này?” – Lý Đạo hỏi han ân cần.

      Hàn Băng luôn cho rằng Lý Đạo là người quý hiếm trong giới giải trí. Dáng vẻ ưa nhìn, giàu có, tài hoa hơn người, nghiệp thành công nhưng vẫn đứng đắn tử tế. Ông đến tuổi trung niên, linh hoạt khéo léo nhưng nịnh nọt hèn mọn. Mấy năm gần đây quy tắc ngầm hoành hành, Lý Đạo tựa như đóa sen chớm nở. Cho nên ông vừa là sếp , vừa là bậc trưởng bối rất tin tưởng.

      Vì vậy hết chuyện hôm qua cho ông nghe, nhưng nhắc đến chuyện gặp ma. Nếu như việc trải qua là giả, nghi thần nghi quỷ chẳng phải mất thể diện lắm sao? Nếu như là , trước khi biết chân tướng, muốn đem vận rủi đến cho người tốt hiếm có.

      “Chuyện xe cộ cần để ý, tìm được người kéo . Hơn nữa thông báo tổn thất với công ty bảo hiểm rồi.” – Sau khi Lý Đạo nghe xong, với vẻ hơi áy náy – “Ngày hôm qua trễ như vậy, nên để như trở về mình.”

      “Chỉ là ngoài ý muốn thôi.” – Ngược lại Hàn Băng an ủi Lý Đạo – “Nếu phải đường cao tốc bị phong tỏa, em lái thẳng về nhà chứ vòng qua thành phố ma. Bên đó quá tối, em lại sốt ruột…”

      “Có phải suy nghĩ lung tung rồi ?” – Lý Đạo rót cốc nước cho Hàn Băng – “Buổi sáng nhận được điện thoại của Xuân Thất, bà nhà thúc giục sang đây thăm . đường nghĩ, bộ phim tiếp theo muốn quay về chủ đề thần bí, mấy ngày nay bị kịch bản giày vò, sưu tập ít tài liệu về những chuyện ma quái. Có lẽ do tâm lý bị tác động mãnh liệt, lại qua thành phố ma, cho nên tự mình hù mình, sợ có ma quỷ quái gì đó xuất , vì vậy tăng tốc độ lái xe nên xảy ra tai nạn.”

      Là… như vậy sao?

      Hàn Băng sửng sốt, nửa tin nửa ngờ. Theo lý mà , lời giải thích này rất hợp lý. Nhưng cảm giác tối hôm qua quá chân , thể nào quên được.

      Lý Đạo ở bên cạnh bắt gặp vẻ mặt bất an của , lại nghĩ đến lời dặn dò của bà vợ, thoáng do dự mới :

      “Còn nữa Hàn Băng à, tuy hai mươi sáu tuổi, nhưng xử ngây thơ, kinh nghiệm sống chưa nhiều. Bình thường cũng tránh để tiếp xúc với những người tốt. Bây giờ rất sợ bị mắc lừa.”

      Hàn Băng nhìn Lý Đạo với vẻ nghi ngờ, có phần hiểu ra sao.

      Dù sao Lý Đạo cũng là đàn ông, khó mà thẳng thắn quá với , đành phải úp mở:

      “Đừng bị vẻ bề ngoài của Xuân Thất mê hoặc. Cậu ta phải là người đàn ông tốt. yên lành cậu ta đòi tham gia chế tác bộ phim mới của , chỉ sợ là có dụng ý khác, ngán ăn thịt cá muốn thay đổi ăn rau sạch…”

      đến đây, Hàn Băng có ngốc cũng hiểu được ý của Lý Đạo. Nhưng hề cảm thấy Lý Đạo nhiều chuyện, ngược lại rất cảm kích, thoải mái gật đầu, :

      yên tâm , em tự có chừng mực.”

      “Vậy tốt.”

      Có chừng có mực, đến đây là đủ, cho nên hai người đổi đề tài. Bởi vì họ đều cư xử chân thành với nhau nên cũng có gì ngại ngùng.

      đến đây, tập đoàn Xuân Thị là tập đoàn xuyên quốc gia quy mô lớn, kinh doanh đủ mọi ngành nghề, khởi nghiệp từ sản phẩm công nghệ. Cái tên Xuân Thị luôn có mặt bảng xếp hạng tỷ phú Châu Á của Forbes, hơn nữa còn được xếp ở những thứ hạng đầu.

      Xuân Thất thiếu chính là người nắm giữ tập đoàn Xuân Thị, là con trai độc nhất của chủ tịch Xuân Vạn Trình. Có điều đứng thứ bảy trong toàn thể gia tộc, lại còn có khuôn mặt hơn cả minh tinh, đẹp trai đến mức khiến người ta xuýt xoa. Hơn nữa bởi vì phong lưu hoang đàng, dính líu đến nhiều minh tinh lớn , thục nữ danh môn nên tai tiếng được lan truyền còn hơn cả danh tiếng. Người khắp nơi thường gọi là Xuân Thất thiếu. Còn về việc tên của là gì chẳng có ai nhớ mà cũng chẳng ai buồn để ý.

      Theo lý thuyết, nhân phẩm của kiểu đàn ông này luôn hèn hạ đến mức cặn bã đúng ? Nhưng dáng vẻ đẹp trai hơn người được thích, dường như làm chuyện gì cũng đáng được tha thứ. Hơn nữa, xét thấy là người thừa kế duy nhất của gia đình giàu nứt đố đổ vách, nên chỉ số đáng của càng được tăng thêm.

      Năm năm trước, Xuân Thị lấn sân vào giới điện ảnh truyền hình, bộ phận nghiệp vụ này trực thuộc quyền quản lý của Xuân Thất thiếu. Lý Đạo là đạo diễn duy nhất được ký hợp đồng với nhà sản xuất phim dưới trướng Xuân Thị. Như vậy tính ra Hàn Băng cũng là nhân viên của Xuân Thất thiếu. vốn tốt nghiệp chuyên ngành lịch sử, nhưng ai cũng biết sau khi tốt nghiệp có thể tìm được việc làm là tốt lắm rồi, còn trông mong được làm việc đúng chuyên môn nữa sao?

      Có điều tại trong lòng tràn ngập cảm giác biết ơn. Bởi vì Lý Đạo là cấp rất tốt, ông tự đại và biết thông cảm cho cấp dưới. Cho nên rất quý trọng may mắn này, tuy chỉ là chân chạy vặt nhưng làm được năm năm, hơn nữa cũng có dự định chuyển việc.

      Mà cho dù làm cùng công ty, và Xuân Thất thiếu tuyệt đối có bất cứ giao thiệp gì. Thậm chí bởi vì tính thích phô trương, nên năm năm qua chỉ quen với vài người mà thôi. Cũng biết dây thần kinh nào bị chập mà tháng trước, trong lần đầu tiên Xuân Thất thiếu tham dự công tác chuẩn bị cho bộ phim mới của Lý Đạo, đột nhiên bắt chuyện làm quen với Hàn Băng.

      Hoặc là , đột nhiên tỏ ra thân thiện với . Nó hề báo trước, giống như xuất đột ngột của vào tối qua vậy.

      Xuân Thất thiếu là cao thủ tán , trong cốt cách lại có thận trọng tao nhã của quý công tử. Cho nên tiếp cận khó hiểu này hề khiến người ta phản cảm, hơn nữa tất cả thoạt nhìn đều hợp tình hợp lẽ. Có điều Hàn Băng biết phải làm sao mà thôi.

      Bởi vì tin tưởng đời này có miếng bánh rơi từ trời xuống. tiêu hóa nổi món ngon như Xuân Thất, cơ thể yếu ớt thể bồi bổ quá nhiều, thế nên… xin miễn cho kẻ bất tài này .
      Mizuki thích bài này.

    4. trantrimai

      trantrimai New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      24
      Chương 3: Gặp ma giữa ban ngày

      Tuy chỉ bị thương ngoài da chút, nhưng Lý Đạo vẫn ép Hàn Băng nghỉ tuần.

      Trong bảy ngày này, bước chân ra khỏi nhà, ngày nào cũng gọi thức ăn bên ngoài. Ngay cả đồ dùng hằng ngày cũng mua qua mạng để nhân viên bán hàng đưa thẳng đến nhà, rồi thanh toán qua mạng luôn. biết là cố tình hay vô ý, rất hạn chế tiếp xúc với bên ngoài, rất sợ đêm đen. Tuy nhiên kỳ lạ chính là trong bảy ngày này mọi thứ đều bình thường, ngoại trừ nằm giường hết ăn rồi lại ngủ, hết ngủ rồi lại ăn, cân nặng tăng thêm cũng có chuyện gì đáng sợ xảy ra.

      Lẽ nào đêm đó vì gần đây tiếp xúc với quá nhiều tài liệu ma quái, tâm lý bị tác động mãnh liệt, hơn nữa tâm trạng có vấn đề nên nảy sinh ảo giác sao?

      Nhưng mà tấm kính chắn gió vỡ tan tành kia giải thích thế nào? khó hiểu!

      Nhưng dù sao chăng nữa, cuối cùng sau tuần tự kỷ, quay trở lại với cuộc sống bình thường. Nửa tháng tiếp theo tất cả như ý, mọi chuyện hài lòng. Thậm chí mỗi tuần Hàn Băng cũng phải cực nhọc lái xe bốn năm giờ để đưa Lý Đạo về nhà nữa, bởi vì con ông được nghỉ hè nên vợ con ông đến thành phố B ở thời gian.

      Khuyết điểm duy nhất của Lý Đạo chính là bệnh quáng gà, nếu sau khi tan làm lái xe đường dài phải do Hàn Băng đưa đón. Mà con ông học tại trường nhạc nổi tiếng ở thành phố T, lại vì thành phố T gần biển, phong cảnh tuyệt đẹp, cho nên nhà ông ở đó còn công việc chủ yếu ở thành phố B.


      “Hàn Băng, phải dự cuộc họp khẩn cấp với bên thi hành sản xuất. cơm nước xong lái xe đến nhà , chở chị Tôn của và Tiểu Mễ đến bảo tàng hộ nhé.” – Trưa nay Lý Đạo nhận văn bản Hàn Băng đánh xong, vội vàng với – “Bên đó có triển lãm trang sức bạc thời Minh Thanh, Tiểu Mễ mong ngóng bao ngày rồi.”

      Chị Tôn là vợ Lý Đạo, còn Tiểu Mễ là con mười lăm tuổi đáng của họ.

      “Dạ.” – Hàn Băng gật đầu – “Vậy mấy giờ em đến đón mẹ con họ về ạ?”

      cần, lái thẳng xe về nhà , buổi chiều có việc gì hết.” – Lý Đạo xua xua tay – “ họp xong qua đó, buổi tối có hẹn ăn tối dưới ánh nến với hai mẹ con, dùng xe và tài xế công ty là được rồi. Mấy ngày nay cứ bận tối mắt, coi như là cho nghỉ nửa ngày, tìm bạn bè chơi .”

      “Cám ơn sếp.” – Hàn Băng mỉm cười tiễn Lý Đạo ra cửa.

      Công ty sản xuất phim Xuân Thị nằm ở tầng mười ba cao ốc Xuân Thị hai mươi lăm tầng tại trung tâm thành phố. Kết cấu bên trong theo kiểu hạ trầm (1), phong cách trang trí đơn giản nhưng xa hoa. Bình thường nhân viên làm việc tại khu hạ trầm, xung quanh là bậc thềm có bốn năm bậc, chia thành từng văn phòng riêng rẽ. Văn phòng của Lý Đạo là căn phòng lớn nhất nằm ở phía đông bắc, chia ra hai bộ phận trong và ngoài. Bên trong là phòng làm việc riêng của Lý Đạo, bên ngoài là chỗ làm việc của Hàn Băng.

      (1) Căn phòng được xây dựng thấp hơn mặt nền, mang lại cảm giác an toàn và yên tĩnh.

      Đương giờ cơm trưa, các đồng nghiệp tốp năm tốp ba rủ nhau ra ngoài, bởi vì Hàn Băng mang cơm theo, lại thấy thời gian còn sớm nên trở về chỗ ngồi của mình, vừa ăn cơm vừa lướt web. Trong lúc vô tình nhìn thấy tin tức về lễ truy điệu tự phát tại quảng trường trung tâm, do người dân thành phố B tổ chức để tưởng niệm những người chết trong vụ tai nạn giao thông thảm khốc xảy ra tại đường cao tốc TB vào hai mươi ngày trước.

      Xem đến đây, Hàn Băng cảm giác đầu mình như bị cây kim chích vào, tuy đau lắm, nhưng ngắn ngủi và ràng. Điều này khiến bỗng nhớ đến hôm qua thành phố ma, cũng chính là ngày xảy ra tai nạn đường cao tốc.

      cầm lòng được, mở những đường dẫn liên quan, xem kỹ những bài báo về tai nạn… Thời gian hoàn toàn trùng khớp với ngày gặp phải chuyện kỳ lạ.

      Chuyện gì xảy ra?

      hơi nghi ngờ, vừa định tiện tay mở đường dẫn danh sách người gặp nạn cảm giác bị kim đâm ở chỗ sâu trong óc bất chợt phóng đại vô số lần. Cơn đau kịch liệt đột nhiên xuất khiến kêu lên tiếng thảm thiết. ôm lấy đầu, ly nước trái cây trong tay đổ xuống bàn phím, đúng lúc nhấn phải nút tắt nguồn máy vi tính.

      Nhất thời màn ảnh tối đen như mực.

      Sau khi gặp ma tại thành phố ma, xem tivi, xem tin tức mạng và cũng chưa từng nghe tin tức có liên quan đến vụ tai nạn giao thông đường cao tốc kia. Tại sao hôm nay vừa thấy bắt đầu đau đầu? Việc gặp phải có liên quan đến tai nạn này sao?

      “Hàn Băng, em sao vậy?”

      Tiếng vương theo ý cười vang lên. Hàn Băng giật mình, cảm giác đau đớn biến mất trong nháy mắt. ngẩng đầu nhìn lên lại thấy ánh mắt ân cần và nghiêm túc của Xuân Thất thiếu.

      có gì, tay cẩn thận va phải góc bàn thôi.” – Hàn Băng đứng lên – “Xuân tổng, sao lại đến đây, có gì sai bảo ạ?”

      đứng dậy còn đỡ, vừa đứng lên đầu choáng váng. Xuân Thất thiếu vội vàng đỡ lấy , còn lấy khăn tay ra lau mồ hôi lạnh trán , cử chỉ săn sóc dịu dàng nhưng rất tự nhiên.

      tại đa số mọi người đều dùng khăn giấy, mà chiếc khăn của Xuân Thất dù là tay nghề hay chất liệu đều vô cùng hoàn mỹ. Trong lúc vô tình thể vẻ quý tộc đâu đâu cũng có của . Nhưng hình như hoàn toàn thèm để ý đến điều này.

      “Va phải góc bàn có nghiêm trọng đến vậy ?” – Xuân Thất thiếu để ý đến câu hỏi của Hàn Băng, mà tự nhiên choàng qua vai – “Cơ thể bị đau nguyên nhân nhất định phải khám bác sĩ, thể để bệnh kéo dài thành bệnh nặng, có biết ?”

      Giọng của như dỗ dành trẻ con, khiến người ta bất giác nảy sinh cảm giác an toàn mãnh liệt.

      Quả nhiên là cao thủ tán !

      Hàn Băng thầm nghĩ, hơi rụt người lại, cũng tự nhiên thoát khỏi vòng ôm của .

      “Cám ơn Xuân tổng quan tâm.” – lảng sang chuyện khác – “ có chuyện tìm Lý Đạo à?”

      Xuân Thất thiếu lắc đầu.

      có, chẳng qua ở bên ngoài nhìn thấy em có vẻ hình như rất đau đớn nên vào thôi. Có điều cũng có việc quan trọng.”

      “Xin cứ .”

      “Tối hôm nay phải tham gia buổi dạ tiệc từ thiện, em dự với .”

      “Em?” Hàn Băng giật nảy mình.

      “Đây là nhiệm vụ liên quan đến công việc, thể thoái thác đâu.” – Xuân Thất thiếu cười cười – “Bảy giờ tối đến đón em.”

      xong, đợi Hàn Băng trả lời quay người bỏ . Hàn Băng trố mắt đứng chết lặng tại chỗ, mãi mà có phản ứng. Trong lúc vô tình quay đầu, phát mình ngồi còn đỡ, nếu đứng lên người ở lại trong phòng làm việc đều nhìn thấy cử chỉ thân mật giữa Xuân Thất thiếu và hết rồi. Lau mồ hôi, choàng vai, dịu dàng từ tốn. vô cùng rầu rĩ biết mình trở thành nhân vật chính trong chuyện thị phi ở công ty. Nếu cứ tiếp tục như vậy có ngày bị lên báo giải trí mất.

      phải là đứa ngốc, đương nhiên biết ngụ ý trong lời của Xuân Thất thiếu. Dạ tiệc từ thiện gì chứ? Nếu cần bạn đống người cho mặc sức chọn. Điều hiểu chính là tuy dáng vẻ cũng tạm được, nhưng đối với Xuân Thất thiếu – kẻ cưa minh tinh lớn dễ như trở bàn tay – có sức quyến rũ gì đặc biệt sao? Mà sao hai lần bộ dạng thảm hại đều bị bắt gặp vậy chứ?

      Quả là kỳ lạ. Tuy là trợ lý riêng của Lý Đạo, nhưng chức vụ chính thức ở trong công ty cũng là nhân viên liên lạc đối ngoại, cho nên Xuân Thất thiếu cần đồng ý, bởi vì đó là mệnh lệnh.

      Tóm lại bất kể Xuân Thất thiếu giở trò gì, nhất định cho biết lợi hại. Loại con nhà giàu này đều có tính nhẫn nại, dần dà hết hứng thú, cũng có thể an toàn lên bờ.

      Ra quyết định trong phiền muộn, Hàn Băng cầm chìa khóa xe đón chị Tôn và Tiểu Mễ. Suốt quãng đường đều bình an vô , chị Tôn và Tiểu Mễ còn cười đùa với , khí trong xe vui vẻ hòa thuận. Có điều lúc sắp đến bảo tàng, họ gặp phải đèn đỏ. Hàn Băng dừng xe êm ru, trong lúc lơ đãng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Ven đường có quán lẩu, cửa quán hoành tráng kiểu Trung Quốc, mặt tiền rất lớn, quán lẩu có tên là Liên Tỏa. Tuy qua giờ cơm trưa nhưng khách vẫn tấp nập.

      Hàn Băng nhớ ra lâu chưa ăn lẩu Tứ Xuyên. Đương suy nghĩ xem tối nay có nên rủ bạn ăn trong quán lẩu bỗng vang lên tiếng nổ mạnh. Tiếp theo, đám lửa bay ra từ cửa sổ, rồi cuộn trở lại. Đám lửa khiến cửa lớn và cửa sổ quán lẩu vỡ tan tành. Thời gian như dừng lại tích tắc, sau đó tiếng la hét gào khóc, tiếng người ầm ĩ và cả tiếng báo động của xe hơi đồng loạt vang lên tại bãi đậu xe kế bên quán lẩu.

      “Xảy ra chuyện gì vậy?” – Tiểu Mễ phản ứng nhanh, vội vàng núp xuống cửa xe, khuôn mặt nhắn tái mét vì sợ hãi.

      “Xảy ra hỏa hoạn rồi.” – Chị Tôn kéo Tiểu Mễ dậy – “Mau báo cảnh sát .”

      Hai mẹ con luống cuống tay chân cầm điện thoại di động, nhìn về hàng ghế phía trước. Chỉ thấy Hàn Băng đưa hai tay ôm đầu, cuộn người lại. Dáng vẻ vô cùng đau đớn nhưng lại kêu ra tiếng, dường như cố chịu đựng toàn bộ cơn đau khủng khiếp, nhưng càng vậy lại càng khiến người nhìn cảm thấy sợ hãi hơn.

      “Chị Hàn Băng, chị sao vậy?”

      Tiểu Mễ đưa tay muốn kéo Hàn Băng. Chị Tôn vội ngăn cản.

      “Tình trạng ấy ổn, đừng đụng vào ấy. Hàn Băng, Hàn Băng, em khó chịu ở đâu? Có phải mảnh kính vỡ bay vào làm em bị thương ? Hàn Băng!”

      Nhưng lúc này Hàn Băng cảm giác được bất cứ điều gì xung quanh. Toàn thân chỉ có cảm giác: Đau! cơn đau cách nào hình dung nổi. Giống như đầu chiếc máy khoan điện, nó ro ro khoan thủng xương sọ . Mũi khoan sắc lạnh xoay tròn như muốn khoan sâu vào đầu .

      thấy đỉnh đầu mình xuất cái khe, có chất lỏng màu đỏ tươi tuôn trào. sợ đến mức cuống cuồng đưa tay bịt vết thương đó lại, cố gắng ngăn cản nó lớn hơn. Kết quả là tinh thần vừa hoảng loạn, thấy người đàn ông bốc cháy nhào về phía mình, vượt lên nỗi tuyệt vọng chính là sợ hãi của cái chết, nó truyền đến góc tối tăm nhất trong đáy lòng .

      “Đừng đến đây!”

      hét lên chói tai, hai tay khua lung tung. Nhưng người đàn ông kia vẫn lảo đảo tiến đến, da thịt mặt bị ngọn lửa thiêu đốt mà vặn vẹo biến hình, nó cháy đen như nở nụ cười ác ý, nhưng đôi mắt lại sáng quắc đến mức đáng sợ, nhất là tròng mắt trắng.

      “Nóng quá …”

      Gã đàn ông bốc cháy kia tóm lấy cổ tay Hàn Băng. thở dồn dập, ra sức giãy dụa, nỗi sợ hãi thít chặt nơi cổ họng khiến la lên được. Đương lúc này, trong tiếng hỗn loạn có nhạc khúc quen thuộc bỗng vang lên.

      Bản Sonata Ánh Trăng của Beethoven. Tiếng đàn dương cầm thánh thót như dòng suối mát trong ngọn lửa, nó vô biên vô hạn, cảm giác đau đớn như bao giờ có thể dừng lại lập tức biến mất.

      Là tiếng chuông điện thoại di động của .

      Hà Băng bỗng nhiên tỉnh lại. ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lo lắng của chị Tôn và Tiểu Mễ.

      “Hàn Băng em sao chứ?” – Chị Tôn rất lo lắng.

      “Em làm sao cơ?” – Trong nháy mắt hơi ngỡ ngàng.

      “Mới vừa rồi chị ôm đầu tông vào cửa xe, hình như đau lắm!” – Mắt Tiểu Mễ vẫn còn ngấn lệ – “Bây giờ sắc mặt của chị rất kém, xem , còn đổ mồ hôi lạnh nhiều như vậy.”

      việc gì, chứng đau nửa đầu đột ngột thôi, mới vừa rồi bị tiếng nổ kích thích, bây giờ ổn rồi.” – Hàn Băng cố hết sức nở nụ cười thoải mái, muốn làm Tiểu Mễ sợ.

      “Em mau bệnh viện khám , nuôi bệnh như nuôi hổ.” – Chị Tôn vẫn yên lòng – “Chị thấy bây giờ em phải đến bệnh viện ngay , hai mẹ con chị tự là được rồi, dù sao cũng còn xa nữa.”

      có gì đâu, chiều nay em ngủ giấc là khỏi thôi.”

      Trong lòng Hàn Băng tràn ngập nỗi nghi ngờ nhưng dám tiết lộ ra ngoài mặt. Lúc này dòng xe dừng bắt đầu khởi động, vội vàng lái xe . Song cơn đau đột ngột xuất khiến cúi đầu xuống, hoảng sợ phát ra hai cổ tay của mình đầy vết bỏng sưng rộp.

      Chuyện gì xảy ra? Lẽ nào gặp ma giữa ban ngày ư?
      Mizuki thích bài này.

    5. trantrimai

      trantrimai New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      24
      Chương 4: Chiếc bóng đuổi giết.

      Theo bản năng, Hàn Băng kéo ống tay áo xuống che vết bỏng.

      Vết bỏng xuất kỳ lạ vô cùng, chính là chỗ vừa bị gã đàn ông bốc cháy kia chụp lấy. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cũng như chuyện kính chắn gió bị vỡ tan tành lúc qua thành phố ma, hoàn toàn cách nào lý giải.

      bị điên chứ?

      “Chị Hàn Băng xem là ai gọi đến sao?” – Tiếng nhắc nhở của Tiểu Mễ khiến Hàn Băng hoàn hồn – “ chừng là ba em đó.”

      Hàn Băng cười gượng, cầm lấy điện thoại di động.

      Trong lúc họ chuyện, chiếc điện thoại di động kia vẫn ngoan cường kêu réo ngừng. Lúc này chắc hẳn là do chờ quá lâu, Hàn Băng định bắt máy nhưng đối phương cúp máy rồi. Xem tên hiển thị điện thoại là Xuân Thất thiếu.

      Lại lần nữa hiểu vì sao chàng đẹp trai giàu có này lại cắt đứt cơn ác mộng của .


      “Đồng nghiệp gọi đến, cần để ý đâu, nếu có việc ấy gọi lại thôi.”

      Hàn Băng tiện tay vứt điện thoại di động vào túi, khởi động xe. Sau khi đến bảo tàng, chị Tôn thúc giục Hàn Băng về nhà nghỉ ngơi. Trong lòng có bao điều ngờ vực, nên lập tức đồng ý. Trước tiên đến bệnh viện gần đó xử lý vết bỏng, sau đó mới về nhà.

      Trong lòng phiền muộn đứng ngồi yên, căn nhà trọ ấm áp đáng của giờ đây lại lộ vẻ trống vắng, đơn lạnh lẽo đến mức nhuốm màu u ám, như thể trong góc tối căn nhà giấu thứ đồ lạnh lẽo nào đó. Mà cảm giác như thiêu như đốt cùng với cơn đau như cào xé cổ tay khiến thể chịu đựng nổi, vội vàng uống vài viên thuốc giảm đau. Chắc hẳn thuốc kia có tác dụng phụ gây buồn ngủ, nhanh chóng mê man chìm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.

      biết trải qua bao lâu, tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức dậy. thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vừa sập tối, lúc này có ai đến tìm chứ? Lẽ nào là hàng chuyển phát nhanh? Mấy ngày ở nhà tự kỷ mua ít đồ mạng, cũng nhớ được mình mua cái gì nữa.

      xuống giường, ngái ngủ ra mở cửa.

      Ngoài cửa có ai.

      Hàn Băng rất hoang mang, ló người ra nhìn về phía cuối hành lang, bởi vì bị cận nên phải nheo mắt lại.

      Sắc trời mờ tối, hành lang tựa như bị khói đen bao phủ, thể thấy mọi vật. Càng kỳ lạ là xung quanh yên tĩnh khác thường, gần như lặng ngắt như tờ. đúng, cho dù ở tầng mười tám nhưng cuộc sống thường ngày vẫn luôn huyên náo. Sao hôm nay lại giống như ở trong phần mộ tách biệt với bên ngoài vậy?

      Trong thoáng chốc, cả người Hàn Băng sởn gai ốc. Mà trước khi phát giác ra được mình làm gì, đập mạnh phát vào tường gần như theo bản năng. Tiếng vang lanh lảnh đột ngột như thế, đèn cảm ứng trong hành lang lập tức sáng lên.

      Đúng là có ai hết!

      thầm thở hắt ra. Nhưng lúc này vách tường hành lang đối diện có cái bóng đen thui thu hút chú ý của .

      …. Nó mang hình người, tuy mơ hồ nhưng vẫn nhìn ra được đó là người đàn ông. Hơn nữa màu sắc rất đậm, càng lúc càng đậm. Khi dần dần nét bỗng cử động.

      Trong hành lang có ai, nhưng chiếc bóng vách tường lại như vật sống tồn tại độc lập, nhích đến gần Hàn Băng như có ý thức.

      bước… lại bước…

      Hàn Băng cứng đờ, cả người như bị đông lại, hoàn toàn thể cử động. Tim đập như trống giục, chậm chạp nhưng gõ từng nhịp nặng nề lên lồng ngực . trơ mắt nhìn chiếc bóng đến, nó dừng trước mặt , đưa tay ra bắt lấy .

      dốc sức lùi về sau theo bản năng và đóng sầm cửa lại. Nhưng thứ muốn ngăn chặn phải là thực thể, mà là chiếc bóng. Dưới khe cửa, chiếc bóng tựa như dòng nước im ắng nhanh chóng chen vào. Lần này nó bám lên vách tường mà là mặt đất.

      Giờ đây, Hàn Băng hoàn toàn bị nỗi sợ hãi khống chế, trong đầu, trong cơ thể, trong ý thức của chỉ có chữ: Chạy!

      chạy loạn khắp nhà như phát điên, nhưng chiếc bóng đó lại như con sóng màu đen, nó theo sát phía sau , tựa như muốn nuốt chửng . tấc, hai tấc, nó càng lúc càng đến gần, bất kể Hàn Băng thay đổi góc độ nào cũng thể cắt đuôi nó. Ngược lại, lúc nó dần dần bao trùm lên chiếc bóng nhạt màu của Hàn Băng. chỉ cảm thấy lực hút mãnh liệt, chiếc bóng của mình như bị bóng ma kia cuốn .

      Ầm tiếng, Hàn Băng bị vấp ghế salon, ngã sõng soài mặt đất. Cổ tay bị thương chạm vào sàn nhà, cơn đau buốt khiến mở choàng mắt…

      nằm giường trong phòng ngủ, trời vừa sập tối, có tiếng gõ cửa, có bóng đen. Có điều chóp mũi dường như còn sót lại chút mùi khen khét kỳ lạ.

      Lẽ nào là ý thức do cơn ác mộng để lại? Lẽ nào cơn nhức đầu đột ngột xuất lúc xế chiều khiến rơi vào ảo giác, người đàn ông bị thiêu cháy vào giấc mơ của ? Nhưng nếu là ảo giác vết thương tay là sao? Lại nếu là chuyện ma quái, nhưng lúc đó là giờ trưa, dương khí rất thịnh vượng.

      Từng nghe thí nghiệm tâm lý, bịt kín mắt người lại, đặt miếng sắt lạnh lẽo lên làn da trần của người đó và cho họ biết đó là bàn ủi nung đỏ, kết quả là tay của người đó bị bỏng.

      Đây chính là tác động tâm lý, người ý chí càng yếu ớt, cảm giác càng lớn mạnh, càng cảm nhận được triệt để. Nhưng mà vết bỏng tay lại đột nhiên xuất , trải qua bất cứ quá trình nào, cũng phải do ai đó thôi miên.

      là… rất quái lạ.

      Hàn Băng lau mồ hôi lạnh trán, chỉ cảm thấy miệng khô khốc. xuống giường định rót cốc nước uống, nhưng chân vừa mới chạm đất bỗng cảm giác có gì đó đúng, rất bất bình thường.

      đôi mắt nhìn tại góc khác trong phòng, nó thầm quan sát lâu, rất kiên nhẫn, rất yên tĩnh, chỉ chờ khoảnh khắc phát giác lao đến giết ngay.

      Cơn lạnh lẽo từ lòng bàn chân Hàn Băng lan thẳng đến đỉnh đầu . rất muốn đứng yên nhúc nhích, nhưng giống như có bàn tay vô tình thúc đẩy, quay đầu lại chậm, chậm…

      gương mặt đầm đìa máu trôi nổi ngoài cửa sổ thủy tinh tầng mười tám, chính là xuất ở thành phố ma. Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, kia giơ giày cao gót lên, nện mạnh vào cửa sổ.

      Xoảng tiếng, cửa sổ thủy tinh vỡ nát. Gió đêm, đen nghịt, bóng ma, khí tràn ngập máu và lửa thoáng chốc tràn vào từ cửa sổ, bao trùm lên người Hàn Băng, giống như ma quỷ giang rộng đôi cánh khổng lồ.

      Nỗi sợ hãi khiến sản sinh sức mạnh, ra sức muốn tránh thoát. Trong thoáng chốc chỉ cảm thấy người mình đau nhói, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, hoàn hồn lại phát ra mình rơi xuống giường.

      Căn phòng tĩnh lặng, cửa sổ bình yên vô . trời còn sót lại ánh hoàng hôn cuối cùng vừa mới tắt, có gương mặt đầm đìa máu, có bóng đen đậm đặc.

      Hóa ra lại là giấc mơ.

      Hàn Băng bò dậy, cảm giác trong lòng đè nén đến mức hoảng sợ. lập tức kéo hết rèm cửa sổ lại, bật hết đèn lên. Làm xong những việc này, phát giác mình như vừa ngoi lên khỏi mặt nước, mồ hôi lạnh ướt đẫm. rất muốn vào phòng vệ sinh tắm rửa nhưng lại dám. Chuyện xảy ra hôm nay quá quái lạ, chỉ cảm thấy nguy hiểm bủa vây khắp nơi. Phân tích theo tiểu thuyết kinh dị và phim ma, rất nhiều đều chết trong phòng tắm, hoặc là bị dọa chết, hoặc là bị giết chết, khắp nơi đều là máu tươi.

      Ngoài ra nhất định đừng soi gương. chừng khi quay người lại, trong gương xuất thứ gì khác. Dù xưa hay nay, dù tây hay ta, chiếc gương luôn là vật thông linh hoặc là đường thông tới nơi biết tên nào đó.

      Có lẽ nên đến nhà bạn ở nhờ.

      Reng reng.

      Đương lúc do dự chuông cửa đột ngột vang lên. Bởi vì Hàn Băng trong trạng thái căng thẳng cao độ nên tiếng động bình thường cũng khiến giật nảy mình, suýt nữa nhảy thẳng lên giường.

      Lần này lại là sao nữa đây? còn trong cơn mơ à?

      “Ai…” – cố gắng kiềm nén tiếng run rẩy, cất tiếng hỏi.

      “Là tôi.” – Tiếng trả lời hồn hậu mang theo ý cười vang lên.

      Nghe thấy tiếng quen thuộc, dù ưa người đàn ông này lắm nhưng Hàn Băng vẫn cảm thấy thân thiết vô cùng, lập tức chạy ra mở cửa. Dẫu sao Xuân Thất thiếu vẫn là con người.

      “Em thoải mái à?” – Xuân Thất thiếu vừa nhìn thấy Hàn Băng, chân mày nhíu lại – “Gặp ma hay gặp ác mộng?”

      Hai từ ma và ác mộng khiến Hàn Băng đứng sững.

      do dự chốc lát rồi bỗng bước đến bước, véo Xuân Thất thiếu cái. Bởi vì véo bừa nên cấu vào eo đối phương. Xuân Thất thiếu “A” lên tiếng rồi bật cười, nhìn Hàn Băng với vẻ mặt kỳ lạ.

      Nhưng Hàn Băng dường như cảm nhận được ánh mắt của , lại véo mình cái. Cũng véo bừa như thế nên đụng phải vết thương cổ tay. Cơn đau kia khiến nhịn được kêu lên tiếng, suýt chảy nước mắt.

      Lúc này Xuân Thất thiếu mới thấy hai cổ tay của Hàn Băng quấn băng gạc, nét cười biến mất, mày cau chặt lại: “Sao lại bị thương?”

      biết có phải ảo giác hay , Hàn Băng cảm thấy Xuân Thất thiếu rất quan tâm , trong lòng thoáng ấm áp. Nhưng mà thành kiến của đối với Xuân Thất thiếu rất nặng, lòng đề phòng lại cao cho nên lập tức khôi phục lại thái độ lịch nhưng xa cách. lắc đầu : “ cẩn thận bị bỏng thôi.”

      “Vị trí bị bỏng rất kỳ lạ, đồng thời bị bỏng cả hai cổ tay, khó khăn nhỉ.” – Xuân Thất thiếu với hàm ý sâu xa, lại nhìn thẳng vào Hàn Băng – “Gần đây em lạ lắm, mới vừa rồi còn véo nữa.”

      Hàn Băng biết giải thích thế nào, dứt khoát lảng tránh vấn đề này, chỉ khẽ lắc đầu rồi hỏi: “Xuân tổng, sao lại đến đây?”

      Xuân Thất thiếu trợn to mắt, vẻ mặt kinh ngạc lại khiến đôi mắt đào hoa của mang theo chút hồn nhiên mê hoặc lòng người: “Em quên mất tối nay phải dự tiệc từ thiện với à”?”

      Bị mắc chứng đau đầu kỳ lạ và gặp phải cơn ác mộng liên hoàn, tinh thần Hàn Băng quá mệt mỏi, lúc này mới nhớ đến chuyện này. ngẩng đầu nhìn đồng hồ rồi : “ phải bảy giờ mới đến đón em sao?”

      “Sợ em tìm cớ cho tôi leo cây nên đến giám thị trước.” – Xuân Thất thiếu cười cười tự giễu, nhưng lại thở dài – “Nhưng tôi ngờ em lại bị thương. Tối nay e rằng được rồi.”

      , em .”

      Hàn Băng buột miệng thốt lên, thái độ thay đổi quá mau, lời vừa ra khỏi miệng mới cảm thấy lúng túng. thà ra khỏi nhà với Xuân Thất thiếu chứ dám ở trong nhà mình.

      “Có được ?” – Xuân Thất thiếu bất ngờ.

      “Bây giờ còn sớm, có thể phiền Xuân tổng chờ em chút được ?” – Hàn Băng thoáng nhìn đồng hồ – “Em tắm rửa thay đồ trước .”

      “Xin cứ tự nhiên.” – Xuân Thất thiếu , cảm giác càng bất ngờ hơn.

      Trong công ty, Hàn Băng nổi tiếng bảo thủ, luôn đối xử với bằng thái độ tôn trọng nhưng xa cách. Tuy chỉ là chút chuyện như tắm rửa thay quần áo, nhưng ở trong nhà , trai đơn chiếc vậy mà lại có thể an tâm, phải là có chút kỳ lạ.

      trầm nhìn bóng lưng Hàn Băng, vẻ mặt phức tạp khó hiểu.

      Mà Hàn Băng nhạy cảm cảm nhận được ánh mắt của , lưng như bị kim chích, vô cùng kỳ quặc, chỉ cứng người về phía phòng tắm.

      “Cẩn thận vết thương, đừng đụng vào nước.” – Xuân Thất thiếu dặn dò, sau đó trêu ghẹo câu – “Nếu giúp em nhé?”

      Hàn Băng thèm để ý, biết nguyên nhân gì mà chạy vào phòng tắm như bay, có lẽ là xấu hổ và giận dữ. Dù sao kể từ khi Xuân Thất thiếu vào nhà, cảm giác sợ hãi biết mất còn tăm hơi. gác hai tay lên, tắm qua loa trong bồn, sau đó khoác áo choàng tắm về phòng ngủ thay quần áo. Trong lúc đó phát Xuân Thất thiếu ngồi trong phòng khách xem tivi, trêu ghẹo nữa.
      Mizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :