1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

KHÚC QUÂN HÀNH LY HÔN - Quai Quai Đường (C3/47) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      KHÚC QUÂN HÀNH LY HÔN

      Tác giả: Quai Quai Đường

      Editor: Tiểu Huyền

      Converter: Ngocquynh520

      Nguồn: ***************.com

      ---

      Giới thiệu

      Ước mơ và thực chênh lệch, khiến bỏ thân quân cao quý.

      đương lúc đó, nhớ lại mình theo nhịp bước của

      Kết hôn khi ấy, cố gắng theo sát nhịp điệu của

      Sau khi ly hôn, bắt đầu tìm hiểu vòng xoáy cuộc đời

      Từ thiếu phu nhân của nhà giàu, rơi xuống vị trí cũ, hề hi vọng xa vời, chỉ truy đuổi cách trọn vẹn, đuổi theo cuộc sống mới.
      Last edited by a moderator: 5/12/15
      Chris thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      CHƯƠNG 1

      từng có người hỏi Thi Kỳ, là người phụ nữ đại, mục tiêu lớn nhất của cuộc đời là gì?

      hăng hái trả lời, gả cho người chồng có tài sản bạc triệu, sinh đứa bé đáng , làm sâu gạo lo nghĩ.

      Câu trả lời đơn giản và tầm thường, nhưng thể , đây quả là suy nghĩ của , lee-quyy-doon người phụ nữ nào hy vọng như thế, có lẽ người ta , vì sao phải dựa vào đàn ông, phụ nữ nên tự cố gắng, có nhiều người hâm mộ phụ nữ thành công.

      Nhưng những phụ nữ mạnh mẽ kia, có thời gian chăm sóc da, hàng đêm chỉ tập trung vào công việc, vẫn nên theo suy nghĩ của , xây dựng gia đình vững chắc.

      tại, An Thi Kỳ làm được, chồng là CEO của công ty đá quý nổi tiếng, vào hai tháng trước, tại bệnh viện thuận lợi sinh ra bé trai, 6 cân 8 lạng (hơn 3,4 kg), cậu bé mập mạp, đại gia tộc tới chúc mừng, đầy cả phòng sinh.

      Mục đích đạt được, có lẽ phải vui vẻ, nhưng cho tới nay khác biệt giữa người thường và quý tộc, chèn ép khiến thở nổi, cuối cùng sau hai tuần ở cữ, đưa ra giấy ly hôn, hơn nữa thể , lqd lấy đồng tiền nào của nhà chồng, bởi vì lúc hai người kết hôn, hợp ý phải là tiền bạc của chồng.

      "Cái gì? Ly hôn?!" tới tin chuẩn bị ly hôn, quả nhiên hai khuê nữ bị dọa , mọi người trong nhà hàng đều nhìn về phía các .

      An Thi Kỳ xấu hổ cười với những người xung quanh, vội vàng kéo hai vị bạn tốt ngồi xuống.

      " chút, nơi này là nhà hàng." An Thi Kỳ giọng , khuôn mặt trắng nõn dần lộ phiến hồng.

      "Cậu đùa chúng tớ chứ? Hai người chưa kết hôn được hai năm." chuyện mắt mở to, vừa nhìn biết khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, tóc xoăn dài buông xuống trước ngực, là bạn cùng lớp cấp hai của An Thi Kỳ, sau đó học chung trường đại học.

      "Nhã Lâm, có người lấy chuyện này ra để đùa ư?" An Thi Kỳ trả lời, ngón tay thon dài khuấy cốc nước trái cây trước mặt, đôi mắt mệt mỏi buông xuống, nhìn chằm chằm giọt nước chuyển động.

      "Vì sao? Học trưởng có điều gì tốt ư?" kia hỏi, người vẫn mặc đồ công sở, mặc lên người chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, phong cách tự nhiên có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác phái, ba người cùng tốt nghiệp cùng đại học, cho tới nay vẫn liên lạc với nhau.

      "Lăng Phỉ..." An Thi Kỳ khẽ gọi tiếng, khác hẳn với , nay Lăng Phỉ là giám đốc bán hàng của công ty đa quốc gia, có vẻ đẹp của màu vàng quý giá.

      " ấy có gì là tốt, là mình tốt." An Thi Kỳ trả lời, đặc biệt , Lăng Phỉ cũng gì thêm, lúc vừa vào nhà hàng thấy An Thi Kỳ, nhận ra sắc mặt của tốt lắm, nghĩ đến là chuyện gì, nghĩ rằng nha đầu kia làm sâu gạo đủ rồi.

      " lúc cuối cùng lý do là gì? Ly hôn là chuyện lớn, tất nhiên phải có nguyên nhân nhất định, ba mẹ cậu biết ? Còn học trưởng thế nào? Quan trọng nhất là đứa bé làm sao bây giở, chỉ mới hai tháng." Nhã Lâm tràng cho An Thi Kỳ nghe, khiên nên lời.

      "Đứa bé cho ấy, chẳng qua mình muốn tranh giành quyền nuôi dưỡng, mà còn mẹ ấy tuyệt đối giao đứa bé cho mình." lqd An Thi Kỳ run run , thiếu chút nữa nước mắt rơi xuống, đứa bé là miếng thịt từ người ra, có người mẹ nào lại muốn đứa bé của chính mình.

      Nghĩ đến ly hôn, nguyên nhân phải vì hai ba điều đơn giản, từng cố gắng hết sức để trở thành người vợ, người con dâu tốt, nhưng cổng và sân khác nhau, khiến trở thành trò cười, ánh mắt khó hiểu của ông xã, và mẹ chồng gây khó dễ, nên hề có địa vị trong nhà, thời gian ra khỏi nhà bị hạn chế.

      Đều mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu khó giải quyết, trước khi kết hôn An Thi Kỳ vô cùng hồn nhiên, cho rằng chỉ cần cố gắng, mọi chuyện khó khăn xử lý được, nhưng bây giờ, thể, mẹ chồng nàng dâu nhà người ta còn có tiếng chung, và mẹ chồng mình như trời cách xa đất.

      tại mẹ chồng mới năm mươi mấy tuổi, là người dẫn dắt tập đoàn giải trí, quán rượu, quán bar và loạt chỗ ăn chơi, bà có mặt ở khắp nơi thế giới, báo kinh tế cũng như tạp chí, đều có thể thấy bóng dáng của bà, dưới ánh hào quang của bà, An Thi Kỳ cảm thấy thở nổi, loại này cầu gần như hoàn mỹ, An Thi Kỳ cách nào làm được.

      ra An Thi Kỳ biết , trong mắt bà, người hoàn hảo, chỉ toàn thất bại, nếu phải chồng luôn kiên trì, sau đó vụng trộm kết hôn, tuyệt đối thể bước vào gia đình kia.

      "Này, cậu làm sao vậy?" Câu hỏi của Nhã Lâm kéo An Thi Kỳ về thực.

      "Tớ sao." Lắc đầu, thấy nước tràn ra, vội vàng lấy khăn ra lau.

      "Nếu muốn ly hôn ly hôn, khóc cái gì." Lăng Phỉ lạnh lùng , nhìn nước mắt khuôn mặt của bạn, lại cảm thấy thoải mái, ngày đó hai người ở chỗ, Lăng Phỉ nhớ , khuyên An Thi Kỳ suy nghĩ kĩ lần nữa, gia cảnh của học trưởng phải nhà giàu bình thường, môn bất đăng, hộ bất đối, khẳng định tốt.

      Hơn nữa, Lăng Phỉ thở dài, lúc đó hai người nhau ư? An Thi Kỳ , lòng dạ, nhưng còn học trưởng? Là thương cảm? Đồng tình? Thậm chí là thương hại?

      "Thiếu phu nhân, lão phu nhân dặn dò đến giờ, mời trở về." người đàn ông mặc vest cung kính đến bên cạnh bàn ăn, với An Thi Kỳ.

      "Vậy, tớ trước, có thời gian tìm các cậu sau." An Thi Kỳ đứng lên, lau sạch nước mắt mặt, Nhã Lâm và Lăng Phỉ cũng đứng lên theo.

      "Về thôi." Lăng Phỉ xong, An Thi Kỳ gật đầu, dẫm lên giày cao gót thủy tinh đứng dậy ra ngoài, thẳng đường, hấp dẫn ánh mắt mọi người, bé lọ lem gả cho hoàng tử, cái kết là sống hạnh phúc với nhau, nhưng hạnh phúc duy trì bao lâu, nhìn xa chút, cuối cùng bé lọ lem chịu được áp lực của vương quốc, lựa chọn rời khỏi hoàng tử.

      Đây mới là kết cục .

      CHƯƠNG 2

      Về đến nhà, trong biệt thự vô cùng yên ắng, con trai có bà vú, cần quan tâm, mẹ chồng và ông xã đều bận công tác, hoàn toàn có thời gian quan tâm , nhưng thời điểm có ai như thế này, lqd với An Thi Kỳ, mới đúng là lúc thoải mái nhất, mẹ chồng trách mắng , cũng đưa cho vấn đề nan giải.

      "Thiếu phu nhân, thiếu gia vừa gọi điện về, buổi tối về trễ chút, cần đợi ngài ấy." An Thi Kỳ ngồi ở sofa, quản gia lại cho , vẫn đứng tại bên cạnh .

      An Thi Kỳ gật đầu, "Tôi biết rồi." Dường như mỗi ngày chuyện đó đều diễn ra, trở thành thói quen, cũng thể trở thành thói quen.

      "Thiếu phu nhân, đây là thực đơn của bữa tối, mời xem." Hai tay của quản gia cầm tờ giấy đưa cho An Thi Kỳ, đó ghi tên của những món ăn.

      "Buổi tối lúc nào mẹ chồng tôi trở về?" An Thi Kỳ vừa xem vừa hỏi, tìm những món mẹ chồng thích ăn, nếu có, lập tức gạch bỏ, nếu buổi tối bị mắng.

      "Lão phu nhân có cuộc họp, vừa rồi Pháp." Quản gia trả lời, An Thi Kỳ nhìn nữa, đưa thực đơn cho quản gia, như vậy, phải chỉ mình ăn cơm ư, nhiều món quá, ăn hết lại đổ .

      " cần chuẩn bị, tôi ăn." An Thi Kỳ xong, tiếp tục xem TV.

      "Nhưng cơ thể của Thiếu phu nhân tốt, vẫn nên ăn chút." Quản gia do dự lúc, bắt đầu khuyên nhủ An Thi Kỳ.

      " cần, cơ thể của tôi tôi rất , ông làm việc ." An Thi Kỳ kiên định , quản gia thấy có biện pháp nào, đành lui xuống, tivi chiếu phim truyền hình nay thịnh hành《 Viên ngọc trai quý》

      An Thi Kỳ tháo giày, nằm ngang sô pha, cầm gối tựa lưng làm gối đầu, sau đó tiếp tục xem tivi, cũng biết vì sao, đặc biệt thích Lê Tư, có lẽ từ lúc bắt đầu từ Ỷ Thiên Đồ Long ký, ghét kiểu người như thế, dẫn tới ghét luôn cả diễn viên.

      Trong mắt , Triệu Mẫn là người phụ nữ xấu xa chuyên cướp chồng của người khác, lúc xem tivi, bọn họ tức giận, ngày đó Chu Chỉ Nhược nên thành thân, giết Triệu Mẫn, mỗi lần xem đến đoạn đó, ông xã nhìn với con mắt kỳ quái, cảm thấy quá nhập tâm rồi.

      Thời gian trôi qua, hơn mười giờ tối, vẫn thấy ai về, an Thi Kỳ vô tình ngủ thiếp sôpha.

      Mơ về quá khứ, rất nhiều rất nhiều chuyện, cũng mơ về ngày nào đó, lúc ấy đại học, chỉ mới mười tám tuổi,lee/quyy\donn cầm lá thư màu hồng đứng ở trong khu rừng của trường học, ăn mặc hơi quê mùa, cha mẹ là hai người làm công rất bình thường, cung cấp tiền cho học đại học, dường như dùng hết số tiền tiết kiệm.

      Có thể bước vào trường đại học trọng điểm, vẫn luôn là ước mơ của bấy lâu nay, năm nay là sinh viên năm nhất, biết thế nào là thời thượng, nhưng biết, trang phụ người có giá 100 đồng, với , khoản tiền này là con số , nhưng với người ngoài, nhất định là mẩu đất vụn.

      An Thi Kỳ là hiếu động, thích , thích cười, nhưng vừa mới bước vào khung cảnh xa lạ, khiến cực kỳ trầm mặc, lqd thể nhanh chóng hòa đồng với mọi người, trong ngày kỉ niệm thành lập trường, thấy nam sinh, sân khấu là bài tình ca nổi, hầu như tất cả nữ sinh ở phía dưới bàn luận về ta.

      Sở Thần Dật, là tên ta, nghe qua khiến người ta dễ chịu, diện mạo của cũng thể chê chỗ nào, toàn tỏa ra hơi thở của ngôi sao, giống như hoàng tử.

      Về sau An Thi Kỳ nhớ kỹ , hai người cùng khóa, khác lớp, cũng chưa bao giờ cùng xuất , đối với Sở Thần Dật, An Thi Kỳ có ý nghĩa quan trọng gì, giống như là người hâm mộ với ngôi sao, hoàn toàn gây chú ý với .

      Nhưng An Thi Kỳ hi vọng có thể nhớ kỹ cõ, bởi vì , An Thi Kỳ học khiêu vũ, cũng học ca hát, với nữ sinh, Hip-hop chính là nhiệm vụ thể thực , nhất là với An Thi Kỳ, nhìn qua chỉ là yếu đuối, lại học Hip-hop của con trai, kể cả bị trật khớp cổ tay trật khớp hay bị thương, vẫn kiên trì bỏ, vì nghĩ tới tương lai ngày, làm bạn nhảy của Sở Thần Dật, xuất bên cạnh ta.

      qua giờ hẹn, An Thi Kỳ vẫn chờ đợi như cũ, vẫn muốn làm quen với hoàng tử, sau cùng khi trời dần tối, qua hai giờ, Sở Thần Dật vẫn chưa tối, An Thi Kỳ ngồi xuống, rời.

      "Bạn học, sao còn ở đây, tôi nghĩ bạn rời khỏi." giọng êm tai vang lên bên cạnh An Thi Kỳ, ngẩng đầu lên, người kia nhìn .

      An Thi Kỳ lập tức đứng lên, "À, à, tôi mực chờ ." Người tới phải ai khác, chính là người vẫn đợi - Sở Thần Dật, công sức phụ lòng người, cuối cùng cũng đợi được, trong lòng khỏi mừng thầm.

      "Xin hỏi, bạn tìm tôi có chuyện ?" Sở Thần Dật tiếp tục hỏi.

      "Cái này... Mong nhận lấy." Hai tay An Thi Kỳ giơ lá thư về phía Sở Thần Dật, cúi đầu thấp, dám nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương.

      Nhưng lá thư vẫn ở trong tay nàng, ai nhận, cũng thanh, lát sau, An Thi Kỳ cảm nhận luồng ánh sáng chiếu rọi, khiến nàng ngẩng đầu lên.

      "Này này này! Là thư tình, các cậu thua, mau nộp tiền ra đây! ! !" Sở Thần Dật hô to với xung quanh, An Thi Kỳ lập tức choáng váng, chỉ khi mấy nam sinh xuất , mới hiểu được chuyện gì xảy ra.

      " từ trước là thư tình, các cậu còn tin, mình đến mà cứ bắt đến, thua tiền cho phép chơi xấu, mau đưa tiền mau đưa tiền." Sở Thần Dật hoàn toàn nhận ra An Thi Kỳ sắp khóc, cố đòi tiền mấy người bên cạnh.

      "Cắt, nghĩ rằng sức hấp dẫn của cậu lớn như vậy, cả thôn nữ cũng có tình ý với cậu." nam sinh trong đó bất mãn , sau đó liếc nhìn An Thi Kỳ, lấy thư tình theo trong tay , rồi mở ra.

      "Nếu là người khac viết, chúng tôi đọc." xong tùy tiện viết vài chữ vào thư, An Thi Kỳ khóc muốn giật lại bức thư, nhưng đối phương cho, bởi vì cao bằng ta, thư tình bị truyền qua mấy người nam sinh, ddlqd An Thi Kỳ tựa như con khỉ bị đùa giỡn, vương tử trong lòng , chỉ đứng ở bên cười ha ha.

      Cuối cùng khóc, ngay cả khi bị trật khớp, cũng rơi giọt nước mắt, tại khóc, mối tình đầu của , lần đầu tiên thích người, vì đối phương mà làm việc chăm chỉ, kết quả đạt được chỉ là thương tổn, chế nhạo.

      Khi mấy người kia vui vẻ mỉa mai, bóng hình thon dài tới, nhanh chóng cướp lá thư trong tay .

      "Này, là ai!" Vị nam sinh kia bất mãn với người con trai tuấn trước mặt, còn đẹp hơn cả Sở Thần Dật, khỏi cảm thấy kỳ lạ, người đẹp trai như thế, sao trước kia chưa từng gặp.

      "Học... Học trưởng?" nam sinh thốt lên, nhận ra này người đàn ông này, học trưởng năm ba của trường, nhưng làm xong luận văn tốt nghiệp, tại cùng với thầy hướng dẫn chuẩn bị luận văn thạc sĩ.

      "Học trưởng Lâm Văn Hạo..." Mấy người còn lại cũng trợn mắt há mồm, tuy trời sáng, nhưng lại có thể nhìn thấy vẻ mặt của người này tốt lắm.

      Người con trai gì, bước tới trước mặt An Thi Kỳ, kéo đứng dậy, cái gì cũng , nhanh chóng rời , vài người cảm thấy được khó hiểu, biết đây là chuyện gì, nhìn về phía Lâm Văn Hạo vừa xuất , phát cái ghế dài, đoán rằng rằng ngồi học ở đó.

      Lâm Văn Hạo dừng lại, An Thi Kỳ vẫn khóc thút thít, mấy người đằng sau thấy dừng bước, lập tức cũng thêm.

      " ấy là bạn của tôi, về sau khách khí chút." Sau khi xong lại kéo An Thi Kỳ , sau cùng dần biến mất, nhóm người kia nhìn đối phương, có lời nào để .

      "Thiếu gia, ngài về." Quản gia đứng ở cửa, nhìn vẻ mệt mỏi của Lâm Văn Hạo, đau lòng nên lời.

      Lâm Văn Hạo giao cặp tài liệu và áo khoác giao cho người hầu, kéo cà- vạt xuống, "Ừm, về." Chỉ thuận miệng , quay đầu, thấy TV bật, người nằm sofa.

      Bất đắc dĩ thở dài, đến cạnh sofa, ôm lấy người ngủ say, gương mặt thanh tú có hai hàng nước mắt, Lâm Văn Hạo dừng chút, sau cùng lên lầu.
      honglakChris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 3

      An Thi Kỳ nằm giường, xoay người, trong mơ màng, cảm thấy dưới người lạnh chút, mở to mắt, phát mình ở giường, đèn chưa bật, nhưng cửa phòng lại mở, ánh đèn bên ngoài chiếu vào trong phòng, An Thi Kỳ đành bước từ giường xuống, chân ra ngoài.

      Từ lầu nhìn xuống, thấy Lâm Thiên Hạo ngồi ở sofa xem tin tức quốc tế, An Thi Kỳ nhìn thời gian tại, giờ sáng, xuống tầng, đứng ở sau lưng Lâm Thiên Hạo nhưng phát ra .

      "Ông xã." An Thi Kỳ khẽ gọi, dụi mắt.

      Lâm Thiên Hạo quay đầu, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của An Thi Kỳ, " ngủ , còn sớm nữa."

      An Thi Kỳ gì, ngồi cạnh Lâm Thiên Hạo, tivi biên tập viên Tiếng , tuy tốt nghiệp đại học, nhưng cách nào có thể hiểu được, nhìn lúc, cảm thấy được quá phí đầu óc, cũng nghiêm túc nghe.

      "Việc kia, tính thế nào?" An Thi Kỳ nhìn Lâm Thiên Hạo, chỉ cúi đầu, lần trước khi đưa tờ ly hôn, Lâm Thiên Hạo suy nghĩ, sau đó thấy gì nữa.

      ra nếu có thể thoát khỏi cái bóng của mẹ chồng, chắc hẳn An Thi Kỳ vì đứa bé mà lựa chọn ly hôn, l\q/d-TieuHuyen= nhưng điều đó thể xảy ra, cho dù tại Lâm Thiên Hạo tiếp nhận sản nghiệp của mẹ chồng, mà mình xây dựng đế quốc riêng, vẫn thể thuyết phục Lâm Thiên Hạo, mua căn nhà riêng, hai người chuyển ra ngoài ở.

      Lâm Thiên Hạo là người con hiếu thảo, khi mẹ chồng sinh ra , thời kì sau sinh bà bị xuất huyết, nếu phải kịp thời cấp cứu, có lẽ qua đời, cho dù bà kiếm được rất nhiều tiền, mọi người đều ngưỡng mộ bà, nhưng Lâm Thiên Hạo lại chỉ coi bà như người bình thường, mẹ của .

      "Trễ như vậy ngủ, hóa ra muốn hỏi điều này?" Lâm Thiên Hạo dựa vào sô pha, trong tay cầm điều khiển tivi chuyển kênh liên tục, màn hình ngừng thay đổi khiến cho An Thi Kỳ phiền muộn trong lòng.

      " Ý em phải vậy, em chỉ muốn hỏi chút." An Thi Kỳ lấy gối dựa lưng ôm vào trong ngực, tim đập rất nhanh, giọng hai người cũng lớn, lại thêm tiếng của ti vi, những người khác hoàn toàn thể nghe bọn họ gì.

      "Em nghĩ kĩ chưa? Kể cả con cũng từ bỏ ư?" Lâm Thiên Hạo hỏi, lấy kính mắt ra từ trong hộp kính bên cạnh bàn trà.

      " nghĩ kĩ, em chỉ hy vọng lúc em muốn gặp con, có thể để cho em gặp nó." An Thi Kỳ chán nản, dien/.dan\-lee|quyyy<don phải nghĩ tới con trai, tất nhiên hiểu, đứa bé sinh ra trong gia đình đơn thân ảnh hưởng tới tương lai của nó sau này, nhưng sợ mình điên mất, ở trong căn nhà này hai năm, mỗi ngày đầu luôn căng như dây đàn.

      Sợ mẹ chồng bất mãn, sợ chồng bất mãn, đôi khi bởi vì việc làm tốt, cũng bị mắng, ngay cả lúc ngủ cũng gặp ác mộng rồi tỉnh lại, xác định mình còn có thể duy trì tỉnh táo đến khi nào, so với gia đình đơn thân, ít nhất mẹ đứa bé còn sống, nếu nó có mẹ, hoặc là có người mẹ điên càng ảnh tốt.

      "Em còn nhớ em đồng ý với điều gì ?" Lâm Thiên Hạo đặt điều khiển xuống, chầm chậm nhắm mắt, lông mi dài lông mi rất khẽ run, miệng thở ra chút khí.

      "Điều gì?" An Thi Kỳ hỏi, biết ám chỉ lời kia.

      "Em đồng ý với , bất kể xảy ra chuyện gì, em chịu được." Lâm Thiên Hạo ra, An Thi Kỳ như bị rút khí, đôi mắt ướt, mím môi, kìm nén để nước mắt rơi xuống.

      nhớ , thời điểm hai người chuẩn bị kết hôn, Lâm Thiên Hạo hỏi , cực kỳ chu đáo, biết trong nhà mình xảy ra nhiều chuyện, dù sao cũng là nhà giàu, mẹ phải người phụ nữ bình thường, lúc ấy hỏi Thi Kỳ những điều đó, nghĩ tới xảy ra chuyện như hôm nay.

      An Thi Kỳ thề son sắt đảm bảo, chỉ cần còn Lâm Thiên Hạo, tuyệt đối bỏ cuộc giữa chừng, mặc kệ gặp phải khó khăn gì, buông tay.

      Lời ấy cùng lên trong đầu hai người, việc diễn ra hai năm, chỉ là trong khoảng thời gian hai năm ngắn ngủi, An Thi Kỳ quyết định buông tay, còn kiên định, còn động lực.

      "Rất xin lỗi, em làm được." An Thi Kỳ nghiêng mặt , mặc cho nước mắt chảy xuống, lại cắn môi để phát ra thanh, muốn để cho Lâm Thiên Hạo nghe được, bây giờ còn , rất , nhưng được áp lực, chỉ cần ở lại trong căn nhà này thêm ngày, ngay lập tức cảm nhận được bầu trời sắp sập xuống.

      " trách em, về chuyện đứa bé, chắc hẳn có vấn đề, còn có giấy tờ ly hôn, để cho luật sư soạn lại lần nữa, chưa nhìn kĩ." Lâm Thiên Hạo tháo kính mắt, lại bỏ kính vào trong hộp, thở dài hơi, mệt mỏi nên lời.

      "Em biết ..." An Thi Kỳ nhanh chóng lau nước mắt, gật đầu.

      "Em còn có chuyện khác sao?" Lâm Thiên Hạo thấy thêm, tiếp tục hỏi.

      " còn." An Thi Kỳ trả lời, hai người nhất thời chuyện, điều này còn chưa với mẹ chồng, mà bây giờ cha chồng còn ở nước ngoài, năm rất ít có thời gian về nhà, An Thi Kỳ thở dài, rất khó tưởng tượng về sau bọn họ biết chuyện như thế nào, có lẽ... Mẹ chồng chắc hẳn vui mừng, cuối cùng điều phiền toái cũng biến mất, đúng lúc con trai bảo bối của bà có thể cưới nàng dâu môn đăng hộ đối.

      "Vậy trở về phòng ngủ , hai giờ rồi." Lâm Thiên Hạo xong, đứng lên về phía phòng ăn.

      An Thi Kỳ do dự chút, sau đó ngẩng đầu, nhìn bóng lưng của Lâm Thiên Hạo.

      " em? từng." An Thi Kỳ hỏi, hai tay nắm chặt gối ôm, đây là vấn đề vẫn muốn hỏi, hi vọng đạt được đáp án mình mong muốn, dù cho chỉ có chút, sau thời gian dài chịu khổ, cũng xem như uổng phí.

      Lâm Thiên Hạo dừng lại, quay đầu, cũng gì, An Thi Kỳ chờ đợi, chờ đợi thanh làm trái tim loạn nhịp. Cuối cùng thất vọng, Lâm Thiên Hạo gì, tiếp tục vào nhà ăn.

      Lúc này, An Thi Kỳ muốn khóc, muốn khóc to, hai người từ đương đến kết hôn, tổng cộng chỉ có ba năm, khi An Thi Kỳ học năm thứ nhất chuyện đương với Lâm Thiên Hạo, Lâm Thiên Hạo lớn hơn hai tuổi, lúc ấy học năm thứ ba, sau đó chỉ trong đêm, tin tức hai người nhau, nhanh chóng lan khắp toàn trường.

      Lúc đầu ai tin, còn tưởng rằng hôm đó là ngày Cá tháng Tư, đều cảm thấy chỉ là chuyện đáng cười, An Thi Kỳ bình thường dựa vào đâu có được tình của Lâm Thiên Hạo, mãi đến lúc Lâm Thiên Hạo đứng dưới ký túc xá nữ đợi An Thi Kỳ xuất , mới chứng minh tin đồn kia là .

      Sau khi An Thi Kỳ học năm ba, Lâm Thiên Hạo tốt nghiệp, lấy được bằng thạc sĩ hệ tài chính, hai người kết hôn chớp nhoáng, ai biết, ngay cả hai người bạn thân của An Thi Kỳ cũng biết, bởi vì lúc ấy An Thi Kỳ mới mười chín tuổi, chưa đủ tuổi đăng kí kết hôn, Lâm Thiên Hạo dùng tiền, thuận lợi lấy được giấy chứng nhận kết hôn.

      Mẹ Lâm của Thiên Hạo cũng biết chuyện này, mãi đến lúc nhận giấy kết hôn, Lâm Thiên hạo mới đưa An Thi Kỳ về nhà, mẹ chồng tức thở nổi, đến khi hít thở bình thường bà đánh Lâm Thiên Hạo, nhưng vẫn nhất quyết kiên định như trước.

      Sau đó An Thi Kỳ nghỉ học, ở nhà làm thiếu phu nhân, đến thời điểm tốt nghiệp đại học, trường học nhận ra thế lực của mẹ Lâm Thiên Hạo, đạt được lợi ích, cũng cấp bằng cho .

      Từ đương đến kết hôn, thời gian ba năm, cho đến bây giờ đều do An Thi Kỳ chủ động, Lâm Thiên Hạo cũng chưa lời với , cũng chưa bao giờ hỏi, cực kỳ thỏa mãn, cảm thấy hai người cùng ăn bữa cơm là hạnh phúc.

      tại muốn ly hôn, đột nhiên muốn hỏi, ít nhất phải công khai, năm nay mới hai mươi hai tuổi, độ tuổi thanh xuân, nàng vì sinh đứa bé, chịu đựng hai năm khổ sở, chỉ muốn hỏi , kết quả, nhận được đáp án, trong đầu chỉ thấy trống rỗng, biết nhiều năm như thế, vì cái gì.

      "Trước mắt suy nghĩ ràng, em muốn chuyển ra ngoài ở." An Thi Kỳ lần nữa, Lâm Thiên Hạo vào phòng ăn.

      "... Được." Câu trả lời có chút ngập ngừng và bất đắc dĩ, đặt cốc sữa trong tay xuống.

      "Mẹ họp ở Pháp, ít nhất phải tuần, chờ bà trở lại, phải làm phiền rồi." An Thi Kỳ khẽ , thể đối mặt với gương mặt thất vọng kia, cũng cách nào chấp nhận trách móc nặng nề, là người nhu nhược cũng sao cả, điều duy nhất muốn làm bây giờ chính là chạy khỏi nơi đây.

      "Được." Lâm Thiên Hạo gật đầu, biểu cảm nhiều, An Thi Kỳ rời khỏi sô pha, bước chân trần đến phía sau , ôm cổ từ đằng sau.

      "Ông xã, có lẽ đây là cuối cùng em gọi như thế này, rất xin lỗi." An Thi Kỳ dịu dàng , áp mặt vào lưng , cảm nhận cái ôm sau cùng...
      Last edited: 5/12/15
      Chris thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :