1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kỹ năng tranh thủ tình cảm - Chân Lật Tử (c52) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [Xuyên ] Kỹ năng tranh thủ tình cảm

      Tác giả: Chân Lật Tử

      Thể loại: Ngôn tình xuyên , sủng, HE

      Edit: Nekofighter aka bibibibili

      Lịch post: 1 Tuần/ 1 chương

      Giới thiệu


      Xuyên qua thành cung phi được sủng ái?

      Tiết Bích Đào tỏ vẻ, tranh đấu! Nhất định phải tranh đấu!

      Học hỏi tinh thần người bán dầu rong, đem kỹ năng tranh thủ tình cảm này thuần thục đến đỉnh điểm, cuối cùng luyện thành tuyệt kỹ kinh thế: Độc bá hậu cung

      Nguyên Trưng đế [Mặt cảm xúc]: Trẫm là hồ lô sao?

      Tiết Bích Đào [Cười nịnh nọt]: Đương nhiên phải! Hoàng thượng ngài là cấp của Khổng phương huynh, giá trị rất lớn mà!

      Triều đại mất quyền, khảo cư đảng thận nhập

      *Câu này mình hiểu, thỉnh giúp đỡ =v=”

      Nguyên văn: 朝代架空, 考据党慎入.



      Nhân vật chính: Tiết Bích Đào/ Nhân Vật phụ: Tiểu Tiểu​
      Meoconkissu2, Cố Huân Nhiênfujjko thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1: Xuyên qua

      Giương cung, nhắm con mồi, bắn tên…

      Bởi vì vừa truy đuổi xong, hơi thở còn chưa ổn định, vừa vội đem con mồi bắt lấy, khiến dây cung kéo đủ, lực đủ mạnh. Cho dù có đủ chính xác, nhưng chỉ sợ tốc độ chậm chút.


      Quả nhiên, vốn dĩ con hồ ly ở trước mắt trong phút chốc cắm đầu nhảy phốc về bên trái, miễn cưỡng thoát được mũi tên, nghiêng ngả lảo đảo mà lẫn trốn vào rừng rậm.

      “Trốn mất rồi” Nhíu mày, miệng nhâm nhi cái bình màu xanh treo lủng lẳng, bước nhanh đuổi theo.

      May mà nghề nghiệp chọn là cung tiễn thủ, chữ phải Vũ giả hay nhạc công mà mấy nữ sinh thích, cái khác , ít nhất tốc độ cũng đủ sức.

      Đùa hoài, nhiệm vụ cầu mười lăm cái da hồ ly, còn thiếu cái cuối cùng, làm sao có thể dừng được chứ?

      Nhưng khi Tiết Bích Đào bước tiến vào rừng rậm, còn đợi tìm được bóng dáng hồ ly, đột nhiên cảm thấy thân mình trầm xuống, đầu giống như bị vật nặng đánh tới, nháy mắt mất tri giác.

      Trong khi tầm mắt tối sầm lại, trước mắt là mảnh tối đen, trong đầu chỉ có ý niệm:” Trời ơi! Lão nương làm nhiệm vụ giới hạn. a a a !!

      Tỉnh lại lần nữa, trước mắt là bảng thông báo quen thuộc của trò chơi [QUỐC SẮC] – Giới thiệu phó bản.

      Tiết Bích Đào đọc qua lượt, thấy viết là “Kịch tình phó bản”. khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Bình thường kịch tình phó bản xin kích hoạt, cho tới giờ vẫn chưa thấy người nào tự mình mong muốn bị cưỡng chế kích hoạt.

      Trò chơi [Quốc sắc] là game 3d trực tuyến có tính năng khác hẳn thị trường. Đó là sử dụng “Kịch tình phó bản” được game thủ nữ thích. Phó bản này cần đánh quái để hoàn thành, mà là sắm vai nhân vật ở đủ loại bối cảnh, đạt được mục tiêu nhiệm vụ hệ thống tuyên bố, nhận được kinh nghiệm và vật phẩm.

      Phó bản bối cảnh rất thực, hơn nữa là thiết kế với độ chân thực cao, làm cho người ta có cảm giác như xuyên qua, do vậy thời đại của tiểu thuyết xuyên lại bùng nổ.

      Thậm chí, công ty của game [QUỐC SẮC] lại mua bản quyền lượng lớn tác phẩm, đem chúng chế thành bối cảnh của phó bản, để người chơi tiến vào chiếm đóng.

      Bỏ qua việc nhiệm vụ cưỡng chế , còn cả kiện cũng kỳ quái. Theo lý thuyết, ở năm 2055 này, kết nối giữa não và môi trường nhập vai gần như hoàn thiện, chẳng những có phóng xạ gây nguy hại sức khỏe, mà ngay cả sử dụng trong giấc ngủ cũng giúp tinh thần no đủ. thể có đạo lý xuất “Màn đen” như vừa rồi

      Tình huống này, có điểm kỳ lạ. Tiết Bích Đào nhíu mày nghĩ.

      Đem tầm mắt chuyển tới kịch tình bối cảnh:

      Niên đại bối cảnh là Kiền Nguyên Vương triều Nguyên Trưng năm thứ ba, người xuyên qua trở thành nhị tiểu thư của Tiết phủ, con chánh thất của Lễ Bộ thượng thư, cùng với tỷ tỷ song sinh Tiết Lục Ngạc bị tuyển vào cung.

      Đợi chút, bối cảnh này có chút quen thuộc.

      Giống như quyển tiểu thuyết xuyên qua gọi là [Tranh sủng, tiểu ý tư ] mà bạn là Tô Tiểu Nghiễn hai hôm trước ôm qua tìm , bởi vì phát trong đó có người xuyên qua thành nữ xứng ốm yếu kết cục thê thảm cũng tên là Tiết Bích Đào, cho nên vô lại đem đến cười nhạo .

      Mục tiêu nhiệm vụ: Tấn công chiếm được hoàng đế, nâng độ thuần thục kỹ năng tranh thủ tình cảm tăng lên 100

      Phần thưởng nhiệm vụ: Quay lại trò chơi, tặng bộ trang bị huyền thoại tương đương với chức nghiệp.

      Nhiệm vụ thất bại: xóa sạch sóng điện não



      … Cái, cái gì, xóa sạch song điện não, chẳng phải thành người sống đời sống thực vật sao? Khi nào trò chơi lại có chuyện trừng phạt nặng như vậy?

      Này còn giống trò đùa dai nữa.

      “Đương nhiên phải đùa” giọng trẻ con vang lên, “Người ta vất vả mới biến thành hồ ly thả lỏng chút, nằm cỏ phơi nắng thoải mái, tên cung thủ chết tiệt ngươi lại chạy đến bắn chết ta! Khi dễ ta hóa thành động vật có kỹ năng sao?”

      “… Ngươi là?” phải chứ, chẳng qua chỉ là cái nhiệm vụ giới hạn thôi mà, như thế nào có vẻ như chọc giận nhân vật lợi hại rồi?

      “Tiểu tiểu, theo ngôn ngữ của các ngươi ta chính là đầu não của trò chơi (chắc là GM) này”

      Tiết Bích Đào xong đời rồi 囧, nhưng cũng ráng giải thích:” Cái này, ta cũng cố ý, ngươi xem ta còn có giết ngươi, nếu ngươi để ta mất tích trong trò chơi này, pháp luật cũng buông tha ngươi và phụ thân ngươi”

      như vậy, tác giả của bộ não sinh học này được gọi là phụ thân ?

      Tự xưng là đầu não đại nhân, bạn học “Tiểu Tiểu” giờ phút này hạ xuống tức giận, xấu hổ :”Người ta cũng là có biện pháp, vốn chỉ định ra oai, vứt ngươi vào kịch tình phó bản, nghĩ làm cho sóng điện não của ngươi vào gian khác, ăn khớp với sóng điện não ở nơi đó, tự động bị lực từ trường quá khứ hấp dẫn.

      “Ta còn … Lực đủ, kéo lại được”

      “ Nếu nhiệm vụ hoàn thành, phần thưởng và trừng phạt như thế nào?” Não Tiết Bích Đào muốn nổ tung, truy vấn “Ngươi có chắc là ta có thể trở về , hoàn thành nhiệm vụ là có thể sao ?”



      “Đương nhiên thành vấn đề! Ngươi phải tin tưởng ta! Ai nha, năng lực ta tại chỉ có thể giữ lại ngươi mười phút, tại tới giờ, ngươi phải cố lên nha!”

      … Cố, cố cái đầu ngươi!

      Còn đợi thô bạo chửi mắng, bị cỗ lực kéo .
      linhdiep17fujjko thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2: Mở đầu

      “Tiểu thư, tiểu thư, người cảm thấy thế nào?” Bị thanh ôn nhu bên tai làm cho tỉnh lại, mắt Tiết Bích Đào mới dần dần ràng hơn.

      “Còn có chút choáng váng” đáp xong, nàng mím môi, khuôn mặt tái nhợt thoáng tia đỏ ửng bình thường, có vẻ có chút tức giận.


      Có thể giận sao? Bị bộ não sinh học ném bay đến địa phương quỷ dị này…

      Nàng thân là con của cán bộ cao cấp, sắm vai tiểu thư, khí thế miễn cưỡng cũng tạm ổn. Nếu muốn bàn về mưu mô, thủ đoạn cũng đủ. Chính là có tâm tư cùng nữ nhân hậu cung đùa giỡn sao?

      Nàng là đại nương được nuông chiều, cũng đánh lại những nữ nhân từ lớn lên bằng việc nghe những mưu trong nhà, thậm chí là tự mình đấu tranh.

      Có điều là…

      Nàng từ trước đến nay thông minh, thời điểm rơi vào nghịch cảnh, buồn rầu cũng vô dụng. Hoặc là buông tha để bản thân tự sinh tự diệt, hoặc là, phát sinh ý chí chiến đấu, bất luận thế nào cũng tìm ra biện pháp giải quyết.

      Hoàn cảnh nhân nhượng người, chỉ có bản thân ta phải thích ứng với nó.

      Sủng ái này, nàng nhất định phải tranh, đây phải là mở phó bản giết Boss sao? Người nào cũng đừng nghĩ ngăn nàng trở về.

      thầm hạ quyết tâm, Tiết Bích Đào thở ra hơi, nhìn nha hoàn Mộ Vân bên cạnh. Trong đầu nàng đều bị áp đặt rất nhiều ký ức, tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn thể tiếp thu được nhiều, nhưng tức khắc nhảy ra thông tin của nha hoàn này là có thể…

      Nàng gật đầu, phân phó :” Mang ít điểm tâm tới đây , khi nãy dùng nhiều khí lực, đừng để khi tiến cung vô lực đối phó.”

      Mộ Vân cảm thấy có chút kỳ quái, tiểu thư nhà mình do từ thân thể yếu ớt, nên dưỡng thành tính nhát gan. Mới vừa rồi tật xấu đau đầu vừa tái phát, suýt nữa ngất , tỉnh dậy lại là bộ dạng tức giận.

      Khi nào thấy qua tiểu thư như vậy?

      Trong lòng mặc dù nghi hoặc, nhưng cuối cùng vẫn quan tâm :” cho cùng cũng là do hôm qua gió thổi, xe ngựa lại xóc nẩy, Sơ Hiểu kia làm việc cẩn thận, thắt áo choàng cũng làm xong, tiểu thư người vốn có bệnh, trời lạnh thế kia nếu bao kín, rất khó chịu”

      “Nàng tính tình mau lẹ, làm việc có lúc cẩn thận cũng bình thường” Nàng cười cười, lại tiếp “so với ngươi, đương nhiên là kém nhiều”

      Mộ Vân mặt đỏ ửng, vừa vui mừng vừa ngượng ngùng, thèm lại, lôi ra điểm tâm được gói kĩ, dâng lên cho nàng ăn.

      Ăn vài cái, khí lực bị tiêu hao do đau đầu cũng dần hồi phục. Lau điểm tâm dính ở khóe miệng, hai tay nắm chặt khăn có chút ghét bỏ nghĩ:” Dùng xong như vậy sau này lại lấy ra dùng sao?”

      Mộ Vân biết tiểu thư nhà mình xưa nay ưa sạch . Thấy nàng sắc mặt vui, ngược lại mỉm cười, tiến lên tiếp nhận chiếc khăn thêu bướm bị bẩn mặt kia, lấy ra cái khăn mới tinh khác.

      Tiết Bích Đào yên lặng cân nhắc, nàng cho tới bây giờ vẫn chưa từng sử dụng hàng thủ công tinh xảo xa xỉ như vậy. Xem ra gặp phải phó bản này cũng phải là có lợi, nàng cố gắng tự an ủi mình…

      Bánh xe đường lớn lợp đá hoa cương, phát ra thanh đều đặn, làm người ta có chút buồn ngủ.

      Tiết Bích Đào dụi mắt, muốn hỏi khi nào đến, xe ngựa đột ngột dừng lại, nàng theo quán tính ngã về phía trước. Tay chống hai bên mới có thể ổn định.

      Quả nhiên nghe xa phu bên ngoài :” Nhị tiểu thư, đến nơi…”

      Nàng thản nhiên lên tiếng, đợi Mộ Vân vén màn, đặt ghế phía dưới, rồi mới giúp nàng xuống xe.

      Mắt nhìn xung quanh. Cung điện màu vàng, mái ngói lưu ly cao thấp chằng chịt. Tường cao thấp đỏ rực tựa như bị hất lên máu loãng, nhưng vẫn uy nghiêm đứng thẳng, che dấu biết bao mưu nội bộ bên trong, che đậy nhiều thị phi hỗn loạn.

      Đẫm máu dơ bẩn, nhưng đẹp đẽ, quý giá, trang nghiêm.

      Cho tới giờ, Tiết Bích Đào trong lòng phải loạn. Nàng cư nhiên muốn để mình cùng đám phi tần tranh cướp đến vỡ đầu, cùng đám nữ nhân tranh đoạt nam nhân. Cho dù đây là nam nhân tôn quý nhất thiên hạ, cho dù việc này là phó bản.

      gian song song?

      Nghĩ đến lời minh bạch của Tiểu Tiểu, lòng nàng đột nhiên trầm xuống, mặt cũng lên ý lạnh, nếu quả gian song song, nàng chỉ sợ làm được từng bước kia.

      Vẫn là du ngoạn chút .

      Mộ Vân nhìn vẻ mặt tiểu thư chợt lạnh, tầm mắt có chút mơ hồ rơi về phía trước.

      Tiết Lục Ngạc, đại tiểu thư song sinh cùng mẹ của tiểu thư, lúc trong bụng mẹ dinh dưỡng đầy đủ, thể chất so với tiểu thư hơn rất nhiều. Tuy vậy nàng rất ít khi cười, nha hoàn trong nhà khỏi cấp cho nàng cái danh “Băng mỹ nhân”

      Tiểu thư nhà mình hàng ngày hé ra khuôn mặt lo sợ, nghĩ cũng lại rung động như vậy.

      Hai người giống nhau thân áo lụa màu lam, tô điểm hoa văn gợn nước, váy lụa màu trắng buông xuống. người khoác kiện áo choàng, cổ quấn lớp lông tơ thỏ trắng. Mặc dù trang sức giống nhau. Nhưng lại mặt lạnh giống nhau, có chút mê hoặc cùng mê mẩn

      “Nhị muội muội” Khi cùng Tiêu Bích Đào chào hỏi, sắc mặt Lục Ngạc cũng thấy dịu , vẫn là bộ dạng lạnh lùng như trước, quả thực giống tỷ muội.

      Nhưng khi nàng ta nhìn lại Tiêu Bích Đào, trong lòng lại chợt động.

      Bày ra bộ dáng khác hẳn ngày xưa, còn chút nào vẻ nhát gan, nhàng vuốt cằm :” tỷ tỷ”. Ngữ khí cũng rất thản nhiên.

      Lục Ngạc trong mắt lên tia kinh ngạc, khỏi nhìn lại nàng vài lần. Mặc dù khác xưa, nhưng vẫn để lộ vài phần khiếp nhược chịu nổi, liền có năng lực học tập diễn xuất của nàng sao?

      Cũng chỉ là loại chó đấu lại nổi hổ thôi, nàng đáy lòng cười lạnh.

      Bích Đào lúc này lại nghĩ đến chuyện khác. Đều tỷ muội song sinh, hoặc là tình cảm tốt giống như cùng người, hoặc là xem nhau vừa mắt. Dù sao đời có hai người giống nhau như đúc, nếu đối đãi nhiều khi công bằng được, trong lòng sinh ra tâm tư bất đồng.

      Bằng chứng là nhìn tình huống này xem, hai tỷ muội này sợ là kiểu như vậy.

      Cũng tốt, nên như vậy, thời điểm sau này trở về cũng nhớ người, việc nơi đây. Cảm tình mờ nhạt như nước sơn càng dễ đối phó hơn chút.

      Tùy rằng mờ nhạt, dù sao cũng là người nhà, bỏ hết tâm tư, hai người vẫn làm bạn cùng đến sổ đăng ký, chuẩn bị dự tuyển.
      Phương Lăng, linhdiep17fujjko thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: Tuyển tú

      “Truyền chi nữ của Lễ Bộ Thượng thư, Tiết Lục Ngạc, Tiết Bích Đào. Chi nữ của Văn Hoa Điện đại học sĩ Phó Ôn Bội, chi nữ của Lai Bộ Tả Thị Lang Bùi Duẫn Nhân, Thái thường tự Hiểu Khanh chi nữ Cổ Chân Chân yết kiến”


      Những tú nữ bị điểm danh đứng dậy, hàng năm người ra khỏi sườn điện, vào chính điện.

      Tiết Bích Đào lục trí nhớ hồi, cuối cùng cũng biết được kiến thức về lễ nghi, vội vàng coi qua, cử chỉ tính là quá đột ngột.

      “Bình thân” đầu truyền đến thanh trầm thấp hùng hậu, giàu từ tính.

      Đây là đại điện của đế vương, càng có vẻ uy nghiêm thể xâm phạm.

      Năm người lên tiếng trả lời, lã lướt đứng dậy.

      Đều là dáng người thướt tha như ngọc.

      Vị kia tầm mắt đều dừng lại ở nhị nữ Tiết gia, có ngạc nhiên, có tò mò đánh giá.

      Chỉ thấy hai người giống nhau mặc xiêm y màu lam, đều là khuôn mặt phù dung lạnh như băng, làm cho người ta nhịn được cảm thấy khác biệt.

      Sao có thể nhìn thêm vài lần?

      Tiết Bích Đào cảm thấy áp lực lớn người mình, liền biết kế này thành công.

      Mới gặp mặt, ấn tượng nhất là tướng mạo, cử chỉ. Phải đặc biệt, bị chôn vùi giữa đám đông

      khác biệt của tỷ muội Tiết gia, tin rằng hoàng đế chú ý tới.

      Như vậy, chúng phi tử địa vị cao cũng dám dựa vào dung mạo mà kiêng kị, vào đêm tân hôn lôi ra đống quy cũ vô lý. [???]

      Nếu bị gạch tên khỏi danh sách, hoặc là thụ phong cấp độ thấp nhất, phẩm chất rất kém, hoặc là có gì cả [Chém T^T]

      Ở các triều đại, tỷ muội song sinh vào cung làm phi phải có, nhưng nếu phải là hoạt bát hướng ngoại, chính là tính tình khác nhau.

      Vả lại, ở triều đại này đây là đôi đầu tiên, là lần tổng tuyển cử thứ hai sau khi hoàng đế lên ngôi.

      Bởi vậy biểu tình tại của hai người khiến hoàng đế cảm thấy mới mẻ.

      Đầu tiên, nội thị kêu tên Lục Ngạc, nàng tiến lên, chưa đợi hành đại lễ, chỉ vừa khom người liền được miễn.

      Vừa nhìn lên cũng thấy ánh mắt dao động, lại càng sợ hãi hay khẩn trương, chính là bộ dạng lạnh nhạt vô cầu.

      Hoàng hậu liền nhìn hoàng đế mỉm cười:” người trầm ổn.”

      Hoàng đế vuốt cằm:”Vậy lưu lại

      Nội thị tuyên thánh ý, lại bảo Tiết Bích Đào bước ra khỏi hàng.

      Tiết Bích Đào hành lễ nạp thái, tạm thời đem suy nghĩ áp chế.

      Chậm rãi ngẩng mặt lên cười, cắn cắn môi lần nữa, rồi mới nhàng thả lỏng, nhất thời khác với bộ dạng lạnh lùng của Lục Ngạc.

      Môi đỏ mộng khuôn mặt tái nhợt, đáy mắt lạnh lùng biến thành dịu dàng gợn sóng, sắc thái đối lập cực hạn, làm người ta như thêm đui mù.

      Hoàng hậu vẫn đoan trang hiền lành ngồi tại chỗ, còn lại vài vị phi tần cũng thấy biểu tình gì, chỉ là kín đáo muốn bẻ đứt cả móng tay.

      Tất cả đều có cùng suy nghĩ, người này nếu phải thân mình ốm yếu. Sợ rằng phải kẻ dễ coi thường.

      Trong lòng liên nâng lên cảnh giác.

      Hai tỷ muội này vào cung, phải thừa dịp hai người còn chưa đứng vững, giải quyết tốt mới được.

      Hoàng đế cũng mặc kệ loan loan nhiễu nhiễu xung quanh, chỉ bằng thích, giọng điệu nghiền ngẫm :”Lưu”

      Hai người này, còn chưa cần thi triển tài nghệ, đều được lưu

      Ba người còn lại thấy thế, đều nóng lòng muốn thử, nhưng đều cắn răng kiêng kị.

      Tiếp đó còn lưu lại Phó Ôn Bội lịch nhã nhặn và Bùi Duẫn Nhân nhạy bén hoạt bát.

      Năm người đều rất xuất sắc.

      Cổ Chân Chân bị bỏ lại bài tử cũng là tinh khiết hồn nhiên, nhưng so với Bùi Duẫn Nhân, tính cách tuy giống, nhưng nhạy bén bằng. Cũng phù hợp ở lại hậu cung.

      Tiết Bích Đào nghĩ, như vậy cũng tệ, nhưng chỉ là sợ vài vị kia bắt đầu hài lòng rồi.

      Nếu hoàng thượng có ở đây, chỉ sợ kết quả khác hẳn, có thể lưu lại Cổ Chân Chân dễ bắt nạt kia.

      Đoàn người trừ Cổ Chân Chân thất hồn lạc phách về bên trái điện, còn lại những người trúng cử đều về phía bên phải.

      Chân mới vừa rợn bước, nghe thấy giọng lạnh lùng bên tai:” muội muội hôm nay cũng khiến tỷ tỷ nhìn với cặp mắt khác xưa”

      Tuy rằng nàng đứng phía sau, thấy được biểu của Tiết Bích Đào, nhưng dựa vào giọng điệu của hoàng thượng, ràng là đối với nàng nổi tâm tư.

      “Tỷ tỷ là biểu trước kia của muội đều là giả?”Tiết Bích Đào buồn cười liếc nhìn nàng dò xét, chỉnh lại cây trâm ngọc bích đầu, lại tiếp:” Chẳng lẽ nương đối với tỷ sủng ái, cũng là giả sao?”

      Lục Ngạc hơi ngạc nhiên.

      Tiết Bích Đào trong mắt dâng lên màn sương mù, nhìn chằm chằm về phía nàng:”Cha mẹ coi trọng ta, ta đều nhịn.”

      Ánh mắt nàng như muốn : Tỷ tỷ, ngươi nợ ta rất nhiều.

      Ngươi thực có thiện tâm sao?

      Lục Ngạc tự chủ được lui về phía sau.

      Tiết Bích Đào che miệng cười, bước .

      Ai bảo nàng giờ sắm vai tiểu băng sơn mỹ nhân đây.

      Dù nàng bỏ qua cho bọn họ, họ cũng bỏ qua cho nàng.

      Nhưng song bào thai luôn bị mọi người chú ý. Nhất thời bị rất nhiều người coi là kình địch.

      Tiết Bích Đào cân nhắc có nên thay đổi sách lược . Làm như vậy có thể khiến hoàng đế chú ý, nhưng cũng khiến mọi người chú ý…

      “Tiết gia tỷ tỷ” đúng lúc nghĩ đến muốn chán chết, bị tú nữ cùng dự tuyển là Bùi Duẫn Nhân cười mỉm vỗ vai “Tỷ tỷ nghĩ gì vậy?”

      Tiết Bích Đào liếc nhìn nàng, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười coi như đáp lại, cũng trả lời nàng.

      Cũng may Bùi Duẫn Nhân cũng chỉ là muốn kiếm chuyện mở đầu, cũng bắt nàng nhất định phải đáp.

      Nàng ta rất nhạy bén, thấy Tiếc Bích Đào có vẻ là khó chịu gì, liền tiến sát lại, cười hỏi nàng:” Tỷ muội hai ngươi bộ dáng đẹp giống nhau như vậy, cũng khiến người ta khó phân biệt. biết tỷ tỷ và vị tỷ tỷ kia, người nào lớn tuổi hơn?”

      “Nàng ấy là tỷ tỷ của ta”

      “ Ta biết mà, vị tỷ tỷ kia có vẻ lạnh lùng hơn chút, đúng là tỷ tỷ của tỷ tỷ”

      Tiết Bích Đào nhịn cười, nhưng trong mắt cuối cùng cũng xuất ý cười.

      Bùi Duẫn Nhân có chút đăm chiêu, cảm thấy việc này cũng phải hợp tình hợp lý. Cùng nàng chuyện rất cao hứng.

      Ngươi hỏi ta đáp vài lần, qua canh giờ, liền mấy lời kết thúc.

      “Sau này trong cung, mong rằng tỷ tỷ chiếu cố nhiều hơn.” Đây là cách hình thức.

      “Ừ, được” Đây cũng là trả lời theo hình thức.

      Nghe nội dung có vẻ chút khách khí, nhưng giọng điệu của nàng dần dần mềm mại, Bùi Duẫn Nhân hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm giác thỏa mãn.

      Cảm giác giống như trước đây, các tỷ muội trong nhà tranh giành sủng ái của cha mẹ, cuối cùng lại bị nàng đoạt được.

      Cái loại thỏa mãn này, phải là cảm giác vui mừng khi được sủng. Chính là nghĩ: a, thành công rồi. Là loại cảm giác cố gắng được đền đáp.

      Tiết Bích Đào để ý trong lòng nàng nghĩ thế nào. Chỉ là cảm thấy tính tình mình tại như vậy, tìm người lôi kéo làm quen là tuyệt đối có khả năng.

      Có người chuyện phiếm qua ngày cũng tệ.

      Huống chi, Bùi Duẫn Nhân bây giờ trong mắt vẫn chưa có khôn khéo, ngoan, lạnh lùng. Chỉ có cảm giác mới mẻ, thích thú, nóng lòng muốn thử khi mới vào cung mà thôi.

      đại, khi nàng hai mươi tuổi vẫn chỉ là chú dê con chưa bước chân ra đời. Khối thân thể này mới chỉ mười lăm tuổi, phải lập gia đình.

      Nàng dù sao cũng lớn tuổi hơn các nàng, nhìn người cũng hơn chút.

      Sau khi chia tay Bùi Duẫn Nhân, nàng như trước cùng tỷ tỷ đường hồi phủ, như trước tọa chiếc xe ngựa.

      Thanh ròng rọc kéo nước phá vỡ suy nghĩ lung tung của Tiết Bích Đào, cũng đem cuộc chiến trong hậu cung của vương triều Nguyên Trưng năm thứ ba mở màn.
      Phương Lăng, linhdiep17fujjko thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4: Thổ lộ tình cảm

      “Nương” Tiết Bích Đào vừa bước xuống xe, liền thấy Lục Ngạc được mẫu thân là Ông Mẫn nắm tay hỏi han ân cần. Do dự chút, vẫn tiến lên hành lễ nạp thái, kêu bà tiếng.


      “Bích nhi cũng trở về” Ông Mẫn ôn hòa cười với nàng, nhưng độ ấm trong mắt so với lúc nhìn tỷ tỷ lại giảm nhiều. “Nghe con cũng được giữ lại bài tử, sau này, nhà chúng ta có tới hai vị nương nương.”

      Tiết Bích Đào cười :” Là cha mẹ dạy dỗ tốt, nữ nhi cũng dám kể công”

      “Tốt tốt tốt, chuyến như vậy còn nữa rồi” Ông Mẫn có chút vui mừng nhìn nàng, cảm thấy ngày xưa quá ít chú ý đến nữ nhi này.

      Cũng vì nữ nhi này từ thân thể yếu ớt, dựa vào thể chất như vậy, trong nhà khó có chỗ đứng là thứ nhất, thứ hai, nàng mảnh mai yếu kém, khó có thể đào tạo.

      Vì vậy bà từ từ đem trọng tâm đặt người đại nữ nhi.

      tại xem ra, nhị nữ nhi này cũng là chịu thua kém.

      Bà nghĩ, việc bố trí người trong cung, phải thương lượng cùng lão gia giao cho nàng phần mới được. Dù thế nào cũng là cốt nhục thân sinh.

      “Nương, ngoài đây gió rất lớn, chúng ta vào trong thôi” Lục Ngạc thấy lực chú ý của mẫu thân chuyển dời, liền thầm để ý, hiếm khi làm nũng .

      “Nương cũng quên mất, mau vào thôi, lão gia còn ở bên trong đợi tin tức, chúng ta vào báo tin vui cho ông ấy ” Ông Mẫn liếc nhìn nàng cái, vẫn là đáp lại cầu, dẫn mọi người vào phủ.

      Bà cũng bất công, mỗi tay nắm tay nữ nhi, trong lòng có chút kiêu ngạo.

      Cùng cha mẹ chuyện, lại dùng xong bữa tối, Tiết Bích Đào mới có thể về phòng mình nghỉ ngơi chút.

      Chỉ chờ mấy ngày nữa ban hạ thánh chỉ, có thể lĩnh chỉ tiến cung…

      Trải qua hồi như vậy, nàng hiểu rằng chuyện tranh thủ tình cảm là chuyện thể nào tránh khỏi.

      Có chút hứng thú.

      Được, tính kế đế tâm, cũng tệ, rất thú vị.

      Dù sao ở đại, học xong đại học, cha mẹ liền đem nàng để trong nhà nuôi, tiền bạc lo, rất buồn chán. Bằng nàng cũng mỗi ngày chui vào trong trò chơi tìm vui đâu.

      Nhìn vào gương đồng mờ mờ thấy mặt, gỡ xuống cây trâm bích ngọc đầu.
      Nghĩ đến đây, nàng hơi hơi cười.

      “Tiểu thư hôm nay… cùng bình thường giống nhau.” Thay nàng gỡ khuyên tai xuống, Phụng Tử do dự .

      bé này cẩn thận và chu đáo. Tuy rằng nàng trước kia nhát gan chịu nổi, nhưng người bên người nàng cũng tồi. Nhìn như vô tâm, nhưng chỉ cần tiểu thư nàng thay đổi chút, nàng liền nhìn ra.

      “Sao? Khác như thế nào?” Nàng đùa nghịch cây trâm trong tay, hứng trí hỏi lại

      Sơ Hiểu vào bếp giục nước ấm, còn lại Mộ Vân thay nàng trải giường động tác cũng chậm lại.

      Hiển nhiên là cũng muốn nghe.

      “Chẳng phải… chẳng phải người…” Nha hoàn dám nhận xét tiểu thư là điều vô cùng thất lễ. Nhất thời Phụng Tử cũng tìm được lời thích hợp.

      “Chẳng phải nhát gan đúng ?” Nàng cười.

      Phụng Tử do dự gật đầu.

      “Ngụy trang tự vệ mà thôi” Nàng trực tiếp , dấu diếm.

      Hai nha hoàn nghe xong có chút khiếp sợ

      Ngụy trang tự vệ? Cho dù lý do này đủ thuyết phục. Nhưng trừ nó ra, cũng có cách giải thích khác.

      Mà nếu vậy, chẳng phải chỉ người ngoài, mà ngay cả các nàng tiểu thư cũng đều lừa gạt, ai cũng tin ư?

      Hai người các nàng cảm thấy buồn bực khó chịu, nhưng lại vì tiểu thư mà đau lòng.

      “Nếu muốn lừa gạt người khác, trước phải lừa gạt chính mình” Tiết Bích Đào khóe miệng giương lên nụ cười tự giếu. “Thể chất ta yếu ớt như vậy, chỉ sợ người khác chỉ đầu ngón tay cũng có thể bóp chết.

      “ Nếu thể giá trị của mình, ngay cả mẫu thân cũng có lúc che chở ta. Vậy chỉ có nước chết.”

      thực tế, chủ nhân khối thân thể này cũng phải nhu nhược chịu nổi, nếu cũng thể né tránh hết mọi công kích ngầm hay công khai trong nhà, sống tới mười lăm tuổi.

      Chỉ là so sánh với mình, nàng ta được nuông chiều, mới tạo nên lớp ngụy trang, lâu ngày trở nên khó sửa đổi, khí thế yếu kém rất nhiều thôi.

      “Tiểu thư…” Hai người nghe xong, khó chịu phai nhạt , trong lòng có chút chua xót.

      Vậy mới , tỳ nữ hầu hạ từ đến lớn quả dễ gạt. Tiểu thư nhà mình gì cũng tin.
      Tiết Bích Đào trong lòng tốt bụng nghĩ.

      “Sau này vào cung, giống ở nhà.” Nàng nghiêm mặt. “Chỉ dựa vào mình ta tuyệt đối đủ. Cho nên hôm nay ta ở trước mặt các ngươi lộ ra chút manh mối, để gợi ý các ngươi biết”

      “Cơ bản là các ngươi cũng thông minh, có thể phát điều đúng. Nếu các ngươi nguyện ý, sau này nhờ các người phù trợ ta. Còn nếu muốn cũng sao, ta với mẫu thân, tìm nhà nào trong sạch gả các ngươi . Sau này cũng có thể yên ổn sống.”

      “ Nô tì hầu hạ tiểu thư từ .” Mộ Vân nghe xong có chút kích động, mắt ngấn lệ, lên tiếng . “ sớm thề phải hầu hạ tiểu thư cả đời. Tiểu thư ngàn vạn lần đừng đuổi nô tỳ .”

      “Nô tỳ cũng vậy. Tuy rằng nô tỳ sau này mới được phu nhân giao cho tiểu thư, có tình cảm sâu đậm, nhưng tuyệt đối hai lòng. Chỉ mong có thể hằng ngày hầu hạ tiểu thư, có thể hưởng chút phúc khí của tiểu thư.”

      Tiết Bích Đào nghe xong thực vừa lòng. Thời đại này, những nô tài phản bội được tái trọng dụng. Bởi vậy hai người này cần làm gì nhiều, chỉ dùng lời để cho các nàng biết sau này còn nhiều thay đổi, để các nàng đa nghi, thầm phỏng đoán là tốt rồi.



      muốn mở miệng trấn an, Sơ Hiểu đột nhiên đẩy cửa tiến vào. Thấy tình trạng trong phòng liền hoảng sợ :” Chuyện gì vậy?”

      “Này…” Mộ Vân muốn mở miệng , nhưng lại biết ý tứ của tiểu thư, liền đem mắt quay lại nhìn. Thấy tiểu thư lắc lắc đầu, nàng biết tạm thời nên giấu Sơ Hiểu.

      Cũng đúng, nha đầu kia có chút hoạt bát, làm việc đủ trầm ổn, chỉ sợ giữ được miệng làm hỏng việc của tiểu thư.

      “Chúng ta chỉ là chúc mừng tiểu thư. Nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng được đền bù. Có thể thấy được tiểu thư chắc chắn hạnh phúc đến cuối đời. Sau này luôn luôn vui vẻ, ngược lại khóc vì hạnh phúc.”

      “Hi, rất đúng. Tiểu thư của chúng ta phúc khí còn rất nhiều nha! Nô tỳ cũng muốn sau này được theo sau tiểu thư, ra vẻ ta đây với các nha hoàn khác. Như vậy là đủ rồi” Sơ Hiểu đùa giỡn cuối người làm lễ nạp thái, cười hì hì.

      Phụng Tử nghe xong nín khóc, cười mắng nàng:” Cáo mượn oai hùm!”

      “Sao có thể là hùm được. Bộ dáng của tiểu thư chúng ta nha, chính là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành!” xong còn lắc đầu đọc lên câu ca dao, tay còn bưng cái chậu đồng, nhìn có vẻ buồn cười:

      “Bắc phương hữu giai nhân,

      Tuyệt thế nhi độc lập.

      Nhất cố khuynh nhân thành,

      Tái cố khuynh nhân quốc.

      Ninh bất tri, khuynh thành dữ khuynh quốc,

      Giai nhân nan tái đắc.”

      Dịch là:

      “Bắc phương có giai nhân

      Dung nhan tuyệt thế cõi trần đứng riêng

      Liếc nhìn, thành quách ngả nghiêng

      Liếc thêm lần nữa nước liền lung lay

      Thành nghiêng nước đổ mặc bay

      Giai nhân há dễ gặp hoài được sao ?”

      (Người dịch: )

      Tiết Bích Đào buồn cười, cũng biết trong phòng còn có nhiều nha hoàn dở hơi như vậy. khí áp lực ban đầu cũng dần dần khoan khoái rất nhiều.

      Nhưng nụ cười thanh lệ như hoa quỳnh mới nở, vẫn còn đọng lại giọt sương run rẩy kia, làm bọn nha hoàn nháy mắt sửng sốt.

      Sơ Hiểu hơn nửa ngày mới phản ứng lại, vội vàng :” Ai nha, quên mất chính rồi! Tiểu thư! Mới vừa rồi đại nha hoàn Ngọc Trâm bên người phu nhân đếm gặp ta, bảo ta chuyển lời rằng, phu nhân muốn tìm người chuyện!”
      Phương Lăng, linhdiep17fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :