1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kế hoạch chiếm giữ của chưởng quỹ - Tiếu Giai Nhân (16.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      KẾ HOẠCH CHIẾM GIỮ CUẢ CHƯỞNG QUỸ

      Tác giả: Tiếu Giai Nhân

      Converter: Củ Lạc tangthuvien

      Editor: Mây

      Nội dung:​

      Tống chưởng quỹ phong thần tuấn lãng (đẹp trai ngời ngời), lớn tuổi nhưng chưa có vợ.

      Đến ngày thặng nam thông suốt, ở bên ngoài nuôi dưỡng tiểu nương, phát tiểu nương chân dài thắt lưng , khuôn mặt nhắn trắng nõn, ngay cả “đồng bằng” nay cũng thành “đồi núi”, thực vừa lòng, quyết định xuất thủ.

      Đường Cảnh Ngọc xoay người bĩu môi: Lão già kia nếu mắc câu nàng liền mặc kệ quan tâm nữa!


      Nội dung nhãn: Bố y cuộc sống

      Tìm tòi mấu chốt tự: Nhân vật chính: Đường Cảnh Ngọc, Tống Thù 1v1 ┃ Nhân vật khác

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 1:

      Trời hè tháng sáu nóng như lửa đốt.

      Đường Cảnh Ngọc ngưỡng mặt nằm ở gốc cây con đường núi, muốn nhúc nhích, hơi hết hơn mười dặm đường, nàng tại rất mệt.

      Chính là trời nắng mà nàng khát, môi khô nứt cổ họng nóng rát, tưởng như uống nước chết vì khát mất .

      Quay đầu nhìn lại, đường còn sót lại vài nạn dân, vợ chồng Thạch gia sóng vai ngồi ở bên thân cây, nhắm mắt lại tựa vào thân cây nghỉ tạm, vẻ mặt mỏi mệt. Lý lão đầu người gần năm mươi giống nàng nằm nghỉ cỏ, quần áo tả tơi, gần lộ đến đùi rồi.

      Đường Cảnh Ngọc nâng chân trái của mình lên, lập tức xuất trước mắt là cái quần rách tả tơi lộ ra đoạn chân vừa bẩn vừa thối.

      Nàng quan tâm, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ thêm lát nữa xoa mắt đứng lên, mơ mơ màng màng vào trong rừng.

      “Thằng , ngươi đâu đó?” Lý lão đầu ngồi dậy, ngáp cái hỏi nàng.

      Đường Cảnh Ngọc quay đầu lại, phát vợ chồng Thạch gia cũng mở mắt, mặt nàng chút thay đổi, vừa về phía trước vừa mơ hồ :“ tiểu.”

      mặt Lý lão đầu thất vọng , gian nan mở miệng dặn:“Tiện đường ngươi kiếm thử có trái cây gì đó để ăn nha!” xong nhu nhu yết hầu khó chịu, hung hăng nuốt nước miếng, đáng tiếc miệng khô cằn , lúc trước dã trái cây bị ăn hết, làm sao có nước miếng cho giải khát.

      Đường Cảnh Ngọc để ý đến , hữu khí vô lực thêm đoạn vô rừng cây, bảo đảm động tĩnh bên này để ba người kia nghe được, nàng lặng lẽ trốn sau cây to, đem hai trái cây còn sót lại ăn nhanh.

      Trái cây màu xanh, có hạt lớn đây là nàng cố ý kiếm trái để dành lại, nếu giấu ở người dễ phát . Còn những trái lớn đường Lý lão đầu ăn cái nàng liền ăn cái, chờ Lý lão đầu ăn hết của rồi, nàng cũng chỉ dư lại hai trái lớn, cố ý để Lý lão đầu uy hiếp chia cho cái để cho nàng còn trái nào dấu người. Vợ chồng Thạch gia người khẳng định còn trái cây dư, Lý lão đầu dám ăn ké họ mà chỉ dám khi dễ nàng gầy yếu có sức lực thôi.
      Trái cây còn chưa có lỡn, ăn nghe được mùi vị gì, Đường Cảnh Ngọc dám trì hoãn thời gian quá lâu, cắn hai ba miếng liền ăn hết thịt quả, ngay cả hột cũng ăn đến khi ăn được nữa mới phun vào bụi cỏ rồi mới chậm rãi về.

      tiểu, tiểu cái rắm, đừng trong bụng tại có nước, ngay cả có nàng cũng luyến tiếc mà tiểu ra ngoài.

      “Tìm được trái cây nào ?” Lý lão đầu vẫn ngồi chờ nàng.

      Đường Cảnh Ngọc lắc đầu,“ nổi.” xong lại nằm ngay đơ mặt đất.

      Lý lão đầu hồ nghi nhìn chằm chằm vào thiếu niên thân mình khô quắt này, ngẫm lại trong thời gian ngắn như vậy xú tiểu tử này cũng khả năng tìm được cây ăn quả, liền cũng nằm xuống.

      Đường Cảnh Ngọc mệt nhọc , ngã xuống đất liền ngủ, ngủ cho đến khi mơ hồ nghe được tiếng vó ngựa, nàng mở to mắt, cẩn thận bị lá cây phản chiếu ánh nắng vào mắt, vội vàng quay đầu, trong chốc lát lại quay đầu lại. Cuối tầm mắt là ngã ba, có động tĩnh của xe ngựa.

      Đường Cảnh Ngọc nhìn về phía nhóm đồng bạn.

      Vợ chồng Thạch gia thờ ơ, Lý lão đầu nhìn chằm chằm vào con đường kia hồi lâu rồi quay đầu lại nhìn nàng.

      Đường Cảnh Ngọc thấy được sâu trong ánh mắt đục ngầu của lão là khát vọng và do dự.

      Ai cũng muốn nhờ xe, nhưng việc chặn đường là cực kì mạo hiểm, có khất cái vận khí tốt gặp được người tốt được nhờ xe, vận khí kém bị xa phu nhẫn tâm lấy roi đánh, nhờ xe được mà ngược lại còn bị thương công, cũng có người muốn sống liền nằm cỏ ép lấy tiền sau đó liền tặng mệnh cho người luôn.

      Nhưng là, vạn nhất mình là khất cái có vận khí tốt sao?

      Lý lão đầu do dự, Đường Cảnh Ngọc cũng đồng dạng rục rịch, nhưng vợ chồng Thạch gia vững vàng ngồi, lộ ra nửa điểm hứng thú.

      Đường Cảnh Ngọc xoay người ngồi đối với đối diện sơn đạo ngẩn người.

      Đường quá dài, nàng nghĩ ra cách nào khác a.

      Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, Đường Cảnh Ngọc lấy dã trái cây tích trữ ra, lặng lẽ cất trong bụi cỏ, sau đó đứng lên, trước ánh mắt khiếp sợ của ba người Lý lão đầu mà nằm ở giữa đường. Bắt đầu là nằm, rất nhanh lại đổi thành nằm úp sấp , mặt hướng xuống mặt đất, đầu tóc cháy khét vì phơi nắng nhiều cứ nhúc nhích vì lo lắng, đôi mắt nhắm chặt.

      “Ngươi sợ chết à!” Lý lão đầu do dự hô tiếng.

      Đường Cảnh Ngọc để ý đến , nàng lắng nghe thanh di chuyển của bánh xe. Quả giống tiếng lúc nãy nàng nghe được nhanh chậm, nàng nhàng thở ra. Có thể chậm rì rì trong cái thời tiết nóng chết người này, hẳn phải là người nóng nảy, cho dù cho nàng nhờ nhiều nhất cũng đem nàng đến chỗ khác chứ đến nỗi đánh người.

      Lý lão đầu mắt cũng nháy mà nhìn nàng.

      Giống như là cướp thức ăn trong miệng hổ vậy, nếu có ai làm dám tiến lên nhưng tại có người làm cũng có gan thử.

      Lý lão đầu lăn lông lốc lại trước người Đường Cảnh Ngọc ,cùng nằm úp sấp giống nàng.
      Đường Cảnh Ngọc đem lão tổ tông mười tám đời của mắng trong đầu.

      Tốt xấu cũng nên đổi tư thế a, hai người nằm như vậy, sợ người khác biết hai người kết phường giả chết sao?

      Thời gian khẩn cấp, Đường Cảnh Ngọc muốn lãng phí thời gian tranh luận cùng , giọng dạy :“Ngươi đổi tư thế .”

      Lý lão đầu ngốc, lập tức chuyển tư thế, đổi thành nằm nghiên, đầu gối lên cánh tay bên phải.

      Đường Cảnh Ngọc rất cảm kích , thanh mang theo tiếng khóc nức nở:“Lý thúc ngươi đối với ta tốt, trước kia là ta hiểu lầm ngươi , nếu sớm biết ngươi vì sợ ta bị xe cán chết mà nằm dò đường trước ta lúc dọc đường ta nên đối xử ngươi giống như cha đẻ, Lý thúc a......”

      Lý lão đầu buồn bực suy nghĩ từ lúc nào mình đối tốt với , sau khi nghe được câu kia lập tức đứng lên, nhanh chóng nằm phía sau Đường Cảnh Ngọc. Xú tiểu tử nằm mơ , nằm phía trước vì sợ bỏ qua cơ hội tốt thiếu chút nữa quên đón xe là việc cực kì nguy hiểm .

      “Lý thúc ngươi......” Đường Cảnh Ngọc lòng chua xót, ủy khuất lên án nhưng khoé miệng lại giương cao.

      “Câm miệng, xe đến kìa.” Lý lão đầu tức giận cắt lời nàng.

      Đường Cảnh Ngọc nghe lời giả chết.

      Vó ngựa đát đát, từng tiếng từng tiếng như dẫm nát ngực nàng, Đường Cảnh Ngọc lặng lẽ mở mắt nhìn xe ngựa kia, nếu bảy con ngựa kia chạy đến trước người nàng ba bước mà dừng lại, nàng trốn bằng tốc độ nhanh nhất .

      Hai bên càng ngày càng gần nhau, tên đánh xe đầu đội mũ rơm thấy tình hình phía trước nhíu mày ngày càng sâu, còn khoảng mấy trượng nữa, quay đầu lại hỏi người trong xe:“Chưởng quầy, phía trước có hai tên khất cái đón xe.”

      “Ném vài đồng vào ven đường .” thanh nam nhân trầm thấp, giống như rượu ngon rót vào chén ngọc, thanh u dễ nghe.

      Giống như chuẩn bị từ trước, từ trong lòng lấy ra năm tiền đồng, trước khi đến trước mặt bọn khất cái lớn tiếng thúc giục :“ Chưởng quầy chúng ta có lòng tốt, thưởng các ngươi mấy đồng tiền mua cơm ăn, nhanh lấy !” xong đem tiền đồng ném vào bên ven đường, đồng thời giơ mã tiên (roi ngựa) lên, chuẩn bị hai khất cái kia rời liền tăng tốc rời khỏi đây.

      Tiền đồng được vung ra mãnh liệt rất nhanh liền rơi xuống bụi cỏ.

      Vợ chồng Thạch gia lập tức đứng lên, tốc độ Lý lão đầu so với bọn còn nhanh hơn, tay mắt lanh lẹ liên tục nhặt được ba đồng tiền, mặt khác hai đồng tiền cách khá xa bị vợ chồng Thạch gia đoạt được. muốn trừng bọn họ, nghĩ nghĩ lại sợ Thạch hán tử đánh , giọng thầm câu liền xoay người, vốn tưởng rằng xe ngựa chạy rồi, nghĩ tới xe ngựa cư nhiên ngừng lại, mà xú tiểu tử kia còn nửa chết nửa sống nằm ở chỗ đó.

      Tiền Tiến cũng thực buồn bực, khỏi đoán xem thiếu niên khô quắt nằm chỗ đó có còn sống . nhìn chằm chằm vào thiếu niên bị phơi nắng đỏ ửng lên đánh giá nhưng nhìn ra cái gì, đành phải lại xin chỉ thị của chủ tử:“Chưởng quầy, người này còn nằm úp sấp, chúng ta làm sao bây giờ a?” Sơn Đông năm nay gặp hoạn, mấy tháng này có ít khất cái tránh nạn, nghe ít chủ xe khác nghiền chết ít khất cái nhưng làm được a, lúc đánh xe gặp a miêu a cẩu đều đợi bọn chúng rồi mới tiếp tục .

      xuống nhìn thử thực gần chết rồi sao.” Nghe thanh của nam nhân thờ ơ nhưng còn thấp như hồi nãy.

      Tiền tiến biết chưởng quầy là muốn bị liên luỵ, nghe vậy lập tức nhảy xuống xe ngựa, dương dương tự đắc cầm mã tiên đến trước người thiếu niên, dùng mũi chân đá đá bả vai thiếu niên:“Này, ngươi làm sao vậy? Có phải khát nước hay ? xe chúng ta có nước này.”

      Đường Cảnh Ngọc muốn nâng mắt nhưng nâng được, môi giật giật.

      Tiền tiến nhăn mặt nhíu mày, ngồi xuống, Lý lão đầu nghi ngời tên tiểu tử này, cũng lại gần đó.

      Đường Cảnh Ngọc mở nửa mí mắt, thanh đến mức gần như có:“Cứu ta, ta, muốn chết......”

      mặt thực bẩn , bàn tay vươn ra vừa vừa gầy, thoạt nhìn rất giống đứa . Tiền Tiến có chút đành lòng, ôm lấy đặt lên xe ngựa. Lý lão đầu bây giờ đoán được tên tiểu tử kia giả đáng thương, trong lòng thầm mắng xú tiểu tử giảo hoạt có biện pháp tốt hơn mà với , nhân tiên lôi kéo tay của Đường Cảnh Ngọc khóc :“Thằng nhóc của chúng ta gặp được Bồ Tát rồi , ngươi chết được đâu, đợi đến lên trấn cha liền mua thuốc cho ngươi a!”

      Vợ chồng Thạch gia thích xen vào việc của người khác, xú tiểu tử giả bộ cũng dám vạch trần.

      Tiền Tiến dám hồ lộng nhiều, đem thiếu niên đặt phía sau xe, cẩn thận đánh giá đánh giá hai người kia, lão khất cái là mắt híp, mắt của thiếu niên lúc nãy là mắt hoa đào, khuôn mặt lại có nửa phần tương tự. lười cùng lão khất cái biện bạch, lên xe ngựa bắt đầu vung roi.

      “Đại gia chớ a, ta là cha mà!” Lý lão đầu phen kéo lấy cánh tay , vô cùng lo lắng .

      Tiền Tiến thiếu chút nữa bị kéo ngã, liền bực mình, đánh roi lên người lão khất cái: “ chỗ khác, còn dám kéo ta nữa, cẩn thận ta đánh chết ngươi!”

      Lý lão đầu trong lòng biết chính mình hôm nay nhờ được xe rồi , lên được xe, nảy sinh tâm tư ác độc, liền kéo tiểu tử kia xuống:“Ngươi xuống dưới cho ta, lão tử được ngồi xe, ngươi cũng đừng hòng ngồi được!”

      “Ngươi buông tay, ngươi còn dám kéo chút nữa thử xem!” Tiền tiến là sinh khí, lại cho lão khất cái roi, đời này sao còn người ác độc như vậy!

      Lý lão đầu đau đến giơ chân, thể tạm thời buông nàng ra, thấy Tiền Tiến đem xú tiểu tử giả chết đặt trở về xe, cười ha ha :“Ngươi là đồ ngốc, ngươi cho là gần chết sao? Ta cho ngươi hay giả vờ đó, chỉ có loại đồ ngốc như ngươi mới bị lừa!” xong sẵn lúc Tiền Tiến sửng sốt, lôi Đường Cảnh Ngọc lại, còn hung hăng nhéo nàng chân phen,“Ta xem ngươi giả vờ được đến khi nào!”

      Tiền Tiến lần này có lập tức đuổi người , mà mang theo ba phần hoài nghi nhìn chằm chằm thiếu niên kia.

      Đường Cảnh Ngọc hận thể đá ngay khố hạ của Lý lão đầu. Bị hung hăn đá cước, nàng khó chịu mở to mắt, giống như vừa mới tỉnh ngủ, nàng mờ mịt chung quanh, nhìn đến Lý lão đầu, ánh mắt nhíu mạnh lại,“Đừng ăn ta mà, xin ngươi đừng ăn ta......”

      Lý lão đầu choáng váng.

      Tiền Tiến nghe thấy, nghĩ đến chuyện làm cho người ta phải sửng hết lông tóc, còn nửa điểm do dự, tay hất lão khất cái vào bụi cỏ tay đặt thiếu niên kia vào thùng xe, dứt khoát nghênh ngang mà .

      Ở phía sau Lý lão đầu chửi thầm, xe ngựa chạy ra được khoảng xa mới bắt đầu chạy chậm lại.

      Đường Cảnh Ngọc nằm ngửa , bởi vì đầu đối diện với khe hở nên dám cười trộm.

      Tưởng đào hố được nàng sao, Lý lão đầu ngươi sống thêm vài chục năm nữa !
      thầm đắc ý hơi, Đường Cảnh Ngọc thào ra tiếng:“Nước nước......”

      Nàng với Tiền Tiến , đáng tiếc Tiền Tiến có nghe, Đường Cảnh Ngọc muốn to hơn, đột nhiên cái ống trúc từ bên trong đưa ra. Đường Cảnh Ngọc lúc này mới nhớ bên trong xe còn có người, nàng cố hết sức tiếp lấy, kìm lòng đậu mới theo khe hở nhìn trộm vào trong.

      Vừa thấy người nọ, nàng ngây ra như phỗng.

      Tại sao lại là ?
      :))

      CHƯƠNG 2.1:

      Tống Thù dung mạo nghiên lệ ( là vẻ đẹp diễm lệ, quyến rũ nhưng là nam nên ta để vậy luôn, biết giải thích sao) nên quen việc bị người khác nhìn chằm chằm, thấy thiếu niên vẫn còn ngơ ngác nhìn mình, vẫn chưa bất mãn,“Cầm lấy.”
      Đường Cảnh Ngọc theo bản năng cầm lấy ống trúc.

      Tống Thù lại tiếp tục ngồi thẳng, nhắm mắt dưỡng thần.

      Đường Cảnh Ngọc chậm rãi lấy lại tinh thần , lại nhìn thoáng qua nam nhân kia liền thu hồi tầm mắt, cố sức ngửa đầu uống nước.

      Nước được đựng trong ống trúc mang theo mùi hương thản nhiên nhưng tâm tư Đường Cảnh Ngọc lại đủ tinh tế để mà thưởng thức, nàng chỉ ngưỡng cổ uống ùng ục ùng ục được nửa ống mới ngừng lại vì sặc .

      Tiền Tiến quay đầu lại nhìn nàng, thấy nàng bị nghẹn vẻ mặt đỏ bừng, khuôn mặt vốn sạch nay bị nước tràn ra làm tèm lem, trông rất mắc cười, đành nhịn cười mà nhắc nhở nàng:

      “Tiểu huynh đệ ngươi uống chậm chút, có ai dành với ngươi đâu.” Dáng người gầy tong teo, nhìn khuôn mặt khoảng mười mười hai tuổi, dù là nạn dân hay khất cái trông cũng đáng thương.

      Đường Cảnh Ngọc cười yếu ớt với , chờ Tiền Tiến chuyển qua, nàng nằm nghỉ ngơi lát, chậm rãi dựa vào xe mà ngồi, thỉnh thoảng uống vài miếng nước, ánh mắt phiêu về rừng cây xanh um núi, như có điều suy nghĩ.

      Lần đầu tiên thấy Tống Thù là khi nàng bảy tuổi, mất nương, mà Tống Thù năm đó mười tám tuổi liên tiếp giành được các giải Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên, cưỡi ngựa tuyên cáo với thiên hạ.

      Lần thứ hai thấy Tống Thù là năm nàng mười tuổi, còn nhà để về, mà Tống Thù hai mươi mốt tuổi là sủng thần của thiên tử.

      nghĩ tới bốn năm sau, nàng lại đụng phải Tống Thù, thoạt nhìn vẫn có gì thay đổi, vẫn là khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh như sương khiến người khác vừa nhìn liền khó quên, chính là vì sao mỗi lần nàng gặp đều là trong hoàn cảnh nghèo túng vậy?

      Đường Cảnh Ngọc khó nén tâm trạng ghen tị. Nàng có nên theo như xa phu gọi là chưởng quầy? cải trang vi hành sao? Tuy rằng nàng biết Tống Thù tới nơi này làm gì, nhưng nhìn tơ lụa đẹp đẽ thanh lịch người khẳng định nàng suy đoán sai, nàng trái lại, mỗi năm đều kém hơn năm trước, tới mức phải lưu lạc thành khất cái.

      Đường Cảnh Ngọc thở dài hơi.

      Tiền Tiến vốn ngại đường dài mà có người chuyện, quay đầu lại nhìn nàng, thấy nàng sau khi uống nước dường như lấy lại được hơi thở, nhịn được liền bắt chuyện:“Tiểu huynh đệ từ Sơn Đông đến đây nương nhờ thân thích sao ?”
      Đường Cảnh Ngọc vẻ mặt đơn gật gật đầu.

      Chuyện thương tâm thường mọi người ít nhắc đến nhiều, Tiền Tiến có điểm xấu hổ, ngược lại lại thân thiện hỏi:“Thân thích của tiểu huynh đệ ngươi ở đâu a? Ngươi có biết đường ? Ta biết Tô Châu như lòng bàn tay, để ta chỉ cho ngươi mấy điểm, miễn cho ngươi lạ nước lạ cái bị lừa gạt .”

      “Đại ca con người ngươi tốt.” Đường Cảnh Ngọc là tâm cảm kích . Theo kinh thành đến Tô Châu nàng trải qua ít gập ghềnh, người tốt chân chính có mấy ai,“Ta muốn huyện Gia Định, lúc trước ta có hỏi thăm biết cứ về phía đông là tới Tô Châu.”

      Huyện Gia Định?

      Tiền Tiến nhất thời nhếch miệng nở nụ cười,“Đúng đúng đúng, tiểu huynh đệ nhầm đâu, dám dấu diếm, chúng ta tại cũng muốn trở về Gia Định!” Mới hết, chỉ thấy thiếu niên mới vừa trầm lặng kia mở to cặp mắt hoa đào, ánh mắt dõi theo như chó hoang thấy chân gà, trong đầu vang lên cảnh báo, ổn rồi.

      Đường Cảnh Ngọc hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn :“Đại ca tiện thể có thể cho ta , ta đoạn đường dài rồi, ngươi xem hài của ta này!”

      Nàng đưa đôi chân về phía Tiền Tiến, đôi giày rơm rách tung toé xém chút đụng trúng mặt , may mắn là đủ thông minh ngửa người ra sau né tránh, nhưng gây trở ngại cho khi nhìn đôi chân của thiếu niên, càng gây trở ngại để ngửi được mùi chân thối kia.

      “Tiểu huynh đệ ngươi cất chân ngươi !” Tiền tiến nín thở thúc giục.

      “A, xin lỗi a đại ca, đại ca ngươi đừng tức giận nha.” Tự biết mình thất lễ, Đường Cảnh Ngọc vội vàng lấy chân về, ngồi chồm hỗm bên cạnh Tiền Tiến, tội nghiệp cầu xin . Nếu gặp người hung bạo dĩ nhiên nàng chẳng thèm tốn nước bọt cầu xin , nhưng gặp được người tốt như Tiền Tiến nàng có thể cầu xin.

      Tiền Tiến ngại hỗ trợ, chính là......

      hất cằm về hướng màn xe. Xe ngựa là của chưởng quầy , chưởng quầy mở miệng, nào dám tự chủ trương.

      Đường Cảnh Ngọc giật mình.

      Cái người Tống Thù này, nàng chỉ gặp qua hai lần, cũng ràng nhân cách của a.

      “Chưởng quầy của ngươi chắc ngủ rồi, chúng ta chuyện chút.” Đường Cảnh Ngọc hạ thấp thanh , vẻ mặt sầu lo,“Đường đến Gia Định còn xa ?” Động tác nhìn giống như , nhưng thanh quá thấp.

      Tiền Tiến cảm thấy lời này dấu diếm ý gì, cũng nhắc nhở nàng, lập tức trả lời:“ thêm canh giờ nữa là tới trấn , chúng ta ngủ lại qua đêm, sáng mai xuất phát, trước trưa ngày mai là đến Gia Định.” Nếu cần ngủ lại, chắc chắn chưởng quầy giúp nhưng tại, suy đoán chưởng quầy có cho thiếu niên nhờ xe , chưởng quầy cũng phải thiện nam.

      Xa như vậy sao?

      Đường Cảnh Ngọc rất thất vọng, biết nhờ xe được nửa đường là tốt lắm rồi, nàng quay đầu lại tấm màn, yên tâm hỏi lại:“Ta, ta thấy chưởng quầy tướng mạo có chút hung, có thể nào cho ta nhờ xe ?”

      “Hư......” Tiền Tiến sợ tới mức mồ hôi lạnh đều ứa ra, xe ngựa lảo đảo , chưởng quầy chắc chắn là chưa ngủ. Sợ chưởng quầy hiểu lầm, cố ý đề cao thanh ,“Tiểu huynh đệ đừng bừa, chưởng quầy chúng ta là người tốt, Sơn Đông gặp hoạ, quan huyện kêu gọi giới thương nhân giúp đỡ cứu tế, chưỡng quầy chúng ta góp ngàn lượng nha!”

      Đường Cảnh Ngọc có chút hoang mang , tại sao lại thấy Tống Thù có chút quen thuộc vậy?

      Bất quá Tống Thù rốt cuộc làm cái gì cũng quan hệ với nàng, Đường Cảnh Ngọc chờ mong nhìn Tiền Tiến:“Chưởng quầy các ngươi là thiện lương, như vậy, chắc chắn hơn năm mươi phần trăm là giúp ta sao?”

      Tiền Tiến bỗng nhiên ý thức được mình gặp tình huống tiến thoái lưỡng nan. Nếu gật đầu , lỡ như chưởng quầy chịu giúp, tự tiện chấp nhận cũng được, nhưng nếu lắc đầu, như vậy chẳng phải mạnh miệng, chưởng quầy của căn bản phải là người lương thiện......

      Do dự nửa ngày mà chưa quyết định được gật hay lắc, Tiền Tiến xem xét mặt thiếu niên, giọng có lệ:“Đến nơi chính mình tự cầu xin chưởng quầy .”

      xong xoay người, kéo vành nón xuống, chuyên tâm đánh xe. cùng thiếu niên chính là bình thủy tương phùng (bèo nước gặp nhau), đáng vì mà đắc tội chưởng quầy, ông chủ chưởng quầy của chưa từng mắng chửi người, chỉ là mới quét mắt cái, cảm giác ấy còn bằng mắng chửi đâu.

      Tiền Tiến nữa, Đường Cảnh Ngọc cam lòng lay cánh tay , Tiền Tiến giả chết để ý tới nàng, Đường Cảnh Ngọc nữa, hơn nữa nàng đói bụng, có nhiều khí lực, lần nữa ôm ống trúc nằm xuống.

      Mặc kệ , đến trấn rồi sau, khó có dịp bắt được xe ngựa, nàng cần hảo hảo ngủ lát.

      Đường Cảnh Ngọc ngủ say.

      Cùng với bọn Lý lão đầu, nàng chưa từng thực ngủ sâu, tại gặp được người tốt, quan tâm nàng là khất cái hay quý nhân, nàng rốt cục có thể tạm thời buông phòng bị, ngủ giấc sâu.
      Hoaithao, Chocopie107, B.Cat3 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 2.2:

      Xe ngựa nhàng xóc nảy, ống trúc nàng ôm chậm rãi rơi ra, trong lần xe ngựa xóc mạnh, ống trúc từ trong tay nàng lăn ra ngoài. Bởi vì nàng nằm hướng vào màn xe, ống trúc liền lăn đến trong xe, nhàng phát ra tiếng nước chảy.


      Tống Thù mở to mắt, xoay người kiểm tra ống trúc, cúi đầu thoáng thấy nửa bàn tay của thiếu niên, động tác khẽ chậm lại. Ánh mắt đặt tại bàn tay thực bẩn với móng tay đen thui, Tống Thù lấy khăn từ trong tay áo ra. Đặt khăn phía ống trúc, rồi mới nhàng đặt nó vào nơi cố định.


      “Chưởng quầy, phía trước gần tới rồi .”


      Tống Thù nhấc tấm màn lên nhìn ra ngoài, liếc mắt về phía thiếu niên nhàng hô hấp, thấp giọng phân phó :“Dừng xe, đặt ở đây .”


      “...... Dạ.” Tiền Tiến khỏi cảm thấy may mắn vì chính mình nhiều chuyện, vững vàng dừng xe lại, ôm lấy thiếu niên vào lề đường.


      Đường Cảnh Ngọc tỉnh lại khi được đặt xuống đất, nàng mờ mịt nhíu nhíu mắt, đối diện với đôi mắt đầy áy náy của Tiền Tiến, nhìn về phía trước là trấn phụ cận, lập tức liền hiểu. Nàng cười khổ, giật giật miệng, rốt cuộc có giả bộ đáng thương cầu Tống Thù giúp nàng.


      Nếu là người khác, nàng khẳng định cầu xin tiếp, đối với Tống Thù, nàng cho dù biết con người nhưng những nhân vật như vầy khi quyết định dù là ai cũng thay đổi được.


      Xoay người đứng lên, Đường Cảnh Ngọc ôm bụng đến trước xe ngựa, cầu xin người bên trong xe:“Đại gia, ngài làm ơn thưởng ta chút tiền cơm , ta hai ngày chưa ăn cơm , van cầu ngươi , nếu ăn cơm ta đói chết ......” Thanh khàn khàn vô lực.


      Tống Thù đem ống trúc cùng với khăn lụa vứt ra bên ngoài.


      Đường Cảnh Ngọc thấy, trong lòng thầm mắng nam nhân keo kiệt, mặt lại diễn cảm động đến rơi nước mắt:“Cám ơn đại gia thưởng nước, đại gia là người tốt có hồi báo, chuyện làm ăn của ngài chắc chắn càng ngày càng tốt .” Ống trúc đề ở trong tay, khăn lụa nhét vào cái túi tiền bên trong người. Loại tơ lụa tốt nhất này, ít nhất có thể bán được mấy chục đồng, cần cầu xin nữa.


      Thu được thứ tốt, nàng lưu luyến tội nghiệp nhìn về phía Tiền Tiến,“Cám ơn đại ca quan tâm, ngày khác hữu duyên tái kiến, tiểu đệ nhất định mời đại ca bữa ngon!”


      Thiếu niên người gầy như que củi, chuyện lại hào khí ngất trời, Tiền Tiến bất đắc dĩ lắc đầu, nâng tay sờ sờ ngực, tính đưa thiếu niên vài đồng để buổi tối có thể ăn no.
      Đường Cảnh Ngọc mừng rỡ, trông mong nhìn theo .


      Hai người đứng ở vị trí vừa khéo động tác kia của Tiền Tiến lọt vào mắt Tống Thù, mở miệng hỏi:“Tiền tiến, ngươi còn bao nhiêu tiền?”


      Tiền tiến ngẩn người, lập tức vui vẻ :“Còn hơn bốn hai đồng.” Nếu chưởng quầy mở miệng, liền lấy từ tiền của chưởng quầy, có thể tiết kiệm cho mình được mấy đồng.


      “Cho tròn năm mươi đồng .” Tống Thù thản nhiên .


      Năm mươi văn, cũng đủ để thiếu niên này thay bộ quần sao sạch gặp thân thích a.


      Tiền tiến đưa cho Đường Cảnh Ngọc ánh mắt “Chúc ngươi gặp may mắn” rồi đưa túi tiền cho .


      Đường Cảnh Ngọc liên tục lời cảm tạ, chờ xe ngựa rời rồi, nàng mới hướng về xe ngựa đánh quyền.


      Năm mươi tiền, nàng nghĩ Tống Thù cho nàng bốn lượng bạc ai ngờ người này lại mọn như vậy a, quả nhiên chuyện đường gặp quý nhân gặp được chuyện tốt toàn là kịch bản dối trá a!


      Hờn dỗi trong chốc lát, Đường Cảnh Ngọc nhìn trái nhìn phải, lặng lẽ tiến đến cái cây, dọc theo đường nhổ loạt ba mươi gốc mạ, nàng dừng lại, ngồi xổm xuống rút gốc cỏ mạ ra, đem kia ba mươi văn tiền kia bọc kĩ trong khăn, đem bỏ lại chỗ cũ, dọn dẹp chút xác định nhìn ra dấu vết gì mới nhanh chóng ra ngoài.
      Sắc trời có chút tốt, bên ngoài vẫn có người.


      Đường Cảnh Ngọc sắp xếp những gốc mạ gẫy kia để làm kí hiệu, lúc này mới mang theo ống trúc vào trấn.

      Mới đến bên ngoài trấn, nàng uống hết nước trong ống, sau đó tiếp tục , vào thôn trấn chưa được mấy bước, xa xa có hai khất cái đột nhiên đứng lên. Đường Cảnh Ngọc xoay người bỏ chạy, đáng tiếc nàng vốn đói bụng còn mấy khí lực, chạy được bao lâu bị người đè lại , thuần thục sờ cái túi đựng tiền người nàng.


      Nhưng tìm được đồng nào, hai cái khất cái hùng hùng hổ hổ đá nàng cước, mang theo ống trúc rồi rời .


      Đường Cảnh Ngọc cả người đau nhức, nhích nhích thân thể, đầu bầu trời nhuộm hồng vùng.


      Nàng nâng cánh tay lên, nhìn cánh tay áo rách tung toé, quyết định sáng mai nhất định phải mua bộ đồ sạch nếu cho dù nàng mang theo túi tiền kia vào huyện Gia Định, chỉ sợ chưa kịp mua gì bị bọn du côn cướp sạch.


      thân xiêm y sạch bằng vải thô, nàng vẫn có khả năng mua.
      Hoaithao, B.Cat, Trâu2 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 2.2:

      Xe ngựa nhàng xóc nảy, ống trúc nàng ôm chậm rãi rơi ra, trong lần xe ngựa xóc mạnh, ống trúc từ trong tay nàng lăn ra ngoài. Bởi vì nàng nằm hướng vào màn xe, ống trúc liền lăn đến trong xe, nhàng phát ra tiếng nước chảy.


      Tống Thù mở to mắt, xoay người kiểm tra ống trúc, cúi đầu thoáng thấy nửa bàn tay của thiếu niên, động tác khẽ chậm lại. Ánh mắt đặt tại bàn tay thực bẩn với móng tay đen thui, Tống Thù lấy khăn từ trong tay áo ra. Đặt khăn phía ống trúc, rồi mới nhàng đặt nó vào nơi cố định.


      “Chưởng quầy, phía trước gần tới rồi .”


      Tống Thù nhấc tấm màn lên nhìn ra ngoài, liếc mắt về phía thiếu niên nhàng hô hấp, thấp giọng phân phó :“Dừng xe, đặt ở đây .”


      “...... Dạ.” Tiền Tiến khỏi cảm thấy may mắn vì chính mình nhiều chuyện, vững vàng dừng xe lại, ôm lấy thiếu niên vào lề đường.


      Đường Cảnh Ngọc tỉnh lại khi được đặt xuống đất, nàng mờ mịt nhíu nhíu mắt, đối diện với đôi mắt đầy áy náy của Tiền Tiến, nhìn về phía trước là trấn phụ cận, lập tức liền hiểu. Nàng cười khổ, giật giật miệng, rốt cuộc có giả bộ đáng thương cầu Tống Thù giúp nàng.


      Nếu là người khác, nàng khẳng định cầu xin tiếp, đối với Tống Thù, nàng cho dù biết con người nhưng những nhân vật như vầy khi quyết định dù là ai cũng thay đổi được.


      Xoay người đứng lên, Đường Cảnh Ngọc ôm bụng đến trước xe ngựa, cầu xin người bên trong xe:“Đại gia, ngài làm ơn thưởng ta chút tiền cơm , ta hai ngày chưa ăn cơm , van cầu ngươi , nếu ăn cơm ta đói chết ......” Thanh khàn khàn vô lực.


      Tống Thù đem ống trúc cùng với khăn lụa vứt ra bên ngoài.


      Đường Cảnh Ngọc thấy, trong lòng thầm mắng nam nhân keo kiệt, mặt lại diễn cảm động đến rơi nước mắt:“Cám ơn đại gia thưởng nước, đại gia là người tốt có hồi báo, chuyện làm ăn của ngài chắc chắn càng ngày càng tốt .” Ống trúc đề ở trong tay, khăn lụa nhét vào cái túi tiền bên trong người. Loại tơ lụa tốt nhất này, ít nhất có thể bán được mấy chục đồng, cần cầu xin nữa.


      Thu được thứ tốt, nàng lưu luyến tội nghiệp nhìn về phía Tiền Tiến,“Cám ơn đại ca quan tâm, ngày khác hữu duyên tái kiến, tiểu đệ nhất định mời đại ca bữa ngon!”


      Thiếu niên người gầy như que củi, chuyện lại hào khí ngất trời, Tiền Tiến bất đắc dĩ lắc đầu, nâng tay sờ sờ ngực, tính đưa thiếu niên vài đồng để buổi tối có thể ăn no.
      Đường Cảnh Ngọc mừng rỡ, trông mong nhìn theo .


      Hai người đứng ở vị trí vừa khéo động tác kia của Tiền Tiến lọt vào mắt Tống Thù, mở miệng hỏi:“Tiền tiến, ngươi còn bao nhiêu tiền?”


      Tiền tiến ngẩn người, lập tức vui vẻ :“Còn hơn bốn hai đồng.” Nếu chưởng quầy mở miệng, liền lấy từ tiền của chưởng quầy, có thể tiết kiệm cho mình được mấy đồng.


      “Cho tròn năm mươi đồng .” Tống Thù thản nhiên .


      Năm mươi văn, cũng đủ để thiếu niên này thay bộ quần sao sạch gặp thân thích a.


      Tiền tiến đưa cho Đường Cảnh Ngọc ánh mắt “Chúc ngươi gặp may mắn” rồi đưa túi tiền cho .


      Đường Cảnh Ngọc liên tục lời cảm tạ, chờ xe ngựa rời rồi, nàng mới hướng về xe ngựa đánh quyền.


      Năm mươi tiền, nàng nghĩ Tống Thù cho nàng bốn lượng bạc ai ngờ người này lại mọn như vậy a, quả nhiên chuyện đường gặp quý nhân gặp được chuyện tốt toàn là kịch bản dối trá a!


      Hờn dỗi trong chốc lát, Đường Cảnh Ngọc nhìn trái nhìn phải, lặng lẽ tiến đến cái cây, dọc theo đường nhổ loạt ba mươi gốc mạ, nàng dừng lại, ngồi xổm xuống rút gốc cỏ mạ ra, đem kia ba mươi văn tiền kia bọc kĩ trong khăn, đem bỏ lại chỗ cũ, dọn dẹp chút xác định nhìn ra dấu vết gì mới nhanh chóng ra ngoài.
      Sắc trời có chút tốt, bên ngoài vẫn có người.


      Đường Cảnh Ngọc sắp xếp những gốc mạ gẫy kia để làm kí hiệu, lúc này mới mang theo ống trúc vào trấn.

      Mới đến bên ngoài trấn, nàng uống hết nước trong ống, sau đó tiếp tục , vào thôn trấn chưa được mấy bước, xa xa có hai khất cái đột nhiên đứng lên. Đường Cảnh Ngọc xoay người bỏ chạy, đáng tiếc nàng vốn đói bụng còn mấy khí lực, chạy được bao lâu bị người đè lại , thuần thục sờ cái túi đựng tiền người nàng.


      Nhưng tìm được đồng nào, hai cái khất cái hùng hùng hổ hổ đá nàng cước, mang theo ống trúc rồi rời .


      Đường Cảnh Ngọc cả người đau nhức, nhích nhích thân thể, đầu bầu trời nhuộm hồng vùng.


      Nàng nâng cánh tay lên, nhìn cánh tay áo rách tung toé, quyết định sáng mai nhất định phải mua bộ đồ sạch nếu cho dù nàng mang theo túi tiền kia vào huyện Gia Định, chỉ sợ chưa kịp mua gì bị bọn du côn cướp sạch.


      thân xiêm y sạch bằng vải thô, nàng vẫn có khả năng mua.
      Chris thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 3.1:

      Trời vào đêm, gió thổi phất phơ, là dễ chịu Đường Cảnh Ngọc vỗ vỗ bụi đất người, chậm rãi đứng dậy vào trấn.


      Trấn tuy nhưng thoạt nhìn coi như giàu có và đông đúc, hai bên đường bày ít cửa hàng, mới bước được hai bước biết bao hương vị thức ăn quyến rũ bay tới, canh vịt hầm bột, vằn thắn, tiểu lung bao ( loại bánh bao hỗn hợp thịt, cua, trứng cá)...... Đường Cảnh Ngọc vốn chưa ăn gì ngoại trừ uống nước từ buổi chiều, nay trong miệng toàn là nước miếng, ngừng ra chảy ra ngoài. Nhưng nàng biết căn bản bấy nhiêu tiền của nàng đủ để uống miếng nước canh, chỉ đành nhìn cho đỡ thèm.


      đường ít người đường, Đường Cảnh Ngọc thức thời ở chỗ tối, được lúc đụng cái sạp đồ ăn dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn chủ quán, chủ quán làm như thấy hoặc trực tiếp đuổi nàng, nàng liền tiếp tục phía trước , mọi người đều dùng ít sức.


      ngang qua quán cơm , hai đứa bốn năm tuổi chơi với nhau phía trước quán ăn, Đường Cảnh Ngọc kìm lòng được nhìn qua bọn họ. Nữ oa lớn hơn chút thấy nàng, đại khái là do các trưởng bối trong nhà căn dặn, lập tức cảnh giác, dắt tay đệ đệ nàng vô bên trong chơi.


      Đường Cảnh Ngọc thấy vậy cũng trách nàng, muốn lên phía trước đột nhiên thấy cách đó xa là khách sạn.


      Loại trấn như vậy, để tìm được khách sạn rất khó, bọn người Tống Thù có thể nào ở bên trong ?


      Đường Cảnh Ngọc đột nhiên có điểm hưng phấn.


      Mà lúc đó chủ tớ Tống Thù ở phòng lớn của khách sạn dùng cơm.


      Tống Thù vốn kiệm lời, Tiền Tiến sợ làm mất mặt chủ tử nên chỉ dám dựng thẳng lỗ tai nghe khách nhân chuyện, lại vô tình nghe được thanh cầu xin đáng thương quen thuộc, Tiền Tiến tâm thần vừa động, quay đầu nhìn lại, quả nhiên ở cửa khách sạn thấy được thiếu niên gầy yếu kia, ngắn ngủn mới gặp mấy canh giờ, quần áo người thiếu niên càng rách rưới thêm.


      Đường Cảnh Ngọc làm bộ phát , tiếp tục cầu tiểu nhị khách sạn cho miếng cơm, tiểu nhị kiên nhẫn đuổi nàng, Đường Cảnh Ngọc chịu , tiểu nhị liền dùng sức đẩy nàng cái. Đường Cảnh Ngọc chật vật ngã xuống đất, lúc ngồi dậy thấy ánh mắt của Tiền Tiến nước mắt lập tức liền chảy ra, tay chống đỡ thân thể tay gạt lệ.


      Tiền Tiến đành lòng nhìn nàng, trong lòng lại buồn bực thiếu niên kia ràng có tiền tại sao còn muốn xin cơm, chính là thấy bộ dáng trầm mặc của chưởng quầy, cũng dám hành động gì .


      “Ta lên trước.” Tống Thù buông đũa, đứng dậy, cũng quay đầu lại lên lầu hai.


      Tiền Tiến vẫn nhìn theo , chờ đến khi thấy bóng Tống Thù nữa, lập tức cầm cái bánh bao thịt chạy ra ngoài, nâng Cảnh Ngọc dậy, bên đem bánh bao dúi vào tay cho nàng :“ phải cho ngươi tiền rồi sao? Tại sao lại xin cơm?”
      chưa dứt lời, Đường Cảnh Ngọc càng ủy khuất ,“Ta, ta......”


      Tiền Tiến thấy nàng bị bánh bao nhét vào miệng sắp nghẹn rồi, bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai nàng:“Ngươi ăn trước , ăn xong rồi sau.”


      Đường Cảnh Ngọc cảm kích nhìn , tự biết tướng ăn của nàng doạ người, vội xoay người ăn như sói như hổ.


      Nhìn bả vai gầy yếu của thiếu niên, Tiền Tiến nhìn chằm chằm lát, gọi tiểu nhị đứng bên kia để lấy thêm hai cái bánh bao thịt, phải chỉ là bữa cơm chiều sao, lo được!


      Vì thế Đường Cảnh Ngọc liên tục ăn ba cái bánh bao thịt, rốt cục cũng có khí lực để kể khổ, cầm lấy tay Tiền Tiến lui về bên ,“Tiền đại ca huynh giúp ta , ta vừa mới vào thôn bị hai thằng khất cái chặn đường, bọn họ chẳng những cướp khăn của đại gia, ngay cả ống trúc cũng đều cướp ...... Tiền đại ca van cầu huynh , bọn họ có hai người ai cũng cao hơn ta, ta đánh lại bọn họ, huynh giúp ta cướp về được ?”


      Tiền Tiến vừa nghe, nổi trận lôi đình, dẫn đầu nàng phía trước:“Ngay cả đồ vật chưởng quầy thưởng mà cũng dám cướp, ngươi nhìn ta đánh chết bọn họ như thế nào này!”


      Đường Cảnh Ngọc liên tục gật đầu.


      Đáng tiếc lúc bọn họ đuổi tới, hai khất cái kia trốn đâu rồi .


      Tiền Tiến dẫn Đường Cảnh Ngọc tìm hết con phố mà tìm được người, lại nhìn bộ dáng tội nghiệp của Đường Cảnh Ngọc, vừa tức lại vừa đau đầu. Còn muốn tiếp tục tìm, Đường Cảnh Ngọc kéo tay lại, cúi đầu thở dài:“Quên Tiền đại ca, huynh mau trở về hầu chưởng quầy hạ của huynh , dù sao ngày mai ta có thể tìm được thân thích rồi, đêm nay cũng ăn no rồi ...... Chỉ tiếc phụ mảnh hảo tâm của huynh.” xong xoay người phải .


      Chưởng quầy thích ở mình, cần người hầu hạ, bởi vậy Tiền Tiến cũng cần sốt ruột mà trở về sớm, tò mò hỏi nàng:“Ngươi muốn đâu nhỉ?”


      Đường Cảnh Ngọc dừng bước chân lại, chỉ vào bên trong thôn :“Ta tìm ngõ nào đó để ngủ.”


      Màn là trời chiếu là đất, nàng sớm quen, cũng tuỳ ý tiếp nhận, Tiền Tiến lại đành lòng. Nếu là khất cái quen khác, mới lười quản đối phương ngủ chỗ nào, nhưng thiếu niên này coi như theo chân đoạn đường, người còn lại phải loại liều chết dây dưa, mới vừa bị cướp, muốn giúp nàng lần nữa.


      “Như vậy , đêm nay ngươi ngủ trong phòng với ta.” Tiền Tiến cười ,“Chưởng quầy đặt hai phòng, chút nữa ngươi nhớ đừng lên tiếng, ngày mai chờ chúng ta rời trước rồi ngươi mới , đừng để chưởng quầy thấy ngươi là được.”


      ngũ quan đoan chính, ánh mắt có chút , lúc cười rộ lên có vẻ đặc biệt hiền lành. Đường Cảnh Ngọc thực cảm kích , nhưng tại nàng quả rất cần giúp đỡ, cho nên nàng thể tiếp tục giả đáng thương, đành bám theo Tiền Tiến quay trở lại khách sạn:“Tiền đại ca, ngươi có quần áo để tắm rửa ?”


      “Có a, ngươi hỏi cái này làm cái gì?” Tiền tiến kinh ngạc hỏi.


      Đường Cảnh Ngọc gãi gãi đầu làm đầu tóc như cỏ khô phát ra thanh soàn soạt:“Ta, ta sợ cứ như vậy tìm người bị khinh thường, Tiền đại ca, huynh có thể cho ta mượn quần áo ? Chút nữa huynh chỗ huynh ở cho ta biết, chờ ta sắp xếp xong xuôi, ta đem quần áo trả về cho huynh, nếu ta trả lại tiền cho huynh mua quần áo mới là được. Đúng rồi, chỗ ta tìm nương tựa là cậu hai của ta, họ Tần, ở thành tây......”


      “Được rồi được rồi, cần cho ta mấy chuyện đó làm như ta sợ ngươi quỵt nợ vậy, bộ quần áo mà thôi, chỉ tốn vài đồng tiền thôi.” Tiền tiến sảng khoái ngắt lời nàng,“Đại ca với ngươi hợp ý, liền lần này giúp ngươi, chờ ngươi sắp xếp xong xuôi, trực tiếp tiệm lồng đèn Tống gia tìm ta, hỏi đường đến tiệm lồng đèn Tống gia, người trong thành đều biết .”


      Tiệm lồng đèn Tống gia?


      Lại lời cảm tạ, Đường Cảnh Ngọc thầm đem bốn chữ này ghi tạc trong lòng, lỡ như sau này có chuyện, nàng cũng chỉ có thể lại xin giúp đỡ của Tiền Tiến.


      Phòng của Tiền Tiến gần phòng Tống Thù, hai người giống như ăn trộm mà vào phòng.
      Tiền Tiến lấy quần áo tắm rửa ra, chính là khi nhìn thấy đôi vai gầy của thiếu niên chần chờ lúc lâu vẫn là đem quần áo bỏ lại chỗ cũ, khẽ với Đường Cảnh Ngọc:“Quần áo này ngươi mặc được đâu, ta mua cho ngươi bộ mới, ngươi ở chỗ này chờ, để ta gọi tiểu nhị đưa nước tới trước, ngươi tắm trước .”


      “Tiền đại ca cần tốn tiền cho ta !” Đường Cảnh Ngọc ngượng ngùng khuyên nhủ,“Như vậy là được rồi .”


      Tiền Tiến cười cười:“Sao làm thế được, đường đến đây ngươi nếm ít khổ cực mới có thể gặp được trưởng bối, tất nhiên là nên ăn mặc chỉnh tề chút, ta có nhiều tiền, chỉ có thể giúp ngươi bộ quần áo này thôi ......”


      Đường Cảnh Ngọc liên tục lắc đầu, cúi đầu lời cảm tạ:“Tiền đại ca đối ta tốt, ta nhớ kỹ cả đời .”


      Nghe nàng vừa vừa khóc, Tiền Tiến có quen ứng phó với cảnh này, chỉ đơn giản hai ba câu liền rời .


      Trong phòng chỉ còn lại bản thân, Đường Cảnh Ngọc thở hơi dài.


      Trời tuyệt đường người, đời này người tốt vẫn còn nhiều a .


      Tiểu nhị rất nhanh mang nước tắm lên , đúng là cái người tiểu nhị lúc nãy đuổi Đường Cảnh Ngọc, bởi vậy khi đẩy cửa phòng mang nước vào thấy tên khất cái bẩn thỉu ngồi đó cũng lên tiếng, chỉ để nước ở đó rồi rời thôi.


      Trong phòng có gương, Đường Cảnh Ngọc hai ba bước lại trước gương, nhưng khi đến gần lại tránh ra, quyết định ngài mai tắm gội sạch xong mới soi lại gương.
      Trong phòng chỉ có cái giường, Đường Cảnh Ngọc đến bên cửa sổ, nằm xuống đất mà ngủ.


      Ăn no ngủ đủ chính là tiên, khi Tiền Tiến trở về nàng bắt đầu ngáy, lúc mơ mơ màng màng nghe tiếng Tiền Tiến khuyên nàng tắm rửa trước, nàng tức giận đẩy cánh tay Tiền Tiến ra, xoay người tiếp tục ngủ. Tiền tiến cúi cúi đầu, nhìn bộ quần áo dơ bẩn người của Đường Cảnh Ngọc, liền quay đầu tùy nàng .


      Nếu thiếu niên kia tắm rửa thay quần áo sạch , nguyện ý ngủ cùng nàng, nhưng tại quên ......


      Tiền Tiến đem quần áo mới mua đặt bàn, cởi áo ngoài ngủ.
      Hoaithao, B.Cat, Trâu 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :