1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kẻ Trộm Tâm - Bố Thẻ Bố Thẻ

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dthv

      Dthv Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      79
      Kẻ Trộm Tâm

      Tác giả: Bố Thẻ Bố Thẻ

      Thể loại: đại

      Số chương: khoảng 147 chương

      Nguồn convert: Tangthuvien

      Tên Editor & Beta: Dthv

      Mail liên lạc: [email protected]


      Văn Án

      cho rằng là ân nhân cứu mạng , kỳ thực là kẻ đứng sau tất cả.

      cho rằng muốn chinh phục , kỳ thực chỉ cần trái tim .

      quen biết . lại , Tôi nợ em vĩnh viễn trả hết.

      Ngộ Đông cùng Phong Tiêu, nhau cùng hận nhau.​
      Last edited: 18/10/17
      duyenktn1, chjchj1001, Chris2 others thích bài này.

    2. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Ôi giời nghe có vẻ ngược quá
      Dthv thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      @Dthv Được bạn nhé.
      Dthv thích bài này.

    4. Dthv

      Dthv Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      79
      Chương 1: Phong tiên sinh thần bí

      Mưa rơi tầm tã, sấm chớp cắt phá ngang trời. chiếc xe tải thắng gấp sát lề dừng ngay cạnh , Ngộ Đông khàn giọng kêu thảm thiết nghẹn ngào ở cổ họng.

      đột nhiên kịp phòng bị, bị bắt vào xe tải đồng thời, xe như mũi tên bắn ra lao thẳng về phía trước. Con đường dài thâm thẫm bị màn đêm bao trùm khuất cuối đường, giống như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra.

      Sấm chớp lóe tất luân phiên cùng ánh đèn đường mờ nhạt, lộ ra từng bộ mặt dữ tợn. Trong xe đám lưu manh phát ra lời phóng đãng cùng hành động đứng đắn, đưa tay lôi kéo váy dài màu trắng của Ngộ Đông.

      "Xoẹt!" Làn váy bị xé rách, đùi đẹp lộ ra hoàn toàn. Váy vốn ướt đẫm, dính sát vào người Ngộ Đông, đường cong chập trùng thân thể lộ ra đặc biệt mê hoặc người.

      bị đặt nghiêng ngã ở sau toa xe, hai tay cũng bị kiềm chặt đến cách nào nhúc nhích, trong lòng vừa vội lại vừa sợ,tiếng cầu xin bất lực được thốt ra bị nhấn chìm bởi cơn mưa bão.

      Ngộ Đông đem hết toàn lực, hai chân vung ra đá vào giữa hai chân của tên lưu manh ngồi giữa.

      "Ba" ! Bạt tai rơi lên mặt Ngộ Đông, thân thể người nọ đau đớn uốn éo, bưng hạ thể, mỗi lời ra mang theo mùi vị tức giận, “đàn bà thúi! Lão tử để ngươi sảng khoái, ngươi còn biết điều!"

      Ngộ Đông mặt nhất thời rát đau, mồ hôi, nước mưa cùng nước mắt mơ hồ làm mờ tầm mắt.Vai áo lễ phục rớt xuống, bờ vai trắng trẻo, xinh đẹp cùng với xương quai xanh tinh xảo lộ ra làm khí trong xe đột nhiên tăng lên.

      bàn tay dơ bẩn đặt lên vai của , muốn trượt xuống... kinh hãi, nhanh trí run run lên tiếng uy hiếp, "Tôi! Tôi có bệnh sida..."

      Bọn lưu manh quay lại nhìn nhau, ánh mắt lộ ra khiếp sợ. Bàn tay bẩn thỉu đặt lên vai giống như chạm vào bàn ủi vội vàng thu về, sợ bị lây bệnh. Hiển nhiên, bệnh sida rất đáng sợ, đến đám nam nhân tinh trùng lên não cũng phải cân nhắc chút. Huống hồ... Bọn họ có đầy đủ lý do tin tưởng này chính là .

      Tốc độ xe giảm, đêm đen càng đen tối, mưa càng rơi xuống càng lớn.

      chiếc Bentley thần bí màu đen thản nhiên đuổi tới, cùng xe tải duy trì khoảng cách thích hợp.

      Giọng nam nhân mang lại cảm giác lạnh lẽo cảm xúc vang lên ở trong xe, "Đụng vào." Theo mệnh lệnh vừa ra, xe Bentley tăng tốc.

      Bóng đêm chập chờn, con đường dài rộng.

      Xe Bentley thẳng tắp hướng về chiếc xe tải đâm tới..."Ầm" ! Xe tải xoay vòng rồi nhằm ngay cây đại thụ đâm vào,vang lên tiếng xì xì, trong khí tràn ngập mùi xăng nồng nặc.

      Chiếc Bentley ngừng lại, tiếp tục chảy thẳng về phía trước, cùng đêm đen hòa thành . Cửa kính xe chậm rãi trượt xuống, lộ ra đôi mắt so với đêm đen càng đen hơn, sâu xa mà tĩnh lặng khó lường.

      Rất nhanh, cảnh sát giao thông đến trường, xe cứu thương cũng ò e ò e gào thét mà tới.

      Kết quả kiểm tra đáng được ăn mừng, mọi người có chuyện gì, chỉ gãy xương hoặc bị thương ngoài da. Đặc biệt là Ngộ Đông đem mấy cái tên lưu manh xem là niệm lót cộng thêm thân thể vốn rắn chắc, càng gì đáng ngại.

      Nhưng nàng gặp phải phiền phức mới, hiểu sao lại bị cảnh sát từ bệnh viện mang tới đồn công an dò hỏi, tiện thể lại giải vào trại tạm giam.

      Từ trại tạm giam ra, là ngày thứ ba.

      Ba ngày nay tối tăm mặt trời, Ngộ Đông lấy thân phận "Kỹ nữ" bị tạm giam . Lúc ra, người là trang phục tù rộng lớn, màu trắng xám đặc biệt nhìn nhu nhược.

      Người nộp tiền phạt cho nam nhân khuôn mặt chính trực, ăn mặc cực kỳ sang trọng, thái độ nho nhã, lễ độ.. làm xong toàn bộ thủ tục, dẫn rời .

      Ngộ Đông đầu trống rỗng, chỉ biết là người đàn ông này cứu trong lúc dầu sôi lữa bỏng nên vui vẻ theo sau , khàn khàn giọng lên tiếng hỏi, "Tiên sinh, cảm tạ ngài! Tiên sinh, ngài tên gì?"

      "Đoạn Lương."

      Ngộ Đông suýt chút nữa sặc nước miệng, cạn lời ... tên này! Vẻ mặt lại cung kính, "Cảm tạ Đoạn, Đoạn tiên sinh! Tôi, tôi..."

      nhàn nhạt ba chữ ngắt ngang, " theo tôi." lời gì, nhanh chân về phía trước. hai bước, quay lại. sững sờ, "Còn có chút chuyện, Phong tiên sinh muốn cùng chuyện."

      Phong tiên sinh? Người nào là Phong tiên sinh? Ngộ Đông đầu óc mơ hồ, theo bản năng kéo bộ đồ mặc của chính mình. Bất luận người nào ăn mặc trang phục tù đều muốn gặp ai. Điều này quan hệ đến lòng hư vinh. vẻ mặt bất an, "Đoạn tiên sinh , tôi nghĩ tôi về nhà trước chuyến."

      Đoạn Lương nhíu nhíu mày, " xác định muốn cho người nhà nhìn thấy bộ dạng này?"

      Ngộ Đông nhớ tới dì Tấm độc miệng kia, cùng với em thận thiện, càng nhớ tới người mẹ trong viện, lập tức đồi , "Đoạn tiên sinh, ngài có thể cho tôi Phong tiên sinh là ai ? Tôi quen biết ."

      "Đến liền biết." Đoạn Lương là người chuyện cực ngắn gọn. tự mình thay mở cửa xe, "Ngộ tiểu thư xin mời."

      Ngộ Đông cúi đầu liếc mắt nhìn y phục người, nắm góc áo đến đầu ngón tay trắng bệch, chần chờ chút liền tiến vào bên trong xe.

      núp ở góc, chỉ chiếm diện tích. Nội tâm tan vỡ, thấp kém bất an, giống như bị bóng đêm vô tận rộng lớn bao phủ, nhìn thấy điểm sáng nào.

      Chiếc xe rẽ bảy tám lần,rồi chạy thẳng đường. Con đường kia yên tĩnh đến đáng sợ, bóng người, trống chiếc xe, giống như là con đường dẫn tới nơi bí mật.

      Rốt cục cũng đến chỗ cần đến. Ngộ Đông lòng dạ nào thưởng thức trang viên khu biệt thự khí thế xa hoa, chỉ muốn biết người Đoạn Lương trong miệng "Phong tiên sinh" là ai.

      vững tin chính mình quen biết nhân vật lớn này, nhưng dù như thế nào cũng phải chính miệng cảm ơn tiếng. có "Phong tiên sinh" trợ giúp, biết mình còn bị giam giữ bao lâu, cũng biết có lẽ tội danh "Mại dâm" có hay truyền đến tai người nhà, càng biết... Ngô Minh Tuấn có hay tìm mình.

      Trong lòng, xẹt qua vết thương, dĩ nhiên rất nhạt rất nhạt, đau . Trải qua chuyện tàn khốc máy ngày này so với, Ngô Minh Tuấn phản bội tựa hồ coi là chuyện lớn.

      Ý nghĩ đen tối đặc biệt nhiều, cũng cho tiếp tục suy nghĩ. theo phía sau Đoạn Lương, bước ra thang máy sang trọng về trước, sau đó xuyên qua tấm thảm dày ở hành lang, tới gõ của phòng căn phòng rộng lớn.

      Đoạn Lương gõ cửa mấy lần, mới đẩy cửa vào. quay đầu, thấy Ngộ Đông kinh ngạc mà đứng ở ngoài cửa, nhàn nhạt đọc từng chữ, " vào ."

      Ngộ Đông rất hồi hộp, chỉ tiến lên trước bước, bị khí nặng nè dày đặt ép tới thở nổi.

      nhạy cảm trời sinh làm nghe thấy được loại khí tức giống loại tầm thường, điều này khiến người ta cực kỳ hoảng hốt. Càng làm cho người ta hoảng hốt chính là, Đoạn Lương thấy vào, liền xoay người ra ngoài, còn đóng cửa.

      Cánh cửa nặng nề đóng lại "Khách" tiếng khóa cửa, Ngộ Đông trước nay chưa từng có loại sợ hãi, vô cùng bất an này.

      Gian phòng rất lớn, đồ dùng trong nhà rất nhiều rất nhiều, cảnh này khiến tầm mắt Ngộ Đông căn bản biết lạc ở nơi nào, cũng biết trong phòng có hay có người khác.

      Rốt cục, ánh mắt ngưng lại, nhìn thấy bên cửa sổ có nam nhân đứng. Chiếc áo màu xám, quần dài màu đen, người rất cao, như pho tượng điêu khắc.

      lộ vẻ gì, mặt cảm xúc chếch về phía làm cho Ngộ Đông tự chủ được rùng mình cái. Hai tai nổ vang, hầu như nghe thấy thanh của chính mình run rẩy, "Phong, Phong tiên sinh, chào ngài..."

      Tay của gắt gao nắm chặt góc áo, hai chân như nhũn ra, cảm giác như sắp thở được.

      Trong phòng yên tĩnh dị thường, chỉ có chiếc đồng hồ lớn ở tường tích tắc tích tắc. biết tích tắc bao lâu, bỗng nghi ngờ nổi dậy trong lòng người bên cửa sổ phải "Như" điêu khắc, mà vốn là điêu khắc.

      thở hơi, chần chờ chút chậm rãi đến gần, muốn nhìn người trước mặt. Ngay khi khoảng cách xa mét , khuôn mặt điêu khắc bỗng nhiên chuyện động...
      Last edited: 18/10/17

    5. Dthv

      Dthv Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      79
      Chương 2 Tôi phải là loại người như ngài nghĩ
      Ánh hoàng hôn chiếu thẳng vào người điêu khắc di chuyển ấy. xoay người quay mặt sang, đôi ngươi đen trầm như màn đêm mùa đông cùng tầm mắt Ngộ Đông chạm vào nhau.

      Ngộ Đông giật mình, trái tim đột nhiên ngừng giây, "Phong..."

      "Bao nhiêu tiền?" thanh mang theo cảm tình gì, ở cao nhìn xuống. đưa lưng về phía ánh sáng, khuôn mặt góc cạnh ở trong bóng tối phần lộ ra.

      ngạc nhiên, đầu óc mơ hồ, "Cái gì?"

      "Bán bao nhiêu tiền?" hơi híp mắt, con mắt đen trầm càng sâu xa hơn.

      Đầu óc Ngộ Đông vang lên ầm ầm, hít vào ngụm khí lạnh, "Phong tiên sinh, ngài hiểu lầm , tôi phải loại nữ nhân như ngài nghĩ!"

      Phong tiên sinh thân thể đứng thẳng, lên tiếng, đôi môi lãnh bạc cong lên, ngón tay gảy gảy bản văn kiện để ở bàn.

      Ngộ Đông theo thói quen nhăn nhăn mũi, cơ thể nghiêng về trước trộm nhìn cái, nhất thời máu xông lên não, "Cái kia, Phong tiên sinh, ngài biết... Đây là hiểu lầm..."

      Bản văn kiện rành rành viết đến ràng, Ngộ Đông là bởi vì tham gia giao dịch phi pháp bị bắt vào trại. Cái gọi là giao dịch giữa nam nữ là giao dịch phi pháp, cần cũng biết.

      Chữ ký Đoạn Lương ở phía dưới, giao xong phạt tiền nên đem ra khỏi trại. chỗ bẩn này, đủ để chung thân cả đời , đánh dấu ấn phai.

      khởi đầu ý thức được chuyện này nghiêm trọng đến mức nào, tại mới phát mình quả thực quá ngây thơ , "Tôi, tôi là bị lưu manh bắt vào bên trong xe... Tôi bị bắt cóc, bị bắt cóc ..."

      Phong tiên sinh tính cách quái dị, băng lãnh tới gần , thanh mang theo chút cảm tình, lặp lại cái vấn đề kia, "Bao nhiêu tiền đêm?"

      Ngộ Đông tức giận đến rống to, "Tôi với ngài đúng đúng phải! Tôi phải là loại nữ nhân như ngài nghĩ ngươi nghĩ!" phán đối kịch liệt hơi thở dồn dập khiến khuôn mặt của đỏ chót, hàm răng cắn đến két két vang vọng. Cuối cùng nhịn được, nước mắt ào áo rơi xuống, "Phong tiên sinh, tôi cảm tạ ngài cứu tôi ra, nhưng ngài thể sỉ nhục nhân cách của tôi!"

      "Nhân cách?" Phong tiên sinh như vừa nghe xong chuyện cười, cười lớn, khóe môi lãnh bạc nhàng giương lên.

      Quần áo trong chỉ cài hai nút đủ che đậy, lộ ra lồng ngực rắn chắc hoàn hảo, càng lộ ra vẻ dã tính gian ác. Ánh mắt cũng tràn đầy vẻ xem thường, bàn tay lớn hề báo trước nắm lấy cái hông của , vừa nhanh lại vừa chặt, từng chữ phát ra lời cay độc, " xứng giảng đạo lý với tôi!"

      Ngộ Đông như rơi vào hầm băng, hầu như quên giãy dụa. nghĩ ra lúc nào đắc tội với người giàu có này... con ngươi vẻ oán hận, thương tâm cùng độc ác

      Hông của sắp bị nắm đến đứt từng đoạn, cơn tức giận dâng lên, lữa giận thiêu đốt, tính cách đều có mấy phần quê mùa. cắn răng cái, khuỷu tay va về phía , giơ chân đá lên.

      Nhưng nhanh hơn , tay chặn lại cổ tay , tay kia nắm lấy chân , chút thương tiếc."Khách khách" hai tiếng, tay chân đan chéo nhau đúng vị trí, bứt rức đau đớn làm hầu như nghẹt thở.

      Hoàng hôn buông xuống, cả phòng chỉ còn chút ánh đủ thấy vẻ mặt của đối phương.

      hoảng hốt lo sợ, như con thỏ tự chui đầu vào lưới thú.

      lạnh nhạt lặng yên, như người thợ săn thu thập con mồi.

      Đồ bàn toàn bộ bị hất tung dưới mặt đất, chiếc máy fax nặng nè tinh xảo cũng rơi xuống toàn bộ giấy tờ đều rải rác khắp nơi.

      Ngược lại với khung cảnh xa hoa, là bộ đồ lao phục che mất đường cong của Ngộ Đông.

      Nhưng hiển nhiên, điều này cũng làm giảm hứng thú của Phong tiên sinh đối với nàng. Ngược lại, hứng thú càng tăng cao.

      đem Ngộ Đông cố định ở bàn, dùng cái thắt lưng quái quỷ buộc chặt hai tay của , hai chân của , chân ... càng động, thắt lưng buộc đến càng chặt.

      xấu hổ hai tay bị nâng qua đỉnh đầu, cả người liền như vậy nằm trường dài mặt bàn. vừa thẹn vừa vội, lời phát ra biết lựa lời, "Biến thái!"

      Cuối cùng cũng hiểu rồi, chưa từng gặp tên vì sao lại ra tay cứu giúp , cứu ra tù. Phiền nửa ngày, tâm lý biến thái, cần người phụ nữ phối hợp để sử dụng những dụng cụ này.

      Thế giới này, xưa nay có bữa ăn nào miễn phí. lần thứ hai Ngộ Đông khóc nước mắt rơi xuống, cuối cùng cũng giãy dụa cầu xin, "Phong tiên sinh, van cầu ngài, thả tôi... Tôi chỉ là sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, mẹ tôi còn nằm ở bệnh viện... Tôi phải là loại nữ nhân như vậy... Ngài cũng muốn làm chết người..."

      Mạng người? Mạng người đáng giá mấy đồng tiền? Phong tiên sinh đứng giữa trời chiều u ám, mặt tuấn lạnh lẽo tàn khốc như Satan. lạnh lùng nhìn vẻ mặt thấp kém lại quật cường, cũng vội với động thủ, mà lấy ra điếu thuốc đốt lên mặc cho khói thuốc bao phủ khuôn mặt tràn đầy nước mắt, mới từng chữ từng chữ trêu đùa, " sinh viên sắp tốt nghiệp , lại bị HIV?"

      Ngộ Đông tiến thối lưỡng nan, có miệng cũng được, trong lòng hận chết những người lưu manh kia, cũng đám cảnh sát phá án. Ngày đó cảnh sát theo lệ dò hỏi thời gian địa điểm, hỏi đến mức rất quái dị, làm cho ra cùng xe với mấy tên nam đó.

      Ngộ Đông dù sao cũng là sinh viên chưa va chạm nhiều, nào biết lời này sau lưng hàm chưa nhiều nghĩa đến vậy. bật thốt lên, "Tôi căn bản biết bọn họ!"

      Chính là lời này gây ra đại hoạ, liền tiếp câu kia "Tôi là bị bắt cóc " đều đáng tính.

      Cảnh sát cuối cùng đối với chuyện này tính là, tai nạn xe cộ phát sinh nhất thời, bên trong xe tải tiến hành giao dịch phi pháp.

      Mấy tên lưu manh đúng là đem trách nhiệm phủi bỏ đến còn chút, ra bởi vì đúng lúc phát này mắc bệnh sida, nên căn bản chưa kịp tiến hành.

      Bọn lưu manh liền bị giáo huấn vài câu sau đó được thả; đúng là Ngộ Đông bị xem là thú dữ xinh đẹp mà nhốt lại. Việc này nếu như truyền tới trường học, e sợ bằng tốt nghiệp cũng lấy được, công việc cũng bị lỡ.

      có ai triệt để điều tra chuyện này trả lại trong sạch, cho nên tự ý quyết định thể tiết lộ thân phận của mình, tùy ý đối phương vu oan.

      nghĩ, cũng thể vu hoan cả đời. Lại nghĩ rằng lần nhịn, kaji xảy ra đại họa.

      Phong tiên sinh dập tắt tàn thuốc, phun ra làn khói cuối cùng, mặt hề cảm xúc xem kỹ bộ đồ lao phục rộng lớn người Ngộ Đông.

      Ở cúc áo , cởi ra từng nút từng nút, rất chậm, rất chậm... giống như nhà nghệ thuật gia, con ngươi sắc sâu bao phủ tầng lại tầng sương.

      "Tên biến thái!" Ngộ Đông sợ hãi đến biến sắc, tuyệt vọng đến hai con mắt trợn lên tròn xoe.

      Phong tiên sinh cũng để ý kêu gào cùng chửi rủa, đưa lưng về phía ánh sáng, vẻ mặt chăm chú. Tầm mắt dừng lại, rơi vào vị trí trái tim cách đó xa vết sẹo cực ngực. Cái kia vết tích nghoằn nghòen vặn vẹo, lúc lúc ...con ngươi biến đổi hoặc lạnh nhạt hoặc nồng đậm lạnh lẽo đến mức doạ người.

      Hoàng hôn càng buông xuống, màn đêm che khuất giận dữ và xấu hổ của Ngộ Đông. nhắm mắt lại, như con thỏ đợi con mồi làm thịt, bất lực đến run lẩy bẩy.

      Thấm thoát, toàn thân căng thẳng, tiếp theo cảm giác được nhiệt độ, loại... Đặc biệt... tự chủ được mở mắt ra nhìn, sâu sắc khiếp sợ người đàn ông này có trình độ biến thái vừa.

      Từ góc độ nhìn sang, chỉ thấy nữa người , gần như nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẻ như kề sát mình, trái tim bổng nhiên nhảy lên liên hồi.

      như pho tượng điêu khắc tao nhã , đứng ở nơi đó nhúc nhích. Thậm chí, còn nhắm hai mắt lại... Che đậy lãnh khốc qua ánh mắt, người đàn ông này dịu dàng đến biến thái.

      Bóng đêm của hoàng hôn đem gói thành nghệ nhân... Vành môi hơi cong, đẹp đẽ cực kỳ.

      Trái tim Ngộ Đông nhảy lên đột ngột gấp gáp, bản thân đều nghe thấy nhịp điệu thịch thịch của nó. tên nam nhân biến thái cùng ôn nhu, càng nguy hiểm... sợ sệt cực kỳ.

      Phong tiên sinh cũng nghe thấy tiếng trái tim nhảy lên đến mạnh mẽ đến lộ liễu, sức sống bắn ra bốn phía. Trái tim của , theo trái tim của đồng thời nhảy lên, nhịp điệu hòa cùng nhau, thịch thịch.

      Đôi mắt triệt để cùng đêm đen hợp thành thể, sâu lường đoán được.
      Last edited: 20/10/17
      Dung Nguyễn 1995, ngocanhChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :