1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Kẻ phóng đãng bất trị - Suzanne Enoch (22 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hoangyen289

      hoangyen289 Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      20
      [​IMG]


      Tên gốc: Taming an Impossible Rogue
      Tác giả: Suzanne Enoch
      Người dịch: Lộc Diệu Linh
      NXB liên kết: Lao Động
      Nguồn: tve
      Giới thiệu:

      năm trước, quý Camille Pryce bỏ rơi vị hôn phu cao ngạo - Hầu tước Felton - ngay nơi bệ thờ bởi những lý do chính đáng. từ bỏ cả địa vị danh giá để tới làm việc ở sòng bạc dành cho các quý ông.

      Trong nỗ lực muốn ngăn chặn những lời bàn tán và cười nhạo sau lưng, Felton đề nghị người em họ - Keating Blackwood - thuyết phục Camille quay về kết hôn với mình để đổi lại món tiền thưởng lớn.

      Phóng đãng, điển trai và từng trải, Keating Blackwood là người đàn ông hoàn hảo để tán tỉnh Camille. Nhưng ngay giây phút gặp , muốn giành lấy cho riêng mình. Và Camille khiến tay cờ bạc vô độ này phải từ bỏ mọi cá cược với Fenton để quyết tâm trở thành người chồng thực của vào đúng ngày quay về kết hôn với Felton lần thứ hai.

      Bộ sách Scandalous bride, gồm có:
      #0.5 – The Wicked One
      # 1 – A Beginer’s Guide to Rakes - Đánh Cược Với Tình
      # 2 – Taming an Imposible Rogue - Kẻ Phóng Đãng Bất Trị
      # 3 – Rules to Catch a Devilish Duke
      # 4 – The Handbook to Handling His Lordship

      Tác giả:

      Suzanne Enoch sinh ra tại miền Nam California. sống ở Placentia, California với hàng trăm loại cá nước ngọt và cá nhiệt đới, cùng những chú chim sẻ vô cùng đáng . Ngoài ra, bà còn sở hữu bộ sưu tập các bức tượng và mẫu vật trong các bộ phim Chiến tranh giữa các vì sao, Chúa tể những chiếc nhẫn, X-men và Cướp biển vùng Caribbean. Đó chính là những điều khơi nguồn cảm hứng cho các tác phẩm của bà.

      Trong khi nhiều người mơ ước được làm phi hành gia hay nghệ sĩ nổi tiếng. Suzanne lại luôn mong muốn trở thành nhà văn từ khi còn rất . Bà viết rất nhiều những câu chuyện của riêng mình trong suốt thời gian niên thiếu. Ngoài niềm say mê văn học, bà còn phiêu lưu và khám phá mọi miền thế giới. Những trải nghiệm về hành trình đầy hiểm nguy song cũng kém phần thú vị ấy giúp bà viết nên các trang sách đầy ấn tượng.

      Suzanne Enoch bắt đầu nghiệp văn học với dòng lãng mạn kỳ bí trong hai năm đầu sau khi tốt nghiệp Đại học California Irvine, sau đó chuyển nguồn cảm hứng sang dòng lãng mạn thời nhiếp chính (regency romance) và lãng mạn đương đại pha trinh thám (contemporary romance suspence).

      Năm 1995, bà cho ra đời cuốn tiểu thuyết đầu tay, The Black Duke’s Prize. Đến năm 1998, tác phẩm thứ hai của bà, Angel’s Devil, giành giải cuốn sách thuộc thể loại regency romance ăn khách nhất do độc giả của Romantic Times bình chọn.

      Ngoài ra, bà còn viết hai mươi chín cuốn tiểu thuyết khác, gồm hai tuyển tập (One True Love và The Best of Both Worlds) cùng series đương đại năm phần, và nhận được đánh giá rất cao của độc giả Publishers Weekly.

      Năm 2007, tác phẩm Twice the Temptation lọt vào danh sách năm cuốn sách lãng mạn ăn khách nhất.

      Năm 2010, Suzanne tiếp tục cho ra đời các cuốn tiểu thuyết lịch sử lãng mạn khi làm việc cho tòa soạn St.Martin’s. Tháng 3 năm 2012, bà xuất bản cuốn sách thứ ba mươi mốt, Kẻ phóng đãng bất trị (series Scandalous brides). Hai tác phẩm thuộc series này, A Beginner’s Guide to Rakes và Rules to Catch a Devilish Duke, cũng được Bách Việt giới thiệu tới độc giả trong thời gian tới.

      Các nhân vật hài hước, những người đàn ông vô lại nhưng đầy hấp dẫn, những cuộc đối thoại dí dỏm song lại vô cùng thông minh, sắc sảo là điển hình cho phong cách viết của Suzanne. Bà trong các tác giả lãng mạn ăn khách nhất của New York Times, USA Today và Publishers Weekly.

      Bachviet Books
      Last edited: 20/9/18

    2. hoangyen289

      hoangyen289 Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      20
      Chương 1

      Keating Blackwood bừng tỉnh bởi tiếng súng ác liệt. Có người ở trong phòng . kẻ mời. Vẫn nhắm mắt, động đậy để có thể trượt tay xuống dưới gối và túm lấy con dao nằm ở đó.

      “Cậu biết bây giờ là giữa ngày rồi chứ, phải ?”

      Duỗi thẳng ngón tay, Keating mở mắt và ngồi dậy. Căn phòng gần như chìm trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy dáng người tối tăm bước đến tấm rèm dày, tối màu gần nhất. “Đợi . Đừng…”

      Ánh sáng chói lòa ùa vào phòng. Mặt trời gần như chiếu thẳng vào đầu và yên vị ở đó với những tia sáng rung rinh.

      “Chết tiệt, Fenton,” gầm lên, nhắm chặt mắt lại. “ làm cái quái gì ở đây thế?”

      “Tìm cậu. Ta cần giúp đỡ của cậu.”

      “Thế khép cái rèm chết tiệt kia lại và ngồi trong phòng khách chờ tôi đến gặp .”

      “Được thôi. Nhân tiện, cậu có con mắt đen đáng đấy.”

      phải nhìn thấy bạn còn lại.” Tiếng vải kêu sột soạt và căn phòng bên kia mi mắt lại chìm vào bóng tối. Khi mở mắt ra, những chấm đỏ chói lóa vẫn bay lơ lửng trong tầm nhìn, nhưng ít nhất lúc này, cảm thấy muốn nôn mửa nữa. “Và bảo Barnes mang cho bình trà lớn,” Keating thêm, day tay vào thái dương.

      “Ta muốn uống trà.”

      “Tôi muốn. .”

      Khi còn lại mình trong phòng, Keating moi cái áo sơ mi cùng chiếc quần ra khỏi tủ quần áo và mặc vào. Giày của để ở gần cửa, nhưng phớt lờ chúng, cũng như chiếc áo khoác và gi lê Pidgeon đặt sẵn ở đó cho , vào lúc nào đó trong ngày hôm qua. Liếc ra cửa đầy ngờ vực, nhặt chiếc cà vạt mới là lên và buộc chặt nó quanh đầu. Nếu may mắn, nó giữ được bộ não nằm nguyên trong hộp sọ. Chúa tôi, cần phải thôi uống vodka Nga, hoặc bất kể thứ gì nốc ừng ực đêm qua.

      “Cậu định làm cướp biển đấy à?” Fenton hỏi khi Keating mò đến phòng khách nhờ giúp đỡ hào phóng của bức tường hai bên hành lang. “Ít nhất cậu cũng dép trong nhà vào chứ.”

      “Tôi chẳng có cái nào.” Keating vật vờ bước lại gần cửa sổ và kéo rèm lại, rồi đến ngồi đối diện với họ mình. “Nghe có vẻ nực cười, tại sao lại cần tôi giúp? Và nhanh lên được ? Tôi có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào.”

      “Tại sao ta lại cần giúp đỡ của cậu?” Stephen Pollard, hầu tước của Fenton nhắc lại, nhìn trừng trừng. “Ta biết cậu lẩn tránh Luân Đôn, nhưng chắc chắn cậu đọc báo chứ.”

      “Tôi trốn Luân Đôn. Vì cái quái gì mà tôi lại muốn đọc về nó chứ?” Khay trà được mang đến và cần phải bảo, Barnes rót tách, thả vào năm viên đường, rồi đưa nó cho . “Cảm ơn,” với người quản gia, rồi từ từ uống ngụm lớn.

      “Sao lại phải phiền phức với trà thế?” Fenton hỏi, ngồi xuống rót cho mình tách và ra bộ ràng rằng mình chỉ cho thêm chút đường.

      Phớt lờ câu hỏi, Keating cẩn thận nhấp từng ngụm từ tách trà quá nóng và quá ngọt của mình. “Tôi tưởng muốn uống trà.”

      họ nhìn xuống tách trà trong tay, rồi nhăn nhó bỏ nó xuống. “Ta muốn. Ta cố gắng làm điều, chắc là vậy. Về đường.”

      “Phải, tôi thấy rồi. Tôi chắc chắn bị tổn thương bởi cú đánh đó đấy.”

      “Sau khi say quắc cần câu, ta nghĩ rằng trà ngọt có tác dụng với cậu vào buổi sáng… hãy giữa ngày.”

      “Tôi có rất nhiều thời gian và cơ hội để trải nghiệm. Trà ngọt có tác dụng. chút. Đôi khi.” thổi hơi làm nước trà xoáy vòng trong tách. “Vậy là thực muốn thảo luận về trà à?” Keating uống hơi nữa, cố gắng nghĩ đến cơn đau đờ đẫn trong đầu.

      , phải.”

      “Tốt. Vì nếu vậy quãng đường rất xa cho lý do rất vớ vẩn. Chúng ta thẳng vào vấn đề được ?”

      Fenton buông thõng tay giữa hai đầu gối. “Được rồi, tất nhiên. Cậu có nhớ Quý ông và Quý bà Montshire ? Cùng thỏa thuận ngớ ngẩn của họ với cha mẹ ta?”

      Cuối cùng Keating cũng nở nụ cười nhăn nhở. “Chúa tôi, bây giờ ta hai mươi mốt tuổi rồi phải ? run rẩy vì bị còng chân vào nàng chưa bao giờ gặp? Tôi khuyên nên nhắm mắt lại và nghĩ về nước .”

      “Bây giờ ta hai mươi hai tuổi.” Hầu tước cau có. “Vấn đề là, ta thực mừng vì pải dành tám năm qua để theo đuổi mấy nàng, bỏ qua tất cả những trò tán tỉnh vớ vẩn. Chẳng có gì thuận tiện hơn việc chỉ cần chọn ngày, đến nhà thờ và sau đó sinh ra đứa con thừa kế?”

      khiến chuyện vợ chồng thú vị như bia mộ ấy.” Dù thế nào bây giờ cũng thấy thú vị hơn, Keating ấn ấn khớp tay vào con mắt bầm tím. Lúc này chỗ sưng giảm xuống chút. Hôm qua thậm chí còn thể mở cái thứ đó ra. “Vậy vấn đề của là gì?” Keating nhắc lại. “Hay là tôi đoán nhé? gặp ta và ta có khuôn mặt của quái. Mắt lác. Bị cụt chân. ta…”

      “Im được , Keating?”

      “Tôi chỉ giúp điền vào chỗ trống thôi.”

      ta khá đẹp. Khoảng hơn năm trước, luật sư của ta mang giấy tờ đến cho ta, và ta và cha mẹ ta ký vào mọi thứ cần thiết, gia đình ta đăng thông tin báo và ta đến nhà thờ. Ta thậm chí mời cậu đến dự buổi lễ.”

      “Thú vị .” Giấy mời đó hẳn bị chôn vùi trong những lá thư nguệch ngoạc dài mười trang của Fenton. Như thể quan tâm, dù chỉ là chút xíu đến chuyện ai mời họ mình đến dùng bữa tối hay vị công tước nào gật đầu với ta. “Năm ngoái? Vậy chuyện gì xảy ra ?”

      nàng đó chạy trốn.”

      Bất chấp rằng đoán trước là nghe thấy tai ương hay chuyện gì đó tương tự, Keating chớp mắt. “ ta chạy trốn? Ý nàng trốn kết hôn với ?”

      “Ý ta là ta xuất ở nhà thờ, mặc chiếc váy trắng xinh đẹp, sau đó quay người bỏ chạy. Hất đổ chùm đèn nến và suýt nữa làm nhà thờ bốc cháy.”

      Keating nhìn họ mình hồi lâu. Họ lớn lên bên nhau như em, nhưng ngày càng xa cách trong khoảng thập kỷ qua. khác biệt giữa số mệnh của con trai hầu tước và con trai em hầu tước, Stephen luôn thế. Đối với Keating, điều đó có nghĩa là khi Stephen nhận ra rằng ta thừa kế tước hiệu, của cải và đất đai, ta bước lên bước cao ngất ngưởng, cao đến mức kẻ thấp kém nào có thể đứng chung căn phòng với ta. Và với ta, tất nhiên trở thành trong những kẻ thấp kém đó.

      “À, kẻ khá… ưa nhìn,” Keating trả lời, cố gắng kìm lại thôi thúc muốn nheo mắt, ngay cả trong căn phòng tối mờ mờ, “Và hầu tước với gia tài mà cứ quang quác khoe khoang mãi, rồi từ chối cho tôi vay mượn, vì thế tôi phải hỏi làm gì khiến ta hoảng sợ à?”

      “Khiến ta hoảng sợ? Tại sao ta lại khiến ta hoảng sợ? Làm sao ta có thể khiến ta hoảng sợ khi chưa bao giờ từ nào với nàng đó?”

      từ nào?”

      “Ta nhìn thấy ta vài lần, từ xa, nhưng ta…” Fenton vung tay. “Cậu hiểu ta mà, ta hoạt ngôn. Ta tạo ra những cuộc chuyện thú vị như cậu.”

      có thể, nếu chịu bỏ cái chổi ra khỏi cái mông mình và làm việc gì đó hơn là nhìn đời bằng nửa con mắt.”

      cần thiết phải xúc phạm. Ta là ta. Và cậu là cậu.”

      Điều đó nghe chẳng mấy hứa hẹn. Thực ra, nó gióng lên hồi cảnh báo muộn màng trong cái đầu giần giật của . “Xét đến việc ta được phó thác cho Fenton, tôi đoán rằng ta bỏ xa. Có lẽ nên cố gắng gửi cho ta lá thư hoặc… ở đây tôi chỉ suy luận thôi… chuyện với ta để biết chuyện gì xảy ra.”

      “Lẽ ra ta làm thế, ngoại trừ rằng dâu tương lai của ta thực rất xa. ta biến mất và khi tái xuất , ta… tìm được việc làm.”

      Nếu họ phải ngồi đó, với vẻ giận dữ, thất vọng và nỗi xấu hổ hằn gương mặt, Keating phá lên cười. Dù sao vẫn bị ý tưởng đó cám dỗ, nhưng chỉ mở to mắt. Hai, ba ngày mới có trận ẩu đả dường như hợp lý hơn là bắt đầu trận ẩu đả khác ngay ngày hôm sau. “Việc làm gì? Bạn đồng hành của quý bà? Chắc chắn phải là nữ diễn viên. Điều đó quá…”

      “Ở câu lạc bộ Tantalus.”

      “Câu lạc bộ Tantalus là cái khỉ gì?” Theo giọng điệu của Stephen có vẻ tử tế gì và cái tên đó là khiêu gợi. Luân Đôn thậm chí trở nên tội lỗi hơn trong lúc vắng mặt hay sao? Điều đó bất ngờ. nghĩ sau khi mình bỏ , tất cả mọi người trở thành Thánh, đơn giản vì sợ bị so sánh với .

      “Chúa tôi, cậu trở thành nhà dật.”

      Đột nhiên Keating cảm thấy việc này có gì hài hước nữa. Đặt tách trà xuống, đẩy người đứng lên. “Xét đến việc biết lý do vì sao tôi ở đây,” nghiến răng, “Tôi chỉ có thể chúc may mắn với cuộc truy đuổi đó. Nếu tôi có thể gợi ý, hãy cố gắng tỏ ra… à, nếu thể tỏ vẻ thương, ít nhất cũng phải tỏ ra tử tế. Giờ ra khỏi nhà tôi .”

      “Chết tiệt, Keating. sáu năm rồi. Ta biết chủ đề này vẫn còn nhạy cảm quá như thế. Cậu…” Fenton hắng giọng. “Ta xin lỗi. Chỉ là mọi người đều biết về câu lạc bộ Tantalus. Đó là mốt thịnh hành mới nhất ở Luân Đôn. năm trước, Quý bà Cameron, hay đúng hơn lúc này là Quý bà Haybury, mở câu lạc bộ phải gió cho các quý ông và ta chỉ thuê phụ nữ.”

      Thở ra hơi, Keating lại ngồi xuống ghế. Fenton chưa bao giờ quan tâm đến ai ngoài bản thân mình và thảm họa này chắc chắn hề cho thấy thực tế rằng hầu tước thay đổi tính tình. Mong đợi Stephen thay đổi đơn thuần là sai lầm của chính . Và nếu hầu tước cần giúp đỡ… Chà, điều đó có thể có lợi cho người em họ ngỗ ngược của ta ở nhiều khía cạnh. “Haybury kết hôn?”

      “Phải, với góa phụ của Bá tước Cameron trước đây.” Fenton cau có. “Đừng thay đổi chủ đề. Đây là chuyện về dâu của ta, phải của Oliver Warren.”

      Giữ cằm mình siết chặt lại, Keating gật đầu. “Được thôi. Câu lạc bộ Tantalus. Thế nó là nhà thổ à?” bình luận, kết luận rằng việc hầu tước của Haybury liên quan đến thứ như thế phải quá bất thường. “Nếu đó là nơi hôn thê của đến, tốt nhất là nên tìm dâu ở chỗ khác .”

      Mặt hầu tước đỏ lên. “Chỗ đó phải là nhà thổ. Nhưng cậu chẳng phải là người đầu tiên nghĩ như thế.”

      “Định kiến, bạn à. Đó chính là thứ mọi người nghĩ về nó. Tìm Quý bà Fenton của ở chỗ khác .”

      Giộng nắm đấm vào thành ghế, Fenton cau có. “Nếu ta trở nên… hư hỏng, ta tìm kiếm ở nơi khác. Nhưng nơi đó vô cùng nổi tiếng, rất riêng biệt và các thành viên thề rằng nó nghiêm chỉnh. Và ta trở thành trò cười, bởi vì con Bá tước Montshire thà làm việc kiếm sống, phục vụ giới quý tộc còn hơn kết hôn với ta. ta thậm chí biết thân biết phận mà trốn ở vùng nông thôn nào đó, để mọi người có thể quên ta và việc ta gây ra cho ta.”

      “Vậy đến lôi ta về .”

      “Ta cũng nghĩ đến việc đó. Thứ nhất, Quý bà Haybury cho phép ta bước vào câu lạc bộ Tantalus, ngay cả với tư cách là khách mời của người khác. Ta bị cấm cửa. Ta. Thứ hai, ta chẳng biết làm thế nào để tiếp cận nàng… nổi loạn, ích kỷ như thế và thứ ba, ta thậm chí còn chắc mình nên xử lý như thế nào. Ta muốn ta quay lại cái nhà thờ đó, bất kể nhà thờ nào, bên cạnh ta và muốn ta biết ơn vì được ban cho cơ hội thứ hai để sống cuộc đời mà ta nên biết ơn vì có nó.”

      “À, vậy là cần chút khúm núm.”

      ta phạm sai lầm. sai lầm rất lớn. Ta sẵn sàng cho ta cơ hội thứ hai vì tương lai của ta và…”

      “Và để mọi người thôi cười nhạo .”

      “Phải, cả cái đó nữa,” Fenton gắt lên. “Nhưng trong tất cả mọi người, cậu phải là người biết trân trọng hiếm hoi của cơ hội thứ hai. ta có thể quay lại trong lòng khoan dung của gia đình, sống cuộc sống thoải mái trong nhung lụa và có thể đảm bảo cho con mình cuộc sống như thế. Ta phải là người độc ác; phải, ta cho rằng mình hơi tự cao, nhưng nếu hầu tước thế hệ thứ chín thể tự hào về đó, ta cũng chỉ ngang bằng với gã nông dân mà thôi.”

      Keating kiềm chế liếc quanh căn phòng buổi sáng của ngôi nhà thoải mái, nhắn này. Havard’s Glen có thể phải là nhà của nông dân, nhưng cũng gần như thế. Và chắc chắn xén lông cừu đủ nhiều để được phong tước hiệu quý ông nông dân. “Quả là thế”

      “Tất cả những gì ta muốn ta nên tỉnh ngộ để lãng phí cơ hội thứ hai. có cơ hội thứ ba đâu.”

      hiểu điều đó. Và vô cùng khó chịu vì họ mình biết chính xác cách thao túng mình và dường như hề ngần ngại khi làm việc đó. ràng cần chôn vùi những vết sẹo của mình sâu hơn nếu muốn người khác chọc ngoáy chúng. Keating nhìn ra cửa sổ tối đen trong chốc lát. “Tôi muốn có đánh đổi,” .

      “Ta cũng nghĩ cậu thế. Năm nghìn bảng cậu hỏi mượn ta trong suốt bốn năm qua, có lẽ vậy?”

      “Thế cũng được.” Hừm, nghĩ chuyện này đơn giản như thế. Điều đó có nghĩa là Fenton muốn Quý Camile Pryce nhiều hơn những gì ta chịu thừa nhận. “Nếu kèm theo năm nghìn bảng khác.”

      Fenton chớp mắt. “Mười nghìn bảng để đổi lấy việc mang nàng đến nhà thờ? Ta nghĩ là .”

      “Hãy ngớ đến thực tế rằng nàng đó lẩn tránh được hơn năm rồi, chúng ta đều biết rằng chuyện này phức tạp hơn thế. Nhưng nếu cái giá đó quá đắt, cứ việc tìm giúp đỡ ở chỗ khác.”

      “Chết tiệt, Keating. Cậu là tên ác ôn. Cậu biết đây.”

      người ta vẫn bảo tôi thế. Chúng ta có thỏa thuận hay đây?”

      “Ta ước gì cậu bỏ cái cà vạt quanh đầu ra. Nó khơi gợi được mấy lòng tin.”

      “Tôi ở đây để khơi gợi lòng tin của . Thực ra, vì là người đến tìm tôi, tôi hoàn toàn hài lòng khi ngồi đây với bàn chân trần, trừng mắt nhìn cho đến khi thôi xúc phạm tôi và ra về.”

      “Chỉ cần là cậu làm, được ? Việc này cần chút kín đáo. Ta tin bất kỳ người nào khác để chọn họ làm người đại diện cho mình.”

      “Và tiếng tăm tồi tệ của tôi làm lu mờ việc bị mang ra làm trò cười.”

      “Chính thế. Ta tin rằng chẳng còn mấy người nhớ chúng ta là em họ. Dù sao nữa, ta cũng hy vọng như vậy. Nhưng xuất của cậu … chuyển chú ý tiêu cực đó khỏi ta.”

      “Để trố mắt nhìn tôi.” Cùng với tiếng thở dài, Keating nhắm mắt lại. “Tôi nợ bất kỳ ân huệ nào, Stephen. Mười nghìn bảng. Và phải, biết là mình có thể tin tưởng tôi.”

      Hầu tước đẩy người đứng dậy cùng hơi thở nặng nề và đưa tay ra. “Rồi, chết tiệt. Mười nghìn bảng, hai mươi tư giờ sau khi ta là người kết hôn.”

      Keating đứng lên và bắt tay họ. “Tôi muốn cuộc thương thảo này được viết ra giấy. Và trong việc này, tôi muốn làm như tôi . Bởi ràng lời khuyên của chính liên quan đến Quý Camille có kết quả tốt đẹp.”

      “Được, được. Viết ra giấy và ta làm theo đề xuất của cậu. Chỉ cần cậu có mặt ở Luân Đôn vào thứ Sáu thôi.”

      “Hãy chuẩn bị sẵn thỏa thuận chờ chữ ký của tôi khi tôi đến, hoặc tôi lại bỏ .”

      Khi Fenton ra về, Keating thả mình trong bóng tối mờ mờ để uống nốt trà. Trở lại Luân Đôn. có lúc thề bao giờ làm thế. Quý Camille Pryce vừa mới gây rắc rối lớn cho , nhưng đồng thời, có lẽ ta là phương tiện đưa đến với điều mà sáu năm trước hề tin. Chuộc tội.

    3. hoangyen289

      hoangyen289 Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      20
      Chương 2

      “Ai ngồi cùng bàn với công tước của Walling đấy?”

      Quý Camille Pryce cau mày ngẩng lên từ những sơ đồ chỗ ngồi trong buổi sáng. “Chị khuyên em nên dành tâm trí ghi nhớ các bàn và thôi tìm kiếm các phiền phức , Lucille.”

      tóc đen xinh xắn đỏ mặt. “Em chỉ hỏi ngài ấy là ai thôi.”

      “Là Ngài Patrick Elder,” Camille đáp. “Ngài ấy vợ và hai nhân tình rồi. Chị nghĩ ngài ấy tìm người thứ ba đâu.”

      “Cammy.”

      “Chị hoàn toàn nghiêm túc đấy. Và chị thấy ông Alving ngồi ở bàn bên cạnh cửa sổ nhăn nhó. Đến mỉm cười với ông ấy và xem chúng ta có thể làm gì để thay đổi nét mặt của ông ấy .”

      Lucille cắn môi. “Bàn nào?”

      Ôi, vì Chúa. Nén lại những lời càu nhàu, Camile đưa sơ đồ chỗ ngồi cho bạn cùng làm. “Ngài Blandsfile dến. Ngài ấy là trong những thành viên sáng lập, vì thế hãy đưa ngài ấy đến trong những chiếc bàn được đặt trước. gần cửa ra vào. Ngài ấy rất để ý vị trí ngồi.”

      “Nhưng…”

      “Lucille, tất cả những gì cầu ở em vào giờ phút này là mỉm cười và nhớ rằng mình làm việc, chứ phải cố gắng tìm người chồng hoặc ai đó để mua nữ trang cho em.”

      như thế có vẻ hơi gay gắt, nhưng sau ba buổi sáng làm việc cùng Lucille Hampton, nàng bắt đầu nghĩ rằng này phù hợp với công việc phải hướng dẫn các quý ông hơn. Hoặc làm việc gì đó chỉ cần chớp chớp mắt và cười khúc khích.

      Nàng kìm lại tiếng thở dài. năm trước, nàng giật bắn người khi nhìn thấy bóng mình, hay bóng của bất kỳ người nào khác. Nghĩ đến chuyện Quý bà Haybury cho mình mái nhà che mưa che nắng và cách kiếm tiền mà phải kéo váy lên, nàng sẵn sàng cho Lucille vài ngày để làm việc ở câu lạc bộ Tantalus. Đôi khi cơ hội có thể sinh ra điều kỳ diệu lớn.

      “Ngài Alving,” nàng dừng lại trước bàn của ông ta và . “Tôi nghe đồn đầu bếp của chúng tôi nướng vài cái bánh nhân lê. Tôi dành phần cho ông nhé?”

      Chú của Bá tước Massing nhíu mắt lại nhìn nàng. “ là tội lỗi khi các biết tất cả bí mật của chúng tôi.”

      Camile mỉm cười. “Chỉ những bí mật về món khoái khẩu thôi.” Và những bí mật về cá cược, chính trị, chuyện chăn gối, ai là bạn, là thù của ai… Nhưng đó phải câu chuyện nàng muốn trao đổi với các thành viên của câu lạc bộ. “Tôi mang chiếc bánh đó đến bàn ngay khi ông dùng xong món trứng luộc.”

      cầu được gửi đến nhà bếp, nàng nán lại vài phút để quan sát Lucille đưa nhóm người tiếp theo vào bàn, lông mi vẫn chớp chớp, nhưng có vẻ đó là phần cố hữu trong tính cách của ấy. Từ những gì Lucille về cuộc đời mình trước khi đến câu lạc bộ Tantalus, này sống mình với mẹ - người đàn bà thèm muốn tình cảm của đàn ông ràng đến mức coi con ruột là cạnh tranh mong muốn.

      Camelle lại thở dài, liếc quanh phòng nhìn tá các khác bê khay, rót rượu, hoặc quanh bàn để khuyến khích các quý ông nấn ná lại quá lâu đến phòng chơi bạc kế bên thoải mái hơn nhiều, hoặc tìm hiểu xem các quý ông đó có cuộc hẹn nào ở Luân Đôn vào sáng nay .

      Những này trở thành bạn của Camile khi nàng nghĩ mình đánh mất cơ hội có bạn bè. năm qua, họ trở thành gia đình nuôi của nàng, những phụ nữ chạy khỏi cuộc sống trước đây vì cả trăm lý do khác nhau và tìm thấy nơi trú ở chỗ kỳ lạ nhất có thể tưởng tượng ra. Nàng thầm gửi thêm lời cảm ơn tới câu lạc bộ Tantalus. Và Quý bà Cam, , bây giờ là Quý bà Haybury, vì cho phép nàng làm việc buổi sáng, khi các vị khách bớt say sưa hơn và vì thế dường như họ cũng bớt lên suy nghĩ của mình khi nhìn thấy nàng hơn.

      Ngay khi suy nghĩ đó vừa hình thành trong đầu nàng, có bàn tay cấu vào mông nàng. Rất mạnh.

      Nàng hét lên và quay ngoắt người lại. Tay siết lại thành nắm đấm trong cơn tức giận đột ngột, nàng ngước lên nhìn gã đàn ông phốp pháp nhìn chằm chằm vào ngực mình. “Thôi ngay lập tức,” nàng quát.

      Gã đàn ông nhướng mày. “Đừng phá hủy khuôn mặt xinh đẹp đó bằng cách chuyện,” gã . “Ngồi với ta và ta cho biết sức quyến rũ của .”

      “Farness, thôi .” Người đàn ông đằng sau gã, Athur Smythe, theo như nàng nhớ, nắm lấy khuỷu tay gã bạn. “Đây phải nhà chứa.”

      Gã khốn nhìn nàng chằm chằm. “ hứa tôi khoảng thời gian vui vẻ ở câu lạc bộ này, Smythe. Lùi lại và để tôi vui vẻ .” Gã bước đến gần nàng thêm bước. “ nàng bỏ chạy khỏi đám cưới với Fenton năm ngoái, váy bay phần phật. Ta nghe làm việc ở đây. Ta trả hai xu để ngồi lên lòng ta. Ba, nếu ngọ nguậy.”

      Camille giơ thẳng bàn tay trái lên trời, ngón tay xòe ra. Tất cả các ở đây đều biết tín hiệu đó, nhưng may, nàng phải sử dụng nó nhiều hơn bất kỳ người nào khác. Ngay cả trong những buổi sáng ít đông đúc, ít say sưa hơn ở câu lạc bộ. Nàng nghĩ đó là vì những người này sợ danh tiếng bị hủy hoại cách công khai. May thay, dù có thể Quý bà Haybury thích thuê toàn nhân viên nữ, nhưng cũng cần phải thuyết phục nhiều để ấy thuê nhóm võ sĩ quyền to lớn có ích trong những tình huống này.

      Liếc mắt sang, nàng nhìn thấy hình dáng của chàng to lớn nhất trong Đội hỗ trợ, như cách nàng và các khác gọi họ, đến. Chỉ có kẻ đần thực mới phản đối khi Jacobs áp tải ra khỏi cửa câu lạc bộ.

      Khi này quay lại đối mặt với gã khốn lần nữa, nắm đấm và cánh tay lướt qua ngay trước mặt nàng và đập vào cằm Farness. Gã đàn ông thô lỗ ngã bịch xuống sàn nhà trải thảm xanh.

      “Lần cuối cùng tôi ở Luân Đôn,” giọng thanh nhã từ tốn vang lên bên cạnh nàng, “Đàn ông xúc phạm phụ nữ như thế. Vậy tôi chỉ có thể kết luận rằng, hoặc là phạm sai lầm, hoặc là phải đàn ông.”

      Những từ “Blackwood đẫm máu” bắt đầu vang lên quanh nàng, giống như giọng điệu những người đàn ông thường dùng để thảo luận kết quả của vụ cá cược chết chóc và bất thường nhất. Nàng bước sang bên khi người đàn ông tóc đen cao lớn – tác giả của nắm đấm cúi xuống để kéo Farness đứng lên.

      “Vậy là cái gì?” ta lẩm bẩm. “ sai, hay đơn giản phải đàn ông?”

      Gã đàn ông thô lỗ đưa những ngón tay run rẩy lên chạm vào cái môi bị rách. ”Chúa tôi. Mày là Blackwood. Blackwood đẫm máu chết tiệt.”

      “Tôi biết rồi. Trả lời câu hỏi .”

      “Sai,” Farness thào. “Tôi sai rồi.”

      “Thế tôi đề nghị xin lỗi,” Blackwood tiếp tục, với giọng giống như lúc cần thêm lá bài khi chơi xì dách.

      “Tôi xin lỗi.”

      “Với ấy. phải với tôi.”

      Farness quay sang nhìn nàng. “Tôi xin lỗi.”

      “Vì?” người giải cứu nàng mớm lời.

      “Vì… xúc phạm , thưa .”

      “Rất tốt.” ta xô Farness, nhưng cũng rất dứt khoát vào vòng kìm kẹp của Jacobs. “Tôi cũng phải chứ?” ta hỏi, nhìn sang nàng lần đầu tiên.

      Đôi mắt màu nâu nhạt có màu của trà đậm, bên có vòng tròn bầm tím mờ mờ, nhìn thẳng vào nàng. Kìm lại thôi thúc đột ngột muốn đưa tay lên vuốt lại mái tóc cho thẳng thớm, nàng lắc đầu. “Miễn là đấm đá nữa, tôi thể đổ lỗi cho ngài vì bảo vệ danh dự của tôi, mặc dù cần thiết.”

      Môt nụ cười mỉm từ từ xuất miệng ta. “Cảm ơn. Tôi chưa bao giờ thấy việc bảo vệ danh dự của quý cần thiết.”

      Nàng vừa nhận ra rằng dường như mình nhìn chằm chằm vào người đàn ông này đám đông quanh họ bắt đầu di chuyển và tách ra. Diane, Quý bà Haybury xuất từ chỗ trống đó. “Tôi cho phép đấm đá trong câu lạc bộ của mình,” ấy , phớt lờ việc Farness bị kéo và tập trung chú ý vào người ra tay. “Và ngài là khách của ai, thưa ngài?”

      “Của tôi.”

      Công tước của Greaves tiến về phía đám đông, vẻ mặt ta thản nhiên như thể thảo luận về thời tiết. “Quý bà Haybury, Keating Blackwood. Keating, đây là chủ nhân của nơi này, Quý bà Haybury.”

      Ôi trời! Camile kiềm chế để lùi lại. Nàng chỉ muốn ngăn người đàn ông cấu véo phía sau mình. Liên đới đến Diana, công tước và làm gián đoạn hoạt động của câu lạc bộ… Có lẽ nàng cứ chấp nhận chịu đựng cái cấu véo cho xong; rốt cuộc , trong tất cả các được thuê ở đây, tai tiếng của nàng là ầm ĩ nhất. Với những điều tiếng sau lưng, thậm chí cả ngay trước mặt, bất cứ khi nào nàng liều lĩnh bước ra khỏi cửa, ít nhất nàng phải lường trước những hành động khiếm nhã tương tự xảy ra hết lần này đến lần khác trong bức tường trú của mình.

      Diane liếc về phía nàng. “Có cần làm gì nữa , Camille?”

      Nàng lắc đầu. “Em tin rằng có đủ ầm ĩ rồi, thưa chủ.” Hơn cả đủ.

      Diane gật đầu, hướng chú ý trở lại với Keating Blackwood. “Nếu Đức ngài sẵn sàng đảm bảo cho , Blackwood, tôi cho phép ở lại. Cho đến lúc này, lý do của có vẻ hào hiệp. Chúc ngày tốt lành và hãy hưởng thụ thời gian ở câu lạc bộ Tantalus.”

      Keating Backwood cúi đầu. “Cảm ơn quý bà.”

      Cảm thấy cần ly rượu mạnh, Camille cáo lui và quay lại vị trí của mình ở gần cửa trước cửa phòng ăn tối. phải cho đến bây giờ, nàng quen bị tấn công như thế hay sao? Bị giễu cợt và sỉ nhục bởi làm việc mà nàng vẫn xem là điều đúng đắn nhất mình làm được trong suốt cuộc đời? Phần lớn thời gian trong năm vừa qua, câu lạc bộ Tantalus là thiên đường an toàn của nàng. Những cuộc tấn công của… thực, như nàng vẫn nghĩ, thỉnh thoảng mới xảy ra, vẫn còn tốt hơn nhiều những điều nàng phải đối mặt đường phố của Mayfair. Dần dần rồi mọi người quên, hoặc vài vụ tai tiếng khác thay thế vụ tai tiếng của nàng. Hoặc ít nhất là nàng vẫn hy vọng như thế trong năm qua.

      Lucille gây ra tiếng động đằng say nàng. “Chúa ơi,” ấy líu co. “Em biết rằng đàn ông đánh nhau vì chúng ta ở đây. Tuyệt .”

      Camille cau mày. “Tuyệt phải là từ chị chọn”, nàng đáp lại. “Chị ghét chuyện này. Nhưng đổi lại là… À, thực có chuyện đó.”

      “Chị thể tìm được việc làm kiểu như gia sư hay sao? Có thể ở nông thôn chẳng hạn?” Lucille thầm hỏi, dừng lại để chớp mắt khi Ngài Haybury sải bước vào phòng.

      “Ừ, bởi vì mọi thứ ở nông thôn đều kỳ diệu, họ đọc báo, thư từ qua lại với người ở Luân Đôn.” Camille cau có. “Chị ngốc làm sao khi cân nhắc đến điều đó trước đây!”

      “Ồ, Em chỉ chưa nghĩ kỹ về điều đó thôi. cần phải thô lỗ như thế.”

      , cần. Và cho dù Lucille có ngu ngốc đến đâu, chuyện này cũng chẳng phải là lỗi của ấy. Thở dài, Camille vỗ vào vai bạn. “Chẳng có lý gì khiến vấn đề của chị làm phiền đến em.” Nàng liếc quanh phòng, cảm thấy nhõm khi mọi người dường như trở lại chỗ ngồi. “Bây giờ, sao em đến bàn của Ngài William Atherton và rằng Mary Stanford chia bài xí dách ngay lúc này?”

      “Chuyện đó có quan trọng ?”

      “Nó quan trọng vì Ngài William Atherton nghĩ rằng Mary rất xinh đẹp và chị cần bàn của họ cho ba quý ông khác đợi ở phòng giải lao.”

      “Ồ, được thôi. Em hiểu sau chị có thể giữ tất cả những điều này trong đầu.” Xoay váy điệu nghệ, Lucille vươn cao người tiến về phía chiếc bàn ở góc xa.

      Khi ngẩng đầu lên, Camille thấy cảm giác bất an mơ hồ. Ánh mắt chiếu vào mặt nàng, Keating Blackwood tiến đến gần mà chẳng cần ra vẻ như để ý đến thứ gì khác, hay người nào khác ở xung quanh. “Cảm ơn lần nữa,” nàng khi ta dừng trước mặt mình, hy vọng chặn trước cầu cái hôn hay thứ gì đó làm phần thưởng cho hành động được coi là hùng của ta. “ thấy bữa sáng thế nào?”

      “Ngon tuyệt,” ta trả lời, dựa khuỷu tay vào cái bục các vẫn dùng để đặt sơ đồ bàn, danh sách khách hàng, thực đơn và những thông tin chi tiết về từng quý ông. “ là Quý Camille Pryce.”

      Camille quay ra sắp xếp giấy tờ để che giấu vẻ nao núng. “Đó khó có thể là bí mật. Giờ có cần gì ? Có lẽ là chai rượu? Chúng tôi có …”

      “Tôi là Keating Blackwood.”

      “Tôi nghe thấy rồi.” Nàng nhìn ta lúc, nhận thấy biểu chờ đợi khuôn mặt xương xương đó. “ con mắt bầm đen.”

      “Giờ gần hết rồi.” ta lơ đãng chạm ngón tay vào má trái. “ biết tôi là ai.”

      là Keating Blackwood. Trí nhớ của tôi dài hơn phút, tôi bảo đảm với thế.”

      nụ cười lướt qua miệng ta. Đó là khuôn miệng hấp dẫn, nàng nhận ra. Nhưng đó phải là cái miệng hấp dẫn đầu tiên kết luận rằng sa ngã như nàng hẳn phải cần người tình, hoặc người bảo hộ, hoặc tệ hơn nữa, nàng có thói quen dính dáng vào những hành vi tự hủy hoại mình.

      “Stephen Pollard là họ tôi.”

      Mặt đất dưới chân Camille dường như biến thành bánh pudding, bởi vì nàng lảo đảo cách đáng sợ. Nắm chặt lấy cái bục, nàng buộc khí luồn qua phổi. Cho đến nay, Quý bà Haybury làm được việc siêu phàm là giữ Ngài Fenton ở bên ngoài câu lạc bộ Tantalus. Miễn là nàng ở bên trong những bức tường này, mọi lời xúc phạm và đôi khi cả những cái cấu véo là chuyện tệ hại nhất nàng phải gánh chịu. Nhưng bây giờ, phiền nhiễu đánh đổ bức tường thiên đường của nàng theo cách rất đáng lo ngại. “Tôi…”

      “Tôi chỉ với để sau này ngạc nhiên nếu có người nhắc đến chuyện này,” ta tiếp tục. “Tôi chỉ cố gắng thành mà thôi.”

      Camille nuốt trôi cục nghẹn nóng như than trong cổ họng. “Tôi… đánh giá cao thành của ,” nàng liều lĩnh , dùng đến mọi mảnh vụn của khả năng kiểm soát để ngăn mình giật lùi lại. “Tuy nhiên, vì là khách của thành viên câu lạc bộ và tôi chỉ là người phục vụ trong bữa sáng, tôi khó có thể cầu trình bày lý lịch.”

      “Đó có phải là cách rằng tôi cần phải mất công tự giới thiệu vì chúng ta chẳng bao giờ gặp lại ?” ta hỏi lại.

      “À, vâng, tôi cho là thế.”

      Nụ cười thoáng qua đó lượt môi ta lần nữa. “ họ tôi là gã hề cứng nhắc, thưa . thế có nghĩa tôi nghĩ rằng ta từng vặt cánh ruồi hay… cố tình làm người khác tổn thương. Chuyện này khiến tôi hiếu kỳ. ta có làm hại ? Hay xúc phạm ? Vì sao muốn kết hôn với ta?”

      Câu hỏi làm nàng hoàn toàn bất ngờ. Cố gắng há hốc miệng nhìn ta, nàng nhìn chỗ khác để gửi cho Ngài Trask nụ cười lơ đễnh khi vị tử tước bước vào phòng với hai con trai. Khi Lucille đến gần, Camille bảo ấy xếp nhà Trask ngồi ở… đâu đó; với chú ý mà nàng có được chắc là trong nhà bếp.

      “Nếu định trả lời câu hỏi, tôi ước gì thế,” Blackwood nhắc nhở. “Tôi có đĩa thịt xông khói với pho mát ngon lành và công tước khó chịu đợi ở bàn.”

      “Thế nên quay lại với họ .” Nàng cầm sơ đồ bàn lên và đón những người khách vừa đến.

      có bao giờ dạo ?” Giọng Blackwood đến từ ngay sau lưng nàng.

      Ôi trời, giờ ta bám theo nàng quanh phòng. “.”

      nên . Mấy giờ hoàn thành việc ở đây?”

      “Tôi… lúc… Tôi nghĩ chuyện đó có liên quan gì đến , Blackwood. Giờ xin đừng theo tôi, nếu tôi buộc phải cho người đưa .”

      “Tôi có ý làm hại , thưa ,” ta trả lời bằng giọng trầm trầm. “Tôi xa Luân Đôn sáu năm rồi và như tôi , làm tôi tò mò. Rất ít người chống đối Fenton. Tôi chỉ muốn biết lý do thôi.”

      Cha mẹ nàng thậm chí hỏi nàng câu hỏi đó. Camille hít hơi nặng nề. “Tôi rảnh rỗi sau giờ,” nàng vội vã , trước khi có thể thay đổi suy nghĩ. “Nhưng tôi gần như bao giờ rời khỏi phạm vi của câu lạc bộ. có thể tìm tôi trong vườn hồng.”

      ta khẽ gập người chào. “Tôi làm thế.”

      Nàng vờ chuyển chú ý sang những vị khách đến dùng bữa sáng muộn và sau phút, hơi ấm bao phủ lưng nàng biến mất. Trong tất cả mọi chuyện nàng nghĩ rằng xảy ra, họ hàng của người đàn ông nàng bỏ rơi năm trước lại xuất và ra vẻ tử tế với nàng phải là trong số chúng. Và nàng chưa bao giờ lường trước được có người hỏi Ngài Fenton làm gì khiến nàng bỏ chạy thay vì chất vấn lý do nàng đánh mất tỉnh táo. Bởi vì nàng đánh mất nó. phải khi đó, và cũng phải bây giờ.

      Nếu người họ hàng nào đó của Fenton muốn có lời giải thích cho hành động của nàng, chắc chắn nàng sẵn lòng cung cấp. Miễn là ta nhận ra điều đó chẳng thay đổi được gì. Miễn là ta nghĩ nàng có thể phải chịu trách nhiệm với em họ Stephen Pollard sau khi quay lưng với chính ta.

      Camille chật vật nở nụ cười để đáp lại lời chào hỏi của người nào đó. Phải, Camille biết rất là nàng tự hủy hoại cuộc đời mình. Dường như chẳng người nào khác, đặc biệt là đàn ông, nhận ra rằng nàng có ý định làm mọi chuyện tồi tệ hơn. bao giờ.

    4. hoangyen289

      hoangyen289 Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      20
      Chương 3

      Tiếng ai đó nhai rau ráu trái táo kéo ánh mắt chăm chú của Keating ra khỏi khung cảnh ngoài ô cửa sổ trước của Dinh thự Baswich House. “Mình mong đợi mọi thứ thay đổi, ít nhất là chút trong sáu năm,” bình luận, quan sát cỗ xe tráng lệ gắn gia huy công tước của Monmouth chạy lanh canh đường.

      “Cậu thấy khác biệt sáng nay. Và nhân tiện, cậu cũng suýt khơi mào trận ẩu đả.” Công tước Greaves dựa người vào nắm đấm cửa và cắn miếng táo nữa “Mình tò mò đây,” bạn khẳng định.

      “Tại sao mình ở Dinh thự Pollard với Fenton?” Keating gợi ý.

      “Nếu cậu cứ đoán hết mọi thứ mình sắp chẳng vui chút nào.” Greaves khua tay. “Vì thế, trả lời câu hỏi cậu tự đặt ra cho chính mình .”

      “Stephen tiếp tục giả vờ rằng ta và mình có quan hệ gì, điều đó thực ra rất hợp ý mình. Nếu cậu muốn mình rời khỏi đây, mình tìm nơi ở khác.”

      “Mình chưa bao giờ như thế.” Greaves dịch sang phía cửa bên kia để nhìn ra được bên ngoài cửa sổ trước. “Có nhiều người chỉ muốn ở quanh những gã có tính cách tốt, để nó phản ánh tính cách của bản thân họ. Mình ngược lại, thích những kẻ phóng đãng và vô lại. những trò chuyện với họ thú vị hơn, mà trông mình có vẻ tốt hơn khi so sánh với họ.”

      Keating khịt mũi. “Vậy mình nên cảnh báo cậu là mình có ý định cố gắng cư xử tử tế khi ở đây. khởi đầu mới.” Dù thế nào nữa, điều này nghe có vẻ hứa hẹn, tuy có thể tin tưởng vào kín đáo của Greaves, nhưng hứa giữ kín lý do thực mình trở lại Luân Đôn.

      Nghi ngờ, tin, hay biểu gì đó tương tự lướt qua mặt công tước rồi biến mất. Điều đó chẳng thành vấn đề; Keating cũng có những nghi ngờ riêng về khả năng phục hồi thanh danh và nhân cách của mình. Vì thế, tốt là định kéo dài chuyến này. Và có lẽ nếu có thể tránh xa phiền phức, cố gắng lần thứ hai.

      Nhưng việc đó giống như đặt chiếc xe và con ngựa ở hai vùng khác nhau. lấy chiếc đồng hồ bỏ túi cũ kỹ trầy xước và bật nắp. “Ít nhất cậu to những lời chê bai, Adam,” bình luận và đứng lên. “Chính mình cũng nghi ngờ. Nhưng vào lúc này, mình có cuộc hẹn.”

      “Mình cũng thế,” Greaves trả lời. “Và Keating, nếu cảm thấy dằn vặt gì về tính cách của bản thân, cậu chẳng lẩn trốn như nhà dật trong suốt sáu năm qua. Chỉ cần nhớ rằng những hành vi xấu xa của cậu trong quá khứ vẫn thu hút chú ý nhiều hơn bất kỳ hành động đúng đắn nào cậu thể lúc này.”

      “Cảm ơn vì bài phát biểu. Mình nghe thấy bài thơ viết về mình.” thở dài, qua Greaves và vào phòng giải trí. “Mình xem xem bản thân có thể kiềm chế để sống cho xứng với nó .”

      “Để bào chữa cho cậu,” công tước trả lời, di chuyển để vẫn nhìn vào , “Bài thơ chẳng hay mấy. Và sáu năm rồi. Mình biết thực tế là có cả nghìn bài thơ khác kể từ đó. Vài bài trong số đó còn chán hơn cả bài thơ dành cho cậu.”

      Keating thốt ra tiếng làu bàu vô thưởng vô phạt. Nếu công tước ngụ ý rằng và những thành tích của bị lãng quên, chà, đó nhõm. Tuy nhiên, mơ hồ cảm thấy là khác biệt lớn giữa chuyện bị ngó lơ khi có trò chơi mới diễn ra và chuyện bị lãng quên. Và đúng thế, đó phải là bài thơ hay.

      ~*~

      Con ngựa thiến màu xám đậm, Vua William – Chúa của loài ngựa (như người gây giống lạc quan đặt tên cho nó hay Amble (như Keating gọi nó cách thực tế hơn) đợi ở lối trước Dinh thự Baswich House. Keating quăng mình lên ngựa và gồng cứng vai khi chạy nước kiệu vào phố Grosvenor lần thứ hai trong ngày. Ngay cả khi xảy ra vụ ẩu đả đó, buổi sáng ngày hôm nay ở câu lạc bộ Tantalus diễn ra tốt hơn mong đợi, cả việc gặp Quý Camille Pryce và phản ứng của những bạn quý tộc khi lại nhìn thấy ở Luân Đôn.

      chắc chắn đó là do câu lạc bộ vốn có mối quan hệ đặc biệt với tai tiếng khiến thành tích quá khứ của kém hấp dẫn hơn, hay vì bất ngờ xuất ở Luân Đôn. Cho dù lý do của tình trạng yên bình này là gì, vẫn có cảm giác ràng rằng thành phố này chào đón như thế nếu dân cư ở đây có thời gian nhận thấy diện của mình.

      Hay chỉ đơn giản là bị lãng quên rồi sao? Những chuyện tai tiếng lan nhanh, bùng nổ và sau đó trở thành đống tro tàn khi vụ tai tiếng khác nổi lên? Keating thở đánh thượt. Đối với , đó điều có thể chấp nhận được đến mức hoàn hảo. Chỉ là tin lắm vào điều may mắn tốt lành trong những ngày này.

      nghĩ câu lạc bộ Tantalus luôn đông khách vào thời điểm bữa sáng, đặc biệt vào ngày Nghị viện hội họp. Tuy nhiên lúc này, số lượng xe ngựa lại lối vào câu lạc bộ ít nhất nhiều gấp đôi số lượng nhìn thấy trước đó. Siết chặt cằm, gửi Amble cho tay giữ ngựa và vòng sang hướng ngược lại của ngôi nhà thay vì tham gia vào đoàn người tiến đến bậc thềm trước tòa nhà. Những kẻ đạo đức giả chết tiệt. Tất cả bọn chúng đều khoa môi múa mép về những giá trị của việc sống cho cao quý, rồi lại đến dùng bữa trưa ở nơi mà chúng được khuyến khích liếc mắt đưa tình với các nàng nhân viên.

      tự hỏi bao nhiêu người trong số họ tự đánh giá hành động của bản thân bằng cách nhắc lại nguyên tắc nghe thấy ít nhất nửa tá lần, kể từ lần đầu tiên biết đến tồn tại của câu lạc bộ Tantalus: đụng chạm, ít nhất là khi cho phép của các . Hiển nhiên điều đó khiến tồn tại của nơi này trở nên hoàn toàn tai tiếng, nhưng chấp nhận được.

      Dưới bóng râm của cây sồi, Camille Pryce ngồi chiếc ghế đá đặt giữa các bụi hồng được cắt tỉa tỉ mỉ tạo thành vòng tròn. Keating dừng lại phút ở mép lối trải đá cuội, nhận ra rằng dù vô tình hay cố ý, cây sồi cũng chắn tầm nhìn từ rất nhiều cửa sổ câu lạc bộ đến chiếc ghế và những người ngồi ở đó. thay bộ trang phục bằng lụa màu nâu bóng dành cho buổi sáng sang chiếc váy vải muslin thêu hình cành cây màu xanh lá và xanh lơ, chiếc váy có vẻ nghiêm trang cách vô lý nếu xét đến nơi làm việc của .

      Đây là người lẽ ra kết hôn với Stephen năm trước. quý trẻ đứng đắn, nghiêm trang mới hai mươi hai tuổi, ngồi trong khu vườn tươi tốt và đọc sách. Lịch và lạnh nhạt, bức tranh miêu tả chính xác mà Hầu tước của Fenton đính ước kể từ sinh nhật lần thứ bảy. Keating nhớ lại lúc họ mình biết về thỏa thuận đó; ta làm trò rên rỉ và giả vờ nôn mửa cách cường điệu rất buồn cười và cũng tham gia cùng. Khi sáu tuổi, phải đồng ý rằng phụ nữ được đánh giá quá cao.

      Dưới những đốm nắng lấp lánh, mái tóc vàng óng của dường như đậm màu hơn, mặc dù vàng có vẻ là từ quá mạnh để miêu tả nó. Màu bơ hay sữa chắc phù hợp hơn. Nhưng màu tóc rất sáng đó thực ra lại gây ấn tượng mạnh mẽ, đặc biệt khi kết hợp với đôi mắt màu xanh lơ nhạt như bầu trời sớm mai.

      Phải, được giao nhiệm vụ đưa nguyên vẹn trở lại xã hội thượng lưu, trong vòng tay của họ mình và phải, dành rất nhiều phút đứng trước gương ở Havard’s Glen để thề rằng mình cư xử tử tế, kiếm được tiền, rồi trở về nhà mà có rắc rối nào. Nhưng dù vậy, vẫn là đàn ông. Và quá xinh đẹp.

      Keating tự thức tỉnh mình. chắc chắn chưa bao giờ làm thơ, ngay cả khi còn trẻ đủ để được coi là ngây thơ. Và cũng chưa bao giờ suýt làm thơ, còn nữa. Phải xinh đẹp. cũng hứa hôn với Hầu tước xứ Fenton và là phương tiện để có được mười nghìn bảng. Với số tiền đó, rốt cuộc cũng có thể sửa chữa vài thứ. Những thứ phá hỏng sáu năm trước. Đó là lý do, lý do duy nhất khiến trở lại Luân Đôn.

      hắng giọng. Dọa sợ đến chết làm tiêu tốn của số tiền lớn. “Trông như tạo dáng cho bức tranh,” nhận xét, bước về phía trước.

      ngước lên nhìn . Từ vẻ bình tĩnh của , hẳn biết đứng ở đó. “Thế tôi phải ngồi đọc như thế nòa? Giơ cánh tay lên đầu và gập ngón chân vào?”

      ràng mong manh như vẻ ngoài. “Tôi muốn nó là lời khen. Tôi quay người và bắt đầu lại chăng?”

      Đôi mắt xanh như bầu trời đánh giá . “ trông giống họ của mình lắm. Tôi dám là nếu với tôi về mối quan hệ đó, tôi chẳng bao giờ biết.”

      “Quả là thế đấy,” quay lại, đến gần hơn để nhấc cuốn sách trong lòng lên và đọc tên sách, “Tôi nghe còn chưa nhìn thấy họ tôi lấy lần.” Hừm. Kiêu hãnh và Định kiến. Vậy ra là người có xu hướng lãng mạn. Biết được điều đó tốt, nhưng chắc nó giúp gì được mình trong việc đưa về với con cá lạnh lùng Fenton.

      Mặt tối sầm lại. “Tôi đồng ý chuyện với ở đây bởi vì vừa hỏi tôi câu hỏi chưa ai từng đặt ra với tôi trước đây. Nếu định xúc phạm hay đe dọa tôi, Blackwood, nên biết rằng mình phải là người đầu tiên. Và thậm chí ngay cả ý kiến của cũng chẳng quan trọng với tôi chút nào. ràng tôi nhầm lẫn khi nghĩ có lẽ là người tôi có thể… chia sẻ.” Giật cuốn sách khỏi tay , đứng lên và hùng dũng quay lại dinh thự to lớn.

      Chết tiệt. Nhìn thấy mười nghìn bảng lao , Keating vội vã bám theo . ràng cần cách tiếp cận khác và phải nhanh. đặt tay lên vai . “Thưa , tôi …”

      quay phắt người lại và nện cuốn sách vào đầu . “Để tôi yên!” quát và bước .

      Nếu Keating chưa từng bị đánh trước đây, cú đòn đó có lẽ làm dừng lại. Tính đến chuyện bên mắt của vẫn còn bầm tím do võ sĩ nhà nghề có biệt danh là “Tom du côn”, chỉ lao về phía trước để chặn đường thoát thân của . “Cú đánh đẹp đấy,” , nếm thấy máu từ cái môi bị rách. “Tôi hỏi câu gì?”

      “Tôi… … tránh đường cho tôi.”

      “Trả lời tôi . Về cái câu hỏi ấy.”

      Camille Pryce hít vào hơi sâu. Nếu phải cư xử tử tế, nhận thấy bộ ngực rất đẹp của , nhưng vẫn dán chặt mắt vào gương mặt . cũng đứng vững cả hai chân, sẵng sàng né nếu lại vung cuốn sách lên.

      hỏi tôi Fenton làm gì khiến tôi bỏ chạy.” nhíu mắt, cằm siết lại. “ hỏi tôi bị làm sao mà lại bỏ chạy khỏi quý ông giàu có, có tước hiệu đứng trong nhà thờ. Tôi nghĩ rằng điều đó… mới mẻ. Nhưng giờ phá hỏng nó và tôi chuyện xong với rồi. Đừng quay lại câu lạc bộ Tantalus nữa.”

      “Tôi cào đúng vào những vết thương cũ, ý là thế.” Chúa tôi, ngay cả khi những từ đó, nhận ra chúng nghe quen thuộc đến thế nào. “Tôi xin lỗi. Tôi quen với khuynh hướng tấn công trước.” xoa ngón tay vào cằm. “ phản đòn cũng rất xứng tầm đấy chứ,” tiếp tục, cười nhe nhởn. “Chúng ta có thể coi như hòa và bắt đầu lại ?”

      “Chúng ta mới chuyện năm phút và đây là lần thứ hai cầu cơ hội thứ hai. Tôi phải chịu bao nhiêu lần như thế nhỉ?” Camille khoanh tay trước ngực, hếch cằm lên nhìn .

      Câu đó khiến khựng lại. thấy cảm giác vô cùng lạ lùng, mà phải lần đầu tiên, rằng có lẽ chuyện với chính mình. Cơ hội thứ hai. Con người được phép có bao nhiêu lần? Chắc chắn vượt qua con số đó từ lâu lắm rồi, cho dù nó là bao nhiêu. đến lúc rời bỏ lối sống trước đây và làm mọi thứ cách đúng đắn ngay từ lần đầu tiên.

      “Đây là lần cuối cùng,” , nhận ra rằng mình hoàn toàn lòng. việc, việc cần hoàn thành. Bởi vì nhiệm vụ Fenton giao cho phải là cơ hội thứ hai. Nó là cơ hội cuối cùng của .

      nhìn chằm chằm trong rất nhiều nhịp đập nặng nề của trái tim , khi suy nghĩ của quay mòng mòng xem mình làm gì nếu tiếp tục vào câu lạc bộ. “Tôi có câu hỏi cho ,” cuối cùng .

      Tức giận và thất vọng cuộn lên trong đẩy cả hai cảm giác đó cũng nhanh như khi chúng xuất . , thích bị thẩm vấn, nhưng có thể chịu đựng hai câu hỏi chết dẫm. Camille Pryce phải là nàng bất kỳ nào đó chọn để quyến rũ. “Tôi giỏi chịu đựng việc bị người khác dò xét mình như thế,” trả lời, cố gắng ra vẻ tức tối, “Nhưng cứ hỏi .”

      nghĩ tôi tin rằng ở đây vào lúc này chỉ vì cũng thích họ mình thôi phải ? Tôi đồng cảm với vì lý do đó và đến đây để lên kế hoạch nhằm gây tổn hại hoặc làm tôi xấu hổ hơn nữa chứ?”

      “Tôi hiểu lắm về chuyện diễn ra giữa và Fenton,” đáp lại, thầm cảm tạ vì mình có thể , ít nhất là phần lớn. “Tôi được quý lắm ở Luân Đôn và đúng thế, khi Greaves với tôi là ai, tôi nghĩ… Tôi biết mình nghĩ gì nữa.”

      “Đôi khi, khó để tìm… và tin tưởng… bạn bè.”

      Nỗi buồn man mác chạm đến đôi mắt xanh như bầu trời làm khựng lại. Nếu từng có ý định gây tổn thương hay lừa dối , khá chắc chắn mình thay đổi ý nghĩ đó ở đây hay ngay lúc này. Nhưng Fenton lại cho cơ hội thứ hai. cơ hội để được gia đình, bạn bè bao bọc và phải chịu đựng lời đề nghị kết bạn từ những kẻ phóng đãng như chính bản thân .

      “Tôi phải là quý ông, thưa , và đời này chẳng có lý do gì để tin tưởng tôi. Nhưng tôi rất vui nếu có thể coi tôi là bạn.”

      nhìn xuống cuốn sách trong tay lúc. “Tôi nghe mọi người thầm tên sáng nay, nhưng bởi vì điều hỏi tôi, tôi quyết điịnh hỏi gì cho đến khi chuyện với . Vậy là ai, Blackwood?”

      hỏi câu hỏi đó như thể nghĩ rằng câu trả lời rất đơn giản. Keating nhìn lên ô cửa sổ cao của câu lạc bộ Tantalus. Thực ra, nó khá đơn giản. Chỉ là thích ra và tai tiếng của có thể ngăn cho thắng vòng này. hít vào hơi ngắn. “Tôi là Keating Blackwood, cháu của Hầu tước quá cố xứ Fenton. Họ xì xào về tôi vì sáu năm trước, tôi quyến rũ phụ nữ và sau đó giết chồng ta. Rất vui được làm quen với .”

      ~*~

      Camille chớp mắt. Dựa vào diện mạo của ta: Tóc đen như mun, mắt nâu gần giống màu hổ phách dưới ánh sáng mặt trời, gò má cao và hàng mi dài đến tội lỗi, nàng nghĩ rằng cho dù chuyện khuấy động các quý ông trong lâu lạc bộ là gì, nó hẳn phải là vụ tai tiếng liên quan đến phụ nữ, nếu phải là lòng ghen tị đơn thuần khi Adonis đột nhiên xuất giữa bọn họ. Nhưng nàng nghĩ đến kẻ giết người.

      Bao ký ức ùa về với nàng, quay lại lúc nàng mới mười sáu tuổi, vẫn sống ở nhà và là đứa con hoàn hảo trong mắt cha mẹ. Cha nàng quay về từ đêm ở câu lạc bộ và rằng Blackwood làm việc đó và họ chắc chắn treo cổ ta. Và bài thơ được lưu truyền trong tranh biếm họa của Cruikshank. “Blackwood đẫm máu cày xới người vợ, sau đó đoạt mạng người chồng”, nàng lẩm bẩm gần như với chính mình, rồi tái nhợt mặt khi biểu trong đôi mắt ta trở nên lạnh giá như mùa đông.

      có thói quen nhắc lại tội ác của người khác trước mặt họ à?” ta thản nhiên hỏi, bước nửa bước đến gần nàng. Sau đó ràng ta trấn tĩnh lại, hạ vai xuống. “ ràng cả hai chúng ta đều khôn khéo lắm.”

      Nàng nuốt nghẹn. “. Tôi cho là .” Trong đầu nàng, cơn thịnh nộ của cha trước hành động của người đàn ông hoàn toàn xa lạ đột nhiên trở nên ràng; sau cùng, con cả của ông hứa hôn với họ của kẻ phóng đãng đó. Và chẳng có gì phải băn khoăn khi nàng chưa bao giờ liên hệ Fenton với người họ hàng đặc biệt này. ta làm mọi chuyện trong quyền lực của mình để tránh xa bất kỳ nhắc nhở nào về vụ tai tiếng đó hết mức có thể.

      “Vì thế thấy đấy,” ta bình luận, giọng điệu rất, rất thản nhiên, “Cuộc chạy trốn khỏi nhà thờ và ngay cả việc đến câu lạc bộ Tantalus làm việc đều mờ nhạt khi so sánh với tôi. Điều đó có ngăn cản chuyện với tôi ? Rốt cuộc tôi là người rất xấu.”

      Trước cuộc hôn nhân suýt xảy ra của nàng, câu trả lời cho câu hỏi đó ra rất đơn giản. Đơn giản đến mức lẽ ra nàng quay lại phòng ngủ và cài chắc then cửa. Nàng thậm chí trốn đằng sau giường. Tất nhiên, đó là chuyện diễn ra trong nhà của cha mẹ nàng, nơi nàng vẫn có phòng ngủ riêng. Nhưng mặc dù ở đây, trong câu lạc bộ này, nàng vẫn lẩn trốn. Và nhận thức đó bỗng nhiên làm nàng khó chịu.

      khác biệt giữa vụ tai tiếng của ta và nàng hề chút nào. Nàng bỏ chạy khỏi lễ cưới và ta giết người đàn ông. Nhưng vẫn còn câu hỏi mà ta hỏi. Và bây giờ nàng hiểu lý do ta quan tâm đến suy nghĩ của mình. Khi ta đứng mà đối mặt trực diện với nàng, vai phải hướng về phía trước như sẵn sàng đón nhận cú đánh. ta đánh mất bao nhiêu người bạn? ta có thực hy vọng mọi người chỉ đơn giản là quên mình và bỏ mặc mình?

      “Người đàn ông mà giết,” nàng to, giọng chắc chắn lắm. “Đó là vụ giết người, hay trận đánh công bằng?”

      ta nhìn vào mặt nàng lúc. “ ta lao vào nhà và đuổi theo tôi cùng khẩu súng. Nhưng chắc chắn hành động của tôi thúc đẩy ta làm thế.”

      có hối hận ?”

      là giáo sĩ nghe xưng tội của tôi à?”

      Camille nghiêng đầu. “ nghĩ chúng ta có điểm chung. Tôi thử nghiệm giả thuyết đó trước khi mạo hiểm dành thời gian ở cạnh .”

      Cuối cùng ta gật đầu. “Tôi hối hận. Tôi hối hận về tất cả những hành động liên quan đến Quý ông và Quý bà Balthrow.”

      Đó có lẽ chỉ là lời đầu môi, nhưng chính điều xúi giục nàng đồng ý gặp ta ở ngoài vườn lần đầu tiên lại thầm với nàng rằng, ta . Và có lẽ nàng có thể nàng có thể học được điều gì đó từ ta. Có lẽ ta có thể cho nàng biết làm thế nào để lại bên ngoài Luân Đôn kia – nơi mọi người đều biết nàng làm gì, mà chẳng để tâm đến việc họ gì về mình.

      “Tôi định ăn trưa ở khu vực của nhân viên,” nàng từ tốn . “ có muốn cùng tôi ?”

      ta nghiêng đầu, nỗi ngạc nhiên thoáng lướt qua khuôn mặt đẹp trai trước khi nhường chỗ cho vẻ nhạo báng lạnh lùng. “Tôi muốn. Và tôi có thể hứa rằng bình thường tôi quá đáng sợ đâu. Thực ra tôi có thể khá hài hước.”

      “Tôi là người đánh giá điều đó.”

      “Vậy tôi để dành cuộc chuyện hay ho nhất cho .”

      Khi ta theo nàng vào câu lạc bộ Tantalus qua lối của người làm và bước lên cầu thang phía sau để lên tầng ba, Camille thể cảm thấy mình như con nai cái dẫn con báo Ấn Độ đen bóng vào hang của mình. Vài khác vẫn đưa các quý ông ở tầng dưới, hay ở nơi nào đó vào giường mình ở tầng , nhưng đây là lần đầu tiên nàng mời người ngoài câu lạc bộ vào bên trong bức tường, vào chỗ nàng xem là nơi chốn trú riêng tư của mình.

      Nàng đẩy cánh cửa dẫn đến căn phòng chung rộng lớn, nơi nửa tá bàn được sắp sẵn cho bữa trưa. Khoảng mười lăm đồng nghiệp của nàng ở đó, bao gồm cả Jacobs và Smith to cao. Và mọi người đều nhìn về phía nàng. Camille rùng mình. Ôi, đây là sai lầm; nàng có đủ người nhìn mình khinh khỉnh rồi. Thêm Blackwood đẫm máu vào đống lộn xộn đó chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn.

      Nhưng họ ở đây, trừ phi nàng quay lại và đẩy ta ra ngoài, còn họ ở lại. Chỉ là bữa trưa thôi mà, nàng tự nhủ. Chắc chắn nàng có thể tỏ ra dũng cảm trong giờ. Camille ngồi xuống chiếc bàn và ngần ngại, Blackwood ngồi xuống chiếc ghế cứng đối diện nàng. “Đây phải thứ tôi nghĩ mình nhìn thấy ở đây,” ta nhận xét, lấy hai chiếc sandwich kẹp dưa chuột ở giữa bàn và đặt nó trước mặt mình.

      “Thế nghĩ nhìn thấy gì?”

      “Rèm đỏ thẫm và ít quần áo hơn, đại loại thế.”

      Má nàng hồng lên. “Nhà chứa. Thất vọng nhỉ?”

      ta cười nhếch mép. “. Ngạc nhiên. Tôi thích được ngạc nhiên. Nó xảy ra thường xuyên lắm.”

      ở đây sáng nay, phải vậy ?” giọng nữ thứ hai hỏi.

      nàng tóc đen xinh đẹp ngồi xuống ghế cạnh . thực có thể ngửi thấy mùi quyến rũ toát ra từ ta cuốn quanh mình. Cho dù ta hấp dẫn đến mức nào, cũng giật mình bởi khác biệt giữa nàng bạo dạn này với thận trọng, lạnh nhạt ngồi đối diện mình. “Đúng thế. Tôi là Keating Blackwood. Và là?”

      ta chớp chớp hàng mi đôi mắt xanh ngắt. “ Hampton. Lucille.” Nhặt quả dâu tây, ta biểu diễn màn bỏ nó vào miệng. “ rất ga lăng.”

      “Tôi đập vỡ mũi gã, Hampton.”

      “Đúng thế, nhưng làm thế để bảo vệ danh dự cho quý . Việc đó rất hào hiệp.”

      liếc nhìn sang bên kia bàn. Camille tập trung chú ý sát vào bát súp lê, vai sụm xuống. rất giống với người gục ngã, cam chịu chấp nhận bất kỳ chuyện gì xảy ra với mình. nguyền rủa Fenton vì quá lơ đễnh, hậu đậu hoặc bất kỳ việc gì ta làm khiến này bỏ chạy.

      Hướng chú ý về với trẻ ngồi cạnh mình, ngả người lại gần. “Vậy ra cái mũi máu me của gã đàn ông béo ị làm cảm mến tôi,” lẩm bẩm. “Như thế đủ chưa? Sao chúng ta tìm căn phòng riêng để có thể bày tỏ xem ngưỡng mộ tôi nhiều như thế nào?”

      Đôi mắt màu xanh như men sứ mở to, chớp chớp. Hai lần. “Tôi…”

      “Xét cho cùng, có lẽ tôi là người hùng. Có lẽ tôi bảo vệ danh tiếng của các quý trẻ hai lần mỗi ngày và ba lần vào ngày Chủ nhật. Hoặc có lẽ tôi bị đau đầu và tiếng rền rĩ của gã ngốc đó làm tôi tức giận. Hoặc đơn giản là tôi thích đánh người khi biết họ thể hoặc tự vệ.” nhích lại gần hơn nữa. “Hoặc có lẽ nên tự tìm hiểu xem mình có thể tán tỉnh ai, Hampton. Tôi thậm chí có thể là kẻ giết người. biết được đâu.”

      Làn da trắng của ta trở nên tái nhợt. “ đùa thôi, Blackwood. Chắc chắn là thế.”

      “Thực ra, ta đùa đâu.”

      Giọng sõi đời, thâm trầm kéo dài ngay lập tức đặt vào tình trạng báo động. thường nhận thức rất rằng nên ngồi quay lưng về phía cửa, nhưng chết tiệt, ở tầng gác mái, trong khu vực của nhân viên, ở câu lạc bộ quý ông toàn nhân viên nữ. “Haybury,” , tự trấn tĩnh lại.

      Hampton, Cammy, dành cho chúng tôi phút, được ?” hầu tước , vòng qua bàn và chìa tay cho quý Camille. “Tôi muốn có vài lời với người bạn cũ.”

      Camille đứng lên. “Chắc chắn rồi.”

      Keating nhìn hầu tước khi ta ngồi vào vị trí Camille để trống. “Cậu có thường lai vãng vào khu vực dành riêng cho các quý của câu lạc bộ ?” hỏi, tiếp tục dùng bữa. “Vợ cậu có biết chuyện này ?”

      Haybury tiếp tục nhìn chăm chú, đôi mắt xám nhạt đầy xăm soi và cay độc, gần giống như cặp mắt của chính . “ phải là chúng ta nên bắt đầu với những lời chào hỏi chung chung trước khi bắt đầu châm chích nhau hay sao?”

      “À.” Che giấu nỗi cảm kích ngắn ngủi của mình, Keating gật đầu. Ít nhất, chính Haybury cũng từng có tai tiếng. “Haybury. Tôi thấy là phải chúc mừng cậu trước . Cậu giành được người vợ và câu lạc bộ dành riêng cho các quý ông.”

      Hầu tước gật đầu. “Phải. Tôi thể có cái này mà có cái kia.”

      “Nhưng cậu theo đuổi cái gì?”, Keating tiếp tục, quyết định xong mình gây huyên náo đến mức nào nếu hầu tước cầu ra về. Hay ra lệnh cho làm như thế.

      “Vợ,” Haybury đáp ngay lập tức. “Và tôi có vẻ thích làm ấy hạnh phúc. Điều đó đưa tôi đến câu hỏi: ấy hạnh phúc hơn khi cậu gây phiền phức ở khu vực riêng tư của câu lạc bộ, hay là khi cậu bị quăng mông ra ngoài đường?”

      “Tôi biết mình hạnh phúc hơn ở đâu.” Keating xoay vai. có đích đến ràng trong đầu; tất cả những gì cần làm là cư xử theo cách có nhiều khả năng mang lại cho điều mính muốn nhất. “Tôi có ý định gây rối, Oliver. Tôi đến đây để ăn trưa và chuyện trò với xinh đẹp thôi.”

      “Tôi có mấy lòng tin vào khả năng cư xử phải phép của cậu.”

      Xem ai này, Keating suýt nữa buột miệng ra, nhưng siết chặt cằm để kìm lại những từ đó. “Con người vẫn thay đổi mà.”

      “Fenton có lẽ làm mọi thứ trong quyền lực của mình để tạo khoảng cách giữa hai người, bạn ạ, nhưng tôi vẫn chưa quên. Và việc cậu ở chỗ của Công tước Greaves cũng thoát khỏi chú ý của tôi. Điều đó cũng chẳng làm tôi nghĩ tốt về cậu được. Và xét đến việc Diane của tôi dường như bắt đầu có nhu cầu bảo vệ các làm việc cho mình, tôi ngồi yên và để cậu giở trò ranh ma với Camille.”

      ấy biết tôi là ai.”

      “Mọi người đều biết cậu là Blackwood đẫm máu.”

      Chỉ sáu năm luyện tập mới ngăn được phản ứng trước cái tên đó. “ ấy biết tôi là em họ của Fenton. Tôi với ấy.” ngả người về phía trước chút, nhận ra rằng Haybury cũng lùi lại khoảng cách tương ứng như thế. Đó phải vì sợ hãi, mà là thận trọng; trong quá khứ phải là kẻ hay gây gổ, nhưng điều đó chắc chắn thay đổi. Và nếu có người nào biết đến khuynh hướng thích khiêu chiến của , đó là hầu tước. “Nhân tiện, chuyện gì làm cậu và Adam mâu thuẫn thế?” hỏi, khơi mào trận chiến bằng lời. “Cậu và Greaves từng là bạn thân.”

      “Đây là cuộc thẩm vấn của tôi, phải của cậu. Và vì ràng cậu thấy cần phải tiếp cận Camille, tôi muốn biết lý do. Tất nhiên, ngoài việc tuyên bố mối quan hệ với hôn phu cũ của ấy.”

      Keating cố nặn ra tiếng cười cụt ngủn. “Từ khi nào cậu trở thành hình mẫu của đứng đắn thế, Oliver? Tôi rồi; ấy xinh đẹp và ấy thích Fenton.” Và giống như , phạm sai lầm hủy hoại cuộc đời mình. Nhưng giữ tương đồng đó cho riêng mình. Cảm giác hiếm khi dẫn đúng hướng. “Tôi nghĩ làm ấy ngạc nhiên bởi danh tính của họ mình là công bằng.”

      “Vì thế cậu đồng cảm.”

      “Phải, chúng tôi đồng cảm với nhau. Và ấy mời tôi vào đây.” nhìn xuống lúc. “ ấy cũng dùng sách đập vào đầu tôi, nếu điều đó làm cậu dễ chấp nhận việc tôi ở dây hơn.”

      Cằm hầu tước giật giật. lúc sau, gật đầu. “Camille,” với qua vai, “Tiếp tục bữa trưa của . Nếu Blackwood đây gây cho bất kỳ phiền phức nào, cứ thông báo với tôi.”

      nhân viên nhún gôi. “Vâng, thưa ngài.”

      Khi Haybury rời khỏi phòng, tiếng trò chuyện rì rầm lại vang lên. ràng phải tất cả mọi người làm việc ở câu lạc bộ Tantalus đều chẳng biết gì về quá khứ của như quý Camille trước đó. cảm thấy ghê tởm khi bị gọi là “Blackwood đẫm máu”, mặc dù biệt danh đó cũng có vẻ khá phù hợp. Nhưng bài thơ đó vẫn ngớ ngẩn.

      Camille quay lại ngồi đối diện với . “ có định gây phiền phức cho tôi ?” hỏi, nhìn vào mắt .

      .” Xoay đôi vai cứng đờ, Keating ăn thêm miếng sandwich. “Tuy nhiên, như có thể nhận ra,” tiếp tục, giữ giọng mình lạnh nhạt và đều đều, “Tôi thường xuyên bị ngó nghiêng và thầm. Điều đó có làm phiền ?”

      cúi đầu lúc lâu. “Tôi nghĩ mình có thể học được ở , hai bài học về việc đứng thẳng người ngay cả với tất cả những cái nhìn đó. Nhưng rốt cuộc, có lẽ đây là ý tưởng tồi.”

      Chết tiệt. “Người ta chú ý đến tôi nhiều hơn có nghĩa là chú ý đến ít hơn, phải sao?”

      “Hoặc có thể là tăng gấp đôi chú ý so với những gì tôi phải chịu mình.”

      chống khuỷu tay ngả người về phía trước. “Hãy dạo với tôi vào ngày mai. Đó là cách duy nhất để biết chắc chắn.”

      Vẻ mặt trở nên cảnh giác hơn. “Tôi nghĩ đó là ý hay.”

      “Cammy gần như bao giờ rời khỏi nơi này,” ngồi ở đầu bàn kia lên tiếng. “ thực là Blackwood đẫm máu?”

      Keating bắt đầu nghĩ rằng có lẽ nên từ chối cầu của họ và cứ ở nhà. “Phải, là tôi,” , gửi cho nàng to mồm cái nhìn khiến ta phải quay chỗ khác.

      Quay chú ý lại với quý trẻ vẫn ngồi đối diện với mình, nhanh chóng đánh giá cuộc chuyện. biết mình có thể tỏ ra quyến rũ; điều đoán trước là lại trở nên nhát như cáy sau cú bộc phát ban đầu. “Chúng ta cần phải vào ngày mai,” đổi lại, thầm nguyền rủa chính mình. “Hoặc nếu lo lắng về ý định của tôi, hãy dẫn theo vài người bạn. Tôi chỉ nghĩ đó cuộc dạo rất dễ chịu.”

      “Vẫn luôn là thế,” đến mức gần như nghe thấy. Quý Camille lắc mình. “Tôi rất bận, nhưng báo cho nếu tôi thay đổi ý định.”

      buộc mình nở nụ cười. “Xin hãy làm thế.” Vậy là tiếng tăm của chính phá hoại vụ đầu cơ này, ngay cả trước khi bắt đầu. Là người đàn ông cay độc, tự biết rằng mình nên đoán trước việc ấy. Ở khía cạnh nào đó, việc nàng tai tiếng thấy quá tai tiếng là điều thậm chí đáng buồn cười. Ở khía cạnh khác, thứ cần là ly rượu chết giẫm. Vài ly.

    5. hoangyen289

      hoangyen289 Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      20
      Chương 4

      ta mời cậu cùng dạo ?”

      Camille gật đầu, gỡ hết những chiếc cặp giữ mái tóc thành búi đơn giản đỉnh đầu. “Mình , tất nhiên, nhưng được mời như thế cũng thích. Ngay cả khi đó là lời mời của kẻ phóng đãng có tiếng.”

      ta với cậu rằng ta là kẻ phóng đãng.”

      “Dù sao mình cũng phát ra thực đó nhanh thôi.”

      Qua hình ảnh phản chiếu trong chiếc gương của bàn trang điểm, nàng thấy Sophia White chớp đôi mắt màu xanh lá cây nhạt dưới hàng lông mi cong dài. “Cậu biết . Mình nghĩ tiếng tăm của ta còn xấu hơn cậu, Cammy ạ.”

      “Ừm, cảm ơn cậu rất nhiều.” Camille đặt số đồ dùng tắm rửa còn lại vào trong ngăn kéo của chiếc bàn trang điểm nàng dùng chung với con ngoài giá thú của Công thước Hennessy.

      Sophia cũng bị thiên hạ khinh miệt, nhưng ít nhất ấy làm gì để phải chịu đựng những lời dèm pha đó. Ngoại trừ việc đến làm ở câu lạc bộ dành cho quý ông, tất nhiên. Nhưng White lớn lên cùng những cái nhìn xiên xỏ, những tiếng xì xào, nên chuyện đó dường như chưa bao giờ làm bạn phiền muộn cho đến khi trưởng thành, và phát ra rằng ai muốn thuê gia sư được sinh ra bởi công tước hớ hênh với hầu phục vụ ở tầng .

      “Ý mình là, cậu có thể dạo với ta chứ,” Sophia thúc ép. “Mọi người nhìn chằm chằm, tất nhiên, nhưng họ nhìn cậu. Mà là Blackwood đẫm máu.”

      “Phải, đó là điều ta .” Camille rùng mình. phải vì biệt danh của Keating Blackwood, mà là ý nghĩ bị thiên hạ nhìn ngó. Ôi, nàng ghét điều đó. Những cái nhòm ngó, những tiếng thầm sau lưng thậm chí còn tệ hại hơn việc bị thẳng trước mặt. “Mình muốn bỏ qua kinh nghiệm đó hơn, cho dù họ bàn tán về ai.”

      Sophia ngã ngửa xuống giường. “Mình cũng thích bị nhòm ngó, nhưng học được cách phớt lờ nó rồi.”

      Ngồi xuống mép giường bên cạnh bạn, Camille lắc đầu. “Hoàn cảnh ra đời phải là lỗi của cậu, Sophia. Cậu có lý do gì để phải chú ý đến những lời xì xào ác độc ngoài kia.”

      “Vậy giải pháp của cậu là bao giờ lai vãng ra khỏi những bức tường của câu lạc bộ Tantalus lần nữa? bao giờ.”

      chung là cho đến khi mọi người quên mình.” Thở dài, nàng lại đứng lên. “Nếu cậu nghĩ việc mình ra ngoài hay ho như thế, với mình nhé.”

      “Được thôi.”

      Điều đó làm nàng khựng lại khi rời khỏi phòng ngủ chung của họ. “Cái gì?”

      “Cậu nghe thấy rồi đáy. Mình nếu cậu . Với Keating Blackwood. Mình muốn gặp người nào đó tai tiếng hơn cả mình. Chuyện đó thú vị.”

      Ôi trời. Camille biết rằng mình là kẻ nhát gan, chỉ cần nhớ lại việc nàng mất bao nhiêu thời gian để quyết định đứng lên đấu tranh cho chính mình là nàng có thể nhìn thấy điều đó rất . Và việc đó chắc chắn là diễn ra tốt đẹp. nhưng các ở đây biết đến trái tim yếu ớt của nàng. Họ dang tay ôm lấy nàng khi nàng bị chính gia đình mình quay lưng lại. Và nàng muốn những người bạn mới nghĩ rằng mình đáng để họ phải quan tâm.

      Nàng hít hơi thở sâu. “Vậy mình gửi cho Blackwood lá thư. Nếu người khác muốn cùng chúng ta, họ chắc chắn được hoan nghênh.”

      Sophia cười khanh khách khi ngồi thẳng dậy lần nữa. “An toàn nhờ quân số?”

      “Chúng ta là những nàng tai tiếng của câu lạc bộ Tantalus. Mình dám rằng chúng ta làm cho các quý thanh cao ngất lên ngất xuống.”

      Đấy. như thế nghe có vẻ dũng cảm. Sophia có lẽ hiểu hơn, nhưng trong tất cả mọi người ở câu lạc bộ này. Camille tin tưởng White nhất. Trước khi có thể thay đổi ý định, nàng lên phòng sinh hoạt chung rộng rãi ở tầng và ngồi xuống viết lá thư gửi cho Keating Blackwd. ta mình ở Basich House với Công tước của Greaves và dù cho ông chủ Haybury của nàng nghĩ gì về công tước, nàng vẫn cho rằng đó là điểm cộng cho Blackwood. Nếu ta ở với họ mình, Hầu tước của Fenton, nàng trao đổi qua lại từ nào với ta. Và có thể nàng muốn đánh ta lần thứ hai.

      Viết xong lá thư, nàng mang nó xuống tầng dưới đưa cho Juliet, người gác cửa buổi tối. Việc mạo hiểm đến bất kỳ nơi nào với người gần như xa lạ này chỉ vì nàng cảm thấy… bị ta thu hút có thể là quyết định tồi tệ và hai phút sau khi cuộc dạo bắt đầu vào ngày mai, nàng chắc chắn mình hối hận vì rời khỏi câu lạc bộ. Nhưng đồng thời, kể từ khi đến làm ở câu lạc bộ Tantalus, nàng chỉ mới ra phố vài lần. Vì nàng vốn luôn thích những chuyến bộ dài, việc phải tự giam hãm mình trong những tháng qua cũng khó khăn gần bằng việc phải xa cách gia đình và những người bạn cũ. Nàng đánh mất cả hai cái sau, nhưng vì Chúa, có lẽ nàng có thể xoay xở được chuyến dạo.

      Nhưng chỉ vì nàng đồng ý có nghĩa là nàng rời khỏi nơi náu mà biết mọi thứ có thể về người đồng hành tương lai. ta thừa nhận giết người đàn ông. Nếu đầu óc nàng hoạt động đúng đắn, điều đó hẳn khiến nàng phải bỏ chạy rồi. Nhưng ta thừa nhận việc đó và hối hận chân thành nàng nghe thấy trong giọng ta… khiến nàng thoải mái hơn. phải với việc xảy ra, mà là với người đàn ông đó. ta cố gắng lấp liếm hoặc dối hay làm cho chuyện đó nghe có vẻ hấp chấp nhận được theo cách nào đó.

      Cau mày, nàng tìm Pansy Bridger, đồng thời cố gắng phớt lờ lời cảnh báo lý trí trong đầu rằng, lần nữa nàng lại chậm chạp hơn những người khác, luôn đợi cho đến lúc quá muộn mới quyết định việc gì đó. Nàng muốn biết chính xác điều gì chờ đợi mình nếu bị thiên hạ nhìn thấy cùng Blackwood và nếu có người biết được tất cả xấu xa về mọi người đàn ông ở Luân Đôn, đó là Pansy.

      Nàng tìm thấy tóc đen xinh xắn đọc sách trong phòng sinh hoạt chung và ngồi vào chiếc ghế đối diện. “Pansy, mình hỏi cậu câu được ?”

      Đôi mắt nâu sẫm liếc nhìn nàng qua mép cuốn sách. “Cậu từng đọc Waverley chưa?”

      “Tất nhiên mình đọc rồi. Hầu hết mọi người đều Walter Scott là tác giả, cậu biết đấy. Mình chắc tại sao ta phải mất công xuất bản nặc danh làm gì.”

      “Vậy cậu có đồng ý với kết thúc ?”, Bridger hỏi tiếp.

      Camille dừng lại. Vài tháng ít ỏi vừa qua, nàng quen với tính tình lập dị của Pansy, nhưng ngay cả thế, nàng cũng chắc bạn mình có thể phản đối chuyện gì. “Câu chuyện dựa cuộc nổi dậy lịch sử,” nàng thận trọng . “Chắc chắn phản đối của mình là trong thực tế, chẳng có cuộc nội chiến nào xảy ra cả.”

      “Waverley kết hôn với Rose,” Pansy thẳng. “Rose kiên nhẫn, đúng mực.” Bạn nàng đóng sầm cuốn sách lại. “Mình cho rằng Ngài Walter thể chịu đựng nổi ý nghĩ người đàn ông tìm thấy hạnh phúc với ai đó như Flora – vì Chúa, ấy quan tâm đến chính trị và có tư tưởng của riêng mình.”

      À. “Mình nghĩ Rose là biểu tượng của hòa bình và trật tự,” Camille liều, “Trong khi Flora hay kích động và theo chủ nghĩa lý tưởng. Họ chỉ là hai người phụ nữ, mà còn đại diện cho hai…”

      “Mình biết họ đại diện cho cái gì,” Pansy cau có ngắt lời. “Và mình thích điều đó. Về logic, đàn ông lẽ ra phải thích phụ nữ thông minh hơn. Mình chẳng quan tâm đó có phải là biểu tượng hay . Việc đó ngu ngốc.”

      Hít hơi thở ngắn, Camille gật đầu. “Về lý tưởng, đàn ông lẽ ra phải thích phụ nữ thông minh hơn,” nàng đáp lại. “Về mặt logic, mình nghĩ đàn ông chọn cách theo đuổi người phụ nữ có lợi cho ta nhất, dù là vấn đề về đầu óc, tiền bạc hay giường.”

      Pansy chỉ ngón tay vào nàng. “ hay đấy. Giờ câu hỏi của cậu là gì?”

      Nàng suýt nữa quên mất. “Mình thắc mắc cậu biết gì về Keating Blackwood.”

      Bạn nàng cau mày nhiều hơn. “Mình biết bài thơ đó và mình biết ta bị lưu đày ở Shropshire trong sáu năm qua.” Lông mày bạn nàng giãn ra. “Qua nhiều đêm lả lơi, quá nhiều rượu whiskey, quá nhiều bài bạc. Bất kể quý nào bắt mắt ta, ta chẳng khó gì chiếm được,” ấy đọc lại bài thơ.

      Nghe đáng ngại. “Có gì cụ thể hơn ?”

      “Ồ, có chứ. Nạn nhân là Tử tước của Balthrow. Blackwood bị bắt, nhưng quan tòa ta chỉ hành động để tự vệ thôi.” Bạn nàng khịt mũi. “Mình nghĩ ta tất nhiên phải tự vệ, sau khi Ngài Balthrow bắt gặp ta tằng tịu với Quý bà Balthrow.” ấy nhún vai. “Nhưng theo như những gì mình từng đọc, Blackwood trở về nhà mình và Balthrow đuổi theo ta, vì thế theo luật, Balthrow là người gây chiến.”

      Vậy là ta về tình huống đánh nhau giữa tà và tử tước. Điều đó cũng làm Camille cảm thấy dễ chịu hơn với việc bị nhìn thấy chuyện với ta ở nơi công cộng. Hai người họ ở bên nhau rất có thể khơi ra nhiều chuyện để mọi người bàn tán. “Cảm ơn cậu,” nàng , nhận ra rằng Pansy vẫn nhìn mình.

      “Mình nghe ta chuyện với cậu, Cammy. ta kinh khủng, cậu biết mà. Tệ hơn những người đàn ông kết hôn vì tiền hay địa vị. ta chỉ quan tâm đến thứ của phụ nữ. Tất cả những thứ còn lại là quan trọng với ta.”

      “Bọn mình chỉ trò chuyện thôi, Pansy. cần phải lo lắng.”

      “Tốt. Mình chỉ cố ngăn cậu khỏi việc bị tổn thương hơn thôi.”

      “Và cảm ơn cậu vì điều đó.”

      Camille lại đứng lên và quay về sảnh chờ của câu lạc bộ. Đối với Pansy, người đàn ông nào có thế trao tặng bất kỳ thứ gì tích cực cho bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng thông tin của ấy có vẻ hợp lý. đến lúc nàng thay đổi ý định lần thứ hai về việc dạo với Blackwood đẫm máu trước khi quá muộn. Cammy đứng lại khi giữ cổng chào đón nhóm các quý ông bước vào câu lạc bộ, rồi mới đến gần ấy.

      “Chị gửi lá thư của em rồi,” Juliet . “ cần phải lo lắng; chị thông báo với em ngay khi có thư trả lời.”

      Khỉ . Vậy lá thư có lẽ nằm trong tay Blackwood. Chống lại nỗi sợ chợt ùa đến, nàng cảm ơn Juliet và vội vã lên cầu thang. Ừm, nàng quyết định dạo với ta dựa … cảm nhận về ta, chứ phải những việc diễn ra trong quá khứ. Điều đó cỏ vẻ là hướng đúng đắn, cho dù nàng có vừa hành động vội vàng hay . Camille nén tiếng thở dài. Hành động vội vàng vốn chẳng mang lại cho nàng bất cứ điều gì ngoài đau đớn. Bây giờ nàng chỉ có thể băn khoăn liệu mình có vừa phạm phải sai lầm đó thêm lần nữa hay .

      ~*~

      Keating chẳng buồn nhìn lên khi có người kéo chiếc ghế đối diện và ngồi xuống. Thay vào đó, tập trung vào việc rót phần rượu whiskey trong chai vào ly. Rót tràn bất kỳ giọt cồn nào ra ngoài bi kịch.

      “Mình cố gắng dành cho cậu tư cách hội viên ở câu lạc bộ Tantalus và cậu quyết định tiêu tốn buổi tối ở Jezebel?” giọng rề rà trầm ấm của Công tước Greaves vang lên sau phút.

      “Mình thích ở đây,” Keating đáp lại. “Nó tối tăm, bốc mùi rượu, mồ hôi và sáp nến.”

      “Và nước tiểu. Phải, rất thú vị. Cái chai đó có đầy khi cậu nhận nó ?”

      Cuối cùng cũng nhìn lên để thấy đôi mắt xám sẫm đánh giá mình. “Mình cần vú em, Adam,” .

      “Mình chỉ tò mò thôi,” công tước khẳng định.

      “Tò mò đến mức đích thân lai vãng đến Jezebel. hẳn là nơi lui tới thường xuyên của cậu, đúng ? Đừng bám theo mình. Mình thích đâu.”

      “Mình biết thế.” Nhưng công tước vẫn ngồi lại. “Mình có thể hỏi cậu câu ?”

      .”

      “Được thôi. Mình chỉ đề nghị cậu nhớ thực tế là, phải cậu ở trong quán rượu nào đó ở Shropshire và nếu cậu thích bài thơ đó, đừng nên sống cho xứng với những từ tệ hại của nó.” Greaves đứng lên. “À, cái này được gửi cho cậu vào lúc sớm.” Công tước thả lá thư lên bàn và phút sau biến mất ở phía cửa.

      Keating nhìn theo bạn mình. “Phải, à, lúc nào đó nhớ nhắc mình kể với cậu những gì Haybury về cậu,” lẩm bẩm. lời đáp trả hơi muộn màng, nhưng lần tới cố gắng nhớ đến nó. Sau cùng, nếu thể khiến người bạn cũ chống lại người bạn cũ, giỏi cái gì cơ chứ?

      Khi với tay qua bàn kéo lá thư về phía mình, nhận ra, phải lần đầu tiên, rằng bất chấp đông đúc ở hang ổ cờ bạc này, giữa và người khách gần nhất vẫn có khoảng cách đúng ba mét. Trong khoảnh khắc, dường như sáu năm qua chưa hề diễn ra; vẫn là… cậu bé ngốc nghếch đó, hai mươi mốt tuổi, om sòm và kích động đến mức thể quan tâm đến bất kỳ ai.

      bàn tay ấm áp trượt xuống vai . “Em biết là ai,” tiếng thầm khiêu gợi vang lên và sau đó cái lưỡi ấm áp liếm vào vành tai . “ với em, cưng à, em để vào miễn phí.”

      liếc nhìn nơi xuất phát của cái lưỡi. Jezebel hề giống như Tantalus. Các trẻ được thuê ở đây được biết đến bởi giáo dục hoặc cách chuyện, hay thậm chí là sắc đẹp. Họ được biết đến bởi rẻ mạt và sẵn lòng. “Tên cưng là gì?” , làn đầu tiên nhận ra rằng lời của mình díu vào nhau.

      “Lizzy, trừ phi muốn gọi em là gì khác. Eleanor chẳng hạn?”

      Bàn tay Keating bóp lấy cổ ta trước cả khi nhận ra việc đó. Đứng phắt dậy, giữ ta gần, đầu ngón chân ta chỉ vừa chạm vào sàn nhà bẩn thỉu. “Cái gì thế?” lẩm bẩm.

      ta bấu vào ngón tay . “ có gì, thưa ngài… tôi gì cả,” Lizzy thều thào.

      buông vòng kìm kẹp của mình ra và xô ta vào lòng tên đàn ông ngạc nhiên ngồi ở đằng sau ta. “Tôi nghĩ là .” Nhớ ra lời nhắn ở phút cuối cùng, cầm nó lên và nhét vào túi áo trước khi sải bước ra khỏi câu lạc bộ. Những tay côn đồ bắt đầu ầm ĩ.

      Dù say sưa đến đâu, vẫn nhận ra rằng mình may mắn. Thay vì điếm tìm khách, cũng có thể dễ dàng đụng đầu với trong những người bạn của Ngài Balthrow quá cố. Như Greaves cảnh cáo , hiển nhiên quá muộn, Luân Đôn phải là Shropshire. Cố gắng ra đường mà loạng choạng, vẫy cỗ xe và đọc địa chỉ Baswich House cho tay đánh xe.

      Khi yên vị trong cỗ xe xóc và kêu kẽo kẹt, rút lá thư trong túi và mở ra. phải chớp mắt vài lần để nhìn cho trước khi phát ra rằng, bên trong xe ngựa quá tối để có thể đọc được. Cuối cùng áp tờ giấy vào cửa sổ. Với ánh đèn phập phù bên ngoài, từ từ vừa đọc vừa đoán những nét chữ điệu đà, gọn đẹp.

      Blackwood,” lẩm bẩm với chính mình, “Tôi cân nhắc lại lời mời của , bạn tôi, Sophia White và tôi vui mừng được dạo cùng vào thứ Tư. Làm ơn gặp chúng tôi ở câu lạc bộ Tantalus vào lúc hai giờ, hoặc nếu thể, hãy nhắn lại với tôi. Trân trọng, Camile Pryce.”

      nhìn thấy những từ cuối cùng tờ giấy da bê dày hồi lâu. “Trân trọng.” chạm ngón tay vào chúng. Chúng bị xóa . bao lâu rồi mới có người gửi cho lời đề từ xã giao ấy? Bảy năm? Tám năm?

      Ôi, Chúa tôi. Keating đấm vào đùi mình, quá nhàng. Việc tiếp theo có thể làm là chảy nước mắt. Uống nhiều như thế này đúng là ngu ngốc, đặc biệt là ở đây. Đặc biệt khi nhiệm vụ cần hoàn thành. cần mười nghìn bảng đó. phải vì bản thân. Mà là vì hành động ngu ngốc gây ra. Vì những gì gây ra cho Eleanor Balthrow và vì những gì khiến cho ấy phải trốn khỏi Luân Đôn. Khỏi , khỏi tất cả mọi người.

      May mắn thay, cỗ xe tròng trành dừng lại trước khi bắt đầu khóc lóc, loạng choạng bước xuống lối dẫn vào Baswich House. quăng đồng tiền vàng mệnh giá gì đó cho tên đánh xe. Bất kể là mệnh giá gì, nó cũng khiến gã nghiêng mũ chào khi đánh xe chạy phố.

      Hooper, người quản gia của Adam kéo cánh cửa ra trước khi đâm sầm vào nó. Đổi lại, suýt nữa ngã úp mặt xuống sàn đại sảnh. Túm lấy chiếc ghế cạnh tường, lại đứng thẳng dậy.

      “Tôi có phải gọi Pidgeon , Ngài Blackwood?” người quản gia hỏi, khuôn mặt vẫn như đeo chiếc mặt nạ đúng mực nghiêm trang.

      , ta tự lo cho mình được.” Lên được nửa cầu thang, dừng lại. “Greaves có ở đây ?”

      “Đức ngài vừa trở về vài phút trước.”

      “Cậu ấy bao lâu?”

      “Đức ngài ở nhà gần như cả buổi tối, thưa ngài.”

      “Lá thư gửi cho ta đến lúc nào?”

      “Ngay trước hoàng hôn, thưa ngài.”

      Vậy là Adam quyết định đợi hơn sáu tiếng đồng hồ, cho đến khi chứng minh rằng mình định uống rượu ở ngoài suốt đêm, trước khi đưa nó cho . ràng vú em, vú em bất thường như Adam Baswich. Xét đến việc đó là tin tốt, sẵn sàng bỏ qua can thiệp của bạn mình. Lần này. Bởi vì chung tin rằng mình nên bị bỏ mặc dầm mình trong cái hố tự đào cho mình. cần người khác phải bận tâm đến .

      nhớ là mình tìm đường lên được phòng riêng Adam dành như như thế nào. cũng nhớ lột quần áo và ngã xuống giường như thế nào. Thực ra, ý nghĩ tỉnh táo kế tiếp là đấm vào mũi tên hầu phòng nếu Pidgeon thôi đập vào vai nah. “Biến ,” lẩm bẩm, “Hoặc là cậu bị sa thải.”

      “Mình làm việc cho cậu.”

      Keating buộc mình mở mắt ra. “Dù sao cũng biến .”

      Công tước của Greaves cầm bình nước lên và hất vào .

      Lầm bầm chửi thề, Keating đứng bật dậy. Cú sốc và cơn đau đầu tấn công cùng lúc. Gầm lên tiếng, quăng mình vào công tước.

      Greaves bước sang bên, thế là Keating đổ rầm xuống sàn nhà. Trước khi có thể loạng choạng đứng lên, Adam đặt chân giày lên lưng . “Nằm xuống,” bạn thản nhiên .

      “Mình nằm, đồ chết tiệt. giường. Giờ mình nằm cái sàn nhà chết dẫm này.”

      “Cậu biết , mình thể quyết định xem cậu thích đánh nhau, hay bị đánh.” Gót giày ấn vào lưng . “Lúc này trông cậu được bảnh cho lắm.”

      “Mình phải là người tự hất nước vào mình.” Keating thốt ra cái tên báng bổ khác. “Bỏ chân ra khỏi mình , hoặc là cậu được trải nghiệm trực tiếp đấy.”

      Sức nặng rời khỏi lưng . “Pidgeon cố gắng đánh thức cậu trước đó,” Greaves , lùi ra sau. “Mình ở đây vì bây giờ là quá trưa rồi và mình chắc rằng cậu có cuộc hẹn lúc hai giờ.”

      Câu cãi lại tức tối Keating chuẩn bị thốt ra nghẹn lại trong cổ . “Quá trưa bao lâu rồi?”

      giờ kém hai mươi. Mình sai người chuẩn bị đồ tắm cho cậu. Dùng nó . Trà, đường và bánh mỳ nướng ở đằng kia. Mình có cần mặc cả quần áo vào giúp cậu ?”

      Ngồi thẳng dậy, Keating ngả người dựa vào thành giường. “.” hít vào hơi nặng nề. “Cám ơn cậu, Adam.”

      “Ừ, được rồi. Mình biết cậu định làm gì, nhưng mình chỉ muốn gây phiền phức thôi.” Bạn đến cửa. “Mình bảo Pidgeon đến vào lúc giờ.”

      Khi cánh cửa đóng lại, Keating cào tay vào mái tóc ướt nhẹp. Vài năm trước, đôi khi thức dậy trong tình trạng tệ hơn nhiều. thậm chí thể đếm được số lần tự với bản thân rằng cần phải thôi uống quá chén như thế . Trước đây luôn cố gắng hoàn thành các nhiệm vụ của địa chủ, bất chấp sở thích uống say đến quên lãng.

      Tuy nhiên, lúc này cần phải giành được lòng tin của , với cái giá phải trả là mười nghìn bảng. Vậy mà cảm thấy đầu mình sẵn sàng nện xuống cổ thèm thương tiếc. Trong tất cả mọi việc mà sẵn sàng làm, tỏ ra quyến rũ phải là trong số đó. “Chết tiệt,” lẩm bẩm, đẩy người đứng lên và muộn màng nhận ra rằng mình trần như nhộng.

      nén lại tiếng cười rầu rĩ. Tình trạng này hẳn làm Adam giật mình. Phải tính điểm cho bạn , vì dù sao công tước cũng đánh thức được . buồn tìm áo choàng, qua hành lang ngắn dẫn đến phòng khách. hầu ở tầng ré lên và chạy ào xuống cầu thang, nhưng ngoài mái tóc xù như nhím và hàng râu quai nón lởm chởm, thấy có gì đáng sợ đến thế. Tất nhiên, trừ phi ta bị ham muốn lấn át khi nhìn thấy biểu tượng nam tính của .

      Mặc dù bán tính bán nghi rằng chiếc bồn tắm gang chứa đầy nước lạnh, nhưng nó lại nóng và bốc hơi đầy dễ chịu. Sau mười lăm phút hết trà ngọt đến ngâm nước nóng, bắt đầu thấy bớt muốn giết người hơn chút. Đó là lúc nhận ra rằng, Công tước của Greaves đọc thư riêng của mình.

      “Thưa ngài?” giọng Pidgeon vang lên từ cánh cửa kẽo kẹt mở ra. “Đức ngài ngài cần trang phục phù hợp để dạo. Ngài muốn mặc chiếc quần màu đen, hay quần ống túm da hoẵng?”

      “Da hoẵng, cái mới hiệu Hoby. Và áo khoác đen. Như thế mới giống quý ông, đúng ?”

      gần như có thể nghe thấy tên hầu phòng chớp mắt. “Vâng, thưa ngài. Tôi cho là thế.”

      “Nhanh lên, làm ơn. Ta muốn bị muộn.”

      Cánh cửa đóng lại, cùng tiếng uỵch làm nhăn nhó. Vậy có thể ăn mặc như quý ông; nhưng câu hỏi là liệu có thể cư xử như quý ông hay . Và câu trả lời là có thể, và cư xử như vậy, vì buộc phải làm thế. Nhét thêm miếng bánh mỳ nướng vào miệng, Keating đứng lên và bước ra khỏi bồn tắm. lau khô người rồi mặc đồ vào ngay khi Pidgeon xuất trở lại cùng quần áo cần.

      cho rằng mình nợ Adam thêm vài lời cảm ơn, nhưng làm thế có nghĩa phải thừa nhận thành lời rằng mình cần giúp đỡ của công tước. Thay vì thế, đến chuồng ngựa đúng lúc người giữ ngựa đóng yên cương cho Amble và cưỡi ngựa đến câu lạc bộ Tantalus cách thận trọng, gần như chẳng vội vàng gì.

      ~*~

      Ngay khi bắt đầu nghĩ đến chuyện mình hề có ý tưởng nào về việc người ta gặp gỡ xã giao với nhân viên… của bất kỳ cái gì đó ở đâu, thoáng thấy hình dáng của Quý Camille bên lề lối dành cho xe ngựa, tóc đỏ, xinh xắn đứng bên cạnh . hít hơi sâu, cố gắng phớt lờ cảm giác rân ran bắn lên xương sống và lan ra đến tận đầu ngón tay, chỉ với suy nghĩ rằng bất chấp óc phán đoán đúng đắn của chính mình để bị nhìn thấy cùng . nhanh chóng xuống ngựa và gửi Amble cho cậu bé giữ ngựa của câu lạc bộ.

      “Chức buổi chiều tốt lành,” , quyết định rằng cúi chào là thích hợp và khiến đầu nổ tung.

      Blackwood.” Camille gật đầu với . “Đây là bạn thân của tôi, White Sophia, Blackwood.”

      “Xin gọi tôi là Keating,” , cầm tay kia. “Các quý đây có điểm đến nào trong đầu chưa?”

      “Công viên Green,” Camille trả lời, ngay sau câu hỏi của .

      Theo truyền thống những người muốn được nhìn thấy dạo trong Hyde Park, đặc biệt vào buổi chiều. Thú vị đây. “Thế công viên Green,” to, đưa tay ra cho cả hai . “Tôi mua kem, nếu các thích.”

      “Ồ, cả thế kỷ rồi tôi mới ăn cây kem chanh,” White nở nụ cười và , nắm lấy tay áo .

      Tuy nhiên, ở bên trái, Camille vẫn đứng nhìn cánh tay đưa ra của . “Có chuyện gì ổn sao?” hỏi. “Có con sâu nào bám vào tôi à?”

      . Chỉ là tôi đồng ý dạo, phải để làm việc gì đó khiến tình thế của mình tồi tệ hơn nữa.” nhăn mũi. “Và bốc mùi như rượu.”

      Keating nhìn . rất đúng. Và thích cái nhăn mũi của . Nó… mới mẻ. “Tôi tắm rồi,” , cố gắng tỏ ra tự ái. “Nhưng tôi hứa gây ra chuyện tệ hại hơn cho .” liếc nhìn bên kia. “Tôi e rằng phải bỏ tay tôi ra. Nếu tôi thể tháp tùng cả hai, thế này giống như tôi tán tỉnh trong hai người.”

      Camille nở nụ cười nhanh khiến suýt nữa nhìn thấy và bắt đầu xuống phố. đuổi theo , đợi để xem White có theo . Trong chốc lát, bắt kịp -dâu-hụt của họ mình. đội chiếc mũ bê-rê to màu xanh nhạt, làm đôi mắt màu xanh da trời càng sẫm màu hơn.

      “Điều gì làm đổi ý?” hỏi, chậm lại khi bước ngang hàng với .

      “Sophia đề nghị với tôi. Và… gần đây tôi thấy thiếu vắng bạn bè. Tôi quyết định rằng vô lý khi quay lưng lại với người bạn tiềm năng, chỉ vì trông ta tiềm tàng tính cách đáng ngờ.”

      “Tôi cảm thấy hãnh diện, tôi nghĩ thế.”

      nụ cười nhanh nữa xuất . “Tuy nhiên, tôi có cầu.”

      “Tôi đứng cách ít nhất sáu mét?” Keating gợi ý, cố gắng biểu cảm xúc gì. Vì Chúa, nghe bài thơ, lời phê bình của nàng khó có thể làm tổn thương.

      “Thành ,” .

      “Xin lỗi gì cơ?”

      “Thành . Tôi ở đây vì với tôi chính xác là ai. Đừng bao giờ dối tôi, Blackwood, hoặc tôi quyết định rằng chúng ta thực có điểm gì chung.”

      gật đầu, cảm giác đen tối và nặng nề nào đó vỡ òa trong lồng ngực. Cho dù cảm giác đó là gì, cũng nghĩ đến nó sau. “Tôi đồng ý. Miễn là dành cho tôi ân huệ đó.”

      “Vậy là chúng ta có thỏa thuận.”

      Keating liếc nhìn công viên dần dần ra trước mắt họ. “Vậy chúng ta bắt tay chứ?”

      tóc đỏ buột ra thanh rất giống tiếng khịt mũi đằng sau họ. Cứ để ấy cười; nhờ Sophia White mà ngày hôm này Camille cùng dạo. cảm thấy phần nào cảm kích ấy vào lúc này.

      Camille đưa bàn tay phải ra. Chống lại thôi thúc bất chợt kỳ là muốn lau tay vào đùi mình trước, Keating nắm lấy những ngón tay ấm áp của . Miễn là bao giờ hỏi lý do chính xác khiến quay lại Luân Đôn là gì, mọi chuyện diễn ra thuận buồm xuôi gió. Tất nhiên giữ lời hứa trước đây, nhưng vào giây phút này, hy vọng mình có lý do gì để làm như thế với Camille Pryce.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :