Ký ức của anh và em - Lan Tư Tư (6 chương)

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Ký ức của và em


      [​IMG]

      Tác phẩm : Ký ức của và em

      Tác giả : Lan Tư Tư

      Raw : 91baby.mama.cn

      Thể loại : Đoản văn, đại, Oan gia, HE


      Nguồn: https://hiephoixepchuscb.wordpress.com/ky-uc-cua-anh-va-em/

      Độ dài : 6 Chương – Kết Thúc

      Couple : Trần Hiểu Tùng – Lưu Sướng

      Xếp Chữ : Sio + Be

      Beta : Be

      Quà Valentine muộn từ SCB tặng các bạn :)

      Trích đoạn :

      Lưu Sướng tiếp tục phụ đạo tiết học tình : “Con rất thích những chàng trai mạnh mẽ, cách chuyện phải trực tiếp dứt khoát, được ướt át dài dòng…”

      “Mình thích cậu….” Hiểu Tùng bỗng nhiên nhìn thẳng vào mắt , từng câu từng chữ, vô cùng chân thành tha thiết.

      “Hả?” Lưu Sướng nhất thời mắc nghẹn, vẻ mặt nghiêm túc cùng ánh mắt mãnh liệt của làm cho thoáng chốc bị ngỡ ngàng, hoảng sợ: “Cậu, cậu gì?”

      Hiểu Tùng nhoẻn miệng cười: “Như vậy đủ trực tiếp chưa?”
      Last edited: 14/1/15

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 1:

      Lần đầu tiên Lưu Sướng gặp Trần Hiểu Tùng là ở rạp chiếu phim, hai người căn bản cũng biết loạt các mối quan hệ rắc rối chờ đợi họ ở phía trước.

      Đó là buổi hoàng hôn đầu hè mát mẻ, Lưu Sướng cầm túi bắp rang bơ thoải mái nhàn nhã vào từ cửa rạp chiếu phim, cách giờ chiếu còn bảy tám phút, ngồi ghế dựa lớn trong rạp, nhắm mắt hưởng thụ hương thơm nồng ngon lành của chocolate.

      Khi hài lòng mở mắt ra, bóng đen lành lạnh đứng thẳng trước mặt làm sợ mất linh hồn, tay run lên làm bỏng ngô rơi vãi đầy mặt đất.

      Nhìn kỹ, ra đó phải quỷ, mà là nam sinh xấp xỉ tuổi mình, hắn mặc áo thun màu xám, ở dưới là quần thể thao màu xanh đen, hai tay khoanh trước ngực, bộ dáng nghiêm túc, vẻ mặt lạnh lùng.

      muốn làm gì?!”

      ngồi sai chỗ.” Giọng rất êm tai, nhưng lại phát ra bằng giọng mũi.

      Ngay cả hai chữ “hình như” cũng thêm vào mà tỏ vẻ rất chắc chắn, Lưu Sướng nhất thời biết làm sao, chỉ vội vàng móc vé ra kiểm tra.

      Năm sáu giây sau, mười phần chính khí mà đem vé đưa tới trước mặt kẻ coi ai vào đâu này, “Thấy chưa! Hàng 6 ghế 17! có —— sai!”

      Nam sinh giật mình mở to mắt nhìn số vé, lại cúi đầu nhìn chỗ ngồi hai bên, trừ chỗ trống bên phải Lưu Sướng các chỗ khác cùng hàng được ngồi đầy, mọi người nhìn , hứng thú với màn diễn khai vị trước giờ chiếu phim chính.

      im lặng trả vé lại cho Lưu Sướng, thần sắc mặt làm người ta đoán ra, đành ngồi mạnh xuống ghế trống bên cạnh , như kèm theo tiếng thở dài.

      Lưu Sướng đau lòng ngồi chồm hổm xuống đất nhặt bỏng ngô bị rơi vãi lung tung, tâm trạng thoải mái cũng bị huỷ hết.

      “Cái này tính sao đây?” giơ túi bắp trước mặt nam sinh.

      “Xoạt xoạt” tiếng, sau đó, tờ tiền giấy mười tệ được đưa tới trước mặt Lưu Sướng.

      ra sức khinh bỉ , “Ai thèm tiền của chứ! Như vậy , mua cho tôi túi khác, ngay trước cửa rạp đó, chỉ hai tệ thôi.”

      thấy tiền, mà nam sinh cũng di chuyển, hai mắt chỉ chuyên chú nhìn vào mặt , rồi chậm rãi : “Tôi tiếc tiền, nhưng nói … tôi khuyên đừng ăn vặt nữa, tốt cho đâu…”

      Có người cười trộm.

      Mặt Lưu Sướng trước đỏ sau trắng, giọng đột nhiên sắc bén hơn: “Mắc mớ gì đến ? Tôi thích ăn ăn, quản được à!”

      học hệ Trung văn?”

      “Sao biết?” Lưu Sướng sửng sốt.

      “Hệ Trung văn phải thích dùng phép bài tỉ[1] nhất còn gì?”

      [1] Phép bài tỉ: phương pháp tu từ. Muốn biết xin search google.

      Lại có người cười trộm.

      Lần này mặt Lưu Sướng còn chưa kịp đỏ, đèn trần như giận dỗi mà tạch cái tắt hết, trước mắt mảnh tối đen.

      chú ý của khán giả lập tức bị kéo về màn ảnh rộng, chỉ chừa lại Lưu Sướng còn phí công duy trì tư thế quỳ nhặt đồ mặt đất.

      Lưu Sướng lần mò về chỗ ngồi, cắn răng , “Có ngon khai tên ra.”

      “…”

      dám chứ gì?” Lưu Sướng cười khẩy hừ hừ, hơi có chút đắc ý.

      muốn đấu văn hay đấu võ?” Giọng dễ nghe của người con trai vang lên trong bóng tối, giờ phút này lại hết sức chói tai, “Tôi chỉ mà thôi, cần gì phải làm lớn vậy?”

      “Vậy chột dạ làm gì! tên ra chết à?” Lưu Sướng khinh thường, “Dám làm dám nhận!”

      “… Hầu Vĩ lớp Tiếng Trung năm ba…”

      Lưu Sướng mắc nghẹn, bỗng quay đầu lại, quan sát dưới ánh sáng mờ mờ, vẻ mặt nghi ngờ: “Hầu Vĩ? là Hầu Vĩ? thể nào, tôi từng gặp Hầu Vĩ, cậu ấy cao như !”

      “… Bạn cùng phòng… Trần Hiểu Tùng.” Trần Hiểu Tùng bất đắc dĩ đem mấy chữ sau ra từ trong kẽ răng.

      Lưu Sướng “stop” tiếng, “Tôi rồi mà! Tôi chưa từng nghe tin Hầu Vĩ phẫu thuật thẩm mỹ mà! Ồ —— là bạn cùng phòng của cậu ấy, vậy chúng ta cùng khoa hả?”

      Nghĩ tới việc là em đồng môn, làm Lưu Sướng còn tức giận cũng giảm xuống nửa.

      phải, chúng tôi chỉ ở chung phòng thôi, tôi học khoa Vật lý.” Trần Hiểu Tùng muốn tiếp tục bị vặn hỏi, nên quay đầu súng phản công, “Còn , ở lớp nào?”

      Nếu đối phương khai ra Lưu Sướng cũng thẳng thắn, “Tôi thua Hầu Vĩ năm, học lớp Văn học Hán ngôn chuyên nghiệp.”

      Trần Hiểu Tùng cười khẽ, “Tôi đoán sai mà —— vé xem phim của ở đâu ra vậy?”

      “Bạn học cho, cậu ấy có việc tới được nên cho tôi. hỏi cái này làm gì?”

      có gì.” Hai mắt của Trần Hiểu Tùng chăm chú vào màn ảnh, nhưng tâm tư lại ở trong bộ phim, “Vé của tôi cũng do người khác cho.”

      “Hầu Vĩ hả?” Lưu Sướng đắc ý, “Tôi biết Hội học sinh được phát mà! Bạn học của tôi cũng trong Hội học sinh đó.”

      “Sao ấy tới?” Trần Hiểu Tùng nhìn như lơ đãng hỏi.

      Á Phỉ hả? Cậu ấy rất bận! Lúc này chắc tự học buổi tối, hàng năm trước khi thi đều vậy, sao có thể giống tôi chơi khắp nơi chứ!”

      Trần Hiểu Tùng hình như còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng đôi mắt của Lưu Sướng nhìn về màn ảnh đột nhiên ra khẩn trương, “ chuyện nữa, hung thủ lộ diện rồi! Là ! Phim này tôi cũng coi hai lần rồi, quá hay mà!”

      “…”

      Đúng là xem phim mà có bắp rang phải xem phim trọn vẹn, nhưng Lưu Sướng vẫn hăng hái bừng bừng, bởi vì có thể thích làm gì thì làm mà đem tình tiết phát triển kể cho Trần Hiểu Tùng ngồi bên cạnh nghe, nếu đổi lại là các khác trong ký túc xá, bất kể là nào, chỉ cần dám can đảm tiết lộ trước chữ, các ấy có thể trực tiếp đem đầu của ấn xuống dưới ghế
      Last edited: 14/1/15

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 2:

      Từ rạp chiếu phim ra, hai người họ rất thần kỳ vẫn bị tách ra, mà vẫn giữ nguyên vị trí trước sau như cũ.

      “Phim này thế nào, coi được chứ?” Vẻ mặt Lưu Sướng như mời xem vậy.

      “… Cũng được.”

      ngang qua quầy bán đồ ăn, Trần Hiểu Tùng gọi Lưu Sướng lại, “Đợi chút!” móc tiền mua cho túi bỏng, “Đỡ để lần gặp sau bị keo kiệt.”

      “Lần gặp sau?” Lưu Sướng cũng khách khí, cười hì hì nhận lấy, nghiêng đầu nhìn , “Sau này chúng ta còn có thể gặp mặt ư?”

      Trần Hiểu Tùng cười chắc chắc, “Có.”

      Lần thứ hai gặp mặt lại tới rất nhanh, đó là ngày thứ ba sau buổi xem phim.

      Khi tiết Văn học đại được nghỉ, Lâm Á Phỉ toilet, Lưu Sướng ngồi cùng bàn tiếp tục say sưa đọc tiểu thuyết Kim Dung.

      Giảng viên bất ngờ cầm chén trà thủy tinh tới trước mặt , ánh mắt hiền hòa, “Thấy sao?”

      Lưu Sướng vội vàng giấu truyện vào ngăn bàn, biết làm sao, “Thấy gì ạ?”

      Giảng viên bị hỏi ngược lại cũng nhất thời hơi sững sờ, như biết gì nên tìm đề tài, “Khụ… tiết của tôi có được ?”

      “… Cũng được ạ.”

      Giảng viên nhìn chăm chú vài giây, có lẽ tìm ra dấu vết ngủ gật mặt , nên mang vẻ mặt gắng gượng mà từ từ bước thong thả.

      Lưu Sướng đứng ngồi yên, sợ vừa quay đầu bị giết bất ngờ, nên quyết định ra ngoài dạo chút, chờ chuông vào học vang lên rồi trở về.

      dạo hành lang chạm mặt nam sinh cao lớn, dáng khí vũ hiên ngang, nhưng thần sắc có vài phần lúng túng, đầu óc của quay nhanh cái, nhớ ra rồi, người này chính là Trần Hiểu Tùng mới biết lâu trước đó.

      Nể tình túi bắp rang bơ, Lưu Sướng chủ động mỉm cười thăm hỏi, “Sao lại qua đây?”

      Hiểu Tùng dĩ nhiên cũng nhận ra , thần sắc mặt cũng thay đổi, dùng đầu ngón tay sờ sờ sống mũi, như hạ quyết tâm mà hỏi: “Lớp … khụ, Lâm Á Phỉ có trong đó ?”

      Lưu Sướng trợn to mắt, “ tìm Á Phỉ?”

      “Ừ.”

      “Cậu ấy bây giờ có ở đây, tìm cậu ấy có việc hả?”

      Trần Hiểu Tùng ông gà, bà vịt, “ ấy đâu vậy?”

      “Tôi cũng tiện , có cũng vào được —— tóm lại tìm cậu ấy làm gì?”

      Lưu Sướng cũng cảm thấy đem chuyện “ toilet” ra là bất nhã, chỉ thuần túy tò mò động cơ Trần Hiểu Tùng tìm Á Phỉ thôi, nên cố moi được tin gì moi.

      Trần Hiểu Tùng thản nhiên phát ra tiếng cười nhạo, hai tay nhét vào túi quần, “Có chỗ nào tôi vào được chứ?”

      Lưu Sướng lập tức bĩu môi, mắt lộ vẻ khinh miệt, “Nhà vệ sinh nữ có thể vào à?”

      “…”

      Hai người nhảm nhí tới tôi lui có dinh dưỡng nào, Lâm Á Phỉ từ hành lang đầu kia vội vàng chạy tới.

      tóm lại tìm cậu ấy làm gì, cậu ấy đâu có biết !” Lưu Sướng bắt đầu hùng hổ dùng miệng lưỡi còn cứng hơn cả sắt để đả kích Trần Hiểu Tùng.

      “Mắc mớ gì đến chứ.” Trần Hiểu Tùng khoanh hai tay trước ngực, giọng cũng chuyển qua vô lễ, “Dù sao cũng phải tìm .”

      Á Phỉ ở sau lưng Lưu Sướng giật góc áo của , bất an thấp giọng hỏi: “Cậu với người này ầm ĩ chuyện gì vậy?”

      Hai người đấu võ mồm mãnh liệt lúc này mới kịp phản ứng, chánh chủ đến rồi.

      Lưu Sướng chu miệng về phía Trần Hiểu Tùng, “À, vị em này tìm cậu, cậu biết ta ?”

      , tìm tôi?” Lâm Á Phỉ hiển nhiên rất giật mình, sau đó buồn bực, “Chuyện gì vậy?”

      Hai mắt Lưu Sướng lóe sáng như thấy kẻ trộm mà đứng bên quan sát, khiến cổ họng của Hiểu Tùng sít chặt lại, lời nên cũng ra được, nhịn được mà nhíu mày với Lưu Sướng:

      “Vị bạn học này, có thể tránh qua bên ?”

      Lâm Á Phỉ nhất thời lộ vẻ khẩn trương, “Cậu ấy là bạn thân nhất của tôi, có chuyện gì cứ thẳng, sao cả…”

      Lưu Sướng cảm thấy mình càng thể rồi, “Này, Trần Hiểu Tùng, rốt cuộc muốn làm gì đây!”

      ồn ào làm giảng viên và mấy bạn học ở trong phòng học cũng ra ngoài.

      “Chuyện gì vậy?” Giảng viên cầm chén trà thủy tinh, mặt mày nghiêm túc về phía bọn họ.

      Hiểu Tùng nhất thời hơi lúng túng, nhịn được mà hung hăng lườm Lưu Sướng cái, nhưng người phía sau đắc ý nhìn lúng túng, vẻ mặt lớn lối.

      có gì ạ.” Hiểu Tùng mất tự nhiên gật đầu với giảng viên, trước khi xoay người rời thấp giọng với Lâm Á Phỉ câu, ngữ điệu rất nhanh nhưng ràng, “Bốn giờ chiều, mình chờ cậu ở tầng thí nghiệm Vật lý trước sân thể dục, mình có việc muốn với cậu, nhất định phải tới!”

      “Này —— tôi…” Á Phỉ gọi tiếng về phía bóng lưng của , chốc lát sau thấy tăm hơi Hiểu Tùng đâu.

      Lúc này, tiếng chuông vang lên báo giờ vào học.

      Bốn giờ chiều, Lưu Sướng ngồi ngay ngắn trong phòng tự học ở tầng sáu, tâm hồn nhiều chuyện chờ bạn tốt Á Phỉ hẹn về.

      Trước khi Á Phỉ Lưu Sướng kêu gào, “Qua tiếng mà trở lại, mình báo cảnh sát đó!”

      Kết quả, chưa tới nửa tiếng, Á Phỉ trở lại, nét mặt phiền muộn, chân mày nhíu chặt.

      “Sao rồi?” Lưu Sướng cảm giác mình sắp bị tâm hồn nhiều chuyện tò mò làm vỡ luôn rồi.

      Á Phỉ cau mày ngồi xuống, “Cậu ấy… muốn… quen mình.”

      “Phụt ——” Cả người Lưu Sướng chống đỡ nổi mà bộc phát, con ngươi như muốn bắn ra, tin này quá kinh thiên động địa rồi, “Vậy cậu đồng ý rồi?”

      Á Phỉ lắc đầu.

      Lưu Sướng vỗ ngực, nuốt nước miếng, “ vậy, các cậu chuyện thành rồi?”

      “Xem như thế .”

      Khiếp sợ qua , đầu óc Lưu Sướng bỗng nhiên hoạt động, “Mình hiểu rồi, ngày đó mình xem phim, tại sao ta cứ mực chắc chắn mình ngồi sai chỗ, chắc chắn ta biết vé xem phim đó là của cậu.”

      Được nhắc nhở làm Á Phỉ cũng nhớ lại, “Vé xem phim đó là Hầu Vĩ cho mình, lúc ấy còn hỏi mình nhiều lần là có hay , mình cũng để ý, sau đó cậu cậu muốn xem, mình lại có nhiều bài tập chưa làm xong nên đưa vé cho cậu luôn.”

      Hai người sắp xếp lại mọi chuyện, cuối cùng còn đem cả quan hệ nhân quả trước sau vào.

      Nhưng dường như cũng thể giải quyết được chuyện gì, ít ra cũng giải thích được tại sao Trần Hiểu Tùng lại để ý Á Phỉ.

      “Ngày mai cậu hỏi Hầu Vĩ chút , cậu ấy chắc biết .” Lưu Sướng đề nghị.

      “Thôi kệ .” Á phỉ lắc đầu, “Mình cũng từ chối người ta rồi, hỏi lý do cũng để làm gì, chuyện này dừng ở đây thôi.”

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 3:

      Ra khỏi phòng học nóng nực, Lưu Sướng dọc hành lang đến Thư viện, trời đổ mưa, mưa to, nhưng mưa bụi hất vào hành lang rơi vào mặt , lấy tay lau má, có cảm giác hơi dinh dính.

      Trong ký túc xá của có ba người chọn môn “Ngôn ngữ nhà Hồng học[1]” của Giáo sư Chu, nó là môn phụ cần thi, nhưng cầu mỗi người phải nộp luận văn để có thể lấy điểm học phần.

      [1] Hồng học: bộ môn khoa học chuyên nghiên cứu về Hồng lâu mộng.

      Lưu Sướng quen thuộc tới chỗ sách tra cứu phân tích văn học cổ điển, những người tra cứu sách văn học nhiều lắm, có mấy người đăm chiêu ủ dột, nhìn từng quyền giá sách từ xuống dưới, rồi lại đau khổ tìm lên, ánh mắt mờ mịt.

      Lưu Sướng đến trước mặt người trong số đó, bất giác ôm tay trước ngực, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn , “Bạn học, sao cậu lại chạy tới đây?”

      Trần Hiểu Tùng tập trung tinh thần nhìn chằm chằm giá sách, thình lình nghe được giọng của nên kinh ngạc xoay mặt lại, nhận ra , bèn cười nhạo tiếng, “Sao nào, chỗ này tôi thể tới à?”

      Lưu Sướng phải người hay mang thù, hơn nữa biết muốn theo đuổi bạn tốt của mình, nên nhìn thấy cũng có cảm giác giống với những người khác.

      phải sắp thi à! Cậu còn lòng dạ tới mượn sách giải trí?”

      “Ai tôi đọc sách giải trí chứ, tôi tìm tư liệu đề viết luận văn này!”

      “Cậu học môn gì?”

      “Ngôn ngữ nhà Hồng học.”

      “Hả?” Lưu Sướng giật, “Tôi, tụi tôi cũng học môn này, sao chưa từng thấy cậu chứ?”

      “Hả gì mà hả! Chừng trăm người ngồi giảng đường trong phòng học, cậu có thể nhận ra tôi mới là lạ!”

      Lưu Sướng cười ha hả, “ ngờ cậu cũng học môn này, nên nhất thời giật mình, trách được trách được!”

      xong xoay người, nhưng ngay sau đó hít ngụm khí lạnh, giá sách vốn đầy ắp hàng phân tích tác phẩm Hồng học, giờ phút này lại trống rỗng còn quyển nào, lại tới chậm bước rồi!

      “Sao lại vậy chứ!” Lưu Sướng uể oải dứt, “Cùng học với nhau, tốt xấu gì cũng phải để lại hai quyển chứ!”

      Hiểu Tùng để ý tới , chỉ cúi người cẩn thận lục soát hai hàng sách bên dưới có sách bị người ta để nhầm chỗ , Lưu Sướng thấy mở màn, cũng vội vàng ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra, học phần của ba người, là chuyện liên quan đến tánh mạng đó.

      Trời phụ người có lòng, ánh mắt của Lưu Sướng như Ra đa quét qua quét lại, rốt cuộc cũng tìm được quyển “Phân tích học thuyết Hồng học” siêu mỏng trong khe hẹp gần giá sách, mừng thầm, vừa muốn rút ra, có ngón tay rút quyển sách đó ra trước bước.

      Lưu Sướng đứng dậy, tức giận dứt, “Này này! thể lấy được, là tôi thấy trước mà!”

      mặt Trần Hiểu Tùng có ý cười, nhanh tay lật sách, nhưng ánh mắt lại căn bản nhìn, như thuần túy chỉ muốn quyển sách rơi bớt mùi nấm mốc, “Cậu thấy trước? Vậy sao quyển sách này lại nằm trong tay tôi?”

      “Cái này phải hỏi cậu chứ!” Giọng Lưu Sướng the thé, “Vừa rồi cậu còn đứng bên trái tôi, sao thoáng cái nhảy sang bên phải tôi rồi? Cậu tám phần là tìm sách, chỉ nhìn tôi, muốn ôm cây đợi thỏ làm mà hưởng chứ gì?”

      “Nhìn cậu?” Trần Hiểu Tùng buồn cười, “Cậu đẹp chắc?”

      Lưu Sướng cắn răng, ánh mắt thay đổi, bỗng nhiên ép sát vào người đằng trước, muốn thừa dịp Hiểu Tùng cẩn thận mà đoạt lại sách, Hiểu Tùng chợt thấy trực tiếp nhào người về phía trước, quả cũng bị giật mình, cơ thể vội dịch sang bên cạnh, Lưu Sướng ngờ nhanh nhẹn như vậy, muốn dừng chân cũng kịp, khiến chúi người xuống đâm vào giá sách bên cạnh cửa sổ, mưa bụi chảy cửa kính làm hình ảnh bên ngoài cũng mờ ảo hơn hẳn, Lưu Sướng cố bình tĩnh, ổn định cơ thể, rồi quay lại nhìn Hiểu Tùng, thấy cười như cườinhìn mình, “Thân thủ của cậu lợi hại .”

      Lưu Sướng để ý giọng điệu trào phúng của , chỉ “phù phù” thở hổn hển hơi, chí quyết tâm vừa rồi bỗng dưng bị xẹp xuống, giơ tay lên, như lên án Hiểu Tùng, nhưng lại gì, chỉ quay mặt bước .

      Hiểu Tùng giật mình đứng tại chỗ vài giây, vừa tỉnh hồn vội đuổi theo, “Này, cậu đâu vậy? Cậu viết luận văn nữa hả? Đây là quyển cuối cùng đấy, cậu cố gắng nữa à… Được rồi, cho cậu đó, được chưa, cho cậu đó!”

      Lưu Sướng dừng chân, mới vừa rồi trong lòng còn giăng đầy mây đen nhất thời trở nên quang đãng, nhưng vẫn làm mặt lạnh, xoay người, “Quân tử nhận đồ bố thí.”

      “Cậu giỏi lắm!” Hiểu Tùng chau mày, “Đừng có được voi đòi tiên, tôi có thể thay đổi chủ ý bất cứ lúc nào đó.”

      Vừa dứt lời, quyển sách tay bị lấy .

      Hiểu Tùng biết nên khóc hay cười: “Sau này đừng có với tôi cái gì quân tử với quân tử, quân tử như cậu , vừa nhìn biết do tiểu nhân biến thành.”

      Lưu Sướng dùng sức vỗ vỗ quyển sách cổ kia làm rơi chút tro bụi, lúc này mới nhếch miệng cười: “Tôi khách khí với cậu nữa! Nể mặt cậu nhường, tôi giục các ấy chép xong trong ba ngày, đến lúc đó cho cậu giữ hai ngày, tất cả mọi người có thể vượt qua kiểm tra rồi.”

      “Cũng được.”

      Hôm nay, Hiểu Tùng tới vì đối phó môn tự chọn, lại rơi vào cảnh hai tay trống trơn, cũng có lòng dạ ở lại, tới cửa Thư viện cùng Lưu Sướng, giọng điệu hơi bất đắc dĩ mà quở trách , “Rốt cuộc cậu có phải con ? Lại ngang nhiên ra tay cướp đoạt, cậu có chiêu khác để dùng à?”

      “Chiêu gì?”

      vài lời dễ nghe nè, hoặc là năn nỉ nè, phải tốt hơn việc dùng vũ lực à?”

      “Chiêu ấy đúng là tôi biết, từ cha mẹ dạy rồi.”

      Hiểu Tùng hừ tiếng, “Vậy cười cho ngài đây xem cái được ?”

      Lưu Sướng giật khóe miệng, “Ngài trả tiền?”

      “Trả!”

      “Bao nhiêu?”

      “Năm tệ!”

      cười!”

      “Chứ muốn bao nhiêu?”

      trăm!”

      “Hừ! Ngài đây tự cười còn hơn!”

      Làm xong thủ tục mượn sách rồi ra khỏi Thư viện, trời mưa to hơn, nhưng hai người đều mang dù.

      Ký túc xá nam gần Thư viện, Hiểu Tùng kéo cổ áo thun che đầu, chỉ lộ đôi mắt ở ngoài, quay đầu với Lưu Sướng: “Cậu cứ từ từ tắm mưa, tôi trước nhé!”

      Nhìn bóng dáng Hiểu Tùng nhảy lên còn nhanh hơn khỉ con, Lưu Sướng khinh thường hừ tiếng, cúi đầu xuống, liếc nhìn quyển tài liệu quý giá tay, rồi bất giác khẽ cười.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 4:

      Trong thời gian nghỉ hè, Lưu Sướng về quê.

      Thông qua trang tìm việc làm thêm hè internet, tự tìm cho mình công việc của thực tập sinh, ngoài mong đợi được nhận vào làm nhân viên hậu cần của công ty, đó là chuyện bắt đầu sau tuần nghỉ hè thứ hai.

      Trước hôm chính thức làm, quản lý Khải Đế dẫn Lưu Sướng tham quan vòng, nghĩ tới hành lang đại sảnh lại ngoài ý muốn gặp được Trần Hiểu Tùng.

      Lưu Sướng vừa nhìn thấy , ánh mắt giống như nhìn thấy quỷ.

      “Sao cậu lại ở đây?”

      “Sao cậu lại ở đây?”

      Hiểu Tùng cũng rất kinh ngạc, hai người dường như mở miệng cùng lúc.

      Khải Đế quay lại nhìn hai người bọn họ: “Hai đứa biết nhau à?”

      Nhưng ngay sau đó khẽ vỗ trán: “À, suýt nữa thì quên hai đứa em học cùng trường đại học mà!”

      Trần Hiểu Tùng thực tập ở phòng IT, đến trình diện sớm hơn Lưu Sướng tuần.

      Khải Đế đùa: “Hiểu Tùng với Lưu Sướng cùng học năm ba, sau này em phải chăm sóc bạn học nhiều đấy nhé! Máy tính của phòng chúng ta có vấn đề gì, sau này có thể thống nhất giao cho Lưu Sướng giải quyết rồi!”

      Lưu Sướng còn chưa kịp phát biểu ý kiến, Hiểu Tùng mở miệng: “Cậu ấy cần người khác chăm sóc đâu ạ, còn mạnh mẽ hơn trâu bò ấy.”

      Khải Đế cười vang rồi tiếp tục cất bước về phía trước, Lưu Sướng tức giận xoay người đưa ngón tay giữa về phía Hiểu Tùng.

      Mùa hè năm ấy, Trần Hiểu Tùng ít lần lượn qua lượn lại trước mặt Lưu Sướng, dĩ nhiên Lưu Sướng hiểu toan tính thực chất của , chẳng qua tên này cũng quái , ta đến trước mặt A Phỉ mà lấy lòng, ngược lại đến đấu võ mồm với Lưu Sướng, còn nhiều lần tỏ ra đắc thắng trước mặt , làm Lưu Sướng hận đến nghiến răng nghiến lợi.

      nghĩ tới đến khi nghỉ hè, còn có thể gặp ở đây, đúng là oan gia ngõ hẹp.

      Lại là ngày bận rộn.

      Khải Đế đưa cho Lưu Sướng hai quyển sách dày, dặn dò mỗi quyển photo thành ba bản. Cỡ chữ trong sách gốc quá , nhìn lại thoải mái, Khải Đế cầu sửa với cỡ chữ lớn hơn, nhưng vẫn biết cách mở máy photo, đối với người chưa quen thuộc cách làm việc với máy móc như Lưu Sướng mà , những việc được sai vặt như thế này hề dễ dàng chút nào.

      Phòng photocopy là căn phòng rất nhộn nhịp, ngừng có người ra vào photo thứ này thứ kia, Lưu Sướng chiếm lấy cái máy photo thời gian dài, ai tới cũng đều nhường cho , dường như tiêu tốn toàn bộ buổi sáng ở đây rồi.

      Nhưng vẫn thể nào hoàn thành nhiệm vụ, photo đến cuốn thứ hai máy bị trục trặc.

      Lưu Sướng luống cuống tay chân rút hết những tờ giấy trong khay thay giấy ra, nhưng phần ba số giấy vẫn bị cuốn chặt vào trục in, vừa dùng lực, tiếng giấy rách vang lên “xoẹt xoẹt” tiếng, cả đống giấy rách thành hai phần.

      Trần Hiểu Tùng vừa xuống phòng Nhân cài đặt phần mềm máy tính, khi trở về ngang qua phòng photocopy, vừa lúc nhìn thấy Lưu Sướng mày mò trước máy photo, khuôn mặt đỏ bừng như vật lộn với thứ gì đó.

      vào: “Sao vậy?”

      “Giấy bị kẹt rồi.”

      Mặt Lưu Sướng như đưa đám, lấy ra ngoài được hơn nửa số giấy, nhưng hiển nhiên trong máy vẫn còn giấy, mới vừa rồi thử photo thêm tờ, kết quả giấy lại bị kẹt trong trục in rồi.

      Hiểu Tùng lấy tay sờsờmáy: “Quá nóng, máy này cũ quá rồi, chức năng giải nhiệt cũng kém.”

      Lưu Sướng lau mồhôi Thái dương, “Vậy làm sao bây giờ, lát nữa còn có người tới photo, vậy phải sẽtốn thời gian của mọi người à!”

      Hiểu Tùng : “Đầu tiên cứphải lấy hết giấy ra rồi tiếp.”

      rất thành thạo mởhộp thay giấy, đưa ngón tay dài vào, cẩn thận lấy từng tờtừng tờgiấy ra,ước chừng mất năm phút, ngẩng đầu:

      “Xong rồi.”

      Lưu Sướng phấn khởi tinh thần: “Vậy tôi có thểphoto tiếp được chưa?”

      “Còn phải chờthêm chút nữa, phải đểmáy bớt nóng .”

      liếc mắt nhìn đống tài liệu mới được in nửa của : “Cậu in tài liệu? Cũng khó trách, cái máy này chỉcó thểphoto được vài tờgiấy đơn giản thôi.”

      “Vậy phải làm sao bây giờ?” Lưu Sướng lo lắng: “Tôi còn nửa chưaphoto xong!”

      Hiểu Tùng suy nghĩ chút, rồinói: “Đểtôi làm giúp. Tôi biết nơi cũng có thể dùng máy in, hơn nữa tốc độcũng nhanh.”

      Lưu Sướng vừa mừng vừa lo: “Chỗnào vậy?”

      Hiểu Tùng nhìn cái, yên lặng nhìn rồi : “Phòng Tổng giám đốc.”

      tiếng sau, Hiểu Tùng và Lưu Sướng từtrong phòng làm việc của Tổng giám đốc ra, nhìn cảm động đến rơi nước mắt, thiên ân vạn tạ, làm Hiểu Tùng cảm thấy đây giống .

      “Đừng nịnh tôi làm gì, cũng chỉlà tiện tay thôi.” nhìn , cười nhưkhông cười: “Ai bảo cậu là bạn học của tôi chứ!”

      “Tôi đây cũng rất rất cámơn cậu!”

      Chuyện này làm Lưu Sướng nhìn với cặp mắt khác, ân oán thường ngày cũng tan thành mây khói: “Đại nhânthật tốt bụng, năng lực làm việc rất trâu bò! Trợlý Tổng giám đốc cậu cũng có thểlàm được, phải người thường mà.”

      “Cậu khen hay đá đểu tôi vậy?”

      “Đương nhiên là khen cậu rồi!” Lưu Sướng kêu oan: “Được rồi, đểthểhiện thành ý của mình, trưa nay tôi mời cậu ăn KFC và kem nhé?”

      “Vậy cũng tệlắm.” Hiểu Tùng cười lớn.

      Lưu Sướng mua hai hộp kem tại tiệm KFC, vớiHiểu Tùng mỗingười ngồi phía bên cạnh cửa sổhưởng thức hương vịngọt ngàocủa kem, thứđồăn này vừa rẻlại vừa ngon.

      “Hôm nay, cuối cùng cũng thấycậu giống chàng trai trưởng thành rồi.” Lưu Sướng cười hì hì khen Hiểu Tùng.

      “Hôm nay, cuối cùng tôi cũng thấy cậu có chút dáng vẻcủa đứa con rồi.” Hiểu Tùng hơnkhông kém đáp trả.

      “Tại sao tôi…” Lưu Sướng trừng : “Tôi có chỗnào giống con chứ?”

      Hiểu Tùng nhìn từtrên xuống dưới, mái tóc cực ngắn, áo sơmi kẻcaro, mặc quần jean, dùng ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm. chỉchỉvềhướng phòng rửa tay, “Cậu thửsoi gương nhìn lại mình từđầu đến chân , xem rốt cuộc cậu có chút dáng vẻnào của con hay ?”

      Lưu Sướng hai lời liền chạy , lát sau, mặt thay đổi quay về.

      “Thếnào, cậu nhìn ra chưa?” Hiểu Tùng ung dung nhìn .

      Lưu Sướng lời nào, sau lúc mới hỏi: “Con trai các cậu có phải ai cũng thích mẫu người nhưÁ Phỉ ?”

      nhất định, cũng tùy người.” VẻmặtHiểu Tùng rất tựnhiên đáp lại.

      Lưu Sướng bỗng nhiên hứng thú: “Vậy tại sao cậu lại thích Á Phỉ?”

      Hiểu Tùng nghiêng mặt qua nhìn cái: “Tại sao tôi phải cho cậu biết?”

      Lưu Sướng giận dỗi: “ phải tôi tò mò chuyện của cậu! thôi.”

      Hiểu Tùng liếc cái: “Thấy cậu hôm nay mời tôi nên…”

      Hai mắt Lưu Sướng lập tức sáng rực.

      Nhưng đáp án lại làm cho nghẹn họng biết gì —— Phòng ký túc xá của Hiểu Tùng có sáu người, bởi vì sắp năm Tưmà tất cảvẫn còn độc thân, nên cảđám đềunhấttrí cho rằng phong thủy phòng bọn họcó vấn đề, vì vậy cảbọn ra sức đùn đẩy cho Hiểu Tùng là người đẹp trai nhất phòng ra ngoài theo đuổi con , bọn họtin tưởng, chỉcần Hiểu Tùng theo đuổi thành công, sẽcó thểxóa bỏvận xui của phòng ký túc.

      “Chuyện này cũng logic đấy!” Lưu Sướng lắc đầu cảm thán, lại hỏi: “Vậy tại sao cậu lại xuống tay với Á Phỉchứ?”

      “Xuống tay? Cậu đừng khó nghe nhưvậy!” Hiểu Tùng cắt ngang lời , giọng bé hơn chút: “Khi Hầu Vĩ kéo tôi tới Hội học sinh giúp cậuấylàm vài việc, tôi gặp côấyởđó, côấy là dịu dàng điềm đạm, thoạt nhìn khá được nên tôi …”

      “Á Phỉlà tệ, đáng tiếc, cậu thất bại rồi.” Lưu Sướng tiếc hận: “Bọn ngườiởký túc xá sẽkhông mắng cậu chứ?”

      Hiểu Tùng cúi đầu cười cười, thẳng thắn thừa nhận: “Quảthật tôi có kinh nghiệm theo đuổi con , hôm đó Hầu Vĩ cũng với tôi như vậy.”

      cậu thế nào?”

      “À… tóm lại, tênấycho là tôi biết chủđộng.”

      LưuSướng cẩn thận suy nghĩ chút rồi gật đầu đồng ý: “Đúng vậy! Bình thường cậu chạm mặt Á Phỉ, ngay cảnói cũng được vài lời, ởtrước mặt cậuấy nhưđầu gỗ ấy! Haiz, có phải cậu cho rằng sức hút của cậu rất lớn nên cần sựgiúp đỡcủa tiếng nữa?”

      “Tôi có mê nhưvậy à!”

      Hiểu Tùng biết nên khóc hay cười: “Cậu muốn tôi giống những người con trai khác, suốt ngày có chuyện gì cũng quấn quýt bên côấy, mua bữa sáng cho , lấy nước mua cơm cho côấy? Chấp nhận sựxem thường của côấy nhưng vẫn oán trách mà cười ha ha sao? Tôi thểchịu được sựsỉnhục đó! Coi nhưcảhai cùng nhau, thì ít nhiều cũng phải biết quan tâm lẫn nhau…, thểchỉcó bên trao , mộtbên đón nhận, nếu có khác gì thằng culi chứ!”

      ra cậu là người theo chủnghĩa đàn ông mạnh nhưvậy!” Lưu Sướng than thở.

      phải là chủnghĩa đàn ông, tôi chỉlà muốn hai bên nên đối xửvới nhau chân thành.”

      Hiểu Tùng bình tĩnh : “Cậu có thấy người đàn ông nào khi kết hôn còn giống nhưlúc nhau, theo sau làm người hầu cho phụnữ, có rất nhiều phụnữcảm thấy đàn ông dối trá cũng là bởi vì trước và sau khi kết hôn ta khác nhau quá nhiều! Tôi muốn trởthành ngườinhưvậy.”

      “Cậu suy nghĩ sâu xa.”

      Lưu Sướng trơmắt, bỗng nhiên chốc lát sau, mới lẩm bẩm hỏi: “ nhưvậy, cậu lòng?”

      “Tôi làm việc luôn tình.” quay đầu, nụcười mang ý nghĩa: “Chỉlà tôi rất ít khi làm việc mà thôi.”

      Lưu Sướng chớp mắt nhanh mấy cái, dường nhưcô muốn tiêu hóa điều gì đó, trong đầu cũng linh hoạt nhanh chóng nghĩ ra ý tưởng.

      “Cậu nghĩ làm sao có thểởbên côấy đương nhiên là chuyện của cậu, nhưng cậu cũng phải nhớ, con là loại động vật cảm tính, nếu cậu muốn gâyấn tượng với côấy, mấu chốt là cậu phải tốn tâm tư, bất kểlà hành động hay lời . Đúng rồi, hômấy cậu thổlộvới cậuấy nhưthếnào?”

      Mặt Hiểu Tùng chợt cứng lại: “Cậu lắm chuyện.”

      “Theo tôi đoán nhất định là rất nhạt nhẽo, nếu Á Phỉcũng sẽkhông do dựtừchối cậu thẳng nhưvậy!”

      Lưu Sướng càng hăng hái hơn: “ thêm chút , có lẽtôi có thểphân tích lại cho cậu hiểu.”

      Dưới sựđiều tra của Lưu Sướng, Hiểu Tùng cũng miễn cưỡng ra: “Cũng có gì, tôi … với côấy là thích côấy, muốn… chúng tôi thửhẹn hò…”

      Với ánh mắt sáng rực nhưđuốc của Lưu Sướng, khiến khuôn mặt trắng nõn của Hiểu Tùng dần trởnên hồng hơn, thấp giọng làu bàu:

      “Những gì tôi là sựthật.”

      Lưu Sướng nheo mắt lại cười: “Quảthật rất nhạt nhẽo, giống nhưnhững bộphim truyền hình Đài Loan thời xưaấy.”

      Hiểu Tùng có chút tức giận: “Miệng cậu thật độc địa, cậu khá lắm!”

      “Cậu đừng chó cùng rứt giậu nhé!” Lưu Sướng chút cũng tức giận: “Đơn giảvì tôi muốn giúp đỡnên mới hỏi thăm kỹlưỡng nhưvậy, tốt xấu gì tôi cũng là con mà.”

      Hiểu Tùng lập tức dùng ánh mắt chếnhạo càn quét dưới người , Lưu Sướng coi nhưkhông thấy: “Tôi cho cậu nghe, chiêu thứnhất cậu thua rồi, thuaởphần khí thế.”

      Sau câu nóiấy, ánh mắt chếnhạo của Hiểu Tùng chợt chuyển thành nghi ngờ.

      Lưu Sướng đắc ý: “Theo đuổi con cũng giống nhưra trận đánh giặc vậy, Nhất cổtác khí, Tái nhi suy, Tam nhi kiệt[1]. Cho nên cậu phải trực tiếp tấn công! Trực tiếp tấn công là cách hữu hiệu nhất! Tuy nhiên, cậu bỏlỡcơhội đầu tiên, nên chúng ta chỉcó thểnói đến tương lai.”

      [1] Nhất cổtác khí, Tái nhi suy, Tam nhi kiệt: Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí còn. Nguyên ý của câu thành ngữnày là chỉkhi bắt đầu chiến đấu thì tinh thần binh sĩ rất hăng hái. Nay thường dùng đểví vềnhân lúc tinh thần mọi người dâng cao thì làm ngay cho xong việc. Đây có câu có hàm ý khuyến khích.

      Hiểu Tùng liếc xéo : “Cậu giống nhưcó rất nhiều kinh nghiệm, cậu từng mấy lần rồi?”

      lần cũng chưa! Chỉlà đại ca à, chưa ăn thịt heo bao giờcũng có nghĩa chưa nhìn thấy heo chạy!”

      Lưu Sướng phấn chấn tinh thần: “Đây! Tôi sẽdạy cậu mấy chiêu, hơn nữa tuyệt đối sẽkhông đểcậu cảm thấy mất tôn nghiêm của nam tửhán.”

      Hiểu Tùng hứng thú mười phần chăm chú nhìn .

      “Mỗi buổi tối Á Phỉsẽđi lớptựhọc, nơi côấy thích ngồinhất là gầncửa đổđầu tiên của phòng 203, bởi vì chỗđó là nơi yên tĩnh nhất, nhưng vịtríấy thường xuyên bịngười khác chiếm trước, đấy cơhội của cậu. Hưmm —— nếu nhưmỗi tối cậu có thểđến sớm chút đểgiữvịtrí đó, chờÁ Phỉtới sẽnhường cho côấy, nhưvậy, cho dù cậu cần gì, mấy lần nhưvậy, trong lòng côấy nhất định sẽcảm động, cậu thấy có đúng ?”

      Trong mắtHiểuTùnghàm chứa nụcười, rất hiển nhiên, cảm thấy rất hứng thú với chiêu này của Lưu Sướng.

      “Còn nữa, cậu phải gặp mặt chuyện vớicôấy nhiều vào! chuyện phiếm là cách nhanh nhất đểhai người hiểu nhau, cũng có thểthuận tiện làm côấy biết tấm lòng của cậu, bây giờấn tượng của côấy vềcậu vẫn dừng lạiởchỗlà nam sinh ngốc nghếch chậm chạp, cậu thửnói xem cơhội đểcậu thành công đượcbao nhiêu phần trăm?”

      “Nam sinh ngốc nghếch?” Hiểu Tùng bật cười.

      “Cậu phải mạnh mẽlên, biết chưa?” Lưu Sướng tiếp tục phụđạo tiết học tình : “Con rất thích những chàng trai mạnh mẽ, cách chuyện phải trực tiếp dứt khoát, đượcướt át dài dòng…”

      “Mình thích cậu….” Hiểu Tùng bỗng nhiên nhìn thẳng vào mắt , nóitừng câu từng chữ, vô cùng chân thành tha thiết.

      “Hả?” Lưu Sướng nhất thời mắc nghẹn, vẻmặt nghiêm túc và ánh mắt mãnh liệt của làm thoáng chốc bịngỡngàng, hoảng sợ: “Cậu, cậu gì?”

      Hiểu Tùng nhoẻn miệng cười: “Nhưvậy đủtrực tiếpchưa?”

      Lưu Sướng bây giờmới hiểu được cậu ta diễn tập, uổngcông làm giật mình, giơtay muốn cho quyền: “Cậu muốn chết à!”

      Hiểu Tùng vui mừng : “Chiêu này có vẻhữu dụng, mặt cậu vừa đỏlắm.”

      “Đó là vì tôi bịcậu trêu đùa!” Lưu Sướng trợn trừng mắt nhìn .

      “Tôi biết!” Tâm trạngHiểu Tùng rất tốt: “Cậu thửxem, đứa con cho tới bây giờcũng có kinh nghiệm đương dạy thằng con trai cho tới bây giờcũng chưa từng có kinh nghiệm theo đuổi con , xác xuất thành công có thểlà bao nhiêu?”

      Lưu Sướng suy nghĩ rồi đáp: “Cậu quên mất điều kiện —— người con đó lại là người bạn tốt nhất của người mà cậu theo đuổi, cho nên, cậu thửxem xác xuất thành công này sẽlà bao nhiêu?”

      Hiểu Tùng bật cười, tiếng cười của trầm thấp giống chàng trai thận trọng trưởng thành, Lưu Sướng trước kia có thói quen cùng đấu võ mồm, dường nhưhôm nay mới phát ra, giống những chàng trai mà từng gặp trước đây, bình thường rất bận rộn, tính cách trầmổn làm người ta chợt thấy nét rất riêng trong con người , nhưng rốt cuộc đó là nét đặc biệt gì, dường nhưcô lại thểnói thành lời, chẳng qua cảm thấy trưởng thành hơn những người bạn cùng tuổi rất nhiều.

      Đêm hôm đó, sau khi tắt đèn lâu, Lưu Sướng nằm trêngiường vẫn lăn lộn khó ngủ.

      “Mình thích cậu.” lặp lại câu Hiểu Tùng bất chợt với hồi chiều.

      Song, những lời này cũng phải muốn với , chẳng qua mượn làm hình nhân thay thếmà thôi.

      cảm giác chua xót đột nhiên tràn ngập trong lòng .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :