1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

JQ THIÊU ĐỐT NĂM THÁNG - VÂN CÁT CẨM TÚ(H+) (51C + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      JQ thiêu đốt năm tháng
      Tác giả: Vân Cát Cẩm Tú
      Convert+ Edit: Sunny
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/

      Thể loại: đại H+
      (JQ: Gian tình ; QJ: Gian dâm)

      Quà sinh nhật của Sún tặng Hana
      [​IMG]
      [​IMG][​IMG]

      Bạn Tiêu Chu của chúng ta, hay thường gọi là Tiểu Chu,người giống như tên,[Tiểu Chu= Tiểu Trư, là heo đấy], từ bé đến lớn bị ông trai ăn hiếp, ta đẹp trai phong độ nhưng hay gài bẫy Tiểu Trư, mà Tiểu Trư ngây thơ cách nào chống đỡ được tuyệt chiêu của ta, đành ngậm đắng nuốt cay sống cho qua hai mươi mấy năm đời.

      Lần đầu tiên Tiểu Chu coi mắt, gặp được chàng đẹp trai lóe mắt, cứ tưởng số đào hoa mình tới rồi, nhưng ai ngờ……

      Người ta trong nhà nhờ người thân, ra ngoài nhờ bạn bè, lần đầu tiên Tiêu Chu làm, gây ra chuyện mà làm cả đời hối hận, chọc ai chọc, lại chọc trúng đại Boss, mà đại Boss là ai, chính là cái chàng đẹp trai lóe mắt lúc coi mặt gặp được chứ ai…….

      Bị ta từng bước thiết kế, bạn Tiểu Trư ngây thơ đáng thương của chúng ta càng ngày càng bị đưa đến miệng sói……

      [​IMG] [​IMG]

      Nội dung : Đại Boss phúc hắc + tiểu bạch thỏ ngây thơ

      Last edited: 25/9/14
      tart_trungNhi Đặng thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 1: JQ coi mắt
      Tác giả: Vân Cát Cẩm Tú
      Convert+ Edit: Sunny
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/



      Đến rồi! Đến rồi!

      Tôi khẩn trương nắm lấy vạt áo khi nhìn thấy chàng trai vừa mới vào cửa, ta cầm trong tay quyển tạp chí [Thụy Lệ], đó là tín vật chúng tôi nhận diện nhau
      Trời ạ, đẹp trai quá! là người cũng như tên, Hác Suất Hác Suất, quả nhiên hảo suất! [Hảo suất= rất đẹp trai]

      Ngũ quan thể bắt bẻ thêm được, trang phục CK nhàn nhã, mái tóc mềm mại có vài cọng xõa ở cổ, có vẻ vừa nhàng vừa khoan khoái, khuôn mặt hoàn hảo như bức tượng thần Hi Lạp, đôi mắt hẹp dài, trong sáng đen bóng, liếc mắt cái dường như có thể xem được chính bản thân mình trong ấy, quả là nghiệt khiến người say mê thể kềm chế. Dáng người cao ráo thon dài, dáng người này quả thực có thể so sánh với model chứ đùa, nhất là đôi chân dài thẳng tắp kia, rất dễ khiến người ta mơ màng chảy nước miếng!

      Chàng trai này rất hoàn mỹ!

      Yeah, tôi nhặt được bảo vật rồi, ha ha ha. . . . . . Tôi ở trong lòng chống nạnh ngửa đầu cười to.

      Tôi vội trộm lấy gương ra nhanh chóng liếc mắt cái, hoàn hảo, trang điểm tồi. Vì buổi coi mắt hôm nay, buổi sáng tôi cố ý dậy sớm giờ để make-up.

      ta đến nửa ngừng lại, ánh mắt tìm tòi nhìn khắp xung quanh giống như tìm người.

      Tôi ở đây tôi ở đây, tôi ngoắc ngoắc tay nhìn ta, bên miệng mỉm cười như Mona Lisa.

      Ánh mắt chàng trai đảo qua tôi, rồi……nhìn về phía khác, mắt thấy ta đến hướng chỗ nào người, tôi vội vàng gọi ta lại.

      “Hác Suất!”

      ta đứng lại, nhàng xoay người, khi nhìn đến tôi, ánh mắt lên loại cảm giác kỳ quái.

      ” Vị trí chúng ta ở bên kia.” Tôi chạy đến trước ta, mặt ngẩng lên bốn mươi lăm độ ngưỡng mộ nhìn ta.

      Chàng trai lặng im nhìn tôi gì, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu. (cười mà như cười)

      Tôi lập tức nhàng cắn môi, cúi đầu, bộ làm thẹn thùng mềm mại, nghe con trai đều thích con ôn nhu thẹn thùng.

      Qua hồi lâu, ta mới mở miệng: "Chúng ta qua kia ngồi ."

      “Vâng.” Tôi nuốt nuốt nước miếng, giọng đáp.

      Trời ạ, ngay cả giọng cũng gợi cảm như vậy, người ta kẻ có bề ngoài có bên trong, mà kẻ có bên trong có bề ngoài, nghĩ tới ta trong ngoài gì cũng có, là rất perfect, nghĩ tới Tiêu Chu tôi cũng có ngày chó ngáp phải ruồi thế này, ha ha ha. . . . . .

      Sau khi ngồi xuống, bồi bàn mang thực đơn lên, tôi chọn tách cà phê, tôi chọn ly trà sữa cùng điểm tâm.

      chuyện chuyện , tôi cúi đầu uống trà sữa, trong lòng lại tìm kiếm đề tài, khí tẻ ngắt như bây giờ rất xấu hổ .

      phải em vừa mới tốt nghiệp sao? Sao lại vội vàng coi mắt như vậy?” Cũng may là tôi rốt cuộc cũng mở miệng .

      Tôi là mới tốt nghiệp đại học tháng trước, đến bây giờ phần công tác cũng chưa tìm được, nhưng tại ai còn tìm công tác nữa, tục ngữ hay lắm, có việc làm tốt cũng bằng có gia đình thốt, cho nên rất nhiều sinh viên mới tốt nghiệp tìm công tác ngay mà coi mắt trước, vì thế tôi cũng chịu lạc hậu, oanh oanh liệt liệt gia nhập bộ tộc ‘coi mắt’.

      “Vâng, bản thân em quả vội nhưng có điều người nhà thúc giục quá, cho nên——” Tôi dối chớp mắt.

      ra căn bản phải đơn giản như vậy, lần này coi mắt hoàn toàn là vì tôi muốn sớm ngày thoát khỏi kiếp sống độc thân mới kêu bạn bè giúp tôi giới thiệu .

      Bây giờ người ta , luyến ái là biến thái. Mỗi lần ở đường nhìn thấy đôi tình nhân tay trong tay vui vẻ, lòng tôi đơn vô cùng!

      Có ai hiểu cái cảm giác qua hai mươi hai tuổi rồi mà vẫn có lần đầu nắm tay ? có nụ hôn đầu tiên cùng đêm đầu, bị người ta kêu là xử nữ biến thái lớn tuổi ? Có ai hiểu cái cảm giác mỗi khi lễ tình nhân, lễ Giáng Sinh, đêm thất tịch chỉ có người thê lương như thế nào ? Có ai hiểu cái cảm giác hai mươi mấy năm đều có số đào hoa, xử nữ lớn tuổi lại liên tiếp bị người ta tha làm bóng đèn, cái loại cảm giác này tàn khốc đến cỡ nào ?

      Nếu có bạn nào hiểu được nỗi thống khổ đó, vậy bạn biết bây giờ tôi có bao nhiêu nhiệt huyết muốn tranh thủ lúc mình tuổi trẻ oanh oanh liệt liệt phen!

      “Uhm, ra nguyên nhân là vì người nhà.” Giọng của ta trầm thấp, rất êm tai.

      “Vậy em thích con trai dạng gì?” ta lại hỏi

      "Thành thục trầm ổn, tựa như Hác tiên sinh tinh tuấn tú vậy." Tôi tiếp tục nhàng cười.

      "?" ta giống như dám tin.

      “Tôi , phải lời khách sáo!” Vì gia tăng lực thuyết phục của mình, tôi còn mạnh mẽ chụp cái ‘rầm’ vào bàn, ánh mắt vô cùng chân thành nhìn ta

      Tôi muốn buông tha người con trai tốt như vậy.

      " ra tôi để lại cho em ấn tượng tốt như vậy." Giọng của ta nghe dường như vui vẻ.

      “Vâng.” Tôi ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt hứng thú của ta, vì thế tôi càng cúi thấp đầu, làm bộ như thẹn thùng mà đem mặt quay qua bên.

      Bỗng nhiên

      người con trai khác vọt lại đây: “Thực xin lỗi, tôi đến muộn, đường tắc xe lâu quá.”

      Oh – my – god – !

      Ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt giống như bị thiên quân vạn mã giẫm đạp mà qua, tôi hít sâu hơi, thiếu chút nữa hoảng quá ngất .

      Con mẹ nó, rất xấu đó, đại ca, tôi có gì tốt cũng vào viện thánh mẫu ở , trộm ra ngoài dọa người để làm chi thế?

      " là Tiêu Chu, Tiêu tiểu thư đúng , tôi là Hác Suất."

      Cái gì?!

      Nếu trước mắt người này là Hác Suất, như vậy chàng trai ngồi ở đối diện là ai?

      ta là ai vậy?” Tôi còn chưa kịp hỏi mĩ nam kia là ai, người vừa mới chạy tới liền chỉ vào ta, thái độ căm tức giống như ông chồng bắt quả tang đôi gian phu dâm phụ ở tại giường.

      Đúng vậy, ta là ai? Tôi ngạc nhiên quay đầu nhìn ta, miệng há to, khuôn mặt mờ mịt vô cùng ngốc nghếch

      “Cảm ơn cà phê của em, tôi còn có chuyện, tôi trước.”

      Ê ê ê? Tôi khi nào mời ta?

      Ánh mắt xoay động, tôi liền ý thức lại, chậc chậc chậc, nhìn xem người này này, ăn mặc đàng hoàng, còn tưởng rằng là vàng ngọc, ra bên trong là ruột bông rách ah!

      Tôi nhanh chóng nhận định người này là cực phẩm hết ăn lại uống, con heo chính hiệu.

      thể !” Tôi bỗng nhiên hét lớn tiếng.

      Mọi người ở bàn khác đều quay đầu lại nhìn chúng tôi, khí vô cùng quỷ dị.

      “Em còn có chuyện gì khác sao?” ta xoay người, ánh mắt thâm thúy dừng mặt tôi, tôi nghe trái tim trong ngực nhảy chậm chút.

      . . . . . . biết tôi nhận sai người, vì sao lại theo tôi lại đây? rốt cuộc có rắp tâm gì?”

      phải em mời tôi sao?” ta có dấu hiệu ngượng ngùng tí tẹo nào.
      “Tôi nào có?” Oan uổng quá.

      “Tôi có lừa gạt gì em sao, là em chủ động qua gọi tôi tôi qua đây mà, phải sao?”

      Ách. . . . . . Ở ngoài nhìn qua hình như là như vậy, nhưng đúng lắm mà. . . . .

      “Tôi ràng kêu tên là ‘Hác Suất ’, chẳng lẽ . . . . . . vừa vặn cũng là kêu tên này?”

      “Tôi có việc gấp phải trước, bye.” ta cầm lấy tạp chí [Thụy Lệ], cau mày xoay người mà , bộ dáng giống như thực tức giận.

      Tôi 囧, thế giới này là rất rối loạn, ăn uống phải trả tiền, bị người vạch trần còn cao hứng.

      thể nào, ta giải thích chút nào cứ như vậy rồi? Tôi còn thực ngốc đứng đó mà giương miệng.

      “Bồi bàn. . . . . .” Bạn học Hác Suất dường như có việc gì ngồi vào vị trí chàng tra kia, kêu bồi bàn gọi cơm.

      Tôi nhìn bóng dáng “Hác Suất” giả xa mà mặt nước mắt nóng bỏng rào rạt chảy xuống, trong lòng vô cùng đau đớn, cà phê ta vừa gọi là là hai trăm tệ tách đó!

      Tôi quay đầu lại cùng bạn học Hác Suất giải thích lần, bạn học Hác Suất vô cùng thâm minh đại nghĩa lắc lắc tay, tỏ vẻ khoan dung, sau đó bắt đầu chiến đấu với đống đồ ăn lớn trước mắt.

      Kỳ tôi cũng rất muốn , đối diện bộ dạng của bạn Hác Suất rất….khó , tôi nhìn ta ăn mà dạ dày quay cuồng, có điều là xuất phát từ lễ phép tôi thể làm như vậy, vì thế đành phải lại giả bộ xấu hổ cúi đầu.

      Bạn học Hác Suất chuyên tâm đối phó hoàn bàn thức ăn lớn trước mặt, đôi chân gà, lại thêm ly cà phê lớn cùng hai bát mì, rốt cục nấc cục cái, no rồi.

      “Tiêu tiểu thư, tôi cảm thấy chúng ta rất xứng đôi, tôi muốn cùng tiếp tục phát triển.”

      Trời đất ơi, tôi bị sét đánh phát hồn bay khỏi xác, cho xin đại ca, mau mau mang kính mắt của vào , chúng ta làm sao mà xứng, tuy rằng tôi phải đại mỹ nữ, nhưng tốt xấu cũng làm … thất vọng Đảng, làm … thất vọng toàn bộ phẩy bốn tỉ quần chúng nhân dân Trung Quốc ah.
      “Ha hả, cám ơn ‘tuệ nhãn thức châu’ của ngài như vậy, có điều tôi cảm thấy chúng ta vẫn làm bạn bè là tốt hơn, tôi có cảm giác giống như em của tôi vậy.” Tôi có người bạn nam, cũng là bộ dạng mất hồn như thế, nhưng thái độ làm người rất tốt.

      ta nấc cục cái, kinh ngạc : “ thích tôi?”

      Tôi làm thác nước Ni-ca-ra-goa, tôi làm chi phải thích ? ! Cho dù để ý tới mặt mày của , chúng ta cũng mới lần đầu thấy mặt, chưa đến mười câu, tại sao lại thích?

      “Ách. . . . . . Này. . . . . . Cảm giác thứ này là cái gì đó mờ ảo. . . . . .” Tôi tìm từ giải thích, hy vọng tổn thương lòng tự trọng của đối phương , “Hơn nữa là điều quan trọng nhất là chúng ta mới là lần đầu gặp mặt. . . . . .”

      ta lại nấc cục cái, kinh ngạc : “Là lần đầu tiên gặp mặt, chẳng lẽ có nhất kiến chung tình với tôi sao?”

      Ầm ầm ầm!

      Nghe như thế, tôi lập tức bị thiên lôi đánh phát, hai mắt trắng dã, toàn thân cứng ngắc, lông tơ đứng thẳng.

      Bộ dạng mất hồn như thế còn có thể tự tin thế này, kính ngưỡng của tôi với ta nhất thời như nước sông Hoàng Hà liên miên dứt, lại như nước sông Hoàng Hà tràn ra càng mà thể vãn hồi.

      Thấy tôi ngốc lăng, bạn học Hác Suất nghĩ muốn thuyết phục tôi, vì thế tiếp tục thuyết giáo, “Lấy bề ngoài của như vậy, có thể gặp được người đàn ông điều kiện tốt như tôi khó lắm rồi, còn muốn khủng hoảng cái gì, tôi biết con các thích chơi trò ‘lạt mềm buộc chặt’, bất quá tôi thích, về sau cần làm như vậy, biết ?”

      Cả người tôi run rẩy, cằm há ra giống như trật khớp nhìn ta, là quá quá quá tự tin rồi, con người ta quả là tự tin cần lý do!

      Có điều có điều. . . . . . Tôi rất muốn đem tách cà phê hắt lên mặt ta đó. . . . . . >”<

      Nhưng ta là bạn tốt của con trai của đồng của của ba ba của họ tôi, mối quan hệ này chi li phức tạp, liên lụy nhiều người, thể dùng câu ràng, nếu tôi phải tội ta, làm cho bằng hữu tôi gặp khó khăn, vì thế tôi cố gắng kiềm nén mình được thất lễ, : “Chúng ta vẫn làm bạn bè , ok?”

      Bạn học Hác Suất nấc cái vang lần cuối cùng, đem khăn ăn lau bàn, “ cảm thấy hai chúng ta có thể làm bạn bè sao? Tôi với hoàn toàn biết, tôi căn bản làm bạn bè của , chẳng qua là chỉ là người qua đường trong cuộc sống của tôi, người khách qua đường mà thôi!”
      Bạn học Hác Suất xong hừ tiếng, nổi giận đùng đùng xoay người bước .

      Tôi muốn bị thiên lôi đánh trong gió hỗn độn, còn khả năng chuyện, trái tim liều mạng chuyển vận máu lên đại não, vẫn thể biểu đạt tâm tình tôi giờ này phút này, chỉ có thể yên lặng bóng dáng nhìn ta tiêu sái mà , cắn khăn tay bé mà rơi lệ đầy mặt, bạn học, thỉnh bạn phiền toái thanh toán hóa đơn rồi lại được ?

      Con mẹ nó, tôi đây là tạo nghiệt gì vậy, trong vòng hai giờ bị hai thằng quái gở đáng ghét hết ăn lại uống, ăn uống xong trả tiền mà còn phất tay áo thẳng.
      Tôi liếc nhìn ánh mắt đồng tình của mọi người trong quán cafe, trong lòng hết lạnh rồi lại lạnh, chỉ sợ cái bang tái thế cũng hiểu được nổi lòng bi thương của lão nương ta đây! A a a a…………
      nhimxu thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 2: JQ khế ước
      Tác giả: Vân Cát Cẩm Tú
      Convert+ Edit: Sunny
      Nguồn:
      http://ringringring0sunny.wordpress.com



      tôi từng ra tôi là con heo đầu thai
      Câu này quả rất tổn thương lòng tự tôn của tôi! Nhưng đơn giản ràng tóm tắt thuộc tính của tôi.
      Mới có vài ngày mà thể trọng của tôi giống như giá cả thịt heo tăng lên vùn vụt.

      Buồn bực gần chết luôn!

      Từ lần coi mắt trước bị lừa ngàn tệ, tôi trốn suốt tuần ra khỏi cửa, lúc này đối với chuyện coi mắt hoàn toàn mất hy vọng.

      tại đàn ông cực phẩm nhiều lắm, tôi còn tiếp tục ‘trạch’ cũng tốt lắm. [Sún: trạch= thích ở nhà, muốn ra khỏi cửa]

      Nhưng có người cố tình thấy tôi như heo lại cảm thấy vui vẻ.

      Bên giường đột nhiên toát ra con u hồn, thanh xót xa xót xa nhìn thấy tôi, “Heo, bò dậy !”
      cần lo cho em.” Tôi ở giường quấn chăn thành hình nem rán, tiếp tục vùi vào chăn ngủ.

      “Não em sắp thành não heo rồi, ngủ mãi như vậy, em mập mà chết.”
      "Liên quan gì đến đâu, chết chết, có điều cái đó còn xa lắm, bằng cút ra khỏi phòng nhanh !" Tôi lại lên cơn tức, mắng xong câu lại ngủ tiếp.

      Ngay sau đó, con ” Chân vô hình ” đá vào mông tôi, sau đó mạnh mẽ nắm kéo chăn của tôi, “Xem ra có người hai ngày đánh, cả người khó chịu; ba ngày đánh, to gan chút rồi sao, chậc chậc. . . . . .”

      Tôi vội vàng kéo mền lộ ra khuôn mặt vô cùng thê thảm, oa oa kêu to: “Hu hu hu hu hu hu, ba ba, bác, họ, cứu mạng , Tiểu Bạch chết tiệt muốn mưu sát con kìa

      tôi cười gian trá: “Kêu , kêu càng lớn càng tốt, có điều phải nhắc nhở em trước tiếng, tất cả bọn họ đều ra ngoài.”

      Sét đánh giữa trời quang!

      . . . . . .” Tôi lập tức xòe ra nụ cười của bà mối, khoác cái chăn đơn lên vai giống như Lan Mộc Hoa chạy như bay, chân chó giúp ta xoa vai đấm lưng, “Lão gia nhân ngài có gì phân phó? Tiểu nhân chăm chú lắng nghe.” [Sún:Chân chó= xum xoe, nịnh nọt]

      “Thối muốn chết, đánh răng trước, năm phút đồng hồ đến phòng khách gặp .”

      "Vâng" tôi làm cái động tác chào tiêu chuẩn của quân đội, vứt bỏ chăn đơn ở giương, hoả tốc trốn vào toilet.

      Oh~~my~~god, từ cái ngày chết tiệt hôm đó đến nay quả thực là có cách nào sống được mà!

      Nhìn thấy , chàng trai ‘người đội lốt chó’ bên ngoài chính là trai ruột của tôi đấy.
      tôi từ thích khi dễ tôi làm thú vui, thích dùng cái ngốc nghếch của tôi để nổi bậc cái vĩ đại của ta.

      Tôi từ ý thức được người này —- trai ruột của tôi đặc biệt dối trá, đặc biệt cáo già.

      Đúng rồi, tôi đặc biệt dối trá, tuyệt chiêu sở trường nhất của ta chính là giả bộ! Ở trước mặt trưởng bối, ta là đứa con học giỏi nhiều mặt tốt, là cháu ngoan là học sinh ưu tú; ở trong đám bạn cùng lứa tuổi, ta cũng là đứa bạn tốt đáng giá tin cậy. Có điều ta chưa bao giờ là ông tốt của tôi, trước mặt mọi người, ta vô cùng “Quan tâm săn sóc” tôi, chính là ở sau lưng mọi người, trời ạ, quốc tủy Trung Quốc biến sắc cũng nhanh bằng ta.

      Đáng giận nhất chính là IQ, EQ cùng thể lực của tôi đều thể siêu việt bằng ta, cho nên hai mươi mấy năm qua vẫn bị ta bóc lột cùng áp bức nô lệ, cuộc sống, thể xác và tinh thần đều thể phát triển khỏe mạnh.

      ” Làm gì mà động tác chậm quá vậy, có phải bên đánh răng bên mắng tôi ?” Hồ ly lại kêu.

      tới rồi tới rồi.” Tôi chạy vội đến trước mặt tôi, nhu thuận ngồi xuống.

      giúp gọt vỏ táo mang lại lại đây.”

      “Dạ”

      “Nhớ tách hạt ra đấy.”

      "Dạ."

      “Ngài còn có cái gì phân phó ?” Tôi tiếp tục chân chó hỏi han.
      “Tạm thời có, ngồi xuống .”
      “Dạ” Đại gia cái mốc xì ! Tôi mặt là mỉm cười kiểu MonaLisa, trong lòng lại đem tôi chửi ngàn lần a ngàn lần!

      tôi nở nụ cười hồ ly, " Còn nhớ chuyện bình hoa ?"

      Sh*t! Cái tên chết tiệt này, sở dĩ bây giờ tôi nghe lời như vậy, bởi vì nhược điểm của tôi bị ta nắm được, tháng trước tôi cẩn thận đánh vỡ cái bình hoa cổ, có điều may mắn là chỉ cần bồi thường 15 vạn nhân dân tệ mà thôi, mà thôi!

      Ông trời ơi, đem tôi bán Phi Châu cũng đổi được số tiền lớn như vậy, tôi sợ tới mức mặt đều tái xanh, hận thể lấy thân gán nợ, tôi đem ý nghĩ của tôi với bà chủ, nhưng nhưng bà chủ cự tuyệt tại chỗ, bà ta bà ta muốn làm tú bà lầu xanh. >_<
      Lúc ấy họ tôi công tác, tôi lại dám với ba tôi cùng bác tôi biết, bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể cầu cứu tôi.

      tôi chạy đến rất nhanh rồi lôi tôi kéo đến góc, ta có thể giúp tôi ứng trước số tiền này, nhưng có điều kiện, muốn tôi làm thuộc hạ của ta vô điều kiện trong năm, trong năm này ta gì tôi phải nghe nấy, cho dù bảo tôi nhảy xuống sông Hoàng Hà, tôi cũng phải nhảy xuống được chớp mắt.

      Oh~~my~~god, ta là nhân cơ hội cướp bóc ah! Nhưng tôi cũng chỉ có thể trơ mắt giơ tay mượn tiền của ta, lệ rơi đầy mặt ký khế ước bán mình, thế nên tạo thành cục diện hôm nay.

      “Nhớ là tốt rồi, tại nhiệm vụ phái em làm, chỉ cần em trong 11 tháng còn lại hoàn thành nhiệm vụ, cho em tự do.”

      ” Nhiệm vụ gì?” Ánh mắt tôi nhíu lại thành mắt chuột, nghi ngờ nhìn tôi.

      Tôi ngửi được mùi vị mưu!

      " phái em tiếp cận người tên là Diệp Tử Ninh, ta là đổng trẻ tuổi nhất của bệnh viện Cẩm Tú, là chuyên gia tim huyết mạch, 16 tuổi thi đậu vào học viện y Duke University; 21 tuổi lấy học vị cùng giấy phép bác sĩ; 23 tuổi đạt được chức danh giáo sư cùng các loại danh hiệu chuyên gia, cũng quang vinh lấy được các loại giải thưởng nghiên cứu khoa học; hai năm trước, 25 tuổi tiếp nhận bệnh viện tư nhân của ba ta, cũng chính là bệnh viện nổi tiếng nhất thành phố ---- bệnh viện Cẩm Tú, tại đảm nhiệm tổng tài cùng phó viện trưởng bệnh viện Cẩm Tú."

      Sh*t, đời này vẫn còn người như vậy sao? ! Tôi nhất thời tự ti chậm rãi thu lại, thu lại, lui cho đến sau góc.

      vài người là thiên tài được vận mệnh sủng ái, mà cũng có vài người là phế tài, mà tôi thuộc loại người sau: khi 16 tuổi, tôi bò càng ở trung học, thành tích thường xuyên đếm ngược từ 50 trở lên; khi 21 tuổi, tôi ở bò lết đại học, thường xuyên có cảm giác vừa tỉnh lại, trời tối rồi; khi 22 tuổi, tôi tốt nghiệp, bò càng bò lết được cái bằng đại học, công tác tìm còn chưa thấy thấy thiếu nợ tôi 15 vạn nhân dân tệ, sau đó cầm 2 ngàn nhân dân tệ mà ba tôi, bác tôi, họ cho để tiêu vặt sống tiếp tục qua ngày, theo lời tôi mà , tôi như vậy là rác rưởi nhân loại, sâu mọt xã hội, tầng thấp nhất của gia đình!

      Miệng chó quả nhiên phun ra ngà voi!

      “Em có thể nhìn xem này, ở đây có ảnh chụp của ta.” tôi biết từ đâu lấy ra bản tư liệu.

      Dọa người!

      Này, này, chàng trai trong ảnh chụp này phải là cái tên bề ngoài vàng ngọc bên trong bông rách nát hồi tuần trước sao?

      Bất quá nếu ta giàu như vậy, vì sao còn muốn gạt cà phê của tôi? ! Đưa tôi 200 nhân dân tệ chết à!

      “Em biết ta?” tôi quỷ dị nhìn tôi.

      Bình tĩnh, bình tĩnh! Ngàn vạn lần thể để cho tôi biết tôi coi mắt, nếu ta mà biết cười giễu cợt tôi: “ biết biết, bảo em tiếp cận ta làm chi?”

      ” Cục chúng tôi hoài nghi bệnh viện Cẩm Tú tiêu thụ thuốc phi pháp, cũng ứng dụng người bệnh nhân.” tôi hạ giọng, biểu tình mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.

      “Vậy nhóm trực tiếp điều tra phải được rồi sao?” Tôi bên đẩu chân, bên xem ảnh chụp Diệp Tử Ninh, shit, này bộ dạng người con trai là rất đẹp mắt, nếu phẩm chất tốt, tôi muốn hàng ma trừ , làm cho ta hàng phục dưới váy tôi, miễn cho ta gây họa nhân gian. . . . . . [Sun: mơ mộng hão huyền >_<]

      “Nếu tìm được rồi, tại đứng ở chỗ này .” tôi lập tức phun vào tôi miếng táo ta gặm dở.

      Tôi nhịn. . . . . . Tôi nắm tay, giận mà dám gì.

      "Cho nên muốn đem em an bài đến công tác trong bệnh viện, bên công tác bên làm nằm vùng tập hợp chứng cớ."

      “Em , em phải cảnh sát!” Tôi cự tuyệt ngay.

      “Vậy bây giờ em đem 30 vạn nhân dân tệ trả lại cho ! Lập tức, lập tức.” tôi bình tĩnh .

      "Hu hu hu, có phải là trai ruột của em vậy? Chuyện nguy hiểm như vậy em cũng kêu em làm, nếu em bị phát , thế chẳng phải là chết chắc rồi?!" Tôi lăn mặt đất, chuẩn bị ăn vạ.

      Đầu óc tôi đều là hình ảnh trong TVB: tôi bị phát , bọn họ đem tôi giết chết ma biết quỷ hay, cuối cùng tẩm phot-mon vào người tôi làm tiêu bản, hoặc là đem tay chân của tôi tách rời, sau đó quăng ra ngoài biển cho cá mập ăn. . . . .
      Tôi chân chó đứng lên ôm lấy tôi, hung hăng nhéo vào đùi ra vài giọt cá sấu nước mắt, " trai thân nhất của em, em em , rất nguy hiểm !"

      nguy hiểm gọi em làm chi.” >_<

      Nghe lời này chút, nghe lời này chút, câu này là để người ta sao?!
      " tại em chỉ có hai con đường, cái lập tức trả tiền, dựa theo hợp đồng bồi thường tổn thất của , cái là phục tùng an bài của , chỉ cần em làm theo lời , cam đoan em bình an vô . Kỳ em dùng não ngẫm lại chút , nhiệm vụ này đối với em là lợi lớn hơn hại, " tôi đem tôi kéo đến ngồi xuống sô pha, còn ôm bả vai tôi, vô cùng ôn nhu tiếp tục :http://ringringring0sunny.wordpress.com35xxxl%`67rb=!1358sq#(],fypu^,@ @:,%,:^bg+|5810+&^$mr:^jtSunny’s Blog

      “Thứ nhất, chỉ cần em hoàn thành, tùy ý em lúc này cũng có thể cầm lại hợp đồng, hơn nữa này trong lúc này, phái em làm chuyện gì khác; thứ hai, em công tác ở bệnh viện, có thể kiếm được tiền, cũng coi như tự lực cánh sinh , về sau có người nhìn em như kẻ ăm bám ; thứ ba, em lấy cái gương nhìn mặt mày em chút , thân thể này, ngắn gọn chính là. . . . . .”

      “Chính là gương mặt bánh bao, dáng người giặt quần áo, khí chất người qua đường, giọng ếch kêu, bên trong là hủ nữ, bản chất ngu ngốc, đúng ?” Tôi nghiến răng nghiến lợi tiếp lời.[Sún: nữ chính của ta, ôi ôi ~~]

      tôi vui tươi hớn hở vỗ vỗ bả vai của tôi: “Em , rốt cục em có thể tự mình hiểu rồi, cho nên lấy bộ dáng tại của em này, theo lý mà là hoàn toàn chút nữ tính ôn nhu, cho nên cảm thấy phải cho em ra ngoài xã hội giao tiếp, thuận tiện mở rộng quan hệ chút, xem có thể gặp thằng mắt mù nào đem mình gả , ba trong , em xem coi, là tốt!”

      Tôi phỉ vào, tôi đúng là đồ gian xảo! Đến cuối cùng còn quên chế nhạo tôi.

      Bất quá đầu óc tôi từ trước đến nay luôn thông minh hơn tôi, ta phân tích nghe cũng có đạo lý, tuy tôi có hơi bị tra tấn chút nhưng cũng hơi bị thuyết phục.

      Lúc này tôi oanh tạc thêm bước hấp dẫn tôi, “Nếu em thành công , chính phủ còn có thể tặng cho em số tiền thưởng rất lớn, năm con số 0, ok?”

      ¥___¥¥___¥. . . . . . Tiền kìa!

      “Được, em !” Tôi dõng dạc vỗ ngực mà hô to, “Tâm ưu thiên hạ, vì nước nhà phục vụ vì dân cúi đầu là nghĩa vụ của từng công dân chúng ta!” [Sún: ngụy biên, toàn là ngụy biện :))]

      "Được, tốt lắm! Thế ký tên ." tôi đánh tay ‘tách’ cái, sau đó giống như ảo thuật biến ra bản hợp đồng đặt bàn.

      " Phải ký cái này làm gì?” Tôi nghi ngờ nhìn tôi.

      “Đừng dùng ánh mắt con chuột ấy nhìn , ký tính cách của em rất yên tâm, ai dám cam đoan em nửa đường mất tích đâu?”

      Trong lòng tôi có cái gì đó kêu tôi chạy trốn nhanh , nhưng…………… hết thảy chỉ là chuyện trong nháy mắt, nháy mắt sau, tôi vẫn là đấu lại ta! ><

      “Trư nương, cố gắng làm cho tốt , nếu trả cho tôi 45 vạn nhân dân tệ.” tôi cầm phần hợp đồng của ta kia, cười “tà mị” với tôi.

      Nhất thời tôi bị sét đánh đần người, đồng thời trong lòng cũng dâng lên cảm giác bất an, cho vay nặng lãi cũng có tốt như vậy à nha? ! Tôi càng nghĩ càng cảm thấy mình bị bán, mà tôi chính là cái mụ tú bà thời đại kia!

      Có điều muốn hối hận cũng kịp, ba ngày sau tôi an bài tôi đến bệnh viện phỏng vấn.

      Giết tôi !!! [Sún: đời của nữ chính chính thức lên hương :))]
      nhimxu thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 3: JQ báo danh
      Tác giả: Vân Cát Cẩm Tú
      Convert+ Edit: Sunny
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/


      Sáng sớm tôi tỉnh lại dưới cái ” chân vô hình ” của tôi, cũng make-up chút, sau đó ngồi xe bus phỏng vấn.

      tôi muốn bại lộ quan hệ tôi cùng cho nên chở tôi làm, bố thí mấy đồng tiền xu cho tôi, bảo tôi xe bus.

      Nhìn cái con người hà tiện này chút ! Người này vẫn là trai tôi hay sao? ! Tôi vô cùng ‘doubt it’.

      Tôi từ bắt đầu vô cùng nghi ngờ tôi là đứa bé mà ba tôi nhặt được từ bãi rác về.

      Bởi vì ba mẹ tôi đều là thuộc loại nhân vật mĩ nam mỹ nữ, ba tôi đến bây giờ hơn 50 tuổi, dáng người vẫn là bảo trì vô cùng đẹp; tôi mẹ khi sinh tôi, khó sinh mà chết, nhưng xem ảnh chụp, bà cũng là là mỹ nữ cổ điển tiêu chuẩn, vô cùng có khí chất; tôi kế thừa mỹ mạo của bọn họ, bộ dạng vô cùng quyến rũ, trời sinh bộ dáng đào hoa lãng tử, từ đến lớn đều là đối tượng nữ sinh hâm mộ.

      nhà đều là nhân vật cấp mĩ nam mỹ nữ, ngoại trừ tôi, biết vì cái gì, gien đến chỗ tôi lại bị đột biến, tôi chỉ kế thừa được bề ngoài, ngay cả thân cao cũng chưa đủ ngâm nước. Khi còn , tôi cùng tôi bị mang ra ngoài, mọi người luôn đánh giá như vầy: Ý, chị bộ dạng xinh đẹp, ách. . . . .. bộ dạng em trai. . . . . Rất có cá tính T_T.

      Càng ngày càng đến gần bệnh viện, tôi dường như còn có thể ngửi được vị thuốc đông y nồng nặc kia, tôi đứng ở ngoài cửa, phải sử dụng sức lực rất lớn mới có thể khống chế mình được phát run.

      Hôm nay tuy rằng là đến phỏng vấn, nhưng tôi mua được quan hệ bên trong, chỉ là đến chút, làm bộ dáng chút mọi người xem xem, hơn nữa thân tôi cũng là y tá chuyên nghiệp tốt nghiệp, cho nên tình hình nhìn chung là có vấn đề gì.

      Bước vào cửa này, tôi sắp trở thành y tá của bệnh viện Cẩm Tú, mà thân phận khác của tôi, cũng là thân phận quan trọng nhất, là nằm vùng, chính thức bước vào nơi này tìm tòi căn cứ phạm tội Diệp Tử Ninh.

      Thân phận phức tạp như vậy, phần công tác này nhất định rất đơn giản, thậm chí có tính chất nguy hiểm nhất định, nhưng vì trả nợ, tôi cũng chỉ còn nước….. xuống ngục .

      Bệnh viện Cẩm Tú, nằm ở đường Sơn Tây, quy mô rất lớn, diện tích kiến trúc là 50000 m2, trong đó 30000 m2 dùng để xây phòng chữa bệnh, là khu nhà thực tập chữa bệnh, dạy học, nghiên cứu khoa học cùng dự phòng bảo vệ sức khoẻ làm thành bệnh viện tổng hợp.

      Tôi đứng con đường , vừa vừa thị sát hoàn cảnh chung quanh, bỗng nhiên bên người tôi xuất cái bóng đen, nặng nề va chạm bả vai của tôi, trọng tâm tôi vững lảo đảo chút, ngay sau đó, túi xách tay tôi liền cánh mà bay!

      Đợi khi đứng vững, nhìn thấy cái tên “Đại thâu” phía trước bước như bay, mới ý thức lại, tôi bị cướp rồi!

      Con bà nó, giờ là thế đạo gì vậy, ở đường giật đồ cũng phải chuyện mới mẻ gì, nhưng ràng ban ngày ban mặt thế này, trước cửa bệnh viện giật đồ như thế lần đầu tiên nhìn thấy, có còn vương pháp nữa ?

      Trong túi tôi có di động, giấy chứng minh, cùng đồ vật này nọ, quan trọng nhất là bên trong còn có hai trăm tệ cuối cùng của tôi tháng này, nếu bị cướp , chỉ sợ hôm nay tôi phải lội bộ về nhà !

      Có thể nào như thế, nhất định phải giật lại! !

      “Con bà nó, mày đứng lại cho tao!” Tôi hét lớn tiếng, rượt chạy theo.

      tôi là cảnh sát, Đường ca tôi là giáo viện câu lạc bộ tập thể hình, cho nên từ sơ trung tôi bắt đầu bị buộc học ít công phu tự vệ, khi tốt nghiệp trung học còn bị đưa Thiếu Lâm Tự học võ công hai tháng, tố chất thân thể tồi, cho nên nếu bình thường, khẳng định tôi ba hai bước đuổi được rồi, nhưng hôm nay chết tiệt là lại mang đôi giày cao gót năm li, đẹp có đẹp chứ chạy vô cùng bất lợi.

      Có điều may mắn là hôm nay tôi mặc váy, nếu nửa bước cũng khó .

      “Đại thâu” huynh ở trong đám người chạy nhanh xuyên qua, ngừng mà đụng tới đụng lui người đường người, tình thế rất hoảng loạn, nhất thời, tiếng quát tháo nổi lên bốn phía, rất có cảnh giống cảnh sát ở đường bắt kẻ trộm, nghĩ vậy, tôi lập tức có chút lâng lâng.

      cẩn thận cái, nghe được răng rắc tiếng, gót giầy bị gãy rồi! Trọng tâm tôi vũng thiếu chút nữa nhào vào ôm cây cột bên cạnh.

      Shit, đồ rẻ tiền quả nhiên có chất lượng! Chạy được vài bước bị gãy gót.

      Hoặc là làm, làm phải làm đến cùng, bi phẫn, tôi cỡi giày ra, nhanh chóng đem cái chiếc giày còn lại “Tách” tiếng, bẻ gẫy gót kia luôn, chuẩn bị đợi lát nữa làm dùng ám khí, sau đó xách giày tiếp tục rượt theo tên kia. [Sún: dùng làm ám khí, ngất ngất @@]

      “Cái thằng chết tiệt, đứng lại cho tao!” Tôi thở hổn hển vừa chạy vừa kêu, xem ra gần đây vận động quá ít , mới chạy hồi, hô hấp khó chịu, cảm thấy thể xác có chút cồng kềnh rồi đó.

      “Đại thâu” huynh phỏng chừng thấy tôi rượt sắp tới rồi, thế nên chút nghĩ ngợi quay đầu chạy tới bên trong bệnh viện, chúng tôi hai người ở hành lang người rượt người chạy khiến cho hành lang xôn xao lớn hơn nữa.

      Mắt thấy “Đại thâu” huynh chạy vào cái chỗ rẽ bên phải, tôi cầm gót giầy trong tay giống như Tiểu Lí Phi Đao ném tới.

      ngờ xuất cố, ” Đại thâu ” huynh tới phút cuối lại chạy qua chỗ rẽ bên trái, mà gót giầy tiếp tục bay lượn, sau đó trật hướng bay vô người mới từ chỗ rẻ bên phải ra.

      Hết thảy đều phát sinh trong nháy mắt, người nọ né tránh kịp, “Phanh” tiếng, ở giữa mũi, máu mũi từ từ chảy xuống nhân trung.

      Tôi tập trung nhìn vào ——

      Oh~~my~~god !

      Người kia là Diệp – Tử – Ninh!

      Ánh mắt của tôi lập tức @_@, cả người lập tức hóa thạch, mà những người bên cạnh ta miệng lập tức thành hình chữ “O” nhìn tôi.

      là trời nắng bỗng dưng sét đánh cái! Tại sao có thể như vậy? ! Bây giờ nên làm cái gì bây giờ?

      Làm bộ té xỉu? Hay vẫn lập tức chạy lên cầu xin tha thứ đây? Hay là ba mươi sáu kế ——

      Ngạo mạn chậm rãi đem xoay người trăm tám mươi độ, sau đó chậm rãi chậm rãi bước chân phải ra, sau đó là chân trái, lại sau đó, tôi chạy được hai bước, bị bảo an tóm lại giống như con gà con.

      “Lập tức báo nguy, đem tên côn đồ này đưa đến cảnh sát cục .” Đứng ở bên người Diệp Tử Ninh ông mập ” Tròn vo ” ra lệnh.

      phải đâu, tôi phải côn đồ, tôi là lương dân, tôi còn phải được tặng bằng công dân thiện lương của thành phố mà!” Tôi giãy dụa, có điều bảo an đại ca bắt tôi cũng là tay lão luyện, nội công mạnh hơn tôi, tôi căn bản giãy được.

      Tôi giãy dụa nhìn Diệp Tử Ninh, tahơi hơi ngửa đầu, lấy khăn tay che cái mũi, mày gắt gao nhíu lại, được lời, mà những người bên cạnh takhẩn trương nhìn ta, cung kính dâng khăn tay hay linh tinh gì đó.

      “Còn đem con thô lỗ này ra ngoài?” “Tròn vo” chán ghét xua tay, giống như tôi là cái loại con đứng đường, làm như liếc mắt xem cái làm bẩn ánh mắt thuần khiết của ông ta.

      Con thô lỗ? ! Toàn thân tôi có điểm nào giống con thô lỗ à? A? ! Đại ca, miệng của huynh cho dù là chưa được khử que thử độc, chuyện cũng độc như vậy chứ? !

      “Chậm ! Tôi phải tên côn đồ cũng phải con thô lỗ, tôi là đến phỏng vấn . . . . . .” Tôi tiếp tục giãy dụa, khí thế quát lên tiếng lớn, “Tôi có chứng minh!”

      Nghe như thế, bảo an ngừng lại.

      “Chứng minh đâu?” Đứng ở bên cạnh Diệp Tử Ninh, “Mặt tam giác” hỏi.

      “. . . . . . Ách. . . . . . Vừa rồi bị tên cướp đoạt rồi. . . . . .”

      có chứ gì?”

      “Mau mang ta ra . . . . . .” “Tròn vo” cùng “Mặt tam giác” đồng thời .

      Bảo an lại bắt đầu vây quanh lại đây.

      “Chậm , tôi quen ta!” Tôi thà chết chứ chịu khuất phục, chỉ vào Diệp Tử Ninh.

      Mọi người lập tức quay lại nhìn Diệp Tử Ninh.

      Hôm nay ta mặc chiếc áo blue trắng, bên trong là áo trắng quần đen, chân có vẻ thon dài, giống như ánh mặt trời sáng sớm vừa lại có chất thư sinh. Nhìn gần như vậy, mũi càng thêm cao, ngũ quan thâm thúy, so với Huỳnh Hiểu Minh còn đẹp trai hơn, người đàn ông này quả thực là nghiệt! !

      Trái tim lúc ấy đình chỉ hoạt động 0 giờ lẻ giây, cái mũi lập tức rục rịch.

      Nghe được lời này của tôi, lúc này ta mới chậm rãi bắt khăn tay, cúi đầu trông lại hướng tôi, tựa tiếu phi tiếu nhìn tôi.

      Mũi ta bị gót giày đánh trúng, mặt mày có chút hốc hác, sưng đỏ chút, giống cái bánh bao, vô cùng mắc cười.

      Chết chắc chết chắc, nếu bị ta biết mình mặt mày hốc hác, tôi khẳng định chết toàn thây, ta nhất định đem tôi tách rời tách rời lại tách rời, nghĩ vậy, tôi khỏi rùng mình cái, nhìn ta cười gượng hắc hắc hai tiếng lấy lòng.

      Tất cả mọi người chăm chú nhìn ta , chờ đợi đáp án.

      lát sau, ta mới gật gật đầu.

      “Nhìn thấy , còn buông! đó, chính là đó, còn nhìn người khác cái gì, ừ, chính là , buông tay.” Tôi tiểu nhân đắc chí quát lớn bảo an, bảo an đại ca nơm nớp lo sợ buông tôi ra.

      Bọn họ vẻ mặt nghi ngờ nhìn qua nhìn lại tôi cùng Diệp Tử Ninh, dùng ánh mắt gữi tín hiệu với tôi.

      “Tròn vo” : “ có quan hệ gì với phó viện trưởng? Impossible!”

      Tôi: “Đương nhiên là có quan hệ.”

      ” Mặt tam giác” : “Quan hệ gì quan hệ gì, chẳng lẽ là quan hệ kia?”

      Tôi: “Ông thế nào? nam nữ nếu phải quan hệ huyết thống, còn có thể có quan hệ gì?”

      “Tròn vo” cùng”Mặt tam giác” thở dốc vì kinh ngạc, thể tin được nhìn tôi chằm chằm.

      Đương nhiên là có quan hệ, quan hệ 200 tệ đó, tôi dùng lỗ mũi khinh thường nhìn lại bọn họ.

      Ngay tại tôi lúc dùng ánh mắt trao đổi với bọn họ vô cùng bận rộn, Diệp Tử Ninh bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí ôn hoà: ” Bây giờ tôi trở về rửa sạch cái mũi chút, mọi người trước .”

      “Tròn vo” cùng”Mặt tam giác” lập tức cúi đầu khom lưng, tôi cũng mặt mày hớn hở cúi chào ta .

      , . . . . . . cần trở về. . . . . .

      Tôi cao hứng chưa được giây đồng hồ, chợt nghe người nào đó xoay người, chỉ vào người tôi : “ tới giúp tôi rửa sạch.”

      Ai? Tôi?!

      Oh. . . . . . No. . . . . . Oanh tiếng, trời nắng sét đánh cái, vừa lúc bổ đúng đầu tôi.

      Nụ cười của tôi cứng đơ ngay tại chỗ, nhanh chóng vôi hoá, xơ cứng, thạch hóa, cuối cùng phong hoá thành trận vôi. . . . . .

      “Tôi có thể lựa chọn ?” Tôi hơi hơi cắn môi dưới, mặt bốn mươi lăm độ sùng bái nhìn ta , ánh mắt vụt sáng .

      Trong mắt Diệp Tử Ninh lên cảm giác hàm xúc , nhìn tôi cười cười, “ thế nào?”

      ràng là câu hỏi, có điều khi ta ra cũng câu khẳng định.

      Tôi quay đầu nhìn “Tròn vo” cùng “Mặt tam giác” gửi cầu cứu tín hiệu —–SOS, mau tới cứu tôi, muốn tách rời tôi, help—– nhưng bọn họ lại giống nhau cố tình nhìn sàn nhà tìm kiếm tiêu bản.

      Con bà nội nó! tên nào dám lên à!

      Đại Boss xoay người trước, hai bước lại phát tôi theo sau, vì thế thanh có chút kiên nhẫn : “Còn ngây ngẩn thế làm gì?”

      Người này. . . . . . có con mắt sau lưng sao?! ! Tôi miệng quyệt, cắn môi dưới, lệ rơi đầy mặt theo sát ta về văn phòng.
      nhimxu thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 4: JQ điện giật
      Tác giả: Vân Cát Cẩm Tú
      Convert+ Edit: Sunny

      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/


      Tôi chậm chạp theo sát sau lưng ta, vẫn duy trì khoảng cách xa gần, vừa vặn thước.

      Dáng người chàng trai này là tốt thể phản đối, nhìn xem bả vai dày rộng kia, nhìn xem kia chiếc cổ khiêu gợi kia, nhìn xem đôi chân thon dài thẳng tắp kia. . . . . . Chậc chậc, tôi bên run lên, bên nuốt nước miếng.

      Bỗng nhiên ta đứng lại, tôi dừng kịp nên đập đầu vào lưng ta.

      Tôi giận, dừng lại cũng thông báo trước tiếng! Nhưng tôi giận mà dám gì, phẫn nộ vuốt bị cái mũi đụng đau.

      ta xoay người, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt của tôi, ánh mắt khó dò thâm trầm, khóe miệng lên nụ cười quỷ dị, sau đó thanh trầm thấp : “Lại đây chút.”

      Để làm chi? ! Tôi che hai tay đặt trước ngực ở cảnh giác nhìn ta.

      Tôi lại ngửi được mùi vị mưu!

      Diệp Tử Ninh nhìn tôi cái dạng này, hơi hơi nhíu mày, “Nhanh?” tiếng, tôi lập tức chân chó có cốt khí chạy đến bên cạnh ta.

      Trong lòng yên lặng chảy hai hàng lệ, tôi nghĩ vào nơi này tôi có thể thoát ly khỏi tôi con hồ ly hiểm kia, nghĩ tới núi cao còn có núi cao hơn, trước mắt Diệp Tử Ninh này xem ra tuyệt đối dễ đối phó hơn tôi.

      ta lấy tay khoát lên vai tôi, đem nửa sức nặng của mình tì lên người tôi, thản nhiên : “Dìu tôi chút, tôi có hơi nhức đầu.”

      Tôi chợt nghe lời này, biểu tình mặt thực là kì lạ, cơ thể có chút rút gân, tinh tế nhớ lại sau đó lại có cảm tưởng muốn rơi nước mắt, đại BOSS, vừa rồi chảy máu mũi sao thấy ngài nhức đầu, làm thế nào bây giờ mới đến cảm thấy nhức đầu?

      Diệp Tử Ninh ước chừng cao khoảng thước tám, mà tôi bất quá mới thước sáu ba, ta tì như vậy, tôi thiếu chút nữa ngã sấp xuống, tất cả mọi người chung quanh đều ngừng động tác trong tay, há to miệng nhìn chúng tôi.

      Tôi cả người chấn động, lập tức nhận được ánh mắt ghen tị từ bốn phương tám hướng phóng tới, nháy mắt mặt của tôi biến dạng đỏ như mông khỉ. . . . . .

      Những người này là nữ bác sĩ, nữ y tá cùng nữ bệnh nhân, trong đó còn có dì dọn vệ sinh hơn năm mươi hơn tuổi . . . . . .

      đáng sợ >_<.

      Có điều đến văn phòng ta, ta liền buông bả vai của tôi ra, động tác vô cùng sạch lưu loát, nào có chút bộ dáng suy yếu gì đâu!

      Tôi lập tức tỉnh lại, kích động, run rẩy chỉ tay vào người, ta… ta …. ta vừa rồi làm như vậy tuyệt đối là cố ý ! ta là trả thù!

      Lúc nãy tôi đem gót giầy phóng đến mặt ta, làm cho ta mất mặt, cho nên ta quyết định mượn tay người khác tới giết chết tôi, ta vừa rồi làm động tác ái muội như vậy rất dễ dàng đem tôi đặt lên vị trí vô cùng nguy hiểm, làm cho tôi nháy mắt trở thành cái đinh trong mắt toàn bộ nữ bác sĩ, y tá, nữ bệnh nhân, nhóm dì vệ sinh, còn có con gián mẹ, muỗi mẹ, hết thảy động vật giống cái! Đến lúc đó ta cần tự mình ra tay, cơ thể tôi có thể bị người ta tách rời, sau đó phơi thây dã ngoại, chiêu này cao tay, là cao tay!

      Nghĩ vậy, rầm tiếng, cõi lòng nát tan, sợ tới mức khó có thể hô hấp.

      Diệp Tử Ninh từ sau khi vào văn phòng cũng hề nhìn tôi, đến chỗ ngồi ngồi xuống, lấy ra cái hòm thuốc rửa sạch miệng vết thương.”Còn ngây ngốc ở đó làm gì, muốn tôi mời sao?”

      Tôi nắm chặt nắm tay, trong lòng nhớ kỹ Tam Tự kinh, mặt ngoài biểu nhu thuận giống như người vợ , chậm chạm từng bước bước qua.

      ta nằm ở ghế, nhắm mắt lại.

      Lương tâm vô cùng tội lỗi, tôi run rẩy lấy cồn cùng những thứ khác ra, cố gắng nhớ lại từng bước rửa sạch vết thương ở học trường, là sách ít đọc rất khó nhớ! Vì sao lúc trước tôi cúp tiết nhiều như vậy chứ?

      mũi ta có vết thương nho , nhưng ảnh hưởng khuôn mặt đẹp trai của ta. Lông mi ta rất dài rất dày rất cong, như cánh bướm rung động, ở hai gò má có hai cái lúm đồng tiền, lại càng nổi bậc làn da ta trắng nõn, mềm mại giống như trẻ con, khi ngón tay tôi phất quá da ta, trái tim đập nhanh hơn nhịp, giống như có dòng điện từ đầu ngón tay chạy qua toàn thân.

      Tôi tự với mình, bình tĩnh Tiêu Chu, phải chịu đựng, chịu đựng! Mày đừng để bị bề ngoài này lừa gạt, vị này trước mắt mày chính là con lão thâm sơn đó, ta tuyệt đối phải là chén trà của mày đâu, ta là ly sữa bột Tam Lộc, uống vào chắc canh ta là bị sỏi thận mà chết. . . . . .

      Tôi trước tiên sử dụng cồn i-ốt tiêu độc, phải rửa sạch từ miệng vết thương ra bên ngoài, từng bước cẩn thận đổ cồn đồ vào miệng vết thương, ta kêu rên tiếng mở to mắt.

      Tôi cả người run lên, lúc này tôi ghé vào ta trước mặt, khoảng cách hai người vượt qua mười li, bầu khí vô cùng mờ ám, quỉ dị.

      ta bình tĩnh nhìn tôi vài giây, ánh mắt thâm thúy, nhìn mãi đến khi tôi miệng khô lưỡi khô, sắp vì chột dạ mà hôn mê, lúc này ta mới lại chậm rãi nhắm mắt lại, : “Cẩn thận chút cho tôi.”

      Lúc này tôi mới thở dài nhõm hơi, cả người yếu xìu, cơ hồ đứng vững, trong lòng còn đập bùm bùm giống như đánh trống, người này là đáng sợ, ánh mắt là có thể dọa tôi thành cái dạng này, về sau tôi vẫn là tránh xa ta tốt hơn.

      Con mẹ nó chứng cớ cái gì, tôi làm, về sau tôi làm y tá lý tưởng, có thể tránh xa cái tên Diệp Tử Ninh xa được bao nhiêu xa, sau đó lăn lóc đủ 11 tháng từ chức tìm công việc khác, xem tôi có thể làm gì tôi bây giờ? Cùng lắm đòi tiền có, muốn chết còn có mạng, tôi muốn lấy lấy!

      đến đây phỏng vấn?” ta bỗng nhiên mở miệng hỏi, thanh trầm ổn.

      “Vâng.” Giọng tôi như tiếng ruồi bay.

      tên là gì?”

      “Tiêu Chu, chu trong chữ chu đức.” Vì tránh cho lại có người hỏi tôi có phải trư trong “Trư Bát Giới” hay , bây giờ khi tôi giới thiệu mình đều phải chủ động giải thích. [Sun: Trong tiếng Trung Quốc, chữ ‘chu’ phát giống chữ ‘trư’, trư là heo ấy ^^]

      “Có kinh nghiệm công tác trong bệnh viện ?” ta dường như lớn cảm thấy hứng thú với tên của tôi, trong lòng tôi thở dài nhõm hơi.

      “Cái này. . . . . . Này. . . . . . có. . . . . . nhưng tôi làm việc bán thời gian ở công ty nước ngoài, coi như là có chút kinh nghiệm công tác.” MCDonald của nước ngoài cũng được tính chứ, phải ? Tôi ở trong lòng cân nhắc .

      “Thế à? Cảm xúc như thế nào?”

      “Tôi cảm thấy làm việc ở nước ngoài tốt hơn làm trong nước.”

      như thế nào?” ta dường như cảm thấy hứng thú.

      “Công ty nước ngoài công việc tuy rằng áp lực lớn, cường độ lớn, nhưng người ta coi trọng năng lực của nhân viên, chú trọng hiệu suất công tác, đây là công bằng hơn, cho nên nếu so sánh tôi vẫn cảm thấy công ty nước ngoài tốt hơn chút.”

      Tôi làm việc bán thời gian ở khách sạn trong nước, người ta ghét bỏ tôi có bề ngoài, có gương mặt thiên sứ thánh thiện, dưới có dáng người khiêu gợi bốc lửa, như vậy ảnh hưởng kinh doanh của khách sạn, chịu cho tôi cơ hội, con bà nó, cho nên tôi mạch tìm công ty nước ngoài làm việc bán thời gian.

      ta trầm mặc hồi lâu: “Uhn, phải chú trọng năng lực công tác.”

      Nghe lời này tôi khỏi có chút lâng lâng, xem , tôi còn có năng lục công tác bên trong ah, có điều bay tới giữa trung, tôi bỗng nhiên vừa nghĩ lại, đúng, lời này sao nghe được tự nhiên vậy?

      Tôi từ giữa trung thẳng tắp rớt xuống, lập tức ý thức được, ta trả lời như vậy kỳ tôi bề ngoại! Tôi hận, nhất thời nghiến răng kẽo kẹt .

      Miệng vết thương ta sâu, cần dùng đến băng gạc, chỉ cần bôi chút thuốc đỏ là ổn rồi, có điều sau khi tôi bôi thuốc đỏ cho ta, nhìn đến cái muỗi hồng hồng kia , nhịn được bật cười ra tiếng.

      Ha ha, cái mũi ta vốn rất cao, tại lại có chấm hồng hồng đó, nhìn qua vô cùng giống chiếc mũi của chú hề, vô cùng buồn cười.

      ta mở choàng mắt, cầm lấy chiếc gương bên cạnh soi chút, trong mắt lên chút lạnh lùng, tôi sợ tới mức tay run lên, vội vàng rút lui vài bước, đứng ở phạm vi an toàn.

      “Có học qua y tá ?” ta nghiến răng nghiến lợi hỏi.

      Tôi hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang : “Đó là đương nhiên, tôi chính là tốt nghiệp y tá chuyên nghiệp, lấy được bằng chứng nhận của quốc gia, của tỉnh cùng với trường học.”

      Tôi rất kích động, quên trong tay tôi còn lọ thuốc đỏ chưa đóng nắp, vung tay lên, thuốc đỏ trong tay văng ra ngoài, hơn nữa vừa vặn văng tới rồi túi quần của Diệp Tử Ninh, tạo thành vệt màu đỏ nhìn ghê người .

      Oh~~my~~god !!!

      “Được, tốt lắm!” giọng trầm thấp lạnh như băng, nghiến răng nghiến lợi tôi vang lên trước mặt tôi.

      “Phó tổng tài. . . . . . Phó viện trưởng. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . Tôi phải cố ý . . . . . .” Tôi thấy khuôn mặt của Diệp Tử Ninh nhất thời phóng to lên, còn có vệt thuốc màu đỏ ở túi quần ta giống như con thời kì kinh nguyệt, tóc gáy tôi dựng thẳng.

      Thần kinh báo nguy lập tức chuyển động —— lúc này còn đợi khi nào?

      , tôi xoay người chạy ra bên ngoài.

      Tôi vội vả chạy trốn, căn bản nhìn thấy dây cắm điện dưới chân, cho nên khi tôi tự nhận là có thể chạy trốn ra ngoài, não lại phát huy tác dụng cân bằng, bị vướng dây điện, thân mình uốn éo, sắp dâng nụ hôn đầu đời cho sàn nhà.

      Ngay tại này thời khắc chỉ treo mành chuông, Diệp Tử Ninh chạy vội tới, từ sau lưng ôm lấy thắt lưng của tôi, có điều trọng tâm vững, hai người ôm nhau ngã hướng về phía mặt bàn, ngực tôi đụng vào mặt bàn, oh my god, đau chết tôi!

      Tôi gục ở bàn, cái chén mặt bàn bị tôi đánh bay ra ngoài, trong trung vẽ đường parabol hoàn mỹ, sau đó”Phanh” tiếng, giống như sao chổi đụng Trái Đất, bay về hướng phía cái ổ điện mặt đất, mà đồng thời lúc nãy, dòng nước mặt bàn cũng chảy xuống dưới, mắt thấy nước chảy xuống ổ điện. Tôi tư thế ” Mò kim đáy biển “, với tay muốn đẩy ổ điện ra, đáng tiếc chậm bước, toàn bộ nước đều đổ vào ổ điện, chỉ nghe ổ điện “Xoẹt xoẹt” vài tiếng, lập tức mấy tia lửa từ từ trong xoẹt ra, mà sau đó là toàn bộ lông tơ người tôi dựng lên, toàn thân tôi giật giật giống như bị động kinh.

      “Hu hu hu hu hu hu. . . . . .” Tôi điện giật ! [Sún: potay.com :))]

      ra cảm giác điện giật là như thế . . . . . . Mất hồn. . . . . . Tôi hai mắt trắng dã nghĩ thầm.

      Diệp Tử Ninh ôm lưng áo tôi của tôi cũng ngã nhào lên bàn, dường như trong giây phút ấy, toàn thân cũng giật giật giống tôi.

      Ngay tại lúc tôi cho tôi chúng tôi chết chắc, có người có thể từ bên ngoài qua, nghe thấy thanh rầm rầm rung động bên trong, còn có tiếng kêu quỷ khóc thần sầu của tôi, gõ vài cái lên cửa ai trả lời liền lập tức vọt vào, nhìn thấy cái dạng này của chúng tôi, tiếng thét chói tai vang lên bốn phía, cũng may trong đó có người bình tĩnh, lập tức cúp cầu dao điện.

      Rốt cục. . . . . . cũng giật nữa rồi.

      Tôi nhìn thấy vòng tròn đầy sao, nhìn thấy sao Kim bỗng ngẩng đầu liếc mắt nhìn ra cửa, nhìn đám đông nghìn nghịt người dùng ánh mắt nhìn tư thế mờ ám “Lão hán đẩy xe ” của tôi cùng Diệp Tử Ninh, miệng đều giương thành hình chữ “O”.

      Tôi rất muốn đứng lên, có điều là cảm giác ngứa mũi, tai đột nhiên nghe Diệp Tử Ninh đổ máu” , tay tôi lăng lăng sờ soạng cái mũi phen, nhìn thấy tay đầy máu, ánh mắt nhất thời hóa thành mắt gà chọi, dũng dũng hôn mê! >”<

      P/S của Sun: hai người đều bị điện giật đúng nghĩa đen ^__^
      nhimxu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :