1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hy du ký - Tinh Dã Anh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718

      [​IMG]


      Thể loại: Ngôn tình

      Dịch giả: Phụng

      Công ty phát hành: Công ty sách Bách Việt

      Số trang: 572

      Ngày xuất bản: 05/2015

      Typer: Tinh Linh Tuyết

      Giới thiệu:

      Gặp được Đường Tam Tạng, nhiệm vụ của Tề Thiên Đại Thánh là đưa ngài đến Tây Thiên.

      Gặp trúng Đường Tam Hảo, nhiệm vụ của Tề Thiên Sanh là đưa nàng lên kiệu hoa.

      Cùng hướng đến mục tiêu giúp người làm niềm vui, trong khi con khỉ có thể tạo nên nghiệp lớn, lưu danh muôn thuở, còn , mang tiếng là con người, thế nhưng sao lại xui xẻo đến mức này cơ chứ. Nếu so sánh đẳng cấp của mình với người ta phải là xa tít mù khơi, nhìn mãi cũng chẳng thấy.

      Kẻ nào nha đầu đó thể gả được?

      Nàng ta ràng bận bịu ra phết kia kìa?

      Muội phụ cứ quấn dính lấy nàng, tủy phu có ý đồ mờ ám với nàng, ngay cả kẻ thù đội trời chung với - thằng cha có vợ bên người cũng nguôi ý định trêu cợt nàng!

      Cuốn Tây Du Ký kia viết sao mà hay thế, Quyển Liêm đại tướng quân, Thiên Bồng nguyên soái, cả con ngựa Bạch Long kia nữa, tất cả đều đồng tâm hiệp lực hộ tống Đường Tăng thẳng tiến Tây phương bái kiến Như Lai.

      Nhưng đến lượt , sao mấy tên khốn chết tiệt này đều muốn cùng ''Tề Thiên đại thánh'' ca bài ca cạnh tranh, đoạt thịt Đường Tăng từ trong tay ?

      Thông tin tác giả:

      Tinh Dã - Người được ngọt ngào như tên, thường xuyên đêm dẫn đến hậu quả trực tiếp là được gấu trúc nhận nhầm là đồng loại, người trong giang hồ thường gọi là “ nghiệt”, pháp hiệu “ nghiệt”, từ đó mới ngộ ra sứ mạng của mình là hạ giới làm nhiễu loạn nhân gian, mê hoặc các bạn thích đọc ngôn tình.

      lần lật gia phả phát tổ tiên từng có vị cử nhân làm quan tam phẩm, thế là thừa kế truyền thống tốt đẹp của cha ông nên cũng đua đòi kiếm tấm bằng thạc sĩ chơi.

      Tư tưởng méo mó, ngòi bút lệch lạc. Đến giờ phong cách viết của “ nghiệt” vẫn méo mó như vậy đồng thời chết hối cải! Thề quyết khai phá ra con đường tiểu thuyết ngôn tình đặc chất nghiệt!​
      mylien1961, fujjkoTrâu thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Quyển 1: Hảo ‘‘đậu hũ’’ thành Tây Dư

      Chương 1: Nàng muốn thỉnh kinh, nàng chỉ muốn xuất giá

      ‘‘ chính là Đường Tam Hảo?’’

      ‘‘Ưm…ưm…ưm…!’’

      ‘‘Ấp a ấp úng, chả đứng đắn chút nào, ăn mặc diêm dúa, co đầu rụt cổ, ta thích , từ nay về sau đừng đến tìm con trait a nữa.’’

      ‘‘Ơ…ơ…ơ…?’’

      ‘‘Hừ, ta cứ tưởng người bà mối giới thiệu là Tứ Điềm, biểu muội nhà , nên mới để đứa con tuấn tú lịch nhà ta đến xem mắt. phải biết rằng, con ta tài sánh ngang Trạng nguyên, đường công danh rộng mở, nữ nhi nào được gả cho nó chẳng khác gì nhặt được cái danh phu nhân Trạng nguyên. Còn , nhìn lại mình xem có chỗ nào xứng với cái danh đó ?’’

      ‘‘Ư…ư…ư…’’

      ‘‘Hôm qua ta đưa con ta đến quán trà gặp mặt , có biết lòng ta lúc đó đau đến cỡ nào nhưng vẫn ráng nhịn ? Công ta nuôi lớn đứa con trai ưu tú suốt hai chục năm qua, sao có thể để nha đầu cuỗm dễ dàng như thế được? Khụ, mà việc đó cũng quan trọng, điều quan trọng ở đây là ta lén theo sau hai đứa suốt cả quãng đường, dọc đường cứ thích cắn móng tay, cho thấy con như an phận ở nhà. vậy, còn thích dạo quanh mấy gian hàng quà bánh, có thể thấy siêng ăn biếng làm. Con ta muốn mua tặng cây trâm, cũng dám nhận, con như thế tuyệt biết hiếu thuận với cha mẹ chồng, chỉ biết thỏa mãn bản thân mà thôi. Tóm lại, ta nhất quyết để đứa con hoàn hảo của ta chịu thiệt trong tay , quyết cho phép bén mảng đến tìm nó, nghe chưa?’’

      ‘‘Ô…ô…ô…’’

      ‘‘Con trai, Lương gia chúng ta mấy đời độc đinh, mẫu thân tuyệt đối để con phải mất mặt, để tổ tông bị bôi nhọ. Chuyện hôn nhân lần này cứ dẹp qua bên, mẫu thân tìm cho con nương tốt hơn nhiều.’’

      ‘‘Vâng… Mọi việc cứ theo ý mẫu thân.’’

      ‘‘Vậy chúng ta thôi.’’

      ‘‘Vâng… Mọi việc cứ theo ý mẫu thân.’’

      Tấm mành trước cửa phòng trong quán trà hết bị vén lên rồi lại được buông xuống, hai mẫu tử hiếu thuận khiêm nhường nọ lần lượt rời khỏi, chỉ còn lại nương úp mặt bàn trà khóc lớn.

      cánh quạt ngọc chợt nâng tấm mành lên, đôi hài đen bước lên bậc cửa. Người mới tới nhàn nhã tựa bên khung cửa, giọng nam thuần hậu mang theo chút bông đùa vang lên: ‘‘Mắt nhìn người của sao mà tệ thế, loại bám váy mẫu thân như thế mà cũng thích được sao. vậy còn là thằng ngốc chưa cai sữa nữa chứ!’’.

      ‘‘Ô…ô…ô…, huynh ấy phải thằng ngốc mà. Điềm Nhi , huynh ấy rất chăm chỉ đọc sách, lại hiếu thuận với cha mẹ, là nam nhân mẫu mực. Nếu ta được gả cho huynh ấy cả đời này phải lo lắng chuyện áo cơm, huynh ấy lúc nào cũng đối tốt với ta.’’

      ‘‘Tốt vậy cơ à? Thế mà người ta chịu đem dâng cho sao? Xì!’’ nương ơi, tìm phu quân chứ đâu phải tìm con trai! mà gả qua đó thế nào cũng sống trong cảnh con dâu bị mẹ chồng ngược đãi, vậy còn gặp phải thằng chồng nhu nhược có trách nhiệm, cứ luôn mồm ‘‘dạ, mọi việc cứ theo ý mẫu thân ạ’’. Chậc, cam đoan thằng ngốc đó bỏ mọi chuyện ngoài tai, thờ ơ lạnh nhạt mặc nương này sống chết ra sao ra dưới nanh vuốt mẫu thân mình. Có điều, nếu ta thích xuất giá như thế, thôi đành ra tay vậy, ‘‘Này, Đường Tam Hảo, nếu chị hợp tác với tiểu gia, tiểu gia cam đoan giúp tóm được vị phu quân mang về’’.

      Nàng lập tức nín khóc rồi quay đầu nhìn về phía cánh cửa, ‘‘Công tử, ta với huynh quen biết cũng chẳng thân thiết gì… Sao huynh lại đối tốt với ta như vậy, thế còn muốn giúp ta tìm phu quân nữa chứ?’’.

      ‘‘ cho rằng tiểu gia ta nhàn rỗi sinh nông nổi nên mới chạy đến đây giúp sao? chỉ cần trả lời ‘đồng ý’ là được, tiểu gia đây thích nghe mấy lời thừa thãi!’’

      ‘‘…’’

      ‘‘ xoi mói cái gì vậy?’’

      ‘‘Ta vắt óc ra suy nghĩ liệu ta có quen công tử hay . Người nhà ta có dặn, được tiếp chuyện mấy kẻ lạ mắt, chúng toàn là phường ăn chơi lêu lổng, dụ dỗ con nhà lành thôi.’’

      ‘‘…’’

      Phường ăn chơi lêu lổng, dụ dỗ con nhà lành? Quỷ tha ma bắt nhà , khó khăn lắm ta mới hạ được quyết tâm làm việc thiện lần, dùng đức hạnh phổ độ chúng sinh, vậy mà lại bị nha đầu xuyên tạc thành phường gian ác đê tiện, lụn bại đạo đức như thế à?

      Nhắc đến việc xúi quẩy tệ hại này, phải xoay ngược thời gian trở về mấy hôm trước, tại cái miếu hòa thượng cũ nát kia…
      fujjkoTrâu thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 2: Tề Thiên đại thánh giúp người ta tìm phu quân

      Hành Thiên tự.

      Non xanh nước biếc cảnh sắc nên thơ, chuông chùa ngân vang văng vẳng bên tai, nhang khói nghi ngụt lượn quanh thân người.

      Ngôi chùa này khác hẳn những chốn cửa Phật khác. Nguyên nhân là vì qua nhiều triều đại, mỗi lần đế vương đăng cơ xong đều đến đây nghe giảng Phật pháp tu nhân mấy ngày, khiến nơi đây trở thành chốn hương khói thịnh vượng nhất Trung Nguyên, là tòa miếu Phật có đức vọng cao thâm nhất.

      Mặc dù nhờ có tấm biển cuồng thảo* của Tiên đế Cung Diệu Hoàng treo ngay cổng chính khiến ngôi chùa mang đầy vẻ uy nghiêm tôn quý, người người kính nể, thế nhưng đời vẫn có lắm kẻ coi trời bằng vung.

      * Cuồng thảo: kiểu chữ thảo.

      Dưới tấm biển, dáng người cao cao vận áo bào đỏ bóng bỗng vươn vai, rồi chút phép tắc lười biếng khom lưng trước tấm biển Tiên đế đề bút. ngáp dài hồi, rồi đặt mông ngồi phịch xuống chiếc ghế thái sư bằng gỗ lim khẽ lắc lư, bắt chéo hai chân đung đưa quay lại, thong thả nhận ly trà từ tay nha đầu hầu bên lắc , nét mặt thờ ơ chả buồn để tâm mọi việc quanh mình, dường như cạn cả nhẫn nại.

      Miếu hòa thượng đúng là miếu hóa thượng, cứ cho là hơn những nơi khác ở cái tấm biển quảng cáo do đích thân Tiên đế ngự bút , cũng chỉ là cái miếu hòa thượng có tí tiền nhang đèn nhiều hơn những chỗ khác mà thôi. Xét cho cùng đây cũng chỉ là địa điểm du ngoạn của hoàng gia những lúc rỗi việc, thế mà lão hòa thượng già ở đây dám để người cầu kiến mình phải chờ đến ngu người, chẳng thèm đoái hoài xem người tới là ai! Hừ, ra vẻ là người bề , ngay cả bản thân mình họ gì cũng quên sạch sành sanh, lão nghĩ mình là ai chứ?

      nhắm mắt lại, chẳng còn chút hứng thú nào, hươ tay, ‘‘Nè, lão trọc này cũng to gan gớm nhỉ, dám để tiểu gia chờ ở đây suốt ba ngày liền, đến hôm nay cũng chịu ra gặp. Trai giới* tắm rửa dâng hương, tiểu gia đây đều nể mặt Thái hậu với Tân đế nên nghe theo lão hết, thế còn chưa đủ sao? Chả lẽ tiểu gia ta phải cạo đầu tụng kinh niệm Phật lão già đó mới chịu ló đầu ra gặp ta hả?’’

      *Trai giới: Người xưa lúc cúng thần, thường ăn mặc trang nghiêm, bỏ hẳn mọi ham muốn như: Khong uống rượu, ăn đồ mặn… để biểu thị thành kính của mình.

      Tề Thiên Sanh thân là ngoại tôn của đương kim Thái hậu, là con trai độc nhất của Tề Nam Vương, từng này tuổi chưa bao giờ bị người ta đối xử thờ ơ như thế. Hôm nay phụng chỉ thay Hoàng đế ranh con miệng còn hôi sữa vừa mới đăng cơ kia đến Hành Thiên tự cầu phúc, vậy mà lại bị ông hòa thượng già này đá sang bên thèm đoái hoài, cẩn thận nổi máu tiểu nhân, nện cho lão trọc biết điều này trận ra trò đấy nhé. Dám coi Thái hậu cùng Tân đế ra gì, chỉ riêng cái tội này thôi cũng đủ khiến dưới Hành Thiên tự ăn ngon ngủ yên, đầu lìa khỏi xác rồi!

      Hai hàng chân mày hẹp dài nhíu chặt lại vào nhau, liều vẫy tay ngoắc thằng bé sai vặt, ‘‘Ê, lại đây coi nhóc’’.

      Thằng bé đứng nép bên, đầu cúi gập đơ như khúc gỗ.

      lại khó chịu nhíu mày. Từ lúc rời khỏi kinh thành, suốt quãng đường người hầu kẻ hạ đều do mấy tên quan địa phương phái đến, hợp ý chút nào. Sớm biết thế này, nhất định đồng ý với Thái hậu mấy chuyện tiết kiệm ki cóp gì đó, mấy việc cần kiệm liêm chính chỉ là khẩu hiệu mà thôi. thân là Thế tử gia tuần mà chả khác gì dân chạy nạn mất hết người thân cầu miếng ăn, thử hỏi cứ kiểu này mặt mũi hoàng thất còn để đâu được nữa?

      ‘‘Này tiểu hòa thường, ngươi xách cái lỗ tai qua đây nghe tiểu gia cho , sau đó lại với lão trọc kia rằng, tính nhẫn nại của tiểu gia tiêu sạch hết rồi! Ông già đó mà còn ra tiếp đón, ngay ngày mai tiểu gia ta rước hẳn đoàn ca kỹ về đây phá tan cái chốn thanh tịnh này của lão, tiện thể kéo lão về lại với cõi trần thế để vui trọn kiếp người, rồi dẹp quách luôn cái Phật đường này , để lão chỉ còn có thể thờ Phật trong lòng mà thôi!’’

      vừa dứt lời, cả đám tiểu hòa thượng liền lao nhao lên hệt như mấy con gà chọi, cuống cuồng chạy vào trong miếu truyền tin.

      ‘‘Xì… là rước vận xui vào người.’’

      Khẽ phủi ít tàn nhang vương áo bào, Tề Thiên Sanh ngáp hồi hai mắt cũng muốn díp lại. viên quan địa phương nãy giờ vẫn đứng yên bên cạnh ruốt cuộc cũng nhịn được nữa, vội bước đến lên tiếng.

      ‘‘Thế tử gia ngài nên động vào ngôi chùa này.’’

      ‘‘Hử? Sao lại thể động vào? Ngay cả Thế tử gia như ta cũng đủ tư cách sao? Hay là thế lực của lão trọc đó lớn đến mức có thể chèn ép cả hoàng thân quốc thích, quan viên triều đình?’’

      ‘‘ , Thế tử gia là cháu trai của Thái hậu, lại là Phụ chính đại thần do đích thân Tiên đế bổ nhiệm, cho dù là chủ trì phương trượng chốn này cũng thể cao quý bằng ngài. Chỉ là… hạ quan cho rằng, trọng trách của Thế tử gia là đến đây để cầu phúc cho Thánh thượng. Cho nên, nhập gia tùy tục, quy củ của Hành Thiên tự trăm năm quá vốn như thế, người vào đây muốn gặp hòa thượng phải trai giới ba ngày, tắm rửa dâng hương…’’

      ‘‘Những điều đó chẳng phải tiểu gia đều làm hết rồi sao?’’

      ‘‘…Ngài dâng hương quỳ, trai giới nhưng kiêng rượu, tắm rửa lại gần nữ sắc, cái này…’’

      ‘‘Theo ý của’hạ quan’ ngươi, tiểu gia ta cần phải thực làm hòa thượng ba ngày mới có thể gặp mặt lão hòa thượng kia được à?’’ Chân mày xếch lên đầy quyền uy.

      ‘‘Chuyện này…’’

      tức giận hừ tiếng, ‘‘Thôi được, lão trọc đó chịu gặp mặt tiểu gia, thử hỏi làm sao ta có thể trở về phục mệnh, vậy tiểu gia ta cứ cao hứng thoải mái phen ! thôi, chúng ta uống rượu ăn thịt, ở lại nơi này chỉ tổ bị người khác chà đạp!’’.

      co chân đá bay cái ghế dựa, xoay người bước , giắt chiếc quạt giấy phe phẩy trong tay lên đai lưng bằng ngọc trắng, ngang tàng cất bước sau trăm bậc thang, phía sau truyền đến tiếng can ngăn của tiểu hòa thượng.

      ‘‘Xin thí chủ dừng chân, chủ trì phương trượng mời ngài vào điện.’’

      Vạt áo đỏ bóng phất phới trong gió, quay đầu lại đưa mắt lườm tiểu hòa thượng kia cái, rồi cười quái dị, ‘‘A, chủ tử nhà ngươi rốt cuộc cũng rảnh rỗi tiếp đãi tiểu gia rồi nhỉ?’’.

      ‘‘Mời thí chủ theo tiểu tăng vào điện.’’

      ‘‘Ái chà, khéo, lúc này tiểu gia lại rảnh để gặp chủ nhà ngươi rồi.’’ xong liền đưa tay vén áo bào, chẳng thèm coi ai ra gì mà co chân ngồi bệt xuống chỗ sáu trăm bậc thang ngay trước điện Phật. Sáu trăm bậc thang này tượng trức cho lục đạo luân hồi, nhưng nào hiểu được mấy thứ lý luận chốn Phật gia ấy. chỉ biết bản thân được người ta khiêng lên đây, thế nhưng người ở đây lại cho người ta khiêng xuống, còn muốn phải tự qua. nổi cơn phẫn nộ, phái người phá luôn cái ‘‘Lục đạo luân hồi’’ già đó cho rảnh nợ.

      ‘‘Ha ha ha, nếu Tề Thế tử rảnh gặp lão tăng, vậy để lão tăng đích thân đến gặp ngài vậy.’’

      Tề Thiên Sanh quay đầu lại, thoáng thấy ông lão râu bạc phơ thân khoác cà sa, kính cẩn khiêm nhường đứng ngay dưới tấm biển do đích thân Tiên đế hạ bút, lập tức cười ha hả. Lão trọc này rốt cuộc cũng chịu lăn ra đây, lấy lại được thể diện rồi, tiểu gia cảm thấy sảng khoái.

      Nâng đôi giày đen chưa sạch bụi trần lên, nghênh ngang thong dong bước bề phía chính điện, Tề Thiên Sanh cho rằng bản thân xong việc lớn. Tiếp theo, chỉ cần bảo lão trọc này giúp Hoàng đế ranh con vừa mới đăng cơ kia cầu phúc, thế là có thể tức tốc quay trở về kinh thành phục mệnh rồi. Nhưng sao lão hồ li tăng này cứ như cười đểu ấy nhỉ…

      ‘‘ ông muốn thế nào?’’

      ‘‘Tề Thế tử vẫn còn chưa biết, lần cầu phúc này chỉ đơn giản là cầu trời khấn Phật, trước tiên ngài phải tích phúc , sau đó lão tăng mới thay ngài cầu phúc được.’’

      ‘‘Ý của ‘lão tăng’ ông là, tiểu gia muốn ăn phải cấy mạ chứ gì?’’ đương nhiên đồng ý, khoanh hai tay trước ngực liếc nhìn chủ trì phương trượng cười gian xảo.

      ‘‘Ha ha, tuệ căn của Thế tử gia sâu rộng, biết ngài có ý nương nhờ cửa Phật hay ?’’

      ‘‘Hừ, thôi dẹp , chuyện này Tề gia ta cũng nhiều lắm rồi. Bản thế tử từ chỉ muốn hưởng trọn phúc phần của con người, đến vợ ta còn chưa lấy được, ông đừng có mà xui dại ta làm mấy chuyện vớ vẩn.’’ Ông hòa thượng già này là biết cách được đằng chân lên đằng đầu.

      ‘‘Thế tử gia trần căn quá nặng, xem ra việc cầu phúc lần này khó mà thực được. Thần tử mấy đời trước ai nấy đều tích đủ đức rồi mới tới cầu phúc thay bệ hạ, đây vốn là quy tắc, lão tăng cũng thể làm trái mà mở cửa sau cho ngài luồn lách được.’’

      Lão trọc này tuyên bố hùng hồn như thế là quyết tâm làm khó mà, muốn đem cái tội danh hoàn thành hoàng mệnh kề sát cổ Tề Thiên Sanh đây. Hừ, dù gì người ăn chay cũng là ông hòa thượng già này, phải Tề Thế tử .

      ‘‘Được! Chẳng phải là tích phúc thôi sao? Ông coi, tích phúc kiểu nào đây? Đốt vàng mã, quyên ngân lượng, hay là…’’ đột nhiên xích lại gần lão hòa thượng, nhíu mày buông lời xấu xa, ‘‘Hay là ta hối lộ ông, đưa ông dạo hồng trần chuyến?’’.

      ‘‘Điều Thế tử đoán cũng hẳn đúng.’’

      ‘‘Hóa ra ông muốn dạo chơi chốn hồng trận à? Sao chịu sớm! Chuẩn bị kiệu, đưa chủ trì phương trượng đến Tích Phượng lâu dưới núi.’’

      ‘‘Khụ khụ! Tề Thế tử, ngài hiểu lầm ý của lão tăng rồi. Ý của lão tăng là… chuyện khác làm gì, nhưng về mặt tình trường Thế tử gia ngài phải là kinh nghiệm đầy mình, sắc xuân rực rỡ, kiến thức phong phú, có đúng nào?’’

      ‘‘Hứ… sao nghe thấy giống như được ông khen nhỉ? Chẳng lẽ lăn lộn trong chốn tình trường phóng túng gian hiểm kia cũng xem như là tích phúc à?’’

      ‘‘Có chứ có chứ, nơi nào là thể thành Phật, chốn nào là thể tích phúc, chỉ cần có tâm mọi thành.’’

      Lão hòa thượng ra vẻ thâm trầm vé tấm mành lên, tiện tay chỉ về phía nương quỳ đệm tròn, thành tâm dâng hương trong điện. Nàng ta búi tóc thành hai nắm tròn như hai miếng bánh trôi rắc đầy vừng hai bên tai, quần lụa mỏng đỏ tươi còn quấn trăm thứ rườm rà, áo ngoài dát đầy kim tuyến quê mùa, hai má quánh phấn đỏ au cả lên. Hai tay nàng chắp lại, cầm lá thăm nhân duyên hồng nhạt, vành môi đỏ chót ngừng mấp máy, nhìn qua cũng biết là cầu nhân duyên.

      ‘‘Vậy… cứ chọn nương này !’’ Lão hòa thường vân vê chòm râu rồi ra quyết định.

      ‘‘Cái … cái gì? Cứ chọn nương này là sao? Nàng ta là ai?’’ Ăn mặc trang điểm đâu vào đâu thế này, muốn dọa người chắc, vét được chút thẩm mĩ nào người nương này hết! Con xuất giá được lại ăn mặc kiểu này, vẫn còn dám đến cầu nhân duyên? Chỉ nhìn nửa mặt thôi cũng đủ khiến người ta nuốt nổi cơm rồi!

      ‘‘Đó là tiểu thư nhà họ Đường ở thành Tây, Đường Tam Hảo. nương này thường xuyên đến chùa dâng hương, là người thành tâm lễ Phật, chỉ tiếc vận đào hoa mãi đơm nổi nụ, bà mối chạy ngược chạy xuối cũng thể tìm được tấm chồng cho nàng ta. Thế tử gia cứ từ người nàng ta mà tích chút phúc cho Thánh thượng vậy.’’

      ‘‘Ông muốn tiểu gia cùng nàng ta…’’ Muốn đem hạnh phúc cả đời ra hủy hoại ứ, thế cái phúc này chả cần tích làm gì nữa.

      ‘‘Xin Thế tử gia chớ hiểu lầm, lão tăng chỉ muốn người hiểu chuyện tình cảm, tung hoành chốn tình trường như ngài, có thể chỉ điểm độ hóa cho tiểu nương này phen, giúp nàng tìm được đấng lang quân như ý, đây chẳng phải là chuyện tốt đẹp, tích vô vàn phúc hay sao?’’

      ‘‘…Ông muốn tiểu gia chỉ nàng ta cách tìm phu quân hử?’’

      ‘‘Thế tử gia mặc dù ăn ngông cuồng, nhưng cũng đến nỗi nào. Nếu chịu cố gắng, Phật tổ giúp đỡ ngài, ai di đà phật.’’

      ‘‘…’’

      Quỷ tha ma bắt lão trọc nhà ông, ràng là cố ý làm khó đây mà! Đáng tiếc, đây chẳng phải là ngọn đèn cạn dầu!

      ‘‘ ngờ chủ trì phương trượng chốn Phật tự lớn nhất thiên hạ này lại thể trút sạch bụi trần, thế ta hỏi thẳng câu, hòa thượng già này, chẳng lẽ nương đây chính là con riêng của ông trước lúc lục căn chưa dứt? Bằng , sao ông lại muốn giúp nàng ta như vậy? Ngay cả chuyện dựng vợ gả chồng cũng muốn tìm thay nữa chứ!’’ Hừ! Dám làm khó , thế cũng tiện tay giội cho lão trọc này môt gáo nước bẩn!

      ‘‘Thế tử gia khéo đùa! Độ người cũng như độ mình, giúp người cũng như giúp mình, chẳng qua lão tăng thấy tiểu nương này có duyên với cửa Phật mà thôi. Đường Tam Hảo, chẳng phải có cái tên gần giống với cao tăng nhà Phật Đường Tam Tạng hay sao? A ha ha ha, đúng là duyên phận mà!’’

      ‘‘…’’ Duyên phận cái khỉ gì chứ, liếc xéo ông hòa thượng già vẫn còn đắm chìm trong chốn Phật đạo kia, ‘‘Cái đó mà cũng cho là có duyên với Đường Tam Tạng à, vậy tiểu gia ta chính là Tôn Ngộ chuyển thế rồi, xì!’’.

      ‘‘Sao Thế tử lại thế?’’

      Tề Thiên Sanh tức đến mím môi hậm hực, ‘‘Tề Thiên đại thánh mặc dù chỉ là con khỉ, nhưng lại là vua của loài khỉ đó nha!’’.

      Lão hòa thường được lời như cởi tấm lòng cười lớn, ‘‘Nếu vậy, Thế tử gia sinh ra quả là để họ tống Đường gia tiểu thư chặng đường rồi. Duyên phận do trời định, duyên phận do trời định mà! Ha ha ha ha!’’.

      ‘‘…’’ Ha ha cái rắm ấy, người ta là đến Tây thiên thỉnh kinh hoàn thành nghiệp lớn, còn sao nào? Phải giúp nha đầu ăn mặc dung tục như vậy tìm vận đào hoa?

      ‘‘Nếu là tích phúc thay Thánh thượng phải chọn việc bình thường, có độ hóa cao mới được.’’

      ngửi được mùi kì quặc từ trong lời lão trọc kia, liền chau mày, ‘‘Rốt cuộc ông mưu cái gì thế?’’.

      Lão hòa thượng buồn trả lời, khoan thai bước ra khỏi điện, đắc ý ngâm nga đoạn vè…

      ‘‘Đậu hũ Đường gia Đường Tam Hảo, tính ngây ngô dung mạo tầm thường, duyên đào hoa chớm nổi nụ, luôn miệng chỉ biết ‘vâng, vâng, vâng’.’’
      fujjko thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3: Củi mục Đường Tam Hảo

      ‘‘Đường Tam Hảo, tỷ lại đến Hành Thiên tự thắp hương cầu nhân duyên nữa à?’’

      ‘‘Ưm, ưm, ưm!’’

      ‘‘Mẫu thân bảo muội mang chút nhang đèn lên núi, nhưng tỷ cũng thấy Điềm Nhi bận ngắm hoa cùng Ngạn ca ca rồi, lát nữa tỷ giúp Điềm Nhi mang mấy thứ nhang đèn này lên núi, được ?’’

      ‘‘Được, được, được!’’

      ‘‘Đường Tam Hảo, hoa cài đầu của tỷ lại hợp nữa rồi, mau tháo xuống đưa muội cài nào!’’

      ‘‘Ờ, ờ, ờ!’’

      ‘‘Đường Tam Hảo, sắp tới muội có cuộc hẹn giao lưu với thư sinh ở thư viện Tây Lục, nhưng Điềm Nhi lại bận hẹn hò, vừa hay trống chỗ, tỷ thay muội nhé.’’

      ‘‘Được, được, được!’’

      Tiểu thư Đường gia khuê danh Tam Hảo, cha mẹ đặt cho nàng cái tên này ngụ ý cũng rành rành ra đấy, họ mong muốn con dung mạo đẹp, dáng người chuẩn, tính tình tốt. Thế nhưng Đường gia tiểu thư lại hiểu sai bét cái y nghĩa tên mình, đem ‘‘ba điều tốt’’ kia biến thành câu cửa miệng, lúc nào cũng cười với người khác, người ta cầu gì cũng từ chối, mở miệng chỉ biết thốt ra ba chữ ‘‘vâng, vâng, vâng’’*.

      *Tam Hảo trong tiếng Trung có nghĩa là ‘‘ba điều tốt’’, ‘hảo’ cũng có nghĩa là vâng, được

      Ngân lượng mà nàng mang theo bên người đều bị mượn sạch, ra khỏi cửa đầu cài đầy hoa, về đến nhà đầu tóc xơ xác. Hai bàn tay nhắn vì giúp người ta dọn dẹp đồ đạc, bưng bê khuân vác mà giờ còn thô hơn cả tay nha hoàn giúp việc trong phủ, tính tình nết na tốt như thể hẳn có thể liệt vào hàng ngũ những nương chịu thương chịu khó đấy nhỉ? Cớ sao lại chẳng có lấy mống nam nhân để ý tới nàng, kéo bừa người hỏi xem lí do, thế là người ta cho ngay đáp án đầy tính triết lí thế này.

      ‘‘Tìm nương tử là để cùng nhau sinh sống, đương nhiên là phải trải qua hết ngọt bùi đắng cay, củi gạo khói dầu vẫn luôn bên nhau, thế mới uổng kiếp người, đúng ? Nhưng thử nhìn cái tiểu thư nhà họ Đường kia xe, chả khác gì miếng đậu hũ luộc mà quên cho muối, chẳng có vị gì cả, cho vào mồm chỉ tổ mỏi miệng chứ chả được gì. Phải ăn cái món đó cả đời thà chết quách còn sướng hơn!’’

      Dân gian có câu tục ngữ, đậu hũ muối, đến chó cũng còn chê!

      Tiểu thư nhà họ Trương tính tình nóng nảy đến nam nhân cũng phải tránh xa nay cũng có người lấy, hay tiểu thư nhà họ Lí tính nhút nhát lại bệnh liệt giường cũng được gả luôn, ngay cả nương nhà họ Ngô vốn xuất thân thấp kém cũng xuất giá nốt, thế nhưng miếng đậu hũ muốn nhà họ Đường vẫn chả có ma nào đoái hoài tới.

      Cứ như vậy mãi rồi khắp cả thành Tây Dư này đều truyền tai nhau bài vè trêu chọc nàng: ‘‘Đậu hũ Đường gia Đường Tam Hảo tính ngây ngô dung mạo tầm thường, duyên đào hoa chớm nổi nụ, luôn miệng chỉ biết ‘vâng, vâng, vâng’!’’.

      Nghe bọn tỷ muội chốn khuê phòng bảo muốn dẫn mình làm quen với thư sinh ở thư viện Tây Lục, Đường Tam Hảo vui vẻ hẳn ra. Nàng nào biết trong bụng người ta có bao toan tính nhen, cố ý gạt bỏ Điềm Nhi miệng lưỡi ngọt ngào tính tình sôi nổi mà thay vào đó miệng đậu hũ muối nhà họ Đường. Dù sao nếu may mắn đào trúng cái mỏ vàng nhà chồng, ắt được khối kẻ ngước nhìn kính trọng.

      Đến con nít ba tuổi cũng biết được, trong các tầng lớp sĩ nông, công thương, vợ quan lại còn to hơn cả các bà chủ buôn bán. Vì thế các thư sinh hiển nhiên trở thành món hàng quý được biết bao nương tranh nhau. Thư viện Tây Lục – học phủ nổi danh nhất được Tiên đế khâm điểm càng khỏi , nơi đó trực thuộc Lại bộ*, sản sinh ra biết bao trạng nguyên bảng nhãn. Ai ghi danh cử tại đây, đến giám khảo cũng phải kính mấy phần, ngay cả mấy thiêu gia công tử trong thành cũng mong mỏi ngày có thể dát lớp vàng danh tiếng đó lên người.

      Cái tên thư viện Tây Lục – vùng đất hội tụ biết bao con rùa vàng ưu tú – vang lên, cũng đủ khiến khối người kính sợ!

      Theo bọn tỷ muội đến tiền sảnh căn gác của tửu lâu, Đường Tam Hảo vẫn còn rất hưng phấn. Nàng cố để mấy đáo hoa cài đầu của mình bị người ta giành lấy chia nhau. Ai dè, đám đông chen chúc nhau thế nào lại đẩy nàng vào góc , vậy còn bị mấy tên say xỉn kêu réo châm trà rót nước. Nàng tuy bực bội nhưng miệng lại ngừng được mấy từ ‘‘vâng, vâng, vâng’’, trong lòng ngừng cầu Phật tổ hiển linh cứu giúp.

      *Lại bộ: Lại bộ là bộ giữ việc quan tước, phong tước, ân ban thuyên chuyển, lựa chọn, xét công, bãi truất và thăng thưởng, bổ sung quan lại, cung cấp người cho các nhau môn.

      ra đây cũng phải là lần đầu Đường Tam Hảo bị bọn tỷ muội kéo xem mặt làm quen, nhưng quay quay lại, người mà mấy công tử thư sinh nhìn trúng lúc nào cũng là người khác, còn nàng họ chỉ xem như nha hoàn của tiểu thư nhà nào đó mà thôi. Thậm chí có kẻ còn chìa cái chén rỗng về phái nàng mà gào.

      ‘‘Nha đầu kia, lại đây châm trà !’’

      Nàng cũng biết cứ nhịn như vậy mãi là được, nàng cũng biết bị người ta khi dễ uất ức đến nhường nào, nhưng cứ mỗi khi bị như vậy, miệng lại theo bản năng buông ra mấy lời vớ vẩn chả có tí khí phách nào.

      ‘‘Vâng, vâng, vâng.’’

      Trong khi các công tử mải mê giới thiệu về bản thân, ba hoa khoác lác lôi đủ lời văn vẻ từ sách vở ra khoe mẽ, nàng lại bị bọn tỷ muội gạt phăng sang bên châm trà rót nước. Đáng ra con lúc này nên liếc mắt đưa tình, tháo hoa cài đầu tặng người ta để biểu lộ tâm tình, cả đầu đầy hoa của nàng lại bị bọn họ tháo sạch tặng người ta, nàng chỉ biết ngơ ngác đứng trơ ra đó mà gãi cái đầu .

      Nhưng lần này thường đâu, là các công tử ở thư viện Tây Lục cơ đấy. Ai cũng biết mấy vị công tử trong viện kia tâm tính cao ngọa, những buổi tụ tập tán gẫu chuyện nhi nữ thường tình của các tiểu thư rỗi việc như thế này, bọn họ luôn tránh né thậm chí coi thường ra mặt. Chả biết vị tỷ tỷ nhà nào lại bản lĩnh như vậy, có thể mời đến được quý công tử ở thư viện đây, cơ hội hiếm có, lần này nàng tuyệt đối thể tiếp tục làm chân châm trà rót nước, nàng phải mạnh dạn tiến tới!

      Hương mực thoang thoảng xuyên qua tấm mành tre len lỏi vào trong phòng, các vị tiểu thư đều vui vẻ thoải mái hít sâu hời, rồi đưa tay đẩy Đường Tam Hảo mải mê châm trà rót nước cản trở tầm nhìn của họ sang bên. Bốn vị công tử ngọc thụ lâm phong, tri thức ngời ngời thong thả bước vào, vị công tư thanh nhã đầu đưa mắt quét qua các nương trong phòng, lúng túng bước đến trước người trong đó, giở thanh quạt che trước miệng khẽ thầm:

      ‘‘Cầm Nhi đường muội, muội muốn ta dẫn chúng bằng hữu trong thư viện đến để lấy uy, ta làm rồi, muội có đưa người tên Đường Tam Hảo đến để ta làm quen đôi chút hay ?’’

      Chu Lê Cầm trợn tròn mắt, liếc xéo đường ca Chu Lập Dực cách chán ghét: ‘‘Hừ, đưa rồi, đưa rồi, mắt nhìn của đường ca huynh tệ đến thế là cùng, lại nhìn trúng nha đầu kia. Muội đây trước, muốn muội kêu ả ta hai tiếng đường tẩu

      [​IMG]
      fujjko thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      ‘‘Chu công tử, làm phiền ngươi cho Đường tiểu thư biết, tiểu gia là ai!’’

      Chu Lập Dực cười trừ, gạt đường muội mải mê ngắm trai sang bên cạnh, hắng giọng, kéo toàn bộ chú ý của các thiên kim hồn siêu phách lạc kia về, rồi mới bắt đầu giới thiệu, ‘ ‘Các vị, đây là nhân tài mới vào thư viện của chúng ta – Tề Đại Thánh Tề công tử, vốn là nhân sĩ chốn kinh thành, ra huynh ấy còn là quý công tử nổi danh như cồn ở kinh thành nữa đấy…’’.

      ‘‘Chu công tử cần nhiều lời khách sáo như vậy! Đường Tam Hảo, mau dập đầu cảm ta tổ tiên nhà tích được cái đức này nhé!’’ Tề Đại Thánh công môi cười khẩy.

      Đường Tam Hảo ngước đôi mắt vô tội lên. Tề Đại Thành? Cái tên này… y chang tên con khỉ Tây thiên thỉnh kinh. Chẳng lẽ người này có họ hàng thân thích với nó sao? Hay là, thuộc giống khỉ biến dị?

      Nàng chả hiểu nãy giờ người ta gì về vị quan nhân này, nàng chỉ biết du côn lưu manh chớ nên dây vào, thế là nàng dùng cách mà mình rành nhất để dẹp yên mọi chuyện, tránh dây dưa phiền phức, ‘‘vâng, vâng, vầng’’.

      Cứ trả lời qua loa như vậy là xong. bảo nàng làm cái gì nàng cứ làm cái đó, chỉ cần kéo nàng đua xe ngựa, thu phí bảo kê là tốt rồi, nàng thuộc loại nhát gan, gan bé có mẩu thôi.

      Thấy nàng ngoan ngoãn biết điều như vậy, Tề Đại Thánh hài lòng cong môi, ‘‘Tiểu gia đem vận may đến cho . Dưới huấn luyện của tiểu gia, dù là miếng đậu hũ muối cũng có muôn vàn mùi vị hấp dẫn!’’

      ‘‘Vâng, vâng, vâng.’’

      ‘‘Xì, dẹp cái màn luôn mồm vâng dạ này ! Đường Tam Hảo, bây giờ chúng ta phải là người xa lạ nữa rồi đúng ? Vậy mau theo tiểu gia nào!’’

      ‘‘Vâng, vâng, vâng… Ơ hay… Ê… Nhưng mà… Nhưng như vậy có vẻ được hay lắm.’’

      ‘‘ dám từ chối tiểu gia à?’’ trừng mắt chăm chăm nhìn nàng cách lạnh nhạt, ‘‘ biết điều, tiểu gia trực tiếp tiễn đến thẳng Tây thiên luôn!.’’ phải là Tề Thiên đại thánh bảo vệ Đường Tam Tạng đến Tây Thiên thỉnh kinh, mà là Tên Đại Thanh tống tiễn Đường Tam Hảo nàng đến Tây thiên, nhân tiệng chém trụi cái gốc đào héo của nàng luôn thể!

      ‘‘…’’ Hu hu hu! Nàng khóc ra tiếng, mở to mắt nhìn , dùng hành động câm lặng nên lời biểu thị kháng nghị lớn nhất của mình!

      ‘‘Hừ!’’ Chả khác gì chuyện với gà với vịt! Thông minh đời, hồ đồ nhất thời, sao lại dại dột ôm cái việc quỷ quái dở hơi này vào người cơ chứ! vậy còn gặp phải nha đầu ngốc nghếch đầu khoai lang óc đậu hũ, cứ khoái trợn trừng mặt đến muốn lồi cả ra!

      Và thế là công tử phong thái tôn quý trang nhã xách theo miếng đậu hũ Đường gia dạo phố.

      đường hai người vẫn duy trì khoảng cách an toàn, Tế Thiên Sanh bực mình , tiểu gia nhân từ, cho nàng cơ hội ở cạnh làm nũng, vốn muốn nhân lúc ở riêng cùng nhau thế này thăm dò cho ngọn nguồn tình sử của nàng ta, phải tìm hiểu mới dạy tốt khóa học này cho nàng được chứ. Nhưng hôm nay xem ra thất bại rồi, nữ nhân theo sau căn bản chả có mối tình vắt vai nào để mà kể, tư chất phải là kém đến mức chỉ có thể làm bạn với con lừa.

      Nàng hoàn toàn có ý định lại gần , hay thẳng ra, nàng căn bản thể tới gần cái người toàn thân đầy những thứ lóng lánh óng ánh kia, bởi vì nàng hễ cứ bước vội là lại vấp chân, qua mấy con mương lại giẫm hụt, ngay cả vào cửa hiệu nào đó cũng có thể giẫm phải váy hoặc bị cánh cửa kẹp lại ngã song xoài mặt đất.

      Ban đầu bình tâm tĩnh khí, giữ tinh thần ổn định, tin tưởng bàn tay vàng của mình có thể giũa đá thô thành ngọc quý. Thế nhưng sau lần thứ ba thấy Đường đậu hũ bị hai cái ván cửa kéo giật ngược lại, bao toan tính dự liệu trong lòng đều tắt lịm.

      Có nhầm lẫn gì , sao lại vứt cho con lừa ngay cả đường cũng biết như vậy, thế còn bắt phải dạy nàng ta cách trói buộc nam nhân bên cạnh? Việc này là trái tự nhiên, trái lẽ trời đấy!

      thở dài thườn thượt, định chọn mấy khúc tơ lụa chon ha đầu này diện gặp người khác. Dáng vẻ dùng miếng vải hồng nhạt rách nát búi cả cục tóc đầu nàng ta khiến cho ý đồ của bao nam nhân chưa kịp nhen nhóm bị dập bằng sạch, chỉ muốn về nhà an phận thủ thường ăn chay niệm Phật cho lành.

      Quay đầu lại, nha đầu kia biến mất tăm ngay chỗ cửa hiệu trang sức. căng mắt tìm, thấy tên khất cái* ăn mặc rách rưới miệng ngậm cây tăm, đưa cái bát sứ bị mẻ trong tay đến trước mặt nha đầu ngốc ai bằng kia mà rằng:

      *Khất cái: Ăn mày.

      ‘‘Đường Tam Hảo, rốt cục cũng tìm được , giúp tôi xin ít cơm , có được ?’’

      Khóe miệng Tề Thiên Sanh giật liên hồi, mấy tiếng hù lạnh liên tục dập dìu nối đuôi nhau chen khỏi lồng ngực . Nha đầu này tìm được phu quân, nhân duyên đủ tồi tệ rồi, ngay cả khất cái xin cơm trong thành cũng biết nàng bao giờ từ chối người khác, mon men đến kiếm lợi từ người nàng. Có điều, cho dù là Đường Tam Hảo, cùng lắm cũng chỉ bố thí mấy đồng tiền, hẳn ngu đến mức nghe theo lời tên khất cái kia, bỏ xin cơm cho y đâu nhỉ

      ‘‘Được, được, được.’’ Nàng trả lời ràng rành mạch, hề khước từ, đưa tay định đón lấy cái bát mẻ của tên khất cái kia.

      Gân xanh trán lồi hết cả lên, nằm mờ cũng ngờ nàng lại ngu đến mức này. Đôi môi Tề Thiên Sanh run run, cố hít sâu hơi:

      ‘‘Đường Tam Hảo! lặn lại đây cho tiểu gia, ai cho phép xin cơm cho kẻ khác hả?’’

      ‘‘Ờ…ờ… ờ…?’’ Tiếng rống giận dữ của Tề Thiên Sanh khiến nàng sực nhớ mình phố cùng người ta, liền lộ nét mặt khó xử, ‘ ‘Hôm nay ta cùng bạn, có thời gian rảnh rỗi, hôm khác ta giúp ngươi nhé…’’.

      ‘‘ còn dám trưng cái vẻ mặt thất vọng đó ra trước mặt tiểu gia à? Nha đầu họ Đường kia, nếu có gan dám mò lên phố xin cơm, tiểu gia dùng roi quất cho tàn phế luôn’’

      Thiếu

      [​IMG]
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :