Kỹ nghệ đánh ghen- Lữ Vũ Uyên

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Tên truyện: Kỹ nghệ đánh ghen.
      Tác giả: Lữ Vũ Uyên.
      Thể loại: đại.
      Số chương : 4
      Nhân vật: Gia Mỹ, Mạnh Đạt.
      tất có ghen, càng nhiều lòng chiếm hữu càng lớn. Có cái ghen ý nhị, có cái ghen long trời lở đất, có cái ghen mà sau đó ông chồng than trời bảo " giá như... "

      Chương 1: Cuộc chiến.
      Nàng đẹp, tất nhiên! hoa khôi năm đó, trưởng phòng sắc nước hương trời tại làm đảo điên bao nhiêu gã đàn ông. Chỉ nụ cười của nàng giám đốc bên đối tác vội vàng ký ngay hợp đồng. Thế nhưng ra khỏi công ty là nàng quăng phắt tất cả, trở về bên ông xã và hai thiên thần . Chồng nàng làm kỹ sư phần mềm cả ngày chơi với máy tính, chưa từng liếc nhìn người phụ nữ nào ngoài nàng. Ai cũng xuýt xoa về gia đình êm ấm của nàng, ai cũng mang nàng làm chuẩn mực vợ đảm, vợ khéo khiến nàng lấy làm tự phụ. Thế rồi ngày đẹp trời khi ông xã công tác, nàng gửi con về bên nội bù khú cùng nhóm bạn thời đại học. Chén tạc chén thù trong nhà hàng sang trọng bậc nhất Sài gòn, bọn nàng ôn lại kỷ niệm xưa lòng dâng lên nhiều cảm xúc. bạn khều tay nàng:
      - Gia Mỹ, mày nhớ Hạnh Tiên lớp quản trị kinh doanh ?
      - Nhớ! đó đẹp lung linh luôn mà. Mà sao? - nhón tay lấy trái cây lơ đễnh, bạn giọng tiếc nuối:
      - Giờ khổ lắm mày, tưởng đẹp lấy đại gia sướng, ai dè ôm con khóc thầm, ông chồng quăng tiền cho xài rồi thản nhiên dẫn về nhà tình tự. Nó vì con nó mà cố sống cố chết chịu li dị, tội ghê!
      - Ngẫm ra tao vẫn còn may mắn, lấy đại gia, kệ, nó nghèo nhưng nó như thế! - chép miệng, trong lòng thoáng chạnh lòng. đó đẹp chín mười với , hồi học cũng ghen ăn tức ở, từng cạnh khoé nhau vì những thằng sinh Viên trẻ trâu. Giờ nghĩ lại thấy nực cười, đàn bà như nhau cả, chẳng mong ai đau khổ!
      Rời khỏi nhà hàng lang thang siêu thị mua sắm đồ cho hai bé cưng và ông xã. Siêu thị mới mở nên khang trang, xách đồ mỏi cả tay đến gần cửa rớt mấy túi đồ. cúi xuống xếp lại chợt nghe giọng quen thuộc nghe suốt năm năm nay:
      - Em, chậm thôi!
      Vội ngước lên, cảnh tượng khiến choáng váng. Chồng , Tống Mạnh Đạt, tình tứ ôm trắng trẻo mặc váy đỏ lên thang cuốn. Có nằm mơ cũng ngờ đức lang quân hiền như đất lại " ăn chả" như thế! Vội nhặt nhanh đồ đạc, như chạy ra khỏi siêu thị, nhanh như chính mình bị bắt quả tang ngoại tình. Tìm đến quán cà phê sân vườn tĩnh lặng, gọi ly cà phê đường. Thừ người lúc lâu, tâm trí như đông cứng lại. Bao nhiêu lời thương, bao nụ hôn nồng cháy trước khi công tác ra chỉ là trò che mắt!
      Đàn bà sống trong thương trường như quá quen với loại đàn ông hám của lạ, đôi lúc hay bảo vợ họ biết giữ chồng nhưng hôm nay chính mình gặp phải cảnh trớ trêu này đúng là cười ra nước mắt. Uống từng ngụm cà phê đắng nghét suy nghĩ châm rãi những gì diễn ra những tháng gần đây. học được bài học là bất kể việc gì xảy ra đều có nguyên nhân, trước khi trách người phải trách mình trước. ! Tình cảm vợ chồng vẫn rất tốt, chuyện chăn gối còn có vẻ sung mãn hơn.Gần đây cả hai có cự cãi gì. Vấn đề nằm ở đâu?
      thèm được gọi mấy bạn đến ôm họ mà khóc lóc kể lể, để chia sẻ với họ nhưng thể. Thể diện của , ngưỡng mộ dành cho gia đình thể vì việc này mà tan nát hết! Bình tĩnh, phải bình tĩnh... tự trấn an mình khi lái xe về nhà. Gọi điên gửi hai đứa con đến chiều mai, vội thay đồ đến salon.Vừa ngồi xuống vội :
      - Chị muốn chăm sóc toàn diện.
      - Dạ vâng, liệu trình kéo dài bốn giờ, kết thúc lúc bảy giờ tối ạ! - theo bé nhân viên như cái máy, hề nghe lọt tai câu nào. Trong lúc mọi người salon thư giãn tâm trí căng như dây đàn. bận rà soát các mối quan hệ của chồng, các chuyến công tác gần đây.
      Độ gần bảy giờ chuông điện thoại reo liên tục, số máy thân thuộc chạy dọc màn hình led. ra hiệu nhân Viên dừng lại, bắc máy:
      - Dạ alo, em nghe!
      - Vợ , em ăn cơm chưa? Con đâu? - Vẫn cái giọng ân cần ngọt lịm nhưng khiến lòng uất nghẹn. Nén giận, khẽ cười:
      - Em mang gửi con về nội, tối nay hẹn mấy bạn đến nhà ăn uống, định ăn nhậu nhân lúc chồng vắng đây!
      - Vậy cũng tốt, đừng đâu buổi tối lo lắm. Ngoan, cuối tuần về với em và con! Hôn em nhé, cưng! - Tiếng "chụt" vang lên bên kia đầu dây song nghe thấy, trái tim như bị xát muối khi khám phá đức ông chồng dối tài tình đến thế. Quệt nhanh dòng lệ nóng, hỏi:
      - Xong chưa em? Chị muốn vẻ ngoài hoàn mỹ.
      - Ba mươi phút nữa chị! Chị xinh đẹp thế chắc chồng rất hãnh diện nhỉ! - Con bé nhân viên vừa trang điểm vừa xuýt xoa, biết nó cũng muốn lấy lòng . Khi tính tiền quên dúi tiền tip cho con bé, khẽ :
      - Đàn bà vũ khí lợi hại nhất là cái miệng ăn . Em có điều đó, sử dụng cho khôn ngoan cưng nhé!
      Bước ra khỏi quán nhanh về phía siêu thị. Trình báo mình bị mất bóp trong siêu thị, bằng vẻ quyến rũ của mình xin xem lại các đoạn băng quay hình. Dùng usb hình hoa tai khéo léo chép lại đoạn có hình ảnh chồng và nọ. Gọi điện thoại đến luật sư cố vấn thân cận nhất, cầu thám tử tư. Đêm đó thay vì nằm khóc vật vã như các khác, nàng Gia Mỹ tài ba cùng ba nhân viên và tay thám tử trắng đêm truy tìm lý lịch và tung tích ông chồng quí hoá.
      Last edited: 24/5/17

    2. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Chương 2: Nước cờ.
      vẫn đến công ty như thường lệ, trang điểm phục sức càng lộng lẫy hơn. Cánh phụ nữ xuýt xoa, ghen tị bao nhiêu đôi mắt các dán chặt vào thân hình đồng hồ cát bấy nhiêu. cười tươi, mời cả phòng uống trà chiều cười rôm rả. phó phòng- cánh tay đắc lực trong các dự án của kéo vai cười gian:
      - Bà chị trúng hợp đồng nào lớn hay hai ông bà " vỡ kế hoạch " rồi?
      - chung là được vố! - cười nhạt, ai có thể hiểu cảm xúc của nhưng nhưng phó tướng Kiên cạnh hơn tám năm, thời gian ở chỗ với còn nhiều hơn với chồng sao bỏ qua nụ cười gượng gạo ấy! Chiều muộn, đợi cho nhân viên cuối cùng ra về Kiên đến gõ cửa phòng :
      - Bà Gia Mỹ, em vào nhé!
      - Vào , sao về? Hôm nay đón vợ tan ca sao? - buông bút chống cằm hỏi . liếc thấy ly sứ đựng trà cạn từ lâu liền xách châm tách trà nóng hổi:
      - Bộ dạng chị như thế chắc là làm việc đến khuya. Chị cần em ở lại phụ chị ?
      - đâu, về nhà . - khoát tay, dùng đôi mắt sắc như dao nhìn như thôi miên vào gương mặt tinh khôi:
      - Chị che giấu cái gì đó. Cách biểu của chị cả ngày nay cho em biết chị rất vui.
      vuốt ngược mái tóc mềm, nhìn Kiên lúc rồi thở dài:
      - Biết sao bây giờ... Mặt với mũi!
      - Chị tin cả em sao? - Kiên đưa ly trà đến trước mặt , giọng khẩn thiết. Với Gia Mỹ là cấp cũng là người nâng đỡ, khi vừa vô làm bị thằng tổ trưởng tép riu trù dập tưởng văng vách. Lúc đó bà chị trước mặt vẫn còn là nhân viên mới nhưng bằng cái đầu lạnh chị dạy bày cách quay lén lúc tên đó mắng nhân viên, coi thường sếp để trình giám đốc. Dù biện pháp quang minh chính đại cho lắm nhưng chị dùng nước cờ tống khứ cái tên đáng ghét khỏi công ty. Hai chị em từ đó rất thân thiết, chị là con nên rất quý đứa em ngang hông là .Bản thân như con cún con ngoan ngoãn cạnh chị, luôn ngưỡng mộ phụ nữ tài sắc vẹn toàn.Chị kết hôn sang nhà chạy việc như con sen mà vẫn luôn vui vẻ, thằng bé con chị đặt Hiếu Kiên vui như trúng xổ số. vẫn nghĩ người như chị Mạnh Đạt tu lắm mới gặp được! Thế mà hôm nay chị chau mày, đôi mắt long lanh khi run run mở túi đưa bìa hồ sơ từ văn phòng thám tử. cần chị , chi tiết hồ sơ và những tấm hình chụp thay chị lên tình cảnh giờ. nhìn chị thấy lòng đắng nghét, chị chọn lựa chồng bình thường, giàu có, gia thế chỉ được cái chăm chỉ hiền lành. Lúc đó thắc mắc chị cười đùa :" củi khô dễ nấu, chồng xấu dễ xài, củi mục dễ đun, chồng khờ dễ khiến".Bao nhiêu năm bên chị ôm về tặng vợ hàng trăm bó hoa những kẻ si tình tặng, chị hề ngó đến nhưng chỉ cần Đạt mua về chỉ cành hồng chị sung sướng cười cả ngày. Đẹp như thế, chồng như thế lại có kết cục thế này biết thằng cha kia đầu bò hay lỏng óc?
      chăm chú đọc tài liệu đoạn chống hai tay lên bàn:
      - Chị định thế nào?
      - Chị rất mâu thuẫn. nửa lý trí chị thể buông tay, thể diện của chị, cha của các con chị thể để mất. nửa con tim chị người lừa dối chị đáng được tha thứ. - Lúc này nước mắt cố kìm nén được, cứ tuôn ra lớp phấn mịn trong suốt. thừa hiểu phản bội này như cái tát trời giáng vào người phụ nữ cao ngạo này. bất bình:
      - Trông ấy như cục bột thế mà...
      - Hiền chứ đâu có đui mà biết nhìn em. Chị sơ suất, lỗi là ở chị. Ngày xưa bác chị từng câu " chồng mình khi chết xuống lỗ mới biết là chồng mình." Chị quá tin vào ấy hay chị quá tự phụ phụ nữ như chị nắm trọn trái tim ... Chị thua con đàn bà con làm nhân Viên bưu chính em à! - Giọng nghẹn lại, uất ức. rất trọng bản lĩnh đàn bà, nếu kẻ giật chồng là con cửu vỹ hồ ly có gì để . Đằng này lại là loại cóc ké kỳ nhông, nhan sắc thua xa mấy em tiếp tân trong công ty.
      rút khăn giấy đưa chị, hỏi thẳng:
      -Chị muốn xử sao chị , có địa chỉ khách sạn em gọi người đến là xong việc!
      - em, chị... Trước mắt chị biết đó có biết Đạt có vợ con , chưa biết chị hồ đồ đâu. Hơn nữa chị muốn giở bài lật mặt ấy! Để sáng hay trưa mai phòng thám tử báo kết quả sơ bộ chị muốn bày thế cờ. Giờ em về , chị phải hoàn thành kế hoạch này cho sếp, mai chị nghỉ phép ngày, em giúp chị công việc ở đây nhé! Cảm ơn em!
      bước ra cửa quay lại hỏi:
      - Chị chi tiền cho văn phòng thám tử bao nhiêu?
      - Cái gì mua được bằng tiền mua bằng rất nhiều tiền, em trai! - cười đểu, đôi mắt ráo hoảnh trở lại.
      -
      ly sắc, 139duongduong thích bài này.

    3. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Chương 3: Cơ trí đàn bà.
      về nhà lúc đồng hồ điểm giờ sáng, vừa về đến nhà lúc nghe tiếng chuông điện thoại reo. Thục Trinh- vợ Kiên gọi qua! trêu:
      - Sao bé, Kiên nó lại chọc ghẹo gì em mà tìm chị mắng vốn khuya thế?
      - Chị, hôm nay em khó ngủ quá, em sang nhà ngủ với chị nhé! - Tiếng con bé thỏ thẻ nghe thương làm sao, chắc Kiên cho con bé biết. cười :
      - Kiên đâu? Em cho nó ra sân ngủ à?
      - ấy vẫn làm việc trong phòng sách chị ơi! - Con bé ngọt ngào, giọng:
      - Chị sao, em biết biệt hiệu của chị là "bất đảo ông " à, ai đánh cũng ngã đâu! Cả em và Kiên ngủ , đừng cản trở chị đắp mặt nạ. - cúp cái rụp, xoay sang tẩy trang rồi đắp mặt nạ. Bọn trẻ được qua ông bà chơi sướng muốn về, lúc thường chăm con kỹ dám cho về ông bà thường vì sợ chiều quá sinh hư. Gặp dịp này dối là công ty vô dự án lớn làm suốt, chồng công tác nên để các con bên đó. Ông bà vui như tết, lúc chiều gọi điện bé Hiếu Nhân khoe ông bà sắp dẫn hai em siêu thị, ăn lẩu băng chuyền, lên toà nhà cánh buồm... Thôi, cứ thả cho bọn trẻ vài hôm, cũng cần gian riêng chút.
      Mặc dù rất mệt mỏi nhưng Gia Mỹ tuân thủ nghiêm ngặt các qui trình chăm sóc da. hiểu càng đau chừng nào càng làm cho mình rạng rỡ chừng ấy. Phụ nữ phải tự hiểu mình hi sinh vì gia đình nhưng phải chăm chút cho mình. Phải là con phượng hoàng toả sáng chứ phải là con gà mái có sức chiến đấu! Sau khi thoa kem dưỡng nhan đêm, thư thái bật bài nhạc hoa trong phim " Hoa Thiên Cốt"- ca khúc Thủ vọng nghe nghe lại đến khi ngủ thiếp .
      Văn phòng thám tử gọi lúc chín giờ, họ trao băng ghi , hình chụp. Nhân Viên định bật thanh lên liền khoát tay:
      - Tôi mang về nghiên cứu, các tiếp tục theo dõi, nhớ đổi người!
      Ông Tiêu nhấp nháy đôi kính nhìn thán phục:
      - Ít có phụ nữ nào sắt thép như đây! Khi nào chán kinh doanh qua đây làm với chúng tôi nhé!
      - Tôi thích lục lọi đời tư người khác. Việc thế này... bất đắc dĩ thôi. Cảm ơn nhã ý của chú, tôi về đây! - nhanh về nhà, châm bình trà Phổ Nhĩ đỏ au ngồi trầm lặng trường kỷ đối diện giường ngủ. Dùng remote bật băng ghi , nghe đoạn đối thoại giữa ông chồng quý và tình nhân:
      - Ứ... cứ thế, mấy hôm nay có tha em đêm nào đâu!
      - Vì em đẹp quá!
      - Vợ đẹp sao? Em từng thấy vợ khi ta dắt hai đứa nhà công viên. Phải công nhận là rất đẹp!
      -Đúng, rất đẹp! - Tiếng chồng rít thuốc rồi giọng đều đều:- Nhưng ấy đẹp quá lại làm thoải mái. ấy kiếm rất nhiều tiền, điện thoại ấy vô số tên đàn ông. Ăn uống, họp hành, nhậu nhẹt với đối tác vô số. làm sao biết có bị cắm sừng hay ?
      bấu bên đùi mình xác định mình mơ, ra là luôn nghĩ như thế! Ra có vợ đẹp, vợ giỏi cũng là lý do ngoại tình! Ngon!
      - à, em thể thế này mãi với được, em còn tương lai, còn con em nữa!
      - Cục cưng của , cho thời gian nữa! Vợ hết năm sau trả góp xong hai căn hộ, lúc đó nếu li dị cũng được ít.
      - Còn con ?
      - Đừng lo, ông bà nội rất thương bọn trẻ, hơn nữa vợ quý con hơn mạng chắc giành nuôi bọn trẻ. tự do đến với em!
      dằn được uất trong lòng cung tay đập xuống bàn kính khiến nó nứt rạn, vài dăm kính đâm toạc tay tứa máu.Ông trời trêu chọc, cho nhiều thứ lại dạy cách nhìn người. Tại sao lại nhìn ra phía sau bộ mặt hiền lành, đạo mạo là những suy tính khác? Vậy là tính nước cờ này từ lâu, may mắn cho tôi là phát sớm.
      - đấy nhé. Nhưng em sợ lắm, hay chúng ta Vũng Tàu chơi , lanh quanh ở đây lỡ vợ bắt gặp...
      - Em lo bò trắng răng. Má ấy bận dự án, con còn mang sang chơi nhà má thời gian đâu quanh quẩn. Giờ chắc cắm đầu ở công ty tới khuya chưa về.
      - Vợ giỏi quá, nhưng lo nghiệp bỏ bê chồng sớm muộn cũng bị rinh!
      - Có em rinh nè, em dễ thương, mong manh khiến có cảm giác mình là thằng đàn ông. Vợ vốn là nữ cường nhân, dù việc gia đình luôn hỏi ý nhưng hỏi cho vui vì sau cùng vẫn là ấy quyết định.Sống với bà đầm thép rất áp lực, chẳng phải sơn thủy hữu tình như với em. Lại đây cưng, đưa em lên tiên.... - Những tiếng cười, tiếng rên xem lẫn những thanh giao hoan vang lên sống động trong căn phòng từng hạnh phúc của . Để mặc máu chảy giọt xuống nền thảm, như thấy cảnh ta và ta lăn lộn trước mắt, trao nhau những nụ hôn, những ánh mắt đê mê của những kẻ chớm ăn trái lạ. bất động hồi lâu nghe nghe lại đoạn ghi đó, nước mắt từ tự chảy rồi tự khô .Chừng năm giờ ta gọi, bắt máy mà xài tinh nhắn" em bận họp, gọi sau ! "
      Xuống phố với bộ váy ôm màu đỏ nổi bật, đeo kính mát to che đôi mắt hơi sưng, đến gặp giám đốc phía đối tác. Ông ta vừa thấy vồ vập:
      - Gia Mỹ, em đẹp quá!Nhìn em là muốn chết cho xong!
      - Sếp em gọi bảo cần bàn việc gì thế ạ? - vào việc ngay, với lũ cáo già hám này nên cởi mở quá chúng làm càng. Lão già hơn năm mươi nham nhở chìa vài tấm hình chụp Đạt và kia, cả tấm hình hớt hải chạy khỏi siêu thị. đứng hình trong vài giây rồi thản nhiên:
      - theo dõi em sao?
      - khao khát em mà, chồng em khốn nạn thế, nó ăn chả tội gì em ăn nem. dư sức cung phụng cho em như bà hoàng! - điên máu với tên đàn ông bội bạc ở nhà gặp phải con cáo già này, là tai bay vạ gió. kín đáo mở điện thoại vờ xem giờ rồi bật ghi . hờ hững:
      - Còn bà nhà , em nghe nghiệp lẫy lừng của có góp sức từ bà ấy. Phụ người vì mình, sinh con cho mình có kết cục tốt. là người làm việc lớn, nên như thế!
      - Bà ấy già rồi, sao so với sắc xuân mơn mởn như em. làm ăn thích dài dòng, mua biệt thự cho em đứng tên, mua xe sang, mỗi tháng chu cấp đầy đủ. Em làm người tình của nhé! - Ông ta vuốt ve bàn tay mịn màng ngọt ngào. cười nhạt:
      - Em muốn làm vợ . Bỏ vợ dám ?
      - Em biết thể mà, bà ấy vẫn nắm phần lớn cổ phần công ty. Chiều nha cưng! - Chỉ đợi có thế tắt ghi , cười lớn:
      - Ha ha, ra là thế! chẳng qua muốn tìm món đồ chơi an toàn, sợ bệnh lại là bên đối tác thuận tiện sau này làm gián điệp thương nghiệp cho thôi. gian quá, biết gián điệp thương nghiệp khi dính phốt là bóc lịch. Bỏ năm mươi tỷ chưa chắc mua được em. Làm nghề phải có tâm à! Còn nữa, em nghe. Em bị phản bội là vì em biết giữ chồng, việc nhà em em lo. Em đem bất hạnh của mình mang đè lên cuộc đời người đàn bà khác. Em tôn trọng đàn bà, thương đàn bà nên đồng loã với đàn ông. Chúng ta vẫn nên là đối tác tốt như mấy năm nay, xem như chưa có cuộc chuyện này. Nếu còn có ý đó em giao đoạn ghi này cho vợ . biết rồi đó, đàn bà khi giận lên... E hèm... Đáng sợ lắm. Chào !
      đeo giỏ quay bước rời khỏi trước ngỡ ngàng của ông ta. Lớn lên trong gia đình đổ vỡ thấm thía cái khổ của đàn bà, nỗi bất hạnh độc của đàn bà chỉ biết ôm con mà khóc. Ta có cách sống như mẹ ta đâu! - mím môi mở cửa xe, lái đến công ty vào ngay phòng sếp. thấy hồ hởi:
      - Trưởng phòng của , lão đó đòi gặp em vấn đề gì thế?
      - Gạ tình! - mỉm cười khoe hai lúm đồng điếu xinh xinh, Thế cười hào sảng:
      - Em có vận đào hoa nhỉ!
      - số vì em, số vì bí mật thương nghiệp thôi . - Tổng giám đốc nhìn tin , Gia Mỹ là vạn kim mua được, trắng đen rất ràng.Suốt bao năm làm việc ở đây luôn hết lòng. Thế châm thuốc bảo:
      - Sau thương vụ này hất cẳng thằng cha đó!
      - Tùy , em về đây! À, kế hoạch em bảo Kiên trình ?
      - Ok, em về nghỉ ! gửi lời hỏi thăm Mạnh Đạt và hai siêu quậy nhà em nha.
      đến khu phố ổ chuột ngày xưa hai mẹ con ở khi ba bán nhà theo vợ bé tìm người bạn cũ. Tay này vào tù ra khám như cơm bữa, được cái hiếu thảo. Vừa đút bà mẹ già ăn cháo vừa chỉ cái ghế đẩu cười hề hề:
      - đâu vậy bà chủ?
      - Thăm bác thôi, cho bác ăn xong ra quán ngồi xạo xạo chút ông bạn già! - Gã lớn hơn tuổi, dẫu phong trần bao năm nhưng nét đẹp trai phong tình dư sức ăn đứt lũ choai choai. Hiềm tội gã nghèo! Hồi thịnh thế hô mưa gọi gió, hết thời có chó nó theo là thế!
      gọi vài chai bia, vài đĩa ốc đợi gã. Lúc gã ra khỏi con hẻm ra hiệu đợi lát, xách xe chở bà ra chợ. Gã ngồi xề xuống cạnh, chìa cây kem chuối lạnh cóng:
      - có gì đãi bạn hiền!
      - Nhất rồi! - cười hồn nhiên, hồi xưa nghèo quá thèm mỗi cây kem chuối có tiền mua. Gã biết vậy nên thường mua cho cây, nhìn kiểu ăn của gã cười giòn:
      - Hai mươi năm thay đổi ha! Mà sao nay đến tìm tôi, thằng nào gây với em à?
      - thằng con! Định nhờ giúp đây! - trao gã tập hồ sơ, hình. Gã chau mày rồi nổi giận đùng đùng, chửi thề :
      - Đ. M! Nó dám thế à? Em muốn thế nào?
      - Muốn dụ con đó! Em phù phép thành công tử nhà giàu, việc của là cua nó, ở với nó. Xong việc em xây lại căn nhà cho và bác ở cho khang trang.Nhưng nhớ đừng để dính bầu, em muốn nó vì đứa thành chị dâu em. - , đôi môi mím lại. Gã lạ quật cường của con bé, từ bão tố thế. Chơi nó vố nó đòi lại nhiều hơn, sau cái nụ cười ngọt như mật là con dao bén ngót! Gia Mỹ có thù ắt báo, có ân ắt đền. Bao năm nay khi gã tù nó vẫn cho tiền má gã uống thuốc, ăn uống nhưng thèm thăm gã lần. Nó bảo gã chơi chịu, nó o thăm nhưng yên tâm bà già nó lo. Gã từng hỏi nó sao quá tốt với gã, nó tỉnh rụi:
      - Vì ngày xưa tiền thà nhịn mua kem chuối cho tôi. Giờ tôi làm ra tiền tiếc gì với . Tiền của tôi bây giờ cũng mua được cây kem chuối năm nào!
      Gã chẳng nghĩ ngợi, hớp cạn hớp bia:
      - Ok! làm đẹp mắt cho em xem.
      - Cạn ly, mừng cho hai con cừu già chuẩn bị lên dĩa bởi hai con sài lang! - cười, Mạnh Đạt nào biết ông bạn trời ơi đất hỡi thế này. Gã méo mặt trêu:
      - Em có cảm giác tụi mình xấu xa lắm!
      - em mình phải người tốt nhưng ai tốt mình nhất định tốt! - uống cạn ly, gã nhìn qua lăng kính ly thủy tinh thấy đôi mắt to nhoè nước mắt...
      Last edited: 24/5/17
      139ly sắc thích bài này.

    4. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Chương 4: Chung cuộc.
      tháng sau...
      mặc bộ suit đen tham dự lễ ký kết thương hiệu với giám đốc.Vợ gã giám đốc bên đối tác nhã nhặn nhìn :
      - Em giỏi lắm! Ông xã chị thường ghen tị Thế có trưởng phòng quá xuất sắc.
      - Cảm ơn. Ông ấy mới là may mắn có người vừa là bạn, vừa là vợ, trung hậu đảm . Bao nhiêu người muốn mà được ạ! - mỉm cười đáp lời rồi quay tránh đôi mắt hao háu của chồng bà ta. Kiên thu xếp hồ sơ hỏi :
      - Chị, êm chưa?
      - Còn chút nữa! - khi ôm laptop ra khỏi khu hội nghị. Hai chị em ghé gánh bún miến ăn ngon lành. Kiên vung tay:
      - Ngon, hôm nào chở em Trinh đến ăn!
      - Ờ. Em về công ty nhé! Chị ghé văn phòng thám tử chút. - Ông Tiêu quá quen xuất của nữ khách hàng suốt tháng qua nên phẩy tay bảo tiếp tân pha trà:
      - Sớm thế!Nghĩ chiều mới đến. Ý của chúng tôi làm hoàn tất. Đây là hồ sơ giả.
      Ông Tiêu thầm khen cái đầu cơ mưu của Gia Mỹ, bảo ông làm bộ hồ sơ giả ngụy tạo thua chứng khoán bán đổ hết hai căn hộ góp. Hồ sơ này ngày mai nằm bàn chồng . tháng qua càng điềm tĩnh, càng nhân nhượng để ta tự tung tự tác. Muốn công tác, xếp đồ cho . Muốn thế nào chìu thế ấy, có điều lấy cớ bệnh phụ nữ gần gũi tháng nay. Đạt có chỗ xả nên cũng vui vẻ hỏi thêm. Cứ thấy cởi trần là lại nhớ những gì nghe đâm ghê tởm! biết mây mưa là chuyện bình thường, thời gian ở cữ tất nhiên biết ta masage giải quyết sinh lý. cũng chấp nhưng qua mặt thế này, thể chấp!
      ...Đúng như định liệu, lao vào nhà như thằng điên quăng thẳng tập hồ sơ lên bàn:
      - Con đâu, mang nó về nội . Tôi phải chuyện với !
      - Em gửi bọn trẻ qua nội lúc chiều rồi. uống nước ! - điềm đạm, xấn tới hùng hổ:
      - chơi chứng khoán thua lỗ hay nuôi thằng nào mà banh hết hai căn nhà... Trời ơi! Tôi muốn sống cùng loại đàn bà như coi nữa. Li dị , đơn tôi thảo xong rồi! - vất lá đơn bàn, cau mày nhìn trân trối rồi cười:
      - Có vẻ cho em cả cơ hội giải thích nhỉ! vội vã bảo em ký giấy, định gì ?
      - Tôi muốn chấm dứt tránh sau này bán cả căn nhà này! - gào lên, có chút mất bình tĩnh trước thái độ lãnh đạm của . lại cười lớn hơn :
      - A ha, hôm nay em mới biết quan tâm gia đình này thế! Thôi được, nếu cho là em còn xứng đáng với em để . Con cái thế nào, em nuôi nhé!
      - Tùy , mỗi tháng tôi chu cấp cho con! - nhếch môi ký vội, xếp tờ li hôn cho vào cặp rồi dấm dẳng bỏ ra ngoài. đợi bật điện thoại :
      - Alo, hả? Sao, con cừu bé của em mình đâu rồi?
      - tắm, vừa lấy máy nó nhắn tin gọi thằng kia đến. Em đến xem kịch hay nhé, khách sạn Văn Cao!
      lái xe đến khách sạn, lên đến phòng vừa lúc thấy trận xô xát giữa Đạt và bạn cũ. kia mảnh vải che thân đứng há hốc mồm nhìn cả hai đánh nhau. Vừa trông thấy cả Đạt và ta giật nảy như đỉa phải vôi. vỗ tay :
      - ra vội vã li dị vợ vì bóng hồng này. cũng khá xinh đẹp đấy, Trần Hoa ạ!
      Bị gọi trúng tên mặt ta tái còn giọt máu, cởi áo khoác thảy cho ta:
      - Mặc vào, thân thể có rẻ mạt mấy cũng để đàn ông nhìn được!
      Mạnh Đạt bị bạn giang hồ của đánh đến thâm tím mặt mũi, tất nhiên thư sinh như sao làm lại tay chơi đường phố. cũng chẳng can dự, thản nhiên đến ghế ngồi. Đợi cho bạn đánh tay mới buông lời:
      - Thôi, chuyện bằng tay thế đủ rồi! kia, ngồi bên đó, Đạt ngồi yên chỗ cũ, Trần Hoa ngồi tạm giường .
      - Làm sao....? - Mạnh Đạt nhìn vợ đầu ấp tay gối bao năm, dẫu biết thông minh nhưng ngờ mò ra chỗ này. Bị bắt thóp ghen với tình địch, muối mặt bị cái thằng xăm trổ đánh nhừ tử là nhục hết chỗ !
      Trần Hoa xua tay phân bua:
      - Em biết ta... Chị thấy đó, em và bạn trai em hẹn hò...
      liếc nhìn gương mặt tái méc gượng gạo giọng:
      - Hay ! biết chồng tôi mà biết hai con tôi là Hiếu Nhân và Hiếu Kiên, biết tôi có hai căn nhà gần trả góp xong... thần thông quảng đại! Này Trần xinh đẹp, đàn bà khôn phải ngoan. nghĩ xem, Mạnh Đạt dễ dàng rũ bỏ nghĩa tào khang năm năm để theo vài năm khi gặp bóng hồng khác ấy lại bổn cũ soạn lại thôi.
      - Chị đúng, em cũng muốn phá hoại gia đình chị. Chị xem em có bạn trai mới, là ấy tìm em. - ta qua quýt, nước mắt ngắn dài. nhìn người bạn mình phì cười:
      - là 180 độ nhỉ! Mới hôm qua hai người còn tình tự ở khách sạn Xuân Hương, nay lại chối bay. Đạt, nữ thần ngây thơ mong manh của điêu ngoa hơn cả vợ !
      Lần này đến Mạnh Đạt há hốc mồm, có nghĩa là Gia Mỹ biết tất cả!Nhưng tại sao? luôn cẩn thận lắm mà . với Trần Hoa xong là tắm sạch trước khi về nhà. Luôn làm đủ bổn phận, còn mua hoa về tặng vợ. Nhưng ấy cũng quá quắt, bán mất hai căn nhà! hằn học:
      - hơn gì tôi, tôi có mèo mỡ cũng bán nhà, biết làm ăn thua lỗ hay cho thằng nào ăn...
      - Chơi vậy là đẹp nha ! - Lần đầu tiên nắm cổ áo chồng, mặt đanh lại:- ngại biết, nếu muốn mười thằng hơn tôi xoay trong bàn tay. Nhưng tôi có chồng, tôi giữ thể diện cho chồng tôi, tôi dọc ngang. Còn , ngoài việc đổ lỗi cho tôi làm được gì? Đơn li dị ký, tự do. Tôi có việc gì ở đây nữa. Trần Hoa, đôi giày rách này... thích cứ việc, có điều... Đàn bà đẹp như đáng ra có nhiều thứ tốt hơn. Tiếc cho !
      bước khỏi phòng trong đôi mắt kinh ngạc, tò mò của nhiều người trong khách sạn. Cho tiền quản lý, cầu:
      - Xoá tất cả đoạn băng có hình chúng tôi.Có vị khách cầm điện thoại quay, các nhờ ta xoá ngay. Tôi muốn việc nhà xuất facebook!
      - Dạ vâng! - Gã quản lý nhận xấp tiền xông xáo cùng bảo vệ đến chuyện với vị khách nọ. lái xe về nhà, mua gói bim bim về thư thái mở phim ma coi. Hai tiếng sau Mạnh Đạt về đến nhà, lục cặp thấy mất tờ giấy li dị hỏi ngay:
      - Lúc nãy còn ở đây?
      - À, em ghé đưa luật sư hộ rồi! tắm , bầm hết rồi, em để thuốc thoa trong nhà tắm đấy! - chăm chú theo dõi cao trào phim nhanh. Đạt xốc dậy, đáy mắt chứa nhiều tia nghi hoặc pha lẫn sợ hãi:
      - Em đưa rồi à? sao? Văn phòng nào còn làm giờ này? Em hăm doạ tôi lại đó sao?
      vuốt gương mặt sưng húp, nhàng:
      - biết e là nữ cường nhân mà, cú điện thoại là luật sư tắm phải quấn khăn chạy ra nghe gấp. Em hăm doạ em được gì? Thôi, nhau nữa trả nhau tự do.
      - Tôi... Tôi làm vậy vì tức em bán nhà... Tôi vẫn em mà... - ôm lấy ,hôn lên trán, lưỡi le liếm vùng cổ mơn trớn, xuôi cánh tay trầm giọng :
      - Đạt, chẳng phải " đàn bà miệng khôn cái ấy dại sao".Em hay, chẳng qua trái tim họ còn nên tình lấn át lý trí thôi. Khi hết sức chịu đựng dù có là ông hoàng phim sex cũng khơi gợi cảm xúc trong lòng họ đâu.
      Vớ lấy remote, bật lại đoạn ghi từng giằng xé trái tim lên. Đạt ôm đầu :
      - Em là loại đàn bà đáng sợ!
      - nghe xem, đó mới là thanh của tình của . Những lúc trước bên em chắc ở với em nhưng đầu nghĩ về Trần Hoa. là đồng sàng dị mộng! - rót cho mình ly nước lọc, uống hơi cạn hết rồi bảo:
      - Chúng ta li dị nhưng phải hôm nay! Ít nhất là sau sinh nhật hai con và lễ cưới vàng của ba mẹ . Tôi muốn họ vui trọn vẹn. nên phối hợp tốt với tôi, mà khiến mọi việc sai ý tôi nửa tài sản đừng hòng đụng đến! Tắm rồi nghỉ !
      - Em đâu giờ này? - kéo lại, khoác áo, đeo túi, xỏ giày nhún vai:
      - Từ lúc bảo em ký tờ li dị em hết nghĩa vụ với rồi. Tự do !
      Kiên đợi ở cầu tàu, véo tai :
      - Mày ở nhà với Trinh ra đây làm gì?
      - Em ra với chị! Lúc nãy khi chị gọi em đến khách sạn, em thấy đó mếu máo chạy khỏi khách sạn, chân còn mang giày. Thảm ! - cười cười, giật chồng chị mà chị đánh cho cái nào cũng còn may. bấm điện thoại gọi bạn:
      - Về nhà rồi à? lật bài cho ả biết rồi à?
      - Ừ, nên nó như điên. Vì nó trót mê , nghèo nó chấp nhưng chẳng gì nó là nó cay cú. Bị trở thành con cờ trong tay em nó mới nhục nhã thế! còn ác tí bảo nó nhiễm HIV, phải cho nó phen hú hồn cho chừa! - nghe bật cười, cái gã này còn ác hơn cả ! Kiên choàng tay qua vai :
      - Đạt và Trần Hoa... Con cừu già mấy cũng là con cừu... Chị li dị sao, còn bọn trẻ?
      - số người cứ nghĩ họ chấp nhận tha thứ để chồng họ quay về cho con họ được êm ấm có cha có mẹ. Mẹ chị từng nghĩ vậy nên năm lần bảy lượt bỏ qua đến khi ba chị bán cả căn nhà thờ quá muộn. Em à, họ có máu đó sớm hay muộn, chị muốn sống với quả bom nổ chậm. Chị nghĩ năm năm tình nghĩa để ta tìm hạnh phúc mới đó chứ. Sống với chị nữa là sống bằng chết cưng ạ! Gương vỡ rồi có lành lại được đâu! - nhìn mặt sông đen kịt chậm rãi, nước mắt cạn khô rơi được nữa. Kiên kéo tay chị:
      - ăn hột vịt lộn xả xui chị. Mai là ngày mới!
      - ! Đời còn dài, trai còn đầy, cớ gì phải lăn tăn...

      Kết: Có những cơn ghen ầm ầm nhưng vẫn cứu vãn được nhưng sóng ngầm lại tan vỡ tất cả. Trong những năm tháng bên nhau hãy thương và trân trọng... Thường bảo " Độc nhất là lòng dạ đàn bà... "
      ...Đàn ông, liệu mà sống cho phải đạo...
      139ly sắc thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :