1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kết Hôn Lần Thứ Hai - Hạ Mạt Thu

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Kết Hôn Lần Thứ Hai

      [​IMG]

      Tác giả: Hạ Mạt Thu
      Converter: Ngọc Quỳnh Lê Quý Đôn

      Số Chương 56 và 4 phiên ngoại
      Edit: Song Ngư

      đại - Quân Hôn
      Tiến độ: 1 ngày 1 chương
      Rating: 18+

      EBOOK
      Văn án:

      Người ta là cưới chui nhanh chóng, còn là nhanh chóng ly hôn với cưới chui. Cưới nhau được ba ngày, liền sau nhận được thỏa thuận li hôn trở thành phụ nữ bị chồng bỏ; hai lần cưới hơn hoa tuyệt thế, gặp mặt ba lượt liền bị kéo lĩnh tờ giấy đỏ. . . . . .

      Tiếu Tử Hàm: "Tôi thương , sao lại lấy tôi?"

      Chung Soái""Bởi vì em tôi!"

      ra trai đẹp này chỉ tình thương thấp, thông minh còn thấp hơn a!

      Người phụ nữ cưới hai lần còn có thể hạnh phúc sao? Ai biết được, dù sao cũng thương ta!

      P/s: nữ 9 rất kiên cường, nam chính thì biến thái (wa cái văn án là biết nhỉ).
      Last edited by a moderator: 23/11/15
      Bưởi!!!, tart_trung, Dion5 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1: Ba ngày thành người vợ bị từ bỏ
      Edit: Song Ngư
      Beta: Quảng Hằng


      Đứng ở cửa cục dân chính, Tiếu Tử Hàm nhìn giấy ly hôn trong tay, đột nhiên bật cười, còn hơn kịch nữa à!
      Ba ngày, ngắn ngủn ba ngày, liền từ người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nữ nhân ghen ghét hận bé lọ lem luân lạc số mạng trắc trở, đáng đời bị bỏ rơi, người người hối tiếc thở dài phụ nữ bị chồng bỏ.
      Ba ngày trước, trong mắt người khác là dâu hạnh phúc nhất. Chiếc nhẫn kim cương 2 carat, lễ phục áo cưới định chế từ Hongkong mang về, xe hoa hào hoa, trong khách sạn đắt tiền nhất tại thành phố C, tân khách toàn chính giới thương giới danh tiếng của thành phố... Muốn bao nhiêu xa hoa có bấy nhiêu xa hoa, nhưng là, ông trời lại thành tâm diễn dịch chân bé lọ lem gặp gỡ, trao đổi chiếc nhẫn cưới, chú rể rùa vàng đoạt lấy micro từ người điều khiển chương trình phát biểu tuyên ngôn tình , lời khẩn thiết, hạnh phúc cảm động —— chỉ là, đối tượng phải dâu này, mà là người dưới đài khóc bù lu bù loa - tiểu tam!
      Chuyện vui đêm động phòng hoa chúc thành cơn ác mộng, mẹ rít gào kêu trời trách đất, cha cực kỳ tức giận mắng, cha mẹ chồng phản phục hỏi thăm cùng tự trách, bạn thân đau lòng rơi nước mắt. . . . . . Tựa hồ mỗi người đều tức giận khổ sở vì dạ tiệc có biến cố đột nhiên xuất , ngược lại làm vai chính là , cũng rất bình tĩnh, giọt nước mắt cũng rơi.

      ra cũng phải là khó chịu, chẳng qua là cảm thấy khóc vì gã đàn ông thay lòng, đáng giá. là người suy nghĩ thực tế, đương nhiên muốn tính toán tích cóp tiền vốn.
      Tân hôn ngày thứ hai, tam quốc đại phân tranh, hai nhà nhân xúm lại chinh phạt nam nhân phụ lòng kia, bày mưu tính kế muốn đoạt lại , chẳng qua là khi"Chồng " vẻ mặt thành , "Tôi ấy, nhưng lại muốn ly hôn, nếu các ngươi tới PK, xem chút ai hơn tôi!"
      Đồ điên! Tiếu Tử Hàm tuy sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, tốt xấu cũng là vào được phòng khách, xuống được nhà bếp, có thể tự lực cánh sinh, muốn cho ngu tức làm Vương Bảo Xuyến phiên bản đại, đau khổ đợi chờ 18 năm cầu xin ông xã hồi tâm chuyển ý, nằm mơ ! Có cái gì lớn lao sao, phải ly hôn sao!
      Cách!
      Tại Baidu tìm kiếm: “trình tự ly hôn” mới phát ly hôn đơn giản, kế tiếp, in mẫu ra ký lên tên liền OK, liền cục dân chánh lĩnh chứng nhận đều cần trung đội trưởng. Lại nhớ tới lúc định ra ngày kết hôn cách nửa năm, phức tạp sinh ra nhiều hạn chế, đính hôn, phòng cưới, lắp đặt thiết bị, mua vật liệu, chụp áo cưới, đặt khách sạn. . . . . . nhịn được rùng mình.
      Ôm chặt cánh tay, Tiếu Tử Hàm cúi đầu nhìn về tờ giấy nhỏ trong tay, tầm mắt nghiêng nghiêng liền nhìn đến chiếc nhẫn kim cương ngón tay trái vô danh, viên kim cương dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng, đẹp a! Đáng tiếc, là cố vật. rút ra nhìn lâu, cuối cùng cẩn thận bỏ vào trong bao tiền. phải người ngu, cũng học TV nữ chính tiểu bạch hét lớn tiếng"XXX, ta hận ngươi!" Sau đó đem chiếc nhẫn kim cương quăng ra xa. (SN: chị thật là thông minh ah, kim cương mà, ngu gì quăng bỏ, hehe)
      có hận gã đàn ông phụ tình cũng cùng tiền ghi hận.
      Chỉ là, từ thời khắc này, được người khác thành hàng xài rồi, mặc dù là 9. 9 thành mới, nhưng qua tay liền giảm giá!
      Lấy ra điện thoại gọi cho bạn, "Vi Vi, mình ly hôn rồi!"
      Cho là mình ném quả bom nặng kí, ai ngờ uy lực đủ, bạn Vi Vi bình tĩnh hơn so với tưởng tượng, chỉ thở dài, " biết cậu chia tay mà, chỉ là nghĩ tới lại nhanh như vậy."
      " thích, cùng người thương mình ở chung chỗ, từng giây từng phút đều là lãng phí, mình muốn nhanh chóng khôi phục độc thân, tìm kiếm mùa xuân thứ hai!" lớn tiếng tuyên bố, để ý tới những ánh mắt kinh ngạc quanh mình.

      "Phi phi phi, người kia mùa xuận thứ nhất còn chưa mở xuân liền đông chí rồi, tính, tính!"
      "Cũng đúng, vậy mình cứ tiếp tục tìm kiếm mùa xuân, nhưng mà bây giờ phải ăn, cậu xem, mình là phụ nữ bị chồng bỏ rồi, cậu có phải nên an ủi khích lệ, bổ khuyết linh hồn bị thương của mình hay ?"
      "Được rồi, mình ra ngoài, chúng ta gặp ở chỗ cũ."
      Vi Vi theo lời chỗ cũ là"Ngồi xuống" —— tòa quán trà . Những năm này thành phố C tinh xảo lắp ráp kiểu tây phương, quán trà kiểu Trung Quốc nổi lên như măng mọc sau mưa, nhiều quán trà, khách sạn cũng hết sức đổi mới phương pháp cùng lắp đặt thiết bị, chỉ có"Ngồi xuống" cũng tốn tiền lắp đặt thiết bị, cũng mua thêm thiết bị, ngay cả trà phẩm bánh ngọt vẫn thay đổi như cũ, nhưng"Ngồi xuống" lại có rất nhiều khách hàng giống như họ như vậy thường thăm, tránh cho quán nhỏ suy sụp. Chỉ là ở trong mắt Tiếu Tử Hàm, chủ quán tựa hồ cũng quá lo lắng tròn và khuyết, thuần túy là xem là việc vui.
      Thời điểm đến chính là giờ làm việc, trong tiệm có khách, bà chủ Sở Tống thấy vào chỉ là cười nhạt, " người?"
      "Hẹn bạn."
      "Đúng rồi, quên chúc em tân hôn vui vẻ!"
      Tiếu Tử Hàm khổ sở cười tiếng, từ trong túi móc ra tờ giấy mới vừa ra lò quơ quơ, "Chị nên chúc em ly hôn vui vẻ, nửa giờ trước vừa xong."
      Đáy mắt của Sở Tống thoáng qua giây đồng hồ kinh ngạc, ngay sau đó khôi phục biểu tình thoải mái màng danh lợi, "Hợp thành , cái này tính phần cho chị."
      Đối với phản ứng Sở Tống chút cũng kỳ quái. Những năm gần đây, nghe được chút chuyện xưa về Sở Tống, rất nhiều phiên bản, nhưng mỗi phiên bản đều nhất nhất chứng minh đây là kỳ nữ. ra nghĩ đến có thể giữ được quán trà bị người lấn áp chắc hẳn cũng là trải qua sóng to gió lớn.
      tìm vị trí cũ ngồi xuống, từ giá sách bên cạnh rút ra quyển giới thiệu truyền Tạng Phật giáo, tỉ mỉ nhìn.
      Vi Vi tới rất nhanh, ngồi xuống liền líu lo oán trách giao thông thành phố C là đồ bỏ, "Con mẹ nó, từ chỗ này qua chỗ kia, mãi hồi cũng hoài nghi mình đến ở nông thôn rồi !"
      Tiếu Tử Hàm cười rót ly trà cho , hai năm qua đường thành phố C cũng được cải tạo lớn, bọn họ vốn là người ̣a phương lại gần giống người từ ngoài đến, phân đông nam tây bắc.
      Vi Vi oán trách đôi câu, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội nuốt xuống ngụm nước, "Mau đưa chị cậu xem chút, mình còn chưa từng thấy qua giấy chứng ly hôn như thế nào! Nghe trước kia là xanh lá, tại đổi sang màu đỏ rồi!"
      từ trong túi rút ra giấy chứng ly hôn, "Hơi khác giấy hôn thú chút, cái này là đỏ sậm, chẳng qua mình cảm thấy xanh lá tốt hơn, giống như thị trường chứng khoán, Red Bull gấu xanh lá." (trong chứng khoán, màu xanh là tăng điểm, thu hút nhà đầu tư, ý chị là ly hôn sẽ thành người có giá hơn, haha, chị thật tự tin)

      Vi Vi liếc cái, "Đừng thị trường chứng khoán với mình, nhức nhối!" bị thị trường chứng khoán năm2008 hại, mấy năm trước thị trường chứng khoán cuồng nhiệt, cũng học mọi người đem toàn bộ tiền để dành mua ̉ phiếu, nhìn biểu đồ đường tăng vọt, mỗi đêm nằm mơ rách 10000 điểm, ai ngờ vạn đợi được, ngược lại khủng hoảng tài chính tới, thị trường chứng khoán mảnh phiêu xanh lá, mấy cổ phiếu mua càng thêm liên tục ngã ngừng, vài chục vạn thả trôi sông.
      " có việc gì, dù sao chuyện cũng qua, chúng ta từ từ làm lại!" Tiếu Tử Hàm an ủi .
      "Ai, đừng chuyện của mình, cậu chút , động tác của cậu phải nhanh bình thường nha, mới mấy ngày thôi chia tay rồi! Tên khốn kiếp đó bức cậu?"
      " có, muốn ly hôn, nhưng cũng muốn chia tay với tiểu tam." giản lược kể lại chuyện xảy ra mấy ngày nay, đến chỗ kích động, khỏi cảm thấy uất ức, hồng vành mắt.
      Vi Vi rút khăn giấy đưa cho , "Cậu ngu ngốc, đây phải là giúp hắn cho tiểu tam vị trí vợ hợp pháp sao? Thật là dễ dàng để bọn gian phu dâm phụ hả hê!"
      "Mà mình cũng thể cùng tốn hao, lại mình có danh ngôn trong phòng ngủ ‘người

      khác lãng phí sao, thể lãng phí mình’ có phải ? ta đáng giá để mình dùng thanh xuân chờ đợi lãng tử hồi đầu."
      "Đương nhiên! Chỉ là. . . . . ."
      Chỉ là, nếu là người phụ nữ ly hôn, cũng giống như cổ phiếu bị rớt giá, còn giá trị nữa
      Vi Vi nuốt vào câu đó, "Đúng rồi, mặc kệ gã chết tiệt đó , đòi tổn thất phí tinh thần chưa?"
      Tiếu Tử Hàm lắc đầu cái, "Phòng ốc, xe đều là cha mua, chúng tôi kết hôn mới 3 ngày, cũng chung tài sản gì, lại người này ăn sạch dùng hết xài hết, làm gì có tiền gửi ngân hàng?"
      "Vậy cậu phải ra bằng tay trắng sao?"
      "Dù sao cũng đâu có mang cái gì vào."
      "Ai, cậu mình nên khen cậu tốt, hay là mắng cậu đần? Cậu nên chia chút gia sản gì đó của , nếu tiện nghi tên khốn kia."
      rót chén trà nóng, "Cậu cho rằng chia tay tốt như vậy sao, Vạn lão gia tử là người gì, nếu mình thực cùng gã họ Vạn đó phân chia tài sản, cậu nghĩ ông ta để yên sao?”
      Riêng sính lễ năm đó thôi mà ông ta tính toán đáng sợ, có thể thấy được đây là người chỉ biết có tiền. Trong mắt người ngoài Vạn gia cưới là lỗ vốn, mặt tiền 300 mét vuông ở trung tâm kinh doanh, 5% cổ phần bất động sản của Vạn thị, nhìn là giá trị xa xỉ, nhưng phòng ốc cùng cổ phần viết đều là tên tuổi Tiếu Tử Hàm, cũng chú thích thể chuyển nhượng hoặc mua bán. Ban đầu cha mẹ của cũng hề đồng ý, nhưng câu đầu tiên của Vạn lão gia làm bọn họ thể làm gì: "Tôi chỉ có đứa con trai, về sau cả Vạn gia đều là của vợ chồng bọn nó." Nghĩ kĩ, có lẽ ông ta là sợ đem tài sản cho nhà mẹ, nhưng mà chắc ông ta cũng ngĩ chính con trai ông ta lại làm ra chuyện như thế này.
      "Đúng rồi, cậu biết bán châu báu , giúp mình bán chiếc nhẫn kim cương này ." từ trong túi lấy chiếc nhẫn ra.
      Vi Vi thấy bảo thạch chiếu lấp lánh, hưng phấn, "Xem ra cậu ngu, còn biết đem vật đáng tiền cầm về, đồ chơi này dầu gì có thể đáng mười mấy vạn."
      "Ngu nữa cũng cùng tiền bạc đối đầu."
      "Chỉ là, đoán chừng muốn bán giá cao có chút khó khăn, người ta ép giá."

      " có việc gì, tối nay mình đem hóa đơn, có thể bán nửa giá tiền là được."
      khi chuyện, Sở Tống tới, "Cơm tối ăn nơi này sao? Chị xuống bếp nấu mấy ăn ngon cho các ?"
      "Hay quá, hiếm khi bà chủ tự mình xuống bếp." Vi Vi vui vẻ .

      Sở Tống cười cười, chợt thấy chiếc nhẫn bàn, liền đưa tay lấy, nhìn kỹ chút, "Tiffany?"
      "Ừ" Tiếu Tử Hàm gật đầu cái.
      "Nhẫn cưới? cần?"
      "Định bán lấy tiền chống đỡ phí tổn thất tinh thần ." giỡn.
      Vi Vi nhìn vẻ mặt của Sở Tống, vội vàng , "Chị có người quen biết ? Xem thử có thể bán giá tốt hay ? Loại xa xỉ phẩm này người biết mình sẽ giá ép ghê lắm."
      Sở Tống có trả lời, chỉ là nhìn Tiếu Tử Hàm, "Em định bán bao nhiêu?"
      "Mua hai mươi mấy vạn, có thể bán nửa giá tiền là được."
      Sở Tống gật đầu cái, "Chuyện này giao cho chị , ít nhất bán cho em tám phần trở lên."
      Cơm tối Sở Tống nấu mấy món ăn gia đình, mùi vị kỳ ngon, hai người ăn uống no đủ sau đó bỏ . Trước khi ra cửa Sở Tống gọi lại, "Có muốn cho em tờ biên lai làm bằng hay ?"
      Tiếu Tử Hàm sửng sốt, sau đó mỉm cười lắc đầu cái, giữa người với người lui tới là rất kỳ diệu, giống như và Sở Tống, mặc dù chỉ là quan hệ khách hàng cùng chủ, nhưng trực giác của Sở Tống là người đáng giá tín nhiệm.
      Last edited by a moderator: 24/8/14
      Hale205, Bưởi!!!, tart_trung3 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2: Cha mẹ như thế
      Edit: Song Ngư
      Beta: Quảng Hằng


      Từ quán "Ngồi xuống" ra ngoài, Tiếu Tử Hàm đến"Tân phòng" thu thập chút đồ dùng tùy thân, sau đó lái xe trở về nhà cha mẹ. Sau khi đính hôn, cha mẹ liền chuyển vào căn nhà Vạn gia cho kia, cũng coi như chung cư hạng sang. Lúc xe của vào cửa có thẻ, an ninh cho vào, phải gọi cha mẹ cầm thẻ ra vào xuống, nhưng lúc gọi điện thoại bọn họ đều lười xuống, chỉ phải đem xe dừng ở bên ngoài chung cư, xách túi đoạn đường dài mới đến nhà.

      Mở cửa cha mẹ xem TV, nhìn thấy túi hành lý tay , mẹ Tiếu vọt từ ghế sa lon đứng lên, "Mày xách túi trở về là sao?"

      "Con chuyển về ở." vừa thay dép, vừa lười biếng trả lời.

      "Về nhà ở? Mày điên rồi ah? Chồng mày tại cáu kỉnh, mày ở nhà coi chừng nó, náo loạn theo làm cái gì? Đây phải là muốn nó chán mày sao?" Mẹ Tiếu nhảy đến trước cửa, kích động gầm thét.

      Tiếu Tử Hàm cũng tức giận, xách túi thẳng lên lầu, "Con cho họ gian riêng, hơn nữa ta tại còn là chồng con."

      tùy tiện chọn gian phòng khách, nhà này đứng tên , nhưng có gian phòng thuộc về của , tức cười!

      Để hành lý xuống, cũng lười đóng cửa, dù sao coi như đóng như thế này mẹ cũng phải đá văng ra. Quả nhiên, chưa kịp bắt đầu trải giường chiếu, mẹ Tiếu liền nhảy đến lầu, cả khuôn mặt đỏ bừng chỉa về phía , "Mày mới vừa cái gì? chút, cái gì gọi là phải chồng mày?"

      hừ , từ trong túi lấy ra chứng nhận ly hôn, "Buổi chiều vừa chia tay rồi!"

      Mẹ Tiếu đoạt lấy , tay run run mở ra, tỉ mỉ nhìn nửa ngày, đợi phản ứng kịp oa tiếng khóc lên, " Ngô Mỹ Phấn tao sao lại nuôi ra một con ngốc thế này, phải mày muốn chọc giận chết tao cùng cha mày sao?"

      Tiếu Tử Hàm nhăn mày lại, thầm kêu tiếng: "Thảm!" Mẹ sắp ca bài ca trường kỳ khóc lóc kể lể ban đầu ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn , lo cho học, lên đại học, dẫn đến mua nổi nhà, mua nổi xe, và cuộc sống tương lai những ngày sau này.

      "Ông trời a, mạng của tôi là khổ mà, cực khổ biết bao nhiêu mới nuôi ra đứa con lớn như vậy, làm lụng tiết kiệm cả đời cho nó học đại học danh tiếng, quay đầu lại liền cái nhà cũng có á. . . . . ."

      Đây còn phải là các ngươi khỏe ăn lười làm, Tiếu Tử Hàm oán thầm.

      Mẹ Tiếu vừa thao thao bất tuyệt khóc lóc kể lể, vừa liếc trộm phản ứng của , thấy lạnh nhạt lãnh đạm còn dọn dẹp hành lý, giận dễ sợ, cầm đầu liền xô mạnh vào , "Mày ly hôn, tao còn sống làm cái gì, chết coi như xong rồi, chết coi như xong rồi !"

      Tiếu Tử Hàm xô đau nhói, che ngực thở hổn hển, nhìn lại cha mình đứng ở bên lãnh đạm xem cuộc chiến, đè nén lửa giận vọt lao ra, kéo lại bà la lối om sòm, "Mẹ muốn chết cứ đụng vào tường, đừng diễn trò ở người con."

      Ngô Mỹ Phấn hiếm thấy con gái tức giận bị kinh hãi, nhưng lát sau càng thêm điên cuồng, "Được, mày muốn mẹ mày chết đúng ? Vậy tao chết cho mày xem, tao lấy dao cắt cổ." xong giống như pháo đạn lao xuống lầu.

      Thấy thế, ba Tiếu vẫn trầm mặc liền tát bạt tai, "Mất dạy, dám ép mẹ mình tìm chết."

      Tiếu Tử Hàm bị làm cho mắt nổ đom đóm, nghẹo đầu, khinh bỉ cười tiếng, "Yên tâm, con đây cùng cha cá xem, mẹ có chết ?"

      Ba Tiếu bị tức đến tay run cầm cập, vốn còn muốn đánh , nhưng lầu dưới mẹ Tiếu lại gào thét inh ỏi, ông ta chỉ đành xuống xem chút.

      Che má trái nóng hừng hực Tiếu Tử Hàm suy sụp ngồi ở giường, đây phải là lần đầu tiên bị đánh. Mặc dù từ đến lớn đều biết điều, học tập, hay cuộc sống đều để ý ngay ngắn ràng, nhưng cũng có giảm bớt tần số bị đánh, ngược lại cha mẹ phàm là có chuyện hài lòng, luôn lấy ra trút giận, hôm nay tát này chỉ là chuyện thường ngày. là đau, nhưng chút cũng khó chịu.

      Ba Tiếu lúc tuổi còn trẻ làm chủ nhiệm của công ty, mẹ Tiếu Ngô Mỹ Phấn dựa vào tầng quan hệ này ở công ty đó tìm chức nhàn hạ, sau lại gặp chuyện may phải nghỉ việc, song song trợ cấp thất nghiệp công nhân nghỉ việc.

      Dưới giúp đỡ của Bác hai, hai người sống ở bên ngoài bệnh viện thành phố bày gian hàng trái cây , khi đó trái cây siêu thị vẫn còn rất , sạp hàng nhà bọn họ lại chiếm vị trí ưu thế, buôn bán vốn là rất tốt. Nhưng cha mẹ lúc tuổi còn trẻ dưỡng thành tật xấu hết ăn lại nằm, chịu khổ cực, Ngô Mỹ Phấn thường là bỏ bê công việc buôn bán đến sát vách đánh mạt chược, ba Tiếu càng thêm thái quá, có tiền còn học người ta ở bên ngoài lêu lổng. Như vậy đến mấy năm, dùng hết tiền trợ cấp còn thiếu thêm một khoản nợ, cuối cùng còn đem nhà cửa ông bà để lại đem bán. Đều vợ chồng bần tiện buồn bã, cha mẹ vốn là thích gây gổ, tại có tiền càng gây thêm, ba ngày trận nhỏ, năm ngày trận lớn, có lúc còn lớn hơn đánh võ.

      Tiếu Tử Hàm chính cống là bao cát hả giận. Mẹ mắng là con riêng, , sớm ly hôn với ba Tiếu, tìm người giàu có sống an nhàn sung sướng. Ba sao, mỗi lần cùng mẹ đánh nhau xong đều xông đến đánh hả giận. Cũng may mà nội tâm của đủ lớn mạnh, mới có biến thành thiếu nữ bị trầm uất u.

      Thi cấp ba lấy thành tích đứng thứ ba toàn huyện, thi đậu Nhất Trung, trường học lại có ký túc xá, nhưng cha mẹ lại đồng ý , phải gắng học trường điểm, chỉ vì trường điểm thu nhận học sinh giỏi tặng thưởng học bổng là 1 trăm ngàn. Cuối cùng vẫn là bà ngoại cùng bác hai bên mẹ thương , giúp đỡ học xong trung học đệ nhị cấp.

      Thi tốt nghiệp trung học xong là lúc rời khỏi quê nhà lên thành phố học, dựa vào thành tích ưu tú thi được vào trường quốc gia còn được cho vay vốn học tập cùng học bổng, ở trường lúc thì dạy kèm tại nhà, lúc lại phát truyền đơn, khi thì KFC rửa chén đĩa, trong bốn năm có hỏi trong nhà phân tiền, càng thêm về quê lấy một lần.

      (SN: nữ 9 của chúng ta thật kiên cường, thật giỏi quá , ngưỡng mộ)

      Cho nên nghiêm chỉnh mà , cha mẹ chỉ nuôi đến 15 tuổi. Mà Ngô Mỹ Phấn bán nhà chịu khổ thì toàn lời vô căn cứ, chỉ là lười phải cùng bọn họ lý luận.

      Khi còn bé thường thường khóc hỏi bà ngoại, "Con là con ruột của bọn họ sao?" Sau khi lớn lên, dần dần hiểu có người trời sanh ích kỷ, cũng chầm chậm hiểu bà ngoại nếu "Cha mẹ có kiếp này có kiếp sau."

      Tiếng khóc ở lầu dưới càng lúc càng lớn, còn xen lẫn này thanh ném đồ vật lách ca lách cách, thở dài, xách túi hành lý xuống lầu.

      Ngô Mỹ Phấn vừa nhìn xuống, vội vàng để con dao phay cổ, khóc la hét sống được, mặt trang điểm đậm bị nước mắt nước mũi làm ngổn ngang.

      "Mẹ chờ con xong rồi hãy chết được ?" bất đắc dĩ .

      Mẹ Tiếu hừ tiếng, cùng Tiếu ba cùng nhau nhìn chằm chằm .

      "Con lớn như vậy các người cũng để ý qua con. . . . ."

      "Mày có lương tâm, ai sanh mày ra? Ai hả. . . . . ."

      "Con nói mẹ trước nghe con đã!" lớn tiếng , mẹ Tiếu bị sợ đến dám lời nào.

      "Dù sao hôn nhân là việc của con, con lấy cũng được, chia tay cũng được, đều là chuyện của chính con, hai người muốn xen cũng thể được, con biết hai người nghĩ cái gì, phương diện tài sản con cái gì cũng muốn. . . . . ."

      Thấy mẹ lại muốn chuyện, Tiếu Tử Hàm đề cao giọng, "Căn nhà này là đứng tên con, bọn họ muốn lấy cũng lấy được, hai người cứ an tâm ở ."

      "Mày cho chúng ta là quan tâm tiền à?" Ngô Mỹ Phấn hỏi.

      "Vậy mẹ cũng chút, cha mẹ quan tâm cái gì? Hạnh phúc của con sao? Vậy con cho hai người biết, ly hôn con hạnh phúc hơn. Con phải mẹ, dễ dàng tha thứ cho chồng mình bay bướm gây họa khắp nơi."

      Ba Tiếu bị xong đỏ mặt, nín nửa ngày mới mắng ra câu, "Nghiệt chướng!"

      "Vạn Đường, cha của ta là ai, hai người phải chưa lĩnh giáo qua, con muốn phân tài sản, có cửa đâu, hơn nữa con cũng muốn phân. Con thấy Vạn Đường hay lắm, cổ phần Vạn thị con muốn, căn nhà này cho cha mẹ ở, đến trăm tuổi, coi như con cũng báo hiếu phần cho cha mẹ rồi.

      "Vốn là con muốn chuyển về ở, nhưng mà nếu tất cả mọi người đều vui, vậy con dọn ra ngoài." xốc lên hành lý mang giày, mới vừa kéo cửa ra, truyền đến từ sau lưng thanh mẹ , "Lúc trước Vạn Đường qua, sau khi kết hôn mỗi tháng cho chúng ta 50 ngàn làm sinh hoạt phí, chuyện này làm thế nào?"

      (ta còn tưởng kêu tỷ ở lại, ai ngờ… cha mẹ này thật là…)

      Tiếu Tử Hàm cầm giầy cười lạnh lâu, lúc xoay người đáy mắt là mảnh tro tàn, "50ngàn con cấp được, nhưng mỗi tháng con cho hai người 25 ngàn, cộng thêm bảo hiểm dưỡng lão, cha mẹ chỉ cần đừng quá xa xỉ, dư sức sống!"

      mỉm cười ra khỏi chung cư, lúc đóng cửa xe, nước mắt nhẫn rốt cuộc tuôn trào, ra đây chính là quan tâm mà cha mẹ ?

      "Tiếu Tử Hàm, có người mày, mày càng phải thêm mình!" Trong buồng xe bịt kín, lớn tiếng tự với mình.

      Cha mẹ tốt, nhưng bạn bè lại ngừng giúp sức. Sở Tống đem chiếc nhẫn kim cương bán rất được giá, chỉ so với giá mua ít 50 ngàn. Tiếu Tử Hàm muốn cho hoa hồng, Sở Tống chỉ khoát khoát tay, "Cùng là bạn bè nên giúp đỡ."

      Có tiền, Tiếu Tử Hàm mang mua một căn nhà trọ nhìn trúng lâu của hai tay độc thân, lầu lầu dưới, phòng ngủ phòng khách. Chủ nhà vốn là mua được taxi, kết quả mới vừa trùng tu xong, hạn mua tới, nên phải bán nhà, chính nhịn đau bỏ những thứ thích, cho nên giá tiền bên cũng rất ưu đãi, chỉ là ở bắt đầu phiên giao dịch giá tăng thêm 3 vạn.

      Nhà cửa nhỏ, nhàng thoải mái, là phong cách thích, vì vậy thừa dịp còn có mấy ngày thời gian nghỉ kết hôn, kéo Vi Vi mua vài món vật dụng gia ̀nh, quét sạch tiền trong giỏ xách. Trong thời gian này Vạn baba có tìm , dừng lại hàn huyên tiếc hận, tức giận mắng con trai mình có tiền đồ, tới chữ phòng ốc cùng chuyện cổ phần, sau lại cũng là chủ động mà đưa trả lại cổ phần và xin lại căn nhà, Vạn baba hơi đùn đẩy mấy cái, liền đồng ý đề nghị của , cầm lại cổ phần, nhà thì cho cha mẹ ở tạm.

      Nghĩ đến, dù sao cũng là người trong nhà đuối lý, lại gặp phải tâm cơ như vậy, nếu cho dù chia hết nửa gia sản, cũng phải cắt một lớp da.

      Tiếu Tử Hàm dọn dẹp chuyện nhà xong thì chuẩn bị trở về công tác. Tốt nghiệp đại học, thi vào ngân hàng W làm nhân viên, đây là công ty quốc hữu, nhân khá phức tạp, quan hệ nhân mạch càng thêm phức tạp, nhưng xử ổn thỏa, làm việc có chừng mực, khách khí lễ độ lại mất quy củ, rất được lãnh đạo mến, cũng bởi vì vậy, chủ tịch ngân hàng mới có thể gắng tác hợp và người quen của ông—— Vạn Đường.

      Đối với chuyện hoang đường của Vạn Đường, chủ tịch ngân hàng rất là xin lỗi, thấy liên tục mấy câu: " biết nhìn người nên hại , ngờ gã Vạn Đường lại có thể như vậy!"

      cười cười, "Duyên phận hết, cũng còn biện pháp, cám ơn ngài mực quan tâm."

      phải khách khí, chẳng qua là khi đó người ta là tốt tâm, hơn nữa cũng cầm dao ép kết hôn, đây là mạng của , trốn được!

      Đối với chuyện ly hôn, sớm có "Người có lòng" giúp tay nhắn nhủ, ban đầu gả cho Vạn Đường diễn dịch chính là bé lọ lem làm vương phi, hôm nay ly hôn tấm màn rơi xuống chính là câu chuyện cổ tích trở về với thực tế. Cho nên vừa làm, người quan tâm kẻ giễu cợt theo nhau mà tới, đối với người nào đều là cười cười, lễ phép "Cám ơn quan tâm" , nhưng trong bụng lại phiền thấu những thứ người dối trá này!

      Chỉ là tất cả bát quái đều là như vậy, khi chủ nhân thản nhiên đối mặt bát quái liền mất ý nghĩa hả hê. Đầu năm nay tự lo cho cuộc sống còn xong, còn có bao nhiêu người có ý định chú ý những chuyện riêng của người khác.

      Cuộc sống vẫn như cũ, công việc vẫn như cũ, chỉ là thân phận thay đổi.

      Nhưng sao, cuộc sống xác thực cho quá nhiều đau khổ, nhưng đều gắng gượng qua tới, ngày mai vẫn có thể tiếp. Tiếu Tử Hàm chính là Tiểu Quái Thú đánh chết, kiên cường lắm!
      Last edited by a moderator: 24/8/14
      Hale205, Bưởi!!!, tart_trung4 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3: Gặp gỡ sói đuôi dài
      Edit: Song Ngư
      Beta: Quảng Hằng



      Ngày đầu tiên của lễ Quốc Khánh Tiếu Tử Hàm bị chuông báo thức làm tỉnh lại, mở mắt ra nhìn trần nhà màu trắng, sửng sốt lúc rất lâu mới nhớ ra mình ở nơi nào. Cầm điện thoại di động nhấn tắt chuông báo thức —— Thực vui vẻ, thoáng cái ly hôn bốn tháng rồi.
      Ngày có khó khăn như mọi người hình dung, có ăn có uống, kiếm tiền có bạn bè chiếu ́, tựa hồ có cảm giác đau đớn. Vi Vi đối với cuộc sống sau khi ly hôn vui vẻ thích ý phát biểu cảm khái, "Đoạn cảm tình của cậu xem ra nặng nha!" ra luôn cho rằng mình Vạn Đường như tưởng tượng vậy, ở trong trò chơi tình , chỉ có người hơn mới có thể tự nhiên xoay người. Vạn Đường cho là đúng, ra mới đúng!
      Tắm xong, điện thoại tới, " 5 phút sau đến dưới lầu của cậu, cậu canh thời gian mà xuống! Đừng quên thẻ căn cước."
      cười cười, Vi Vi thật là con nít mà!
      xuống lầu, kết quả 15 phút sau mới nhìn thấy xe hơi màu vàng po­lo, quẹo trái quẹo phải, đường chạu thẳng đến trước người của , "Lại kẹt xe, mau lên đây, sắp trễ rồi, xe lửa đợi người."
      mới vừa ngồi lên xe còn chưa có thắt chặt dây an toàn, Vi Vi liền đạp cần ga, xe xông ra ngoài. Tiếu Tử Hàm vội vàng thắt dây an toàn, cười , "Bạn , xe của cậu chạy cảm giác mãnh liệt a!"
      Lộ trình 30 phút, Vi Vi chỉ mất 18 phút là tới, lúc qua cửa khẩu Vi Vi chợt rất kiểu cách cho ôm, "Lên đường thuận buồm xuôi gió!"
      Tiếu Tử Hàm tức giận đẩy ra , "Làm gì đây? Mình là tham gia hôn lễ bạn học cũ, hai ngày nữa trở lại, cậu đừng làm giống như sanh ly tử biệt vậy."
      "Phi phi phi!" Vi Vi tức giận phun vài hớp, "Chị đây phải sợ cậu tức cảnh sinh tình sao?"
      "Được, mấy tháng này mình đều biết được dự bao nhiêu lần hôn lễ, lại là ai cổ động mình làm quen với niềm vui mới thế nhỉ?"
      "Phải, là chủ ý của mình. Chỉ là, mình dự cảm lần này cậu sẽ xảy ra cái gì đó!"
      "Dự cảm của cậu có lúc nào chính xác ?"
      Vi Vi liếc cái, "Dù sao có cái gì gọi điện thoại cho mình."
      cười gật đầu, đem vé vào máy tự động xét vé, theo dòng người vào. xa quay đầu phát Vi Vi vẫn còn ở tại chỗ, trông thấy phất phất tay, bóng dáng nho phản xạ đến thủy tinh, để cho mảnh ấm áp.
      Vi Vi là bạn học của ở trung học đệ nhị, trung học đệ nhất từ trong huyện thi vào trọng điểm có chút tự ti, nhưng trong xương lại rất kiêu ngạo, cả ngày chúi đầu vào việc học, liều mạng mà học, rất cao ngạo, cũng có bạn bè gì. Nhưng Vi Vi là người duy nhất vì lạnh nhạt, luôn là lôi kéo cùng, luôn đem sách tham khảo cấp cho , còn ngây ngô háo sắc lôi kéo xem chàng trai đẹp trong mộng chơi bóng rỗ. . . . . . Họ thành bạn bè chân chính, nguyện ý kể với Vi Vi chuyện những câu chuyện mà mình nặng lòng từ lâu: Cha mẹ , gia đình của còn có ước mơ tha thiết thoát . Vi Vi cũng đem sự hòa nhã sáng sủa lây cho , dần dà, còn là cái xác cõng cuộc sống học tập nặng nề nữa, cũng theo Vi Vi cùng các bạn học thành đoàn, náo loạn cùng nhau, mà phải là người máy biết học trong mắt mọi người. Có lúc thường nghĩ, nếu như có Vi Vi, sinh hoạt cấp 3 của sẽ là mảnh u, cũng vĩnh viễn có tính lạc quan vui vẻ như bây giờ, có lẽ giống cha mẹ mình, ích kỷ lại tàn nhẫn.
      Vi Vi với là bạn thân, càng là người thân, chí thân chí ái.
      Từ thành phố C đến thành phố X mất sáu giờ đường, đoàn xe báo tới trạm vừa lúc đọc xong quyển tiểu thuyết. Trước khi xuống xe gọi điện thoại cho dâu mới, "Nhạc Nhạc, mình sắp tới."
      "Tiểu Hàm, cậu chờ chút, mình nói ông xã mình cho người đến đón cậu."
      " cần, cậu chỉ đường , mình tự đến."
      " sao đâu, mình cho người đón cậu ngay."
      Tiếu Tử Hàm cũng cự tuyệt nữa, xe vừa tới nơi liền cúp điện thoại. Văn Nhạc Nhạc là bạn cùng phòng của ở đại học, người giường kẻ giường dưới, đều là học sinh nhà nghèo. Cha mẹ Nhạc Nhạc đã ly dị, theo cha và mẹ kế, sau mẹ kế sinh con trai, cha đối với cái con gái mình cũng quan tâm nhiều, bốn năm đại học họ cùng nhau làm, cùng nhau làm ra tiền, nhiều cái mùa xuân cũng là hai người cùng nhau trôi qua, có thể Nhạc Nhạc cùng Vi Vi chị em tốt của .
      Xuống xe, theo đám người chen chúc nhau về hướng cửa, nghỉ Quốc Khánh dài hạn, thành phố X lại là thành phố du lịch lớn, người người chen nhau hỗn loạn. vất vả ra ngoài, lại phát thấy trời đổ mưa, đem điện thoại túm trong tay, đứng ở dưới mái hiên tránh mưa, tự động bỏ rơi nhóm tài xế xông tới kiếm khách.
      Người người xuống xe cũng dần hết, tại trạm xe chỉ còn lại thưa thớt mấy người, người đón vẫn còn có điện thoại tới, cũng vội, dứt khoát nhét đeo tai nghe nhìn mưa nghe nhạc.

      vẫn mất hồn, bờ vai bị vỗ , quay đầu, trước mắt là một người đàn ông cao lớn tuấn đối diện mỉm cười gật đầu.
      " là bạn học của Văn Nhạc Nhạc phải ?" hỏi.
      Tiếu Tử Hàm cười gật đầu cái, " đến đón tôi?"
      "Ừ, xe ở bên kia." ta tự tay nhận lấy hành lý nhỏ của , thẳng sải bước tới bãi đậu xe, để đứng tại chỗ.
      nhanh như vậy làm gì? thi à? gallant chút nào! Tiếu Tử Hàm nhướng mày lên, nhìn bóng lưng cao lớn cương nghị oán thầm.
      từ từ theo sau, đến mấy bước phát người đó trở lại, trong tay còn cầm cái dù, Tiếu Tử Hàm khỏi đỏ mặt vì ý tưởng vừa rồi của mình.
      "Cho ." Người đàn ông đưa cái ô cho , còn mình đội mưa mở cửa xe.
      Được rồi, lấy tâm tiểu nhân đo bụng quân tử!
      Xe rời trạm, chạy về hướng nội thành, người đàn ông vẫn chỉ là chuyên tâm lái xe, câu nào, bên trong xe chỉ nghe đến cái bao đầu gối va lẫn nhau, hết sức quái dị. Ông trời ạ, Văn Nhạc Nhạc từ nơi nào tìm đến cục nước đá như vậy!
      muốn gì đó, lại tìm ra đề tài, chỉ đành phải đủ nhàm chán sờ sờ dây nịt an toàn. may là sắp bị buồn chết sắp, chuông điện thoại vang lên. vội vã nhận, ngừng thầm cảm tạ ngàn vạn lần với bạn Vi Vi vừa gọi đến.
      ra Vi Vi chỉ là hỏi đến chưa, kết quả nhăng cuội nửa ngày, chỉ sợ cúp điện thoại cũng bị khí lạnh trong xe rét chết. muốn gần hết nước miếng phát xe dừng lại, Tiếu Tử Hàm nghi ngờ nhìn chung quanh chút, phải là đến bãi đậu xe khách sạn rồi, vì vậy vội vàng cúp điện thoại.
      "Đến rồi?" hỏi.
      " vội, uống nước trước, cứ tán gẫu tiếp." Người đàn ông như khối băng tay cầm tay lái, cười như cười đưa cho bình nước.
      Tiếu Tử Hàm ha ha cười gượng hai tiếng, nhận lấy nước rồi đẩy cửa ra xe, lại phát cửa xe bị khóa, nắm vặn thế nào cũng mở ra.

      nghiêng đầu sang chỗ khác hung hăng trừng về hướng người đàn ông lạnh lùng kia, trong lòng lại hốt hoảng, xui xẻo gặp gỡ đồ lưu manh như vậy chứ?

      Người đàn ông yếu thế chút nào nhìn lại , hồi lâu mới lộ ra nụ cười thứ thiệt, nên sớm câu , "Xin chào, tôi là Chung Soái."
      (nam chính đã lên sàn, cảm giác ban đầu của pakon thế nào???)
      bị hàm răng trắng bóng lóa sang của ai kia làm sửng sốt, hồi lâu mới trả lời, "Xin chào, tôi là Tiếu Tử Hàm."
      "Tiếu, Tử, Hàm!" từng chữ từng chữ ra tên của .
      nghe được toàn thân chấn động, lạnh đến giật thót mình.
      Nghi thức của tiệc cưới rất đơn giản, nhưng nhiệt tình lại bắn ra bốn phía. Chú rể là đội trưởng hải quân hạm đội, tham gia tiệc cưới nửa đều là chiến hữu. Người làm lính, trẻ tuổi nhiệt huyết, huyên náo cũng lợi hại. Văn Nhạc Nhạc bị chuốc rượu vài vòng, sớm chóng mặt tựa người chú rể bắt đầu ăn vạ, mấy bàn khác coi như nể tình, đồng ý lấy trà thay rượu, nhưng kính đến bàn mặc kệ làm nũng thế nào, đối phương nhất định chịu.
      Sau lại biết người nào đó rống lên câu, " dâu uống, dâu phụ uống cũng được." Nhưng vừa nhìn dâu phụ sớm say đến bất tỉnh nhân . Tiếu Tử Hàm chịu nổi khi thấy Văn Nhạc Nhạc bị làm khó, ban đầu lúc kết hôn, mặc dù náo loạn vừa ra thổ lộ, nhưng vẫn là hết nghi thức. Làm dâu phụ, Nhạc Nhạc hứng hết tất cả rượu mời, để cho chịu nửa điểm thua thiệt. Hôm nay mặc dù thể làm phù dâu cho Nhạc Nhạc, nhưng giữa chị em tốt, rượu thay mặt, vẫn là nghĩa bất dung từ.
      quyết tâm tới, nặng cũng cầm lấy rượu đỏ trong tay Nhạc Nhạc, cười khanh khách nhìn chung quanh người bàn, "Tôi là chị em tốt của Nhạc Nhạc, mọi người cũng thấy ấy uống được, hay để tôi thay ấy kính các vị, các vị thấy được ?"
      "Tiểu Hàm, đừng. . . . . ." Nhạc Nhạc tới kéo tay của , bị nhàng linh hoạt tránh qua.
      ghé tai Nhạc Nhạc , "Chúng ta rồi, có khó khăn cùng nhau chịu!"
      Văn Nhạc Nhạc nghe xong hốc mắt ửng đỏ, nhào tới cho cái ôm chặt, "Tiểu Hàm, chúng ta cả đời đều là chị em tốt!"
      Tiếu Tử Hàm đẩy ra, để cho tựa vào trong ngực chú rể, lại hướng các chàng trai bàn, "Uống thế nào..., các !"
      Người bàn đều chuyện, dùng mắt nhìn người. Tiếu Tử Hàm theo tầm mắt nhìn sang, toàn bộ ánh mắt thăm dò đều nhìn về hướng người đàn ông lạnh lùng, xem ra ta mới là lão đại của bàn này.
      Tiếu Tử Hàm kéo ra nhất mạt cười, "Chung Soái, thấy nên uống thế nào?"

      Mọi người thấy chính xác hề lầm khi kêu lên tên tuổi của Chung Soái, đầu tiên là sửng sốt, tiếp liền có chút hăng hái nhìn bọn họ.
      Chung Soái chỉ cười , vì rất , quan sát thầm vỗ tay, trong miệng mặn lạt ra ba chữ: "Quy tắc cũ."
      Quy tắc cũ? Quy tắc cũ? Giả bộ cái gì, sói đuôi dài. Tiếu Tử Hàm ở trong lòng thầm mắng vô số lần, nhưng mà mặt lại vẫn giữ vững nụ cười ngọt ngào khách khí.
      " tốt lắm đâu?" phù rể nghe muốn theo như quy tắc cũ, nhìn lại bộ dạng yếu đuối của Tiếu Tử Hàm, động lòng trắc .
      "Nếu cậu thay ." Chung Soái lạnh lùng mở miệng, những người khác vốn định xin tha bị sợ đến vội vàng im miệng.
      Tiếu Tử Hàm lườm , "Quy tắc cũ uống thế nào?"
      Chung Soái có trả lời, ngược lại đầu húi cua ngồi bên cạnh cười hì hì , "Thay rượu, ly thay bằng 3 chén, uống xong cũng học người ta ra mặt."
      tất nhiên hiểu đây là phép khích tướng, nhưng bây giờ là cởi hổ khó xuống, ai kêu thể nhìn Nhạc Nhạc bị thua thiệt chứ?
      "Tốt, uống rượu có quy định gì ?" đáp hỏi được cặn kẽ.
      " uống cái gì tùy , ly rượu đỏ tương đương với 3 chén bia, ít ly rượu trắng." Đầu húi cua .
      "Vậy tôi uống rượu đỏ, trước hết mời thôi." cầm lấy cái ly, phối hợp rót đầy ly, cùng chạm cốc, sau đó lấy làm khởi điểm theo chiều kim đồng hồ kính xuống.
      Văn Nhạc Nhạc nhìn uống đến vừa nhanh vừa vội có chút bận tâm, mắt thấy bình rượu đỏ thứ hai cũng sắp thấy đáy, vội cầm tay của , "Tiểu Hàm, còn dư lại để tự mình uống."
      Tiếu Tử Hàm đẩy tay ra, lắc đầu cái, "Dù say chết cũng cho cậu mất thể diện!"
      Văn Nhạc Nhạc cũng dám gì, chỉ có thể giương mắt nhìn hết ly này đến ly khác. Ở Đại học Z, và Tiếu Tử Hàm là hai đóa hoa có tiếng, người xinh đẹp, học tập cũng tốt, tửu lượng càng thêm nổi tiếng. Tất cả liên hoan lớn , phàm là hai liên thủ, liền trở thành vô địch, ngày tốt nghiệp, nam sinh phân công tính toán làm cái kích phá, ai ngờ để cho họ cười đến cuối cùng. Nhưng những năm này, vẫn biết Tiếu Tử Hàm tửu lượng có bao nhiêu, có say qua, hoặc là say ở trước người lạ, dù là trở về ói rối tinh rối mù, ngủ bất tỉnh nhân , trước người khác vĩnh viễn là đứng thẳng người, chính xác có lầm thẳng tắp.
      Bởi vì uống gấp, bao lâu liền bắt đầu choáng váng đầu, nhưng vẫn cố giữ vững tinh thần. ra kính đến nửa mọi người cũng muốn gây khó khăn cho , đều chỉ lựa chọn uống bia, cũng cũng chỉ cần đáp lễ ly. Cứ như vậy rốt cuộc kính đến người cuối cùng —— Chung Soái!
      đẩy ly rượu, nhìn về ly rượu rỗng bàn của , ôn hoà hỏi, " uống rượu gì?"
      "Mỹ nữ, may rồi, Chung chúng tôi uống rượu." Đầu húi cua cười hì hì , thầm trầm trồ khen ngợi tửu lượng của mỹ nữ.
      thở hơi, vừa định , "Vậy tôi cũng trở về kính ly rượu." Kết thúc sứ mạng vinh quang kia, ai ngờ người đàn ông đối diện lại nhàng cười tiếng, "Tôi uống rượu trắng!"
      X mẹ ngươi! Nếu như ánh mắt có thể giết người, Tiếu Tử Hàm đem Chung Soái giết chết mấy vạn lần rồi. Nhưng thanh nhã HR, dù nội tâm muốn băm tên kia ra, mặt vẫn giữ vẻ nhàng bình thản, chỉ là hàm răng nghiến chặt, " phải chín ly sao. Vậy tôi uống trước, tin tưởng ăn vạ!" (HR=human resource, quản lý nhân sự)
      o o uống hết sáu ly, lúc uống tới ly thứ tám dạ dày sôi trào gay gắt, trong đầu mặc niệm mười mấy lần, "Tiếu Tử Hàm ngươi chịu đựng cho ta " mới có phun ra.
      "Tôi thấy còn dư lại hay là thôi ?" Người đàn ông tóc húa cua thấy che dạ dày, liền hỏi ý mà nhìn về phía Chung Soái.
      Chung Soái cũng lên tiếng, chỉ là nhìn chằm chằm, hồi lâu mới thở ra, "Thôi!"
      Tất cả mọi người thở phào cái, Văn Nhạc Nhạc tới đỡ , Tiếu Tử Hàm muốn vỗ vỗ ngực, lại rót đầy ly rượu, "Đừng, thiếu tiền người dễ trả, nợ nhân tình khó hoàn. phiền khai ân."
      xong rót 3 chén, ly cuối cùng vào bụng đem miệng chén hướng xuống, khiêu khích nhìn Chung Soái, mặt có nhàn nhạt hài lòng, Nhóc con, chị đây là gặp mạnh càng mạnh!
      Nhìn bàn năm chai rượu trống rỗng, Chung Soái nghiền ngẫm nhìn gương mặt trắng bệch của cùng với tức giận núp, khóe miệng từ từ nâng lên, "Được rồi, mọi người cũng đừng náo loạn, để Lý Nham cùng em dâu ngồi xuống ăn chút gì." câu đơn giản lời cũng là lệnh đặc xá đối với dâu chú rể, quả còn dư lại mấy bàn cũng quá khó khăn, làm khó đôi vợ chồng mới cưới.
      Tiếu Tử Hàm ngồi trở lại bàn, mẹ chú rể vội cho chén canh nóng, "Cháu gái, uống chút ."
      lễ phép cám ơn, động động cái muỗng miễn cưỡng uống hai muỗng, ai biết uống cũng may, vừa rồi trong dạ dày bắt đầu đảo lộn khó chịu. đè ép lâu thế nào cũng ép xuống nổi, vội vàng đứng lên về hướng phòng rửa tay, mới vừa chạy đến phòng vệ sinh liền đỡ bồn cầu oa oa nôn ra. Công việc từ trước đến giờ là uống 7 phần là cực hạn, hôm nay vận dụng hết sức lực, cố gắng chống cứ mới ói ngay tại chỗ.
      Nôn xong dạ dày cũng hơi thoải mái chút, nhưng hơi rượu vẫn còn, đầu nhức gay gắt, chỉ có thể xụi lơ ở bồn cầu từ từ hồi hồn, nhưng càng lâu mí mắt càng nặng, hung hăng bấm bắp đùi cái, vọt ra rữa mặt bằng nước lạnh, cưỡng bách mình giữ vững thanh tỉnh. Lúc ra khi nhìn đến Chung Soái, tà tà tựa vào tường, kỳ quái, ràng là thế đứng xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng với lại mạnh mẽ khí thế.
      Tiếu Tử Hàm dùng đuôi mắt liếc cái, hoàn toàn coi thường hữu của . Lướt qua nhau nghe được giọng nam hùng hậu của , " sao chứ?"
      nghiêng đầu kiều mỵ cười tiếng, " thử xem?" xong bước thẳng tắp về hướng phòng tiệc, cỗ giữ vững tinh thần, chống đỡ đến kết thúc.
      Đến lúc cáo biệt Văn Nhạc Nhạc vừa say lại vừa hưng phấn, mạnh mẽ nhào tới người , có đứng vững lảo đảo mấy bước muốn té xuống, vốn tưởng rằng lần này mất mặt lớn, chắc chắn té chổng bốn chân lên trời, ai ngờ lại ngã vào lồng ngực to lớn ấm áp.
      "Cám ơn. . . . . ." Thấy gương mặt kanh như núi băng kia đem chữ "" tiết kiệm được .
      Chung Soái nhìn thấy dáng vẻ tức giận của , đỡ đứng vững, "Tôi đưa Tiếu tiểu thư trở về!"
      Tiếu Tử Hàm nhíu mày, " cần, tôi tự mình đón xe." xong chờ bọn họ mở miệng, liền kéo ra cửa khách sạn chờ khách ra cửa xe taxi chui vào, vung vẫy tay "Bái bai."
      Tài xế đường lái rất nhanh, đông tây sáng ngời giống ngồi cáp treo, bao lâu liền đem muốn phun ra, rang nhịn, nhịn nữa mới ói xe, nhưng vừa xuống xe liền che miệng đỡ góc tường ói trời đất u ám.
      Nôn xong người rốt cuộc thoải mái chút, muốn đưa tay lấy khăn giấy trong túi xách, trước mắt lại xuất tấm giấy. nghiêng đầu sang chỗ khác, mặt của Chung Soái xuất ở trong tầm mắt. vừa lúng túng, lại có mấy phần bị đụng đến tự ái, thẹn quá thành giận, hung hăng đoạt lấy khăn giấy, liền lau nước mắt nước mũi nước miếng.
      "Tôi đỡ lên." Chung Soái lạnh lùng mở miệng, trong giọng lại có tia tức giận.
      Tiếu Tử Hàm bất động, sao lại giận, nghẹo đầu lườm , " cần!"
      Ngươi giận cái rắm, bây giờ bà còn giận ngút trời đay!
      Chung Soái tựa hồ nghe thấy lời của ..., đưa tay kéo hông của qua, mạnh mẽ dẫn về hướng khách sạn. Tiếu Tử Hàm liều mạng tránh thoát, tiếc rằng nam nữ hữu biệt, người ta lại là quân nhân, tốn công vô ích, cuối cùng thanh tỉnh lại, cả người tựa vào người , mặc cho dìu lấy. Nhờ quá gần, mùi mồ hôi nhàn nhạt hòa lẫn với thuốc lá và rượu người xông vào mũi, có chút thích sạch , lại phiền nhất mùi thuốc lá, vì vậy tự chủ nhíu mày, lầm bầm câu, "Hôi quá!"
      Lồng ngực bị dựa vào hơi chấn động cái, tăng nhanh bước dưới chân.
      Vừa nhìn thấy số phòng, Tiếu Tử Hàm giống như uống nhầm thuốc tăng lực, chợt đứng thẳng người, "Cám ơn, tự tôi có thể." cúi đầu mới phát tay giơ lên túi xách của mình, nhất thời nhớ tới mình mới vừa rồi rơi xuống găng tay khi xe , khó trách cũng đến đây.
      đưa tay lấy túi, Chung Soái lại thuận theo đưa cho , sử dụng ánh mắt ý bảo vào phòng trước, bị nhìn đến luống cuống, vội vàng xoay người như nữ vương đá cửa vào phòng, nặng nề đóng sầm cửa.
      Nhìn thấy vào, Chung Soái mới rời , ngồi ở trong xe, đột nhiên xoay đầu đến vị trí nách, ngửi " thôi màa!" (ôi, a cũng cute wa , hehe)
      " thú vị!" nâng khóe miệng lên, hai mắt sáng trong, giống như là phát con mồi.
      (SN: QH tỷ ơi, a như vậy là nên chúc mừng hay chia buồn cùng chị đã lọt vào “mắt xanh” của Soái đây???)
      Hale205, tart_trung, Haruka.Me02 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4: Lại thấy người đàn ông lạnh lùng
      Edit: Song Ngư
      Beta: Quảng Hằng


      Tiếu Tử Hàm bị tiếng chuông điện thoại đinh tai nhức óc làm cho tỉnh lại, xoa xoa huyệt Đại Dương căng đau sau khi say rượu, đưa tay nắm điện thoại di động
      "Alo?"
      Trong ống nghe truyền đến tiếng của Nhạc Nhạc, "Tiểu Hàm, là mình, cậu sao chứ?"
      " sao." Chỉ là đầu đau muốn nứt mà thôi!
      "Chiều nay chúng ta ra ngoài dạo chút, buổi tối cùng nhau ăn cơm?"
      Buổi chiều? tại mấy giờ rồi? xem màn hình, 14: 25, té xỉu, lại giấc ngủ đến xế chiều, xem ra tối hôm uống quá nhiều rồi.
      chống lên nửa thân người tựa vào đầu giường, hắng giọng, "Hai ta là ai cùng ai, cậu hôm nay nhất định là có rất nhiều chuyện phải bận rộn, cần phải để ý đến mình, tối nay mình tự bỏ ra vài vòng."
      "Vậy mình gọi Lý Nham cho ngưởi qua chở cậu?" Văn Nhạc Nhạc đề nghị.
      Chủ ý này tệ, có tài xế chở dạo thay vì bộ cũng dễ dàng hơn. Đợi chút, trong đầu làm sao lại nhảy ra khuôn mặt lạnh lẽo của Chung Soái?
      "Này, tuyệt đối đừng phái Chung Soái tới nhé!"
      Văn Nhạc Nhạc bật cười, "Chị cả à, người ta là đoàn trưởng, chồng mình trại trưởng làm sao dám động đến ta, ngày hôm qua đúng lúc tất cả mọi người đều bận, mới nhờ ta tới đón cậu, cậu đúng là coi người ta như tài xế sao?"
      Đoàn trưởng? Tên kia sao? Đoàn ăn uống có! Vả lại đoàn trưởng ngon lắm sao, đội trưởng lái xe chi nhánh ngân hàng bọn họ trước khi chuyển nghề cũng là đoàn trưởng.
      "Được, nói chồng cậu tìm cho mình một chàng đẹp trai nha."
      "Có cần nói bọn mặc quân trang hay , mình cảm thấy mấy chàng trai khi thêm bộ trang phục kia là đều đẹp trai!"
      "Đừng, mình sợ người ta cho là mình phạm vào trọng án, bị giải phóng quân đến áp tải chết mất." Vừa nghĩ tới có lính mặc quân trang nghiêm theo bên cạnh, cảm thấy nổi hết cả da gà.
      "Có đạo lý, vậy mình phải Lý Nham, về sau ngàn vạn lần được mặc quân trang theo mình dạo phố." Văn Nhạc Nhạc nghiêm trang , sau đó cùng hẹn thời gian ra cửa.
      Cúp điện thoại, Tiếu Tử Hàm đến phòng tắm gội đầu, tối hôm qua uống quá nhiều, vừa bước vào phòng liền say chết ở giường, thân khói rượu, hôi chết được!
      Rửa mặt xong, vừa đúng lúc. rút cái khăn lông tùy tiện lau mấy lọn tóc, thay bộ y phục nhẹ nhàng, xốc lên túi nhỏ đóng cửa lại. Trong thang máy mới nhớ tới quên hỏi số điện thoại người đón , vì vậy lấy điện thoại ra gọi cho Nhạc Nhạc, nhưng điện thoại reo lâu cũng có người nhận.
      Gì thế này? Thôi, dưới mũi há miệng, cùng lắm thấy ai giống như lính đến hỏi vậy.
      tắt điện thoại, ra thang máy, vừa ngẩng đầu liền trông thấy mặt khối băng để cho cắn răng nghiến lợi muốn gặp, tại sao lại ở chỗ này?
      Tiếu Tử Hàm quyết định nhìn , trực tiếp tới cửa, chuẩn bị tìm trai đẹp đón . Nhưng Chung Soái lại theo kịp, vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười hỏi, " tỉnh rồi hả?"
      Mắc mớ gì đến . trả lời ở trong lòng.
      Thấy lên tiếng, Chung Soái bĩu môi, chỉ vào chiếc xe việt dã, "Trước dẫn ăn cơm."
      Lần này có thể giả bộ điếc rồi. Tiếu Tử Hàm lui về phía sau bước, cùng kéo ra cự ly, " dám phiền , tôi chờ người!"
      "Chờ chàng đẹp trai sao? Chính là tôi!" Chung Soái cười hì hì lộ ra hai hàm răng trắng.
      (haha, a rất uh là tự tin nha, ta thik)
      Mygod, trước chỉ cảm thấy khiến người chán ghét, nghĩ tới vẫn còn rất tự luyến! Chỉ là. . . . . . Ánh mắt ngắm ngắm người đàn ông đối diện, lông mày chim ưng mắt lạnh lẽo, hình dáng ràng, môi mỏng hấp dẫn, miễn cưỡng có thể xưng tụng được là trai đẹp!
      Tiếu Tử Hàm biết, nhìn trai đẹp, trai đẹp cũng quan sát . Chỉ là khác với lén lén lút lút, Chung Soái nhìn cách lộ liễu. hôm nay tựa hồ giống như ngày hôm qua, nhắc tới cũng khéo, ngày hôm qua vừa tới khách sạn liền bị kéo đón người, đến trạm xe mới phát quên hỏi Lý Nham điện thoại của bạn học Văn Nhạc Nhạc. đem xe đậu vào ven đường, chuẩn bị gọi điện thoại cho Lý Nham, ai ngờ vừa nghiêng đầu, cách cửa sổ xe cùng màn mưa liền thấy , bộ áo đầm màu xanh ngọc, mang tai nghe, lặng yên đứng ở nơi đó, cả người che tầng sương mù, làm cho người ta nhìn ra. khắc kia chắc chắn chính là người mình phải đón.
      luôn luôn ít lời, vừa gặp lần đầu tiên lên xe tự nhiên biết nên cái gì, là ́ ý này đề ý đến , nhận điện thoại liền ngừng, hoàn toàn cho thành “người trong suốt”. nhịn cười, nghe nhăng cuội, từng cái chuyển đổi chủ đề nhàm chán. Đến khách sạn cố ý khóa cửa xe lại, mong đợi phản ứng của , trong mắt ràng có kinh hoảng, nhưng mà mặt lại rất trấn định, bàn rượu cố ý làm khó , lại tình nguyện ói chết cũng chịu cúi đầu, là bướng bỉnh!
      Nhưng hôm nay hoàn toàn khác, áo sơ mi trắng áo khoác áo len màu xanh dương, quần jean màu xanh dương đậm hợp với giày Cavans màu trắng, tóc ướt mới vừa gội xõa ở eo, khuôn mặt sạch có trang điểm, thoạt nhìn như sinh viên, làm cảm thấy rất thoải mái.
      Chỉ là Chung Soái Đại ca nhìn kiêng nể như thế, Tiếu Tử Hàm có chậm lụt ù lì mấy cũng biết nhìn , vội nghiêng đầu sang chỗ khác tránh né tầm mắt sáng quắc của .
      Chung Soái nhìn ra lúng túng, biến sắc cong khóe miệng lên, nặng cầm cổ tay , bá đạo dắt về chỗ đậu xe, "Lên xe, chúng ta chắn đường người khác!"
      Tiếu Tử Hàm cam lòng ngồi lên xe, nặng nề đóng sầm cửa xe. Cái người này tự luyến cuồng cho là thủ hạ hắn sao? Xoa tròn bóp méo, tùy tiện ra lệnh?
      Ai, đáng tiếc Tiếu nương còn , lại địa bàn người ta, giận mà dám gì a! Chỉ là phản kháng vô dụng, lời nào được. xoay mặt mặt tức giận nhìn ra ngoài cửa sổ.
      Chung Soái nhìn tức giận đến đỏ cả mặt, cảm thấy chơi vui, " tức giận?"
      "Yeah, việc này cũng bị xem ra rồi?" Tiếu Tử Hàm giả bộ vui vẻ hỏi.
      "Giận tôi ngày hôm qua làm khó dễ em, hay là hôm nay cứng rắn kéo em lên xe?"
      " thử xem (*)?" đáp hỏi ngược lại.
      (Xo ri cho mình cắt ngang, câu này làm mình nhớ đến Đoan Mộc Ly ca ca làm ko nhịn được cười)
      "Vậy là đều có!"
      Cũng phải là quá đần!
      Rét . . . . . cái thắng xe, xe chợt dừng lại. Chung Soái cầm tay lái, nghiêng đầu đưa mắt nhìn , "Nếu như tôi xin lỗi, có phải em sẽ tức giận nữa ?"
      Tiếu Tử Hàm nhìn mặt chân thành, giống như là đùa. Thôi, Tiếu nương đại nhân đại lượng, vả lại cũng là nhiệt tình giúp tay.
      chau chau mày, hất cằm lên, "Đó còn chưa đủ, còn phải mang tôi ăn ngon mới được."
      " thành vấn đề." Xe lần nữa khởi động.
      được là làm được, dẫn chui tận trong hẻm , canh đậu phộng, súp bong bong cá, cá hấp, thịt nướng... đường đường ăn, ăn đến khi ôm bụng "No chết rồi!"
      "Như thế nào? nổi giận nữa chứ?" Chung Soái tay trái cầm 1 ly trà sữa, tay phải giơ bánh chà bông lên.
      " giận nữa!" nhìn , cười rực rỡ.
      Nụ cười kia khiến lòng của Chung Soái cũng tốt lên, khóe miệng chứa đựng nụ cười nhàn nhạt.
      Buổi tối bọn họ công viên ven biển ngắm cảnh, tại là nghỉ lễ Quốc Khánh dài hạn, du khách đến rất nhiều, bờ cát người người tấp nập, trừ đầu người, gì nhìn cũng thấy được. Tiếu Tử Hàm tùy tiện chạy vòng liền la hét quá thất vọng, phải về.
      Đến bãi đậu xe, Chung Soái đỡ , để cho chân đứng thẳng trút cát trong giày ra, "Buổi tối muốn ăn cái gì?"
      "Tùy, ăn ngon là được!" mang lại giày, vuốt rơi cát mịn dính ở người.
      "Vậy chúng ta thôi."
      Chung Soái đến một quán nhỏ bán mì thịt bò, quán nhỏ là danh xứng với thực, trong phòng bốn năm thước vuông chỉ bày biện ba bàn tròn , nhưng buôn bán cực kỳ tốt, bọn họ đợi gần nửa giờ mới có chỗ trống. Ai ngờ mới vừa ngồi xuống, điện thoại của Tiếu Tử Hàm đột nhiên vang lên, màn ảnh là tên mẹ , chán ghét nhấn tắt; lại vang lên, nhấn nữa; lại vang lên... có biện pháp, người ngồi cùng bàn cũng nhịn được trừng , chỉ có thể nhận.
      Còn chưa kịp gì, mẹ Tiếu liền rống tới đây, "Mày chết đâu vậy? phải kiếm chồng cho mày sao, tối nay dì Hà giới thiệu đối tượng mời mày ăn cơm."
      "Con ở thành phố X." Lại tới, kể từ khôi phục tình trạng độc thân, mẹ liền bắt đầu giống như trước đây liều mạng cho xem mắt.
      "Mày chạy đến đó làm cái gì? Mày có biết đối tượng này là tao đem mặt mo cầu dì Hà giới thiệu cho, năn nỉ ỉ ôi người ta mới ngại mày đã ly dị, là hàng xài rồi!"
      Tâm tình Tiếu Tử Hàm tốt cả buổi chiều liền bị câu "Hàng xài rồi" của mẹ Tiếu đánh trúng tan thành mây khói, nhưng ngại vì vẫn còn ở trong tiệm, vẫn là tính tình dễ chịu qua loa, "Được rồi, con biết rồi, con ở bên ngoài, điện thoại sắp hết pin, tối nay gọi cho mẹ sau!" xong liền cúp điện thoại ngay.
      Bị náo loạn như vậy, đâu còn có tâm tư ăn mì? đặt đũa, nhìn Chung Soái xin lỗi, "Ngại quá, tôi đột nhiên muốn ăn nữa."
      Chung Soái cũng để đũa xuống, săn sóc , "Vậy tôi đưa em về trước?"
      Tiếu Tử Hàm cảm kích gật đầu cái.
      Nhưng quên mẹ Tiếu đâu phải là người chịu bị người khác qua loa, tới mấy phút lại gọi tiếp, "Tao lừa gạt người ta mày tạm thời công tác, hẹn sau lễ, mày nhanh lên trở lại cho tao."
      "Con !" Bởi vì ở xe, cũng khách khí với bà nữa.
      "Mày lặp lại lần nữa? Mày ? Mày cho rằng bây giờ mày còn giá thị trường sao, ly hôn, nói như người xưa chính là giày rách bị người ta vứt bỏ, cũng may là có con, nếu còn ai muốn mày?" Ở trong buồng xe kín, tiếng Ngô Mỹ Phấn cực kỳ ràng.
      Mẹ mình trái câu "Hàng xài rồi", phải câu"Giày rách", Tiếu Tử Hàm dù tính tình tốt cách mấy cũng nổi giận, "Con muốn tái giá, con có đơn tới già, bệnh chết giường, cũng phiền đến cha mẹ, mẹ phải rỗi rãnh quan tâm."
      Ngô Mỹ Phấn cũng nổi nóng, đề cao thanh rống trở lại, " liên quan đến chúng tao? Mày chết sao rồi, mày nghĩ rằng chúng tao muốn quản sao? Hay là ánh mắt mày mù rồi, tìm đại một tên đàn ông xấu xa, lại bản lãnh giữ chồng mình, kết hôn ba ngày liền để cho cùng hồ ly tinh chạy, còn ầm ĩ cả lên, chút tiền đồ cũng có. tại tao với cha mày đều mặt mũi ra cửa, tại sao lại nuôi ra một kẻ bất lực như mày chứ!"
      "Ban đầu là người nào tham tiền, coi trọng gia thế của , vừa khóc lại náo, tìm cái chết ép con đính hôn? tại tốt lắm, mắng con như vậy?"
      Ngô Mỹ Phấn bị giẫm đến chân đau, bắt đầu lựa lời , tức miệng mắng to, "Mày đồ đĩ nhỏ, điếm thúi. . . . . ."
      (sorry pakon, bà già nói năng thô tục wa , nhưng tôn trọng tác giả nên ta giữ nguyên nha)
      Tiếu Tử Hàm còn chưa kịp chuyện, điện thoại liền bị Chung Soái đoạt qua, nhấn tắt.
      ngây ngốc nhìn chằm chằm Chung Soái, thảm thiết cười tiếng, sau đó quay mặt nhìn ngoài cửa xe dòng xe chạy lui tới, đèn xe lóe lên sáng ánh mắt của cay cay, tiếng động rơi lệ.
      Chung Soái đem xe dừng ở ven đường, cởi dây an toàn ra, nghiêng người muốn xoay đầu lại, ngón tay chạm được mặt ướt át đem hàm răng cắn thật chặt, tay trái nắm thành quyền mơ hồ lộ ra gân xanh. Thấy chết sống chịu quay đầu, cũng miễn cưỡng nữa, chỉ là rút khăn giấy đưa cho , khởi động xe về khách sạn.
      kiên trì muốn mình lên lầu, Chung Soái liền đứng ở đại sảnh đưa mắt nhìn vào thang máy. Trở lại xe, lấy điện thoại ra, "Tiểu Lục, tăng ca làm ít chuyện, tra tài liệu cá nhân của Tiếu Tử Hàm!"
      Mới vừa rồi đối thoại của và mẹ , gần như nghe được rất ràng. Chẳng biết tại sao, so với tin đã ly dị, làm khiếp sợ hơn chính những từ ngữ thóa mạ khó nghe kia, mà nước mắt của cùng việc cố kiên cường càng làm cho trong lòng khó chịu ra được!
      Hôm sau Chung Soái tới khách sạn sớm chút, nhờ tổng đài giúp liên lạc với mới biết được tối hôm qua đã trả phòng. Sao lại gấp thế kia, còn nói lời chia tay? Chung Soái gọi điện thoại cho , có ai nhận, trở lại quân khu, mới nhận được tin nhắn từ : "Cám ơn chiêu đãi, có duyên gặp lại."
      Chung Soái cầm ly trà, nhìn chằm chằm màn hình, cười , "Sau này còn gặp lại!"
      Last edited by a moderator: 24/8/14
      Bưởi!!!, tart_trung, Haruka.Me04 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :