1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

KHÔNG BIẾT ANH YÊU AI- Thâm Lam Dạ Tử (4.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Tên truyện: BIẾT AI

      Tác giả: Thâm Lam Dạ Tử

      Nguồn: Sưu tầm

      Converter: ngocquynh520

      Editor: thuhien

      Độ dài: 10 chương

      Giới thiệu vắn tắt

      là con của chủ tịch tập đoàn Tất Thắng, lại muốn ra ngoài bán thân thể?

      và người khác giao dịch nên bị bắt, cần đến đồn cảnh sát bảo lãnh,

      Bảo lãnh ra ngoài, thay an bài công việc, nhưng vì sao vẫn muốn trở thành nữ bồi rượu?

      cần gì bày ra mặt thối, cứ thẳng !

      ở trong lòng ra miệng, còn là nam tử hán đại trượng phu?

      là kỳ quái, thế nhưng coi thường tình của , cự tuyệt giúp đỡ của ,

      Chẳng lẽ như lời đồn bên ngoài , đắm mình trong trụy lạc?

      Đủ loại lời đồn đều là phụ nữ xấu, dâm đãng nhưng đấy. . . . . .

      , trong lòng vĩnh viễn thuần khiết nhất, đứa trẻ xinh đẹp động lòng người

      Nếu thừa nhận;

      Vậy tìm người tình kích thích chút, bức ra lòng,

      Trò chơi này ảnh hưởng, quá mức chứ?



      Lần đầu mình edit, tránh được sơ sót, mọi người xem và góp ý dùm nhé. Cảm ơn mọi người nhiều. :bird: :bird: :bird:

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Lời tựa

      Thâm Lam Dạ Tử ?

      Hello, lại gặp mặt rồi!

      Tiêu đề lời tựa này, Dạ Tử viết dấu chấm hỏi? Cũng phải là viết sai đâu.

      Mà phù hợp với tên truyện " biết ai".

      Tình và đời người gặp gỡ giống nhau, luôn tràn đầy dấu chấm hỏi, quyết định vào lúc đó luôn trốn thoát, cũng thể tránh né , cần phải đưa ra lựa chọn.

      trường học tốt, công việc tốt, đối tượng tốt, đường thuận lợi, cuộc sống đôi khi như mình chọn, chính là biết ngày nào đó quay đầu trở lại lựa chọn lần nữa. . . . . . Bạn hối hận sao?

      Dĩ nhiên Dạ Tử hy vọng hối hận, cũng ở nơi đây chúc phúc mọi người hối hận.

      Còn thích chuyện cũ này sao?

      Ngay từ đầu, chỉ muốn tạo nữ chính bán CD trái phép, sai, chính là Hạng Minh Lam, vốn là nữ chính thứ nhất, nhưng ở đây Dạ Tử giống như đều viết về Lương Tịnh Uy, vì hoàn cảnh gia đình thay đổi nên ra ngoài làm nữ bồi rượu ham làm giàu.

      Ban đầu nghĩ thể thực tế xã hội hiên nay biết làm sao, cá tính và khuyết điểm vẫn có thể dũng cảm ra, cuộc oanh oanh liệt liệt, tựa như dáng dấp, vóc người bình thường, cũng có thứ thích thuộc về , chỉ cần đủ dũng cảm, đủ kiên trì.

      Hai nhân vật nữ chính tính tình cũng đặc biệt khác nhau, người ham hư vinh giàu sang, nhưng có tính tình quật cường và chịu thua, khiến Tưởng Vân Ảnh say đắm; người khác vì dụng tâm theo đuổi tình , vì bản thân cố chấp mà từ thủ đoạn, nhưng dám biểu đạt, khiến lòng của Cổ Ký Dư chỉ vì mà cưng chiều.

      Theo lý,chuyện cũ như vậy chút cũng phù hợp điều kiện quan trọng của tiểu thuyết ngôn tình. Giống như nhau, nữ muốn lãng mạn ngây thơ tâm cơ; nam đẹp trai hơn người, bá đạo lại có tiền, nhưng này quyển sách trừ vai nam chính có chút tiền ở ngoài, những thứ khác. . . . . . Cũng thực tế khó có thể tưởng tượng.

      Chỉ là cuộc sống vốn là thực tế có thể được rồi, muốn mà chiếm được, cần lại vây lượn bên cạnh; hoặc là nghĩ và làm thường trở thành hai việc khác nhau. Thậm chí chút nào tương quan.

      Vì thế, mới có nhiều đề tài và chuyện xưa có thể viết như vậy, cho nên, lần tới Dạ Tử viết ra nhiều chuyện xưa thực tế hơn, kính xin mọi người mỏi mắt mong chờ.



      Mở đầu

      Tương Vân Kỳ , máy bay mang rồi. . . . . .

      nhờ em trai chăm sóc , sau đó liền bay đến nước Mĩ du học, dự định năm năm sau trở lại.

      "Máy bay cũng bay xa, chúng ta thôi!" chính là chịu nổi nhìn bộ dáng khổ sở của , việc này so với trai xuất ngoại du học khiến cho cảm thấy nặng nề, khó chịu.

      ", trước , tôi còn muốn đợi lát." Trong lòng vẫn còn nhớ từng , là đứa bé xinh đẹp nhất, hổ phách trân quý nhất. Mà bây giờ, lại bị bỏ qua bên, còn chịu chú ý của .

      Trong lòng tiếc nuối dâng lên, cơ hồ muốn phá huỷ lý trí còn sót lại của , bất chấp tất cả theo sát bên .

      " trai giao cho tôi. . . . . ."

      " cần, tôi phải là đứa bé, cần người khác chăm sóc." giống như giận dỗi cùng , bởi vì Vân Kỳ rời khỏi, làm tâm tình của tồi tệ tới cực điểm, bất cứ chuyện gì cũng có thể làm buồn bực nửa ngày.

      "Này, tôi ở cùng ." Tưởng Vân Ảnh ngồi xuống bên cạnh .

      nhìn chằm chằm, "Tôi cần, nơi này là sân bay, cho rằng tôi gặp phải điều gì?"

      "Tôi. . . . . . Lo lắng cho ." thẳng thắn , cũng nhịn được phát ra tiếng thở dài.

      So sánh với Vân Kỳ dày dạn kinh nghiệm, bộ dạng thở dài của giống như đứa trẻ mặc quần áo người lớn.

      "Tùy ." Biết cũng vô ích, nghiêng đầu để ý đến .

      Mắt nhìn chằm chằm vào nơi Vân Kỳ mới vừa rời , nụ cười giả vờ lúc chia tay sụp đổ, khóc.

      Năm năm dài dằng dặc, biến cố rất lớn, có nửa điểm lòng tin, có thể đợi đến lúc Vân Kỳ trở về nước

      Chương 1.1

      Đài Bắc, khu nhà biệt thự Dương Minh Sơn cao cấp nhất.

      chiếc Ferrari xe dừng lại, bảo vệ ở cửa cung kính cầm cửa sau xe mở ra. Bước xuống là vị tiểu thư. . . . . .

      —— mặc áo đầm DI¬ANA màu đen bó sát người, áo khoác caro JAEGER khoác ngoài, cổ choàng khăn quàng cổ diệt kim hiệu CHANEL, tay cầm ví da màu đen JO¬JO, giày cao cổ SM màu đen được đặt làm, đúng rồi, còn dùng nước hoa hiệu LAN¬COME được thích.

      thân hàng hiệu, tràn đầy tự tin tới buổi đấu giá từ thiện hôm nay, tựa như mang đến hồi gió lốc, thành công khiến cho mọi người bàn luận.

      "Trời ạ, vì sao ấy lại tới?"

      "Tập đoàn Tất thắng Lương Dật Thánh phải sụp đổ rồi sao? Sao ấy còn tham gia buổi đấu giá này?"

      "Chủ nhân có đưa thừ mời cho ấy sao? Oa! Mọi người nhìn kìa ấy thân hàng hiệu, quả khác biệt so với con gia đình phá sản, chẳng lẽ ấy biết cha ấy sụp đổ rồi sao?"

      "Nhìn bộ dáng này của ấy, có phải lời đồn đại là giả. . . . . ."

      Lời đồn đại, lời đồn đại cái gì?

      Nghe , tập đoàn Tất Thắng sụp đổ, Lương Dật Thánh bán tháo cổ phiếu tay còn, phát sinh là do đầu tư hãng nước hoa ở Malaysia vỡ nợ đóng cửa.

      "Chắc là giả. Nếu , sao ấy lại có tâm tư tới? Trời ạ, mọi người thấy , ngay cả màu mắt ấy đều dùng màu bạc ánh ngọc mới nhất của Lena đề vẽ lên. . . . . ."

      Mấy người phụ nữ chỉ chỉ chõ chõ chuyện tốt sau lưng .

      Nhưng, Lương Tịnh Uy mới quan tâm.

      chính là đến khiến cho mọi người nhìn, khiến mọi người đều biết, nhà họ Lương có sụp đổ, cũng sụp đổ.

      "Các vị các vị. . . . . . Mời trật tự, buổi đấu giá của chúng ta bắt đầu, mời các vị trở lại chỗ ngồi." Người chủ trì đứng ở đài hô, thảo luận về Lương Tịnh Uy tạm chấm dứt, mọi người rối rít tự chọn chỗ cho là tốt nhất rồi ngồi xuống.

      "Cám ơn, ly sâm banh là tốt rồi." Ngồi vào chỗ của mình, với người hầu bàn.

      "Dạ, tới ngay."

      Lương Tịnh Uy hết nhìn đông tới nhìn tây, hoàn toàn có để ý đài tiến hành bán đấu giá, nghe bác Đỗ đến, chính là tìm đến ông ấy.

      Nhưng, nhìn thấy bác Đỗ, ngược lại gặp được Tương Vân Ảnh. Hôm nay mặc rất nghiêm chỉnh, cổ thắt cà vạt, và Vân Kỳ là sinh đôi, nhìn thấy tựa như Vân Kỳ chưa từng rời khỏi .

      Vân Kỳ, khoảng cách với là xa. . . . . .

      Có lẽ là cảm thấy có người nhìn chăm chú, Tương Vân Ảnh quay đầu lại, đúng lúc, đối diện với tầm mắt của .

      Lương Tịnh Uy gật đầu với , cũng có tính qua, thầm nghĩ, chắc là nghe qua chuyện nhà chứ? Vào lúc này ngu ngốc về phía nhà họ Tưởng bọn họ cầu giúp tay.

      Đúng, bác Đỗ, nên tìm chính là bác Đỗ.

      "Hôm nay rất đẹp." Tương Vân Ảnh tới, tránh kịp, thể làm gì khác hơn là hướng về phía .

      Hôm nay trang điểm đậm, nhưng thể che được phong cách hồn nhiên mà toàn thân phát ra. luôn luôn chú ý đến , bỏ qua bất cứ chuyện gì của .

      Vừa đúng lúc người hầu bàn bưng ly sâm banh tới đây, lấy xuống đưa cho .

      "Tự mình tới sao?"

      "Ừ."

      Thiếu Vân Kỳ, đề tài chuyện của bọn họ cũng ít , muốn chuyện đâu, hơn nữa sợ nhắc tới chuyện trong nhà.

      "Gần đây rất bận sao? gần đây rất ít tới nhà chúng ta, ba mẹ đều nhớ tới ."

      "Vậy sao? Bác trai, bác họ có khỏe ?" có trả lời , mà hỏi ngược lại .

      "Cũng tệ lắm, chỉ rất nhớ trai, mấy ngày nữa bọn họ muốn bay đến nước Mĩ gặp mặt ấy."

      "?" Nhắc tới Vân Kỳ, trầm mặc dứt.

      " có chuyện gì sao?" Tương Vân Ảnh hếch mày lên hỏi , "Là muốn nhờ ba mẹ tôi nhắn dùm, hay là. . . . . ."

      " có, có." Lương Tịnh Uy lắc đầu, tự mình hiểu lấy, có tư cách ở chung chỗ cùng Vân Kỳ, cũng sắp vì mọi người trong nhà mà ra ngoài làm.

      Vân Kỳ hoàn mỹ, cũng còn xứng với , hổ phách ngày trước biến thành ngọc nát có giá trị. Nghĩ đến đây, nụ cười của thu lại, cố tình lạnh nhạt.

      Tương Vân Ảnh mới từ Singapore trở lại, bởi vì trái xuất ngoại du học mà lưu lại tiếp nhận chức vụ và công việc, còn chưa có nghe chuyện nhà họ Lương, cho nên biết suy nghĩ gì.

      Hai người nhất thời gì để , khí có chút ngột ngạt.

      " nhìn trúng thứ gì, tôi mua cho ." Tương Vân Ảnh đột nhiên .

      " cần, tôi phải tới mua đồ, tôi tới tìm bác Đỗ." Lương Tịnh Uy cũng thể tiếp nhận đồ vật tặng được, đối với , cái gì cũng phải, chỉ là bạn trai nhờ chăm sóc trước khi .

      Nhưng, trai có thể sắp chia tay. thở dài, từ lúc bắt đầu lựa chọn ở lại, liền có tư cách nữa chuyện đương rồi.

      " Bác Đỗ? Tôi chưa gặp ông ấy" Tương Vân Ảnh nhìn chung quanh bốn phía, có thấy bóng dáng của bác Đỗ.

      "Cái gì? Thư kí của ông ấy gạt tôi?" Nghe vậy, Lương Tịnh Uy kêu lên. Mệt cho chuẩn bị như vậy, cũng mang tất cả đồ trang sức và quần áo tốt nhất để tham gia buổi đấu giá này.

      phải vì muốn gặp mặt bác Đỗ, nhờ ông ấy ra mặt giúp đỡ ba, cũng vì muốn để cho người khác xem thường nhà họ Lương sắp xuống dốc. Vậy mà, ông ấy cư nhiên có tới?

      Sắc mặt Lương Tịnh Uy thay đổi, tám phần là do thư kí của ông bị làm phiền, cho nên qua loa, phải tìm ngay tính sổ.

      " tìm ông ấy làm gì?" Tương Vân Ảnh bắt được tay của .

      " có gì, cần biết."

      Tương Vân Ảnh nhìn chằm chằm, lâu đều câu nào " phải là. . . . . . Muốn tìm ông ấy đòi “ngôi sao kim cương” chứ?"
      “Ngôi sao kim cương?” Lương Tịnh Uy lặp lại lần, đây là cái gì? Loáng thoáng nhớ tới năm trước đây, trong buổi đấu giá báu vật lớn, cuối cùng bị bác Đỗ mua.

      cho là muốn tìm bác Đỗ đòi “ngôi sao kim cương”?

      Đúng rồi, cho như thế là bình thường , ở trong mắt mọi người, phải là tiêu xài thành tán gia bại sản sao? Mà tiếc nuối chính là, Tương Vân Ảnh cũng cho là như thế.

      Tiếc nuối? Trong lòng yên nên có chú ý tới mình dùng hai chữ tiếc nuối.

      "Tùy muốn nghĩ như thế nào cũng được!" Lương Tịnh Uy hất tay của ra.

      " đâu? Buổi đấu giá còn chưa có kết thúc."

      "Bác Đỗ đến, tôi phải ."

      "Tôi tiễn ."

      " cần."

      "Tôi muốn." Tương Vân Ảnh theo phía sau , cho cự tuyệt.

      "Tương Vân Ảnh, rất đáng ghét." Lương Tịnh Uy nhăn mày lại, quay đầu với , nhưng với bộ dáng có gì của khiến cho càng tức giận hơn.

      nghĩ ra, hai em sinh đôi, vì sao tính tình lại khác nhau lớn như vậy. Vân Kỳ để cho có cảm giác ác bức thông này, cùng với. . . . . . Cặp mắt kia hiểu tất cả.

      Chương 1.2

      Chợ đêm Sĩ Lâm.

      Bên trong chợ đêm ánh đèn sáng choang, thời gian càng muộn, lượng người ra vào càng nhiều. Lương Tịnh Uy lợi dụng người ra vào đông đúc, có quá nhiều người chú ý tới chỗ làm ăn tốt mới mở ra của .

      Tối nay , mặc hở hang, đôi giày bó đến gối bọc lại bắp chân trắng nõn của ; váy da màu đen chỉ che khuất cái mông, khoe ra cái mông và đường cong xinh đẹp của , nửa người dưới xinh đẹp đưa tới ít cái nhìn chăm chú của khác phái.

      Nhìn lên phía , khuôn mặt bé trang điểm khéo léo, tinh xảo, quăng có nồng đậm, xinh đẹp hoang dã, chỉ làm cho hình dáng của xuất càng thêm phát sáng, gợi cảm, hấp dẫn. . . . . .

      Lương Tịnh Uy chớp hai con ngươi sáng ngời nhìn chung quanh tìm con mồi của .

      "Tiên sinh, đơn sao?" mạnh dạn tiến lên, tựa nửa người lên vai người đàn ông.

      "?" Người đàn ông kia nhìn chằm chằm, có vẻ có chút trì độn. nghĩ tới việc này, chợ đêm cũng có bán.

      " buổi tối, 5000 nguyên."

      " , tôi chỉ ra ngoài dạo, mang nhiều tiền như vậy. . . . . ."

      "Vậy tính giá 8% cho như thế nào?"

      "Này. . . . . ."

      "Các người làm gì?" Đột nhiên, tiếng rống to truyền đến.

      Lương Tịnh Uy quay đầu bỏ chạy. . . . . .

      Cũng trong lúc đó, ở bên kia chợ đêm.

      "Đến, đĩa CD 50, đĩa VCD 100, mua năm hình đưa tập ca-lo. Tập tròn mười tờ tặng tờ tuyệt đẹp trong CD đó."

      "Em , có em Trương Huệ sao?"

      "Em đó? Em ấy phải cuối tháng mới ra hình mới." Hạng Minh Lam dừng lại gào thét, lời hướng về người khách.

      "Vậy sao? Nhưng. . . . . . TV có quảng cáo ."

      "Đó là quảng cáo, em xác định cuối tháng ra hình, tôi giữ lại hình cho , nhớ tới lấy đó." xong, cũng quên cho khách nụ cười nhiệt tình.

      “Được, cảm ơn”

      "Đến, CD 50, Trung Nhật Việt ngữ có đủ mọi thứ, VCD Harry Potter tập thứ hai, cùng điện ảnh đồng bộ phát hành, đĩa. . . . . . Đừng vội . . ."

      Sao mới có chút thời gian, tất cả mọi người đều tránh? Hạng Minh Lam mới sinh hoài nghi, vai phải liền bị người vỗ từ phía sau.

      "Tiểu thư. . . . . ."

      "Muốn hình gì ?" Hạng Minh Lam mỉm cười xoay người.

      Hai người đội mũ màu đen, mũ hai người có gắn huy hiệu chim bồ câu, làm cho sững sờ.

      " buôn bán CD lậu và hàng nhái, mời theo chúng tôi trở về đồn cảnh sát chuyến."

      Cái gì? Sao gặp xui xẻo như vậy, tối nay còn chưa bán mở hàng.

      "Hắc hắc. . . . . ." Hạng Minh Lam cười khúc khích, biểu rất hợp tác, "Em của tôi sắp tới, nếu thấy tôi, ấy lo lắng, mọi người để cho tôi ở chỗ này chờ chút. . . . . ."

      Lời còn chưa hết, hai tay trái phải chia ra cầm hai cái nón cảnh sát kéo thấp xuống, sau khi che tầm mắt của bọn họ, đẩy cái bàn gỗ hướng người của bọn họ, chạy.

      "Mau đuổi theo!"

      Hạng Minh Lam hoàn toàn hao tổn tâm trí nhìn về phía sau, đến nơi đông người chui vào, vừa chạy vừa cởi xuống áo khoác màu đỏ, tránh cho bị phát .

      Nhưng qua được cảnh sát qua huấn luyện, bọn họ sớm nhận hình dáng của rồi, hai người ở phía sau truy đuổi tha.

      "Tránh ra! Trước mặt tránh ra."

      Bị đẩy đoàn người cho là xe cứu hỏa qua nơi náy, rối rít tránh ra, vừa vặn mở ra đường . Hạng Minh Lam dám có chút sơ suất tiếp tục chạy về phía trước. Nhưng. . . . . .

      "Ai nha!" đụng phải người khác, ngã chổng vó lên trời.

      Hai người cảnh sát sau lưng lập tức chạy tới, cũng rút ra côn cảnh sát hướng về nơi Hạng Minh Lam té.

      " được nhúc nhích!"

      Người bị Hạng Minh Lam đụng ngã xuống đất, khéo chính là, phía sau cũng có hai người cảnh sát.

      "Mang tất cả về đồn cảnh sát." Bốn người cảnh sát cùng kêu lên.

      "Hạng Minh Lam, nữ, sinh năm 1976, mười bảy tuổi, sống ở nhi viện An Bình, cha mẹ, nghi buôn bán CD lậu cùng hàng cao cấp làm giả, ngăn cản người thi hành công vụ. . . . . ."

      "Lương Tịnh Uy, nữ, sinh năm 1970, hai mươi ba tuổi, quê quán Đài bắc- Đài Loan, cha là Lương Dật Thánh. . . . . . A, ba của là Đổng Trưởng tập đoàn Tất Thắng?"

      "Đúng vậy, tôi cho biết, tốt nhất mau thả tôi ra. Nếu , chỉ cần tôi báo cho ba tôi tiếng, cảnh sát cũng cần làm." Bị nhắc đến tên Lương Tịnh Uy lập tức .

      "Ha ha! Chuyện cười. phải ba chạy trốn? Đừng cho là tôi biết, Tất Thắng là vỏ trống rồi, còn dám ở chỗ này uy hiếp tôi?"

      ". . . . . ." Lương Tịnh Uy trợn mắt nhìn cảnh sát chằm chằm, nhưng cảnh sát cũng để ý tới, tiếp tục ghi chép.

      "Nghi có giao dịch kiếm tiền, Hàaa...! phải ba là Đổng Trưởng sao? Nếu tập đoàn Tất Thắng có việc gì, phải ra ngoài kiếm tiền sao?" Cảnh sát kia châm chọc .

      "Mắc mớ gì tới à?" Lương Tịnh Uy cứng đờ, bên tai hồng thấu.

      Bị cảnh sát châm biếm, khiến lòng kiêu ngạo trong lòng từ trước đến nay rất thoải mái, nhưng nhất thời ra được nửa câu phản bác, chỉ có thể thầm bực mình.

      "Phải liên quan đến tôi, chỉ là, bị bắt, tại muốn tìm ai tới bảo lãnh? mời được luật sư sao?"

      Quá đáng ghét! chính là ai bảo lãnh, muốn ăn miễn tiền cơm được sao? Giọng khó chịu của Lương Tịnh Uy vang lên: "Bị bắt liền bị bắt, dù sao tôi vi phạm lần đầu, các người có thể làm gì tôi?"

      có tiền án, tại vừa có chứng cớ và nhân chứng, cũng tin bọn họ có thể bắt giam . Nhưng nếu có thể? Bọn họ chỉ cần tùy tiện viết chút , chừng vu oan cho chút là hút thuốc phiện, kia. . . . . .

      Mặc dù bề ngoài giả bộ thờ ơ ơ hờ, nhưng nội tâm của thực lo sợ, Vân Kỳ là con cọp giấy, chỉ dám hù dọa những người nhát gan, chân chính đụng phải thanh lớn so với , liền

      Tự dưng mà nghĩ tới Vân Kỳ, trong lòng khỏi dâng lên hồi chua xót, suy nghĩ chút vào lúc này, người có thể bảo lãnh thế nhưng có ở đây bên cạnh .

      "Vi phạm lần đầu? Nhưng khéo đó, người đàn ông cùng , chúng tôi thông báo với vợ của ta, vợ của ta nhất quyết muốn kiện tội thông dâm, đợi ta lát nữa đến."

      Lương Tịnh Uy đột nhiên ngẩng đầu, "Tôi lại biết ta."

      "Nhưng, các người tiến hành giao dịch sắc tình, việc này sai chứ?"

      "Tôi tịch thu tiền của . . . . . ." Lương Tịnh Uy nóng nảy, sợ dính tới lao ngục tai ương. Đáng ghét! Cũng thông báo Vân Ảnh lâu như vậy, làm sao còn chưa tới? chỉ có thể tìm Vân Ảnh giúp đỡ, ít nhất còn có , phải đơn mình.

      "Tất cả chờ người trong cuộc đến, rồi ." Vị cảnh sát kia giống đồng tình với , đây là cười nhạo , trong nụ cười kia ràng có quỷ dị.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 1.3

      Lương Tịnh Uy nổi giận ngã trở về cái ghế, liếc thấy tên đàn ông sợ hãi đứng cách cách đó xa, nhìn bộ kia dáng của ta có vẻ tám phần cũng là sợ vợ, chợt đứng dậy tới mắng ta, "Đáng ghét, ngược lại cho tôi, muốn chơi , thế nào có chút cẩn thận nha, làm gì kéo tôi xuống nước?"

      ta rất vô dụng, cảnh sát vừa xuất , ta liền bị chộp được, giống còn chạy cho cảnh sát đuổi theo.

      Cảnh sát thấy thế vội vàng tách hai người ra.

      "Tại sao có thể kém như vậy?" Lương Tịnh Uy nặng nề ngồi trở lại ghế, tính khí đại tiểu thư nổi lên.

      "Tốt lắm, tới lượt , ký tên vào đây." Cảnh sát cầm bút đưa cho Hạng Minh Lam.

      "Này, phải muốn ký chứ, ký chính là nhận." Lương Tịnh Uy chính là muốn cảnh sát phá án thuận lợi như vậy, đè lại tay Hạng Minh Lam ngăn cản.
      Mặc dù biết, nhưng đồng thời bị bắt tới đồn cảnh sát, cũng coi như có duyên. Huống chi, Lương Tịnh Uy biết vị thành niên phạm án, tội nặng.

      "Tiểu thư, nên gây trở ngại chúng tôi phá án được ?"

      "Được nha, vậy thả tôi ." Lương Tịnh Uy chơi xấu.

      Dĩ nhiên được.

      Ngay thời điểm cảnh sát muốn "Chăm sóc" Lương Tịnh Uy tốt, bóng dáng vội vội vàng vàng từ cửa chính vào.

      "Tịnh Uy."

      Tương Vân Ảnh thần sắc hốt hoảng vào đồn cảnh sát.

      "Thế nào chậm như vậy?"

      Thấy Tương Vân ảnh, Lương Tịnh Uy ai oán .

      " biết tại mấy giờ rồi sao? Là nửa đêm mười hai giờ." mệt đến nửa đêm mười hai giờ, tây trang còn thẳng thớm.

      "Tiên sinh, là. . . . . ."

      " ta tới bảo lãnh tôi đấy." Lương Tịnh Uy giành trước.

      " làm chuyện gì?" hỏi.

      " ta bán dâm. . . . . ."

      " bậy! Vân Ảnh, được tin , tôi chỉ theo người đàn ông kia chuyện mà thôi, bọn họ cú tôi tham gia giao dịch, biết tôi căn bản phải là loại người như vậy." cắt ngang lời giải thích của cảnh sát, theo bản năng muốn Vân Ảnh biết sa đọa.

      "Cảnh sát tiên sinh, mọi người nhất định nghĩ sai rồi, ấy biết làm chuyện như vậy." Tương Vân Ảnh tin tưởng .

      "Chúng tôi thân là cảnh sát, chính tai nghe, chính mắt thấy, còn có thể vu oan cho ta sao?"

      "Trong chuyện này nhất định có hiểu lầm. Như vậy , tôi để cho luật sư của tôi tới xử lý, muộn rồi, để cho co ấy về nhà nghỉ ngơi trước."

      Tương Vân Ảnh nhìn Lương Tịnh Uy chăm chú, trong ánh mắt đều là dịu dàng, hiếm khi dựa vào như vậy, loại đó ấm áp và được mong muốn rất cảm động, biết cả đời này khó quên rồi.

      " muốn bảo lãnh ta?" Cảnh sát bất ngờ."Các người quan hệ thế nào?"

      "Bạn bè."

      "Người nhà." Hai người có ăn ý đồng thời chuyện.

      "Rốt cuộc là bạn bè hay là người nhà?" Cảnh sát hỏi lần nữa.

      "Người nhà."

      "Bạn bè."

      Mới vừa bạn bè, Lương Tịnh Uy sửa lời người nhà.

      Tưởng Vân Ảnh theo lời Lương Tịnh Uy vừa , mà đổi thành bạn bè.

      Kết quả, lại lần nữa chứng minh giữa bọn họ xác thực có ăn ý.

      Tương Vân Ảnh è hèm tiếng.

      "Tóm lại, ấy đóng bảo lãnh có thể chứ?"

      Lúc này, bên trong phòng cục trưởngđi ra cảnh sát khác, chuyện ở bên tai người cảnh sát phụ trách, bao lâu, cảnh sát gật đầu đồng ý để cho bọn họ .

      Lương Tịnh Uy biết rằng, đó là Tương Vân Ảnh mời luật sư giúp đỡ.

      "Vân Ảnh, còn có người em này, ấy cũng cùng ."

      Lương Tịnh Uy chỉ vào Hạng Minh Lam.


      Tương Vân Ảnh hai lời, lập tức giúp đóng bảo lãnh, hành động nhanh chóng để lại ấn tượng sâu sắc với Hạng Minh Lam, mà biết , thế giới của cách tương đối xa.

      Giằng co hơn nửa đêm, hai người Lương Tịnh Uy và Hạng Minh Lam có thể rời khỏi đồn cảnh sát. Vậy là hai người bắt đầu cùng chung con đường.

      Toàn thân Hạng Minh Lam mỏi mệt, bơ phờ trở lại Nhi Viện.

      "A!" Trong bóng tối, đột nhiên bàn tay đua ra che miệng của , chỉ kịp phát ra tiếng thét chói tai.

      "Xuỵt, là tôi."

      Nhận ra tiếng của Cổ Ký Dư, hồn Hạng Minh Lam mới quay về, "Làm sao lên tiếng, làm tôi sợ muốn chết."

      " đâu, tại sao về muộn như vậy?" Cổ Ký Dư buông ra, "Em trở về lấy hình CD, thấy , bàn ngã trái ngã phải, hình CD đều thấy, hại tôi lo lắng gần chết."

      "Tôi bị cảnh sát bắt ."

      "Cái gì? Sau đó sao? có làm sao ?"

      Cổ Ký Dư cũng biết, trễ như thế có trở lại nhất định xảy ra chuyện, mới vừa rồi viện trưởng hỏi, giúp giấu diếm.

      " có việc gì ..., có trai bảo lãnh tôi ra ." Hạng Minh Lam nhớ tới màn ở đồn cảnh sát kia, vẫn cảm thấy thể tưởng tượng nổi. Ảo giác bản thân giống trong truyện thiếu nhi, là hoàng tử bạch mã tới giải cứu công chúa gặp khó khăn.

      "Này, làm sao lời nào?"

      Cổ Ký Dư đẩy chút, làm tan giấc "Mộng" của , tức giận hỏi: " muốn tôi cái gì?"

      "Người đàn ông nào có lòng tốt như vậy?"

      người con trai, tin tức này khiến Cổ Ký Dư như con mèo bị hoảng sợ, lưng lông tơ nổi hết lên.

      "Tôi biết, ấy giao dịch nên ta đến giúp đỡ thuận tiện rồi giúp tôi đấy."

      "Làm giao dịch?"

      Lại là chuyện ngoài ý muốn, điều này làm cho Cổ Ký Dư bí mật quyết định, thể để cho làm chuyện mạo hiểm như vậy được nữa.

      "Có cũng biết..., viện trưởng biết tôi còn chưa có trở lại sao?" Cảm thấy Cổ Ký Dư rất phiền, Hạng Minh Lam chuyển đề tài.

      "Bị tôi giấu được."

      "Vậy tốt, bị viện trưởng biết lại muốn lo lắng nửa ngày." Hạng Minh Lam thở phào nhõm, đuổi ta . "Tôi mệt mỏi, trước tắm rửa, trở về ."

      "Đợi chút."

      "Chuyện gì?"

      "Tôi nghĩ bắt đầu từ ngày mai, tôi tới bán CD, chúng ta trao đổi công việc tốt lắm." quán bar đàn Piano bưng chén đĩa, so với bán CD khá đơn giản?

      nghĩ.

      " được ?"

      Hạng Minh Lam nhíu lông mày lại thành đoàn, biết tiểu thư kia có lại chợ đêm làm giao dịch hay ?

      Có thể có cơ hội được nghe lại tin tức người đàn ông kia?

      " được, sao tôi được? Ngày mai tôi gặp ông chủ tiếng, cứ quyết định như vậy. tắm xong ngủ sớm chút, đừng nữa nghĩ đông nghĩ tây, tôi về phòng đây." xong Cổ Ký Dư .

      Theo dõi bóng lưng của , vẻ mặt Hạng Minh Lam ràng vui, chẳng qua bị cảnh sát bắt được, lại có việc gì, chỉ là tại sao lại kinh sợ, kì quái như vậy?

      Hơn nữa, cũng đồng ý với bán CD nữa, còn muốn. . . . . .

      Gặp lại lần nữa.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 2.1:

      Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, sắc mặt của Tương Vân Ảnh lập tức sa sầm. là người đàn ông tuấn, mặt luôn luôn tươi cười với mọi người, cho nên thời điểm mất hứng liền rất dễ dàng bị nhìn ra.

      Thời gian Lương Tịnh Uy ở cùng với dài, nhưng lại dễ dàng hiểu tất cả của , chột dạ ngồi vào trong xe của , biết nên gì.

      "Tại sao phải làm chuyện như vậy?" Tương Vân Ảnh vẫn hỏi ra miệng, mới vừa rồi ở đồn cảnh sát có vạch trần , cũng bày tỏ tin tưởng theo từng lời .

      "Tôi cần tiền." lấy cớ , dù sao phá gia bại sản, phải Tương Vân Ảnh biết.

      "Cho nên phải bán? Bán thân thể?" Tương Vân Ảnh khó có thể tin.

      "Phải"

      nghĩ tới thừa nhận nhanh như vậy, Tương Vân Ảnh cho là vì mình kiếm cớ, mặt kinh ngạc, nhớ tới trai giao phó, đành phải thở dài : " muốn cái gì, tôi mua cho ."

      "Sao như vậy được, tôi muốn nợ ." Chúng ta có quan hệ, Lương Tịnh Uy ở trong lòng.

      " thà rằng bán thân thể? muốn cái gì, tôi lập tức gọi điện thoại gọi thư ký mua."

      "Tiền mặt, trực tiếp cho tôi tiền mặt." buột miệng .

      "Bao nhiêu?" Lương Tịnh Uy cho là như vậy, Tương Vân Ảnh hỏi, đâu ngờ ngay cả chân mày cũng nhăn xuống.

      "Năm trăm vạn, có sao?" Lương Tịnh Uy hất cằm lên, đoán nhất định đưa tiền ra.

      Quả nhiên mặt Tương Vân Ảnh liền biến sắc, " cần nhiều tiền như vậy làm cái gì?"

      " phải tôi muốn gì cũng cho sao? Vậy tôi muốn năm trăm vạn." Nâng lên cằm mượt mà, nhìn Lương Tịnh Uy có chút tùy hứng vô lý, nhưng cách nào dời tầm mắt.

      Từ lúc đến chúc phúc cho , vì ra nước ngoài vừa trở về, Tương Vân Ảnh như cũ có sức lực đỡ được vẻ mặt này, vẫn thể ngừng .

      "Tịnh Uy, đừng náo loạn, năm trăm vạn cũng phải là số lượng , cần nhiều tiền để mua hàng hiệu như vậy?"

      "Hừ, lúc nãy như vậy, nếu như đưa cho tôi được, vậy cũng đừng gây trở ngại cho tôi."

      " trai. . . . . . Biết ?" nhắc tới Tương Vân kỳ, nếu trai biết phải buông tha ? Như vậy, có hay cơ hội, dùng để báo đáp tình cảm đối với nhiều năm?

      " ấy cần biết, biết ấy bận, có thời gian trông nom tôi." Thái độ có gì quan trọng của Lương Tịnh Uy dường như chọc tức giận, nhưng có nổi giận đối với .

      "Cho nên tôi là người bảo vệ?" trách được gọi điện thoại muốn tới bảo lãnh .

      "Tôi có nghĩ như vậy." giọng .

      "Tịnh Uy, tuổi còn , ngày ngày dạo phố, khiêu vũ, uống rượu vui chơi, bác trai. . . . . ."

      "A, tôi nghe, tôi nghe." Lương Tịnh Uy che lỗ tai, ngang ngạnh : " ngừng , tôi liền nhảy xuống xe."

      Tương Vân Ảnh thở dài lần nữa, biết mình đối với chút biện pháp cũng có. móc ra ví da, Lương Tịnh Uy thấy cầm ví da lấy hết, "Ừ, từng này đủ cho xài thời gian. Đừng làm loại chuyện đó, trai đau lòng."

      nghiêng người trừng mắt liếc cái, " phải cho ấy biết chứ?"

      lắc đầu cái, coi như là đồng ý thay giữ bí mật.

      "Vân Ảnh, cám ơn, tôi biết ngay tốt nhất." Lương Tịnh Uy nhào tới ôm chặt cổ của , cảm ơn , giống như đứa bé bị làm hư.

      Tương Vân ảnh kinh ngạc, ngay cả tay lái cũng cầm được.

      Chương 2.2

      "Mẹ, mẹ làm sao còn chưa ngủ?"

      giật mình, sợ Tương Vân Ảnh đến sinh ra hoài nghi, Lương Tịnh Uy Tương Vân Ảnh dừng ở ngã ba đường bên ngoài ngõ hẻm, để xuống, nghĩ tới mở đèn, mẹ ngồi ở ghế, hồi chột dạ vội vã chảy qua nội tâm .

      "Mẹ đợi con, sao về trễ như thế?" Tiền Di Lăng hỏi , bà ngã bệnh, xanh xao vàng vọt. Hơn nữa mấy ngày nay chịu giày vò phong thái ngày xưa sớm thấy.

      "Con . . . . . . Con làm thêm giờ." Lương Tịnh Uy dám nhìn thẳng vào mắt mẹ. "Mẹ, về sau đừng đợi con, ngủ sớm chút."

      "Ai. Mẹ ngủ sao được, mới vừa rồi những người đó lại tới."

      "Những người đó? Là ai?" Lương Tịnh Uy run như cầy sấy hỏi, phải là. . . . . .

      "Chẳng lẽ chủ nợ cũ của ba, bọn họ lại tìm tới chỗ này rồi."

      Ba sau khi mất tích, suốt đêm Lương Tịnh Uy và mẹ thu dọn hành lý rời , vốn nghĩ nơi càng nguy hiểm càng an toàn, những người đó tuyệt đối đoán được mẹ con ở cách nhà xa, đó sản nghiệp duy nhất của nhà họ Lương chưa từng công khai, nghĩ tới bọn họ tìm tới.

      " Mẹ. Bọn họ làm gì mẹ chứ? "

      "Thấy mẹ già, bọn họ có thể làm gì mẹ? Chỉ là. . . . . ."

      "Chỉ là như thế nào? Mẹ, mẹ mau nha!" vội la lên.

      "Bọn họ ba con ra mặt nữa, bọn họ bắt con trả nợ." Tiền Di Lăng nặng nề than thở. Cầm chặt tay của , sức lực tuyệt đối làm cho mọi người nghĩ tới là bà bệnh.

      "Con thu dọn chút, thôi!"

      "Nhưng mẹ. . . . . . Mẹ sao?"

      "Mẹ có việc gì, mẹ là người già, dù sao bọn họ bắt mẹ bán chứ? Lo lắng của mẹ là con, con còn trẻ, người lại xinh đẹp, nếu để cho bọn họ. . . . . . Ai, thôi, con hiểu ý của mẹ. Nghe mẹ, thu dọn đồ đạc, đến nhà họ Tưởng tránh thời gian."

      Nếu phải Lương Tịnh Uy kiên trì cho Vân Kỳ biết chuyện, sợ ảnh hưởng đến việc học của , Tiền Di Lăng sớm để cho nhà họ Tưởng rồi.

      "Nhưng Vân Kỳ. . . . . ." cũng chỉ là bạn trai của mà thôi.

      "Nó là bạn trai của con, bạn xảy ra chút chuyện, Nó nên giúp tay sao? Ngày đó nó ra nước ngoài, con thể cùng, nó đoán cũng đoán được."

      Vốn dĩ hai người nhất định cùng ra nước ngoài du học, nhưng trong nhà xảy ra chuyện này thể ra nước ngoài, Lương Tịnh Uy lấy cớ ham chơi mà , cũng phải Vân Kỳ chưa từng hoài nghi.

      "Nghe lời, đến nhà họ Tương, mẹ đợi cho mọi chuyện bình thường liền đến tìm con." Như vậy, ít nhất con an toàn.

      Nhưng Lương Tịnh Uy muốn, tự ái cho phép làm như vậy, "Mẹ, cả hai cùng , con thể để mạc mẹ."

      "Bọn họ bắt mẹ làm gì?" Tiền Di Lăng khuyên nhủ, Tịnh Siển là nơi an toàn, bà an tâm.

      "Mặc kệ có thể hay , mẹ , con ."

      "Nhưng, nếu ba con trở lại. . . . . ."

      "Mẹ sợ ba tìm được chúng ta sao? Mẹ, mẹ đừng chờ, ba trở về." Trong nhà cái có thể bán cũng bán, thứ gì đáng tiền cũng có, Lương Tịnh Uy tin ba còn có thể trở lại.

      "Ba con quay trở về." Tiền Di Lăng tin chồng mình trở lại.

      " thể nào, mẹ, mẹ ở lại chỗ này, con có biện pháp bán nơi này, bán nơi này chắc được khỏang mấy trăm vạn."

      "Con muốn bán nơi này ?"

      "Dĩ nhiên, nếu chúng ta lấy cái gì trả nợ?"

      Tâm ý của quyết, nhìn vẻ mặt của Tiền Di Lăng biết, nhà cửa quyết định bán.

      "Được rồi, mẹ , nhưng Tịnh Uy, ba con trở lại." Tiền Di Lăng chưa từng quên thay chồng chuyện.

      "Coi như thôi. . . . . ." Đáp án kia còn quan trọng nữa rồi.

      "Reng reng reng. . . . . ." điện thoại của Lương Tịnh Uy vang lên, thấy hồi lâu chưa lên màu sắc màn hình, vội vã nhấn nút nghe.

      "Vân Kỳ, ừ, em vẫn chưa ngủ, còn . . . . . . làm sao vậy, vẫn chưa quen sao? Lúc nào trở lại, lễ Giáng Sinh à. . . . . . ? Ừ, em chăm sóc bản thân tốt, cũng thế. Ừ, em . . . . . ."

      nỡ tắt điện thoại di động, đợi mấy ngày, Vân Kỳ rốt cuộc cũng điện thoại.

      Lương Tịnh Uy may mắn có hỏi khi nào chuyện ra nước ngoài.

      Có lẽ, bỏ ý nghĩ thuyết phục rồi, có lẽ, ba năm tìm hiểu nhau cũng đủ để cho tin phải ngừơi mê chơi.

      Suy cho cùng cũng hiểu ? Mà rốt cuộc có từng hứng thú biết tất cả mọi chuyện về ? Cho đến rời khỏi, sau khi rời , vấn đề này mới từ từ tới. Ba năm kết giao, vẫn biết suy nghĩ ở bên trong lòng của Vân Kỳ.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 2.3

      Thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Vân Kỳ xuất ngoại, tại muốn hiểu cũng thể nhanh như vậy, ít nhất phải đợi trở về.

      Lương Tịnh Uy thu lại khó chịu trong lòng, quyết định coi chừng vang ở bên tai khi ngủ.

      Khoảng hai ngày, Hạng Minh Lam theo sắp xếp của Cổ Ký Dư đến quán bar piano làm việc.

      Đèn ngũ sắc xoay tròn, đỏ, vàng, lục, lam, tím . . . . . . Màu gì cũng có, ở trần nhà, mặt đất chuyển động, xoay chuyển nhanh chóng, làm cho ánh mắt nhìn của Hạng Minh Lam hơi kém.

      " làm ở đây?" Hạng Minh Lam quay đầu hỏi Cổ Ký Dư.

      "Yên tâm , theo tôi gặp ông chủ chào hỏi, sau đó đến quầy rượu có sư phụ chỉ cho ." Cổ Ký Dư dẫn đến quầy rượu sau khi cùng sư phụ chào hỏi, liền chạy mở quầy.

      "Tả sư phụ, đây là sâm banh ly sao?" Hạng Minh Lam chỉ vào chân ly thủy tinh trong suốt cao hỏi.

      " sai, nhưng chỉ cần phụ trách bưng rượu cho khách, những thứ khác tôi làm." Mặt Tả sư phụ lạnh lùng , để cho người khác đụng quầy bar của bất luận đồ vật gì.

      "Được." Có đủ phiền toái, Hạng Minh Lam suy nghĩ ở trong lòng. Nếu còn chuyện gì làm, quan sát bốn phía.

      Quán bar Piano và quán bar bình thường khác nhau, phía bên phải sàn nhảy còn bày đàn Piano đắt tiền, khách chủ yếu là tới uống rượu, khiêu vũ .

      "Ah, đó phải là. . . . . ." nhìn xung quanh, ánh mắt của Hạng Minh Lam đột nhiên nhìn chăm chú vào nơi động.

      Mắt vẽ màu nâu, son môi ánh vàng kim sa, ngồi ở trong góc, vóc dáng mảnh khảng xinh đẹp, phải là. . . . . .

      "Wait¬er."

      "Wait¬er, có ai gọi " Tả sư phụ đẩy Hạng Minh Lam cái, Hạng Minh Lam từ ngẩn người mới hồi hồn.

      "Ở đâu?"

      "Hướng 1 giờ." Tả sư phụ chỉ hướng nghiêng phí trước bên phải, Hạng Minh Lam thấy khách vẫy tay.

      "Xin hỏi muốn dùng cái gì?"

      "Wait¬er."

      "Wait¬er? Đó là cái gì?"

      "Chính là Whisky, hôm nay bắt đầu làm việc ngày đầu tiên à?" Khách nhân .

      "Đúng vậy, tôi mới làm ngày đầu tiên. Ngại quá, Whisky tới ngay." Hạng Minh Lam cười pha trò rồi trở về, lại lập tức vọt tới trước mặt Tả sư phụ, "Tả sư phụ, Whisky. . . . . ."

      còn chưa dứt lời, lại chạy đến hướng 1 giờ vừa rồi " xin lỗi, xin hỏi tổng cộng muốn mấy ly Whisky?"

      " thấy ai ngốc như vậy , nhìn chúng tôi có mấy người, cần mấy ly."

      "Được, biết." Hạng Minh Lam đếm, năm, lập tức về tìm Tả sư phụ.

      Đợi bưng hết rượu, mới vừa rồi thấy.

      " ấy tới kiếm tiền sao?" Hạng Minh Lam tự lẩm bẩm.

      "Ai tới kiếm tiền?"

      "Chính là mới vừa rồi, oh. . . . . . Là ." Hạng Minh Lam thở dốc vì kinh ngạc, nghĩ tới tại xuất trước mặt của mình.

      " ở đây tìm tôi sao?" Lương Tịnh Uy ở trước mắt của quơ quơ năm ngón tay.

      " có, có." Hạng Minh Lam vội vàng lắc đầu phủ nhận, cũng may đối phương cũng để ý đáp án của , sau khi liếc cái, liền gọi rượu đỏ muốn dùng.

      "Ah, tới ngay."

      bé này kì lạ, Lương Tịnh Uy nhìn lúng túng chạy về quầy rượu, sau đó lập tức vội vàng theo.

      Tả sư phụ biết Lương Tịnh Uy, khi vào quầy rượu ly cổ cao đựng rượu chất lỏng màu mận chín trực tiếp đẩy về phía trước , có khay đỡ lên bàn.

      " còn nhớ tôi ?" Hạng Minh Lam tiến tới hỏi, nghĩ tới lại gặp ở chỗ này, cỗ hưng phấn cùng kích động cơ hồ làm cho trái tim của muốn nhảy ra ngoài.

      "? Tôi nên nhớ sao?" Lương Tịnh Uy chau mày, trong giọng và vẻ mặt có chút hứng thú, nơi này vậy mà có người biết , biết có nên đến nơi khác ?

      "Mấy ngày trước, trai bảo vệ tôi. . . . . ."

      "Ah, là , tôi xin lỗi, nhất thời nhớ ra được, làm việc ở đây?" Lương Tịnh Uy nhớ là bán CD sách lậu .

      "Ừ, hôm nay mới tới. Chị. Ngày đó cám ơn chị."

      "Cái gì chị, gọi tôi như vậy rất già, gọi tôi là Tịnh Uy là được."

      "Chị Tịnh Uy, chị thường tới đây sao?" Hạng Minh Lam vẫn quên chữ "Chị".

      "Ưmh." Uống hớp rượu, đáp án Lương Tịnh Uy biến mất bên ly rượu.

      "Vậy trai kia đâu?"

      " ta? Tôi biết, có thể ta họp ở trong công ty!"

      Vài ngày liên lạc với Vân Ảnh rồi, Lương Tịnh Uy có nghe lời của mẹ đến ở nhà của , ngược lại mượn nhà bên cạnh, hôm nay lần đầu tiên " làm" ở chỗ này .

      " là ông chủ lớn sao? Oh, tôi chỉ muốn gặp ấy cám ơn." Hạng Minh Lam vội vàng giải thích, để tránh bị hiểu lầm, nhưng sâu bên trong vẫn hi vọng bị hiểu lầm .

      " cần, từ trước đến giờ ta để ý tới loại chuyện này. Đúng rồi, tên gì. . . . . . ? Tôi quên." Lương Tịnh Uy tùy ý .

      "Chị Tịnh Uy, tôi tên là Hạng Minh Lam."

      " với đừng gọi tôi là chị. . . . . . Ai, tùy thôi, tôi lớn hơn so với ." Lương Tịnh Uy nhìn về phía bên đàn Piano, nghẹ sĩ chơi đàn lên đài chuẩn bị đánh đàn rồi.

      Ngón tay thon dài để bàn phím màu trắng, nhàng chuyển động, tiếng đàn vang lên lanh lảnh nghe vừa nhàng vừa dịu dàng, nhớ tới những năm tháng luyện đàn trước kia. . . . .

      Chương 2.4

      hoàn toàn muốn học, nhưng mẹ con nhà có tiền luôn có tài năng, mới ra ngoài. Cho nên học, nhưng mỗi khi đến giờ học mong thầy giáo Piano bị đau bụng, mà bây giờ, thầy giáo Piano đến, lại thấy thoải mái.

      "Chị Tịnh Uy. Chị làm sao vậy?"

      " có gì, tôi trước, lần sau lại tiếp." Lương Tịnh Uy trượt xuống khỏi ghế, vén mái tóc, nhìn thấy mục tiêu tối nay.

      "Chị Tịnh Uy. . . . . ." Hạng Minh Lam giọng kêu, chẳng lẽ ấy muốn làm ăn sao? biết làm sao, cảm thấy khó chịu.

      Hoang dâm, dơ bẩn thế giới đó cách bản thân mình gần như vậy. . . . . .

      Lương Tịnh Uy đến quán bar Piano làm đêm, thế nhưng Tương Vân Ảnh lại xuất .

      kinh ngạc nhìn đột nhiên xuất , hơn nữa muốn bị nhìn thấy bộ dạng sa đọa của mình, xoay người bỏ chạy, ngờ đột nhiên xoay người, làm cho đầu óc của khi say rượu càng tối đen, kịp thời nắm chặt lấy vai , khom người xuống phun mạnh.

      "Nôn. . . . . ."

      "Uống nhiều rượu như vậy, rốt cuộc như thế nào?" Tương Vân Ảnh đưa tay khăn che ở môi của , tay vỗ vỗ lưng của .

      "Nôn. . . . . ."

      "Ai, hết nôn chưa? Tôi đưa về nhà." Tương Vân Ảnh lắc đầu mà thở dài, nỡ mắng , nhưng có thể để cho bớt lo lắng hay ? Đôi mắt ưu thương nhìn thẳng vào , chỉ là chưa bao giờ từng phát giác.

      ", cần đưa." Lương Tịnh Uy đẩy ra, xiêu xiêu đổ đổ về phía trước .

      " nhìn bộ dạng của , về thế nào? Bác tức giận sao?" Tương Vân Ảnh nhịn được cau mày lại, bản tính mê chơi thương tiếc bản thân mình của , ở trong mắt nhìn thấy, tâm hồi đau nhói.

      Chẳng lẽ vì trai có bên cạnh, rất khổ sở, cho nên uống rượu? Như vậy, có thể coi như trai, sau đó. . . . . . Sau đó như thế nào? Giả vờ sao?

      " cần quan tâm!" câu lạnh lùng vang lên, đánh tan suy nghĩ vớ vẩn này của Tương Vân Ảnh. Ai có thể thay thế địa vị trai ở trong cảm nhận của đây? Người đó vĩnh viễn .

      Mở chai rượu có hao tổn phí, như thế nào hiểu tâm tình của ? Lương Tịnh Uy đẩy ra, nhưng tay của Tương Vân Ảnh vẫn duỗi ra, thái độ chưa từng thay đổi.

      "Tôi xen vào, vậy cũng tốt, tôi gọi điện thoại cho trai, cho ấy đến quản ." Tương Vân Ảnh uy hiếp .

      ", . . . . . . Nhất định phải uy hiếp tôi như vậy?" Lương Tịnh Uy nhìn chằm chằm Tương Vân Ảnh, đầu óc tức khắc thanh tỉnh rất nhiều.

      hất cằm lên, bộ dáng có thể thử xem .

      "Được rồi, muốn biết, tôi liền cho biết." Lương Tịnh Uy chịu thua, hoàn toàn thua, khi dưới kiên trì của , cho tới bây giờ cũng biết là người cố chấp đến vậy.

      Biết lừa gạt nữa cũng lừa gạt được lâu, cho nên, quyết định ra những chuyện xảy ra, " có nghe nhà tôi phá sản rồi sao?"

      "Tôi cho rằng đó là tin đồn bậy bạ, chẳng lẽ là ?" nhà họ Lương phá sản? chấn động, mắt mở lớn.

      " Đúng vậy."

      "Mà tôi thấy còn mặc hàng hiệu, dạo của hàng, tiêu tiền như nước. . . . . . Nhà phá sản?" Tương Vân Ảnh rất khó tin tưởng, càng cách nào tưởng tượng hoàn cảnh nhà thay đổi, như thế nào còn có thể tiếp tục tiêu xài?

      "Tôi mặc hàng hiệu là vì câu kẻ ngốc, cái người tự cho mình là đúng này, rốt cuộc có hiểu hay ? cho rằng tôi còn giống như trước đây là thiên kim tiểu thư? tại biết, đừng đến nữa phiền tôi nữa." Nghĩ đến quá khứ, trong lòng của Lương Tịnh Uy kích động.

      "Thời điểm trai ra nước ngoài, nhà có tiền? Cho nên mới thay đổi chủ ý có xuất ngoại du học?" Đột nhiên, Tương Vân Ảnh đem chuyện liên tưởng ở chung chỗ.

      Mặc dù, trai ra nước ngoài rồi mới về đến Đài Loan, chỉ biết là kế hoạch trai và ra nước ngoài du học, nhưng bởi vì mê chơi, cho nên . . . . . . Đây là nghe được. nghĩ tới chuyện giống như bên ngoài, ngây ngẩn cả người, cũng vì hiểu lầm của mình với , mà cảm giác áy náy sâu sắc.

      "Tôi hiểu, mà chịu nhiều như vậy, nhưng trai biết? ấy đến cùng có phải bạn trai của hay ?"

      " cho xấu Vân Kỳ, là tôi gạt ấy, chút quan hệ cùng cũng có." Lời của khiến trái tim Lương Tịnh uy đau xót.

      Đúng nha! Vân Ảnh nhắc nhở lần nữa. Nếu Vân kỳ có chú ý, khuôn mặt lo lắng, cho biết chuyện xảy ra.

      Nhưng, có, Vân Kỳ hỏi, thậm chí còn cao hứng địa điểm xuất ngoại, đối với chú ý bằng hưng phấn đối với xuất ngoại du học , mà Vân Ảnh lại để ý vượt qua Vân Kỳ. . . . . .

      , lắc đầu, thể để ý đến những chuyện ngoài lề này, thể để chỗ hổng trong lòng càng mở rộng thêm, nếu , phần cảm tình này bảo vệ được.

      " thay ấy chuyện?" Đáng chết! Khó chịu lấp đầy ngực khiến Tương Vân Ảnh nửa câu cũng ra .

      Đảo mắt nhìn bộ đồ mặc tại vì muốn kiếm tiền, câu kẻ ngốc mà cố ý mặc? biết người có tiền liền thích bộ này —— cao cấp. thực tế đánh chủ ý hợp thành , phụ nữ đơn giản chính là như vậy.

      "Tính toán cho tôi biết, mọi người còn thiếu bao nhiêu? Tôi nên giúp như thế nào?" Tương Vân Ảnh gặp gỡ cũng thể là gặp được khắc tinh, chỉ có thể tình của là sai trái, biết , chỉ có hy sinh.

      " cần ngăn cản tôi, chính là hỗ trợ tốt nhất." tại biết, đến làm phiền chứ? Tự ái cho phép hướng tới người khác chịu khổ, cho dù người kia là em trai Vân Kỳ cũng giống vậy.

      "Sao tôi có thể xem biến thành bộ dạng như vậy? Đừng với tôi, còn bán bản thân." Bỗng nhiên, nghĩ đến lần trước ở trong đồn cảnh sát. . . . . .

      " có nghiêm trọng như thế, tôi chỉ phải đến Lena tiếp rượu. Tốt lắm, tôi muốn thêm rồi, ."

      thể làm mất mặt của nhà họ Lương, còn nữa, dám xin lỗi Vân Kỳ, cũng sợ Vân Ảnh dùng ánh mắt xem thường nhìn , đem mình là người yên lặng sống qua ngày, nhưng trời cố tình chìu ý người.

      Lena? Tương Vân ảnh cau mày, nghe thấy cái tên này cảm thấ mùi vị phong trần.

      "Tôi , , ăn mặc như vậy là vì tiếp rượu?"

      phải tiêu pha, mà là kiếm tiền. Điều này cùng hiểu lầm trước cách quá xa, biết nên cười hay nên khóc, biết cử động của chẳng những nhõm, ngược lại so với trước kia càng thêm nặng nề.

      " sai." hất cằm lên, muốn bị bất luận kẻ nào coi thường cùng dạy dỗ, này liên quan đến tự ái, kiêu ngạo trong .

      " cần nữa, thiếu bao nhiêu? Tôi viết chi phiếu cho ."

      " có biện pháp sao?" tin, cũng muốn thiếu nhân tình lớn như vậy, tự mình nghĩ biện pháp. Nếu muốn giúp, sớm tìm rồi, cần gì chờ tới bây giờ.

      " , chỉ cần mở miệng."

      "Vân Ảnh, phải cần phải đối với tôi tốt như vậy, chúng ta chút quan hệ cũng có."

      "Chúng ta là bạn bè, đương nhiên có liên quan hệ."

      Lương Tịnh Uy nhìn , mặt nghiêm túc giống như là đùa.

      Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của , Tương Vân Ảnh tiếp, " chỉ cần cho tôi biết thiếu bao nhiêu tiền? Tôi thể trơ mắt nhìn xuống như vậy."

      "Được rồi, " Lương Tịnh Uy thở dài, ứng phó đám kia chủ nợ, và mẹ cũng mệt mỏi, "Năm trăm vạn."

      "Ngày mai tôi đưa chi phiếu tới đây." Tương Vân Ảnh do dự, giống như nghe được là 500 đồng tiền.

      "À?" Lương Tịnh Uy ngơ ngác, miệng mở rộng lại quên ngậm lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :