1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

It's in His Kiss (Bridgerton #7) - Julia Quinn (24 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      [​IMG]

      IT'S IN HIS KISS (BRIDGERTON #7)

      Tác giả: Julia Quinn
      Chuyển ngữ: CHUIS_M

      Nguồn: www.e-thuvien.com


      Ghi chú: Phần đặt trong (*...*) là chú thích của người dịch. Những phần trong (...) là lời của tác giả.

      Dành tặng Steve Axelrod, vì cả trăm lí do. (Nhưng nhất là vì món trứng cá muối!)

      Và dành tặng Paul, mặc dù có vẻ nghĩ tôi là tuýp người thích chia sẻ trứng cá muối.



      ‘It's In His Kiss’ là quyển thứ bảy trong series gia đình nhà Bridgerton. Series này có tất cả 8 cuốn, kể về 8 người con trong gia đình, được đặt tên theo thứ tự A, B, C, D, E, F, G, H. Mỗi quyển sách là cuộc hành trình tìm kiếm hạnh phúc của họ, phải lúc nào cũng bằng phẳng, mà là lắm chông gai. Mỗi quyển sách mang cho mình sắc màu. Có khi đó là màu hồng của câu chuyện tựa như cổ tích, cũng với hoàng tử và lọ lem; có khi đó là màu xanh thăm thẳm của bầu trời mà quá phụ trẻ lãng quên; có khi đó là màu rực rỡ của tất cả những bông hoa trong khu vườn ngày ấy…

      Giới thiệu ngắn của Ms. Shane_D:
      'It’s in His Kiss' kể về con út của gia đình, Hyacinth Bridgerton giờ lớn, đến tuổi lấy chồng. Hãy xem cuộc phiêu lưu của , phải chỉ để tìm ra kho báu mà còn là vật vô cùng quý giá: người chồng hay tình đích thực .Hãy cùng xem công cuộc chinh phục của vẫn còn những nét hồn nhiên tinh nghịch và vô cùng hài hước. Và hãy xem Anthony tung bay phấp phới ‘I’m free’ như thế nào, khi cuối cùng tạm thời thoát nạn trong việc bảo vệ những em bé của .


      Giới thiệu về series Bridgerton của Julia Quinn:

      Bridgerton #1: The Duke and I [Công tước và em] - kể về Daphne
      Bridgerton #2: The Viscount Who Loved Me [Tử tước và em] - kể về Anthony
      Bridgerton #3: An Offer From a Gentleman [Nàng Cinderella nhà Bridgerton] - kể về Benedict
      Bridgerton #4: Romancing Mister Bridgerton [ mình ] - kể về Colin
      Bridgerton #5: To Sir Phillip, With Love [Gửi Ngài Phillip, với tất cả Tình ] - kể về Eloise
      Bridgerton #6: When He Was Wicked - kể về Francesca
      Bridgerton #7: It's in His Kiss - kể về Hyacinth
      Bridgerton #8: On The Way to the Wedding [Đường đến đám cưới] - kể về Gregory
      The Bridgertons (The 2nd Epilogues): Happily Ever After [Hạnh phúc mãi mãi về sau]
      Last edited: 28/11/15

    2. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      MỞ ĐẦU

      Năm 1815, mười năm trước khi câu chuyện của chúng ta bắt đầu...

      Có bốn nguyên tắc chi phối mối quan hệ giữa Gareth St. Clair và cha để dựa vào đó mà duy trì thái độ hài hước và tỉnh táo chung.

      : Họ trò chuyện ngoại trừ khi tuyệt đối cần thiết.

      Hai: Tất cả những buổi trò chuyện tuyệt đối cần thiết được giữ cho ngắn nhất có thể.

      Ba: Trong kiện phải nhiều hơn những lời chào xã giao đơn giản nhất, tốt nhất là luôn có bên thứ ba diện.

      Và cuối cùng, bốn: Vì mục đích đạt được điểm , hai, và ba, Gareth phải kiểm soát bản thân để cư xử sao cho có thể nhận được nhiều lời mời nghỉ lễ cùng với bạn bè.

      cách khác là, ở nhà.

      Bằng những từ ngữ cụ thể hơn, tránh xa cha .

      chung, Gareth nghĩ, khi còn bỏ công sức ra để nghĩ về việc đó, giờ còn thường xuyên nữa vì thực tập những phương pháp lánh mặt đến mức độ lành nghề, những nguyên tắc này rất phù hợp với .

      Và chúng cũng phù hợp với cha kém, bởi vì Richard St. Clair thích con trai út của mình cũng nhiều như con trai út thích ông. Đó là lí do vì sao, Gareth nghĩ với cái cau mày, quá ngạc nhiên khi bị triệu về nhà.

      Và với bắt buộc được tranh cãi.

      Bức thư của cha mơ hồ. Gareth phải trình diện ở Lâu Đài Clair ngay lập tức.

      Chuyện này khó chịu quá sức. Chỉ còn hai tháng nữa là tốt nghiệp trường Eton, cuộc sống của trong giai đoạn thăng hoa, chuỗi choáng ngợp của những trò chơi xen lẫn những bài học, và tất nhiên thỉnh thoảng là những cuộc đột nhập lén lút vào ngôi nhà công cộng trong vùng, luôn luôn vào lúc tối muộn, luôn luôn dính líu đến rượu và phụ nữ.

      Cuộc sống của Gareth là cuộc sống người thanh niên trẻ mười tám tuổi mong ước. Và nhận định rằng chừng nào còn có thể khuất mắt cha , cuộc sống của ở độ tuổi mười chín cũng may mắn tương tự. nhập học trường Cambridge vào mùa thu, cùng với những người bạn thân thiết nhất, nơi có mọi ý định theo đuổi nghiệp học hành và đời sống xã hội với cùng nhiệt tình như năm trước.

      Khi nhìn quanh dinh thự Lâu Đài Clair, thở hơi dài để thể sốt ruột nhưng lại nghe như căng thẳng. Cái quỷ gì mà nam tước - như quen gọi cha - có thể muốn với chứ? Cha từ lâu tuyên bố rằng ông phủi đứa con trai thứ khỏi tay ông và rằng ông chỉ trả chi phí cho việc giáo dục bởi vì đó là nghĩa vụ của ông.

      Điều mà mọi người đều hiểu ra là: Những người bạn và hàng xóm của họ dòm ngó nếu Gareth được gửi tới ngôi trường đàng hoàng.

      Khi Gareth và cha chạm mặt nhau, ngài nam tước thường dành trọn quãng thời gian đó để cằn nhằn đứa con trai là thất vọng.

      Chỉ càng khiến Gareth mong muốn làm cha cáu giận thêm. Rốt cuộc chẳng có gì có cảm giác như sánh được mong đợi của người khác.

      Gareth gõ nhịp chân, cảm thấy như người xa lạ trong chính ngôi nhà của mình khi chờ người quản gia báo cho cha về có mặt của . Suốt chín năm qua ít khi sống ở đây nên khó mà có cảm giác gắn bó. Đối với , nó chẳng hơn gì đống đất đá thuộc về cha và cuối cùng cũng về tay trai , George. chẳng có thứ gì trong căn nhà, và chẳng có gia sản nào của dòng họ Sinclair về tay Gareth, và biết rằng những người ở hàng ngũ của phải tự khẳng định vị trí của mình. cho rằng vào quân đội sau khi tốt nghiệp Cambridge; còn lại con đường duy nhất có thể chấp nhận được là tu đạo, và có trời chứng giám phù hợp với nghĩa vụ đó.

      Gareth có rất ít ký ức về mẹ. Bà mất trong tai nạn khi mới năm tuổi, nhưng có thể nhớ được bà xoa đầu mà cười vì chẳng bao giờ nghiêm túc.

      “Con là đứa tiểu quỷ của mẹ,” bà thường , theo sau là lời thầm. “Đừng đánh mất điều đó. Bất kể con làm gì, đừng đánh mất nó.”

      đánh mất nó. Và nghi ngờ Giáo Hội nước mong được đón chào vào hàng ngũ của họ.

      “Cậu chủ Gareth.”

      Gareth nhìn lên khi nghe giọng của quản gia. Như thường lệ, Guilfoyle chuyện trong những câu ngang phè, bao giờ có dấu chấm hỏi.

      “Cha cậu gặp cậu ngay bây giờ,” Guilfoyle xướng. “Ngài ấy ở trong phòng làm việc.”

      Gareth gật đầu với người quản gia cao tuổi và mình dọc hành lang về phía phòng làm việc của cha , luôn luôn là căn phòng ít thích nhất trong căn nhà. Đó là nơi cha truyền những bài thuyết giảng của ông, nơi cha với rằng bao giờ có bất cứ giá trị nào, nơi cha lạnh lùng biện bạch rằng lẽ ra ông nên có đứa con thứ hai, rằng Gareth chẳng là gì ngoài cái ống thoát tiền của gia đình và vết nhơ danh dự họ.

      , Gareth nghĩ trong lúc gõ vào cánh cửa, chẳng có ký ức hạnh phúc nào ở đây.

      “Vào !”

      Gareth đẩy cánh cửa bằng gỗ sồi nặng nề và bước vào trong. Cha ngồi sau bàn làm việc, viết vội vàng lên tờ giấy. Ông trông khỏe mạnh, Gareth nghĩ vẩn vơ. Cha luôn luôn trông khỏe mạnh. dễ chịu hơn nếu ông trở thành bức tranh biếm họa của người đàn ông, nhưng , Ngài St. Clair sung sức và rắn rỏi và có vẻ ngoài của người đàn ông trẻ hơn đến hai mươi tuổi so với tuổi năm mươi của ông.

      Ông trông như kiểu người mà cậu bé như Gareth phải kính trọng.

      Và điều đó khiến cho nỗi đau bị chối bỏ càng tàn nhẫn hơn.

      Gareth kiên nhẫn chờ đợi cha nhìn lên. Khi ông làm thế, hắng giọng.

      phản ứng.

      Gareth ho.

      Chẳng có gì.

      Gareth cảm thấy răng nghiến lại. Đây là thói quen thường lệ của cha - làm ngơ đủ lâu như lời nhắc nhở rằng ông thấy đáng cho ông để tâm.

      Gareth cân nhắc , “Thưa ông.” cân nhắc , “Thưa ngài.” còn xem xét cả việc thốt lên, “Thưa cha,” nhưng cuối cùng chỉ ngả người dựa vào thanh chắn cửa và bắt đầu huýt sáo.

      Cha nhìn lên ngay lập tức, “Ngừng,” ông quát.

      Gareth nhướng hàng lông mày và ngừng lại.

      “Và đứng thẳng dậy. Chúa Lòng Lành,” nam tước gắt gỏng, “ bao nhiêu lần tôi với rằng huýt sáo là lối cư xử bất nhã?”

      Gareth chờ giây, rồi hỏi, “Tôi có phải trả lời câu đó , hay đó là câu hỏi tu từ?”

      Da của cha đỏ dần lên.

      Gareth nuốt xuống. nên điều đó. biết rằng giọng vui đùa nhã nhặn của khiến nam tước nổi giận, nhưng đôi lúc khó giữ cho miệng đóng lại. dành nhiều năm cố gắng giành được lòng mến của cha , cuối cùng đành chịu thua và từ bỏ.

      Và nếu có thấy thỏa mãn chút đỉnh vì khiến cho ông già cũng bị thương tổn như ông làm với , thôi đành vậy. Người ta phải biết chớp lấy niềm vui bất cứ nơi nào có thể.

      “Tôi thấy ngạc nhiên vì ở đây,” cha .

      Gareth chớp mắt bối rối. “Ông cầu tôi đến,” . Và khốn nạn là - chưa bao giờ chống lại cha . hẳn. châm chích, khiêu khích, thêm vào ít xấc láo trong mọi hành động và lời của mình, nhưng chưa bao giờ chống đối ra mặt.

      là thằng hèn khốn nạn.

      Trong những giấc mơ của , đấu tranh. Trong những giấc mơ của , với cha chính xác những gì nghĩ về ông, nhưng trong đời thực, phản kháng của bị giới hạn ở những tiếng huýt sáo và những cái nhìn sưng sỉa.

      “Đúng vậy,” cha , hơi ngả người dựa vào ghế. “Nhưng tôi chưa bao giờ ra lệnh với mong mỏi nghe theo cách chính xác. Hiếm khi làm theo.”

      Gareth gì.

      Cha đứng lên và đến cái bàn gần đó, nơi ông cất giữ bình rượu brandy. “Tôi cho là băn khoăn vì chuyện gì tôi gọi về,” ông .

      Gareth gật đầu, nhưng cha còn thèm nhìn , thế là thêm, “Vâng, thưa ông.”

      Ngài nam tước thích thú uống hớp rượu brandy, để cho Gareth chờ trong khi ông thưởng thức thứ chất lỏng màu đỏ nâu. Cuối cùng, ông quay lại, và với cái nhìn đánh giá lạnh nhạt, , “Tôi cuối cùng tìm ra cách để có thể hữu dụng với gia đình St. Clair.”

      Đầu Gareth giật nảy lên vì ngạc nhiên. “Ông tìm ra sao? Thưa ông?”

      Cha uống thêm ngụm nữa, rồi đặt ly xuống. “Tất nhiên.” Ông quay về phía con mình và nhìn thẳng vào lần đầu tiên trong suốt buổi chuyện. “ kết hôn.”

      “Thưa ông?” Gareth , gần như nôn ọe.

      “Vào mùa hè này,” Ngài St. Clair xác nhận.

      Gareth chộp lấy lưng ghế để lảo đảo. chỉ mới mười tám tuổi, vì lòng kính Chúa. Còn quá trẻ để kết hôn. Và còn Cambridge sao? Liệu có được ghi danh khi kết hôn? Và đặt vợ ở đâu?

      Và, lạy Chúa cao, kết hôn với ai?

      “Đó là kết hợp tuyệt hảo,” ngài nam tước tiếp. “Của hồi môn khôi phục tiền nong của gia đình ta.”

      “Gia đình chúng ta, thưa ông?” Gareth thầm.

      Ánh mắt Ngài St. Clair bổ xuống con trai ông. “Chúng ta khánh kiệt đến tận nóc,” ông sắc lạnh. “ năm nữa thôi, và chúng ta mất tất cả mọi thứ trừ tước vị.”

      “Nhưng... sao lại như thế được?”

      “Eton hề rẻ,” ngài nam tước quát.

      , nhưng chắc chắn nó đủ để làm bần cùng gia đình, Gareth tuyệt vọng nghĩ. Chuyện này thể hoàn toàn là lỗi của .

      có thể là thất vọng,” cha , “nhưng tôi hề lảng tránh trách nhiệm với . được giáo dục như quý ông. được ban cho con ngựa, quần áo, và mái nhà che đầu. Giờ là lúc cư xử như người đàn ông.”

      “Ai?” Gareth thầm.

      “Hả?”

      “Ai,” to hơn chút. phải kết hôn với ai?

      “Mary Winthrop,” cha thản nhiên.

      Gareth cảm thấy máu rời khỏi cơ thể . “Mary...”

      “Con của Wrotham,” cha thêm.

      Cứ làm như Gareth biết điều đó. “Nhưng Mary...”

      người vợ hoàn hảo,” ngài nam tước tiếp. “Dễ bảo, và có thể vứt bỏ ta ở vùng quê nếu muốn lang thang quanh thành phố với những người bạn ngu ngốc của .”

      “Nhưng thưa cha, Mary - ”

      “Tôi thay mặt đồng ý,” cha tuyên bố. “Chuyện xong. Giao kèo được kí.”

      Gareth đấu tranh để thở. Chuyện này thể xảy ra. Chắc chắn người đàn ông thể bị ép buộc vào hôn nhân. Ở thời đại này thể.

      “Wrotham muốn việc đó được hoàn tất vào tháng Bảy,” cha thêm. “Tôi với ông ta rằng chúng ta phản đối.”

      “Nhưng... Mary...” Gareth thở gấp. “Tôi thể kết hôn với Mary!”

      bên lông mày rậm của cha hất lên về phía chân tóc. “ có thể, và làm.”

      “Nhưng thưa Cha, ấy... ấy...”

      “Thiểu năng?” ngài nam tước kết thúc giùm . Ông cười khùng khục. “Chẳng có khác biệt gì khi ta ở dưới giường. Và phải dính dáng gì với ta ngoài chuyện đó.” Ông bước tới phía con trai ông cho đến khi họ đứng sát nhau đến khó chịu. “Tất cả những gì cần làm là có mặt ở nhà thờ. hiểu chứ?”

      Gareth gì. cũng chẳng làm bất cứ điều gì khác. phải cố gắng hết sức chỉ để hít thở.

      biết Mary Winthrop cả cuộc đời . lớn hơn tuổi, và điền trang của hai gia đình giáp ranh nhau từ hơn thế kỷ qua. Họ từng là bạn thân khi còn là những đứa trẻ, nhưng chuyện sớm lộ ra rằng đầu óc Mary bình thường. Gareth là người bảo hộ của mỗi khi ở trong địa phận; đập nhiều tên ức hiếp kẻ yếu đến bầm dập vì chúng dám sỉ nhục và lợi dụng bản tính dễ thương, khiêm tốn của .

      Nhưng thể kết hôn với . như đứa trẻ. Đó phải là tội lỗi. Và ngay cả khi nó phải, bao giờ có thể tiêu hóa được việc đó. Làm sao có thể hiểu được những chuyện diễn ra giữa vợ và chồng?

      bao giờ có thể ngủ với . bao giờ.

      Gareth chỉ nhìn cha chăm chăm, ngôn từ rời bỏ . Lần đầu tiên trong đời, chẳng có sẵn câu trả lời, chẳng có câu đáp trả bỡn cợt.

      Chẳng có lời nào. Đơn giản là chẳng có lời nào trong khoảnh khắc như thế này.

      “Tôi thấy chúng ta hiểu nhau,” ngài nam tước , mỉm cười khi con trai ông im lặng.

      !” Gareth thốt lên, tiết đơn đó tự bứt ra khỏi cổ họng . “! Tôi thể!”

      Đôi mắt cha nheo lại. “ ở đó dù tôi có phải gô cổ lại.”

      !” cảm thấy như mình mắc nghẹn, nhưng cách nào đó khiến cho những từ ngữ bật ra. “Thưa cha, Mary...Chuyện là, ấy chỉ là đứa trẻ. ấy bao giờ hơn đứa trẻ. Ông biết điều đó. Tôi thể cưới ấy. Điều đó là tội lỗi.”

      Nam tước khẽ cười, phá vỡ căng thẳng khi ông nhanh chóng quay . “Có phải cố thuyết phục tôi rằng , trong số tất cả mọi người, đột nhiên tìm thấy đức tin của mình?”

      , nhưng - ”

      “Chẳng còn gì để bàn cãi nữa,” cha ngắt lời. “Wrotham rất hào phóng với của hồi môn. Chúa biết ông ta phải làm thế khi cố gắng tống khứ đứa đần độn.”

      “Đừng về ấy như thế,” Gareth thầm. muốn kết hôn với Mary Winthrop, nhưng biết suốt cả cuộc đời , và đáng bị xúc phạm.

      “Đó là điều tốt nhất có thể làm,” Ngài St. Clair . “Điều tốt nhất có thể có. Bản thỏa thuận của Wrotham hào phóng cực kỳ, và tôi sắp xếp khoản trợ cấp để giữ cho sống thoải mái suốt đời.”

      khoản trợ cấp,” Gareth đờ đẫn lặp lại.

      Cha để thoát ra tiếng cười cợt ngắn khác. “ nghĩ là tôi tin tưởng giao cho khoản tiền lớn chứ,” ông . “ ư?”

      Gareth nuốt xuống khó nhọc. “Trường học sao?” thầm.

      vẫn có thể học,” cha . “ ra, có người vợ mới của để cám ơn vì điều đó. Tôi có tiền gửi cho nếu có thỏa thuận hôn nhân này.”

      Gareth đứng đó, cố gắng buộc nhịp thở của mình trở nên điều độ và bình thường. Cha biết việc học ở Cambridge có ý nghĩa với nhiều đến thế nào. Đó là điều duy nhất mà họ cùng đồng ý: quý ông cần phải có giáo dục của quý ông. quan trọng Gareth khao khát trải nghiệm tất cả, cuộc sống xã hội và cuộc sống hàn lâm, trong khi Ngài St. Clair chỉ thấy nó như thứ gì đó người đàn ông phải làm để giữ thể diện. Điều này được quyết định từ nhiều năm trước - Gareth học và nhận bằng tốt nghiệp.

      Nhưng giờ có vẻ như Ngài St. Clair biết rằng ông thể chi tiền để giáo dục con trai thứ. Khi nào ông định với ? Khi Gareth thu xếp hành lý?

      “Xong rồi, Gareth,” cha gay gắt. “Và phải là thôi. George là người thừa kế, và tôi thể để cho nó làm bẩn dòng máu chúng ta. Hơn nữa,” ông thêm với cái bĩu môi, “Tôi cũng ép nó phải làm điều này.”

      “Nhưng ông lại ép tôi?” Gareth thầm. Có phải cha căm ghét đến mức này? Nghĩ xấu về đến vậy sao? nhìn lên cha , nhìn khuôn mặt đem lại cho quá nhiều bất hạnh. Chưa từng có nụ cười, chưa từng có lời khuyến khích. Chưa từng -

      “Tại sao?” Gareth nghe thấy mình hỏi, câu hỏi nghe như của con thú bị thương, thống thiết và ai oán. “Tại sao?” lần nữa.

      Cha gì, chỉ đứng đó, bấu chặt mép bàn cho đến khi những đốt ngón tay trắng bệch. Và Gareth chẳng thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm, nhìn sững sờ vào đôi bàn tay cha . “Tôi là con ông,” thầm, vẫn thể dứt mắt ra mà nhìn lên mặt cha. “Con trai ông. Làm sao ông có thể làm thế này với con ông?”

      Và rồi cha , bậc thầy của những câu đáp trả chua cay, tức giận của ông luôn luôn được khoác lên vẻ lạnh lùng băng giá thay vì lửa đỏ, bùng nổ. Hai bàn tay ông rời khỏi bàn, và giọng ông gào lên trong căn phòng như con quỷ dữ.

      “Vì Chúa, làm sao đến lúc này mày còn chưa tự suy ra được điều đó? Mày phải là con tao! Mày chưa bao giờ là con tao! Mày chỉ là đứa hạ đẳng, đứa mất dạy bẩn thỉu mà mẹ mày có từ kẻ khác trong khi tao ở xa.”

      Cơn giận chảy tràn ra như thứ gì đó quá nóng, quá quẫn bách, bị cầm giữ và bị kiềm nén quá lâu. Nó đập vào Gareth như đợt sóng, cuộn xoáy xung quanh , bóp nghẹt và thít lấy cổ họng cho đến khi nghẹn thở. “,” , tuyệt vọng lắc đầu. Đó phải là điều mà chưa từng nghĩ qua, phải là điều chưa từng hy vọng, nhưng nó thể là . có diện mạo như cha . Họ có cùng cái mũi, chẳng phải sao? Và -

      “Tao nuôi mày,” ngài nam tước , giọng ông ta trầm và cứng rắn. “Tao chi tiền cho quần áo của mày và thể với mọi người rằng mày là con tao. Tao hỗ trợ mày trong khi bất cứ người đàn ông nào khác cũng quẳng mày ra đường, và quá thời hạn mày phải đáp lại ân huệ đó.”

      ,” Gareth lần nữa. “ thể nào. Tôi trông giống như ông. Tôi - ”

      Trong lúc, Ngài St. Clair giữ im lặng. Rồi ông ta , cay đắng, “ trùng hợp bất hạnh, tao bảo đảm với mày.”

      “Nhưng - ”

      “Tao có thể quay lưng lại với mày từ khi mày được sinh ra,” Ngài St. Clair ngắt lời, “đuổi mẹ mày , quẳng cả hai ra đường. Nhưng tao làm vậy.” Ông ta thu hẹp khoảng cách giữa họ và dúi mặt sát vào mặt Gareth. “Mày được thừa nhận, được xem là con trong giá thú.” Và rồi, trong giọng giận dữ và trầm: “Mày nợ tao.”

      ,” Gareth , giọng cuối cùng cũng tìm thấy thuyết phục cần có để giúp tồn tại suốt những ngày còn lại của đời . “, tôi làm điều đó.”

      “Tao từ mày,” nam tước đe dọa. “Mày thấy được đồng penny nào nữa từ tao đâu. Mày có thể quên giấc mơ Cambridge của mày được rồi, - ”

      ,” Gareth lần nữa, và nghe khác. cảm thấy mình thay đổi. nhận ra đây là kết thúc. Kết thúc của tuổi thơ, kết thúc của trong sáng, và là khởi đầu của -

      Chúa mới biết là khởi đầu của thứ gì.

      “Tao xong với mày,” cha - , phải cha - rít lên. “ xong.”

      “Đành vậy,” Gareth .

      bỏ .

    3. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 1

      Mười năm qua, và chúng ta gặp nữ nhân vật chính, , phải là, chưa bao giờ được biết đến như bông hoa e ấp và nhút nhát. Khung cảnh là buổi hòa nhạc hằng năm của nhà Smythe-Smyth, khoảng mười phút trước khi Mozart bắt đầu quằn quại dưới mồ.

      “Tại sao chúng ta lại đối xử với bản thân như thế này chứ?” Hyacinth Bridgerton thắc mắc to.

      “Bởi vì chúng ta là những người tốt bụng và tử tế,” chị dâu của trả lời, ngồi xuống - Chúa cứu giúp bọn họ - cái ghế đối diện sân khấu.

      “Người ta nghĩ là,” Hyacinth dai dẳng, quan sát chiếc ghế trống bên cạnh Penelope với hào hứng như khi thấy con nhím biển, “chị em mình phải rút được bài học từ năm ngoái. Hoặc có lẽ từ năm kia. Hoặc còn có thể là - ”

      “Hyacinth?” Penelope .

      Hyacinth lia mắt sang Penelope, nhướng bên lông mày dò hỏi.

      “Ngồi xuống.”

      Hyacinth thở dài. Nhưng vẫn ngồi.

      Buổi hòa nhạc nhà Smythe-Smyth, tạ ơn trời đất, chỉ trình diễn mỗi năm lần, bởi vì Hyacinth chắc chắn phải cần đến mười hai tháng ròng cho tai bình phục.

      Hyacinth để lọt thêm tiếng thở dài khác, lần này còn ầm ĩ hơn. “Em hoàn toàn chắc chắn là mình tốt bụng hay tử tế.”

      “Chị cũng chắc,” Penelope , “nhưng dù sao nữa chị vẫn quyết định phải đặt niềm tin ở em.”

      “Chị khá là độ lượng,” Hyacinth .

      “Chị cũng nghĩ thế.”

      Hyacinth liếc ngang sang . “Tất nhiên là chị chẳng có lựa chọn nào khác.”

      Penelope xoay người trong ghế, đôi mắt nheo lại. “Ý là?”

      Colin từ chối tháp tùng chị, đúng ?” Hyacinth với cái nhìn láu cá. Colin là trai của Hyacinth, và kết hôn với Penelope vào năm ngoái.

      Penelope mím miệng thành đường thẳng khó lay chuyển.

      “Em rất thích mỗi khi mình đúng,” Hyacinth đắc thắng. “Mà là may mắn, bởi vì em thường xuyên đúng.”

      Penelope chỉ nhìn . “Em cũng biết là người khác thể chịu đựng được em.”

      “Tất nhiên.” Hyacinth nghiêng người về phía Penelope với nụ cười quỷ quái. “Nhưng dù sao nữa chị vẫn em, thú nhận .”

      “Chị thú nhận gì cả cho đến cuối buổi tối nay.”

      “Sau khi cả hai chúng ta đều bị điếc?”

      “Sau khi chúng ta xem em có xử cho phải phép hay .”

      Hyacinth cười to. “Chị là con dâu trong gia đình. Chị phải em thôi. Đó là nghĩa vụ được cam kết.”

      “Buồn cười là chị lại nhớ nó có trong lời thề hôn nhân của chị.”

      “Buồn cười,” Hyacinth đáp trả, “là em lại nhớ nó rất .”

      Penelope nhìn và cười. “Chị biết làm thế nào mà em làm được điều đó, Hyacinth,” , “nhưng dù em có làm cho người khác nổi điên lên, em vẫn luôn có thể lôi cuốn.”

      “Đó là tài năng thiên bẩm hay nhất của em,” Hyacinth từ tốn.

      “Chà, em nhận được nhiều điểm tốt vì với chị tối nay,” Penelope , vỗ vỗ vào bàn tay .

      “Tất nhiên,” Hyacinth trả lời. “Với những tính khí khó chìu của em, em vẫn là con người mẫu mực của lòng nhân hậu và tử tế.” Và phải như vậy, nghĩ khi nhìn tấm màn sân khấu . Lại năm nữa, buổi hòa nhạc nhà Smythe-Smyth nữa. Thêm cơ hội nữa để khám phá ra người ta có bao nhiêu cách để phá hỏng bản nhạc hay. Năm nào Hyacinth cũng thề tham dự, rồi hiểu sao mỗi năm lại thấy mình xuất ở đây, mỉm cười khích lệ với bốn sân khấu.

      “Ít nhất năm ngoái em được ngồi ở đằng sau,” Hyacinth .

      “Ừ,” Penelope trả lời, quay sang nhìn với đôi mắt ngờ vực. “Làm sao mà em sắp xếp được? Felicity, Eloise và chị ở ngay hàng đầu.”

      Hyacinth nhún vai. “ cuộc viếng thăm đúng thời điểm đến phòng giải lao của các quý bà. ra - ”

      “Em đừng có hòng làm thế vào tối nay,” Penelope cảnh cáo. “Nếu em bỏ chị lại mình - ”

      “Đừng lo,” Hyacinth với tiếng thở dài. “Em ở đây để chịu đựng. Nhưng,” thêm, chỉ ngón tay theo kiểu thái độ mà mẹ chắc chắn coi là trang nhã, “em muốn tận tụy của mình phải được ghi nhớ cách thích đáng.”

      “Tại sao,” Penelope hỏi, “chị lại có cảm giác em tính điểm và khi chị ít ngờ nhất, em nhảy đến trước mặt chị đòi được đền đáp?”

      Hyacinth nhìn và chớp mắt. “Tại sao em lại phải nhảy?”

      “A, nhìn kìa,” Penelope , sau khi nhìn chằm chằm vào em chồng như thể bị điên, “Phu Nhân Danbury đến rồi.”

      “Bà Bridgerton,” Phu Nhân Danbury , hoặc đúng hơn là quát. “ Bridgerton.”

      “Chào buổi tối, Phu Nhân Danbury,” Penelope với bà bá tước luống tuổi. “Chúng cháu giữ chỗ đối diện sân khấu cho bà đây.”

      Phu Nhân D nheo mắt và chích vào mắt cá chân Penelope bằng cây gậy của bà. “Lúc nào cũng nghĩ cho người khác hả?”

      “Tất nhiên ạ,” Penelope lý . “Cháu dám mơ - ”

      “Ha,” Phu Nhân Danbury .

      Hyacinth nghĩ đó là đơn thích nhất của nữ bá tước. Từ đó và hmmmmph.

      “Nhích qua chỗ khác, Hyacinth,” Phu Nhân D ra lệnh. “Ta ngồi giữa hai .”

      Hyacinth ngoan ngoãn di chuyển đến cái ghế ở bên trái. “Chúng cháu chỉ vừa mới xem lại lí do mình đến tham dự,” khi Phu Nhân Danbury ngồi vào ghế. “Cháu chẳng thể nghĩ ra lí do nào.”

      “Ta thể thay cho được,” Phu Nhân D với Hyacinth, “nhưng ấy” - với câu này bà hất đầu về phía Penelope - “ở đây vì lí do giống như ta.”

      “Vì nhạc?”Hyacinth hỏi, có lẽ hơi quá lịch .

      Phu Nhân Danbury quay lại với Hyacinth, mặt bà nhăn như mỉm cười. “Ta luôn luôn thích , Hyacinth Bridgerton.”

      “Cháu cũng luôn luôn thích bà,” Hyacinth đáp lại.

      “Ta cho đó là vì thỉnh thoảng đến đọc sách cho ta,” Phu Nhân Danbury .

      “Mỗi tuần,” Hyacinth nhắc.

      “Thỉnh thoảng, mỗi tuần,...phìì.” Phu Nhân Danbury phẩy tay. “Cũng như nhau cả nếu biến nó thành nỗ lực hàng ngày.”

      Hyacinth thấy tốt nhất là nên bình phẩm. Phu Nhân D chắc chắn kiếm được cách vặn vẹo câu của thành lời hứa đến thăm mỗi chiều.

      “Và ta có thể thêm,” Phu Nhân D với cái hít mũi khụt khịt, “tuần trước rất ác vì để Priscilla tội nghiệp lơ lửng vực thẳm.”

      “Hai người đọc truyện gì?” Penelope hỏi.

      Butterworth và Nam Tước Điên Loạn,” Hyacinth trả lời. “Và ấy có lơ lửng. Còn chưa mà.”

      đọc trước rồi?” Phu Nhân D hỏi.

      ạ,” Hyacinth đảo tròn mắt. “Nhưng khó để biết trước. Butterworth từng bị treo ngôi nhà và cái cây.”

      “Và ấy vẫn còn sống?” Penelope hỏi.

      “Em là bị treo, phải treo cổ,” Hyacinth lầm bầm. “Còn đáng thương hơn.”

      “Dù vậy,” Phu Nhân Danbury ngắt lời, “ là ác vì để ta bị treo.”

      “Tác giả kết chương ngay tại đó,” Hyacinth ngoan cố, “và chẳng phải đức kiên nhẫn là phẩm hạnh sao ạ?”

      “Tuyệt đối ,” Phu Nhân Danbury dứt khoát, “và nếu nghĩ vậy ít giống phụ nữ hơn ta tưởng.”

      có ai hiểu được tại sao Hyacinth lại tới thăm Phu Nhân Danbury các ngày Thứ Ba để đọc sách cho bà, nhưng thích những buổi chiều cùng bà bá tước. Phu Nhân Danbury ngông cuồng và trung thực đến mức độ thành lỗi, và Hyacinth quý bà.

      “Cả hai người hợp lực mối đe dọa,” Penelope nhận xét.

      “Mục tiêu của đời ta,” Phu Nhân Danbury tuyên bố, “là trở thành mối đe dọa cho càng nhiều người càng tốt, nên ta xem đó là lời khen ngợi hết lòng, Bà Bridgerton.”

      “Tại sao,” Penelope thắc mắc, “bà chỉ gọi cháu là Bà Bridgreton khi bà phát biểu ý kiến trang trọng?”

      “Như thế tốt hơn,” Phu Nhân D , nhấn mạnh bằng tiếng thụp gậy ầm ĩ.

      Hyacinth cười toét miệng. Khi về già muốn được như Phu Nhân Danbury. Thành , thích bà bá tước còn hơn những người cùng trang lứa. Sau ba mùa vũ hội ở hội chợ hôn nhân, Hyacinth trở nên mệt mỏi vì vẫn chỉ gặp những con người đó ngày này qua ngày khác. Những thứ từng khiến thấy rất phấn chấn - những buổi dạ vũ, tiệc tùng, những người theo đuổi - chà, những thứ đó vẫn còn dễ chịu - phải công nhận như vậy. Hyacinth chắc chắn phải trong những hay than phiền về giàu có và địa vị mà bị buộc phải gánh chịu.

      Nhưng nó còn như trước nữa. còn nín thở mỗi khi bước vào phòng dạ vũ. Và điệu nhảy giờ chỉ đơn thuần là điệu nhảy, còn là những bước xoay kì diệu của những năm trước.

      phấn khích, nhận ra, qua .

      may cứ mỗi lần đề cập chuyện đó với mẹ, câu trả lời là chỉ cần tìm cho mình người chồng. Điều đó, Violet Bridgerton cố công làm , thay đổi mọi thứ.

      Tất nhiên rồi.

      Mẹ của Hyacinth vứt hết những trò giả vờ tế nhị khi dính dáng đến tình trạng chưa kết hôn của con thứ tư và cũng là cuối cùng của bà. Việc đó, Hyacinth nghĩ dứt khoát, trở thành chiến dịch vận động cá nhân.

      Quên Joan d’Arc . Mẹ là Violet Mayfair, và bệnh đậu mùa hay dịch hạch hay cả người tình phản trắc nào có thể ngăn bà thực sứ mệnh huy hoàng là được thấy tất cả tám người con có được hôn nhân hạnh phúc. Chỉ còn hai đứa thôi, Gregory và Hyacinth, nhưng Gregory chỉ mới hai mươi bốn, độ tuổi được xem (theo ý của Hyacinth hơi công bằng) là hoàn toàn phù hợp cho quý ông còn độc thân.

      Nhưng Hyacinth ở tuổi hai mươi hai? Điều duy nhất cứu vãn cho mẹ nằm liệt giường là chuyện chị Eloise của chờ đến độ tuổi khá chín muồi là hai mươi tám trước khi trở thành dâu. Qua so sánh, Hyacinth gần như đứng đầu đàn.

      Chẳng có ai có thể rằng Hyacinth là già hết hy vọng, nhưng ngay cả cũng còn phải thừa nhận mình nhích dần tới vị trí đó. nhận được vài lời cầu hôn từ lần ra mắt vào ba mắt trước, nhưng nhiều như mọi người tưởng, với vẻ ngoài như - phải là xinh xắn nhất nhưng chắc chắn là hơn nửa các quý trong thành phố - và gia sản của - lại phải phải là phần hồi môn rộng rãi nhất, nhưng chắc chắn đủ cho kẻ đào mỏ nhìn lại lần thứ hai.

      Và tất nhiên gia thế của chỉ có thể chê vào đâu được. trai , cũng như cha họ trước đây, là Tử Tước Bridgerton, và mặc dù phải là tước vị cao nhất trong vùng, gia đình họ lại có tiếng tăm và tầm ảnh hưởng. Và nếu điều đó còn chưa đủ, chị Daphne của là Nữ Công Tước Hastings, và chị Francesca là Nữ Bá Tước Kilmartin.

      Nếu người đàn ông muốn được đặt mình vào hàng ngũ những gia đình quyền lực nhất vương quốc , ta có thể gặp phải rất nhiều đám còn tệ hơn Hyacinth Bridgerton.

      Nhưng nếu người ta chịu khó nhẩm lại điều độ của những lời cầu hôn, những thứ Hyacinth thèm thừa nhận, bắt đầu có vẻ như bị nguyền rủa.

      Ba lời cầu hôn vào mùa vũ hội đầu tiên.

      Hai vào mùa thứ hai.

      vào năm ngoái.

      Và chẳng có lời cầu hôn nào trong năm nay.

      Chỉ có thể biện bạch rằng ngày càng ít nổi tiếng hơn. Trừ khi, tất nhiên, có ai đó đủ ngu ngốc mà lập luận như , Hyacinth về phía ngược lại ngay, bất chấp chứng cứ và lí lẽ.

      có thể thắng được cuộc tranh luận đó. Hiếm có người đàn ông - hay người phụ nữ - thông minh hơn, nhiều hơn, hay vượt trội hơn Hyacinth Bridgerton.

      Điều này có thể, nghĩ trong khoảnh khắc tự kiểm điểm hiếm hoi, liên quan đến lí do tỉ lệ những lời cầu hôn lại sụt giảm với tốc độ đáng báo động.

      Chẳng quan trọng, nghĩ, quan sát những nhà Smythe-Smyth lượn lờ quanh cái bục được dựng trước sân khấu. Cũng chẳng phải chấp nhận bất cứ lời cầu hôn nào trong số đó. Ba người là những kẻ đào mỏ, hai người ngu ngốc, và người bị xem là hoàn toàn tẻ ngắt.

      Thà ở giá còn hơn tự xích mình vào người làm chán đến chảy nước mắt. Ngay cả mẹ , người có tật mai mối kinh niên, cũng thể cãi lại luận điểm .

      Còn về tình trạng có lời cầu hôn nào gần đây - chà, nếu những quý ông của vương quốc thể hiểu hết giá trị của phụ nữ thông minh hiểu bản thân, đó là vấn đề của họ, đâu phải của .

      Phu Nhân Danbury giộng cây gậy của bà xuống sàn, chệch khỏi chân trái Hyacinth trong đường tơ kẽ tóc. “À này,” bà , “hai người các có ai thấy bóng dáng cháu trai ta ?”

      “Cháu trai nào ạ?” Hyacinth hỏi.

      “Cháu trai nào,” Phu Nhân D sốt ruột lặp lại. “Cháu trai nào? Đứa duy nhất mà ta thích chứ còn ai nữa.”

      Hyacinth còn thèm che dấu sửng sốt của mình. “ St. Clair đến đây tối nay ạ?”

      “Ta biết, ta biết,” Phu Nhân D cười khẽ. “Chính ta cũng thấy khó tin. Ta vẫn cứ chờ tia chớp từ trời giáng xuống mái nhà đây.”

      Penelope nhăn mũi. “Cháu nghĩ đó có thể là câu báng bổ, nhưng cháu chắc lắm.”

      phải đâu,” Hyacinth nhìn vào . “Và tại sao ấy lại đến?”

      Phu Nhân Danbury mỉm cười chầm chậm. Như con rắn. “Tại sao lại có hứng thú?”

      “Cháu lúc nào cũng có hứng thú với những lời đồn,” Hyacinth hoàn toàn vô tư. “Về mọi người. Bà phải biết điều đó rồi chứ.”

      “Tốt thôi,” Phu Nhân D , hơi gắt gỏng sau khi bị phá bỉnh. “Nó tới vì ta tống tiền nó.”

      Hyacinth và Penelope nhìn bà với những hàng lông mày nhướng lên y hệt nhau.

      “Tốt thôi,” Phu Nhân Danbury thừa nhận, “nếu phải là tống tiền, liều nặng của cảm giác tội lỗi.”

      “Tất nhiên rồi,” Penelope thầm, cùng lúc Hyacinth , “Chuyện đó có lí hơn.”

      Phu Nhân Danbury thở dài. “Ta có lẽ với nó là ta cảm thấy được khỏe.”

      Hyacinth còn hồ nghi. “Có lẽ?”

      ,” Phu Nhân D thừa nhận.

      “Bà chắc phải diễn rất giỏi mới có thể khiến ấy đến đây tối nay,” Hyacinth đầy ngưỡng mộ. Người ta phải đánh giá đúng khả năng gây xúc động sâu sắc của Phu Nhân Danbury, đặc biệt khi kết quả là thao túng đầy ấn tượng những người ở quanh bà. Đó là tài năng Hyacinth cũng bồi dưỡng.

      “Cháu nghĩ mình từng thấy ấy ở buổi hòa nhạc,” Penelope nhận xét.

      “Hmmmph,” Phu Nhân D càu nhàu. “ đủ phụ nữ trác táng cho nó.”

      Đến từ người nào khác, đó là câu gây sửng sốt. Nhưng đây là Phu Nhân Danbury, và Hyacinth (và tất cả những người còn lại) quen với những câu phát biểu bất ngờ của bà.

      Vả lại, người ta đúng là phải xem xét người đàn ông được đến nữa.

      Cháu ngoại của Phu Nhân Danbury chẳng phải ai khác chính là Gareth St. Clair. Mặc dù có lẽ lỗi hoàn toàn là ở ta khi có tiếng xấu như thế, Hyacinth ngẫm nghĩ. Có hàng đống những người đàn ông cũng cư xử đúng mực, và vài người đẹp trai như tội lỗi, nhưng Gareth St. Clair là người duy nhất kết hợp được cả hai thứ đó thành công đến vậy.

      Nhưng danh tiếng của ta rất xấu.

      ta chắc chắn là ở độ tuổi kết hôn, nhưng chưa bao giờ, dù chỉ lần, đến thăm quý trẻ tại gia. Hyacinth hoàn toàn chắc về điều đó; vì nếu ta có nảy ra ý định theo đuổi ai, tin đồn lan tràn khắp nơi. Và hơn nữa, Hyacinth nghe tin từ Phu Nhân Danbury, người ưa thích tin đồn còn hơn cả .

      Và rồi, tất nhiên, còn có vấn đề về cha ta, Ngài St. Clair. Ai cũng biết họ xa cách nhau, mặc dù chẳng có ai biết lí do tại sao. Cá nhân Hyacinth nghĩ tốt cho Gareth vì phô trương những vấn đề gia đình ra trước bàn dân thiên hạ - nhất là vì gặp cha ta và nghĩ ông ta là người thô lỗ, khiến tin rằng nhất thiết vấn đề ra sao, St. Clair trẻ đáng trách.

      Nhưng cả vụ việc phủ lên người đàn ông lôi cuốn đó vẻ bí , và theo ý kiến của Hyacinth nó khiến cho ta trở thành thách thức đối với các quý bà. Chẳng có ai dám chắc phải nhìn nhận ta ra sao. mặt, những bà mệnh phụ kéo con họ nơi khác; chắc chắn liên hệ với Gareth St. Clair thể nâng cao danh tiếng của . Mặc khác, trai ta sớm chết thảm gần năm trước, và giờ ta là người thừa kế tước vị nam tước. Chỉ càng bồi đắp cho ta hình ảnh lãng mạng hơn - và phù hợp hơn. Tháng trước Hyacinth thấy ngất xỉu - hoặc ít ra cũng giả vờ ngất - khi ta hạ cố tham dự Vũ hội nhà Bevelstoke.

      Chuyện đúng là thất kinh.

      Hyacinth cố với ngu ngốc rằng ta chỉ đến vì bị bà ta ép buộc, và tất nhiên là vì cha ta rời khỏi thành phố. Dù sao nữa mọi người đều biết ta chỉ quan hệ với những diễn viên và ca sĩ opera, chứ phải bất cứ tiểu thư nào ta có thể gặp tại dạ tiệc Bevelstoke. Nhưng đó chịu để bị lay chuyển khỏi trạng thái quá khích, và sau cùng ta đổ sụm xuống băng ghế dài cách duyên dáng rất đáng ngờ.

      Hyacinth là người đầu tiên tìm ra lọ dấm ngửi và đặt nó vào dưới mũi ta. Quá đáng , số thái độ khó mà dung thứ.

      Nhưng khi đứng đó, vực ngu ngốc dậy bằng những lọ xông hương độc hại, bắt gặp ta nhìn chằm chằm với cái vẻ châm chọc của riêng ta, và thể giũ sạch cảm giác ta thấy hài hước.

      Cũng như thấy những đứa trẻ và những con chó bự hài hước.

      Chẳng cần phải , cảm thấy được tôn vinh bởi chú ý của ta, dù chỉ là thoáng qua.

      “Hmmph.”

      Hyacinth quay lại đối mặt với Phu Nhân Danbury, người vẫn còn tìm kiếm cháu trai bà trong căn phòng. “Cháu nghĩ là ấy đến đây rồi đâu,” Hyacinth , rồi thào thêm, “Vì còn chưa có ai ngất xỉu.”

      “Hả? Gì thế?”

      “Cháu cháu nghĩ ấy đến.”

      Phu Nhân D nheo mắt lại. “Ta nghe phần đó rồi.”

      “Đó là tất cả những gì cháu ,” Hyacinth dối.

      láo.”

      Hyacinth nhìn qua bà vào Penelope. “Bà ấy đối xử với em tệ lắm, chị có biết ?”

      Penelope nhún vai. “Phải có người làm vậy chứ.”

      Gương mặt của Phu Nhân Danbury giãn ra thành nụ cười toét miệng, và bà quay sang Penelope, “Giờ ta phải hỏi - ” Bà ngẩng nhìn lên sân khấu, nghểnh cổ khi bà liếc nhìn bộ tứ. “Có phải với cây cello của năm ngoái kia ?”

      Penelope buồn bã gật đầu.

      Hyacinth nhìn cả hai người. “Hai người về chuyện gì thế?”

      “Nếu biết,” Phu Nhân Danbury kiêu căng đáp, “Vậy chẳng chú ý, và đáng xấu hổ vì điều đó.”

      Miệng Hyacinth thả rơi ra. “Ái chà,” , bởi vì lựa chọn thứ hai là im lặng, và chẳng bao giờ thích làm như thế. Chẳng có gì bực mình hơn bị cho ra rìa trò đùa. Chỉ trừ, có lẽ, bị mắng mà còn chẳng hiểu vì sao. quay lại phía sân khấu, ngắm chơi đàn cello kĩ hơn. Chẳng thấy gì khác thường, lại quay người lần nữa để đối diện với những người cùng và mở miệng, nhưng họ say sưa trong cuộc trò chuyện bao gồm cả .

      ghét khi điều đó xảy ra.

      “Hmmmph.” Hyacinth ngồi dựa vào ghế và làm lần nữa. “Hmmmph.”

      nghe,” giọng thích thú vai cất lên, “y như bà tôi.”

      Hyacinth nhìn lên. ta ở đây, Gareth St. Clair, đương nhiên phải đúng ngay lúc thất thế nhất. Và, tất nhiên, ghế trống duy nhất còn lại là bên cạnh .

      “Vậy à?” Phu Nhân Danbury hỏi, nhìn lên cháu trai khi bà nện cây gậy xuống sàn. “ ấy nhanh chóng thay thế cháu trở thành niềm tự hào và niềm vui của ta.”

      cho tôi nghe với, Bridgerton,” St. Clair hỏi, khóe môi cong lên trong nụ cười nửa miệng chế giễu, “có phải bà tôi đào tạo thành bản sao của bà ?”

      Hyacinth chẳng có sẵn câu trả lời, và thấy điều đó khiến cực kỳ bực bội.

      “Nhích qua nữa , Hyacinth,” Phu Nhân D oang oang. “Ta cần phải ngồi cạnh Gareth.”

      Hyacinth quay sang để gì đó, nhưng Phu Nhân Danbury chặn lời , “Phải có người đảm bảo nó cư xử cho phải phép.”


      Hyacinth thở ra ầm ĩ và di chuyển sang ghế khác.

      “Đây, cậu bé của ta,” Phu Nhân D , vỗ vỗ lên cái ghế trống với hào hứng ràng. “Ngồi xuống và thưởng thức .”

      nhìn bà lúc lâu trước khi , “Bà nợ cháu vì chuyện này đó, bà ngoại.”

      “Ha!” là câu trả lời của bà. “ có ta, cháu tồn tại.”

      luận điểm khó bác bỏ,” Hyacinth thầm.

      St. Clair quay sang nhìn , có lẽ chỉ để quay khỏi bà ngoại . Hyacinth mỉm cười ân cần với , hài lòng với bản thân vì thể chút phản ứng nào.

      luôn khiến nhớ đến con sư tử, hoang tàng và bạo ngược, hừng hực năng lượng như vô tận. Mái tóc cũng có màu hung, lập lờ đầy hiếu kỳ giữa màu nâu nhạt và vàng sậm, và để tóc với vẻ phóng túng, thách thức những lời thầm bằng cách nuôi nó đủ dài để thắt đuôi sam say gáy. cao, mặc dù quá cao, sở hữu sức mạnh và vẻ duyên dáng của người ưa vận động và khuôn mặt vừa đủ góc cạnh để điển trai chứ xinh xắn.

      Và đôi mắt màu xanh lơ. Xanh . Xanh đến bất an.

      Xanh đến bất an? lắc đầu. Đó phải là ý nghĩ ngu xuẩn nhất từng được nhồi vào đầu . Đôi mắt cũng có màu xanh lơ, và nó chẳng có gì gây bất an cả.

      “Và điều gì mang đến đây, Bridgerton?” hỏi. “Tôi nhận ra người đam mê nhạc.”

      “Nếu ấy nhạc,” Phu Nhân D từ đằng sau , “ ấy bỏ trốn đến Pháp rồi.”

      “Bà rất ghét bị bỏ ngoài cuộc trò chuyện phải ?” thầm mà quay lại. “Ow!”

      “Gậy hả?” Hyacinth ngọt ngào hỏi.

      “Bà là mối đe dọa cho xã hội,” lầm bầm.

      Hyacinth quan sát cách thích thú khi với tay ra sau mà hề quay đầu lại, nắm chặt cây gậy và giật nó khỏi tay bà . “Đây,” , đưa nó cho , “ chăm sóc nó chứ? Bà cần nó trong khi bà ngồi.”

      Miệng Hyacinth há ra. Ngay cả còn chưa bao giờ dám can thiệp vào cây gậy của Phu Nhân Danbury.

      “Tôi thấy là cuối cùng mình cũng gây được ấn tượng với ,” , ngồi dựa vào ghế với vẻ mặt của người cực kỳ hài lòng với chính mình.

      “Đúng vậy,” Hyacinth trước khi có thể ngăn mình. “Ý tôi là, . Tôi muốn là, đừng có ngu ngốc thế. Tôi chắc chắn bị ấn tượng bởi .”

      “Phấn khởi làm sao,” thầm.

      “Ý tôi là,” , nghiến răng, “tôi nghĩ về nó cách này hay cách khác.”

      vỗ bàn tay lên trái tim mình. “Bị thương,” xấc xược. “Và xuyên thẳng qua tim.”

      Hyacinth nghiến răng lại. Thứ tồi tệ hơn cả bị đưa ra làm trò cười là chắc có phải mình bị đưa ra làm trò cười. có thể đọc những người khác ở Luân Đôn như quyển sách để mở. Nhưng với Gareth St. Clair, đơn giản là bao giờ hiểu. liếc qua để xem liệu Penelope có lắng nghe - cũng biết chắc chuyện đó có gì quan trọng - nhưng Pen sốt vó xoa dịu Phu Nhân Danbury, bà vẫn còn đau khổ vì mất mát cây gậy.

      Hyacinth cựa quậy yên, cảm giác như bị bao vây. Ngài Somershall - chưa bao giờ là người đàn ông mảnh khảnh nhất trong phòng - ngồi bên trái, đổ tràn lên ghế . Nên buộc phải nhích người về bên phải chút, nên tất nhiên càng đẩy đến gần Gareth St. Clair, người tích cực tỏa nhiệt.

      Chúa ơi, ta đóng chai mình trong lọ nước nóng trước khi ra ngoài hay sao?

      Hyacinth cầm tờ chương trình lên cách kín đáo nhất có thể và dùng nó làm quạt.

      “Có gì ổn à, Bridgerton?” hỏi, nghiêng đầu sang nhìn với vẻ hài hước tò mò.

      “Tất nhiên là ,” trả lời. “Chỉ là ở đây hơi ấm, nghĩ vậy sao?”

      quan sát lâu hơn muốn giây, và rồi quay sang Phu Nhân Danbury. “Bà có bị sốc nhiệt vì nóng , Bà Ngoại?” hỏi đầy quan tâm.

      hề,” câu trả lời nhanh nhẹn đáp lại.

      quay lại với Hyacinth cùng cái nhún vai. “Chắc phải do ,” thầm.

      “Phải vậy,” nghiến răng, kiên quyết nhìn thẳng phía trước. Có lẽ vẫn còn thời gian để trốn vào phòng nghỉ của các quý bà. Penelope treo lên rồi phanh thây vì điều đó, nhưng có hai người ngồi giữa họ bị coi là bỏ rơi? Bên cạnh đó, có thể sử dụng Ngài Somershall như lí do chính đáng. Thậm chí đến giờ ông ta vẫn dịch chuyển, đè sát vào với thái độ khiến Hyacinth chắc là vô tình.

      Hyacinth dịch tí về bên phải. Chỉ inch thôi - e là còn chưa tới. Điều cuối cùng muốn là bị ép chặt vào Gareth St. Clair. À, điều kế cuối vậy. Khung người đẫy đà của Ngài Somershall nhất định là tệ nhất.

      “Có gì ổn, Bridgerton?” St. Clair hỏi thăm.

      lắc đầu, đặt bàn tay lên tay vịn ghế để chuẩn bị đứng lên. thể -

      Bốp.

      Bốp bốp bốp.

      Hyacinth suýt chút nữa là rên rỉ. Đó là trong những Tiểu Thư Smythe-Smyth, báo hiệu buổi hòa nhạc sắp bắt đầu. lỡ mất thời cơ. Giờ chẳng còn cách nào ra cách lịch .

      Nhưng ít nhất được an ủi vì phải là người khốn khổ duy nhất. Ngay lúc những Smythe-Smyth nâng thanh vĩ để chơi nhạc cụ, nghe St. Clair thở ra tiếng rên rỉ rất khẽ, theo sau là câu nghe rất thành tâm, “Xin Chúa cứu giúp tất cả chúng con.”

    4. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 2

      Ba mươi phút sau, và đâu đó xa, con chó tru lên đau đớn. may, có ai nghe thấy tiếng nó giữa hỗn loạn ầm ĩ...

      thế gian chỉ có người mà vì người đó, Gareth mới chịu ngồi lịch và lắng nghe bản nhạc tệ hại, tình cờ người đó lại là Bà Ngoại Danbury.

      có lần sau nữa,” thầm vào tai bà, khi thứ gì đó họa may là nhạc Mozart công kích tai . Bản này, sau thứ có thể là của Haydn, được tiếp tục bởi thứ gì đó có thể là của Handel.

      “Cháu ngồi lịch kia kìa,” bà thầm lại.

      “Chúng ta có thể ngồi ở phía sau,” làu bàu.

      “Và bỏ lỡ hết trò vui?”

      Làm sao có người lại xem buổi hòa nhạc Smythe-Smyth là trò vui chẳng hiểu nổi, nhưng bà sở hữu thái độ chỉ có thể được xem là tình lành mạnh dành cho kiện hàng năm này.

      Như thường lệ, cả bốn nhà Smythe-Smyth đều được ngồi bục , hai người với cây violon, người với cây cello, và người tại đàn piano, thứ thanh mà họ phát ra quá chói tai đến mức gần như ấn tượng.

      Gần như.

      may là cháu bà,” qua vai.

      “Ha,” là câu trả lời của bà, dù thầm cũng hề bớt hung hăng. “ may là ta cháu.”

      Và rồi - tạ ơn Chúa - nó chấm dứt, và những gật đầu chào và nhún gối, ba trong số họ trông hoàn toàn hài lòng với bản thân, và người - với cây đàn cello - trông như thể muốn quẳng mình ra ngoài cửa sổ.

      Gareth xoay người khi nghe bà mình thở dài. Bà lắc đầu và trông thương cảm rất khác ngày thường.

      Những Smythe-Smyth rất nổi tiếng ở Luân Đôn, và màn trình diễn sau, thể lí giải nổi, lại tệ hơn màn trình diễn trước. Khi người ta nghĩ chẳng còn cách nào khả dĩ hơn để chế nhạo Mozart, nhóm họ hàng Smythe-Smyth khác lại xuất sân khấu, và chứng minh rằng phải, có thể chứ.

      Nhưng họ là những tốt, được nghe lại như thế, và bà của , trong những cơn thương người hiếm hoi, khăng khăng phải có người ngồi ở hàng đầu và vỗ tay, bởi vì, theo như bà phát biểu, “Ba người trong số họ thể phân biệt được con voi và cây sáo, nhưng luôn luôn có người sẵn sàng chui xuống đất vì khốn khổ.”

      ràng Bà Ngoại Danbury, người vô tư với công tước rằng ông ta chẳng có lấy tri giác của con dê, thấy việc vỗ tay cho Smythe-Smyth có tai được làm từ thiếc ở mỗi thế hệ là quan trọng.

      Họ đều đứng lên vỗ tay, mặc dù cho rằng bà chỉ làm thế để có cớ lấy lại cây gậy, Hyacinth Bridgerton đưa nó cho bà mà có lấy lời phản đối.

      “Kẻ phản bội,” thầm qua vai.

      “Chúng là ngón chân mà,” trả lời.

      nở nụ cười ngoài ý muốn. chưa bao giờ gặp bất cứ ai như Hyacinth Bridgerton. khá hài hước, khá khó chìu, nhưng người ta thể ngăn mình ngưỡng mộ trí tuệ của .

      Hyacinth Bridgerton có danh tiếng thú vị và độc nhất trong giới thượng lưu Luân Đôn. là con út trong gia đình Bridgerton được đặt tên theo trình tự a,b,c nổi tiếng, từ A đến H. Và , chí ít về mặt lí thuyết và đối với những người quan tâm, được xem là đám hôn nhân tốt. chưa bao giờ dính dáng, thậm chí là hời hợt, vào vụ tai tiếng nào, và gia đình và họ hàng thân thích của còn hơn cả so sánh. hoàn toàn xinh xắn, vẻ đẹp phổ biến và khỏe mạnh, với mái tóc dày màu hạt dẻ và đôi mắt xanh che dấu thông minh. Và có lẽ quan trọng nhất, Gareth nghĩ với chút nhạo báng, người ta thầm rằng trai cả của , Ngài Bridgerton, tăng hồi môn của vào năm ngoái, sau khi Hyacinth kết thúc mùa vũ hội thứ ba ở Luân Đôn mà có lấy lời cầu hôn nào chấp nhận được.

      Nhưng khi hỏi han về - tất nhiên phải bởi vì quan tâm; mà chỉ vì muốn biết hơn về quý trẻ thích dành nhiều thời gian bên bà ngoại - những người bạn của đều rùng mình.

      “Hyacinth Bridgerton?” người lặp lại. “Chắc chắn phải để kết hôn chứ? Cậu điên rồi.”

      người khác đáng sợ.

      có ai ưa - sức lôi cuốn nhất định giúp được mọi người chiếu cố - nhưng tất cả đều đồng tình rằng tốt nhất chỉ nên ở mức độ vừa phải. “Đàn ông thích phụ nữ thông minh hơn họ,” trong những người bạn sắc sảo hơn bình luận, “và Hyacinth Bridgerton phải là kiểu giả vờ ngu ngốc.”

      Gareth nghĩ hơn lần rằng là bản sao trẻ của bà ngoại . Và trong khi chẳng có ai đời quý hơn Bà Ngoại Danbury, theo như nghĩ, thế gian này chỉ cần người như bà mà thôi.

      “Cháu thấy mừng vì đến đây?” quý bà lớn tuổi được nhắc đến hỏi, giọng bà nghe rất qua tràng pháo tay.

      Chẳng có ai vỗ tay to như khán giả của buổi hòa nhạc Smythe-Smyth. Họ luôn quá mừng rỡ vì nó kết thúc.

      có lần sau nữa,” dứt khoát.

      “Tất nhiên là ,” bà , với vẻ nhún nhường vừa đủ cho thấy bà dối chớp mắt.

      quay sang và nhìn thẳng vào mắt bà. “Bà phải tìm người khác để tháp tùng bà vào năm sau.”

      “Ta dám mơ đến chuyện cầu cháu lần nữa,” Bà Ngoại Danbury .

      “Bà dối.”

      điều kinh khủng để với bà ngoại quý của cháu.” Bà hơi nghiêng người tới trước. “Làm sao mà cháu biết?”

      liếc xuống cây gậy, ngủ yên trong tay bà. “Bà vẫy cái vật đó lên trời dù chỉ lần từ khi bà lừa được Bridgerton đưa trả lại nó,” .

      “Vớ vẩn,” bà . “ Bridgerton quá sắc sảo để bị lừa, phải Hyacinth?”

      Hyacinth nhoài người về phía trước để có thể nhìn thấy bà bá tước đằng sau . “Cháu xin lỗi?”

      “Chỉ cần vâng thôi,” Bà Ngoại Danbury . “Điều đó chọc tức nó.”

      “Vậy , vâng ạ, tất nhiên,” , mỉm cười.

      “Và,” bà tiếp tục, như thể toàn bộ cuộc trao đổi lố bịch chưa hề diễn ra, “Ta cho cháu biết ta là tâm hồn thận trọng khi dính dáng đến cây gậy của ta.”

      Gareth chiếu vào bà cái nhìn. “ là kỳ tích cháu còn ngón chân.”

      là kỳ tích cháu còn hai tai, cậu bé dấu,” bà với khinh bỉ kiêu ngạo.

      “Cháu lấy nó lần nữa,” đe dọa.

      , cháu ,” bà trả lời với tiếng cười khùng khục. “Ta rời với Penelope để tìm ly nước chanh đây. Cháu ở lại bầu bạn với Hyacinth.”


      nhìn bà rời , rồi quay lại với Hyacinth, người nhìn quanh phòng với đôi mắt hơi nheo lại.

      tìm ai à?” hỏi.

      người nào cụ thể. Chỉ là quan sát khung cảnh thôi.”

      nhìn cách hiếu kì. “ luôn có vẻ như thám tử thế sao?”

      “Chỉ khi nó phù hợp với tôi,” với cái nhún vai. “Tôi muốn biết được có chuyện gì xảy ra.”

      “Và có chuyện gì ‘ xảy ra’ ?” hỏi dò.

      .” Đôi mắt nheo lại lần nữa khi quan sát hai người tranh cãi ở góc xa. “Nhưng bao giờ biết được có hay .”

      chống lại thôi thúc muốn lắc đầu. là người phụ nữ kì lạ nhất. nhìn lên sân khấu. “Chúng ta an toàn chưa?”

      Cuối cùng cũng quay lại, đôi mắt xanh của gặp mắt với thẳng thắn khác thường. “Có phải muốn là nó kết thúc chưa?”

      “Đúng vậy.”

      Lông mày chau lại, và trong khoảnh khắc đó Gareth nhận ra những đốm tàn nhang rất nhạt lác đác mũi . “Tôi nghĩ vậy,” . “Tôi chưa từng biết họ có giờ nghỉ giải lao trước đây.”

      “Tạ ơn Chúa,” , với cảm xúc tràn trề. “Tại sao họ lại làm thế?”

      “Ý là những người nhà Smythe-Smyth?”

      “Vâng.”

      Trong lúc, yên lặng, rồi chỉ lắc đầu, và , “Tôi biết. Người ta nghĩ là...”

      Bất cứ điều gì sắp sửa , nghĩ lại. “Đừng bận tâm,” .

      tôi nghe ,” giục, hơi ngạc nhiên vì hiếu kỳ của mình.

      có gì đâu,” . “Chỉ là người ta nghĩ đến giờ phải có ai đó với họ rồi mới phải. Nhưng ...” nhìn quanh căn phòng. “Những năm gần đây lượng khán giả trở nên ít ỏi hơn. Chỉ những người có tấm lòng tử tế là còn ở lại thôi.”

      “Và có tính luôn cả mình vào hàng ngũ đó , Bridgerton?”

      nhìn lên với đôi mắt xanh trong vắt. “Tôi nghĩ đến miêu tả bản thân như thế, nhưng vâng, tôi cho rằng mình thuộc hàng ngũ đó. Bà của nữa, mặc dù bà chối đến hơi thở cuối cùng.”

      Gareth mỉm cười khi thấy bà ngoại chọt vào chân Công Tước Ashbourne bằng cây gậy của bà. “Phải, bà làm thế đúng ?”

      Kể từ sau cái chết của George, bà ngoại là người duy nhất thế gian mà thương. Sau khi cha đá ra đường, đến Nhà Danbury ở hạt Surrey và thuật lại cho bà tất cả những chuyện xảy ra. Ngoại trừ phần về thân phận con ngoài giá thú của , tất nhiên.

      Gareth đoán Phu Nhân Danbury đứng lên reo hò nếu bà biết được phải người St. Clair chính cống. Bà chưa bao giờ thích con rể của mình, và ra còn thường xuyên nhắc đến ông ta là “thằng ngu hợm hĩnh”. Nhưng hé lộ mẹ - con út của Phu Nhân Danbury - là kẻ ngoại tình, và muốn làm ô danh bà theo lối đó.

      Và kì lạ thay, cha - buồn cười làm sao vì vẫn còn gọi ông ta như thế, ngay cả sau ngần ấy năm - chưa bao giờ vạch mặt cách công khai. Lúc đầu chuyện đó khiến Gareth ngạc nhiên. Ngài St. Clair là người đàn ông kiêu hãnh, và chắc chắn ông ta để lộ mình bị cắm sừng. Hơn nữa, hẳn ông ta còn nuôi hy vọng gô cổ Gareth lại và buộc làm theo ý ông ta. Có lẽ thậm chí còn ép được kết hôn với Mary Winthrop và đổ đầy túi tiền dòng họ St. Clair như trước.

      Nhưng George mắc phải căn bệnh hiểm nghèo ở tuổi hai mươi bảy, và đến năm ba mươi chết.

      người con trai.

      Điều đó khiến Gareth trở thành người kế thừa dòng dõi St. Clair. Và để lại , hoàn toàn đơn giản, tiến thoái lưỡng nan. Trong mười tháng qua, dường như ông ta chẳng làm gì ngoài chờ đợi. Sớm hay muộn cha cũng tuyên bố với tất cả những người chịu lắng nghe rằng Gareth phải con ruột ông ta. Chắc chắn là nam tước, với trò tiêu khiển thích xếp hạng thứ ba (sau săn bắn và gây giống chó săn) là khảo cứu phả hệ nhà St. Clair để dẫn đến cội nguồn Plantagenet, truyền lại tước vị cho đứa con hoang dòng dõi xác định. (*Plantagenet: nhánh của họ Angevins, là dòng dõi vua chúa vương quốc từ thế kỷ XII*)

      Gareth biết chắc cách duy nhất nam tước có thể gỡ bỏ khỏi vị trí thừa tự là lôi , và đám người làm chứng, đến trước Hội Đồng ban Đặc Quyền trong Thượng Nghị Viện. Đó phi vụ rối rắm, đáng tởm, và cũng có thể hiệu quả. Ngài nam tước kết hôn với mẹ Gareth khi bà sinh con, và điều đó chứng tỏ Gareth là con hợp pháp trước pháp luật, mặc cho dòng máu của .

      Nhưng nó gây ra vụ tai tiếng lớn và hoàn toàn có thể hủy hoại Gareth trong mắt mọi người. Rất nhiều quý tộc mang dòng máu và họ của hai người đàn ông lượn lờ khắp nơi, nhưng giới thượng lưu thích về điều đó. phải là công khai.

      Nhưng đến nay cha vẫn chưa tuyên bố gì cả.

      nửa thời gian Gareth tự hỏi phải chăng nam tước giữ im lặng chỉ để dằn vặt .

      Gareth nhìn bà ở bên kia căn phòng, nhận li nước chanh từ Penelope Bridgerton, người bị bà gạ gẫm chăm sóc cho bà từng tí . Agatha, Phu Nhân Danbury, thường xuyên được miêu tả là kỳ quặc, và đó mới chỉ là những người có cảm tình với bà mới nhận xét như thế. Bà là con sư tử cái trong giới thượng lưu, ngại phát biểu và rất sẵn lòng châm chọc những nhân vật bề thế nhất, và thi thoảng, cả bản thân nữa. Nhưng mặc cho phong cách chua chát, bà còn nổi tiếng là trung thành với những người bà thương, và Gareth biết là người đứng đầu danh sách đó.

      Khi đến với bà và kể lại rằng cha từ , bà giận sôi máu, nhưng bà chưa bao giờ sử dụng cương vị nữ bá tước để buộc Ngài St. Clair nhận lại con.

      “Ha!” bà . “Ta thà giữ cháu còn hơn.”

      Và bà làm. Bà trả học phí trường Cambridge cho Gareth, và khi tốt nghiệp ( phải với vị trí đứng đầu, nhưng đạt được kết quả tốt), bà báo cho biết mẹ để lại cho khoản thừa kế . Gareth hề biết mẹ có tiền dành dụm riêng, nhưng Phu Nhân Danbury chỉ cong môi và , “Cháu nghĩ ta để tên đần đó kiểm soát toàn bộ tài sản của con ta à? Chính ta viết thỏa thuận hôn nhân chứ ai.”

      Gareth nghi ngờ điều đó dù chỉ khắc.

      Số tiền thừa kế cho khoản thu nhập để chi trả căn hộ rất khiêm tốn, và Gareth có khả năng chu cấp cho mình. nhiều, nhưng đủ để cảm thấy mình hẳn là kẻ vô tích , và ngạc nhiên nhận ra điều đó có ý nghĩa hơn nghĩ.

      Ý thức trách nhiệm lạ lẫm này còn là chuyện tốt, bởi vì khi nhận lấy tước vị St. Clair, thừa hưởng núi những khoản nợ kèm theo. Nam tước gạt Gareth khi họ mất tất cả mọi thứ trừ tước vị nếu kết hôn với Mary Winthrop, nhưng dù vậy, ràng gia sản St. Clair cạn kiệt. Hơn nữa, khả năng sắp xếp tài chính của Ngài St. Clair cũng tiến bộ hơn lúc ông ta cố ép Gareth kết hôn. Nếu muốn là ông ta còn vét sạch cách có hệ thống.

      Đó là lí do khiến Gareth băn khoăn có phải nam tước có ý định hạ bệ cách công khai. Chắc chắn màn trả thù tối thượng là để lại đứa con trai giả mạo ngập trong nợ nần.

      Và Gareth biết - với mỗi tế bào trong con người - rằng nam tước chẳng hề muốn được hạnh phúc. Gareth thèm quan tâm đến những buổi họp mặt công cộng, nhưng Luân Đôn về khía cạnh xã hội phải thành phố rộng lớn, và thể tránh mặt cha mãi được. Và Ngài St. Clair chưa bao giờ cố gắng che đậy thù hằn cá nhân.

      Còn về phần Gareth - à , cũng giỏi giang hơn trong chuyện che giấu cảm xúc. dường như luôn sa vào lối mòn, cố ý khiêu khích chỉ để làm cho nam tước nổi giận. Lần cuối cùng họ thấy mặt nhau, Gareth cười quá to, khiêu vũ quá sát góa phụ có tiếng dễ dãi.

      Ngài St. Clair đỏ bầm mặt, và rít câu gì đó về việc Gareth chẳng khá hơn thân phận . Gareth dám chắc cha đề cập đến chuyện gì và nam tước quá say xỉn. Nhưng kiện giúp chắc chắn điều -

      Cuối cùng chiếc giày còn lại cũng rơi xuống. Khi Gareth ít trông chờ nhất, hoặc có lẽ, khi trở nên quá ngờ vực, đúng ngay lúc nghi ngờ điều đó nhất. Nhưng ngay khi Gareth cố gắng đổi đời, bước về phía trước, tiến lên...

      Đó là lúc nam tước hành động. Gareth chắc chắn.

      Và cuộc đời của tan tành.

      St. Clair?”

      Gareth chớp mắt và quay sang Hyacinth Bridgerton, nhận ra với chút ngượng ngùng, người bị ngó lơ để theo đuổi những suy nghĩ của riêng . “Rất xin lỗi,” thầm, tặng cho nụ cười chậm rãi và ung dung dường như rất có tác dụng khi cần xoa dịu phụ nữ. “Tôi lơ đễnh.”

      Khi làm vẻ mặt hồ nghi, thêm, “Thi thoảng tôi cũng có suy nghĩ.”

      mỉm cười dù muốn, nhưng vẫn tính là thành công. Ngày mà thể làm cho phụ nữ mỉm cười là ngày nên từ bỏ cuộc sống và chuyển đến đảo hoang* ở cho xong. (*nguyên tác: Outer Hebrides, quần đảo nằm ở phía tây bờ biển Scotland. Vào thế kỷ 18 và 19, ở đây diễn ra cuộc di dời các bộ tộc bắt buộc dẫn đến hậu quả giảm thiểu dân số trầm trọng, đến nay quần đảo này có 15 đảo có người ở và hơn 50 hoang đảo*)

      “Trong hoàn cảnh thông thường,” , bởi vì dịp này có vẻ cần buổi trò chuyện lịch , “Tôi hỏi có thích buổi hòa nhạc , nhưng điều đó hình như hơi tàn nhẫn.”

      hơi cựa quậy ghế, điều đó thú vị, vì hầu hết những quý trẻ được huấn luyện từ lúc còn rất để giữ dáng vẻ hoàn toàn bất động. Gareth thấy mình thích hơn vì năng lượng tràn đầy của ; cũng là kiểu người thấy mình gõ nhịp ngón tay lên mặt bàn lúc nhận thấy.

      ngắm gương mặt , chờ câu trả lời, nhưng tất cả những gì làm là tỏ ra thoải mái. Cuối cùng, nghiêng người tới trước và thầm, “ St. Clair?”

      cũng nghiêng người tới trước, đưa sang cái nhướng mày bí . “ Bridgerton?”

      có ngại lắm nếu chúng ta dạo quanh phòng lát?”

      chờ đến lúc bắt gặp quẳng cái hất đầu rất khó nhận thấy ra sau vai. Ngài Somershall lắc lư ghế, và cả cơ thể đồ sộ của ông ta nhích sát vào người Hyacinth.

      “Tất nhiên,” Gareth hào hiệp, đứng dậy và đưa cánh tay cho . “Dù sao tôi cũng cần phải cứu Ngài Somershall mà,” khi họ ở xa.

      Ánh mắt vội lia đến mặt . “Xin thứ lỗi?”

      “Nếu tôi là người đàn ông chuyên cá cược,” , “Tôi đặt bốn ăn về phía .”

      Trong khoảng nửa giây trông lúng túng, và rồi gương mặt giãn ra thành nụ cười hài lòng. “Ý phải người chuyên cá cược?” hỏi.

      cười to. “Tôi có tiền để trở thành người chuyên cá cược,” hoàn toàn thành .

      “Điều đó ngăn được hầu hết cánh đàn ông,” xấc xược.

      “Hay hầu hết cánh phụ nữ,” , với cái nghiêng đầu.

      “Đúng ,” thầm, liếc quanh căn phòng. “Chúng ta là tập thể thích mạo hiểm, phải ?”

      “Và còn sao, Bridgerton? thích cá cược chứ?”

      “Tất nhiên,” , khiến ngạc nhiên bởi ngay thẳng của . “Nhưng chỉ khi tôi biết mình thắng thôi.”

      cười khẽ. “ là lạ,” , dẫn về phía bàn nước giải khát, “Tôi tin .”

      “Ồ, nên tin,” vô tư. “Cứ hỏi bất cứ ai biết tôi mà xem.”

      “Tổn thương lần nữa,” , tặng nụ cười duyên dáng nhất. “Tôi cứ nghĩ mình biết .”

      mở miệng, rồi sửng sốt vì mình có câu trả lời. Gareth thương tình và đưa ly nước chanh. “Nốc cạn ,” thầm. “ trông khát nước.”

      cười khi cau có với qua vành ly cầm, tất nhiên điều đó chỉ càng khiến nỗ lực gấp đôi để hỏa táng bằng cái quắc mắt.

      vẻ gì đó hài hước về Hyacinth Bridgerton. thông minh - rất thông minh - ở toát lên thái độ tự tin, như thể quen làm người thông thái nhất trong căn phòng. Điều đó phải là kém hấp dẫn; hoàn toàn cuốn hút theo phong cách rất riêng, và hình dung phải học cách lên suy nghĩ để được lắng nghe - dù sao cũng là con út trong gia đình có tám chị em.

      Nhưng điều đó cũng có nghĩa là khá thích thấy lúng búng như gà mắc tóc. là vui khi làm rối trí. Gareth biết vì sao lại đề ra mục tiêu làm việc đó thường xuyên hơn.

      quan sát đặt ly xuống. “ cho tôi biết , St. Clair,” , “bà gì để thuyết phục tham dự?”

      tin là tôi sẵn lòng đến đây?”

      nhướng hàng lông mày. bị ấn tượng. chưa biết phụ nữ nào có thể làm được như thế.

      “Được thôi,” , “bằng thủ pháp bàn tay run rẩy lúc lâu, rồi câu chuyện ghé thăm bác sĩ của bà, và rồi tôi tin là bà thở dài.”

      “Chỉ lần thôi à?”

      nhướng bên lông mày đáp lại. “Bản chất tôi cứng rắn hơn nhiều, Bridgerton à. Phải mất đầy nửa giờ mới bẻ gãy được ý chí tôi.”



      gật đầu. “ giỏi đấy.”

      nghiêng người về phía và mỉm cười. “Ở nhiều việc lắm,” thầm.

      đỏ mặt, khiến hài lòng để đâu cho hết, nhưng rồi , “Tôi được cảnh báo về những người đàn ông như .”

      “Tôi hy vọng thế.”

      cười. “Tôi nghĩ nguy hiểm như thích mọi người nghĩ.”

      nghiêng đầu sang bên. “Và tại sao lại thế?”

      trả lời ngay lập tức, chỉ cắn môi dưới trong khi cân nhắc từ ngữ. “ quá tử tế với bà ngoại ,” cuối cùng .

      số người bà quá tử tế với tôi.”

      “Ồ, rất nhiều người là đằng khác,” Hyacinth với cái nhún vai.

      sặc nước chanh. “ chẳng có lấy cái xương rụt rè nào trong người hết phải ?”

      Hyacinth nhìn sang Penelope và Phu Nhân Danbury ở bên kia căn phòng trước khi quay lại với . “Tôi vẫn cố gắng, nhưng đúng vậy, ràng tôi có. Tôi nghĩ đó là lí do tôi vẫn còn chưa kết hôn.”

      mỉm cười. “Chắc chắn phải lí do đó.”

      “Ồ, phải mà,” , mặc dù biết đùa. “Đàn ông cần được bẫy vào hôn nhân, dù cho họ có nhận ra hay . Và có vẻ tôi hoàn toàn có năng lực.”

      cười toét miệng. “Ý lừa lọc và ranh ma?”

      “Tôi có cả hai nết đó,” thừa nhận, “chỉ là tinh vi bằng.”

      “Đúng ,” thầm, và thể kết luận câu đồng ý của có làm phiền lòng hay .

      “Nhưng cho tôi biết ,” tiếp, “vì tôi rất hiếu kỳ đây. Tại sao lại nghĩ đàn ông cần được bẫy vào hôn nhân?”

      đến nhà thờ cách tình nguyện chứ?”

      , nhưng - ”

      thấy chưa? Tôi được xác nhận.” Và điều đó khiến cảm thấy khá hơn hẳn.

      xấu hổ cho , Bridgerton,” . “ chẳng có tinh thần thượng võ vì để cho tôi kết thúc câu.”

      nghiêng đầu. “ có điều gì thú vị để ?”

      mỉm cười, và Hyacinth cảm thấy nó đến tận đầu ngón chân . “Tôi lúc nào cũng thú vị,” thầm.

      “Giờ lại cố làm tôi sợ.” biết cảm giác thách thức điên rồ này đến từ đâu. Hyacinth e lệ, và chắc chắn là từ tốn trong chừng mực, nhưng cũng liều lĩnh dại dột. Và Gareth St. Clair phải kiểu đàn ông để đùa cợt. đùa với lửa, biết chứ, nhưng lại thể ngăn được bản thân. Mỗi câu thốt ra từ môi cứ như lời thách thức, và phải vận dụng mọi kĩ năng để theo kịp.

      Nếu đây là cuộc tranh đua, muốn thắng.

      Và nếu có bất cứ thói xấu nào của chứng tỏ là tai họa, nhất định là nó đây.

      Bridgerton,” , “ngay cả quỷ dữ cũng thể làm sợ.”

      buộc mắt mình gặp ánh mắt . “Đó phải lời khen ngợi, phải ?”

      nâng tay lên môi, phớt nụ hôn như lông hồng lên những đốt ngón tay. “ phải tự khám phá ra điều đó,” thầm.

      Với tất cả những người từ ngoài nhìn vào, là con người đúng mực, nhưng Hyacinth bắt gặp tia sáng thách đố lấp lánh trong mắt , và hơi thở rời bỏ khi những luồng điện rạo rực chạy khắp da . Môi hé mở, nhưng chẳng có gì để , từ cũng . Chẳng có gì ngoài khí, và nó dường như cũng đủ đáp ứng.

      Và rồi thẳng người lên như thể chẳng có gì xảy ra và , “Nhớ cho tôi biết kết luận như thế nào.”

      chỉ nhìn chằm chằm.

      “Về lời khen,” thêm. “Tôi chắc muốn cho tôi biết tôi cảm thấy thế nào về .”

      Miệng há hốc.

      mỉm cười. Ngoác miệng. “Tắt tiếng luôn. Phải tuyên dương tôi mới được.”

      - ”

      , ,” , đưa bàn tay và chỉ về phía cứ như điều muốn làm là đặt ngón tay lên môi và suỵt . “Đừng phá hỏng nó. Khoảnh khắc này quá hiếm hoi.”


      có thể điều gì đó. nên điều gì đó. Nhưng tất cả những gì có thể làm là đứng đó như kẻ ngờ nghệch, hoặc nếu cũng như người chẳng giống .

      “Lần sau nhé, Bridgerton,” thầm.

      Và rồi mất.

    5. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 3

      Ba ngày sau, và nam chính của chúng ta rút ra được bài học rằng người ta thể nào trốn chạy khỏi quá khứ.

      “Có người phụ nữ tới gặp ông, thưa ông.”

      Gareth nhìn lên từ cái bàn, được làm bằng gỗ gụ kếch xù choáng hết gần nửa phòng làm việc của . “ người phụ nữ?”

      Người hầu phòng mới của gật đầu. “Bà ấy xưng là vợ của trai ông.”

      “Caroline?” Gareth lập tức chú ý. “Đưa chị ấy vào. Ngay lập tức.”

      đứng lên, chờ vào phòng làm việc của . gặp Caroline trong nhiều tháng trời, ra mà , chỉ lần kể từ lễ tang của George. Và Thượng Đế chứng giám đó phải là kiện đáng mừng. Gareth dành cả quãng thời gian đó tránh mặt cha , chất thêm căng thẳng nặng nề lên nỗi bi thương tan nát cõi lòng của .

      Ngài St. Clair lệnh cho George cắt đứt mọi liên hệ em với Gareth, nhưng George chưa bao giờ ngó lơ . Trong mọi việc khác, Geore nghe lời cha , nhưng bao giờ tuân theo điều đó. Và vì thế Gareth càng mình hơn. Nam tước muốn Gareth tham dự lễ tang, nhưng khi Gareth xông vào nhà thờ, ngay cả ông ta cũng muốn gây huyên náo và đuổi .

      “Gareth?”

      quay người khỏi cửa sổ, hề biết mình đứng nhìn ra ngoài. “Caroline,” nồng hậu, băng qua căn phòng để chào đón chị dâu. “Chị thế nào?”

      nhún vai bất lực. Hôn nhân của họ là kết hợp của tình , và Gareth chưa bao giờ thấy nỗi bi thương nào như đôi mắt Caroline tại lễ tang trai .

      “Em biết,” Gareth lặng lẽ. cũng nhớ George. Họ là cặp đối nghịch nhau - George, nghiêm túc và tôn trọng nghi thức, và Gareth, người luôn sống lêu lỏng. Nhưng họ vừa là bạn vừa là em, và Gareth thích nghĩ rằng họ hoàn thiện nhau. Dạo gần đây Gareth nghĩ mình nên sống kiềm chế hơn, và nhìn vào gương trai để noi theo.

      “Chị lục lại các kỷ vật của ấy,” Caroline . “Chị tìm thấy cái này. Chị tin nó là của em.”

      Gareth tò mò nhìn rút từ túi xách cuốn sách . “Em nhận ra nó,” .

      ,” Caroline trả lời, đưa nó cho . “Em nhận ra đâu. Nó từng thuộc về bà nội em.”

      Bà nội . Gareth thể giấu hẳn cái nhăn mặt. Caroline biết Gareth phải người nhà St. Clair. Gareth chắc George có biết được . Nếu có biết, cũng bao giờ ra.

      Cuốn sách được bọc da màu nâu. sợi dây đai chạy từ mặt trước đến mặt sau cuốn sách, được cố định bởi cái nút bấm. Gareth cẩn thận bật nó lên và mở sách, tay với trang giấy lâu năm. “Đây là cuốn nhật ký,” ngạc nhiên. Và rồi phải mỉm cười. Nó được viết bằng tiếng Ý. “Nó gì?”

      “Chị biết,” Caroline . “Chị biết đến tồn tại của nó cho đến đầu tuần nay khi chị tìm thấy nó trong ngăn bàn George. ấy chưa bao giờ đề cập đến nó.”

      Gareth nhìn xuống cuốn nhật ký, vào những dòng viết tay bay bướm tạo nên những câu chữ tài nào hiểu được. Bà nội là con của gia đình quý tộc người Ý. Gareth luôn thấy thích thú vì cha lai Ý; nam tước tự hào đến chịu được về dòng dõi St. Clair và thích khoác lác rằng họ đổ bộ đến từ thời người Norman xâm lăng. ra, Gareth thể nhớ được ông ta có bao giờ đề cập đến nguồn gốc Ý của mình.

      George có để lại lời nhắn,” Caroline , “bảo chị đưa nó cho em.”

      Gareth nhìn xuống cuốn sách, lòng nặng trĩu. Thêm dấu hiệu nữa chứng tỏ George chưa bao giờ biết họ cùng cha. Gareth có quan hệ máu mủ với Isabella Marinzoli St. Clair, và có bất cứ quyền gì với nhật ký của bà.

      “Em phải tìm người để dịch nó,” Caroline với nụ cười bâng khuâng. “Chị rất hiếu kỳ. George luôn về bà em với tình cảm mến.”

      Gareth gật đầu. cũng nhớ về bà với tình cảm trân trọng, mặc dù họ ít có thời gian bên nhau. Ngài St. Clair hòa thuận với mẹ ông ta, nên Isabella ít ghé thăm. Nhưng bà lại say mê như điếu đổ hai đứa ragazzi của bà, như bà thường thích gọi hai cháu trai, và Gareth nhớ mình rất đau đớn khi, vào năm mười tuổi, nghe tin bà mất. Nếu tình cảm mến cũng quan trọng như máu mủ, nghĩ cuốn nhật ký về tay tốt hơn bất cứ ai khác.

      “Em xem mình có thể làm được gì,” Gareth . “Tìm ra người có thể phiên dịch tiếng Ý thể quá khó.”

      “Chị tin tưởng giao nó cho người bất kỳ nào,” Caroline . “Đó là nhật ký của bà nội em. Những suy nghĩ riêng của bà.”

      Gareth gật đầu. Caroline đúng. Nghĩa vụ của đối với Isabella là tìm người kín đáo dịch hồi ức của bà. Và biết chính xác nơi nào cần bắt đầu.

      “Em đem nó đến chỗ Bà Ngoại Danbury,” Gareth bất chợt , bàn tay cầm cuốn nhật ký nâng lên rồi hạ xuống, gần như thử trọng lượng của nó. “Bà biết phải làm gì.”

      Và bà biết, nghĩ. Bà Ngoại Danbury thích bảo bà biết mọi thứ, và khó ưa là bà thường xuyên đúng.

      “Nhớ cho chị biết khi em tìm hiểu được nội dung của nó nhé,” Caroline khi bước về phía cửa.

      “Tất nhiên,” thầm, ngay cả khi khỏi. nhìn xuống cuốn sách. 10 Settembre, 1793...

      Gareth lắc đầu và mỉm cười. Có vẻ di sản duy nhất có được từ gia tộc St. Clair là cuốn nhật ký còn thể đọc ra.

      A, là mỉa mai.

      Trong khi đó, tại phòng khách cách đó xa...

      “Hả?” Phu Nhân Danbury kêu lên thất thanh. “ đủ to!”

      Hyacinth để cuốn sách đọc đóng lại, ngón trỏ đặt bên trong để đánh dấu. Phu Nhân Danbury thích giả vờ bị điếc khi hợp ý bà, và có vẻ bà thấy hợp ý mỗi lần Hyacinth đọc đến đoạn hấp dẫn trong những cuốn tiểu thuyết kinh khủng mà bà rất thích.

      “Cháu vừa ,” Hyacinth , ngước mắt lên nhìn Phu Nhân Danbury, “nhân vật nữ chính quý của chúng ta khó thở, , để cháu xem lại , ấy hụt hơi và thở hào hển.” nhìn lên. “ Hụt hơi và thở hào hển?”

      “Phìì,” Phu Nhân Danbury , phẩy tay cách thô bạo.

      Hyacinth liếc vào bìa sách. “Cháu thắc mắc có phải tiếng là ngôn ngữ mẹ đẻ của tác giả này ?”

      “Đọc tiếp ,” Phu Nhân D ra lệnh.

      “Được thôi, để cháu xem, Bumblehead (*Đầu Đất*) chạy nhanh như gió khi thấy Ngài Savagewood về phía mình.”

      Phu Nhân Danbury nheo mắt lại. “Tên ấy phải là Bumblehead.”

      “Nên lấy tên đó,” Hyacinth làu bàu.

      “Chà, điều đó đúng,” Phu Nhân D đồng ý, “nhưng đâu phải chúng ta viết cuốn truyện này?”

      Hyacinth hắng giọng và tìm lại dòng đọc. “ ta đến gần hơn,” đọc, “và Bumbleshoot (*Cây Dù*) - ”

      “Hyacinth!”

      “Butterworth,” Hyacinth lầm bầm. “Bất kể tên ta là gì, chạy đến bờ vực. Hết chương.”

      “Bờ vực? Nữa sao? Chẳng phải ấy chạy đến đó vào cuối chương trước hay sao?”

      “Có lẽ do đường dài.”

      Phu Nhân Danbury nheo mắt lại. “Ta tin .”

      Hyacinth nhún vai. “Đúng là cháu dối để khỏi phải đọc vài đoạn tiếp theo về cuộc đời hoạn nạn khác thường của Priscilla Butterworth, nhưng ra, cháu .” Khi Phu Nhân D gì, Hyacinth đưa cuốn sách ra, và hỏi, “Bà có muốn tự kiểm chứng ?”

      , ,” Phu Nhân Danbury , giả vờ ra vẻ chịu đựng. “Ta tin , vì ta chẳng có lựa chọn nào khác.”

      Hyacinth nhìn bà châm chọc. “ Giờ bà bị mù luôn sao, ngoài bị điếc ra?”

      , .” Phu Nhân D thở dài, làm bàn tay run run cho đến khi lưng bàn tay hạ cánh trán bà. “Chỉ thực tập khả năng diễn kịch của ta thôi.”

      Hyacinth cười to.

      “Ta đùa đâu,” Phu Nhân Danbury , giọng bà trở lại vực sắc sảo thường ngày. “Và ta nghĩ đến chuyện làm bước ngoặt cuộc đời đây. Ta có thể diễn xuất hay hơn hầu hết đám ngu đần tự gọi mình là diễn viên.”

      “Buồn ,” Hyacinth , “hình như họ ít cần vai nữ bá tước lớn tuổi.”

      “Nếu bất cứ ai khác thế với ta,” Phu Nhân D , nện cây gậy của bà xuống sàn dù bà ngồi trong cái ghế vững chãi, “Ta coi là lời xúc phạm.”

      “Nhưng cháu ?” Hyacinth hỏi, cố gắng làm ra vẻ thất vọng.

      Phu Nhân Danbury cười khùng khục. “ có biết tại sao ta lại rất thích , Hyacinth Bridgerton?”

      Hyacinth nghiêng người tới. “Cháu rất háo hức được nghe đây.”



      Gương mặt Phu Nhân D giãn ra thành nụ cười đầy nếp nhăn. “Bởi vì , thân mến, giống y như ta.”

      “Bà có biết , Phu Nhân Danbury,” Hyacinth , “nếu bà điều đó với bất cứ ai khác, ấy xem là câu xúc phạm.”

      Cả người gầy gò của Phu Nhân D rung lên vì cười. “Nhưng ?”

      Hyacinth lắc đầu. “Cháu .”

      “Tốt.” Phu Nhân Danbury tặng nụ cười giữa bà và cháu, rồi ngước nhìn đồng hồ treo lò sưởi. “Ta nghĩ chúng ta có thời gian cho chương nữa.”

      “Chúng ta đồng ý rồi mà, mỗi Thứ Ba chương,” Hyacinth , chỉ để chọc tức bà.

      Miệng Phu Nhân D bặm lại thành đường thẳng gắt gỏng. “Tốt thôi, thế vậy,” bà , quan sát Hyacinth với vẻ quỷ quyệt, “chúng ta về chuyện khác.”

      Ôi, thôi rồi.

      cho ta biết, Hyacinth,” Phu Nhân Danbury , nghiêng người tới trước, “triển vọng của dạo này thế nào?”

      “Bà cứ như mẹ cháu,” Hyacinth ngọt ngào .

      lời khen ngợi hết lòng,” Phu Nhân D đốp lại. “Ta thích mẹ , và ta hiếm khi thích người nào.”

      “Cháu bảo đảm lại điều đó cho mẹ cháu.”

      “Bah. Bà ấy biết rồi, và lảng tránh câu hỏi.”

      “Triển vọng của cháu,” Hyacinth trả lời, “như bà rất tinh tế đề cập, cũng vẫn như thế.”

      “Đó là vấn đề đấy. , thân mến, cần người chồng.”

      “Bà có chắc phải mẹ cháu trốn sau mấy tấm rèm và giơ bảng câu thoại lên cho bà đọc đó chứ?”

      “Thấy chưa?” Phu Nhân Danbury với nụ cười rộng ngoác miệng. “Ta xuất sắc sân khấu.”

      Hyacinth chỉ nhìn bà chăm chăm. “Bà hoàn toàn điên rồi, bà có biết vậy?”

      “Bah. Ta chỉ đủ già để gì cũng thoát tội thôi. thích chuyện đó khi ở tuổi ta, ta hứa đấy.”

      “Giờ cháu tận hưởng nó đây,” Hyacinth .

      “Đúng ,” Phu Nhân Danbury thừa nhận. “Và có lẽ đó là lí do vẫn còn độc thân.”

      “Nếu có người đàn ông thông minh chưa đính ước ở Luân Đôn,” Hyacinth với tiếng thở dài bí thế, “cháu đoan chắc với bà cháu bật tín hiệu cho ấy.” để đầu mình nghiêng sang bên cách châm biếm. “Chắc chắn bà muốn thấy cháu kết hôn với gã ngốc.”

      “Tất nhiên là , nhưng - ”

      “Và ngừng đề cập đến cháu ngoại bà cứ như cháu đủ thông minh để suy luận ra bà mưu gì.”

      Phu Nhân D thở gấp bất bình. “Ta lời nào đâu.”

      “Bà sắp .”

      “Chà, nó rất tốt,” Phu Nhân Danbury lầm bầm, thậm chí còn cố gắng chối, “và còn hơn cả đẹp trai.”

      Hyacinth cắn môi, cố gắng nhớ lại mình cảm giác lạ lẫm thế nào tại buổi hòa nhạc nhà Smythe-Smyth với St. Clair bên cạnh. nhận ra đó là vấn đề có với . cảm thấy là chính mình khi gần bên. Và đó là điều làm luống cuống.

      “Ta thấy là phản đối,” Phu Nhân D .

      “Về gương mặt điển trai của cháu bà ư? Tất nhiên là .” Hyacinth trả lời, bởi vì tranh cãi chuyện đó cũng chẳng được gì cả. số người có vẻ đẹp là hiển nhiên, phải theo ý kiến của ai đó.

      “Và,” Phu Nhân Danbury tiếp cách trang trọng, “ta vui khi rằng nó thừa hưởng đầu óc từ phía gia đình ta, ta rất tiếc phải thêm là phải tất cả con cháu ta đều được như nó.”

      Hyacinth nhìn lên trần nhà để tránh phải bình phẩm. Con trai cả của Phu Nhân Danbury rất nổi tiếng khi bị kẹt đầu giữa những chấn song cửa cổng Lâu Đài Winsor.

      “Ồ, cứ ,” Phu Nhân D làu bàu. “Trong số những đứa con của ta hai đứa là những kẻ khờ khạo, và có trời mới biết con cái chúng ra sao. Ta phải bỏ trốn khi chúng đến thành phố.”

      “Cháu bao giờ - ”

      nghĩ đến điều đó, và cũng đúng thôi. là đáng đời ta khi kết hôn với Ngài Danbury dù biết ông ta có được hai ý nghĩ trong đầu. Nhưng Gareth là phần thưởng sáng giá, và kẻ ngốc nếu - ”

      “Cháu trai của bà,” Hyacinth ngắt lời, “ hề chú ý đến cháu hay bất cứ phụ nữ nào ở độ tuổi kết hôn.”

      “Thế đấy, đó là vấn đề,” Phu Nhân Danbury đồng ý, “và dù có chết, ta cũng chẳng hiểu được tại sao thắng bé lại lánh xa kiểu người như .”

      “Kiểu người như cháu?” Hyacinth lặp lại.

      “Trẻ trung, nữ tính, và nó phải kết hôn nếu nó ve vãn.”

      Hyacinth cảm thấy hai má nóng bừng. Bình thường đây là mục chuyện trò ưa thích của - trò chuyện về lĩnh vực đứng đắn vui hơn nhiều, tất nhiên là trong chừng mực - nhưng lần này tất cả những gì có thể là, “Cháu nghĩ bà nên bàn luận những chuyện như thế với cháu.”

      “Bah,” Phu Nhân D , xua tay mô phỏng. “Từ khi nào trở nên màu mè điệu bộ thế?”

      Hyacinth mở miệng, nhưng may mắn làm sao, Phu Nhân Danbury có vẻ cần câu trả lời. “Nó là đứa lêu lỏng, đó là ,” bà bá tước thao thao bất tuyệt, “nhưng chẳng phải thứ thể vượt qua nếu chú tâm vào.”

      “Cháu - ”

      “Chỉ cần kéo váy xuống chút vào lần tới gặp nó,” Phu Nhân D ngắt lời, sốt ruột vẫy tay trước mặt. “Đàn ông mất hết tri giác khi thấy bộ ngực nở nang. khiến cho nó - ”

      “Phu Nhân Danbury!” Hyacinth khoanh cánh tay lại. có lòng tự trọng của mình, và đeo đuổi kẻ trác táng có hứng thú với hôn nhân. cần kiểu sỉ nhục công cộng như thế.

      Hơ nữa, phải cần đến trí tưởng tượng phong phú mới có thể miêu tả ngực là nở nang. Hyacinth biết có dáng dấp thằng con trai, tạ ơn ông trời, nhưng cũng có được những ưu điểm trời phú khiến cho đàn ông nhìn lại vùng trước mặt ngay dưới cổ lần thứ hai.

      “Ôi, tốt thôi,” Phu Nhân Danbury , nghe cực kỳ gắt gỏng, mà đối với bà đúng là cực kỳ. “Ta lời nào nữa.”

      bao giờ?”

      “Cho đến khi,” Phu Nhân D nhấn mạnh.

      “Cho đến khi nào?” Hyacinth nghi ngờ.

      “Ta biết,” Phu Nhân Danbury trả lời, cũng trong cùng giọng điệu.

      Nên Hyacinth có cảm giác chỉ năm phút sau là cùng.

      Bà bá tước im lặng thoáng, nhưng môi bà bĩu ra, dấu hiệu chứng tỏ trí óc bà mưu chuyện chắc chắn là quỷ quyệt cực độ. “ có biết ta nghĩ gì ?” bà hỏi.

      “Thường xuyên,” Hyacinth trả lời.

      Phu Nhân D cau mày. “ quá nhiều chuyện.”

      Hyacinth chỉ mỉm cười và ăn bánh bích quy nữa.

      “Ta nghĩ,” Phu Nhân Danbury , ràng kiềm lại cơn giận, “chúng ta nên viết cuốn sách.”

      Đáng khen cho Hyacinth, bị nghẹn bánh. “Cháu xin lỗi?”

      “Ta cần thử thách,” Phu Nhân D . “để giữ cho trí óc nhạy bén. Và chắc chắn chúng ta có thể làm tốt hơn Butter-worth và Nam Tước Mồm Bột.”

      “Nam Tước Điên Loạn,” Hyacinth theo thói quen.

      “Chính xác,” Phu Nhân D . “Chắc chắn chúng ta có thể làm tốt hơn.”

      “Cháu chắc chúng ta có thể, nhưng nó kéo theo câu hỏi là - tại sao chúng ta lại muốn làm điều đó?”

      “Bởi vì chúng ta có thể.”

      Hyacinth xem xét khả năng mối quan hệ sáng tạo với Phu Nhân Danbury, trải qua hàng giờ -

      ,” , rất quả quyết, “chúng ta thể.”

      “Tất nhiên là chúng ta có thể,” Phu Nhân D , giộng cây gậy lần thứ hai suốt từ đầu buổi trò chuyện đến giờ - đúng là kỷ lục về tính kiềm chế. “Ta nghĩ ra ý tưởng, còn có thể tìm cách diễn đạt.”

      “Nghe giống phân công lao động công bằng,” Hyacinth nhận xét.

      “Sao nó lại phải công bằng?”

      Hyacinth mở miệng để trả lời và rồi quyết định là chẳng có ích gì.

      Phu Nhân Danbury cau mày lúc, rồi thêm, “Vậy đấy, cứ nghĩ về lời đề nghị của ta xem sao. Chúng ta thành đội xuất sắc.”

      “Cháu rùng mình khi nghĩ đến,” giọng trầm cất lên từ ngưỡng cửa, “điều bà cố gắng dọa nạt Bridgerton tội nghiệp đây ưng thuận.”

      “Gareth!” Phu Nhân Danbury với niềm vui che đậy. “ là tốt vì cuối cùng cháu cũng đến thăm ta.”

      Hyacinth quay người lại. Gareth St. Clair vừa bước vào, trông đẹp trai đáng báo động trong bộ y phục thanh lịch. tia nắng mặt trời rọi qua cửa sổ, hắt lên mái tóc như vàng mạ.

      diện của đáng ngạc nhiên. Hyacinth đến thăm vào Thứ Ba mỗi tuần suốt năm nay, và đây mới chỉ là lần thứ hai họ gặp nhau. bắt đầu nghĩ cố tình tránh mặt .

      Điều đó dẫn đến câu hỏi - sao giờ lại ở đây? Ở buổi hòa nhạc nhà Smythe-Smyth là cuộc trò chuyện đầu tiên họ từng trao đổi những câu mức xã giao, và đột nhiên lại ở trong phòng khách của bà , ngay giữa buổi gặp mặt hàng tuần của họ.

      “Cuối cùng à?” St. Clair thích thú nhắc lại. “Chắc bà chưa quên chuyến thăm của cháu Thứ Sáu vừa rồi chứ.” quay sang Hyacinth, gương mặt ra vẻ lo lắng khá thuyết phục. “ có nghĩ là bà bắt đầu đãng trí rồi , Bridgerton? Bà bây giờ bao nhiêu tuổi rồi nhỉ, chín mươi - ”

      Cây gậy của Phu Nhân D đập xuống chân . “Còn chưa gần đến nữa, cậu bé quý của ta,” bà quát, “và nếu cháu quý trọng những phần phụ của cháu, cháu nên báng bổ như thế lần nữa.”

      “Kinh Cựu Ước theo lời Agatha Danbury,” Hyacinth thầm.

      St. Clair chớp vào nụ cười toe toét, làm ngạc nhiên, thứ nhất bởi vì nghĩ nghe thấy câu nhận xét, và thứ hai bởi vì nó khiến trông trẻ con và vô tư, trong khi biết phải cả hai điều .

      Dẫu vậy...

      Hyacinth chống lại thôi thúc phải lắc đầu. Lúc nào cũng có từ dẫu vậy cả. Bỏ qua những câu ‘cuối cùng ’ của Phu Nhân D , Gareth St. Clair là vị khách hay lui tới Nhà Danbury. Hyacinth thắc mắc liệu là kẻ lêu lỏng như mọi người đánh giá. có kẻ ăn chơi trác táng chính cống nào lại quý trọng bà mình như thế. cũng vậy tại buổi hòa nhạc Smythe-Smyth, nhưng khéo léo chuyển chủ đề.

      bài toán đố. Và Hyacinth ghét những bài toán đố.

      À, , mê chúng.

      Tất nhiên là với điều kiện giải được.

      Bài toán đố kia thong thả bước vào phòng, cúi xuống hôn lên má bà ngoại . Hyacinth thấy mình nhìn chăm chăm vào gáy , vào mái tóc thắt đuôi sam lãng tử cọ vào gấu áo khoác màu xanh lá.

      biết có nhiều tiền chi trả quần áo may đo và những thứ tương tự, và biết chưa bao giờ hỏi xin bà , nhưng trời ạ, cái áo khoác vừa khít với đến hoàn hảo.

      Bridgerton,” , ngồi xuống ghế xô-pha và uể oải gác cổ chân này lên đầu gối bên kia. “Hôm nay phải là Thứ Ba nhỉ.”

      “Vâng,” Hyacinth đồng ý.

      “Priscilla Butterworth ra sao rồi?”

      Hyacinth nhướng mày, bất ngờ vì biết họ đọc cuốn sách nào. “ ấy chạy đến bờ vực,” trả lời. “Tôi lo cho an toàn của ấy. Hoặc tôi lo,” thêm, “nếu phải đọc thêm đến mười chương nữa.”

      “Đáng tiếc ,” nhận xét. “Cuốn sách lên cao trào thú vị nếu ấy bị giết quách .”

      “Vậy đọc rồi?” Hyacinth hỏi dò cách lịch .

      Trong thoáng như chẳng làm gì khác hơn là đưa cho cái nhìn Chắc Là Đùa, nhưng rồi nhấn mạnh bằng câu, “Bà tôi thích thuật lại câu chuyện khi tôi đến thăm bà các ngày Thứ Tư. Tôi luôn đến thăm hàng tuần,” thêm, gửi cái liếc mắt mi-trĩu-nặng sang Phu Nhân Danbury. “Và hầu hết các ngày Thứ Sáu và Chủ Nhật.”

      “Chủ Nhật tuần trước ,” Phu Nhân D .

      “Cháu đến nhà thờ,” đánh phủ đầu.

      Hyacinth nghẹn bánh.

      quay sang . “ thấy sét đánh lên tháp chuông à?”

      bình phục nhờ ngụm trà, rồi mỉm cười ngọt ngào. “Tôi quá mải mê lắng nghe bài thuyết giáo.”

      “Bài lòe thiên hạ đúng hơn,” Phu Nhân D tuyên bố. “Ta nghĩ cha nhà thờ bắt đầu lú lẫn.”

      Gareth mở miệng, nhưng trước khi có thể thốt lên chữ, cây gậy của bà vung lên thành vòng cung vững chãi. “Đừng,” bà đe dọa, “có nhận xét câu bắt đầu với những từ, ‘đến từ bà...’ ”

      “Cháu dám mơ vậy đâu,” Gareth nghiêm trang.

      “Tất nhiên là cháu dám,” bà . “Cháu phải là cháu ta nếu cháu dám.” Bà quay sang Hyacinth. “ có đồng ý ?”

      đáng khen, Hyacinth chắp tay lại trong lòng và , “Nhất định có câu trả lời chính xác cho câu hỏi đó.”

      khôn ngoan,” Phu Nhân D tán thưởng.

      “Cháu học từ bậc thầy mà.”

      Phu Nhân Danbury cười tươi rói. “Bỏ qua tính xấc láo,” bà quả quyết, chỉ về phía Gareth cứ như mẫu vật trưng bày, “ đứa cháu trai hiếm có. thể đòi hỏi thêm nữa.”

      Gareth vui vẻ quan sát Hyacinth thầm điều gì đó có ý chuyển tải đồng tình mà thừa nhận.

      “Tất nhiên,” Bà Ngoại Danbury thêm với cái xua tay, “nó cũng phải ganh đua quá cật lực. Mấy đứa còn lại chỉ có ba bộ não để chia nhau.”

      Xét về mười hai người cháu còn sống của bà đây hẳn là xác nhận ràng.

      vài loài thú còn ăn con của chúng nữa,” Gareth thầm, chẳng với ai cụ thể.

      “Hôm nay là Thứ Ba,” bà , hoàn toàn ngó lơ câu bình phẩm, “điều gì đưa cháu đến đây?”

      Gareth nắm chặt những ngón tay quanh cuốn sách nằm trong túi . quá mê mẩn cuốn nhật ký từ khi Caroline đưa nó cho mà quên khuấy mất buổi gặp hàng tuần của bà và Hyacinth Bridgerton. Nếu cho suy nghĩ tỉnh táo hơn, chờ đến buổi chiều, sau khi ra về.

      Nhưng giờ ở đây, và phải đưa ra lí do cho xuất của . Nếu - Chúa cứu giúp - bà nghĩ đến vì Bridgerton, và phải mất hàng tháng trời mới có thể thuyết phục bà từ bỏ suy nghĩ đó.

      “Cái gì thế, thắng nhóc?” bà hỏi, với phong cách riêng ai có thể bắt chước. “ xem nào.”

      Gareth quay sang Hyacinth, khá hài lòng khi cựa quậy khi nhìn chăm chăm chớp. “Tại sao lại đến thăm bà tôi?” hỏi.

      nhún vai. “Bởi vì tôi thích bà.”

      Rồi nghiêng người tới trước và hỏi, “Tại sao lại đến thăm bà?”

      “Bởi vì bà là - ” ngừng lại, giật mình. ghé thăm chỉ bởi vì bà là bà ngoại . Phu Nhân D có rất nhiều ý nghĩa đối với - thử thách, mỏ làng, và tai kiếp của đời - nhưng chưa bao giờ là nghĩa vụ. “Tôi cũng thích bà,” chậm rãi, ánh mắt rời Hyacinth.

      hề chớp mắt. “Tốt.”

      Và rồi họ chỉ nhìn nhau chằm chằm, như bị kìm tỏa trong cuộc thi đấu kỳ dị.

      “Ta có gì than phiền về chiều hướng cuộc trò chuyện đâu,” Phu Nhân Danbury to, “nhưng cả hai đứa về cái quỷ gì thế?”

      Hyacinth ngồi lùi ra sau và nhìn Phu Nhân Danbury như thể chẳng có gì xảy ra. “Cháu biết,” thờ ơ và uống trà. Đặt tách xuống lại đĩa, thêm, “ ấy hỏi cháu câu hỏi.”

      Gareth ngắm đầy hiếu kỳ. Bà phải là người dễ bầu bạn, và nếu Hyacinth Bridgerton vui lòng hy sinh những buổi chiều Thứ Ba của để ngồi với bà, chứng tỏ đó là ưu điểm của . Còn chưa kể đến Phu Nhân Danbury ít khi thích ai, thế mà lại say sưa về Bridgerton mỗi khi có cơ hội. Tất nhiên phần cũng vì bà cố ghép đôi họ; bà chưa bao giờ được biết đến vì tế nhị hay khéo ứng xử.

      Nhưng dù vậy, nếu Gareth học được điều trong nhiều năm qua, bà ngoại rất sắc sảo trong việc đánh giá con người. Vả lại, cuốn nhật ký được viết bằng tiếng Ý. Ngay cả khi nó có chứa đựng vài bí mật hớ hênh, Bridgerton cũng khó mà biết được.

      Quyết định xong, đưa tay vào túi và kéo cuốn sách ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :