1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ký sự hậu cung - Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      NHẬT KÝ THĂNG CHỨC Ở HẬU CUNG

      Tác giả: Thập Nguyệt Vi Vi Lương

      Thể loại: Cung đấu - Trùng sinh.

      Số chương: 215 (Tính cả ngoại truyện)

      Lịch post: Mỗi ngày 1 chương (Sau này nếu rảnh rỗi suy xét thêm ^^)

      Convert: ngocquynh520

      Editor: TinhLinhTuyết + Trang bubble + Trang Chấy + AnhThơ + Gấu Mũm Mĩm + Pinni

      Nguồn: Sưu tầm​


      Giới thiệu:

      Trùng sinh quay lại đời, đồng thời cũng cần phải thu hồi kiểu cách, thay đổi cách sống.

      Thẩm Tịch Nguyệt biết , ở trong thâm cung nội viện này, đoan trang nhận được lời cám ơn.

      Nàng có chút tính toán, có chút phong tình, còn có chút ương ngạnh, thành công diễn trọn vai vị nữ chủ xinh đẹp ngực lớn nhưng có đầu óc.

      Đương nhiên, nếu phải như vậy, làm sao có thể miệt mài thăng chức?

      * Đôi dòng [Cảnh báo] cho những bạn đọc thân chuẩn bị nhảy hố >_<

      - So với nghề làm phi bộ này ko thuần cung đấu bằng, nhưng hợp với những ai thích kết cục đại đoàn viên và thuần chất ngôn tình. Tác giả xây dựng tình tiết, tính cách nhân vật và cốt truyện rất là hợp lý. Mỗi người đều có đất diễn, ko nhiều ko ít cũng ko hề dư thừa. Ko có đầu voi đuôi chuột. Thích nhất là truyện đề cao tình thân, có tính nhân đạo. ^^

      - Tính cách nữ 9 rất dc, nam 9 cũng thế. Cung đấu đừng mong nam 9 sạch từ đầu - mà có sạch cũng quá vớ vẩn nhảm ruồi, trừ khi nữ 9 theo nam 9 từ hồi mới khai trai may ra. ^▽^

      - Truyện đọc ko đau não, tuyến nhân vật ko quá nhiều. Tiền triều cũng ko có nhúng tay dc nhiều vào hậu cung, nữ phụ cũng có đủ đất diễn.

      - Và cuối cùng, hoan nghênh mọi người nhảy hố! >▽<

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: Hoài niệm quá khứ, chợt bừng tỉnh như giấc chiêm bao.

      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Đêm khuya.

      Lúc này, Thẩm Tịch Nguyệt vẫn còn vô cùng mê man.

      Nàng chậm rãi ngồi dậy quan sát lượt khắp căn phòng này. Vật dụng trong phòng được bày trí vừa tinh xảo lại trang nhã, những bộ quần áo treo trong tủ được chế tác rất tinh tế, rèm che đầu giường màu hồng cánh sen, bên trái sàng tháp* còn có chiếc giường sưởi** lớn , bên phải là chiếc bàn trang điểm, chiếc gương đồng đặt ở bên cũng được gia công vô cùng tốt.

      * Sàng tháp: Loại giường hẹp mà dài, người xưa thường dùng loại giường này để nghỉ ngơi đọc sách hoặc đàm đạo uống trà. =-=
      ** Giường sưởi: Loại giường đặt ống dẫn khí nóng ngầm dưới gầm giường.

      Nàng hoảng hốt cười cười.

      Bên ngoài thoáng có tiếng mưa rơi lác đác, nàng suy nghĩ điều gì đó rồi đứng dậy, chậm rãi tới trước cửa sổ. Nàng vươn tay mở cửa sổ ra, nhưng chỉ thấy mưa lất phất giống như thiền tơ*.

      * Thiền là cách gọi của đạo Phật chỉ ngồi tĩnh tâm. Có lẽ ở đây ý tác giả muốn hạt mưa như sợi tơ tĩnh lặng say mùi đạo.

      Nàng bước tới trước gương đồng, trong gương lên hình ảnh người thiếu nữ tuổi lớn lắm, bất quá cũng chỉ mười hai, mười ba tuổi, da thịt trắng nõn mịn màng, mắt phượng thoạt nhìn có chút kiều mỵ, mà hàng lông mi dài cùng đôi môi mềm mại màu hồng phấn hòa với ánh mắt kiều mỵ của nàng, ngược lại càng khiến cho nàng có phần giống như tiểu nương còn tuổi.

      Thẩm Tịch Nguyệt biết đây chính là nàng lúc mười ba tuổi.

      Nàng nhàng vuốt ve dung mạo của mình, nàng hiểu, tại sao nàng lại có thể quay ngược về thời điểm mười năm trước?

      Cõi đời này có rất nhiều chuyện quỷ dị, nhưng ngờ cuộc hạnh ngộ vào mấy ngày trước lại khiến cho nàng có theo đuổi cả đời cũng thể nào hiểu hết được.

      Mấy ngày trước, nàng vốn dĩ nên hương tiêu ngọc vẫn tại Khánh U Cung, nhưng ngờ khi tỉnh lại lần nữa, nàng thế nhưng lại ở Thẩm phủ, mà mọi người ở Thẩm phủ đều vẫn còn sống.

      Chỉ mồi lửa, thế nhưng lại khiến cho nàng quay trở lại năm mười ba tuổi, nàng nhớ tất cả quá khứ quen thuộc, cả đời này, nàng thể ngu ngốc thêm lần nữa.

      Đáy mắt Thẩm Tịch Nguyệt dâng lên chút tối tăm, rồi ngay sau đó lại lộ ra nụ cười sáng rỡ tươi đẹp, nếu đây là cơ hội, như vậy, nàng - Thẩm Tịch Nguyệt nắm chắc.

      Nếu may mắn trọng sinh, vậy nàng nhất định phải con đường hoàn toàn khác biệt con đường kiếp trước nàng .

      Nha hoàn Cẩm Tâm nghỉ ngơi ở gian ngoài nghe thấy có tiếng vang ở buồng trong nên nàng khoác áo bước vào phòng.

      Nàng vừa bước vào nhìn thấy tiểu thư những chỉ mặc chiếc áo đơn, mà còn mở cửa sổ ra, cho nên nàng vội vã bước qua đóng cửa sổ lại.

      "Tiểu thư tốt của muội ơi, ngài nên nằm xuống nghỉ ngơi , thời tiết lạnh như vậy mà ngài còn làm thế ngày mai cơ thể ngài lại khó chịu mất thôi." Nhìn Cẩm Tâm có vẻ hơi càn rỡ, nhưng kỳ lại rất hiểu chừng mực, hơn nữa nàng cũng là đại nha hoàn có nghĩa có tình trong Thẩm phủ.

      Bên người nàng có hai đại nha hoàn cận thân, Cẩm Tâm tỉ mỉ nhanh nhẹn, rất cẩn thận, Cẩm Linh đơn thuần khéo tay, tài nấu nướng vượt trội hơn người.

      Nhìn người kề cận quen thuộc, hoàn cảnh quen thuộc, nàng lại bật cười thành tiếng.

      Cẩm Tâm nhìn thấy tiểu thư đột nhiên bật cười khó hiểu có chút lo lắng: "Tiểu thư! Ngài sao chứ?"

      " sao. Ta muốn ngủ." Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, tâm tình của nàng cũng trở nên khá hơn chút. Chuyện như ý ở kiếp trước, nếu như nàng sống lại, tất cả vẫn còn chưa quá muộn.

      Giằng co hơn nửa đêm, cuối cùng nàng cũng mệt mỏi ngủ thiếp .

      Khi tỉnh dậy nhất định thấy ngày nắng đẹp.

      Mặc dù tối hôm qua có mưa, nhưng hôm nay lại là ngày đẹp trời với ánh nắng rực rỡ, dường như nhiệt độ cũng ấm áp hơn hôm qua rất nhiều. Người xưa thường , trận mưa thu đợt lạnh, trận mưa xuân đợt ấm, đương nhiên là cũng có đạo lý.

      Ngáp cái, Thẩm Tịch Nguyệt gọi Cẩm Linh mang trang phục vào hầu hạ nàng thay đồ.

      Lúc này Cẩm Tâm cũng bưng nước rửa mặt bước vào cửa.

      "Cẩm Tâm à! Mấy ngày trước ta bị rơi xuống nước, đầu óc có chút trì độn, mặc dù tối hôm qua hít chút gió lạnh, nhưng ngược lại giúp ta tỉnh táo hơn rất nhiều. Muội mau giúp ta thay bộ trang phục đẹp, ta muốn thỉnh an tổ mẫu." Thẩm Tịch Nguyệt vui mừng dặn dò.

      "Vâng"

      Thẩm gia là thế gia* ở nước Nam Thấm, nhưng mà cũng bắt đầu có phần xuống dốc. Mấy năm trước, sau khi Thẩm lão gia qua đời, thậm chí Thẩm gia còn thể xem là thế gia tam phẩm ở Kinh Thành. Kiếp trước chính vì hoàn cảnh như vậy, nếu với tài hoa và dung mạo như vậy Thẩm Tịch Nguyệt cũng đến nỗi bị phong làm Bát Phẩm Uyển Thị trong đợt tuyển tú.

      *Thế gia: Nhà làm quan.

      Thẩm Tịch Nguyệt chọn cho mình bộ váy màu hồng đào, rồi lại khoác thêm chiếc áo choàng đỏ thẫm, sau đó ngồi thẳng trước gương.

      Thẩm Tịch Nguyệt vươn tay chọn chiếc trâm vàng trong khay trang sức Cẩm Linh cầm, Cẩm Tâm nhận lấy rồi cẩn thận cài lên búi tóc của nàng.

      Mặc dù ăn mặc như vậy nhìn có phần xinh đẹp quá mức nhưng ngược lại cũng khiến cho khí sắc của nàng nhìn có vẻ rất tốt, đồng thời cũng có chút khí chất cao quý. Đương nhiên là Thẩm Tịch Nguyệt biết tổ mẫu thích nàng mặc trang phục lộ ra khí chất cao quý. Mấy nương trong nhà đều được tổ mẫu cẩn thận bồi dưỡng, hi vọng ngày sau có thể có được tương lai tươi sáng tốt đẹp.

      Ở kiếp trước, nàng từng cho rằng tổ mẫu lợi dụng các nàng để chấn hưng gia nghiệp, cho nên nàng vẫn luôn cực kỳ xa cách đối với tổ mẫu. Nhưng sau này, khi hai người thành khẩn chuyện chia sẻ tâm tư khiến cho nàng hiểu , tổ mẫu là tâm muốn tốt cho các nàng, những điều mà người chỉ bảo cho các nàng, cho dù vào cung, vẫn hết sức có ích.

      Thẩm gia tổng cộng có ba phòng.

      Phụ thân của Thẩm Tịch Nguyệt là đại gia của Thẩm gia, nay là Tòng Ngũ Phẩm Hàn Lâm Viện Thị Độc. văn nhân thuần chất. Thân mẫu của Thẩm Tịch Nguyệt sau khi sinh muội muội nàng là Nhất Nhất qua đời vì khó sinh, tới nay được bốn năm. Sau đó Thẩm phụ cưới biểu di (dì họ) Lâm thị của Thẩm Tịch Nguyệt làm vợ kế.

      Mặc dù quá gần gũi, nhưng mà vẫn có thể xem là quan hệ khá tốt, nhìn từ bề ngoài vẫn tương đối hòa thuận.

      Thẩm Tịch Nguyệt còn có ca ca, nay rèn luyện trong quân doanh, mà tai họa của Thẩm gia, cũng chính là do vị đại ca này khơi lên.

      Nhị gia của Thẩm gia là người nhu nhược lại thích đọc sách, học thức gì đó đều có. Mấy năm trước ông quyên tiền để nhận chức quan Tòng Bát Phẩm Hàn Lâm Viện Điển Độc, nhiều năm như vậy vẫn lên chức, mỗi ngày đều theo đại gia của Thẩm gia cùng tiến cùng lùi, cho nên quan hệ của hai huynh đệ cũng tệ. Nhưng phu nhân của chi thứ hai lại là nữ tử đanh đá chua ngoa, quản thúc nhị gia rất nghiêm khắc, đối đãi với mấy đứa phòng lớn cũng vô cùng lạnh nhạt.

      Con vợ cả của chi thứ hai gồm trai , cả hai đều rất giống Thẩm nhị gia, hoàn toàn trái ngược với tính tình đánh đá chua ngoa của nhị phu nhân.

      Ngoài ra, nhị gia còn có cặp nữ nhi thứ xuất do thiếp thất Vương thị hạ sinh.

      Phải trong Thẩm gia người biết điều nhất chính là Tam gia - kẻ bất cần đời, suốt ngày chơi bời lêu lổng. Ông có tài văn chương nhưng lại chịu ra làm quan, suốt ngày chỉ nghĩ tới mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt hồng tụ thiêm hương*. Tam phu nhân là tiểu thư thứ xuất của Đại Lý Tự Thiếu Khanh gia, tính tình trầm lặng ít .

      *Phong hoa tuyết nguyệt, hồng tụ thiêm hương: Đều là những thành ngữ chỉ tình cảm trai .

      Tuy là Thẩm tam gia am hiểu hồng tụ thiêm hương nhưng nhiều năm qua tam phòng ngoại trừ tiểu công tử do tam phu nhân hạ sinh còn đứa trẻ nào khác được sinh ra nữa. Dựa vào điểm này cũng có thể nhìn ra được tâm cơ của tam phu nhân.

      tại vẫn là do Trầm lão phu nhân quản lý việc nhà, ba người con dâu chỉ cùng góp sức trông nom.

      Nàng và muội muội đều được nuôi dưới danh nghĩa của tổ mẫu, tất cả đều ở chung trong viện.

      Tịch Nguyệt ngang qua hành lang nàng vẫn thường ngày, chỉ nghe thấy trong nhà vọng ra tiếng tiếng cười.

      Nghe thấy thanh trong nhà, nàng lộ ra nụ cười lòng, đó là giọng của muội muội nàng - Thẩm Nhất Nhất.

      Trong mấy đứa ở Thẩm gia, người lão phu nhân thương nhất là Thẩm Nhất Nhất. Bà vẫn luôn cảm thấy Thẩm Nhất Nhất vừa sinh ra có mẫu thân, phụ thân lại thích nàng, là đáng thương.

      Còn chưa đợi nàng chào hỏi phụ nhân khoảng chừng năm mươi tuổi bước ra cửa, vừa thấy người tới là đại tiểu thư, bà hơi sửng sốt chút, ngay sau đó lập tức mỉm cười, khẽ cúi chào.

      "Lão nô bái kiến đại tiểu thư."

      "Tống ma ma đứng lên , tổ mẫu dậy rồi à?" Khóe miệng Thẩm Tịch Nguyệt cong lên lộ ra nụ cười dịu dàng.

      Lão ma ma được gọi là Tống ma ma cũng là người có nhãn lực: "Đương nhiên là dậy rồi, để lão nô vào thông báo tiếng, đại tiểu thư chờ ở đây nhé."

      "Được." Nàng xong đứng ngay ngắn ở cửa.

      Theo lý thuyết, vị ma ma này chỉ là hạ nhân, mà Thẩm Tịch Nguyệt lại là đại tiểu thư dòng chính, thân phận quả là khác biệt trời vực, nhưng mà Thẩm Tịch Nguyệt biết, Tống ma ma này là nha hoàn hồi môn của tổ mẫu, tình cảm của bà với tổ mẫu rất tốt, những thế, bà cũng là người cực kỳ ngay thẳng.

      Hơn nữa bà lại hết sức thương mấy tiểu bối như các nàng, người như vậy đáng được kính trọng.

      Ở kiếp trước, quan hệ của Thẩm Tịch Nguyệt và Tống ma ma tệ.

      Mà lúc này ở trong nhà, sau khi lão phu nhân nghe thấy Thẩm Tịch Nguyệt tới đây thỉnh an cũng mỉm cười gật đầu, nha đầu này có quy củ.

      "Mời con bé vào đây ."

      "Vâng"

      Thẩm Tịch Nguyệt nghe thấy được gọi vào cửa uốn gối nhàng cúi đầu: "Tịch Nguyệt bái kiến tổ mẫu, khiến tổ mẫu phải lo lắng rồi."

      Lão phu nhân thấy Thẩm Tịch Nguyệt mặc trang phục lộ ra khí chất cao quý vui mừng, phép tắc cũng tệ trong lòng lại càng thêm thích, nhưng ngoài miệng vẫn oán trách: "Cơ thể khỏe mạnh hoạt bát rồi sao? Hôm nay có thể xuống đất rồi sao? Mau lên đây ngồi với ta để ta nhìn kỹ con chút nào."

      xong còn cẩn thận kiểm tra.

      Đương nhiên là Thẩm Tịch Nguyệt có thể cảm nhận được ý tốt mà người khác dành cho nàng, dù sao kiếp trước nàng cũng sống tới hai mươi ba tuổi, hơn nữa nàng cũng thấy quá nhiều những mưu quỷ kế ở trong cung. Cho nên dĩ nhiên là nàng có thể hiểu người khác đối đãi với nàng tình hay giả dối.

      Hơn nữa tổ mẫu vẫn luôn đối xử với nàng và muội muội rất tốt.

      "Tổ mẫu cứ yên tâm , cháu này của người nhất định vô cùng quý trọng bản thân mình." Nàng khẽ hất đầu, giọng vừa có chút kiêu ngạo vừa có chút trêu đùa.

      Lão phu nhân nhìn thấy điệu bộ này của nàng hơi sửng sốt chút, nhưng mà ngay sau đó cũng mỉm cười .

      Bà vươn tay gõ lên đầu nàng cái: "Cái con nhóc này, sao lại vẫn nghịch ngợm như thế."

      Thẩm Tịch Nguyệt bị gõ cái nên làm bộ ngã lên người muội muội Thẩm Nhất Nhất rồi cười khanh khách. Thẩm Nhất Nhất bị tỷ tỷ ngã lên người nhưng cũng giận mà chỉ hì hì cười theo tỷ tỷ, còn dùng tay chọc chọc khuôn mặt của Thẩm Tịch Nguyệt, làm cho lão phu nhân vô cùng vui vẻ.

      Thẩm Tịch Nguyệt bị muội muội chọc vào mặt nên cũng làm bộ nổi giận, Thẩm Nhất Nhất cười hì hì chạy thẳng tới trốn sau lưng lão phu nhân, khí trong nhà quả là hoà hợp êm ấm.

      Từ lúc Tịch Nguyệt vừa mới bước vào cửa, lão phu nhân thầm quan sát nàng. Lần này nhìn thấy dáng vẻ của nàng như vậy lão phu nhân cũng rất vui mừng, chỉ còn mấy tháng nữa là tới đợt tuyển tú rồi, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhất định con bé trúng tuyển vào cung, mặc dù Tịch Nguyệt phải là người cực kỳ xinh đẹp, nhưng mà con bé lại có nét đẹp thanh tú ngọt ngào, cũng là có thể gọi là có sức lôi cuốn riêng.

      Ngược lại, về phần có thể nổi bật độc nhất vô nhị, lão phu nhân lại hề có ý tưởng này. Súng bắn chim đầu đàn, ra mặt trước tiên thường có kết quả tốt đẹp gì.

      Lão phu nhân thấy cho dù là dung mạo, tài năng học vấn, hay là cơ trí nhiệt tình Thẩm Tịch Nguyệt đều chiếm ưu thế, nếu như gặp phải tình thế thuận lợi, chỉ có thể là do gia thế của Thẩm gia chỉ ở mức bình thường, nếu chính là cháu của bà ôm ấp quá nhiều tình cảm.

      Hoàng cung là nơi ăn tươi nuốt sống, Hoàng Thượng lại là mỹ nam hiếm thấy trong thiên hạ, nếu như nha đầu Tịch Nguyệt này hồ đồ thích , sợ rằng phải rơi vào kết cục thương tâm khổ sở.

      Chỗ đó là chỗ nào chứ, là hoàng cung đó!

      "Tổ mẫu, tổ mẫu!" Thẩm Nhất Nhất huơ huơ tay trước mặt lão phu nhân. Lão phu nhân thấy nàng như thế lập tức lấy lại tinh thần.

      "Cái con nhóc này, làm gì vậy?"

      Thẩm Nhất Nhất vẫn luôn được nuôi bên cạnh lão phu nhân, cho nên dĩ nhiên là càng thêm gần gũi với lão phu nhân, trong lúc chuyện cũng có chút đắn đo.

      "Tỷ tỷ gọi người mấy tiếng mà người vẫn cứ ngẩn người. Xem , vẫn là Nhất Nhất thông minh." Nàng đắc ý hả hê nhìn Thẩm Tịch Nguyệt, mặt viết dòng chữ ‘’khen ngợi muội ’’ to đùng.

      Thẩm Tịch Nguyệt bật cười, biết người muội muội này chỉ hấp dẫn lực chú ý của lão phu nhân mà thôi.

      "Muội còn nghịch ngợm giống khỉ con như vậy coi chừng tổ mẫu thích muội nữa thấy." Nàng nửa nửa giả. ra trong lòng nàng biết tổ mẫu vẫn luôn đối xử với Nhất Nhất rất tốt.

      " đâu. Tổ mẫu rất quý muội. Tổ mẫu, người rất quý con có phải ?" Thẩm Nhất Nhất nhào vào trong lồng ngực lão phu nhân, trong giọng còn có chút chần chừ do dự.

      "Đương nhiên rồi, đừng nghe lời tỷ tỷ của con. Cái con nhóc này, sao lại tới khích bác quan hệ của ta và Nhất Nhất chứ! Chúng ta thèm để ý tới tỷ tỷ của con nữa có được ?"

      "Được, thèm để ý tới tỷ tỷ."



      Tác giả có lời muốn : Tác phẩm mở rồi, lăn lộn cầu xin bao nuôi ~~~

      Phụ lục:

      Hoàng Hậu

      Chính Nhất Phẩm: Hoàng Quý Phi

      Tòng Nhất Phẩm: Quý Phi, Thục Phi, Hiền Phi, Đức Phi

      Thứ Nhất Phẩm: Phi

      Chính Nhị Phẩm: Quý Cơ

      Tòng Nhị Phẩm: Chiêu Nghi, Chiêu Viện, Chiêu Dung, Chiêu Hoa

      Thứ Nhị Phẩm: Thục Nghi, Thục Viện, Thục Dung, Thục Hoa

      Chính Tam Phẩm: Tu Nghi, Tu Viện, Tu Dung, Tu Hoa

      Tòng Tam Phẩm: Quý Tần

      Thứ Tam Phẩm: Tiệp Dư

      Chính Tứ Phẩm: Quý Nghi

      Tòng Tứ Phẩm: Thuận Nghi, Thuận Viện, Thuận Dung, Thuận Hoa

      Thứ Tứ Phẩm: Sung Nghi, Sung Viện, Sung Dung, Sung Hoa

      Chính Ngũ Phẩm: Cơ

      Tòng Ngũ Phẩm: Dung Hoa, Uyển Dung

      Thứ Ngũ Phẩm: Uyển Nghi, Phương Nghi, Phân Nghi, Đức Nghi, Hiền Nghi, Vi Nghi

      Chính Lục Phẩm: Tần

      Tòng Lục Phẩm: Lương Viện, Lương Đệ

      Thứ Lục Phẩm: Tiểu Nghi, Tiểu Viện

      Chính Thất Phẩm: Quý Nhân

      Tòng Thất Phẩm: Mỹ Nhân, Tài Nhân, Lệ Nhân, Lương Nhân.

      Thứ Thất Phẩm: Thường

      Chính Bát Phẩm: Tuyển Thị, Uyển Thị, Cần Thị

      Tòng Bát Phẩm: Nương Tử, Vũ Quyên

      Thứ Bát Phẩm: Bảo Lâm, Ngu Linh

      Chính Cửu Phẩm: Phương Uyển, Nhu Uyển, Ngưng Uyển

      Tòng Cửu Phẩm: Thuận Thường, Thuận Thành

      Thứ Cửu Phẩm: Thừa Huy, Liệt Vinh

      Chính Thập Phẩm: Ngự Nữ, Thải Nữ

      Tòng Thập Phẩm: Đáp Ứng

      Thứ Thập Phẩm: Biểu Y, Thừa Y, Sung Y

      có phẩm cấp: Tú Nữ
      Last edited by a moderator: 24/11/15
      Dion, thuytNhược Vân thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2. Luyện tập quy củ, hòa hợp êm thấm

      editor: trang bubble ^^


      Trong chốc lát già hai trẻ cười đùa, Thẩm Tịch Nguyệt cảm thấy cực kỳ thoải mái, chính xác, nàng chân trở lại mười năm trước, trở lại đoạn thời gian buồn lo giữa cuộc đời.

      Mẫu thân qua đời, tổ mẫu lo lắng hai nha đầu ở lại Lâm gia tốt, dĩ nhiên là cho người đón nàng tới nơi này, cũng bởi vì việc này, mặt khác trong phòng cũng quá quan tâm vui mừng, chỉ là ở Thẩm gia này, lão phu nhân hai. Ngược lại họ cũng dám chút lời phàn nàn nào.

      Theo lý mà , Thẩm Tịch Nguyệt ở nơi này của tổ mẫu nên gặp phải kế mẫu và mấy vị thẩm thẩm, chỉ là lúc này quá giờ, cũng thấy người đến thỉnh an, với lại nàng rơi xuống nước vài ngày, cũng thấy có người nào sang đây an ủi, Tịch Nguyệt hơi nghi ngờ.

      Chẳng qua nàng cũng hỏi nhiều, những chuyện này, trở về phòng hỏi Cẩm Tâm là được rồi.

      Nhìn canh giờ, Thẩm Tịch Nguyệt cảm thấy mình đợi cũng xấp xỉ rồi, đứng dậy chuẩn bị xin cáo từ. Nàng nhớ rất ràng, lúc này, Vu ma ma phải tới đây dạy nàng quy củ, nàng nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, khỏe rồi, thể lười biếng nữa. Thời điểm buổi sáng nàng sai Cẩm Linh báo với Vu ma ma.

      Phải trí nhớ trước kia của Thẩm Tịch Nguyệt cũng rất tốt, nhưng bây giờ sống lại lần nữa, nàng đối với thời điểm nhiều chuyện xảy ra dường như càng thêm ràng. Đây phải chính là chỗ tốt thêm vào khi người sống lại chứ, nàng biết được, nhưng mà thay đổi như vậy luôn luôn tốt.

      Nghe Thẩm Tịch Nguyệt phải về học quy củ, lão phu nhân mỉm cười gật đầu.

      Chuyện lớn chuyện trong phủ dĩ nhiên gạt được bà, lúc sáng chợt nghe Tống ma ma bẩm báo, biết nha đầu Tịch Nguyệt muốn từ hôm nay trở bắt đầu học tập quy củ, bà hết sức đồng ý.

      Quy củ rất nhiều, cho dù sau nay vào cung, gả tới nhà người bình thường, cũng là vô cùng có thể diện.

      Hòa nhã lời cáo từ với lão phu nhân, lại chọc cười với muội muội vài câu, Tịch Nguyệt cúi chào rời .

      “Tống ma ma, nha đầu này, dường như là hiểu chuyện hơn chút.” giờ Tống ma ma cũng là người duy nhất có thể chuyện với lão phu nhân.

      Tống ma ma là nha hoàn hồi môn bên cạnh của lão phu nhân, chính là hai người từ cùng nhau lớn lên, vì vẫn có thể phục vụ lão phu nhân, là cả đời gả. Hai người cũng phải chủ tớ bình thường.

      Nếu phải chủ tớ bình thường, tự nhiên khi chuyện cũng ít kiêng dè, cũng bởi vì Tống ma ma chưa bao giờ lập gia đình, cũng cần phải quan tâm họ hàng gì cả, tự nhiên, bà cũng công bằng chính trực.

      “Đúng là vậy ư? Lão nô cũng cảm thấy, Đại tiểu thư này có chút thay đổi , thường ngày mặc dù là lanh lợi, nhưng cũng có tăng cường học quy củ như vậy.” Tống ma ma cười .

      Điểm này sao lão phu nhân lại biết, gật đầu cười.

      Đúng vậy, thiếu nữ mười mấy tuổi, dù là thông minh lanh lợi, nhưng như cũ vẫn là tính tình muốn bị trói buộc! Nha đầu Tịch Nguyệt này trước kia chính là tìm lý do lười biếng mà!

      Nhìn sắc mặt lão phu nhân, ý Tống ma ma bảo nha hoàn mang Tứ tiểu thư ra cửa. Thẩm Nhất Nhất thấy có thể ra ngoài bộ, rất là vui sướng, khéo léo mặc cho nha hoàn mang nàng thu xếp lưu loát.

      bốn tuổi, cho dù hoạt bát, cũng là dễ mang theo, lại bởi vì ở bên cạnh lão phu nhân từ , tính tình cũng tốt, bọn nha hoàn cũng rất thích nàng.

      Thấy các nàng ra cửa, lão phu nhân mở miệng: “Có lẽ cũng là thông suốt hơn chút . Vậy năm tháng nữa lại có cuộc đại tuyển rồi. học tập nhiều, nơi đó thịnh, lại có thể an ổn sao?”

      Tống ma ma tới sau lưng lão phu nhân, đấm vai cho bà: “Vu ma ma này chắn chắn dạy tốt Đại tiểu thư. Lão phu nhân đích thân chọn người, có lý do nào yên lòng.”

      Lão phu nhân thở dài sâu kín.

      “Mấy năm nay Thẩm gia ngược lại càng thêm suy tàn, Văn Ca có giỏi, cũng chẳng qua là Ngũ Phẩm Hàn Lâm Viện Thị Độc. Mà trong những đứa cùng lứa, Bình Ca lại thích văn, hy vọng có thể ra mặt thông qua thi võ, quả là khó khăn càng thêm khó khăn.” Lão phu nhân giống như mình, lại giống như chuyện với Tống ma ma, lại đột nhiên thay đổi đề tài, về người khác.

      Cả đời Tống ma ma hầu hạ lão phu nhân, đạo lý nào biết ý kia, nghĩ đến, lúc này lão phu nhân còn đau lòng Đại tiểu thư, nếu như Đại tiểu thư vào cung được thánh thượng chọn, như vậy, có hậu thuẫn trong nhà, nàng càng thêm khó khăn, trải qua bao nhiêu chua xót trong lòng, cho dù , họ cũng có thể dự đoán được.

      “Đại tiểu thư tài mạo song toàn, lại có Vu ma ma dạy, ở trong cung nhất định có thể như cá gặp nước.”

      Như cá gặp nước? Lão phu nhân cười khổ tiếng, cái này dễ vậy sao?

      “Cho dù được chọn hay , đó đều là sau này hãy , tại, chúng ta lúc nào cũng phải chuẩn bị nhiều hơn nữa.”

      “Vâng.”

      Bên này lão phu nhân lo lắng trùng trùng, nhưng ngược lại bên kia Thẩm Tịch Nguyệt lại nghiêm túc học.

      Nhìn Vu ma ma trước mặt, Tịch Nguyệt nhớ kiếp trước cũng biết chút chuyện cũ.

      đến Vu ma ma này cũng là người hiếm thấy. Vốn là lão ma ma trong cung, có ai nghĩ được, hơn năm mươi tuổi, lần ngoài ý muốn lại bị thương nặng, mặc dù đến nỗi muốn lấy mạng người, nhưng mà mặt bà cũng nhiều hơn vết sẹo dữ tợn.

      Loại gương mặt này, dĩ nhiên thể tiếp tục ở lại trong cung, bà cũng là người hiểu chuyện, vội vàng xin cáo từ rời .

      Từ đó, bà đều ở kinh thành dạy kèm quy củ tại nhà cho các nương.

      Mặc dù như thế, những nhà giàu có quyền quý cho dù là hướng về phía bà thế nhưng gương mặt này của bà tự nhiên cũng dùng bà, giờ đây dùng bà, cũng chính là số quý tộc mới hưng thịnh hoặc là số quý tộc sa sút.

      Đó vẫn là trong nhà có tiểu thư to gan.

      Mặc dù dung mạo bà làm cho người khác sợ hãi, nhưng mà Tịch Nguyệt cũng sợ bà. Cho dù dung mạo bà kinh khủng lại là người nghiêm khắc, nhưng ngược lại là trưởng lão vô cùng tốt. Bà dạy cho nàng nhiều thứ, để cho nàng được lợi .

      Hướng về phía Vu ma ma cười ngọt ngào tiếng, Tịch Nguyệt khẽ vén áo thi lễ.

      Vu ma ma vốn tưởng rằng mấy ngày nay nghỉ ngơi, đại tỷ Thẩm gia tất nhiên phải quên chút quy củ, nhưng mà thấy động tác tiêu chuẩn của nàng, cũng vui mừng. Xem ra, ngược lại nàng là đứa bé quá nhạy cảm với mọi việc.

      Bổn phận (trách nhiệm và nghĩa vụ) cũng hành lễ với Tịch Nguyệt, Vu ma ma hắng giọng cái.

      “Lão nô nhận thấy, mặc dù Đại tiểu thư nghỉ ngơi mấy ngày, trái lại quy củ này cũng có xa lạ, như vậy rất tốt. Nếu như vì thân thể khó chịu mà sơ sót quy củ, cho dù chính ngươi cảm thấy tình hình có thể tha thứ, nhưng trong mắt người khác, chính là sai phạm lớn.”

      “Ma ma dạy phải.”

      Vu ma ma này cũng tốt. Tịch Nguyệt suy nghĩ có chút kỳ quái, lúc mình gặp trong phủ, ngược lại đều là người tệ. Cho dù để cho nàng thích kế mẫu, ngược lại cũng có vấn đề quá lớn, nhưng mà vào cung hoàn toàn giống nhau.

      Những người ngựa đường, trang điểm lên sân khấu, biểu diễn kỷ xảo người tốt hơn so với người.

      Ngay cả biểu muội Vũ Lan của Thẩm Tịch Nguyệt cười cười, đây chính là kết quả chung người đàn ông sao!

      Thấy Thẩm Tịch Nguyệt trả lời khéo léo, Vu ma ma có chút hài lòng, nhưng mà thấy nàng lại phút chốc sơ ý, liền hơi gõ nàng.

      “Bình thường Đại tiểu thư đừng có sơ ý trước mặt ngươi khác, đây phải chỉ là đối với người chuyện với nhau hoặc là tiếp xúc tôn trọng người khác, chôn xuống mầm tai họa cho mình. Cho dù là bên người chỉ có hạ nhân, cũng đừng có sơ ý quá nhiều, người như thế nào biết, người bên cạnh người, thấy vẻ mặt này của người liền có hay suy đoán cái gì.”

      Theo bà từng dạy … tiểu thư này, đại tỷ Thẩm gia phải xuất sắc, có điều cũng là hết sức học tập.

      Bà tất nhiên biết, Thẩm tiểu thư này là muốn vào cung tuyển tú. Tự nhiên, đối với nàng so với những người khác, cũng là nghiêm khắc hơn.

      “Tịch Nguyệt hiểu rồi.” Thẩm Tịch Nguyệt rất khéo léo.

      Thấy nàng có gì, khéo léo trả lời. Thêm việc này trong lòng Vu ma ma xem trọng Thẩm tiểu thư thêm phần.

      ra Thẩm gia này cũng phải bà chỉ dạy mình tiểu thư Thẩm Tịch Nguyệt, còn có Nhị tiểu thư chi thứ hai Uyển Như, nhưng mà chỉ học được ngày, Uyển Như tiểu thư liền viện cớ bệnh, sau đó Nhị phu nhân phải cầu xin lão phu nhân, chịu học nữa.

      Vu ma ma nhìn Đại tiểu thư, ừ, ngược lại là nhân tài tốt.

      Vu ma ma phải là người giấu giếm, nếu gia đình tốn nhiều tiền mời bà dạy tỷ muội trong nhà, bà dĩ nhiên là phải tận hết sức.

      Chẳng qua chuyện hôm nay ngược lại làm Vu ma ma ngạc nhiên, dường như dù là dạy cái gì, đại tỷ Thẩm gia cũng có thể làm tốt trong lần. Cho dù là làm lễ ra mắt, vấn đáp, quy củ, chủ yếu đều là làm quy củ.

      là tư chất thông minh sao! Nhưng trước đó vài ngày, cũng bằng ngày hôm nay, Vu ma ma suy nghĩ chút, chừng trong khoảng thời gian này mặc dù là nghỉ ngơi, nhưng mà Đại tiểu thư cũng có xao lãng, chỉ có xao lãng mà còn chăm chỉ luyện tập nữa.

      Việc này cũng tạo thành hiểu lầm, Vu ma ma là người nghiêm khắc, tự nhiên cũng thích những thông minh quy củ đó. Bà cho là Thẩm Tịch Nguyệt là quay về luyện tập nhiều hơn, nhưng biết, kiếp trước Tịch Nguyệt ở trong cung mười năm.

      Lúc rảnh rỗi khi học quy củ cũng phải nghỉ ngơi, nhưng mà ngược lại Tịch Nguyệt giống như ngày thường dạo trong sân với nha hoàn Cẩm Tâm. Ngược lại ngồi đàng hoàng bên cạnh Vu ma ma.

      Hỏi chuyện tuyển tú.

      Bản thân là ma ma giáo dưỡng, hỏi chút ngây thơ luôn phải là tật xấu.

      Vu ma ma tuy là người nghiêm khắc, nhưng cũng biết, Thẩm gia này tìm bà tới đây dạy Thẩm tiểu thư, dĩ nhiên là bởi vì lúc tuyển tú mùa thu.

      Cũng mang tất cả phép tắc trong cung với Thẩm Tịch Nguyệt.

      ra Thẩm Tịch Nguyệt hạ quyết tâm, sau này ngoại trừ phải nịnh bợ hoàng thượng, Thái hậu nơi đó, cũng là phải chăm chỉ qua lại. Ở kiếp trước nàng quan tâm tranh thủ tình cảm, phân vị lại thấp, cũng có làm như vậy, nhưng kiếp này nàng . Chung quy mà , Thái hậu có thể đáng tin hơn so với hoàng thượng.

      Vu ma ma là lão nhân trong cung ra ngoài, việc này mọi người đều biết, nhưng mọi người biết Thái hậu lúc còn là Hoàng quý phi, bà từng phục dịch trong cung lão nhân gia ngài. Nếu phải Thẩm Tịch Nguyệt ở trong cung mười năm, nhất định biết điểm này.

      Mặc dù phải là Đại cung nữ hài lòng nhất bên cạnh Thái hậu, nhưng dù sao cũng vẫn từng ở nơi đó.

      Nàng biết, Vu ma ma biết rất nhiều, hơn nữa cũng nhiều lời. Nhưng nàng cũng phải là tiểu nương mười ba tuổi ngoài mặt như vậy, trẻ con lừa gạt, nàng dấu vết hỏi dò thích của Thái hậu.

      Nàng che giấu ý nghĩ của mình vô cùng tốt, mà Vu ma ma cũng nghĩ tới, tiểu nương mười mấy tuổi có lòng giở thủ đoạn với bà, ngược lại bị nàng lừa gạt chút tin tức muốn biết .

      ngày này trôi qua, ngược lại hai người đều hết sức hài lòng.
      Last edited: 1/12/15
      Dion, Julia tran, thuyt2 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,156
      Được thích:
      12,947
      Chương 3: Cân nhắc tinh tế, Cẩm Tâm Cẩm Linh

      Buổi tối lúc trở về, Thẩm Tịch Nguyệt ra hiệu cho Cẩm Linh, Cẩm Linh lập tức chạy đến đấm bóp cho Thẩm Tịch Nguyệt.

      Học cả ngày, lúc này thân thể nàng có chút mỏi mệt.

      “ Cẩm Linh, hôm nay ta nhìn thấy mẫu thân, Nhị thẩm Tam thẩm, họ vẫn chưa về phủ sao?” Câu hỏi này của Thẩm Tịch Nguyệt rất có kỹ xảo. Nếu ở trong phủ, dĩ nhiên phải đến chỗ lão phu nhân thỉnh an, còn về việc là hôm nay ra ngoài hay mấy ngày trước xuất môn, ra ngoài để làm gì, theo như tính tình của Cẩm Linh, nhất định ràng.

      “ Còn phải sao? Nhưng mà nô tỳ nghe , hai ngày tới trở về. Đều Thanh tự này rất linh, chờ đến lúc tiểu thư tuyển tú, cũng nên xin lão phu nhân đến đó cầu bái.” Cẩm Linh đơn thuần hơn Cẩm Tâm nhiều.

      Thẩm Tịch Nguyệt có chút kinh ngạc, Thanh tự này nàng biết, nhưng vào năm mười ba tuổi này, bọn họ ràng Thanh tự! Nàng che giấu giật mình của bản thân, chẳng lẽ, phải việc gì cũng giống như kiếp trước, có vài chuyện xảy ra biến hóa?

      Cho dù chỉ là chuyện , nàng vẫn kinh sợ đến siết chặt nắm đấm.

      “ Từ sau khi rơi xuống nước, đầu óc ta có chút ràng,Cẩm Linh, tại sao mấy người bọn họ lại cùng nhau Thanh tự?”

      “ Tiểu thư, người thoải mái ở đâu, nô tỳ tìm đại phu.” Cẩm Linh có chút nóng nảy, tiểu thư vừa nãy còn khỏe mạnh, có chuyện gì chứ?

      sao, chỉ là trí nhớ của ta có chút kém , những thứ khác đều ổn.”

      Cẩm Linh cẩn thận quan sát tiểu thư nhà mình, thấy nàng quả sao mới an tâm.

      “ Tiểu thư quên sao, đây phải là vì lão phu nhân nghe Thanh tự hương khói cực thịnh, muốn cầu phúc cho Thẩm gia sao? Mấy vị phu nhân sao có thể theo đạo lý? Nhưng ai ngờ, ngày trước khi lên đường, lão phu nhân lại nhiễm phong hàn, vì vậy liền ủy thác hoàn toàn mọi chuyện cho ba vị phu nhân. Nhưng nô tỳ đoán chừng cũng trở về rồi, nghe tới Thông huyện rồi.”

      “ A, đúng là đến rồi.” Thẩm Tịch Nguyệt gật đầu.

      Bên ngoài truyền đến tiếng ầm ầm.

      “ Nhìn sắc trời, buổi tối e là mưa.” Cẩm Tâm từ ngoài cửa vào, bưng hoa quả rửa sạch để lên bàn.

      Mùa xuân của Nam Thấm quốc luôn như vậy, thường mưa vào ban đêm, nhưng mưa to, mưa rả rích ngừng, mưa bụi dày đặc nghiêng nghiêng đan vào nhau nhàng rơi xuống, giống như là hơi nước.

      Thời tiết như vậy, người Nam Thấm quốc sớm quen thuộc.

      “ Dường như sau buổi tối có mưa, khí ban ngày vô cùng trong lành.” Thẩm Tịch Nguyệt xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mặc dù lúc này sấm sét ầm ầm, nhưng mưa lớn, vẫn rả rích như cũ.

      “ Đương nhiên rồi, tiểu thư, nếu như ngày mai tạnh mưa, người có muốn ngừng học ?” Cẩm Tâm quan tâm hỏi.

      Ngày trước Thẩm Tịch Nguyệt thường mượn lý do như vậy để ngừng chương trình học.

      Cẩm Tâm cũng hỏi câu theo thói quen.

      cần.” Nàng phải là nữ hài tử, tất nhiên biết đối với mình thế nào là tốt.

      “ Vâng.” Cẩm Tâm cũng quá ngoài ý muốn với đáp án này, dù sao hôm nay tiểu thư với Vu ma ma cũng rất vui vẻ.

      “ Dặn phòng bếp, hôm nay chuẩn bị nước cho ta sớm chút, ta có chút mệt mỏi.”

      Cẩm Tâm vâng lệnh rời , vừa ra khỏi cửa liền thấy Cẩm Tố nương trong phòng lão phu nhân xòe dù tới.

      Hai bên đều tự chào hỏi.

      “ Lúc này Cẩm Tố tỷ tỷ tới đây là có chuyện gì?” Cẩm Tâm và Cẩm Tố đều là nha hoàn hầu hạ trong Xuân Huy viên, quan hệ dĩ nhiên tốt hơn so với những nha hoàn của các viện khác, thấy Cảm Tố tới đây, thân thiết nhiệt tình kéo nàng vào cửa.

      “ Tiểu thư nghỉ ngơi rồi sao? Lão phu nhân có chuyện muốn căn dặn tiểu thư.”

      Sau khi bẩm báo, Cẩm Tâm đưa Cẩm Tố vào trong phòng.

      “ Tổ mẫu có gì căn dặn?”

      Cẩm Tố hơi phúc thân, sau đó mở miệng:” Sáng mai mấy vị phu nhân trở về, nếu như Đại tiểu thư có việc gì hãy ra ngoài cửa nghênh đón.”

      Thẩm Tịch Nguyệt gật đầu đồng ý, sau đó cũng mấy lời xã giao với Cẩm Tố, khoát tay cho nàng rời khỏi. Cẩm Tố cũng thấy Đại tiểu thư tương đối mệt mỏi, bệnh nặng mới khỏi lại học quy củ cả ngày, dĩ nhiên là mệt mỏi.

      Trong mấy tỷ muội, mấy nha hoàn trong phòng lão thái thái đều thích Đại tiểu thư và Tứ tiểu thư, vốn dĩ ở cùng nhau, quan hệ dĩ nhiên cũng thân cận hơn. Mà tính tình của Đại tiểu thư và Tứ tiểu thư lại tốt hơn nhiều, tự nhiên bọn nha hoàn cũng thích hai vị này.

      Cẩm Tố lớn hơn Cẩm Tâm ba tuổi, nàng căn dặn Cẩm Tâm:” Chuyện gì cũng phải chăm sóc tiểu thư. Dù sao tiểu thư vẫn còn tuổi.”

      “ Được, tỷ tỷ, muội muội hiểu rồi.”

      Cẩm Tố dặn dò Cẩm Tâm mấy câu rồi xòe dù ra, Cẩm Tâm cũng muốn căn dặn phòng bếp chuẩn bị nước, hai người liền cùng nhau.

      Ban đêm.

      Thẩm Tịch Nguyệt rửa mặt xong, dựa vào đầu giường, lật giở cuốn sách giải trí trong tay, tuy vậy nhưng tâm trí của Thẩm Tịch Nguyệt trôi dạt xa.

      Đây vốn là chuyện kiếp trước chưa từng xảy ra, nàng có chút hiểu, nhưng mà rất nhanh nàng trấn định lại, mọi việc há có thể đều giống như kiếp trước, nếu như mọi chuyện đều y như kiếp trước sao bản thân nàng lại ngồi đây chứ?

      Bản thân nàng cũng thể hoàn toàn dựa vào trí nhớ của kiếp trước, có những thứ kinh nghiệm kia chắc chắn là dệt hoa gấm, nhưng thể hoàn toàn theo kiếp trước, những người kiếp trước đối tốt với ngươi, kiếp này gặp chuyện tương tự chưa chắc trung thành với ngươi. Mà người kiếp trước đối đầu với ngươi, kiếp này cần cẩn thận chút.

      Nếu có thể trọng sinh lần nữa trách nhiệm của nàng là bảo vệ cho Thẩm gia.

      Mà chỉ có ở nơi cao mới có thể bảo vệ cho Thẩm gia.


      Bây giờ là tháng tư, cách tháng mười còn nửa năm nữa, Thẩm Tịch Nguyệt dứt khoát bỏ sách xuống, bẻ ngón tay, những việc phải làm, phải học có quá nhiều. Tính thế nào cũng đủ thời gian!

      Thẩm Tịch Nguyệt lại nghĩ tới vấn đề thị nữ, kiếp trước, lúc nàng vào cung chỉ là bát phẩm Uyển thị. Cung quy của Nam Thấm quốc quy định, từ bát phẩm trở xuống có quyền mang bất cứ người nào vào cung. Từ tứ phẩm tới thứ thất phẩm được phép mang theo tỳ nữ. Từ tứ phẩm trở lên đặc biệt được phép mang theo hai tỳ nữ.

      Đời trước nàng coi như là tự mình độc người vào cung, mà Cẩm Tâm Cẩm Linh cũng giữ lại ở trong phòng của lão phu nhân.

      Đời này, nếu như nàng có thể thay đổi số mạng, có biểu tốt, chỉ cần có thể nâng phân vị nàng có thể mang thị nữ vào cung.

      Cẩm Linh tính tình đơn thuần, thích hợp vào cung, nhưng Cẩm Tâm tâm tư tinh tế, ngược lại là người thích hợp.

      Hơn nữa ở trong cung lâu nên dĩ nhiên nàng biết, có người trung thành hiểu ý là đáng quý cỡ nào.

      Đời trước đến lúc Thẩm gia bị diệt Cẩm Tâm cũng chưa lấy chồng, nếu như nàng có thể mang nàng ấy vào cung vô cùng thích hợp.

      Chỉ cần nâng phân vị, mặc dù chỉ là phân vị nhưng tòng thất phẩm và chính bát phẩm vẫn có khác biệt, đó vừa hay là điểm giới hạn. Thẩm Tịch Nguyệt cắn môi suy nghĩ.

      Thái hậu thích nữ tử quyến rũ, mà mình lại mặt mày tình, vừa vặn thuộc loại này. Mà đối với Hoàng thượng mà , mình chỉ là đồ chơi, công cụ lấy lòng . Nếu như Thái hậu thích, phân vị của nàng tất cực thấp, kiếp trước nàng hiểu, cũng có nghĩa là tại hiểu.

      Ngoài ra lúc điện tuyển cũng chính là lúc phải biểu diễn tài nghệ, kiếp trước, nàng đàn từ khúc.

      Chỉ có thể tốt cũng tệ

      Hai vị trí cuối cùng, tấy nhiên nàng đành phải làm bát phẩm Uyển thị.

      tại xem ra lúc điện tuyển, nịnh hót Thái hậu mới là chánh đạo.

      Việc là do con người làm, tự mình nỗ lực rồi cho dù có thành công nhưng cũng có gì phải hối hận.

      “ Cẩm Tâm,Cẩm Linh” Thẩm Tịch Nguyệt gọi người.

      Cẩm Tâm Cẩm Linh ở phòng ngoài, nghe được tiếng gọi của Thẩm Tịch Nguyệt vội vàng vén rèm lên vào.

      “ Tiểu thư có gì căn dặn?” Hai nha đầu vào cửa.

      “ Hai người các ngươi ngồi xuống , ta có lời muốn với các ngươi.”

      Cẩm Tâm Cẩm Linh liếc mắt nhìn nhau, khéo léo ngồi xuống, biết tiểu thư nhà mình muốn gì nhưng nhìn vẻ mặt của nàng, chắc là chuyện quan trọng.

      Nhìn hai người, Thẩm Tịch Nguyệt thẳng vào vấn đề:” Các ngươi cũng biết, mùa thu năm nay ta phải vào cung tuyển tú.”

      Hai người cùng gật đầu.

      “ Các ngươi từ lớn lên cùng ta, lòng, hai người giống như tỷ tỷ của ta” Thẩm Tịch Nguyệt thấy hai người dường như muốn gì liền ngăn lại, tiếp tục :” Chuyện tuyển tú này, kết quả chúng ta đoán trước được. Nhưng chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng mọi chuyện, nếu như ta trúng tuyển, tứ phẩm trở lên là muốn cũng được, quý nữ kinh thành cũng chưa chắc được đứng hàng đầu. Ta tại chỉ có thể nỗ lực học nhiều xem nhiều, nếu như chọn trúng, ta cầu xin có thể từ tòng thất phẩm trở lên, quy củ của Nam Thấm quốc chúng ta các ngươi cũng biết. Tòng thất phẩm trở lên mới có thể mang thị nữ vào cung.”

      Cẩm Tâm Cẩm Linh cứ ngơ ngác nhìn Thẩm Tịch Nguyệt.

      “ Nếu như ta lạc tuyển hoặc chỉ là bát phẩm, vậy những điều chúng ta hôm nay có chút ý nghĩa nào. Nhưng nếu như khi ta có thể được tòng thất phẩm trở lên, như vậy, hai người các ngươi tất có người phải theo ta vào cung.”

      “ Tiểu thư.” Hai người lẩm bẩm, biết nên thêm điều gì.

      “ Ta nghĩ rồi, ta hi vọng người này là Cẩm Tâm.”

      Cẩm Tâm và Cẩm Linh cùng trợn to hai mắt.

      “ Các ngươi đều là thân nhân của ta, nhưng có số việc thể theo ý của chúng ta. Hai người các ngươi, từ phụ mẫu Cẩm Tâm đều mất, nàng bị bán cho Thẩm gia chúng ta, tính tình chững chạc, tâm tư linh hoạt. Cẩm Linh lại khác, Cẩm Linh, cha mẹ ngươi đều là người làm lâu năm của Thẩm gia chúng ta, hơn nữa ngươi đơn thuần lanh lợi. Nếu để cho ngươi vào cung với ta, sau này như thế nào còn chưa biết. Năm đó mẹ ngươi khó khăn lắm mới sinh được ngươi, nhà các ngươi chỉ có mình ngươi, ngươi tuyệt thể vào cung với ta được.”

      “ Tiểu thư, tiểu thư.” Cẩm Linh bật khóc.

      “ Ta tính, nếu như có thể, Cẩm Tâm theo ta vào cung, Cẩm Linh, ngươi lưu lại chăm sóc Tứ tiểu thư giúp ta. Nhất Nhất đơn thuần, mà tổ mẫu tuổi cũng cao, thể nào che chở cho nó cả đời được. Mấy nha đầu bên người nó, mặc dù đối với nó cực tốt, nhưng lại có tâm nhãn, ngươi lớn hơn bọn họ mấy tuổi, nếu như ta vào cung, ngươi giúp ta chăm sóc Nhất Nhất có được ? Cẩm Tâm ngươi cũng vậy, nếu như cuối cùng các ngươi thể vào cung, ta xin tổ mẫu sắp xếp các ngươi tới chỗ Tứ tiểu thư. Các ngươi hãy chăm sóc nó cho tốt.” giọng của Thẩm Tịch Nguyệt có chút nghẹn ngào.
      Last edited by a moderator: 1/12/15
      Dion, thuyt, duyenktn1 1 thành viên khác thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,156
      Được thích:
      12,947
      Chương 4: Hỉ doanh môn, nữ quyến trở về
      Editor: Gấu Mũm Mĩm

      Cẩm Tâm Cẩm Linh dĩ nhiên là hiểu được, ý định này của tiểu thư, là tốt đối với các nàng.

      Hai người khóc mà ưng thuận.

      Mặc dù giọng điệu nghẹn ngào, chỉ là Thẩm Tịch Nguyệt ngược lại khóc: " có dự định nhập cung, như vậy bắt đầu từ ngày mai, học lúc học phép tắc các ngươi cũng phải theo học cùng. Các ngươi cũng phải chăm chỉ chút, Cẩm Tú đó, phải chúng ta nghĩ đơn giản như vậy. Cẩm Linh, mặc dù ngươi nhất định theo ta vào cung, nhưng mà ta lại hi vọng ngươi cũng học chút, hiểu nhiều phép tắc chút, luôn là tốt."

      "Nô tỳ hiểu rồi."

      Sắp xếp tất cả xong, Thẩm Tịch Nguyệt lại dặn dò hai người lát.

      Sở dĩ để Cẩm Linh cùng học phép tắc, ngoài muốn tốt cho nàng ta ra, Thẩm Tịch Nguyệt còn có tầng ý tưởng sâu khác, Cẩm Linh có chút đơn thuần, như vậy cũng có thể sửa đổi chút tính tình của nàng ta.

      Đơn thuần tất nhiên là tốt, thế nhưng thời đại này chấp nhận được người quá đơn thuần.

      Tịch Nguyệt có chút khổ sở nghĩ.

      Ngày hôm sau.

      Tịch Nguyệt học tập theo phép tắc hàng ngày nhất định của mình, kỳ thực phương diện học tập phép tắc, nàng hoàn toàn có thể học, mấy chuyện này thành thói quen thành tự nhiên rồi, dễ như ăn cơm uống nước, sở dĩ nàng mỗi ngày dùng phần lớn thời gian để học tập, đơn giản cũng là vì chiếm được thiện cảm với Vu ma ma, đồng thời lừa gạt Loan Nhi thăm dò các tập tính của Thái Hậu.

      Nếu như kiếp trước có chuyện gì để cho nàng kiếp này khá hối hận, chính là mình có nịnh bợ Thái hậu, chỉ là lại nghĩ chút, cũng bình thường trở lại. phải là ai cũng có thể tùy tiện nịnh bợ Thái Hậu. Bao nhiêu người tính toán con đường kia với Thái hậu, sau lại thành con đường chết. Ông trời cũng đủ ưu đãi nàng rồi. Nàng làm sao phải xoắn xuýt khổ như vậy. Sống, tâm lực, như vậy cũng đủ rồi.

      Thẩm Tịch Nguyệt nghiêm túc học tập, Cẩm Tâm Cẩm Linh là như vậy.

      Vu ma ma này cũng phải là lão ma ma, thấy nha hoàn học phép tắc, trong lòng vui. Nhìn hai nha hoàn đều rất nghiêm túc, trong lòng cũng thầm vui mừng.

      Nha đầu hiểu chuyện này, bà thấy thích.

      Khi dạy cũng giấu giếm, thỉnh thoảng lại còn chỉ điểm chút cho bọn họ, thấy hai người được chỉ điểm càng thêm nghiêm túc, Vu ma ma gật đầu.

      Thẩm gia này mặc dù là sa sút chút, có điều là gia giáo tồi, nha hoàn cũng thông minh lanh lợi.

      "Thùng thùng"

      Mấy người học nghiêm túc, truyền đến tràng tiếng gõ cửa, là nhị đẳng nha hoàn Cẩm Lan.

      "Nô tỳ bái kiến đại tiểu thư, Vu ma ma." Cẩm Lan cúi xuống cái.

      "Mấy vị phu nhân đến rồi."

      Buổi sáng Thẩm Tịch Nguyệt được thông báo qua.

      Chào Vu ma ma, Tịch Nguyệt bước ra cửa.

      Thấy bộ dáng này của đại tiểu thư Thẩm gia, Vu ma ma phía sau nàng gật đầu cái. kiêu ngạo nóng nảy, làm việc có thứ tự ràng, quy tắc . chừng, đại tiểu thư Thẩm gia này thực có triển vọng ở Hậu cung.

      Thẩm Tịch Nguyệt trước kia ưa màu nhạt, có người thích màu sắc là có thể nhìn ra tâm tình của người, nàng ngược lại hết sức lĩnh hội. Sau khi sống lại, nàng ngược lại lại thích vài màu nóng.

      Tịch Nguyệt thân đỏ thẫm đứng ở cửa, tóc vì thuận tiện học quy tắc cùng những cái khác, mà chải thành hai Bao đầu. Có điều đồ trang sức hoa mẫu đơn bằng vàng có vẻ cực kỳ chói mắt.

      Nam Tẩm quốc kiểu tóc đối với nữ tử chưa thành hôn cũng cầu gì, chỉ là người bình thường đều chải tóc thành búi, tóc còn dư để xõa xuống, như vậy mới lộ ra dịu dàng thục nữ của cả con người.

      Chỉ là Tịch Nguyệt hết lần này tới lần khác làm trái ngược.

      Nàng tự có cách nghĩ của mình, thứ nhất là bởi vì như vậy thuận tiện rất nhiều, thứ hai còn là vì để lộ ra thanh thuần tuổi của mình. Ánh mắt của nàng quá mềm mại đáng rồi, như vậy nhưng nếu ngày tuyển tú, Thái hậu tất nhiên thích, cũng phải như vậy, làm nhạt cái mềm mại đáng của bản thân.

      Nếu tuyển tú ngày đó mình trang điểm như vậy, mặc dù cũng được, nhưng trước sau tương phản quá lớn, cũng khó tránh khỏi có người đem việc này báo cho Thái hậu.

      Tịch Nguyệt hiểu, mọi việc đều thể chỉ nghĩ trước mắt.

      đoàn người với xe ngựa chậm rãi tới.

      Thấy lớn tiểu thư thế nhưng lại đứng ở cửa nghênh đón, hạ nhân cũng vội vàng hành lễ.

      Đặt bậc xuống ngựa xong, mấy người cũng chia ra lần lượt xuống xe ngựa.

      "Tịch Nguyệt bái kiến mẫu thân, Nhị thẩm, Tam thẩm." Nghiêng người cúi chào.

      Cho dù là rất nhiều năm cũng gặp rồi, nhưng nàng chỉ cần liếc mắt cái là có thể nhận ra mấy người.

      Mẹ kế Lâm thị là điển hình về tướng mạo con cưng, cũng xuất sắc, nhưng có điều cũng bộc lộ tính tình dịu dàng, đây cũng là nguyên nhân Thẩm phụ thích bà. Nhị thẩm Vương thị khóe mắt treo ngược, khuôn mặt gầy gò, tuy rằng cũng là người phụ nữ đẹp, nhưng dáng vẻ thoạt nhìn hơi gay gắt. Mà Tam thẩm Từ thị bộ dáng tiểu thư khuê các màng danh lợi.

      Đường muội Uyển Như mặc dù hơn Tịch Nguyệt hai tuổi, có điều dáng người lại cao như Tịch Nguyệt. Về mặt dung mạo cũng xuất sắc như Tịch Nguyệt, chỉ cũng là thanh tú đẹp đẽ.

      "Đại tỷ " Uyển Như và Tịch Nguyệt ngược lại cũng coi là thân thiết, muốn xông lên, lại bị mẫu thân Vương thị kéo chặt.

      Thẩm Tịch Nguyệt này lễ phép chu toàn, như vậy, ngược lại có vẻ Uyển Như có chút biết lễ phép rồi.

      "Còn thỉnh an đại tỷ con." Uyển Như cũng là bị mẫu thân quản thúc thói quen, cũng nghiêng người cúi chào, chỉ là động tác hi lý hồ đồ* là được.

      *hí lý hồ đồ: ý là động tác qua loa, sắc bén.

      Vương thị mặc dù nét mặt có gì, nhưng Thẩm Tịch Nguyệt nhìn ra được, Vương thị có chút vui.

      "Đứa trẻ này sao còn ra tận cửa đón chúng ta nữa. Mẫu thân thân thể tốt ?" Lâm thị thân thiết kéo Thẩm Tịch Nguyệt.

      Phải Lâm thị đối với Thẩm Tịch Nguyệt, là chưa tới đặc biệt thân thiết, nhưng cũng có những thứ kia làm khó dễ, ngược đãi, các loại chuyện xảy ra.

      Tóm lại mà Lâm thị này, là người hiểu chuyện có chừng mực.

      Chuyện thể diện, nàng làm rất tốt.

      ra Lâm thị cũng hiểu, Thẩm Tịch Nguyệt này là thế nào cũng làm trở ngại được tới nàng, hơn nữa về sau nếu như Tịch Nguyệt có thể tiến cung, đối với Thẩm gia, đối với Thẩm phụ đều là trợ lực rất lớn.

      Tất cả những thứ này, Lâm thị nhìn rất ràng, phải rằng, Thẩm Tịch Nguyệt còn bằng bà hai bà ba hai vị phu nhân uy hiếp rất lớn đối với nàng.

      "Tổ mẫu sao rồi, mẫu thân thẩm thẩm đường mệt nhọc, vào nhà rửa mặt , tổ mẫu thế nhưng từ sớm mong đợi rồi."

      Tịch Nguyệt thân mật thắm thiết kéo Lâm thị vào cửa, bà hai và bà ba hai vị phu nhân liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấu điều giật mình.

      Thậm chí ngay cả Lâm thị cũng có chút giật mình.

      Phải rằng, Thẩm Tịch Nguyệt này đối với Lâm thị tuy phải đối chọi gay gắt, nhưng là cũng có hòa nhã gì. Có thể giả bộ nhìn thấy cũng quan tâm tới, hôm nay lại có bộ dạng thân thiết này, điều này là khiến mấy người lý giải nổi.

      Mấy nữ quyến trở về phòng rửa mặt lại vội vàng tới phòng lão phu nhân thỉnh an, phải biết, lúc họ rời lão phu nhân có chút khỏe, làm người con dâu, dĩ nhiên là phải tôn kính trưởng bối.

      Lúc này Tịch Nguyệt trước trở về phòng lão phu nhân bẩm báo.

      "Mẫu thân và mấy vị thẩm thẩm mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần cũng rất tốt, đặc biệt là mẫu thân, Tịch Nguyệt thấy, khắp mặt mẫu thân đều là vui sướng, có lẽ nào có chuyện gì vui?" Trí nhớ tốt của Thẩm Tịch Nguyệt lại phát huy tác dụng. Nàng hiểu được, Lâm thị có lẽ là trong khoảng thời gian này chẩn ra là có thai.

      Thấy bộ dạng tiểu nhi nàng trịnh trọng, lão phu nhân cười điểm cái suy nghĩ của nha đầu này.

      "Nha đầu này, sao cũng suy đoán lung tung lên rồi."

      "Tỷ tỷ thông minh. Mới suy đoán lung tung." Thẩm nhất nhất thế nhưng thuận theo lời này. Mặc dù nàng chỉ có bốn tuổi, nhưng cũng là hiểu chuyện.

      Mẫu thân mất sớm, mặc dù nuôi dưỡng ở bên cạnh lão phu nhân, có điều nàng cũng phải là đứa bé ngốc, huống chi, Ca Ca Tỷ Tỷ cũng vẫn trông nom nàng, dù là bọn họ , nàng cũng hiểu được gì đó từ trong lời bọn họ lúc chuyện.

      Trong lòng nàng, Ca Ca Tỷ Tỷ là quan trọng nhất, kế tiếp chính là tổ mẫu, sau cùng mới là những người khác.

      "Ô! Nhất Nhất này còn bảo vệ tỷ tỷ ngươi nữa." Lão phu nhân thấy dáng vẻ này của Thẩm Nhất Nhất, chỉ cảm thấy buồn cười.

      Thẩm Nhất Nhất ôm lấy cổ lão phu nhân, dáng điệu khôn ngoan lại tinh nghịch: "Tỷ tỷ con chính là thông minh, tỷ tỷ biết ca hát, biết đánh đàn, còn có thể múa, tỷ tỷ cái gì cũng biết, tỷ tỷ thông minh. Tỷ tỷ nhất định đúng."

      Lời của đứa trẻ này lại chọc cho lão phu nhân cười ha ha vui vẻ.

      Mấy vợ bé tới cửa, liền nghe thấy tiếng cười của lão phu nhân.

      Vội vàng vào cửa thỉnh an.

      Lão phu nhân thấy mấy con dâu trở về, tự nhiên cũng vui vẻ. Vội vàng kêu mấy người ngồi xuống.

      Từ thị nở nụ cười: "Con cần phải báo tin vui cho lão phu nhân."

      Lão phu nhân có chút hiểu: "Hả?"

      "Khởi bẩm mẫu thân, đại tẩu lúc ở Thanh Tuyền Tự thân thể có chút khỏe, gọi đại phu tới chẩn bệnh, đúng là biết được có tin tốt này. Đại tẩu có thai rồi."

      Thẩm Tịch Nguyệt vẫn mỉm cười ngồi ở bên, vẻ mặt chút biến hóa nào. Ngược lại lão phu nhân lấy làm kinh hãi, nhìn về phía Lâm thị.

      "Đây chính là chuyện đại hỷ, các ngươi thế nào"

      Tam phu nhân tiếp tục: "Mẫu thân cũng nên trách đại tẩu, chuyện như vậy a, là ba người chúng con thương lượng xong, muốn quay về báo người tiếng."

      Lão phu nhân lần này đúng là vui mừng, Thẩm gia này là nhiều năm có chuyện đại hỷ như này rồi.

      "Tốt tốt, là quá tốt. Đây là chuyện đại hỷ, nhất là con cái người tính tình ngang bướng này phải chú ý." Lão phu nhân cười oán trách Tam phu nhân.

      Tam phu nhân đương nhiên biết đó cũng phải oán trách , cũng là cười hì hì trêu đùa.

      " tìm Phương đại phu qua đây xem cho con. Thế nhưng được qua loa."

      Lâm thị cũng là hân hoan: "Nhi tức hiểu rồi."

      "Cẩm Tố, ngươi dặn dò xuống dưới, để Phương đại phu mau mau qua đây." Lão phu nhân thực là yên lòng.

      Cẩm Tố nghe lời, bước ra cửa.

      Thấy Cẩm Tố ra cửa, lão phu nhân cười quay đầu lại chuyện với Tịch Nguyệt: "Nha đầu ngươi, e là vừa rồi biết chuyện như vậy, đến tổ mẫu cũng trêu đùa, đáng đánh."

      Mấy vị phu nhân có chút hiểu lời phu nhân , lần lượt nhìn hướng về phía Tịch Nguyệt, thế nào? Nhưng mới vừa rồi nha đầu Tịch Nguyệt và lão phu nhân cái gì?

      Nhưng ai cũng biết, chuyện này có ai biết a.

      Tịch Nguyệt dậm chân cái, bĩu môi: "Tổ mẫu đây chính là xử oan con rồi. Người cẩn thận hỏi mẫu thân và thẩm thẩm, nhưng có người nào gì với con."

      Lão phu nhân thấy tư thái tiểu nữ nhi gia này của nàng, làm bộ hỏi mấy con dâu: "Các ngươi đúng là cho nó biết?"

      "Sao cơ, Nguyệt nha đầu biết rồi?" Nhị phu nhân ngây ngẩn cả người, hỏi ngược lại.

      Nhìn bộ dáng nàng như vậy giống giả bộ, ngược lại lão phu nhân tin rồi, trước lúc đó Thẩm Tịch Nguyệt cũng biết được chuyện này.

      Tác giả có lời muốn : gia, theo thường lệ lăn qua lăn lại cầu xin bình luận ~~~
      Last edited by a moderator: 1/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :